1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69
      #8b860d;']Edit: kissty
      #8b860d;']Beta: thuytinh
      #9f0d62;']Bắc Diệc Uy mặt biểu tình ra ngoài phòng bệnh, hành lang vài bước, bước chân dừng lại, lưng tựa tại vách tường, đầu ngửa ra sau, trong hành lang người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ tới tới lui lui...... Nhưng là, vẫn cảm thấy tịch, thâm tâm đơn, lạnh giá như băng thấu xương......
      #9f0d62;']Rất lâu sau đó......
      #9f0d62;'] chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, liên tiếp nhấn số, tuy là lần đầu tiên gọi cho số này nhưng lại phi thường quen thuộc, đơn giản là, cùng có quan hệ......
      #9f0d62;']"Uy?"
      #9f0d62;'] lát sau, Bắc Diệc Uy mới mở miệng: “Tôi là Bắc Diệc Uy.”
      #9f0d62;']Bên kia dừng hồi, Âu Dương Tịch đột nhiên cười: “Cái này đúng là kỳ lạ quý hiếm, sao lại có thể gọi điện thoại cho tôi! chuyện gì?”
      #9f0d62;']Ánh mắt Bắc Diệc Uy trống rỗng, : “ ấy muốn gặp .”
      #9f0d62;']“......”
      #9f0d62;']Bắc Diệc Uy ngữ khí lạnh như băng: “Tầm Thiên Hoan muốn gặp lập tức, ngay lập tức!”
      #9f0d62;']“Vậy ấy vì cái gì tự mình điện thoại với tôi?”
      #9f0d62;']“ ấy bị bệnh.”
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch ra vẻ giật mình: “Tại sao bệnh?”
      #9f0d62;']Bắc Diệc Uy lạnh nhạt: “ ra rất dài dòng, nhưng là bây giờ có thể đến liền ? ấy ..... tâm tình có chút ổn định......”
      #9f0d62;']“Cái gì?”
      #9f0d62;']Cất điện thoại vào, ánh mắt Bắc Diệc Uy cũng giống như sâu trong đáy lòng , chỉ có tịch mịch cùng đơn, thân hình thon dài to lớn, còn có khuôn mặt tuấn dật khôn cùng hiển thị chán nản......
      #9f0d62;']Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua......
      #9f0d62;']Quẩn quanh trong khí bên vòng phiền muộn.......
      #9f0d62;']Cái này hết thảy, tính cái gì? Bắc Diệc Uy, ngươi có biết hay ngươi có bao nhiêu vô dụng? Liền tự mình người đều bảo vệ được, thậm chí còn bởi vậy mất tất cả, kết quả là, chỉ chừa cho mình phần hoảng sợ độc...... Càng buồn cười chính là, còn nghĩ  #9f0d62;']đưa #9f0d62;']người đàn ông khác đến bên cạnh của  ấy...... Cái này tính cái gì?
      #9f0d62;']Hành lang dài, ngọn đèn yếu ớt chiếu lên sàn nhà, người đàn ông tuấn mỹ mặc áo khoác vàng nhạt xuất , đôi giày trắng nhàng mà dượm bước sàn nhà, làm như vô thanh vô tức ánh mắt của nhìn thẳng phía trước, chậm rãi tới......
      #9f0d62;']Bắc Diệc Uy phát giác được có người hướng mình tới, chậm rãi mở to mắt, đôi mắt tĩnh lặng như màn đêm, có chút quay đầu chú thị hành lang, cách đó xa Âu Dương Tịch tới cùng với khuôn mặt lãnh đạm hề có biểu cảm gì vì tất cả tình cảm của đều giấu kín dưới chỗ sâu nhất đáy lòng.
      #9f0d62;']Hai nam nhân mỗi người vẻ tuấn mĩ khiến cho gian xung quanh trong nháy mắt đột nhiên như sáng lên, sáng đến chói cả mắt, dường như ánh sáng là tỏa ra từ người bọn họ.
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy : “ ấy ở đâu?”
      #9f0d62;']“Ở trong phòng bệnh giữa này.......” Bắc Diệc Uy ngữ khí có chút kỳ dị lạnh nhạt, : “Mấy ngày nay, ấy sợ hãi, tâm tình rất ổn định."
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch liếc Bắc Diệc Uy, : “Tôi biết.”
      #9f0d62;']Sau đó qua Bắc Diệc Uy, đứng ở trước cửa bệnh thành tâm thành ý, nhàng mà đẩy cửa vào, chậm rãi đến bên cạnh giường bệnh, giường bệnh Tầm Thiên Hoan giờ phút này chăm chú nhắm mắt lại, hai bàn tay bé căng thẳng nắm chặt chăn, hô hấp đều đều. Âu Dương Tịch vươn tay nhàng đặt lên trán của , thân nhiệt nóng bừng khiến trong nội tâm lập tức cảm thấy vô cùng chua xót, khó chịu đến cực điểm, cau mày, nhìn chăm chú vào Tầm Thiên Hoan, ấy thành ra tình trạng như vậy lại là do tay bày ra......
      #9f0d62;'] , muốn mang đến cho hạnh phúc, nhưng hôm nay lại hại nằm ở giường bệnh, bỗng chốc cảm thấy vô cùng hận bản thân mình, trong nội tâm có thanh hỏi chính mình: nên buông tay sao?
      #9f0d62;']Chính là, nếu như buông tay bây giờ hôm nay nằm ở giường bệnh hoài phí công sức sao?
      #9f0d62;']Thiên Hoan, em, nhưng lại vô tình thương tổn em, cái này so với tự giết chính mình còn khó chịu hơn......
      #9f0d62;']Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở to mắt, chú thị Âu Dương Tịch, lập tức nét mặt tươi cười như hoa, hai mắt như trăng lưỡi liềm cong cong, đôi mắt trong suốt như nước: “Tịch, rốt cuộc tới!”
      #9f0d62;']Nhìn vô lực mà vẫn cười sâu như vậy, đáy lòng trùng xuống, tại bên giường ngồi xuống, ôn nhu nhìn : “Em khỏe chưa?”
      #9f0d62;']Tầm Thiên Hoan cố gắng từ giường ngồi dậy, sau đó liều lĩnh duỗi ra hai tay, ôm lấy Âu Dương Tịch, : “ Chỉ cần có Tịch, có Tịch bên cạnh là tốt rồi......"
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch ánh mắt run lên, bàn tay nhàng vuốt lưng , thấp giọng: “Thiên Hoan......”
      #9f0d62;']Tầm Thiên Hoan điều chỉnh tốt tư thế, càng ôm chặt lấy Âu Dương Tịch, chỉ có như vậy, mới có thể cảm thấy càng thêm thư thái, có càng lớn cảm giác an toàn......
      #9f0d62;']Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, thanh nhàng: “Tịch, đừng rời khỏi em...... Vĩnh viễn cũng rời bỏ em, được ?"
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra: “...... , vĩnh viễn cũng ......”
      #9f0d62;']Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thoạt nhìn yên lặng, nhàng mà trong thanh lại tràn đầy hoảng loạn : “Em rất sợ hãi, giữa căn phòng nho hảo dọa người...... Em người rất sợ hãi...... Vì vậy trong lòng em ngừng gọi tên , Tịch, Tịch...... Em nghĩ nhanh lên nhìn thấy , muốn gặp phát điên...... Tịch, chỉ có mới có thể thiệt tình che chở em, để cho em sợ hãi, đúng hay ?"
      #9f0d62;']Âu Dương Tịch sâu hít vào khí, cánh tay đột nhiên tăng thêm lực đạo, chăm chú ôm lấy , ngón tay sâu luồn vào trong sợi tóc , tâm tình bất an cực độ khiến cho gần như thống khổ......
      #9f0d62;'] nỉ non tên của : “Thiên Hoan......”
      #9f0d62;']Bên ngoài gian phòng, Bắc Diệc Uy lẳng lặng đứng sững ở bên tường. Rất lâu sau đó, mới chậm rãi chuyển thân, mặt hướng màn trong phòng, trơ mắt nhìn, như thế ỷ lại người đàn ông khác, tựa hồ người đàn ông kia và đến có thuốc chữa...... Điều này khiến cho mỗi lần hô hấp tựa hồ cũng đau nhức, hít thở trở nên thông, trái tim thống khổ......
      #9f0d62;']Vì cái gì, đối người đàn ông kia tín nhiệm, thể phân nửa cho , mặc kệ muốn thế nào, đều cố gắng, đều đem hết toàn lực, có thể...... Ít nhất nên cho cơ hội......
      #9f0d62;']Tầm Thiên Hoan tựa ở trong ngực Âu Dương Tịch, chăm chú ôm , : “Tịch, là người duy nhất em tín nhiệm, vĩnh viễn cũng được rời khỏi em, vĩnh viễn cũng được gạt em......"
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 70
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh
      Bắc Diệc Uy kiên định thanh dứt khoát : “Tôi cho phép!”
      Tầm Thiên Hoan khí lực thoáng khôi phục, cố vén chăn lên từ giường đứng lên, lạnh nhạt : “Tôi cũng cần đồng ý của .”
      Bắc Diệc Uy lông mày giờ phút này nhíu chặt, nghĩ ngăn cản , lại muốn trốn tránh , tiếp tục : “Nhưng là, em tại thể rời bệnh viện, ít nhất phải ở trong bệnh viện vài ngày, cho dù có em cũng nên chờ cơ thể bình phục chứ, em sao lại tự mình gây khó dễ thân thể?”
      “Ở bệnh viện…” Tầm Thiên Hoan quay đầu lại nhìn về phía Bắc Diệc Uy, : “Tôi ngày cũng muốn.”
      Vừa xuống giường lâu, đầu cảm thấy hồi choáng váng, hai chân có chút như nhũn ra, thân thể run lên, sau khắc thể chịu được, Tầm Thiên Hoan lại lần nữa ngồi trở lại ghế, xung quanh mờ ảo, sắc mặt trắng bệch, trán mồ hôi ứa ra......
      Bước chân Bắc Diệc Uy vô ý thức tiến lên, hề ngừng lại, nhìn , : “Em xem em tại đứng cũng vững, còn như thế nào xuất viện?”
      Tầm Thiên Hoan phù phiếm cười, : “Như thế cũng cần quan tâm, có Tịch ở đây."
      Ánh mắt Bắc Diệc Uy tối sầm lại, tịch: “Tầm Thiên Hoan, em cần phải như vầy sao?"
      Tầm Thiên Hoan nhìn , : “Bắc Diệc Uy, mấy ngày nay tôi trở lại Bắc gia, tôi muốn trở lại Bắc gia, mấy ngày nữa tôi nghĩ tôi cố gắng xử lý, hẳn là có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa tôi và Bắc gia các người..”
      Bắc Diệc Uy thầm nắm chặt hai nắm tay, đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay gần như có thể đâm đến chảy máu. - Bắc Diệc Uy cho tới hôm nay mới biết được, ra trong lòng đau đớn so với thân thể đau đớn còn khó chịu đến ngàn vạn lần, là thống khổ vô hạn......
      Quan hệ......
      Đúng vậy, trong lúc đó, bây giờ còn có cái gì quan hệ?
      Bắc Diệc Uy a Bắc Diệc Uy, ngươi cũng ngày như vậy, vì người phụ nữ mà trở nên như vậy vô dụng, thậm chí thể bất luận câu gì, đơn giản là có bất luận lập trường gì, hận, hận tự mình thể làm được gì, vô lực, vô dụng!
      Như là có bàn tay quỷ dữ từ tầng địa ngục hắc ám nhất vươn đến, điên cuồng bóp nát trái tim , khiến cho tim rỉ máu ngừng......
      Chính là, muôn vàn đau đớn, tất cả đau đớn đều che dấu ở đằng sau tuấn dung bình tĩnh kia......
      Kỳ , cùng trong lúc đó, ràng chính là hai đường thẳng song song, sai lầm thời gian, sai lầm địa điểm gặp, hơn nữa xảy ra quan hệ sai lầm, cả kia chết tiệt cảm giác đều là sai lầm, hết thảy hết thảy đều là sai lầm, sai lầm, tất cả đều là sai lầm!!!
      Sai sai sai, tất cả đều là sai...... Như vậy, rốt cuộc sai ở chỗ kia?
      Cũng bởi vì bỏ qua tất cả, , có phải đó là sai lầm nhất cuộc đời ?
      tại, câu đơn giản trong lời cùng đem quan hệ của hai người phủ nhận còn mảnh, thân thể và tâm của đều tự do, nhưng mà lại đưa đẩy xuống địa ngục!
      Tất cả oán cùng hận cùng bất đắc dĩ hợp với đau đớn thoáng được giấu xuống tận đáy lòng, vẻ mặt bình tĩnh có chút thể tưởng tượng nổi, thanh lãnh đạm: “Em tại mong  ước lập tức rời khỏi , lập tức cùng với phủ nhận toàn bộ quan hệ phải ?”
      Tầm Thiên Hoan chút nghĩ ngợi, nhanh nhảu trả lời: “Đúng, tôi tại ước gì lập tức rời khỏi , lập tức rời khỏi Bắc gia, tôi hận Bắc gia, tôi triệt triệt để để chán ghét Bắc gia, chán ghét nhà giàu có, bởi vì ân oán các người, tôi lại thành quân cờ vô tội nhất, xin lỗi, bề ngoài cuộc sống hoa lệ giàu có loại này, tôi - Tầm Thiên Hoan hưởng thụ được, tôi người bình thường, tôi chỉ muốn cùng người của mình sống yên lành!"
      Tuy lúc trước cũng biết trong nhà giàu có có thời gian bình yên, nhưng là trải qua việc lần này, mới rành mạch xác định rồi: cuộc sống nhà giàu có, - Tầm Thiên Hoan là đấu lại.
      chỉ cần phần cuộc sống yên tĩnh, tựa như từ trước đồng dạng, cùng Ki Ki cùng Tịch sống chỗ, đây thể nghi ngờ là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong đời, nhưng mà Ki Ki rời , tự mình kết hôn, biết ấy bây giờ cuộc sống ra sao? Ki Ki ly khai cuộc sống của , vô lực vãn hồi Ki Ki, tại cố gắng lớn nhất cùng Tịch ở cùng chỗ, Tịch từng vứt bỏ ......
      “Tất nhiên em cũng đươc xem là nhà giàu có, như vậy em chắc cũng biết nhà giàu có phải vào là vào, ra liền ra.”
      Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, chăm chú đến mức giống như ý đồ xem thấu lòng của , nhưng mà lại thể......
      Tầm Thiên Hoan sững sờ, nhưng lòng của quyết, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, bọn họ vẫn kiên trì vượt qua dù cho hội bị thương, cũng lùi bước, bởi vì, biết dù xảy ra chuyện gì nữa Tịch đều cùng tại bên cạnh của , chỉ cần như vậy cũng đủ rồi!
      Tầm Thiên Hoan ánh mắt đạm mạc: “Mặc kệ xử lý như thế nào, dù sao, tôi muốn cùng Bắc gia có bất kỳ quan hệ, Tầm Thiên Hoan là Tầm Thiên Hoan, Bắc gia là Bắc gia, vốn dĩ thể gộp chung!”
      “Tầm Thiên Hoan, em dựa vào cái gì những lời này.” Bắc Diệc Uy lông mày nhướn lên, tức giận nhịn được tuôn trào qua lời : “Em là người phụ nữ của , em cho rằng giữa chúng ta quan hệ có thể coi như có sao?”
      Tầm Thiên Hoan nhìn , cười lạnh: “Bắc Diệc Uy, biểu tình này giống a."
      “Cái gì?”
      “Bắc Diệc Uy, chạm qua người phụ nữ, hẳn là ít a?” Tầm Thiên Hoan nhìn : “Như vậy, đều cùng các ấy cũng đều là vĩnh viễn liên lụy sao?"
      Bắc Diệc Uy lập tức lớn tiếng : “Căn bản bất đồng!!”
      Tầm Thiên Hoan : “Như thế nào bất đồng? Cũng như tôi và trong lúc đó có bất luận tình cảm gì, phải sao?”
      Bắc Diệc Uy cả kinh: “......”
      Tầm Thiên Hoan ngắt lời : “Mặc kệ giữa chúng ta phát sinh qua chuyện gì, đều là quá khứ, điều duy nhất thay đổi chính là: tôi thương ...... Tôi chỉ có Tịch......"
      Bắc Diệc Uy ngạc nhiên......
      Rốt cục ra, rốt cục ra chính thức ......
      Chính là, có dự liệu mình lại đau đớn đến thế.
      Đó là bởi vì, còn cảm nhận được bất luận cảm giác gì, tại trong khoảng khắc, chính thức luân lạc tới hai bàn tay trắng, còn giá trị con người, địa vị, còn có tự mình tâm, hô hấp, tri giác, tất cả tất cả, toàn bộ cũng có......
      Mới từ toilet ra tới Âu Dương Tịch xuyên qua hành lang, đúng tại lúc này tới cửa, nghe được lời rành mạch của Tầm Thiên Hoan, khắc ở đáy lòng ......
      Trong nội tâm như mảnh hải bông vải loại mềm mại, mặt Âu Dương Tịch giấu được vẻ tươi cười, cố gắng đem biểu cảm của mình chôn vào đáy lòng, môi khẽ nhếch, từ tốn vào gian phòng......
      Tầm Thiên Hoan trông thấy Âu Dương Tịch từ cửa ra vào đến, rất vui vẻ, : “Tịch, rốt cục trở lại, em quyết định ở trong bệnh viện, chúng ta cùng nhau về nhà ở!"
      Âu Dương Tịch nghe tiếng sững sờ, nhìn , vẻ mặt có chút do dự, : “Thiên Hoan, em tại...... Muốn xuất viện sao?”
      Tầm Thiên Hoan do dự gật đầu, : “ tại lập tức muốn ra, em về nhà nấu cơm cho ! phải thích ăn nhất đồ ăn em làm sao? Từ nay về sau, mỗi ngày em đều làm cho !”
      Âu Dương Tịch: “Thiên Hoan, chuyện sau này, sau này hãy a, tại em hẳn là dưỡng tốt thân thể mình nha."
      “Em cần phải nằm viện!” Tầm Thiên Hoan có chút tính trẻ con, : “Em chán ghét hương vị trong bệnh viện, em muốn về nhà, Tịch dẫn em về nhà a!"
      Nhà, đương nhiên là trước kia luôn muốn được ở cùng nhà!
      khuôn mặt tuấn mỹ Âu Dương Tịch, hàm chứa ôn nhu cười, : “Thiên Hoan, em được tùy hứng...... Ngoan ngoãn nghe lời, ở bệnh viện vài ngày là tốt rồi......"
      Vài ngày...... Vài ngày đủ sao?
      tại liền tự mình đều chăm sóc tốt, thỉnh thoảng lại phát bệnh, mới vừa phải toilet, kì thực là phát bệnh nhịn được, lảo đảo đến trong toilet, bụm lấy ngực, liều mạng nhịn đau, uống liều thuốc giảm đau, tạm thời còn đau nhức nhưng chính là có ai biết khi nào , lại tái phát bệnh......
      “Em lại có bệnh gì nặng, cả ngày ở trong bệnh viện chỉ làm em càng thêm bực bội mà thôi, trong nhà tốt, tâm có thể hảo hảo yên tĩnh, em khôi phục chẳng phải nhanh hơn sao?" Tầm Thiên Hoan đạo lý ràng.
      Âu Dương Tịch kiên trì: “ được.”
      Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút khó hiểu: “Rốt cuộc vì cái gì?”
      Âu Dương Tịch thầm hít sâu, sau đó nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan: “Bởi vì gần đây bề bộn nhiều việc, có thời gian chăm sóc em.”
      Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên.
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a00d88;']Chương 71
      #ffcc00;']Edit: thuytinh
      Ôi trời !!! Càng ngày càng Bắc Diệc Uy chết được, ấy càng ngày càng đậm mà còn chung thủy nữa chứ, Âu Dương Tịch so được rồi!!!!


      <img class=" wp-image-38832 aligncenter" alt="tải xuống (1)" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/te1baa3i-xue1bb91ng-11.jpg" width="266" height="190" />


      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan sửng sốt.
      #0b58d4;'] khắc này, cho rằng lỗ tai nghe lầm? Lần đầu tiên, Tịch với lời như thế, , đau quá, đau nhức đến đáy lòng.
      #0b58d4;'] liều mạng ở trong nội tâm tự mình làm như vậy có nguyên nhân. Có lẽ, phi thường bề bộn nhiều việc, bận đến cả chăm sóc bản thân, thời gian ăn cơm cũng có, cho nên, căn bản là thể chú ý đến , là vì suy nghĩ, sợ người trong nhà tịch mịch, nhất định là như vậy......
      #0b58d4;'] cực lực an ủi chính mình, chính là, có thể thuyết phục mình sao?
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy lúc này : “ như vậy, cũng cần quan tâm, tôi người có thể đủ chăm sóc ấy!”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch quay đầu nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, : “ có tư cách gì chăm sóc ấy?”
      #0b58d4;'] đợi Bắc Diệc Uy trả lời, Âu Dương Tịch tiếp tục : “Đừng quên, tại khắp cả nước mọi người biết rằng Bắc Diệc Hâm chết rồi, từ nay về sau, chính là Bắc Diệc Uy, phải là Bắc Diệc Hâm."
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan nghe tiếng cả kinh, hỏi: “Tịch, cái gì?”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch chú thị Tầm Thiên Hoan, mỉm cười, tay đặt ở vai của , : “Thiên Hoan, em được tự do.”
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan sững sờ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch: “.......”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch : “ tại mọi người thế giới chính thức biết Bắc Diệc Hâm chết rồi, Bắc Diệc Uy chính là Bắc Diệc Uy, còn là Bắc Diệc Hâm.”
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan rất là khó hiểu, đem ánh mắt nhìn qua Bắc Diệc Uy: “Tại sao phải đột nhiên công khai?”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy cao cao đứng ở giữa phòng bệnh, nhàng quay đầu dời chỗ khác, nhắm mắt lại, lên tiếng.
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch : “Thiên Hoan, đây phải trọng điểm!”
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan nhíu mày suy ngẫm, sau đó : “ đúng, tôi cuối cùng cảm thấy đúng...... Bắc Diệc Uy cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước, : “ tại cái này trọng yếu."
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan kiên trì: “ cho tôi biết!”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy trầm mặc.
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan đoán mò: “ phải bởi vì tôi chứ? Tôi bị bác cả của bắt cóc, sau đó......”
      #0b58d4;']Tuy chính giữa rốt cuộc có bao nhiêu gút mắc, Tầm Thiên Hoan lại cảm thụ cảm giác chính là do việc của mình gây nên......
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy ngẩn người, sau đó cười nhạt tiếng.
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy tại phải là cái gì cũng có chứ?”
      #0b58d4;']“Những thứ đó vốn thuộc về .”
      #0b58d4;']Thân phận, địa vị tiền tài, tất cả tất cả, cũng thuộc về , cho dù cố gắng làm tốt thế nào, cuối cùng nhất, chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế.
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan tâm tình thoáng cái chìm xuống, tuy bị bắt cóc là vì Bắc gia, nhưng là cũng bởi vì , Bắc Diệc Uy mất mọi thứ, loại cảm giác này hảo là thất lạc.......
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó : “Thực xin lỗi......”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy bỗng nhiên cười: “Nha đầu ngốc, chuyện này liên quan tới em sao?”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan đều ngẩn người.
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy tiếp: “Nha đầu ngốc, cái này lại phải do chuyện của em, em “thực xin lỗi” gì chứ? Em cho rằng, vì em mà buông tha cho #0b58d4;']tài sản#0b58d4;'] hùng hậu  bắc thị như vậy?”
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan sững sờ : “ phải sao?”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy môi cười: “ phải, căn bản liên quan chuyện của em.”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch nhìn Bắc Diệc Uy, suy nghĩ bỗng nhiên sâu xa! Đoán ra tâm tư đối phương.
      #0b58d4;'] ràng thừa nhận tự mình làm? A, cái này tính cái gì?
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan hỏi: “Tôi là như thế nào được cứu ra? Tịch, là sao?”
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch đôi mắt u ám, mặt ra nhàn nhạt bi thương, : “Thiên Hoan, thực xin lỗi, lúc ấy...... biết......”
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan có chút thất vọng, cúi đầu, trong nội tâm liền tự than tiếc cho chính mình, lần nữa nằm lại giường, đắp kín mền......
      #0b58d4;']“Tôi hay là ở trong bệnh viện lâu vài ngày a.”
      #0b58d4;']Tin Bắc Diệc Hâm chết vừa truyền ra bên ngoài, tại nếu theo Âu Dương Tịch về nhà, như thế nào nghĩ như thế nào cũng phù hợp.
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch cùng Bắc Diệc Uy hai người trầm mặc.
      #0b58d4;']Tầm Thiên Hoan nằm ở giường, nhìn hướng Bắc Diệc Uy, : “Công khai tin Bắc Diệc Hâm chết, tôi có cần làm cái gì ?”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy nhìn mỉm cười: “ cần, em chỉ cần hảo hảo dưỡng tốt thân thể, những thứ khác cần phải bận tâm, hết thảy có lo liệu.”
      #0b58d4;']“Uhm”
      #0b58d4;']Trong phòng bệnh, đột nhiên hồi chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Bắc Diệc Uy.
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy có chút xấu hổ, tới cửa nhận nghe điện thoại: “Tôi nghe......”
      #0b58d4;']“Bắc tiên sinh, bất hảo, xảy ra chuyện lớn!”
      #0b58d4;']“Đại ?” Bắc Diệc Uy trấn định: “Hảo, đừng nóng vội, tôi lập tức về công ty!”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy dập máy điện thoại, đến, nhìn Tầm Thiên Hoan, còn chưa cái gì, Tầm Thiên Hoan nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy trả lời: “Công ty có việc, phải trở về giải quyết.”
      #0b58d4;']“A.” Tầm Thiên Hoan cái hiểu cái gật đầu, : “Vậy mau .”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Âu Dương Tịch bên nhàn tản, sau đó gật đầu : “ đây, hảo hảo chăm sóc bản thân.”
      #0b58d4;']Bắc Diệc Uy đưa mắt nhìn hạ hai người, chạy ra phòng bệnh.
      #0b58d4;']Âu Dương Tịch nhìn lâu cửa ra vào, ánh mắt phức tạp, tâm tư càng chìm đắm suy nghĩ.
      #0b58d4;']Bắc thị xảy ra chuyện......
      #0b58d4;'] đại biểu kế hoạch của bọn họ...... chậm rãi thành công!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #931085;']Chương 72
      Edit: thuytinh
      #231f5a;']Trong phòng chỉ còn lại có Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch ánh mắt chú thị ngoài cửa, lâu lâu cũng lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến cái gì phi thường nhập thần, Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu, nhìn lát, sau đó : “Tịch, vừa mới phải bề bộn nhiều việc sao? cũng nên , em mình tại trong bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, hơn nữa em cũng phải bệnh nặng lắm.”
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan chuyện, Âu Dương Tịch xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào , : “ được, quyết định ở lại đây cùng em lúc .”
      #231f5a;']Nếu để cho mình ở trong phòng bệnh này, mà bản thân nằm ở phòng khác trong cùng bệnh viện, cả ngày chờ đợi lo lắng, chi bằng hảo hảo ở cùng .
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan : “Tịch, cần phải vì em......” mà chậm trễ công việc.
      #231f5a;']Kế tiếp mấy chữ, bị Tịch đột nhiên hôn xuống nuốt vào, nhàng mà cắn môi của , đem lưỡi dần dần dần dần xâm nhập......
      #231f5a;']Sau đó, với : “Thiên Hoan, em mới là trọng yếu nhất.”
      #231f5a;']Vài cái chữ đơn giản, như dương quang ấm áp chảy vào trái tim, hết thảy đều biến tốt đẹp như vậy.
      #231f5a;']“Nhưng là, như vậy, em bất an.”
      #231f5a;']“A” Âu Dương Tịch cười: “Có cái gì bất an? làm cái gì, còn là vì chúng ta từ nay về sau suy nghĩ, nếu là để mắt đến em ở phía sau, có lẽ hận chính mình cả đời!”
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan cấp cấp : “Ai nha, đừng nhanh như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng được tự hành hạ bản thân mình, biết ? Tịch?”
      #231f5a;']Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù ngày nào đó hết thảy chân tướng ràng, Tầm Thiên Hoan trong lòng vẫn là đối với như vậy, dù cho thủy chung cách nào giải thích.
      #231f5a;']Âu Dương Tịch vuốt sợi tóc trước trán của , : “ cố gắng làm được điểm ấy!”
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan mỉm cười.
      #231f5a;']“ đây, làm việc mấy tiếng thôi.”
      #231f5a;']“Em chờ.”
      #231f5a;']Kỳ , mặc kệ đợi bao lâu, chỉ cần trong lòng của , chỉ cần đến, mực chờ mực đợi......
      #231f5a;']Âu Dương Tịch hôn rồi rời .
      #231f5a;']Âu Dương Tịch sau khi rời , Tầm Thiên Hoan từ giường bệnh ngồi dậy, bán tựa ở đầu giường, lẳng lặng chờ...... Thời gian, từng giây từng phút trôi qua......
      #231f5a;']...... Âu Dương Tịch mới ra bệnh viện, điện thoại liền rung lên, đối phương là Ân Khả.
      #231f5a;']“Cậu tại thân thể thế nào?”
      #231f5a;']“ có phát bệnh, rất tốt, cần lo lắng.” Âu Dương Tịch nhanh chóng nhập chính đề, : “Tình huống bây giờ thế nào?”
      #231f5a;']Ân Khả trả lời: “Mình tại trong văn phòng Bắc Diệc Uy, trong hòm sắt tìm được phần tài liệu đối với chúng ta rất có lợi, hơn nữa mình trước kia thầm chuẩn bị, tại có bộ phận cổ đông dựa vào bên chúng ta, tin tưởng bao lâu cả Bắc thị đều thu vào trong túi của chúng ta!”
      #231f5a;']Âu Dương Tịch mặt đổi sắc: “ cần phải cao hứng quá sớm, bảo trì trạng thái bình thường, hơn nữa cậu cố gắng dụ luôn những cổ đông chưa dựa vào bên chúng ta ! Lần này, chúng ta chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại!”
      #231f5a;']“ biết, mình an bài người làm!”
      #231f5a;']“Ân, tại đúng là nội bộ Bắc thị tập đoàn rối tung, chúng ta tốt nhất ra tay, nhất định phải mực bắt lấy cơ hội này! Bằng , chúng ta kiếm củi ba năm thiêu giờ!”
      #231f5a;']“A, điều này mình biết, Tịch, cậu chừng nào trở nên dài dòng như vậy? Mình biết tại thời kì phi thường, phớt lờ, cứ yên tâm!” Ân Khả : “Cậu tại chuẩn bị đâu? Trở lại bệnh viện sao?”
      #231f5a;']Âu Dương Tịch : “Mình nào có tâm tư trở lại bệnh viện, tại có việc gì, mình phải về công ty chuyến!”
      #231f5a;']“Chuyện của công ty,” Ân Khả : “Cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi, cần phải quá quan tâm!”
      #231f5a;']“Mình đương nhiên tin tưởng mọi người,” Âu Dương Tịch cười, : “Nhưng là, mình muốn đến nhìn xem lượt, xem còn có việc gì cần xử lý sạch, sau đó trở về cùng Thiên Hoan, ấy mình ở trong bệnh viện khiến mình lo lắng.”
      #231f5a;']“Đừng chỉ lo cho ấy” Ân Khả nhắc nhở: “Cậu cũng phải chú ý đến bản thân , được để chuyển biến xấu hơn nữa được ?!”
      #231f5a;']“ tại dài dòng chẳng phải là cậu sao?”
      #231f5a;']Ân Khả thanh đột nhiên quýnh lên, : “Bắc Diệc Uy đến đây, mình tại thể dài dòng, có việc liên lạc!”
      #231f5a;']Ân Khả vội vàng ngắt điện thoại, Âu Dương Tịch cũng sau đó cúp máy, nắm tay lái nhanh chóng chạy tới "Thiên Hoan”
      #231f5a;']Quả nhiên, đến mấy giờ, Âu Dương Tịch quay lại bệnh viện, lúc này Tầm Thiên Hoan y nguyên ngồi ở giường bệnh, trông thấy Âu Dương Tịch đến, phiết môi cười, hỏi: “Công việc xử lý xong rồi?”
      #231f5a;']Âu Dương Tịch cởi áo khoác, quăng xuống bên cạnh, đến ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, rót chén nước giải khát , sủng nịch nhìn Tầm Thiên Hoan, : “ tại có thể ở cùng em, , em muốn làm gì?"
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan : “Em xem em tại ngồi ở giường bệnh, còn có thể làm cái gì a? Bất quá, chỉ cần có Tịch cùng em, em cũng rất vui vẻ."
      #231f5a;']Âu Dương Tịch thói quen sờ sờ đầu của , : “ nha đầu ngốc dễ dàng thỏa mãn!”
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Biết em dễ dàng thỏa mãn, như vậy, từ nay về sau những cầu đơn giản cũng phải làm em thỏa mãn, biết ?"
      #231f5a;']Âu Dương Tịch trịnh trọng gật đầu, : “Tuân mệnh!”
      #231f5a;']Tầm Thiên Hoan nhất thời nổi hứng, tiếp tục : “Còn có chính là, từ nay về sau cho phép những lời khiến em đau khổ, biết có thời gian ở bên em khiến em có bao nhiêu khổ sở ? Tịch là xấu chết!”
      #231f5a;']Âu Dương Tịch giơ hai tay, bày ra tự mình thành khẩn, : “Hảo, sai rồi, sai rồi, từ nay về sau cũng dám nữa!”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 73
      Edit: thuytinh
      #9f8f18;']Âu Dương Tịch ra ngoài mua cơm cho Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan người nhàm chán, liền tùy ý cầm lấy điện thoại, xem xét, ai ngờ, vừa mở ra còn chưa kịp nhìn tới mười cuộc điện thoại nhỡ, chuông điện thoại di động lại vang lên.
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan xem xét, đúng là điện thoại trong nhà, hỏi: “Mẹ......”
      #9f8f18;']Bên kia truyền đến thanh mẹ Tầm cảm khái: “Thiên Hoan a, con cuối cùng nghe điện thoại! Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Gọi điện thoại đều thông, hại chúng ta lo lắng cho!”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan có chút áy náy, : “Mẹ, thực xin lỗi...... Mấy ngày nay, con ra bên ngoài...... Điện thoại mang theo.”
      #9f8f18;']“Con đâu?” mẹ Tầm nghi hoặc, : “Bắc Diệc Hâm xảy ra chuyện gì? bình thường sao lại chết đột ngột? Hay là bạo bệnh mà chết!”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan giọng : “ ra mọi người cũng biết......”
      #9f8f18;']“Làm sao có thể biết?” mẹ Tầm có chút khoa trương : “Hôm nay tin tức vừa ra tới, toàn bộ thế giới mọi người đều biết!”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan ỡm ờ trả lời: “Nào có......”
      #9f8f18;']Hôm nay nếu Âu Dương Tịch cái gì cũng biết.
      #9f8f18;']Mẹ Tầm tiếp tục : “Ai, Thiên Hoan nhà chúng ta đúng là mệnh khổ...... Đúng rồi, Bắc Diệc Hâm là chết như thế nào? Lúc nó chết con có hay tại bên cạnh?”
      #9f8f18;']“Cái kia...... Kỳ , con cũng tinh tường...... Con phải ra ngoài sao......”
      #9f8f18;']Tâm tình hỗn loạn, tại trước mặt mẹ mặc dù phải lần đầu tiên dối, nhưng vẫn là thần kỳ khẩn trương.
      #9f8f18;']“Con có khỏe ?” Mẹ Tầm ân cần hỏi: “Con , là cha mẹ làm khổ con, lúc trước nếu buộc con gả cho Bắc Diệc Hâm, hôm nay con cũng rơi vào hoàn cảnh này......”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan đau khổ trong lòng vì mình xảy ra chuyện gì lại hại người nhà lo lắng như thế, rất băn khoăn, : “Mẹ, con sao, con có việc gì, cha mẹ cũng cần phải lo lắng!”
      #9f8f18;']“Vậy con tại ở đâu?”
      #9f8f18;']“Con......” Tầm Thiên Hoan sững sờ, sau đó : “Con đường về Bắc gia.”
      #9f8f18;']“Như vậy a......” Mẹ Tầm : “Kỳ ...... Thiên Hoan, tình tới cục diện hôm nay, con cũng nên quá thương tâm, con nếu muốn ở Bắc gia chịu đau khổ...... Nhà chúng ta vẫn luôn mở rộng cửa chào đón con về lúc nào tùy ý!”
      #9f8f18;']“Mẹ, chuyện sau này, sau này hãy a......”
      #9f8f18;'] Bây giờ bước tính bước, cũng nghĩ tới phải về Bắc gia, rất có ý nghĩa.
      #9f8f18;']“Tốt lắm, tại cũng nên xử lý hậu cho Diệc Hâm?” Mẹ Tầm thở dài: “Làm sao lại xảy ra loại tình này? Hảo hảo người cứ như vậy chết, làm cho người ta như thế nào tiếp nhận a!”
      #9f8f18;']“Người chết thể sống lại, mẹ, mọi người cũng đừng quá lo lắng......”
      #9f8f18;']Mẹ Tầm : “Đứa này, như thế nào lại đổi thành con an ủi mẹ? Tốt nhất trước là con nên tự an ủi mình a!”
      #9f8f18;']“Mẹ, cần lo lắng, con tại bất kể là tâm lý hay là thân thể, đều chăm sóc rất tốt!”
      #9f8f18;']“Thiên Hoan a......”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh miệng hỏi: “Mẹ, Tân Đồng xuất ngoại chưa?”
      #9f8f18;']Mẹ Tầm : “ phải hôm nay là ngày em nó sao, nhưng việc này xảy ra nó làm sao còn có tâm tư xuất ngoại a, ném hành lý bỏ chạy ra ngoài tìm con rồi, đến bây giờ còn có về nhà!”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy?! Mẹ, sao cha mẹ lại đưa nó a?”
      #9f8f18;']Mẹ Tầm : “Cha mẹ cũng nghĩ qua, nhưng dù sao nó làm đệ đệ quan tâm tỷ tỷ cũng là nhân chi thường tình, tại ra chuyện như vậy, nó cho dù xuất ngoại còn có tâm tư học tập?”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan khóc ra nước mắt: “Con đây phải phí phạm tâm tư hồi......”
      #9f8f18;']Mẹ Tầm an ủi: “Xuất ngoại sau này hãy a, cũng phải bây giờ sau này thể được mà làm chi phải vội?”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan muốn khóc lớn a, cố gắng chịu đựng, làm cho thanh mình bình tĩnh, :  “Mẹ, con cúp điện thoại trước.”
      #9f8f18;']“Vậy được rồi!” Mẹ Tầm đáp ứng, : “Thiên Hoan, hảo hảo chăm sóc mình, đừng đau khổ quá, nhớ kĩ mặc kệ xảy ra chuyện gì, con còn có ba mẹ còn có Tân Đồng.”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan cảm động, : “Con biết.”
      #9f8f18;']“Mẹ, gặp lại sau.”
      #9f8f18;']Tầm Thiên Hoan cúp điện thoại, rất là chán nản,thất vọng ngồi ở giường, đôi mi thanh tú căng.
      #9f8f18;']Làm sao lại phiền toái như vậy? Quấn quýt lộn xộn, cuộc sống của , tại sao phải trở nên như thế phức tạp?
      #9f8f18;']Tầm Tân Đồng, em đến tột cùng còn muốn thế nào?
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :