1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 : Bắc Diệc Uy sụp đổ
      #1b4f91;']Edit: thuytinh


      Chuông điện thoại di động của Bắc Diệc Uy làm cho Tầm Thiên Hoan cùng Ân Khả đều khỏi im lặng, nhìn Bắc Diệc Uy lấy điện thoại ra nhấn nút, sau đó đặt bên tai.

      Ngày đó, thời tiết lúc đầu đẹp: có ánh mặt trời, khí cũng tươi mát, nhưng chỉ trong lúc thời tiết dần dần tối xuống, màn trời kéo mây đen như cái lưới lớn rủ xuống gần phía đầu, tựa hồ có thể sập xuống bất cứ lúc nào, khí cũng dần dần áp lực......

      Bắc Diệc Uy trò chuyện điện thoại chỉ vài phút ngắn ngủn mà thôi.

      Nhưng trong vài phút đó, khuôn mặt tuấn tú của Bắc Diệc Uy biểu lộ trạng thái mà Tầm Thiên Hoan suốt đời khó quên.

      Trước đây ngạo khí như vậy, lạnh lùng như vậy, cho dù là ánh mắt, động tác bé, đều tràn ngập lực uy hiếp, làm cho người ta thể bỏ qua.

      Giờ phút này, có thần thái, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt tuấn tú ngu ngơ, cả người như cái xác cảm xúc, tất cả tất cả đều thoát ly khỏi thân thể của , linh hồn cũng còn.

      Bắc Diệc Uy quái dị làm cho Tầm Thiên Hoan khỏi có chút kỳ quái cùng chút bất an, muốn hỏi, cuối cùng sững sờ có mở miệng.

      Bắc Diệc Uy hờ hững chú thị Tầm Thiên Hoan, đôi mắt bình thường lợi hại lúc này lại u ám nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hỏi : “Tại sao phải làm như vậy?”

      Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, hoàn toàn hiểu chuyện mà nghe trong điện thoại có quan hệ gì với ?

      Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “ cái gì?”

      Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn lâu tựa hồ đem xem triệt để ràng ...... Thê lương, trống rỗng, mê mang...... Bỗng nhiên cười, cười phù phiếm, thảm đạm, tâm như bị phong bế, vết thương như vỡ ra......

      Đau ?

      Đau đớn, rất đau rất đau, thống hận thể lập tức chết , nhưng đến tột cùng cũng biết đau đớn chỗ nào? Hoặc là có chỗ nào mà cảm thấy đau?

      : “Em là trả thù tôi sao?”

      Tầm Thiên Hoan nhăn đôi mi thanh tú lại, thực biết, đến tột cùng cái gì? Chính là, nhìn vẻ mặt , cảm thấy tình phải là đơn giản như thế.

      Tầm Thiên Hoan chăm chú hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Chuyện gì?” Bắc Diệc Uy cười, thê thảm : “Có chuyện gì? Hình như là cái gì cũng đều có...... Tất cả hết thảy, tất cả đều có, tài sản của tôi, của gia tộc có, tất cả đều có!”

      Tầm Thiên Hoan cả kinh! phát giác được tầm quan trọng tình, hỏi: “Cái này có liên quan tới tôi sao?”

      “Với em......” Bắc Diệc Uy ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông: “Bây giờ những điều này...... hề ý nghĩa.”

      Tầm Thiên Hoan sốt ruột: “Tôi van cho tôi biết!”

      bên Ân Khả xen vào : “Có phải là công ty xảy ra chuyện?”

      Lời Ân Khả khiến cho Bắc Diệc Uy mục quang lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào Ân Khả, lạnh nhạt : “Cậu phải ràng nhất sao?”

      Ân Khả sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, : “Ông chủ, tôi......”

      Bắc Diệc Uy dõi theo , : “Cậu xác định ông chủ mà cậu gọi là tôi phải ?”

      Ân Khả cúi thấp đầu, thân thể cứng ngắc, ngón tay dần dần buộc chặc, qua hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Diệc Uy, cuối cùng lại ra lời.

      , có thể cái gì? Hết thảy bí mật còn là bí mật, trong nội tâm hai người đều hiểu .

      Bắc Diệc Uy cười lạnh: “Như cậu mong muốn, tại bắc thị chính thức suy sụp, phải cậu nên trở về nơi mà cậu thuộc về sao?”

      Ân Khả kinh ngạc. Trong đầu Tầm Thiên Hoan đầy hồ nghi, hoài nghi vừa rồi là mình nghe lầm sao?

      Bắc thị đổ? Bắc thị suy sụp? thể tưởng tượng nổi! Bắc thị ràng suy sụp!! Mấy chữ này ràng hội cùng chỗ?

      Bắc, thị, suy sụp,!

      Câu cứ vang lên trong đầu Tầm Thiên Hoan!

      phức tạp! rối loạn!

      Những thứ này như cái vòng luẩn quẩn quanh ......

      Xác thực , cái công ty trước kia gọi là Bắc thị, hôm nay còn là Bắc thị, là Lâm thị, hay Dương thị ….hay gì đó biết, nhưng tuyệt đối phải là họ Bắc!

      Ân Khả, ngẩng đầu, nâng cao ngực, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Diệc Uy.

      Bầu trời cuồn cuộn mây đen, cảm giác áp lực cứ tầng tầng tích lại......

      Khuôn mặt tuấn tú của Ân Khả tràn ngập kiên nghị, đối mặt Bắc Diệc Uy, chậm rãi chậm rãi cúi đầu, tiếng: “Thực xin lỗi.”

      khắc này, dường như gió ngừng, mây dừng, khí lặng, căng thẳng tột cùng.

      Sau khắc, Bắc Diệc Uy nở nụ cười......

      Gió lại nổi lên, mây tiếp tục vần vũ, hô hấp quay trở lại với từng người, thời gian từ từ trôi......

      thế giới, có chuyện gì so với cái này đáng buồn hơn, phải sao? Người bạn thân thiết mình tín nhiệm nhất, lại lợi dụng tín nhiệm của mình, ăn cắp văn kiện cơ mật công ty, cùng địch trong ngoài giáp công, dần dần dần dần đem --- đẩy Bắc thị đến đường cùng.

      , tập đoàn bắc thị đối với có cũng được mà có cũng sao, nhưng đây lại là tâm huyết của phụ thân cùng gia gia , được ca ca ký thác, là gân mạch bắc thị...... sao có thể tiếp nhận Bắc thị lại sụp đổ trong tay của mình?

      câu thực xin lỗi, xem là cái rắm!

      “Ông chủ.” Ân Khả : “Xin cho phép tôi xưng hô như vậy lần nữa, cái gì cũng biết, vì cái gì sớm xử trí tôi?”

      “Tôi ngờ, bắc thị lại sụp đổ nhanh như vậy.”

      Chính xác , có nghĩ đến, 30% cổ phần công ty trong tay Tầm Thiên Hoan rơi vào tay người khác, trở thành vũ khí người khác lấy ra đả kích bắc thị!

      Xét đến cùng, vẫn là chính mình tự tay hủy bắc thị......

      ràng chính mình có năng lực đem 30% cổ phần công ty cất vào trong túi bắc thị, lại vì ý cá nhân......

      Bắc Diệc Uy quay đầu, ánh mắt chú thị Tầm Thiên Hoan.

      Lúc này, mỗi ánh mắt của Bắc Diệc Uy đều tựa hồ như lưỡi dao sắc bén, đâm vào thân thể của đau đến cách nào động đậy.

      lại , rốt cuộc mình làm sai cái gì rồi sao?

      duy nhất có thể nghĩ đến chính là ---

      cho tôi biết, nguyên nhân bắc thị suy sụp có phải là bởi vì tôi?”

      cắn răng, cố lấy hết tầng tầng dũng khí, mới có thể ra câu này.

      Đồng thời, cũng muốn có đủ dũng khí tiếp nhận đáp án.

      Thanh Bắc Diệc Uy giống như trong địa ngục: “Còn chưa đủ sao?”

      “Cái gì?”

      còn muốn giả vờ với tôi bao lâu?”

      Tầm Thiên Hoan vội vã giải thích: “Tôi cái gì?!”

      “Đủ rồi! Tầm Thiên Hoan, biết tại tôi có bao nhiêu chán ghét cái khuôn mặt ngụy trang vô tội này của ?”

      lạnh lùng nhìn chằm chằm vào !

      Tầm Thiên Hoan co rút đau đớn, trong phút chốc dường như mất hết sức lực, chỉ có nắm lấy y phục của mình, cố lấy hết chút dũng khí cuối cùng thấp giọng : “ thể oan uổng tôi!”

      “Oan uổng?!”

      Bắc Diệc Uy nghe vậy bật cười lên ha hả.

      Oan uổng, đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!

      Tầm Thiên Hoan giật mình sững sờ: “......”

      “Biết ? tại tôi phi thường chờ xem người thao túng phía sau ......” tiếng Bắc Diệc Uy dừng lại, ánh mắt hướng Ân Khả, : “Đúng rồi, còn kể cả ngươi, cái kẻ phía sau màn chỉ đạo hai người các ngươi đến tột cùng là ai đó? Hiếu kỳ, tôi rất ngạc nhiên. A.”

      Ân Khả trầm mặc .

      Tầm Thiên Hoan lại hiểu gì.

      Rối loạn, cái này hết thảy tựa hồ cũng rối loạn, cái gì cũng rối loạn.

      tình loạn đáng sợ, đáng sợ chính là --- biết loạn chỗ nào a.

      “Ngốc, tôi rất ngu......” Bắc Diệc Uy thào tự : “Bắt cóc? Bắt cóc cái rắm! Đơn giản chính là các người thiết kế cái bẫy, chờ tôi nhảy vào! Đáng cười nhất chính là tôi cư nhiên lại thực nhảy xuống!”

      tại Bắc Diệc Uy cũng nhận ra đây quả là chính mình sao? Xử cảm tính như thế tất khó thành đại ! Bắc thị tập đoàn có lẽ còn nguyên, giờ cũng chỉ có thể trách chính mình!

      “Bắc Diệc Uy...... rốt cục cái gì? Sập bẫy gì?”

      Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, trong mỗi chữ đều lộ ra ý hung ác, với : “Tôi hận !”

      Các bạn nhớ nhấn vào các trang quảng cáo ủng hộ web chúng mình nhé!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #3c0e9f;']Chương 88
      #a12416;']Edit : thuytinh


      #a80e2d;'] hận !

      #a80e2d;'] như thế nào hận ?

      #a80e2d;']Bắc gia suy sụp sao cả, nhưng nếu là lợi dụng cảm tình đối với đánh bại Bắc thị, hận #a80e2d;']  #a80e2d;'] sâu #a80e2d;'], càng sâu hận chính mình!

      #a80e2d;']Ngày thứ hai sau khi bị ‘Bắt cóc’, có người thần bí gọi điện thoại cho ...... Người thần bí kia chính là do chỉ đạo!

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan sửng sốt hơn nữa ngày.

      #a80e2d;'] vẫn hoàn toàn hiểu vì sao lại hận ?

      #a80e2d;']Lần này, cảm thấy rất ủy khuất, ủy khuất đến đau lòng!

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan đến phía trước Bắc Diệc Uy, yên lặng nhìn , : “Bắc Diệc Uy, vì cái gì hận tôi? Tôi cho phép hận tôi!”

      #a80e2d;']Bắc Diệc Uy cười: “Bây giờ ngay cả hận cũng cho phép sao? Vì cái gì đối với tôi như vậy?”

      #a80e2d;']“Còn tôi sao? vừa mới hận tôi, vì cái gì hận tôi, hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này ràng!”

      #a80e2d;']“Hảo, tôi hận , tôi hận chính mình còn được sao?”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan thể tưởng tượng nổi nhìn qua Bắc Diệc Uy :“Bắc Diệc Uy, tại sao lại trở nên như vậy? Bắc gia suy sụp, lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người khác sao?”

      #a80e2d;']“Tôi có! Tôi có tư cách gì đem trách nhiệm đổ lên người khác, trách nhiệm toàn bộ là tại tôi, là tôi tay hủy Bắc gia!”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan có chút tức giận, “Bắc Diệc Uy!”

      #a80e2d;']Ân Khả lạnh nhạt : “Hai người đừng cãi nữa, chuyện này liên quan đến ấy, ấy cái gì cũng biết.”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn về phía Ân Khả: “ biết tất cả đúng ? Mau cho tôi biết, ra xảy ra chuyện gì?! cho tôi biết!”

      #a80e2d;']“Thứ cho tôi thể trả lời.” Ân Khả : “Tôi có thể cũng chỉ có bấy nhiêu.”

      #a80e2d;']Bắc Diệc Uy hồ nghi nhìn Ân Khả: “Đến lúc này, còn muốn giúp ta thoát khỏi sao? Hoàn toàn cần..., tại tôi hoàn toàn còn giá trị gì nữa, cho dù tôi tha thứ ta, tiếp tục lưu lại bên cạnh của tôi, cũng hữu dụng.”

      #a80e2d;']“Vậy theo lời của tôi tại sao lại phải tốt cho ấy làm gì?”

      #a80e2d;'] rất có lý, như vậy, như vậy, ngay cả cũng là bị kẻ khác lợi dụng mà thôi?

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy đầu: “Điên rồi, tôi muốn điên rồi!”

      #a80e2d;']Tại sao tình phải trở nên như thế? Thậm chí mong mình còn tồn tại đời nữa, giấu diếm, lừa gạt, nghi vấn, bẩy rập......

      #a80e2d;']“Tịch, tôi muốn gọi điện thoại cho Tịch.” Tầm Thiên Hoan tự , “Tịch chắc chắn giúp tôi điều tra !”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan cầm điện thoại tây, bối rối tìm kiếm nhấn nút, lại bị Ân Khả giựt lấy điện thoại. : “Vì cái gì luôn muốn quấn quít lấy tha?”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan hồ đồ: “ cái gì?”

      #a80e2d;']Ân Khả lạnh lùng nhìn : “ rốt cục là mến Tịch, hay là mến Bắc Diệc Uy?”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan lạnh lùng trả lời : “Cái này mắc mớ gì tới ?”

      #a80e2d;']“Tôi cho phép lừa gạt tình cảm của cậu ấy!”

      #a80e2d;']“Cậu ấy?” Tầm Thiên Hoan : “ ‘Cậu ấy’ là Tịch sao? quen biết Tịch?!”

      #a80e2d;'] có trả lời , chỉ : “ tốt nhất nên sớm làm tình cảm của mình, nếu làm tổn thương đến Tịch, tôi quyết tha cho !”

      #a80e2d;']Ân Khả xoay người rời , nhanh chóng quay lại xe nghênh ngang rời . Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, trong đầu mảnh mờ mịt.

      #a80e2d;']Chuyện quá mức khiếp sợ, phản ứng, lại càng tỉnh táo!

      #a80e2d;'] quen biết Tịch, mà theo khẩu khí của nghe ra được quan hệ giữa và Tịch phải là bình thường......

      #a80e2d;']Trong đầu nguyên nỗi băn khoăn, vào lúc này, dần dần dần dần tản ra......

      #a80e2d;']Việc Bắc thị sụp đổ có liên quan đến Ân Khả, mà Ân Khả quen biết Tịch, còn....... đem 30% cổ phần công ty chuyển cho Tịch....... Kết quả.......

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, đáy lòng như dậy sóng, : “Bởi vì 30% cổ phần công ty sao? Bắc gia suy sụp bởi vì 30% cổ phần công ty sao?”

      #a80e2d;']Bắc Diệc Uy lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy, vốn dĩ là cổ phần của chúng ta cùng đối phương ngang nhau, nhưng mà đem 30% cổ phần công ty cho đối phương, nên chúng ta thua.......” Thua rất cam tâm!

      #a80e2d;']Chân Tầm Thiên Hoan mềm nhũn, lui về phía sau cái, ánh mắt thấu triệt chỗ trống mê mang.......

      #a80e2d;']Sắc trời thay đổi bất ngờ.

      #a80e2d;']Nhân tâm....... Tịch.......

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan thê lương: “Đúng vậy, hẳn là phải rất hận tôi.”

      #a80e2d;']Đúng vậy, 30% công ty cổ phần, là từ trong tay rơi ra ngoài, đáng bị hận!

      #a80e2d;']Bắc Diệc Uy dời bước tới trước người Tầm Thiên Hoan, vuốt ve gương mặt của , hòa nhã : “Đem cổ phần công ty chuyển cho người kia, chắc chắn là cũng phi thường tín nhiệm người kia a? Đáng tiếc chính là....... bất quá cũng là quân cờ đáng thương mà thôi!”

      #a80e2d;']“!” Tầm Thiên Hoan đột nhiên lui về phía sau, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy : “ phải, phải, Tịch phải là người như thế!”

      #a80e2d;']Bắc Diệc Uy lạnh nhạt : “ chứng minh, Ân Khả cùng Âu Dương Tịch chính là hợp tác đánh bại Bắc gia, Ân Khả cũng thừa nhận phải sao?”

      #a80e2d;']“Im miệng!” Tầm Thiên Hoan cả giận : “ cho phép ngươi Tịch như vậy, Tịch là vô tội, nhất định là Ân Khả hãm hại ấy!”

      #a80e2d;']Thanh Bắc Diệc Uy lạnh lùng : “ vẫn hoàn toàn tín nhiệm ?”

      #a80e2d;']Tầm Thiên Hoan hít sâu, sau đó : “Đúng, chính là tôi tín nhiệm ấy, trừ ấy ra, ai tôi cũng tin!”

      #a80e2d;']“Đứa ngốc, tín nhiệm người khác như vậy, rất dễ dàng bị thương sao?”

      #a80e2d;']“Tôi biết, cho nên tôi chỉ tin tưởng Tịch, ấy để cho tôi bị tổn thương.” thời gian vài năm, dài dài nhưng ngắn cũng ngắn, Tịch chờ đợi như thế nào chính biết ràng nhất.

      #a80e2d;']“ tại tôi lời nào để , nhưng tôi tin tưởng chỉ vài ngày nữa hiểu được chân tướng : tại Bắc thị cùng Thiên Hoa xác nhập, đúng, chính xác mà Thiên Hoa chiếm đoạt hoàn toàn Bắc thị, lúc trước hai bên hợp tác cũng chỉ là mưu định trước …….” Bắc Diệc Uy cười khổ: “Dựa vào tại xem ra Tịch của chắc chắn có quan hệ cùng tập đoàn Thiên Hoa. Ngày mai, khi cử hành lễ ký kết chính thức, tổng tài Thiên Hoa thần bí nhất giới kinh doanh cũng thể lộ diện, nếu có hứng thú ngày mai hãy đến tham dự . biết chừng còn có thể biết được số việc kinh người gì đó.”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #9a133e;']Chương 89
      #417028;']Edit : thuytinh


      #1813a4;']Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn về đến nhà, trong nhà có người, Tầm Thiên Hoan lẳng lặng  ngồi xuống ghế sa lon, nhúc nhích, chỉ ngồi im như vậy vài giờ, trong đầu những hình ảnh, suy nghĩ chưa bao giờ đình chỉ, lặp lặp lại, mặt trời cũng dần dần xuống núi và thay thế bằng bóng đêm vắng lặng.

      #1813a4;']Trong nhà càng ngày càng mờ, cho đến khi hoàn toàn còn tia sáng nào.

      #1813a4;']Gần đây Tầm Thiên Hoan sợ tối, căn nhà này mang đến cho ấm áp, cho thảnh thơi, tất cả phiền não, tất cả tất cả quan hệ gì đến , cần lo lắng.

      #1813a4;']Mà bây giờ?

      #1813a4;'] sợ, quên nỗi sợ, trong óc của vẫn đoán ra, tại trong phòng này, đằng sau những tiếng cười ấm áp, đến tột cùng cất giấu cái gì?

      #1813a4;'] đợi, chờ người kia xuất ..... Chờ câu, chờ lời giải thích......

      #1813a4;']Từ ban ngày đợi cho đến tối, từ tối đợi cho đến đêm khuya, từ đêm khuya đợi cho đến rạng sáng......

      #1813a4;']Khoảng thời gian này dài đằng đẵng như qua thế kỷ.

      #1813a4;'] vẫn có xuất . Sau đó, đến bình minh.

      #1813a4;']-------

      #1813a4;'] giường bệnh.

      #1813a4;']Khuôn mặt tuấn mỹ mê man sâu, trắng nõn, nhìn kỹ  #1813a4;']lại  #1813a4;'] phía trán bên trái có vết máu đọng, dù cho như vậy vẫn đẹp   thể tưởng tượng nổi.......

      #1813a4;']Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chậm rãi chiếu sàn nhà.

      #1813a4;']Bỗng nhiên, lông mi rung động rung động, tay duỗi bên ngoài chăn mền cũng giật giật......

      #1813a4;']Ân Khả Ngồi ở bên cạnh giường bệnh trông đêm, cuối cùng sắc mặt có chút ít vui mừng, tinh thần phấn khởi, chú thị Âu Dương Tịch giường, khẽ gọi: “Cậu tỉnh chưa?”

      #1813a4;']Sau đó Ân Khả ở bên kêu mãi, rốt cục khiến Âu Dương Tịch chậm rãi mở mắt......

      #1813a4;']Âu Dương Tịch vẻ mặt có vẻ hơi vui, : “Tại sao mình lại trong này?”

      #1813a4;']Ân Khả hổ thẹn : “Đều là mình đáng chết, ràng ra tay đánh cậu hơi nặng......”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch đạm mạc : “Vậy cậu ra tay xử lý hết rồi, Bắc gia xong đời?!.”

      #1813a4;']Bắc gia, xong đời.......

      #1813a4;']Rốt cục chờ đến ngày này.

      #1813a4;']Chính là, những kích động kia, những vui vẻ kia, những hưng phấn kia, đúng ra phải cảm thấy nhưng chút cũng có.

      #1813a4;']Đúng vậy, sung sướng.

      #1813a4;']“Đúng vậy, bọn họ xong đời, hôm nay chính thức ký kết! Bắc thị liền trở thành Thiên Hoa! Tịch, chúng ta thành công!” Ân Khả kích động .

      #1813a4;']Âu Dương Tịch ánh mắt nhìn thẳng phía trước, : “....... Thiên Hoan?”

      #1813a4;']Thiên Hoan......

      #1813a4;']Ân Khả lộ vẻ vui, : “Ngày hôm qua, tại cửa ra vào Bắc gia, mình gặp ấy......”

      #1813a4;']“Sau đó sao?”

      #1813a4;']“Sau khi mình trở mặt hoàn toàn với Bắc Diệc Uy, rời , kỳ quái chính là  #1813a4;'] ràng  #1813a4;']Bắc Diệc Uy   có làm khó dễ với mình.”

      #1813a4;']“Đây cũng là chuyện sớm hay muộn.......” Âu Dương Tịch : “Bắc Diệc Uy, xem ra cũng là ......ông chủ tốt a?”

      #1813a4;']“Ông chủ tốt.” Ân Khả cười nhạt tiếng: “Đúng, ông chủ tốt, nhưng phải là ông chủ của mình.”

      #1813a4;']“Còn mình?”

      #1813a4;']“Cậu cũng phải ông chủ của mình, chỉ có thể coi cậu là em, bạn thân của mình, phải sao?”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch có chút phác thảo môi.

      #1813a4;']“Cách thời gian ký kết còn bao lâu?”

      #1813a4;']Ân Khả nhìn bên ngoài, : “Còn mấy giờ.”

      #1813a4;']“Tốt lắm, còn kịp.”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch , chuẩn bị từ giường ngồi dậy.

      #1813a4;']Ân Khả cả kinh, vội vã tiến lên đỡ lấy : “Thân thể cậu ra nông nỗi này, hôm nay ký kết được rồi? Trì hoãn hai ngày !”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch : “ được, giờ cũng thể trì hoãn, nếu rất có thể phát sinh biến cố! Hiểu chưa?”

      #1813a4;']Ân Khả : “ như vậy, nhưng cậu......”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch : “Thân thể của mình có việc gì, cứ yên tâm.”

      #1813a4;']Ân Khả trịnh trọng : “Như vậy từ hôm nay trở , cậu chính thức công bố thân phận của mình a!!.”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch thân thể vi cương, ánh mắt có chút hoang mang, thân phận.......

      #1813a4;']“Đêm qua, đêm mình có trở về, Thiên Hoan nhất định lo lắng.”

      #1813a4;']“Âu Dương Tịch, tại trong đầu cậu nghĩ đến cũng chỉ có ta có phải ?”

      #1813a4;']Ánh mắt Âu Dương Tịch thâm sâu nhìn Ân Khả: “Ân Khả, cậu biết ấy trong lòng mình giữ vị trí quan trọng thế nào mà.”

      #1813a4;']“Chính vì biết vị trí ta trong lòng của cậu, cho nên mình mới lo lắng, ngày nào đó, bởi vì ta mà làm hỏng đại của cậu!”

      #1813a4;']“Đại ?” Âu Dương Tịch cười khổ: “Bây giờ còn có đại gì đáng ? Mình lợi dụng ấy như vậy, còn có cái gì so với cái chuyện này lớn hơn?”

      #1813a4;']Ân Khả nhắc nhở : “Tịch, đừng quên, sau khi đánh đổ Bắc gia, tại trách nhiệm của cậu càng lớn, cậu là ông chủ của cả hai công ty, chủ bát cơm ngàn vạn công nhân, cho nên thể qua loa được.”

      #1813a4;']Ân Khả cũng như kẻ thức tỉnh của , thời thời khắc khắc nhắc nhở bên tai .

      #1813a4;']Âu Dương Tịch xuống giường, chuẩn bị thay quần áo bệnh, hít vào sâu, bất đắc dĩ: “Ân Khả, cậu muốn làm vị trí tổng tài?”

      #1813a4;']Ân Khả câu dẫn ra vòng mấy vui vẻ, : “Cái vị trí đó thuộc về mình.”

      #1813a4;']“ những lời này… ” Âu Dương Tịch mạc cười: “Nên là mình.”

      #1813a4;']“Cũng giống như cậu, mình cũng muốn ngồi vị trí kia.” Ân Khả ngồi thẳng lên nhìn ra xa bầu trời ngoài cửa sổ, : “Bất quá mình chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mình thôi, tuy biết , cậu cũng giống mình, nhưng cha mình giao cho cậu vị trí tổng tài công ty, vậy cũng có biện pháp, dù cho cậu muốn làm, mình cũng lực bất tòng tâm.”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch thở dài: “Hảo câu ‘Lực bất tòng tâm’ a.”

      #1813a4;']Ân Khả trầm mặc lát, đợi Âu Dương Tịch thay quần áo: “Chuẩn bị sẵn sàng sao? Từ hôm nay trở , thân phận của cậu chính là Thiên Hoa tổng tài --- Hoắc Hoa Tịch!”

      #1813a4;']Bất kể là Hoắc Hoa Tịch, hay là Thiên Hoa tổng tài......

      #1813a4;'] chỉ muốn làm Âu Dương Tịch của mà thôi.

      #1813a4;']Nhìn Âu Dương Tịch tâm nặng nề, Ân Khả hỏi: “ nghĩ cái gì?”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch trầm tư nửa ngày, cuối cùng : “Mình suy nghĩ...... sớm muộn gì có ngày được phơi bày, sau đó...... ấy như thế nào? Giải thích bao nhiêu nữa...... Cũng khó khăn vãn hồi.......”

      #1813a4;']Ông trời, làm sao có thể đến bước này?

      #1813a4;']Ân Khả thử hỏi: “Nếu như...... ta thông cảm cho cậu, dứt khoát chia tay với cậu, rời , cậu phải làm như thế nào?”

      #1813a4;']Âu Dương Tịch nhìn : “Tôi đây cùng tử, còn có gì khác nhau?”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a72c06;']Chương 90 - Đối mặt
      #2013eb;']Edit : thuytinh


      #ac0b42;']Ánh mắt Tầm Thiên Hoan vô thần, tùy tiện chọn đại bộ quần áo thay vào rồi ra ngoài. nhớ mình ăn uống gì chưa nữa, chỉ nhớ cả ngày hôm qua Tịch chưa có về nhà, cũng ngồi ghế sa lon  nhúc nhích, cuối cùng đứng dậy ra ngoài......

      #ac0b42;']Thân thể còn có bao nhiêu lực chèo chống? quản nữa, chỉ cần chân còn có thể , chỉ cần mắt còn có thể mở ra, cứ tiếp tục lên phía trước, cố dựa vào ý niệm trong đầu đến hướng công ty thiên hoa......

      #ac0b42;']Sắp đến tòa nhà công ty, chiếc xe quen thuộc có rèm che dừng lại bên cạnh Tầm Thiên Hoan, cửa xe mở ra, Bắc Diệc Uy bước xuống xe, đến bên cạnh Tầm Thiên Hoan, chú thị , có chút nhíu mày : “Sắc mặt của em thoạt nhìn rất kém cỏi, làm sao vậy?”

      #ac0b42;']Tầm Thiên Hoan chậm rãi liếc mắt nhìn , : “Tôi sao.”

      #ac0b42;']“Còn có việc gì, sắc mặt kém như vậy, ngay cả chuyện cũng có hơi.” Bắc Diệc Uy bất đắc dĩ thở dài, vịn : “Nhanh lên xe a.”

      #ac0b42;']Bắc Diệc Uy đến đỡ Tầm Thiên Hoan ngồi vào xe, sau đó chính mình lái xe tới Thiên Hoa.

      #ac0b42;']Bắc Diệc Uy lạnh nhạt : “Ngày hôm qua, có phải là nhìn thấy Âu Dương Tịch?”

      #ac0b42;']Tầm Thiên Hoan nghi hoặc nhìn .

      #ac0b42;']“Nhìn em vô hồn, cũng biết tình bước tiến triển. Bằng , em cũng tới nơi này.”

      #ac0b42;']Tầm Thiên Hoan cúi đầu xuống, gì, lời nào để , đúng vậy, đích là như vậy, nếu tối hôm qua Tịch trở lại, căn bản cần chạy đến nơi đây để van cầu chứng cớ gì.

      #ac0b42;']“Đúng, tối hôm qua ấy chưa có trở về.” Hơn nữa điện thoại cũng có.

      #ac0b42;']Trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên, trắng đêm về, cũng có gọi điện thoại về.

      #ac0b42;']Chớ trước kia, nếu là trước kia, cũng hoảng hốt thôi.

      #ac0b42;']Tịch......

      #ac0b42;'] nhớ , nhớ đến dường như phát điên.

      #ac0b42;']Chính là, có biết ?

      #ac0b42;']Đến Thiên Hoa, bởi vì hội trường ký kết có giới hạn, phải nhân viên có quan hệ được tùy ý vào hội trường, Tầm Thiên Hoan cùng lắm cũng coi như tiểu viên chức bưng tư liệu, đằng sau tất cả mọi người và len vào ở chính giữa nhiều người đàn ông, vóc dáng thấp bé, mà quần áo lại rất giản dị, rất dễ dàng bị để mắt đến.

      #ac0b42;']Bắc Diệc Uy dẫn đầu đoàn người tới hội trường trước, kỳ bọn họ là đến đúng giờ, nhưng mà vị kia - vị tổng tài Thiên Hoa thần bí nhất giới buôn bán lại còn chưa tới, Bắc Diệc Uy cùng nhóm người cũng nhiều lời, đều bảo trì trầm mặc, chờ đợi.

      #ac0b42;']Tin tức Âu Dương Tịch đến hội trường rất là rầm rộ bởi vì là lần đầu lộ diện trong công ty, tất cả công nhân đều đến từ sớm để hi vọng được xem mặt tổng tài Thiên Hoa, có thể so với mặt rồng.

      #ac0b42;']Thẳng đến lúc lộ diện, tất cả công nhân lại chỉ an phận.

      #ac0b42;']Mọi ánh mắt đều tập trung khuôn mặt tuấn mỹ, bất kể là nam hay nữ, những ánh mắt kia hoàn toàn đều là kinh diễm, khắc này bọn họ tựa hồ quên hô hấp, còn sợ rằng sau khắc này có vài nhân viên nữ trẻ tuổi thét lên tiếng.

      #ac0b42;'] người đàn ông mỹ đến như thế, lại mất vẻ nam tính mị lực, sao khỏi làm người ta vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ?

      #ac0b42;']Bất quá mới hai mươi mấy tuổi lại là tổng tài của công ty lớn như thế, kinh doanh hữu mô hữu dạng, mà lại trong thời gian ngắn, đột nhiên thu mua tập đoàn so với Thiên Hoa còn khổng lồ, to lớn hơn - Bắc thị quy về dưới cờ, là làm cho người trong nghiệp giới đều bị rung động!!

      #ac0b42;']Tiến hội trường......

      #ac0b42;']Hai cánh cửa mở ra, Âu Dương Tịch dẫn đầu mọi người ngạo nghễ sừng sững đứng ngay tại cửa ra vào, Âu Dương Tịch ánh mắt vừa nhìn quanh: trước tiên thấy Bắc Diệc Uy ngồi ở bàn dài đối diện, phía sau của cũng đứng số người, những người quan trọng nên Âu Dương Tịch bỏ qua!

      #ac0b42;']Quá nhiều người, quá nhiều tâm tư, vì vậy, trong chính giữa mọi người có Tầm Thiên Hoan khiếp sợ, cũng có người chú ý, thậm chí người phát .

      #ac0b42;']Vào khoảnh khắc này, mặt của trắng bệch như xác chết, trong mắt lên vẻ khiếp sợ, thân thể run rẩy đến cứng ngắc, toàn thân cao thấp tựa hồ đều bị băng cho đông cứng: con mắt đông lạnh, tất cả đều nhúc nhích được, chỉ có trái tim đập loạn lên, tâm tình bấn loạn, trái tim bao lần bị đâm bởi lưỡi dao sắc bén, dù cho sớm chồng chất vết thương vẫn rỉ máu......

      #ac0b42;']Đây là kết quả.

      #ac0b42;']Đây là .

      #ac0b42;']Tịch, người cùng tiếp xúc thân thể, cùng ngủ giường khoảng chừng bốn năm - Âu Dương Tịch, cái người luôn tự nhận chính mình là hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng, cái người mà ngoan ngoãn phục tùng chưa từng giấu diếm bất luận cái gì - Âu Dương Tịch - , lại là ông chủ của công ty mà làm hai năm qua?!

      #ac0b42;']Còn có gì so với chuyện này buồn cười hơn sao?

      #ac0b42;']Âu Dương Tịch tà ác câu dẫn ra môi: “Bắc Nhị thiếu gia, lâu gặp.”

      #ac0b42;']Bắc Diệc Uy vẻ mặt bình tĩnh: “Đúng vậy, lâu gặp, lần gặp mặt này là để cho tôi rung động.”

      #ac0b42;']“A? Phải ?” Âu Dương Tịch : “Kỳ tôi cảm thấy có gì đáng để , ra đường đường Bắc thị tập đoàn, cũng bất quá như thế mà thôi, a , từ giờ trở , chính là thuộc về tôi -  Thiên Hoa, dưới cờ Hoa Hạ.”

      #ac0b42;']Mặt Bắc Diệc Uy đổi sắc: “Sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, lợi dụng người bên cạnh cực kỳ tín nhiệm mình để chiếm được thứ mình muốn, còn có thể bày ra vẻ mặt như vầy ngồi ở chỗ này, tôi cũng thể tưởng tượng nổi. Tôi phi thường muốn biết, rốt cục có phải con người, xác thực : có phải là người đàn ông hay ?”

      #ac0b42;']Sau lúc, Âu Dương Tịch : “ người thành công trọng yếu quá trình như thế nào, quan trọng là... kết quả.”

      #ac0b42;']Ngực cảm giác từng đợt thấy đau, Âu Dương Tịch cực lực chịu đựng, trong lòng vô số lần : “Thiên Hoan, thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Thiên Hoan......”

      #ac0b42;'] lần lại lần, dùng ý niệm này để giảm bớt ác cảm tội lỗi trong thâm tâm......

      #ac0b42;']Tầm Thiên Hoan trợn mắt há hốc mồm.

      #ac0b42;']Nước mắt tuôn ra, từng dòng từng dòng chảy xuống, gương mặt chỉ thấy những vòng óng ánh sáng long lanh .....

      #ac0b42;']Tính cái gì......

      #ac0b42;']Cái này tính cái gì?!

      #ac0b42;']Tịch, biết lúc này tâm tôi đau đến cỡ nào ?!
      #ac0b42;']Tịch, biết lúc này tôi chỉ hận thể lập tức chết ?!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0d4f8b;']Chương 91
      #c22514;']Edit : thuytinh


      #267c47;']Nguyên lai, tất cả những ngọt ngào kia, tất cả sung sướng, tất cả hạnh phúc, tất cả đều là tay tạo ra!

      #267c47;'] tạo ra người phụ nữ ỷ lại vào đến còn là chính mình, tạo ra người phụ nữ luôn sống trong hạnh phúc, ôn hòa, che chở , làm cho nghĩ là người duy nhất có thể tín nhiệm!

      #267c47;']Chính là, cuối cùng cũng chính đẩy vào vực sâu!

      #267c47;'] làm hết thảy cái này, từ thủ đoạn, trăm phương ngàn kế, chỉ vì muốn đạt tới mục đích cuối cùng nhất!

      #267c47;']..................

      #267c47;']Ngay lúc Tầm Thiên Hoan cho là mình đau đến sắp hồn bay phách tán, Bắc Diệc Uy cùng Âu Dương Tịch đều ký kết có hiệu lực, từ đó về sau cái danh hào bắc thị này đáng đồng!

      #267c47;']“Bắc Nhị thiếu gia, hãy tiếp tục ở ‘Hoa Hạ’ nhậm chức, dù thế nào cũng có tâm huyết của cha và hai của ở đây, tiếp nhận trông nom là thích hợp nhất.” chỉ là ông chủ còn là .

      #267c47;']Bắc Diệc Uy liệt môi cười, cười bình tĩnh, cười vững vàng, “Tôi đây cung kính bằng tuân mệnh.”

      #267c47;']Đối với trả lời của Bắc Diệc Uy, lông mày Âu Dương Tịch khẽ nhướn, chưa từng ngờ tới ràng hội đáp ứng?! Trước đây cao ngạo như vậy mà hôm nay, ràng cúi đầu xưng thần?!

      #267c47;']Ân Khả ngây người.

      #267c47;']Âu Dương Tịch mở miệng cười yếu ớt: “Hảo, rất tốt, tiền lương nhiều ít, cứ mở miệng.”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy vẻ mặt như trước, : “Cứ như trước kia là được, thiếu phân tôi cho phép, nhiều phần tôi tiếp thụ.”

      #267c47;']Âu Dương Tịch : “Tốt lắm, ngày mai đến bộ đưa tin nghiệp vụ Hoa Hạ, làm việc cho giỏi a, tôi rất xem trọng , cũng đừng làm cho tôi thất vọng a.”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy cười: “Tuyệt .”

      #267c47;']Âu Dương Tịch ngữ khí dần dần lạnh nhạt: “Như vậy cũng tốt.”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy bỗng nhiên hỏi: “Hoắc đại tổng tài, có hay chính thức người?”

      #267c47;'] câu của Bắc Diệc Uy làm kinh chấn mọi người ở đây!!!!

      #267c47;']Tầm Thiên Hoan ở đằng kia khắc, đột nhiên xuất khẩn trương bức bách chính mình sắp hít thở thông!

      #267c47;'] mặt Âu Dương Tịch vẻ khiếp sợ nhưng ngay lập tức sau đó, lạnh như băng : “Bắc Nhị thiếu gia có phải là ràng có điểm công tư bất phân?”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy chợt cười: “Cái này cũng chưa chắc là việc tư phải sao? Tôi hỏi vấn đề này, cũng chỉ là viên chức quan tâm đối với ông chủ mà thôi, nhưng ông chủ tuyệt đối có quyền lợi cự tuyệt trả lời!”

      #267c47;']Âu Dương Tịch giật mình lát, : “Ái… là gì vậy?” Sau đó cười lạnh.

      #267c47;']Bắc Diệc Uy có trả lời, chỉ nhìn Âu Dương Tịch, bình tĩnh chú thị , , cũng có bất luận kẻ nào nhìn ra được suy nghĩ gì.

      #267c47;']Âu Dương Tịch liễm liễm cổ áo, sau đó cái đứng dậy phong độ suất khí, : “Hôm nay tới đây chấm dứt, kế tiếp tôi còn phải hội Mĩ Quốc hộ khách trọng yếu, xin mời Bắc Nhị thiếu gia, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi xưng hô như vậy.”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy nhìn chú thị Âu Dương Tịch chuyển mắt.

      #267c47;'] đợi......

      #267c47;']Người phụ nữ kia phản ứng......

      #267c47;']Âu Dương Tịch xoay người cái tiêu sái, hôm nay kỳ đem tôn nghiêm Bắc Diệc Uy triệt để dẫm nát dưới chân! Mục đích của đạt tới, vài phương diện thành công!

      #267c47;']Vẻ mặt của biểu cũng rất thành công, hoàn toàn để lộ cảm xúc gì. Ngay lúc xoay người tới cửa, trong hội trường đột nhiên “Phanh” tiếng, tập trung chú ý của tất cả mọi người, đồng thời, cũng làm cho người muốn ra - Âu Dương Tịch quay đầu nhìn lại lần nữa, lúc này Bắc Diệc Uy sớm từ ghế đứng bật lên, gạt mọi người sang bên, quỳ gối bối rối nhìn Tầm Thiên Hoan té mặt đất, bên trong tiếng kêu  thất thanh tràn đầy khủng hoảng cùng cấp loạn: “Em thế nào? Em sao chớ? Thiên Hoan?! Thiên Hoan?!!”

      #267c47;']Thiên Hoan......

      #267c47;']Thiên Hoan?!

      #267c47;']Nghe cái tên này, trong nháy mắt, tâm Âu Dương Tịch thắt chặt lại! Sắc mặt sát biến, liều lĩnh chạy tới, dùng phương thức giống Bắc Diệc Uy vừa rồi: lần nữa đem mọi người đẩy sang bên, mình chen chúc vào, bối rối nhìn Tầm Thiên Hoan hôn mê mặt đất vừa mới được Bắc Diệc Uy ôm lấy nửa người - Tầm Thiên Hoan mà ngày đêm mong nhớ!!

      #267c47;']Âu Dương Tịch quỳ gối bên cạnh, giữ lấy thân thể Tầm Thiên Hoan, đẩy Bắc Diệc Uy khiến trở tay kịp mà té xuống, mình ôm lấy nửa người Tầm Thiên Hoan, mặt vừa sợ vừa đau, lo lắng cực độ nhìn , kêu: “Thiên Hoan, Thiên Hoan thế nào? Tỉnh tỉnh, Thiên… Thiên Hoan, em đừng làm sợ, tỉnh tỉnh a...... Hoan, em làm sao có thể ở chỗ này đây? Em làm sao vậy?”

      #267c47;']Bộ dáng trong ngực thoạt nhìn gầy gò như thế, mệt nhọc......

      #267c47;']Âu Dương Tịch cắn răng, trong mắt khỏi chua xót tựa hồ có lệ muốn chảy, lại thủy chung có rơi xuống, chỉ là, tại lúc này thanh mị hoặc dễ nghe ngày thường của lại trở nên nghẹn ngào :“Hoan...... Tỉnh tỉnh......”

      #267c47;']Bắc Diệc Uy ở bên, vẻ mặt hờ hững chú thị màn.

      #267c47;']Nếu như trước kia, chắc chắn bầm thây Âu Dương Tịch vạn đoạn! Chính là, tại, lúc này...... Nhẫn, nhất định phải nhẫn!

      #267c47;']Trong nội tâm khổ sáp...... Tầng tầng càng đau nhức......

      #267c47;']Âu Dương Tịch kêu gọi vô số, Tầm Thiên Hoan cũng có nửa điểm động tĩnh, vì vậy có người đưa đến bệnh viện......

      #267c47;']Âu Dương Tịch nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan trong ngực, người phụ nữ mọi cách che chở, lúc này bộ dáng như thế, làm vô cùng đau xót, nhìn rồi chậm rãi nghiêng người xuống, ấn môi mình lên đôi môi tím ngắt của , sâu hôn trước mắt bao người, vừa hôn vừa thấp giọng gọi tên , càng sâu......

      #267c47;']Giống như kì tích xuất , Tầm Thiên Hoan mắt khẽ rung động vài cái, chậm rãi, chậm rãi mở ra......

      #267c47;']Ánh mắt Tầm Thiên Hoan từ mông lung trở nên càng ngày càng ràng, đến khi thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ, trong đầu nhớ ra những hình ảnh vừa rồi, còn có câu kia của : Ái, là gì vậy?

      #267c47;']Ái, là gì vậy......

      #267c47;']Ái, là gì vậy......

      #267c47;'] câu tại bên tai lặp lặp lại vô số lần......

      #267c47;']Tâm biết cái gì gọi là đau đớn.

      #267c47;']Chết tâm, có bất kỳ tri giác.

      #267c47;']Thân thể của phi thường mềm nhũn, nhưng lại cố dùng sức đẩy ra, đẩy Tịch của ra, muốn mình tiếp tục ở trong ngực của , chính mình phải dựa vào chống đỡ, tựu hơi hung hăng đẩy ra......

      #267c47;']Âu Dương Tịch hề chuẩn bị, bị cư nhiên đẩy ra, sau đó hai người đồng thời ngã xuống bên.

      #267c47;']Âu Dương Tịch ngạc nhiên.

      #267c47;']Tầm Thiên Hoan cắn môi, muốn quật cường đứng lên, nhưng mà thử vài lần đều ngã ngược trở lại mặt đất.

      #267c47;'] đôi tay xuất ở trước mắt , sau đó hai tay vịn thân thể của , đem từ mặt đất đỡ đứng lên, hề cần Bắc Diệc Uy trợ giúp, nhàng lui ra khỏi trong ngực của , khuôn mặt suy yếu của lộ ra vẻ dứt khoát hề nhìn đến người đàn ông phía trước kia dù chỉ là cái liếc mắt, mang theo tâm tư tựa hồ chết, hờ hững xoay người, mọi người cũng ngầm hiểu tự động tránh đường cho , chăm chú nhìn chằm chằm vào , nhìn từng bước rời khỏi hội trường......

      #267c47;']Bắc Diệc Uy mặt biểu tình, nhìn bóng lưng của , .

      #267c47;']Âu Dương Tịch bừng tỉnh, đứng thẳng người lên, kêu: “Thiên Hoan!”

      #267c47;']Động tác đứng dậy có điều chỉnh tốt, ngực hồi co rút đau đớn!

      #267c47;']Cái thân ảnh kia tiếp tục hướng trước...... thoạt nhìn chủ nhân của thân ảnh có nghe thấy tiếng gọi......

      #267c47;']Ngực Âu Dương Tịch trận trận đau đớn, đau đớn càng ngày càng lợi hại, vô ý thức bụm lấy ngực, thỉnh thoảng cắn răng, chỉ cần còn hơi sức lại kêu tiếng: “Thiên Hoan......”

      #267c47;']Ân Khả nhìn ra có vấn đề, lập tức tiến lên đỡ lấy , phi thường lo lắng, thấp giọng : “Cậu lại phát bệnh?”

      #267c47;']Đối với lời Ân Khả, Âu Dương Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn cái thân ảnh kia từ cửa ra vào dần dần dần dần biến mất......

      #267c47;'] duỗi tay ra, bức thiết muốn gọi trở lại: “Thiên Hoan......Hãy nghe giải thích...... Ách......”

      #267c47;']Cái thân ảnh kia cuối cùng biến mất hoàn toàn tại cửa ra vào.

      #267c47;']Âu Dương Tịch ngực đau đớn triệt để bộc phát!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :