1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Trò mèo vờn chuột ac chơi rành thạo:yoyo60:
      song ngư thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chấm phu cương. Vương Gia làm được ah. Hôm trước bị A Sinh dùng roi đánh mông rồi. Thanks
      song ngư thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 76

      Lúc Thái tử đến chánh điện, Thái tử phi chuẩn bị ra cửa Bình Lăng Vương phủ.

      Thị nữ cầm giày thêu, hầu hạ Thái tử phi giày. Thái tử phi hai tay phủ lên bụng, suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí chuyện ngày hôm qua Hòa Sinh .

      ——chẳng lẽ là do nàng quá mức nghiêm cẩn rồi hả?

      Trong lúc nàng nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy nữ quan hô to: "Điện hạ tới."

      Thái tử phi sững sờ, vô thức tưởng rằng ảo giác.

      Mỗi lần Thái tử và nàng tranh cãi ầm ĩ, ít nhất phải tháng trở lên mới có thể đến chuyến, hơn nữa còn là bức bách vì áp lực của Hoàng hậu.

      Trước kia còn có đãi ngộ mùng mười lăm, tại thấy rồi.

      Vì vậy nàng tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ.

      Thái tử đến trước mặt, híp híp mắt, đối với việc Thái tử phi nghênh tiếp giống như trước mà cảm thấy kinh ngạc.

      ho khục, ngữ khí nhàn nhạt: "Muốn ra ngoài sao?"

      Thái tử phi ngơ ngẩn, mở mắt ra mới phát Thái tử ở trước mặt.

      Nàng vội vàng phúc lễ, Thái tử vươn tay, hiếm khi mà đỡ nàng chút.

      Thái tử phi lập tức : " có chuyện gì lớn, thiếp nữa."

      Giờ phút này tâm tình của nàng kích động vô cùng, đâu còn có thời gian chú ý Bình Lăng Vương phủ nữa?

      Trong lúc nô tỳ pha trà ngâm nước trà, hai người ngồi đối diện nhau.

      Thái tử hỏi: "Nghe gần đây nàng thường Bình Lăng Vương phủ?"

      Thái tử rất ít chủ động đáp lời, Thái tử phi nhịn xuống vui mừng trong lòng, vẻ mặt vẫn trầm ổn như cũ: "Mẫu hậu , bảo thiếp thân cận với Trắc phi Bình Lăng Vương nhiều chút."

      Thái tử nhíu mày, nghe được ba chữ "Mẫu hậu " kia, có chút bực bội hiểu được.

      Cái gì cũng là mẫu hậu , mẫu hậu dặn dò, chẳng lẽ nàng có chủ kiến của mình sao?

      Thái tử phi cẩn thận từng li từng tí quan sát, trong lòng trì trệ, ngừng suy nghĩ vế câu mình vừa ra.

      Chỉ có mười chữ, chữ nào sai khiến vui rồi?

      Thái tử nâng chung trà lên, nước trà vào miệng hơi nóng, giữa lông mày vốn nhăn thành chữ Xuyên (川) giờ lại càng nhăn dữ hơn.

      Cả trái tim Thái tử phi đều căng lên.

      Thái tử liếc nàng, vừa vặn nhìn thấy bối rối trong mắt nàng, lúc này lòng mền nhũn, : "Nhị đệ vừa thành thân, tân hôn yến của người ta, nàng nên luôn quấy rầy bọn họ."

      Thái tử phi trong lòng xoắn xuýt, nhất thời dám trả lời.

      Rốt cuộc nên nghe ai đây?

      Mẫu hậu nàng thân cận Trắc phi Bình Lăng Vương nhiều chút, Điện hạ lại muốn nàng quấy rầy, là muốn nàng và người Bình Lăng Vương phủ thân cận quá sao?

      Vậy nên làm cái gì bây giờ?

      Do dự vài giây, nàng gật đầu : "Điện hạ rất đúng."

      Nếu như nàng quyết tâm muốn vãn hồi với Thái tử, phải toàn lực ủng hộ .

      Tựa như ngày ấy Hòa Sinh ở Bình Lăng Vương phủ từng qua, phu quân cái gì, đều là đúng.

      Trắc phi có thể cùng Bình Lăng Vương ân ái như thế, có lẽ cũng là bởi vì như thế.

      Thái tử phi thầm suy đoán, ngước mắt nhìn sắc mặt Thái tử.

      Quả nhiên so với trước buông lỏng ít, ngay cả mày cũng nhăn.

      Hiếm khi Thái tử truyền lệnh, muốn cùng nàng dùng bữa.

      Gần nửa năm qua, đây là bữa cơm vui vẻ nhất Thái tử phi dùng qua.

      Sau khi ăn xong, nàng liền phái người Bình Lăng Vương phủ tặng lễ.

      Tuy sau này thể qua lại thân thiết, nhưng nàng phải từng giây từng phút nhắc nhở Hòa Sinh, nên ra những chuyện này.

      Đương nhiên, trong chuyện này, cũng bao hàm phần biết ơn nàng đối với Hòa Sinh. Tuy , Hòa Sinh cũng có làm ra công lao gì to lớn.

      Vừa tặng lễ xong, Thái tử nghe , khuôn mặt lại nhăn lên.

      Thái tử phi có chủ tâm đối nghịch với phải ?

      chân trước vừa , Thái tử phi chân sau liền chạy tặng lễ rồi, là xem lới là gió thoảng bên tai sao.

      ra chỉ hi vọng Thái tử phi có thể tôn trọng chút, từ lúc thành hôn đến nay, chỉ cần gặp mặt Thái tử phi, nàng phải lấy chuyện hành vi cử chỉ mấy ngày trước đây của ra , chính là để bảo tiến cung gặp Hoàng hậu.

      thích cảm giác bị người theo dõi, cũng thích tiến cung gặp Hoàng hậu.

      Còn có những lễ nghĩa kia của Thái tử phi, ép thở nổi.

      Ai. Thái tử than thở tiếng, đứng ở thềm đá nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy, Đông cung to như vậy, lại có chỗ có thể chứa được .

      Cuối cùng vẫn là tới chỗ Trần An.

      Khi Hòa Sinh thu được hậu lễ từ Đông cung, cũng là lúc ở trong phủ đợi người đến nhà vẽ tranh.

      Vốn nàng còn có chút lo lắng, nghĩ làm sao chuyển thời gian Thái tử phi đến thăm cùng với chuyện vẽ tranh, tại nghe Thái tử phi tới, việc giải quyết hết sức hoàn hảo.

      Nàng vô cùng cao hứng gọi Thúy Ngọc, ", lấy bút mực tới đây."

      phần hậu lễ như vậy tặng tới đây, xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, nàng tự nhiên phải gửi lại phong thư gửi lời cảm ơn.

      Ngày tháng Mười, hương hoa nồng đậm, bởi vì nguyên nhân muốn vẽ tranh, nên nàng lựa chọn đãi khách ở tiểu hoa viên trong chánh điện.

      Nghe là phải bảo lưu vào hồ sơ hoàng cung ngọc điệp, sau khi vẽ xong thể thay đổi. Bức họa này liền đại biểu cho nàng rồi.

      Nàng trang điểm xinh đẹp, mặc người đeo đầu, đều là đồ ngày trước Thẩm Hạo chọn lựa.

      Nàng luôn luôn cảm thấy trình độ thẩm mỹ của Thẩm Hạo nếu so với nàng tốt hơn nhiều.

      Tiểu thị nữ ở phía trước hô to: "Lang các trung đến."

      Hòa Sinh đứng dậy đón chào, ngọc bội Lâm Lang, đinh linh rung động.

      Vệ Cẩm Chi cách cự ly mười bước bên ngoài dừng lại, áo bào trắng quần áo màu tối, khép tay thở dài.

      "Gặp qua nương nương."

      Ngữ khí bình tĩnh chút cảm tình.

      Hòa Sinh đáp lễ: "Đại nhân khỏe."

      Ngày ấy ở trong cung Hoàng hậu nhìn thấy vị đại nhân này, nàng là có chút bàng hoàng.

      Nàng luôn cảm thấy là lạ, nhưng là lạ ở chỗ nào nàng lại nên lời.

      Cũng thể bởi vì người này liếc nàng, sau đó liền chôn vùi khúc mắc a?

      Hòa Sinh thở ra hơi, có khả năng bởi vì là người của Tam điện hạ, cho nên nàng mới có chút kiêng kị, thả lỏng là tốt thôi.

      Vệ Cẩm Chi nhìn chung quanh vòng, : "Nương nương dùng nghìn hoa trăm đóa làm bối cảnh là đẹp rồi, nếu có thể dời thị nữ hai bên qua chút, vậy càng tốt hơn."

      Hòa Sinh phất tay, thị nữ nhao nhao tránh ra.

      Bên trong muôn hồng nghìn tía, nàng người ngồi cạnh bụi hoa, gió từ hướng Nam thổi tới, thổi lên cánh hoa nền đất.

      Bởi vì là muốn bảo lưu bức họa, nên nàng ngồi ngay ngắn, hai đầu gối khép lại, nhìn chớp mắt vào phía trước.

      Vệ Cẩm Chi liếc nhìn nàng, chỉ liếc cái, nhưng thiếu chút nữa khiến mê mẩn tâm trí.

      rủ ánh mắt xuống, sợ khác thường của mình bị người khác nhìn ra.

      Hòa Sinh hướng tiếng: "Vương đại nhân, có thể bắt đầu chưa?"

      Nghe phải ngồi nửa canh giờ, nàng sớm sai người ta chuẩn bị tốt điểm tâm trái cây, dùng để giải lao.

      Vệ Cẩm Chi gật đầu, tận lực khiến thanh của mình nghe bình thường: "Có thể bắt đầu."

      Mặt trời tháng Mười, chiếu lên người ấm áp, nhưng ngồi chừng lát, nàng chịu được mệt nhọc.

      Vệ Cẩm Chi thấy nàng buồn ngủ, dáng vẻ đáng đến cực điểm, bút vẽ dừng lại, lên tiếng: "Nương nương, xin mỉm cười."

      Hòa Sinh lắc đầu, chi bằng có thể làm cho mình thoạt nhìn có tinh thần chút, khẽ nhếch miệng cười cười.

      Vệ Cẩm Chi kéo căng trái tim, cẩn thận : "Nương nương nếu là cảm thấy mệt mỏi, có thể đứng dậy lại lại hồi, thần sau đó vẽ tiếp là được, có gì đáng ngại."

      Hòa Sinh nhịn được duỗi lưng cái.

      đến trước vải vẽ tranh sơn dầu tìm tòi, người bức họa trông rất sống động, xinh đẹp mị lệ, nàng cũng biết, mình được vẽ ra như vậy, vậy mà có thể đẹp như vậy.

      Thúy Ngọc cũng ở bên cạnh khoa trương, "Đẹp quá, Vương đại nhân vẽ tốt."

      " là, người ta thế nhưng là lang các trung trong cung đó." Hòa Sinh che miệng cười, bưng đĩa trái cây đưa cho Vệ Cẩm Chi, "Vương đại nhân, khổ cực rồi."

      Nàng cách gần đó, người mang theo hương vị thơm mát của trái cây và hương hoa, mang theo tia ngọt chát.

      Vệ Cẩm Chi cơ hồ đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

      nhéo nhéo tay áo, thản nhiên chuyển qua bên cạnh.

      "Nương nương khen nhầm."

      Đúng là xa lạ. Hòa Sinh càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, ngược lại thở dài hơi.

      Thúy Ngọc bồi nàng chuyện, nghỉ ngơi hồi, Hòa Sinh sợ chậm trễ thời gian của , vội vàng lại ngồi xuống.

      Trước khi nàng xoay người lại chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Vòng tay của đại nhân tìm được chưa?"

      chuyện mất vòng tay ở tiệc Thất Vương ngày hôm đó.

      Vệ Cẩm Chi sững sờ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, thần tình mặt cũng có bao nhiêu biến hóa.

      " mất được, tạ nương nương quan tâm."

      Trong khoảng thời gian sau đó, mỗi lần vẽ được nét, liền ước gì có thể ngừng bút chuyện như vậy.

      Vẽ được càng nhiều, thời gian có thể chung đụng cùng nàng càng ít.

      Mỗi lần nhìn, đều mơ tưởng có thể nhìn lâu hơn chút nữa, muốn khắc dung mạo của nàng vào trong lòng, muốn nàng ngoái đầu lại nhìn , dù là chỉ là liếc mắt cũng được.

      Cuối cùng vẫn phải đặt bút.

      Thị nữ cẩn thận từng li từng tí cầm giấy Tuyên Thành, Vệ Cẩm Chi cung kính : "Nương nương liệu có chỗ nào hài lòng, thần trở về cải biến chút."

      Hòa Sinh khoát tay, vẽ đẹp như vậy, sao có thể hài lòng chứ. Ở đâu cũng đẹp.

      Giơ ngón tay cái lên khen, đằng trước có người đến truyền: "Vương gia hồi phủ."

      Trong mắt Vệ Cẩm Chi lộ ra vẻ buồn bã.

      chuẩn bị chào từ giã.

      Cho dù nàng bây giờ ở bên cạnh Thẩm Hạo, cũng có nghĩa là, nguyện ý tận mắt nhìn dáng vẻ tình thâm của phu thê bọn họ.

      số việc, chỉ là dùng lỗ tai nghe, ôm đầu khóc máu, huống chi là phải dùng đôi mắt nhìn.

      Hòa Sinh còn muốn cho Thẩm Hạo xem bức họa của mình, bản thân nàng hài lòng, nhưng vạn nhất có cái gì hài lòng sao.

      "Vương đại nhân xin dừng bước." Nàng cười cười, "Ta muốn cho Vương gia xem."

      Nàng lên tiếng, Vệ Cẩm Chi thể rời , đành phải lưu lại.

      Thẩm Hạo sải bước mà vào, tinh thần sáng láng.

      Lúc hạ triều Thánh Nhân tuyên vào Duyên Phúc Cung, thưởng đôi nam châu, bảo mang về cho Hòa Sinh.

      Chính là nam châu, vốn kỳ lạ quý hiếm, nhưng bởi vì là Thánh Nhân ban thưởng, cũng chỉ để cho cho Hòa Sinh, cái này rất đáng để cao hứng.

      Qua giàn trồng hoa thấy có khách lạ, nhìn kĩ phát là môn khách của Tam hoàng tử.

      Lập tức mất hết hứng thú.

      Nhưng che giấu tốt, mặt cũng lộ ra nửa điểm tâm tình.

      Hòa Sinh cao hứng chạy tới, Thẩm Hạo dắt bàn tay bé của nàng, hỏi: "Hôm nay Thái tử phi có tới?"

      Hòa Sinh nhún nhún vai, " có tới, đoán chừng chán rồi. Hôm nay lang các trung trong nội cung đến phủ vẽ tranh, vẽ ta đẹp lắm, chàng mau tới nhìn cái."

      Vệ Cẩm Chi nhanh chóng tiến đến hành lễ.

      Thẩm Hạo khẽ liếc , ánh mắt chuyển đến giấy Tuyên Thành bên cạnh.

      Đúng là đẹp.

      Có thể vẽ A Sinh của đẹp như vậy, đương nhiên thể keo kiệt khen ngợi vài tiếng, bỏ qua chuyện trước kia, tuỳ việc mà xét, thưởng hai mươi lượng vàng cho Vệ Cẩm Chi.

      "Lão Tam sao lại cho ngươi tiến cung làm lang các trung rồi, là nhân tài được trọng dụng." Những thứ khác , chỉ với tài hoa của người này, là đủ để vào triều làm quan, đảm đương trọng trách.

      Có lẽ, người này còn có thể trở thành vương bài cuối cùng của lão Tam.

      Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Hạo liền cảnh giác. Từ đầu tới đuôi dò xét Vệ Cẩm Chi phen.

      Mặc dù tướng mạo kia xấu xí, nhưng khí chất tốt, thoải mái tự nhiên đứng ở đó, ngược lại ra vài phần khí khái Ngụy Tấn.

      Nếu có thể mời chào còn gì tốt hơn. Nhưng nếu thể, vậy liền giết.

      Vệ Cẩm Chi cảm nhận được trầm và sát khí của người đối diện, trấn định tự nhiên, sợ hãi chút nào, phóng khoáng : "Thần thích sách sử, lang các trong nội cung cất giữ nhiều di tích ̉ danh họa, cho nên hạ quan mưu cầu nhìn trộm."

      Lời ngược lại là có chút khách khí nào. Thẩm Hạo nheo nheo khóe mắt, tiếp tục : "Đúng rồi, biết tính danh đại nhân? Lần trước hỏi qua, sau lại quên mất. Hôm nay bút pháp thần kỳ, bổn vương rất thích, đợi bức họa bồi dán xong, nhất định chuẩn bị hậu lễ gửi đến quý phủ cảm ơn."

      Ánh mắt Vệ Cẩm Chi rủ xuống, muốn mở miệng. Thẩm Mậu tuỳ tiện lấy tên cho , vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng .

      Trước khi thành công, đều phải dùng cái tên này.

      Nhưng lại thể .". . . Vương Tiểu Bát."

      Thúy Ngọc cười ra tiếng. Hòa Sinh nín cười, quát nàng tiếng, " được vô lễ."

      Tên . . . Quả là quá kì quái.

      Nghe như mắng chửi người phải sao?

      Dù sao cũng là đến phủ vẽ tranh, phải đối đãi cung kính.

      Thẩm Hạo ôm vai nàng, với Vệ Cẩm Chi: "Vương đại nhân nếu như đến, có chuyện kính xin Vương đại nhân nhất định phải giúp."

      Lời khách khí. Vệ Cẩm Chi : "Vương gia cứ việc phân phó."

      Thẩm Hạo : "Xin Vương đại nhân họa cho ta và nội tử bức họa phu thê."

      Vệ Cẩm Chi nắm chặt nắm đấm, giấu trong áo bào rộng thùng thình.

      chỉ là Thất phẩm lang các trung, nào dám cự tuyệt Vương gia quyền thế ngập trời?

      Vinh dự đáp ứng còn chưa đủ, phải cười đáp ứng, mới là đúng. Nhưng ruột gan như đứt từng khúc.

      Thẩm Hạo muốn cho Hòa Sinh ngồi đùi mình, nhưng Hòa Sinh xấu hổ, từ chối chịu.

      Nàng ngồi sát bên , đẩy tay duỗi tới ra, vợ chồng son ngồi với tư thế đoan chính.

      "Phải ngồi rất lâu đó, vi phu ôm nàng, chỉ nắm tay nàng."

      Hòa Sinh suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý.

      Vững vàng nắm chặt tay, mặt hai người cười đến xán lạn hạnh phúc, Vệ Cẩm Chi bị kích thích dám cũng muốn mở mắt ra.

      Nhưng chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủi, trước khắc vẫn còn cẩn thận thưởng thức khuôn mặt tươi cười của nàng, sau khắc lại phải nhìn nàng và người nam nhân khác cùng vẽ bức ảnh phu thê.

      Thẩm Hạo nghĩ, phải vẽ bức họa đẹp, đặt trong điện, lại sai người vẽ thêm mấy bức, sau này công vụ bên ngoài, nhớ nàng, là có thể lấy bức họa ra nhìn cái.

      Vì vậy hi vọng bức họa này là thập toàn thập mỹ, tốt nhất được có bất luận khuyết điểm nhỏ nhặt gì.

      lên tiếng gọi: "Thân thể Vương đại nhân thoải mái sao?"

      Vệ Cẩm Chi nhanh chóng che giấu tâm tình của mình, "Thần chỉ nghĩ đến nên dùng loại phương thức nào phác hoạ, nhất thời xuất thần, đa tạ Vương gia quan tâm."

      chẳng những muốn vẽ, còn muốn vẽ tốt, bức vẽ phải sinh động.

      Lúc này thể để cho người ta nghi ngờ.

      nhiều ít, vừa vặn cũng là nửa canh giờ, bức họa vẽ xong.

      Thẩm Hạo sai người nhận bức họa. Đây là cầu riêng, tự nhiên thể mang vào cung.

      Bùi Lương khách khí đưa Vệ Cẩm Chi ra ngoài cửa, cỗ kiệu thuê trước đó chờ từ lâu.

      Vệ Cẩm Chi khoát tay cự tuyệt, là vừa rồi cứng nhắc quá lâu, muốn tự mình về phủ.

      Bùi Lương khuyên nữa, vài câu cảnh đẹp ý vui liền coi như có gì.

      Vệ Cẩm Chi tâm tình nặng nề, vừa rồi ở Bình Lăng Vương phủ tâm tình ngột ngạt, chậm rãi tràn đầy ra bên ngoài, ưu sầu và giận dữ hóa thành keo dán mục nát đặc dính, ăn mòn từ trong tới ngoài của .

      ra tới vài bước, đối diện là kiệu mềm màu xanh, màn kiệu nhấc lên, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, vừa mới trông thấy khuôn mặt quen thuộc.

      Tống Dao xuống kiệu, hướng về phía Bùi Lương vừa xoay người : "Bùi quản gia!"

      Bùi Lương quay đầu lại vừa nhìn, là Tống gia nương, sao lúc này lại đến?

      đợi Bùi Lương mở miệng, Tống Dao chủ động : "Ta tới tặng đồ cho Vương phi."

      Bùi Lương biết nàng và Hòa Sinh giao tình tốt, vội vàng đón người vào.

      Trong hẻm , Vệ Cẩm Chi cứng đờ nhìn chằm chằm vào thân ảnh vàng nhạt dần dần xa kia, đột nhiên nghĩ tới chuyện.

      Trước kia ở Thịnh Hồ, tìm A Sinh, đụng phải, chính là tiểu nương này.

      Lúc ấy nàng như thế nào ấy nhỉ?

      -- "Ta cùng với Hòa Sinh giao tình rất tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau."

      Có đôi khi, so với lỗ mãng nôn nóng tới gần người, ra tay từ người bên cạnh nàng, có thể đạt được hiệu quả tưởng được.

      Tống Dao là thay Tống Vũ Chi đến tặng bút ký.

      Tống Vũ Chi và Diêu Yến là thí sinh cùng khoá, hai người biết tại sao lại nhận thức nhau, hơn nữa còn hận gặp nhau quá muộn, trò chuyện với nhau vui.

      Tống Vũ Chi nay ở Bạch Mã thư viện Vọng Kinh bồi dưỡng, chỗ đó có lão sư giải thích Luận Ngữ vô cùng tốt, kiến giải thích độc đáo, giải đáp sâu sắc.

      Sau khi Diêu Yến nghe , liền xin Tống Vũ Chi sao lại bút ký.

      Tống Dao nhiều ngày gặp Hòa Sinh, mượn lý do này, vừa vặn đến nhà ôn chuyện với Hòa Sinh.

      Vừa mới vào điện, mới phát Thẩm Hạo cũng ở đây, tiện ở lâu, hàn huyên được vài câu, để bút ký xuống liền chuẩn bị .

      Hòa Sinh tiễn nàng ra ngoài, biết nàng hôm nay đến thăm, nhất định có chuyện quan trọng.

      Tống Dao có chút do dự, ra chuyện Vệ Lâm.

      ra, Tứ Vương tử Mạc Bắc Thác Bạt Luân vẫn còn nương nhờ Vệ gia , ngày kia cãi nhau với Vệ Lâm, đột nhiên cường hôn Vệ Lâm, còn thích nàng.

      Vệ Lâm xấu hổ mặt mũi gặp người, bản thân cũng có biện pháp, nàng có chút thích Thác Bạt Luân, nhưng lại sợ lòng, cho nên kéo Tống Dao muốn hỏi.

      Tống Dao chưa bao giờ, ở đâu nhận định được những thứ này, cho nên mới nghĩ tới đến nhà tìm Hòa Sinh.

      ra là như vậy. Hòa Sinh cũng lo lắng, nàng đối với vị Tứ Vương tử Mạc Bắc kia hiểu nhiều lắm, dù sao quan hệ đến chung thân đại của Vệ Lâm, thể nóng vội.

      "Ngươi bảo nàng trước nên sốt ruột, dù sao cũng là Vương tử, mà nhà lại ở Mạc Bắc xa xôi, phải điều tra ràng xem có đón dâu đính hôn gì hay chưa."

      Tống Dao gật gật đầu, quả nên như thế.

      Vạn nhất người ta vừa thích, vừa cưới tam thê tứ thiếp, Vệ Lâm nếu chui đầu vào, đến lúc đó nhất định thương tâm.

      Tiễn Tống Dao rồi, Thẩm Hạo tại đọc bút ký, hỏi: "Đây là cho đệ đệ của nàng mà, đưa cho nàng làm chi?"

      Hòa Sinh chui vào trong lòng ngực của , "Tiểu tỷ muội muốn trò chuyện, nào biết vừa vặn đụng phải chàng."

      Thẩm Hạo để bút ký xuống, sai người đưa bút ký cho Diêu gia.

      Xoa khuôn mặt nhắn của nàng, "Đó là đương nhiên, phu quân quan trọng hơn."

      Hòa Sinh che miệng cười, trả lời.

      Hòa Sinh nghĩ đến chuyện Vệ Lâm, hỏi : "Tứ Vương tử Mạc Bắc, có từng đón dâu chưa?"

      Thẩm Hạo hiếu kỳ, " lắm, nghĩ gì mà lại hỏi như thế?"

      Hòa Sinh đem chuyện của Vệ Lâm lần.

      Thẩm Hạo trầm giọng, " sau này sớm muộn cũng phải về Mạc Bắc, Vệ Lâm chẳng lẽ nguyện ý theo trở về sao?"

      Hòa Sinh cọ bả vai , "Tóm lại chàng trước tìm hiểu chút tình huống của , được ?"

      Thẩm Hạo dĩ nhiên là đáp ứng.

      Bảy ngày sau chính là khảo thi mùa Thu, Hòa Sinh đưa Diêu Yến trường thi, Thẩm Hạo cũng muốn theo.

      Hòa Sinh lắc đầu: "Trường thi nhiều người như vậy, đều là sĩ sinh, nếu như chàng , vạn nhất bị người nhận ra làm sao bây giờ? Tiểu Yến cũng , muốn kinh động tỷ phu . Cho nên, vẫn là ta a."

      Thẩm Hạo suy nghĩ chút, đành phải đáp ứng, "Tuy là thường phục xuất phủ, nhưng nên mang nha hoàn thị vệ, người cũng thể thiếu."

      Hòa Sinh gật đầu, "Biết rồi."

      Khảo thi mùa Thu ngày ấy, người người tấp nập.

      Vô luận là hàn môn đệ tử, hay là con em thế gia, đều lấy kim bảng đề danh làm kiêu ngạo, đây là bước đầu tiên dương danh thiên hạ của bọn họ.

      Hòa Sinh mặc trang phục bình thường, cùng Diêu cha Diêu nương cùng chỗ tiễn Diêu Yến.

      Khảo thi mùa Thu tổng cộng tiến hành năm ngày, trong năm ngày, thí sinh thể ra trường thi, hết thảy hoạt động đều tiến hành ở trong trường thi.

      Đồ vật nên mang đều mang theo, Diêu Yến chuẩn bị vào trường thi.

      Hòa Sinh kín đáo đưa khăn tay có thêu chữ "Thắng" cho Diêu Yến.

      Vốn nàng định thêu hầu bao, nhưng trường thi cho phép mang theo các loại túi gấm hầu bao, cho nên liền cắt khối vải màu vàng, ở phía thêu chữ thắng, nguyện vọng thắng ngay từ trận đầu.

      Diêu Yến nắm chặt khăn, chỉ có thêu chữ, nhưng ngã trái ngã phải, thấy lắm, còn tưởng là chữ mới.

      Khăn này nhìn trong mắt người khác, nhất định là xấu xí chịu nổi.

      Diêu Yến thích cực kỳ, cầm khăn buộc chỗ vạt áo, mở ra, đem thắng chữ lộ trước mặt người khác, thoải mái mà vào.

      chưa được mấy bước, trước mặt bị người đụng phải, có đứng vững liền ngã mặt đất.

      Hòa Sinh và Diêu cha Diêu nương vội vàng tiến lên nâng dậy.

      "Thực xin lỗi, là ta nhất thời nóng vội, thấy đường." Đối diện truyền tới thanh sợ hãi, ngước mắt vừa nhìn, là cái tiểu tử thanh tú.

      Khuôn mặt tiểu tử nghẹn đỏ bừng, mặt khom lưng xin lỗi, mặt nhìn vào cửa ra vào trường thi, dường như tập trung.

      Diêu Yến vẫy vẫy tay, có để ở trong lòng, quay đầu lại với người Diêu gia: "Cha mẹ, tỷ tỷ, các ngươi trở về ."

      Dứt lời, xoải bước lên trước, ý chí chiến đấu sục sôi.

      Bắt đầu từ nơi này, muốn người trong khắp thiên hạ, đều biết có sĩ sinh gọi là Diêu Yến.

      muốn làm kim bảng đệ nhất trạng nguyên.

      Tiểu tử vừa rồi đụng người theo sau lưng Diêu Yến, bó tay bó chân.

      Diêu Yến quay đầu lại, hỏi: "Ngươi theo ta làm chi?"

      An Thiến rủ mắt xuống, dám thở mạnh.

      Nàng nhất định phải thay ca ca của nàng khảo thi công danh.

      "Ta. . . Ta có chút khẩn trương."

      Diêu Yến sáng tỏ, cuộc thi lớn như vậy, nôn nóng bất an cũng là chuyện hợp tình lý. Mọi người cùng là sĩ sinh, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.

      Mở miệng ôn nhu an ủi vài câu, vào cửa, hai người vậy mà phân ra ở hai gian phòng khảo thi liền nhau. Phòng khảo thi của An Thiến sát bên tường, bên cạnh cũng chỉ có gian phòng khảo thi của Diêu Yến, đối diện cũng là tường.

      An Thiến vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấu thân phận nữ nhân, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi trước khi thi, lên tiếng cầu xin Diêu Yến: ". . . Buổi tối lúc ngủ, huynh đừng nhìn qua phía bên ta."

      Diêu Yến tất nhiên là khinh thường người ăn cắp bài thi, mặc dù tài trí bằng người, nhưng dầu gì cũng là học phú ngũ xa xem qua là nhớ.

      Nam tử hán tranh tranh thiết cốt, làm sao có thể làm ra chuyện ăn gian như vậy?

      "Ngươi cũng đừng nhìn qua phía bên ta."


      Last edited: 12/5/18

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :