1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 83
      Edit : thuytinh


      <img class="size-medium wp-image-61660 aligncenter" alt="Thủ lĩnh tổng tài" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/02/556881_333495666758181_1821777032_n-300x267.jpg" width="300" height="267" />

      “Thiếu phu nhân?” A Đan giật mình nhìn Tầm Thiên Hoan đột nhiên đến, ăn mặc giản dị, tay xách theo nguyên gói to, xem ra có vẻ giống với bà chủ gia đình bình thường.

      Tầm Thiên Hoan hỏi: “A Đan, Nhị thiếu gia đâu?”

      A Đan trả lời: “Thiếu gia chắc là ngủ.”

      Tầm Thiên Hoan nghe xong hề gì, chăm chăm lên lầu.

      A Đan ở sau vội vàng : “Thiếu phu nhân, tôi giúp cầm đồ tay a.”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ, xem xét gói to trong tay, có chút giật mình, ràng mình bộ dáng bê bối lại tới đây, vì vậy đem gói to đưa cho A Đan : “Vậy làm phiền, A Đan.”

      “Thiếu phu nhân, cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.”

      Tầm Thiên Hoan đành nhìn ấy cười cười, sau đó xoay người tiếp tục lên, Bắc gia - tại rất quen thuộc, mục đích của đến lầu hai phòng ngủ đầu tiên bên trái. Trong lúc nhất thời quên gõ cửa, tay đẩy cửa phòng.

      “Bắc Diệc Uy!”

      Tầm Thiên Hoan vừa bước vào phòng kêu to, liếc nhìn thấy Bắc Diệc Uy xích lõa nằm giường to, trong phòng bức màn kéo xuống che kín nên có chút tối, nhưng là thân thể của lại có thể nhìn rất ràng khiến Tầm Thiên Hoan sững sờ. Mặc dù phải lần đầu tiên nhìn trần truồng, nhưng cũng thể có chút mặt đỏ tim đập, vội vã quay mặt , quẫn bách đứng chôn chân tại cửa.

      Bắc Diệc Uy chậm rãi mở to mắt, ánh mắt thâm sâu, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt đạm mạc, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào , mỉm cười: “Em đến rồi.”

      Lời của dịu dàng làm dịu cái cảm giác xấu hổ, : “Tôi tới tìm có chút việc.”

      Bắc Diệc Uy khẽ nhướn mày, trầm mặc lát, đột nhiên xoay người cái, tay duỗi ra cầm lấy áo ngủ để bên cạnh, trong nháy mắt đem áo ngủ mặc lên thân hình khiêu gợi, lại cái xoay người tuấn, mỗi động tác của , mỗi vẻ mặt, dù cho như vậy lãnh khốc, dù cho có đôi khi thô lỗ, dù cho có nhiều hơn nữa tốt..... nhưng là như thế hảo xem.

      , chuyện gì?”

      Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, tâm tình trở nên khẩn trương, khỏi nắm chặt ngón tay, : “Người kia là thuộc hạ của ?”

      Bắc Diệc Uy mới đầu khó hiểu: “Em ai?”

      Tầm Thiên Hoan hít vào: “Ân Khả?”

      Bắc Diệc Uy ngẩn người, : “Vì cái gì đột nhiên hỏi , em tìm có việc gì?”

      Tầm Thiên Hoan tay xiết chặt, trong đầu điện quang lóe lên!

      Quả nhiên!

      Như vậy, cái này càng có thể , người nhìn thấy kia chính là Ân Khả, Tầm Thiên Hoan lại cố lấy dũng khí, : “Bắc Diệc Uy, xem Ân Khả có phải đối với trung thành và tận tâm hay ?”

      Trung thành, tận tâm......

      Bắc Diệc Uy đáy mắt vòng u sắc, : “Ít nhất, tại trừ ra, có thuộc hạ nào có thể tín nhiệm hơn”

      Tầm Thiên Hoan tiếp tục hỏi: “Như vậy, phân phó làm cái gì, làm có phải ?”

      Bắc Diệc Uy cười: “ giao việc nhất định trong phạm vi có thể làm được.”

      Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa hồ lạnh mấy phần: “Như vậy, có phải kể cả việc bắt cóc tôi?”

      Bắc Diệc Uy đôi mắt lập tức sắc lạnh, nhìn ra được đến cỡ nào khiếp sợ, sắc mặt lại như cũ thay đổi, trấn định tự nhiên: “ biết em cái gì.”

      “Tôi tin!” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng hỏi: “, có phải là người bắt cóc tôi.”

      Bắc Diệc Uy thấp giọng : “Hôm nay em tới đây, chính là để hỏi cái này sao?”

      là người bắt cóc tôi phải hay ?!”

      Bắc Diệc Uy vẻ mặt sắc bén, gầm lên: “Tầm Thiên Hoan!”

      mà có thể đánh đổi công ty, địa vị, tiền tài, thanh danh, còn có chính bản thân , cầu phải cảm kích, cũng cần báo đáp, nhưng là lại hình dung được như vậy hiểu lầm !

      “Bắc Diệc Uy, tôi trịnh trọng hỏi -- lần đó có phải là bắt cóc tôi ?”

      Bắc Diệc Uy mặt biểu tình nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, ánh mắt của càng ngày càng trở nên u ám như bản thân rơi vào cái động đáy, lòng run rẩy, : “ phải tôi.”

      , lâu lâu nhìn , ánh mắt kia, làm cho trong khoảnh khắc cảm giác có lỗi vì chính mình hiểu lầm .

      Chính ánh mắt này làm cho giác ngộ, đúng vậy, quá lỗ mãng, quá xúc động, làm sao lại như vậy mạo mạo thất thất chạy tới hỏi ? Chỉ dựa vào hình ảnh...... Bóng lưng mà vội phán đoán.

      Tầm Thiên Hoan hít vào, : “Tốt lắm, tôi cho biết, tôi nhất định tìm ra chứng cớ! Tôi nhất định tìm ra hung thủ bắc cóc tôi!”

      Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào , trầm mặc .

      Nhìn chút do dự xoay người cái, tiêu sái rời .

      mất rồi, nhưng trong gian phòng lại ủ dột như cũ.

      Khi Tầm Thiên Hoan về đến nhà, Âu Dương Tịch còn chưa trở về, nhìn đồng hồ cũng đến giờ làm cơm trưa, Âu Dương Tịch có thói quen, cần biết rời nhà khi nào nhưng chỉ cần đến giờ cơm đều trở về nhà. Cho nên, cũng đúng giờ chuẩn bị tốt đồ ăn cho , mỗi ngày nhìn ăn món ăn mình thích, trong nội tâm có loại vui mừng nên lời nhưng......

      Trong lúc Tầm Thiên Hoan nấu cơm vẫn có chút suy nghĩ, bởi vậy rất lâu mà vẫn chưa xong, thẳng đến khi Âu Dương Tịch về nhà, còn ở trong phòng bếp mang thượng mang hạ.

      Âu Dương Tịch lặng yên đến trong phòng bếp, vụng trộm từ phía sau lưng, thân thủ ôm lấy eo của , : “Hôm nay chuẩn bị món ngon gì?”

      Tầm Thiên Hoan nhàng cười: “Đều là món thích ăn.”

      “Ha ha, em đối với tốt nhất.”

      tại mới biết được?”

      Âu Dương Tịch giải thích: “ phải a, lâu lâu trước kia, ân ~~ có phải là đời trước? Cảm giác kiếp trước, em cũng đối với tốt như vậy.”

      Tầm Thiên Hoan cười khẽ lên tiếng: “Chỉ biết... ba hoa!”

      “Ha ha......”

      bàn cơm.

      Âu Dương Tịch ăn hồi, nhìn , nhịn được hỏi: “...... Thiên Hoan, làm sao vậy? Nhìn em giống như tâm nặng nề, có chuyện gì, với , có thể chia sẻ với em.”

      Tầm Thiên Hoan nghe xong lời Âu Dương Tịch , để đũa xuống, nhìn hỏi: “Tịch, cảm thấy cái người tên Ân Khả kia như thế nào?”

      Âu Dương Tịch động tác đột nhiên cứng đờ! Ánh mắt thâm trầm! Ngồi im lát, sau đó : “ biết.”

      “Em hoài nghi......” Tầm Thiên Hoan thở dài, biết nên tiếp hay .

      Âu Dương Tịch đáy lòng có chút khẩn trương, hỏi: “Ân Khả làm sao vậy? Em hoài nghi cái gì?”

      “Em hoài nghi......” Tầm Thiên Hoan suy nghĩ: “Em hoài nghi là bắt cóc em! Nhưng em khẳng định phải chủ mưu, sau lưng của nhất định có người sai khiến!”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a50773;']Chương 84 - Sanh con
      #32cdba;']Edit: thuytinh


      <img class="size-medium wp-image-61259 aligncenter" alt="Độc sủng chị dâu" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2012/08/101APPLE_IMG_1448-300x225.jpg" width="300" height="225" />



      Âu Dương Tịch cười: “Làm sao em hoài nghi ?”

      Tầm Thiên Hoan chăm chú: “Bởi vì em nhìn bóng lưng rất quen thuộc, ngày đó em quan sát rất kĩ người mang mặt nạ nên ấn tượng rất sâu! nhớ sai!”

      Âu Dương Tịch gật gật đầu, nhưng lại phát biểu ý kiến, ánh mắt sâu, biểu tình nhàn nhạt, ai biết suy nghĩ cái gì.

      hỏi: “Vậy em định làm như thế nào?”

      “Làm như thế nào?” Tầm Thiên Hoan ngơ ngác: “Em cũng biết.”

      Âu Dương Tịch cẩn thận nhìn chằm chằm hồi, sau đó an ủi , cười cười : “Thiên Hoan, có số việc đừng bận tâm nữa, là quá khứ rồi. nên truy cứu nhiều như vậy.”

      Tầm Thiên Hoan cảm thán: “Lúc trước em cũng nghĩ như vậy, nhưng khi biết chuyện này có quan hệ với Bắc Diệc Uy, em phi thường phi thường phẫn nộ, nên em muốn tìm ra chứng cớ. Em muốn điều tra chuyện này rành mạch, nếu tuyệt đối bỏ qua!”

      Lông mi Âu Dương Tịch che giấu suy nghĩ phức tạp, khuôn mặt tuấn mỹ còn vẻ tiêu sái thường ngày, vẻ mặt người mà quá mức bình tĩnh thường thường che giấu những cảm xúc muốn người khác biết được......

      “Thiên Hoan, cần gì phải làm như vậy?” Âu Dương Tịch tiếp tục khuyên bảo Tầm Thiên Hoan: “Cho dù có quan hệ với Bắc Diệc Uy cũng kỳ lạ, bởi vì chuyện này vốn chính là do người của Bắc gia làm phải sao? Được rồi, em cần quá xúc động, chúng ta cứ tiếp tục cuộc sống ngọt ngào bình lặng, phải rất tốt sao?”

      “Chính là.....” Tầm Thiên Hoan nhíu lông mày: “Chính là em thể suy nghĩ, cách nào khống chế bản thân bỏ qua, những thắc mắc, nghi ngờ cứ quấn lấy em cho đến khi em tìm ra được mới thôi......”

      ......

      số việc, biết được so với biết gì tốt hơn, biết chỉ càng làm cho tình biến thảm hại hơn mà thôi.

      ......

      Kẻ chủ mưu bắt …… là ......

      chính là như vậy, nếu như có ngày này bị bại lộ, nên đối mặt với như thế nào?

      tình tới bước này, có đường lui, chỉ có tiếp tục theo nó mà thôi!

      Âu Dương Tịch đứng lên, tới bên cạnh Tầm Thiên Hoan, cúi xuống ôm lấy : “ cần nghĩ nhiều như vậy, cái gì cũng cần nữa, Thiên Hoan......”

      Tầm Thiên Hoan cũng vòng tay ôm lấy Âu Dương Tịch : “Tịch......”

      Âu Dương Tịch thanh trầm thấp : “Thiên Hoan, chúng ta cứ như vậy sống, từng ngày từng ngày vui vẻ, cần phải truy hỏi đến cùng những chuyện phiền não kia, lại càng cần suy nghĩ, cầu xin em Thiên Hoan......”

      “Nhưng mà em chịu đựng được......”

      “Như vậy, hay chúng ta bỏ hết .”

      “Bỏ hết?” Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Bỏ hết như thế nào?”

      Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, hồi lâu mới : “Chúng ta có đứa con a.”

      “Con?” Tầm Thiên Hoan giật mình, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, : “ con?!”

      Âu Dương Tịch ôn nhu: “Đúng. Là con, chỉ cần có đứa con, em miên man suy nghĩ.”

      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc vô cùng, hiển nhiên hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, sanh con, làm mẹ là việc vĩ đại vô cùng, nhưng mà có thể làm được sao?

      Con, giống như là thiên sứ......

      “Nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghĩ đến......” Tầm Thiên Hoan chi tiết: “ có nghĩ qua -- sanh con.”

      Âu Dương Tịch cười ôn hòa: “Cái gì cũng có lần đầu tiên, đây cũng là quá trình phải trải qua trong cuộc đời mỗi người, quá trình hạnh phúc, đến lúc đó, người nhà chúng ta......”

      Lời Âu Dương Tịch bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ nghĩ tới thứ gì, thần sắc im lặng......

      Người nhà......

      Đương nhiên Tầm Thiên Hoan cũng gia đình..... Bây giờ là người phụ nữ kết hôn, mặc dù chỉ danh nghĩa nhưng đây chính là gông xiềng của . danh nghĩa, chính là vợ của Bắc Diệc Hâm, dù cho chết vẫn là vợ . Huống hồ, còn kế thừa di sản của Bắc Diệc Hâm, như vậy vẫn là người của Bắc gia.

      Từ trước đến giờ chỉ có ý nghĩ rất đơn thuần: chỉ cần có thể sống cùng Âu Dương Tịch, vô cùng thỏa mãn. Chính là lúc đến sanh con, đến chữ “nhà”, hết thảy vấn đề, hết thảy phiền toái, đều xuất ......

      Bắc gia, tốt xấu đều xuất phát từ Bắc gia.

      Tầm Thiên Hoan hiểu .

      Âu Dương Tịch trong lòng càng biết .

      Cho nên, Bắc gia phải...... biến mất!

      Ánh mắt Âu Dương ôn nhu, cùng với thanh dễ nghe, giảm bớt hào khí quẫn bách, : “Thiên Hoan, em có thích trẻ con ?”

      Câu hỏi của Âu Dương Tịch dẫn Tầm Thiên Hoan vào hồi suy nghĩ sâu xa, lầm bầm lầu bầu: “Con......”

      Đứa bé cười tựa như thiên sứ, như vậy hồn nhiên, như vậy đáng ......

      Nhớ lúc Tân Đồng mới trào đời, khi đó tuy nhưng lại thích xoa bóp hai má của , bàn tay bé vuốt da thịt trơn mềm , nhìn ngắm tiểu Tân Đồng lúc khóc lúc cười.

      Âu Dương Tịch bên tai giọng hỏi: “Thích ?”

      Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười: “Đương nhiên mến.”

      “Tốt lắm, chúng ta hãy sinh đứa.”

      Nhìn bộ dáng tin tưởng của , Tầm Thiên Hoan khỏi cười : “ cho rằng sanh con dùng máy móc sinh sao? sinh liền sinh được!”

      Âu Dương Tịch vẻ mặt mập mờ : “Cho nên, chúng ta phải nỗ lực a.”

      Từ ngữ khí đến động tác mập mờ của Âu Dương Tịch đối với Tầm Thiên Hoan đều quá quen thuộc, che dấu ngượng ngùng của mình, Tầm Thiên Hoan : “Đứng đắn nha, ăn cơm.”

      Âu Dương Tịch ủy khuất:“Vừa rồi là em muốn ăn cơm a.”

      “Chính là, em tại muốn ăn nha.”

      “Vì cái gì?”

      Tầm Thiên Hoan suy nghĩ, đột nhiên cười: “ dưỡng tốt thân thể của mình, sao có thể sanh con?”

      Âu Dương Tịch nghe tiếng, buồn cười.

      Con, thiên sứ, ......

      Các bạn nhấn vào các trang quảng cáo tiếng giúp chúng mình nhé! Chỉ đợi nó load xong rồi nhấn tắt thôi à....
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #f1440d;']Chương 85.1 : Nghi ngờ
      Edit: thuytinh


      Bắc gia.

      Hoa lệ giống như vĩnh hằng, đồng thời tĩnh lặng bao phủ thời thời khắc khắc trong biệt thự, gian rộng lớn quá mức nhưng người lại rải rác, có mấy ai, sao tịch cho được?

      Phòng ở tĩnh, người cũng tĩnh, tâm càng tĩnh, cho nên, khí, hô hấp, tất cả tất cả trong này, đều tịch mịch.

      điếu thuốc lá nhen nhóm, làn khói như sương, tịch mịch phiêu tán trong khí, vô thanh vô tức, điếu thuốc tàn gần hết, chỉ còn chấm lửa , lẳng lặng chậm rãi cháy rồi dần lụi tàn......

      Bắc Diệc Uy kẹp lấy điếu thuốc thơm trong tay, ngồi ghế xoay, chút động đậy, sắc mặt cũng biểu cảm, cứ ngồi im như vậy. Ân Khả bị gọi đến hồi lâu, cũng câu nào, Ân Khả lẳng lặng đứng ở phía sau, đầu cúi thấp, cũng trầm mặc.

      Hết thảy đều là bất động, nếu phải điếu thuốc vẫn còn cháy, sợ là làm cho người ta sinh ra loại cảm giác chết chóc ghê sợ.

      Dần dần điếu thuốc lá cũng cháy hết...... Sau đó, từ từ tắt hẳn.

      Bắc Diệc Uy đem thuốc lá ném chuẩn xác vào trong sọt rác.

      Im lặng lại được khôi phục.

      Bắc Diệc Uy từ từ nháy mắt cái, động tác miễn cưỡng lại giảm được quang mang sắc bén trong mắt, nhanh chậm : “Ân Khả, chúng ta làm sao quen biết?”

      Vẻ mặt Ân Khả khẽ động, trong nội tâm cảnh giác nhưng lại làm như có gì, : “Có lần, bị vài sát thủ đuổi giết và gặp tôi......”

      Bắc Diệc Uy đếm xỉa, thay tiếp lời : “Sau đó, cậu trượng nghĩa cứu giúp.”

      Ân Khả thầm hít hơi, thấp giọng : “Lúc đó cho dù người đó là ai, tôi đều ra tay.”

      Bắc Diệc Uy lạnh nhạt : “Đúng vậy, bất kể là ai, cậu đều cứu giúp. Chính là từ đó trở ,  tôi lại sâu sâu tín nhiệm cậu, từ đến lớn cho dù là ca ca, tôi cũng có tín nhiệm như vậy, chuyện của tôi cậu cũng biết, ưu điểm, khuyết điểm, điểm trí mạng...... cậu đều biết tất cả.”

      Ân Khả suy nghĩ: “Ông chủ......”

      Bắc Diệc Uy : “Tất cả tôi đều giao cho cậu quản lý, tôi tin tưởng cậu vì tôi làm tốt, đôi khi tôi thậm chí có thể đem tánh mạng giao cho cậu...... Bởi vì, cậu là người bạn tôi tín nhiệm nhất.”

      Bạn, sai, là bạn, mà phải ông chủ và thuộc hạ, phải là cấp và cấp dưới. Chính là bạn, người bạn tín nhiệm nhất.

      Lời của Bắc Diệc Uy thẳng tắp tiến vào trong lòng của ...... sâu đau nhức!

      Đồng tử sâu thấy đáy, vẻ mặt cứng ngắc như chết.

      Bắc Diệc Uy tất cả đều là , hơn nữa cũng biết, đó là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm Bắc Diệc Uy...... Nhưng là, lại phản bội, từ đầu đến cuối!

      Kỳ , tại lâu lâu về sau, khi hồi tưởng lại chuyện này: trong quá trình xử cũng có sầu lo...... Nhưng bất quá là sầu lo mà thôi, cuối cùng nhất kết quả vẫn là......

      ................................................

      Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào gian phòng, ngoài cửa sổ chim chóc hót vang như vui mừng, trong phòng lại phi thường yên tĩnh, đồng hồ kim giây vẫn kiên nhẫn nhích từng chút từng chút báo hiệu thời gian trôi ......

      giường, khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch lẳng lặng mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh trong bộ dáng ngủ mơ, bởi vì ngủ yên tĩnh, cũng khỏi an tĩnh theo. Khuôn mặt trước mắt nhắn, đích , trước kia là hình cầu, cái cằm cũng hình cầu. Nhưng mà chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, khuôn mặt này dường như gầy , hai gò má hóp lại, cái cằm tiêm tiếu rất nhiều. Đúng vậy, càng lúc càng đẹp, chính là, có đẹp hay bây giờ đối với mình mà như thế nào? càng đau lòng nhiều mà thôi, gầy nhanh như vậy, cho thấy trong khoảng thời gian vừa qua, chịu ít áp lực, đau khổ.

      Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, lại chỉ có thể câu: Thực xin lỗi.

      Tuy có thể thực xin lỗi, nhưng lại thể dừng lại, phải tiếp tục thực kế hoạch!

      ngủ ngon như vậy, đành lòng đánh thức, cứ để cho ngủ nhiều chút, về phần bữa sáng, ha ha, hay là tự mình giải quyết.

      lúc Âu Dương Tịch chuẩn bị làm bữa sáng, điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra điện thoại cầm tay , là dãy số quen thuộc!

      Quay đầu nhìn nhìn lại  trong phòng, tựa hồ còn ngủ, vì vậy, cầm điện thoại nhanh chóng ra khỏi phòng, sau đó tìm nơi vắng vẻ nghe điện thoại.

      Âu Dương Tịch: “Ân Khả, làm sao vậy?”

      Ngữ khí Ân Khả tuy bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra điểm sợ hãi: “Tịch, gặp nhau , chúng ta hảo hảo chuyện.”

      Trong nội tâm Âu Dương Tịch nhiều nghi hoặc cùng khẩn trương, gì, chỉ hỏi: “Gặp ở đâu?”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0b7697;']Chương 85.2
      #b35a0e;']Edit: thuytinh


      Trong rạp x.

      Mặt Âu Dương Tịch biểu tình, nâng chén rượu uống ngụm, sau đó thấp giọng : “ được.”

      Ân Khả nghe , trừng mắt nhìn Âu Dương Tịch: “Vì cái gì được? tại là lúc nào? Tịch, cậu vượt qua nhi nữ tình trường được sao?!”

      Âu Dương Tịch kiên nhẫn quát: “ được chính là được!”

      Ân Khả cũng giận kềm được, còn thiếu là chưa có chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Tịch, : “ được cũng phải được, cậu có biết hay tại tuyệt đối thể bỏ cuộc, bây giờ Bắc Diệc Uy hoài nghi mình, hoài nghi mình, cậu hiểu được hậu quả ?”

      “Chúng ta có thể nghĩ những biện pháp khác.” Âu Dương Tịch : “Dù sao, tại mình thể lại lợi dụng Thiên Hoan......”

      “Âu Dương Tịch, con mẹ nó, cậu làm sao lại có chí khí như vậy?!”

      Bình sinh đây là lần đầu tiên tức tối hung hăng mắng người, nguyên nhân cũng chỉ là kích động thái quá, bên kia Bắc Diệc Uy gây áp lực, bên này Âu Dương Tịch lại do dự, hỏi làm sao Ân Khả vội, giận?!

      Đối với việc Ân Khả tức giận mắng , lòng của Âu Dương Tịch chấn động sâu, nhắm mắt, trong đầu đống đay rối, càng muốn làm lại càng là hỏng bét, muốn tìm ra đầu sợi chính nhưng tất cả lại xoắn cùng chỗ......

      : “Chúng ta còn những biện pháp khác, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp xử lý tốt chuyện này, nhất định có thể.”

      Những lời này với Ân Khả cũng chính là tự nhắc nhở bản thân mình.

      Điểm ấy, Ân Khả nhìn ra, cả giận : “Cậu đừng tự lừa mình dối người a! tại, chỉ cần lấy 30% cổ phần công ty ra, chúng ta nhất định thắng rồi, nhưng nếu lấy ra trước khi tôi bị Bắc Diệc Uy phát tất cả mọi thứ chúng ta làm trước kia đều uổng phí!”

      “Nhưng cổ phần công ty kia phải của tôi!”

      “Nhưng là, nó nằm trong tay của cậu phải sao? chỉ nằm trong tay của cậu, hơn nữa cậu còn được quyền sử dụng chúng phải sao? ràng thắng lợi trong tầm mắt chúng ta, còn cái gì để cậu do dự, Âu Dương Tịch, đừng làm cho mình đối với cậu - thất vọng!”

      Âu Dương Tịch nghĩ, ngừng nghĩ, ngừng tự hỏi, cuối cùng ôm đầu của mình, cắn răng : “...... Đừng ép mình!”

      “Là cậu ép mình, mà phải, là cậu bức mình, do dự của cậu đem mình và cả chính cậu - đẩy đến đường cùng!”

      Âu Dương Tịch đem đầu vùi sâu, đau nhức như bị đâm vào tim: “Mình thể làm như vậy, thể lại lợi dụng ấy, lợi dụng cổ phần của ấy...... Nếu như mình làm như vậy, chừng ấy cả đời cũng tha thứ cho mình!”

      “Cậu cũng chỉ là ‘ chừng’ mà thôi, cậu sao lại lo lắng như vậy:  những cổ phần công ty kia là ấy đưa cho cậu, cũng giao cho cậu thích dùng chúng như thế nào cũng được mà, ấy sao có thể trách cậu? Nhưng mà nếu cậu còn chần chừ tất cả kế hoạch của chúng ta đều thất bại!”

      Thiên Hoan, Thiên Hoan......

      tại trong đầu chỉ có Thiên Hoan, nhưng mà, tưởng tượng được khi biết hết thảy chân tướng , đối với như thế nào......

      Rời ......

      Có thể hay rời ?

      Đây là kết cục đáng sợ, nếu như có thể tình nguyện dùng tánh mạng của mình để đổi cái kết cục khác......

      Âu Dương Tịch thào: “Thiên Hoan...... Thiên Hoan tha thứ cho mình......”

      Ân Khả trừng to mắt, nhìn Âu Dương Tịch dám tin, trán gân xanh nổi ngày càng nhiều, ánh mắt đủ để giết người, thân thể căng cứng lại căng cứng, toàn thân cơ thể đều ở vào trạng thái vận sức chờ phát động, hồi tưởng đến từng màn trước, hồi tưởng đến cha mình dặn dò, hồi tưởng đến phụ thân hai người bọn họ hứa hẹn, hồi tưởng đến Âu Dương Tịch trước kia......   tại trở nên hận Âu Dương Tịch tận xương, hận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay bắt đầu đau nhức, Âu Dương Tịch chỉ ngồi đó đau đớn, gì cũng có hành động gì, chỉ .............

      Bất đắc dĩ......

      Tâm tình Âu Dương Tịch giờ phút này thể dùng câu ‘ thể làm gì khác’ để hình  dung, lựa chọn này so với giết còn thống khổ hơn phải sao?

      Nhưng, lại phải lựa chọn!

      Có lẽ ai cảm thông cho , thậm chí ngay cả bản thân ...... Nhưng là, sâu trong nội tâm, có tia chờ đợi rằng có thể hiểu cho ......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 86 : Làm sáng tỏ
      #ac2939;']Edit : thuytinh



      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/qy3Gsq8.jpg" width="620" height="3000" />


      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/zhzjwfI.jpg" width="620" height="3000" />


      Tầm Thiên Hoan hỏi: “Từ ngày 6 đến ngày 9, ba ngày, sau khi tan việc làm gì? Cùng người nào, ở đâu? Có nhân chứng ?”

      Đột nhiên Tầm Thiên Hoan phát giác, hỏi như vậy có điểm quen thuộc, tựa như tình tiết cảnh sát hỏi phạm nhân trong kịch truyền hình...... Trong nội tâm, cảm thấy ra mình có tư cách hỏi như vậy, cho dù là cảnh sát cũng phải có căn cứ tương đối chính xác, mới có thể tiến hành thẩm vấn nghi phạm, nhưng hôm nay hỏi như vậy, dựa vấn đề nhân quyền có thể trả lời, Tầm Thiên Hoan vẫn còn có chút áy náy...... Nhưng sức hấp dẫn của chân tướng lại vượt xa những ý nghĩ này!

      Ân Khả bình tĩnh : “Tôi còn độc thân nên chỉ sống có mình, sau khi tan việc nếu ông chủ có phân phó gì, tôi trực tiếp về nhà, sau đó, ăn cơm, xem TV lúc rồi ngủ. Thời gian nhiều ngày trôi qua như vậy, nếu còn muốn hỏi tôi ăn món gì, xem chương trình TV gì, tôi nhớ gì cả.”

      Tầm Thiên Hoan sững sờ, cũng có chút vi não.

      trả lời như vậy, tại sao nghe có vẻ qua loa như vậy!

      “Như vậy, theo lời còn làm việc gì khác nữa sao?”

      cho rằng tôi làm cái gì?”

      Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Ân Khả: “Lời của lừa gạt trẻ còn khó!”

      “Nếu như tin, tôi cũng còn biện pháp.”

      Tầm Thiên Hoan rất phẫn hận, từ trong túi xách rút ra mặt nạ, trong lúc Bắc Diệc Uy cùng Ân Khả còn ngẩn ra, Tầm Thiên Hoan cầm mặt nạ đưa về phía mặt Ân Khả.

      Ân Khả hoảng sợ: “Thiếu phu nhân!”

      Tầm Thiên Hoan để ý Ân Khả phẫn nộ, sau khi ướm mặt nạ lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ân Khả sau khi đeo mặt nạ, khoảng chừng ba phút trôi qua mà trong đầu dường như là thiên biến vạn hóa, cuối cùng chỉ còn lại khiếp sợ!

      Tầm Thiên Hoan cứ như vậy mà giữ chiếc mặt nạ mặt của Ân Khả buông ra, Bắc Diệc Uy thấy thế, thể tiến lên ngăn cản Tầm Thiên Hoan: “Em bình tĩnh chút , Thiên Hoan......”

      Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên buông tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ân Khả, thanh lạnh như băng: “ bây giờ còn gì để ? Ngày đó, chính là người mang cái mặt nạ này vào phòng giam, sau đó còn đem thức ăn đến trước mặt của tôi, tôi nhìn thấy ngũ quan của , nhưng tôi nhận biết bóng lưng của , còn mang theo mặt nạ, trong đầu tôi nhớ nhất thanh nhị sở! Người bắt cóc tôi, tuyệt đối chính là !”

      Ân Khả giật mình sững sờ lát, đột nhiên cười như nghe được câu chuyện cười, : “Thiếu phu nhân, sinh động như , như vậy...... chứng cớ của ? thế giới này những người có bóng lưng tương tự tôi, thậm chí giống như đúc có vô số, chỉ bằng cái này mà muốn phán tội tôi sao?”

      Tầm Thiên Hoan biết trả lời thế nào: “ phải cũng có chứng cớ chứng minh là trong sạch sao?”

      Ân Khả vừa định trả lời lại bị chặn lại bởi chuông điện thoại di động của Bắc Diệc Uy, đành im lặng......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :