1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 71

      Lần du lịch này, địa điểm được chọn chính là Viên Trang (thôn trang có vườn) Thanh Lương ở Vân Châu.

      Thẩm Hạo vốn định mang nàng vài nơi chọn, nhưng lo lắng nàng chịu nổi đường tàu xe mệt nhọc, cho nên lựa chọn thôn trang mát mẻ gần đây.

      Vân Châu cách Vọng Kinh rất gần, ra khỏi thành Vọng Kinh, về phía Nam khoảng canh giờ, là có thể đến thành Vân Châu. Thành Vân Châu lớn, chỉ bằng phần năm Vọng Kinh, bên trong thành nhiều kỳ nhân chuyện lạ, cũng xem như là thành thần bí.

      Mặc dù là láng giềng với Vọng Kinh, nhưng dân phong Vân Châu càng thêm cởi mở, nhiều danh lam thắng cảnh, kiến trúc kỳ lạ tinh xảo, là nơi cái du ngoạn tốt.

      Năm xưa lúc triều đại mới lập, ở Vân Châu xây dựng Viên Trang, là khai quốc Hoàng Đế vì hoàng hậu mà xây dựng, bên trong trang trí xa hoa, cái gì cần có đều có, tập hợp sư phụ lâm viên toàn thiên hạ xây nên.

      xe ngựa, Thẩm Hạo nhìn qua giai nhân nhắm mắt nghỉ ngơi trong ngực, trong lòng hơi ngứa.

      Lần này xuất hành, cố ý chọn xe ngựa rộng rãi, bên trong có bàn giường, vì chính là —— có thể thoải mái dễ chịu mà làm chuyện xấu hổ.

      Nhưng mà Hòa Sinh đối với chuyện này biết chút nào, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, bị Thẩm Hạo bổ nhào lên.

      Xe ngựa lắc lư lắc lư, giường hai người động động, Hòa Sinh cố nén lên tiếng, chuyện xấu hổ như vậy, bên ngoài còn có người theo, vạn nhất bị nghe thấy là còn mặt mũi nào nhìn người.

      Nàng càng xấu hổ, Thẩm Hạo càng nhịn được.

      Hành trình xe, cuối cùng chấm dứt trong tiếng thở gấp.

      Đến Viên Trang Thanh Lương, Bùi Lương và Thúy Ngọc hai mặt nhìn nhau, ai mời chủ tử xuống xe đây?

      Thúy Ngọc nháy mắt với —— ngươi là nam nhân, ngươi .

      Bùi Lương co cổ lại, vạn nhất hai người xe tình nồng mật ý, nếu như gọi, cẩn thận, khả năng bị Vương Gia đưa Lan Viện.

      Trời thương chiếu cố, còn chưa cưới vợ, muốn cứ như vậy đánh mất niềm vui thú làm nam nhân.

      Bùi Lương lắc đầu giống như trống lắc, chỉ vào Thúy Ngọc, bảo nàng .

      Hai người giằng co được, cuối cùng lựa chọn chơi đoán số.

      Ba trận hai thắng, Bùi Lương thua.

      Thúy Ngọc nhún nhún vai, bày ra biểu tình "Ngươi xui ai xui", Bùi Lương khóc ra nước mắt chạy đến dưới xe ngựa, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng gọi: "Vương Gia Vương Phi?"

      Thúy Ngọc đập vai , "Lớn tiếng chút, các chủ tử nghe được."

      Bùi Lương thở hơi dài, chết chết thôi.

      "Vương Gia Vương Phi, đến thôn trang Thanh Lương." gần như là rống lên.

      Vài giây sau, trong màn xe ném ra nghiên mực, chắc là tiện tay chộp được.

      Hòa Sinh cả người vô lực nằm ở trong ngực Thẩm Hạo, ngón tay chỉ chỉ lồng ngực tinh tráng của , "Vương Gia, chúng ta nên xuống xe thôi."

      Thẩm Hạo vội, cúi người hôn miệng của nàng, cười : "Vi phu biểu như thế nào? Có thích hay ?"

      Quả thực xấu hổ muốn chết người. Hòa Sinh chui vào trong lòng ngực của , ngón tay nhàng vẽ vòng tròn, thanh xíu: "Vô cùng thích."

      Thẩm Hạo mò lên nàng lại là phen **.

      Bùi Lương đứng ngoài xe ngựa cũng có nhãn lực, nhanh chóng điều người chung quanh hết.

      cùng Thúy Ngọc ngồi ở bậc thang chuyện phiếm.

      Hai người đều là người nhìn Thẩm Hạo và Hòa Sinh đường đến với nhau, thời gian trước bởi vì chuyện hôn , loay hoay sứt đầu mẻ trán, tại rốt cuộc có cơ hội thả lỏng trò chuyện .

      Nhìn động tĩnh xe ngựa cách đó xa, Bùi Lương và Thúy Ngọc đều có chỗ cảm khái.

      dễ dàng mà.

      "Ai, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bùi Lương hiếu kỳ hỏi câu.

      Thúy Ngọc đáp: "18 rồi."

      Bùi Lương lầm bầm câu, 18, tuổi phù hợp, tính lỡ .

      Thúy Ngọc nghe , chỉ nghe ba chữ lỡ phía sau, có chút tức giận, đứng dậy chuẩn bị tránh ra.

      Bùi Lương kéo mép váy nàng, "Ngươi chuẩn bị lúc nào lập gia đình?"

      Thúy Ngọc tức giận câu: " lấy chồng!" Dứt lời liền qua bên kia.

      Bùi Lương sửng sốt, nha đầu kia sao nóng nảy dữ vậy ta.

      Nhìn thân ảnh Thúy Ngọc rời , Bùi Lương nghĩ thầm, nha đầu kia cùng nương nương chủ tử của nàng giống nhau, là nàng đanh đá.

      ngược lại rất ưa thích đanh đá, lấy về nhà làm bà quản gia khẳng định tuyệt vời.

      Sau nửa canh giờ, rèm xe ngựa rốt cuộc vén lên, Thẩm Hạo ôm Hòa Sinh xuống xe.

      Người bên ngoài vội vàng tiến lên hầu hạ.

      vào vườn, Hòa Sinh mệt mỏi vô cùng, vì hôm nay xuất hành, nàng sáng sớm liền rời giường, tối hôm qua bị giằng co phen, buổi sáng ở xe ngựa lại bị giày vò phen, eo chua xót đau đớn như sắp đứt ra.

      Vừa vào nhà, nàng quan tâm gì nữa, dính giường liền ngủ.

      giấc tỉnh ngủ là buổi chiều. Khi nàng mở mắt ra trông thấy Thẩm Hạo chống cằm, mỉm cười nhìn nàng.

      Khoảng cách gần như vậy, nàng gần như đều có thể cảm nhận được hô hấp của .

      Tay của đặt ở bụng nàng, cười : "Vừa rồi nghe thấy bụng của nàng réo ầm ầm, nghĩ cũng nhanh tỉnh."

      đỡ nàng đứng dậy, duỗi ngón tay ra vén mái tóc dài của nàng ra sau cổ, hôn đôi má, sai người đưa đồ ăn lên.

      Hòa Sinh bị ôm ở gối, mở miệng dùng bữa.

      Nàng ôm cổ của : "Buổi chiều chúng ta làm cái gì?"

      Thẩm Hạo múc muỗng canh đút vào miệng nàng, " ngâm ôn tuyền."

      Nghe nhắc đến ôn tuyền, nàng liền nhớ lại chuyện lần trước cùng Cảnh Trữ Vương Phi lặn nước. Hòa Sinh dừng chút, : "Ta muốn học lặn nước."

      Thẩm Hạo hiếu kỳ: "Sao bỗng nhiên muốn học cái này?"

      Hòa Sinh nâng khuôn mặt nhắn lên, "Vạn nhất ngày nào đó chàng rơi vào nước, ta có thể cứu chàng nha."

      . . . Giống như rất có khả năng, Thẩm Hạo xoa xoa nàng: "Đứa ngốc, ta cứu nàng có."

      Hòa Sinh lắc , làm nũng nhất định phải học.

      Thẩm Hạo lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng.

      "Vậy trước tiên học lặn nước, sau đó lại ngâm ôn tuyền."

      Hòa Sinh vui vẻ hôn cái, miệng đầy nước bôi lên mặt .


      Bên trong thôn trang Thanh Lương có công tượng làm thác nước, dẫn nước tới thác nước, tích trữ thành ao nước, hồ ngọc bích dập dờn, trong suốt nhìn thấy cả đáy, tiên hoàng gọi là "Bích Trì."

      Thẩm Hạo sai người che vải bố chung quanh hồ ngọc bích, ngăn cản tất cả mọi người, giúp nàng cởi áo.

      "Chỉ học nửa canh giờ." Thời tiết mặc dù hiếm khi ấm lại rồi, nhưng dù sao trời gần tháng mười, ở trong nước lâu, lo lắng nàng bị cảm lạnh.

      . . . Nửa canh giờ sao đủ nha. Hòa Sinh kháng nghị, "Dù sao trước khi chúng ta trở về, ta phải học được lặn nước."

      càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, giúp nàng vào trong nước, hỏi: "Trừ ăn và ngủ ra, bình thường thấy nàng tích cực như vậy, nhưng lúc này học lặn nước có tác dụng gì, chẳng lẽ lại so với người khác sao?"

      Hòa Sinh nháy mắt mấy cái, có chút ý tứ tốt lắm, thực cho biết: "Vào tháng tám, Cảnh Trữ Vương Phi mời ta Sơn Trang nghỉ mát, tất cả mọi người đều biết bơi, chỉ có ta biết."

      ra là như vậy. Quý nữ Vọng Kinh lưu hành cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa đánh bóng, lặn nước, mọi người kết giao du ngoạn, phần lớn thể rời bỏ mấy loại hoạt động này.

      Khó trách nàng muốn học.

      Hòa Sinh là người người biết bơi, vịn lấy căn bản dám buông ra. vất vả mới dám xuống nước, nước ở đầu gối, muốn chui vào trong nước, nàng lại thấy hơi sợ.

      Vừa sợ hãi thử cúi người, vừa : "Các nàng biết, ta cũng muốn biết, nếu để người ta nữ chủ nhân Bình Lăng Vương Phủ là người tốt nước sơn hơn tốt gỗ, mất mặt lắm." (ý chị chỉ được vẻ ngoài, ngoài ra ko biết gì hết)

      Thẩm Hạo điểm cái mũi của nàng, "Nàng muốn như thế nào như thế ấy."

      Nàng nếu muốn làm người tốt gỗ hơn tốt nước sơn, làm cho nàng có nước sơn xinh đẹp nhất tinh xảo nhất, nàng nếu muốn làm nữ nhân hậu viện, liền cho nàng uy phong của nữ nhân hậu viện.

      Chỉ cần nàng vui vẻ.

      Thẩm Hạo dạy nàng bí quyết lặn nước, soạn thành khẩu quyết cho nàng học thuộc.

      Khẩu quyết đơn giản dễ dàng đọc thuộc, nàng học thuộc lượt liền nhớ kỹ.

      Lấy dũng khí, rốt cuộc muốn bắt đầu lặn nước. Thẩm Hạo đứng ở phía trước nàng, nắm cổ tay của nàng, cho nàng chậm rãi vào trong nước.

      hơi nín thở vào trong nước, nước chưa qua cổ, túm tay nàng, kéo nàng về phía trước.

      "Chân bơi ra hai bên."

      Bởi vì đầu vẫn còn ở mặt nước, cho nên khẩn trương lắm, rất sợ ở trong nước bị nghẹn thể hít thở.

      Từng bước mà dạy, nàng học được càng ngày càng tốt, chủ động bảo Thẩm Hạo thả tay, để tự nàng bơi.

      lo lắng, cong lưng bảo hộ ở bên cạnh người nàng, : "Vậy nàng cẩn thận chút, chú ý di động cao thấp để hít thở."

      Hòa Sinh gật gật đầu.

      quá thuận lợi, có Thẩm Hạo bảo vệ, nàng liền uống nước.

      Thẩm Hạo vội vàng kéo nàng lên bờ, đau lòng vỗ phía sau lưng nàng, "Nửa canh giờ rồi, học được a."

      Hòa Sinh muốn buông tha cho, : "Ta lại học nửa canh giờ."

      Thẩm Hạo cái gì cũng đáp ứng. Trước kia khi nàng ở Thịnh Hồ, lúc rơi xuống nước đúng lúc quỳ thủy đến, thân thể vốn có chỗ suy yếu, nước lạnh như vậy, ngâm quá lâu cơ thể dễ dàng bị lạnh

      lời nào, ôm ngang nàng lên, về hướng ôn tuyền.

      Hòa Sinh lấy làm tiến, cầu khẩn : "Ngày mai ta còn muốn đến bơi, được ?"

      Thẩm Hạo bất đắc dĩ nhìn nàng, "Sặc thành như vậy, nàng vẫn còn muốn học?"

      Hòa Sinh gật đầu, "Muốn học muốn học, ta thế nhưng là nương tử của chàng, phu quân của ta lợi hại như vậy, ta thân là nương tử, đương nhiên thể rớt lại phía sau, sao có thể khó khăn liền dễ dàng buông tha như vậy?"

      khéo . Thẩm Hạo cố mà gật gật đầu.

      Hòa Sinh hôn cái cằm , đầu lưỡi liếm láp.

      nuốt cái, nhìn về ôn tuyền phía trước, ánh mắt mỉm cười, cong khóe miệng cái.

      Vào ôn tuyền, sương trắng hầm hập bay lên, Thẩm Hạo vào trước thử thử độ ấm của nước, rồi sau đó mới dẫn nàng xuống nước.

      " thoải mái --" thân thể được làn nước ấm áp bao trùm, nàng hưởng thụ nhắm mắt lại.

      Thẩm Hạo tới, cắn vành tai nàng: "Nương tử, xương sống thắt lưng đau?"

      Hòa Sinh : "Đau, đặc biệt đau." Đều là bị làm hại!

      Tay Thẩm Hạo xuống, "Vậy ta giúp nàng xoa bóp."

      Nhấn cái chính là canh giờ.

      Bọt nước văng khắp nơi, vưu vân thế vũ.

      Lúc trở về phòng, nàng cơ hồ đứng lên cũng nổi, chân mềm nhũn, căn bản có khí lực.

      Thẩm Hạo rất có cảm giác thành tựu, cõng nàng trở về, vừa trở về, liền sai người truyền lệnh chuẩn bị cơm tối.

      Lúc ăn cơm, tuân thủ lời hứa, hề đùa giỡn nàng.


      Lấp đầy bụng rồi, buổi tối mới có khí lực tiếp tục. Thẩm Hạo ngừng nghỉ mà cho nàng ăn, nhìn nàng ăn xong hai bát cơm lớn, lúc này mới yên tâm.

      Cơm nước xong xuôi, hai người lên lầu các.

      Tối nay ánh sao sáng ngời, muốn dẫn nàng ngắm những vì sao.

      Vọng Tinh Các, cao vút trong mây, đứng ở các nhìn xuống, cơ hồ có thể quan sát toàn thành.

      Lầu cao như vậy, ôm nàng, từng tầng trèo lên .

      Gần như thở dốc.

      Hòa Sinh nằm ở trong lòng ngực của , cảm thán, thể lực Vương Gia quá tốt.

      Ngược lại nghĩ đến chuyện xấu hổ, nhìn qua đình các như như ở phía trước, nàng đột nhiên toát ra ý nghĩ -- hôm nay bọn họ làm nhiều lần như vậy, buổi tối có lẽ làm nữa nhỉ?

      Nàng lắc đầu, nghĩ thầm, chắc chắn , leo nhiều thềm đá như vậy, ngoài mặt mệt, nhưng khẳng định cũng tiêu hao ít khí lực.

      Vương Gia sĩ diện, có mệt cũng biểu ra ngoài. Theo thứ tự suy đoán, buổi tối nàng có thể chuyên tâm đếm sao á.

      Nhưng mà, lại lần nữa chứng minh nàng sai rồi.

      Đình đá ngoài trời, trời làm chăn, đất làm gối, Thẩm Hạo ôm nàng như vậy, vui sướng lại tới lần nữa.

      Hòa Sinh khóc ra nước mắt, nếu nàng chán ghét làm chuyện thẹn thùng như vậy, vậy còn dễ , có thể trực tiếp cự tuyệt.

      Thế nhưng nàng lại rất thích.

      ôm nàng ngồi dậy, cho nàng nghe tên các ngôi sao.

      Nàng nghe hết sức chuyên chú.

      Đột nhiên bầu trời có sao băng lên, nàng vội vàng nhắm mắt chắp tay cầu nguyện.

      Nàng mở mắt trông thấy cũng cầu nguyện.

      Nàng hiếu kỳ hỏi: "Vương Gia, chàng cầu gì thế?"

      Thẩm Hạo cho nàng biết, gẩy gẩy vành tai của nàng, " ra linh."

      . . . Vậy nàng cũng .

      lát sau, Thẩm Hạo chịu nổi, sáp tới gần hỏi nàng: "Nàng sao?"

      Hòa Sinh học dáng vẻ của , "Vương Gia , ra linh."

      Thẩm Hạo trầm tư lát, rồi sau đó kéo tay của nàng, ở trong lòng bàn tay của nàng hoạt động.

      " thể , chúng ta có thể viết mà."

      Hòa Sinh cũng kéo tay của , "Chàng viết, ta liền viết."

      Hai người cùng nhau viết chữ lòng bàn tay.

      Ngón tay vừa khẽ động, viết tâm nguyện của mình, nhưng đồng thời chú ý chữ đối phương viết trong lòng bàn tay mình.

      -- Vĩnh viễn cùng A Sinh (Vương Gia) cùng chỗ.

      Vậy mà nguyện vọng đều giống nhau.

      ôm nàng, dùng trán dán lên trán nàng, thỏa mãn cười cười: "Nhất định có thể."

      Nàng khẽ mấp máy miệng, liền có thể gặp được môi của .

      "Vậy còn kiếp sau?"

      Thẩm Hạo ngậm lấy môi của nàng: "Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tám đời đều muốn cùng chỗ với nàng."

      Nàng dò dò tay của , ôm lấy ngón út của , "Ngoéo tay."

      Thẩm Hạo cười: "Ngoéo tay."

      Hòa Sinh thỏa mãn ôm lấy .

      ***

      Diêu gia gần đây xảy ra chuyện phiền lòng, bọn họ có vẻ như bị người quấn lấy.

      Kẻ quấn người cũng phải người bình thường, là Đông Dương quận chúa nổi danh lừng lẫy của Tương Dương Vương phi.

      Từ ngày gặp mặt cầu đá, Đông Dương quận chúa mỗi ngày đều chạy đến Diêu gia, vừa mới bắt đầu còn có thể cung kính đưa sổ con, muốn đến nhà bái phỏng.

      Sau vài ngày, dứt khoát trực tiếp vào cửa, báo vào.

      Diêu cha có chút lo lắng, êm đẹp, làm sao lại chọc phải quận chúa? Nghe còn là thân thích nhà mẹ của Bình Lăng Vương, vậy lại càng được đuổi khách ra ngoài rồi.

      Diêu nương nhìn quà tặng bày đầy phòng, chau mày, hỏi Diêu cha: "Ông có cảm thấy là lạ , chúng ta và nàng vốn quen biết, hà tất mỗi ngày chạy đến nhà của chúng ta?"

      Diêu cha sững sờ, lắc đầu: "Chỉ mong chỉ là nhất thời cao hứng."

      Diêu nương vẫn an tâm.

      Diêu cha an ủi: " có việc gì, đợi A Sinh du ngoạn trở về, với nàng chút, xem có thể nghĩ cách hay ." Dù sao đến nhà nhiều lần như vậy, là làm cho người ta cảm thấy rất áp lực mà.

      Ngoại trừ lần đầu tiên Đông Dương đến nhà, Diêu Yến lễ phép ra ngoài gặp, từ đó mỗi khi nàng lại đến, Diêu Yến cũng ra mặt gặp khách.

      Đông Dương trước sau như nhìn sắc mặt, trực tiếp chạy tới thư phòng, đứng trong sân gọi : "Diêu Yến, ngươi ra cho ta."

      Diêu Yến muốn ra ngoài gặp nàng.

      Đông Dương chịu bỏ qua, múa đao lộng thương muốn nạy cửa ra.


      Diêu Yến bất đắc dĩ, đành phải mở cửa gặp, lạnh lùng câu: "Ta muốn đọc sách, quận chúa có chuyện gì quan trọng?"

      Đông Dương đến gần phòng, tiểu tử này rất có cá tính.

      "Muốn khảo thi mùa thu sao?" Nàng liếc cái, nghĩ thầm, nếu như khảo thi công danh phải đệ đệ Trắc Phi, nàng ngược lại có thể cho vào Tương Dương phủ làm thị vệ.

      Lớn lên giống lục biểu ca như vậy, thể đặt bên cạnh, quá đáng tiếc.

      Diêu Yến xoay người đóng cửa lại, vào trong sân. Đông Dương đuổi theo.

      Vóc người tương đối cao, nàng mặc dù lớn hơn , nhưng vóc người quá thấp, chỉ mới đến bả vai .

      Đông Dương quận chúa ngang ngược kiêu ngạo, Vọng Kinh người nào biết. Diêu Yến muốn trêu chọc vị đại Phật này, nhớ tới chuyện ở cầu đá ngày đó, hối hận vô cùng.

      Mấy ngày nay nàng mỗi ngày đến tận cửa, cũng ý đồ đến, quấy nhiễu lòng người bàng hoàng.

      Diêu Yến dừng bước, tỷ tỷ của vừa mới gả vào vương phủ, thể gây phiền toái cho nàng.

      đột nhiên xoay người lại, Đông Dương ở phía sau tránh né kịp, trực tiếp đập vào lồng ngực .

      Đông Dương bụm cái mũi đỏ, vô thức muốn nổi giận, giương mắt thấy khuôn mặt biểu tình của Diêu Yến, lúc này nhịn vui trong lòng xuống, đem lời muốn nuốt xuống.


      Diêu Yến lui ra phía sau bước, hai tay chắp tay thi lễ, đứng đắn nghiêm túc bồi tội với nàng: "Ngày ấy ở cầu đá, ta biết là quận chúa, có chút mạo phạm, kính xin rộng lòng tha thứ."

      Đông Dương rất dễ chịu, vẫy vẫy tay: "Việc mà thôi, cần nhắc tới."

      Diêu Yến nhíu mày càng chặt. Nhìn bộ dạng nàng như vậy, giống như phải tới đây tìm phiền toái?

      Vậy tại sao mỗi ngày đều chạy tới Diêu gia? Diêu Yến uyển chuyển vừa ý tứ của mình, Đông Dương nghe hiểu, tiếp tục theo .

      Khi còn bé nàng cũng vô lại như vậy, mặc dù có khi biểu ca mất hứng, thế nhưng là chưa từng giáo huấn nàng, trái lại, còn thường thường che chở nàng.

      Đông Dương nhớ tới cái gì, kéo : "Vừa nãy khi ta tới, thấy nhà ngươi có cây táo, nếu chúng ta hái táo nhé?"

      . . . Mạc danh kỳ diệu. Diêu Yến ngước mắt liếc nhìn nàng cái, muốn cự tuyệt, lại sợ nàng cãi lộn, dù sao, đúng là thấy tận mắt qua nàng có bao nhiêu bá đạo.

      Nữ nhân có thể chiếm cứ con phố cho người qua, rất có thể vì ăn táo tróc hết nóc phòng nhà lên.

      là đau đầu. Diêu Yến tự nhận xui xẻo, trong lòng cầu nguyện, chỉ cầu nàng ăn xong táo mau chóng rời .

      đến dưới tàng cây, nàng cuộn ống tay áo lên chuẩn bị leo cây.

      "Ngươi đợi đấy." Nàng đĩnh đạc vỗ vỗ vai Diêu Yến, vịn cây bò lên.

      Động tác nàng linh hoạt, gọi Diêu Yến dưới tàng cây: "Bắt lấy."

      Nàng ôm chặc cây, lắc lắc, khiến quả táo rơi xuống dưới.

      Diêu Yến dùng áo bào đón táo.


      Đông Dương đứng ở ngọn cây, nhìn người phía dưới, nhớ tới năm ấy lục biểu ca cũng cho nàng hái táo như vậy.

      Vốn tưởng rằng người lấy nàng, nhưng quay đầu lại cưới người khác.

      Đều là lỗi của Mạc Tranh Hỏa.

      Leo xuống, nàng đĩnh đạc cười, hỏi: "Đón được bao nhiêu, đủ ăn ?"

      Táo nằm đầy trong lòng Diêu Yến, liếc nhìn nàng cái, vẻ mặt ngưng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng.

      . . . Có sâu.

      Đông Dương có chút xấu hổ, "Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?"

      Diêu Yến chỉ chỉ nàng: " đầu ngươi có sâu, chỉ con, sâu ăn lá lớn, uốn éo uốn éo."

      Đông Dương cứng đờ.

      Nàng sợ nhất sâu bò qua bò lại, cho rằng đó là loài vật bé đáng ghét nhất đời.

      ". . . Ngươi giúp ta lấy xuống ."

      Diêu Yến ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt: "Ta ghét sâu." Nhưng nhanh chóng bổ sung, "Nhưng nếu quận chúa dặn dò, ta nhất định nghe theo, nhưng --"

      "Nhưng?"

      Diêu Yến : "Quận chúa đại giá phủ đệ, là vinh hạnh của Diêu gia chúng ta, nhưng mỗi ngày đều đến, giống như có chút tốt lắm."

      Lần này, Đông Dương ngược lại là toàn bộ nghe .

      Hóa ra là muốn đuổi người, lá gan tiểu tử này thực lớn."Ta thích chạy chỗ nào liền chạy chỗ đó, ta mỗi ngày đến nhà các ngươi nhà tặng lễ được sao?"

      Nếu phải vóc người này giống như lục biểu ca, nàng sớm đấu võ rồi.

      Diêu Yến lắc đầu, "Nhà của chúng ta thiếu những thứ này."

      Đông Dương tức điên, "Tóm lại ngươi trước giúp ta lấy sâu xuống !"

      Nàng cứng ngắc dám động, ràng cảm nhận được sâu đầu di chuyển từng chút .

      Quả thực buồn nôn đến cực điểm a.

      Diêu Yến tỉnh táo nhìn nàng, "Quận chúa đến cùng có ý đồ gì?"

      Đông Dương chuyên tâm nghĩ đến bắt sâu xuống, nhịn xuống tính khí nóng nảy gần đây, ôn tồn : "Ta có ý đồ gì hết, chỉ cảm thấy ngươi thân chính khí, là người tốt hiếm thấy."

      Chồn chúc tế gà, Diêu Yến khiêu mi: "Cho nên?"

      Đông Dương : "Cho nên muốn dính tinh thần chính nghĩa nhiếu chút."

      cái quỷ gì thế này. Diêu Yến nghiêng đầu, mặt đất tìm nhánh cây , khều khều đầu nàng.

      "Mặc kệ quận chúa có ý đồ gì, Diêu gia cũng có thứ ngươi muốn, sau này nên lại chạy tới nơi này."

      quăng sâu dính nhánh cây xuống dưới chân nàng, Đông Dương sợ tới mức nhảy ra.

      Diêu Yến xoay người lại rời .

      Đông Dương tức giận nhìn bóng lưng gầy yếu trong gió, nắm chặt nắm đấm.

      đời này nàng có được, có lục biểu ca người, là đủ rồi.

      ***

      Vệ Cẩm Chi phái người đưa thơ cho Vệ gia, hẹn Vệ lão phu nhân gặp nhau.

      Vừa gặp mặt, Vệ Cẩm Chi liền đưa ra cầu của mình, bảo Vệ lão phu nhân mang Vệ Nhị lão gia quay về quê nhà Đông .

      Vệ lão phu nhân đâu chịu rời khỏi nơi Vọng Kinh phồn hoa này, trực tiếp cự tuyệt.

      Cho dù nhi tử bà điên rồi, bà cũng cần .

      Nếu bà rời , như thế nào thấy tận mắt nhìn thấy gia tộc Vệ thị quật khởi.

      Bà có nhiều nhi tử tôn nhi như vậy, có Vệ Nhị lão gia, bà vẫn có thể làm Vệ lão phu nhân của bà.

      "Nếu như ta rời , Vệ thị tử tôn làm sao bây giờ?"

      Vệ Cẩm Chi cười lạnh: "Những con cháu khác của Vệ thị, phàm là có chút tiềm chất, ta sớm an bài tốt đường ra, tổ mẫu cần quan tâm."

      Vệ lão phu nhân khẽ giật mình, hỏi: "Bọn họ biết thân phận của ngươi?"

      Vệ Cẩm Chi vuốt ve cổ áo bào tròn: " biết, tuy nhiên đều cho ta sử dụng."

      Vệ lão phu nhân còn chịu.

      "Vọng Kinh sắp có đại phát sinh, tổ mẫu vẫn nhanh chóng rời khỏi cho thỏa đáng." xoay chuyển lời , lộ ra vài phần tàn: "Dù sao, đời này, ngoại trừ Tam điện hạ, tổ mẫu và phụ thân mẫu thân, tất cả những người biết thân phận của ta, cũng xuống dưới Hoàng Tuyền. Phụ thân tại tuy là điên rồi, nhưng lỡ vạn nhất ông ta nhổ ra cái gì?"

      Vệ lão phu nhân cơ hồ là lập tức hiểu ý của .

      Bà run rẩy bắt đầu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi. . ." muốn giết cha sao?

      Vệ Cẩm Chi cười khẽ, dường như biết suy nghĩ trong lòng bà, "Tổ mẫu quá đề cao tôn nhi rồi, dù tôn nhi nhẫn tâm, nhưng còn chưa tới tình trạng kia. Mẫu thân được ta thu xếp thỏa đáng, bà muốn ở lại Vệ gia, theo tổ mẫu phụ thân quay về Đông . Tổ mẫu và phụ thân sớm ngày khởi hành mới tốt."

      Vệ lão phu nhân cố chấp câu: "Nếu như ta ?"

      Vệ Cẩm Chi cúi đầu phất tay áo, tao nhã : " nên ép tôn nhi."

      Vệ lão phu nhân cảm thấy trầm xuống.

      "Ngươi. . . Ngươi nhớ đón chúng ta trở về."

      Vệ Cẩm Chi đứng lên, tới bên cạnh cửa, hơi nghiêng cổ, "Lên đường bình an."

      Last edited: 10/5/18

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Cưới rồi cưới rồi sau bao gian khổ ta lại về với nhau. Ngóng động phòng thôi ak

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      lần này chắc là được động phòng rồi chứ?!

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sau bao ngày vất vả. Họ về bên nhau. Tính Hoà Sinh vô ưu vô lo. Bù trừ cho tính Nhị điện hạ trầm ổn. Giờ chỉ chờ sủng thoi. Thanks Nàng
      song ngư thích bài này.

    5. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Hóng đêm động phòng :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Thank edit nhiều nhiều
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :