1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Chị Dâu - Lê Thuỷ Thanh Thuần (NP,H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      #126609;']Chương 49

      #842832;']Edit: thuytinh


      <img class="size-full wp-image-34031 aligncenter" alt="101APPLE_IMG_1431" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/101apple_img_1431.jpg" width="373" height="373" />


      #366a24;']Âu Dương Tịch mặt biểu tình, trong ánh mắt lên vẻ thâm sâu, mắng: “Hèn hạ!”
      #366a24;']Đường Khải Long nhìn Âu Dương Tịch đáp: “Quá khen!”
      #366a24;']Âu Dương Tịch ánh mắt hướng cửa ra vào nơi có Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan, nắm chặt tay, : “Muốn đối phó tôi thế nào cũng được, nhưng là Thiên Hoan bị thương, phải lập tức đến bệnh viện!”
      #366a24;']Đường Khải Long cười: “Bị thương là chuyện của ta, liên quan gì tôi?”
      #366a24;']Ki Ki lo lắng nhìn Âu Dương Tịch, bối rối cõng Tầm Thiên Hoan lên, chuẩn bị đào tẩu......
      #366a24;']Đường Khải Long lập tức ra lệnh: “Ngăn các ấy lại!”
      #366a24;']Thuộc hạ của lập tức vây quanh Ki Ki, Ki Ki đành phải dừng lại, phẫn nộ nhìn về phía Đường Khải Long: “ ấy tại phải được đưa tới bệnh viện!”
      #366a24;']Đường Khải Long buồn để ý, nhìn Âu Dương Tịch, sờ lên chỗ cổ vừa bị siết chặt, : “Tiểu tử, chưa từng có kẻ nào dám bóp cổ tôi, các huynh đệ, lên cho tôi!”
      #366a24;']Mấy tên thuộc hạ cầm súng đặt vào ót Âu Dương Tịch, hai tên trong số đó tiến lên khống chế hai bên thân thể Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch tức giận vùng vẫy vài cái, Đường Khải Long híp mắt tới, xoay xoay cổ tay, sau đó hướng gương mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch đánh quyền!
      #366a24;']Ki Ki thét lên: “ ~~”
      #366a24;']Khóe miệng Âu Dương Tịch tràn ra tơ máu, nhưng vẻ mặt vẫn có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh như băng trừng lên nhìn Đường Khải Long. Khóe môi đỏ tươi khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần kỳ dị tạo nên vẻ đẹp kinh tâm động phách!
      #366a24;']“Nhìn cái gì!!!” Đường Khải Long rống giận, lại là quyền đánh tới, sau đó lại thêm cước!
      #366a24;']Ki Ki vội vã buông Tầm Thiên Hoan lưng xuống, đem đặt ở mặt đất, sau đó chạy tới, để ý những khẩu súng chỉ hướng mình: “ được đánh ấy!!”
      #366a24;']Đường Khải Long liếc qua Ki Ki, hỏi: “Em rất đau lòng vì phải ?”
      #366a24;']Ki Ki nhìn Đường Khải Long, cắn cắn môi, dứt khoát : “ ấy vô tội!”
      #366a24;']Đường Khải Long ánh mắt hung ác: “ đây hận nhất người khác cầm súng chỉa vào người mình, hôm nay tuyệt đối buông tha tiểu tử này!’’
      #366a24;']Ki Ki tức giận nên lời: “....”
      #366a24;']Đường Khải Long đợi thêm, lập tức ra lệnh: “Các huynh đệ, lên cho tôi, hôm nay các em muốn đánh thế nào cứ đánh!”
      #366a24;']Ki Ki kinh hãi mở to hai mắt, tim dường như ngừng đập, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy bọn thuộc hạ vừa nhận được mệnh lệnh của lão đại mừng rỡ như chỉ chờ điều này từ lâu liền lập tức lao đến vây quanh rồi xông vào Âu Dương Tịch có tay đánh, có chân đá......
      #366a24;']“....” Ki Ki thét lớn, liều lĩnh chạy đến, chuẩn bị ngăn cản những tên thuộc hạ hung ác đó, lại bị Đường Khải Long ở sau người bắt lấy, ôm chặt lấy ở trong ngực.
      #366a24;']Ki Ki dùng sức giãy dụa thân thể, ánh mắt chăm chú vào Âu Dương Tịch bị tra tấn lại thể phản kích, mặt khắp tơ máu, dù đau đớn cỡ nào cũng kêu rên tiếng.
      #366a24;']Ki Ki hoảng sợ che miệng, khóe mắt ngấn nước, nhìn thương tích người Âu Dương Tịch càng lúc càng nặng, cảm giác như chính cũng đau đớn, bụm lấy môi để cho mình khóc lên, nhưng là nước mắt cứ ngừng rơi, càng ngừng tại trong ngực Đường Khải Long giãy dụa.......
      #366a24;']Âu Dương Tịch bị đánh ngã mặt đất, dù cho nằm ở mặt đất, vẫn tiếp tục bị đánh đá, Âu Dương Tịch có phát ra bất kỳ thanh gì, chỉ là, mực ôm lấy lồng ngực của mình, đau đớn ngày càng tăng.......
      #366a24;']“Đừng đánh nữa.... Van cầu các người, đừng đánh nữa, ấy chết..”
      #366a24;']Âu Dương Tịch càng ngày càng đuối sức, ánh mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, thế giới trở thành mảnh đần độn......
      #366a24;']“Dừng tay!!!!!” sau khắc, tất cả mọi người động tác nhất tề dừng lại.
      #366a24;']Ki Ki vẻ mặt lãnh đạm, : “Tôi theo , muốn tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó mà nửa lời, nhưng là, tại phải đưa hai người họ đến bệnh viện!”
      #366a24;']Đường Khải Long cười tủm tỉm nhìn Ki Ki : “Ngoan, sớm đáp ứng tôi loại chuyện này phát sinh.”
      #366a24;']---
      #366a24;']Bắc Diệc Uy vội vội vàng vàng tới bệnh viện, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng chút biểu tình, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, nhanh tới với khí độ bất phàm, Ân Khả đuổi theo sau lưng.
      #366a24;'] người Bắc Diệc Uy phát ra loại khí chất lãnh ngạo đặc biệt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như là tất cả ánh sáng đều tụ tập tại người của , nhưng là đối với loại biểu tình này hoàn toàn để ý đến........
      #366a24;'] qua đại sảnh, xuyên qua hành lang,  đến trước cửa phòng 201, chút do dự đẩy cửa phòng bệnh.
      #366a24;']Bắc Diệc Uy lãnh ngạo lại làm cho người thể bỏ qua khí tức, trong nháy mắt cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
      #366a24;'] giường bệnh lại đúng là người phụ nữ làm cho lo lắng! Chính là, trái tim như có lửa đốt nhưng là nhìn thấy chìm trong giấc ngủ, bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại......
      #366a24;']Khá tốt, trong gian phòng trong, có thể cảm nhận được hô hấp của ......
      #366a24;']Trong phòng bệnh còn có người phụ nữ.........
      #366a24;']Ki Ki đứng ở bên cạnh giường bệnh của Tầm Thiên Hoan, Bắc Diệc Uy đột nhiên vào, làm cho ngẩn người, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, thản nhiên : “Tôi đem Thiên Hoan giao cho , tốt nhất nên đối đãi tốt với ấy.”
      #366a24;']Bắc Diệc Uy lãnh đạm: “ ấy là vợ tôi, cũng nên quản nhiều quá.”
      #366a24;']Ki Ki bực tức: “Bắc Diệc Uy, từ nay về sau cần phải hảo hảo chăm sóc Thiên Hoan, nếu dám khi dễ ấy, tôi là người đầu tiên tha cho !”
      #366a24;']Bắc Diệc Uy lạnh lùng liếc : “ xong chưa, xong có thể .”
      #366a24;']Ki Ki sững sờ, sau đó bĩu bĩu môi, lạnh lùng nhắc: “Nhớ kỹ lời của tôi!”, nhìn Tầm Thiên Hoan lần cuối cùng, rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
      #366a24;']Trời chiều, xuyên thấu qua phiến thủy tinh, chiếu vào sàn nhà... Ánh nắng trong suốt từng tia vương thân thể Tầm Thiên Hoan ......
      #366a24;']Trong phòng bệnh yên tĩnh. Ân Khả trầm mặc đứng ở bên.
      #366a24;']Bắc Diệc Uy quay đầu lại, thản nhiên “Cậu cũng ra ngoài trước !”
      #366a24;']Ân Khả có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua Tầm Thiên Hoan mê man giường, bước ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng luôn cửa lại.
      #366a24;']Bắc Diệc Uy ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chăm chú vào người ở giường lâu cũng chớp mắt cái......
      #366a24;']Tâm của cũng dần dần yên tĩnh trở lại, cảm thụ được hơi thở của ......
      #366a24;']Vừa rồi, khi nghe tin bị thương, trong khoảnh khắc đó cảm giác thế giới đều tựa hồ đen lại, ném điện thoại, bỏ lại tất cả công tư cấp quan trọng đổng , chạy vội ra khỏi phòng họp...
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #c56311;']<a title="Độc sủng chị dâu - Chương 50" href="http://cungquanghang.wordpress.com/2012/12/17/doc-sung-chi-dau-chuong-50/']Chương 50[/URL] - Tịch mưu lược
      #5d7f38;']Edit: thuytinh


      <img class=" wp-image-35551 aligncenter" alt="101APPLE_IMG_1658" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/101apple_img_1658.jpg" width="550" height="412" />


      #096661;'] hành lang rộng lớn, Ân Khả dạo bước đến phòng 202, hết sức cẩn thận quan sát bốn phía, xác nhận có ai, mới nhàng đẩy cửa phòng ra.
      #096661;']Trong phòng bệnh tĩnh lặng chỉ có thanh của nước thuốc trong bình từng chút từng chút rơi......
      #096661;']Âu Dương Tịch nhắm mắt lại, nằm ở giường bệnh.
      #096661;']Ân Khả dần dần đến gần giường bệnh.
      #096661;']Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở to, nhìn về phía Ân Khả, thu hồi vẻ kinh ngạc, hai tay hướng giường bệnh khẽ chống ngồi dậy.
      #096661;']Âu Dương Tịch thấp giọng : “Sao cậu lại tới đây?”
      #096661;']Ân Khả kinh hãi nhìn : “Thương tích của cậu thế nào rồi?”
      #096661;']Âu Dương Tịch khẽ nhếch môi, trả lời tiếng nào.
      #096661;']Ân Khả nhưng lại hiểu được, cười : “Tiểu tử này, hại tôi lo lắng hồi, còn tưởng rằng cậu bị trọng thương.”
      #096661;']Âu Dương Tịch cười: “Quen biết tôi nhiều năm như vậy mà cậu cho rằng tôi vô dụng vậy sao?”
      #096661;']Ân Khả nặng nề mà vỗ bả vai Âu Dương Tịch : “Là tôi ngu ngốc, tôi làm sao lại tin rằng cao thủ được huấn luyện từ , lúc có thể chống lại thập đại cao thủ - Âu Dương Tịch lại có thể bị vài gã lưu manh đánh ngã? Dù cho thua, cũng thua thảm như vậy phải ?”
      #096661;']Suy cho cùng, Âu Dương Tịch làm sao cũng ngờ trong trận đấu lần này, Ki Ki mới là nhân vật chính, người bị thiệt thòi nhất phải Thiên Hoan, mà là Ki Ki ......
      #096661;'] cần đoán cũng biết, Ki Ki cùng lắm cũng chỉ chấp nhận làm tình nhân của Đường Khải Long!
      #096661;']Chết tiệt, càng thể buông tha Đường Khải Long!
      #096661;'] mưu sớm mở ra...... có đường lui, chỉ có thể tới......
      #096661;']Âu Dương Tịch nửa ngồi ở giường bệnh, từ từ nhắm hai mắt......
      #096661;']Kết quả của mưu này phi thường thành công, nhưng là, điều đáng tiếc nhất của Âu Dương Tịch là vì bảo vệ Tầm Thiên Hoan, lại để mắt đến phải bảo vệ Ki Ki, làm cho về sau cách nào vãn hồi, trở thành tiếc nuối......
      #096661;']Ba ngày sau.
      #096661;']Tầm Thiên Hoan ở phòng bên cạnh vẫn y nguyên mê man.
      #096661;']Âu Dương Tịch nhiều lần do dự, cuối cùng nhịn được xuống giường, lại đúng lúc gặp Lưu bác sĩ vào phòng bệnh.
      #096661;']Lưu bác sĩ nhìn từ giường leo xuống, hỏi thăm: “Tại giường bệnh nằm lâu thoải mái sao?”
      #096661;']Âu Dương Tịch cười cười: “Đúng nha, xương cốt đều rã rời hết rồi.”
      #096661;']Lưu bác sĩ cười : “Ai bảo ràng có thương tích gì, lại cứ muốn trở thành bị trọng thương.”
      #096661;']Âu Dương Tịch mím môi: “Lưu thúc thúc, đừng giễu cợt cháu, chuyện này chú được để cho cha của cháu biết được ?”
      #096661;']Lưu bác sĩ nâng kính mắt, do dự: “Cái kia......”
      #096661;']Âu Dương Tịch nhìn nhìn, ánh mắt thoáng kinh ngạc: “Lưu thúc thúc, chẳng phải cháu với người là đừng để cha cháu biết sao? Thúc như thế nào......“
      #096661;']Lưu bác sĩ thấy phản ứng mạnh vậy, vội vàng đáp: “ có, chuyện này chú làm sao có thể cho cha cháu biết? Chỉ là......Emily đến đây.”
      #096661;']Âu Dương Tịch hiển nhiên là rất giật mình: “Emily như thế nào lại tới đây?”
      #096661;']Lưu bác sĩ cười cười, : “Emily tính tình kì quái mà, muốn tới tới.”
      #096661;']Âu Dương Tịch ánh mắt thâm sâu, nhiều năm gặp muội muội này......
      #096661;']Âu Dương Tịch hỏi: “Con bé tại ở đâu?”
      #096661;']Lưu bác sĩ trả lời: “Hẳn là nhanh đến bệnh viện thôi.”
      #096661;']Âu Dương Tịch kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
      #096661;']“Đúng nha, chú cũng là vừa mới nhận được điện thoại của con bé.”
      #096661;']Âu Dương Tịch nhíu mày: “ xong.”
      #096661;']Emily đến bệnh viện, chắc chắn gây cho ít phiền toái! Hơn nữa Thiên Hoan cũng ở trong bệnh viện này, nên đụng mặt nhau mới tốt.
      #096661;']Âu Dương Tịch mãi suy nghĩ rốt cục quyết định chuẩn bị trốn, cấp cấp : “Lưu thúc thúc, thể chuyện với chú được nữa, cháu có việc phải ra ngoài đây.”
      #096661;']Lưu bác sĩ có ngờ tới vội vã như vậy, tranh thủ thời gian : “Tịch ah, chú còn có việc cần với cháu mà.”
      #096661;']Âu Dương Tịch quay đầu lại: “Chuyện gì?”
      #096661;']“Chính là người của cháu vết thương tuy nghiêm trọng, nhưng là, chú thấy ngực cháu thường xuyên bị đau đớn, có phải là nên làm kiểm tra......”
      #096661;']Còn chưa chờ Lưu bác sĩ dứt lời, Âu Dương Tịch liền ngắt lời: “Còn tưởng rằng chuyện gì chứ, cần bận tâm đâu, thân thể của cháu vẫn rất tốt!”
      #096661;']Âu Dương Tịch vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng “Phanh”, bóng dáng biến mất sau cánh cửa......
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #1e0cbf;']Chương 51
      #bc194a;']Edit: thuytinh
      #1b7a92;']Nhẫn, lại nhẫn, con mắt chăm chú nhắm lại, mở ra ······
      #1b7a92;']Nhắm nhắm, mãi cho đến bên tai nghe được “Răng rắc!” tiếng, cửa phòng tựa hồ đóng lại ······
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở to mắt, vô ý thức hướng cửa ra vào nhìn, hoảng sợ phát , Bắc Diệc Uy thình lình đứng ở cửa ra vào, đứng yên ở đấy mà hề có ý định rời , hiển nhiên vừa rồi cố ý mở cửa sau đó đóng lại làm cho nghĩ rằng rời khỏi....
      #1b7a92;']Thanh của Bắc Diệc Uy nhàn nhạt: “Còn muốn giả vờ bao lâu? lại đáng sợ như vậy sao?”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan chu môi, biết cái gì cho phải, chỉ là dưới đáy lòng hối hận chính mình quá chủ quan, cảm thấy hết sức quẫn bách, trong chăn bàn tay bé bất an xoắn động lên, tức giận : “ ràng lừa gạt tôi!”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy khỏi cười: “Cái này gọi là xếp đặt sao?”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan mặt trắng bệch còn chút máu, muốn động đậy cơ thể nhưng lại chỉ cảm giác thân thể từng đợt đau nhức, nhất là bàn chân trái, đau đớn phi thường, đôi mi thanh tú chau lại, khỏi thấp giọng kêu: “Đau quá.”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy thấy thế lập tức tiến lên, đè lại bất an mà cựa quậy thân thể, : “ nên lộn xộn, đùi của em bị thương, coi chừng động miệng vết thương.”
      #1b7a92;']Miệng vết thương ······
      #1b7a92;']Trong đầu Tầm Thiên Hoan hồi tưởng lại lúc chính mình trúng đạn, tâm trạng trở nên kích động, cơ thể run rẩy, ngày đó từng hình ảnh lần lượt quay trở lại ······
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan vẻ mặt trong nháy mắt thiên biến vạn hóa ······
      #1b7a92;']Cuối cùng thoáng bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu?”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy lập tức lạnh nhạt đáp: “Ba ngày lẻ sáu giờ mấy”
      #1b7a92;']Trả lời lưu loát, có tính?
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan liếc , như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền lập tức hỏi: “Tôi với , vấn đề cái đoạn phim ngắn kia được giải quyết! Đoạn phim gốc tôi lấy lại cho rồi đây, ở trong thẻ nhớ, thẻ nhớ, thẻ nhớ?”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan hai tay thân thể sờ soạng loạn cả lên, nhưng vẫn tìm thấy thẻ nhớ, trong lòng lập tức hoảng loạn rồi lục lọi lung tung cả lên!
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy thấy như thế khẩn trương, kịp thời : “ cần tìm, thẻ nhớ xử lý xong, em tại cần nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi .”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn Bắc Diệc Uy, di, sao lại có thể tốt thế?
      #1b7a92;']Bất quá, đến nghỉ ngơi, tại thân thể đau nhức muốn chết, nên nghỉ ngơi thôi nếu cái mạng của thể giữ được a, hai tay chống giường, muốn ngồi dậy, Bắc Diệc Uy nhíu nhíu mày: “Kêu em nghỉ ngơi mà như thế nào còn động?”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan quật cường : “ cần phải suốt ngày nằm ở giường, khó chịu chết, tôi muốn ngồi dậy! Bắc Diệc Uy, cho nằm giường ba ngày liền, hiểu cái cảm giác này!”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy lay chuyển được , hơn nữa, cũng đúng, liền tiến tới đỡ ngồi dựa vào giường.
      #1b7a92;'] giường ngồi dậy, thư thái rất nhiều, Tầm Thiên Hoan nghỉ tạm lát, trong đầu lại suy nghĩ ngừng những lời vừa nãy cùng Bắc Diệc Uy.
      #1b7a92;']Sau lúc lâu, Tầm Thiên Hoan chú ý : “ vì sao hỏi tôi ở đâu tìm được đoạn phim gốc đó?”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy nhìn , trong ánh mắt có biểu cảm gì, chỉ là phủ tầng u ám sâu sắc.
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan chớp mắt, : “Bất quá, cho dù có hỏi hay , kỳ , tôi cũng biết, là người nặc danh đưa thẻ nhớ có chứa đoạn phim gốc cho tôi, rốt cuộc chỉ là muốn uy hiếp , muốn tra, chính điều tra tốt hơn”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan lâu, khiến cho Tầm Thiên Hoan toàn thân cũng trở nên được tự nhiên, bỗng nhiên nở nụ cười, nhàng cười : “Chuyện này cứ cho qua.”
      #1b7a92;']Có nhiều thứ, cần phải... ràng toàn bộ, như vậy, có thú vị ······
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan ở trong nội tâm cố gắng kiềm chế khẩn trương cùng khủng hoảng, vừa rồi mấy câu, tựa hồ tiêu hao hết tất cả dũng khí của , phải lần đầu tiên dối, nhưng đây là lần khẩn trương nhất  ······
      #1b7a92;'] muốn dùng lời dối đưa đẩy, mới có thể bảo vệ Tịch, thể để cho Tịch gặp nguy hiểm ······
      #1b7a92;']Tịch, đúng rồi, sau khi té xỉu, Tịch thế nào? Ki Ki thế nào? Có hay bị xã hội đen bắt ?
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan cầm lấy tay Bắc Diệc Uy, run sợ : “Tịch, Tịch, bọn họ ở đâu, cho tôi biết, bạn của tôi, bọn họ ở đâu?”
      #1b7a92;']Nhìn thấy như thế lo lắng cho người kia, Bắc Diệc Uy trong nội tâm bất chợt cảm thấy vui, : “ ở phòng bên cạnh.”
      #1b7a92;']“ ấy cũng bị thương?!”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy đếm xỉa : “Hình như là vậy.”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan triệt để luống cuống, nóng vội chuẩn bị xuống giường, chính là, chân đau nhức phi thường, cau mày, nhưng vẫn là muốn kiên trì đứng lên.
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy càng vui: “Này, em đừng tùy hứng như vậy được ? Bây giờ là thời kì khôi phục chấn thương tốt nhất, em nếu hảo hảo bảo vệ chân mình có phải là muốn làm người thọt?”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan ảo não trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy, đáy lòng nảy sinh hờn dỗi, duỗi ra hai tay, để Bắc Diệc Uy kịp thời trở tay quàng lên ôm chặt lấy cổ Bắc Diệc Uy, : “Vậy ôm tôi đến lấy xe lăn ! Sau đó đẩy tôi gặp Tịch!”
      #1b7a92;']Tầm Thiên Hoan hơi thở nhàng vờn mặt khiến thân thể Bắc Diệc Uy cứng đờ, Tầm Thiên Hoan lại đơn giản như vậy có thể chơi xấu người của , làm ra điệu bộ ‘ nếu chịu ôm tôi , tôi bám chặt lấy ’!
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy thở dài: “ là giày vò.”
      #1b7a92;']Có chút đứng dậy, điều chỉnh tốt tư thế, chú ý thân thể của , nhàng mà bế lên, thân thể của ấm áp, dị thường mềm mại, Bắc Diệc Uy giật mình, trong đầu nghĩ đến những cảnh hoan ái của mấy ngày hôm trước, thân thể lập tức có phản ứng, nhưng mà người được ôm trong ngực lại là bộ dáng hoàn toàn phát giác chuyện gì, mà Tầm Thiên Hoan còn để lộ tâm trạng đắc ý vì thực được mưu của mình.
      #1b7a92;']Thấy Bắc Diệc Uy ôm mình nhưng lại động, Tầm Thiên Hoan có chút vui : “Nhanh ôm tôi đến xe lăn a!”
      #1b7a92;']Hai cỗ thân thể chăm chú dán tại cùng chỗ, có thể ràng cảm thụ thân thể của ······ hô hấp càng ngày càng dồn dập ······
      #1b7a92;']Rốt cục Tầm Thiên Hoan có chút phát giác, trong nội tâm càng đắc ý, sau đó nhàng dùng môi câu dẫn, bàn tay bé còn cố ý tại người trêu đùa, : “Chú em, nhanh chóng tại muốn a? tại có thể làm được đâu vì chân của tôi quan trọng hơn.”
      #1b7a92;']Bắc Diệc Uy cứng rắn nhìn Tầm Thiên Hoan, sau đó cố gắng đè xuống bạo động trong cơ thể, đem cẩn thận đặt lên chiếc xe lăn được chuẩn bị từ trước ······
      Huệ Nguyễnyui_9x thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #6e2216;']Chương 52
      #aca22a;']Edit: thuytinh
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan ngồi ngay ngắn xe lăn, ngón tay nhắn chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân hơi nhàu nhĩ, ánh mắt mê mị mang theo vài phần nghịch ngợm nhìn Bắc Diệc Uy, : “Sao còn ?”
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy quỳ gối ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào : “Em cho rằng tại dám làm gì em sao?”
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan hừ tiếng, để tâm : “Dám, Bắc Diệc Uy có cái gì dám làm?”
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy nhướn mi, khẽ cười: “Biết là tốt rồi.”, nắm cằm của , thanh ung dung: “Tiểu tinh, từ nay về sau trước khi khiêu khích đàn ông, tốt nhất phải suy nghĩ kỹ càng, bởi vì đàn ông đều là dã thú, đến lúc đó, em muốn chạy trốn cũng thoát.”
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng nhếch môi: “ phải vừa mới tôi là tinh sao? tinh so sánh với dã thú có thể là còn cao hơn bậc.”
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy cười thản nhiên: “Cũng chưa hẳn.”
      #2d573d;'] xong, Bắc Diệc Uy chậm rãi đứng dậy, vòng ra phía sau xe lăn, nhàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan rất chán ghét gian của bệnh viện, sặc mùi vị thuốc, dẫn đến trong dạ dày trận trận quay cuồng, nhăn nhăn đôi mi thanh tú, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước.
      #2d573d;']Phòng bệnh 202 cách vách phòng nên rất nhanh liền đến, cửa phòng mở rộng, trong phòng có bác sĩ ăn mặc nghiêm trang, giường bệnh chăn gối bị xốc lên, hiển nhiên người bệnh vừa mới xuống giường lâu.
      #2d573d;']Lưu bác sĩ nhìn hai người ở cửa ra vào, nhìn chăm chú vào Tầm Thiên Hoan, bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì ?”
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan ánh mắt quét qua toàn căn phòng, sau đó hỏi: “Bệnh nhân phòng này đâu rồi?”
      #2d573d;']Lưu bác sĩ phản ứng cực nhanh, : “ ta vừa mới ra ngoài.”
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan truy vấn: “ ấy đâu?”
      #2d573d;']Lưu bác sĩ sững sờ, sau đó cười : “Tôi cũng biết.”
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy vẻ mặt lạnh nhạt, mừng cũng giận: “ có người, vậy em trở về phòng bệnh .”
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan muốn mở miệng, điện thoại của Bắc Diệc Uy đột nhiên vang lên, vừa nghe sắc mặt Bắc Diệc Uy khẽ biến, khi nghe xong thoáng có chút bất an.
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan đoán hẳn là xảy ra đại gì, Bắc Diệc Uy thần sắc mới có thể như thế, vì vậy : “Có công việc cứ .”
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy do dự lát, : “Quả có việc gấp cần xử lý, em ở trong bệnh viện hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho .”
      #2d573d;']···················
      #2d573d;']Sau khi đưa Tầm Thiên Hoan trở về phòng bệnh, Bắc Diệc Uy liền vội vàng rời , Tầm Thiên Hoan nhìn cảm thán 'Tổng giám đốc cũng phải dễ làm a'.
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy rồi, liền có hộ sĩ chuyên môn tới chăm sóc Tầm Thiên Hoan.
      #2d573d;']Bắc Diệc Uy , Tầm Thiên Hoan cũng mừng rỡ thoải mái, muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, liền nhờ hộ sĩ đưa mình đến hoa viên hít thở khí trời.
      #2d573d;']·················
      #2d573d;']Nhìn trước mắt, mái tóc vàng xoăn tít làm tăng thêm vẻ dí dỏm cùng đáng , đôi mắt màu lam to tròn, làn da vô cùng mịn màng, Âu Dương Tịch ảo não gãi gãi đầu, muốn tìm chỗ để núp, đáng tiếc dĩ nhiên kịp, bé kia liếc cái liền phát , nhanh chóng chạy tới, để ý tới ánh mắt của mọi người, như hồ điệp như tinh linh nhào vào trong ngực Âu Dương Tịch, thanh vui mừng: “Tịch ca ca, rốt cuộc cũng tìm được ! Vạn tuế! Vạn tuế!”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch nhìn tại trong ngực nhảy dựng nhảy dựng, chính là biết cái gì cho phải, chỉ tự trách mình tại sao tránh thoát , nhưng là, khi nhìn thấy   trong lòng vẫn là tránh được cao hứng, dù sao cũng là muội muội ruột thịt của mình.
      #2d573d;']Đợi động tác thoáng an phận chút ít, Âu Dương Tịch mới hỏi : “Emily, em sao lại mình về nước?”
      #2d573d;']Emily điềm điềm cười, kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn lên mặt Âu Dương Tịch cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Tịch : “Bởi vì nhớ Tịch ca ca! Tịch ca ca có nhớ em ?”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch nhướn mi: “Nhớ, dĩ nhiên là nhớ.”
      #2d573d;']Emily hoài nghi: “Tịch ca ca dối, vẻ mặt này kì quái nha?”
      #2d573d;']“ có, Tịch ca ca làm sao có thể dối Emily?” Âu Dương Tịch xong, hôn lên mặt , sau đó ôm .
      #2d573d;']Emily lắc đầu : “Tịch ca ca có phải quên, chỉ có em mới có thể hôn Tịch ca ca, thích Tịch ca ca hôn em! như vậy hơn mười năm nha!”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch giơ tay đầu hàng: “Hảo hảo, từ nay về sau Tịch ca ca hôn!”
      #2d573d;']··················
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan ngồi ở xe lăn,  xa xa nhìn đến, tận mắt thấy Âu Dương Tịch cùng với lạ lẫm kia tựa hồ rất hợp.
      #2d573d;']Mười ngón tay khỏi siết chặt, ánh mắt căm giận, môi mím lại, vẻ mặt vui!
      #2d573d;']Ghê tởm Âu Dương Tịch kia, ở trong bệnh viện cũng còn như vậy hoa tâm! Đáng giận chết!
      #2d573d;']Hừ, Tầm Thiên Hoan cũng phải người dễ dãi cho qua!
      #2d573d;']Tầm Thiên Hoan nhờ hộ sĩ đẩy đến càng gần rồi hướng Âu Dương Tịch kêu lớn: “Tịch! Tịch! Em ở đây!”
      #2d573d;']Quả nhiên làm cho Âu Dương Tịch cùng Emily quay lại nhìn, Emily nghi hoặc: “ ta là ai?”
      #2d573d;']Khuôn mặt tuấn mĩ của Âu Dương Tịch thoáng kinh ngạc, ánh mắt nặng nề, rồi lại nhanh chóng thu hồi, sau đó vờ như nghe thấy, với Emily: “ biết, em vừa xuống máy bay, nhất định rất mệt, dẫn em ăn chút gì.”
      #2d573d;']Emily nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan, muốn cái gì, lại bị Âu Dương Tịch kéo về chú ý, đành phải : “Em cũng muốn ăn, ăn.”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch đơn giản đem Emily lôi : “ muốn ăn dẫn em chơi.”
      #2d573d;']Emily rất là nghi hoặc, quay đầu lại nhìn Tầm Thiên Hoan, rồi lại nhìn ca ca của mình, trong nội tâm hình như nghĩ ra cái gì, khóe môi nhếch lên, tùy ý ca ca lôi mình rời .
      #2d573d;']Trơ mắt nhìn Âu Dương Tịch lôi kéo người phụ nữ kia như chạy trốn rời , Tầm Thiên Hoan càng tức giận, tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, : “Đáng giận Âu Dương Tịch, ràng giả vờ biết tôi?!”
      #2d573d;']·················
      #2d573d;']Âu Dương Tịch đem Emily chạy đoạn đường dài, xác định Tầm Thiên Hoan có khả năng đuổi theo mới dừng lại.
      #2d573d;']Emily thở hồng hộc, nhưng lại phi thường dào dạt, : “Ca, đừng với em biết ta, có phải là người phụ nữ trước kia vứt bỏ ?”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch vẻ mặt sững sờ, sau đó ra vẻ kinh ngạc : “Làm sao em biết?”
      #2d573d;']Emily cười đắc ý: “Theo Tịch ca ca từ lúc 16 tuổi, chuyện như vậy đâu phải là chưa từng thấy.”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch cười vỗ vỗ vai Emily : “Chỉ Emily hiểu ca nhất a.”
      #2d573d;']Emily hài lòng đáp: “Ca, người phụ nữ kia chút cũng xinh đẹp, may mắn là trước đây vứt bỏ ta, bằng , em cũng muốn có chị dâu xấu như vậy, nhưng là, cũng cần chị dâu xinh đẹp hơn em nha!”
      #2d573d;']Âu Dương Tịch hỏi: “Emily, rốt cuộc là em tuyển chị dâu hay là chọn vợ a?”
      MondHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53 - Tịch băn khoăn
      Edit: thuytinh



      Tầm Thiên Hoan thở phì phì trở lại trong phòng bệnh, ngồi xe lăn, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm dần dần yên tĩnh, chính là, càng tĩnh tâm lại càng áp lực, tựa hồ từ đáy lòng có con sâu gặm nhấm......
      Đau quá......
      Tầm Thiên Hoan gắt gao cắn môi, nhịn đau, để cho mình khóc lên, nước mắt trong lúc lơ đãng lại chảy xuống....
      Tầm Thiên Hoan nhanh chóng lau mắt, tại sao phải khóc, có cái gì phải khóc? Âu Dương Tịch hoa tâm cũng phải chuyện mới mẻ gì, hơn nữa từ khi vừa mới bắt đầu biết phải sao? Cho nên có cái gì phải khóc, hoàn toàn cần phải... bởi vì việc này mà khóc! Mất mặt!
      Âu Dương Tịch đứng ở cửa phòng bệnh do dự kêu tiếng: “Thiên Hoan....”
      Tầm Thiên Hoan nghe tiếng giật mình, nhanh chóng lau lau khóe mắt, hít hít cái mũi, cắn răng, nhìn ngoài cửa sổ, bỏ mặc Âu Dương Tịch.
      Âu Dương Tịch bước đến phía sau, khom người tiến sát đến Tầm Thiên Hoan, ôn nhu : “Thiên Hoan làm sao vậy? Tức giận?”
      Tầm Thiên Hoan hừ tiếng, quay đầu để ý tới , ngực còn thoáng cái co rút đau đớn, đều là vì , hại lòng của như vậy đau nhức!
      “Đừng giận được ?”
      Thanh của Âu Dương Tịch nhu hòa, từ phía sau hoàn ở thân thể của , gò má dựa vào đầu của hết sức ôn nhu.
      Tầm Thiên Hoan lạnh lùng cứng ngắc thanh : “Bỏ !”
      Âu Dương Tịch như dính vào người của , tiếp: “Đừng giận , biết sai rồi, tha thứ cho được ?”
      Tầm Thiên Hoan thoáng rung động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, : “ có sai hay đâu có liên quan tới tôi? ra!”
      !” Âu Dương Tịch quật cường, đơn giản xoay xe lăn vòng lại, khiến cho hai người thể đối mặt, Âu Dương Tịch lúc này mới phát , ánh mắt của , ràng hồng hồng, khóe mắt còn lưu lại giọt lệ, tâm run lên, Âu Dương Tịch hít vào sâu, duỗi hai tay đem Tầm Thiên Hoan ôm vào ngực, nhắm mắt lại, thấp giọng : “Thực xin lỗi, Thiên Hoan, thực xin lỗi, vừa rồi nhìn nhận em là có nguyên nhân.”
      “Nguyên nhân?” Tầm Thiên Hoan rốt cục : “Nguyên nhân gì, sợ kia biết quan hệ của chúng ta phải ?”
      Những lời này ra, liền khí tựa hồ cũng chua
      Âu Dương Tịch cúi đầu nhìn Tầm Thiên Hoan, đột nhiên cười, : “Thiên Hoan, em ghen đúng ?”
      Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên giãy muốn thoát khỏi người Âu Dương Tịch, : “ bậy, ai ghen a! Tôi bất quá là trần thuật mà thôi!”
      Âu Dương Tịch tiếp: “Chính là nghe lại thấy có vị chua a.”
      Tầm Thiên Hoan ngẩn người, nghĩ lại, vẻ mặt có vài phần quẫn bách, sau đó ngữ khí cứng ngắc : “ nghe lầm!”
      Âu Dương Tịch nhìn đắm đuối Tầm Thiên Hoan, mỉm cười: “ tình nguyện nghe lầm, như vậy, rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”
      ghen, đó là chứng minh quan tâm .....
      Tầm Thiên Hoan giả ngu: “Toàn bậy!”
      Âu Dương Tịch y nguyên mỉm cười, hai tay ôm lấy gương mặt của , nâng lên, ở môi nhàng hôn xuống, Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, trong nháy mắt này, tựa hồ có dòng điện xuyên qua toàn thân. Sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm phiến môi mềm mại, nụ hôn càng lúc càng sâu.....
      Rốt cục dừng lại, Tầm Thiên Hoan lúc này mới chậm rãi mở mắt, ý thức được vừa mới trầm luân vào ôn nhu của , mỗi lần như vậy, cách nào tự kềm chế, càng lúc càng đắm chìm, như thế nhiều lần, cách nào khống chế chính mình. Như gặp ma ....
      Âu Dương Tịch tuấn mỹ khuôn mặt, nhìn Tầm Thiên Hoan, : “ đó là em của , em ruột thịt của .”
      ………….. cái gì?”
      Âu Dương Tịch khẽ cười: “ bé đó là Emily, là em của .”
      Tầm Thiên Hoan kinh ngạc lát: “Chính là, ấy giống người Trung Quốc a.”
      “Mẹ của bé là người .”
      Tầm Thiên Hoan hỏi: “Hai người là cùng cha khác mẹ?”
      “Là…….”
      Tầm Thiên Hoan có chút hiểu , ngón tay giơ lên chạm hai gò má tuấn mỹ của , ánh mắt lộ ra sâu cảm tình, hỏi: “Tịch, có thể cho em biết -- chuyện trước kia của ? Thân thế của ....”
      Rốt cục …….. Rốt cục cũng hỏi, Tầm Thiên Hoan trong nội tâm cảm thấy kích động, chỉ là sợ, sợ hãi nghe được kết quả.....
      Nếu như có thể, vẫn hy vọng có thể giống như cuộc sống trước đây.....
      Âu Dương Tịch nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan, do dự lát, sau đó kéo cái ghế nhàng ngồi xuống, tựa đầu đặt tại vai Tầm Thiên Hoan, nhàn nhạt biểu tình, ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi rọi khắp nơi, vài tia nắng chiều vào trong phòng bệnh, chiếu vào hai người. Có chút chói mắt......
      Âu Dương Tịch vẻ mặt nhàn nhạt: “Khi năm tuổi, mẹ mất ---- nguyên nhân , đến năm, ba tái giá cùng người phụ nữ ngoại quốc, hơn nữa còn là..... Đại minh tinh, kinh tế gia đình khá giả, ở trong nước sinh sống đại khái ba năm, gia đình di dân đến New York, thích cuộc sống ở đó, rất mến, cũng mến những người đó..... Nhưng là, ở đó hơn mười năm. Đến lúc hai mươi tuổi, kiên quyết về nước, sau đó cũng có quay lại, về nước được hai năm quen biết em cùng Ki Ki...... bây giờ chỉ có thể bấy nhiêu.”
      Âu Dương Tịch hời hợt, nhưng là, Tầm Thiên Hoan lại phần nào thấy có chút khác thường.....
      Tầm Thiên Hoan cẩn thận hỏi: “ biết nguyên nhân mẹ mất sao?”
      Âu Dương Tịch sắc mặt thay đổi, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này qua rất nhiều năm, biết thế nào?! Kết quả cũng như nhau.”
      Tầm Thiên Hoan dám hỏi nhiều, nhưng vẫn có chút ít nghi hoặc: “Vậy hình như rất thích mẹ kế?”
      “Bà ta liên quan đến .”
      “.....” Tầm Thiên Hoan muốn lại thôi, nhiều chuyện đành giữ trong lòng, Âu Dương Tịch mặc dù vô cùng lạnh nhạt, nhưng là, trong lúc này lại ràng cảm giác được rất ưu thương khiến đành lòng hỏi tiếp.
      Nhưng là, còn có vấn đề trọng yếu nhất, phải hỏi: “Vậy hôm nay vì cái gì thấy em giống như gặp quỷ, còn mang theo muội muội chạy trốn nhanh như vậy? Đáng giận!”
      đối em thực xin lỗi......”
      Tầm Thiên Hoan hừ tiếng!
      Âu Dương Tịch: “Hảo hảo hảo, thiệt cho em biết, bởi vì tại muốn cho người nhà biết hữu của em.”
      Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, lưng cứng đờ, hai tay nắm chặt vào xe lăn, mãi cho đến khi có chút mồ hôi ..... Cố gắng để cho mình thanh mang quá nhiều cảm xúc: “Vì cái gì?”
      Âu Dương Tịch đáp, hỏi lại: “Em trách sao?”
      Tầm Thiên Hoan lông mi dài run rẩy, trầm mặc lát, thấp giọng : “Em biết......”
      Âu Dương Tịch nhìn hồi lâu. nhàng mà cầm tay , hôn lên đó rồi giữ tại trong tay của mình, khẽ: “Thiên Hoan, tin tưởng , chỉ cần đến thời cơ thích hợp, cho khắp thiên hạ: người --- thích là em, em là người phụ nữ của Âu Dương Tịch !”
      Tầm Thiên Hoan ngẩn ngơ, trong nội tâm đây là loại tư vị gì, ràng lắm, đến tột cùng là: Vui vẻ, bi thương, hay là thống khổ, hoặc là đau buồn thầm? Có lẽ tất cả đều phải, có lẽ…...
      tại công khai, có nghĩa là muốn công khai, ước gì tại cho toàn bộ thế giới, , lần này là , tình cảm sâu trong lòng nhận biết được lại từ khi nào tràn đầy thành , càng để lâu sau này càng kiềm chế được đến phát điên, muốn thổ lộ hết  ra....
      Nhưng là, suy nghĩ kĩ càng, tại thể công bố, cho người nhà của mình biết , thể để cho người cha từ thủ đoạn biết , chỉ cần thời cơ chín muồi, chỉ cần cho là mình có đầy đủ năng lực có thể bảo vệ , ra, cho khắp thiên hạ, Tầm Thiên Hoan người phụ nữ của đời ..... Ai cũng đừng nghĩ cướp được !!


      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :