1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc sủng manh phi - Ngư Gia Điện Hạ (update 99.2/263)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      ây da cái trình độ cưng sủng này đúng là làm người khác ghen tỵ mà:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      tks nàg nhìu nhá

    2. Bé Ka

      Bé Ka Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      62
      Nếu đời này có ng sủng ta nvay, làm hồ ly ta cx cam lòng :021: Ta nhất định ôm chặt chân k tha đâu:th_90:
      Nhược Vânnhimxu thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 29: Chơi đùa phen

      Edit: Skye

      nằm úp sấp đến nhàm chán, ấu hồ biết nghĩ ra cái gì, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, từ ấm ngọc nhảy xuống dưới, nhanh như chớp lại chạy ra ngoài.

      Tuyết đông chí, càng rơi càng nhiều, từ trời rơi xuống trắng xóa mảnh, đẹp mộng ảo, lạnh run rẩy.

      Tại chỗ tuyết dày như tấm chăn bông, có chút tuyết liên tục bị bới ra ngoài, bộ lông so với tuyết trắng hơn vài phần vùi đầu vào tuyết cào bới, hai chân trước thực lưu loát.

      Hồ ly bào ra quả cầu tuyết , dùng thân thể nhiều thịt của nó ôm quả cầu lăn qua lăn lại, thẳng đến khi độ cứng đạt tiêu chuẩn để điêu khắc, nó vung lên chân trước, dùng sức cào, ta cào, ta cào, ta cào cào cào. . . .

      N phút sau, mỗ tiểu hồ ly vừa lòng thu hồi móng vuốt, đầu lưỡi liếm số băng thừa “tác phẩm” của nó, Mẹ ơi! lạnh nha! Đầu lưỡi tê rần. . .

      Đúng lúc đó, Nguyệt Sắc vừa vặn ngang qua nhìn thấy “tác phẩm” của hồ ly , suýt nữa bị ngã bổ nhào vì băng tuyết dưới chân, có nhìn lầm ?

      Đó là hình người tuyết quỳ gối mặt đất, hai tay vươn lên bầu trời, vẻ tươi cười lưu manh bỉ ổi phóng đại, nhìn có vẻ giống như chủ tử của .

      Trời ạ! Chủ tử khi nào biến thành đức hạnh này? A! Chủ tử minh thần võ, hình tượng ngạo nghễ khí phách trong lòng hoàn toàn bị hủy.

      sai, bản mỹ nam vương gia thứ hai bằng băng đá ra đời, hồ ly phủi nhanh băng tuyết lạnh bám móng vuốt mình.

      rồi! Mỹ nam vẫn nên cười đáng , cả ngày trương ra bộ mặt thần phật phẫn nộ có đạo đức! Hoàn toàn cho tỷ cơ hội thương thức vẻ đẹp, mỗ tiểu hồ ly vênh mặt vung đuôi, quyền, đem mỹ nam vương gia tươi cười nâng lên giữa trung, chậm từ từ tiêu sái đến thư phòng.

      Ảo giác, nhất định là ảo giác, Nguyệt Sắc dụi mắt tự thôi miên bản thân, ha ha, là vừa mới hoa mắt mà, nơi này ngay cả con mèo cũng có, lấy đâu ra hồ ly nha? Mỗ nam tự động xem dấu móng vuốt kéo dài tuyết đến phòng Vương gia.

      Hồ ly bò lên án bàn, cái đuôi nhấc lên nhoáng cái, bản người tuyếtTiêu Diệc Nhiên thứ hai dừng ở trước mặt bản hồ ly bỏ túi.

      án trác, tiểu hồ bằng tuyết chân trước cong cong hướng lên trời, đầu ngửa lên trời, thần thái ngạo nghễ, cái đuôi vẽ ra độ cong phiêu dật, phía dưới, mỹ nam vương gia bằng tuyết quỳ gối xuống, tươi cười khoa trương dường như sùng bái muốn tiếp cận, nhìn lên chiếc cằm ngạo nghễ của tiểu hồ, hai tay giơ lên cao, làm ra động tác cung nghênh a dua.

      Dùng tuyết làm nguyên vật liệu khắc ra người hồ, người bình thường vừa thấy chỉ biết là nam tử quỳ mặt đất kia a dua nịnh hót mỗ hồ.

      Ha ha, lần này xem ai lấy lòng ai? Mỗ hồ trong thực vẫn trong trạng thái lấy lòng người nào đó, chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm giác được người khác lấy lòng, lần này, rốt cục tại đây tỷ điêu khắc tượng thành công , trong lòng vô cùng sung sướng. . .

      Tiêu Diệc Nhiên phê xong tấu chương cuối cùng, nâng mắt nhìn thoáng qua hồ ly , thấy nó đắc ý nhếch mép, chuyện gì làm cho nó vui vẻ như thế?

      theo tầm mắt nó nhìn lại, làm nhìn thấy người tuyết quỳ gối trước mặt tiểu hồ tuyết kiêu căng, khóe miệng Tiêu Diệc Nhiên giật giật.

      ", bổn vương mang ngươi kho lạnh." Tiêu Diệc Nhiên ôm lấy ấu hồ .

      Hồ ly cái đuôi ngoe nguẩy, cái đuôi cuốn chặt “Tiêu Diệc Nhiên”, đung đưa rồi lại đung đưa.

      Tiêu Diệc Nhiên rất muốn bắt “chính mình” cuốn trong đuôi nó, ném ra bên ngoài. Người tuyết này nếu truyền ra bên ngoài, hình tượng bổn vương hầu như bị hủy hết sót lại, nhưng khi nhìn thấy thần sắc vui vẻ của ấu hồ, ánh mắt dần trở nên mềm dịu, cũng buông tha cho ý tưởng bóp nát người tuyết này.

      Trong hầm lạnh ai được phép vào, nếu nó thích, liền để tại đó !

      Sủng nịnh thản nhiên cứ như vậy yên lặng kéo dài trong suốt mùa đông.

      Tử Lạc Vũ nằm mơ cũng nghĩ tới “hầm lạnh” trong miệng Tiêu Diệc Nhiện lại ở trong phòng mà nó hằng đêm đều ngủ, mở ra cơ quan lại là cái đèn cốc ai chú ý tới.

      Màu sắc rực rỡ của ngọc lưu ly được chế thành cốc đèn, phía dưới dày thêm chút ngọc, mặt ngoài nhìn qua có vết nối, điều kỳ lạ là, Tiêu Diệc Nhiên cư nhiên bỏ phần bên dưới đó, tường bên trong nhất thời lõm vào, tự động mở ra cánh cửa.

      Tử Lạc Vũ líu lưỡi, cơ quan này làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, ai nghĩ ra được cốc đèn hằng đêm thắp sáng là nơi mở ra cơ quan chứ? Ai nghĩ ra được ngọc lưu ly bóng loáng kia lại có thể bỏ ra được?

      Cơ quan ở ti vi phải đều được bố trí chuyển động đồ vật gì đấy hoặc sau bức tranh treo tường sao? Ít nhất cũng phải có cái nút mới tính là cơ quan chứ, có khe hở, Tiêu Diệc Nhiên bỏ xuống thế nào được? kỳ quái nha!

      , với ti vi cũng khác nhau, khó trách màn hình ti vi đánh hàng "Chuyện xưa hư cấu", thực mẹ nó hư cấu, có căn cứ gì cả.

      Nhiệt độ trong hầm lạnh khác mấy so với bên ngoài, hầm cũng như các hầm bình thường khác, ngược lại hầm giống cái động hơn.

      Tiêu Diệc Nhiên ôm nó ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, Tử Lạc Vũ sợ ngây người khi nhìn vào cảnh tượng kỳ dị trước mắt, thanh lãnh kiếm sắc bén trôi nổi giữa trung, phía dưới kiếm là hàn đàm(đầm lạnh), hơi lạnh xơ xác tiêu điều biến thành đám sương bao phía kiếm.

      Nhìn kỹ , có bất kì dây thép hay tơ vàng nào chế trụ đuôi kiếm, trái đất có trọng lực, quả táo có thể rơi xuống mặt đất, thanh kiếm lớn như vậy sao có thể trôi nổi giữa trung? Rốt cuộc đây là sức mạnh gì? Tử Lạc Vũ tầng tầng thắc mắc.

      "Thả xuống ! Đừng để cái đuôi bị lạnh." Tiêu Diệc Nhiên bắt lấy người tuyết ở đuôi nó, đặt tiểu tuyết hồ bên cạnh.

      Ấu hồ nghe được thanh của Tiêu Diệc Nhiên, mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, cúi đầu vừa thấy, mẹ ơi! Này. . . Quả xứng với tên thực “hàn đàm”, miệng đầm có lấy giọt nước, mà là băng lạnh bóng loáng, nhả ra sương lạnh.

      Nhìn đến Tiêu Diệc Nhiên thả mỹ nam vương gia bỏ túi xuống bên cạnh tiểu tuyết hồ, ấu hồ hài lòng bĩu môi, cái đuôi lướt tới, đem mỹ nam vương gia bỏ túi mặt đối mặt với tiểu tuyết hồ, nó nhếch miệng cười, nhìn , như vậy tốt hơn.

      "Xèo xèo xèo xèo xèo xèo." rơi xuống ? Nó tò mò chỉ vào huyền kiếm phía .

      " , hàn đàm tế Phá Băng, chủ nhân lấy, nó rớt xuống." Tầm mắt Tiêu Diệc Nhiên phóng tới thân kiếm Phá Băng, giải thích ấu hồ nghe.

      Phá Băng? Nhất định là tên thanh kiếm này, nàng biết thượng thần Mặc Tà lấy thân đúc kiếm, tạo thành Thượng cổ thần kiếm, Tiêu Diệc Nhiên cũng dùng khối băng để luyện thành băng kiếm. . . . Ni mã! Sau khi dưỡng thành kiếm là có thể dùng kiếm cắt khối băng để làm nước đá bào cho nàng ăn sao?

      Tử Lạc Vũ cân nhắc cười cười, lại tiếp tục thưởng thức bản mỹ nam vương gia người tuyết mà nó làm, tiện đà gật gật đầu, quá mãn ý với tinh phẩm chế tác của nàng.

      [​IMG]

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      chị bá cháy:yoyo65: lấy đao hàn băng dùng để cắt đá ăn:yoyo49:, nếu TDN mà biết chị nghĩ gì kêu trời mất thôi:020:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 30: Thích trong nháy mắt

      Edit: Skye

      Đám sương hàn băng bao quang tượng tuyết người hồ, phảng phất như đặt mình trong tiên cảnh, mông lung lộ ra ăn ý gây cười, tự nhiên như vậy, hài hòa như vậy.

      Đối với Tiêu Diệc Nhiên mà , có gì gây cười, có ăn ý đáng , hồ ly khiến cảm giác đau đầu sâu sắc, vật bằng nắm gạo thông minh đến kỳ cục, tốt xấu gì cũng là Nhiếp Chính vương Đông Phong quốc, vẻ tươi cười người tuyết này thích hợp với ?

      để ý, đừng nhìn, nhìn tới, bổn vương xuất cảm xúc tức giận.

      Mỗ vương gia đầu ngẩng cao nhìn, con ngươi sắc đen như mực tình nguyện nhìn lên hàn khí phiêu đãng giữa trung, cũng thèm liếc mắt cái tới người tuyết khắc băng phía dưới.

      Từ trong hầm lạnh ra ngoài, hồ ly phun khí, hít hít cái mũi, cả người lạnh run, ra vẻ có khuynh hướng cảm mạo, mời vừa rồi nó còn biết, việc này xảy ra mới bất tri bất giác phát hầm lạnh tựa hồ lạnh hơn so với bên ngoài, đặc biệt là nơi gần hàn đàm, nó tựa hồ nơi nào cũng hít khí lạnh.

      "Mau ăn viên đan dược, đừng làm cho hàn khí tăng thêm." Tiêu Diệc Nhiên từ trong bình sứ đổ ra viên "Hồi hồn đan", phóng tới bên miệng tiểu hồ ly.

      "Xèo xèo chi." Ấu hồ lắc lắc đầu, sau khi nó biết “hồi hồn đan” này trân quý thế nào, nó liền dám ăn, là bảo bối, muốn cất giữ, chừng ngày nào đó nó bán , có thể cầm về mấy bó bạc trắng bóng hay vàng ánh rực rỡ.

      " phải ngươi muốn bổn vương tự mình đút ngươi ăn đấy chứ? Hửm?" Mặt trầm xuống, thanh “hửm” kia kéo dài, hờn giận ý biểu đạt ràng.

      "Xèo xèo xèo xèo." Tiểu hồ ly mượt mà kêu to: tỷ muốn giữ lại.

      Chỉ là vài cái phun khí mà thôi, có cái gì ngạc nhiên? Đan dược trân quý như vậy mà cứ ăn là sao? Xa xỉ cũng cần lãng phí như vậy nha!

      Trước kia nàng sinh bệnh, cho tới bây giờ đều là uống thuốc, tiêm, uống nhiều nước, dựa vào sức chống cự của bản thân mà sống qua ngày. . .

      "Hồ nhi, ngươi thực ngoan." Tiêu Diệc Nhiên nâng ấu hồ lên, đối diện với nó.

      Tử Lạc Vũ bỗng nhiên bị đưa lên cao, tâm hơi hoảng, chân trước ôm chặt lấy ngón tay cái của Tiêu Diệc Nhiên, phải nó lo lắng Tiêu Diệc Nhiên ném nó xuống, mà nó lo cẩn thận lay động bị ngã xuống.

      Vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng, hoàn hảo, tại vững chắc, con ngươi mở to, mỗ hồ thoắt chốc mặt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần nó trong gang tấc, hơi thở nóng ấm kiêng nể phun lên mặt nó.

      Mỹ nam vương gia làm cái gì vậy?

      Chẳng lẽ định dùng cánh môi hoàn mỹ kia để đút mình ăn sao? Ngân gia thẹn thùng nha!

      Mỗ hồ "thẹn thùng" cúi đầu, đôi mắt ngọt ngào nheo lại tạo thành độ cong khe khở hẹp, ngại quá, muốn hôn hôn ! Đừng lấy tay ngón tay khiêu khích cằm nó được ? Ngân gia thẹn thùng mà. . . .

      "Há miệng." Thanh từ tính dễ nghe của Tiêu Diệc Nhiên vang lên bên tai hồ ly .

      Ngại quá, Ngân gia còn , thích hợp hôn nồng nhiệt đâu mà! Mỗ hồ rạo rực vui sướng há miệng. . . .

      viên đan dược đưa vào trong miệng nó, lưỡi mỗ hồ chỉ đụng tới ngón tay của mỹ nam vương gia, ngay từ đầu phải là muốn hôn nồng nhiệt, cái gì! Dám lừa hồ ly ta. . . .

      "Tiểu sắc hồ, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên chọc chọc mi tâm nó, cười .

      Khi nào , hồ nhi cũng học được rụt rè của nữ tử? Tiểu sắc hồ mang theo bộ dáng chờ đợi, có chút đáng .

      Nghĩ em nhà ngươi. . . .

      Mỗ tiểu sắc hồ cực vui, cái đuôi mềm mại rủ xuống tay Tiêu Diệc Nhiên, tứ chi giãn ra, bĩu môi, nằm úp sấp xuống lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên.

      Biểu tình tức giận của hồ nhi lần nữa lại chọc cười Tiêu Diệc Nhiên, tiếng cười sang sảng mang theo hạnh phúc trước nay chưa từng có.

      Trong góc, Nguyệt Sắc ngoáy ngoáy lỗ tai, có nghe nhầm chứ? Là tiếng cười của Vương gia? mười tuổi theo chủ tử, chưa từng nghe qua tiếng cười của chủ tử, càng miễn bàn đến tiếng cười thoải mái như vậy.

      Kia chỉ là hồ ly tinh quái, từ khi bị Vương gia mang về, đều đem đến ít lạc thú cho chủ tử.

      N hôm sau

      Từ ngày nuốt viên “hồi hồn đan” giá trị vạn lượng hoàng kim, mỗ tiểu hồ ly liền thừa dịp ban đêm, vụng trộm lấy ra bình sứ từ trong lòng mỗ vương gia, thuận tiện dùng móng vuốt của nó sờ sờ người mỹ nam phen, độ co dãn cao, xúc cảm tốt, thoải mái.

      Mỗ tiểu hồ ly dùng móng vuốt đẩy đẩy, rồi ngậm bình sứ trong miệng nhảy xuống giường, đem bình sứ giấu , nó lại lên giường ôm lấy cánh tay mỹ nam vương gia thơm ngào ngạt, ngủ giấc.

      Sau ngày ấy, hồ ly càng “ham” của hơn, bắt đầu vơ vét của cải.

      Chỉ cần mắt nó coi trọng, nó liền buông tha, dùng miệng ngậm, hay dùng móng vuốt đẩy, thư phòng Tiêu phủ, phòng ngủ Vương gia, ở góc nào hẻo lánh người nhìn đến, mỗ hồ liền cất giấu của cải.

      Tiêu Diệc Nhiên nhìn hành động này của ấu hồ, là vừa bực mình lại vừa buồn cười, giận là sợ nó mệt, cười là vì bộ dáng tham tiền của nó.

      Mỗ tiểu hồ ly vừa cất giấu “bảo bối” đáng giá của nó, mệt đến thở hồng hộc, nó vừa định đặt mông ngồi mặt đất, bị Tiêu Diệc Nhiên nâng đến tay.

      "Giấu những thứ đáng giá đó làm chi? Sợ bổn vương nuôi nổi ngươi?" Tiêu Diệc Nhiên phủi phủi bộ lông trán nó, ít tro bụi rơi xuống.

      Mỗ hồ trắng xanh phen, mắt phát sáng vì nguyên nhân khác, đó là lời Tiêu Diệc Nhiên : đáng giá.

      Bảo bối đáng giá trong mắt nó, lại nhìn đáng giá, hay là, chẳng lẽ, có bảo bối càng đáng giá hơn?

      Hì hì... Thổ địa ơi, tỷ trong nháy mắt thích ngươi rồi đấy. . . . Cái đuôi của mỗ hồ ly tham tài thoắt cái phe phẩy ra bộ lấy lòng.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :