1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #2c8b76;']Chương 64
      Edit: thuytinh
      #155979;']Tầm Thiên Hoan bị dẫn tới gian phòng cũ nát, trong phòng đó loạn thất bát tán, khắp nơi tản ra mùi nấm mốc, bốn phía mạng nhện giăng kín, tro bụi đóng tầng tầng lớp lớp......
      #155979;']Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Cùng : “Bác làm cái gì vậy?!”
      #155979;']Bắc Cùng mặt biểu tình : “Chỉ cần Diệc Hâm tiểu tử kia chịu ngoan ngoãn nghe lời của ta, vậy lập tức có thể ra khỏi...!”
      #155979;']Tầm Thiên Hoan khỏi cười lạnh: “ ra là bắt tôi tới uy hiếp cháu của ông ư?”
      #155979;']Bắc Cùng rút ra điếu thuốc lá châm lửa, hung hăng hít hơi: “Đây tính là uy hiếp, ta chỉ là muốn lấy lại những thứ ta nên có!”
      #155979;']Tầm Thiên Hoan liếc xéo : “Như vậy, ông cho rằng Bắc Diệc Hâm vì tôi, mà chi tiền sao?”
      #155979;']Bắc Cùng : “Vì , nhưng là vì thanh danh Bắc gia – làm.”
      #155979;']Tầm Thiên Hoan cảnh giác nhìn : “Ông định làm gì?”
      #155979;']Bắc Cùng liếc qua Tầm Thiên Hoan, xoay người rời khỏi căn phòng hoang cũ kĩ......
      #155979;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, sau đó nghe được tiếng khóa cửa......
      #155979;']Tầm Thiên Hoan khỏi lui ra phía sau vài bước, cứ như vậy đứng rất lâu, vài tia nắng vàng vọt lọt qua khe cửa sổ làm cho Tầm Thiên Hoan cảm giác có chút chướng mắt, thời gian dần dần trôi qua, ánh sáng chiếu vào càng ngày càng ít, sau đó cho đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, Tầm Thiên Hoan cũng biết khi nào từ đứng chuyển sang ngồi xổm góc, ôm chân, cũng nhúc nhích......
      #155979;']Bắc Diệc Uy có thể vì mà bị Bắc Cùng uy hiếp sao?
      #155979;'] bây giờ có phải là lâm vào cuộc tranh giành quyền lợi của gia tộc giàu có?
      #155979;']Đương nhiên cùng lắm cũng chỉ là con cờ vô tội mà thôi......
      #155979;']Kinh nghiệm từ việc này khiến đối với Bắc gia càng ngày càng thất vọng rồi......
      #155979;'] tìm thấy lý do cho mình tiếp tục ngu ngốc sống tại Bắc gia......
      #155979;'] gian xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh tận xương......
      #155979;']Tịch, nếu như lần này có thể bình an thoát khỏi việc này, như vậy có đồng ý dẫn em bỏ trốn?
      #155979;']Rời cuộc sống tai, rời cái thành phố này......
      #155979;']`````````````````````````````````````````
      #155979;']Bắc gia xa hoa trong trạch tử.
      #155979;']Trong thư phòng rộng lớn lại tối đen, bức màn được thả kín, cũng có bật đèn, tối như chìm trong chết chóc.
      #155979;']Trong bóng tối, Bắc Diệc Uy cầm lấy điện thoại để ở bên tai, thanh như địa ngục sứ giả, lạnh như băng mà tình cảm chút nào: “Đại bá, người cái gì? phần ba cổ phần công ty?”
      #155979;']Điện thoại bên kia Bắc Cùng : “Đúng vậy!”
      #155979;']Bắc Diệc Uy: “ Tầm Thiên Hoan...... ấy tại thế nào?”
      #155979;']Bắc Cùng : “Rất tốt, chỉ cần cháu hợp tác ấy rất tốt...... Nhưng, nếu cháu hợp tác, như vậy, hậu quả...... có bao nhiêu tồi tệ tự cháu cũng đoán được!”
      #155979;']Bắc Diệc Uy: “Cần phải làm tới như vậy ?”
      #155979;']“Cháu nghĩ ta sao lại phải làm tới mức này?” Bắc Cùng cười lạnh: “Ta nhịn vài thập niên, ta rốt cuộc được cái gì? phần ba công ty cổ phần vốn là của ta!”
      #155979;']Bắc Diệc Uy: “Đúng...... Là bác nên được, nhưng là tại...... Cũng thuộc về bác, đây là .”
      #155979;']Bắc Cùng nổi giận: “Tiểu tử, ta rồi cháu nếu chuyển phần ba cổ phần công ty qua tên của ta, ta đưa vợ của ngươi vào làng chơi. Ai cũng có thể mua ta!”
      #155979;']Bắc Diệc Uy: “...... Cho tôi thời gian chuẩn bị.”
      #155979;']Bắc Diệc Uy bỗng nhiên cầm điện thoại di động quăng !
      #155979;']Ánh mắt lãnh khiếp người, loại này tức giận làm cho người hầu đều dừng lại ngoài cửa phòng dám vào.
      #155979;'] cứ như vậy mực ngồi ở trong phòng, từ ban ngày ngồi đến tối, lại từ tối ngồi đến đêm khuya......
      #155979;']`````````````````````````````````````
      #155979;']Bắc Cùng ném điện thoại, phía sau của nam nhân mặc tây trang lại mang theo mặt nạ lên tiếng: “Bắc tiên sinh, tôi hy vọng ông nhớ kỹ -- tuyệt đối thể thương tổn Tầm Thiên Hoan nửa sợi tóc!”
      #155979;']Bắc Cùng vui: “Biết , cậu vô số lần! động đến nửa sợi tóc của ta, chỉ là dùng ta để uy hiếp Bắc Diệc Hâm tiểu tử kia mà thôi!”
      #155979;']“Nhớ kỹ là tốt rồi, đây là điều kiện duy nhất của ông chủ tôi!”
      #155979;']Bắc Cùng sờ sờ trán: “Tôi nghĩ thông, như vậy quan tâm Tầm Thiên Hoan, ông chủ của cậu vì cái gì trực tiếp bắt ta để uy hiếp Bắc Diệc Hâm?”
      #155979;']“Như vậy ông còn cơ hội đòi được quyền lợi của mình sao?”
      #155979;']Bắc Cùng nghe vậy, hề lên tiếng, từ chối cho ý kiến.
      #155979;']Nam nhân mang mặt nạ khẽ ưỡn ngực, hỏi: “ ấy tại thế nào?”
      #155979;']Bắc Cùng trả lời: “Vừa mới đưa cơm tối, nhưng ta hạt đều có ăn.”
      #155979;']Người nọ trầm mặc hồi, lâu .
      #155979;']Bắc Cùng nặng nề hít hơi, cảm thán: “Từ giờ trở , tôi và cháu của tôi coi như là trở mặt!”
      #155979;']Nam nhân mang mặt nạ liếc qua Bắc Cùng , hỏi: “Hối hận?”
      #155979;']Bắc Cùng cười: “Cũng tính là hối hận, tôi là tức giận cha của tôi, ràng tôi mới là trưởng tử, công ty lại để cho Nhị đệ, tại tôi lại phải làm công cho cháu của mình, tôi được cái gì? Phải hối hận chắc hẳn là bọn họ, tại tôi chỉ đòi của bọn họ phần ba cổ phần công ty là rất khách khí!”
      #155979;']Nam nhân đeo mặt nạ môi câu dẫn ra sâu đường cong, : “Bắc tiên sinh rất đúng, vốn nên thuộc về ông! Bất quá, yên tâm, chỉ cần phần tài sản này mang tên ông, sau đó lại bán trao tay cho ông chủ của tôi, đến lúc đó ông cả đời này có thể hưởng thụ vô cùng vinh hoa phú quý!”
      #155979;']Bắc Cùng ánh mắt sáng sáng, trong nội tâm vô cùng hưng phấn, đột nhiên lời xoay chuyển, hỏi: “Ông chủ của cậu rốt cuộc là ai nha? Vì cái gì đối với Bắc thị như vậy có hứng thú?”
      #155979;']Nam nhân đeo mặt nạ nhìn Bắc Cùng , : “Bắc tiên sinh, ông là điều tra chúng tôi sao?”
      #155979;']Bắc Cùng lúng túng: “ đúng đúng, tôi thuần túy chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hiếu kỳ hiếu kỳ. Ha ha......”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #b04407;']Chương 65
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh


      <img class=" wp-image-38081 aligncenter" alt="10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/10.jpg" width="259" height="194" />


      #c1320a;']Người hầu từ xuống dưới của Bắc gia tinh thần càng ngày càng bất an, thỉnh thoảng tốp năm tốp ba tụ tập lại chỗ nghị luận, xao động, tựa hồ có con sóng dữ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập vào Bắc gia......
      #c1320a;']Ân Khả đem quản gia kéo qua  hỏi: “Như thế nào, thiếu gia còn trong phòng sao?”
      #c1320a;']Quản gia gật đầu : “Đúng vậy, thiếu gia ở trong đó hai ngày hai đêm, có ra khỏi phòng, cũng cho bất luận kẻ nào vào. Thiếu phu nhân mấy ngày nay chúng tôi cũng gặp, cậu thử xem cái này rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
      #c1320a;']Ân Khả rất là hiếu kỳ, lo nghĩ : “Tôi nghĩ ra, xảy ra chuyện gì? Cơm cũng ăn, nước cũng uống, sao có thể chịu được?”
      #c1320a;']``````````````````````````````
      #c1320a;']Ân Khả lấy mặt nạ xuống, vào phòng bệnh, Âu Dương Tịch ngồi ở giường, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn lập loè hình ảnh, ai cũng nhìn ra khuôn mặt tuấn mỹ của đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
      #c1320a;']Âu Dương Tịch cầm lấy quả táo, cắn cái, hỏi: “ việc xử lý tốt?”
      #c1320a;']Ân Khả: “Cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ còn đợi cá cắn câu.”
      #c1320a;']“Thiên Hoan thế nào?”
      #c1320a;']Ân Khả có chút cúi đầu: “ ấy giống như tốt lắm......”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch quay đầu, nhìn chằm chằm vào Ân Khả, hỏi: “Cái gì?”
      #c1320a;']Ân Khả tiếp tục : “ ấy cái gì cũng ăn, nước uống, cũng lời nào.”
      #c1320a;']“ Bắc Cùng làm gì ấy?!”
      #c1320a;']Ân Khả lắc đầu : “ có, mình cảnh cáo , có gan trời cũng dám đụng đến Tầm Thiên Hoan!”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch thở hắt ra, tựa lên thành giường bệnh, : “Lần này, là vất vả Thiên Hoan, chỉ mong chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của ấy về sau, nếu ...... mình cả đời cũng tha thứ cho bản thân.”
      #c1320a;']Ân Khả nhíu nhíu mày, : “Tịch, chúng ta có đường lui.”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào màn hình TV, : “ cần cậu nhắc nhở, mình vẫn biết , hơn nữa mình hết thảy đều sắp xếp xong xuôi, chúng ta cứ ngồi chờ hai ngày này tin tức lan truyền trang đầu các báo!”
      #c1320a;']Ân Khả thầm than, sau đó : “Bắc Diệc Uy trong phòng hai ngày hai đêm có ra khỏi phòng.”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch có chút câu dẫn ra môi, : “Mình lại rất chờ mong hành động kế tiếp của .”
      #c1320a;']“Cậu cùng chuyện qua?”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch ánh mắt sâu: “Mình cho con đường ra.”
      #c1320a;']Ân khả nghi hoặc: “Như vậy, cậu cho là người phụ nữ mà đánh đổi sao?”
      #c1320a;']Âu Dương Tịch ngón tay chống cằm, nghĩ sâu tính kỹ, sau đó : “Đây cũng là điều mà mình suy nghĩ nhất.”
      #c1320a;']Đối với Tầm Thiên Hoan, thái độ của Bắc Diệc Uy như thế nào? Vì , Bắc Diệc Uy vứt bỏ chút lợi ích sao?
      #c1320a;']“Đến lúc đó, nên xử lý Bắc Cùng như thế nào?”
      #c1320a;']“ chẳng qua là con cờ của chúng ta mà thôi, vô dụng, bất cứ lúc nào có thể vứt !”
      #c1320a;']“Chỉ sợ là, cho đến bây giờ dám trở lại Bắc gia.”
      #c1320a;']“Quái, chỉ có thể trách quá tham lam!” Âu Dương Tịch thở dài: “Dục vọng của con người chính là thứ đáng sợ nhất!”
      #c1320a;']Chính là, đôi khi, biết rất ràng rất đáng sợ, lại cam nguyện chìm đắm vào......
      #c1320a;']```````````````````````````````````
      #c1320a;']Bắc Cùng thở phì phì trong phòng tới lui, trong phòng bất kì cái gì có thể chuyển có thể dời đều bị làm cho loạn cả lên, mất trật tự chịu nổi, còn có hai người thủ hạ canh giữ ở cửa ra vào, đầu rủ xuống trầm thấp, động cũng dám động.
      #c1320a;']“Đáng giận!” Bắc Cùng đá cước vào cái ghế bằng gỗ, tức giận : “ hai ngày trôi qua, tiểu tử thúi kia ràng điểm tin tức đều có!! lần điện thoại cũng có, liền cái rắm cũng phóng!”
      #c1320a;']“Tích đùng ba --”
      #c1320a;']Cái bàn bị hất văng, lăn lộn mặt đất sớm thành dạng.
      #c1320a;']Bắc Cùng tức giận lúc, đầu óc bỗng nghĩ ra điều gì, thào tự : “ phải tiểu tử kia mặc kệ vợ của ?”
      #c1320a;']“Cho dù Bắc Diệc Hâm mặc kệ vợ của , cũng mặc kệ thanh danh của Bắc gia?”
      #c1320a;']Nam nhân đeo mặt nạ đứng tại cửa ra vào, người vẫn là bộ tây trang thẳng tắp, nhìn thấy nét mặt của , nhưng có thể cảm thấy người mang phong thái bình thường.
      #c1320a;']Bắc Cùng nhìn về phía nam nhân, : “Cậu tới rất đúng lúc, chúng ta hảo hảo thương lượng chút đối sách a.”
      #c1320a;']Nam nhân mang mặt nạ khẽ lên tiếng “Đối sách của chúng ta chính là đợi.”
      #c1320a;']Bắc Cùng vẻ mặt hoảng hốt: “Chính là chúng ta đợi nổi nữa! Tôi đây trái tim sợ cực kỳ!”
      #c1320a;']Nam nhân kia phất phất tay, : “Bắc tiên sinh nhớ lấy an tâm chút chớ vội! tại lợi thế trong tay của chúng ta, muốn nhanh chóng phải chúng ta, mà là đối phương!”
      #c1320a;']Bắc Cùng nhìn hướng : “Cậu có vẻ rất nắm chắc?”
      #c1320a;']“Chẳng lẽ Bắc tiên sinh có nắm chắc?”
      #c1320a;']Bắc Cùng sững sờ.
      #c1320a;']Nam nhân kia tiếp tục : “Chuyện nắm chắc thử hỏi có ai dám làm chứ?”
      #c1320a;']Bắc Cùng nghe tiếng, làm như hiểu , an lòng.
      #c1320a;']Nam nhân kia liếc nhìn Bắc Cùng , người này tại Bắc gia nén giận nhiều năm như vậy, mà ở thời khắc trọng yếu như vậy tâm lý lại vững chắc, như vậy có thể làm nên đại gì?
      #c1320a;']“Chuẩn bị tốt đồ ăn cho Tầm Thiên Hoan chưa?”
      #c1320a;']Bắc Cùng thản nhiên : “Chuẩn bị xong thế nào? ta dù sao chính là ăn, còn sợ hạ độc thành?”
      #c1320a;']Nam nhân mang mặt nạ khẽ cười: “Sợ cũng làm được gì, phải sao?”
      #c1320a;']Bọn họ tại chính là bọn cướp.
      #c1320a;']```````````````````````````````````````
      #c1320a;']Nam nhân mang mặt nạ bưng đồ ăn, thủ hạ giúp mở khóa cửa, sau đó nhàng đẩy cửa phòng ra.
      #c1320a;'] chậm rãi vào, bước chân dẫm mặt đất tạo nên những thanh rất , trong phòng, tro bụi dày đặc, Tầm Thiên Hoan ôm đầu gối, rụt thân thể tránh ở góc, ánh mắt vô thần, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả môi cũng có nửa điểm huyết sắc, mới hai ngày thấy ánh sáng thân thể của tựa hồ gầy mấy phần.
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan mặc dù là cúi đầu, khóe mắt nghiêng nghiêng nhìn, phải là ông bác hung thần ác sát, cũng phải những người thường đem cơm đến đặt bên cạnh , luông miệng thúc ép ! Hôm nay nam nhân mang mặt nạ này cái gì đều . Chỉ là, mực chú thị .
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút thích hợp, chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn về phía nam nhân kia, nhìn thấy ngũ quan của , cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mặt nạ của , trừng mắt nhìn, lại nhìn......
      #c1320a;']Hảo nhìn quen mắt!
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan hư nhuyễn thanh cấp cấp hỏi: “ là ai?”
      #c1320a;']Nam nhân kia trong nội tâm cả kinh, sau đó : “Cướp!”
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan lắc đầu, : “, phải, phải bọn cướp, bộ dáng của thoạt nhìn hảo quen mắt, là ai?”
      #c1320a;']Nam nhân lạnh nhạt : “Chúng ta trước kia biết.”
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan vội la lên: “ có khả năng!”
      #c1320a;'] phi thường nhìn quen mắt, chính là làm cho ra là ai, lại như thế nào cũng nhớ nổi, tại đói nên năng lực suy nghĩ cũng đều giảm xuống, liều mạng lần tìm trong đầu nhưng lại càng mông lung.
      #c1320a;']“Muốn biết tôi là ai, vậy cũng phải đầy bụng mới có cơ hội biết , tại ý định mực đói đến chết sao?”
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan sững sờ.
      #c1320a;']Nam nhân tiếp tục : “Yên tâm, có nguy hiểm tánh mạng, rất an toàn rời , hơn nữa trong cơm tuyệt đối cũng có độc, có tin hay là tùy !”
      #c1320a;'] xong, liền rời gian phòng, lần nữa khóa lại cửa......
      #c1320a;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn nóng hôi hổi đồ ăn......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #1d856e;']Chương 66 - Bắc Diệc Hâm tử
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh


      <img class=" wp-image-38241 aligncenter" alt="101APPLE_IMG_1643" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/101apple_img_1643.jpg" width="265" height="411" />


      Tầm Thiên Hoan vươn tay, chậm rãi bưng lên cà mèn......
      Cố hết sức mở ra cà mèn, lại chần chờ cầm lấy chiếc đũa, gắp nhúm món ăn, vất vả mới nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai lấy......
      Nước mắt óng ánh sáng long lanh, giọt giọt rơi xuống, rớt vào trong cà mèn......
      bao nhiêu lâu?
      Trong này, rốt cuộc ngây người bao lâu? Tuy nhiên bất quá mới nhìn đến ba cái mặt trời mọc mặt trời lặn, chính là, cảm giác trôi qua tam sinh tam thế...... Lòng của dần dần bị mài mòn, cho tới bây giờ tim của đập nhanh đến thể nghe thấy nhịp, sợ hãi, hoàn toàn bị nhấn chìm trong sợ hãi......
      Vì cái gì?
      lâu như vậy, còn muốn sống ở chỗ này?
      Vì cái gì?
      có người tới cứu ?
      Có phải là -- thế giới này, chỉ còn lại mình ......
      có Tịch, có người lòng muốn bảo vệ ......
      Tịch, ở đâu?
      Có biết hay , em rất sợ hãi, rất sợ hãi, rất sợ hãi......
      Mí mắt càng ngày càng sụp xuống, ý thức càng ngày càng mất dần, thân thể tựa hồ càng ngày càng , cà mèn bỗng nhiên từ tay rớt xuống, ngã xuống đất ngất ......
      Tiếng mở khóa lần nữa vang lên, nam nhân mang mặt nạ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, lần nữa đến, nhìn qua người phụ nữ nằm xỉu mặt đất, khỏi nhíu nhíu mày, sau đó tiến tới phía trước, nhàng mà đem bế lên, ra khỏi gian phòng......
      ``````````````````````````````````
      Theo đưa tin:
      Tổng tài của tập đoàn Bắc thị trong vòng đêm bạo bệnh qua đời, tin tức kỳ quặc, có thể khi tin tức lộ ra, di sản khổng lồ của lần nữa đem phân chia!!
      Về việc tổng tài của tập đoàn Bắc thị đột ngột mất , nỗi băn khoăn làm dậy lên vô số giả thuyết. Đầu đề của tất cả báo chí, tin tức TV đều dùng việc này làm đề tài câu chuyện. Có thể chỉ là những tin tức hoặc được đưa ra làm đề tài thảo luận chính ‘Bắc thị người thừa kế thần bí tử vong ......’ … thu hút chú ý của mọi người.
      Bắc Cùng trong tay cầm báo số mới nhất, ngồi ở ghế, trong tích tắc, đầu óc của trở nên trống rỗng, phảng phất mất năng lực ngôn ngữ, năng lực thị giác, thậm chí cả năng lực thính giác, hết thảy hết thảy, toàn bộ đều biến mất, thân thể mềm nhũn như người hấp hối, cố sức giãy dụa, hết lần này tới lần khác cho đến khi níu lại được mạng sống......
      Tờ báo đột nhiên rơi xuống đất, từ đầu ngón tay đến trái tim, hết thảy phát run, mặt có chút huyết sắc nào!
      tên thủ hạ sợ phiền phức nhịn được thanh run run hỏi: “Lão đại, tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
      Bắc Cùng lập tức giận tím mặt, : “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?”
      Còn ai so với càng may sao?
      Bước tiếp theo, bước tiếp theo, nên như thế nào?!
      Trong lúc này, rốt cục là chuyện gì, Bắc Diệc Hâm sớm chết muộn chết, tại sao lại là ngay lúc này chết!
      Chết tiệt, Bắc Diệc Hâm là chết hay giả đây?!
      Nếu là chết , chẳng phải chết là đúng lúc, chết rồi Tầm Thiên Hoan thể lợi dụng được nữa!
      Nếu là giả vờ, nguyên nhân? Cũng chỉ vì giải cứu vợ của mà giả chết sao? Này làm sao , như thế nào cũng có khả năng a!
      Chuyện cho tới bây giờ, xác thực có biện pháp gì!!
      Sớm biết tình rơi vào tình trạng này, đáp ứng cái người lai lịch cấu kết bắt cóc người phụ nữ kia, ít nhất bây giờ trở về Bắc gia còn có phần cơm ăn a! Còn bây giờ, trở lại Bắc gia được nữa, hơn nữa trong người có đồng nào, con đường nào?
      Bắc Cùng lạnh lùng hỏi: “Này mặt nạ tiên sinh đâu?”
      Thủ hạ kia trả lời: “ ra khỏi... còn chưa trở về.”
      Bắc Cùng lập tức : “Gọi điện thoại cho lập tức quay lại!”
      Thủ hạ kia lại trả lời: “Vừa mới gọi rồi, điện thoại liên lạc được!”
      Bắc Cùng giận dữ quắc mắt nhìn trừng trừng, mắng to: “Mụ nội nó!”
      thủ hạ khác vội vàng chạy tiến đến, vẻ mặt bối rối: “Lão đại lão đại......”
      Thủ hạ kia thở hổn hển lời cũng đều ra.
      Bắc Cùng tức giận tới mức sặc, : “Có rắm phóng mau thả!!”
      Thủ hạ kia thoáng điều chỉnh hô hấp: “ tốt...... tốt rồi, Tầm Thiên Hoan thấy!”
      Bắc Cùng đập bàn đứng dậy, tức giận: “Cái gì!!”
      ``````````````````````````````````````
      Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV: người phóng viên thao thao bất tuyệt vấn đề di sản của tổng tài tập đoàn Bắc thị sau khi chết...... Âu Dương Tịch thản nhiên bưng lên ly nước sôi, uống ngụm, sau đó buông cái ly xuống, khêu gợi môi có chút câu dẫn ra, : “Bắc Diệc Uy quả nhiên có nuốt lời!”
      Ân Khả bán tựa ở vách tường, nhìn Âu Dương Tịch : “Lần này chúng ta làm vô cùng thành công.”
      Âu Dương Tịch : “Vất vả cho cậu rồi.”
      Ân Khả cười: “Hai huynh đệ chúng ta cũng đừng khách khí như vậy được ? tự nhiên!”
      Âu Dương Tịch nhìn cái, cười: “Lần này tất cả đều là nhờ cậu ra tay, mà mình phải nằm giường bệnh.”
      “Mình van cậu!” Ân Khả : “Cậu ra kế, mình thực , chúng ta rất công bình!”
      Âu Dương Tịch cười cười, sau đó lại đem ánh mắt chuyển tới TV, : “Từ hôm nay trở , đời có Bắc Diệc Hâm tồn tại! Thiên Hoan...... Em tự do.”
      Ân Khả cảm thán: “Mấy ngày nay có thể làm cho ấy sợ hãi.”
      “Cậu thử xem nếu ấy biết chuyện này là mình làm, ấy có thể hay trách mình?” Âu Dương Tịch cùng Ân Khả , lại như là lầm bầm lầu bầu với chính mình.
      Ân Khả thở ra, : “Vậy vĩnh viễn đừng cho ấy biết ......”
      Âu Dương Tịch ánh mắt buông xuống: “Chỉ mong được vậy.”
      Ân Khả đứng thẳng người, chậm rãi hướng Âu Dương Tịch tới, : “Biết ?”
      “Cái gì?”
      ấy trong lúc hôn mê, mực kêu tên của cậu......”
      Âu Dương Tịch bỗng nhiên giương mắt, nhìn về phía vẻ mặt hờ hững của Ân Khả, : “Phải ?”
      Ân Khả : “Trải qua chuyện này, mình tại có thể xác định, ấy cậu, hơn nữa phi thường lệ thuộc vào cậu, trong vòng vài ngày vừa qua, ấy đem tất cả hy vọng ký thác vào người của cậu, có lẽ ấy cho rằng người cứu ấy chỉ có cậu......”
      Âu Dương Tịch nghe vậy giật mình sững sờ hồi lâu, sau đó cười ra tiếng : “ như là vậy?”
      Ân Khả phiết môi cười: “Mình cũng là đoán mà thôi.”
      “Cậu đưa Thiên Hoan đến bệnh viện này rồi chứ, Bắc Diệc Uy tới chưa?”
      “Yên tâm , mình chờ Bắc Diệc Uy đến bệnh viện, mới lén lút rời , lúc này nhất định ở bên cạnh của ấy.”
      “Cậu có bị phát ?”
      Ân Khả buồn cười: “Mình cũng ngốc đến nỗi để phát .”
      Âu Dương Tịch : “Như vậy cũng tốt.”
      Ân Khả cầm lên ly nước còn nửa uống cạn, : “Bắc Diệc Uy chính là tình địch của cậu a, lần này vì cái gì đem Tầm Thiên Hoan đặt vào trong tay của ?”
      Âu Dương Tịch : “Cậu là hay là giả ?”
      Ân Khả nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cái hiểu cái .
      Âu Dương Tịch tiếp: “Thiên Hoan bị bắt cóc, ngoại trừ song phương, có bất luận kẻ nào biết . Mình tại nếu là giữ Thiên Hoan ở bên cạnh, nhất định khiến Bắc Diệc Uy hoài nghi!”
      Ân Khả đồng ý gật đầu, : “Khá tốt, Âu Dương Tịch có bị cảm tình làm cho hôn mê đầu!”
      Âu Dương Tịch trừng liếc: “Cậu gì vậy? Mình - Âu Dương Tịch mực hiểu được chuyện nên làm, hơn nữa muốn hoàn thành thúc thúc nguyện vọng - chiếm đoạt Bắc thị, bây giờ là thời điểm trọng yếu, Bắc Diệc Hâm vừa chết, tập đoàn Bắc thị như rắn mất đầu, mà Bắc Diệc Uy cần phải tính, Bắc thị tập đoàn từ xuống dưới ai phục tùng tên công tử suốt ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng phóng đãng, tập đoàn Bắc thị lòng người bàng hoàng, trong khoảng thời gian này là đối phó tốt nhất!”
      Ân Khả ánh mắt đột nhiên sáng: “Đúng vậy, đây mới là mục đích cuối cùng nhất của chúng ta!”
      `````````````````````````````````````````
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn người ở giường hôn mê - Tầm Thiên Hoan, chỉ thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt, trán ngừng toát mồ hôi lạnh, nhắm hai mắt, cau chặt lông mày, môi khẽ nhếch rồi lại khẽ mím, thào, đại đa số đều nghe cái gì, nhưng mà Bắc Diệc Uy lại nghe đến cái chữ kia:
      #a30a84;']“Tịch...... Tịch......”
      #a30a84;'] khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bắc Diệc Uy có bất luận biểu cảm gì, khêu gợi môi nhếch, đôi mắt đen nhánh sâu, nhìn chằm chằm vào thân thể giường, chậm rãi giơ lên ngón tay thon dài mà tiết cốt ràng, ngón tay trung chần chờ rồi vươn hướng khuôn mặt nhắn hôn mê  xoa gò má lúc lạnh lúc nóng, da của rất tốt, sờ vào cực kỳ thoải mái, vài ngày gặp mà tựa hồ gầy ít, thịt gò má gầy nửa, hai má thịt thiếu, cái cằm cũng hơi chút tiêm tiếu rất nhiều, Bắc Diệc Uy phát , biết bắt đầu từ lúc nào, những để ý dung mạo của , mà còn để ý lòng của ......
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan hôn mê đêm, Bắc Diệc Uy tại bên giường trông, đa số thời gian đều là lẳng lặng nhìn , lau mồ hôi trán cho , mỗi lần chăn đắp bị vô tình xốc lên lại cẩn thận kéo lại cho , quá mệt mỏi thiêm thiếp hồi, nhưng là tính cảnh giác của rất cao, chỉ cần Tầm Thiên Hoan vô ý động động, đều tỉnh lại, sau đó, tiếp tục quan sát , ngẫu nhiên nghiêng hạ thân , tại gương mặt của nhàng hôn xuống......
      #a30a84;']Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, gió nhàng mà quét lá cây, Tầm Thiên Hoan y nguyên nhắm mắt ......
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy từ ghế đứng lên, thân hình khêu gợi chậm rãi đến cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người......
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan ngón tay giật giật, trong miệng nỉ non thanh càng lúc càng lớn: “Tịch...... Tịch......”
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy tựa ở cửa sổ nhìn , ánh mắt sâu, tim đập rộn rã như máy móc hỗn loạn, tìm thấy bất luận cái gì cảm tình......
      #a30a84;']Đến tối đêm, Tầm Thiên Hoan rốt cục chậm rãi mở to mắt, như phiến lông mi giương khải, đôi mắt long lanh như nước khẽ chớp, đôi mắt trong suốt, đầu óc có chút choáng váng, trong miệng ngừng kêu: “Tịch...... Tịch...... ở đâu?”
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy bỗng nhiên giật mình, trong nháy mắt ánh mắt sáng lóe lên ánh sáng kinh hỉ, chú thị Tầm Thiên Hoan, môi rốt cục lên nét cười, mừng rỡ : “Thiên Hoan, em rốt cục tỉnh!!”
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan mơ màng nghe tiếng, có chút quay đầu, trong tầm mắt xuất thân ảnh Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng, nhưng là, rất mơ hồ, mơ hồ làm cho thấy mặt mũi của , biết là ai, trong miệng chỉ lẩm bẩm : “Tịch...... Tịch......”
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy sững sờ, môi nét cười biến mất, ánh mắt lại khôi phục thâm trầm, nhìn .
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan chậm rãi rút tay từ trong chăn ra, sau đó cố hết sức chỉ hướng Bắc Diệc Uy, ánh mắt mơ hồ: “Tịch......”
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan , cũng nhúc nhích, cứ như vậy nhìn chằm chằm...... Rất lâu sau đó, khuôn mặt tuấn tú lên cái cười nhàn nhạt, chút tình cảm nào......
      #a30a84;'] lâu, lâu nhìn chằm chằm vào , lại có chút ít chua xót......
      #a30a84;']Nhắm mắt lại, bên tai còn vang lên thanh của : “Tịch...... Tịch......”
      #a30a84;']Gục đầu xuống, bên tai tiếp tục vang lên thanh của : “Tịch...... , muốn...... để ý tới em......”
      #a30a84;']Sau nửa ngày.
      #a30a84;']Ngoài cửa sổ gió thổi vào, khẽ nâng bức màn tung bay ~
      #a30a84;'] đột nhiên mở to mắt, ngẩng khuôn mặt tuấn tú, ướt át chất lỏng nơi đáy mắt cuối cùng có xuất .
      #a30a84;']Đôi chân thon dài khẽ bước từng bước trầm thấp, từng bước tới bên giường, ngồi xổm xuống, nhàng mà cầm cái tay , cùng đối mặt.
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan ánh mắt rốt cục dần dần khôi phục bình thường, khuôn mặt trước mắt này, y nguyên ôn nhu, y nguyên tuấn dật, phải -- Tịch!
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan vô thức rút tay mình từ trong tay của ra, tự nhủ: “, phải Tịch...... phải......”
      #a30a84;']Khi bàn tay bé của sắp rút ra khỏi bàn tay của , vội vã kéo tay của trở lại, bàn tay hơi lạnh, làn da lại mềm mại vô cùng, muốn nắm chặt chắc nhưng rồi lại sợ tổn thương ......
      #a30a84;']Thanh Bắc Diệc Uy nam tính trầm thấp mà tràn ngập mị lực vang lên: “Đúng, phải Âu Dương Tịch, là – Bắc Diệc Uy!”
      #a30a84;'] sững sờ.
      #a30a84;'] tiếp: “Là Bắc Diệc Uy, phải cái gì ‘Tịch’, Bắc Diệc Uy, là Bắc Diệc Uy, em nhớ kỹ.”
      #a30a84;']Tầm Thiên Hoan đôi mi thanh tú hơi nhíu, bàn tay vốn có sức, lúc này càng vô lực nhưng lại kiên trì muốn rút về, muốn bị mực nắm giữ: “, ......”
      #a30a84;'] nắm chặt tay của , cho trốn, lại đem tay của nắm đau!
      #a30a84;']“Đau......” Cau mày, chẳng biết tại sao nước mắt đúng lúc này lăn xuống, cố hết sức rồi lại vô lực giãy dụa cổ tay, “Đau quá......”
      #a30a84;'] thanh thống khổ, tựa hồ hoàn toàn có nghe được, trong mắt của chỉ có nghĩ muốn trốn tránh nét mặt của , sợ, loạn, sợ......
      #a30a84;']“Mấy ngày nay......” thấp giọng hỏi: “Em có phải hay chính là sợ hãi như vậy?”
      #a30a84;']Như vậy sợ, như vậy loạn, như vậy sợ......
      #a30a84;']Trong đầu, lập tức ra -- giữa phòng ở cũ nát, mạng nhện giăng kín, tro bụi dày đặc, ban ngày có ánh mặt trời, lại độc tịch liêu...... Ban đêm có mờ nhạt ngọn đèn, côn trùng kêu vang thanh ...... là vô biên vô hạn sợ hãi!
      #a30a84;'] cần ôn hòa, cần ngực Tịch, chỉ có ngực Tịch mới có thể để cho cảm thấy ôn hòa, cảm thấy an tâm......
      #a30a84;']“Tịch, Tịch ở đâu......” nức nở nghẹn ngào: “Tịch, tôi muốn Tịch, Tịch ở đâu......”
      #a30a84;']Bắc Diệc Uy nhắm mắt lại, rồi lại mở to đôi mắt đen kịt như hồ sâu, thấp giọng kêu: “Thiên Hoan...... Có ở đây.”
      #a30a84;']Trong mắt nước mắt tràn ra, khóc ròng: “Tịch, vì cái gì Tịch còn chưa......”
      #a30a84;']“Thiên Hoan......”
      #a30a84;']“Tịch ở đâu nha?”
      #a30a84;']“Tầm Thiên Hoan......”
      #a30a84;']“Ô...... Tịch!”
      #a30a84;']“Tầm Thiên Hoan!”
      #a30a84;']“......”
      #a30a84;']“Tầm Thiên Hoan!! Nhìn !!”
      #a30a84;']Tiếng kêu của , trong khoảng thời gian ngắn sợ hãi , đốn ngạc nửa ngày...... Nước mắt rơi như mưa......
      #a30a84;']```````````````````````````````````````
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #0c32a1;']Chương 68
      #ffcc00;']Edit: kissty
      #ffcc00;']Beta: thuytinh


      <img class=" wp-image-38418 aligncenter" alt="hd20" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/hd20.jpg" width="590" height="442" />


      “Tầm Thiên Hoan, nhìn !”
      Tiếng kêu của , trong khoảng thời gian ngắn khiến  sợ hãi , đốn ngạc nửa ngày...... Nước mắt rơi như mưa......
      được khóc!” Bắc Diệc Uy bá đạo , “Tại sao khóc, làm sai cái gì, em tại sao phải khóc?!”
      Tầm Thiên Hoan cắn môi, thoáng cái nức nở, nước mắt ngăn được cứ rơi lã chã, cũng muốn khóc, chính là khống chế nổi chính mình.
      Tịch, Tịch cũng đối với hung dữ như vậy......
      “Tịch...... Tịch, ở đâu...... Em rất sợ hãi......” Tầm Thiên Hoan hấp háy cái mũi, hai mắt đẫm lệ như phủ tầng sương.
      Bắc Diệc Uy vươn tay lau nước mắt của , ngừng rơi lệ, ngừng đau khổ, đè nén thanh của mình, : “Khóc, tại sao phải khóc? Em tại sao phải sợ? Có ở đây, cũng cố gắng bảo vệ em chẳng kém Âu Dương Tịch? Đừng khóc được ?”
      “Tịch, tôi muốn gặp Tịch, ô...... dẫn tôi gặp Tịch được ? Dẫn tôi gặp ấy...... Van cầu ......”
      Tầm Thiên Hoan cắn môi, hư nhuyễn thân thể từ giường nhổm dậy, ngồi ở giường, rốt cuộc có cách nào cử động nữa, chỉ có cầu xin Bắc Diệc Uy.
      Tối đêm, sắc trời dần dần tối xuống, trong phòng ánh sáng yếu ớt, nhìn ra trong ánh mắt ướt át, ngữ khí của có bất luận cảm tình gì: “Tại sao phải gặp ?”
      Tầm Thiên Hoan khóc ròng, : “ biết, tôi muốn gặp ấy, tôi nhớ...rất nhớ ấy......”
      “Tại sao phải muốn gặp ?” Bắc Diệc Uy : “Chính là, muốn em gặp , làm sao bây giờ......”
      Tầm Thiên Hoan cúi đầu, : “Van cầu ......”
      nhớ...quá nhớ...rất muốn gặp , nhìn thấy , lập tức bổ nhào vào trong ngực của , nhất định dùng ngữ khí ôn nhu nhất, dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn , ôn nhu trấn an , chỉ cần gặp được , thế giới cũng mang vẻ hắc ám......
      Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào , : “ muốn em gặp .”
      Tầm Thiên Hoan vẻ mặt cầu xin :“Tôi chết, tôi lập tức chết mất!”
      lập tức lớn tiếng quát: “ đây cùng chết với em!”
      “Tôi muốn!” : “ là ai? Tôi và quan hệ gì cũng phải, dựa vào cái gì muốn chết theo cùng tôi?! cần ! Tôi muốn! Tôi hận Bắc gia, tôi chán ghét Bắc gia, tôi muốn rời Bắc gia!”
      Bắc Diệc Uy ngạc nhiên, lòng kinh hoàng, còn kiềm chế được bản thân, điên cuồng giận dữ, nghĩ sắp rời ...... Vĩnh viễn vĩnh viễn rời ......
      để cho em rời khỏi !” Bắc Diệc Uy đột nhiên đứng dậy ôm thân thể mềm mại của , chăm chú ôm lấy, căng thẳng giống như là muốn đem hai thân thể kết hợp cùng chỗ, tốt nhất là vĩnh viễn cũng thể tách rời, “Tuyệt cho phép em rời , em là người phụ nữ của !!”
      Tầm Thiên Hoan bối rối: “......”
      chăm chú ôm , từ từ nhắm hai mắt, hỏi: “Muốn làm như thế nào em mới có thể rời khỏi ?”
      “Cầu ...... Tịch, cho tôi tìm đến Tịch được ? Tôi van cầu ......” khóc nuốt.
      tiếp tục : “Có phải là, đem tới, em nhất định rời khỏi ?”
      “Tịch......”
      “Có phải là gặp được , em cũng khóc?”
      “Ân...... Tịch để cho tôi khóc, tôi khóc ở trước mặt của ấy, Tịch nếu như tôi khóc, nếu như tôi thương tâm, ấy có thể so với tôi càng thương tâm......”
      Bắc Diệc Uy vẻ mặt đờ đẫn: “Em là sao?”
      đánh vào thân thể của , bi thiết: “Bắc Diệc Uy, là đại phôi đản! Vì cái gì tìm Tịch cho tôi? Bại hoại, là đại phôi đản! Tôi chán ghét !”
      cố hết sức, liều mạng đưa đẩy ra, : “Chính mình tìm, tôi cầu , tôi tại sao phải cầu , chính mình vẫn có thể tìm, chỉ cần tôi tìm Tịch, Tịch lập tức xuất ở trước mặt của tôi, Tịch vĩnh viễn đối với tôi tốt nhất!”
      giữ chặt cánh tay của , : “Vì cái gì?”
      “Thả tôi ra!”
      “Em mực mến người kia như vậy sao?”
      “Bắc Diệc Uy, tôi bảo thả tôi ra! Mau buông!” dùng hết sức trong thân thể, tia khí lực cuối cùng muốn đẩy ra.
      : “Chính là, em......”
      Thanh của rất , có nghe cái gì.
      Bắc Diệc Uy chú thị , sau lúc lâu, mặt biểu tình đem đẩy trở lại giường, đơn giản làm cho nằm giường xong, : “Em yên tâm, chỉ cần là người em muốn gặp, tìm tới cho em, chỉ cần là chuyện em muốn làm, đều đem hết toàn lực làm được cho em.”
      nằm ở giường bệnh, ánh mắt sững sờ nhìn .
      tại lập tức bắt đến ngay.” : “Nhưng là, em tốt tốt nằm, cho phép khóc, ngoan ngoãn nghe lời nằm, chờ trở lại, em có thể làm được sao?”
      Ánh mắt của đỏ bừng, khuôn mặt nhắn còn có vệt nước mắt, nhìn nửa ngày, gật gật đầu.
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :