1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc sủng manh phi - Ngư Gia Điện Hạ (update 99.2/263)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      phi y là bạn hay là thu ta ?????:yoyo38::yoyo38::yoyo38::yoyo38:

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      ko biết bao giờ e ms lớn

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 20: Quá vô sỉ[​IMG]

      Edit: Skye


      "Cái gì? Ta nghe ràng, mời lặp lại lần nữa." Văn Nhân Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng lẽ là ngủ mơ? Ngàn dặm xa xôi đem từ Thần Y cốc đến đây chỉ vì muốn biết tại sao hồ ly ngủ nhiều?

      "Như bổn vương , ngươi xác định muốn nghe lần thứ hai?" Trong mắt Tiêu Diệc Nhiên thoáng qua tia sắc lạnh.

      Văn Nhân Khanh trong lòng run run, vài năm gặp, tên Tiêu Diệc Nhiên này vẫn lạnh như băng, chẳng có chút thay đổi nào?

      "Ha ha, cần." Văn Nhân Khanh cười có chút gượng ép, chà xát bàn tay, là lạnh nha! Đối với lão bằng hữu cũng cần phóng khí lạnh bá đạo như thế chứ?

      Tầm mắt phóng tới người hồ ly cuộn thành quả cầu , Văn Nhân Khanh cười khổ, là thần y dung mạo tao nhã tuyệt thế, Quỷ Thủ thần y, cứu người vô số, nhưng lại lưu lạc đến mức xem bệnh cho thú. . . .

      Phụ thân nếu biết dùng y thuật tổ truyền của Thần Y cốc đến phủ Tiêu Vương gia xem bệnh cho thú, có thể bị tức chết hay , nhưng nếu bây giờ quay đầu bước ra, biết có thể ra khỏi Tiêu vương phủ hay . . . .

      "Thần y nổi tiếng xem bệnh, muốn xem bao lâu? Có muốn bổn vương gọi người pha chén trà nóng cho ngươi bình phẩm suy tư hay ?"

      "Được nha! Kêu mỹ nhân Nguyệt Như đến pha ta chén trà hảo hạng Quân Sơn ngâm châm cho ta . . À, trước để ta xem thân thể hồ ly thế nào." Thấy ánh mắt người ta được tốt cho lắm, Văn Nhân Khanh “thức thời” lập tức chuyển chủ đề.

      Hai ngón tay đặt lên mạch đập chân trước của hồ ly , nghe lát, rồi thu trở về, muốn khinh thường Tiêu Diệc Nhiên, chỉ là cảm mạo nho , mà lại đem chuyện bé xé ra to.

      "Tiểu hồ sinh ra lâu, xương cốt yếu ớt, trời lạnh, tiểu hồ chịu được, đương nhiên muốn cử động nhiều, ngủ nhiều cũng là chuyện bình thường."

      "Ấm ngọc cũng thể chống đỡ được khí lạnh sao?" Tiêu Diệc Nhiên vừa tay vừa phủ lên lưng hồ ly , ma sát bộ lông của nó, muốn làm nó ấm thêm chút.

      Ấm ngọc làm thành trang sức đeo bên hông, có thể bảo vệ thân thể cả mùa đông bị khí lạnh xâm nhập, hồ ly hàng ngày ngủ ấm ngọc chừng ba canh giờ, theo lẽ thường mà , bị hàn khí xâm nhập, rốt cục vẫn là hồ ly mới sinh, xương cốt vẫn có chút non mềm.

      "Ấm ngọc đủ để chống đỡ giá lạnh, nhưng móng vuốt hồ ly từng bị thương, cũng chính là khi đó khí lạnh vào gan bàn chân, vào gân cốt, dưỡng đến đầu mùa xuân, ấu hồ tự nhiên khôi phục sức khỏe." xem xong, nếu có việc khác, vậy mau thả thôi?

      Văn Nhân Khanh mông rời ghế dựa, chuẩn bị chạy lấy người, chợt nghe thấy thanh Tiêu Diệc Nhiên vang lên

      "Để lại đan dược, ngươi mới có thể rời ."

      Khuôn mặt tuấn tú của Văn Nhân Khanh chợt biến đổi, xuất biểu tình đau lòng, có phải nếu để lại đan dược, Tiêu Diệc Nhiên để cho rời ?

      Vương gia của ta ơi! Đó chỉ là hồ ly nho , kim dược của bản thần y ngàn vàng khó mua, thánh đan khởi tử hoàn sinh, dược trị phong hàn căn bản khinh thường nhìn đến, chứ đừng là mang người.

      "Băng Thanh Ngọc Liên vạn năm đỉnh Tuyết Sơn, đổi lọ dược của ngươi, như thế nào?" Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiễn vẫn lãnh đạm thanh phong như trước, Băng Thanh Ngọc Liên đối với dường như chỉ là vật tùy ý, có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      "Cái gì. . . trời ạ. . . Ngươi cư nhiên có Băng Thanh Ngọc Liên vạn năm đỉnh Tuyết Sơn? Ngươi. . . Như thế nào. . . lại tiếc đưa ta?" Văn Nhân Khanh hoàn toàn chấn động, phải là vô cùng kích động, năng lộn xộn.

      Sách cổ ghi lại: Băng Thanh Ngọc Liên, nằm đỉnh Tuyết Sơn, ngàn năm nở hoa, vạn năm khó tìm. Công hiệu: luyện thành đan dược có tác dụng dưỡng nhan tuyệt diệu.

      Nhớ năm đó, lên đỉnh Tuyết Sơn chờ đợi suốt ba năm, chịu gió tuyết lạnh thấu xương suốt ba năm, ngay cả bóng dáng Băng Thanh Ngọc Liên cũng chẳng thấy, chứ đừng bàn đến lấy được, ai có thể hiểu được tại tâm tình có bao nhiêu là kích động, đừng lọ đan dược, mười bình đan dược, cũng muốn đổi. . . .

      "Bổn vương rộng lượng với ngươi như vậy, đâu chỉ quan tâm bề ngoài." Băng Thanh Ngọc liên tuy là vật thế gian hiếm lạ, ở tay lại có bao nhiêu tác dụng, trái lại Văn Nhân Khanh dốc lòng phải làm mĩ nam đệ nhất thiên hạ, nằm mơ cũng muốn đoạt được Băng Thanh Ngọc Liên.

      "Khụ khụ, ngươi là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, đương nhiên biết nỗi thống khổ của tuấn nam như ta trong bảng xếp hạng mỹ nam, chẳng qua là, ngươi đừng có vênh váo sớm quá, bản thần y ta rất nhanh vượt qua ngươi, ha ha."

      "Nhận lấy, đây chính là bình đan dược cao cấp, bản thần đành miễn phí đưa ngươi viên."

      Văn Nhân Khanh bắn ngón tay, đan dược tự động vào trong miệng ấu hồ.

      Tử Lạc Vũ rất nhanh cảm giác được thân thể vốn mệt mỏi ra rời từ từ bắt đầu trở nên ấm áp, tinh thần cũng lên.

      "Xem ! Bản thần y cải tử hồi sinh, dược vào trừ phong hàn."

      Hồ ly vừa tỉnh chợt nghe thấy nam nhân phóng rắm thối khoe y thuật, liền nâng đầu tìm kiếm, nhìn thấy nam tử đong đưa quạt giấy, đắc ý vênh váo cười, tựa như ăn phải mật đường.

      Quay đầu, lại quan sát mỹ nam vương gia, đầu hồ ly như heo con ủn ỉn, thoải mái nằm, mỹ nam vương gia của nó vẫn là tốt nhất. . .

      Thơm quá nha! Cái gì thế nhỉ? Hồ ly trở mình cái, cái mũi nhạy cảm ngửi ngửi, ánh mắt tròn xoe nhìn về phía cửa, như đợi gì đó xuất .

      đến vài phút sau, Thành quản gia đưa đến bình gốm sứ.

      Mùi thơm kia chính là từ trong bình gốm sứ phát ra, mắt hồ ly sáng như tuyết, liếm liếm đầu lưỡi, hương vị hảo ngọt, ngửi thấy hương vị ngọt như vậy, tuyệt đối là thứ ăn ngon.

      "Vương gia, lão nô đem Băng Thanh Ngọc Liên mang tới ." Thành quản gia cung kính . Đặt lọ sứ xuống, lại lui ra ngoài.

      Văn Nhân Khanh mở bình, bình sứ giống như được thiết lập cơ quan, mở ra hoa sen năm cánh, giữa bình, đóa hoa trong suốt như ngọc, cánh sen màu trắng mỏng manh, tỏa bốn phía, đám sương bao phủ xung quanh, đẹp thuần khiết.

      "Đúng là Băng Thanh Ngọc Liên, quả rất hợp với khí chất xuất trần của bản thần y ta." Văn Nhân Khanh ánh mắt si ngốc nhìn Băng Thanh Ngọc Liên.

      Hồ ly kỳ quái liếc nhìn nam nhân được xưng là thần y, xuất trần cái gì? Đến cái lông tỷ cũng chẳng nhìn ra xuất trần ở chỗ nào?

      Văn Nhân Khanh hoàn toàn đặt lực chú ý lên Băng Thanh Ngọc Liên, cho nên chú ý đến ánh mắt ghét bỏ của hồ ly lên người mình.

      Bàn tay chà chà xát xát, Văn Nhân Khanh vươn chưởng, trái phải dám đụng Băng Thanh Ngọc Liên, lát sau, vẫn thể xuống tay, ngẩng đầu hỏi Tiêu Diệc Nhiên: "Ta lấy Ngọc Liên mang về như thế nào?"

      Hồ ly vừa nghe lời này của Văn Nhân Khanh, cái đuôi dựng thẳng thẳng tắp, quai hàm rút vào cổ, nuốt ngụm nước miếng, vật gì của Vương phủ đều cho phép mang ra bên ngoài, vật tỷ nhìn trúng lại càng chuẩn mang ra bên ngoài. . . .

      "Người cầm như thế nào để mang về, liên quan gì đến bổn vương?" Tiêu Diệc Nhiên tất nhiên nhìn thấy động tác của hồ ly , trong mắt lên ý cười, bàn tay rất tự nhiên đặt hồ ly lên bàn, thản nhiên lan tràn sủng nịnh.

      "Ta muốn đem cả bình sứ này về! Ngọc Liên mỏng manh như vậy, chạm vào phải nát sao." Văn Nhân Khanh vẫn nghĩ cách nào để có thể mang , hoàn toàn chú ý tới động tác của hồ ly .

      Mùi thơm ngát chóp mũi, khiến mỗi tế bào của Tử Lạc Vũ dường như thức tỉnh, hấp dẫn nó nhảy qua, vươn đầu lưỡi nhạt hồng, liếm, cánh hoa rơi vào trong miệng, hương vị trong veo thấm xuống yết hầu, ăn ngon.

      "Ngọc Liên của ta." Tay Văn Nhân Khanh nghĩ muốn xua đuổi hồ ly , cứu Băng Thanh Ngọc Liên, nhưng bàn tay to có lực khác lại ngăn trở động tác của .

      Văn Nhân Khanh nhìn theo hồ ly ngụm, rồi ngụm, ước chừng sau năm giây, ngẩng đầu khóc ra nước mắt, nhìn người trước mắt mình, lại nhìn đến hồ ly . . . .

      Vô sỉ. . . Quá vô sỉ . . . So với cường đạo vô sỉ hơn. . . Lấy đan dược của , đoạt Ngọc Liên của . . . .

      [​IMG]

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      nửa đêm có chương ms, vui quá

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 21: Bị “thịt” đao[​IMG]

      Edit: Skye

      Hồ ly ăn xong cánh hoa Ngọc Liên, liếm liếm dư hương lưu lại miệng, vui sướng hài lòng đong đưa cái đuôi tiến vào lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên.

      Ngọc Liên của ngươi, hừ! tại ở trong bụng tỷ, mỗ hồ đắc ý, đung đưa cái đuôi cao ngất theo tiết tấu, độ cong lay động xinh đẹp.

      Lông mềm như nhung đuôi vừa vặn quét lên chiếc cằm cương nghị trơn bóng của Tiêu Diệc Nhiên, ngứa, mềm, giống như nắng ấm, lại như gió xuân quất vào lòng, vòng rồi vòng, dập dờn mở ra.

      " , , bản thần y muốn ở trong phủ Tiêu vương gia ăn uống miễn phí năm, đến bù tổn thất mất Băng Thanh Ngọc Liên của ta, cho dù ngươi có đuổi bản thần y, ta cũng ." Văn Nhân Khanh nghênh ngang đặt mông lên ghế dựa, cái mũi hẩy hẩy, phe phẩy quạt giấy trong tay, vù vù quạt gió lạnh, ra cho oai chính là: ta bốc hỏa, hoàn toàn là do ngươi và con thú kia. . . .

      "Vừa hay trong bản vương phủ ta thiếu thú y, thần y nổi tiếng có thể ở lại, bổn vương cầu còn được." mất tiền mời thú y, sao lại làm?

      Gian trá, gian thương Đông Phong quốc đều bằng Tiêu Diệc Nhiên tính kế? Văn Nhân Khanh thiếu chút nữa mông rời nhanh khỏi ghế, phủi áo chạy lấy người.

      Nhưng nghĩ kỹ, vẫn muốn ở lại xem hồ ly sau khi ăn Ngọc Liên có biến hóa như thế nào, hay Tiêu Diệc Nhiên vẫn còn đóa Ngọc Liên cất , đúng rồi, tuyệt đối thể , chắc chắn phải ở lại.

      "Ta tốt xấu gì cũng là thần y, ở trong Tiêu Vương phủ, ngươi định cho ta tiền tiêu vặt hàng tháng sao?" Văn Nhân Khanh đóng quạt xếp trong tay, dắt ở bên hông, bắt đầu công phu sư tử ngoạm, muốn ngàn lượng hoàng kim tháng, hung hăng muốn Tiêu Diệc Nhiên đồng ý.

      "Ngươi ở lại trong bản vương phủ ta ăn uống miễn phí, lại còn muốn tiền tiêu vặt hàng tháng?"

      "Mời !" Tiêu Diệc Nhiên đưa tay.

      "Mời cái gì?" Văn Nhân Khanh khó hiểu nhìn Tiêu Diệc Nhiên đưa tay ra, mời lấy tiền à? Nhưng giọng điệu giống nha. . . .

      " thong thả, tiễn." Tiêu Diệc Nhiên có biểu cảm gì đối với Văn Nhân Khanh, nhưng ý tứ lại vô cùng ràng.

      Thiếu chút nữa Văn Nhân Khanh từ ghế trượt xuống, còn nghĩ mời lấy tiền, đại gia ngươi . . . .

      phải vừa rồi Tiêu Diệc Nhiên cầu mong ở lại sao? Lúc này lại “mời” mình ? Đây là có ý gì?

      Phốc! Tiểu hồ ly toét miệng, trong lòng cười ngất, bình thường Tiêu Diệc Nhiên nhìn qua đều mấy khi cười , nghĩ tới vừa lại khiến người ta sốc như vậy. . . .

      "Muốn ở trong phủ của bản vương cũng được, mỗi ngày nộp lên mười lượng bạc làm phí ăn uống của người, đồng ý ở lại, ngươi quyết định !"

      Cái gì? Có lầm hay ? Tại sao đến lượt nộp mười lượng bạc làm phí ăn uống rồi? Mười lượng bạc? ở Thần Y cốc bất quá mỗi ngày cũng chỉ mất nhiều nhất là lương bạc ăn uống, mười lượng bạc đủ để ăn mười ngày, đại gia ngươi, đồ ăn trong Tiêu vương phủ còn đắt gấp mười? Coi là dê béo để làm “thịt” sao?

      "Gạo Tiêu Vương phủ làm từ vàng sao? Đắt như vậy?" Văn Nhân Khanh thất thanh kêu lên. Thiên hạ ai chẳng là thần y nổi tiếng vơ vét của cải, tiết kiệm, ngay cả hạt cơm rơi bàn cũng phải nhặt lên, buông tha nuốt vào bụng, mười lượng bạc ngày, thà ăn thịt mình còn hơn. . . .

      Tiêu Diệc Nhiên ổn thỏa ngồi ghế, khuôn mặt bất động, đối với Văn Nhân Khanh “bi thảm”, “thống thiết” kêu mắt điếc tai ngơ.

      Đuôi hồ ly lay động càng mãnh liệt, giương đôi mắt to tròn tán thưởng nhìn Tiêu Diệc Nhiên, bạc trắng bóng nha! Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của “thần y” kia, ha ha,. . . .

      "Ta bình thường ăn nhiều lắm, nể tình bằng hữu nhiều năm, chiết khấu chút ít cho ta có được ?" Văn Nhân Khanh đau khổ cười chua xót, bắt đầu cò kè mặc cả.

      "Xèo xèo chi." Hồ ly kêu lên ý vui.

      Tiêu Diệc Nhiên xoa lông mềm đầu hồ ly , đáp trả: "Hồ Nhi của bổn vương được."

      mặt Văn Nhân Khanh nhất thời cứng đò, khóe miệng giật giật, Tiêu Diệc Nhiên, ta là lão bằng hữu của ngươi đấy? Đánh chết cũng tin con hồ ly kia được, đừng bằng hữu cho ngươi mặt mũi, xem ta vạch trần ngươi như thế nào.

      Mỗ thần y ôm ấp “lòng dạ tiểu nhân”, đứng lên đến trước mặt hồ ly , lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười mà nhận định rằng thịnh hành thiên hạ, nhìn thấy hồ ly lay động cái đuôi, trong lòng sinh ra chủ ý.

      hắng giọng cái, dùng thanh nhu hòa như nước, : "Hồ ly ơi! Hồ ly à, ngươi khẳng định đồng ý có đúng ? Nếu ngươi đồng ý tiếp tục lay động cái đuôi ta xem."

      Tử Lạc Vũ vừa nghe lời này, cái đuôi nhất thời ngừng lại, em nhà ngươi! Dù ngươi đặc biệt cỡ nào cũng sánh được với bạc.

      Nó chuyển người, quay mông về phía Văn Nhân Khanh, cái đuôi dựng thẳng thẳng tắp, lại kéo xuống, đặt ở trong tay Tiêu Diệc Nhiên, chút dấu hiệu lay động.

      khuôn mặt tuấn tú của Văn Nhân Khanh, khối xanh, lại khối trắng, chính mình lên đài, hồ ly thèm cho bậc thang bước xuống. . . .

      "Tuyết linh hồ của bổn vương thuở hiểu tính người, bảo vệ bổn vương cũng là lẽ đương nhiên." Tiêu Diệc Nhiên vẻ mặt vừa lòng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của hồ ly .

      Biểu vừa rồi của hồ nhi, tận trong tâm lại càng thêm sủng ái.

      Văn Nhân Khanh hít sâu vài lần, tay run rẩy, từ trong người lấy ra túi tiền, vô cùng nỡ lấy ra mười lượng bạc, cầm trong tay che hồi lâu, đến khi bạc hơi ấm, hạ quyết tâm, đem bạc ném lên bàn, xoay người nỡ nhìn bạc vừa rời .

      "Mỗi ngày mười lượng, cất kỹ, bản thần y ta ở lại." xong, Văn Nhân Khanh bước đến cửa phòng.

      đao máu chảy đầm đìa, đau, phải tìm sương phòng để an dưỡng “vết sẹo” này mới được.

      Tiêu Diệc Nhiên, đại gia ngươi, lần này bản thần y ta ở trong phủ ngươi ăn đầy bụng, dù thế nào cũng phải đem mười lượng bạc ăn trở về. . . .

      Tử Lạc Vũ từ ngày đến cổ đại lần đầu tiên mới nhìn thấy bạc hàng giá , hai mắt sáng lên nhảy tới, móng vuốt “đầy đặn” nâng bạc bàn, chân trước dùng lực nâng lên, bạc vẫn chút sứt mẻ, nó mệt thở hồng hộc, cái gì. . . cầm được. . . .

      Thân thể hồ ly co lại, toàn bộ bụng đè lên đống bạc, bốn bàn chân giơ lên trung, nhàn nhã thong dong, ý tứ ràng với Tiêu Diệc Nhiên, bạc này tỷ chiếm ...

      "Mau xuống dưới, đừng để lạnh bụng." Tiêu Diệc Nhiên tay cầm bạc, ngón tay cầm lên cái đuôi hồ ly .

      "Chi chi chi chi." Móng vuốt của hồ ly bám chặt vào bạc.

      "Bổn vương biết ngươi tham tài, bạc của ngươi, mau xuống." Tiêu Diệc Nhiên buồn cười , cũng hồ nhi này muốn vàng bạc để làm cái gì? Chẳng lẽ, nó biết dùng? Nó tựa hồ thường xuyên quên, giờ nó chỉ là hồ ly mà thôi.

      Cái miệng bướng bỉnh cong lên cương quyết, trong mắt mang theo ý cười, nghịch ngợm lật thân thể, theo đồng bạc ngã nhào vào lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên, thân thể trắng tuyết lăn lộn vui vẻ, chân trước thỉnh thoảng vung vẩy vài cái, biểu đạt chút tâm tình vui sướng.

      Tiêu Diệc Nhiên tùy ý để hồ ly lăn mình trong lòng bàn tay , trêu chọc, chỉ cần hồ nhi có việc gì là tốt rồi.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :