1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #2b6d36;']Chương 106
      #b11047;']Edit : thuytinh



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/uMKMfy2.png" width="580" height="1500" />


      Tầm Tân Đồng bừng tỉnh, sững sờ gật gật đầu, : “A a.....”

      May mắn vùng này có nhiều người, Tầm Tân Đồng ôm Tầm Thiên Hoan nhanh chóng chạy đến căn nhà lúc trước, đường cũng đụng người nào, đứng ở trước của phòng, Tầm Tân Đồng lại ngây ngẩn cả người.

      Tầm Thiên Hoan rút tay ra, ở trong tay của xuất chuỗi chìa khóa, tay vẫn luôn giữ chặt nó từ lúc đầu tới giờ......

      Tầm Thiên Hoan mở cửa phòng ra, Tầm Tân Đồng ôm vào phòng, đóng cửa phòng.

      Tất cả trong phòng vẫn quen thuộc như vậy, phòng ở y nguyên sạch giống như đúc thời điểm ra , hạt bụi cũng có, Tầm Thiên Hoan biết , trong thời gian qua hẳn là có người tới, là sao?

      Đầu óc Tầm Thiên Hoan đủ sức suy nghĩ tiếp những chuyện này, xuân dược sớm phát tác, cơ bản thể khống chế được nữa, khi vào trong buông ra kiềm chế bản thân: “Thả chị xuống.”

      Giường, giường lớn có quá nhiều kí ức, cho nên lần này nằm giường đó nữa......

      Tầm Tân Đồng có chút khó hiểu, nghĩ ngợi có vẻ cũng đoán ra vấn đề, đành theo lời Tầm Thiên Hoan mà thả xuống, ngay sau đó nụ hôn của vội vã in lên người , thuận thế đẩy dựa lưng vào vách tường, hôn ý loạn tình mê, áo khoác choàng người rơi mất từ lâu, nhàng vuốt da thịt bóng loáng......

      Giai điệu ôn nhu cùng với ánh mắt mơ màng mị hoặc của lúc này, có thể khiến bất cứ người đàn ông nào thần hồn điên đảo, luồng sóng khoái cảm bao trùm toàn bộ lý trí, tất cả những quan niệm trói buộc kia đều còn tồn tại, thời khắc này chỉ cần có nhau, vong tình rên rỉ: “Ân a......”

      Lúc sung sướng đồng thời cũng là lúc chính ra vô cùng vui thích, tâm tình vô cùng kích động, kìm lòng được luôn miệng : “Em chị...... rất ......”


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/TsH3yVY.png" width="580" height="1500" />Âu Dương Tịch chỉ vào Tầm Tân Đồng mắng to: “Hỗn đản, ấy là chị cậu, cậu phải biết thể đối với ấy như vậy?!”

      Ngũ quan tuấn tú của Tầm Tân Đồng bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, nhưng nhanh chóng khôi phục lại chỉ còn lông mày nhịn được mà nhíu nhíu.

      Tầm Thiên Hoan nhặt áo khoác ngoài mặt đất lên, choàng người của mình, sau đó cuống quít chạy đến bên cạnh Tầm Tân Đồng, đỡ dậy, lo lắng hỏi: “Tân Đồng, Tân Đồng, thế nào, có sao chứ? Có bị thương ?”

      Ngữ khí của gấp gáp lẫn sợ hãi, bên trong lại vô cùng ân cần.

      Tầm Tân Đồng cau mày, miễn cưỡng nhìn Tầm Thiên Hoan cười: “Em sao, yên tâm.”

      Nhìn thoáng vẻ mặt hơi thống khổ, Tầm Thiên Hoan biết nhất định chịu ít đau nhức.

      Tầm Thiên Hoan cắn cắn môi, ánh mắt trừng hướng Âu Dương Tịch, thanh lạnh lùng : “ làm cái gì vậy?”

      Âu Dương Tịch sững sờ: “ là em trai của em, đối với em làm những chuyện như vậy, đương nhiên......”

      Tầm Thiên Hoan phẫn nộ, tay nắm chặt lại phóng tới Âu Dương Tịch, dùng sức đấm vào người , ngừng hét lên: “Ai bảo xen vào việc của người khác a? Ai bảo đánh người?! Ai cho phép đánh cậu ấy?! Tôi cho biết, tôi cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cậu ấy, cho phép! cần phải chõ mõm vào chuyện của tôi!”

      Tầm Thiên Hoan càng ngừng đánh , mỗi cú đấm đều dùng hết sức lực, tựa hồ muốn đánh cho cảm nhận những đau đớn mà Tầm Tân Đồng vừa mới chịu từ .

      Âu Dương Tịch sững sờ, căn bản là chút sức nào, những cú đánh lên người cũng chẳng gây đau đớn gì, nhưng lòng của lại đau đớn.

      Tầm Tân Đồng đứng bên : “Được rồi, em sao.” xong tiến lên ôm lấy , ngăn trở tất cả động tác của .
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0c11f2']Chương 107
      #bbb51a']Edit : thuytinh


      Âu Dương Tịch chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan: “Tầm Thiên Hoan, em biết mình làm cái gì chứ?”

      Tầm Thiên Hoan bị Tầm Tân Đồng giữ lại, có chút chắn khí, : “Tôi làm cái gì, cần quan tâm!”

      “Đó là em trai của em!”

      như thế nào?” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng : “Cảm thấy tôi đây là loại phụ nữ vô sỉ có phải ? Tốt lắm, tại có thể lập tức , hoặc là, tôi có thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt của !”

      Âu Dương Tịch ảo não : “Em biết phải có ý này!”

      “Tôi cũng hiểu ý của .”

      Âu Dương Tịch bỗng nhiên cười: “Em biết...... em em trai của mình?”

      Tầm Thiên Hoan siết chặt ngón tay, cả người đều lạnh, lúc này Tầm Tân Đồng đem áo khoác ngoài người khép lại kín, động tác nhu hòa, Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tịch, : “ thế nào?”

      Âu Dương Tịch nhíu mày: “Em điên rồi sao?”

      “Đúng, tôi chính là điên rồi.”

      “Tầm Thiên Hoan, em đừng có tùy hứng như vậy được ?”

      “Tôi chính là tùy hứng!”

      Cuối cùng lửa giận của Âu Dương Tịch bị Tầm Thiên Hoan lạnh như băng làm tắt ngấm, bỗng nhiên lạnh nhạt : “Em hại chính mình.”

      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc.

      Tầm Tân Đồng tiến lên bước, hướng Âu Dương Tịch : “ đủ chưa?”

      “......?”

      “Như vậy, tôi chỉ muốn với câu” Tầm Tân Đồng : “Tôi đối với chị ấy là , so với bây giờ tuyệt đối ít hơn! hiểu chưa?”

      “Tiểu tử,” Âu Dương Tịch cười, mỉa mai: “Cậu biết cái gì gọi là sao?”

      Tầm Tân Đồng chưa kịp trả lời, Tầm Thiên Hoan nhịn được: “Vậy biết cái gì là sao?”

      Âu Dương Tịch nhìn , : “Miệng lúc nào cũng tôi, nhưng làm như thế nào? Bởi vì , tôi nhận lấy thương tổn rất lớn, lòng của tôi hoàn toàn bị thương thế của , biết đến cỡ nào đáng giận, đến cỡ nào đáng hận sao? chính là......”

      Chính là...... lại hận được, , đối với cách nào trở nên lãnh đạm, ép mình chán ghét , nhưng mà phát , thứ mà càng ngày càng chán lại chính là bản thân mình mà thôi......

      Âu Dương Tịch giọng hỏi: “ em thể tha thứ ?”

      Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu qua bên, nhìn , ngực có chút khó chịu......

      Âu Dương Tịch đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, mỉm cười : “Mặc kệ em tha thứ cho hay , dù sao...... cũng buông tha cho em, trong lòng của có gì quan trọng hơn so với em.”

      .....................................................................................

      căn nhà gỗ đơn giản, vây chung quanh nhà gỗ đều là những loài hoa và cỏ các loại.

      Trước cây hoa có lão nhân cầm kéo, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ.

      Bắc Diệc Uy quỳ xuống mặt đất, bên cạnh ông lão, khuôn mặt bình thường tuấn tú lạnh lùng, lúc này chỉ mang vẻ thành khẩn, đầu có chút cúi thấp, dùng giọng điệu bình tĩnh : “Ông Ngoại, tại chỉ còn có ông mới có thể giúp cháu.”

      Bàn tay cầm kéo của ông lão khỏi cứng đờ, ông chậm rãi quay đầu, nhìn người quỳ mặt đất - chính là ngoại tôn ông thương nhất, khỏi buồn phiền.

      Sau đó, ông lão lại quay đầu , tiếp tục công việc của mình. lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: “Coi như là xảy ra chuyện đại , cũng thể tùy tiện quỳ gối trước mặt người khác, đạo lý đơn giản như vậy, Diệc Uy, chẳng lẽ cháu cũng hiểu.”

      Bắc Diệc Uy cúi đầu , nếu phải vạn bất đắc dĩ, cần gì phải làm như vậy?

      Lão nhân cười yếu ớt, : “Tôn nhi, lấy kéo , chúng ta cùng nhau chăm sóc hoa cỏ.”

      Bắc Diệc Uy hơi quái lạ ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên lại tựa hồ hiểu được, chỉ gật đầu: “Dạ.”

      Bắc Diệc Uy tìm ra cây kéo từ trong nhà gỗ, dừng tại cửa ra vào chút, sau đó hướng ông lão tới, đứng ở bên, cẩn cẩn dực dực cắt bỏ.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, động tác của ông lão nhanh mà cũng chậm ......

      Tâm tư Bắc Diệc Uy trầm xuống, mặt lại biểu tình, chỉ chậm rãi cắt......

      Ông lão thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn , mặt ra vòng ý vị thâm trường vui vẻ......

      Bỗng nhiên, Bắc Diệc Uy ràng dùng hết sức lực đem cành hoa cắt xuống, lão nhân tức nhíu mày, khỏi : “Dù sao cũng là tuổi trẻ.”

      Bắc Diệc Uy hổ thẹn cúi đầu: “Ông Ngoại......”

      “Thôi thôi.” Ông lão thở dài, : “Vào nhà a.”

      Bắc Diệc Uy thầm thở hắt ra, theo ông lão vào phòng.

      Lão nhân đem kéo cất kỹ, sau đó rót chén trà uống mình, hướng Bắc Diệc Uy : “Muốn uống trà tự mình rót.”

      Bắc Diệc Uy gật đầu: “Được.”

      Bắc Diệc Uy đáp ứng, chính mình chú ý rót chén trà, nhưng lại yên lòng mà uống.

      Sau khi uống nửa chén trà, ông lão : “Chuyện của Bắc thị, ta đại khái cũng biết chút ít.”

      Bắc Diệc Uy trịnh trọng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ông, trong nội tâm có chút trầm trọng, lại hết sức cảnh giác. : “Con muốn thỉnh ông Ngoại giúp đỡ con!”

      “Gây dựng lại Bắc thị?”

      “Dạ! tại chỉ có ông Ngoại mới có thể giúp con!” Nếu , còn đường để .

      “Nghe , bây giờ con vẫn còn ở lại trong công ty?”

      Tin tức của ông Ngoại quả nhiên linh thông!

      Bắc Diệc Uy gật đầu: “Dạ!”

      Ông lão nặng nề thở dài, : “Như vậy xem ra, tiểu tử con cũng có chút ý chí làm đại .”

      “Ông Ngoại...... Giúp đỡ con!”

      “Ai, nghĩ tới ta lão già khọm, cư nhiên còn được tái xuất giang hồ.”

      “Ông Ngoại, Tôn nhi bất hiếu......” Bắc Diệc Uy áy náy thôi, cũng chỉ có cắn răng .

      Ông lão cười : “Con coi như là tệ, so với trai và mẹ của con chí ít cũng quan tâm đến ta, cho nên ông Ngoại vì con làm chút việc cũng đáng.”

      “Kỳ mẹ con cùng trai khi còn sống đều phi thường......”

      Ông lão lập tức khoát tay ý bảo cần tiếp, : “Biết con muốn gì, cần , ta còn biết những chuyện này sao? Ha ha, Diệc Uy, tính tình của con tuy lãnh đạm chút ít, dù sao so với trai con cũng mạnh mẽ...... Huống chi tại con lại là Tôn nhi duy nhất của ta, ta giúp con ai giúp con? Ta giúp con ta giúp ai bây giờ?”

      Bắc Diệc Uy cúi đầu sâu: “Cám ơn ông Ngoại!”

      Lão nhân cười cười, : “Đứa này là, đối với ông Ngoại còn ‘Cám ơn’ cái gì?”

      Bắc Diệc Uy cười.

      Ông lão đẩy đẩy chiếc kính lão thị của mình, : “ tại chỉ cần con ở công ty ‘Hảo hảo’ công tác, còn lại cứ giao cho ông Ngoại .”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #3b1ce3;']Chương 108
      #ec6512;']Edit : thuytinh



      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/u6wBFDZ.jpg" width="620" height="3000" />


      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/IaRHawx.jpg" width="620" height="3000" />



      Tầm Thiên Hoan thở dài: “ ràng hai đứa sống cùng thành phố, mình lại chút cũng cảm giác được bạn ở đâu, như vậy trong khoảng thời gian này những chuyện phát sinh, hẳn là bạn cũng biết?”

      cần đoán, khẳng định biết, hơn nữa có dự cảm lần này Ki Ki xuất , chắc chắn cũng có liên quan đến những chuyện này.

      “Đúng, mình biết.” Ki Ki tự tin: “Hơn nữa, mình còn hiểu hơn bạn.”

      “Cái gì?”

      Ngữ khí Ki Ki tuy nhưng bên trong lại rất bình tĩnh: “Những chuyện của cậu và Tịch trong thời gian qua......”

      Tầm Thiên Hoan nhịn được : “Ki Ki, cậu cũng biết, Tịch chính là tên lường gạt, lừa chúng ta, lừa gạt lâu như vậy!”

      Ngón tay Ki Ki khẽ gạt những sợi tóc trán Tầm Thiên Hoan, : “Thiên Hoan, chẳng lẽ bạn chưa từng nghe qua câu ‘ dối thiện ý’ sao, dù cho Tịch có chút lừa gạt, nhưng Tịch, ấy đối với bạn chưa bao giờ thay lòng.”

      Tầm Thiên Hoan quái lạ, nhìn Ki Ki: “Ki Ki, bạn cũng biết sao? Mình cùng Tịch......”

      Ki Ki cười: “Mình sớm biết, nha đầu, qua nhiều năm, Tịch đối với bạn như vậy ngay cả đứa ngốc cũng nhìn ra được, ấy quả thực coi bạn như bảo bối, chẳng lẽ bạn biết sao?”

      “Mình biết ...... Nhưng là, ràng gạt mình, luôn miệng thích mình nhưng lại lợi dụng mình! Mình thực hận thấu xương!”

      Mặt Ki Ki khẽ lên nhàn nhạt vui vẻ, : “Bạn hận sao? Lòng của bạn mềm yếu như vậy, mình tin bạn có thể hận người!”

      Tầm Thiên Hoan thở dài, : “Ki Ki, bạn luôn hiểu mình còn hơn cả bản thân mình......”

      “Con người chính là như vậy, có lẽ chuyện của bản thân nhìn thấu nhưng lại cứ luôn nhìn những thứ khác.”

      Tầm Thiên Hoan nhìn :“Phải ?”

      “Tin tưởng mình.” Ki Ki chăm chú : “Tịch, bạn thể quên ấy đâu.”

      Tầm Thiên Hoan nhíu mày: “Ki Ki, đừng đến được , tại cứ nghĩ đến trong lòng mình rất khó chịu.”

      “Đó là bởi vì bạn vẫn để tâm đến , quan tâm của bạn đối với ấy còn hơn bạn tưởng tượng nhiều.”

      ...... Tịch, mình biết làm sao để tha thứ .”

      Ki Ki vỗ tay cái vang: “Đúng rồi, chướng ngại trong lòng của bạn chính là chỗ này, bạn biết làm như thế nào để tha thứ ấy! Bởi vì, bạn nhớ những lỗi lầm của ấy, nhưng có từng nghĩ qua những điểm tốt của ấy, sống đời này ai từng mắc phải sai lầm chứ?”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ.

      Ki Ki tiếp: “Tịch là người đàn ông đầu tiên của bạn, mình tin tưởng bạn đối với ấy có tình cảm sâu đậm. Tuy bạn phải là người phụ nữ đầu tiên của Tịch, nhưng lại là người phụ nữ thứ nhất khiến Tịch động tâm. Có đôi khi tình chính là vô lý như vậy, ấy gặp qua quá nhiều phụ nữ ưu tú hoàn mỹ, nhưng tâm lại chỉ để ở chỗ của bạn, đây cũng là điều từng buồn rầu a.”

      Tầm Thiên Hoan yên lặng cúi đầu, nghe Ki Ki : “ ấy quan tâm bạn, che chở bạn, để cho bạn chịu bất cứ ủy khuất nào. Nhớ lần: bạn bị đám lưu manh quấn lấy, Tịch lẻ loi mình đối phó hơn mười người, cuối cùng bị đánh đến bản thân bị trọng thương, nhưng ấy để ý thương thế của mình, chỉ đến khi nhìn thấy bạn bình an, mới bằng lòng tiếp nhận bác sĩ trị liệu...... Buổi tối bạn ngủ được, chỉ cần lần điện thoại của bạn, Tịch liền lập tức từ thành phố khác trở về, ôm lấy bạn chìm vào giấc ngủ......”

      Ki Ki cứ kể hết những cái này đến cái khác những việc mà Tịch làm cho Tầm Thiên Hoan, tựa hồ có hết những điểm tốt của . Nước mắt của Tầm Thiên Hoan thầm rơi .......

      “Từ Tịch lớn lên trong hoàn cảnh căn bản biết là tư vị gì, từ sau khi gặp được bạn, ấy mới chính thức dùng cả tinh thần và thể xác để ý đến và dùng hết thảy bản thân bảo vệ tình này......”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0e7c94']Chương 109
      #ca2816']Edit : thuytinh


      “Bạn Tịch bắt cóc bạn, nhưng tại bạn phải hảo hảo sao? Bạn có bị thương dù là chút hay ? Bạn ấy cầm 30% cổ phần công ty của bạn đánh đổ Bắc thị, nhưng 30% cổ phần công ty là bạn cho ấy, vậy Tịch làm hết thảy cái này là sai ở chỗ nào? Tịch là người trọng tình nghĩa, tuân thủ ước định hoàn thành nguyện vọng của thúc thúc, như vậy sai ở chỗ nào? Vì sao bạn lại hận ? Bạn có cái gì hận, kể cả chính bạn, bạn hối hận làm như vậy phải ? Miệng bạn luôn thương ấy như vậy, nhưng lại muốn cho Tịch vĩnh viễn đều thể hoàn thành cái ước định này, làm cho cả đời ấy đều sống trong bất an?” Ki Ki hơi.

      Trong lòng Tầm Thiên Hoan rối rắm, ôm lấy ngực, gắt gao cắn môi, giống như sắp bùng nổ, : “Ki Ki, tại sao những lời này với mình, vì cái gì, tại sao bạn phải những lời này với mình?”

      Vẻ mặt Ki Ki lạnh nhạt, đáy mắt có những tia quang mang nóng rực: “Mình chỉ muốn cho bạn thấy , muốn bạn nghĩ thông suốt, Âu Dương Tịch vĩnh viễn đều là Âu Dương Tịch, bạn cũng biết tình của ấy, cần gì phải tra tấn lẫn nhau như vậy? Chẳng lẽ bạn cũng để ý đến tâm của Tịch chút nào sao?”

      Tầm Thiên Hoan cắn môi, cố gắng kìm nén, chính là ngăn được lệ, gấp gáp : “ cho mình biết...... cho mình biết, Ki Ki, mình nên làm như thế nào?”

      “Tha thứ , thản nhiên tiếp nhận , hảo hảo thương .”

      Tầm Thiên Hoan lắc đầu: “Mình sợ mình...... làm được.”

      “Bạn phải làm được!” Ki Ki khẩu khí có chút gấp: “Bằng , cả đời này mình cũng tha thứ bạn!”

      Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Ki Ki, ngờ ra lời như vậy.

      Tầm Thiên Hoan giật mình, rốt cục thấp giọng : “Bạn cũng Tịch a......”

      Ki Ki nhìn lên chân trời, trời chiều ảm đạm, thở ra : “ tại mình có người trong lòng.”

      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc chú thị Ki Ki, bật thốt lên: “Là ai?!”

      Ki Ki đem ánh mắt từ phía chuyển qua Tầm Thiên Hoan bên cạnh bày ra khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc, ngoéo... môi cái, : “Bạn biết a.”

      Tầm Thiên Hoan lau khô nước mắt của mình, : “Vậy có cơ hội, bạn nhất định phải cho mình gặp đó, người trong lòng Ki Ki, làm sao mình có thể biết?”

      Ki Ki vỗ vỗ đầu gối của : “Chuyện của mình cũng cần bạn trông nom, hãy để tâm vào chuyện của bạn cùng Tịch, bạn cùng Tịch thể hạnh phúc, mình cũng hạnh phúc.”

      Tầm Thiên Hoan hỏi: “Người trong lòng của bạn, có thích bạn ?”

      Ki Ki sững sờ, sau đó thấp giọng : “ biết, bất quá, chỉ cần hai người bạn hợp tốt lắm, mình mới có thể toàn tâm toàn ý truy cầu hạnh phúc của mình.”

      Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan buồn vô cớ: “Chính là...... mình cũng biết đối mặt như thế nào......”

      Ki Ki duỗi tay ra đặt ở ngực Tầm Thiên Hoan, thấp giọng : “Dụng tâm.”

      Dụng tâm......

      Dụng tâm, đối mặt Tịch......

      đường cái Tầm Thiên Hoan cứ mà chẳng có mục đích, trong đầu thầm nghĩ những lời này, tự định giá.

      Chỗ ở tại của Âu Dương Tịch chính là tòa biệt thự bên cạnh nhà Trình thúc thúc lúc trước, có lần Tầm Thiên Hoan từng ngẫu nhiên nghe qua địa chỉ biệt thự.

      Bất tri bất giác, trong lúc này lại tới.

      Lúc này sắc trời tối, mà đèn đường lại phi thường sáng ngời, Tầm Thiên Hoan có thể trông thấy bóng dáng của mình, trầm mặc......

      Tầm Thiên Hoan đứng ở cửa lớn biệt thự, nhìn qua trong biệt thự, gian phòng sáng đèn xa xa, đoán rằng có thể là gian phòng của Tịch?

      Bóng đêm nặng nề, quạnh quẽ, bốn phía phi thường yên tĩnh, nơi này là khu biệt thự, dòng người cũng nhiều, Tầm Thiên Hoan đứng ở chỗ này giờ, mới có hai ba chiếc xe thể thao chạy ngang qua, nhưng Tầm Thiên Hoan lại như bất động......

      người bảo vệ trung niên đưa đầu ra khỏi cửa hỏi: “ , tìm ai? Đứng ở nơi đó ngây người lâu như vậy.”

      Tầm Thiên Hoan ngơ ngác nhìn, tự nhiên cười cười : “Tôi chỉ là nhìn xem.”

      Người đàn ông kia lắc đầu, tự nhủ: “Đúng là thanh niên bây giờ đều kỳ quặc, cũng biết lạnh sao?”

      Tầm Thiên Hoan tiếp tục nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào biệt thự, trong nội tâm yên lặng, gió nhàng thổi qua sợi tóc , làn váy ......

      Dưới đèn đường, tinh tế mưa bay......

      Vốn có chút lạnh, nhưng mà, lại hề hay biết, mưa phùn rơi sợi tóc, quần áo, mặt......

      Nhìn thấy trời mưa, người đàn ông bảo vệ trung niên lại nhô đầu ra, nhìn Tầm Thiên Hoan, : “ , sớm trở về . Trời mưa tới, cái biệt thự này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ như vậy phải sao.”

      Lời của ông ấy kéo những suy nghĩ của Tầm Thiên Hoan trở về, lúc này mới phát giác là trời mưa, Tầm Thiên Hoan nhìn ông gật đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc nhà, để mưa phủ đầy gò má.

      Tầm Thiên Hoan xoay đầu lại, mặt biểu tình, bước chân có chút cứng ngắc, từng bước chậm rãi về phía trước

      ......

      Trời mưa dần dần lớn, tiếng mưa rơi truyền vào lỗ tai lạo xạo gì đó......

      ................................................

      biết vì cái gì, Âu Dương Tịch nằm ở giường mà tâm bắt đầu buồn phiền, giường lật qua lật lại chính là tĩnh tâm nổi, cuối cùng dứt khoát tung chăn lên, xuống giường, kéo bức màn ra hé lộ khung cửa thủy tinh, thế mới biết bên ngoài mưa. Nhìn qua cửa sổ, ánh mắt Âu Dương Tịch vô tình nhìn thấy cảnh: rất xa, tựa hồ trông thấy bóng người, nhưng bởi vì trong đêm, khoảng cách lại xa, căn bản cách nào thấy người nọ là ai, chỉ là, trong lòng của có loại cảm giác là lạ, kịp suy nghĩ, Âu Dương Tịch tiện tay cầm cái áo khoác ngoài mặc người, ra khỏi gian phòng, chạy xuống lầu......

      Âu Dương Tịch mạo hiểm chạy vào màn mưa rất nhanh, đến ngay cửa lớn, chuẩn bị mở cửa, người đàn ông canh gác gọi: “Âu Dương tiên sinh, trời mưa, ngài định đâu à?”

      Âu Dương Tịch quay đầu lại liếc cái: “Vừa rồi ông có trông thấy bóng người hay ?”

      “Cậu bé kia a?”

      Âu Dương Tịch nhíu mày, hỏi: “ bé? Trông thế nào? Mặc quần áo gì?”

      “Tướng mạo sao...... bình thường, mặc cái váy vàng nhạt.”

      Váy vàng nhạt......

      Thiên Hoan......

      Âu Dương Tịch đột nhiên cả kinh, chút do dự xoay người chạy ra ngoài, mưa to cũng làm dừng lại, nhanh chóng hướng theo phương hướng vừa rồi nhìn thấy chạy tới......

      Thiên Hoan, Thiên Hoan, là Thiên Hoan sao?

      đến tìm ?!

      Đối với đương nhiên là vừa mừng vừa sợ!! Như vậy bóng đêm, như vậy mưa phùn. Thân ảnh Thiên Hoan, có thể hay chỉ là giấc mộng mà thôi?
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #db0f1f;']Chương 110
      Edit : thuytinh


      Mưa phùn ngày càng thêm dày, chỉ chốc lát con đường nhựa ướt đẫm, gió càng lúc càng thổi mạnh.

      Quần áo Tầm Thiên Hoan ướt gần hết, dưới ánh đèn đường, lầm lũi tiến về phía trước...... Đột nhiên cảm thấy trong nội tâm vô cùng tịch mịch, nhìn bóng của mình in nền đất, cảm giác độc bao trùm nội tâm của ......

      Bỗng nhiên chiếc xe Lincoln chạy tới, ánh đèn xe chiếu vào mắt , khiến cho phải dừng bước lại, đưa tay lên che mắt chờ cho chiếc xe chạy qua.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/pqhuOzE.png" width="580" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/DFvxSqz.png" width="580" height="1500" />
      Thân thể đau nhức của cũng bắt đầu run rẩy run rẩy, xoay người lại, còn chưa kịp bước nào thân thể còn đứng vững, chân hơi khuỵu xuống, tay run rẩy ôm lấy ngực, khuôn mặt tuấn mỹ vì đau đớn mà bắt đầu vặn vẹo......

      Thân thể của dần dần ngã xuống, nằm mặt đất, ngực từng cơn đau thắt như bị vặn xoắn lại......

      Mặt của dính sát vào mặt đường nhựa lạnh băng, thân thể cuộn rút, run rẩy......

      “Thiên Hoan...... Thiên Hoan......”

      Tiếng mưa rơi lấn át thanh lẩm bẩm của ......

      .....................................................................................................................

      Tầm Thiên Hoan đột nhiên lớn tiếng : “Dừng xe!!”

      Sắc mặt tái nhợt, tay bụm lấy ngực, ngực đau quá đau quá, ánh mắt trở nên mờ mịt.

      Chỉ nghe “Hưu -------” tiếng, chiếc xe dừng ngay!

      Bắc Diệc Uy quay đầu, khó hiểu nhìn : “Có chuyện gì sao?”

      Như là gặp ma, bỗng nhiên tay chân Tầm Thiên Hoan trở nên bối rối, run rẩy mở cửa xe, liều lĩnh nhảy xuống.

      Bắc Diệc Uy kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan, rồi kịp nghĩ ngợi mà chỉ nhanh chóng xuống xe, đuổi theo .

      Mặc kệ trời mưa, Tầm Thiên Hoan như phát điên chạy ngược trở lại con đường cũ, nước mắt cứ tuôn rơi.

      Bắc Diệc Uy thập phần sốt ruột, may mà chỉ đoạn ngắn đuổi kịp , từ phía sau lưng ôm lấy : “Hoan, em làm cái gì vậy?!”

      khóc, giãy dụa, tâm đau nhức......

      Nhưng biết rốt cuộc mình muốn làm gì.

      “Em bình tĩnh chút!” Bắc Diệc Uy chăm chú ôm lấy , : “Rốt cuộc em làm sao vậy? xảy ra chuyện gì, em có thể với , giúp cho em.”

      Tầm Thiên Hoan dần dần còn giãy dụa, nhưng nước mắt vẫn theo mưa chảy tràn gương mặt, nhắm mắt lại: “ biết, tôi biết...... Nhưng tôi rất sợ hãi...... rất sợ hãi......”

      Như là có cái gì thể thiếu trong cuộc đời rời bỏ ...... sợ hãi, mờ mịt, bất lực......

      Bắc Diệc Uy từ phía sau ôm , mặt của dán tại cổ của , : “Đừng sợ, phải sợ, có chuyện gì, chuyện gì cũng đều có......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :