1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ai mà đến ko đúng lúc vậy. Thanks nàng
      huyetsacthiensu thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35:

      Editor: huyetsacthiensu

      Cố Thiền bị kinh hãi, khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      Hàn Thác buông nàng ra, cầm lấy chiếc áo giường khoác lên ra khỏi phòng

      Bên ngoài cửa thuỳ hoa*, hai thị vệ trái phải túm lấy nha hoàn sợ hãi thôi.

      · Cửa núm tua ( kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)

      “Chính là nàng sao?” Hàn Thác nghiêm mặt “Người lớn nhưng lá gan là lớn.”

      Lại , hai tú nữ được Nguyên Hòa đế bày ra tình thương của cha đưa đến, nhưng bị Hàn Thác tránh còn kịp đưa đến viện nằm ở xa trong nhà, đều hai mươi tám tuổi, đương nhiên thể cam tâm cả đời trôi qua như vậy.

      người trong đó gọi là Lâm thị, ỷ vào trong nhà nàng làm buôn bán, thiếu ngân lượng, giở ít thủ đoạnlàm lung lay những hạ nhân trong vương phủ, muốn nghĩ cách hỏi thăm hành tung của Tĩnh vương, chỉ vì muốn kiếm cơ hội tạo ra tình huống vô tình gặp được, lấy được hả cảm của Tĩnh vương, từ nay về sau có thể bay lên đầu cành làm Phượng hoàng.

      Nha hoàn trong phòng của nàng ta cũng phải lần đầu tiên chuồn êm đến viện khác, lúc trước tự nhiên cũng gọi thị vệ ra cản nàng ta.

      Nhưng sau khi Hàn Thác biết được lại có ý tưởng khác.

      sớm kiên nhẫn với việc ở trong nhà mình có hai người bừa bãi như vậy, nhưng đó là do trưởng bối ban thưởng, thể từ chối, huống chi trưởng bối này còn là Hoàng thượng, tình huống kia lại càng giống nhau.

      Chỉ có thể tìm ra sai lầm của đối phương, nhất là lỗi lớn, mới có thể đuổi người khỏi.

      Vì thế Hàn Thác liền lệnh cho đám người Từ Cao Lục, nếu lần sau nha hoàn kia lại đến, chỉ cần giả vờ biết, để cho nàng ta vào, sau đó bắt lấy nàng ta.

      Tất cả đều nằm trong kế hoạch, chỉ là nghĩ đến nàng đến sớm như vậy, muộn đến lại có tình chọn hôm nay mà đến, nhìn thấy chuyện nên nhìn thấy.

      Hàn Thác giọng phân phó Từ Cao Lục vài câu rồi trở lại bên trong.

      Ban đêm, nha hoàn kia cùng hai tú nữ bị xử lý về tội danh nghe trộm Tĩnh vương trao đổi bí mật quân , từ đó về sau ai còn gặp lại bóng dáng của các nàng nữa.

      Cố Thiền biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng trùm chăn che kín người từ đầu đến chân khe hở.

      riêng gì Hàn Thác… Còn gọi người khác nhìn trộm, ngay cả ý muốn tự tử cũng xuất .

      Khi Hàn Thác trở về, chỉ thấy cục to giường, rung động nhè , bên trong truyền đến tiếng khóc rầu rĩ.

      đánh giá phen, buồn cười vươn tay chọc chọc vào chỗ căng tròn nhất của cái cục giường.

      Bị chọc, tiếng khóc giường cứng lại, nhàng phát ra tiếng “Ừ” ngắn ngủi, tiếp theo uốn éo ra giữa giường cuộn người thành cục.

      “Đừng trùm, trời nóng nực, cẩn thận bí hơi mà bệnh mất.”

      Hàn Thác ra tay vén chăn lên.

      Cố Thiền túm chặt chịu buông tay.

      Hàn Thác nghĩ đến nàng xấu hổ, trấn an cần sợ, người nhìn trộm bị Từ Cao Lục xử lý rồi.”

      Tay Cố Thiền run rẩy, lại túm lấy chăn kéo về chỗ cao.

      Hàn Thác thở dài, lại phải nàng hỏi ta chuyện sao? Nàng buông tay ra ta cho nàng đáp án.”

      Trong lòng Cố Thiền thoáng buông lỏng có chút do dự, tay vẫn chịu thả lỏng.

      Hàn Thác cúi người ôm lấy cái cục tròn tròn giường, “Là ta xin Phụ hoàng tứ hôn, nàng xem nếu như xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ta khổ sở sao?”

      Cuối cùng chăn cũng bị vén lên góc, lộ ra đôi mắt to tròn của Cố Thiền “Vì sao Vương gia lại làm như vậy?”

      Hàn Thác hôn thái dương của nàng, dịu dàng “Ta chỉ muốn cho nàng biết, chỉ cần có lòng, Hoàng hậu trở thành chướng ngai của chúng ta.”

      Thấy Cố Thiền chớp chớp mắt nhìn , Hàn Thác lại “Bây giờ nàng biết rồi. Sau này nàng chỉ cần yên tâm làm thê tử của ta, có chuyện gì cũng phải cho ta biết, có chuyện gì phiền toái khó giải quyết đều có ta giải quyết thay nàng.”

      Nếu sắc mặt thay đổi chút nào chắc chắn là giả.

      Mặc dù Cố Thiền được trọng sinh sống lại nhưng ngày tháng sông đời cả hai đời gộp lại cũng chưa được mười chín năm, nàng vẫn có linh hồn của đa tình, trong lòng tràn ngập khát khao đối với tương lai, đối với hôn nhân, đối với vị hôn phu.

      có thể chứ? Có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Hàn Thác, dựa vào Hàn Thác chứ?

      Nếu như có thể, phải là hoàn toàn đáp lại lời mẫu thân hay sao.

      Chẳng qua là trật tự bị đảo lộn chút, mẫu thân dạy nàng phải hết lòng đối xử tốt với Hàn Thác, đối phương tất nhiên cũng đáp trả như vậy. Bây giờ Hàn Thác lại chủ động lấy lòng, thành tâm muốn cưới nàng, còn muốn làm ngọn núi cho nàng dựa vào, tất nhiên cũng hy vọng nàng có thể dốc lòng đáp lại.

      Cố Thiền nhàng mà gật đầu, có chút nào là tình nguyện.

      Có điều, nên từ chối vẫn phải từ chối “Về sau Vương gia cũng thể lại giống như hôm nay nữa.”

      Nàng nghĩ nghĩ lại bổ sung “Dù sao trước khi thành thân cũng thể như vậy.”

      Hàn Thác nhíu mày hỏi lại “ thể như thế nào?”

      Cố Thiền “Chính là như vừa rồi.”

      “Vừa rồi là loại nào?” Hàn Thác kiềm chế được ý cười “Nàng ràng ta làm sao mà biết được nàng muốn gì?”

      đáng ghét!

      Mới thấy tốt chút, vậy mà lại lập tức bắt nạt nàng rồi!

      Loại lời như này chẳng lẽ mọi người ngầm hiểu sao, cũng phải biết vừa rồi bản thân làm những gì, sap còn muốn nàng huỵch toẹt ra chứ, nàng cũng có da mặt dày như .

      Cố Thiền bị chọc tức, trừng mắt nhìn rồi lại nằm về lại trong chăn, lần nữa lấy chăn trùm kín người mình lại.

      Hàn Thác cười ha ha.

      Cười đủ rồi lại duỗi tay ra chọc chọc vào người nàng “Đứng dậy , rửa mặt sạch chút, ra dẫn nàng về nhà.”

      Cố Thiền nằm trong chăn rối rắm, nàng còn chưa mặc quần áo, làm sao mà đứng dậy đây?

      Nếu vén chăn lên trước mặt Hàn Thác nhất định rất xấu hổ, vén lên giống như nàng muốn về nhà.

      Nàng cẩn thận chỉ ló cái đầu ra “Vương gia… Vương gia tránh lát.”

      “Vì sao?” Hàn Thác nghiêm túc hỏi “Bổn vương ở lại với nàng được sao?”

      Cố Thiền muốn đến lột da mặt của ra, nhìn xem rốt cuộc da mặt của có thể làm tường thành hay , sao lại có thể dày như vậy chứ?

      Vì sao, chẳng lẽ biết vì sao, vừa rồi là ai như nhà cũ gặp lửa, đem nàng lột hết từ trong ra ngoài. Tốt, bây giờ còn hỏi nàng vì sao phải xấu hổ vén chăn lên trước mặt .

      Cố Thiền đỏ mặt, né tránh câu hỏi của , chỉ “Vậy… Vương gia có thể đưa cho ta quần áo dưới đất lên đây ?”

      Hàn Thác lại cười to, đồng ý vô cùng thoải mái, cũng làm nàng khó xử, tự ra bên ngoài chờ.

      Cố Thiền chuẩn bị xong mọi thứ mới ra ngoài.

      Hàn Thác kéo nàng ngồi xuống, rót cho nàng ly trà “Nàng dẫn Bạch Hoa về , sau này ra ngoài hẫy để nàng ấy hộ tống nàng, có nàng ấy bảo vệ nàng ta mới yên tâm.

      Sau khi Hàn Thác những lời kia, Cố Thiền cũng kháng cự lại việc Hàn Thác sắp xếp người bên cạnh mình, nhưng tình huống của Bạch Hoa có chút xấu hổ “Ta phải giải thích với phụ mẫu như thế nào đây?”

      Nếu là người bên ngoài cũng thôi , nhưng Bạch Hoa lại là người do phụ thân tìm về, mà chuyện Bạch Hoa là người bên cạnh Hàn Thác trừ Cố Thiền ra ai biết, hôm nay nàng dẫn người về còn là Hàn Thác sắp xếp, muốn phụ mẫu nghĩ như thế nào đây…

      Hàn Thác hiển nhiên cũng muốn vì chuyện này mà hao tốn tư, đơn giản “ Hồng Hoa ở trong phủ của ta, nếu nàng dẫn Hồng Hoa về , về phía nhạc phụ nhạc mẫu cũng cần che giấu, chỉ cần là ta đưa người sang thôi.”

      phái ngườ bảo vệ vị hôn thê cũng phải là chuyện thể cho người khác biết.

      Cố Thiền thấy Hàn Thác như vậy biết là dù sao nàng cũng phải chọn trong hai người, cho nên liền nghe theo sắp xếp dẫn Hồng Hoa về nhà.

      Ninh thị thấy Hồng Hoa, biết được nàng là thị vệ do Tĩnh vương sắp xếp cho con , vui mừng vì dụng tâm vỡi nữ nhi nhà mình còn kịp, làm sao có thể phản đối chứ.

      Về phần Cố Cảnh Ngô, việc trong hậu viện từ trước đến nay đều rất ít hỏi đến, chỉ do thê tử sắp xếp đương nhiên cũng có ý kiến gì.

      Sáng sớm hôm sau, vụ án Hồ của Chương gia có kết quả.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36:

      Editor: huyetsacthiensu

      Việc này phải từ cuối năm cũ lại.

      Tháng chạp, nhà họ Điền ở huyện Thông Châu bị mất hai con gà, mấy ngày sau lại tìm thấy ở đồng ruộng.

      Việc này đáng ra chỉ là việc đáng nhắc đến.

      Chuyện đáng ở đây là đại địa chủ Lý viên ngoại lại cứng rắn rằng gà đó là của nhà , cho rằng Điền lão lấy trộm gà của nhà .

      Nhà ai nuôi gà cũng cố ý làm ký hiệu con gà, gà biết chuyện, làm cho người có miệng cũng thể , tiếng tăm của ai lớn hơn, hậu phương của ai vững chắc hơn là của người đó.

      Năm mới Lý viên ngoại cho con trai lớn đóng thuế cho quan từ sớm, lại đúng là tri huyện Thông Châu, người trong nhà đương nhiên phải hướng vào người trong nhà, ra công đường liền phán Điền lão ăn trộm gà, phạt đánh hai mươi gậy, những muốn Điền lão trả lại gà mà còn muốn ông ấy đồi thường tổn thất cho Lý viên ngoại mười lượng bạc.

      Văn tự lúc trước có , thời kỳ đầu, ruộng đất của Đại Ân chỉ cần hai lượng bạc là có thể mua mẫu, nếu Điền gia có thể bỏ ra mười lượng bạc sớm bỏ tiền ra mua đất, cần gì phải làm người làm ruộng thuê mặc cho người khác bắt nạt.

      Có câu là, người giàu có dù ở thâm sơn cùng cốc vẫn có người thân ở xa, người nghèo dù gây ra chuyện gì cũng có người hỏi. Của cải của Điền gia như vậy, những người qua lại với bọn họ cũng là người làm thuê bần nông như họ, cho dù có vay cũng thể vay được nhiều tiền như vậy.

      Con lớn của Điền gia năm nay vừa tròn mười tám, là đóa hoa nổi tiếng gần xa ở thôn. Tâm tư của Lý viên ngoại linh hoạy, liền cha mẹ nợ con cái phải trả, liền dùng sức mạnh kéo con của Điền gia về nhà làm di nương.

      Đến bây giờ con có chuyện gì mà hiểu nữa chứ, người ta sớm nhớ thương con nhà mình rồi…

      Điền lão năm nay ngoài năm mươi, trước đó bị đánh hai mươi gậy bị ngoại thương thêm nội thương, nay nghe tin này vừa tứ vừa hận, giận đến công tâm, phun ra búng máu, bất tỉnh nhân , cơm nước ăn, cuối cùng kéo dài được ba ngày đời nhà ma.

      Con lớn nhà họ Điền nghe tin, ngay đêm đó tự vẫn tại Lý gia.

      Điền đại thẩm liên tục phải chịu tang chồng tang con, ngã bệnh dậy nổi.

      Con thứ hai nhà họ Điền mới mười sáu tuổi, trước đây làm tạp vụ trong võ quán thị trấn, là nương có cá tính lại có chủ ý, đeo lưng bao quần áo cùng ít lương khô vào thành U châu, đến nha môn của tri phủ đánh trống kêu oan.

      Ai ngờ Tri phủ đại nhân được Lý tri huyện quyên góp ít bạc tất nhiên chịu thụ lý vụ án, xử con thứ hai nhà họ Điền bịa chuyện gây , vu oan cho huyện quan, phạt đánh mười gậy sau đó ném người ra bên ngoài phủ nha.

      Con thứ nhà họ Điền bất khuất, dương thương cho khỏi lại vào thành, thẳng đến Vương phủ. Nàng ấy ôm ý định cá chết lưới rách, cho dù lật đổ được Tri phủ Tri huyện cũng phải để cho triều đình thấy bọn họ là ngu xuẩn, ai ngờ Vương gia đụng đến, gặp phải vẫn là quan lại bao che cho nhau trong đó có vị quan là Đề hình án sát sử của U châu – Chương Hòa Phố.

      Chương Hòa Phố lòng ngóng trông ngày bản thân được điều nhiệm lên làm quan ở kinh thành, đương nhiên chịu vạch trần chuyện dưới trướng của mình có tham quan.

      Điền nhị tỷ ở võ quán học được hai, ba chiêu thức, càng có vẻ đẹp khỏe mạnh sinh độg hơn so với đại tỷ của mình. Ngày thường Chương Hòa Phố gặp những rất nhiều người con liễu yếu đào tơ, nay nhìn thấy người con giống như vậy, động tâm tư, ngoài miệng giải oan cho người thân của nàng, vừa lừa gạt vừa dụ dỗ nương làm di nương.

      Điền nhị tỷ lúc đầu xem xét kỹ, tin là , vô cùng cảm kích đối với Chương Hòa Phố.

      Nhưng thấy thời gian qua được mấy tháng, việc lật lại vụ án lại có chút động tĩnh nào, trong lòng nàng cũng thấy có điều khả nghi.

      Đến tháng sáu, Điền đại thẩm qua đời, nàng xử lý xong tang , liền ngả bài với Chương Hòa Phố.

      Chương Hòa Phố lộ ra bộ mặt , Điền nhị tỷ đau buồn phẫn nộ đan xen, phụ thân và tỷ tỷ có oan khó , có thù khó báo, bản thân lại bị lừa mất trong sạch, mẫu thân cũng chết, từ nay về sau nàng cũng còn vướng bận gì nữa. Ý nghĩ muốn cá chết lưới rách với bọn họ lại bắt đầu nhảy ra trong đầu.

      Vì thế, cùng với mấy võ sư quen biết trong võ quán, trong đêm mưa giả thần giả quỷ, diệt môn toàn bộ Chương gia.

      Điền nhị tỷ tin, vụ án mạng lớn như vậy, còn có người có thể coi như có gì xảy ra?

      Nhưng mà lúc trước Chương Hòa Phố vẫn chưa ghi tên vào danh sách nạp thiếp, trừ những người trong Chương gia, có ai biết đến tồn tại của Điền nhị tỷ. Cố Thiền chờ hai nàng, mặc dù nghe Chương Tĩnh Cầm nhắc đến, nhưng dù sao cũng tham gia khám nghiệm tử thi nhặt xác, ai biết những người chết bên trong thiếu vị di nương, tất nhiên cũng có người nghi ngờ đến người nàng, chỉ coi như vụ án có đầu mối mà xử lý.

      Vì vậy Điền nhị tỷ lại làm loạn hồi ở ngày tết Trung Nguyên* ấy.

      · Rằm tháng bảy lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân mất. Nước mình còn gọi là ngày xá tội vong nhân.

      Ngày ấy Hàn Thác phải cố ý tham gia vào vụ án, đại doanh U châu tuần tra đường về vô tình gặp được cho nên phái cận vệ theo dõi điều tra.

      Từ đầu đến cuối Điền nhị tỷ cũng tính đến chuyện trốn , sau khi bị bắt ngay cả thẩm vấn cũng cần, tự mình chủ động hết toàn bộ việc, cụ thể đến mức thể cụ thể hơn.

      Từ đó vụ án Chương gia bị diệt môn tất cả manh mối đều bị điều tra ra, trong đó liên lụy cả Tri phủ U châu và Tri huyện Thông châu, hoặc bị giáng chức hoặc bị cách chức, ba vị trí đó cũng có người mới đến nhậm chức, hề tỉ mỉ.

      Chứng bệnh mất hồn của Chương Tĩnh Cầm ở tết Trung Thu cũng thuốc mà khỏi, sau khi người nhà thất thần, liền theo cậu lên đường Sơn Tây Đại Đồng phủ.

      Ngày khởi hành là ngày mười tháng tám, Cố Thiền cùng Phùng Thanh Loan đến tiễn.

      Hai bên đường trồng đầy cây bạch quả cao che trời, bây giờ lá cây chuyển vàng, rãi vàng cả khu cực.

      Chương Tĩnh Cầm đem hộp là từ gỗ cây từ đàn có khảm ngọc trai đưa cho Cố Thiền “Đây là vài di vật của đại ca, có bộ kiếm phổ, bộ quyền phổ, còn có thanh chủy thủ hình rồng. Có cơ hội giúp ta với Tĩnh vương giao cho Lâm Tu đại ca, cảm ơn ngày tết Trung Nguyên ấy chăm sóc ta.

      Mặc dù nàng khỏi hẳn, nhưng lại hoàn toàn thấy vô tư vô lự, bộ dáng hoạt bát trước kia, người cũng trầm tĩnh lại, cũng gầy rất nhiều, quần áo rộng rãi bay bay người, phần phật theo gió thu lạnh thổi.

      Ba người chảy nước mắt từ biệt, xe ngựa bọc lụa thẳng về hướng Tây, đến tận đến lúc thấy bóng dáng xe ngựa nữa, hai người Cố Phùng mới lên xe trở về thành.

      đến cũng lạ, nửa đầu năm Nguyên Hòa thứ hai mươi mốt, đủ loại chuyện tình xảy ra giống như rai đậu dày đặc ngừng, đến sáu tháng cuối năm lại bình tĩnh trở lại, đời này an ổn, sóng cũng gió.

      Tất cả Cố gia đều như thường, chỉ có xảy ra chút chuyện người Cố Phong.

      Đại vệ doanh U châu cúng giống thư viện Hàn Sơn, mỗi tuần có ngày hưu mộc, phải mỗi lần được nghỉ Cố Phong đều về nhà, nhiều lúc cùng mấy người cùng quê du ngoạn. Những lúc về nhà, Cố Thiến nhiều lần nhận thấy có khác biệt, đầu tiên là phơi nắng bị đen , sau đó người cường tráng lên, tính tình hơi xúc động cũng từ từ trầm ổn.

      Lúc đầu Cố Cảnh Ngô cũng muốn con trai nhà mình vào quân doanh quá sớm, lo lắng đủ các hạng người, tiếp xúc lâu ngày ảnh hưởng đến nhân phẩm của .

      Ninh thị cũng vậy, sợ vào quân doanh phải chịu khổ, Cố Phong còn chịu được.

      Chỉ là, hai người thể lay chuyển được chủ ý con trai sớm quyết định, thể đồng ý cho vào quân doanh. Nay thấy thành thục hơn so với trước kia, vợ chồng hai người tất nhiên là vui mừng.

      Cố Thiền nhận ủy thác của Chương Tĩnh Cầm chuyển lễ vật cho Lâm Tu khi gặp Hàn Thác cho nên thể đến chỗ hẹn trước.

      Nàng cũng phải làm bộ làm tịch già mồn, mà là cho rằng bản thân vẫn phải làm theo khuôn phép của các nương, trước khi cưới lén lút gặp mặt Hàn Thác.

      Còn Hàn Thác, nên mời vẫn cứ mời, Cố Thiền chịu cũng miễn cưỡng nàng. thấy mặt nàng mỗi ngày viết phong thư, chuyển cho Hồng Hoa.

      Đầu xuân năm Nguyên Hòa thứ hai mươi hai, toàn bộ Cố gia từ xuống dưới đều bận túi bụi, lòng chuẩn bị cho hỗn lễ của Cố Tùng và Phùng Thanh Loan ngày hai mươi sáu tháng hai.

      Ngày hai mươi, Cố Tùng được hưu mộc, ở trong nhà mặc thử áo cưới của tân lang được Cẩm Tú phường đưa đến.

      ràng năm trước mới đo, sao mới qua hai tháng gầy rồi.” Ninh thị lắc đầu “Mặc dù muốn tham gia thi Hương, nhưng cũng phải thương lấy bản thân mình chứ.”

      Cố Tùng cười , chỉ mẫu thân đúng.

      Ninh thị nhìn bộ dáng của biết để ở trong lòng, chỉ chỉ cái trán của “Con trái lớn nghe lời mẫu thân, đợi lát nữa ta gọi thê tử ngươi trừng trị ngươi.”

      “Mẫu thân, Loan tỷ tỷ dịu dàng săn sóc như vậy, ta thấy nhất định chỉ có Đại ca bắt nạt nàng ấy.” Cố Thiền từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, cười tủm tỉm đánh giá Đại ca mặc quần áo tân lang đõ thẫm.

      Kiếp trước vì Ninh thị mất, Cố Tùng giữ đạo hiếu ba năm, đến tận năm Nguyên Hòa thứ hai mươi tư mới thành thân với Phùng Thanh Loan. Hôn lễ tổ chức ở Kinh thành, trước đó năm Cố Tùng đứng nhất trong kỳ thi Đình, được Hàn Khải khâm điểm là Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm viện làm sử quan. Thân là vợ của tân hoàng tương lại, lại có thực học, tiền đồ vô lượng, người đến chúc mừng đương nhiên là nhiều vô số như nước chảy, hôn lễ long trọng chưa từng có, nghi lễ phong phú, được người trong kinh thành truyền tụng thành giai thoại.

      Nhưng mà chỉ nửa năm sau, Cố Cảnh Ngô phản đổi Hàn Khải giảm quân nhu thời chiến, phụ tử hai người cùng bị giáng chức đến Phúc Kiến.

      Nay Ninh thị an khang, hôn diễn ra sớm, biết những việc khác có thay đổi theo .

      Trọng sinh hơn năm, Cố Thiền dễ dàng lo lắng đến chuyện xảy ra sau này như lúc đầu, chậm rãi học được an tâm hưởng thụ.

      Lúc Nhị ca thi nàng giúp được gì, nhưng tài năng của Cố Tùng thay đổi, cho dù có nhiều chỗ giống kiếp trước nhưng cũng kém nhiều lắm, nàng vốn lo lắng chút nào.

      Về chuyện của phụ thân, đến lúc đó nghĩ biện pháp khuyên người lúc lên triều chớ nên tranh luận cái gì với Hàn Khải.

      “Đúng vậy, Loan nhi dịu dàng săn sóc, sau khi thành thân ta có thể tử dịu dàng chăm sóc, cuộc sống mỹ mãn.” Cố Tùng cười thở dài “Cho nên từ trước đến này là đều thấy tiếc thay cho Tĩnh vương, ràng là nhân vật thần tiên, lại cứ phải rơi vào tay Xán Xán điêu ngoa bốc đồng được nuông chiều từ bé của nhà ta, về sau chỉ có thể chịu khổ…”

      “Mẫu thân!” Cố Thiền nhảy vào nhà, dựa vào người Ninh thị “Người nhìn Nhị ca , huynh ấy còn chưa lấy vợ bắt đầu bắt nạt muội muội rồi.”

      Ninh thị lại “Ta thấy Hướng Lâm sai, năm trước sinh nhật của Tĩnh vương tháng mười , ta dạy con may áo choàng làm quà tặng, đến nay đông xuân đến, cái cánh của chim ưng con cũng chưa thêu xong. Nếu cứ như vậy, ta thấy đến khi con xuất giá cũng chưa thêu xong, có lẽ phải chờ sau khi đứa thứ ba của các ngươi tuổi điện hạ mới nhận được món quà đó.”

      Cố Tùng nghe thấy cười ha ha.

      Mẫu thân cùng huynh trưởng liên hợp lại chế giễu mình, Cố Thiền tất nhiên thuận theo, giả vờ tức giận, làm mặt quỷ, xoay người chạy , va vào Xảo Nguyệt vội và tiến vào.

      “Nhị tiểu thư cẩn thận.” Xảo Nguyệt đỡ lấy Cố Thiền, bẩm báo với Ninh thị “Phu nhân, Đại thiếu gia từ Kinh đến, chờ ở từ đường.”

      Ba mẹ con Ninh thị vui vẻ nhướn lông mày, vội vàng ra khỏi viện của Cố Tùng, ra phía trước tiếp đón.

      Vĩnh Chiêu hầu có ba năm nữ, con trai cả Cố Cảnh Thịnh, con trai thứ ba Cố Cảnh Ngô cùng con duy nhất Cố Cảnh Huệ đều do vợ cả sinh, con trai thứ hai Cố Ngôn Tắc do Đinh di nương sinh ra.

      Đại thiếu gia trong miệng mọi người tên là Cố Dung, là con trai độc nhất của thế tử Hầu phủ Cố Cảnh Thịnh, năm nay hai mươi hai tuổi. Năm mười tám tuổi đỗ Thám hoa, ban cho Tiến sĩ, bây giờ là Đô Ngự Sử ở Đô Sát Viện, làm quan chính Tứ phẩm.

      Cố Dung làm quan hai năm, hoàn toàn mất dáng vẻ của người thiếu niên ngây ngô, thay vào đó là chín chắn. Nhìn thấy ba người Ninh thị vào, hướng về Ninh thị chào “Gặp qua Tam thẩm, tổ phụ lệnh cho con thay người cùng với phụ thân đến uống rượu mừng, càng đặc biệt lệnh cho con đến trước mấy ngày, giúp đỡ Tam thúc cùng Tam thẩm.”

      Vừa cười vừa bắt chuyện cùng Cố Tùng và Cố Thiền.

      Bốn người ngồi xuống, về việc nhà, Ninh thị tất nhiên quên hỏi tình hình mọi người trong Hầu phủ dạo gần dây, Cố Dung trả lời từng câu, cuối cùng đến vợ mình “Vốn là Tương nhi muốn đến đây với con, nhưng ngày trước khi xuất phát lại chuẩn ra hỷ mạch, cho nên ở lại nhà dưỡng thai.”

      Ninh thị vội vàng đây là việc mừng.

      Cố Thiền vỗ tay cười “Vậy chờ chúng ta trở về kinh thành là có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo rồi.”

      Nàng nhờ kiếp trước Lộ Tương sinh ra thanh khiết đáng .

      Cố Thiền thích đứa , đáng tiếc lúc đó vẫn ở trong cung, khó có thể gặp mặt cháu , càng có nhiều thời gian ở chung.

      Nếu dựa theo kiếp trước, mùa thu Cố Cảnh Ngô có thể về Kinh, đúng lúc Lộ Tương sinh, mà Cố Thiền đến tháng hai năm sau mới xuất giá, có thể ở chung với cháu gần nửa năm, nghĩ đến là vui vẻ thôi.

      Bên này vui mừng trò chuyện với nhau, Xảo Nguyệt lại vào bẩm báo “Phu nhân, cữu gia ( trai của Ninh thị) cùng cữu thiếu gia (con của trai của Ninh thị) đến.”

      Ninh thị thản nhiên đáp tiếng, lại vui mừng như vừa rồi, phải bà thân thiết với người nhà mẹ đẻ, là huynh trưởng cùng cháu ngoại trai đều là người làm cho người khác đau đầu.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hàn Thác đúng là quá cưng chiều Cố Thiền. Thanks Nàng
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :