1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tính tình vô tư của Hoà Sinh lây sang Thái Tử phi. Thanks nàng

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
      @Quýt Đường
      yuki0129, Iluvkiwi, linhdiep1711 others thích bài này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      may quá, theo kịp bạn rồi. đọc truyện mà thấy tam hoang tử đáng quá, mọi chuyện có cẩm chi lo :)))))

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 77

      Sau khi khảo thi mùa Thu kết thúc, nỗi lòng của người Diêu gia mới buông xuống.

      Diêu Yến mời Tống Vũ Chi cùng nhau dạo chơi mùa thu, cộng thêm ngày ấy biết An Thiến, ba người xuất hành, Kỳ Châu ở phía Nam.

      cũng biết An Thiến là nữ nhân, chỉ cảm thấy tài văn chương của nàng nổi bật, tính tình vô cùng tốt, hơn nữa còn có tình hữu nghị cùng khảo thi, càng đối đãi nàng khác biệt.

      An Thiến vốn muốn có nhiều liên quan đến , dù sao nàng khảo thi lần này, chính là mạo danh ca ca An Nhiên của nàng. Nếu như Thu bảng công bố xuống, bảng đề danh, đến lúc đó tất nhiên là phải do ca ca của nàng tự mình thi đình.

      Bất đắc dĩ Diêu Yến năm lần bảy lượt nhiệt tình mời mọc, mà nghe là em ruột của Trắc phi Bình Lăng Vương phủ, nếu như quả quyết cự tuyệt, khó tránh khỏi gây ra hiểu lầm.

      Càng nghĩ, An Thiến càng hối hận, cực hận mình ở bên ngoài trường thi va chạm phải cậu ta.

      Trong thời gian dạo chơi mùa Thu, nàng chỉ cầu có thể cùng Diêu Yến tiến thêm bước giao hảo, đến lúc đó nếu như bị phát chân tướng, có thể xin đừng với người ngoài.

      Ai ngờ còn có thêm Tống Vũ Chi, An Thiến cơ hồ cảm thấy trời cao cố tình đối nghịch với nàng.

      Chờ đợi lo lắng hơn mười ngày, cuối cùng cũng chờ đến lúc yết bảng. Qua lại tìm mấy lần, có xuất tên An Nhiên.

      Đúng là thi rớt rồi.

      Vừa thất vọng vừa may mắn, chuẩn bị lúc rời , lại bị người gọi to, xoay người nhìn lại đúng là Diêu Yến.

      Tên của người đứng đầu kim bảng chính là .

      Người gặp chuyện tốt tinh thần cũng thoải mái, Diêu Yến mời An Thiến tụ họp. đường an ủi nàng, "Tài văn chương của An đệ sai, sang năm tái chiến, nhất định là đệ nhất."

      An Thiến cũng chỉ tự an ủi mình được như vậy.

      Đợi sang năm, bệnh ca ca có lẽ tốt hơn rồi, cũng cần dùng đến nàng để thi thay nữa.

      Vừa nghĩ tới bệnh của ca ca, An Thiến rướm nước mắt. Thời gian trước đại phu đều ca ca hết thuốc chữa, bảo cho bọn họ chuẩn bị hậu , nàng vì giấc mộng tên đề bảng vàng của Viên ca ca, mới mạo hiểm thay thế khảo thi.

      Nhưng về sau Diêu Yến mời đại phu, bệnh của ca ca lại có khởi sắc, là chậm rãi điều dưỡng, đầu xuân sang năm có thể khoẻ mạnh trở lại.

      Nàng tất nhiên là hết sức cảm kích Diêu Yến, nhưng trong lòng hổ thẹn, chậm chạp dám cho biết chân tướng.

      Nếu như biết nàng là nữ nhân, có hận nàng lừa gạt hay ?

      Nàng vừa vừa suy nghĩ, ngờ hai người bọn họ đến cổng Diêu gia.

      Vợ chồng Thẩm Hạo và Diêu cha Diêu nương chờ từ sớm.

      Thẩm Hạo hôm nay đúng lúc là hưu mộc, dẫn theo Hòa Sinh về nhà mẹ đẻ, thuận tiện chúc mừng Diêu Yến tên đề bảng vàng.

      Diêu Yến là người ít xuất , muốn gióng trống khua chiêng ăn mừng.

      Đây là chuyện lường trước, có cái gì đáng chúc mừng đâu?

      Vì vậy liền mời Tống Vũ Chi và An Thiến cùng hồi phủ.

      Mặc dù sĩ sinh có thể nhã nhặn từ chối, nhưng tất cả các phủ khắp Vọng Kinh chúc mừng cách nào cự tuyệt được. Từ khoảnh khắc khai bảng, tất cả các phủ đều phái người chúc mừng nối liền dứt.

      Diêu Yến lén lút tiến đến bên tai Hòa Sinh, chỉ vào người chúc mừng ở cửa ra vào : "Gia đình chúng ta bình thường, sao có thể được đám Công Hầu Bá Tước chúc mừng như vậy, bọn họ đều là vì tỷ phu mà tới. ngày, đệ nhất định phải khiến bọn họ vì đệ mà tới."

      Hòa Sinh vỗ vỗ vai, "Tiểu quỷ!"

      Diêu Yến nghiêm nghị : "Tỷ, đệ mà, đến tuổi đính hôn rồi đó."

      chủ động nhắc tới việc hôn nhân, Hòa Sinh cảm thấy ngạc nhiên, hỏi : "Có phải đệ có người trong lòng rồi ?"

      Diêu Yến lắc đầu, "Hỏi đệ cái này làm chi, vì sao đệ lại có người trong lòng chứ? đời nào có người nào hơn được tỷ tỷ đâu, lại có thể nào lọt vào mắt của đệ?"

      "Dẻo miệng quá !" Hòa Sinh nhéo , đặt vấn đề hôn của Diêu Yến vào lòng, nghĩ đến qua năm giúp thu xếp.

      Đột nhiên phía trước có người đến báo, "Tương Dương Vương phi và Đông Dương quận chúa đến."

      Hòa Sinh nhíu lông mày, nhìn Diêu Yến, "Đệ muốn trốn sao?"

      Diêu Yến suy nghĩ chút, : "Đệ lại làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao phải trốn? trốn."

      Đông Dương liếc mắt thấy Diêu Yến, đội quan* mặc quần áo màu đậm, đứng nghiêm.

      Nàng liền muốn tiến lên, lại bị Tương Dương Vương phi túm lại.

      Ngó ngó Thẩm Hạo đứng bên cạnh cùng với Hòa Sinh, Đông Dương nghĩ đến tháng trước bị phạt cấm túc, lập tức rụt tay về.

      Ngước mắt thấy Diêu Yến cùng thiếu niên lạ lẫm chuyện, dáng vẻ rất thân mật, Đông Dương trợn mắt nhìn thêm vài lần.

      Sau khi yến hội kết thúc, Đông Dương thể câu nào với Diêu Yến, nàng cam lòng, lừa gạt Tương Dương Vương phi là nàng bị mất đồ, phải tìm về.

      Tương Dương Vương phi thường ngày thương nàng, liếc mắt nhìn thấu tâm tư của nàng. Nghĩ đến Diêu gia là thân gia của Bình Lăng Vương Phủ, vả lại nay dòng dõi cao, Đông Dương muốn gả Diêu gia, luận thân phận luận gia thế, đó là dư xài rồi.

      Mặc dù Đông Dương nhà bà so với thiếu niên Diêu gia lớn hơn ba tuổi, mà còn. . . có chút tùy hứng.

      Tương Dương Vương phi là suy nghĩ như vậy, nếu như Đông Dương liều chết liều sống cũng muốn gả, bà cho dù trói thiếu niên Diêu gia lang lại, cũng muốn thành toàn tâm nguyện cho nữ nhi nhà mình.

      Thẩm Hạo và Hòa Sinh quay về Vương Phủ, Đông Dương nửa đường vòng vèo, vừa vặn có chướng ngại, thoải mái đến thư phòng Diêu Yến.

      Diêu Yến cùng An Thiến chuyện, đột nhiên bị người mở cửa, vừa thấy, đúng là Đông Dương.

      Đông Dương vung cây roi, chỉ vào An Thiến : "Ngươi, cút ra ngoài cho ta."

      tình lần trước, nàng đúng là vẫn còn có chút oán giận Diêu Yến.

      Nàng đường đường là quận chúa, thích mao đầu tiểu tử công việc công danh, vậy mà còn vui, còn tìm người gặp cha nàng cáo trạng.

      Chẳng lẽ cảm thấy nàng xứng với ư!

      Đông Dương tức giận nhìn Diêu Yến, nghĩ thầm, tiểu tử này ngày sau chung quy cũng là người của nàng, nàng phải hảo hảo giáo huấn phen.

      Bằng , ngày sau thành thân rồi, nàng phải bị ép tới gắt gao sao?

      An Thiến nghe vậy vừa muốn ra, bị Diêu Yến đè vai lại, " cần để ý."

      nhìn nhìn Đông Dương, là bất đắc dĩ đến cực điểm.

      mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng cũng biết những chuyện kia giữa nam và nữ. Đối với Đông Dương, quả thực có loại tâm tư này.

      Vẫn nên ràng tốt hơn.

      Diêu Yến quay đầu với An Thiến: "Ngươi ở đây chờ lát, ta chút trở lại."

      Đông Dương theo Diêu Yến ra cửa.

      Dưới tàng hoa hòe trong viện, Đông Dương như mở cờ trong bụng, cảm thấy Diêu Yến rốt cuộc thông suốt.

      muốn đểnhắn nhìn ra bản thân vui vẻ, sợ thua khí thế, mặt nàng kéo căng, mắt lạnh lẽo, rất ngạo khí.

      "Diêu công tử có gì chỉ giáo?"

      Diêu Yến cố hết sức khéo léo truyền đạt ý tứ của mình cho nàng hiểu, phen diễn đạt, miệng lưỡi xoay chuyển trăm đường, vừa sợ mình được ràng, vừa sợ đả thương lòng nàng.

      Suy cho cùng, Đông Dương cũng có làm chuyện gì sai với .

      Tất cả tình cảm thế gian này đều đáng trân trọng, nhưng nếu như thích nàng thể chậm trễ nàng.

      Đông Dương sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng kịp.

      Nàng đột nhiên nghĩ đến năm ấy, Lục ca ca cũng cự tuyệt nàng như vậy.

      -- "Nàng chỗ nào cũng tốt, thế nhưng ta thích."

      Dựa vào cái gì! Nếu như nàng chỗ nào cũng tốt, vì sao thích!

      Đông Dương từ tức giận biến thành xấu hổ chịu tiếp nhận trước mắt, nàng quật cường kiễng chân tiến tới, làm bộ muốn hôn Diêu Yến.

      Diêu Yến né tránh, nàng lập tức bổ nhào mặt đất, chật vật đến cực điểm.

      Diêu Yến đành lòng, vươn tay ra đỡ nàng, nào nghĩ vừa mới đụng tới tay nàng, liền lập tức giống như bạch tuộc mà quấn lên.

      "Ta tin, ngươi nhất định thích ta mà!"

      Diêu Yến nhiều lần giãy giụa, cuối cùng mới tránh thoát.

      Đông Dương theo phía sau , "Diêu Yến, ngươi cho ta hôn cái , hôn cái mà!"

      Hai người chạy quanh sân, An Thiến hiếu kỳ, từ thư phòng đứng dậy.

      . . . Đây là tình huống gì thế này?

      Đông Dương chạy trốn mệt mỏi, chuyển con mắt trông thấy vẻ mặt mờ mịt của An Thiến, trong lòng nảy lên kế, ngược lại buông tha truy đuổi Diêu Yến nữa, ngoảnh mặt về phía An Thiến, cầm roi quấn lên cổ An Thiến.

      An Thiến biết võ công, đành phải làm tù binh của nàng.

      Nàng huýt sáo tiếng, gọi Hãn Huyết bảo mã của mình, khí lực nàng lớn, lại tập võ, cho nên dễ dàng mang An Thiến lên lưng ngựa.

      Từ cao nhìn xuống, nàng vênh váo hung hăng: "Diêu Yến, nếu như ngươi đuổi theo ta, ta liền trả bạn tốt của ngươi lại."

      Dứt lời, nghênh ngang rời , ở trong đình viện Diêu gia đường rong ruổi ra bên ngoài, huyên náo gà bay chó chạy.

      Diêu Yến tức chết, lập tức dặn người dẫn ngựa, đuổi theo.

      Đông Dương đường chạy ra ngoại thành, đến ven hồ, phía trước đường, đành phải xuống ngựa.

      Diêu Yến cũng kịp thời chạy tới.

      Thiếu niên giận dữ, bạn tốt bởi vì mình mà bị bắt, cảm thấy thẹn, nên bồi thường như thế nào đây?

      Đông Dương ghìm cổ An Thiến, hạ thấp giọng, hỏi: "Ngươi có thể lặn nước hay ?"

      Trong lòng An Thiến lộp bộp, thành : " biết."

      Đông Dương chuyển mặt liền gọi Diêu Yến: "Hôm nay nếu như ngươi đáp ứng ta, ta liền ném bằng hữu của ngươi xuống hồ, ta hỏi qua rồi, tên mặt trắng này biết lặn nước."

      Sắc mặt An Thiến giờ trắng bệch.

      Diêu Yến cực kỳ tức giận, chẳng quan tâm khí độ nho nhã ngày thường, chỉ vào Đông Dương : "Ngươi mau thả ra!"

      Đông Dương là ai, là người ngang ngược nổi tiếng khắp thành Vọng Kinh, bởi vì câu gầm này của Diêu Yến mà bị hù dọa.

      Trái lại, nàng càng kiêu ngạo hơn, "Ta hỏi lại ngươi lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý vị làm hôn phu của ta hay ?"

      Diêu Yến nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ: ". . . muốn."

      biết tốt xấu. Đông Dương phẫn nộ, tức giận đến tay đều run, kéo An Thiến vứt vào trong hồ.

      Diêu Yến muốn tiến lên, Đông Dương hô: "Nếu ngươi dám tới đây, ta liền ghìm chết trước rồi lại ném vào trong hồ."

      An Thiến khóc ra nước mắt, hôm nay là ngã đổ máu mà.

      Đầu tiên là thi rớt, sau tự dưng bị uy hiếp, bây giờ còn bởi vì nhi nữ tình trường của nhà người ta mà bị người ném vào trong hồ, làm tốt còn có thể vứt tính mạng.

      Vận rủi như vậy, sợ là tám đời cũng đụng phài lần.

      Diêu Yến nhìn An Thiến, có chút khẩn trương, lo lắng Đông Dương thực ghìm chết An Thiến, lập tức dám hành động.

      Mắt thấy đến trong hồ, nước có qua cổ, An Thiến chống đỡ nổi, nhịn được lên tiếng cầu cứu.

      Đông Dương hung dữ chặn miệng của nàng, "Gọi cái gì mà gọi!"

      Lại kéo An Thiến xuống nước, mình nàng cũng cách nào chống đỡ nổi sức nặng của hai người, vốn cũng chỉ muốn dọa Diêu Yến, cũng phải là thiệt tình muốn giết người.

      Nàng lại hô lần: "Diêu Yến! Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt chưa!"

      Diêu Yến ở bên hồ gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, mắt thấy hai người chui vào trong hồ sắp nhìn thấy được nữa, bất chấp nhiều như vậy, tức khắc chui vào trong nước.

      Đông Dương kinh hãi, nàng ràng lời ác độc như vậy, còn dám ra tay cứu người, thực cho rằng nàng dám siết tên mặt trắng này sao?

      Nàng ra tay muốn siết, bấm véo hai ba cái, cuối cùng là dám chịu trách nhiệm nhân mạng, liền vung tay ra, bơi qua phía hồ bên kia.

      An Thiến ở trong nước trầm xuống, nước tràn vào mũi và lỗ tai, nàng cơ hồ cách nào hô hấp, ngay khi cho là mình sắp hít thở thông mà chết, đôi cánh tay ấm áp vớt nàng lên.

      "Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."

      Đây là câu sau cùng nàng nghe được trước khi bất tỉnh.


      Last edited: 12/5/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :