1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a40928;']Chương 92 - Về đâu?
      #ba3207;']Edit : thuytinh


      #0e7b8a;']Âu Dương Tịch được cấp tốc mang đến bệnh viện.

      #0e7b8a;']Xe cứu thương chạy hoả tốc đường.

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan mê mang ở ven đường, những thân cây bên đường cứ chậm rãi lui ra phía sau, mặt biểu tình, ánh mắt vô thần mà nhìn thẳng phía trước, chân từng bước về phía trước......

      #0e7b8a;']Trong lúc đó, chiếc xe cứu thương “Ô ô ô” chạy vội qua bên cạnh...... Trong xe cứu hộ, Âu Dương Tịch khó chịu nằm ở cáng cứu thương, Ân Khả ở bên cạnh lo lắng nhìn ...... Chỉ nghe miệng ngừng thào: “Thiên Hoan, Thiên Hoan......”

      #0e7b8a;']Xe cứu thương gào thét chạy ......

      #0e7b8a;']Xoáy lên trận gió, sợi tóc bay lên, tay áo phiêu khởi, dường như chỉ cần gió lớn chút liền thổi bay thân thể gầy gò của ......

      #0e7b8a;']Từ trong Thiên Hoa, Bắc Diệc Uy vội vàng chạy ra đường nhìn quanh, liền trông thấy thân ảnh Tầm Thiên Hoan xa xa, giống như thể xác có linh hồn bước từng bước bên vệ đường......

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy nhíu nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo, chỉ mất vài phút bắt kịp , bắt lấy cánh tay của : “Thân thể của em rất yếu, lên xe của , đưa em trở về.”

      #0e7b8a;']Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thay đổi, rút cánh tay ra khỏi tay , hờ hững : “Tôi sao, có thể tự trở về nhà được.”

      #0e7b8a;']“Nhà?.” Bắc Diệc Uy vẻ mặt hơi trầm xuống: “Em nhà nào?”

      #0e7b8a;']Nhà nào?

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan sững sờ, cái khó chịu mà đè nén nãy giờ, đến khắc này lại trỗi dậy và đau nhức.

      #0e7b8a;']“Em còn muốn trở lại cái chỗ kia sao?”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn , trong ánh mắt lộ vẻ thê lương, trong lòng hỏi mình: Như vậy, còn có thể đâu?

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy vươn tay đem nhàng ôm vào trong ngực, : “Theo , theo về nhà.”

      #0e7b8a;'] rất rối loạn, kịp suy nghĩ : “ cần.”

      #0e7b8a;'] mặt Bắc Diệc Uy lộ ra đau lòng, : “Vì sao? Bây giờ đâu mới thực là nhà của em, em vẫn là người của Bắc gia mà tại sao lại trở về?”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan có chút khủng hoảng, hai tay bụm lấy môi của mình, sau đó dần dần dời tay ôm lấy cả khuôn mặt của mình, : “Đừng ép tôi, đừng ép tôi.”

      #0e7b8a;']Đồng tử Bắc Diệc Uy sâu: “ có, có bức em, có...... Chẳng lẽ em nghe hiểu, ...... cầu xin em sao?”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan giật mình lặng yên.

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy nhàng mà : “Bắc gia tại cái gì cũng có, nhưng mà phòng ở còn trống, từ nay người hầu cũng rời hết, căn nhà to nhưng cái gì cũng đều có, chúng ta phải tự làm việc: nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, em có nguyện ý ở cùng ?”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan hữu khí vô lực : “Giờ muốn tôi trở thành người hầu sao?”

      #0e7b8a;']“Nào có.” Bắc Diệc Uy cười: “Chỉ là tại cái gì cũng biết, trước tiên em  chậm rãi dạy , sau này em cũng cần làm, cứ giao hết cho , thế nào?”

      #0e7b8a;']“ tại tôi nghĩ đến chuyện này.”

      #0e7b8a;']“Vậy em muốn làm gì?”

      #0e7b8a;']Ánh mắt Tầm Thiên Hoan chú thị phương xa, bình tĩnh : “Tôi muốn tìm nơi yên tĩnh nằm nghỉ, sau đó lẳng lặng lẳng lặng thiếp , quên tất cả...... có phiền não, có tình , có đau lòng......”

      #0e7b8a;']Tâm Bắc Diệc Uy siết chặt.

      #0e7b8a;'] chính là sợ chuyện này!

      #0e7b8a;']Tay của khỏi nắm chặt, dường như là phi thường lo lắng biến mất, : “Cầu xin em, theo trở về, chỉ cần em hảo hảo còn sống, em muốn điều gì cũng có thể!”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn , : “Chính là, tại sống đối với tôi chính là thống khổ.”

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy chăm chú ôm : “Em thể vì người đàn ông như vậy mà tra tấn chính mình như thế, cái này đáng!”

      #0e7b8a;']“Chính là tôi thương ta......” Tầm Thiên Hoan cứng ngắc thân thể: “Tôi ta, , thương , tín nhiệm , ỷ lại ...... Hôm nay, ngay lúc vừa rồi, tôi cho là tâm mình chết, tại tôi vẫn còn đau quá đau quá...... Tôi biết làm sao bây giờ......”

      #0e7b8a;'] bất lực, đau nhức, như than đỏ thiêu đốt trong ruột gan......

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy nhìn , : “Như vậy, em có thể thử  đem tình...... này, chuyển sang người khác, để cho người khác có cơ hội thương em, em có nguyện ý thử lần ?”

      #0e7b8a;']Đúng vậy, chính là thế thân, nếu như nguyện ý, làm thế thân cũng sao.

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười, cười đạm mạc: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe.”

      #0e7b8a;']Bắc Diệc Uy kinh ngạc: “......”

      #0e7b8a;']Đáy mắt bi thương ràng như thế, nhưng có phát . [tội nghiệp ảnh quá]

      #0e7b8a;']Khi cố lấy dũng khí, trong lòng trải qua vô số lần thuyết phục chính mình, rốt cục ra những lời này, lại đem những này lời trở thành......

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan ổn ổn suy nghĩ, nhìn : “Bắc Diệc Uy, tôi với , đừng thương tôi, ngàn vạn lần nên.”

      #0e7b8a;'] bật thốt: “Vì cái gì?”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan hít sâu: “Bởi vì, tôi lại thương, tín nhiệm người nào khác.”

      #0e7b8a;']Tầm Thiên Hoan dần dần minh bạch đạo lý: cái thế giới này, có lẽ bất kì vật gì đều có giá trị, duy chỉ có tình đáng đồng!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #36518b;']Chương 93
      #b43b0c;']Edit : thuytinh



      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/1EfCLMA.jpg" width="620" height="3000" /><br style="color: #9e13a4;" /><br style="color: #9e13a4;" />


      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/atQN74f.jpg" width="620" height="3000" />

      #9e13a4;'] 

      #9e13a4;']“Thiếu gia, đừng như vậy, thế khó liệu, cậu cũng đâu có muốn thế này,” Quản gia kia cảm khái vô hạn : “Chỉ là, tôi cũng già rồi, cả đời đều ở Bắc gia, tại muốn tôi rời , tôi muốn a!”

      #9e13a4;']“Lưu thúc......”

      #9e13a4;']“Thiếu gia, hãy cho tôi tiếp tục lưu lại Bắc gia, biết tại cậu có nhiều khó khăn, cứ coi như tôi lưu lại để chăm sóc cậu, đừng coi tôi như quản gia, tôi cũng tuyệt lấy nửa phân tiền lương, chỉ cần có thể tiếp tục lưu lại Bắc gia!”

      #9e13a4;']Quản gia cả đời đều kính dâng cho Bắc gia, thậm chí ra ngoài cũng , hôm nay bảo cho ông ấy rời , ông ấy biết đâu? Đối với ông mà Bắc gia chính là nhà của ông!

      #9e13a4;'] chỉ có Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan cũng hiểu được đạo lý này, : “Diệc Uy, hãy để quản gia lưu lại, trong nhà chỉ có hai người chúng ta cũng quạnh quẽ, nhiều người cũng tốt.”

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy chỉ cần Tầm Thiên Hoan nằm ở giường nghỉ ngơi, nhưng Tầm Thiên Hoan quật cường muốn xuống bếp nấu cơm.

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy : “Uy, đưa em trở về phải là để em làm người hầu.”

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “ cho rằng tôi cam làm người hầu? Tôi là mến xuống bếp nấu cơm, bằng , tôi cũng chẳng muốn làm!”

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy lại đè bả vai Tầm Thiên Hoan, áp ngồi ở giường: “Hảo, cứ cho là như vậy, hôm nay dù thế nào em cũng phải nghỉ ngơi trước!”

      #9e13a4;']Hôm nay, bị đả kích lớn cỡ nào......

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan lắc đầu :“ cần, cứ để cho tôi làm, tôi van .”

      #9e13a4;']“Vì cái gì?”

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan cười nhạt rũ mắt, : “Bởi vì, nếu tôi ngồi mình, tôi miên man suy nghĩ, như vậy, tôi rất khó qua rất khó qua......”

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy kinh ngạc gì.

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan liền đứng lên, qua bên cạnh , tràn đầy tự tin : “ hình như còn chưa có nếm thử tài nghệ của tôi a? Đêm nay nếm, bảo đảm làm cho thất vọng!”

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy ngăn trở... nữa, chỉ mỉm cười : “Có tự tin như vậy?”

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan ngoái đầu nhìn lại cười: “Đó là đương nhiên!”

      #9e13a4;']Nét mặt tươi cười che dấu nội tâm chồng chất vết thương......

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy theo đuôi Tầm Thiên Hoan đến phòng bếp, vào phòng bếp liền thấy động tác thuần thục, rất có tuần tự.

      #9e13a4;']Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Trước kia em thường xuyên xuống bếp sao?”

      #9e13a4;']Thường xuyên......

      #9e13a4;']Đúng vậy, trước kia, cảm thấy vì người kia xuống bếp là việc phi thường hạnh phúc......

      #9e13a4;']“Tôi rất thích nấu nướng, từ nay về sau có lộc ăn rồi.”

      #9e13a4;']“Cám ơn em.”

      #9e13a4;']Ngữ khí của nghiêm túc làm cho có chút được tự nhiên, cười cười : “Khách khí cái gì? Từ nay về sau tôi cũng ở trong nhà này, bản thân cũng cần ăn cơm chứ, chẳng lẽ lại để cho người đàn ông chưa từng nấu cơm làm sao?”

      #9e13a4;']“ rất muốn học.”

      #9e13a4;']“ cần, tôi cũng phải là sư phụ chuyên nghiệp.”

      #9e13a4;'] liệt môi cười: “ là học trò giỏi được rồi.”

      #9e13a4;']Tầm Thiên Hoan dừng tay, nhìn cái, : “ cần phải học cái này, phải  là người làm đại , tôi tin tưởng có ngày có thể thành công lần nữa!”

      #9e13a4;']Hơn nữa, phải vì ngày đó mà cố gắng sao?

      #9e13a4;']Bằng vì cái gì mà còn ăn khép nép muốn ở lại công ty kia.

      #9e13a4;']“Cảm ơn lời vàng ngọc của em.”

      #9e13a4;']“ cần, tôi cũng chỉ là tùy tiện mà thôi.”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #b12b06;']Chương 94 - Bắt đầu lại
      #1e5ce0;']Edit : thuytinh


      Hôm nay Tầm Thiên Hoan chết lặng, những người đàn ông kia vì thành công, vì nghiệp có thể bỏ hết thảy, tài nào theo kịp.

      con người, có tình cảm có hiểu biết, phải vật phẩm để lợi dụng.

      Từ nay về sau, muốn chính thức sống tiêu sái, chính thức tùy tâm sở dục, bị bất luận kẻ nào điều khiển! Đồng thời, cũng lại để cho người ta có cơ hội khống chế, lợi dụng!

      Trải qua việc này, đối Bắc Diệc Uy quả có xấu hổ, đối Âu Dương Tịch, lòng của ...... coi như chết.

      ............

      Đồ ăn được bày lên bàn.

      Tầm Thiên Hoan thở ra, cởi tạp dề xuống, chuẩn bị dùng cơm, Bắc Diệc Uy ngồi xuống ở bên bàn, quản gia ra ngoài có chút việc, Tầm Thiên Hoan để phần đồ ăn lại cho ông ấy.

      Nhìn lướt qua bàn, Tầm Thiên Hoan : “Từ nay về sau chúng ta nên đổi cái bàn hơn để làm bàn ăn, hai người ăn cơm mà dùng bàn lớn như vậy phù hợp, khập khiễng.”

      Bắc Diệc Uy nhìn , : “Hảo, đổi bàn .”

      Bắc Diệc Uy cầm đũa, gắp ít đồ ăn ở gần tay mình nhất đưa vào miệng thử hương vị......

      Tầm Thiên Hoan nhìn hỏi: “Hương vị thế nào?”

      Bắc Diệc Uy chỉ nhai mà có trả lời, rồi cười cười.

      Tầm Thiên Hoan nhìn vẻ mặt có chút quái dị, chính mình liền động đũa nếm nếm, lập tức nhíu mày.

      Hương vị món ăn khác xa trước đây.

      Quả nhiên, nấu ăn cũng cần có tâm tình.

      Tầm Thiên Hoan cười : “Được, ăn tạm vậy , từ nay về sau tôi chú ý.”

      Bắc Diệc Uy để tâm, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn: “Có thể ăn món ăn do em làm, rất thỏa mãn.”

      Tầm Thiên Hoan nhìn ăn.

      ngại chú ý......

      Bắc Diệc Uy vừa chăm chú ăn vừa : “Vừa rồi trong lúc em nấu cơm, cha mẹ em có gọi điện thoại đến đây.”

      Tầm Thiên Hoan giật mình nhiều lắm, đây là tất nhiên, chỉ cúi đầu xuống, bắt đầu ăn cơm, thản nhiên : “Ân.”

      muốn biết họ những gì sao?”

      Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn : “ gì?”

      Bắc Diệc Uy : “ Ý của cha mẹ em là...... hy vọng em về nhà ở với họ thời gian.”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ.

      Cuối cùng vẫn chỉ có cha mẹ là con của mình nhất: khi họ biết Bắc Diệc Hâm chết, lại thêm Bắc gia phá sản, liền lo lắng cho , sợ ở Bắc gia chịu khổ, đương nhiên biết ý của họ, về nhà ở thời gian cũng chính là trở lại nhà mẹ đẻ, cần tiếp tục làm ...... con dâu Bắc gia ...... Tầm Thiên Hoan rất cảm động, nhưng : “Tôi quay về.”

      Động tác ăn cơm của Bắc Diệc Uy khỏi trì hoãn trì hoãn, : “Đứa ngốc, vì cái gì quay về? Trở về , em bây giờ được tự do, Bắc gia...... lại ràng buộc em nữa ...... Bắc gia bây giờ còn là Bắc gia của trước đây......”

      “Tôi quay về.”

      “Vì cái gì?”

      Tầm Thiên Hoan nặng nề nhìn , nửa ngày mới : “Con được gả theo chồng cũng giống như nước tạt ra khỏi chậu, tôi lại trở về làm cho họ, làm cho cha mẹ tôi lo lắng, hiểu chưa?”

      “Nhưng họ dù sao cũng là người nhà của em......”

      Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt : “Tôi cũng ở đây lâu, từ giờ tôi cố gắng tìm căn phòng thích hợp rồi tôi chuyển , tại tôi hẳn là có quyền lợi làm chủ việc này rồi phải ?”

      Bắc Diệc Uy “Ân” tiếng rồi bảo trì trầm mặc.

      Bữa cơm sắp xong Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Em có ý định cho ai biết nơi ở mới của mình sao?”

      “Tại sao phải giữ bí mật?”

      Tầm Thiên Hoan ăn no, để đũa xuống, thuận tay cầm giấy lau miệng, theo dõi .

      Bắc Diệc Uy có vẻ cũng no, vì vậy cũng ăn nữa, cùng đối mặt : “Nếu như Âu Dương Tịch biết ......”

      Tầm Thiên Hoan cười khổ, có chút thống khổ : “ ta...... Bây giờ còn để ý tôi sao? Mục đích của ta đạt tới, tôi đối với ta mà , còn bất luận tác dụng gì nữa, hơn nữa, cho dù ta tới tìm tôi, cũng vô pháp vãn hồi rồi.”

      “Trực giác cho biết, ta chắc chắn đến tìm em.”

      Âu Dương Tịch, làm sao có thể buông ra dễ dàng như thế?

      “Đó là chuyện của ta.” Tầm Thiên Hoan : “Tôi tha thứ người phản bội tôi!”

      “Như vậy...... ?”

      Tầm Thiên Hoan nghễ : “ sao?”

      Bắc Diệc Uy vui đùa : “ có thể vì em làm hết thảy, trả giá hết thảy, như vậy, em có nghĩ ngày nào đó tiếp nhận ?”

      Tầm Thiên Hoan nhìn , đối với những việc từng vì mà làm, trong nội tâm càng nhiều áy náy: “Cám ơn , nhưng tại tôi nghĩ người nào nữa.”

      Bắc Diệc Uy cười cười, : “ biết trước là em trả lời như vậy.”

      Nhưng, vẫn là nhịn được hỏi, đáy lòng vẫn luôn hi vọng.

      Tầm Thiên Hoan đạm mạc cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Sau khi ăn xong lâu.

      Hai người ngồi ở trong phòng khách to như vậy, thú vị, chỉ ngồi yên như vậy, câu trò chuyện cũng có, thẳng đến mười giờ tối, Tầm Thiên Hoan có chút bối rối.

      từ ghế salon đứng lên, : “Chúng ta trở về phòng a.”

      vô cùng tự nhiên, tựa như mỗi ngày vào lúc này đều những lời như vậy.

      Chính là, vừa xong, cảm thấy vi quẫn.

      như thế nào quên, thân phận tại của hai người bọn họ khôi phục, cần tiếp tục đóng giả vợ chồng.

      nghĩ tới, ra trong lúc cùng Bắc Diệc Uy chung sống cũng có chút thói quen.

      Bắc Diệc Uy nhìn , ánh mắt sâu, : “Em trở về phòng trước , muốn ngồi lát nữa.”

      Tầm Thiên Hoan “Ân” tiếng, liền xoay người lên lầu, vô cùng chậm, rất chậm, nhưng cảm giác lại rất nhanh đến gian phòng.

      Mở cửa, ngọn đèn chiếu ngập cả gian phòng, Tầm Thiên Hoan cảm giác có chút chướng mắt, thích ứng, quen mặc áo ngủ dày, vì vậy trước khi lên giường liền thay đổi bộ váy ngủ tơ mỏng hồng nhạt. Sau đó leo lên giường, nằm xuống, mặc dù có chút buồn ngủ, lại muốn nhắm mắt, nhắm mắt lại, những hình ảnh tự chủ được xuất ở trong đầu......

      Nhưng mở mắt ra ánh đèn càng làm chướng mắt, ngọn đèn sáng sáng làm nghĩ đến ánh đèn huyền hoặc khi .....  mỗi lần cùng Âu Dương Tịch ân ái tình cảnh......

      Lòng lại bấn loạn.

      Tầm Thiên Hoan run rẩy tay, lục lọi tìm công tắc đèn, rồi ấn......

      Trong phòng chỉ còn mảnh hắc ám!

      Trong chốc lát ánh sáng đều biến mất, còn nhìn thấy được gì nữa!!

      sợ hãi, thân thể thắt chặt lại, nhưng cố chịu đựng, nhịn xuống......

      lát sau, ánh mắt dần dần thích ứng bóng tối, có thể thấy lờ mờ vài thứ gì đó trong phòng, nhưng mà càng sợ, bởi vì khi nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, chăm chú nhìn chằm chằm vào, sau đó, vật kia chậm rãi biến ảo, sau đó...... Lại dữ tợn......

      Trong tiềm thức, biết đây là ảo giác.

      lại bản năng hét rầm lên.

      Sợ, rất sợ hãi! Tịch mịch, đơn, sợ hãi, tầng tầng tràn ngập......

      từ giường té xuống đất, cũng đem theo chăn mền lao xuống, lảo đảo bổ nhào hướng tới cửa, tay còn chưa kịp đụng tới tay nắm cửa, cửa bật mở ra, Tầm Thiên Hoan bị cánh cửa đụng trúng khiến cho té xuống đất.

      Bắc Diệc Uy vừa thấy Tầm Thiên Hoan ngã xuống đất, cả kinh, vội vã bước qua khỏi cửa phòng đỡ đứng dậy, ai ngờ, tựa như vớ được cái phao cứu mạng, nắm chặt buông ra.

      Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan ôm đến giường, chuẩn bị mở đèn.

      Tầm Thiên Hoan lại nắm chặt , : “Đừng bật đèn!”

      sợ tối, đây là bệnh từ đến lớn của , cực kỳ sợ tối, những cũng lại cực kỳ chán ghét ngọn đèn!

      Bắc Diệc Uy nghi hoặc, cũng thêm gì, dựa vào , tại bên giường ngồi xuống.

      “Có ở đây, cần sợ cái gì hết,” Bắc Diệc Uy thành khẩn: “Hãy tin tưởng .”

      Tầm Thiên Hoan lúc này còn sợ hãi như lúc trước, tâm tình cũng dần dần vững vàng lại, tay của chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ của , : “Khuya hôm nay hãy ở lại bên cạnh tôi.”



      #9f0e4e;']Chương sau có H nha, mọi người ủng hộ nhìu nhìu ta mới có động lực để edit nhanh nhanh nha!!!!!!!!!!!!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/FNzg7TT.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/2mfrUgF.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/zsSB1Tl.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/bzlwiTW.jpg" width="620" height="732" />

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      #11914f']Chương 95

      #966d0c']Edit : thuytinh


      Bệnh viện, trong phòng bệnh VIP.

      Đột nhiên Âu Dương Tịch vén chăn lên, : “Tôi muốn tìm Thiên Hoan!”

      Ân Khả ở bên khư khư giữ chặt lấy : “Tịch, từ khi nào mà cậu biến thành chẳng phân biệt được nặng như vậy? tại trễ như vậy, thân thể của cậu lại tốt, cậu như thế nào tìm ấy?!”

      Âu Dương Tịch ánh mắt chìm trong hắc ám: “Tôi quản được nhiều như vậy, tôi chính là muốn tìm ấy, bất kể như thế nào, tôi đều muốn giải thích ràng với ấy!”

      Ân Khả : “Cậu cho rằng bây giờ ấy còn nghe lời cậu giải thích sao?”

      “Bất kể như thế nào, tôi đều muốn ràng với ấy, về phần ấy......có thể tha thứ tôi hay , đó còn là do ...... duyên phận.” Âu Dương Tịch nhìn Ân Khả, : “Cầu xin cậu lần này đừng có lại ngăn cản tôi, càng trễ phần cùng ấy giải thích, lòng của tôi lại càng bị phần tra tấn!”

      “Đó là do cậu tự tìm!” Ân Khả cau mày: “Âu Dương Tịch, cậu làm sao có thể biến thành như hôm nay vậy? Cậu có còn là đàn ông nữa hay ? Vì người phụ nữ, ràng ngay cả mạng sống của mình cũng chẳng quan tâm! Cậu nhớ bác sĩ : tại cậu cần hảo hảo an dưỡng sao?”

      Âu Dương Tịch cười khổ: “Đúng vậy, đây chính là tôi tự tìm! Hơn nữa, tại cái bộ dạng này của tôi còn giống như người đàn ông sao?”

      Ân Khả ánh mắt thâm trầm.

      Đêm hôm đó, Âu Dương Tịch rất muốn trốn khỏi bệnh viện. Dưới giám thị của Ân Khả, cách nào rời nên Âu Dương Tịch tính toán: trước tiên giả vờ chậm rãi ngủ say, khiến cho Ân Khả vì ngủ mà buông lỏng cảnh giác và cũng ngủ rời . Ân Khả ở phòng bệnh trông mười tiếng đồng hồ, muốn buồng vệ sinh; đợi sau khi Ân Khả ra ngoài phòng bệnh vệ sinh, Âu Dương Tịch mở to mắt, nhảy xuống khỏi giường bệnh, để giảm bớt thời gian cũng thay đồ bệnh nhân ra mà lập tức trốn ra ngoài......

      Ân Khả trở lại phòng bệnh, trong phòng bóng người, chỉ có chăn mền giường bệnh mất trật tự chịu nổi, khỏi tức giận bộc phát, nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, sau đó hung hăng giáng quyền tường lạnh như băng!

      ......

      Trong đêm khuya, gió lạnh phơ phất, Âu Dương Tịch ra tới ngoài đường, người chỉ mặc đồ bệnh nhân, căn bản là có khả năng giữ ấm.

      Lạnh…… rất lạnh, Âu Dương Tịch đường mà cảm giác thân thể mình nhanh đông cứng, nhưng bước chân của lại nhanh như cũ, cấp tốc chạy tới căn nhà trọ của hai người.

      tới trước cửa mới phát trong căn hộ có ngọn đèn, tối như mực, lại có mang chìa khóa, biết có ở nhà hay nên đem theo hy vọng mong manh, gõ cửa mạnh: “Thiên Hoan, em có ở nhà ? Thiên Hoan?”

      Trong phòng, có động tĩnh.

      Trong nội tâm Âu Dương Tịch sốt ruột, lại gõ lại gọi: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, em ở đâu? Mở cửa dùm được ?!”

      “Thiên Hoan......”

      Thanh của kiềm chế được, càng lúc càng lớn, dùng sức gõ cửa.

      Lúc này, hàng xóm cách vách rốt cục nhịn được mở cửa thò đầu ra, vui : “Hơn nửa đêm rồi, gọi quỷ a?”

      Âu Dương Tịch nhìn hàng xóm, giọng : “ có ý tứ, quấy rầy chị.”

      Hàng xóm kia: “ cần gõ nữa, gõ nữa cũng vô dụng, hôm nay người trong phòng này hoàn toàn có ai trở về, phải cũng sống ở nhà này sao? Quên mang chìa khóa ah?”

      Âu Dương Tịch sững sờ .

      Hàng xóm nhìn lời nào, gió lạnh thổi qua khỏi lạnh run cả người nên hề để ý tới Âu Dương Tịch nữa, mà đóng cửa lại quay vào trong, tiếp tục ngủ.

      có, có ở nhà......

      Như vậy, đâu?

      Có phải là...... Lại trở lại Bắc gia?

      Âu Dương Tịch nhắm mắt lại...... lưng tựa vách tường, dần dần trượt xuống, sau đó vô lực ngồi dưới đất......

      Ngồi xuống, chính là ngồi đêm...... Thân thể của ngoại trừ lạnh cũng chỉ có lạnh, lạnh như tường băng, lạnh như băng, lạnh như gió đông, lạnh như băng tâm......

      Thiên Hoan......

      Giữa chúng ta, còn có thể vãn hồi ?

      ---------------

      Ngày hôm sau.

      khi Tầm Thiên Hoan...tỉnh lại, Bắc Diệc Uy xuống giường, người của còn đau nhức, đêm rút cục trôi qua.

      Tầm Thiên Hoan bò xuống giường, thay quần áo xong lại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, tại trong tủ đồ tìm kiếm phen, rốt cuộc tìm được lọ thuốc. Cái lọ thuốc này là mua từ trước đây rất lâu, sau khi cùng Bắc Diệc Uy hoan ái đều quên uống thuốc tránh thai, gần đây đều nhớ rất kĩ.

      Bắc Diệc Uy vào, vừa hay nhìn thấy uống thuốc.

      giật mình nhưng thêm cái gì, Tầm Thiên Hoan tự nhiên cũng ngậm miệng chuyện.

      cùng trong lúc đó quan hệ, nhưng cũng thể gần gũi như trước.

      hỏi: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”

      cười : “Rất tốt, tối hôm qua...... cám ơn .”

      Bắc Diệc Uy mất tự nhiên: “Vì cái gì?”

      : “Cám ơn ở cùng tôi, nếu mình tôi ...... khẳng định cả đêm đều mất ngủ.”

      “Cái này có gì, qua thời gian ngắn, em bắt đầu có thói quen.”

      Thời gian có Âu Dương Tịch......

      “Đúng, tôi quen dần.”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :