1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #a51d07;']Chương 54
      #156e0b;']Edit: thuytinh
      #917d11;']Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan chuyện, bất tri bất giác sắc trời dần dần muộn, hai người nhưng vẫn có chuyện hết.
      #917d11;']Âu Dương Tịch đến Ki Ki.....
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan kinh hãi: “ cái gì?”
      #917d11;']Âu Dương Tịch nghi hoặc nhìn Tầm Thiên Hoan: “Em biết sao?”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan nóng nảy, bám vào vai Âu Dương Tịch, hỏi: “Ki Ki làm sao vậy? ấy ? Tại sao phải ? Có phải là cái tên xã hôi đen chết tiệt uy hiếp ấy?!”
      #917d11;']Âu Dương Tịch cướp lời: “Em đừng kích động, kỳ , cũng biết tình đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ là nhận được tin nhắn......”
      #917d11;']Tin nhắn?!
      #917d11;']Âu Dương Tịch câu bừng tỉnh người trong mộng!
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan nhanh chóng đẩy xe lăn đến ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, cầm lấy điện thoại, hoang mang rối loạn nhấn nút khởi động máy -- quả nhiên, vài tin nhắn gần đây đều là của  Ki Ki!
      #917d11;']“Thiên Hoan, mình là cố ý tắt điện thoại của cậu, nên biết khi cậu nhận được tin nhắn này là lúc nào? Nhưng là điều này cũng trọng yếu, quan trọng là... khi cậu xem được tin này, mình rời , cho phép khóc nha. Đây là điều duy nhất mình thỉnh cầu cậu - đừng khóc - cũng cần tới tìm mình. Kỳ ngẫm lại, Đường Khải Long cũng phải tốt, tuy là người thô lỗ, nhưng dù sao đối với mình rất tốt, mình nghĩ mình sống tốt, hơn nữa, cho dù chịu được , Ki Ki này là ai vậy? để chính mình tiếp tục chịu thiệt thòi sao? Yên tâm, cho dù tốt, mình nghĩ biện pháp thoát khỏi cuộc sống như vậy. Tin tưởng mình, Thiên Hoan – bạn tốt nhất của mình! Dù cho chúng ta cùng sống chỗ, nhưng là, mình tin tình bạn của chúng ta nhất định duy trì đến thiên trường địa cửu! Cuối cùng còn có, chính là -- Thiên Hoan, cậu phải quý trọng Tịch, ấy mặc dù có điểm hoa tâm, nhưng là, đối với cậu rất tốt, thể phủ nhận hay là vậy: ấy đối với mình vĩnh viễn cũng có như vậy. Đây phải lời vui đùa, quan hệ của cả ba chúng ta, cuối cùng có ngày chấm dứt người rút lui chỉ có thể là mình...... Được rồi, hy vọng chúng ta từ nay về sau còn có thể gặp mặt, nhưng này có thể rất lâu nha!”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan đờ đẫn tắt điện thoại, mặt biểu tình, trong mắt trống rỗng tràn ngập, thân thể cứng đờ, nhìn ra hỉ nộ, lại cảm giác ngón giữa từng trận run rẩy......
      #917d11;']Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đỏ như lửa xuống chân trời phía tây, bên gốc cây đại thụ rậm rạp cành lá, những cánh chim mệt mỏi cuối ngày cũng đều trở về......
      #917d11;']Trong phòng bệnh, ngọn đèn sáng lên, nhưng lại có giảm bớt phần kỳ dị yên tĩnh.
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm vào phía trước, thào tự : “Là em hại Ki Ki.”
      #917d11;']Âu Dương Tịch trấn an : “ phải, cái này liên quan em.”
      #917d11;']“Em hận chết chính mình!”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan nắm chặt nắm tay, phát tiết tại đùi chính mình, nhưng ngay cả mày cũng nhăn chút nào, trong mắt là vô tận mê mang cùng sợ hãi...
      #917d11;']Âu Dương Tịch thể đem hai tay của giữ lại: “Tầm Thiên Hoan, em làm cái gì vậy? Cái này liên quan em! Là Đường Khải Long tự quấn lấy ấy! Mà em bất quá cũng là vật hi sinh thôi, em có cái gì tự trách?”
      #917d11;']“So với em càng hận chính mình.” Tầm Thiên Hoan cắn cắn môi, đầu càng rủ xuống thấp, lệ đến khóe mắt, Tầm Thiên Hoan giữ cho trào ra, thể khóc, tuyệt đối thể khóc, Ki Ki qua, cho phép khóc!
      #917d11;']Âu Dương Tịch đem tâm tình hơi kích động Tầm Thiên Hoan lần nữa ôm vào trong ngực, ôn nhu : “Yên tâm, lưu manh có kết cục tốt, đến lúc đó, Ki Ki cũng giải thoát.”
      #917d11;']“ vậy chăng?”
      #917d11;']Âu Dương Tịch nhàng cười: “Tin tưởng .”
      #917d11;']Bất kể là phải , nhưng trong tâm Tầm Thiên Hoan nghĩ như vậy có thể tốt hơn, bảo tồn cuối cùng này tầng hy vọng, ít nhất giúp còn có tiếp tục dũng khí......
      #917d11;'],,,,,,,,,,
      #917d11;']Cửa ra vào thanh lạnh như băng vang lên, mang theo từng đợt gió lạnh ảm đạm: “Các người làm cái gì?!”
      #917d11;']Âu Dương Tịch quay đầu lại, chỉ là ánh mắt trong nháy mắt sắc bén!
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan ngược lại phản xạ có điều kiện loại mở to mắt, từ trong ngực Âu Dương Tịch lùi ra, quái lạ nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy  #917d11;']lạnh như băng đứng ở cửa ra vào #917d11;'],  #917d11;']nghiễm nhiên bộ dáng bắt kẻ thông dâm, đôi mắt sâu kín như hồ sâu thấy đáy, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy vài phần nguy hiểm khí tức......
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc biết như thế nào trả lời.
      #917d11;']Âu Dương Tịch ngược lại cười, trở lại miết Bắc Diệc Uy: “Chẳng lẽ thấy được chúng tôi là ôm sao?”
      #917d11;']Lúc này Bắc Diệc Uy như sứ giả tàn khốc nhất của bóng đêm, lạnh băng đến tuyệt cực điểm, tới, đối với Âu Dương Tịch coi như thấy, trong ánh mắt chỉ có Tầm Thiên Hoan, nhìn chằm chằm vào , ngữ khí sâu kín hỏi: “Em biết em ở đây làm gì ?”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan ánh mắt tựa hồ bị cố định, cách nào dời khỏi , lại lâu cũng dám lên tiếng, cuối cùng nuốt nuốt yết hầu: “... ấy là bạn của tôi.”
      #917d11;']Bắc Diệc Uy dừng ở Tầm Thiên Hoan, đột nhiên cười cười: “ biết. bây giờ là tới đón em về nhà.”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan giật mình: “Khuya hôm nay sao?”
      #917d11;']Bắc Diệc Uy : “Là tại.”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc.
      #917d11;'] cách nào giải thích, Bắc Diệc Uy trong nội tâm rốt cuộc còn muốn cái gì.
      #917d11;']Âu Dương Tịch trong nội tâm đại hỏa, trừng mắt Bắc Diệc Uy, lửa giận sắp phun ra!
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan thấy thế, lập tức : “Tịch, trước trở về !”
      #917d11;']Âu Dương Tịch kinh ngạc nhìn xem Tầm Thiên Hoan: “Thiên Hoan......”
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan hướng về phía mỉm cười :“Hôm nào liên lạc.”
      #917d11;']Ánh mắt Bắc Diệc Uy lợi hại trừng hướng Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan làm như thấy, vẫn cười với Âu Dương Tịch.
      #917d11;']Tựa hồ hiểu được ngầm ý trong nụ cười của , Âu Dương Tịch cũng cười, sau đó : “Hảo, trước.”
      #917d11;']Âu Dương Tịch mỉm cười xoay người.
      #917d11;']Bắc Diệc Uy hừ lạnh tiếng.
      #917d11;']Tầm Thiên Hoan mặt cười dần dần biến mất, dần trở thành phiền muộn......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #8d0b22;']Chương 55
      #0e1da9;']Edit: kissty
      #0e1da9;']Beta: thuytinh
      #782067;']Lincoln chậm rãi dừng lại tại cửa lớn Bắc gia, Bắc Diệc Uy ôm Tầm Thiên Hoan cẩn thận, nhàng đặt lên xe lăn, sau đó lại tự mình đẩy vào trong biệt thự, hai bên có người hầu vô cùng cung kính đứng lặng.
      #782067;']Quản gia tới bên cạnh Bắc Diệc Uy, giọng : “Lão thái gia đến đây...”
      #782067;']Ánh mắt Bắc Diệc Uy sâu, sau đó thấp giọng : “Tôi biết rồi.”
      #782067;']Quản gia lui đến bên, Bắc Diệc Uy tiếp tục chậm rãi đẩy Tầm Thiên Hoan về phía trước, Tầm Thiên Hoan trong lòng bàn tay chưa phát giác ra hơi có mồ hôi , vừa rồi trong lời quản gia , đương nhiên là có nghe được: lão thái gia chính là gia gia (ông nội Bắc Diệc Uy) a, hẳn sao có thể đến?
      #782067;']Chỉ chốc lát, Tầm Thiên Hoan và Bắc Diệc Uy vào đến phòng khách.
      #782067;'] ghế sa lon, lão thái gia gần thất tuần, đầu tóc trắng xoá, mặt nếp nhăn nét, đôi mắt kia lại sáng ngời hữu thần.
      #782067;']“Gia gia, ngài tới rồi.” Bắc Diệc Uy mỉm cười: “Làm sao tới trước cũng với con, con đón ngài a!”
      #782067;']Gia gia hiền lành nhìn Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan, : “Nghe cháu dâu bị thương ta muốn đến xem, con công tác bận rộn như vậy, ta muốn con bận tâm, ha ha!”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan cười : “Gia gia, ngài khỏe.”
      #782067;']Gia gia nhìn Tầm Thiên Hoan cười: “ đùi bị thương thế nào?”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan mỉm cười : “Cám ơn gia gia quan tâm, con tại khá, mấy ngày nữa hẳn là có thể .”
      #782067;']“Như vậy cũng tốt.”
      #782067;']Gia gia hướng sau lưng dùng tay ra hiệu, vệ sĩ mặc tây trang cầm ra hai cái gói to, bên trong làm như là lễ vật gì đó, đem tới tay Tầm Thiên Hoan, còn chưa chờ Tầm Thiên Hoan kịp hỏi, gia gia giải thích: “Đây là thuốc bổ, hỗ trợ điều trị vết thương đùi con khôi phục.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan  nhìn nhìn hai cái gói to, chậm rãi : “Gia gia, cám ơn ngài.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan nhìn coi mặt nhãn hiệu, cảm giác có điều: “Cái này hai túi đều là thuốc bổ sao?”
      #782067;']Gia gia gật đầu : “Đều là thuốc bổ, bất quá có túi là... con cùng Diệc Hâm hai người đều phải ăn.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan quái lạ, bật thốt lên hỏi: “Hai người chúng con đều phải ăn sao?”
      #782067;']Gia gia lần nữa gật đầu, hòa ái : “Đúng vậy, lúc ấy mẹ Diệc Hâm ăn cái này sau tháng thứ hai mang bầu Diệc Hâm cùng Diệc Uy.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt, khỏi “A” tiếng.
      #782067;']Bắc Diệc Uy nhất thời nhịn được ho lên tiếng, che ngực, nhịn được ho dữ dội!
      #782067;']Phản ứng của Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy tựa hồ ở nằm trong dự liệu của gia gia, chỉ là cười cười : “Hai người các con kết hôn cũng thời gian, ha ha, cũng mau có tin tức , thân là vợ của tôn trưởng Bắc gia, nối dõi tông đường, đây là nghĩa vụ, ta cũng già rồi, chuyện thẳng thắn, có cái gì cái đó, các con cũng đừng trách ta.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan ngẩn người, sau đó cười cười: “Cái kia, làm sao có thể? Ha ha......”
      #782067;']Cầm lấy hai túi thuốc bổ, lại nhìn Bắc Diệc Uy, ngờ ánh mắt hai người đụng cùng chỗ, lại hẹn mà cùng thu hồi ánh mắt lại, rất là quẫn bách.
      #782067;']Nhìn xem trong tay thuốc bổ, Tầm Thiên Hoan ước gì ngay lập tức đem chúng nó bỏ qua......
      #782067;']Gia gia đột nhiên tại trong nháy mắt thoáng phiền não, nặng nề thở dài: “Diệc Hâm a, trong khoảng thời gian này, Diệc Uy chạy đâu? Lâu như vậy đều có tin tức, các con kết hôn ngày đó nó cũng có quay về, là quá giống lời , đứa này, khi nào mới có thể chính thức hiểu chuyện a, gần đây đều làm việc đàng hoàng, đem tất cả nhiệm vụ đều gánh tại người của con, coi như là đệ đệ cũng có thể vi ca ca chia sẻ ít phải ?”
      #782067;']Gia gia phen khiến Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy ngạc nhiên, Tầm Thiên Hoan ánh mắt hướng Bắc Diệc Uy, mấp máy môi, việc này, đúng là...
      #782067;']Bắc Diệc Uy rủ mắt xuống, lông mi dài như chìm vào bóng tối, vẻ mặt chút biểu cảm, : “Đúng vậy, nó là... Quá hiểu chuyện...”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan  cười: “Gia gia, ngài cần lo lắng, mấy ngày hôm trước chú em có điện thoại chúc mừng tụi con.”
      #782067;']Thấy gia gia ánh mắt sáng ngời, : “ vậy chăng?”
      #782067;']“Đúng vậy!”
      #782067;']“Nó tại ở đâu?”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan hơi ngạc: “Ngạch... tại ―― Mĩ Quốc!”
      #782067;']Bắc Diệc Uy kinh ngạc nhìn xem Tầm Thiên Hoan.
      #782067;']Gia gia sững sờ: “Nó sao lại ở nước Mĩ? Mới đây lâu phải còn ở Hàn Quốc.”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan sờ lên cái trán, sau đó : “Ha ha, nghe mới vài ngày......”
      #782067;']“A, ra là như vậy a, tiểu tử này từ chạy lung tung rồi.”
      #782067;']Bắc Diệc Uy mỉm cười, hướng : “Em giúp giải vây rồi!”
      #782067;']Tầm Thiên Hoan tay dời xuống, lại sờ lên cái mũi, cười cười.
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #3f6911;']Chương 56
      #0b7973;']Edit: kissty
      #0b7973;']Beta: thuytinh


      <img class=" wp-image-36420 aligncenter" alt="tải xuống (1)" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/te1baa3i-xue1bb91ng-1.jpg" width="266" height="190" />


      #1a3093;']Tiễn gia gia về , Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy đều thầm nhàng thở ra, Tầm Thiên Hoan vuốt vuốt mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực, ánh mắt vô tình hướng Bắc Diệc Uy đứng sau lưng , : “ chẳng lẽ cảm thấy mệt?”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, lại đưa mắt nhìn bầu trời, hờ hững : “ tới phiên mệt mỏi.”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan đối với trả lời cái hiểu cái , theo hờ hững trong giọng , vẻ bất đắc dĩ, Tầm Thiên Hoan đảo tròn mắt, : “Như vậy, loại cuộc sống này, còn chuẩn bị tiếp tục bao lâu? chẳng lẽ muốn cả đời là Bắc Diệc Hâm sao?”
      #1a3093;']“Bao lâu...” Bắc Diệc Uy sâu chau lại lông mày, sau đó : “ ngày, mười ngày, năm, mười năm, cả đời...... Ha ha, ai  biết ?”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “ phải muốn làm Bắc Diệc Hâm cả đời a?”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy nhìn cười: “ làm hơn hai mươi năm, kỳ từ lâu đem mình trở thành Bắc Diệc Hâm, Bắc Diệc Uy cùng Bắc Diệc Hâm bây giờ đối với có gì phân biệt.”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan giật mình : “ làm hơn hai mươi năm Bắc Diệc Hâm? Ông trời của tôi a!”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy hai tay tạo thành chữ thập, che miệng thở : “Rất tin được đúng ? Cũng là, đôi khi cũng hiểu được thể tưởng tượng nổi......”
      #1a3093;']“ sống như thế nào ?”
      #1a3093;']“Như thế nào?” Bắc Diệc Uy hờ hững cười: “Chính là Bắc Diệc Uy còn tồn tại trong , mà làm hết thảy, tất cả đều là dùng danh nghĩa của Bắc Diệc Hâm.”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan nhịn được hỏi: “Nghe Bắc Diệc Hâm thích mỹ nữ, là hay là cái người là Bắc Diệc Hâm?”
      #1a3093;']“Nếu như phải , em tin hay ?” Bắc Diệc Uy đợi trả lời, lại : “ ấy thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đụng phải phiền toái giải quyết được, trở lại thân phận Bắc Diệc Hâm, có thể giải quyết ít phiền toái.”
      #1a3093;']Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên Tầm Thiên Hoan, sau khi xong, cười.
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan ngồi xe lăn, hít sâu : “Tôi phục các .”
      #1a3093;']“Cứ như vậy được hơn mười năm phải sao?”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan khó hiểu : “Vậy các tại sao phải trao đổi thân phận?”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy nhìn , đến phía sau của , điều khiển xe lăn: “Em rất muốn biết sao?”
      #1a3093;']“Ai hội hiếu kỳ?”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy nhàng mà đẩy xe lăn, : “ của , thích cái thân phận này, làm em trai là cách duy nhất có thể giúp thoát khỏi cái thân phận con trai trưởng.”
      #1a3093;']“Tả!”
      #1a3093;'] chiếc xe thể thao đỏ thẫm tại cửa biệt thự dừng lại. Tầm Tân Đồng nhảy xuống xe, xác định hướng Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy chạy tới, theo sát phía sau chính là thiếu nữ mặc áo lam.
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn , : “Cám ơn tiễn tôi. Em tại trở về .” Chuẩn bị xoay người Tầm Tân Đồng rời , lại bỏ thêm câu : “ cần phải theo tôi!”
      #1a3093;'] áo lam chỉ biết tỏ vẻ bất mãn, có cách nào, chỉ có thể lầm bầm, về tới trong xe.
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan vì quái lạ nhìn chằm chằm vào Tầm Tân Đồng vội vã chạy tới đây.
      #1a3093;'] vẻ mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng lên lo lắng: “Chị bị thương?”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan tỉnh ngộ lại, hướng em trai cười : “ cần lo lắng, chị sao a!”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng ánh mắt nén giận, nhìn về phía Bắc Diệc Uy : “Bắc Diệc Uy, trong vài ngày ở bên cạnh , chị của tôi liền bị thương được nữa?” Tầm Tân Đồng đột nhiên nắm cổ áo Bắc Diệc Uy, giận : “ đáp ứng hảo hảo chăm sóc chị ấy!”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy vui nhíu mày: “Cậu làm cái gì vậy?!”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng kích động : “Đáng giận, tại sao làm cho chị ấy bị thương?!!”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy nén giận : “Tầm Tân Đồng!”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan hốt hoảng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tầm Tân Đồng: “Tân Đồng, làm cái gì vậy? Chị bị thương liên quan đến ấy! Mau buông ra!”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng nắm cổ áo của Bắc Diệc Uy, : “ ta có bảo vệ tốt chị, cho nên chị mới có thể bị thương! Trách nhiệm của ta lớn nhất!”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan lo lắng: “ phải như thế a! Tân Đồng, em sao lại như thế này! Em mau buông ra! Hảo hảo chuyện được sao?”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng nhìn : “Tầm Thiên Hoan!”
      #1a3093;']Bắc Diệc Uy cười lạnh:“ nghĩ tới em ràng lễ phép như vậy.”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng hừ tiếng muốn cái gì, Tầm Thiên Hoan lập tức cắt lời: “Tầm Tân Đồng, em nếu buông ra, chị tức giận nha!”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng nghe tiếng giật mình nhìn , do dự nửa ngày, mới buông lỏng tay, chuyển dời ánh mắt chỗ khác.
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan thở ra, sau đó : “ liên quan ấy, lúc chị bị thương, ấy ở đó.”
      #1a3093;']Tầm Tân Đồng rất hoài nghi, nhưng mà cũng tranh cãi, chỉ : “Theo em về nhà được ? Ở nhà em chăm sóc chị tốt.”
      #1a3093;'] đợi Tầm Thiên Hoan trả lời, Bắc Diệc Uy xen vào: “Đây mới là nhà của ấy!”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan nhất thời cảm thấy thập phần ảo não, : “Thương thế của chị hai ngày nữa tốt rồi, có gì trở ngại a, em nên trở về cho cha mẹ đừng làm cho bọn họ lo lắng!”
      #1a3093;']“Tốt lắm, em lưu lại chăm sóc chị, cha mẹ cũng lo lắng.”
      #1a3093;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “Em cái gì?”
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #970b11;']Chương 57
      Edit: kissty
      Beta: thuytinh
      #a61158;']Nhìn qua bàn các loại mỹ vị món ngon, Tầm Thiên Hoan rất buồn nôn, nhíu nhíu mày : “Tôi muốn ăn, về phòng trước.”
      #a61158;']Bắc Diệc Uy nhìn : “Nhiều ít ăn chút a, ăn nhiễm bệnh, mà em tại còn bị thương.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan thở dài: “Thương thế của tôi việc gì.” Liếc nhìn Tầm Tân Đồng ung dung bên cạnh, Tầm Thiên Hoan rất là bất đắc dĩ.
      #a61158;']Bắc Diệc Uy thêm gì nữa, vẻ mặt ' ăn thôi', sau đó tự bắt đầu ăn.
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan : “Vậy tôi tại trước trở về phòng.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan dưới trợ giúp của người hầu, quay về gian phòng của mình, ngồi ở xe lăn, kinh ngạc nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn xem sắc trời càng lúc càng tối, tâm cũng càng ngày càng nặng nề......
      #a61158;'] biết sau bao lâu, cho đến khi cửa phòng mở ra, Tầm Thiên Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Tầm Tân Đồng bưng bát cơm tới, : “Em làm cái gì vậy?”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng cười: “Em biết chị thích ăn cháo trứng muối, chị vừa rồi ăn cơm, tại cũng đói a, em đem cháo thổi nguội rồi, chị nhất định phải ăn!”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan nhìn : “Cháo trứng muối?”
      #a61158;']“Đúng nha, em giúp chị ăn.”
      #a61158;'] xong, Tầm Tân Đồng đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, dời đến cái ghế, tại trước mặt của ngồi xuống, dùng muỗng múc đầy cháo chuẩn bị đút cho , Tầm Thiên Hoan nhanh chóng rụt đầu, tay giữ lấy cái bát, : “Đừng đừng, chị tự ăn.”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng có tí thất vọng, : “Được rồi.” Sau đó đem bát cháo đưa cho Tầm Thiên Hoan.
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan cảm thấy mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi, cảm giác chân hảo, bình thường ở Bắc gia, sơn trân hải vị có rất nhiều, nhưng là vẫn hoài niệm thịt kho tàu mẹ làm, còn có bữa sáng gia đình, thức ăn có lẽ thể so với sơn trân hải vị nhưng hương vị lại chưa hẳn kém.
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan nhàng mà nhấp hớp, tinh tế nhấm nháp, nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt khỏi cười: “Cháo ngon .”
      #a61158;']Thấy Tầm Thiên Hoan vui vẻ, Tầm Tân Đồng cũng vui mừng, mặt mày hớn hở, : “Vậy sau này em tự tay làm mỗi ngày cho chị.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan vội vã ngăn cản: “ cần, cái này thực ra là lâu rồi được ăn nên cảm thấy hương vị đặc biệt, ăn nhiều mất cảm giác, hiểu chưa?”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng đứng lên, ung dung vòng ra phía sau Tầm Thiên Hoan, sau đó nghiêng hạ thân dựa sát vào Tầm Thiên Hoan, thấp giọng : “Nếu là chưa bao giờ nếm qua?”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào cháo trong chén, : “ Phải nhìn cho , phải là cái gì cũng có thể ăn.”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng ánh mắt sâu: “Phải ?”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan nuốt ngụm cháo, : “Em có thể rời xa chị chút ? Chị muốn ăn cháo, em cản trở chị đấy.”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng cười cười, , chậm rãi dời , lại chuyển tới trước mặt của , Tầm Thiên Hoan vô ý thức lùi về phía sau, nhíu mày : “Em muốn làm cái gì?”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng mỉm cười, môi đột nhiên hạ xuống miệng Tầm Thiên Hoan, nhàng liếm rồi dời khỏi, làm cho Tầm Thiên Hoan khiếp sợ.
      #a61158;']Chỉ nghe Tầm Tân Đồng : “Bên miệng của chị có cháo.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan sao mở miệng, Tầm Tân Đồng cười : “Em liếm sạch .”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan vui nhíu mày: “Em sao lại thay đổi đến chán ghét như vậy? Cháo môi người khác cũng ăn?”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng ôn nhu nhìn Tầm Thiên Hoan : “ Còn phải xem là ai? Người khác, khẳng định chán ghét đến cực điểm, nhưng là chị, nếu như có thể, em liếm cả đời.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan trong miệng ngậm cháo, nghe vậy, “Phốc......” tiếng, lập tức toàn bộ phun ra, thẳng vào mặt Tầm Tân Đồng, cháo loang lổ khuôn mặt tuấn tú.
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan thấy thế, sửng sốt, sau đó : “Chị phải cố ý.”
      #a61158;']Chỉ thấy Tầm Tân Đồng thoáng cau mày, vẻ mặt cứng ngắc, dám động, vừa động cháo nhất định rơi xuống......
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan cuống quít buông bát cháo, chính mình đẩy xe lăn đến ngăn tủ trước tìm khăn mặt, sau đó tới chỗ Tầm Tân Đồng, nhàng lau những vệt cháo khuôn mặt tuấn tú ...
      #a61158;']Tầm Tân Đồng chăm chú nhìn , trong ánh mắt thoáng đạo hào quang......
      #a61158;']Người hầu cầm tới chậu nước, Tầm Tân Đồng sớm được Tầm Thiên Hoan lau sạch mặt, vô cùng hài lòng, lần nữa đối mặt Tầm Thiên Hoan, : “Thiên Hoan, em chính là cả đời, phải lần duy nhất toàn bộ liếm hết a.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan mặt trắng còn chút máu: “Đừng giỡn, là càng ngày càng kỳ cục!”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng nhìn , : “Chỉ cần đẩy em ra khỏi cuộc sống của chị, chị cái gì em đều nghe.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ chăm chú nhìn : “Em là em trai của chị, trong cuộc sống của chị làm sao có thể thiếu được em.”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng mỉm cười: “Như vậy, chị đáp ứng?”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan cảnh giác: “Em có ý tứ gì?”
      #a61158;']“Em nước ngoài du học.”
      #a61158;']Nếu như chân có bị thương chắc là Tầm Thiên Hoan nhảy dựng lên, : “ được!”
      #a61158;']“Thiên Hoan......”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan kích động: “Chị là chị của em, em hẳn là phải nghe lời chị!”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng nhắm lại mắt, vội : “Hảo hảo hảo, em nghe là được chứ gì? Đừng nóng giận!”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan hít thở dài: “ đến du học, em hẳn là cũng mau ?”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng : “Chị bị thương, em sao có thể bỏ du học?”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan : “ cần phải lấy cái này làm cớ......”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng cắt đứt lời của : “Hôm nay đừng chuyện này được ?”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan ảo não thở dài: “ , chị muốn ngủ!”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan chính mình đẩy xe lăn đến bên giường, chân phải chạm đất, hai tay chống giường, chuẩn bị vén lên chiếc chăn đệm, trèo lên giường .....
      #a61158;']Tầm Tân Đồng từ phía sau ôm lấy , đơn giản ôm lấy, sau đó đem cẩn thận đặt ở giữa giường, đắp chăn đến cổ của ......
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan nhìn : “Em có thể ra khỏi....”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng để ý tới: “Em hát đồng dao ? Khi còn bé, lúc em ngủ, chị thường hát cho em nghe.”
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan quả quyết: “ cần!”
      #a61158;']Tầm Tân Đồng vẫn là đem lời của để vào tai, ấm áp vui vẻ, nhàng mà hát......
      #a61158;']Trong phòng ngủ, tiếng ca ôn nhu dễ nghe vang lên......
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan thích thú, dứt khoát chùm chăn kín đầu, nhắm mắt làm ngơ, chính là tiếng ca lại như cũ lọt vào tai, dù cho bịt lấy lỗ tai, cũng đoạn tuyệt được tiếng ca......
      #a61158;']Đồng dao lần lại lần vang lên, thanh rất êm tai, cũng thản nhiên dễ nghe......
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan trốn ở trong chăn, cũng nửa phần buồn ngủ, trợn tròn mắt, lần lại lần nghe đồng dao, vẻ mặt kinh ngạc......
      #a61158;'] biết hát bao nhiêu lần, Tầm Tân Đồng nhìn lâu cũng thấy có nhúc nhích, đoán rằng là ngủ, giọng xác nhận: “Chị? Chị à? ngủ sao?”
      #a61158;']Cảm giác chăn có động tĩnh, Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên nhắm mắt lại.
      #a61158;']Tầm Tân Đồng nhàng mà tiến gần đến khuôn mặt , dừng ở mặt mũi của , nhìn lâu mà quên cả nháy mắt......
      #a61158;']Nghiêng hạ thân nhàng hôn lên khuôn mặt , nhưng sợ làm tỉnh giấc, chỉ lưu luyến tại môi má, như chuồn chuồn lướt nước điểm  thoáng cái hôn.
      #a61158;']Tầm Thiên Hoan chăm chú cắn răng, lông mi dài, rung động......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #8b932e;']Chương 58 (18+)
      #aa220c;']Edit: kissty
      #aa220c;']Beta: thuytinh


      <img class=" wp-image-36544 aligncenter" alt="hd25" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/hd251.jpg" width="370" height="522" />


      #3b8642;']Tầm Tân Đồng nhàng ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa phòng, quay người lại, thấy Bắc Diệc Uy hướng bên này tới.
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy lạnh lùng : “Em đến phòng này làm gì?”
      #3b8642;']Tầm Tân Đồng cười khẽ: “Có cái gì có thể làm? Tôi đưa cháo cho chị tôi.”
      #3b8642;']Ánh mắt Bắc Diệc Uy xem xét trong tay cầm chén, tựa hồ hiểu được, : “ ấy ăn cháo?”
      #3b8642;']Tầm Tân Đồng nhướn nhướn mày: “Chị của tôi gần đây thích tôi làm cháo trứng muối, nếu là tôi làm chị ấy làm sao có thể ăn?”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy thẳng: “Cháo cũng ăn, cậu có thể .”
      #3b8642;']Tầm Tân Đồng hừ tiếng, sau đó xoay người rời , Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua thân ảnh của , mở ra cửa phòng, nhàng vào, Tầm Tân Đồng lúc này quay lại nhìn thấy cửa phòng bị Bắc Diệc Uy đóng, trong nội tâm biết nổi lên tư vị gì......
      #3b8642;']Nếu có ngày, tại trong phòng của ấy, chỉ xuất người đàn ông là , như vậy còn phải người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới sao?
      #3b8642;']Nhưng là bây giờ làm được, như thế nào cũng làm được, vấn đề rất ràng, trong người của chảy cùng dòng máu......
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy nhàng đóng cửa phòng, trong phòng đèn tắt, ánh trăng mơ hồ theo cửa sổ trong suốt xuyên vào phòng ngủ tăng thêm cảm giác mông lung mà mập mờ......
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy kiềm chế cho bước chân nhàng tiến về phía bên giường, nhìn âu yếm người nằm giường nhắm mắt lại, hô hấp lại tựa có điểm đều, khi nặng khi ......
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy cúi người nhàng ở trán hôn, sau đó liên tiếp theo cái trán hôn đến mắt, lại từ mắt hôn đến chóp mũi, môi ......
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan thầm cắn răng, đáng chết, vừa mới mừng rỡ chỉ là hôn vài cái rồi rời , như thế nào đến năm phút đồng hồ lại chạy đến? Nhẫn, nhịn nữa......
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy càng ngừng hôn da thịt của , tay phải rơi xuống cái hông của , nhàng kéo ra, đại chưởng thuận lợi trượt đến, tiếp xúc giác da thịt của ......
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan lập tức kinh hãi, vội vã di động cơ thể, hy vọng có thể đem cái tay kia trật ra khỏi cơ thể, : “Tân Đồng. cần phải!!”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy nhíu mày: “Em vừa rồi gọi là gì?”
      #3b8642;']Tầm Tân Đồng? Sớm biết là vẫn còn tỉnh táo, bất quá tuyệt đối nghĩ tới ràng nghĩ là đệ đệ của ? Như vậy, cho rằng là đệ đệ của mà để tùy ý đụng chạm người ? Tùy ý đệ đệ của mình đụng chạm chính mình ư?
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan động tác cứng đờ, kinh ngạc: “Là ?”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy tà ác nhếch môi, đại thủ tiếp tục tại người của di động, ý vị thâm trường : “Trong cái nhà này phải còn có ai? Ngoại trừ , còn có ai dám đụng em?”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan trả lời , khinh thường : “Khuya hôm nay muốn ở trong phòng của tôi sao?“
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy hôn đến bờ tai của : “ được sao?”
      #3b8642;']“Đương nhiên được” Tầm Thiên Hoan nhanh nhảu đáp: “Tôi hôm nay bị thương, thể làm......”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy cắn tai của : “Đêm nay, phải ngủ cùng em, bằng đệ đệ của em có cơ hội sinh nghi, chúng ta chính là vợ chồng mới cưới, sao có thể phân phòng ngủ?”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan trầm mặc, Bắc Diệc Uy xác thực hữu lý, như vậy, khuya hôm nay là tránh được ngủ chung phòng, nhưng mà, ngủ chung phòng lại tránh được......
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy hai tay lặng yên dời lên, bắt lấy nơi đẫy đà của , : “ ngủ chung phòng, muốn nhìn mà đụng đến em, cái này so với giết càng khổ sở hơn, em biết ?”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan chịu được nữa: “Chẳng lẽ đàn ông các trong đầu cũng chỉ nghĩ những việc này sao?”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy mút gặm vành tai của , tay xoa nắn ngực , cả giận: “Em biết thân thể của em đến cỡ nào làm cho người mê muội sao?”
      #3b8642;']Trước ngực truyền đến khoái cảm gần như làm choáng váng, nhíu chặt lông mày : “Bất kể như thế nào, hôm nay là được, chân của tôi bị thương, thể vì vậy mà nhịn chút sao?”
      #3b8642;']Thân thể Bắc Diệc Uy đè lên người của , đem lớp chăn ngăn cách hai người xốc lên ném , hôn xuống, thô thanh : “Chính là, nhịn được!”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan hai tay cố gắng chống đỡ bộ ngực của : “ nếu nhịn được, tìm những người phụ nữ khác, các ấy so với tôi càng có thể thỏa mãn !”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy lông mày khóa căng, trong đêm tối lên tia u ám, đáy lòng nên lời là loại tư vị bực bội gì, đột nhiên hôn đến càng điên cuồng, tay độ mạnh yếu cũng tăng thêm, “Em ràng muốn giao cho những người phụ nữ khác, em ước gì ngay lập tức tìm những người phụ nữ khác có phải ?”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan cắn môi. Cứng ngắc nâng tâm địa : “Đúng vậy”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy chợt cười lạnh: “ muốn người phụ nữ khác, muốn em.”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy cởi bỏ áo ngủ của , nhàng đem chính chân bị thương nâng lên, nhanh chóng rút ra áo ngủ, sau đó lại đem chân nhàng buông xuống, động tác là ôn nhu, có làm đau chân của , đợi áo ngủ to người của cũng được cởi ra, người của chỉ còn lại có nội y cùng quần lót......
      #3b8642;']“Em yên tâm, đêm nay chắc chắn rất ôn nhu.”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy cấp cấp hôn xuống dưới, hôn ngực mềm mại, hai tay chen đến sau lưng của kéo ra khóa áo ngực, nội y quăng ra, nhũ hoa xinh đẹp bày biện ra trước mặt, Bắc Diệc Uy tay nắm bắt bên phải tiểu đậu đậu, trong miệng ngậm lấy bên trái tiểu đậu đậu, đồng thời tiến công, cổ dòng điện kích thích khiến thân thể càng lúc càng nóng!!!
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan khỏi kiều: “A......”
      #3b8642;']Trong thân thể làm như có ngọn lửa nhanh chóng dấy lên, khô nóng đến cực điểm!
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy tay vươn hướng khu vực tam giác bí , trong lúc này ướt mảng lớn, cách vật liệu may mặc xoa hoa tâm, ác ý hỏi: “Có phải là rất muốn?”
      #3b8642;']Tầm Thiên Hoan cắn môi, vượt qua chính mình hồi lâu, cuối cùng chịu được hừng hực dục hỏa, : “Muốn...... Tôi muốn......”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy mỉm cười : “Rất tốt.”
      #3b8642;']Bắc Diệc Uy theo người của ngồi thẳng lên, chuyển đến bên, cởi xuống quần lót của , nhàng dời xuống đến đầu gối mới dừng lại, sau đó đem chân có bị thương co lên cởi quần lót, lại đem chân to mở ra, lúc này mới tiến tới đưa nam căn bành trướng của chính mình nhắm ngay hoa huyệt vào......
      #3b8642;']“Ân a......”
      #3b8642;']Mặc dù dục hỏa đốt người nhưng trở ngại bị thương chân, dám làm cho động tác thái quá mức kịch liệt...... chậm rãi đưa vào, lên chỗ sâu nhất sau vội nhanh chóng rút ra, sau đó lại lần đưa vào......
      #3b8642;']Trong phòng ngủ lay động vang lên người đàn ông gầm còn có người phụ nữ kiều thanh......
      #3b8642;']Lần lượt cao trào đem hai người mang lên thiên đường sung sướng......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :