1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Hôm qua tự nhiên fb bắt xác nhận từ 3 người bạn j tìm lum, hôm nay nó vào dc, huhu mựng quá xá nàng ới

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ta khóc dòng sông, đọc được pic nào hết bao nhiêu cố gắng cungz Ko đc :yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo25:

    3. ice_2303

      ice_2303 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      11
      Nàng ơi...pic từ page 64 đến page 72 xem được. :yoyo23::yoyo23::yoyo23:

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 93

      vào cung, trước Phụng Thiên điện, Thánh Nhân tiếp nhận mọi người quỳ lạy.

      Rồi sau đó, có tiểu thái giám dẫn nội mệnh phụ cung Hoàng hậu.

      Quanh năm suốt tháng, thời gian Hoàng hậu uy phong nhất là khi nhận quỳ lạy lễ mừng năm mới.

      Dẫn đầu vòng là lễ quỳ lạy của tần phi hậu cung, rồi sau đó mới là mệnh phụ trong tông thất.

      chung, sau khi tần phi hậu cung quỳ lạy, xin được cáo lui trước, năm nay Thánh Nhân hạ ý chỉ, chỉ thị Đức phi và Hoàng hậu cùng nhau sắp xếp chuyện năm mới, cho nên sau khi nhiều tần phi lui ra, Đức phi cũng lập tức rời khỏi, mà lưu lại.

      Lúc Hòa Sinh vào điện trông thấy Đức phi nương nương, rất là cao hứng. Trở ngại cấp bậc lễ nghĩa, nàng thể tiến lên cùng bà chuyện, vừa vào điện phải quỳ lễ.

      Đức phi nháy mắt với nàng, ra hiệu cho nàng thoải mái, buông lỏng tinh thần.

      Hoàng hậu thấy hai người mẹ chồng nàng dâu này mắt mày lại, quan hệ tốt giống như cái gì, bực bội cũng có chỗ đánh.

      phải là sợ bà đây làm Hoàng hậu lấy Bình Lăng Vương trắc phi hả giận sao, bà đâu phải biết đâu.

      Dạo này thái độ Thánh Nhân đối với Thái tử càng ngày càng lạnh lùng, Hoàng hậu dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bà ta là chống đỡ duy nhất của Thái tử ở trong hậu cung, nếu bà ta tại bị người tìm ra sai lầm, chắc chắn bị lấy ra tố cáo.

      Cho nên nhìn thấy Hòa Sinh, cho dù tức giận thế nào, bà cũng đành phải nhịn xuống.

      Đợi ngày sau Thái tử quang vinh trèo lên đại bảo, xem bà ta làm sao bóp chết hai người mẹ chồng nàng dâu này.

      Thái giám tuyên lễ hô to: "Quỳ --"

      Hòa Sinh cùng đám nội mệnh phụ đồng loạt quỳ xuống.

      Vừa quỳ xuống, cũng nghênh đón cảm giác lạnh lẽo thô sáp như trong tưởng tượng. Chỗ đầu gối chạm phải thứ vừa mềm vừa ấm, trong bồ đoàn có vẻ như may thêm cái gì.

      đệm quỳ ấm áp mềm mại như vậy, đừng quỳ khắc đồng hồ, chính là quỳ nửa canh giờ cũng thành vấn đề.

      Đương nhiên, tốt nhất là có thể quỳ.

      Hòa Sinh vô thức nhìn Đức phi, Đức phi gật gật đầu với nàng.

      Hòa Sinh lập tức hiểu được, nhất định là mẫu phi chuẩn bị cho nàng.

      Trong lòng nàng ấm áp, nghĩ đến đợi lát nữa nhất định phải hảo hảo đáp tạ mẫu phi.

      Nội mệnh phụ khác có đãi ngộ như vậy, quỳ thêm vài phút đồng hồ, thần tình mặt liền ảm đạm. Mọi người thường ngày sống an nhàn sung sướng, có bao giờ chịu khổ như vậy, vất vả quỳ hết khắc đồng hồ, cắn răng nghiến lợi, có người nào cảm thấy thoải mái.

      Loại thời điểm này, mọi người liền bắt đầu oán thầm lão tổ tông. Cũng phải nha hoàn thị nữ, mùng Tết bắt người quỳ tới quỳ lui, chẳng lẽ quỳ càng lâu, tâm ý lại càng chân thành sao!

      Ngoại trừ Hòa Sinh quỳ gối với vẻ mặt thoải mái, còn có người nghĩ như vậy. Thái tử phi chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy chân thành tiếp tục quỳ, ước gì có thể quỳ cho đến khi chân mình tê liệt để bày tỏ kỳ vọng và thành ý của mình cho năm mới.

      Người khác quỳ đều là tính giây như ngày, ước gì thời gian qua nhanh lên. Thái tử phi , nàng mặc dù quỳ trước mặt Hoàng hậu, nhưng có cảm giác mình là quỳ lễ cho Hoàng hậu, tương lai nàng cũng muốn ở ghế ngồi của Hoàng hậu tiếp nhận mọi người quỳ lễ, cho nên nàng quỳ lạy cho tương lai của mình.

      Lúc quỳ, trong lòng nàng mặc niệm nguyện vọng năm mới của mình, nàng cảm thấy đại điện này có thần linh, năm mới mới nhất định hiển linh, nàng muốn đem tâm nguyện của mình đọc nhiều hơn mấy lượt, như vậy mới có thể để thần linh nghe được.

      Tâm nguyện mấy năm trước đây của nàng là nguyện gia tộc thịnh vượng, cha mẹ khỏe mạnh. Chỉ cần nhà mẹ đẻ cường đại, Thái tử càng thêm ân sủng nàng.

      Năm nay thay đổi ý nguyện, nàng do dự vài lần, trong lòng tự giác nảy lên ý nghĩ tà ác: khiến Trần An chết sớm chút.

      Ý nghĩ này cơ hồ là thuận lý thành chương, lập tức liền cắm rễ trong đầu, gạt được. Thái tử phi bị chấn động bởi ý nghĩ của mình, thăng làm chánh phi Đông cung, quốc mẫu tương lai, tại sao nàng có thể có nguyện vọng ác độc như vậy?

      Vẻn vẹn hốt hoảng trong nháy mắt, nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

      Đều là Trần An làm hại, nếu phải mỗi ngày dính lấy Thái tử, đầu độc Thái tử, nàng như thế nào lại có ý niệm độc ác trong đầu như vậy?

      Đúng, chính là làm hại.

      Cùng lúc đó nàng lại cảm thấy may mắn, may mắn Trần An là đàn ông, nếu như là phụ nữ, chỉ sợ là muốn tranh thủ tình cảm với nàng.

      Sau khi mọi người rời , Hoàng hậu đến đỡ nàng, "Đứng lên , ai nhìn thấy đâu." Nàng cũng muốn học Đức phi, mẹ chồng nàng dâu tương thân tương ái .

      Thái tử phi tiếng cự tuyệt, "Tạ mẫu hậu thương cảm, nhưng, tổ tông truyền thừa cấp bậc lễ nghĩa, thể thiếu."

      Hoàng hậu nhíu mi, hiếm khi bà ta lên tiếng cho người quỳ, người con dâu này ngược lại còn quỳ với vẻ mặt thỏa mãn, tật xấu gì lạ vậy?

      Mà thôi, nàng thích quỳ cho nàng quỳ.

      Thái tử phi quỳ, Hoàng hậu liền đành phải tiếp tục đoan chính ngồi ghế cao.

      Hoàng hậu nhớ tới cháu của mình, hỏi: "Tuyên Nhi sao chưa tiến cung?" Lâu rồi thấy Tiểu Bàn Đôn, rất nhớ . Nhi tử nên thân, may mắn còn có tôn nhi có thể trông cậy vào.

      Thái tử phi cũng vội trả lời, : "Cấp bậc lễ nghĩa trước mắt, xin thứ cho nô tì thể kịp thời đáp lời."

      Hoàng hậu ăn canh bế môn, tức giận mà làm gì được.

      Trái xem phải xem, Thái tử phi cũng giống dạng cố ý bới móc, mà do thường ngày nàng là người luôn đặt lễ nghi ở lễ nghi hàng đầu, Hoàng hậu đành phải nhịn xuống, tự mình bực bội.

      Đợi quỳ xong, Thái tử phi thành kính dập đầu lạy ba cái. Hoàng hậu ngồi ở , nhận lễ của nàng, cũng cảm thấy có bao nhiêu khoan khoái dễ chịu, ngược lại quá tự tại.

      Cảm thấy mình giống như trở thành vật thay thế gì gì đó?

      Hoàng hậu nghĩ tới tượng phật vàng trong chùa miếu, càng cảm thấy điệu bộ này của Thái tử phi là vái vật chết mà phải là vái người.

      Thái tử phi đứng dậy, hai tay che phần bụng, cung kính trả lời: "Tuyên Nhi nhiễm phong hàn, nên tiến cung."

      Hoàng hậu lúc này mới nhớ tới, năm trước Đông cung quả có người đến thông báo, là Tuyên Nhi bị bệnh, vốn tưởng rằng là bệnh , cũng để ở trong lòng. "Sao còn chưa khỏe? Ngự y ở Thái Y Viện đều là ăn ngồi rồi sao, phong hàn nho , cũng trị hết?"

      Thái tử phi tiếp tục : "Vốn tốt hơn, ngày hôm trước Tuyên Nhi khoác áo choàng, dạo trong gió vòng, trở về liền bị bệnh."

      Hoàng hậu giận tím mặt, "Cung nhân hầu hạ đâu? Đều chết hết rồi sao!"

      Thái tử phi cúi đầu : "Nô tì trách phạt qua. Trước phải người chết, nhưng bây giờ đều là người chết hết rồi."

      Nàng lời này, ngữ khí vừa chậm vừa bình tĩnh, dường như đánh chết mấy người là chuyện thể bình thường hơn. Hoàng hậu lấy lại tinh thần, tức giận giảm vài phần, ngoái đầu lại nhìn Thái tử phi, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ.

      Giọng bà có chút chần chờ: "Gần sang năm mới, đừng có cái gì chết hay chết, sau khi trở về chiếu cố tốt Tuyên Nhi, đừng để phát sinh chuyện tương tự lần nữa." Hoàng hậu dừng chút, lại : "Đợi khai xuân, bảo Tuyên Nhi đến ở trong cung Hoàng hậu, tuổi của nó còn , Bổn cung còn có thể cùng ở với nó, ở lại mấy tháng rồi hãy quay về Đông cung."

      cho cùng, Tuyên Nhi là lân nhi của tiền Thái tử phi, tại người con dâu này tuy rằng các phương diện cũng có thể là gương mẫu, nhưng với tư cách bà bà mà , Hoàng hậu cũng chưa quá yên tâm. phải thân sinh, chiếu cố khó tránh khỏi có chút ít chu toàn, Tuyên Nhi lúc này bị bệnh, ngược lại nên nhắc nhở nàng.

      Thái tử phi đáp ứng, đối với hoài nghi trong lời của Hoàng hậu, khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.

      Nếu đời này, người hy vọng Tuyên Nhi sống tốt nhất, chính là nàng, người kế mẫu này rồi. Sau khi nàng gả vào Đông cung, chưa từng sinh trai nửa , Tuyên Nhi nuôi dưỡng danh nghĩa nàng, khác là làm bạn. Đương nhiên, ngoại trừ làm bạn bên ngoài, nàng cũng là có chút tư tâm.

      Hài tử đối với phu thê mà , là kết nối tốt nhất. Nàng mặc dù có con thân sinh, nhưng nàng có Tuyên Nhi. Trước kia cùng Thái tử cãi nhau tối mày tối mặt, chỉ cần lấy Tuyên Nhi làm ngụy trang, Thái tử gặp lập tức qua thăm.

      Thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người cũng liền hòa hoãn.

      Đương nhiên, nàng làm quá phận, nhưng thỉnh thoảng lần như vậy, dùng cái này làm bè, dù sao, nàng cũng phải loại người có tim có phổi.

      Lúc ra cung Hoàng hậu, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Từng phiến tuyết như lông ngỗng nhẹ bay, vừa vặn có phiến rơi vào cổ, từng chút thấm vào trong, lạnh thấu.

      Thái tử phi đột nhiên nhớ tới tình cảnh ngày ấy Tuyên Nhi leo lên vạc nhìn hoa sen.

      Trong vạc nước sâu nhưng lại lạnh buốt. Khi Tuyên Nhi rơi vào, đôi tay béo vùng vẫy ở bên ngoài. Mặc dù chỉ uống vài ngụm nước, làm sao lại bệnh thành như vậy?

      Còn có chuyện ngày hôm trước, chỉ là để cho ở dưới tàng cây nhiễm sương sớm hơi lâu, liền bệnh dậy nổi.

      cho cùng, thân thể của tiểu hài tử này quá quý giá.

      ***

      Hòa Sinh vui vẻ vào Đức Thanh cung, Thẩm Hạo sớm ở đó chờ nàng rồi.

      Bọn họ thức dậy tiến cung từ sớm, bởi vì sợ trong lễ quỳ lạy ngoài bất tiện, cho nên cũng ăn sáng, sớm đói bụng đến mức bụng đói kêu vang.

      Thẩm Hạo sờ sờ bụng của nàng, hỏi: "Có đói bụng ?"

      Hòa Sinh gật đầu, thành trả lời: "Đặc biệt đói."

      đường tiến cung nàng vẫn suy nghĩ đến đồ ăn sáng hôm nay rồi, suy nghĩ mấy chục loại mỹ thực, nghĩ đến sau lễ quỳ lạy khẳng định có thể ăn bữa phong phú.

      Đức phi nương nương sai người mang đồ ăn sáng đến.

      bình tiêu bách tửu, đĩa điểm tâm, cũng có món nào khác nữa.

      "Trước ăn cái này, ăn xong bảo Hạo Nhi dẫn con thả giấy pháo, rơi nghìn vàng."

      Hòa Sinh duỗi đầu hỏi: "Sau đó sao ạ, có được ăn nữa ?"

      Đức phi vẫy tay, cầm hai cái hầu bao làm từ lụa đỏ, hai túi phồng to, nhét vào trong tay nàng, "Cho con tiền mừng tuổi, đều là ngân phiếu và khế đất."

      Mai thị nhất tộc gia nghiệp khổng lồ, cho mười điền trang cửa hàng gì gì đó, căn bản đáng nhắc đến. Tiền mừng tuổi này, thay vì là cho Hòa Sinh, bằng là cho Diêu gia.

      Diêu cha tại có tước vị, thể tuỳ tiện ra bên ngoài buôn bán, dựa vào chút bổng lộc triều đình phát, bảo đảm sinh hoạt cơ bản có vấn đề, nhưng căn bản cách nào gánh vác nổi phần tiền chi cho yến hội hội họp.

      Thể diện Diêu gia chính là thể diện Hòa Sinh, mà lại nay Diêu gia Đại Lang sắp ra làm quan, quan trường xã giao khẳng định cũng thiếu được. Tuy Thẩm Hạo cũng có giúp đỡ, nhưng mà bạc và điền trang nhất định là càng nhiều càng tốt, mà Đức phi cho mười cái điền trang này đều là mỗi năm thu hoạch tốt nhất, cùng bên ngoài tùy tiện mua được, căn bản vốn thể so sánh.

      Hòa Sinh cũng khác nhau trong này, tưởng là như Thẩm Hạo cho, nhưng tùy tiện mấy cái điền trang, đợi lấy về nhà vừa nhìn, mới phát trong tay cầm chính là tài sản kếch sù.

      Trong cung chưa ăn no, hồi phủ nàng liền ăn thỏa thích.

      Vừa ăn vừa đếm khế đất và ngân phiếu, nàng hỏi Thẩm Hạo, "Vương gia, nhà mẫu phi có tiền như thế, hà tất còn muốn lôi kéo Vương đại nhân?"

      Thẩm Hạo búng búng trán của nàng, từ trong tay nàng giành lại hộp bách đại cát *, lột quả vải nhét vào trong miệng nàng, "Bởi vì càng có tiền. Hơn nữa, hoa bên ngoài, so với hoa của mình tốt hơn."

      Hòa Sinh nhổ ra hạt vải, hỏi: "Người nhà quan phải cho kinh thương sao, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"

      Thẩm Hạo quan sát canh thừa đầy bàn, nghĩ thầm ăn hết như vậy nhất định là muốn bỏ bữa nữa. Vừa kéo nàng ra ngoài điện vừa : "Lại có quy định ràng người nhà quan thể kinh thương, chỉ có điều thanh danh truyền tốt. Trở ngại thanh danh và tiền đồ thăng tiến, người bình thường kinh thương. là mưu sĩ, bất cứ việc gì cũng lấy lợi ích của chủ tử làm đầu, vả lại chức sĩ quan chính là hư chức, cũng thực quyền, muốn thanh danh làm chi?"

      Hòa Sinh cái hiểu cái mà nghe, túm bả vai , dựa vào người , " tóm lại, ta dốc hết toàn lực bảo Tống Dao thuyết phục là được."

      Thẩm Hạo quay đầu lại cười cười, "Nàng theo nàng ta chút, cần quá tích cực."

      Ở Đức Thanh cung thả giấy pháo, trở về phủ, tự nhiên cũng phải thả giấy pháo rơi nghìn vàng.

      Dâng hương thả giấy pháo, lấy then cửa đặt lên tay Hòa Sinh, "Có thể hay để cho Môn Thần trốn đến nhà của chúng ta canh giữ năm, liền trông chờ vào nàng đó."

      Hòa Sinh xoa tay, xoay cánh tay nhấc chân, mạnh mẽ cầm môn then cửa ném xuống đất, rơi ba lượt, mỗi lần đều cực kỳ dùng sức, tay cũng sát đỏ lên, Thẩm Hạo vuốt tay của nàng thả trong túi áo.

      Viện đằng trước Bùi Lương đốt giấy pháo, ầm vang khắp viện tử. Thúy Ngọc cũng tiến lên chọn giấy pháo, bị dọa hết hồn.

      Hòa Sinh đứng kế bên Thẩm Hạo, hai người hà hơi lạnh, phả ra từng vòng khói trắng. Thẩm Hạo thay nàng bịt lỗ tai, sợ tiếng pháo quá lớn làm chấn động nàng, ban đêm khó tránh khỏi ác mộng.

      Đột nhiên Hòa Sinh đạp đạp chân, giơ tay lên đưa đến trước mặt , da thịt trắng nõn dính chút tuyết vụn, nhìn kỹ căn bản nhìn đoán ra.

      Nàng cực kỳ hưng phấn: "Vương gia, chàng xem, tuyết rơi rồi!"

      Thẩm Hạo ngẩng đầu, bầu trời u lạnh lẽo, từng mảnh bông tuyết đánh xoáy như bay, thình thịch rơi xuống giống như là muốn phủ đầy toàn bộ thành Vọng Kinh.

      Tính toán ra, đây là trận tuyết thứ hai của năm Canh Dần.

      ********************************************************************************************

      @Quýt Đường


    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 94

      Tuyết càng rơi càng lớn, mấy ngày nay khi hai người thăm người thân chúc mừng năm mới, từ bên ngoài trở về, toàn thân cao thấp đều dính tuyết, dù có cầm dù che đỉnh đầu nhưng dưới chân vẫn ẩm ướt.

      Mấy ngày đầu tháng Giêng, khó tránh khỏi phải ra khỏi cửa lại lại, vớ giày thấm ướt, quả thực vô cùng khó chịu. Tuy có chuẩn bị nhưng cũng thể lúc nào cũng thuận tiện thay đổi.

      Hòa Sinh suy nghĩ biện pháp, dùng da trâu làm thành bít tất, bên ngoài bôi tầng sáp, lấy dây siết chặt miệng, trong vớ da trâu thả mấy túi giữ ấm phiên bản tinh xảo, mang bít tất như vậy, vừa giữ ấm vừa thấm nước, rất tốt.

      Thời gian đến nửa ngày, thị nữ làm ra mười mấy vớ đôi da trâu, Hòa Sinh dặn dò thị nữ làm nhiều hơn chút nữa, tặng Đức phi trong cung cùng với mấy người quen biết, cũng tặng Cảnh Ninh Vương phi chút ít.

      Thẩm Hạo xoay người mang vớ cho nàng, vớ da trâu so với vớ trắng bình thường tương đối cứng rắn hơn, mang rất lâu mới vào được. Mang vớ mang giầy xong, Thẩm Hạo vỗ vỗ chân của nàng, cười : "Nghênh Xuân ngày mai, có đua ngựa bên ngoài Đông Trực môn, nàng có muốn ?"

      Hòa Sinh vểnh chân lên, "Đương nhiên muốn rồi!"

      Tham gia chuyện náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu nàng được, tuy rằng nàng thể tham dự, nhưng nàng có thể phất cờ hò reo cho Vương gia nha.

      Thẩm Hạo ngồi xổm người xuống, ra hiệu nàng nhảy lên lưng, : "Mấy ngày nay bận trong bận ngoài, tông tộc thân thích, ngoại thần nội quyến đến nhà, có lẽ nàng cũng mệt chết rồi, vừa vặn mang nàng ra ngoài giải sầu. Nhưng có chuyện, nàng cần phải đáp ứng trước."

      Hòa Sinh hắc tiếng bổ nhào lên lưng , bàn tay bé trắng noản non mềm vòng quanh cổ của , cười híp mắt hỏi: "Chuyện gì nha?"

      Thẩm Hạo cõng nàng Thanh Huy các, " cho phép nàng lên ngựa chơi, chỉ cho ngoan ngoãn ở bên nhìn. Cho dù nhà Cảnh Ninh Vương phi và Tiểu Lục kia đến giật dây, cũng được."

      Hòa Sinh gật đầu giống như gà con mổ thóc, nhưng trong lòng có tính toán của chính mình. Dù sao trước nên đáp ứng, đợi đến trường đua ngựa, bản thân Vương gia tự mình chơi vui, đâu còn quản được nàng? Đến lúc đó len lén chơi hồi, cũng phải việc khó.

      Rừng mai ở Thanh Huy các, hoa mai nở ra màu trắng nhạt và màu trắng tuyền, cây mai, cành phủ đầy tuyết trắng, đóa hoa nở rộ lộ ra khỏi bụi hoa, xa xa nhìn lại, giữa trời đất hồn nhiên mảnh, trắng xóa mảnh tất cả đều là tuyết lạnh lẽo.

      Bọn thị nữ ở tiểu viện trước rừng mai bày bàn lê hoa, Thẩm Hạo cõng nàng, thả mặt ghế. Nàng vung cánh tay, chỉ vào rừng mai có thể chạm tay đến , "Ta muốn hướng này."

      Thẩm Hạo hết cách với nàng, nhàng : "Vậy nàng buộc thắt lưng áo khoác chặt lại chút ."

      Hòa Sinh ngoan ngoãn nghe lời, sửa sang lại áo khoác bạch hồ, che chắn mình cực kỳ chặt chẽ, hận thể chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài. Nàng duỗi tay vừa vừa sửa sang lại áo khoác cho , "Phu quân, ta muốn hái ít hoa mai trở về cắm hoa."

      Nàng muốn lại thôi, nháy đôi mắt long lanh, hi vọng có thể nhớ tới mấy thứ gì đó, tự mình ra mới tốt.

      Chiết mai làm thơ, đáp ứng rồi.

      Thẩm Hạo ồ tiếng dài, khẽ nghiêng cổ qua, nhếch miệng lên, cười đến hàm súc: "Trước hết hãy để vi phu chiết mai làm thơ cho mỹ nhân , được ?"

      Hòa Sinh giả bộ như nghe hiểu, ngẩng cằm lên, biết còn cố hỏi: "Mỹ nhân nào thế?"

      Thẩm Hạo cố ý khẽ vấp, bĩu môi cười: "Kêu gào, mỹ nhân lưng ta này."

      Hòa Sinh che miệng cười.

      Hai người xuyên qua rừng mai, đầu tuyết vụn trắng xoá, tuyết này từ đầu cành rơi xuống, rơi xuống đầu, vỡ thành từng cánh hoa màu trắng, theo áo choàng lông hồ ly rơi xuống đất, như suối hòa nhập vào sông lớn, chớp mắt liền dung nhập vào đất.

      Thẩm Hạo nỡ thả nàng xuống, sợ xuống đất ướt chân của nàng.

      Nàng ở lưng ồn ào, "Ta mang vớ da trâu, ướt và bị đông lạnh đâu."

      Thẩm Hạo vẫn lắc đầu, cõng nàng dưới tàng cây, đột nhiên dừng bước lại, làm cho nàng ôm chặt cổ, khập khiễng hái nhánh hoa mai đầu cành chỗ cao nhất.

      Vóc người của so với người bình thường cao hơn rất nhiều, nhưng bởi vì cõng nàng nên hành động bất tiện, mà cành hoa mai này rất cao, thử vài lần cũng chạm được.

      Hòa Sinh xung phong nhận việc, "Phu quân, để cho ta tới."

      lật hai tay ôm sát nàng, cẩn thận dặn dò: "Vậy nàng chậm chút, coi chừng ngã."

      Hòa Sinh khẽ cười, "Phu quân phải nắm chặt ta đó."

      Dứt lời, nàng đứng thẳng lên, dùng sức với tay tới cành mai, càng ngày càng lên cao, nửa người cơ hồ treo ở giữa trung, ra sức duỗi ra, cuối cùng kéo được nhánh cây hoa kia.

      Đóa hoa ở trong tuyết ào ào run rẩy, Hòa Sinh vui vẻ cầm cành hoa đặt trước mắt , nằm ở đầu vai cười đắc ý: "Xem nè!"

      Thẩm Hạo cõng nàng tiếp tục , cười : "Giỏi quá."

      Hòa Sinh ở lưng lắc lư, nắm cành hoa nhìn trái nhìn phải, : "Người có, hoa có, nên người nào đó nên làm thơ rồi. Làm được hay, buổi tối cho phép chui vào ổ chăn."

      Thẩm Hạo nói: "Nghiêm trọng như vậy? Ta đây phải ráng làm cho hay mới được."

      Hòa Sinh nghịch ngợm nắm lỗ tai , "Từ từ suy nghĩ."

      Khi cúi đầu xuống ngửi hoa, khi cài cành hoa mão của , đợi nhàm chán rồi, nàng lại trách móc: "Phu quân, xong chưa? Nếu còn chưa nghĩ ra, chàng trước thả ta xuống dưới chơi ."

      Thẩm Hạo thả, "Lập tức liền nghĩ xong."

      Hòa Sinh lè lưỡi. Cõng lâu như vậy, cũng thấy lên tiếng la mệt mỏi, hai tay siết phải dùng sức như vậy, tựa như sợ nàng té xuống, cơ bắp chân nàng đều bị siết tê rần.

      Nàng dùng cái trán chọt chọt sau ót của , "Nhanh lên nha."

      nghĩ kỹ mấy bài, nhưng cũng biết nên bài nào, bị nàng thúc giục như vậy, dứt khoát hạ bút thành văn bài 《 Hoa mai 》.

      "Quỳnh tư chích hợp tại dao thai, thùy hướng giang nam xử xử tài. Tuyết mãn sơn trung cao sĩ ngọa, nguyệt minh lâm hạ mỹ nhân lai." ho khan, ra vẻ thâm trầm : "Tháng Giêng năm Canh Dần, Bình Lăng Vương Thẩm Hạo làm, tặng vợ Hòa Sinh."

      (Ta chỉ hiểu nôm na thế này, có hình minh họa nhé

      Dáng đẹp như ngọc, người nào đó trồng khắp giang nam, nhân sĩ trong núi phủ đầy tuyết, trăng sáng nơi giấu mỹ nhân)*


      Vốn là bài thơ cực kỳ bình thường, nhưng khi nàng nghe, tim lại đập thình thịch. Nàng chôn ở đầu vai của , trong lòng tựa như lau mật.

      "Đưa cho ta, bài thơ này cũng chỉ cho phép đọc cho mình ta nghe, được đọc cho người khác nghe."

      Nàng hiếm khi bá đạo ngang ngược như vậy, giọng nhàng, thêm tia hờn dỗi, thích cực kỳ, gật đầu đáp ứng, "Nàng cái gì chính là cái đó."

      Hòa Sinh thè lưỡi ra liếm hôn viền tai của .

      Trời lạnh, nhưng thân thể của như thiêu đốt nóng hừng hực.

      Nàng đột nhiên thấy khóm hoa mai xinh đẹp khác, cánh hoa trắng như tuyết, bông hoa mơn mởn. Lắc lắc , lại muốn hái, dời đến dưới tàng cây, nàng duỗi tay dài với lấy, cái cổ nghểnh lên hơi đau mà vẫn hái tới.

      Nàng dằn lòng, nhảy dựng lên, động tác quá mức đột ngột, phản ứng kịp mang theo trọng tâm ngã về phía trước, đứng vững, hai người đồng loạt ngã lên phía trước.

      Trong khoảnh khắc có thể so sánh với tốc độ ánh sáng ấy, nhớ tới nàng, sợ đè lên nàng, rụt cả người lại lăn qua bên cạnh, cẩn thận thiếu chút nữa là trẹo cả eo.

      vội vàng quay đầu lại nhìn, "A Sinh, dập đầu sao?"

      Nàng ngược lại ngã ở trong đống tuyết, cảm thấy trong lành cực kỳ. mặt cười đến vui vẻ, lăn ở trong đống tuyết, dứt khoát vo viên tuyết nện , tiếng cười như chuông, "Vương gia, chúng ta tới ném tuyết!"

      cau mày, ngữ khí nặng nề, "Hồ đồ."

      "Sao lại hồ nháo thế?"

      viên cầu tuyết đánh vào trước ngực , nàng sáp đến phía trước, sợ nện đau , đưa tay phủi bông tuyết quần áo cho .

      "Vương gia, chỉ chơi hồi thôi, dù sao vừa rồi cũng nền tuyết lăn vòng, cần biết lăn bao nhiêu vòng nha, trở về uống thêm vài chén trà gừng nóng là được."

      Bộ dáng nàng xinh đẹp kiều trút giận, dáng vẻ đáng thương, dường như có thể mềm hoá hết thảy mọi thứ đời này. Lòng của cứ như vậy dần dần tan chảy, tan chảy trong nụ cười rực rỡ của nàng, ma xui quỷ khiến liền gật đầu.

      Hòa Sinh khí thế vù vù, hai tay chà xát, con ngươi đảo vòng, hiển nhiên là đánh cái chủ ý quỷ quái gì đó.

      Từ khi theo , tính tình của nàng so với trước kia trở nên càng thêm sáng sủa. Rất nhiều chuyện xấu hổ trước kia nàng dám làm, hôm nay càng làm càng thuận tay, có đôi khi lá gan to lớn, ngay cả cũng tưởng được.

      Thẩm Hạo rất hài lòng kết quả như vậy, bên tình nguyện cho rằng đây là thành quả của . A Sinh như vậy tốt, muốn ăn ăn, muốn chơi liền chơi, thỉnh thoảng làm càn với chút, cũng cần sợ hãi cái gì.

      Từ ân nhân đến người , trong đãi ngộ chênh lệch này, chuyện nhặt như vậy có đối lập ràng.

      tại cảm nhận được, trở thành người dấu trong lòng nàng.

      Nghĩ nghĩ lại, mặt tự chủ được lộ ra nụ cười, ngay tiếp theo người trước mắt lộ ra vẻ mặt cười xấu xa cũng có phát giác được.

      Hòa Sinh hai tay vòng sau lưng, khẽ ngẩng cằm nhìn cười, khoảng cách hai người vốn rất gần, nàng hướng về phía , đột nhiên rút tay ra, ngón tay chống đỡ ở trước ngực , nhón chân lên, ngậm lấy vành tai của , đầu lưỡi đánh vào xoay tròn ngừng quấy rối.

      giật thót mình, bị nàng hôn như vậy, toàn thân cũng mềm nhũn. người có phòng bị, bị nàng dùng sức đẩy, trực tiếp ngã xuống đống tuyết.

      Cách quần áo và áo khoác dày, tuyết mềm dưới lưng, còn ngăn cách bởi áo lụa, cảm giác lành lạnh cũng lập tức truyền đến. vô thức chống cánh tay lên, muốn điều gì, thấy nàng phốc cái ngã xuống người .

      vội vàng vươn cánh tay đón lấy.

      đụng ngay mặt, Hòa Sinh cười run rẩy hết cả người, cả người dán chặt lấy , ôm lăn trong đống tuyết.

      Nàng chơi vui vẻ, bông tuyết từ cổ áo chui vào cũng lạnh, đôi tay lạnh cứng như đá vịn đầu vai của , đột nhiên duỗi ra ngồi lên người .

      Con ngươi nàng linh động giống như nai con, dường như mông lung tầng hơi nước, lưng tròng làm cho người ta thương tiếc. Nàng mở miệng : "Vương gia, chúng ta tới thử xem giống nhau ."

      cuối cùng bị nàng dắt rời . Nhìn thẳng vào mắt của nàng, căn bản dời được ánh mắt, "Cái gì giống nhau ?"

      Nàng duỗi ra nửa cánh tay chậm rãi ôm lấy cổ của , tứng chút tới gần, cặp môi đỏ mọng hé mở, "Hôn , ôm ôm."

      quả thực chết bộ dạng câu dẫn này của nàng, cơ hồ mang theo chút do dự, nâng phía sau lưng của nàng trực tiếp hôn tới.

      nền tuyết trắng xóa, người triền triền miên miên thở hổn hển, hôn lần lại lần. cởi áo khoác người phủ tuyết, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng nằm xuống.

      Nàng biết muốn làm cái gì, chính nàng khơi mào mà, tự nhiên là thể trốn. Nàng bụm mặt hỏi : "Phu quân mới vừa rồi còn sợ ta cảm lạnh, tại liền lo lắng ta nhiễm phong hàn sao?”

      Nàng ỏn ẻn cười nhạo như vậy, khiến trong lòng tê dại, động tác dưới tay nhanh hơn ba phần, si ngốc : "Động cả người nóng lên, sợ lạnh."

      Chỉ chốc lát, thanh kiều liên tiếp vang lên, hoa mai cành dính tuyết bị chấn động rớt xuống đất.

      Sau khi xong việc, cõng nàng trở về, cước bộ so với lúc đến vội hơn chút.

      Nhất thời hoan ái, sau khi thanh tỉnh, vẫn lo thân thể của nàng, nghĩ đến nhanh về cho nàng tắm nước ấm tẩy bỏ khí lạnh.

      Hòa Sinh hai tay leo lên vai , so với hồi nãy còn hưng phấn hơn, "Vương gia, vừa rồi như vậy, chàng có thích ?"

      "Thích." sao lại thích, quả thực như si như say.

      Nàng nhớ tới cái gì, bất mãn ngừng cười, ngón tay vươn vào phía sau cổ áo , tay lạnh buốt ở cổ vẽ vài vòng.

      "Vương gia, vừa nãy lúc làm cái kia chàng gì đó, quá quá mơ hồ, ta câu cũng nghe ."

      Trước kia phát ra thanh, lúc nào cũng im lìm kết thúc. Lần này ngược lại khác thường.

      Thẩm Hạo dừng bước chân lại, mặt có chút bối rối, " gì hết."

      Nàng tất nhiên là tin, " ràng chính tai ta đã nghe được."

      Thẩm Hạo tiếp tục lên phía trước, qua loa vứt lại câu: "Chỉ là A Sinh của ta sao lại tốt như vậy chứ."

      Hòa Sinh tin lắm, nửa bên gò má cọ vai của , nỉ non : "Vương gia của ta gia cũng tốt như vậy mà, A Sinh thích lắm."

      Thẩm Hạo cười cười, trả lời.

      Mới vừa rồi khống chế được, phàm việc gì suy nghĩ nhiều qua, trong lúc đó nhịn được, liền dễ dàng lộ ra.

      Nếu khiến nàng biết chính là "Sinh em bé", chỉ sợ cảm thấy rất áp lực a.

      gấp cũng thôi, nếu là A Sinh cũng gấp theo, đoán chừng hai người cũng rối rắm.

      Lúc nào hài tử có thể tới, trời cao nếu năm ban thưởng đứa, cũng tuyệt đối chê ít đấy.

      Nghênh Xuân hôm nay, người bên ngoài Đông Trực môn nhốn nháo, người đứng đầu dòng họ của hoàng thất phi ngựa, so cao thấp, Thẩm Hạo tất nhiên là đầu danh.

      Hòa Sinh vốn muốn vui đùa chút, nghĩ tới chơi nhanh như vậy, hạ trận liền theo bên người, căn bản có cơ hội lẻn .

      Ngựa trận, chúng nữ quyến cưỡi ngựa du ngoạn, ngay cả Minh Nghi cũng ngồi lưng ngựa, vẫy tay gọi Hòa Sinh.

      "Hòa Sinh tỷ tỷ, mau tới cùng ta chơi đùa!"

      Hòa Sinh tràn ngập chờ mong quay đầu lại, giương mắt lấp lánh nhìn , gương mặt lạnh lùng, lấy ra chuyện lần trước nàng bị thương, nàng bĩu bĩu môi, nhéo nhéo người chút, hừ tiếng chạy ra.

      Bên ngoài tràng bố trí doanh trướng, Hòa Sinh vào trong màn tìm Mạc Tranh Hỏa.

      Theo tính tình Mạc Tranh Hỏa, nhất định là muốn ra ngoài buông thả hồi, hôm nay ngược lại, im lặng làm ổ ở trong màn.

      Hòa Sinh qua, thấy nàng vây quanh chậu than nướng hạt dẻ ăn, đoạt chút hạt dẻ, bóc vỏ liền ăn, hiếu kỳ hỏi: "Ai, năm nay chúc mừng năm mới cũng thấy ngươi, chỉ thấy mình Lục hoàng tử tới hay sao? Cãi nhau à?"

      Mạc Tranh Hỏa lắc đầu, khuôn mặt vốn màu đỏ, nay lại càng thêm đỏ ửng. Nàng xoắn góc áo, giọng trầm thấp xíu, " có cãi nhau, ta. . . Ta có, cho ta ra ngoài."

      Hòa Sinh trừng lớn mắt, "Có em bé rồi hả?"

      Mạc Tranh Hỏa che miệng của nàng, cúi đầu xấu hổ : " có nhiều người biết, ngươi tiếng chút. Chưa đủ ba tháng, là đầy ba tháng, sau khi thai nhi ổn định mới bẩm trong cung."

      Hòa Sinh nháy mắt, cao hứng : " là chuyện tốt mà!" Nàng tò mò nhìn bụng của nàng, nghĩ thầm trong này có em bé, rốt cuộc là cảm giác như thế nào nhỉ?

      Nghĩ nghĩ lại tay nàng liền duỗi ra phía trước, Mạc Tranh Hỏa ngược lại cũng hào phóng, "Cho ngươi sờ tí đó, đợi tí nữa vào, nhất định là cho ngươi chạm đâu."

      Nàng lập tức thu tay lại, đều người mang thai có nhiều cấm kỵ, vẫn là cẩn thận chút tốt hơn. Trong lòng ngứa cực kỳ, dán lỗ tai tiến tới: "Ta sờ, ta chỉ nghe chút động tĩnh."

      Mạc Tranh Hỏa ưỡn bụng tùy ý nàng nghe, ngoài miệng : "Nghe ra gì hết, mỗi ngày cũng áp lỗ tai lên bụng ta, động tĩnh gì cũng nghe được."

      Hòa Sinh cam lòng, "Vạn nhất nghe được sao, vạn nhất em bé động sao!"

      Mạc Tranh Hỏa hỏi: "Ai, tính ra ngươi và nhị ca thành thân cũng được thời gian rồi, phải tìm thái y nhìn cái, vạn nhất cũng mang thai sao? Lúc ta vừa hoài thai, chút dị thường cũng có, sau khi gặp nguyệt ngừng hai tháng, lúc này mới vội vàng gọi người bắt mạch. Ngươi cũng mau bảo truyền thái y bắt mạch."

      Hòa Sinh lắc đầu, chuyên tâm mà nghe động tĩnh trong bụng của nàng, "Sớm mời rồi, có."

      Mạc Tranh Hỏa a tiếng, gì nữa, chỉ : "Cũng là ta hỏi quá gấp, chừng qua hồi có. Ngươi và nhị ca ân ái mặn nồng, ngọt ngào như vậy, có hài tử là chuyện sớm hay muộn."

      Hòa Sinh gật gật đầu, cũng để ở trong lòng.

      Buổi tối ngủ, Hòa Sinh ôm Thẩm Hạo, với chuyện Mạc Tranh Hỏa mang thai.

      Thẩm Hạo ngửa cổ ra sau, ngược lại là cũng kinh ngạc, hiển nhiên sớm biết rồi."Nhắc đến chuyện này, hôm nay ta đụng phải Cảnh Trữ Vương thúc, với ta chuyện."

      Hòa Sinh gối lên cánh tay của , lắc lư cái đầu hỏi: "Chuyện gì?"

      Thẩm Hạo vân vê môi của nàng, bẹt thành miệng con vịt, : "Chuyện tốt giống Lục hoàng đệ."

      Hòa Sinh kinh ngạc, vui sướng : "Cảnh Ninh Vương phi lại có?"

      Thẩm Hạo gật gật đầu.

      Có đôi khi là hâm mộ vị hoàng thúc này, trong phủ chỉ có vị Vương phi, nhưng sinh ra ba đứa, mỗi đứa đều bình an khỏe mạnh mà sống sót. Sau khi chống lại vua rút kiếm cướp người, vị hoàng thúc nổi danh tàn nhẫn dứt khoát này lại ném tất cả quyền lợi trong tay, từ nay về sau hỏi chính , chỉ sống qua ngày với Vương phi.

      Tiêu sái như thế, sao người người lại cực kỳ hâm mộ được.

      Có đôi khi tự hỏi mình, giữa Hòa Sinh và quyền lợi trước mặt, chọn Hòa Sinh, nhưng đối với quyền lợi, chút cũng tham luyến sao?

      Đáp án dĩ nhiên là phủ định, dã tâm của vẫn còn ở đây, vẫn làm được như Cảnh Trữ Vương thúc tiêu sái này.

      Hòa Sinh ôm hai tay, sau vui vẻ là trầm mặc, nhà người ta đều có chuyện tốt, sao nhà nàng lại có.

      Thẩm Hạo dặn dò nàng: "Lập Xuân ngày mai, nên ra ngoài, đợi ngày kia, hai ta chuẩn bị hậu lễ Cảnh Ninh Vương phủ."

      Hòa Sinh suy nghĩ đến xuất thần, có nghe lời , ngoài miệng : "Vương gia, chúng ta cũng nên cố gắng cố gắng nhiều chút."

      Thẩm Hạo thốt ra: "Cố gắng cái gì?"

      "Sinh em bé."

      Hai vợ chồng giày vò đêm, nàng trái tim buộc lên chuyện hoài thai, làm hai cái phải dừng lại hỏi "Như vậy hoài bảo bảo tốt hơn hay là như vậy hoài bảo bảo tốt hơn?"

      Đầu đầy tình dục, đến sau nửa đêm, dứt khoát biến thành nghị , chỉ có điều thảo luận phải chính , mà là nên dùng tư thế nào để mang thai em bé hiệu quả hơn.

      Đợi qua Lập Xuân từ Cảnh Ninh Vương Phủ trở về, vợ chồng son càng thêm cố gắng.

      ngày trước khi khai triều, hai người dứt khoát ở nội điện đóng cửa ra, ngày đêm, toàn bộ ôm cùng chỗ, nghiên cứu làm cách nào hoài bảo bảo.

      Có lẽ ôm mục đích làm việc này quá mức mệt mỏi, hai người có kinh nghiệm, lại có tâm , trong quá trình làm việc dễ dàng khẩn trương, căng thẳng như dây cung, cuối cùng chống đỡ nổi.

      Hòa Sinh là người đầu tiên đưa ra ý kiến, "Vương gia, nếu trước hết chờ chút, duyên phận trời định, những lời này phải là có đạo lý."

      Thẩm Hạo sâu sắc bày tỏ đồng ý, làm như vậy tiếp nữa, thực hoài nghi năng lực phương diện kia của mình. "Thuận theo tự nhiên."

      Hai vợ chồng đạt được nhận thức chung, giày vò lần này, ý nguyện nghĩ muốn hoài em bé mãnh liệt như trước kia, ít nhất giảm bớt ba phần, có giai đoạn " làm là làm mang thai liền nhất định phải lập tức mang thai".

      Nguyên Tiêu 15 tháng Giêng, từ trong cung trở về, thấy còn sớm, hai người liền đón người Diêu gia qua phủ tụ họp.

      Trong phủ treo đầy đèn lồng, mặc dù phồn hoa bằng phố chợ đèn ngoài đường, nhưng kiểu dáng đa dạng, cái gì cần có đều có, người xem hoa mắt.

      Hòa Sinh cùng Thẩm Hạo cùng chỗ mặc quần áo mãng xà cùng màu, hoà thuận vui vẻ đứng dưới đèn, mọi người ồn ào hai người bọn họ chính là đôi bích nhân trời sinh.

      Hòa Sinh kéo người Diêu gia vào nhà, hôm nay món ăn phong phú, mỹ thực trân vị, tất cả đều có. Hòa Sinh thích nhất món thỏ tê cay và canh bát bảo, người trước ăn khen thịt mềm, người sau nếm khen ngon vô cùng.

      Ăn xong bữa cơm, trời vừa vặn tối, người nhà đứng ở dưới mái hiên nhìn đèn lồng.

      Hòa Sinh quét mắt cái, trông thấy Diêu Yến mặt mũi tràn đầy tâm , mất hồn mất vía. Nàng giật tay áo hỏi, "Tiểu Yến, đệ làm sao vậy? Chuyện Đông Dương sao?"

      Diêu Yến nhếch miệng, có chút xấu hổ, "Ngược lại phải là chuyện của nàng ấy, gần đây nàng ấy cùng Tống đại ca qua lại, xảy ra chuyện gì, là, là chuyện Thiến Nhi."

      Hòa Sinh nhíu mày, Thiến Nhi là ai vậy, sao chưa nghe qua nhân vật như thế?

      Diêu Yến quay đầu hỏi, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong: "Tỷ, nếu như ta có người trong lòng, tỷ ủng hộ ta sao?"

      Hòa Sinh cần nghĩ ngợi gật đầu : "Tất nhiên rồi." Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, do dự : "Nhưng chẳng lẽ là Đông Dương, người trong nhà chống đỡ nổi đâu."

      Diêu Yến đối với câu trả lời của nàng rất là hài lòng, vây lên trước, "Tỷ, tỷ còn nhớ tiểu huynh đệ cùng khảo thi trước kia ta mang về nhà ?"

      Hòa Sinh vắt hết óc mà nghĩ, cuối cùng nhớ lại tiểu tú tài vẻ mặt thanh tú, "Chỉ thoáng gặp qua lần, có ấn tượng gì."

      Diêu Yến có chút khẩn trương, ngước mắt, ánh mắt né tránh, đứt quãng kể lại chuyện An Thiến.

      ra là như vậy. Hòa Sinh lâm vào trầm tư, dám nữ giả nam trang khảo thi khoa cử, này ngược lại rất có đảm lược.

      Diêu Yến nhìn chằm chằm vào nàng, sợ từ mặt nàng thấy chút vẻ mặt hài lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tỷ, tỷ cảm thấy nàng có thể cùng ta được ?"

      Hòa Sinh trầm ngâm lát, : "Nàng có muốn đệ hay hay , là chuyện của nàng, đệ hỏi nàng , hỏi ta làm chi."

      Diêu Yến giống như là nhớ ra chuyện vui gì đó, vùi đầu xuống, ngữ khí có chút ảo não: "Mấy ngày trước nàng tới tìm ta chúc Tết, hỏi ta có thích Đông Dương Quận chúa hay , ta thích, sau đó nàng hỏi ta có thích nàng hay , ta lúc ấy đầy khẩn trương, sao cũng mở miệng được, về sau. . . Về sau nàng ."

      Hòa Sinh chỉ tiếc rèn sắt thành thép, hung hăng chỉ trán chút, "Đệ nha, nữ hài tử người ta cũng mở miệng, vậy mà đệ lại luống cuống! Đệ cũng trầm mặc, người ta có thể cùng đệ được sao!"

      Diêu Yến vẻ mặt biết sai, bối rối : "Ta phải cố ý, ta là quá khẩn trương, ta, ta ngay bây giờ, cho nàng biết!" xong, lại sợ hành vi của mình quá mức lỗ mãng, dừng lại hỏi Hòa Sinh: " tại được hay ?"

      Hòa Sinh nhô đầu ra quan sát bên ngoài, bên ngoài chợ đèn hoa, nàng muốn xem, "Cải lương bằng bạo lực, liền hôm nay, tỷ cùng đệ ."

      Hai tỷ muội tìm lý do xuất phủ, Thẩm Hạo lo lắng, khuyên can mãi, cuối cùng nới lỏng miệng. Ném nhạc phụ nhạc mẫu ở trong phủ rồi cùng là rất có khả năng, đành phải lưu lại, giương mắt nhìn Hòa Sinh và Diêu Yến xuất phủ, dặn dò đội hộ vệ theo sát.

      Từ sau khi vào Vương phủ, vô luận nàng nơi nào đều có đội hộ vệ hoặc là nha hoàn thị nữ theo, là cực kỳ thú vị. Hòa Sinh suy nghĩ chút, quyết định lớn mật lần, dù sao 15 tháng Giêng, nếu muốn phạt người, nàng đều có lý do xin tha.

      đường nhiều người, hai tỷ muội giống như trước lẫn vào vào trong đám người, mang mặt nạ khoác vai Thải Y, nháo nháo bỏ rơi hộ vệ sau lưng.

      Bọn họ thích nhất vào ngày 15 tháng Giêng chơi trò chơi trốn người bắt người này, quỷ linh tinh quái dị, đường đến cửa nhà An gia, Hòa Sinh gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, cười : "Lần này, nếu như đệ còn khẩn trương, vợ phải ném ."

      Diêu Yến hít thở sâu hơi, vỗ ngực cái động viên cho mình, "Tỷ yên tâm, ta nhất định cho nàng biết chuyện ngày đó chưa kịp ra."

      Hòa Sinh gật đầu, "Sau nửa canh giờ, ta tới cửa nhà An gia tìm đệ."

      đợi Diêu Yến mở miệng, nàng lần nữa đeo mặt nạ lên, trốn trong đám người chen chúc.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :