1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ 36 chương

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-31237" title="201216113951-1205387282948364_file" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/201216113951-1205387282948364_file.jpg" height="710" width="590" />




      Ba người chật vật chạy đến khách sạn, Tầm Thiên Hoan cầm chứng minh thư đặt gian phòng cho hai người.

      Nhân viên lễ tân nhìn ba người nghi hoặc :“Các vị xác định chỉ đặt phòng?”

      Tầm Thiên Hoan mặt biểu tình :“Tôi vừa mới với , chỉ phòng.”

      Ki Ki có chút kiên nhẫn:“Bảo lấy phòng cứ đưa, nhảm làm gì?”

      Nhân viên lễ tân quét mắt liếc nhìn ba người, sau đó trấn tĩnh, đem chìa khóađưa  cho Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan vừa nhận lấy chìa khóa liền xoay người ,Ki Ki cùng Âu Dương Tịch  theo ở phía sau.

      Vừa đến trong phòng, Tầm Thiên Hoan vội vã leo lên giường, ôm lấy gối vẫn trầm mặc .

      Ki Ki biểu lộ phức tạp, biết cái gì cho phải, sao lại đến mức này, tất cả đều tại mà ra…..

      Nhưng Âu Dương Tịch  lại thể giữ im lăng, rất nghi ngờ :“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Thiên Hoan, em xác định tên xã hội đen kia chết rồi sao?

      Tầm Thiên Hoan cắn môi:“Chảy nhiều máu như vậy......” Làm sao có thể chết?

      Ki Ki thở dài, :“Mặc kệ có chết hay , dù sao trong lúc này chúng ta thể về được, tránh đầu gió.”

      Âu Dương Tịch  thầm mắng:“Chết tiệt!”

      Như thế nào cũng nghĩ đến, Âu Dương Tịch cũng rơi vào loại tình trạng này....... Nhưng chuyện cũng xảy ra, , đến bây giờ vẫn nửa hiểu nửa , sai lầm, đây tuyệt đối là sai lầm, dù thế nào tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa!

      Tầm Thiên Hoan chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ki Ki hỏi:“Ki Ki, vừa rồi cậu sao chứ?”

      Vừa rồi, gã xã hội đen kia đáng giận như vậy........ Bởi vì quá mức chán ghét, cho nên trong xúc động nhất thời, liều lĩnh vọt tới, giơ lên bình hoa, đập vào đầu , nhưng khi vết máu từ đầu chảy xuống, ngây ngẩn cả người, tâm, run rẩy, ngừng run rẩy sợ hãi, cực độ sợ hãi.........

      Nhưng vì bạn, dù có quay ngược thời gian vẫn làm như vậy........

      Ki Ki nghe tiếng cười cười:“Ngốc, tớ sao, tớ cũng phải xử nữ hay ngọc nữ trong sáng gì, cứ xem như mình vừa ân ái có sao đâu, có gì hết, chỉ là, tớ vẫn muốn cám ơn cậu, Thiên Hoan.......”

      Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan có chút kích động:“Lúc ấy tớ rất khó chịu ...... Nên tớ mới.....‘

      Ki Ki an ủi:“Được rồi, được rồi, cậu đừng nghĩ nữa, sao, sao đâu, ngoan, nằm xuống ngủ giấc.”

      Âu Dương Tịch  cũng ôm lấy mặt của , ôn nhu :“Thiên Hoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, có việc gì đâu, qua hết rồi, em ngủ .”

      Tầm Thiên Hoan nằm xuống giường, :“Ừ, các người cũng mau ngủ , ai cũng mệt mỏi.”

      Ki Ki nhìn nhìn Âu Dương Tịch  :“Khuya hôm nay ôm ấy ngủ .”

      Bình thường khi gặp chuyện sợ hãi hoặc đua lòng, Tầm Thiên Hoan luôn có thói quen để cho Âu Dương Tịch  ôm, sau đó lẳng lặng thiếp .......

      đợi Âu Dương Tịch  trả lời, Tầm Thiên Hoan :“ cần, mình sao đâu.”

      Tầm Thiên Hoan xong, nằm nghiêng người, nhắm mắt lại.........

      Hôm sau lúc Kiki và Âu Dương Tịch tỉnh lại, giường, bóng người, hai người sửng sốt.

      Ngoài cửa sổ, thời tiết tối tăm, mưa giăng mù mịt, mưa đánh vào cửa sổ thủy tinh ào ạt, từng cơn gió thốc qua , như lạnh thấu đến tâm can. .......

      con đường dài, Tầm Thiên Hoan mình con đường sâu hun hút như có điểm cuối, cắm đầu , mãi, bầu trời, mây đen mù mịt, đem trọn cá thế giới đều vây quanh, giọt mưa, lưu tình chút nào thấm ướt tóc, quần áo, thân thể của , lòng của ........

      Mặc kệ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, tên xã hội đen kia có chết hay chưa, dù sao kết quả chính là thể thoát khỏi phiền toái này, nhưng bất kể như thế nào, ai làm người ấy nhận, để chuyện này liên quan đến đến Ki Ki cùng Âu Dương Tịch, mình, dù cho đến lúc đó có phiền toái gì, cũng là mình gánh chịu........

      Đêm qua Tầm Thiên Hoan thức suốt đêm, khi thấy Âu Dương Tịch  cùng Ki Ki lại mình lén lút chạy ra ngoài, ai ngờ, vừa ra tới mới biết được, bên ngoài trời mưa to, mưa, trời mưa tốt, mưa rơi, có thể cho đầu óc thanh tỉnh rất nhiều........

      Chỉ là, đường cái, ở trong mưa, lại có cảm giác càng mê mang, trong đầu, thỉnh thoảng lại quanh quẩn hình ảnh máu ngừng tuôn ra từ người tên đó........ Tâm đột nhiên níu chặt!

      Nhắm mắt lại, Tầm Thiên Hoan quên bước về phía trước, ngồi xổm người xuống, che miệng, cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, từng đợt từng đợt ngừng cuồn cuộn trào lên........

      Máu, , trước mắt của tất cả đều là máu.........

        Mưa, rơi ngừng, gió, thổi mạnh…..

      cố hết sức dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình, giơ chân lên bước...........

      Trong màn mưa mờ mịt, chiếc xe

      tựa hồ là tánh mạng cuối cùng tia khí lực chiếm   Lincoln chậm rãi lái tới, sau đó lướt qua bên hình ảnh nghiêng ngửa của Tầm Thiên Hoan..........

      nhưng chạy được khoảng mười mét, lại đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Bắc Diệc Uy lạnh lung bước vào trong màn mưa lạnh như băng chạy vụt đến.

      Tầm Thiên Hoan vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn hề phát giác Bắc Diệc Uy  đến, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng mênh mông, còn có thân thể quả thực giống như muốn biến mất trong mưa……..

      Bắc Diệc Uy  cao ngạo đứng ở trước người của , lạnh lùng :“Quả nhiên là người phụ nữ chết tiệt này!”

      Xiết chặt nắm tay phảng phất vận sức chờ phát động, ánh mắt sắc bén kia hại nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, giống như thanh hàn kiếm, ve vuốt khắp thân thể của ..........

      Trong mưa gió ù ù bên tai, tựa hồ từ trong khí nghe được thanh Bắc Diệc Uy thổi tới, giọng của Bắc Diệc Uy làm sao có thể xuất ở trong lúc này ? Là ảo giác của sao? Muốn ngẩng đầu tra , đầu lại nặng nề, nặng đến mức cố gắng đến mấy vẫn cất lên nổi……

      Người phụ nữ chết tiệt,"Thanh tức giận của Bắc Diệc Uy chất vấn:“Điện thoại di động của ở đâu? Khôn hồn đem mấy thứ đó xử lý sạch, nếu tôi giết !”

      Bắc Diệc Uy dưới phẫn nộ, hai tay nắm chặt bên vai , gần như muốn cấu mạnh vào da thịt của .........

      Đau quá!

      Nhưng ngay cả sức nhíu mày cũng có, bất luận biểu lộ gì đều thể cho thấy thanh , giống như thân thể còn là của nữa…

      Nhìn thấy Tầm Thiên Hoan thèm để ý đến , Bắc Diệc Uy càng nổi giận đùng đùng:“Đừng giả vờ với tôi, nhìn tôi, đem điện thoại đưa đây cho tôi! , còn lưu ở đâu nữa? Có truyền lên internet ?! !”

      Những câu hỏi liên tiếp truyền đến, Tầm Thiên Hoan vẫn chữ , mỗi lần ngẩng đầu, cũng là do Bắc Diệc Uy  lắc lư mới ngẫu nhiên ngẩng lên sau đó, lại theo bản năng cúi xuống, giống như có bất kì chút sức lực nào. Bắc Diệc Uy  nhận được bất kì câu trả lời nào, gần như nổi trận lôi đình!

      chuyện!!!!!”

      Bắc Diệc Uy gầm lên giận dữ, Tầm Thiên Hoan rốt cục rủ mí mắt xuống, trong thế giới của , chỉ có mảnh hắc ám........ Thân thể chèo chống lực, toàn bộ biến mất, ngã về phía sau.........
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ 37 chương

      Edit: Quảng Hằng



      Bắc Diệc Uy cả kinh, vô ý thức nắm chặt cánh tay Tầm Thiên Hoan, tay kia duỗi ra đem thân thể Tầm Thiên Hoan ôm vào trong ngực, sau khi ổn định thân thể của , nhíu mày, ngữ khí càng lạnh như băng còn mang vài phần tức giận:“[uy,] Tầm Thiên Hoan? Tầm Thiên Hoan! đừng giả vờ ở trước mặt tôi, cho rằng giả vờ hôn mê tôi buông tha sao? đừng có nằm mơ!”

      Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, sợi tóc ướt đẫm , giọt mưa từng giọt từng giọt theo gương mặt chảy xuôi dưới xuống, sắc mặt tái nhợt dị thường.

      Bắc Diệc Uy  trong nội tâm cả kinh, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của , :“Tầm Thiên Hoan? Tầm Thiên Hoan, tỉnh tỉnh!”

      Những sợi tóc dài như lụa rủ xuống ở giữa trung, sợi tóc nặng nề đung đưa, mặc mưa xối xả rột rửa, gương mặt tái nhợt chút sức sống......

      Mưa to, mưa tầm tả tuôn xuống, tiếng sám rền vang, chỉ có xối người, cũng xối tâm......

      Vẻ mặt Bắc Diệc Uy tức khắc hoảng hốt, nghiêng thân cái, đem Tầm Thiên Hoan bế bỗng lên, chạy vào trong màn mưa, cuống quít chạy về phía cỗ xe Lincoln......

      Bắc Diệc Uy  đem Tầm Thiên Hoan vào xe, bỗng nhiên đóng cửa xe, lạnh lùng :“ Ân Khả, nhanh lái xe! Về nhà!”

      Bắc Diệc Uy  đem thân thể ướt đẫm của Tầm Thiên Hoan ôm vào trong ngực, thân thể của ẩm ướt và lạnh lẽo, bàn tay xoa thái dương, lại bỏng dọa người, sắc mặt tái nhợt chút máu, thân thể xụi lơ......

      Bắc Diệc Uy  dùng tay áo lau khô nước mưa mặt , tiếc rằng tay áo của mình vốn ẩm ướt càng lau càng uớt, Bắc Diệc Uy hoả tốc đem áo khoác ướt đẫm của mình cỡi ra quăng bỏ, Bắc Diệc Uy  vội la lên:“ Đưa khăn tay đưa cho tôi!”

      Tài xế và Ân Khả nghe vậy vội vàng đem khăn tay lấy ra đưa cho Bắc Diệc Uy, Bắc Diệc Uy nhanh chóng tiếp nhận khăn tay, bối rối lau khô nước mưa mặt , nhưng người ẩm ướt thôi, nước mưa rơi xuống ghế, thấm ướt nệm ghế, bàn tay của lạnh buốt, lạnh đến dọa người......

      “Đem áo khoác của cậu cởi, tôi mặc cho ấy.”

      “Được.” Ân Khả tất cung tất kính trả lời, sau đó cùng lái xe bên cạnh cởi áo khoác của mình, đưa cho Bắc Diệc Uy  .

      Bắc Diệc Uy  tiếp nhận quần áo, trước để ở bên, đem Tầm Thiên Hoan đặt ở vị trí thích hợp, đưa tay chuẩn bị cởi áo cho , bất chợt ngừng tay, sau đó hướng Ân Khả lạnh lùng :“ cho phép quay đầu lại!”

      “Dạ!” Ân Khả hết sức chuyên chú lái xe.

      Bắc Diệc Uy rốt cục cởi bỏ nút áo đầu tiên, rồi đến nút thứ hai...... Cuối cùng sau đó đem than thể của bao chặt chẻ lại dưới lớp áo khoác, tia xuân quang cũng cho lộ......

      Nhưng than thể của vẫn lạnh đến phát run, ánh mắt Bắc Diệc Uy  thâm thúy, lần nữa đem ôm chặt, hy vọng có thể đem nhiệt độ của mình truyền hết cho , tay xoa xoa từng sợi tóc ẩm ướt của mày nhíu lại:“Đáng chết, chưa thấy qua người phụ nữ thương tiếc bản than như vậy, muốn chết cũng cần phải chạy ở trong mưa tra tấn chính mình!”

      Trong hôn mê Tầm Thiên Hoan ý thức mơ hồ, nỉ non :“......”

      Bắc Diệc Uy  thấy tựa hồ có phản ứng, ánh mắt lóe lên, vội vã gọi:“Tỉnh chưa? Mau tỉnh lại! Tầm Thiên Hoan!”

      “Máu......” Nhắm chặc hai mắt nỉ non lát, tuy là hôn mê nhưng biểu lộ này lại tựa hồ nhận phải chuyện gì kinh hãi, vô cùng hoảng sợ.

      Bắc Diệc Uy  cách nào, khác chỉ phải thúc giục Ân Khả lái xe nhanh lên, liếc qua Tầm Thiên Hoan trong ngực :“Nếu dám xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối buông tha ! Có nghe hay ?!”  

      -----------------------------

      Xe hơi rốt cục chạy đến cửa nhà, Bắc Diệc Uy  ôm Tầm Thiên Hoan hấp tấp chạy vào biệt thự Bắc gia, Ân Khả theo sát phía sau......

      Bắc gia có đội ngũ bác sĩ riêng túc trực 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp gọi đến, hơn nữa y thuật tuyệt đối là số 1, so về bệnh viện, Bắc Diệc Uy  càng tin tưởng bọn họ hơn.

      Đem Tầm Thiên Hoan đặt ở giường bệnh, bác sĩ Mạch cũng vừa đến.

      Bắc Diệc Uy  nghiêm túc :“Mạch Khả, ấy giao cho ông thể có bất kỳ sai lầm!”

      Mạch Khả lão thành gật đầu:“Thiếu gia, xin cậu cứ tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối có thể chữa khỏi cho ấy, hay là cậu ra ngoài .”

      Bắc Diệc Uy  “Ừm” tiếng, liếc qua Tầm Thiên Hoan hôn mê giường, quay đầu liền rời khỏi gian phòng.

      Bắc Diệc Uy  ra khỏi phòng, thân thể thon dài tựa tại vách tường, nhắm mắt lại, hít hơi sâu, trong đầu rối như tơ vò......

      Tại sao có thể như vậy ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ấy giống loại người thương tiếc thân thể của mình như vậy, nhưng xem bộ dáng vừa rồi của ấy, hẳn là dầm mưa ít nhất vài tiếng đồng hồ, thẳng đến hôn mê......

      Tâm, dần dần yên tĩnh.

      Lại hồi tưởng lại vừa rồi, hề nghĩ đến chính mình sau khi thấy té xỉu lại khẩn trương như vậy, tâm căng như bị treo bầu trời , lúc đó sợ hãi, sợ hãi như thế mà ngủ mất......

      Đó là loại tâm tình gì? ràng là hận thể đem vĩnh viễn biến mất tại trong thế giới của , lại khẩn trương như thế, bởi vì sao ? Là vì trong tay của có đoạn video lieen quan đến danh dự của sao? Bởi vì nếu là cái gì hay xảy ra, sợ đoạn ghi hình đó rơi vào tay người khác......

      Còn có chính là, nếu chết, như vậy, danh dự của Bắc gia phải chịu tổn thất rất lớn......

      Đúng vậy, chỉ là bởi vì những nguyên nhân này!

      Bắc Diệc Uy hít vào hơi  sâu, được rồi, đợi khi tỉnh lại, tiếp tục hảo hảo tính sổ với !

      Tầm Thiên Hoan dưới tận tình trị liệu của Mạch Khả, thoát ly nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh, cũng mê sảng nữa cứ như vậy lẳng lặng nằm ở giường, Bắc Diệc Uy hôm nay thân là tổng tài tập đoàn Bắc thị tất nhiên là có nhiều thời gian ở bên cạnh , biết được có nguy hiểm, phải đến công ty.

      Bắc gia có rất nhiều người hầu, thay phiên chiếu cố Tầm Thiên Hoan.

      Ân Khả phát , đường đến công ty, Bắc Diệc Uy  có chút yên lòng, ngồi ở trong phòng làm việc cũng thường xuyên nhìn xem cái gì đó ngẩn người, có đôi khi đột nhiên nhắc điện thoại, do dự lâu, lại buông, sau nhiều lần như thế , rốt cục bấm số điện thoại trong nhà......

      “Tiểu Ngô, Thiếu phu nhân thế nào?”

      “Còn hôn mê.”

      “...... Ừm, các người hầu hạ Thiếu phu nhân cho tốt đó.”

      “Vâng.”

      Sau khi cúp điện thoại Bắc Diệc Uy lại vẫn nhìn điện thoại đến xuất thần......

      ngày, cứ trôi qua trong tình trạng như thế, cách nào để tâm vào công việc được, Bắc Diệc Uy quyết định tan tầm sớm, trực tiếp về nhà.

       Xuống xe, Bắc Diệc Uy mặt biểu tình bước vào phòng, bỏ áo ngoài ném cho người hầu gần đó, sau đó xuyên qua đại sảnh, đến lầu , vài vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa gian phòng ngủ, nhìn cánh cửa đóng chặt, Bắc Diệc Uy cua mày, sau đó nhàng mà đẩy cửa phòng ra.

      Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, gian phòng trước đây thơm ngát khắp nơi,vào lúc này lại tràn ngập vị thuốc nước nhàn nhạt, Tầm Thiên Hoan lẳng lặng nằm ở giường, ngọn đèn chậm rãi chiếu vào mặt của , ánh lên vẻ mặt buồn bả của ........

      Bắc Diệc Uy  đứng ở đó nhìn lâu, lâu........ biết qua bao lâu, lại xoay người rời , nhàng đóng cửa phòng lại.........
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ 38 chương

      Edit: Quảng Hằng





      Khi Tầm Thiên Hoan tỉnh lại là giữa trưa ngày hôm sau, đầu đau như muốn nổ tung, thân thể cũng vô lực, nhưng trong tích tắc vừa mở to mắt, muốn đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn, biết xảy ra chuyện gì, nơi này là Bắc gia, làm sao lại về tới Bắc gia?

      Đúng rồi, Bắc Diệc Uy! Trước khi hôn mê, tựa hồ nghe thấy thanh của Bắc Diệc Uy...... Là thế này phải ? Bắc Diệc Uy đem té xỉu mang về Bắc gia.........

      Vén chăn lên, Tầm Thiên Hoan cau mày, cố hết sức phóng xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm đất, thân thể mới đứng lên lại té xuống, nhịn đau, Tầm Thiên Hoan lại cố gắng đứng lên, cắn răng, từng bước tới cửa, thân thể cũng dần dần có chút thích ứng, vì vậy, vịn vách tường từng bước tới, sau đó chậm rãi xuống thang lầu........

      bậc thang, Tầm Thiên Hoan liền phát người hầu tới tới lui lui chạy trong đại sảnh, như là xảy ra chuyện gì.

      Tầm Thiên Hoan có chút nghi hoặc, vì vậy đưa tay vịn lan can, từng bước xuống thang lầu.........

      Rốt cục đến bậc thang cuối cùng, người hầu chạy tới đột nhiên phát :“Thiếu phụ nhân, ngài tỉnh rồi!”

      Thanh kia, tất cả đều là kinh hỉ.

      Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng cười cười:“A Đan.”

      mặt A Đan mừng rỡ nên lời:“Ngài tỉnh là tốt rồi a, ngài có biết ngài ngủ hơn mười mấy giờ.”

      Tầm Thien Hoan nhàng :“Phải ?”

       

       

      “Dạ, Đại thiếu gia rất lo lắng cho ngài!”

      Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tối sầm lại, lo lắng cho ? Gặp quỷ à?

      Tầm Thiên Hoan chuyển đổi chủ đề:“Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Sao lại ồn như vậy?”

      A Đan chi tiết ra:“Bên ngoài có hai người tự xưng là bạn ngài, nhưng Bắc gia có quy tắc, người lạ thể tùy tiện vào,  chúng tôi thể xác nhận thân phận của bọn họ, tất nhiên là thể để cho họ vào được, nhưng bọn họ cố tình làm ầm ĩ còn chuẩn bị muốn leo tường vào, tại bảo an ở bên ngoài ngăn cản bọ.”

      “Bạn của tôi?” Trong đầu Tầm Thiên Hoan lóe lên linh quang.

      Là Tịch cùng Kiki sao?

      Tầm Thiên Hoan hỏi tiếp:“Có phải là nam nữ?”

      A Đan nghe vậy tranh thủ thời gian gật đầu:“Dạ, Thiếu phu nhân biết bọn họ?”

      “Dẫn tôi ra ngoài nhìn xem.”

      Tầm Thiên Hoan xong liền ra phía ngoài, nhưng thân thể vẫn còn có chút run rẩy, A Đan vội vã chạy đến đỡ lấy thân thể của :“Thiếu phu nhân, thân thể của ngài quá yếu, hay là cần phải ra.”

      Tầm Thiên Hoan giật khóe miệng:“ sao, tôi có chuyện gì.”

      Thấy Tầm Thiên Hoan kiên trì, làm người hầu A Đan cũng thể cưỡng cầu, đành phải :“Thiếu phu nhân, em đỡ phu nhân nhé.”

      Tầm Thiên Hoan nhìn cái, sau đó gật gật đầu:“Ừm.”

      Dưới trợ giúp của A Đan, Tầm Thiên Hoan chậm rãi ra ngoài..........

       Thanh kiên nhẫn của Kiki vang lên:“Tôi xin các đó, với các bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là bạn của Thiếu phu nhân các , Bắc gia các sao lại có nhiều quy củ như vậy? Là nhà tù sao? Ngay cả muốn gặp người cũng cho gặp?”

      Thanh của Âu Dương Tịch:“Chẳng lẽ Thiếu phu nhân các người xảy ra chuyện gì? Các người mới dám để cho tôi vào gặp ấy?”

      “Hai vị, nếu các vị tiếp tục cố tình gây như vậy, chúng tôi khách sáo đâu!” bảo an nhịn được.

      Âu Dương Tịch cười lạnh:“ Bảo an giận dữ khách sao, là khách sáo như thế nào?” :“.........”

      Tầm Thiên Hoan chậm rãi tới, kinh hỉ :“Tịch, Kiki là các người!?”

      Tầm Thiên Hoan vội vã với bảo an kia:“Mau mở cửa ra!”

      Nhân viên an ninh kia có chút do dự, biết có nên mở cửa hay .

      Tầm Thiên Hoan nhíu mày, có chút vội vã, thân thể cũng tựa hồ sắp chống đỡ nối.

      A Đan đành lòng, vội :“Thiếu phu nhân bảo các mở cửa cứ mở ra, nếu các làm trái lời, đến lúc đó thiếu gia trách tội xuống, đảm đương nổi ?”

      Nhân viên an ninh kia vừa nghe, đích có lý, dù sao Thiếu phu nhân cũng là nửa chủ nhân...........

      Cửa chính chậm rãi mở ra, ánh mắt Âu Dương Tịch sáng ngời, thể chờ đợi được vọt lên:“Thiên Hoan, em ở Bắc gia.”

      Ki Ki cũng kích động xông lên :“Thiên Hoan, cậu sao chứ? Đột nhiên như vậy, hù chết bọn mình.”

      Sắc mặt Tầm Thiên Hoan có chút tái nhợt, suy yếu cười cười:“Tớ sao!”

      sao?” Giọng của Âu Dương Tịch tràn ngập nghi vấn, :“Nhưng sao Chính là sắc mặt của em thoạt nhìn tốt.”

      Kiki trông thấy phải nhờ người hầu vịn mới miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, trong nội tâm rất lo lắng, cũng vội đến:“Thân thể của cậu có phải là thoải mái hay ?”

      “Các người cần lo lắng,” Tầm Thiên Hoan lắc đầu:“Tớ sao, tớ chỉ là có chút cảm vặt mà thôi.”

      Kiki ràng tin:“Cảm vặt còn phải cho người đỡ?”

      Tầm Thiên Hoan nghe vậy có chút bối rối rút tay ra, đem A Đan cẩn thận đẩy ra, A Đan thối lui đến bên, vẻ mặt lo lắng nhìn Tầm Thiên Hoan, chỉ thấy Tầm Thiên Hoan có chút gượng ép đứng thẳng người, nhìn Ki Ki cùng Âu Dương Tịch cười cười, :“Các cậu quá đa tâm, mình sao rồi mà, cậu xem, phải mình vẫn đứng bình thường đó sao?”

      Tầm Thiên Hoan cố gắng mỉm cười, cố giơ hai tay lên, trước mặt hai người dạo qua vòng, muốn cho hai người nhìn thấy mình rất khỏe mạnh, nhưng chưa xong, thân thể Tầm Thiên Hoan nhoáng cái, Âu Dương Tịch vô ý thức tiến lên đỡ thân thể của ........

      Kiki cũng nhàng thở ra.

      Nhưng mà, bọn người A Đan lại gần như đồng loạt hít hơi lạnh, kinh ngạc nhìn xem màn này, trời ạ, Thiếu phu nhân của bọn họ ràng.............

      Tất cả mọi người đều quá chuyên chú nhìn màn này, ai cũng có phát , ở phía xa, chiếc xe Lincoln chậm rãi dừng lại, đôi mắt lợi hại, chăm chú xem xem.......

      Tầm Thiên Hoan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi trấn tĩnh lại mình cũng nằm trong ngực Âu Dương Tịch...... muốn đứng lên, nhưng tất cả sức lực người dường như đều bị rút sạch, có biện pháp cố nổi nữa

      ....... rất ảo não.....

      Tại sao có thể như vậy? Giống như tại trong tích tắc trong lúc đó thân thể của mình ko còn là của mình nữa, loại cảm giác cách nào khống chế này làm cho sợ hãi, cho dù ở trong ngực Âu Dương Tịch, vẫn vô cùng sợ hãi......... sao lại như thế nào? Trước giờ luôn tự hào than thể của vô cùng khỏe mạnh, nhưng hôm nay ngay cả than thể lại yếu ớt đến mức này, làm cho sợ hãi..........

      Âu Dương Tịch gần như là mệnh lệnh:“ theo !”

      Nhìn thấy trong ngực mình suy yếu như vậy, rốt cuộc chịu được, chăm sóc , đem ở lại bên cạnh của mình, dung tất cả các sức lực của mình, che chở bảo bọc !

      Tầm Thiên Hoan mở to hai mắt, lắc đầu:“........”

      được, thể cùng bọn họ, cho dù tại thân thể suy yếu, nhưng đầu óc của là thanh tỉnh, thể cùng bọn họ, liên lụy bọn họ, tại còn phương pháp, chỉ có thể ở lại Bắc gia, Bắc gia bây giờ đối với , chính là cảng tránh gió của , Bắc gia giàu có và có thực lực, là nơi duy nhất để dung thân........

      Âu Dương Tịch đau đớn, ánh mắt sâu che đậy đau xót, thanh trầm thấp:“Vì sao?”

      Chẳng lẽ cứ lưu luyến Bắc gia như vậy?! Chẳng lẽ quên, từ đầu hoàn toàn phải là Thiếu phu nhân Bắc gia gì cả, từ vừa mới bắt đầu cũng phải!

      Âu Dương Tịch nhìn , nhìn sâu, loại ánh mắt này phải thuộc về tình bạn nữa rồi......

      Hang mi xinh đẹp của Ki Ki run rẩy, cúi đầu giữ im lặng, trong lòng dần dần u, ũ rũ, loại mất mát buồn bã này, ngay cả chính bản than cũng biết xảy ra chuyện gì ...... Tịch phải là lần đầu tiên ôm Thiên Hoan, Tịch phải lần đầu tiên dùng loại ánh mắt này nhìn Thiên Hoan như vậy, chỉ là, cơn đau trong long , giả được ........

      Thanh Tầm Thiên Hoan nhàng chậm chạp:“Tịch, em thể cùng các người.....”

      Theo trong thanh của Tầm Thiên Hoan, có thể nghe ra suy yếu đến bực nào, thanh kia, giống như đống bong phiêu đãng trong khí......

      Trong ánh mắt Âu Dương Tịch thoáng tia sáng lạ thường, qua hồi lâu, tay ôm Tầm Thiên Hoan, tay nhàng vén sợi tóc trán , ôn nhu :“Ngoan nào, đừng tùy hứng được ? theo , đừng ở đây nữa, chỗ này, thích hợp với em.”

      Ở trong ngực Âu Dương Tịch nghỉ ngơi lát, khí lực người Tầm Thiên Hoan cũng dần dần khôi phục chút ít, trong lúc này, trước phần đông tai mắt của Bắc gia, nếu cứ bảo trì cái tư thế này càng gây ra them nhiều lời đồn đãi hay, Tầm Thiên Hoan cắn răng, chuẩn bị từ trong ngực Âu Dương Tịch đứng lên, ai ngờ, Âu Dương Tịch lén lút dùng sức ở cổ tay, ôm chặt thân thể của , làm cho nhúc nhích được, Tầm Thiên Hoan có chút lo lắng :“Tịch, thả em ra, nơi này có nhiều người như vậy.....”

      quan tâm, phải chỉ là vài người hầu Bắc gia thôi sao.” Lúc này Âu Dương Tịch ngược lại có chút tùy hứng, :“ muốn cho bọn họ nhìn thấy, cho bọn họ biết , em là của .”

      Âu Dương Tịch xong, cúi thấp đầu, mang theo vài phần bướng bỉnh, hôn lên môi !

      Trong khí, chỉ nghe đến trận trận thanh hút khí!

      Ki Ki giật mình che miệng lại, Tịch điên rồi sao?

      Tầm Thiên Hoan ngây ngốc, cứ ngây ra như phỗng như vậy nhìn Âu Dương Tịch, nửa ngày ra lời, xác thực mà , biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt kế tiếp ........

      Âu Dương Tịch mỉm cười:“Em là của .”

      Tầm Thiên Hoan nghe vậy con mắt ngốc ngốc chớp chớp, sau đó ánh mắt vừa dừng, cũng biết từ chỗ nào truyền ra cổ khí lực, đẩy mạnh Âu Dương Tịch ra, Âu Dương Tịch trở tay kịp, sững sờ nhìn Tầm Thiên Hoan từ trong ngực của mình giãy ra......

      Tầm Thiên Hoan liều lĩnh tránh khỏi Âu Dương Tịch, chỉ là, chân rẽ ngang, thân thể lung lay, mắt thấy Tầm Thiên Hoan cũng sắp ngã nhào xuống đất, thân ảnh màu đen vọt ra, Bắc Diệc Uy dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai bảo vệ thân thể Tầm Thiên Hoan sắp ngã xuống, tay ôm chặt thân thể của , chăm chú ôm eo của , bộ dáng tựa hồ như tuyên thệ cái gì, ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía Âu Dương Tịch :“Âu Dương tiên sinh, xin chú ý cử chỉ của giùm!”

      khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch, lạnh xuống:“ quản được sao?”

      Bắc Diệc Uy sắc bén nhìn Âu Dương Tịch :“Người khác tôi xen vào, nhưng vợ của tôi, phải cách xa ấy chút.”

      Âu Dương Tịch cười lạnh càng sâu:“Vợ ? Vợ tôi chẳng thèm ngó tới! ấy có tư cách trông nom sao?”

      Ý trong lời của Âu Dương Tịch rất ràng, trong lòng mỗi người đều biết , Bắc Diệc Uy cũng phải là Bắc Diệc Hâm, Tầm Thiên Hoan cũng phải là vợ của Bắc Diệc Uy!

      Bắc Diệc Uy kinh ngạc, nhìn Tầm Thiên Hoan, nhấy định là !

      Tầm Thiên Hoan cả kinh, biết Âu Dương Tịch này hề do dự mà vạch ngọn ngành, nếu công khai việc kết hôn giả này, vậy phiền phức càng to!

      Tầm Thiên Hoan cắn chặt răng từ trong ngực Bắc Diệc Uy rút ra thân thể ra, càng ngừng hướng Âu Dương Tịch ra hiệu, ý bảo tuyệt đối thể thêm gì nữa, dùng ngữ khí khẩn cầu :“Tịch, đừng nữa, mau trở về được !”

      Âu Dương Tịch vẻ mặt vui:“Thiên Hoan, em.......” Âu Dương Tịch nổi tính tình bướng bỉnh lên, :“Em , cũng .”

      Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ đến cực điểm:“Tịch, sao có thể ích kỷ như vậy........”

      Âu Dương Tịch kinh ngạc đưa mắt nhìn Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt kia, tràn đầy tình cảm, quấn quýt ai cũng có thể thấy .....

      Ích kỷ..... rất ích kỷ sao?

      Kiki hợp thời tới, ở bên tai Âu Dương Tịch giọng vài câu, sau đó lại hướng Tầm Thiên Hoan gật đầu ý bảo cần phải lo lắng, Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan lần cuối cùng, chỉ tiếng:“Em chăm sóc chính mình tốt đó.”

      Liền xoay người rời ......

      Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, rốt cục thở phào hơi ....

      Bắc Diệc Uy sâu liếc qua bóng lưng của , sau đó xoay người hướng A Đan :“Đỡ Thiếu phu nhân trở về phòng.........”

      Tầm Thiên Hoan nửa ngồi ở giường, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng lại có bất luận tiêu cự gì.

      Bắc Diệc Uy chậm rãi đến, đóng cửa phòng, đến bên giường, ánh mắt sâu nhìn qua , nửa ngày, dung trầm thấp thanh :“Chẳng lẽ em có cái gì muốn với tôi sao?”

      Thanh của yếu ớt;“Tôi có gì để .”

      Bắc Diệc Uy ngơ ngác, trầm mặc, lại là nhìn qua lát, chỉ tiếng:“Cho dù là bạn của em, nhưng em đừng quên, tại, em chính là Thiếu phu nhân Bắc gia, em cùng Bắc gia chung con thuyền!”

      Ý của , có thể hiểu ?

      Tầm Thiên Hoan cười nhạt, thêm gì nữa, nằm lại giường, nhắm mắt lại, cũng nhắm lại hết thảy phiền nhiễu........

      Thân thể Tầm Thiên Hoan ngày từng ngày chuyển biến tốt hơn, thái độ Bắc Diệc Uy lúc lạnh lúc nóng, Tầm Thiên Hoan chịu nổi , nhưng tại cơ bản có tâm tình để bận tâm đến , tại tâm lý của mực có bóng tối giày vò lấy , hàng đêm đều nhìn thấy vết máu loang lổ làm cho bừng tỉnh dậy, ông trời ơi, có thể cho biết, thời gian như vậy còn phải chịu đựng bao lâu!

      Thời gian, có thể xóa hết tất cả sao?

      Nắm tay Bắc Diệc Uy khỏi nắm chặt, căng có chút phát run, như muốn xiết đến xuất huyết! Khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, hàng mày tăng thêm vài phần sắc bén, hang mi dày cong vút, đôi mắt sáng quắc giống như thanh kiếm sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể vút ra, trong tròng mắt đen kịt, ấn vào đoạn phim ngắn mười phút màn hình máy tính .....

      Tuy thời gian chỉ mười phút, tuy chỉ là bóng lưng, mặc dù xử lý qua, nhưng vừa nhìn lập tức nhận ra!

      Chết tiệt! Người phụ nữ kia ràng xóa đoạn phim ngắn đó!

       Càng có thể chọc giận chính là phía dưới những hình ảnh đó có ít hàng chữ: Bắc tiên sinh, nếu như muốn những hình ảnh này lan truyền rộng rãi khắp internet, liền đem nửa giang san Bắc thị các người chuyển dời đến danh nghĩa Tầm Thiên Hoan! có thời gian mười ngày, nếu làm theo điều tôi , đoạn phim này nhất định truyền lưu khắp nơi hơn nữa còn là nguyên bản hề được xử lý qua!

      Chết tiệt, Tầm Thiên Hoan!!!!!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ 39 chương

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-31371" title="IMG_0605" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/img_0605.jpg" height="442" width="590" />




      Tầm Thiên Hoan lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, gian phòng này vị trí rất tốt, liếc nhìn lại, có thể đem hơn phân nửa Bắc gia thu hết vào đáy mắt, Bắc gia, đích xác hổ là danh môn thế gia, đừng cả kiến trúc, chỉ nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ này mà , là quý giá vô cùng! A, ở Bắc gia chưa dưỡng ra được gì, nhưng thực mở rộng tầm nhìn ít.

      “Phanh --!!” tiếng, cửa bị đá bật ra

      Môn bị đá mở! luồng nộ khí đằng đằng đánh úp lại! Tràn đầy cả phòng ngủ!

      Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên quay đầu lại --

      Chỉ thấy Bắc Diệc Uy lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng đến Tầm Thiên Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, còn có nắm tay hết buông ra rồi lại buộc chặc.

      Tầm Thiên Hoan khỏi cau mày, ngẫm lại bản thân giống như có làm sai cái gì a? Nhìn vẻ mặt của giống như giết tổ tông mười tám đời của vậy!

      Tầm Thiên Hoan liếc qua, hoàn toàn để ý tới cơn giận của , tức giận :“Hùng hổ như vậy, ai chọc à?”

      đôi mắt sắc bén của Bắc Diệc Uy lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thấy thân ảnh kia nhoáng cái, chỉ trong nháy mắt, Bắc Diệc Uy đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, năm ngón tay xiết ở cổ của , trong cơn  tức giận, ngón tay có chút run rẩy......

      Tầm Thiên Hoan cảm thấy ở trong tích tắc đó, hô hấp gần như bị cắt đứt, tựa hồ sắp từ trong cơ thể của mình biến mất, vô ý thức bắt lấy cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức muốn giật tay của ra, gian nan từ trong cổ họng bật ra mấy chữ:“Thả, tôi, ra......”

      cổ trắng nõn, rất nhanh liền xuất mấy dấu ngón tay đỏ ửng, khí lực năm ngón tay lúc lúc nặng, Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan:“ đáng chết! sao lại nhẫn tâm như vậy?!!!”

      Cổ của bị xiết chặt, ngoại trừ vô cùng khó thở, ngay cả ngũ quan cũng vặn vẹo, nhưng trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ hiểu, rốt cuộc làm gì để tức giận như vậy?

      Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan, cả giận :“Đoạn phim hôm đó đưa cho ai?!”

      Trong ánh mắt Tầm Thiên Hoan lóe lên nghi hoặc,“Tôi, có......”

      Bắc Diệc Uy nghe vậy càng giận thể nuốt, xiết chặt cổ của :“Đáng giận! Đến lúc này còn dám dối!!”

      Cổ càng ngày càng khó thụ, yết hầu gần như bị gãy lìa, gần như hít thở thông.

      Bắc Diệc Uy trước mắt, làm cho cảm thấy lạnh lẽo lan từ long bàn chân đến từng mõi tế bào trong cơ thể, cơn sợ hãi từ trong long càng ngày càng mạnh mẽ.

      Tầm Thiên Hoan tự nhận hơn hai mươi năm nay tuy có làm việc thiện, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu xa gì, vì sao, phải gặp tình cảnh như hôm nay, tánh mạng của tràn đầy nguy cơ bị đặt trong tay Bắc Diệc Uy, phi thường phi thường sợ hãi, trái tim, ngăn được run rẩy......

      Bắc Diệc Uy kháp Tầm Thiên Hoan cổ, đem gắt gao ép lên cửa sổ -- lúc Ân Khả tiến vào, chứng kiến chính là màn này.

      Vừa rồi khi Bắc Diệc Uy nhận được đoạn video đó cũng có mặt tại trường, lúc ấy, tinh tường cảm nhận được cơn phẫn nộ của Bắc Diệc Uy, rất là lo lắng, liền theo lên, quả nhiên, Tầm Thiên Hoan gặp nguy hiểm.

      Vị trí Tầm Thiên Hoan đứng đối diện cửa ra vào, Ân Khả đến, Tầm Thiên Hoan rất nhanh liền phát , tại cơ hội duy nhất ở tại người của , nén đau đớn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Ân Khả, tại chỉ có mới có thể cứu ......

      Ân Khả liếc qua Tầm Thiên Hoan, vẽ mặt đầy suy tính, nhanh lên phía trước:“Thiếu gia, ngài bình tĩnh chút!”

      Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kháp cổ của !

      Phẫn nộ trong lòng của , chỉ có mình biết ......

      Ân Khả khuyên bảo hoàn toàn ảnh hưởng gì đến Bắc Diệc Uy, mắt thấy bộ dáng Tầm Thiên Hoan càng ngày càng thống khổ, Ân Khả hítmột hơi sâu, hai tay chế trụ cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức kéo mạnh ra, liền khuyên nhủ:“Thiếu gia, thể làm như vậy, phải bình tĩnh giải quyết, nếu cứ như vậy, dạng chỉ càng đem tình càng náo càng lớn!”

      Bắc Diệc Uy giận dữ hét: “Cậu dựa vào cái gì để quản tôi? Nên làm gì làm gì !”

      Lời của Bắc Diệc Uy, làm cho Ân Khả ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú xuất tầng bóng tối, lát sau, mắt sáng như đuốc:“Thực xin lỗi, thiếu gia, hôm nay tôi phải quản!”

      Ánh mắt Bắc Diệc Uy giận dữ như nước thủy triều......

      Dưới trợ giúp của Ân Khả khẽ đảo lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan lảo đảo, té ngã bên giường, vịn thành giường, từng ngụm từng ngụm tìm về hô hấp......

      Ân Khả gắt gao giữ chặt Bắc Diệc Uy, liều chết cũng để cho tới gần Tầm Thiên Hoan, làm ầm ĩ hồi lâu, Bắc Diệc Uy đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt lạnh như băng......

      Ân Khả thấy được Bắc Diệc Uy tựa hồ trong tích tắc này tỉnh táo lại, vì vậy nhàng thở ra, kinh ngạc thối lui bước, đợi Bắc Diệc Uy hạ lệnh.

      Chỉ nghe thanh hề có nhiệt độ của Bắc Diệc Uy :“Ân Khả, cậu xuống lầu.”

      Đây là chuyện được đoán trước nhưng Ân Khả lại vẫn còn có chút do dự, vừa rồi bộ dáng của Bắc Diệc Uy như là hận đến mức muốn giết Tầm Thiên Hoan, sợ chính mình sau khi rời , Bắc Diệc Uy lại......

      Bắc Diệc Uy tựa hồ biết băn khoăn cái gì, ngữ khí quỷ dị :“ Cậu yên tâm, tôi giết ta.”

      Ân Khả nghe , cũng biết gì, cuối cùng liếc qua Tầm Thiên Hoan dần dần khôi phục thể lực, lúc này mới lén lút rời khỏi gian phòng.

      Trong phòng, lại chỉ còn lại có Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan hai người.

      Tầm Thiên Hoan ngồi ở bên giường, trải qua phen điều tức, hô hấp rốt cục dần dần khôi phục vững vàng, hô hấp vững vàng, làm cho Tầm Thiên Hoan đột nhiên phát lên cổ dũng khí, chỉ cần có hô hấp, chỉ cần còn có tánh mạng, hết thảy, cũng còn cái gì phải sợ!

        Ánh mắt Bắc Diệc Uy lạnh như băng, chậm rãi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, sau đó ngồi xổm người xuống cùng Tầm Thiên Hoan đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào lát, đột nhiên hai ngón tay xiết ở cằm của , nâng mặt lên, Tầm Thiên Hoan quật cường nghênh đón ánh mắt của , mặt của , trong ánh mắt của , cũng tìm được vẻ sợ hãi vừa rồi, giờ phút này, trong mắt của , bất quá cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi!

      Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Muốn đòi tiền như vậy có phải ?”

      “Tiền?” Tầm Thiên Hoan ngược lại cười lạnh:“Ai muốn tiền? phải cũng thế sao? Liều mạng muốn bảo vệ địa vị của Mình ở tại Bắc gia, đến , còn phải cũng vì tiền sao?”

      Bắc Diệc Uy sửa lời của , :“Tôi giống , tôi bảo vệ thứ mà tôi xứng đáng có, mà , lại từ thủ đoạn?!”

      “Xứng đáng?” Tầm Thiên Hoan muốn cười ha ha:“Xứng đáng là dùng hai tay của chính mình tìm được sao? Nếu phải có cha , có hôm nay?”

      “Đó chuyện của tôi!” Ánh mắt Bắc Diệc Uy hung ác:“ muốn tiền cũng được, nhưng tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi, hơn nữa còn lại dùng thứ đó!”

      Tầm Thiên Hoan lập tức :“Tôi có!”

      Vật kia ràng cũng chỉ tồn tại trong điện thoại di động của , cũng có ai chạm qua, thậm chí kể cả Tịch và Kiki, hoàn toàn có khả năng chạy ra ngoài.

      Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, kháp càm của , nghiến răng :“Muốn tiền có phải ? Được ..... Nhưng mà, phải lấy bản thân để trao đổi!”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ 40 chương

      Edit: Quảng Hằng



      Dùng thân thể trao đổi........

      Tầm Thiên Hoan sửng sốt! Lửa giận ngừng xông lến ngực, Có loại gọi là tự tôn gì đó, hình như bị giẫm đạp!

      Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn Diệc Uy, :“Bắc Diệc Uy, xem tôi là cái gì? Con điếm sao?”

      “Điếm?” Bắc Diệc Uy tự định giá cái từ này, sau đó cười:“Sao lại là điếm? Ai lại cho con điếm cái giá cao như vậy?”

      Bắc Diệc Uy đưa bàn tay vuốt ve cái cổ trắng ngần của , ở đó còn có năm dấu tay ràng, Bắc Diệc Uy gian xảo mím môi, chậm rãi để sát vào, nâng cằm lên, hôn lên cổ của .........

      Tầm Thiên Hoan cau chặt lông mày, tay vịn nắm chặt thành giường.........

      Tầm Thiên Hoan nhẫn tức giận:“Ai muốn đồng tiền dơ bẩn của !”

      Giọng Bắc Diệc Uy uy hiếp:“Là , vì muốn phân nửa gia sản Bắc gia, nên từ thủ đoạn, muốn cho tôi mất hết mặt mũi khắp thế giới có phải ?”

      Tầm Thiên Hoan trừng mắt, hoàn toàn biết nên đáp lại như thế nào:“..........”

      Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Yên tâm, nếu tôi mất hết mặt mũi, tôi cũng nhất định kéo xuống nước.”

      Tầm Thiên Hoan thầm mắng:“Kẻ điên!”

      Tay Bắc Diệc Uy trượt xuống, vuốt ve bầu ngực sữa no đủ trước ngực, hung hăng xoa nắn :“Kẻ điên, đúng, hôm nay lần đầu tiên trong đời tôi muốn làm kẻ điên.”

      Khoái cảm từ bầu ngực sữa tràn đến làm cho Tầm Thiên Hoan tự giác bật ra thanh :“Ưm ~~~~”

      Chết tiệt, ràng là khiêu khích ?! Xem khiêu khích kỹ thuật, chưa hẳn hơn , hai lần trước phải là chứng minh tốt nhất sao?

      Bắc Diệc Uy cầm bầu ngực sữa, tăng thêm lực lượng tay:“ quả nhiên đủ dâm đãng, thân thể mẫn cảm thành như vậy!”

      Tầm Thiên Hoan cắn răng để cho mình bật ra thanh,  trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy :“Bắc Diệc Uy, tốt nhất đừng chọc tôi!”

      Bắc Diệc Uy đáp:“Tôi phải đứa ngốc.”

      “Thả tôi ra!!”

      Tầm Thiên Hoan giãy dụa thân thể, tư trong ngực Bắc Diệc Uy giãy ra ngoài, quần áo xốc xếch vô cùng.... còn quản nhiều như vậy nữa, Tầm Thiên Hoan co chân, chuẩn bị chạy.

      Thanh lạnh như băng của Bắc Diệc Uy hợp thời vang lên từ phía sau:“Bây giờ ở Bắc gia, chỗ của tôi, em cho rằng em thoát được sao?”

      Tầm Thiên Hoan đột nhiên dừng lại, sợi tóc rối vẫn còn tung bay lung tung, dần dần rơi xuống, ánh mắt Tầm Thiên Hoan lại nhìn về phía trước, nhưng lại có bất luận biểu tình gì........

      Trốn? có thể chạy trốn đâu? Bắc gia, phải là cảng tránh gió duy nhất của sao?

      Bắc Diệc Uy cười:“Nếu em dám trốn, tôi bắt được em ở đâu, muốn em ở đó, có tin hay là tùy em.”

      Tầm Thiên Hoan hơi sâu, tự nhận mình phải loại con e ngại rụt rè gì, nhưng hoan ái ở chỗ tùy tiện nào đó, tất nhiên là dám nghĩ đến, hơn nữa, đâu phải lần nào cũng may mắn như hai lần trước vậy.

      Ông trời ạ, Tầm Thiên Hoan rốt cục có thể qua được cửa ải này hay là a?

      Cái này tựa hồ chính là cưỡng gian trong truyền thuyết! Cưỡng gian! Tầm Thiên Hoan làm sao có thể bị cưỡng gian!

      Lời thề của cùng KiKi chính là ――

      Thà rằng phụ nữ cưỡng gian đàn ông, cũng quyết thể để cho đàn ông cưỡng gian mình.

      Tầm Thiên Hoan thong thả xoay người, nhìn thẳng vào mắt Bắc Diệc Uy, ánh mắt của thanh tịnh, trong nháy mắt, hình như có ánh sáng lập loè, chậm rãi về hướng Bắc Diệc Uy, :“Được, bây giờ chúng ta bắt đầu !”

      Cửa mở to, bất quá, lúc này, thách những người hầu kia cũng dám tới nơi này.

      Môi Tầm Thiên Hoan khẽ cong, hai ba cái cởi sạch y phục của mình, nhàng rơi xuống đất, người chỉ còn lại áo lót  bao lấy bầu ngực sữa tròn trịa mê người của , kiều diễm ướt át, con mắt thâm thúy của Bắc Diệc Uy híp híp, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân thể của , vẫn chưa có bất luận động tác cái gì, Tầm Thiên Hoan đem thân thể nghiêng đến, vòng cánh tay trắng như ngọc ôm lấy cổ của , ngón tay trắng nõn, nhàng mà lướt qua cổ của , ngay sau đó, thoả mãn nghe được hô hấp của lập tức dồn dập, đôi môi xinh càng cười vui vẻ, sau đó, ngón tay nhắn tiếp tục lướt qua những điểm nhạy cảm thân thể của , khóe mắt mang theo mị hoặc liếc xéo Bắc Diệc Uy, mị nhãn như tơ, ung dung :“Em chồng đáng của chị ơi, nhớ kỹ, hôm nay là chị muốn em, mà phải em muốn chị, hiểu chưa?”

      Bắc Diệc Uy bắt lấy bàn tay bé nghịch ngợm của , cười đùa cợt:“Như thế có gì khác nhau sao?”

      Tầm Thiên Hoan để lại dấu vết rút bàn tay bé ra, lặng yên cởi cúc áo thân thể , bàn tay bé sờ soạng vào, nắm viên tiểu đậu đậu, lực đạo cùng kỹ xảo tuyệt đối số , :“ cần phải biết, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi là được.”

      từng gặp qua người phụ nữ như em vậy.”

      Bàn tay bé của Tầm Thiên Hoan khẽ mân mê xiết lại rồi thả ra, chơi đùa với hai viên tiểu đậu đậu:“ Loại đàn ông giống như , tôi lại gặp rất nhiều.”

      Bắc Diệc Uy mắt nhíu lại:“Là sao?”

      Thân thể Tầm Thiên Hoan tựa ở người Bắc Diệc Uy, đùi dựa vào nam căn tại hạ thể , trong lúc này, dần dần cương cứng.

      Tầm Thiên Hoan dùng chân nghịch ngợm cọ xát nam căn thô sáp, dụ dỗ:“Tất cả đều là loại đàn ông dùng cái này để suy nghĩ.” Tuy chỉ mới tiếp xúc qua hai lần, nhưng Tầm Thiên Hoan có thể hết sức chắc chắn từng điểm mẫn cảm thân thể của , đối với , đó chính là nhược điểm trí mạng .

      Dưới cố ý đụng chạm của Tầm Thiên Hoan, nam căn ràng bắt đầu ngóc lên, tựa như dã thú dần dần thanh tỉnh, tìm kiếm chỗ để phát tiết.

      Bắc Diệc Uy lạnh lùng cười:“Đối phó với loại phụ nữ như em, phải là loại đàn ông như tôi đây, phải sao?”

      Tay Tầm Thiên Hoan cứng đờ, trong ánh mắt thoáng tia run rẩy, Tầm Thiên Hoan chút do dự rút bàn tay bé ra, trong nội tâm vừa tức vừa đau, cắn môi, mang theo bướng bỉnh xoay người cái, nhặt lên y phục của mình, chuẩn bị rời .......

      Bắc Diệc Uy từ phía sau bắt được cánh tay của , :“Khiêu khích tôi xong nhưng cho thỏa mãn, em lại muốn như vậy sao?”

      Tầm Thiên Hoan quay đầu lại trừng mắt nhìn , đè nén lửa giận cùng nội tâm mệt mỏi:“Thả tôi ra, Bắc Diệc Uy! Loại đàn ông giống như , càng đến gần , chỉ làm tôi càng cảm thấy chán ghét!”

      Bắc Diệc Uy nhướng mày, lửa giận nổi lên, ngang ngược đem Tầm Thiên Hoan kéo trở về, bá đạo :“Tôi cần em , tôi chỉ muốn thõa mãn! Hôm nay đoạt được em, tôi thề bỏ qua.”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ, nhìn Bắc Diệc Uy trước mắt, người đàn ông bá đạo, đúng hơn chính là cậu bé ngang ngược, đối với thứ chiếm được, mặc kệ tốt xấu, đoạt được là thể, sau đó vừa đến tay, ném qua bên, vậy đối với là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

      Trong lúc Tầm Thiên Hoan vẫn còn sững sờ, thân hình cao lớn của Bắc Diệc Uy cúi xuống theo phần cổ của đưa tay giật lấy quần áo mới vừa nhặt lên ném ra ngoài........

      Tầm Thiên Hoan sững sờ .

      Bắc Diệc Uy bế lên, về phía trước, ném lên giường, may mà giường mềm mại, thân thể Tầm Thiên Hoan cũng có gặp tội gì, còn chưa cho Tầm Thiên Hoan kịp nháy mắt, thân thể Bắc Diệc Uy đè lên, mạnh mẽ cơ thể .

      Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, vốn định, lần này cứ mặc , giống như ban nãy vừa nghĩ, Bắc Diệc Uy tựa như đứa trẻ, đối với thứ mà chiếm được đều liều mạng muốn đoạt cho bằng được, nếu chiếm được, buông tha đúng ?

      Nhưng, Bắc Diệc Uy đột nhiên ngừng lại, từ thân thể của đứng lên .......

      Tầm Thiên Hoan khó hiểu mở to mắt, thấy tay Bắc Diệc Uy cầm lấy cái máy quay, đặt ở cái bàn bên giường ......

      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn ống kính quay về hướng mình, lại nhìn về phía Bắc Diệc Uy, cố nén giận dữ :“ ra sớm chuẩn bị!?”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :