1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #ad580a;']Chương 101
      #2731d8;']Edit : thuytinh



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/Sa1dcof.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/FdOs9aa.png" width="630" height="1500" />

             Nhìn Tầm Thiên Hoan quật cường như thế, đột nhiên sợ hãi...... dám nghĩ trước đây như con mèo đáng ôn nhu dựa dẫm , dù cho bình thường có chút tùy tâm sở dục, nhưng là trước đây luôn cảm thấy vô cùng bình an, cho dù thế nào, cũng tin tưởng bên mình luôn tồn tại người phụ nữ có đôi khi nhu thuận, có đôi khi nghịch ngợm nhưng rời .

             Xem Âu Dương Tịch thất thần, Tầm Thiên Hoan cũng muốn lại cùng dài dòng, : “Xin hỏi tổng tài tại tôi có thể làm việc được chưa?”

      Âu Dương Tịch hô hơi thở: “Em bắt đầu làm việc trong văn phòng này.”

              Tầm Thiên Hoan đến phía bàn làm việc, đặt túi xách của mình xuống, sau đó mở văn kiện, ...... Nhưng biết làm cái gì? Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch : “Tôi phải làm cái gì?”

              Âu Dương Tịch lúc này ngồi ở ghế làm việc của mình, hai người khoảng cách rất gần, và là đối diện chéo, điều này làm cho Tầm Thiên Hoan rất hoài nghi, có phải cố ý xếp đặt thành như vậy? Âu Dương Tịch ngồi nhàn tản ghế làm việc, ánh mắt thời thời khắc khắc chú thị Tầm Thiên Hoan, sau đó, : “Em tại cần làm việc, bởi vì cũng việc gì phân phó cho em làm.”

              Tầm Thiên Hoan cầm đống văn kiện hỗn loạn trong tay ném lên bàn, sau đó : “ làm như vậy là có ý gì đây?”

             “Ý em là sao?”

            Tầm Thiên Hoan nhìn : “An bài tôi đến phòng làm việc của với chức vụ thư ký, nhưng căn bản là việc cũng có để làm, chỉ vì niềm vui cá nhân của thôi sao, đùa giỡn tôi bốn năm nay mà còn cảm thấy đủ sao? tại, còn muốn đùa giỡn tôi như thế nào?”

             “ có đùa giỡn em,” Âu Dương Tịch thành khẩn.

            “ có?” Tầm Thiên Hoan cười khổ, buồn bã : “Lúc trước đùa giỡn tôi thế nào, bản thân tôi lại ngốc đến biết, lấy lần bắt cóc kia mà , hết sức buồn cười vì lần bắt cóc đó mà tôi hoàn toàn tín nhiệm , tin tưởng đến cứu tôi, nhưng kết quả là, kẻ bắt cóc tôi lại là ......” trong căn phòng kia ba ngày ba đêm làm sao có thể quên được? Âu Dương Tịch trầm mặc.

            
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/PQzUpCf.png" width="630" height="1500" />



      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a32b09']Chương 102 
      Edit : thuytinh


      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn , nhìn giơ cao chiếc ly thủy tinh lên rồi khẽ buông tay cho chiếc ly rơi thẳng xuống đất, thanh bén nhọn vang lên trong gian yên tĩnh, chiếc ly vỡ tan thành nhiều mảnh ...... Trái tim Tầm Thiên Hoan đập như trống trận, lại có khoảnh khắc như chết lặng. Ánh mắt của vẫn theo sát từng hành động của Âu Dương Tịch, nhìn cúi người xuống nhặt lên mảnh thủy tinh sàn nhà, miếng thủy tinh trong suốt với góc cạnh sắc nhọn chỉ cần chạm qua da thịt chảy máu!

      tay cầm thủy tinh, tay nắm bàn tay bé của , đem thủy tinh nhàng mà đặt vào trong tay của , khiến cho nắm chặt, sau đó bàn tay kéo tay cầm miếng thủy tinh chậm rãi tới gần chỗ yết hầu mình, thấp giọng : “ tại em chỉ cần dùng lực , có thể lập tức giết ......” Như vậy, cũng có thể giải thoát.

      Tầm Thiên Hoan tay bắt đầu phát run, thấy lạnh cả người, luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân, sợ hãi, phi thường phi thường sợ hãi, chính là, mặc dù sợ hãi, tay của lại như cũ chăm chú cầm lấy mảnh thủy tinh…….. chăm chú cầm lấy, để cho có bất kỳ sai lầm, trong ánh mắt của lên những tia sợ hãi, ý chí bất định, có thể nhìn ra bị dọa đến tâm thần rối loạn cỡ nào. Sợ hãi nửa ngày, mới tìm trở lại thanh của mình : “Âu Dương Tịch...... Kẻ điên, là kẻ điên sao? làm gì đây?” Thanh của run rẩy lợi hại.

      khuôn mặt tuấn mỹ Âu Dương Tịch, nhàn nhạt biểu tình, mỹ quá kinh tâm chỉ nghe : “ cách nào lựa chọn vận mệnh của mình, hôm nay gây ra hậu quả cho em, lời nào để , nhưng nếu như có thể chết ở trong tay của em, cũng rất thỏa mãn.”

      Tay Tầm Thiên Hoan run rẩy càng lợi hại, nhìn Âu Dương Tịch trước mắt này, tựa như thiên sứ có gương mặt ác ma, muốn trốn thoát, bỏ rất xa, nhìn thấy , cùng là...... cũng muốn thủy tinh trong tay đụng vào da thịt của ...... là đáng sợ!

      Âu Dương Tịch đột nhiên cười, : “Nếu như có thể, hy vọng có thể lấy trái tim của mình ra để chứng minh cho em biết có hay em hay .”

      Toàn thân Tầm Thiên Hoan đều phát run, : “Thả tôi ra, thả tôi ra, kẻ điên, tại chính là người điên!”

      hỏi : “Thiên Hoan...... Rốt cuộc phải làm thế nào em mới tin tưởng ?”

      Tầm Thiên Hoan run rẩy, cánh tay bị giữ chặt, muốn giãy khỏi , nhưng dám dùng sức, miếng thủy tinh cầm sắc vô cùng, nếu như cẩn thận gặp chuyện may...... Cố lấy lại lí trí, Tầm Thiên Hoan khiến cho mình bình tĩnh, cứng ngắc : “ thả tôi ra trước rồi tôi !”

      Âu Dương Tịch nghe tiếng, nhìn nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay , những ngón tay thon dài, mượt mà trước đây rất thích, chỉ có cảm giác rất thoải mái, còn có loại...... Đặc biệt hạnh phúc...... lại nhìn thấy tay có chất lỏng màu đỏ...... ra quá mức khẩn trương, làm bị thương mà chính mình cũng biết...... Âu Dương Tịch vô ý thức buông lỏng lực đạo tay, muốn xem xét thương thế tay của . Bất ngờ bỗng nhiên dùng sức rút tay mình ra khỏi tay , do lực quá lớn làm cho miếng thủy tinh găm vào càng sâu! Âu Dương Tịch kinh hãi!

      Tầm Thiên Hoan lại chớp ngay cơ hội đó đẩy Âu Dương Tịch ra, ném miếng thủy tinh dính máu , chạy về phía cửa, vội vàng mở cửa phòng làm việc ra. Lại vừa vặn đụng ngay Bắc Diệc Uy tiến vào phòng, thân thể Tầm Thiên Hoan mất thăng bằng, theo quán tính ngã về phía sau, Bắc Diệc Uy tay mắt lanh lẹ tiến lên bước, ôm lấy . Vừa thấy trong tay đầy máu, khiếp sợ thôi: “Thiên Hoan, tay của em......”

      Trông thấy Bắc Diệc Uy, như gặp được cứu tinh, mặt lên vẻ suy sụp, lệ cứ vậy rơi xuống, nghẹn ngào : “Đau quá.”

      Lúc này, Âu Dương Tịch cũng từ trong văn phòng đuổi tới, kinh ngạc nhìn màn này, sau lúc lâu, hoảng hốt tới lo lắng vết thương tay : “Trong phòng làm việc của tôi có thuốc cầm máu và xử lý vết thương, vào trong trước .”

      Bắc Diệc Uy nghe vậy chuẩn bị ôm trở lại văn phòng. Tầm Thiên Hoan cắn răng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, để ý vết thương tay, níu chặt tay Bắc Diệc Uy “ được...... Tôi muốn...... Tôi sao!” Bắc Diệc Uy nhíu mày, phản ứng của Tầm Thiên Hoan có chút quái, vết thương tay tuy nghiêm trọng. Nhưng là , xảy ra chuyện gì? kịp nghĩ nhiều cũng để ý Tầm Thiên Hoan cự tuyệt, ôm vào văn phòng của Âu Dương Tịch. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, xử lý miệng vết thương quan trọng hơn. Thân thể Âu Dương Tịch có bệnh, cho nên trong văn phòng của mình luôn có sẵn thuốc.

      Bắc Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan ôm vào văn phòng, sau đó xem xét vết thương tay , Âu Dương Tịch lấy thuốc. Bắc Diệc Uy giúp rửa vết thương...... Tầm Thiên Hoan thỉnh thoảng cau mày, thấp giọng la: “Đau quá......” Âu Dương Tịch trong nội tâm hổ thẹn, vì cái gì chính mình...... lại lần lượt thương tổn ?

      Sau khi Bắc Diệc Uy rửa vết thương xong, Âu Dương Tịch cầm thuốc đến chuẩn bị băng vào cho , Tầm Thiên Hoan lại rất nhanh rút tay của mình về, có chút hờn dỗi. Tầm Thiên Hoan hướng Bắc Diệc Uy : “ băng lại cho tôi.”

      Bắc Diệc Uy nhìn cái, mỉm cười : “Lúc này còn tùy hứng như vậy,” Bắc Diệc Uy tiếp nhận thuốc từ trong tay Âu Dương Tịch, Bắc Diệc Uy cẩn cẩn dực dực bôi thuốc lên vết thương cho , rất là chăm chú. Đáy lòng Âu Dương Tịch sâu tự trách, nhịn được đứng lên, từng bước đến bên cạnh những miểng thủy tinh, ngồi xổm người xuống nhặt lên từng mảnh ......

      Bắc Diệc Uy tiếp tục bôi thuốc cho Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan đau đến nhíu mày lại cắn môi, thỉnh thoảng : “Đau quá...... thôi a!”

      Bắc Diệc Uy : “Cố chịu chút, chút nữa là tốt rồi, con tay có sẹo ai để ý đâu.”

      “Có sẹo phụ trách! Ai bảo bôi thuốc đàng hoàng cho tôi!”

      “Hảo hảo hảo, phụ trách, đừng động nữa được ? Nhẫn lát, bôi thuốc sắp xong rồi!”

      “Nhanh lên......”

      Ánh mắt Âu Dương Tịch sâu đau nhức, nhặt lên mảnh cuối cùng mặt đất, giữ tại trong lòng bàn tay, vô thức càng nắm càng chặt...... Máu, từng giọt từng giọt chảy......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #2e19e5']Chương 103
      #be490d']Edit : thuytinh


      Sau khi băng bó tay Tầm Thiên Hoan tốt, Bắc Diệc Uy cũng tiếp tục ở trong văn phòng của Âu Dương Tịch, hướng phía lưng Âu Dương Tịch chào tiếng, liền ra khỏi.... Tuy Tầm Thiên Hoan có chút bất an, những cũng có lý do gì để giữ ở lại.

      thể tưởng được, ràng biết phải đối mặt với Âu Dương Tịch...... Nhưng là, lại biết, rốt cuộc sợ cái gì......

      Ánh mắt Tầm Thiên Hoan vô tình nhìn về phía Âu Dương Tịch, đột nhiên mở to hai mắt hoảng hốt, : “Âu Dương Tịch, tay của xảy ra chuyện gì?”

      Thân thể Âu Dương Tịch căng cứng, tay giọt giọt máu rơi sàn nhà, hồng chói mắt.

      Tầm Thiên Hoan cuống quít chạy tới, nhìn xem tay của , trong nội tâm khó chịu cực kì, khỏi hét lên: “Âu Dương Tịch, vì cái gì thương tiếc chính mình như vậy? Chảy máu rồi, có biết hay ?! cũng nên tàn nhẫn với mình như vậy?”

      Âu Dương Tịch kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn xem lo lắng, nhìn lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, : “Em vẫn quan tâm đến đúng hay ?”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ, : “Tôi chỉ là quen nhìn trở thành người như vậy mà thôi.”

      Âu Dương Tịch nhìn bàn tay được băng bó của , : “Thực xin lỗi, vừa mới ...... nếu biết em bị thương, ......”

      có gì,” Tầm Thiên Hoan cắt ngang: “Từ nay về sau cần phải như vậy, giống lúc nãy phi thường đáng sợ.”

      “Từ nay về sau .”

      Tầm Thiên Hoan hô hơi thở, : “Tay của bị thương, gọi người giúp xử lý .”

      Âu Dương Tịch gọi thư kí của mình vào, vừa thấy tình cảnh này thư ký kia có chút quái lạ, nhưng vẫn là trầm mặc băng bó vết thương cho Âu Dương Tịch, sau đó Âu Dương Tịch bảo ta rời khỏi....

      Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt đến trước bàn làm việc chính mình, ngồi xuống.

      Âu Dương Tịch cũng ngồi ở bàn làm việc chính mình.

      Hai người bảo trì trầm mặc nửa ngày.

      Âu Dương Tịch hô hô khí, sau đó : “Thiên Hoan, nguyện ý nghe giải thích mọi chuyện từ trước đến giờ được ?”

      Tầm Thiên Hoan lại lặng im, .

      , cái này có tính ngầm đồng ý ?

      Âu Dương Tịch sâu ngưng mắt, tuấn mỹ khuôn mặt, nhàn nhạt : “Lúc trước sở dĩ về nước là vì thể làm gì khác, vì lúc ấy có hôn ước, là hôn ước mà cha ép buộc phải chấp nhận, phục liền bỏ về nước. Sau khi về nước, vì gia tộc có hôn ước với rất hùng mạnh lại nguy hiểm nên buông tha , bọn họ phái người truy sát , hơn nữa cha của , bởi vì làm mất mặt ông ấy nên ông ấy nghĩ hết biện pháp muốn làm cho thân bại danh liệt, nếu có thế lực của mình, nằm trong lòng bàn tay của ông ấy......”

      Nghe những lời này Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn , cách nào có thể tưởng tượng, người cha lại có thể đối xử với con mình như vậy sao?!

      Âu Dương Tịch tiếp: “Lúc trước bị bốn phía vây đánh, lại quyền thế, gần như cách nào sinh tồn.”

      Tầm Thiên Hoan sâu hít lấy khí.

      “May mắn, lúc đó có Trình thúc thúc, Trình thúc thúc chính là cha của Ân Khả, ông ấy đối đãi như con ruột, vì giúp tránh thoát bọn người đuổi giết và những trở ngại mà cha gây ra nên Trình thúc thúc giúp thay đổi thân phận, hơn nữa dùng hết thảy thực lực bảo hộ , mới được bình an sống sót, luôn nghĩ nếu như có Trình thúc thúc tại biết chết ở cái góc nào?”

      Thanh của Âu Dương Tịch thấp: “Về sau, khoảng hai năm trước, cũng bởi vì bảo vệ mà Trình thúc thúc bị sát hại......”

      Tầm Thiên Hoan quay đầu , liều mạng tự với mình nhìn ...... Bởi vì nhìn , nghe lời , lòng của ......

      “Mà nguyện vọng duy nhất của Trình thúc thúc là...... muốn đánh đổ Bắc thị, thâu tóm dưới cờ Hoa Thiên, đây là nguyện vọng duy nhất của ông ấy, ông ấy muốn hoàn thành......” Âu Dương Tịch dần dần nhắm mắt lại cúi đầu xuống......

      Nguyện vọng của Trình thúc thúc, sao có thể hoàn thành?

      “Cho nên......” Tầm Thiên Hoan chịu đựng đau lòng, : “ tiếc lợi dụng bất luận kẻ nào......”

      Trong phòng, khí trở nên nặng nề, áp lực.

      Âu Dương Tịch dừng lại hồi, : “Phải”

      Tầm Thiên Hoan ngậm miệng gì, như vậy, còn có lời gì có thể ?

      Chỉ có đau lòng......

      Tầm Thiên Hoan : “Trình thúc thúc kia..... của ....... nhất định là coi ông ấy trở thành cha của mình?”

      “Đúng.”

      Lệ đúng là vẫn nhịn được chảy xuống, tại gương mặt lăn xuống...... là khó chịu, phi thường phi thường khó chịu, biết, là vì chính mình hay là vì ......

      “Như vậy, trước kia vì cái gì cho tôi?” Tầm Thiên Hoan hỏi: “Vì cái gì trước kia cho tôi, thân phận chân của ? Nếu như phải lần kia ngoài ý muốn nghe được, có phải hay ý định giấu tôi cả đời?”

      Hồi lâu, mới gật đầu: “Ân.”

      Tầm Thiên Hoan hai mắt đẫm lệ mơ hồ, đau nhức lại như thế tinh tường, hỏi: “Âu Dương Tịch...... chưa bao giờ tôi đúng hay ?!”

      Âu Dương Tịch liền ngay: “ phải!”

      Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt : “ còn gạt tôi......”

      Âu Dương Tịch lắc đầu, : “ có, em, hảo thích em ...... trước khi gặp em căn bản là biết cái gì gọi là ‘’? Cái gì gọi là ‘Được ’? Chỉ sau khi gặp em, mới chính thức biết được cảm giác người là như thế nào, loại tư vị này, loại cảm giác này, trân trọng bằng cả mạng sống, muốn gìn giữ tốt, rất sợ nó biến mất, rất sợ những tình cảm mình có được biến mất nhưng là biết làm như thế nào mới có thể trước sau như ......”

      Nước mắt Tầm Thiên Hoan lẳng lặng chảy xuống, nhìn , chăm chú nhìn biểu vẻ mặt ......

      “Thân phận của , quá khứ của , đều là những thứ nguyện ý muốn sống chung với nó...... sợ thân thế của ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta, từng có hôn ước, có người cha đáng sợ như vậy...... Tôi......”

      Tầm Thiên Hoan rời khỏi ghế ngồi, thân thể run run, nhìn trong ánh mắt Âu Dương Tịch, sâu, mang theo loại tình cảm càng sâu đậm......

      Tầm Thiên Hoan lắc đầu lại lắc đầu......

      lẩm bẩm : “ cần ...... Tôi muốn nghe, tôi thích nghe!”

      buộc chính mình để cho bản thân đến gần , nhưng là, cách nào nhìn đau khổ như vậy, nếu , hội khống chế nổi chính mình...... Vì vậy, bước chân dần dần di động, nước mắt vẫn ngừng rơi, từng bước lui dần đến cửa ra vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 104
      #c10a5e']Edit : thuytinh


      Vừa mới chạy ra ngoài văn phòng, Tầm Thiên Hoan thu hút tất cả chú ý của đồng nghiệp, Tầm Thiên Hoan muốn bản thân mất mặt như vậy, nhưng là lệ vẫn nhịn được, đột nhiên hận mình, tại sao yếu đuối như vậy? Vì cái gì mỗi khi gặp Âu Dương Tịch, lại cách nào hạ quyết tâm? Trong nội tâm rất khó khăn quyết định, nhưng sau khi nghe thân thế của , lòng của lại khó chịu như bị dày vò......

      ràng mấy ngày trước mới thề, cùng vĩnh viễn còn bất kì quan hệ gì nữa, muốn hận , mực hận !

      Bây giờ phải tiếp tục hận như thế nào?

      làm hết thảy, đều là nên làm, có cái gì sai?

      muốn trách , muốn hận , đột nhiên lúc này tìm thấy bất kì lý do nào để làm như vậy!

      thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào? người cha như vậy, cuộc đời được sắp đặt...... cùng quen biết nhiều năm, mà trong vài năm đó chính là thời điểm Âu Dương Tịch gặp nguy hiểm nhất, mỗi ngày đều có nguy hiểm tánh mạng, trong lúc đó căn bản hề phát giác, thậm chí đôi khi còn phi thường bốc đồng cầu làm chuyện này chuyện nọ, nhưng đều nhất nhất đáp ứng , thuận theo , che chở ......

      Ông trời, có thể cho lý do để hận ?

      Cho lý do bất kì......

      Tầm Thiên Hoan chạy vào toilet, trốn , chính mình khóc phen, biết khóc bao lâu cho đến khi con mắt tựa hồ cũng làm mới, mới chậm rãi đứng lên, nhìn chính mình trong gương kia chật vật như thế nào, cảm thấy mình hảo nhược hảo yếu......

      hắt nước lên gương mặt của mình, rửa lại rửa, sau đó lau qua loa, nhưng là trong kính vẫn thấy ánh mắt mình đỏ hoe, đem tóc của mình buông xõa xuống hy vọng có thể che khuất chú ý của người khác, ra khỏi toilet, lại phát Âu Dương Tịch đứng ở bên ngoài đợi .

      Tầm Thiên Hoan ngẩn người, tiến cũng dám lui cũng xong, có chút cúi thấp đầu......

      Âu Dương Tịch chậm rãi đến trước mặt của , tay nhàng mà nâng cằm của , chú thị đôi mắt sưng đỏ của , đôi đồng tử sâu thẳm lộ ra ưu thương, : “Vì cái gì cuối cùng vẫn làm cho em phải khóc? rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến em giống như trước đây...... muốn em vì mà khóc, muốn em vì mà tổn thương...... chỉ muốn em gặp nhiều may mắn hạnh phúc ...... Sau đó, đừng rời khỏi .”

      Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, chăm chú............ánh mắt rời, trong khoảnh khắc cảm thấy chua xót......

      Tay run run chậm rãi nâng lên, nhìn ưu thương lông mày nhíu lại, muốn giúp vuốt......

      Thanh của Bắc Diệc Uy vang lên: “Thiên Hoan.”

      Tầm Thiên Hoan nghe tiếng nhìn lại, tay cứng đờ, sau đó lại bất tri bất giác buông thõng xuống, nhìn thấy Bắc Diệc Uy, tránh khỏi Âu Dương Tịch, đến trước mặt Bắc Diệc Uy.

      Bắc Diệc Uy : “Em làm sao vậy? Khóc sao?”

      Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên lay động đầu, : “Tôi sao.”

      Bắc Diệc Uy có chút nhíu nhíu mày, hề truy vấn, chỉ : “Nếu như mỏi mệt, hôm nay trước hết xin nghỉ, trở về .”

      Tầm Thiên Hoan lắc đầu: “ cần.”

      Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, biết nên cái gì, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch phía trước, trong đôi mắt đạo ám quang thoáng , khẽ nắm chặt ngón tay......

      nhẫn...... nhịn xuống như thế nào được nữa?!

      Chính có thể chịu được hết thảy, nhưng nhìn bộ dạng này của , như thế nào nhịn được?

      Đúng, nên ......

      Chỉ có...... ông Ngoại mới có thể giúp được !

      “Bộ dạng em như vậy, còn có thể làm được việc gì nữa sao?”

      Tầm Thiên Hoan hướng Bắc Diệc Uy miễn cưỡng cười: “Diệc Uy, cũng đừng để ý đến, còn nhiều việc phải làm a.”

      tại cũng đến giờ ăn cơm trưa, chúng ta cùng ăn trưa a.”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ, mới qua buổi sáng......

      Vốn cho là, làm việc trong công ty hai năm, tháng này cũng trôi qua rất nhanh, chính là tại, mới biết được, ra nửa ngày thời gian lại dài dằng dặc, chỉ có nửa ngày cũng có thể phát sinh rất nhiều rất nhiều chuyện tình......

      Tầm Thiên Hoan gật đầu, : “Ân, chúng ta ăn cơm .”

      Bỗng nhiên, Tầm Thiên Hoan dường như nghĩ đến cái gì, : “Tôi thiếu chút nữa quên, trong công ty chẳng phải chúng ta giả bộ quen biết, cùng nhau ăn cơm như vậy lộ ra sao?”

      Bắc Diệc Uy để ý: “Lộ thế nào?”

      Tầm Thiên Hoan : “ cũng thể như vậy, lúc trước tiết lộ mà.”

      Bắc Diệc Uy có chút thẹn thùng: “Thiên Hoan......”

      Lúc này Âu Dương Tịch mới có chút phản ứng: “Tôi đặt sẵn hai phần cơm, lát nữa có người đưa đến văn phòng. Bắc Diệc Uy hay là ăn mình .”

      Ánh mắt Bắc Diệc Uy đột nhiên u ám, vẻ mặt thay đổi: “Được.”

      Trước khi , Bắc Diệc Uy với Tầm Thiên Hoan câu: “Hảo hảo chăm sóc chính mình.”

      Sau đó, xoay người rời , bóng lưng của , thoạt nhìn, có chút đơn......

      Tầm Thiên Hoan quyết định, hôm nay mực bảo trì trầm mặc.

      sợ chính mình...... ra những lời tự chủ được.

      Cơm đưa tới, Âu Dương Tịch thay Tầm Thiên Hoan mở cà mèn ra: “Đây là món em thích.”

      Tầm Thiên Hoan gì, gật gật đầu.

      Tầm Thiên Hoan lẳng lặng ăn cơm.

      Âu Dương Tịch vừa ăn cơm, vừa chú thị , cơm ăn vào càng ngày càng có hương vị, chỉ ngơ ngác nhìn .

      Cảm nhận được ánh mắt nồng đậm của , Tầm Thiên Hoan vẫn trầm mặc , chỉ là lực nắm đôi đũa ngày càng gia tăng......

      Đừng như vậy nhìn, van ......

      Nhưng là ánh mắt như vậy, cả buổi chiều đều chưa từng rời khỏi ......

      Âu Dương Tịch, căn bản có tâm trí làm việc.

      Tầm Thiên Hoan phải cảm nhận được tấm lòng của , mà là muốn cảm nhận, muốn để ý đến cứ liên tục ở trước mắt , muốn hận lại phát càng đau khổ hơn.

      Âu Dương Tịch, có phải là Âu Dương Tịch trước kia, cách nào phân .

      tại cần chứng cứ xác định.
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #b32f0e']Chương 105
      #51721c']Edit : thuytinh


      Cứ như vậy sau vài ngày, các đồng nghiệp trong công ty cũng dần dần phát giác quan hệ giữa Âu Dương Tịch và Tầm Thiên Hoan bình thường. Trong công ty, ai cũng biết Tầm Thiên Hoan là người tâm phúc bên cạnh Âu Dương Tịch, nên bất kì nhân viên nào gặp Tầm Thiên Hoan cũng đều bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi thân thiết, nhưng mà sau những khuôn mặt cười đó là cái gì, chỉ có bản thân người đó mới biết . Tầm Thiên Hoan thích loại cảm giác này, từ trước đến giờ chỉ muốn mỗi người đối xử chân với , vui vẻ chính là vui vẻ, thích chính là thích, có làm những điều giả tạo, rập khuôn như vậy......

      ngày, thư ký của Âu Dương Tịch đột nhiên bên tai Tầm Thiên Hoan rằng: “Tốt nhất nên cẩn thận chút, đừng có đâu mình.”

      Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ấy. Người thư ký kia thái độ điềm nhiêm lạnh nhạt.

      Tầm Thiên Hoan hiếu kỳ: “Vì sao như vậy?”

      ấy chỉ cười : “Bởi vì trong công ty, danh tiếng của quá lớn, những gì tôi có thể với chỉ có vậy, chính hãy chú ý a.”

      Tầm Thiên Hoan khỏi sững sờ.

      Tay Tầm Thiên Hoan gần như bình thường lại, kỳ vết thương cũng sâu, hơn nữa được xử lý kĩ lưỡng nên nhanh chóng hồi phục.

      Hôm nay là trời đất ban ơn, cả ngày Tầm Thiên Hoan đều gặp Bắc Diệc Uy, mà Âu Dương Tịch bởi vì số việc sớm rời khỏi công ty. Giờ tan tầm, đứng quảng trường mình, Tầm Thiên Hoan thoải mái mà thở phào cái, cố gắng nở nụ cười tươi.

      Hội tốt, hết thảy đều tốt!

      Tầm Thiên Hoan bắt được xe taxi, bất chợt lại muốn tận hưởng cảm giác mình như vậy nên muốn thong thả dạo đường, hơn nữa bộ nhiều cũng có lợi.

      Tầm Thiên Hoan bắt đầu thong thả bước , bước chân nhàng, hít thở bầu khí thoải mái, cứ mãi. Lúc này Tầm Thiên Hoan mới phát lại tới căn nhà cùng Âu Dương Tịch ở trước đây, Tầm Thiên Hoan sững sờ đứng ở đó, xảy ra chuyện gì, ......

      Tầm Thiên Hoan khỏi cúi đầu xuống, mũi chân di di xuống đất......

      Đột nhiên, phía sau Tầm Thiên Hoan xuất vài người dáng vẻ tử tế, Tầm Thiên Hoan còn chưa kịp phản ứng, những người kia liền bắt lấy bờ vai của , kéo vào trong ngõ ......

      Tầm Thiên Hoan kinh hoảng thôi, hét lớn: “Các người là ai, muốn làm gì? Cứu mạng cứu mạng a!”

      người trong đó che miệng của , cho bất kì cơ hội lên tiếng nào, đây là ngõ cụt, lúc đến cuối đường, vì vậy, nhóm người liền đem ném xuống đất, bị đau thôi nhưng cũng có kêu ra tiếng, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn mấy thanh niên đều khoảng 27,28 tuổi gì đó, lạnh lùng : “Các người là ai?”

      người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen tiến đến chỗ Tầm Thiên Hoan: “Là những người đàn ông của !”

      Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Ai phái các người tới?”

      cho rằng chúng ta cho biết sao?”

      “......” Tầm Thiên Hoan tìm kiếm tia cơ hội cuối cùng, : “Như vậy, muốn như thế nào các người mới bằng lòng thả tôi? Bao nhiêu tiền?”

      “Nha đầu như có thể có bao nhiêu?“

      Lời vừa ra, mấy người đàn ông đều phá lên cười.

      Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn, tim đập loạn cả lên, toàn thân đều sợ hãi, giữ chặt lấy y phục của mình, chẳng lẽ lần này trốn thoát sao?... Những người đàn ông này, chỉ nhìn cũng khiến cho cảm thấy chán ghét, dơ bẩn!

      Chính mình, sao có thể bị những người này đụng?!

      Tầm Thiên Hoan cắn răng, chuẩn bị từ mặt đất đứng lên, ai ngờ, cái người đàn ông mặc áo khoác ngoài nghiêng hạ thân, đẩy thân thể mềm mại của ngã trở lại…….Tầm Thiên Hoan giãy dụa, cho tiến thêm bước đụng chạm vào mình, lúc này hai người đàn ông khác cũng bắt đầu đến hỗ trợ, Tầm Thiên Hoan lại trận hỗn loạn quyền đánh chân đá, nhưng hầu như có kết quả, nghe thấy thanh quần áo chính mình bị xé nát, phản kháng càng dữ dội, phẫn nộ kêu:

      “Hỗn đản, các người những vương bát đản này, thả tôi ra!! Súc sinh!!”

      “Súc sinh, các ngươi những súc sinh này, các ngươi hội chết yên lành!!”

      “Thả tôi ra!! Tôi giết các ngươi!!”

      “Hỗn đản......”

      “Súc sinh......”

      Sau hồi phản kháng, mấy người đàn ông đều bị Tầm Thiên Hoan làm cho ra thân mồ hôi, mà còn chưa chế phục được, người trong đó dừng lại, : “Ca, chúng ta tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, nha đầu kia tính tình quá liệt! Dùng sức mạnh được.“

      Người đàn ông mặc đồ đen nhìn : “Có biện pháp nào tốt cứ !”

      sớm còn nhẫn nại!

      Người nọ lấy ra lọ thuốc từ trong túi quần của mình, đổ ra mấy viên, cười tủm tỉm: “Loại thuốc này chỉ cần nuốt vào, khí lực của ta lập tức biến mất, hơn nữa sau đó cho dù chúng ta muốn, ta cũng van xin được làm tình.”

      Người đàn ông mặc đồ đen thoáng giật mình, rồi liền trở nên vui vẻ, : “Hảo tiểu tử, có loại thuốc như thế còn sớm lấy ra?!”

      Người nọ cười mà , trong tay cầm mấy viên thuốc kia nhét vào trong miệng của , buộc nuốt vào trong bụng, lúc những viên thuốc bị ép qua yết hầu, Tầm Thiên Hoan gần như muốn tắc thở! Lửa giận bừng bừng, nhưng có biện pháp phát tiết ra!

      Hơn nữa, ngay sau khi Tầm Thiên Hoan nuốt vào những viên thuốc cũng cảm giác được sức lực cả người dần dần biến mất, muốn động đậy, muốn giãy dụa đều thể, thân thể của dần dần nghe lời của bản thân, chỉ có ánh mắt kia giống như mũi tên, hận thể hung hăng cắm vào tim của từng người bọn họ!

      chỉ có thể trơ mắt nhìn những người này dùng bàn tay dơ bẩn của bọn họ cởi bỏ nút thắt, đem y phục của mình từng cái từng cái lột ra, da thịt của có thể cảm giác tinh tường lạnh buốt khi tiếp xúc với khí, đồng thời nó cũng khắc sâu vào mắt của những kẻ háo sắc này......

      Thân thể của hề có lực, dù cho trong nội tâm sôi trào điên cuồng, lại bất lực, tùy ý những người đàn ông này quan sát thân thể của mình......

      Bỗng “Phanh!!” tiếng, ngay sau đó tiếng kêu đau vang lên: “A!!”

      Tầm Tân Đồng cầm trong tay côn gỗn, giải quyết hết từng tên, bọn chúng chưa kịp phản ứng côn gỗ liên tiếp giáng xuống, chỉ vải ba cái ba người đàn ông lập tức ngã xuống đất!

      Tầm Tân Đồng quăng côn gỗ ra, sau đó cởi áo khoác của mình che lên thân thể Tầm Thiên Hoan, nhìn Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt của vô hạn đau lòng......

      Tầm Thiên Hoan trầm thấp gọi tiếng: “Tân Đồng......”

      Tuy những người kia ngã xuống, nhưng trong lòng Tầm Thiên Hoan vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy Tầm Tân Đồng, ánh mắt vừa rồi tràn ngập phẫn nộ, trong khoảng khắc trở nên nhu nhược, lúc này đây mới chính thức cảm thụ.

      Bởi vì sợ hãi mà trong ánh mắt có vẻ ướt át, : “May mắn em kịp thời đến đây.”

      Tầm Tân Đồng ôm lấy từ mặt đất đứng dậy, từng bước ra ngoài, : “Em tới, chị cần sợ, em bảo vệ chị.”

      Tầm Thiên Hoan vô ý thức vươn tay chăm chú ôm , thân thể hai người gần sát, kỳ ở trước mặt của vĩnh viễn được an toàn, ai cũng có thể phản bội ngoại trừ - Tầm Tân Đồng , nhàng gọi: “Tân Đồng......”

      Ngũ quan Tầm Tân Đồng tuấn tú, thanh ôn nhu: “Nếu có thể vĩnh viễn nghe thấy chị gọi em như vậy tốt rồi......”

      Vì vậy, lại gọi tiếng: “Tân Đồng......”

      Khóe môi Tầm Tân Đồng khỏi cong lên, ôm càng chặt.

      Toàn thân vô lực dán trước bộ ngực của , khẽ : “Tân Đồng...... Tân Đồng...... Tân Đồng, thế giới này chỉ có em phản bội chị phải ? Em là thiệt tình rất tốt với chị phải ?”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :