1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      B ơi mấy chương 68, 69 ko đọc đc là sao vậy?TAT:06(1):

    2. thienan2708

      thienan2708 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      17
      Mong truyện sớm hoàn

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 79

      Lời đến nước này, kẻ đần cũng nghe , Hoàng hậu đây là muốn ban thưởng người cho Bình Lăng Vương phủ.

      Hòa Sinh mở miệng muốn , lại bị ngón tay Hoàng hậu che miệng.

      Hoàng hậu nhếch khóe miệng lên, lông mày nhướng lên, ngữ điệu cao hơn ba phần, "Còn mau tới gặp chủ mẫu các ngươi?"

      cho Hòa Sinh phản bác tiếng nào.

      Nô tỳ đứng yên hai bên khom lưng tiến lên, nằm sấp tại chỗ hành lễ, trong miệng hô hào: "Thiếp gặp qua nương nương, chúc nương nương vạn thọ kim an."

      Tổng cộng mười hai người, mặc áo lưới màu hồng nhạt, trang dung tú lệ, thiên kiều bá mị, tư thái giống nhau.

      Lục Bình tiến lên đưa khế ước bán thân của nô tỳ, Hoàng hậu cầm khế sách, ngược lại giao cho Hòa Sinh: "Đây cũng là ban thưởng cho con, mang người về hảo hảo thu xếp, cần thiết phụ lòng phen tâm ý của Bổn cung."

      Hòa Sinh buồn bực, quét mắt loạt người quỳ phía trước, trong lòng bốc lửa, trong tay siết chặt khế sách, cơ hồ muốn vo tròn cả khế sách.

      Hoàng hậu nâng vân búi tóc bên tóc mai, nghiêng mắt xem xét Hòa Sinh, thấy mặt mũi nàng tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt thủy linh lung cơ hồ muốn phun ra lửa.

      Lúc này trong lòng bà vui chút nào, địa vị của bà cao quý trong cung, hảo tâm ban thưởng vài cơ thiếp cho hoàng tử, Trắc phi, chẳng lẽ lại còn dám có dị nghị sao?

      Hoàng hậu mở miệng muốn răn dạy, suy nghĩ những cơ thiếp này thường ngày ở Vương phủ tiền đồ còn phải dựa vào Hòa Sinh trải đường, suy nghĩ chút, cũng liền nhịn xuống.

      Đợi Hòa Sinh rồi, Lục Bình nịnh nọt Hoàng hậu: "Nhìn Trắc phi bực bội thành như vậy, tám phần là nhìn những nô tỳ này đẹp như thiên tiên, chiếm ân sủng của nàng."

      Hoàng hậu chần chờ, vẫn là có chút yên lòng.

      Tuy Hòa Sinh thuận theo, nhưng lại vạn nhất nàng độc chiếm Bình Lăng Vương, chịu thu xếp những nô tỳ kia biết làm sao bây giờ?

      Lục Bình nhìn thấu tâm tư Hoàng hậu, cười : "Nương nương yên tâm, Trắc phi luôn luôn nhát gan, dám nghe lời nương nương. Nếu nương nương thưởng người, vậy cũng là nửa phần quý thiếp, nàng đơn giản dám tùy ý xử lý."

      Hoàng hậu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, người cũng thưởng xuống rồi, chỉ cần mang về Bình Lăng Vương phủ, vấn đề này coi như là hết thảy đều kết thúc rồi.

      Trắc phi nếu là người thức thời, nên chọn mấy nô tỳ thân cận, đem người đưa đến trước mặt Bình Lăng Vương. chừng, sau này Trắc phi tự mình sinh ra hài tử, nghĩ muốn đề cao thân phận, Hoàng hậu bà đây còn có thể giúp đỡ chút.

      Bà dặn dò Lục Bình: "Ngươi nhớ phải tùy thời chú ý động tĩnh ở Bình Lăng Vương phủ, truyền lời xuống dưới, trong những nô tỳ kia, nếu như ai được hầu hạ Bình Lăng Vương đầu tiên, Bổn cung liền thưởng hoàng kim ngàn lượng, ban cho nàng vị trí quý thiếp ngày sau."

      Lục Bình lập tức lĩnh mệnh làm.

      Thúy Ngọc ở cửa phủ đón người, xa xa trông thấy cỗ kiệu Hòa Sinh từ Nam Diện đến, chưa tới trước mặt, chợt phát bên cạnh tăng thêm mười mấy người.

      Quần áo giống nhau, trang sức giống nhau, ngày thường dễ làm người khác chú ý, tất cả đều là mỹ nhân.

      Đương nhiên, so với Vương phi nhà mình, vậy lộ ra tầm thường chịu nổi.

      Lúc Hòa Sinh từ trong kiệu bước ra, Thúy Ngọc vội vàng đỡ.

      Hòa Sinh hiếm khi cười, khuôn mặt u sầu, có vẻ ấm ức, quệt mồm.

      Thúy Ngọc lập tức ý thức được nàng tâm tình tốt, cẩn thận thăm dò : "Vương phi từ trong cung trở về, chắc hẳn cũng đói bụng, nô tỳ bảo người phòng bếp gọi món ăn, Vương phi ăn chút gì nhé?"

      Nếu là muốn ăn, mười phần là có tâm .

      Quả nhiên, Hòa Sinh vứt ra câu " ăn", bước chân vội vã liền tới chánh điện.

      Nô tỳ trong cung tới cũng nhao nhao theo sau.

      Thúy Ngọc nhíu mày, lễ pháp hầu hạ của người trong phủ là có qui định, thiếp thân nha hoàn cùng với nha hoàn hầu hạ trong chánh điện và bên ngoài điện mới có thể dịch bước theo chủ tử, những người còn lại đều phải muốn tại nguyên chỗ chờ lệnh.

      Những người này rất biết lễ phép, đại nha hoàn là nàng đây còn chưa cũng lên tiếng điều động, nguyên đám vậy mà cũng dám dịch bước tiến lên.

      ánh mắt liếc tới, nào nghĩ tới người ta căn bản phục tùng nàng lúc này, tạm thời làm như nhìn thấy, phối hợp mà theo phía trước.

      Thúy Ngọc chuẩn bị lên tiếng răn dạy, ngược lại nghe Hòa Sinh khẽ dặn dò câu mệt mỏi: "Những người này đều là nương từ trong cung tới, thu xếp cho tốt."

      12 nô tỳ đồng loạt nằm sấp tại chỗ tạ ơn.

      Thúy Ngọc lướt qua bóng lưng mất tinh thần của Hòa Sinh, lại nhìn chúng mỹ nhân quỳ, trong lòng lập tức hiểu được.

      Được rồi, nhất định là vị chủ tử quái nào trong cung, cố tình làm Vương phi nhà mình thoải mái.

      Quả nhiên, vào điện, Hòa Sinh quay đầu sai người đóng cửa lại, nằm ở giường, chống cằm sinh hờn dỗi.

      Chuyển mắt trông thấy Thúy Ngọc vào phòng, phất tay gọi nàng tiến lên, hỏi: "Trước kia ngươi ở Vệ phủ hầu hạ, có từng gặp qua chuyện chủ tử trong cung thưởng người?"

      Thúy Ngọc suy nghĩ lát, : "Vệ phủ được Thánh sủng, giống như có ân huệ quang vinh như vậy. Ngược lại là thường xuyên nghe hầu phủ nhà khác từng có ví dụ như vậy."

      Hòa Sinh hỏi: "Người được thưởng như thế này, nên xử trí như thế nào?"

      Thúy Ngọc đáp: "Nô tỳ cũng lắm, dưới tình huống bình thường, nếu như phải là Thánh nhân ban tặng, mà là chủ tử hậu cung ban tặng, vậy phải xem vị ban thưởng người này phân vị cao hay thấp, phân vị càng cao, càng phải nâng lên. Ban thuởng nô tỳ, cũng xem như là đại biểu chủ tử, nếu chiêu đãi tốt, đây phải là trực tiếp đánh vào mặt mũi sao?"

      Hòa Sinh càng nghe càng căm tức, muốn thuận theo ý tứ của Hoàng hậu, vừa muốn gây phiền toái cho Thẩm Hạo, trong đầu giống như là có cái gì đâm vào, nhảy bịch bịch chút cảm thấy đau.

      Đợi Thẩm Hạo hồi phủ, bầu khí ở chánh điện khẩn trương, bọn thị nữ đều quỳ ở ngoài điện, bên trong cũng chỉ lưu lại Thúy Ngọc hầu hạ.

      Trước Tây phòng, bọn họ lại ở chỗ này dùng bữa, sau khi ăn cơm xong phòng phía Đông ở xa hơn.

      Vừa mới bước vào Tây phòng, thị nữ bận rộn tiến lên : "Bẩm Vương gia, vẫn chưa truyền lệnh, Vương phi nương nương ở trong Đông phòng."

      Thẩm Hạo nhíu mày, thường ngày nàng sớm ăn điểm tâm trước khi ăn cơm, trông mong chờ trở về cùng dùng bữa.

      Hôm nay ngược lại là khác thường, ngay cả cơm cũng ăn.

      Vội vàng tiến đến Đông phòng, trong điện có đèn, lờ mờ mảnh, có người đứng bên cạnh bức rèm che, dựa vào cây cột, giống như là Thúy Ngọc.

      giọng ho khan, Thúy Ngọc nghe tiếng, ra vừa nhìn, thấy là Thẩm Hạo, lúc này như thấy cứu tinh, phúc lễ : "Gặp qua Vương gia."

      Thẩm Hạo quét mắt vòng, hỏi: "Nương nương đâu?"

      Thúy Ngọc hạ thấp thanh , cẩn thận : "Vương gia nhanh vào xem nương nương , buổi chiều từ trong cung trở về liền nằm nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước, buồn bực ở trong chăn, ai cũng để ý."

      Thẩm Hạo nghe xong, vậy nguy rồi, lòng nhắc tới, hỏi: "Có là bởi vì chuyện gì ?"

      Thúy Ngọc đem chuyện mười hai nô tỳ ra, liền thuật lại mấy câu buổi chiều Hòa Sinh hỏi nàng, chữ sót bẩm lại cho Thẩm Hạo.

      Thẩm Hạo trầm mặt, ra là bởi vì chuyện này.

      Phất phất tay ra hiệu Thúy Ngọc lui ra, cầm chén điểm tâm, vào trong phòng.

      thắp sáng bốn bốn đèn lưu ly đầu giường, vê thành lưu ly, lui đến bên cạnh giường, đưa tay ôm chăn màn.

      Nàng co lại thành đoàn, ràng là thức, gắt gao níu lại góc chăn, sửng sốt ra.

      "A Sinh?"

      Nàng để ý tới.

      Thẩm Hạo sử dụng lực lớn, cũng quản ở đâu là đầu ở đâu là đuôi, ôm nàng quấn thành đoàn bế lên.

      Nhưng lại ôm sai phương hướng, đầu nàng chúi xuống, lực đến mức thở nổi, giãy giụa nhô đầu ra, thoáng nhìn đai lưng ngọc bên hông cùng với hoa văn thêu vân hạc phía .

      Hòa Sinh oán thầm, ban ngày như vậy, còn mặc vải mỏng đỏ thẫm, cũng sợ lạnh.

      Người khác sớm đổi trang phục rồi.

      Thẩm Hạo thăm dò phía dưới, thấy nàng lộ đầu ra, lập tức ôm vai nàng.

      Hòa Sinh phồng má, cũng có ý định chuyện với .

      Nàng biết phải lỗi của , chỉ là tức giận, có nơi phát tiết.

      Thẩm Hạo cũng cứ như vậy ôm nàng ngồi, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm nàng, giống như là nhìn những ngôi sao nhìn ánh trăng vậy, thưởng thức vẻ mặt nàng giờ phút này.

      Chung sống lâu như vậy, đại khái cũng hiểu được tính tình của nàng.

      Nàng ít khi tức giận, mà khi tức giận chuyện, ngày thường líu ríu hỏi ngừng ăn ngừng, đụng phải chuyện vui, liền uống còn kiệm lời.

      Cũng phải thích nàng điểm ấy, chỉ là sợ nàng tổn thương thân thể.

      Tức giận người khác cho biết, bắt người đánh trận cho nàng hả giận, cũng tốt hơn bộ dáng nàng như vậy.

      Hòa Sinh nhìn cái, tuy để ý , nhưng trong lòng vẫn ngóng trông mở miệng đáp lời.

      Thấy nàng bộ dạng này, chẳng lẽ muốn hỏi chút, đến cùng xảy ra chuyện gì sao?

      Chờ giây lát, cũng đợi được lên tiếng.

      Rất có ý tứ cùng nàng liên tục dông dài.

      Trong lòng Hòa Sinh ngoan cố, khàn giọng, chỉ vào quan bào người : " đến mùa thu, chàng nên đổi bộ khác ."

      Là sợ cảm lạnh. Thẩm Hạo áp sát vào phía trước, đẩy vai nàng, thân mật : "Thân thể vi phu mạnh mẽ cường tráng, sợ khí lạnh xâm thân thể."

      Hòa Sinh thèm nhìn .

      Cả buổi nàng mới hừ câu, thanh xíu: "Nhưng ta lo lắng a. . ."

      Thẩm Hạo giả vờ nghe thấy, xề lỗ tai tới trước mặt, "Nương tử to lên chút, vi phu nghe thấy."

      Hòa Sinh rút tay bị nắm ra, ôm lấy hai vai, rụt rụt chân, gác cằm lên đầu gối.

      Nàng lại gì.

      Nàng có thể chủ động đáp lời, cũng thỏa mãn. Nếu muốn tiến thêm bước, gấp được, từ từ được.

      Thẩm Hạo cũng kiêu căng, tiến lên dỗ dành nàng: "Nương tử ngoan, trò chuyện với ta mà. ngày nghe thấy giọng của nàng, lỗ tai đều sắp mốc meo rồi."

      Dỗ ngon dỗ ngọt. Hòa Sinh liếc mắt, nhưng trong lòng rất hưởng thụ.

      Thẩm Hạo nhàng lắc nàng, lắc đến tội nghiệp.

      Hòa Sinh nghiêng đầu lại, vừa muốn gì, thấy vẻ mặt thâm tình chân thành, biết làm tại sao lại nhớ tới Hoàng hậu ban cho nô tì xinh đẹp, cái mũi đỏ lên, đôi mắt đau xót, mắt ầng ậc nước.

      Cho dù chỉ có thể chạm vào mình nàng, nhưng vẫn có người muốn đến tặng người cho , vạn nhất sau này trị được chứng chóng mặt, đến lúc đó có phải có nhiều người tặng mỹ thiếp cho hay ?

      Thẩm Hạo thấy nàng thương tâm, hoảng hốt, chẳng quan tâm đến mong muốn trị tật xấu hờn dỗi của nàng, vội vàng ôm người vào trong ngực, ôn nhu an ủi: "Làm sao lại khóc, ai khi dễ nàng?"

      Đợi cả buổi, ra cũng chỉ chờ câu này của . Trong đầu muốn thừa nhận, nhưng thân thể rất thành . ôm cái, nàng liền rơi vào tay giặc, níu lấy áo bào , khóc bù lu bù loa.

      "… Là… Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn ban thưởng người…" Nàng khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa.

      Thẩm Hạo đau lòng vỗ sau lưng nàng, ngữ điệu chậm dần: "Từ từ , vội a."

      Hòa Sinh khóc sưng cả mắt, nức nở nghẹn ngào tắc nghẹn, khóc đến thương tâm: "Ta vô dụng… biết cách cự tuyệt bà ta. . ."

      Nàng có thể thản nhiên đối mặt với Tương Dương Vương phi thương lượng chuyện của đệ đệ, có thể cùng Cảnh Trữ Vương phi thản nhiên tương giao, bởi vì nàng cũng là Vương phi, mặc dù chỉ là Trắc Phi, nhưng Vương gia nàng mọi người ở Vương phủ kính nàng, nàng cũng có đủ mặt mũi, tự nhiên phải rụt rè trước người khác.

      Thế nhưng khi đối mặt với Hoàng hậu, nàng liền biết kiềm chế làm như thế nào.

      Hoàng hậu là trưởng bối, là nhất quốc chi mẫu, trong hậu cung phân vị của bà là cao nhất, ngay cả mẹ chồng thấy bà ta cũng phải cung kính hành lễ.

      Tuy rằng Hoàng hậu được Thánh Nhân thích, nhưng thân phận địa vị của bà còn ở đó, tùy tùy tiện tiện có thể chụp tội danh bất kính đắc tội.

      Hoàng hậu muốn thưởng người, nàng tình sợ hãi.

      Thẩm Hạo nâng khuôn mặt nhắn của nàng, cúi người hôn vệt nước mắt, đầu lưỡi dính nước mắt nóng hổi, mặn ơi là mặn.

      Khuôn mặt dán khuôn mặt, Hòa Sinh mở ra hai mắt đẫm lệ, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm sâu của , ôn nhu đến phát chán.

      với nàng: "A Sinh, sao nàng lại quên rồi, vi phu từng qua, vô luận là danh phận hay là cảm tình, nàng đều là duy nhất của ta."

      Nàng khẽ giật mình, nước mắt nửa dính vành mắt bên cạnh, cúi xuống muốn rơi. "Thế nhưng…"

      " có nhưng nhị gì hết." Thẩm Hạo cuốn đầu lưỡi liếm liếm, khóe mắt nàn ẩm ướt ấm nóng, rốt cuộc chảy nước mắt nữa.

      Ngữ khí của kiên định như vậy, nhưng nàng vẫn bất an, đôi tay xoắn cùng chỗ, sợ đắc tội Hoàng hậu.

      Thẩm Hạo đè tay của nàng lại, : "Căn bản chuyện cón gì, sao lại cự tuyệt?"

      Hòa Sinh bĩu môi, người cũng đến trong phủ rồi.

      Thẩm Hạo biết tâm tư nàng, tiếp tục : "Hoàng hậu gì với nàng, nàng cho vi phu nghe xem."

      Hòa Sinh nuốt cái, cúi đầu xuống, thuật lại cảnh tượng lúc đó lần.

      Sau khi nghe xong, ngón tay Thẩm Hạo sóng đôi, kẹp lấy thịt bên má nàng, cười : "Chuyện đơn giản như vậy, thiệt thòi nàng còn khóc trận, mất mặt quá."

      Hòa Sinh nện giường, "Làm sao lại đơn giản, bà còn bảo ta hảo hảo thu xếp mà."

      Thẩm Hạo tiến lên ôm nàng, " phải là ban thưởng người sao, nếu là ban thưởng cho ta, ta đây xử trí như thế nào, liền phải do Hoàng hậu lên tiếng."

      Hòa Sinh nháy mắt mấy cái, chờ nghe nửa câu sau của .

      "Trong phủ gã sai vặt quá nhiều, có vài người là theo ta mấy năm rồi, từ trong phủ, như vậy, có công lao cũng cũng có khổ lao, làm chủ tử thể khiến lòng bọn họ lạnh lẽo, đến tuổi hôn phối, hiển nhiên phải phối cho tốt."

      Từng câu với nàng, tay lại xuôi theo vuốt tóc nàng.

      Hòa Sinh thăm dò hỏi: "Ý Vương gia, là đem những nô tỳ này ban cho gã sai vặt trong phủ sao?"

      Thẩm Hạo mỉm cười, gật gật đầu.

      Lại còn có thể làm như vậy. Hòa Sinh cẩn thận từng li từng tí hỏi câu: "Nếu Hoàng hậu trách tội xuống, làm sao bây giờ?"

      Thẩm Hạo ôm nàng, "Vi phu cũng phải Vương gia gà mờ có thực quyền, nàng lo lắng nhiều như vậy làm chi?"

      Hòa Sinh ôm cổ của , chu mỏ : "Nhưng bà ta lại là Hoàng hậu . . ."

      Thẩm Hạo cúi đầu cọ cọ nàng, "Nàng vẫn là Bình Lăng Vương phi mà, cần sợ, sau này ai dám chọc giận nàng, ngay cả là Hoàng hậu, cũng phải cứng cổ bác bỏ."

      Nàng khanh khách tiếng mỉm cười, khờ dại hỏi : "Vậy nếu như ta muốn như con cua cả ngày hoành hành ngang ngược, vênh váo tự đắc?"

      "Cầu còn được, chỉ sợ nàng có lòng này, có gan này."

      Ngày sau nếu có thể đăng cơ làm vua, hậu cung chỉ có mình nàng, nàng ngang đều được.

      Mà bây giờ nha, tính tính toán toán thực lực, Hoàng hậu nhất tộc bởi vì chuyện Binh bộ, bị liên quan đến rất nhiều, thế lực lớn bằng lúc trước, ngay cả Tam hoàng tử Thẩm Mậu đều có thể đưa bọn chúng quân, đảng Thái Tử rơi chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      Hòa Sinh hé miệng, trong đầu tưởng tượng, dáng vẻ mình giễu võ ra oai.

      Chung quy nghĩ ra được.

      A... A... tiếng, đành phải thừa nhận tự mình nhát gan.

      Tuy nàng nhát gan, nhưng ở có chút chuyện, lập trường vẫn rất kiên định đấy, tỷ như chuyện Hoàng hậu ban thưởng người.

      Chuyện Thẩm Hạo đến, nàng liền nghĩ kỹ.

      Nếu muốn lưu lại những người kia, nàng liền lập tức chỉnh đốn quần áo về nhà mẹ đẻ. Nếu muốn lưu lại những người kia, nàng cùng với cùng chỗ thương lượng đối sách.

      Tuy rằng, căn bản là dựa vào tìm cách, mà nàng giống như chỉ để ý nghe an ủi.

      Bây giờ nghe , như vậy nàng lập tức như sống lại.

      Thẩm Hạo chỉ về phía bụng nàng, cười: "Ta giống như nghe thấy tiếng xì xào."

      Hòa Sinh xấu hổ che bụng, "Ta đói bụng nha."

      Thẩm Hạo kéo nàng đứng dậy, tới tủ quần áo lấy áo cho nàng thay đổi rồi kéo nàng Đông phòng dùng bữa. Bữa tiệc này, ăn đặc biệt nhanh chóng.

      Thứ nhất là nàng thực đói bụng, thứ hai là nàng ghi nhớ chuyện đuổi nô tỳ, vừa ăn xong, liền sốt ruột khó nén mà gọi nô tỳ trong cung đến.

      Mười hai nô tỳ nhu thuận quỳ mặt đất, dám ngẩng đầu.

      Hòa Sinh thâm thúy hất cằm, liếc qua nhìn bên cạnh.

      cầm chén trà thưởng thức, ánh mắt căn bản nhìn xuống phía dưới, thấy nàng chuyển ánh mắt, mắt nhìn lướt qua, vừa vặn đụng phải.

      cong miệng cười cười, buông chén sứ trắng hoa cỏ, "Nhìn ta làm chi, khuôn mặt vi phu nở hoa hay sao?"

      Hòa Sinh thu hồi ánh mắt, vui rạo rực, dí dỏm câu: "Thấy chàng đẹp nhìn chứ sao."

      Mặc dù biết là nàng nhạy cảm, nhưng vẫn nhịn được muốn biết có thể nhìn những nữ nhân khác hay nha.

      tại tốt rồi, ai cũng có nhìn, cũng chỉ nhìn mình nàng thôi.

      Đám nô tỳ sớm nghe vợ chồng Bình Lăng Vương phu thê tình thâm, lại nghĩ rằng có thể công nhiên tỏ tình.

      Mặc dù là như thế, nhưng cũng thể xua tan ý nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ của các nàng.

      Trong đại đa số các nàng, đều là từ các nơi mua về quan tỳ, chỉ đợi sau khi thành niên liền phân phối đến từng quân doanh hoặc kỹ viện, thân phận như vậy, cuộc đời này có thể gả cho phu quân sống yên ổn là mừng lắm rồi, đều là vọng tưởng, nào nghĩ tới lại có ngày được bị Hoàng hậu để ý tới?

      Vì vậy, các nàng càng xem Thẩm Hạo trước mặt là cây cỏ cứu mạng, cảm thấy chỉ cần được ân sủng, liền có thể ở Vương Phủ an thân, còn có Hoàng hậu nương nương ủng hộ, ngày sau làm Trắc Phi cũng phải có khả năng.

      Lúc này giống như là tên ăn mày cực đói , đột nhiên kích động giống như thấy đầy bàn món ăn quý và lạ, đám nô tỳ khát khao muốn thử.

      có uyên ương chia lìa, chỉ có tiểu thiếp nỗ lực.

      Bình Lăng Trắc phi tuy đẹp, nhưng thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nam tử to lớn cao ngạo như Vương gia, nàng sao có thể chịu đựng được nhỉ?

      Vẫn là giao cho các nàng những người được huấn luyện chuyên nghiệp là tốt nhất.

      Hòa Sinh giống như hiến vật quý, đem khế sách Hoàng hậu cho đưa đến trước mặt Thẩm Hạo. Tâm tình tốt, ngay cả giọng cũng ỏn ẻn: "Phu quân, mời xem qua."

      Thẩm Hạo nghe thấy mà thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu, nhận khế sách, chiếu vào khế sách, đọc tên nguyên đám.

      Đám nô tỳ chí khí dâng trào, nghe đọc tên của mình, trong đầu suy nghĩ muôn vàn tiền đồ, đều là tình cảnh như thế nào leo lên người Vương gia.

      Mặt mũi các nàng vui sướng như vậy, tất nhiên là bị Hòa Sinh nhìn ở trong mắt, nàng bĩu môi thèm nhìn.

      Cuối cùng, Thẩm Hạo hỏi: "Người đều ở nơi này? Có đọc sót tên ai ?"

      Đám nô tỳ lắc đầu, nhao nhao : "Đều ở đây rồi ạ."

      Thẩm Hạo gật gật đầu, buông khế sách, ra bên ngoài hô to câu, "Bùi Lương, gọi hết mấy gã sai vặt trong phủ đến đây."

      Bùi Lương được dặn dò trước, bảo là phải gọi hết những người hầu tuổi tròn 16 trở lên chưa định hôn đón dâu tới đây.

      Người rất nhanh liền tới, quỳ ở ngoài điện, có mệnh lệnh dám vào.

      Bùi Lương chiếu theo biểu thường ngày, tuổi lớn , theo thứ tự lần lượt trình danh sách cho Thẩm Hạo.

      nhiều ít, vừa vặn mười hai.

      Thẩm Hạo lần gọi ba người, sau khi bọn sai vặt vào cửa đứng ở bên, dám ngẩng đầu.

      "Bổn vương niệm tình các ngươi hầu hạ có công, cho các ngươi chọn cửa hôn nhân, những nương này là trong cung thưởng xuống, các ngươi chọn người mình thích, vừa ý, liền dẫn về."

      Đám nô tỳ sắc mặt liền tái nhợt.

      nô tỳ có lá gan lớn chút, tên gọi Hồng Thường, rung giọng : "Vương gia, Hoàng hậu nương nương lệnh cho tỳ thiếp hầu hạ chính là người, phải gã sai vặt trong phủ."

      Thẩm Hạo nhíu mày.

      Hòa Sinh mất hứng liếc mắt nhìn Hồng Thường, từ giường bước xuống, vượt qua kỷ án giường, hai bước, ngồi xuống kế Thẩm Hạo.

      Dán lên cánh tay của , giương ánh mắt như nước long lanh nhìn .

      —— cho mềm lòng.

      Thẩm Hạo khẽ cười tiếng, cuộn ngón tay liền búng trán nàng cái, chạm vào da thịt, liền bỏ được, buông tay ra vuốt ve mi tâm của nàng.

      "Tiếp tục chọn."

      Đám nô tỳ tâm như tro tàn, cũng dám nhiều lời nữa.

      Bọn sai vặt tránh Hồng Thường, dám chọn nàng, sợ gây phiền toái cho mình.

      Đợi bọn sai vặt chọn xong người, vô cùng cao hứng quỳ xuống tạ ơn, cũng chỉ còn lại có gã sai vặt quỳ trong điện chịu chọn Hồng Thường.

      Thẩm Hạo trầm giọng phân phó : "Người thưởng cho các ngươi, sau này liền là người của các ngươi, quy củ Bình Lăng Vương phủ, chắc hẳn các ngươi cũng ràng, nếu như người nhà ai quản được miệng quản được chân, xảy ra chuyện may, các ngươi cũng cần sống nữa."

      Đây là bảo bọn họ quản các nương của mình cho tốt.

      Bọn sai vặt cùng kêu lên đáp ứng.

      Hòa Sinh lắc tay , khẽ: "Cũng còn người mà."

      Thẩm Hạo phất tay bảo gã sai vặt còn dư lại tiến lên, an ủi: "Bùi Lương bên kia, tìm chọn cho ngươi cửa hôn nhân tốt hơn gấp mười lần."

      Gã sai vặt tạ ơn, theo Bùi Lương ra.

      Thẩm Hạo đưa tay ôm Hòa Sinh, lên tiếng với người quỳ đât, ánh mắt cũng nhìn nàng, nhưng lại nhìn người trong ngực vui vẻ ra mặt.

      "Ngươi bao nhiêu tuổi, người ở nơi nào?"

      Hồng Thường nhịn xuống kích động trong lòng, cho là mình giống với bọn tỷ muội kia, cảm thấy nhất định là câu cãi lại vừa rồi khiến Thẩm Hạo chú ý, hồi đáp: "Nô tỳ 15 tuổi, người Tịnh Châu."

      Thẩm Hạo gật gật đầu, vén tóc xõa trán Hòa Sinh.

      "Tốt lắm, ngươi liền lưu lại hầu hạ Vương phi."

      Hòa Sinh sững sờ, biết tính toán cái gì, sắc mặt buồn bã, lúc này cười.

      Nàng mới muốn người của Hoàng hậu hầu hạ đâu, có Thúy Ngọc và nha hoàn khác trong phòng, là đủ rồi.

      Thẩm Hạo xoa xoa khóe miệng nàng, ngón trỏ nhịp nhịp, cười cười.

      quay đầu , tiến đến bên tai nàng, ngữ khí mập mờ: "Tiểu ngốc, ghen hả?"
      *******************************************************************
      @Quýt Đường
      Thích ăn thịt, Thanh Hằng, xukem27 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mừng Nàng trở lại

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 80:

      Hòa Sinh mở tay của ra, cái miệng nhắn dẫu cao lên, lầm bầm: "Ghen cái gì, mò."

      Những người khác đều bị đuổi hết rồi, vì sao lại phải lưu lại thị nữ này, dù sao nàng cũng thấy mất hứng.

      Thẩm Hạo cũng gấp gáp dỗ dành nàng, liếc mắt nhìn mặt đất, nhàn nhạt dặn dò: " xuống ."

      Hồng Thường cao hứng bừng bừng lui ra.

      Thúy Ngọc và những người khác thức thời thối lui ra ngoài điện.

      Cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hạo chỉ chỉ ngón tay đâm đâm đôi môi đỏ mọng của Hòa Sinh, dính son miệng, lại đưa vào trong miệng nếm.

      Ừ, vị mật đào.

      Hòa Sinh vụng trộm liếc , thấy chậc chậc miệng, rất hưởng thụ. Nàng vội vàng che miệng, mới cho ăn.

      Thẩm Hạo tiến tới, cái cằm gác lên vai nàng, cười đến mị hoặc, "Nương tử, hôm nay miệng bôi son hương vị rất được, cho vi phu nếm thử tí nào."

      " được." Giọng của nàng từ giữa ngón tay lộ ra, mơ hồ .

      Thẩm Hạo híp híp mắt, duỗi tay đẩy tay của nàng ra, đưa bờ môi ấm áp tới chút, trong thanh hàm chứa vui vẻ: "Nàng phải lo lắng Hoàng hậu trách tội sao? Vi phu đều có diệu kế."

      Hòa Sinh mở lớn mắt, buông tay ra.

      Chẳng lẽ lưu lại thị nữ kia, là vì muốn giao phó với Hoàng hậu?

      A..., vậy cũng đúng a. chỉ lưu người có hữu dụng gì, những người khác đều ban thưởng hết rồi.

      Thẩm Hạo vẫy tay, chỉ miệng mình, "Nàng hôn , ta cho nàng biết."

      Nàng chần chờ vài giây, chuyển mắt thấy gương mặt dương dương đắc ý, dường như dự liệu được nàng hôn lên.

      -- mới cần. . .

      Ngược lại nhìn thấy cong khóe miệng, đường cong xinh đẹp động lòng người.

      Nàng trừng trừng mắt, a..., phải chỉ là hôn cái thôi sao?

      Dù sao cũng mất miếng thịt nào.

      Trù trừ vài cái, dáng vẻ giả bộ cam nguyện, sáp tới hôn lên miệng cái.

      Thẩm Hạo ôm nàng, miệng lưỡi hòa giao, thâm tình triền miên.

      Hôn đủ rồi, nàng thở hổn hển, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, "Nhanh, mau."

      Thẩm Hạo cười cười, ngày thường làm chuyện này, cũng thấy nàng sốt ruột như vậy.

      Hòa Sinh gấp đến độ tự chủ động đưa lỗ tai đến gần.

      Thẩm Hạo vân vê lỗ tai của nàng, khe khẽ phen.

      Sau khi nghe xong, Hòa Sinh vỗ tay, cảm thấy phu quân nhà mình minh thần võ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Thị nữ kia như thế nào?"

      Hoàng hậu có giết nàng ta hay ?

      Thẩm Hạo híp híp mắt, thở dài.

      Vừa rồi còn trừng mắt vui, giờ lại mềm lòng. chậm chạp : "Nếu như vừa nãy nàng ta chịu theo gã sai vặt, cũng chịu kết quả này. Đây chính là hậu quả của việc vọng tưởng quá mức."

      Hòa Sinh gật gật đầu.

      Là người ta chọc cửa nhà, nếu như nàng lúc nào cũng lo trước lo sau như vậy, sớm muộn có ngày cũng bị người khác đoạt phu quân.

      Sau khi nàng nghĩ thông suốt, tâm tình vừa sáng tỏ, đẩy Thẩm Hạo lúc lúc , hỏi: "Ta lúc nào giả bộ bệnh?"

      "Ngày mai, đêm nay nghỉ ngơi tốt, ồn ào nữa." Thẩm Hạo đỡ nàng xuống giường, ngồi xổm dưới giường, ra hiệu nàng nhảy lên lưng.

      Hòa Sinh phốc cái nhảy lên, ôm cổ , chân dao động giữa trung, nghĩ tới lại làm rơi vớ trắng, lộ ra ngón chân bóng loáng trắng nõn.

      Nàng ai nha tiếng, vỗ vỗ , chuẩn bị cúi đầu nhặt.

      "Rơi vớ ra rồi."

      "Rơi rơi, dù sao cũng ngủ." Thẩm Hạo cũng dừng bước, ngâm nga vài câu tiểu khúc, cõng nàng tới giường bạt bộ.

      Hòa Sinh ở lưng giãy giụa, " chịu đâu, sắc trời còn sớm, ta muốn ngủ."

      chuyện đến bên giường, quay lưng lại, buông nàng xuống.

      " ngủ, vi phu còn có chuyện rất quan trọng, muốn cùng làm với nương tử."

      Hòa Sinh che khuôn mặt đỏ bừng lại, "Bại hoại."

      Thẩm Hạo gỡ xuống màn trướng, sa mỏng mông lung, chập chờn lên xuống, lung lay hồi.

      "Chỉ thích nghe nàng ta xấu."

      Vợ chồng son ôm ôm.

      Ánh nến đong đưa, uyên ương ngủ chung, lại là đêm trăng sáng.

      Tảng sáng lúc gà cất lên tiếng gáy cũng là lúc thái giám điểm canh kết thúc buổi trực đêm, quần áo dính sương sớm, cúi đầu qua cung Hoàng hậu.

      Trước cung điện quanh co, đường cung dài ngoằn bị che khuất bởi sương trắng, thưa thớt mơ hồ có thể thấy được vài bóng người.

      Bước chân vội vàng, vẻ mặt khẩn trương, đường thẳng đến cung Hoàng hậu.

      Hôm nay là Lục Bình trực sớm, thức dậy từ canh bốn đêm qua, vừa Ngự Ti phòng phân phó vật dụng hôm nay muốn dùng, đường trở về cung Hoàng hậu, giày còn chưa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe được sau lưng có tiểu cung nữ hoang mang rối loạn tiến đến gọi to: "Lục Bình tỷ tỷ!"

      Lục Bình nhịn được trừng mắt trở về, mới sáng sớm, eo còn chưa duỗi thẳng, nàng ta rống cuống họng kêu lên như thế, là muốn hù chết người sao?

      Đổi lại là ngày thường tiểu cung nữ này tuyệt đối dám làm như thế, nhưng hôm nay hoàn toàn bất chấp, chờ Lục Bình mở miệng lên tiếng, liền giành : "Bình Lăng Vương phủ xảy ra chuyện."

      Lục Bình sững sờ, vừa mới nâng chân lên, thình thịch thiếu chút nữa ngã xuống.

      Tiểu cung nữ kịp thời tiến lên đỡ lấy.

      Lục Bình còn chưa lấy lại tinh thần, biết là vui hay buồn, quay đầu lại hỏi tiểu cung nữ: "Xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu cung nữ run giọng đáp: "Vừa rồi Vương phủ sai người báo lại, là hôm qua người được Hoàng hậu nương nương ban thưởng, biết làm sao lại hạ độc trong đồ ăn của Vương phi, còn la hét là bị người khác sai khiến."

      xong câu cuối cùng, tiểu cung nữ hồ nghi ngẩng đầu, giọng vẫn hạ xuống.

      Trong lòng Lục Bình ầm ầm rung động, lập tức lờ mờ.

      Làm sao lại như vậy? Hôm qua mới cho người, ngày hôm nay liền trúng độc, bị người sai khiến, bị ai sai khiến, chẳng lẽ lại là người trong cung Hoàng hậu các nàng sao!

      Nàng dám trì hoãn, giống như bay chạy vào tẩm cung.

      Phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho Hoàng hậu nương nương mới được.

      Hoàng hậu vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nhập nhèm, khẽ nhớ lại giấc mộng đẹp hôm qua.

      Bà mơ thấy Thái tử đăng cơ, tôn bà lên làm chí thuần chí tôn Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, hưởng vạn dân kính ngưỡng, được quần thần chúc mừng. Tiện nhân Cảnh Trữ Vương phi kia, cùng với tất cả những tiện nhân bà xem vừa mắt, đều bị hạ chỉ trảm hết.

      Giấc mộng đẹp.

      Bà dựa vào gối đầu, còn chưa tỉnh hẵn, đột nhiên thấy Lục Bình thở hổn hển vào.

      Hoàng hậu nhíu mày, rất cao hứng.

      Lục Bình cả gan bẩm lại chuyện vừa , lời còn chưa xong, chỉ thấy bên quăng đến cái gối đầu, chính là cái Hoàng hậu thường dựa vào.

      "Tiện nhân! Tiện nhân! Ăn gan hùm mật gấu, lại dám… tính toán Bổn cung như vậy!"

      Hoàng hậu vén chăn xuống giường, kịp trang điểm thay đồ, tức giận đến mức ném vỡ hết tất cả đồ đạc trong phòng.

      Trong phút chốc, mặt đất tràn đầy mảnh vỡ gốm sứ, bừa bãi lộn xộn.

      Chợt có cung nữ hôm qua trực đêm, chưa kịp luân chuyển, cẩn thận té ngã, lúc này liền bị Hoàng hậu xử lý lôi xuống dưới đánh chết.

      Cung nhân rét run dám lên tiếng, ước gì có thể tàng hình khỏi ánh mắt của bà ta.

      Khi Hoàng hậu nương nương tức giận, đều có khả năng giết người. Miễn là bà ta có thể giết, miễn là bà ta có thể có thể trút giận.

      Cung nhân trong cung Hoàng hậu đều là thịt thớt gỗ của bà ta.

      Sau lưng Lục Bình mảnh mồ hôi lạnh, sợ Hoàng hậu lấy lại tinh thần, nghĩ đến nàng.

      Nô tỳ là người nàng ta tìm, chủ ý cũng là nàng ta nghĩ ra, hôm qua còn thề son sắt cam đoan Trắc phi nhất định là người biết nghe lời, cũng là nàng ta.

      Nàng ta cơ hồ cũng bắt đầu tưởng tượng ra cái chết của mình.

      Sau lúc lâu, Hoàng hậu tức giận đủ rồi, nhớ tới lên Lục Bình, nghiến răng nghiến lợi : "Hôm qua, ngươi như thế nào?"

      Lục Bình nằm bò tới phía trước, chợt đứng dậy tát mình. "Là miệng nô tài ti tiện, nghĩ tới Trắc phi lại biết phân biệt như vậy, cầu nương nương chuộc tội a!"

      Hoàng hậu nhấc chân đá ngực nàng ta cước.

      Nhưng vẫn đủ hả giận.

      Lục Bình liên tục bạt tai, căn bản dám dừng lại, khuôn mặt bị đánh sưng lên, khóe miệng lỗ mũi đều chảy máu, cuối cùng cũng đợi được câu của Hoàng hậu: "Được rồi."

      Lục Bình giống như chó Nhật bò đến bên chân Hoàng hậu, "Tạ đại ân của nương nương."

      Hoàng hậu nhắm mắt, nhớ tới chuyện ban thưởng người, trong lòng lại bốc hỏa.

      Vậy mà lại dám vu hãm người của bà ta, hạ độc? A, thủ đoạn này cũng quá đơn giản lỗ mãng, căn bản có để Hoàng hậu bà để vào mắt.

      Bà ta nhớ tới cái gì, hỏi Lục Bình: "Ngoại trừ Hồng Thường, những người khác đâu?"

      Lúc nãy khi bẩm báo, Lục Bình tận lực che giấu chuyện nô tỳ được tặng cho gã sai vặt, tại Hoàng hậu hỏi tới, nàng dám .

      xong rồi, quả nhiên sai, Hoàng hậu so với trước càng thêm tức giận.

      , quả thực chính là nổi giận.

      "Lẽ nào lại như vậy!" Hoàng hậu gào thét đến mức thở ra hơi, mắt thấy muốn muốn sặc khí, Lục Bình nơm nớp lo sợ, lúc này mới dám lên trước vỗ vỗ phía sau lưng bà ta.

      Tốt! Hay cho Bình Lăng Vương, hay cho Bình Lăng Trắc phi!

      Bọn họ đây là muốn liên hợp lên mặt với bà sao.

      Dĩ hạ phạm thượng như thế, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, quyết thể dễ dàng tha thứ!

      Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, tuyên triệu Hòa Sinh tiến cung.

      Bà ta ngược lại muốn xem, đến trước mặt Hoàng hậu bà đây, Trắc phi nho , có thể có năng lực gì chống đối với bà!

      Bình Lăng Vương Phủ, Thẩm Hạo vẽ lông mày cho nàng, chọn trâm bát bảo cắm ở giữa búi tóc, cầm gương đồng tới cho nàng nhìn.

      Hòa Sinh ngó ngó mình trong gương, xinh đẹp cực kỳ.

      Nàng kéo tay , vui rạo rực mà khoa trương : " đời này nha, chỉ có Vương gia mới có thể trang điểm ta xinh đẹp động lòng người được như thế."

      Thẩm Hạo đỡ nàng đứng dậy, ôm chặt nàng vào trong ngực, sợ làm cho loạn trang sức và búi tóc của nàng, dám hôn môi, chỉ hôn bên lỗ tai chút: "Lời dễ nghe như vậy, vi phu buổi tối định phải hảo hảo thương nàng."

      Hòa Sinh xấu hổ : "Ngày hôm thương quá nhiều rồi…"

      Thẩm Hạo cười : " đủ, thương thế nào cũng đủ. . ."

      Cung nhân hầu hạ trong điện nhao nhao cúi đầu, cho dù thường thấy Vương gia Vương phi ân ái như vậy, nhưng vẫn đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Người trong cung đến thông báo, Thẩm Hạo có phản ứng gì, dường như sớm tính được Hoàng hậu phái người vào phủ đón người.

      Tuy chỉ truyền triệu Hòa Sinh, nhưng được Thánh Nhân ban cho ngọc bài, tùy ý ra vào cung đình. Cho nên cùng Hòa Sinh lên xe ngựa.

      Hòa Sinh có chút khẩn trương, tuy Vương gia sắp xếp xong xuôi hết thảy, nhưng nàng vẫn sợ a.

      Thẩm Hạo nhìn ra tâm tư của nàng, nắm lấy tay ngọc thon thon của nàng, an ủi: "Đợi tí nữa vào cung, cái gì nàng cũng phải làm, ở bên nhìn là được."

      Hòa Sinh nhớ tới cái gì, chân thành : " phải ta còn phải giả bộ bệnh sao?"

      Nàng giả bộ như thế nào, mới có thể giả bộ giống đây.

      "YAA.A.A..!" Nàng hô ra tiếng, chỉ vào trang điểm mặt : "Ta ăn mặc thành như vậy, căn bản chút dáng vẻ vừa bị người hạ độc nha!"

      Thẩm Hạo ôn nhu nhìn nàng, : "Ngốc, lại nhớ sai rồi, phải hạ độc, là thiếu chút nữa trúng độc. Đến đây, đem lời hôm qua vi phu dạy lại lần nữa nào."

      Nàng mở miệng muốn , Thẩm Hạo lại : "Nếu như bỏ sót chữ, buổi tối trở về vi phu trừng phạt nàng thêm lần."

      Nàng vô thức che mặt, sau khi ngẫm lại đúng, hẳn là nên che bờ mông.

      Lúc Vương gia thích thú, ra tay chút cũng , nàng cũng thể bị bắt được sai lầm.

      Hắng giọng cái, nàng cẩn thận nhớ lại tối hôm qua thầm: "Thị nữ Hồng Thường, mưu đồ làm loạn, hạ độc trong nước trà, sau khi soát người phát giấu độc, chứng cứ vô cùng xác thực."

      Thẩm Hạo gật gật đầu, "Còn gì nữa ?"

      Hòa Sinh le le lưỡi, tiếp tục : "May mắn Vương gia minh quan sát tinh tường, mới để kẻ xấu đắc thủ, Chỉ là. . ."

      "Chỉ là cái gì?" Thẩm Hạo nhiều hứng thú nhìn nàng.

      Hòa Sinh nhớ tới sứ mạng của mình, che ngực, giả bộ yếu ớt, giọng cũng dần dần yếu : "Chỉ là ta trải qua kinh hách, dù chưa trúng độc, nhưng cũng bị giày vò quá sức, nghe thiếu chút nữa bị người hại, lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh."

      Nàng vừa , vừa nhíu lông mày, giả bộ dáng vẻ thống khổ, giống như bị sợ hãi ngất .

      Thẩm Hạo vỗ vỗ tay, "Tốt lắm."

      Được khen ngợi, Hòa Sinh thuận theo tiến tới, cọ cánh tay của , "Đợi vào cung Hoàng hậu, ta còn phải giả bộ bất tỉnh sao?"

      Thẩm Hạo hơi suy nghĩ lát, hỏi: "Nếu mở to mắt đối mặt Hoàng hậu, nàng có sợ ?"

      Hòa Sinh nuốt cái, nghĩ tới lúc dáng vẻ Hoàng hậu giương nanh múa vuốt ở lần săn bắn mùa thu, nàng liền cảm thấy hãi sợ.

      có tiền đồ, Thẩm Hạo ngược lại cho là đúng, hai cánh tay duỗi ra ôm lấy nàng , cưng chiều : "Vậy nàng liền giả bộ bất tỉnh, ngoan ngoãn nằm là được."

      Biện pháp này tốt, thế nhưng. . ."Nằm làm sao?"

      Thẩm Hạo cong miệng cười: "Nằm trong ngực ta chứ sao."

      Cung nhân tuyên: "Bình Lăng Vương và Vương phi yết kiến."

      Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Lục Bình, rất là vui.

      Bảo người tuyên Trắc phi, yên lành, sao Bình Lăng Vương lại theo hả?

      Lục Bình lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ ngăn cản."

      Dứt lời, nàng ta nhanh chóng ra cửa cung.

      Vừa tới cửa, giương mắt nhìn thấy thân ảnh cao lớn, trong ngực ôm người, khí thế hừng hực vào trong điện.

      Nhìn kỹ, đúng là Bình Lăng Vương.

      lên trước nữa quan sát, ôm trong lòng ngực của , ai khác, đúng là Trắc phi.

      Lục Bình vừa định lên đáp lời, ngay cả câu hỏi cũng chưa xong, Thẩm Hạo nhìn thẳng nàng, cất bước vào bên trong điện.

      Vừa vào điện, ôm Hòa Sinh, cũng quỳ xuống hành lễ mà là tức giận gào thét, đánh đòn phủ đầu: "Tâm ý của mẫu hậu nhi thần xin nhận, nhưng nhi thần phúc mỏng, chịu nổi mẫu hậu ban ân. Người, vẫn là xin mẫu hậu thu hồi , nhi thần tuyệt đối dám lưu lại."

      phen khí thế hung hung, Hoàng hậu cũng bị kinh hãi đôi chút.

      Còn chưa kịp chuyện, thấy Thẩm Hạo vung tay lên, sai người bắt Hồng Thường lại.

      Nàng ta hôm qua bị đổ thuốc, thể chuyện được nữa.

      cho Hoàng hậu cơ hội mở miệng, Thẩm Hạo ngôn từ chính nghĩa : "Trong phủ nhi thần thiếu người hầu hạ, Hòa Sinh hiểu chuyện, lại từ chỗ mẫu hậu nhận được người trở về, nếu như nhận người trở về, cũng coi như có gì. những người còn lại bị nhi thần ban cho gã sai vặt có công, về phần người này, nhi thần cùng với mọi người trong phủ vô phúc tiêu thụ, vẫn là trả lại cho mẫu hậu a."

      cũng chuyện hạ độc tối hôm qua, cũng chuyện Hòa Sinh té xỉu, ngữ khí nghiêm nghị, lời lại khách khí, giấu đầu hở đuôi, có điều ám chỉ nhưng hết lần này tới lần khác vẫn ra.

      Hoàng hậu thể nào mở miệng.

      Hôm nay bà gọi Hòa Sinh đến, vốn định cho nàng nếm thử chút giáo huấn, đây là chuyện hậu trạch hậu cung, nam nhân đơn giản nhúng tay. Tuyệt đối nghĩ tới, Thẩm Hạo vậy mà tỏ thái độ kiên quyết đứng ra như thế.

      Hơn nữa, lại còn công khai ôm người đứng ở trước cung điện.

      Thế nào đây, hưng sư vấn tội hay sao?

      Thẩm Hạo lên phía trước bước, quét mắt vòng trong điện, : "Mẫu hậu, nhi thần có lời muốn ."

      Chung quy là muốn cho Hoàng hậu bà đây chút mặt mũi.

      Có mấy lời, là trước mặt mọi người, có mấy lời, nếu như ở trước mặt mọi người , cho dù dễ nghe, cũng khỏi làm mất mặt

      Hoàng hậu tất nhiên là hiểu ý của , tuy rằng tức giận, nhưng sợ quan tâm ra cái gì.

      Thẩm Hạo người này, bà ít nhiều có chút hiểu .

      Từ đức hung ác, mặc dù bên ngoài nhẫn phát ra, nhưng nếu chọt trúng điểm đau nhức, cho dù là Thánh Nhân, cũng dám trực tiếp chống đối.

      Hoàng hậu phất tay cho lui cung nhân.

      Thẩm Hạo ôm người trong ngực, từng bước tiến lên, nhìn chằm chằm Hoàng hậu, dùng ánh mắt sắc bén mà chưa bao giờ có, gằn từng chữ: "Mẫu hậu, con trai ruột của người là thái tử điện hạ, phải nhi thần, chuyện Bình Lăng Vương phủ, người nếu muốn nhúng tay, tốt xấu cũng muốn phải sớm báo cho nhi thần biết chút."

      Hoàng hậu tức giận đến phát run, chỉ vào : "Láo xược!"

      Thẩm Hạo cúi đầu, : "Mẫu hậu muốn cài người vào Bình Lăng Vương phủ, có thể trực tiếp với nhi thần tiếng, muốn biết mấy thứ gì đó, hỏi tiếng, nhi thần nhất định bẩm báo mọi chuyện kỹ càng, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy?"

      Hoàng hậu bị người vạch trần tâm tư, có chút hoảng hốt.

      Bà quanh năm ở thâm cung, mặc kệ tâm nhãn tranh đấu hung ác gì gì đó, chung quy đánh lại phong vân tranh chấp triều đình của các nam nhân, mà thường ngày bà ngang ngược càn rỡ, chút nào hiểu được cái gọi là tu thân dưỡng tính.

      Nếu phải Thái tử tại vị, chỉ sợ vị trí Hoàng hậu này của bà ta, sớm bị phế truất.

      Đương nhiên, với tư cách bản thân bà ta, tất nhiên có ý thức được điều này.

      Bà ta muốn dùng ân tình thanh mai trúc mã giữa Thánh Nhân và bà ta, cho dù sau này như thế nào nữa, Thánh Nhân cũng vạch mặt bà ta, càng khỏi phải đến phế truất Thái tử.

      "Nhị Điện hạ bậy bạ gì đó?"

      Thẩm Hạo cười lạnh tiếng, muốn nhiều lời, : "Chuyện đêm qua, nếu như nhi thần bẩm đến chỗ Thánh Nhân, mẫu hậu cảm thấy thế nào?"

      Hoàng hậu cả kinh, nghĩ tới làm đến mức này.

      Trắc phi ra gì này, kinh động Thánh Nhân, chẳng lẽ sợ mất thánh tâm sao?

      có chuẩn bị mà đến, Hoàng hậu dám khinh thường.

      Thánh Nhân kiêng kỵ nhất là chuyện hậu cung tham gia vào chính , nếu như bị biết , mình ban cơ thiếp cho Bình Lăng Vương, đến lúc đó chuyện Bình Lăng Vương vu cáo nô tỳ hạ độc, Thánh Nhân định đối có bất mãn với bà.

      Sợ nhất chính là, Thánh Nhân dưới cơn giận dữ, hất bực bội tới đầu Thái tử.

      Hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, đột nhiên hối hận hành động lỗ mãng ban thưởng người cho Bình Lăng Vương phủ.

      Bà cũng ngờ, ngày bình thường chuyện ban thưởng người đơn giản như thế mà Bình Lăng Vương lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

      Liếc mắt nhìn người Thẩm Hạo vững vàng ôm trong ngực, Hoàng hậu nắm chặt nắm đấm.

      Nếu phải Thái tử bên kia xảy ra chuyện, bà nhất định cứ tính toán như vậy đâu.

      Lại cũng chỉ có thể thôi.

      Xuất phát từ lễ phép, bà tượng trưng mà hỏi câu: "Trắc phi ngại a? Có muốn tuyên thái y đến xem hay ?"

      ràng là chuyện bịa đặt hoàn toàn, vậy mà phải nhịn xuống khẩu khí, là khinh người quá đáng!

      Thẩm Hạo mặt đổi sắc : "Chỉ cần mẫu hậu sau này ban thưởng người vào phủ, nhi thần và Hòa Sinh ngại."

      Hoàng hậu nghẹn lời.

      Lời cơ bản nên đều xong, cuối cùng, Thẩm Hạo nghiêm mặt : "Hồng Thường liền để lại cho mẫu hậu, chuyện tối ngày hôm qua, chắc hẳn chỉ là hiểu lầm, nhi thần liền truy cứu nữa."

      Hoàng hậu thở hơi dài, hồi lâu mới nhổ ra câu: "Làm phiền Nhị Điện hạ quan tâm."

      Thẩm Hạo cáo lui, trước khi lạnh dặn dò câu: "Mẫu hậu, nhi thần trước, nhi thần nóng nảy tốt lắm, sau này vô luận là mẫu hậu ban cho, hay là nương nương cung khác ban cho, chỉ cần dám vào Bình Lăng Vương Phủ, toàn bộ giết chết, còn mống."

      Giữa lông mày Hoàng hậu nhăn thành chữ Xuyên.

      Khẩu khí lớn!

      Ra khỏi cung Hoàng hậu, Hòa Sinh kìm nén được, trợn mắt : "Oa, Vương gia, chàng vừa mới rồi quả thực đẹp trai ngây người."

      Thẩm Hạo buông nàng xuống, ôm tay cũng tê rần.

      Thoáng lắc cánh tay, dắt nàng về hướng Đức Thanh cung.

      "Chỉ như vậy thôi?" lấn nàng chớp mắt.

      Hòa Sinh ngầm hiểu, nhón chân ba cái mặt .

      phen đối thoại vừa rồi, làm nàng hãi hùng khiếp vía a!

      Nàng nghĩ tới, ra Vương gia đối với Hoàng hậu nương nương, cũng có thể kiêu ngạo đắc ý trước sau như !

      Hơn nữa Hoàng hậu nương nương bị nghẹn câu cũng dám bác bỏ.

      Hòa Sinh cao hứng dựa sát vào , nghĩ thầm, xem ra Vương gia so với trong tưởng tượng của nàng, càng thêm lợi hại. Bằng , làm sao dám chuyện với Hoàng hậu như vậy?

      Nàng ngó ngó bốn phía, giống như kẻ trộm khẽ: "Vương gia, quyền thế của chàng có phải rất lớn hay , lớn đến nỗi ngay cả Hoàng hậu cũng sợ?"

      Thẩm Hạo chỉ lên trời liếc mắt cái, suy nghĩ lát, rồi sau đó : "Có thể a."

      Hòa Sinh nghe xong câu trả lời, nhất quyết tha, đập vai , "Đấy, chàng nhưng muốn làm Thánh Nhân, sao ngay cả cái này cũng ràng hả."

      Nàng cực kỳ , dáng vẻ mặt lại rất dí dỏm, cùng khiếp đảm mềm mại bình thường hoàn toàn bất đồng.

      giống như -- phát ra chuyện gì - giống như hiếu kỳ hưng phấn.

      Thẩm Hạo chỉ khuôn mặt mình, "Nàng hôn ta nữa ."

      Hòa Sinh thuận theo mà hôn .

      Hôn xong rồi, nàng chờ nghe câu sau.

      Thẩm Hạo lại chỉ lên phía trước, căn bản có ý tứ muốn chuyện.

      Hòa Sinh nhanh chóng đuổi theo, "Ta cũng hôn xong rồi, chàng mau cho ta biết."

      Thẩm Hạo lắc đầu, cười : " cho nàng biết cái gì?"

      Hòa Sinh : " cho ta biết chàng đến cùng có bao nhiêu lợi hại nha?"

      Thẩm Hạo cười: "Mỗi lúc trời tối nàng phải cũng biết ta có bao nhiêu lợi hại sao, cũng là chính miệng nàng kêu ra mà."

      Hòa Sinh mắc cỡ vội vàng che miệng .
      ********************************************************************************************
      @Quýt Đường
      Thích ăn thịt, tieumieumieu, xukem22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :