1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 73:

      Editor: huyetsacthiensu

      Buổi trưa đến mưa ngừng hẳn, mặt trời lười biếng dần dần ló ra sau đám mây chiếu xuống mặt đất những tia nắng đầu tiên sau cơn mưa.

      Lý Vũ Thành dẫn theo đội huyền giáp vệ liên tục, quần áo người bị nước mưa làm ướt sau đó lại được mặt trời ấm áp dễ chịu hong khô.

      đám nam nhi bình thường toàn hành quân, luyện tập, nấp, lăn lộn trong rãnh nước, bùn đất làm sao lại có thể để biến đổi thời tiết hôm nay vào trong mắt chứ.

      Thuận lợi xuống núi, đến khu vực đất bằng, tầm nhìn lập tức trống trải, có thể nhìn thấy đường chân trời phía xa xa, cỏ cây xanh mướt, thấp thoáng đó là những đỉnh lều bạt trắng.

      "Nơi đóng quân ở phía trước rồi, mọi người chấn chỉnh là tinh thần, đội hình, xác định mục tiêu, chạy.

      Đến nơi đúng lúc là giờ ăn, vừa đến gần ngửi thấy thịt trong khí, đến gần thêm chút nữa, ngửi kỹ, hình như là mùi thịt dê.

      đám trẻ ranh to xác phải ăn lương khô hai ngày nay, dễ dàng gì bây giờ mới ngửi được mùi thịt, thể hưng phấn.

      ngờ đoàn người lại bị chặn lại ở cửa doanh trại.

      Người đứng gác là binh sĩ được lựa chọn trong số những binh lính ở Đại Đồng, tất nhiên biết mặt Lý Vũ Thành, mặc dù giới thiệu cũng nửa tin nửa ngờ "Cấp ra lệnh những người đến từ U châu thể tùy tiện vào, phải chờ vào bẩm báo."

      Lý Vũ Thành là chỉ huy cao nhất của Huyền giáp vệ, theo Hàn Thác chinh chiến nhiều năm, lần đầu tiên bị tên lính chặn cho vào, cảm thấy là mất mặt, khuôn mặt chữ Quốc (theo đúng bản raw đấy ạ) vì tức giận mà chuyển màu liên tục.

      Nhưng mà nỗi tức này cũng thể phát ra được, là tướng lĩnh, tất nhiên biết tên lính này làm sai, nếu làm qua loa dấn người phận vào trong đó mới là sai lầm cần nghiêm trị.

      tên lính khác thông báo mời Lâm Tu ra, dẫn Lý Vũ Thành vào lều trại của Hàn Thác.

      Lý Vũ Thành mục đích đến đây, hai hòm ngân phiếu cũng mang vào theo dặn dò của Hàn Thác.

      "Mọi người vất vả cả đoạn đường, nghe hôm nay nhà bếp làm thịt dê, bữa trưa cũng theo biện pháp được mục dân dạy là nướng thịt dê lên, đúng lúc các ngươi đến, nếm thử ." Hàn Thác "Ta cho mọi người tẩy trần, ăn uống no nê."

      Ngày thường trong quân doanh được phép uống rượu, chỉ có ngày lễ Tết hoặc đánh thắng trận chủ soái lên tiếng mới có thể có ngoại lệ.

      Lần này mặc dù thánh chỉ đến có chút bất ngờ, nhưng tạm thời cũng chưa ảnh hưởng gì đến Hàn Thác.

      vốn được Cố Thiền nhắc nhở về việc chuẩn bị thêm chút quân nhu, cho dù triều đình cắt đứt nguồn cung quân đội bên dưới cũng chống đỡ được ít nhất là bốn tháng.

      Hơn nữa, chỉ cần có đầy đủ tiền bạc, bốn tháng này cũng đủ để phái người mua được quân nhu. Biên cảnh Đại Ân từ Bắc vào Nam kéo dài mười ba tỉnh, sợ thu thập được vật tư cần thiết.

      Còn tiền ở đâu mà có?

      Bổng lộ hàng năm của Hàn Thác ít đến thể ít hơn được nữa, nhưng bí mật mở rộng ít con đường kiếm tiền, bên trong Huyền giáp vệ có bộ phận chuyên môn phụ trách công việc này.

      Cho nên, Hàn Khải tự cho là "đả kích" đối với Hàn Thác lại là đáng nhắc đến.

      Sau khi cơm nước no nê, Hàn Thác quay trở về lều trại, lôi bức thư Cố Thiền đưa cho Lý Vũ Thành mang đến đọc lần.

      "… Đây là toàn bộ ngân (bạc thỏi hay thời đại còn gọi là tiền mặt) trong của hồi môn của ta, còn đồ trang sức tạm thời chưa xử lý được, nhưng ta nhanh chóng cho người đổi trang sức sang ngân mang đến cho chàng…"

      Ngón tay thon dài của vuốt ve đoạn văn này nhiều lần, dáng vẻ Cố Thiền khéo léo đáng lại thành kính nghiêm túc sống động như phảng phất như xuất trước mắt .

      Mặc dù Hàn Thác cần số tiền này của Cố Thiền, cũng thể cảm động vì hành động này của nàng.

      Chẳng biết vì sao bên ngoài lều trại lại náo động lên, Hàn Thác vẫn chưa để ý lắm, chấm mực, chuẩn bị viết thư lại cho Cố Thiền.

      rất chú tâm viết thư, cửa lều trại đột nhiên bị người vén lên, thị vệ báo lại, Cố Thiêm ( chức quan võ thời xưa- Cố Phong) mang đội quân lên núi truy kích gian tế của quân địch trở về đại doanh, gian tế chưa bắt được, nhưng lại dấn về hai nữ nhân.

      Những cái này chưa tính là gì, vấn đến là Cố Thiêm lại chỉ huy thuộc hạ khiêng nương vào trong lều trại của Vương gia.

      Thị vệ biết Cố Thiêm là em vợ của Vương gia, dám đắc tội nhưng cũng thể để làm bừa cho nên mới xảy ra tranh chấp làm náo động.

      Hàn Thác cau mày đứng dậy, bước ra bên ngoài.

      Cố Phong mặc dù là thiếu niên có chút bướng bỉnh, nhưng làm việc thành thục chắc chắn, cũng phải người chỉ biết làm bậy, càng chưa bao giờ y vào thân phận em vợ của mà làm xằng làm bậy.

      Chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân, nữ nhân có thể để Cố Phong hỏi câu tự mình làm chủ đưa vào trong doanh trướng chỉ có…

      Ra bên ngoài, đống người vây quanh ở cửa.

      Đầu tiên Hàn Thác nhìn vào người nằm cáng.

      Quần áo nam nhân bao bọc thân thể nhắn cách chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt còn sắc máu, phải là Cố Thiền sao.

      "Tỷ phu!"

      Cố Phong chỉ mặc quần áo màu xám cùng với Phó Y Lan quần áo đều bị có vết bẩn, rách đồng thời mở miệng gọi .

      Nhưng mà người sau ràng biểu khiếp sợ, chỉ gọi tiếng xong cúi đấu xuống.

      Cố Phong rất nhanh " đường Xán Xán đến đây gặp phải đất lở, đường núi bị lún, cả người cả ngựa đều bị ngã xuống vách nui, từ lúc đệ gặp được đến bây giờ cũng tỉnh lại…"

      Hàn Thác chưa nghe xong ôm ngang người Cố Thiền lên, bỏ lại câu "Triệu Tiêu Hạc Niên." Rồi vào trong lều.

      Thị vệ mang nước nóng vào, Hàn Thác cho tất cả lui ra ngoài, cẩn thận lêu chùi vết thương cho Cố Thiền.

      Từng lớp quần áo được cởi ra, người nàng nhiều chỗ bị ứ máu, xanh tím sưng đỏ, khiến cho người xem hoảng sợ.

      Đáng sợ nhất là đùi, da đều bị cọ rách, vải quần chui vào miệng vết thương, lại bị nước mưa xối vào, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.

      Hàn Thác cầm kéo, cắt miếng vải .

      Mười hai tuổi lên chiến trường, vết thương nào chưa từng nhìn thấy, cho dù là người chết la liệt thành đống dưới chân cũng quen nhưng lúc này hai tay lại khống chế được run rẩy.

      là thiết huyết nam nhi, từ trước đến giờ đổ máu đổ mồ hôi chứ đổ lệ, nhưng lúc này nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, thể tự tin.

      Tiêu Hạc Niên sắp đến.

      Vết thương người Cố Thiền, Hàn Thác kiểm tra từng chỗ , bị vào gân cốt, chỉ là ứ máu và xước da, chỉ có cái trán là bị thương nghiêm trọng nhất.

      "Sợ là bị tụ máu bên trong đầu cho nên mới bị ngất chưa tỉnh." Sau khi bắt mạch, Tiêu Hạc Niên .

      Hàn Thác hỏi "Có cách nào có thể làm tan máu tụ ? Tiên sinh cứ làm ."

      Tiêu Hạc Niên xua tay "Cách tốt nhất là chợ máu tự tan ."

      "Cần chờ bao lâu?" Hàn Thác hỏi.

      "Chuyện này còn tùy vào từng người, tùy vết thương, ít chỉ cần vài canh giờ, nhiều vài ngày vài tháng thậm chí là vài năm, trước được."

      Hàn Thác càng nghe càng nôn nóng, làm sao có thể cho phép Cố Thiền ngất vài tháng thậm chí vài năm mà nghĩ cách chữa trị chứ, như vậy có khác gì cái chết đâu.

      "Chẳng lẽ hoàn toàn có cách nào khác?" Hàn Thác truy hỏi "từ trước đến giờ tiên sinh có những cách kỳ lạ, nhất định có thể cứu nàng ấy."

      "Đúng là có cách, nhưng ta khuyến khích dùng."

      Tiêu Hạc Niên vuốt râu "Có thể thử cách châm cứu, khai thông gân cốt, đẩy nhanh tốc độ tan máu, nhưng ảnh hưởng đến não, nên tùy tiện thử. Như vậy , nếu ba ngày sau Vương phi vẫn chưa tỉnh ta thử lần."

      lại nghe Hàn Thác tả lại miệng vết thương lần, để lại thuốc trị thương loại bỏ ứ bầm, đương nhiên còn có thuốc uống "Bốc thuốc theo đơn này, mỗi ngày sáng chiều hai lần, có tác dụng với vết tụ máu trong đầu."

      Thuốc sắc xong, Hàn Thác tự mình đút cho Cố Thiền, nhưng hai hàm răng của nàng ngậm chặt, thể đút được, đút vào bao nhiêu lại bị chảy ra ngoài bấy nhiêu, nhanh chóng làm bẩn bộ quần áo màu trắng Hàn Thác vừa thay cho nàng.

      "Mang bộ quần áo khác đến đây." Hàn Thác dặn dò.

      bát thuốc khác được mang vào, Hàn Thác ngửa đầu đổ thuốc vào trong miệng mình, cúi người ngậm lấy đôi môi Cố Thiền, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng của nàng, đẩy thuốc vào trong miệng nàng.

      Như vậy mấy lần, cuối cùng cũng coi như là đút xong bát thuốc cho nàng.

      Vết thương tay Phó Y Lan được băng bó cẩn thận, nàng cũng đáng lo, lúc trước ngất là do còn sức lực, sau khi được Cố Phong phát rất nhanh tỉnh lại.

      Trong quân doanh trừ Cố Thiền chỉ có nàng là nữ tử, cho nên lúc này Phó Y Lan muốn bôi thuốc trị thương giúp nàng.

      Nhưng Hàn Thác chút nghĩ ngợi từ chối " cần, ta tự mình làm."

      "Tỷ phu…" Phó Y Lan cho rằng Hàn Thác tức giận với nàng, muốn thêm cái gì đó lại bị Cố Phong kéo ống tay áo lôi ra ngoài.

      "Xin ngươi thông minh lên chút, đó là nữ nhân của tỷ phu ta, đương nhiên là đau lòng, muốn tự mình chăm sóc, sao có thể để người khác chăm sóc hộ cho chứ."

      đường Cố Phong nghe Phó Y Lan những chuyện xảy ra, trong lòng cảm kích, ngoài miệng cũng tiếng cảm ơn, bây giờ mới đồng ý nhắc nhở nàng. Chỉ là ở trong quân doanh lâu, lúc chuyện khó tránh khỏi mấy thói quen xấu của quân sĩ, chú trọng lịch ôn hòa.

      Phó Y Lan sợ giọng điệu của , chỉ là nội dung làm nàng hơi đỏ mặt "Ta biết tỷ phu đau lòng Xán Xán." Cho nên khi đó nàng liều mạng cũng phải cứu được Cố Thiền, phải là vì muốn Hàn Thác đau lòng sao. "Thế nhưng các ngươi phải đánh giặc, tỷ phu nhất định là có nhiều chính cần làm, nếu còn phải chăm sóc Xán Xán nữa, chẳng phải là quá vất vả sao, ta có thể giúp…"

      "Ngươi cũng biến thành bộ dáng như vậy rồi còn muốn giúp như thế nào?"

      Cố Phong xong cầm lấy lệnh bài đeo thắt lưng, dùng góc đâm đâm bàn tay Phó Y Lan bị băng bó, chọc đến mức nàng ấy gào lên đau đớn.

      "Hóa ra nha đầu ngốc nhà ngươi cũng biết đau, ta cò tưởng ngươi được làm bằng sắt chứ, bản thân bị thương nghỉ ngơi cho tốt, đừng ở trong đó quấy rầy tỷ phu của ta. Hai người họ hai tháng gặp rồi, nhất định là có nhiều lời muốn ."

      Cố Thiền còn chưa tỉnh, cái gì chứ?

      Phó Y Lan vừa định phản bác, lại nghe Cố Phong hỏi "Ai da, sao ngươi lại gọi tỷ phu của ta là tỷ phu? Xán Xán nhà chúng ta có thêm muội muội từ lúc nào?"

      Phó Y Lan giải thích.

      Nàng biết Cố Phong là đệ đệ ruột của Cố Thiền, tất nhiên cũng là người Hàn Thác tin tưởng, cho nên có chút phòng bị nào báo cáo ngọn nguồn tỉ mỉ chuyện giữa Phó gia và Hàn Thác cho "cho nên, đó là thói quen từ của ta, nhất thời khó có thể đổi."

      "A, vậy ngươi nhanh chóng đổi ." Cố Phong cà lơ phất phơ cười "Nếu người biết còn tưởng rằng ngươi gọi theo ta đó."

      Cái gì là gọi theo ?

      Thân thể Phó Y Lan quá mệt, đầu óc cũng theo kịp, nhất thời nghĩ ra được Cố Phong có ý gì.

      Cố Phong lại chuyển đề tài " thôi, cho ngươi ở trong lều trại của ta, ta chen chúc với các huynh đệ khác chút."

      dứt lời, trước dẫn đường, Phó Y Lan vội vàng đuổi theo, đồng thời thử cầu "Có nước nóng ? Ta muốn tắm."

      "Chuyện này thành vấn đề!" Cố Phong thoải mái đáp.

      Mãi đến lúc ngồi vào thùng nước nóng, tạm thời giải tỏa toàn thân mệt mỏi, Phó Y Lan mới phản ứng được, gọi theo , đó là người ngoài biết cho rằng nàng là… thê tử của !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 74:

      Editor: huyetsacthiensu

      Chớp mắt ba ngày trôi qua, Cố Thiền vẫn chưa tỉnh lại.

      Nàng có cách nào ăn uống được, chỉ dựa vào Hàn Thác mớm thức ăn như trước đây từng mớm thuốc cho nàng, khuôn mặt vốn êm dịu từ từ gầy xuống.

      Tiêu Hạc Niên có cách nào, chỉ còn cách thử châm cứu cho nàng.

      Từng chiếc kim châm dài ngắn khác nhau châm vào từng huyệt vị, sau nửa giờ lại rút ra.

      Trong toàn bộ quá trình, Hàn Thác vẫn luôn ngồi ở bên giường, nắm chặt tay Cố Thiền.

      Cố Thiền ngủ rất sâu, lúc từng cây châm châm vào người khuôn mặt cũng thay đổi.

      Điều này khiến cho Hàn Thác càng lo lắng, bình thường nàng yếu ớt như vậy, làn da mềm mại như đậu phụ, bây giờ dù có đâm cái chọc cái cũng biết đau.

      "Cách này cũng thích hợp dùng liên tục, lần này châm cứu xong phải đợi thêm ba ngày, nếu như vẫn có tác dụng lại châm cứu lần hai."

      Mặc dù Hàn Thác biết chút y thuật, nhưng cũng chỉ là điều trị những vết thương ngoài da đơn giản, đều là những điều thường thức người trong quân đều phải biết, lúc này nghe Tiêu Hạc Niên phải đợi ba ngày lại ba ngày chỉ cảm thấy lòng bất an hỏi "Lại ba ngày nữa là sáu ngày, nàng ngất lâu như thế liệu có ảnh hưởng gì ?"

      "Vương gia, điều này rất khó , não là bộ phận kỳ diệu khó nhất của con người, lúc trước ta cũng từng chứng kiến cộng với những ví dụ trong sách đá ; có người bị ngất mấy năm, lúc tỉnh lại cũng khác gì so với lúc trước, cũng có người chỉ ngất khoảng thời gian hai chén trà, mở mắt ra lại quên mất chuyện lúc trước. Vương phi thuộc trường hợp nào phải đợi sau khi tỉnh lại mới biết được."

      cũng như chưa , chuyện sốt ruột từ đầu đến cuối chỉ có chuyện "Vậy ba ngày sau rốt cuộc nàng có thể tỉnh lại hay ? Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

      Tiêu Hạc Niên lắc đầu "Lão phu chắc chắn, chỉ có thể làm hết sức mình; mọi chuyện theo ý trời."

      ***

      Cố Thiền vẫn rơi vào bóng tối vô biên, nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì; ngay cả cảm giác giống như cũng biến mất, chỉ biết là thân thể vô lực, thể động đậy, hoàn toàn thể tự kiềm chế.

      Dần dần, cảm giác của nàng bắt đầu thức tỉnh, phát ra bản thân giống như cơn sóng phiêu lưu, lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, nhưng mà người cũng có cảm giác ẩm ướt.

      Vào lúc Cố Thiền còn nghi ngờ, xa xa có vầng ánh sáng nhạt xuất , hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng.

      Vầng ánh sáng càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn, lóng lánh chói mắt.

      Cố Thiền thể động đậy, cũng thể trốn, chỉ có thể nhắm mắt lại nhìn.

      lúc lâu sau, nàng mở mắt ra, phát mình ở trong gian phòng.

      bàn đốt cây nến, ngọn lửa yếu ớt, lúc sáng lúc tối nhưng cũng đủ để Cố Thiền nhìn cảnh vật bốn phía.

      Căn phòng hình bát giác, mỗi mặt đều có cánh cửa.

      Mắt nhìn thấy tất cả các cánh cửa đều giống nhau như đúc, làm bằng gỗ Hồng Mộc khắc hoa văn chim, phía bên phải bên có tay kéo.

      Cố Thiền giật giật tay chân, sức lực trở lại trong thân thể, nàng đến cánh cửa.

      Cánh cửa kia nhìn có gì khác so với những cánh cửa thông thường khác nhưng kỳ lạ là cho dù nàng đẩy như thế nào cánh cửa này cũng nhúc nhích chút nào.

      Cố Thiền liếc mắt nhìn về phía tay kéo bên phải, thử nắm chặt rồi kéo ra, chỉ nghe tiếng "Ầm ầm" lớn vang lên, cửa kia quả nhiên chậm rãi bay lên.

      Sau cửa là vòng xoáy liên tục chuyển động, Cố Thiền thử đưa tay ra chạm vào, mới đụng vào liền bị lức hút lớn cuốn vào, nàng kịp đề phòng, cả người bị hút vào.

      Sau khi cảm thấy trời đất quay cuồng, Cố Thiền phát mình bị hút vào căn phòng khác, đứng giữa bức bình phòng xanh mỏng cùng chiếc giường.

      Giường cùng tấm bình phong được chế tác đơn sơ, làm cho nàng nhớ lại khách sạn lúc Hàn Thác ở Bình Nguyên trấn.

      Chẳng lẽ nàng trở về lúc đấy?

      Cố Thiền gấp gáp muốn tìm chứng cứ, nhưng mà còn chưa chờ nàng bước qua tấm bình phong liền nghe thấy có tiếng người chuyện.

      "Làm sao lại mang đến? Muốn bồi thường tiền sao?" Giọng nam thô lỗ, dùng từ bất nhã.

      "Ai da, ngươi đừng soi mói nữa, ngươi đến chỗ người môi giới mua thử xem, đứa trẻ ít nhất phải mười lượng bạc, ta lấy tiền của người, còn đưa cho ngươi ba mươi lượng, ngươi còn ghét bỏ?" Giọng nữ chuyện vô cùng quen thuộc, nhưng mà chẳng biết vì sao nàng cảm thấy chân thực như cách cái gì đó.

      "Vì vậy nên mới làm cho người khác thoải mái, ai biết nha đầu chết tiệt kia có tật xấu gì, hay là nhìn được ánh sáng cho nên ngươi mới vội vàng như vậy." Giọng nam lại vang lên.

      Hóa ra là buôn bán người.

      Cố Thiền cũng biết vì sao mình lại gặp phải chuyện như vậy, cũng biết là nên xuất hay , nàng nín thở bước , nhưng mà tấm bình phong giống như là biến thành trong suốt, ánh mắt của nàng có thể nhìn xuyên qua tấm bình phong đó thấy hai nữ nam ngồi trước bàn; trong đó có nam nữ ngồi đối diện Cố Thiền, người khác ôm trong ngực quay lưng vào nàng.

      nhắm hai mắt, nằm vai nữ tử đó ngủ say, khuôn mặt chỉ lộ ra nửa, nhìn mặt nhưng có thể thấy cây trâm hình hoa trà búi tóc.

      Đôi trâm cài kia Cố Thiền từng nhìn thấy.

      Phỉ thúy khắc hình lá, bên trong là tầng tầng cánh hoa hồng ngọc, nhị hoa được làm từ năm viên trân châu vàng óng ánh.

      Là đôi trâm Hàn Thác mượn cho nàng lúc ở Bình Nguyên trấn.

      Là người có nguồn gốc thể quan tâm, Cố Thiền vừa nhấc chân phát hai chân như bị dính chặt xuống sàn thể động đậy, nhưng mà ba người kia vẫn ngừng.

      "Cái gì mà nhìn được ánh sáng, đừng khó nghe như vậy, đứa này lai lịch ràng, giấu gì các ngươi, nàng là do tiểu thư nhà ta sinh, nhưng thông gia nhà chúng ta đặc biệt trọng nam khinh nữ, định bán đứa trẻ này cho gia đình giàu có làm người hầu. Luôn miệng làm người hầu ở gia đình giàu có hạnh phúc hơn làm tiểu thư nhà nghèo mấy lần."

      Giọng nữ quen thuộc phát ra từ miệng quay lưng lại với Cố Thiền, đến đây nàng ta đột nhiên dừng lại, hung ác nhổ nước bọt cái mới tiếp tục " là chuyện viển vông, lúc ta còn trẻ cũng từng hầu hạ trong gia đình giàu có, nha hoàn ở đó có mấy người có thể dụ dỗ được chủ nhân, là chỗ con nhà lành nên đến. Cho nên nghe ngũ biểu di (dì họ) các ngươi nhiều năm có con, ta với tiểu thư nhà ta suy nghĩ kỹ nên quyết định đưa con cho các ngươi, dù gì các ngươi cũng là gia đình đứng đắn. Hơn nữa, đứa này rất có phúc khí, tiểu thư nhà ta lấy chồng ba năm mà chưa mang thai, năm thứ tư sinh được nàng, sau đó ba năm sinh hai đứa, đều mập mạp đáng ."

      Nhà nghèo đến mức phải bán con làm người hầu cho nhà khác sao có thể mua được quần áo, đồ trang sức ở Trích Tinh các cho đứa bé.

      Hơn nữa, lý do này trăm ngàn chỗ hở ngay cả Cố Thiền cũng nghe ra vậy mà cũng có người tin.

      Chỉ thấy nam nhân trao đổi ánh mắt với nữ nhân bên cạnh, ràng bị thuyết phục.

      "Vậy các ngươi làm sao lại với phụ thân và tổ phụ, tổ mẫu của đứa ?"

      "Chuyện này, phải chỉ cần dối là được rồi sao, rằng Tết Nguyên Tiêu lúc xem hoa đăng để lạc mất đứa , tìm kiếm mấy ngày cũng thấy. Chỉ là, các ngươi tuyệt đối được với người bên ngoài, chẳng may bị phát phiền phức."

      "Ngươi yên tâm, hai chúng ta đều kín miệng, nếu như người bên ngoài hỏi thăm, ta ta dùng năm lượng bạc mua từ chỗ người môi giới." Giọng nam nhân liên tiếp đảm bảo.

      "Đúng vậy, yên tâm ." Nữ nhân ngồi đối diện Cố Thiền cũng giúp vào, vừa vừa ôm lấy đứa bé vào trong lòng.

      Cuối cùng Cố Thiền cũng nhìn thấy khuôn mặt đứa bé, cảm thấy khuôn mặt đứa bé giống như từng quen biết, chỉ là nhớ được gặp được ở đâu, lúc suy nghĩ nhớ lại, đứa bé lại xoay người lại, quay lưng vào nàng.

      Ba người còn ngồi trò chuyện, thanh chuyện truyền vào tai Cố Thiền càng ngày càng , cảnh vật bên trong phòng cũng bắt đầu từ từ mơ hồ vặn vẹo.

      Mắt thấy ba người kia cuối cùng cũng đứng dậy đến cửa phòng, nữ nhân ôm đứa bé rời cùng nam nhân, người phụ nữ vẫn đưa lưng về phía Cố Thiền rút tay hướng đến cửa về.

      Trong chốc lát người phụ nữ đó quay người lại, Cố Thiền cảm giác mình bị luồng sức mạnh cực mạnh kéo vào bên trong, làm cho nàng đầu váng mắt hoa phải nhắm mắt lại đợi nó qua .

      Chờ cảm giác choáng váng biến mất, Cố Thiền mở hai mắt ra, phát mình trở lại căn phòng bát giác, hơn nữa còn nằm ngửa mặt đất vô cùng chật vật.

      Nàng sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên giường, muốn mở lại cánh cửa kia, muốn nhìn xem người phụ nữ có giọng quen thuộc kia rốt cuộc là ai.

      Cố Thiền được nguyên nhân, chỉ là trực giác cho nàng biết việc này rất quan trọng.

      Nhưng tất cả các cánh cửa đều cùng kiểu, bên trong phòng chỉ có cái bàn và ngọn đèn, còn đồ gia dụng gì khác, nàng phân biệt được cánh cửa nào mới là cánh cửa vừa rồi mình mở.

      Cố Thiền qua lại trước tám cánh cửa vài vòng, quan sát nhiều lần, nhưng vẫn tìm ra chút dấu vết nào.

      Cuối cùng nàng thể làm gì khác hơn là chọn bừa cánh, cầm vào tay nắm, cửa dần bay lên, vẫn xuất vòng xoáy sáng giống vừa rồi.

      Bởi vì có kinh nghiệm vừa rồi, Cố Thiền to gan hơn rất nhiều, chít do dự chạm tay vào, sau khi cảm nhận được sức hút, lại lần nữa bị hút vào giữa.

      Nàng đứng vững mới mở mắt ra, nhưng cảnh tượng hoàn toàn giống lần trước.

      Trước mặt có đám người quỳ, cho dù là gầy béo, nam nữ, tóc đen hay bạc đều cúi đầu xuống, thấp đến mức như hận thể vùi đầu xuống nền nhà.

      người bọn họ mặc quần áo khác nhau, tất cả Cố Thiền đều quen thuộc, nàng có thể dễ dàng nhận ra thân phận của những người này qua quần áo mặc người, có nội thị, có cung nữ, còn có ngự y.

      Chằng lẽ là ở trong Hoàng cung?

      Lại biết là cung điện nào trong Hoàng cung.

      Cố Thiền nhất thời cảm thấy có chút bất an, chẳng may bị phát nên giải thích như thế nào?

      Nàng vô cùng cẩn thận di chuyển bước chân, hy vọng trước khi mọi người ngẩng đầu tìm được chỗ trốn.

      Theo tiếng lại nhàng của nàng, tiến vào trong mắt nàng đều là những đồ vật quen thuộc, nàng dừng bước chân, nghi ngờ mà đánh giá bốn phía, nhận ra đây là Phượng Nghi cung.

      Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Cố Thiền trơ mắt nhìn Tiêu Hạc Niên mặc quần áo vải màu xanh qua trước mặt mình, gần đến mức suýt nữa chạm vào cánh tay nàng.

      Nhưng mà Tiêu Hạc Niên hai mắt nhìn thẳng, đuôi mắt cũng chưa từng nhìn vào Cố Thiền, vẻ mặt thư thái. Nếu nhìn thấy Cố Thiền chẳng bằng chỗ Cố Thiền đứng vốn có người.

      Cố Thiền nhìn Tiêu Hạc Niên đến chỗ đám người quỳ kia, mặt là vẻ mặt bất đắc dĩ, tự nhiên ngồi vào trước bàn bát tiên, tự rốt cho mình chén trà.

      "Tiêu đại phu?" Cố Thiền gọi .

      Tiêu Hạc Niên vẫn ung dung ngồi uống trà, ràng là nghe thấy.

      Nàng vừa định gọi lại tiếng, lại nghe phía sau truyền đến tiếng quát "Tất cả cút ra ngoài cho trẫm!"

      Giọng kia thể quen thuộc hơn với Cố Thiền.

      Là Hàn Thác!

      Cố Thiền cũng để ý đến Tiêu Hạc Niên nữa, nàng lập tức quay người lại, bước nhanh vòng qua tấm bình phong gỗ lim khảm cẩm thạch, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thác ngồi giường.

      Mấy tháng gặp, bây giờ trong mắt nàng ngoài Hàn Thác còn ai khác, muốn chạy đến nhào vào ngực .

      Chạy đến gần, Cố Thiền phát có điều đúng.

      Hàn Thác cũng giống Tiêu Hạc Niên, giống như nhìn thấy Cố Thiền, tất nhiên cũng vui sướng vì nhìn thấy nàng, thậm chí là đưa tay ra nghênh tiếp.

      Hơn nữa hai may nhăn lại, cả khuôn mặt là vẻ đau thương che giấu chút nào, hai mắt nhìn chằm chằm chớp mắt vào ôm chặt trong ngực.

      Cố Thiền nhìn theo ánh mắt của , thình lình phát kia có khuôn mặt giống với mình như đúc.

      kịp nghĩ nhiều, sức mạnh mãnh liệt vừa rồi lại xuất lần nữa kéo nàng lại.

      Đó là mình.

      Mình của kiếp trước.

      Trở lại căn phòng bát giác, Cố Thiền vừa bò dậy lần nữa vừa nghĩ, cảnh tượng mình vừa nhìn thấy chắc là cảnh kiếp trước sau khi mình qua đời.

      Cố Thiền thể chờ đợi muốn vào lại cánh cửa kia, nhưng cũng nghi ngờ giống lúc trước, thể nào biết được là cánh cửa nào, nàng thể làm gì khác hơn là tiện tay chọn cánh.

      Lần này xuất vòng xoáy sáng nữa mà là dòng nước siết chảy từ sau cánh cửa, thoáng chốc cuốn Cố Thiền vào.

      biết trải qua bao lâu Cố Thiền mới tìm lại được ý thức của mình, nhưng mà tình huống lại giống như ban đầu, trôi nổi trong bóng tối vô tận, mắt nhìn thấy gì, tai cũng thể nghe thấy, chỉ có cảm giác là nhạy cảm hơn trước nhiều.

      Đầu tiên là trong đầu nảy lên từng cái đau nhói, giống như bị đồ gì đó sắc nhọn đâm vào.

      Sau đó đau đớn biến mất, Cố Thiền vừa thầm thở ra hươi, lại đột nhiên có người ngậm lấy bờ môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn cạy mở hàm răng, chất lỏng cay đắng theo đó mà vào…

      Cố Thiền thích ngọt, ghét nhất là vị đắng, hận thể nhổ hết chất lỏng này ra ngoài, nhưng mà đôi môi này cực kỳ cương quyết chặn miệng nàng lại cho nàng toại nguyện.

      Bị ép nuốt hết chất lỏng đắng chát này vào bụng, trong lòng Cố Thiền vô cùng oan ức, nghĩ ra được rốt cuộc là ai bắt nạt ngược đãi mình.

      Muốn mở mắt ra nhìn chút nhưng mí mắt lại như bị hồ dán dính vào thể mở nổi.

      Nhưng mà hình phạt còn chưa kết thúc, Cố Thiền cảm giác được hai chân mình bị mở ra, ngón tay có vết chai mỏng vuốt bên trong bắp đùi, cảm giác mát mẻ.

      Nàng giãy dụa theo bản năng nhưng tay chân như bị đổ chì, nặng trịch, thể nhúc nhích.

      Nhưng mà đôi tay kia vẫn chịu rời , vuốt liên tục nhiều lần.

      Cố Thiền hoảng hốt, thét lên, cuối cùng hai mắt cũng mở ra.

      Đập vào mắt đỉnh lều bạt màu xám trắng.

      Nàng nằm ngủ quá lâu, trong đầu trống rỗng, trong hoảng hốt còn biết vì sao mình lại ở đây.

      Xung quanh có ai.

      Cố Thiền thử cử động thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có chút sức lực nào, hoàn toàn thể đứng dậy, nàng thể làm gì khác hơn là chuyển động cổ đánh giá bốn phía.

      Bên trái cách hai bước là cái bình vuông làm từ gỗ Lim. Xuyên qua tấm vải mỏng có thể nhìn thấy ở phía ngoài cách mấy bước là cái bàn, bàn ngổn ngang sách, giấy, bút, chỗ dựa của ghế khoác tấm da Bạch Hổ. Đằng sau ghế là giá sách, đất trải tấm thảm bằng gấm Ba Tư…

      Nàng chỉ tỉnh khoảng thời gian uống chén trà rồi lại ngủ say.

      Trong mơ mơ màng màng, nghe thấy có người chuyện.

      " qua ba ngày, kính xin tiên sinh châm cứu lần nữa."

      "Lão phu quan sát thêm nửa ngày nữa, nếu như vẫn có chuyển biến gì châm cứu cho Vương phi vào sáng sớm."

      Cố Thiền nghe được là giọng của Hàn Thác cùng Tiêu Hạc Niên, Vương phi đương nhiên là nàng.

      Nhưng nàng muốn bị châm kim!

      Bị châm kim còn bị uống thuốc đắng, còn có… nghĩ lại là xấu hổ.

      Nhưng bất đắc dĩ là thân thể nghe nàng sai khiến, muốn mở mắt cũng mở được, muốn giãy dụa cũng thể động đậy, muốn chuyện cũng mở miệng được, gấp đến mức nàng gào thét những từ ngữ ra khỏi miệng.

      "Vương phi tỉnh rồi."

      Tiêu Hạc Niên vừa xong, Cố Thiền cảm giác mình bị kéo vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

      Nàng nức nở, qua lúc lâu mới miễn cưỡng mở được mắt, đối diện với hai mắt vừa lo lắng vừa vui mừng của Hàn Thác.

    3. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 75:

      Editor: Mễ Đồng

      Cố Thiền tỉnh lại, Tiêu Hạc Niên bắt mạch lại lần nữa để xác nhận tình huống thân thể, lúc trước trong đầu có tụ huyết bây giờ cũng chỉ cần bồi bổ cơ thể là đủ.

      Trong toàn bộ quá trình, Hàn Thác thủy chung chưa từng buông tay, lao thẳng đến ôm Cố Thiền vào trong ngực.

      Tiêu Hạc Niên gặp phải tình huống như thế, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc phải làm, liền cáo lui rời .

      Lúc này Cố Thiền nghĩ lại chút, những việc phát sinh trôi qua từng chút trong đầu.

      Hàn Khải hạ thánh chỉ, nàng đưa ra đồ cưới,nàng cùng Phó Y Lan vụng trộm theo đám người Lý Vũ Thành ra ......

      Ấn tượng cuối cùng là ở núi cưỡi ngựa trước, đùi nàng đau đớn đến khó nhịn, nên tốc độ chậm lại, nhưng Phó Y Lan vẫn chưa phát , ở phía trước làm gương, càng lúc càng xa, khi nàng định cất tiếng kêu, Phó Y Lan rẽ qua khe núi nên thấy bóng người.

      Nàng chỉ có thể tự kiên trì, giục ngựa đuổi theo, ai ngờ đột nhiên sơn đạo sụp đổ, ngựa kịp dừng bước, bước cẩn thận, cả người lẫn ngựa lăn xuống triền núi.

      Chuyện sau đó thực tình Cố Thiền biết nữa.

      Là ai cứu nàng thoát hiểm? Tại sao lại đến chỗ của Hàn Thác?

      Nàng định mở miệng hỏi, mới câu “Vương gia”, liền cảm thấy yết hầu nóng rát đau đớn, thanh khàn khàn giống với giọng của chính mình.

      Hàn Thác buông Cố Thiền ra, bước nhanh về phía cái bàn bên ngoài bình phong đổ ra ly trà, giúp đỡ nàng ngồi lên, ngồi ở phía sau nàng, làm cho nàng có thể tựa vào trong ngực , sau đó bưng trà giúp nàng uống nước.

      Cố Thiền suy yếu, uống được nửa chén nước liền mệt mỏi đến nâng được mý mắt, bất tri bất giác lại dựa vào người Hàn Thác ngủ.

      Cũng biết khi nào tỉnh lại lần nữa, Hàn Thác nằm ở bên cạnh nàng, tay đặt lưng nàng, tay để ở dưới đầu, đem nàng ôm vào trong ngực cách vững vàng.

      nhắm mắt lại, cũng biết là ngủ hay tỉnh, trong mắt có quầng thâm ràng, ở cằm và thái dương đều có râu mọc ra.

      Cố Thiền bỗng thấy sống mũi cay cay, muốn nhấc tay sờ khuôn mặt tiều tụy kia, ai ngờ toàn thân mệt mỏi, việc nâng cánh tay so với việc lên trời còn khó hơn, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thác.

      Nhìn nhìn, nước mắt bắt đầu lăn xuống.

      Nàng vốn muốn khóc, nhưng mà hoàn toàn khống chế được, nàng cũng rốt cuộc bản thân là vì cái gì mà khóc.

      Bởi vì tích góp từng tí tương tư trong suốt mấy tháng, lại vừa thoát ly khỏi hiểm cảnh sợ hãi, thân thể có đủ loại thống khổ, cảm thấy áy náy vì mang đến cho Hàn Thác phiền toái......

      Hoặc là, chỉ cần nhìn thấy Hàn Thác, tất cả kiên cường đều biến mất, trong lòng tràn đầy yếu đuối và ủy khuất.

      Tiếng nức nở của tiếng khóc thức tỉnh Hàn Thác,“Đừng khóc, có việc gì .” xong, liền cúi đầu đầu nhìn khuôn mặt nhắn đầy nước mắt.

      nghĩ tới việc cứ như vậy, Cố Thiền lại càng khóc lớn.

      Hàn Thác cũng khuyên nhủ nữa, để tùy ý cho nàng khóc, làm cho nàng phát tiết cảm xúc, lấy tay khẽ vuốt lưng nàng để an ủi.

      Cố Thiền khóc đến mệt mỏi, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.

      Lần này cảm giác giấc ngủ an ổn thoải mái, khi tỉnh lại trong trướng thắp lên ánh nến, Hàn Thác ngồi ở trước bàn lật xem công văn, nghe được nàng giọng gọi người, lập tức đứng dậy, vòng qua bình phong vào đứng ở trước giường,“ tỉnh? Muốn ăn này nọ sao?”

      Cố Thiền gật đầu, bụng liền phối hợp phát ra tiếng vang.

      Cảm thấy đói, chứng tỏ trong tình trạng khôi phục, là chuyện tốt.

      Hàn Thác lập tức truyền lệnh sai người, nhưng mà thứ mang vào là chén thuốc đen có mùi hắc.

      Cố Thiền vừa thấy liền muốn khóc , nàng còn nhớ hương vị khổ sở suốt đời khó quên.

      “Xán Xán nghe lời, uống thuốc trước mới ăn cơm được .” Hàn Thác sau lúc lâu, Cố Thiền mới có thể miễn miễn cường cường đem thuốc uống vào, gương mặt vì khổ sở mà nhăn lại , ngũ quan như muốn dồn đến chỗ.

      Uống thuốc xong, hơn hai khắc mới có cơm chiều đưa đến.

      Nhưng mà, cơm chiều của Cố Thiền cũng chỉ là chén cháo hoa.

      Trong miệng nàng mùi vị của chén thuốc cay đắng chưa kịp lui, cháo hoa tuy rằng được nấu mềm mại, nhưng có hương vị gì, việc ăn cùng uống thuốc sai biệt lắm, vẫn như cũ chỉ có chữ “Khổ”.

      Uống được hai muỗng, Cố Thiền liền quay đầu , né tránh thìa cháo mà Hàn Thác đưa đến bên môi, chịu tiếp tục ăn.

      “Tiếp tục ăn chút, nghe lời.” Hàn Thác ôn tồn khuyên nàng.

      “Vương gia, ta muốn uống cháo hoa, có thể đổi thành cái khác hay .” ôn nhu, nàng liền làm tới.

      ngờ Hàn Thác theo ý của nàng, trực tiếp cự tuyệt:“ được, ngươi nhiều ngày chưa ăn cơm, vừa mới bắt đầu ăn chỉ có thể ăn để dễ dàng tiêu hóa , bằng dạ dày thể thích ứng, đến lúc đó chính là tự làm khổ mình.”

      “Rất khổ .” Cố Thiền lắc đầu nghe lời khuyên bảo.

      Hàn Thác nghe vậy, liền đem thìa đưa lên môi mình nếm thử, uống ngụm, liền nhăn mi :“Làm sao lại khổ? Mùi vị rất ngon, Xán Xán nghe lời, cố chịu chút, ăn no nhanh lên.”

      Cơ bản Cố Thiền thèm nghe, lúc này khí lực của nàng cũng khôi phục chút, đá chân :“Ta muốn ăn món gì có hương vị chút , thịt bò thịt dê gì đó.”

      Nàng có thể ngửi được bên ngoài lều trại có nướng thịt dê, nước miếng nhanh chảy ra, sao có thể bình tĩnh ăn cháo hoa.

      Xem ra giống như lời của Tiêu Hạc Niên, tỉnh lại còn trở ngại gì, nếu làm sao có tinh thần kén chọn phát sinh thói hư tật xấu.

      Trong lòng Hàn Thác thoải mái ít, nhưng cũng nhớ đến lời Tiêu Hạc Niên dặn, chịu cho Cố Thiền tùy hứng kiêng ăn như thế, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tức giận của nàng và chén cháo , trong đầu liền có chủ ý.

      Cố Thiền biết Hàn Thác giờ phút này đăm chiêu suy nghĩ, chỉ nhìn cười đem thìa bỏ vào trong bát, ngửa đầu lên uống hết chén cháo, nàng còn tưởng rằng đồng ý với nàng .

      nghĩ tới, ngay sau đó, Hàn Thác liền cúi người lại đây, môi chặn đôi môi của nàng, đem hết cháo hoa đưa vào trong miệng nàng.

      Cái này chưa tính, còn linh hoạt dây dưa cái lưỡi đinh hương của nàng, bắt buộc nàng uống sạch toàn bộ.

      Cố Thiền trợn to mắt, tức giận đến nổi chuyển động đầu lưỡi để ngăn lại, ai ngờ đổi lấy là việc Hàn Thác càng mãnh liệt tiến công.

      Đến khi hai người tách ra, Hàn Thác thở hồng hộc, mặt đỏ tai hồng.

      Cố Thiền bị bệnh, bởi vì thân thể suy yếu, vì vậy thở được, toàn thân phát run, dựa vào người để Hàn Thác vỗ lưng giúp thuận khí, mới chậm rãi bình phục được.

      Tháng năm, thời tiết tính là quá nóng, nhưng ở trong lều có gió, bực mình , Cố Thiền thực rất khó chịu, cả người đều đầy mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.

      “Vương gia, ta muốn tắm rửa.” Nàng giọng đưa ra cầu.

      Hàn Thác vẫn chưa được, Cố Thiền nhấc tay vén cái chăn người.

      Nàng nửa ngồi giường, liếc mắt nhìn xuống phía dưới mình, cái gì cũng chưa mặc.

      “A......” vừa mới la tiếng, vẫn chưa kịp xuông hơi, bị Cố Thiền nuốt xuống.

      Bởi vì Hàn Thác tách hai chân nàng ra, cúi người xuống giữa hai chân cẩn thận xem xét.

      Trong đùi của Cố Thiền có vết thương tuy nhiên lúc đầu thực rất đáng sợ, nhưng mà đều thuộc loại bị thương ngoài da, Tiêu Hạc Niên đưa đến thuốc trị thương tốt nhất, Hàn Thác lại chăm sóc cẩn thận, rửa miệng vết thương, đổi thuốc, đến tận bây giờ đều tự mình làm, cũng mượn tay của người khác, cho nên khôi phục rất tốt, vảy kết bắt đầu dần dần bóc ra.

      “Dính nước chắc là thành vấn đề, nhưng mà cũng thể tắm được.” Hàn Thác từ giữa hai chân Cố Thiền ngẩng đầu lên, đáp lại.

      liên quan...... Ta chỉ gội đầu thôi......” Cố Thiền mặt đỏ như quả lựu, đầu óc ngưng trệ, miệng ra lời mà chính mình cũng biết là gì.

      Hàn Thác cười ôn nhu đỉnh đầu nàng, đứng dậy gọi người chuẩn bị.

      bao lâu sau, thị vệ liền nâng vào hai bồn nước ấm, hai thùng nước lạnh đến, còn có cái bồn tắm có đường kính ba thước.

      Cố Thiền biết cái bồn dự bị kia dùng để làm cái gì, bởi vì nàng nhìn thấy ở cái bình phong đằng sau kia có cái bồn tắm to rồi.

      Nhưng mà, này cũng quan trọng, nàng thực nghĩ muốn có tình cảnh giống như lúc nãy, vì thế, lúc Hàn Thác ôm nàng, nàng liền giành trước :“Tự ta tắm.”

      “Ân, trước tiên để ta giúp nàng gội đầu.” Hàn Thác ôn nhu xong, còn chỉ chỉ thái dương,“ đầu ngươi có thương tích hở, sợ ngươi nhìn thấy.”

      bên bên sửa lại tư thế, đặt Cố Thiền nằm ở giường, đầu nhàng đặt ở mép giường bên ngoài.

      Hàn Thác làm ướt tóc của nàng, sau đó bắt đầu xoa nắn, cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ người khác việc này, khó tránh khỏi có chút khó khăn.

      Cố Thiền có mái tóc dài được chăm sóc vô cùng tốt, đen bóng mượt mà, so với vải thượng đẳng còn mượt mà hơn vài lần, mặc dù bởi vì cơ thể nhiều ngày chưa từng tắm rửa, có chút xúc động, mấy lần nghịch ngợm chuồn ra khỏi tay của Hàn Thác .

      Kể từ đó, càng làm cho Hàn Thác luống cuống tay chân, vốn là việc vô cùng đơn giản, lại biến thành việc khiến đầu hắc tuyến.

      Mặc dù được hầu hạ nhưng lòng nàng thể thoải mái được, sau khi Hàn Thác dùng khăn vải bông lau khô tóc cho Cố Thiền, nàng ngủ gật bên.

      Nhưng nàng ngủ sâu, khi Hàn Thác ôm nàng lập tức tỉnh lại.

      “Vương gia, tựta tắm.”

      Mặc dù nàng ngủ mơ mơ màng màng, nhưng chuyện như vậy cũng quên được.

      Hàn Thác nghe lời nàng, đem nàng đặt ở giường.

      Cố Thiền ngồi dựa vào đầu giường, nghĩ bản thân khôi phục nhiều khí lực , ai ngờ chỉ là đánh giá cao thể lực của mình, Hàn Thác mới buông lỏng tay,cả người nàng liền mềm nhũn ngã vào ngực , sau đó liền trượt xuống dọc theo thân thể của .

      việc phát sinh làm người ta trở tay kịp, Cố Thiền cả người vô lực, cơ bản kịp ôm lấy người duy nhất có thể dựa vào kia, Hàn Thác lại chậm bước nên thể giữ chặt nàng.

      Kết quả thực cực kỳ thảm thiết, Cố Thiền chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trượt đường xuống phía dưới. ngờ lại té xuống ngay thắt lưng của , nhìn lại xuống phía dưới, chóp mũi, môi tất cả đều vô ý mà cũng tiểu vương gia tiếp xúc cách thân mật.

      Y phục vốn rất đơn giản, Hàn Thác ở nơi doanh trại chỉ mặc bộ đồ trong cùng y phục ở bên ngoài. Cố Thiền có thể xuyên qua bộ y phục kia để miêu tả ra hình dạng của tiểu vương gia, nàng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi hai người vẫn chưa làm ra chuyện gì xấu hổ, cho nên tiểu vương gia lúc này mười phần nhu thuận mềm mại, đến mức làm người ta phải xấu hổ.

      Ai ngờ ý nghĩ này vừa mới lên trong đầu, liền nhìn thấy từ chỗ vải kia dần dần hình thành cái lều .

    4. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 76:

      Editor; Mễ Đồng

      Cố Thiền vốn cũng phải là người nhanh trí về việc ứng biến, huống chi sau khi bị thương đầu ốc càng thêm trì độn, hơn nữa cả người vô lực, giờ phút này từ đầu não đến thân thể đều có phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ làm người ta xấu hổ đến cực điểm.

      Khi nhìn thấy hai tròng mắt của nàng muốn dính vào nhau, Hàn Thác liềm mang nàng đứng lên, dùng cách thức cũ như bình thường mà ôm lấy nàng, mà là dùng tay đặt ở mông của Cố Thiền. Sau đó, ôm nàng đứng lên, tư thế giống như ôm đứa trẻ.

      “Để tự ta......” Cố Thiền vẫn kiên trì chưa từ bỏ ý định.

      “Ta cũng muốn cho nàng tự làm, nhưng ràng là nàng có chút khí lực nào, ta chỉ có ý tốt làm giúp nàng lần.”

      Hàn Thác giống như thở tiếng, cũng biết nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, toàn thân nàng từ cao đến thấp có chỗ nào mà chưa từng xem qua, chưa từng chạm qua , tại sao lại có thể thẹn thùng xấu hổ ?

      Lúc , cũng nhàn rỗi mà ôm Cố Thiền đến góc của lều trại, nếu cái tay kia sao có thể bố trí vị trí của giao y, sau đó lại về phía cái bồn tắm rộng ba thước kia, đem giao y bỏ vào trong chậu, rồi giúp Cố Thiền ngồi ở giao y phía , làm cho nàng dựa lưng vào ghế dựa, có thể mượn lực mà ngồi vững.

      Làm xong việc đó, Hàn Thác giơ tay muốn cởi quần áo của Cố Thiền.

      Bởi vì sợ động đến miệng vết thương, cho nên vẫn chưa cho nàng mặc quần, chỉ có cái áo ở phía .

      Tắm rửa đương nhiên nhất thiết là phải cởi quần áo, khả năng Cố Thiền chấp nhận cũng cao, bàn tay bé gắt gao túm chặt lấy vạt áo chịu buông tay.

      Dù thân thể nàng khỏe cũng phải là đồi thủ của Hàn Thác, huống chi là tại.

      Nhưng mà, Hàn Thác cũng ép buộc, Cố Thiền chịu cởi, liền chiều ý nàng. Chỉ lấy lấy gáo múc nước, trực tiếp tưới xuống đầu vai của nàng.

      Y phục của nàng vốn được làm bằng vải bông , sợi vải mềm mại, chỉ ướt ít nước trở nên trong suốt, mặc hay mặc cũng có gì khác nhau, nhưng mà, cũng phải, phải là như như lộ ra da thịt mềm mại trắng nõn như như , hiệu quả thị giác thực là còn mê hoặc hơn.

      Đối với Hàn Thác mà , phản ứng trực tiếp nhất là tiểu vương gia lập tức lại cao hơn vài phần......

      Thực trong lòng Hàn Thác tràn đầy cảm giác khinh thường chính mình, thực tế hề nghĩ đến điều gì mà thân thể lại có thể tự động phản ứng.

      Rời khỏi U châu để dẫn quân xuất chinh khi mới đầu tháng hai, nay là cuối tháng năm, cùng Cố Thiền xa nhau cũng bốn tháng, thân là nam tử sớm có nhu cầu cấp bách cần phân giải.

      Nếu phải vì Cố Thiền hôn mê bất tỉnh, lại bị thương ở đùi như vậy bất tiện, nếu Hàn Thác chế chính mình, sớm muốn thử xem tư vị tuyệt vời tiểu biệt thắng tân hôn.

      Khi tắm mặc quần áo sao, nhưng muốn tắm rửa sạch lại được.

      Hàn Thác vẫn muốn tắm rửa tốt cho Cố Thiền, mấy ngày hôm trước, bởi vì nàng bị thương, chỉ dùng khăn ướt cho nàng chà lau, nghĩ đến lúc nàng tỉnh, người nhất định cảm thấy đủ nhàng thoải mái.

      “Vẫn là đem quần áo cởi ra,nếu thực hết cách.” Hàn Thác thấp giọng ở bên tai Cố Thiền thương lượng.

      thấy được , nàng cũng thấy được, dù sao mặc với mặc khác nhau lớn, tiếp tục kiên trì cũng có nhiều ý nghĩa.

      Cố Thiền đành phải tùy ý cho Hàn Thác đem y phục cởi .

      Y phục duy nhất người có, từ đầu đến chân đều lo lắng, xấu hổ đến mức khiến hai chân khép chặt, cánh tay cũng ôm lấy phía trước, đầu cúi xuống mặt đỏ hồng, chỉ nhìn chằm chằm mũi chântrước người mình, dám đối diện tầm mắt cùng Hàn Thác.

      Cố Thiền hoàn toàn hiểu, bộ dạng nàng mềm nhũn như vậy, thể tự bảo đảm cho chính mình, rất có thể làm cho nam nhân sinh ra tâm tư xấu.

      Cũng may tự chủ của Hàn Thác cao hơn so với bình thường, còn có thể nhớ mình phải làm chuyện gì, đứng dậy lấy xà phòng thơm đến, nắm trong tay, mặt đổi sắc thoa lên người Cố Thiền.

      bao lâu sau, Cố Thiền toàn thân chỉ chừa chỗ miệng vết thương, tất cả dều theo đám xà phòng mà tẩy rửa sạch .

      Hàn Thác bàn tay dính nước vì giúp Cố Thiền chà xát tẩy rửa, tất cả những chỗ có mồ hôi đều được tẩy rửa sạch hoàn toàn, ngay cả nơi mà Cố Thiền hoàn toàn thể là tiểu vương phi cũng có buông tha.

      vất vả mới làm xong, cả ngườiCố Thiền đều hồng hồng giống như quả lựu chín, da thịt trắng nõn ngọc ngà như có thể chảy ra nước.

      Hàn Thác lại múc nước giúp Cố Thiền tẩy rửa sạch , lại mang đến chiếc khăn bông giúp nàng lau những giọt nước còn sót lại cách cẩn thận.

      lâu sau, cũng chưa cho nàng mặc quần áo, ôm nàng trở lại giường.

      “Ngươi nên nghỉ lát, ta cũng tắm rửa đây.” Hàn Thác sắp xếp xong cho Cố Thiền, liền gọi người mang hai thùng nước đến, tắm rửa cách sạch , thực ra còn tính nhân cơ hội tự giải quyết, nhưng bởi vì cố kỵ Cố Thiền ở trong phòng, rốt cuộc cũng dám động thủ.

      Sau khi tạp vụ xắp xếp ổn thỏa mọi thứ thỏa đáng, Hàn Thác cởi hết áo ngoài, chỉ mặc áo trong, mang theo tiểu vương gia trong khí thế hiên ngang lên giường, nằm ở bên ngoài Cố Thiền.

      Cố Thiền mấy ngày nay ngủ rất nhiều, lại ăn uống no đủ, tắm rửa sạch sảng khoái, tinh thần tỉnh táo, làm sao ngủ được.

      Vừa mới lúc nãy khi Hàn Thác tắm rửa, Cố Thiền muốn nhìn lại dám nhìn. Trong lều bồn tắm lay động, chiếu lên bình phong bóng dáng của , nàng đành phải nhắm nhanh hai mắt. Nhưng mà mắt thể thấy, lỗ tai càng thêm minh mẫn, tiếng nước cuồn cuộn ngừng truyền vào trong tai, vừa nghĩ tới thanh này vì sao lại phát ra, so với việc trực tiếp nhìn đến cảnh tượng lại càng thẹn thùng.

      Hàn Thác vừa lên giường liền phát Cố Thiền ngủ , ánh mắt của nàng đóng chặt, ngay cả lông mi đều xoay thành bản đồ bát tự, bình thường ngủ tự nhiên có loại vẻ mặt này.

      đến phía giường, cánh tay đem Cố Thiền ôm vào trong ngực, thân thể tiếp xúc, thực giấu được việc chỗ kia khác thường.

      Cố Thiền nhận thấy được, bất an dịch chuyển, ý muốn lui lại mà có dấu vết, kéo ra khoảng cách với Hàn Thác.

      Ai ngờ nàng thối lui bao nhiêu, Hàn Thác liền theo kịp bấy nhiêu, tóm lại chính là dính sát vào nhau tách rời.

      “Vương gia...... Ta bị thương còn chưa lành......”

      Hơn nữa lại bị thương tại chỗ kia, nên cái gì cũng thể làm. Hàn Thác phải là biết, lại cố tình muốn như vậy, Cố Thiền cảm thấy đây là biểu hiệnkhông hề thương tiếc mình dù chỉ là chút, trong lòng liền sinh ra vài phần ủy khuất.

      Hàn Thác :“Ta biết, nhưng mà ta khó chịu vài tháng, Xán Xán giúp ta, được ?” xong nắm lấy tay nàng kéo xuống.

      Cố Thiền muốn hỏi muốn làm cái gì, giãy dụa vặn vẹo ngớt, nhưng sức lực bằng, trốn chỗ nào cũng thoát, chỉ có thể thấp giọng cầu xin:“Vương gia, toàn thân ta đều còn sức lực.”

      sao cả, ta có sức lực, chỉ là muốn mượn tay Xán Xán để dùng, sức lực ta bỏ ra......”

      Còn có mặt dày mà cầu sao?

      Cố Thiền biết.

      Dù sao mặc kệ là sức lực lớn hay , vẫn là so về da mặt dày, nàng đấu lại Hàn Thác, cuối cùng lại để được lợi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tiểu kịch trường:

      Hàn Thác:[ xướng ] ta tắm rửa, làn da hảo hảo, lạp lạp lạp ~\[≧▽≦]/~

      Bàn tử:[ cười ] ngươi ràng là cấp tự mình rửa, vẫn là cấp tức phụ tẩy ╮[╯▽╰]╭

      Hàn Thác:[ ám chà xát chà xát ] đương nhiên là tức phụ còn dùng hỏi sao ╮[╯▽╰]╭

      Cố Thiền;[ toàn thân đỏ bừng ]..................

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 77:

      Editor: huyetsacthiensu

      Giờ Mẹo khắc, bầu trời le lói ánh sáng, kèn hiệu, tù và vang vọng trong doanh trại.

      Phó Y Lan lập tức nhảy xuống giường, nàng tưởng là động tác của mình rất nhanh nhưng nàng còn chưa rửa mặt xong bên ngoài vang lên tiếng binh sĩ thao luyện.

      Phó Y Lan bất đắc dĩ nhìn đầu tóc rối tung của mình, dùng tay búi hết tóc lên đỉnh đầu, dùng trâm bạch ngọc cố định lại, lại cầm lấy cây trâm gỗ binh sĩ hay dùng kề sát vào gương nhìn so sánh, cảm thấy hợp lại đổi sang trâm gỗ.

      Sau khi làm xong tất cả, lại soi gương kiểm tra lại lần, xác nhận mọi thứ có gì sai sót vén cửa lều ra ngoài.

      Hôm nay là ngày thứ bảy Phó Y Lan đến doanh trại, tuy rằng sinh hoạt gian khổ bất tiện hơn trong nhà nhiều nhưng nàng thích ứng rất nhanh, mỗi ngày đều hưng phấn vui vẻ.

      Mặc dù dưới trướng Hàn Thác có hai mươi hai vạn đại quân nhưng lần này xuất chinh chỉ có mười hai vạn, những người còn lại đều ở lại làm hậu cần.

      Mười hai vạn đại quân quy mô như thế nào chỉ cần lấy bút tính toán chút là được.

      Trong quân doanh quy củ, cứ ba mươi người ở trong lều bạt, mười hai vạn người là bốn nghìn lều. Những tướng lĩnh từ Ngũ phẩm trở lên ở lều trại riêng cho nên số lượng lều chỉ nhiều hơn bốn nghìn, vị trí đóng quân hơn mười dặm cũng nhìn thấy điểm cuối.

      Tuy Phó Y Lan và Cố Thiền đột ngột xuất lại là nữ nhân được phép ở trong doanh trại, nhưng chưa tạo thành ảnh hưởng gì trong quân doanh; chỉ có đoàn tiểu binh ra ngoài với Cố Phong và thị vệ trước lều của Hàn Thác biết.

      Sau khi Hàn Thác ra lệnh cho phép truyền việc này ra ngoài việc này càng như cục đá chìm xuống đáy biển.

      Có điều, dù sao cũng phải cẩn thận, thể rêu rao, cho nên Cố Phong mang đến hai bộ quần áo của binh lính, cầu Phó Y Lan nhất định phải mặc vào mỗi khi ra khỏi lều trại để tránh bị người khác chú ý.

      Xưa nay Phó Y Lan hoạt bát hiếu động, đương nhiên thể cả ngày ở trong lều trại; cho nên mỗi ngày buổi sáng rời giường đều mặc quần áo của binh lính.

      Nếu ở bên ngoài gặp người khác bị hỏi tự xưng là binh lính làm tạp vụ mới được Cố Phong điều đến, điều này cũng được Cố Phong dặn trước.

      ra Phó Y Lan cũng xa, chỉ loanh quanh lều trại của Cố Phong xem binh lính luyện tập, nàng vô cùng phấn khích đối với chuyện này, thường xem hết cả ngày.

      Sáng sớm ngày hôm đó, các binh sĩ diễn tập trận pháp.

      Trận pháp này Phó Y Lan từng đọc qua trong sách binh pháp, sớm học thuộc bí quyết nhưng chưa từng xem diễn tập trong thực tế; cho nên càng xem chăm chú. Mãi cho đến lúc các binh lính luyện tập xong ra nghỉ ngơi tại chỗ nàng vẫn xếp bằng ở cửa lều, cầm cành cây vạch vài đường đất mô phỏng theo trận pháp biến hóa.

      Lúc nhập tâm, chợt nghe bên tai có người chuyện: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là to gan, dám trốn thao luyện ngồi ở đây lười biếng, chẳng lẽ sợ ta báo cáo, xử trí ngươi bằng quân pháp hay sao?"

      Phó Y Lan sợ hết hồn, vội vã bỏ cành cây trong tay xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Cố Phong.

      "Ta là binh lính tạp vụ của Cố Thiêm , lệnh cho ta đứng bảo vệ ngoài cửa lều, được đâu cả, cho dù báo cáo lên ta cũng vẫn như vậy; ngược lại vị đại ca này, mình chạy từ trong đội ngũ ra, sợ bị trách phạt sao?"

      Cố Phong cố làm ra vẻ, Phó Y Lan liền dùng cách tương tự đáp trả .

      Những ngày gần đây, Cố Thiền bị thương nặng chưa lành, toàn bộ tâm tư của Hàn Thác đều đặt ở việc chăm sóc nàng. Cố Phong liền tự động gánh vác trách nhiệm chăm sóc Phó Y Lan, còn nghĩ ra các cách hỗ trợ nàng giấu giếm thân phận, thường xuyên qua lại với nhau hai người cũng dần dần quen thuộc vài câu chuyện cười đâu vào đâu.

      "Ngươi là binh lính tạp vụ của Cố Thiêm ? Vậy Cố Thiêm đứng trước mặt ngươi sao ngươi lại nhận ra? , ngươi…"

      Cố Phong còn chưa hết câu, Phó Y Lan liền cười "Cố Thiêm đứng trước mặt ta? Ta thấy, ta chỉ thấy con khỉ ngoan cố ngồi xổm trước mặt ta, màu sắc mặt giống Chung Quỳ…"

      Lúc này đến lượt nàng chưa hết lời, Cố Phong đứng dậy vào lều bạt.

      Phó Y Lan theo, nhìn thấy Cố Phong quay về gương đồng lau mặt.

      "Ngươi ngồi trước cửa lều trại, nhìn ra được hoàn toàn trận pháp, lại đơn giản như ta sáng nay luyện nằm rạp truy kích, nếu đánh trận ngay cả vũng bùn rãnh nước cũng phải bò vào, như này vẫn còn khá."

      Cố Phong thấy nàng cũng vào theo liên miên cằn nhằn tràng, xem ra là vừa rồi bị nàng chê cười mất mặt nên vội vã muốn giải thích.

      Phó Y Lan hiểu ý "A" tiếng.

      Nhưng mà, ràng là Cố Phong hài lòng với phản ứng của nàng, bỏ khăn xuống, đến trước mặt nàng, vô cùng thần bí hỏi "Mỗi ngày ngươi đều vui vẻ xem thao luyện như vậy, chẳng lẽ muốn thử sao?"

      "Việc này cũng có thể thử sao?" Phó Y Lan liếc mắt nhìn cái, hỏi đằng trả lời nẻo, phải nàng chưa từng nghĩ đến, mà là trong quân doanh có quy tắc. Chuyện nàng giả mạo tạp vụ của Cố Phong đứng ở cửa lều canh là chuyện có ai quản, nhưng trà trộn vào quân lính thao luyện là chuyện lớn, thể đùa giỡn.

      "Có gì mà thể chứ? Tham gia trận pháp nhất định là được, những người tham gia đều được quy định, ngươi tham gia nhưng lên chiến trường, đến lúc đó lại xảy ra vấn đề; có điều lúc luyện tập ngươi có thể bộc lộ." Cố Phong nhíu mày "Ta nghe hai huynh đệ Phùng Kỳ, Phùng Lân ngươi tinh thông mọi kỹ năng; nếu là người tài đừng giấu diếm nữa, hãy hướng dẫn mọi người ."

      đến đoạn sau chính là dùng kế khích tướng.

      Cố Phong vô cùng tò mò với Phó Y Lan, nàng giống những nương quen trước đây.

      chính xác hơn nương Cố Phong quen cũng chỉ có Cố Thiền. Cố Thiền là người như thế nào, người được nuôi dưỡng đến yếu ớt, tính tình mềm mại, ánh mắt nông cạn lại thích khóc. Trong mắt Cố Phong, nàng giống như em bé trong bức tranh ngày tết, từ khi hiểu chuyện dám chạm mạnh vào nàng, chỉ sợ chạm hỏng nàng, chỉ che chở cho nàng tốt.

      Nhưng mà Phó Y Lan có thể mình cứu Cố Thiền từ dưới vách núi lên, còn có thể múa kiếm múa thương, làm cho hai huynh đệ tốt của Cố Phong khen ngớt miệng; cho nên muốn được mở mang kiến thức về năng lực của nàng.

      Phó Y Lan có tài nghệ, mỗi ngày đều nhìn người khác luyện tập tất nhiên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lúc này bị Cố Phong thuyết phục. Có điều, nàng vẫn có điều lo lắng, chỉ sợ gặp phải chuyện gì cho nên hỏi nhiều lần để xác nhận " ảnh hưởng gì chứ? Tỷ… Vương gia phải được để cho người khác phát ra sao? Nếu ta luyện tập tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi với người khác như thế nào?"

      "Yên tâm, mọi chuyện có ta." Cố Phong vỗ ngực "Nếu như tiện luyện tập trước mặt mọi người ngươi vụng trộm cùng ta, Phùng Kỳ Phùng Lân tỉ thí mài giũa cũng được."

      Đây mới là mục đích của .

      Phó Y Lan là người thẳng thắn, làm sao hiểu được Cố Phong loanh quanh, chỉ gật đầu đồng ý "Vậy ngươi xem lúc nào thuận tiện, thời gian cho ta biết ."

      Cố Phong giảo hoạt, lúc này vẻ mặt lại như suy nghĩ rút lui "Đúng rồi, người ngươi vẫn còn vết thương; ngươi vốn là nương bây giờ lại còn bị thương; nếu tỉ thí với ngươi chẳng phải thành chúng ta bắt nạt ngươi sao, được được, hay là thôi ."

      "Ta sao rồi." Phó Y Lan rơi vào hố Cố Phong đào càng sâu "Ngươi xem, đều khỏi rồi, thuốc của Tiêu thần y có tác dụng rất tốt, mới qua mấy ngày vảy bong hết, khôi phục như lúc đầu, ngay cả sẹo cũng còn."

      Phó Y Lan đưa tay ra, Cố Phong giả vờ đến nhìn chút, tay của nương mũm mĩm vô cùng đáng , lòng bàn tay da dẻ non nớt. còn ra vài vết đỏ ửng.

      Cố Phong nhìn cái rời mắt được, vậy mà lại sinh ra ý nghĩ muốn chọc chọc vài cái, kích động sờ cái, may mà còn biết khắc chế; nếu phải cần chờ sắp xếp thời gian lập tức so chiêu với Phó Y Lan.

      "Khụ." thanh thanh cổ họng, che giấu vẻ lúng túng tự nhiên của mình "Nhìn qua sao rồi, vậy tốt, ngày mai là ngày hưu mộc của ba chúng ta, đến lúc đó tìm ngươi tỉ thí, địa điểm do ta sắp xếp, ngươi chỉ cần chờ đến lúc đó thôi."

      Phó Y Lan muốn trả lời, chỉ nghe ngoài lều vang lên tiếng binh lính cầu kiến.

      Cố Phong ngồi vào ghế dựa bên trong, chờ Phó Y Lan đứng ở phía sau mới cho người vào.

      Người tới là thị vệ ở lều Hàn Thác, hai người nhìn thấy hẹn mà cùng thở ra hơi, chỉ nghe người kia bẩm báo "Cố Thiêm , Phó thiếu gia, Vương gia mời hai người qua chuyến."

      "Nàng tỉnh rồi sao?" Hai người trăm miệng lời.

      Thị vệ gật đầu "Buổi chiều hôm qua tỉnh rồi, chẳng qua là lúc đó thân thể quá yếu, Tiêu thần y là cần được nghỉ ngơi nhiều; sáng nay sau khi bắt mạch thấy khôi phục khá tốt, Vương gia lập tức lệnh mạt tướng đến mời hai người qua đó."

      Hai người lập tức theo.

      Cố Thiền vừa uống thuốc, ngồi dựa vào giường được Hàn Thác bón thức ăn.

      Bời vì hôm qua nàng cầu quá mãnh liệt, hôm nay lại khôi phục khá tốt, cho nên đồ ăn hôm nay cuối cùng cũng có món mặn, là cháo trắng với canh thịt dê.

      Tuy cháo nhiều thịt ít, chỉ để có chút hương vị mà thôi, nhưng Cố Thiền nhiều ngày được ăn uống bây giờ chỉ cần có chút hương vị thịt là nàng vui chịu được, ăn rất nhanh, hoàn toàn giống ngày hôm qua lúc ăn cháo.

      Ăn hết bát Cố Thiền còn chưa thỏa mãn, nháy mắt với Hàn Thác, ý cầu xin cần ra khỏi miệng Hàn Thác cũng có thể nhìn ra.

      Lúc hai người này cò kè mặc cả Cố Phong và Phó Y Lan vào.

      Cố Thiền vừa thấy Phó Y Lan, lập tức ném chuyện cháo thịt ra khỏi đầu, gọi nàng đến bên giường, tay cầm tay, thiên ân vạn tạ "Ta nghe Vương gia , Y Lan, nếu có ngươi ta vẫn còn ở dưới núi; ta biết báo đáp ngươi thế nào, bằng ngươi ngươi muốn gì ta giúp ngươi làm."

      "Ta muốn gì cả, ta chỉ muốn ngươi xảy ra chuyện gì, cũng cần ngươi báo đáp ta cái gì." Phó Y Lan nghiêm mặt "Ta cảm thấy nếu ngươi là ta cũng làm như vậy."

      Cố Phong đứng bên cạnh chen miệng "Nếu nàng là ngươi cũng có bản lĩnh như vậy."

      "Đúng vậy." lúc này Cố Thiền quay về ân nhân cứu mạng, thèm quan tấm đến ý xấu trong lời của Cố Phong, chỉ liên tiếp cảm ơn "Mọi người đều đại ân đại đức lời nào hết, nhưng dù nhiều hơn ta cũng thấy đủ; bây giờ ngươi cần cũng sao, chờ sau này cho dù lúc nào, chỉ cầ ngươi đến tìm ta nhất định ta thực lời hứa hôm nay."

      Nàng (Cố Thiền) cũng như vậy, Phó Y Lan cũng thể làm gì khác hơn là đồng ý, ngược lại nàng (Phó Y Lan) nghĩ đến việc gì cần Cố Thiền giúp đỡ, có lẽ vĩnh viễn cũng đưa ra cầu.

      Bốn người ngươi lời ta lời chuyện lúc, đột nhiên Hàn Thác chuyển đề tài, với hai người Cố Thiền và Phó Y Lan "Ta phái người đưa Hồng Hoa Bạch Hoa đến đây, chờ hai người bọn họ đến, cử đội người ngựa của Lý Vũ Thành hộ tống thêm hai người đó hầu hạ, đưa hai người các nàng về U châu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :