1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 27: Hồng Nhạn đến
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo

      Môi Cố Thiền phấn nộn mềm mại, như đóa hoa nở rộ.

      Hàn Thác chút thương hương tiếc ngọc, cường ngạnh dùng đầu lưỡi tách đôi môi mím chặt của Cố Thiền, kiêng nể gì nhấm nháp mật ngọt trong miệng nàng.

      Cố Thiền chưa từng bị người khác đối xử như vậy, nàng càng muốn Hàn Thác làm như vậy, mặc dù kiếp trước Hàn Thác hàng đêm cầu, cũng chưa từng hôn môi nàng.

      thể nghi ngờ, đối với nụ hôn đầu tiên của tiểu nương mà , toàn bộ quá trình này đều quá mức thô bạo, Cố Thiền hoàn toàn cảm nhận được tuyệt vời của loại hành vi thân mật này.

      Hàn Thác ngược lại, trong lòng là nương mềm mại thơm như hoa, hai luồng mềm mại cách lớp áo ở trước ngực đem lại xúc cảm tốt đẹp khó có thể hình dung, ngăn cho Cố Thiền giãy giụa thân thể, hoàn toàn chuyên tâm hôn môi nàng, thậm chí hoàn toàn quên nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

      Thân thể thể cử động, nhưng Cố Thiền còn có răng nanh, nàng muốn cắn đầu lưỡi Hàn Thác, lại biết hành động này càng kích thính ham muốn chinh phục của Hàn Thác.

      Dưới xâm nhập mang ba phần cường thế của , Cố Thiền dần dần mất khí lực, trước mắt mảnh đen kịt, trong tai nghe được thanh nào, trong đầu cũng là đoàn hồ dán, nàng cảm thấy chính mình biến thành dây leo ở cây to, trừ bỏ phải thuận theo động tác của , có lựa chọn nào khác.

      biết qua bao lâu, Hàn Thác rốt cục cảm thấy thỏa mãn, cũng buông Cố Thiền ra, vẫn gắt gao ôm nàng, đem trán kề sát vầng trán trắng tinh của nàng, chóp mũi cọ đầu mũi xinh của nàng: “Về sau nếu lại hồ nháo, ta cứ như vậy trừng phạt ngươi.” Trong giọng tràn đầy thoả mãn cùng ôn hòa.

      Cố Thiền sững sờ, đôi môi sưng đỏ hé mở, hai má hồng hồng, hai mắt oánh nhuận như nước, hơi thở thông làm ngực dồn dập phập phồng.

      Hàn Thác thấy nàng như thế, nhịn được lại hôn.

      Lần này ôn nhu nhiều lắm, môi Cố Thiền nhàng bị gặm nhắm, từng điểm từng điểm dụ hoặc nàng tự động hé mở miệng, cùng lời lẽ dây dưa.

      Đợi cho Hàn Thác buông nàng ra, Cố Thiền chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, tự chủ được liền khụy ngã xuống.

      Hàn Thác nhanh tay đỡ lấy Cố Thiền, đem nàng ngồi vào chỗ tháp trước phật Di Lặc, thuận thế đem nàng đặt đùi chính mình, hơi hơi cúi người, cùng nàng mặt đối mặt: “Nếu chúng ta thành thân, ta đối với ngươi tốt, đừng vội cự tuyệt gả cho ta, thử cảm thụ chút xem ta có đối tốt với ngươi, được ?”

      ràng là lời dụ dỗ, ra lại giống như cầu xin, Cố Thiền nghe mà trong lòng căng thẳng.

      Hàn Thác nhìn về mọi phương diện mà chính là vị hôn phu lý tưởng, huống chi sau này làm hoàng đế, làm Vương phi của , tương lai là Hoàng hậu.

      Nhưng Cố Thiền có biện pháp nhảy nhót vui mừng khi nhìn thấy tương lại của mình, thậm chí còn mong ngày đó đừng mau tới.

      tướng quân dẫm vạn bộ xương cốt khô mà tiến vào thành, kiếp trước Hàn Thác xưng đế mạng của Đồng Lâm...

      Cố Thiền tin tưởng kiếp này Đồng Lâm giống kiếp trước, đây là lý do mấu chốt giúp nàng có thể thuyết phục chính mình nhận gả cho Hàn Thác.

      Nhưng là, Cố Thiền vĩnh viễn cũng quên, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thác, đao chém rớt đầu Hàn Khải, còn có, cố ý giết dì mà chỉ đem nhốt người lại, trong miệng phụng dưỡng, kỳ chỉ vì muốn bà chịu nhục, bao gồm việc chiếm đoạt nàng, mục đích cũng là như thế.

      Hàn Khải cùng Ninh hoàng hậu liền gặp được, nhưng chuyện gả cho Hàn Thác liền có thể thay đổi tất cả.

      Ninh hoàng hậu cùng Hàn Thác có thù nhiều năm, sớm đâm sâu vào xương tủy; còn Hàn Khải, có người nào soán vị mà còn lưu lại tính mạng của hoàng đế tiền nhiệm để thêm phiền toán chính mình?

      Trừ phi kiếp này Hàn Thác tạo phản soán vị, hoặc là... Binh bại.

      Khởi sau đó binh bại, cái chết Hàn Thác là điều cần phải bàn cãi.

      Nếu có chuyện ở Nhâm Khâu, Cố Thiền cũng thương tính mạng của Hàn Thác. Nhưng, nàng trọng sinh, vì tìm kiếm Tiêu Hạc Niên mà gặp Hàn Thác sớm trước năm năm, Hàn Thác cũng trở thành ân nhân cứu mạng của mẹ, Cố Thiền thể làm chuyện lấy oán trả ơn.

      Cố Thiền cũng có khả năng giả vờ biết ân tình của dì đối với nàng ở kiếp trước, còn có biểu ca Hàn Khải đối tốt với nàng ra sao.

      Ninh hoàng hậu sinh ba người con, sau đem Cố Thiền vào trong cung chăm sóc nàng như con ruột. Cuộc sống trong cung của nàng có việc gì bà tự mình chiếu cố, việc học cũng tự bà hỏi đến từng thứ . Từ tần phi đến cung nhân, có người nào dám hơi bất kính với Cố Thiền, nếu Ninh hoàng hậu lưu tình mà trừng trị.

      Thà đắc tội Hoàng hậu, chớ đắc tội với Cố nhị nương., khi đó trong cung mọi người đều truyền tai nhau điều này như kim chỉ nan, Bích Linh từng đắc ý dào dạt kể lại cho Cố Thiền.

      Mẹ đẻ sớm mất, ăn nhờ ở đậu, mọi người đều nghĩ Cố Thiền nhận hết nhân tình ấm lạnh, là kẻ đáng thương, kỳ nàng có Ninh hoàng hậu làm chỗ dựa nên ngày qua ngày cuộc sống thua công chúa chân chính chút nào. Đến cả nữ nhi duy nhất của Nguyên Đồng đế là Hà nhất công chúa, mẹ đẻ chính là tần vị, cũng thể cho Ninh hoàng hậu mặt mũi, đối với Cố Thiền có lễ ba phần.

      Khi Cố Thiền mới vào cung tâm tình hậm hực, tự nhiên vui. Hàn Khải mỗi ngày đều đổi biện pháp, từ mang nàng du ngoạn, theo trong cung lưu hành môn đá xúc cúc săn bắn, đến trò chơi dân gian thịnh hành như thả diều, lăn vòng sắt… thậm chí con dế mèn, con bướm, mèo Ba Tư... Chỉ có Cố Thiền nghĩ ra, có gì Hàn Khải chưa từng lấy ra làm nàng vui thích, chỉ vì dỗ nàng cười .

      Cố Thiền làm sao biết đạo vợ chồng đó là ngươi rất tốt với ta, ta đối tốt với ngươi, hai người đồng tâm.

      Nàng như thế nào mới có thể đồng tâm cùng Hàn Thác?

      Ngày lập thành nghiệp lớn, đó cũng là ngày Ninh hoàng hậu cùng Hàn Khải người chết, kẻ chịu nhục, nàng hy vọng màn này vĩnh viễn phát sinh.

      Việc triều đình Cố Thiền căn bản có sức ảnh hưởng đến, cho dù nàng có, nhưng biết Hàn Thác có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn, có khả năng làm cho thiên hạ nổi sóng, vẫn chặt đứt cánh , hủy tiền đồ của , vậy liền thẹn trong lòng, như thế nào có thể an tâm làm vợ , hưởng thụ việc đối tốt với chính mình?

      Đừng Hàn Thác chính là phụng chỉ lấy nàng, cho dù nàng sâu đậm vô cùng, sợ rằng cũng thể dễ dàng tha thứ cho người sớm đêm chăn gối ấm nồng lại gây trở ngại nghiệp lớn của . Hàn Thác cũng phải là tên thư sinh văn nhược ở phố lấy chữ mưu sinh, Cố Thiền thấy qua giết người ngoan tuyệt như thế nào....

      ràng là tiến thoái lưỡng nan, sao có thể kêu Cố Thiền đừng kháng cự chút nào chứ?
      Hàn Thác cảm nhận được giai nhân trong lòng khẽ run sợ, nhíu mày trấn an : “Tin tưởng ta được ?”.

      Cố Thiền vô thức khẽ gật đầu, chuyện tới nay trừ bỏ thử nhìn chút, nàng còn có thể như thế nào nữa đâu.

      “Ta nghĩ muốn về nhà.” Nàng giọng cầu.

      Hàn Thác ở môi Cố Thiền nặng nề hôn chút, “ nương ngoan, ta đưa ngươi trở về.” lấy ra màn thay nàng che tốt khuôn mặt, đem người ôm lên xe ngựa Tĩnh vương phủ.

      *

      Trái lại lúc ấy trong nha môn, Cố Cảnh Ngô nhận được bức thư, ở nơi xa kinh thành hơn 300 dặm gửi đến, từ bạn thân của ông, tương lai là thân gia, Chiết Giang Đề Hình Án Sát Tư phó sứ Phùng Thanh Sơn tự tay viết.

      Cố Cảnh Ngô sớm chờ đợi nhiều ngày, ông lập tức mở ra, càng đọc sắc mặt càng khó coi.

      Đợi ông buông thư, rồi lại liếc mắt nhìn nó án thư Tây Dương, thời gian vẫn chưa tới buổi trưa nhưng ông lại ngồi yên, sai người chuẩn bị ngựa ra nha môn, đường chạy về nhà.
      Last edited: 26/7/17

    2. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 28: Chân tướng
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo

      Mấy ngày nay, Cố Cảnh Ngô mặt ngoài bất động thanh sắc, kỳ thầm điều tra chi tiết mọi người trong Cố gia lần nữa, riêng gì nô tài sau khi đến U Châu mua, cũng bao gồm người theo từ trong phủ Vĩnh Chiêu hầu, bỏ sót người nào.

      Vì thế thư báo cũng giống như tuyết rơi ùn ùn kéo đến, chưa từng gián đoạn.

      Bức thư này của Phùng Thanh Sơn đưa đến, về mẹ con Trịnh thị cùng Giang Liên Nam.

      Trịnh thị ở quê nhà Ninh Ba có danh tiếng rất tốt, ở nhà chồng sau khi suy tàn vẫn hiền lành quản gia, chăm lo việc nhà, vì duy trì kế sinh nhai thể xuất đầu lộ diện kinh doanh ở ven đường, là người có tay nghề tốt nên khách đến tiệm nhiều, chậm rãi phát triển trở thành tiệm rượu nho .

      Nhưng trượng phu Trịnh thị, Giang Ngọc Lang điển hình là kẻ bại gia, nhân phẩm ác liệt, lục nghệ học, thi văn cũng thông, ăn uống cờ bạc lại giỏi.

      Câu cửa miệng , lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bách túc chi trùng tử nhi bất cương (1). Giang gia tuy rằng từ từ suy tàn, nhưng là đại tộc tiền triều, luôn có chút của cải, nếu lãng phí, sống như gia đình tầm thường giàu có và đông đúc người cũng có thể tiếp qua ba đến năm đời phải lo.

      Nào ngờ ông trời cố tình trêu người, Giang Ngọc Lang này là tai họa, bị kỹ nữ Xuân Hải Đường trong Bách Hoa lâu xúi giục bài bạc, thua đến mức ngay cả tổ trạch cũng phải đem trả nợ.

      Lúc đầu Giang Ngọc Lang đại khái tự giác, biết còn mặt mũi gặp người, suốt ngày biết tung tích. Tiệm rượu Ninh thị khai trương lâu, liền xuất đòi lấy bạc, cuối cùng chuyện xưa tái diễn, ngầm ăn cắp khế đất tiệm rượu gán nợ.

      Cái này cũng chưa tính xong, Giang Ngọc Lang bị Hải Đường bày mưu đặt kế, đem chủ ý đánh vào người nữ nhi, Giang Liên Nam tuy rằng lúc ấy mới 9 tuổi, nhưng bộ dáng xinh đẹp, có thể nhìn ra ngày sau là mỹ nhân duyên dáng kiều, dạy dỗ vài năm, đến lúc khai bao có thể bán mấy ngàn lượng, ngày sau lại là đầu bảng trong thanh lâu.

      Giang Ngọc Lang cảm thấy đó là biết cách làm giàu, liền cùng ma ma của Bách Hoa lâu thỏa thuận giá, thừa dịp Trịnh thị chưa chuẩn bị đem nữ nhi mang .

      Trịnh thị vì chuyện này đường cào nát da mặt Giang Ngọc Lang, đem đánh cho đầu rơi máu chảy, cứu nữ nhi trở về.

      Sau đó Giang Ngọc Lang chết bất đắc kỳ tử (2), Giang mẫu hoài nghi Trịnh thị mưu hại con mình, đem bà đưa tới quan nha, nhưng khám nghiệm tử thi ra nguyên nhân Giang Ngọc Lang chết, có chứng cớ, cuối cùng phải phóng thích Trịnh thị .

      Sau cùng Trịnh thị tự thỉnh hưu thư (3), mang theo Giang Liên Nam rời bặt vô tín.

      Hơn nữa Ninh Ba phủ từ xưa là cảng buôn bán trọng yếu của trung nguyên, sách sử có ghi: “Quốc gia hải ngoại giả bạc giao tới”.

      Mặc dù thể vì vậy mà kết luận mẹ con Trịnh thị thông thương với các cửa hàng ở Nam Hải, có lui tới với người trong thuyền buôn, nhưng cũng khó mà tuyệt đối chưa từng tiếp xúc.

      Cố Cảnh Ngô đem nội dung thư cho thê tử nghe.

      Ninh thị nghe được hành vi Giang Ngọc Lang, chỉ cảm thấy là tên súc sinh chết hết tội, nếu là Trịnh thị giết bà cũng hiểu được, thậm chí còn vì bà ấy làm mà thần biết quỷ hay mà vỗ tay tán thưởng.

      Cố Cảnh Ngô đến hải cảng Ninh Ba phủ thông thương, Ninh thị cũng liền hiểu được, trượng phu điều tra các tình huống khả nghi cho đến nay.

      “Bà ấy vì cái gì lại muốn giết ta?”, Ninh thị tự hỏi.

      Bà đối đãi với Trịnh thị tệ, tuyệt đối có khả năng bà ấy vì cừu hận mà muốn giết mình để thõa mãn lòng căm thù.

      Đương nhiên, chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh Ninh thị cũng nghe qua, nhưng thấy thế nào người thường trong lòng đều cho là Giang Ngọc Lang vô liêm sỉ này nọ, nên là Trịnh thị.

      Nếu nữa, chẳng lẽ Trịnh thị giết người lần, sau liền hề bình thường, cũng có thể tính như vậy. Tẩu tử (vợ sau) tốt với mẹ con bà bình yên vô , ngược lại đối tốt với họ chính mình bị hại. Nhưng thế nào cũng đều giống như có chút gượng ép.

      Tóm lại, nếu cuối cùng tra ra như bọn họ đoán, thể cảm thán câu lòng người khó dò, chỉ sợ về sau đối với người có thiện ý, có lúc đều khó tránh khỏi lòng có khúc mắc.

      Cố Cảnh Ngô : “Lúc trước mặc kệ bà ấy vì cái gì, ta vội vã trở về cho nàng, là cho nàng đề phòng bà ta, còn có nữ nhi của bà ấy, thể ở lại bên người Xán Xán.”

      “Ta đem các nàng đuổi .” Ninh thị cũng là người có tính tình thẳng thắn lưu loát, xong liền muốn đứng dậy.

      Cố Cảnh Ngô lại ý bảo bà chờ: “Để tránh đánh rắn động cỏ, trước tìm lý do đem các nàng đưa đến thôn trang, để cho người ta giám thị.”

      Ninh thị cùng Cố Cảnh Ngô là vợ chồng nhiều năm, vừa nghe liền biết trượng phu còn cân nhắc vài việc, hỏi: “Sau đó, ngài tính làm sao bây giờ?”

      Cố Cảnh Ngô thản nhiên : “Nay nàng bình an việc gì, cho dù lấy việc này bắt bà ta nhận tội, cũng bất quá là giết người chưa thành, ở tù vài năm được thả ra, quá mức tiện nghi. Chi bằng đem các nàng ở trong vòng quan sát của mình, lại điều tra việc năm đó ra sao, đến lúc đó là vấn trảm.”

      Đương nhiên, những lời này nếu suy luận Trịnh thị là hung thủ có thể chắc chắn như phía .

      Lấy thủ đoạn của Cố Cảnh Ngô theo thân phận quan lớn, nếu mãnh liệt vu oan giá họa, quả thực chút có khó khăn. Nhưng ở bờ sông lại , nào có ai ướt giày, người nào làm quan có đối thủ như hổ rình mồi, có quân địch đối thủ, quan càng lớn, đối nghịch cũng càng hung tàn. Cái gọi là “ Sai li dặm”, khi bị người khác bắt lấy nhược điểm, chính ông gặp chuyện may đủ thảm, vợ con ai săn sóc đây?

      Vợ chồng hai người thấp giọng thương nghị kêu Trịnh thị, người khả nghi tới, chợt nghe Xảo Nguyệt ở ngoài cửa hồi bẩm Trịnh thị cầu kiến.

      Ninh thị trong lòng bồn chồn, Cố Cảnh Ngô đè lại bàn tay bà, ý bảo bà đừng hoảng hốt, trong miệng đáp: “Cho nàng tiến vào.”

      Trịnh thị gặp Cố Cảnh Ngô hôm nay ở nhà, khỏi sửng sốt, nhưng chuyện của chủ nhân tới phiên bà hỏi, chỉ ra ý đồ lần này đến,“Phu nhân, Tiểu Hồng ở phòng bếp hôm trước bị thương ở chân, vừa vặn ngày mai phải thư viện đưa cơm nước cho hai vị thiếu gia, nếu nhất thời an bài được ai, nô tỳ liền cho Thanh Thanh hỗ trợ, biết ý phu nhân như thế nào?”

      Lúc này, người nào dám để cho mẹ con các nàng đều ở trong nhà bếp!

      Ninh thị sắc mặt khẽ biến, Cố Cảnh Ngô vẫn ấn tay bà có buông ra, thấy thế lại dùng lực đè ép, trấn an, Ninh thị thở hổn hển mới : “Thanh Thanh nguyện ý hỗ trợ thể tốt hơn , bất quá chúng ta đều làm mẫu thân, ta biết trong lòng ngươi khẳng định càng hy vọng Thanh Thanh chuyên chú học tập, chuyện chạy vặt tùy tiện nha đầu nào đều có thể làm. Như vậy , ta trước an bài nhìn xem, nếu là có người, chúng ta lại cho Thanh Thanh .”

      Trịnh thị lại cười : “Thanh Thanh, nha đầu kia có thể được phu nhân vì nó suy tính, là nó có phúc khí tu luyện mấy đời.”
      Dứt lời, ánh mắt đảo qua cái nắm tay của hai vợ chồng Cố thị, nhân tiện cáo lui.

      Trịnh thị chân trước mới , Liên Tâm sau lưng vào nhà, thần sắc mặt có chút cổ quái, ngập ngừng : “Phu nhân, lão gia, Tĩnh vương gia mang theo... Tĩnh vương gia tới cửa cầu kiến... còn có tiểu thư chúng ta cùng.”

      Trịnh thị còn chưa xa, nghe được rành mạch lời Liên Tâm , thầm nghĩ: “Tĩnh vương cầu kiến, tiểu thư về nhà, ràng là hai việc khác nhau, cho dù vừa vặn ở cùng chỗ cũng nên hoảng loạn, Liên Tâm vẫn là nhất đẳng đại nha hoàn trước mặt phu nhân, ngay cả câu đều ra thể thống gì, khó trách phu nhân đối đãi với Thanh Thanh của bà đặc biệt hơn.”

      --------------------------------------
      Chú thích (beta):
      (1) Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết trăm chân, chết mà ngã - dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)
      (2) Bất đắc kỳ tử : chết đột ngột mà nguyên nhân
      (3) Hưu thư tương tự như đơn li dị vợ bây giờ. Sỡ dĩ ""đơn li dị vợ" vì ngày xưa có khái niệm vợ li dị chồng, chỉ có chồng li dị vợ (ban hưu thư) hoặc vợ tự xin chồng li dị với mình (như trong trường hợp của Trịnh thị).
      Last edited: 29/7/17

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Tĩnh vương ca ca, ngài giải quyết 1 lèo 2 mẹ con nhà ấy đê
      Bạn nữ 9 hơi bị lm sao á,hơi bị thánh mẫu ấy,chuyện đời trc như thế mà nghĩ vẫn k thông, lại để sói bên cạnh mình. kẻ cướp cha, 1 kẻ tranh ck, chả hiểu bị sao nữa

    4. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 29:
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo


      Kỳ thể trách Liên Tâm ngu dốt, mà là tình hình hôm nay quá mức quái dị.

      Tiểu thư ràng là ngồi xe ngựa nhà mình ra ngoài, khi trở về lại biến thành xe ngựa của Tĩnh vương phủ. Cho dù Tĩnh vương là gia tương lai, nàng có thể thấy nhưng thể trách, vấn đề là Bích Linh, Bích Lạc, thậm chí là cả phu xe hồi sáng theo tiểu thư ra khỏi cửa đều trở về, nhưng Giang Liên Nam ngồi cùng xe ngựa lại thấy...

      Còn có…

      *

      Hàn Thác lúc này chờ ở chính đường, tay trái cầm chén thưởng thức trà, tay phải lại gắt gao chế trụ cổ tay Cố Thiền buông.

      Cố Thiền tránh đuợc, chỉ cảm thấy tay bắt đầu đau, “Vương gia tố cáo chuyện lúc nãy cho cha và nương ta sao? Về sau lời Vương gia ta đều nghe theo, tha ta lần này thôi được ?”

      Nàng muốn quỳ ở phật đường lần nữa.

      Hàn Thác hỏi: “Về sau là khi nào?”

      “Từ giờ trở .” Cố Thiền cắn môi .

      “Tốt, cho nên tại nàng liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ, đừng chạy trốn.” Hàn Thác ung dung , còn quên ném cho Cố Thiền cái liếc mắt: “Là chính nàng mình nghe lời, nhanh thực ”.

      đào hố chờ mình nhảy xuống? Cố Thiền trừng mắt liếc cái, nhưng cơn giận lại thể phát tác, do mình phản ứng chậm, cần người đẩy cũng tự động nhảy xuống.

      Cố Cảnh Ngô rất nhanh vào, bởi vì nghe Liên Tâm hồi bẩm Cố Thiền cũng ở nơi này, Ninh thị cũng liền tiến đến.

      Hàn Thác cung kính hướng phía hai người chào: “Thận Trai gặp qua nhạc phụ, nhạc mẫu.”

      Cố Cảnh Ngô vội vàng : “Vương gia mau mời ngồi.”

      Hàn Thác lấy phép tắc của vãn bối đến gặp, Cố Cảnh Ngô cũng dám tự cho là trưởng bối, lại càng dám gọi tên chữ của .

      “Xán Xán ở bên ngoài bị dọa sợ, cho nên ta tự mình đưa nàng trở về, mong rằng nhạc phụ, nhạc mẫu phiền lòng.” Hàn Thác đợi hai người hỏi, thẳng vào vấn đề, chủ động đem mọi chuyện đường xảy ra miêu tả lần.

      cũng tố cáo Cố Thiền, lúc kể lại trọng điểm chỉ dừng ở việc Giang Liên Nam thất trách, “Thận Trai trói nàng lại, nhưng nàng dù sao cũng là người trong phủ nhạc phụ, cho nên còn xem nhạc phụ tính xử lý như thế nào.”

      Cố Cảnh Ngô cùng Ninh thị nhìn nhau, đây chẳng phải là trời ban cho cơ hội sao. Dù có lý do, nếu có ý định tra cứu luôn luôn khiến người cảm thấy khả nghi, tại Giang Liên Nam tự mình phạm sai lầm, việc đem hai mẹ con này thôn trang liền trở nên hợp lý.

      Cố Cảnh Ngô tuy có ý muốn kết bè kéo phái với hoàng tử, nhưng Tĩnh vương dù sao cũng là con rể tương lai, ông cũng cố ý giữ khoảng cách, huống hồ lúc trước có thể mời được Tiêu Hạc Niên là hoàn toàn dựa vào Hàn Thác, liền quyết định ra mối nghi ngờ về Trịnh thị, bất quá trước khi mở miệng, ông nhìn về phía Ninh thị.

      Ninh thị lập tức hiểu ý, chủ động mang nữ nhi cáo lui, để cha và con rể ở lại chuyện.

      Sau khi hai người rời , Cố Cảnh Ngô mới đưa nội dung thư cùng với tính toán của mình lại cho Hàn Thác.

      Hàn Thác trầm ngâm : “Thận trai đồng ý với ý tưởng nhạc phụ. Nhạc mẫu nay bình yên vô là vạn hạnh, là trời thuơng phù hộ, nhưng kẻ ác cũng thể tha thứ. Chính là, Giang Ngọc Lang chết bốn năm, muốn tìm được chứng cớ rất khó khăn.”

      Cố Cảnh Ngô gật đầu : “Đúng là như thế, ta cũng hy vọng tìm được vật chứng, chỉ cầu mong có được nhân chứng cũng tốt, từ cửa hàng, đám thủy thủ mà điều tra, còn có việc Trịnh thị có quen biết kẻ khác hay , nếu bà ta lấy được Tu La hoa từ trong tay ai, tóm lại cũng có thể tra ra manh mối.”

      “Nhạc phụ cần trợ thủ?” Hàn Thác , “Thận trai nguyện giúp nhạc phụ điều tra việc này.”

      Cố Cảnh Ngô mừng rỡ, vội vàng cám ơn.

      Tĩnh vương lúc chưa phong vương có nhiều kinh nghiệm làm quan bảo vệ xung quanh, chuyên phụ trách bí mật tiến hành điều tra cơ cấu vì Hoàng thượng, nay cấp dưới của Tĩnh vương cũng thiếu người tinh thông, được tương trợ làm được ít việc quan trọng.

      *

      Ninh thị mang theo Cố Thiền đường trở lại Ngô Đồng viện, cũng giống Cố Cảnh Ngô mới vừa nãy, đem toàn bộ nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài đuổi ra, kéo Cố Thiền qua ngồi ở giường phía trong, đem đề tài đồng dạng lại.

      Cố Thiền cũng phải kẻ ngốc, đương nhiên ra mọi chuyện. Kiếp trước sau khi Giang Liên Nam vào cung thường làm bạn với nàng, hai người cơ hồ có gì giấu nhau, Giang Liên Nam ngẫu nhiên cũng nhắc tới phụ thân của mình, còn chưa cho nàng biết nhiều điều......

      Về phần mục đích của Trịnh thị, Cố Thiền giống Ninh thị, nàng có nghĩ tới ý này. Nàng biết Trịnh thị muốn gả cho Cố Cảnh Ngô, chỉ có nghĩ như vậy mới lý giải được.

      Cố Thiền nhớ tới kiếp trước ở kinh thành, mỗi lần mình hồi phủ, Trịnh thị cho tới bây giờ luôn ôn hòa thong dong, đối với mình hỏi han ân cần... Hơn nữa trong thời gian gần đây, Trịnh thị cũng hoàn toàn có việc gì...

      Nếu là bà ta, ý nghĩ này khiến mọi người nổi cả da gà, rét mà run. Việc hại chết thê tử người khác, tu hú chiếm tổ, Cố Thiền biết bình luận như thế nào, chỉ cảm thấy người này tâm địa ác độc, thể tưởng tượng được.

      Cố Thiền ôm lấy cánh tay Ninh thị, “Phụ thân muốn xử trí bà ta thế nào?”

      “Chờ lát cha ngươi cùng Vương gia chuyện xong, liền đưa mẹ con Trịnh thị thôn trang, sai người giám thị, chuyện sau đó cũng cần quản, dù sao vẫn còn có cha ngươi.”

      Ninh thị cảm thấy việc chém đầu này nọ, đối với Cố Thiền là tiểu nương mà quá mức tàn nhẫn khủng bố, vẫn là cho nàng nghe tốt hơn. Chuyện tình điều tra bên ngoài đều có nam nhân làm, mẹ con bà an tâm chờ đợi kết quả.

      Ninh thị cho rằng có việc khác Cố Thiền chú ý hơn: “Chuyện khác cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ nên để tâm ngẫm lại tốt chuyện tình Tĩnh vương gia .”

      “Nghĩ về làm cái gì?” Cố Thiền uốn éo người, ồm ồm .

      Ninh thị cười : “Nha đầu ngốc, Vương gia chính là người cùng ngươi sống qua cả đời, ngươi từ giờ trở nên đặt nhiều tâm tư người , thể như bình thường, có cái có gì phải xấu hổ.”

      Ninh thị mười năm trước có gặp Hàn Thác, ấn tượng sớm trở nên mơ hồ. Hôm nay gặp lại, Hàn Thác dung mạo rất tốt, cử chỉ cùng cách khiêm tốn lễ phép, bà tương lai là mẹ vợ thấy thế nào cũng vừa lòng, quả thực có thể có khuyết điểm gì.

      Chỉ có điểm hơi hoàn mỹ, chính là hơi lớn tuổi chút, so với nữ nhi lớn hơn chừng 11 tuổi.

      Bất quá nghĩ lại, lớn tuổi hơn chút thương tiếc mà sủng nữ nhi của mình. giống vợ chồng tuổi tương đương nhau, ai nhường ai, nổi lên tranh chấp.

      thể tốt hơn.

      Mẹ con hồi, Ninh thị bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi khi tiến vào chính đường, bà ràng nhìn thấy Tĩnh vương cầm tay nữ nhi, mặc dù rất nhanh liền buông ra đứng dậy hành lễ, nhưng mắt bà sắc bén, nhìn thấy rất .

      Ninh thị đương nhiên quên, nhớ tới việc hai người lúc trước từng cùng đồng hành thời gian, tại nghĩ đến, chỉ sợ việc phải là hề có tình cảm như nữ nhi tự với mình.

      Nay Cố Thiền cùng Tĩnh vương quan hệ khác, cần kiêng kị nhiều, bà đơn giản hỏi thẳng: “Xán Xán, nương hỏi ngươi, chuyện tình ngươi cùng Tĩnh vương, lúc trước có với nương hay ?”

      ------------------------------------------
      Last edited: 2/8/17

    5. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 30:
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo


      Chuyện tình này nên dối tốt hơn...

      Cố Thiền nhớ tới ở Tùng Hạc lâu ban nãy cùng hôn môi kịch liệt lại triền miên, chột dạ mặt đỏ lên, giận , “Đương nhiên có, sao nương lại hỏi vậy?”

      Ninh thị nhìn thần sắc nàng, liền biết bà hỏi đúng.

      Bất quá nữ nhi da mặt mỏng, Cố Thiền nếu phủ nhận, Ninh thị cũng chọc thủng, chỉ : “Truớc đây ngươi cùng Tĩnh vương có quen biết, lúc sau này tứ hôn, nương nghĩ có lẽ là cầu Hoàng thượng chỉ hôn. Nếu nhìn trúng ngươi, tương lai thành hôn tất nhiên đối với ngươi rất tốt.”

      Cố Thiền trợn mắt : “ chuyện tứ hôn cùng có quan hệ.”

      Sau khi tứ hôn, hai người bất quá gặp qua lần, thậm chí ngay cả việc này đều sáng tỏ, cho dù phải muốn vậy, cũng là tác phong cực thẳng thắn thành khẩn quen thuộc .

      “Vậy cũng còn cách nào, trước khi ta và cha ngươi thành thân ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, nay cũng ân ái như vậy.” Ninh thị an ủi .

      Cố Thiền do dự : “Vậy giống nhau sao? Nương cũng biết Vương gia và dì trong lúc đó......”

      “Trước đây ta cũng lo lắng qua, sợ Tĩnh vương vì chuyện dì của ngươi mà làm khó dễ ngươi. Bất quá, nếu muốn lấy ngươi, hôm nay tự nhiên có thể cứu ngươi. Ra tay cứu giúp, cho dù nhắc tới Tĩnh vương đối với hôn này bài xích, cũng có thể biết phải là người có ý chí sắt đá.” Ninh thị phân tích , “Cho nên, nương cảm thấy cần lo nhiều. Trọng yếu vẫn là sau khi thành hôn sống chung như thế nào. Ngươi nên săn sóc mọi chuyện, vì suy nghĩ, tự cũng như vậy đối đãi ngươi, vợ chồng thôi, đều cần thời gian chung đụng, thời gian càng lâu, cảm tình càng sâu.”

      Ninh thị biết chuyện sau này, tự nhiên so với Cố Thiền lạc quan hơn nhiều lắm, nàng gặp nữ nhi vẫn là có chút rầu rĩ vui, tựa hồ vẫn còn lo lắng, chợt dặn : “Dì ngươi có nữ nhi, thuở thuơng ngươi như con ruột. Bất quá, Xán Xán, dì cũng thân bằng phu quân, cùng ngươi như thể là Tĩnh vương, ngươi hiểu chưa?”

      Đối với Ninh thị mà , đạo lý là vậy.

      Tỷ tỷ ruột đương nhiên thân thiết, nhưng như thế nào cũng thân thiết bằng với nữ nhi, bà hy vọng nữ nhi có thể cần cố kỵ ai, đối với Tĩnh vương mở rộng lòng, cần bị người bên ngoài ràng buộc, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng.

      Cố Thiền đem lời mẫu thân ghi tạc trong lòng, kiếp trước cũng có người vì nàng mà phân tích quan hệ người với người, lời này giảm bớt bao nhiêu ý kháng cự hôn của nàng cùng Hàn Thác, cũng làm nàng hề có cảm giác tương lai gian nan lắm.

      *

      Hai mẹ con Trịnh thị đều phải là bán mình làm nô, chính là nhập phủ làm việc, giống với hạ nhân có khế ước mà tùy ý chủ tử xử trí.

      Cho nên Cố Cảnh Ngô cùng Ninh thị người làm người tốt, kia làm vai phản diện.

      Cố Cảnh Ngô nổi giận đùng đùng đòi phải đuổi người , Ninh thị liền bày ra tư thái vì Trịnh thị suy nghĩ, khuyên nàng lựa chọn thôn trang, tuy là tiền lương giảm bớt, nhưng tổng thể sinh kế có sai lệch.

      Trịnh thị làm sao còn có thể nguyện ý , thậm chí trong Ninh thị lời vẫn cầu xin Cố Cảnh Ngô khai ân. Ý tưởng của bà kỳ có bao nhiêu phức tạp, rời khó có đường rút lui, mà đến thôn trang, vẫn là ở Cố gia dù sống kém chút, sợ có đường sống.

      Tháng năm vào hạ, thời tiết càng ngày càng nóng. Khí hậu U châu so với phía nam khô ráo hơn, xuân hạ hai mùa vốn là ít mưa, hơn nữa trời nắng chan chan, cao đỉnh đầu, có thể đem người phơi ra lớp dầu.

      Đoan ngọ gần tới, ngày hội trong thành U châu khí nồng hậu, nhà nhà treo cây ngải thảo cao, mọi nhà đều có bánh chưng, trẻ con được thêu tặng nhiều túi hương, rượu cùng thịt rừng là dễ bán nhất......

      Nếu tối việc người chú ý nhất , đương nhiên là đua thuyền rồng mỗi năm lần.

      Ngày 5 Tháng năm, trời mới tờ mờ sáng, quảng trường bến tàu Bắc Hải liền chật ních người chuẩn bị xem thi đấu, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi thường, hơn nữa đám đông còn ngừng từ các nơi tràn vào.

      Thuyền dập dờn trong nước sông, náo nhiệt thua bờ, mấy ngày trước bố trí tốt cờ ngũ sắc cùng phao, du thuyền giăng đèn kết hoa, thuyền hoa cũng từng chiếc từng chiếc dọc theo đường sông lại đây.

      Cố Thiền, Ninh thị và Cố Tùng, đáp ứng cầu Hàn Thác, lên thuyền hoa của Tĩnh vương phủ.

      Hàn Thác mời là cả nhà Cố thị bất quá, Cố Cảnh Ngô thân là Bố Chính Sứ, lúc này nên điểm mắt vẽ rồng cho thuyền rồng, thi đấu xong phải phát phần thưởng cho đội chiến thắng, Cố Phong cũng là thành viên trong đội thuyền rồng của thư viện Hàn Sơn, cho nên phụ tử hai người sau khi trận đấu chấm dứt mới đến.

      Thuyền hoa Tĩnh vương phủ cao ba tầng, tráng lệ, là du thuyền lý tưởng nhất để ngắm cảnh.

      Hàn Thác mời ba người lên tầng cao nhất, nơi này tầm nhìn tốt nhất, phía nam có tám cửa sổ mở lớn làm bằng gỗ lim khắc hoa, màn trúc cuốn cao, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, toàn bộ cảnh sông cùng với hồ nước thu hết vào mắt.

      Còn nữa, Tĩnh vương là người ra sao, thuyền hoa bỏ neo vị trí tự nhiên cũng là chỗ tốt nhất, bởi vậy chỉ cần ngồi trước bàn, liền thoải mái xem tranh tài. Trong khoang thuyền dùng băng, lại có gió phất phơ từ cửa sổ mà vào, thoải mái cùng hưởng thụ tất nhiên là nên lời.

      Đáng tiếc, Ninh thị lớn tưổi, ở bên cửa sổ ngồi chút liền thấy đầu váng mắt hoa, đứng dậy cáo lui, muốn tầng duới xem thi đấu.

      Thân thể bà khoẻ, Hàn Thác tự miễn cưỡng, chỉ hỏi có cần thỉnh đại phu .

      “Đa tạ Vương gia quan tâm,” Ninh thị , “Đây là tật xấu từ , chỉ cần ở chỗ cao tự nhiên sao.”

      Cố Thiền muốn ở cùng mẫu thân, Ninh thị cũng cho, “Khó được ra ngoài chuyến, ngươi chỉ cần chơi tận hứng, Hướng Lâm cũng ở lại, ai cũng được theo giúp ta, đều ở chỗ này.”

      Ba người vì thế ngồi trở lại chỗ cũ, Hàn Thác cùng Cố Tùng tiếp tục tâm việc học.

      Khi chuyện, Hàn Thác ngẫu nhiên liếc mắt Cố Thiền cái, mỗi lần cùng nàng ánh mắt tương giao, liền hơi hơi gợi lên khóe môi.

      Cố Thiền ngồi ở bên cửa sổ xem thuyền hoa hồng có người tới, ngồi tự tại, lại bị Hàn Thác nhìn như vậy dần dần biến thành co quắp mà đứng lên, xoa khăn lụa trong tay, đỏ mặt cúi đầu.

      “Nhị thiếu gia,” bậc thang có tiếng vang , là giọng của Xảo Nguyệt, “Tam thiếu gia sai người lại đây, rằng đội thuyền rồng của thư viện có người bị cảm nắng , mời nhị thiếu gia qua giúp.”

      Cố Tùng vốn nguyện ý , chỉ còn mẫu thân cùng muội muội và Tĩnh vương thuyền ổn, liền kêu Xảo Nguyệt từ chối.

      Ai ngờ chỉ qua thời gian uống cạn chum trà, Cố Phong chạy lên lầu, mặc áo đỏ biên thắt lưng màu đen, trán cột khăn lụa hồng, đây là đồng phục của đội thuyền thư viện.

      “Bái kiến tỷ phu!” Cố Phong tùy tiện hướng Hàn Thác hành lễ, đầy mặt tươi cười, hai mắt tỏa ánh sáng, khóe miệng hận thể kéo tới mang tai, “Đồng Lâm ngưỡng mộ tỷ phu nhiều năm, hôm nay rốt cục nhìn thấy, đợi trận đấu kết thúc cùng tỷ phu nâng cốc tâm tình.” Lại tới chỗ Cố Tùng, “Nhị ca đừng từ chối, sang năm ngươi hồi kinh thi, lúc đó muốn thi đấu thuyền rồng sợ cũng có cơ hội.”

      Vừa khuyên, vừa nài ép lôi kéo, rốt cục đem người mang .

      Cố Thiền tất nhiên là cũng muốn đứng dậy xuống lầu, nghĩ mới cất bước liền bị Hàn Thác túm lấy cánh tay, nghe ôn nhu : “Bánh chưng ăn ngon lắm, ta thích nhất nấm hương vân chân .”

      Cố Thiền quanh co tiếng, chột dạ dám đáp.

      Ninh thị hôm qua sai hạ nhân tặng bánh chưng cho vương phủ, còn đặc biệt lấy ra cái sai người là Cố Thiền tự tay làm. Cố Thiền là động thủ làm bánh chưng, chính là trù nghệ của nàng tốt lắm, ai nhận ra cái nào là nàng làm, sau khi nấu xong, cuối cùng toàn bộ đều cho chó mèo con ăn.

      Hàn Thác nghĩ đến nàng thẹn thùng, cong khóe môi, khẽ cười : “ bằng đem xâu bánh chưng này cũng đưa cho ta .”

      Cố Thiền bên hông đeo chuỗi nhiều màu, từng cái bánh chưng chỉ bằng nửa ngón cái, dùng nhiều sợi tơ quấn quanh ra hoa văn phức tạp, từng cái bánh chưng phối hoa văn phối màu giống nhau, nhìn qua thập phần tinh xảo đẹp mắt.

      Hàn Thác cũng đợi Cố Thiền trả lời, liền hướng bên hông nàng lấy .

      Cố Thiền ngừng ngăn lại, “Vương gia đừng nháo, đây là đồ nương gia mới dùng.”

      xong, tay sờ vào trong tay áo, lấy ra cái hà bao bằng gấm màu thiên thanh, để ở trước mặt Hàn Thác.

      -----------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :