1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a9990e;']Chương 74
      #10a00d;']Edit: thuytinh
      #9a2208;']Âu Dương Tịch bưng cà mèn hai ngăn đến: “Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Âu Dương Tịch, kéo kéo khóe môi, : “Vừa rồi mẹ của em gọi điện thoại đến đây.”
      #9a2208;']“A?” Âu Dương Tịch : “Chắc người nhà của em cũng biết tin Bắc Diệc Hâm chết?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan cười khổ: “Ngẫm lại bây giờ còn có ai biết? Huống chi là người nhà của em.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch đem hộp cơm đặt ở ngăn tủ, cẩn thận mở ra, : “Chắc chắn người nhà nhất định rất lo lắng cho em a?” Âu Dương Tịch đột nhiên cười, vui vẻ rất sâu, : “Nhất là đệ đệ quái dị kia của em.”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan vẻ mặt buồn rầu, : “Em phiền đúng là cái này, vốn muốn cho nó nước ngoài du học. Hôm nay lên máy bay, chính là, chuyện ngày hôm nay khiến nó có thể đường đường chính chính ở lại, nữa!”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch đem cà mèn để qua bên, ngồi vào bên cạnh giường bệnh, ôm thân thể Tầm Thiên Hoan, : “Em cũng đừng quá buồn rầu, dù sao đó cũng là đệ đệ của em, có nên làm quá mức ......”
      #9a2208;']Lời mới nửa, Tầm Thiên Hoan đột nhiên thấy hoảng sợ, lập tức im lặng, quay đầu ra, dám nhìn vào mắt Âu Dương Tịch mắt, tim đập trống ngực cấp tốc nhanh hơn.
      #9a2208;']Âu Dương Tịch ánh mắt sâu nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Em cái gì?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan lập loè bất định: “Em.....”
      #9a2208;']Trong tích tắc, vẻ mặt Âu Dương Tịch phức tạp làm cho người ta cảm thấy bất định, sau khắc bình tĩnh lại, trong nội tâm lại nhịn được lo lắng bối rối, vẻ mặt bình tĩnh, gì thêm, chỉ là tăng thêm lực đạo cánh tay, đem kéo tới càng gần, hai người nhiệt độ cơ thể giúp nhau ôn hòa.
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan cúi đầu, : “Đôi khi, em cỡ nào hy vọng, em phải em......"
      #9a2208;']Âu Dương Tịch cười, : “Em phải em, vậy em là ai? Tốt lắm, Thiên Hoan, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đối với mãi mãi chính là em, là Tầm Thiên Hoan! Người là em!!!”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan ra có bao nhiêu mừng rỡ, đầu rủ xuống trầm thấp, : “Thiệt là, như thế nào càng ngày càng dẻo miệng như vậy, như bây giờ đáng ghét, nếu như có thể em còn muốn tìm cái lỗ chui vào!”
      #9a2208;']“ chính là em như vậy.” Âu Dương Tịch đem thân thể của quay lại, quay mắt về phía , : “Em chính là người khiến lòng muốn bảo vệ, làm người đàn ông chính thức nên làm.”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan liếc xéo : “ như vậy, trước kia em đáng ?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch có chút ủy khuất, : “Nào có a, bắt đầu thích em từ trước rồi, nhưng như thế nào cũng nghĩ ra em cũng có lúc em nữ tính đến vậy!”
      #9a2208;']“Như vậy ra là trước kia em có nữ tính sao?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch thể nhíu mày, : “Thiên Hoan, em là cố ý hiểu sai lời a?”
      #9a2208;']“Nếu phải vậy sao, em làm sao tin được lời ?”
      #9a2208;']“Nếu như em muốn tin vậy đây còn gì để ?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch, khỏi mặt mày hớn hở, : “Vậy em từ trước rồi sao?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch : “Thiên địa có thể chứng!”
      #9a2208;']“Vậy tại sao trước đây em hỏi em , thà chết cũng thừa nhận?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch bĩu bĩu môi: “Trước đây, là vì......”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan nhiều hứng thú: “Vì cái gì?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch khuôn mặt tuấn mỹ, lại có chút ít hồng, : “ sợ nếu thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình với em, em cảm thấy xấu hổ mà rời .....”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan  ha ha nhéo nhéo gương mặt của , : “Tịch rất khả ái nha!”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch ngũ quan đều nhanh nhăn đến cùng chỗ, : “Mới phải, từ nay về sau được khen đáng , tự tôn của người đàn ông chấp nhận được có biết ?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan nháy mắt mấy cái, bày ra khuôn mặt vô tội: “Là sao?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch cúi đầu ở đằng kia kiều môi nhàng hôn xuống, sau đó : “Tuyệt đối được!”
      #9a2208;']“ đúng là keo kiệt.” Tầm Thiên Hoan định tiếp tục cái đề tài này, liếc nhìn cà mèn, : “Ha ha, nhìn đồ ăn, em cảm thấy thực đói bụng.”
      #9a2208;']“ vì em tận lực làm thức ăn , những món ăn tại trong bệnh viện đầy mỡ quá mức, em khẳng định ăn trôi.” Âu Dương Tịch đem cơm ngăn tủ bưng tới.
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan nhìn đồ ăn : “Bất kể là món ăn gì, em đều ăn nhiều để tranh thủ xuất viện sớm chút! Được cùng Tịch về nhà!”
      #9a2208;']Đột nhiên cảm thấy, mấy chữ cuối cùng từ miệng trong ra, là như thế hạnh phúc.
      #9a2208;']“Hảo, nhất định phải ăn nhiều a." Âu Dương Tịch cầm chiếc đũa, : “ đút cho em ăn!”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan vội vã lắc đầu: “Em quen.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch : “Em luôn như vậy, nhưng em phi thường muốn đút em ăn cơm, có biết hay , giúp người phụ nữ mình thích ăn cơm là việc vui sướng dường nào?"
      #9a2208;']Nghe Âu Dương Tịch như vậy, Tầm Thiên Hoan mềm nhũn, đành phải : “Thôi được, giúp em ăn vậy, em cũng lười vận động, nhưng là, cứ như vậy chỉ càng chỉ chiều hư em thôi. Sau khi chiều chuộng em đến hư, lại bỏ rơi em em làm sao hối hận kịp đây.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch tươi cười rạng rỡ, : “ thể nào có chuyện đó đâu!”
      #9a2208;']Hai người sau khi cơm nước xong, cùng chỗ tại trong phòng bệnh xem tv, TV thanh vang lên giữa trong phòng bệnh khiến náo nhiệt. Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan lúc trầm mặc lúc cười theo chương trình chiếu TV. Mà Âu Dương Tịch bên cạnh, tâm tư lại thể nào đặt ở TV, hơn phân nửa tâm tư đều ở người Tầm Thiên Hoan, ánh mắt kia lúc nào cũng dừng ở , trong nội tâm có loại cảm giác ấm áp......
      #9a2208;']Kỳ , như vậy cũng là loại hạnh phúc, loại hạnh phúc đáng quý, cầu của có cao cao, thấp cũng thấp, chỉ hy vọng mình có thể cùng bước con đường đến hết cuộc đời......
      #9a2208;'] biết, tương lai còn bao nhiêu đau khổ đợi họ......
      #9a2208;']Đêm càng ngày càng sâu, Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút mệt nhọc, chớp chớp mí mắt hơi nặng, miễn cưỡng: “Tịch, em thấy mệt.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch nghe vậy, lập tức đứng dậy tắt TV, sau đó đến bên giường, đem gối đầu phía sau lấy ra, nhưng lại có nằm xuống, chỉ nhìn : “ sao?”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch mỉm cười : “ ngồi ghế, gối đầu lên giường cũng có thể ngủ.”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan lắc đầu, : “ được.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch cười : “Nha đầu, làm sao vậy?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan dịch người qua bên, chừa ra nửa giường trống, : Em muốn ngủ ở bên cạnh của em.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch nhìn cái giường duy nhất trong phòng bệnh, sờ lên trán, cái này có thể khó làm, tuy mập, nhưng là cũng rất cao lớn, cái này...... Như thế nào ngủ?
      #9a2208;']“Hay là thôi ?”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan làm nũng lắc đầu: “Nếu vậy em cũng ngủ được.”
      #9a2208;']“ luôn ở bên em mà.”
      #9a2208;']“Em muốn Tịch ôm em ngủ, bằng em ngủ!”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, khẽ thở dài, cởi áo ngoài của mình, tiến vào trong cái chăn nho kia, Tầm Thiên Hoan lập tức dán tại trong ngực của , núp ở trong vòng tay của , cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp của , bộ ngực của , thậm chí nhịp tim của , đều là như thế quen thuộc, quen thuộc làm cho có loại ảo giác, cùng , vốn là nhất thể, ai cũng thể nào tách khỏi người kia. Cứ như vậy, mãi mãi như vậy mà , vĩnh viễn chừng mực.
      #9a2208;']Âu Dương Tịch cố ý làm như vô tình hôn phớt qua cái trán của : “A, Thiên Hoan, em có vẻ phát sốt phải ?!”
      #9a2208;']“, em vốn sao, lúc ấy chỉ là sợ hãi quá mà thôi, ngày mai có thể xuất viện.”
      #9a2208;']Âu Dương Tịch tận lực đem ôm chặt, hai người say đắm ôm nhau, giảm bớt diện tích giường, : “Em phát sốt, lại toàn thân nóng lên......”
      #9a2208;']Núp ở trong ngực của , Tầm Thiên Hoan thừa hiểu ý tứ trong lời , đấm thoáng qua ngực của , ý muốn trừng phạt , ai ngờ thở hắt ra tiếng giống như đau nhức.
      #9a2208;']“ cần giả vờ với em…” Tầm Thiên Hoan lơ đễnh : “Em chuyện nghiêm túc, em ngày mai muốn xuất viện, sau đó về nhà, được với em là có thời gian chăm sóc em, em có thể tự chú ý chăm sóc mình!”
      #9a2208;'] cố gắng làm cho mình thèm nghĩ những việc trong Bắc gia nữa, trong đầu cố gắng xem Bắc gia, xem Bắc Diệc Uy......
      #9a2208;']Âu Dương Tịch vẻ mặt ôn nhu, : “Hảo, ngày mai chúng ta trở về nhà, nhà của chúng ta.”
      #9a2208;']Tầm Thiên Hoan rốt cục vui vẻ mỉm cười, sau đó mang theo sung sướng, dần dần thiếp .....
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 75
      Edit: thuytinh


      Ngày hôm sau, Âu Dương Tịch quả tự tay làm xuất viện cho Tầm Thiên Hoan, sau đó thu đồ đạc, hai người chuẩn bị rời bệnh viện.

      Trước khi rời , Tầm Thiên Hoan do dự dừng bước lại, nhìn phòng bệnh trống rỗng, lầm bầm lầu bầu: “Có phải nên cùng Bắc Diệc Uy tiếng?”

      Âu Dương Tịch xoay người lại, nhìn Tầm Thiên Hoan, .

      Cảm thấy Âu Dương Tịch chú thị mình, Tầm Thiên Hoan nhìn về phía Âu Dương Tịch, cười cười, : “Đến lúc đó, thông báo cho tiếng là được.”

      ra cửa chính bệnh viện, cả người đều có loại cảm giác thoải mái, cần nghe thấy mùi vị thuốc trong bệnh viện, tốt.

      Tầm Thiên Hoan cảm xúc: “Em bội phục những bác sĩ hộ sĩ kia. Họ lại có thể ở nơi này công tác.”

      Âu Dương Tịch cười: “ phải có cái gọi là ở lâu thành quen sao? Họ ở trong này làm việc khẳng định cũng có thói quen hít thở mùi vị nước thuốc, chừng nếu có ngày họ rốt cuộc cảm thấy hương vị nước thuốc mới là khó chịu, quen nha.”

      Tầm Thiên Hoan đảo mắt suy nghĩ: “ vậy chăng?”

      lung tung.”

      Tầm Thiên Hoan trừng liếc, “Xấu Tịch!”

      Lúc này, chiếc xe taxi dừng lại phía trước bọn họ, Tầm Thiên Hoan mở cửa xe, ngồi vào trong xe, Âu Dương Tịch sau đó theo.

      Xe taxi chạy con đường quen thuộc, những phong cảnh quen thuộc kia tại ngoài của sổ xe chợt lóe lên, Tầm Thiên Hoan ngồi ở ghế sau nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cho dù mau nữa, vẫn hy vọng tầm mắt của mình có thể bắt được hết...... Nhưng mà, tựa như trong số trường hợp tương tự muốn nắm giữ số mệnh tính mạng của mình cách chắc chắn, lại luôn vuột khỏi tay nhanh hơn......

      Tầm Thiên Hoan tâm tình đột nhiên có chút phiền muộn.

      Đột nhiên, xe taxi rốt cuộc dừng lại, phía trước chắn rất nhiều xe cùng người, nguyên nhân chủ yếu là vì xe cảnh sát tồn tại.

      Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì?”

      Lái xe quay kiếng xe xuống, ngoái đầu ra bên ngoài dò xét: “Giống như bắt phần tử nguy hiểm.”

      Tầm Thiên Hoan đếm xỉa tới lên tiếng: “Ah.....”

      Âu Dương Tịch hai tay vòng trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặt biểu tình.

      Quần chúng vây đầy chung quanh xe cảnh sát, vài cảnh sát từ đám đông ra, quần chúng thể tản ra, trùng hợp ngay lúc tầm mắt Tầm Thiên Hoan chăm chú nhìn khiến chứng kiến cảnh: Cảnh sát xếp thành hai hàng thẳng tắp hai bên trong đó có vài người mặc thường phục, ở giữa dần xuất nhóm thanh niên tay bị còng lại được áp giải ra xe cảnh sát.

      Đặc biệt nhất là Tầm Thiên Hoan nhận ra trong đó có kẻ mà có hóa thành tro cũng nhận ra -- Đường Khải Long!

      Tầm Thiên Hoan cuống quít mở cửa xe trước kinh ngạc của Âu Dương Tịch, nhảy xuống xe, Âu Dương Tịch lập tức đuổi theo , cầm lấy cánh tay , : “Em làm gì vậy?”

      Tầm Thiên Hoan quay đầu lại: “Em muốn đến hỏi Đường Khải Long Ki Ki ở đâu?!”

      thể .” Âu Dương Tịch cảnh giác: “ tại Đường Khải Long là phần tử tội phạm nguy hiểm bị cảnh sát bắt, em tốt nhất là quen biết !”

      Tầm Thiên Hoan hoảng loạn: “Ki Ki, Ki Ki làm sao bây giờ? Đường Khải Long bị bắt rồi, tình cảnh tại Ki Ki nhất định rất tệ, Tịch, em rất lo lắng ấy!”

      Âu Dương Tịch nhìn chằm chằm Tầm Thiên Hoan, đem ôm ở trong ngực, : “Em cần quá lo lắng, Ki Ki rất thông minh, xử cũng rất khôn khéo, cảnh sát chỉ bắt Đường Khải Long, vậy chứng tỏ ấy có việc gì.”

      ấy có chuyện gì sao?”

      Âu Dương Tịch giơ tay lên, khẽ vén những sợi tóc của ra sau tai, : “ , em phải tin tưởng , cũng tin tưởng Ki Ki, ấy có việc gì.”

      Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch chăm chú hỏi: “Vậy tại Ki Ki tự do, tới tìm chúng ta hay ?”

      “Chúng ta hẳn là tôn trọng lựa chọn của ấy," Âu Dương Tịch mỉm cười: “ ấy trở về, tất nhiên là chuyện thể tốt hơn, nhưng nếu ấy lựa chọn rời , chúng ta cũng còn biện pháp, phải sao? Mỗi người đều có suy nghĩ và con đường của riêng mình.”

      “Chúng ta giống trước kia đồng dạng trôi qua phải rất tốt sao.”

      Âu Dương Tịch ôm sát Tầm Thiên Hoan, cảm thán : “Chính là tại nghĩ tiếp tục cuộc sống trước kia...... chỉ muốn hảo hảo cùng em ở chỗ, chỉ có hai người chúng ta sống chung với nhau.....”

      Tuy nhiên biết , đây là ý nghĩ rất xa xỉ ......

      “Đây chính là nha, tuyệt cho đổi ý!”

      Âu Dương Tịch nhìn vẻ mặt cười giống như phải cười Tầm Thiên Hoan, : “Tuân mệnh!”

      Tầm Thiên Hoan lời đột nhiên trầm buồn: “Nhưng em còn hy vọng Ki Ki có thể trở về, bởi vì ấy dù sao cũng là bạn duy nhất của em.”

      “Được rồi, từ nay về sau, mặc kệ em có bạn hay , tuyệt đối để cho em cảm thấy đơn.” Âu Dương Tịch theo thói quen hôn lên gương mặt của .”

      Lúc này, lái xe rất thức lớn tiếng gọi hai người có thể lên xe chạy.

      Hai người rốt cục về đến nhà. Ai ngờ, cửa ra vào lại có người, thân ảnh trẻ tuổi, thân bạch sắc, vóc dáng cao gầy, tựa tại bên tường cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú có chút buông thỏng.

      Tầm Thiên Hoan có chút giật mình cũng có chút bất an, rồi lại lảng tránh được, chỉ có nhàng kêu tiếng: “Tân Đồng.”

      Tầm Tân Đồng phút chốc mở to mắt, ngẩng đầu, nhìn hướng Tầm Thiên Hoan, mặt tuấn tú lộ vẻ mừng rỡ, đợi Tầm Thiên Hoan có bất kỳ phản ứng chạy mau tới, giang hai tay ôm lấy , : “Tốt, tốt, tốt quá, rốt cuộc tìm được chị, có biết em có nhiều lo lắng hay ......”

      Tầm Thiên Hoan toàn thân được tự nhiên, trong đầu bỗng chốc hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, chịu nổi thứ tình cảm này, tại trong lòng của còn tồn tại bóng tối, như thế nào cũng xóa mất.

      chỉ là cảm thấy quá hoang đường, sao có thể làm như vậy? Có lẽ Tân Đồng bây giờ còn hiểu chuyện, nhưng mà, giống , là tỷ tỷ, làm như tỷ tỷ , làm sao có thể là cái kia hại đệ

      Tầm Tân Đồng vuốt ve, cũng sắp thở nổi, ngay cả chuyện cũng phải cố hết sức: “Tân Đồng, em bình tĩnh chút......”

      Âu Dương Tịch nhìn được, tiến lên hai bước, bắt lấy tay Tầm Tân Đồng muốn làm cho buông Tầm Thiên Hoan ra, : “Cậu làm đau chị cậu đấy!”

      Tầm Tân Đồng để ý tới , chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan : “Thực xin lỗi, em vừa rồi có điểm quá kích động, phải cố ý làm đau chị.”

      Tầm Thiên Hoan khẽ hạ cánh tay của mình, xem Tầm Tân Đồng áy náy như vậy cũng nhẫn tâm, : “ sao a. Em hôm nay tìm chị có chuyện gì ?”

      “Em chỉ là lo lắng ......”

      Tầm Thiên Hoan cười, : “Chị tại rất tốt, đừng quá lo lắng, nếu như có việc gì cần nữa ......”

      Tầm Thiên Hoan dừng chút, nhìn Tầm Tân Đồng, tin tưởng hiểu ý của .

      Tầm Tân Đồng ràng thế nào nguyện ý, : “ vất vả mới tìm được chị, em còn muốn ở với chị thêm lúc nữa.”

      Tầm Tân Đồng vừa như vậy, Tầm Thiên Hoan ngược lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Tân Đồng, ngày hôm qua có về nhà sao?”

      “...... có.”

      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “Vậy là em đợi ở đây đêm?”

      Tầm Tân Đồng lạnh nhạt : “Dạ.”

      Tầm Thiên Hoan có chút khó chịu nhăn nhíu mày: “Đứa ngốc a, bên ngoài lạnh như vậy, ở chỗ này đợi đêm, nếu bị bệnh làm sao bây giờ? Ba mẹ có bao nhiêu khổ sở? Em đêm về khiến ba mẹ có bao nhiêu lo lắng?”

      Tầm Tân Đồng khuôn mặt tuấn tú ra nhàn nhạt ưu sầu, : “Chính là, nếu như có gặp được chị, em nổi điên.”

      Tầm Thiên Hoan sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ : “Chị nghĩ em tại điên rồi, làm sao có thể khiến cho nhiều người lo lắng như vậy?”

      Tầm Tân Đồng đột nhiên cười khổ : “ có lỗi, khiến chị lo lắng, bất quá bây giờ nhìn thấy chị có việc gì, trong nội tâm của em thoải mái nhiều hơn, em cũng có thể về nhà.”

      Liếc nhìn Âu Dương Tịch sau lưng Thiên Hoan, chuyện, đối với Tầm Thiên Hoan tiếng “Gặp lại sau”, sau đó liền xoay người rời , nhìn lưng của rành rành như thế thẳng tắp thư thái lại khiến cho người ta cảm giác có loại ưu thương khí tức, ánh mặt trời chiều lại rửa ít tầng nhàn nhạt khuất bóng......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76 - Di sản
      #000000;" data-mce-mark="1']Edit: kissty
      Beta: thuytinhh
      Kỳ , từ ngày đó cho đến giờ cũng khoảng thời gian khá dài Ki Ki còn ở bên cạnh hai người họ - Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, giống như bốc hơi khỏi thế giới, vô thanh vô tức biến mất......

      Mà cho dù là trí nhớ có sâu đậm, tình cảm có khắng khít đến đâu cũng theo thời gian càng trôi càng suy giảm dần, chỉ cần cố nhớ đến thời điểm nào đó hình ảnh người đó cũng dần phai nhạt, cho nên thói quen sống cùng Ki Ki trước đây của hai người họ dần được thay thế.

      Có bao nhiêu lâu chưa trở về cái phòng này? Cùng lắm chắc là , hai tháng mà thôi nhưng Tầm Thiên Hoan lại cảm giác dường như trải qua quãng thời gian dài, lần này vừa bước vào phòng, cảm giác quen thuộc ập đến khiến choáng ngợp, cơ thể khẽ run rẩy...... Loại cảm giác này, thần kỳ sung sướng an bình......

      Những hình ảnh sinh hoạt thường nhật trước đây cứ thế lướt qua trong tâm tưởng Tầm Thiên Hoan hề sót, còn có loại hương vị phi thường quen thuộc ngập trong khí khiến vô cùng thoải mái, khóe môi giơ lên, : “ là thơm.”

      Tầm Thiên Hoan thào lên tiếng:“Tịch......”

      Cánh tay Âu Dương Tịch nhàng ôm chặt lấy chừa lại dù chỉ là khe hở giữa hai ngườ, lên tiếng: “Ân?”

      Tầm Thiên Hoan từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng mỉm cười: “Tịch......”

      Âu Dương Tịch lại lên tiếng: “Uhm, đây.”

      Tầm Thiên Hoan : “Nhớ...em muốn cả đời được kêu tên như vậy.”

      Âu Dương Tịch ngón tay tiếp tục di động làn da trơn bóng nhẵn mịn của , cảm giác mềm mại vô cùng......

      “Tốt.”

      “Vậy có cảm thấy em phiền hay ?”

      , vĩnh viễn cũng .”

      “Vì cái gì khẳng định như vậy?”

      “Bởi vì là em......”

      Tầm Thiên Hoan cười: “Tịch biết... lời ngon tiếng ngọt.”

      “Ngoại trừ lời ngon tiếng ngọt?”

      Âu Dương Tịch tay trượt đến cổ của ......

      Tầm Thiên Hoan vẫn nhắm mắt lại, : “Ý là???”

      Âu Dương Tịch ngón tay ôm lấy đỉnh cao ngất trước ngực, nhàng xoa nắn......

      : “ còn biết...hảo hảo thương em, phải sao?”

      Tầm Thiên Hoan mở to mắt: “Mới phải, Tịch xấu nhất!”

      xấu thế nào?”

      Âu Dương Tịch giọng hỏi, bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ nút thắt, đem áo xốc lên, làn da trắng hồng của chiếm hết tầm mắt , chỉ cần nhìn như vậy cơ thể bất giác nổi lên cảm giác khó khống chế được, bàn tay tiếp tục vuốt ve da thịt của , tự giễu cười cười: “Xem ra, cuộc đời càng thể sống thiếu em.”

      Tầm Thiên Hoan làm bộ vui: “Chẳng lẽ muốn rời sao?”

      Âu Dương Tịch cam lòng, : “Trời đất chứng giám, chưa từng dám nghĩ vậy.”

      “A,” Tầm Thiên Hoan hảo như rất ràng ý trong lời , : “ ra phải nghĩ đến, mà là dám nghĩ, Tịch người xấu, em có đáng sợ như vậy sao?”

      Âu Dương Tịch biết là cố ý xuyên tạc ý của , nhưng vẫn là phi thường vội vàng giải thích : “ làm sao dám suy nghĩ chuyện này? nếu là dám nghĩ như vậy, cuộc đời vĩnh viễn mất em, mà có em sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

      Đúng vậy, còn tìm thấy lí do để tồn tại nữa vì thế giới của là cực độ hắc ám khiến người người cảm thấy dơ bẩn, nhưng bởi vì hữu của , cho quang minh, làm cho có ý muốn sinh tồn, cũng có ý chí chiến đấu.

      Tầm Thiên Hoan nghe xong lời của , trong nội tâm khỏi dâng lên cảm giác chua xót, rất là khó chịu, cũng rất là đau lòng, vẫn luôn hy vọng được sống cùng vĩnh viễn......

      Tầm Thiên Hoan vô ý thức giơ tay lên che miệng của , : “Tịch, đừng như vậy...... Em đau lòng.”

      Âu Dương Tịch nhanh nhạy bắt lấy cổ tay của giữ chặt, há miệng nhàng cắn ngón tay của , nhàng mút hôn, dùng đầu lưỡi vòng quanh quyển quyển, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt, có nhàn nhạt vui vẻ.

      Thân thể Tầm Thiên Hoan bắt đầu trở nên mềm yếu, nhắm mắt lại, mặc muốn làm gì làm, mỗi lần đều hảo hảo che chở , đem trở thành hi thế trân bảo bình thường, loại cảm giác này, hạnh phúc cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.

      Âu Dương Tịch buông ngón tay ra, lại bắt đầu tấn công hai khỏa mềm mại trước ngực, bên mềm mại hôn xuống, từ từ cởi bỏ nội y của , hất chúng rơi ra phía sau, lại ngậm lấy viên này tiểu đậu đậu kiều diễm ướt át, thay phiên hôn môi hút hai khỏa đậu đậu, sung sướng cảm thụ thân thể của ......

      “Hoan...... rất nhớ em......”

      Tầm Thiên Hoan hai tay thuận thế ôm lấy cổ Âu Dương Tịch, đôi mắt kiều mị phiến tình khẽ mở, : “Em cũng vậy......”

      Âu Dương Tịch cười, cúi người hôn môi của , miệng lưỡi dây dưa triền miên......

      hồi triền miên, quần áo thân thể lặng yên rơi xuống đất, hai thân thể xích lõa giường quay cuồng......

      Hai thân thể quấn lấy nhau, những thanh rên rỉ mất hồn phiêu đãng vang vọng khắp căn phòng ngủ, cảnh xuân sắc...... dục vọng như ma thú tại trong hoa kính lần lượt đánh sâu vào, khuôn mặt đỏ ửng phiến tình, đôi ngọc nhũ rất có tiết tấu nảy lên nảy xuống, hoa cốc ướt át dịch khiến cho ‘Bành bạch’ thanh nương theo nơi nữ tính kiều cùng nam tính kết hợp ngừng vang lên như  muốn tạo ra đoạn kỳ diệu chi khúc......

      lần lại lần cao trào gần như đem lên đỉnh điểm sung sướng thể diễn tả......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 76
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh



       

      lần lại lần cao trào gần như đem lên đỉnh điểm sung sướng thể diễn tả......

      chuẩn bị lần cao trào cuối cùng, chuông điện thoại di động đột nhiên rất đúng lúc tại bên giường vang lên......

      tiếp tục tại trong thân thể của đâm sâu ngừng, tại dưới thân thể của dường như còn hơi sức nhưng chuông điện thoại di động vẫn ngừng vang lên......

      “Ân a......” Của mỗi lần lại chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể .

      Điện thoại còn vang lên ngừng, lần lại lần......

      “Tịch, ngừng chút ......” Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng lên tiếng, : “Điện thoại, em trước tiếp nhận ......”

      Âu Dương Tịch chau mày hài lòng, vẫn có dừng lại, : “Chờ chút, chút nữa tốt rồi, lát nữa em gọi lại cho người ta là được rồi?”

      chút, chút của là bao lâu? Nếu như là việc gấp phải làm sao bây giờ?

      #000000;" data-mce-mark="1']Điện thoại vẫn tiếp tục ngừng reo ầm ĩ.

      #000000;" data-mce-mark="1']Tầm Thiên Hoan rút ra cánh tay, sờ đông sờ tây giường, sờ loạn trận, rốt cục mò tới điện thoại, chính là, trong lúc đó Âu Dương Tịch cái cuồng mãnh tiến tới, vừa cầm lấy điện thoại lại đánh rơi giường, tay ý thức hướng điện thoại di động nhấn cái, chính mình hề hay biết......

      Cao trào đến, hạ thân hồi mãnh liệt co rút lại, kềm chế được, thét lên: “A......”

      Âu Dương Tịch toàn thân là mồ hôi, cao trào qua , rốt cục thuận thế rời khỏi cơ thể của , nằm ở bên cạnh của , tiếp tục hưởng thụ lấy dư dư khoái cảm......

      Qua hồi lâu, Tầm Thiên Hoan rốt cục điều chỉnh lại hô hấp,  mới mở to mắt hướng cái điện thoại kia lúc này im lặng, cầm lấy điện thoại Tầm Thiên Hoan mới giựt mình phát , điện thoại lại là kết nối!

      #000000;" data-mce-mark="1']Ông trời!!!

      Tầm Thiên Hoan run rẩy đưa điện thoại di động đặt vào bên tai, cố lấy dũng khí, bình tĩnh hỏi: “Uy?”

      “Chồng mới tử hai ngày trước, quá ba ngày cùng với người đàn ông khác ân ái, Tầm Thiên Hoan, vội vã cần đàn ông đến vậy sao?”

      thanh trào phúng mà lãnh đạm truyền đến, Tầm Thiên Hoan trong lúc tức giận cũng có thể xác định thân phận của đối phương, lạnh lùng: “Vậy còn phải xem người đàn ông đó là ai mới được.”

      Bắc Diệc Uy hổn hển: “...... tùy tiện vậy sao?”

      “Bắc Diệc Uy, mong chú ý lời của mình! Cuộc sống riêng tư của tôi, dựa vào cái gì muốn quản tôi?”

      “Như vậy, di sản của tôi có được coi là cuộc sống riêng tư của ?”

      Tầm Thiên Hoan khiêu mi: “ cái gì?”

      Bắc Diệc Uy lạnh nhạt :“Muốn phần di sản này, ngày mai giữa trưa phải đến Bắc gia chút.”

      Tầm Thiên Hoan da thịt bóng loáng hoàn toàn lộ dưới ánh đèn, ánh mắt kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn kịp phản ứng, điện thoại bên kia liền truyền đến ‘Đô đô’ thanh dập máy điện thoại.

      Hai cơ thể xích lõa nằm ở giường, khắp nơi đều là dấu vết hoan ái, giờ phút này, hết thảy an tĩnh lại, chỉ có hô hấp tiếp tục.

      Lần này đúng là đủ mất mặt a, thanh hoán ái ái muội lại để cho điện thoại bên kia đều tinh tường nghe được, điện thoại của Bắc Diệc Uy phải cũng quá đúng lúc sao, sớm gọi muộn gọi, lại đúng ngay khoảnh khắc đó mà gọi đến.

      miệng tuy quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ.

      Âu Dương Tịch nghiêng thân,  thoáng hôn da thịt của , giọng hỏi: “Bắc Diệc Uy?”

      Tầm Thiên Hoan quay đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, : “ di sản của Bắc Diệc Hâm, em cũng có phần.”

      Âu Dương Tịch cười: “Em là vợ danh nghĩa của Bắc Diệc Hâm, đương nhiên là có quyền kế thừa di sản, đây cũng coi như là chuyện tốt, Bắc Diệc Uy ràng cam tâm giao di sản vào tay của em!”

      Tầm Thiên Hoan cong môi : “Cái gì cam tâm hay ? Cái này phải là em nên được sao!”

      Âu Dương Tịch tay chống đầu của mình, vui vẻ : “Lời như vậy, nhưng...... Nếu như Bắc Diệc Uy cố tình cho em hưởng phần di sản, em cho rằng em còn có cơ hội nhận được sao?”

      Tầm Thiên Hoan tròng mắt đảo quanh: “ như vậy, lần này Bắc Diệc Uy muốn lần đầu làm người tốt sao?”

      Âu Dương Tịch cười khẽ: “Có lẽ......”

      Bắc Diệc Uy biết sống chết muốn thử lần đầu tiên làm người tốt, cũng nên giúp toại nguyện?

      Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch: “ , ngày mai em có nên hay ?”

      Âu Dương Tịch có chút chăm chú: “, như thế nào ? Chuyện tốt đến như vậy uổng phí, huống hồ em ở Bắc gia chịu đựng lâu như vậy, phải là vì di sản sao?”

      Đúng vậy đây là mục đích lúc trước của ...... Tầm Thiên Hoan hếch môi lên, : “Nhưng là...... bây giờ đối với di sản em hoàn toàn cảm thấy hứng thú......”

      “Làm sao vậy?”

      Tầm Thiên Hoan tay ngọc thon thon nhàng đặt ở người Âu Dương Tịch, khẽ tiến đến bên người , : “Nếu như cầm phần di sản, em vẫn cùng Bắc gia có quan hệ dây dưa ...... Em chỉ muốn thoát khỏi quan hệ với Bắc gia......”

      Âu Dương Tịch ôm , : “Thiên Hoan, đừng ngu ngốc như vậy, dù cho cầm phần di sản, quan hệ của em cùng Bắc gia cũng thể cắt đứt hoàn toàn, tựa như mực hòa vào nước cố gắng thế nào cũng đều rửa sạch. Trừ phi dùng phi thường thủ đoạn......”

      Tầm Thiên Hoan nhiều hứng thú: “Phi thường thủ đoạn?”

      Âu Dương Tịch nhìn vẻ mặt hiếu kỳ , khỏi cười : “Bây giờ còn chưa tới lúc thể làm gì khác nên cần phải dùng cái gì phi thường thủ đoạn.”

      “Cái gì gọi là ‘ thể làm gì khác’?”

      “Thiên Hoan, vấn đề của em đúng là nhiều nha.” Xoa xoa sợi tóc , : “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai em cứ an tâm lấy phần di sản, những thứ khác cần lo lắng.”

      thực yên tâm khi em đến Bắc gia a?” Tầm Thiên Hoan trêu ghẹo : “Nếu em trở về làm sao bây giờ?”

      “Đừng lời ngốc!” Âu Dương Tịch điểm cái vào cái mũi , : “Em nếu về được, liền đến Bắc gia giết người cướp em về.”

      “Ngạch...... chuyện sao giống trại chủ tướng cướp.”

      “Vậy em làm trại chủ phu nhân của .”

      “Mới cần, người man rợ.”

      “Có thực cần?”

      “Thực cần......”

      “Em thử xem xem.”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77
      Edit: thuytinh


      Âu Dương Tịch đưa Tầm Thiên Hoan đến trước biệt thự Bắc gia, Tầm Thiên Hoan xuống xe, Âu Dương Tịch còn có chút việc cần xử lý, để cho xong việc gọi điện thoại cho tới đón , Tầm Thiên Hoan đáp ứng rồi liền vào cửa chính Bắc gia.

      “Thiếu phu nhân.” Người hầu A Đan đón chào, rất cung kính.

      Tầm Thiên Hoan nhìn ấy, hỏi: “Bắc Diệc Uy đâu?”

      “Thiếu gia trong phòng khách chờ phu nhân.”

      “A.” Tầm Thiên Hoan lên tiếng: “Tôi tự tìm , cứ lo việc của mình .”

      “Vâng.”

      A Đan lui ra sau, Tầm Thiên Hoan cất bước hướng phòng khách đến.

      Cái chỗ này, quá mức tráng lệ, hoa lệ giống như mộng kính khiến Tầm Thiên Hoan luôn có  cảm giác choáng váng, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này, vẫn tương đối mến cuộc sống tự tại, cái chỗ này hoa lệ đến kinh ngạc nhưng lại như thế nào cũng tìm thấy loại cảm giác muốn.

      Bắc Diệc Uy y nguyên như vậy tuấn tú lạnh lùng cao ngạo, ngồi ở ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tầm Thiên Hoan từ từ tiến vào phòng khách.

      Tầm Thiên Hoan dừng chút, nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, thân thể có chút cứng ngắc, sững sờ nửa ngày đều ra câu.

      “Đến đây.”

      Tầm Thiên Hoan gật đầu, thân thể còn cứng tại chỗ, rất là được tự nhiên.

      “Lại đây ngồi .” Bắc Diệc Uy ý bảo ngồi ở ghế sa lon bên cạnh .

      Tầm Thiên Hoan từ từ tới, chậm rãi ngồi xuống, sau lúc lâu mới : “Ngày hôm qua......”

      Bắc Diệc Uy lạnh nhạt tiếp: “Giang luật sư buổi chiều hai giờ tới, đến lúc đó, chúng ta bàn lại chuyện di sản.”

      Tầm Thiên Hoan từ từ “A......” tiếng.

      Tâm tình có chút lộn xộn, vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thoáng yên lòng, ánh mắt cũng định.

      Nhưng mà, Ánh mắt Bắc Diệc Uy lại trần trụi chú thị , làm cho rất là được tự nhiên, đành phải : “ có việc gì nữa tôi trước hết trở về phòng, sắp xếp lại đồ đạc, sau khi giải quyết vấn đề di sản tôi muốn rời Bắc gia thời gian ngắn.”

      Về phần rời bao lâu ông trời mới biết!!!!!!!.

      đợi Bắc Diệc Uy kịp lời nào, Tầm Thiên Hoan vội vã đứng dậy tiến thẳng lên lầu, hướng phòng ngủ đến.

      Đẩy cửa phòng ra, có lát choáng váng, Tầm Thiên Hoan ngẩn người, sau khi vào đem cửa phòng đóng lại.

      Đặt túi xách qua bên, thân thể mệt mỏi nằm ngã xuống giường, ánh mắt chăm chú nhìn trần nhà, sau đó chuyển động ánh mắt, quét mắt lần khắp phòng ngủ. từ tốn ngồi dậy, rời khỏi giường, đến trước tủ quần áo, tay ngọc thon thon chọn từng bộ đồ từng cái quần cái áo mình thích ném lên giường. Sau khi chọn xong, quay người trở lại bên giường, cầm lên từng cái từng cái ướm vào người và ngắm nghía mình trước gương nhiều lần. lúc lâu bất chợt cảm giác vô cùng khát nước, mà trùng hợp bàn sách có chuẩn bị sẵn ly nước, cần xuống lầu cũng tốt, Tầm Thiên Hoan cầm lấy uống hơi cạn sạch, lại bởi vậy uống quá mau, liên tục ho khan, nước trong ly sóng sánh rồi cũng hất tới người , Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, uống vội vã như vậy gì chứ?

      Tầm Thiên Hoan lục tìm trong đống quần áo lấy ra chiếc váy, ướm lên người nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rất đẹp liền chuẩn bị dùng để thay bộ đồ mặc người.

      Tầm Thiên Hoan cảm giác nhiệt độ người mình dần dần tăng cao, dù cho đem áo ngoài cởi đều giải được nhiệt, hô hấp tinh thiển bất định, Tầm Thiên Hoan khó chịu tựa ở vách tường, vách tường lạnh buốt xác thực cho lát thư sướng, nhưng là, ngay sau đó, người nhiệt độ còn tiếp tục nóng lên như vũ bão, vô cùng tra tấn......

      Loại tình huống này Tầm Thiên Hoan nhiều ít cũng có chút minh bạch, dục vọng dâng lên hung hung mà lại cực kỳ quái dị......

      Chẳng lẽ, thực thành dục nữ?

      Tiêm thủ, vô ý thức vuốt thân thể của mình, mực dưới lên dao động, thẳng đến bụng...... Xuống lần nữa......

      Tầm Thiên Hoan rên rỉ : “Tịch......”

      Bỗng “Phanh!” tiếng vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng khêu gợi xuất ở cửa ra vào, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua trong phòng, sau khi nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, lại nhanh chóng liếc về phía ly nước bàn, lập tức : “ phải uống ly nước kia chứ?!”

      Nước, chết tiệt, là tức ngất đầu, ràng trong nước thả dược, vốn là nghĩ trả thù , chính là, khi vừa mới giác ngộ về lại muốn đến ngăn cản, tựa hồ tới kịp...... Dược bị uống hết.

      Tầm Thiên Hoan cố hết sức mở miệng: “ bỏ thuốc vào trong nước?”

      Bắc Diệc Uy vẻ mặt mất tự nhiên, thầm mắng tiếng: “Đáng chết!”

      Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Diệc Uy : “Bắc Diệc Uy, hỗn đản!”

      Dù cho lại oán, lại nộ, những thứ này nhưng lại bù được dục vọng trong cơ thể, nhìn , chỉ càng làm cho thêm khó chịu mà thôi, bất kể là thân thể, hay là...... Tâm......

      Đối với Tầm Thiên Hoan tức giận mắng, Bắc Diệc Uy có bất kỳ phản ứng nào, lại đột nhiên cúi đầu xuống, trầm giọng : “Thực xin lỗi.”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :