1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 3


      Thẩm Hạo khoác áo khoác gấm Vân Nam trúc xanh, ôm ngực, lông mày nhíu chặt. Người khác khác sinh bệnh, dáng vẻ đều là ốm yếu chịu nổi, ngược lại, dáng vẻ y như là sắp hi sinh oanh liệt cho tổ quốc.


      Bùi Lương ở bên cạnh hầu hạ, dám nhướng mắt nhìn Thẩm Hạo trong tư thế sẵn sàng "bất cứ lúc nào cũng có thể xách thương ra trận giết địch".


      Vương gia nhà bọn họ là... Từng giây từng phút đều quên giữ vững khí khái đại nam tử a.


      Mành cửa kia lắc lư, theo thanh vuốt phẳng quần áo rất , tới, ngoại trừ nha hoàn mặc y phục xanh vừa rồi, phía sau còn dẫn theo người.


      Thẩm Hạo tựa đầu gác qua bên, gầm : " vào!"


      Thanh của trầm thấp giàu từ tính, mang theo sựctức giận thể mạo phạm, Hòa Sinh giật mình, tự chủ được lui về sau bước.


      Bùi lương bất đắc dĩ, Vương Gia muốn giữ mặt mũi, muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng bệnh tật này của .


      Tiến lên trấn an, ngữ khí cung kính: " nương, thiếu gia nhà ta lo lắng truyền bệnh qua khí, nhất thời nóng vội, chỗ nào mạo phạm, xin thông cảm."


      ngày thường người cao ngựa lớn, phía sau đứng loạt tùy tùng đều là hán tử khôi ngô, may là y phục cử chỉ tràn đầy khí chất phi phàm, mới làm cho người ta sợ hãi.


      Thúy Ngọc phúc lễ, kiêu ngạo siểm nịnh: "Nhị Nương Tử nhà ta ở phòng trong nghỉ ngơi, nghe thấy đằng trước có động tĩnh, sai ta tới hỏi thăm. Thấy thiếu gia nhà ngươi thân thể khỏe, sợ là chứng bệnh say tàu. Nhị Nương Tử biết y thuật, vừa vặn mang theo ngân châm chữa bệnh, cảm động ân đức đêm nay của thiếu gia nhà ngươi, đặc biệt tới hỏi, nếu như dày vò khó nhịn, có thể bảo Nhị Nương Tử thử chút".

      Nàng cũng say tàu, tất nhiên là biết triệu chứng này có bao nhiêu khó chịu, nôn đến mức sống bằng chết, ước gì có thể nhảy sông, bơi về đến bờ bên cạnh, cũng muốn ở thuyền thêm giây. Nếu phải nhìn người này bị giày vò đến chết sống lại, nàng mới muốn để Nhị Nương Tử đến chữa bệnh cho .


      Bùi lương nhìn Thẩm Hạo.


      Thẩm Hạo khinh miệt vứt sang bên.


      ... . . Chết vì sĩ diện chỉ khổ thân. Trong lòng Bùi Lương than tiếng, quay đầu lại ôm quyền cúc lễ: "Làm phiền nương quan tâm, thiếu gia nhà ta... chịu đựng được." xong, khỏi quay đầu lại nhìn Thẩm Hạo, phía sau "chịu nổi cũng có biện pháp" nửa câu nghẹn lại trong bụng.

      Hòa Sinh mặt đỏ lên, ảo não xen vào việc của người khác của mình, nhìn , người ta lĩnh tình mà.


      Hai người quay về giường của mình ngồi xuống, Thúy Ngọc tức giận : "Chữa bệnh cho còn muốn, tính tình đáng ghét!" Giọng của nàng lớn, nhưng đủ để truyền tới màn che bên kia.


      Hòa Sinh vội vàng che miệng nàng, ra dấu tay xuỵt xuỵt, "Người ta cũng xin chúng ta , nôn kệ , chúng ta ngủ chúng ta ngủ, liên quan đến nhau mới tốt."


      Thúy Ngọc nỗ bĩu môi, chỉnh đốn đệm chăn, chuẩn bị ngủ.


      Hòa Sinh vẫn mặc quần áo mà ngủ, Thúy Ngọc nằm ở bên giường trông coi. Ngủ được nửa chừng, nghe được bên ngoài màn che có người gọi, giọng dồn dập, ngữ khí bất an.


      Hòa Sinh mơ mơ màng màng phân biệt mấy lần, hoàn toàn thanh tỉnh mới nghe .


      ra là Bùi Lương cầu xin mời nàng chữa bệnh.


      Lúc này Hòa Sinh do dự. quen biết, trông mong chạy tới hai lần, vạn nhất lại bị vị thiếu gia kia cự tuyệt, nàng biết nên tự xử như thế nào. Dù sao, nàng vẫn cùng người nọ cùng ở chiếc thuyền này tới năm sáu ngày.


      Thúy Ngọc cũng tỉnh, chủ tớ hai người nhìn nhau.


      Hòa Sinh tiến đến bên tai Thúy Ngọc mấy câu, Thúy Ngọc dựa theo nguyên văn, hô to với đầu kia hô: "Thiếu gia nhà của ngươi chịu nổi? Để đến mời ."


      Tốt như vậy, nếu muốn chữa bệnh, tự mình mở miệng. muốn, nàng cũng tránh khỏi chuyến tay .


      Lại liên tục truyền đến thanh nôn mửa nhiều lần. Qua hồi lâu, rốt cuộc vang lên thanh yếu ớt, giống như là nghiến răng nghiến lợi ra, hết lần này tới lần khác mang theo vài phần vô lực: "Thỉnh nương xem bệnh cho tại hạ ..."


      Hòa Sinh ngẩn người, từ giường ngồi dậy.


      ——


      Thẩm Hạo nằm nghiêng ở giường, tay trái dựa vào gối gấm tròn, ánh mắt lười biếng nhìn nàng cái.


      Vừa mới cầu nàng, ra cam tâm tình nguyện. Đường đường nam tử hán, đội trời đạp đất, vậy mà bởi vì chuyện say tàu này mà phải xin nữ tử giúp đỡ, truyền , thể diện của Bình Lăng Vương đặt ở nơi nào?


      Huống chi, tiểu nương tử này khóe miệng khẽ cong, dáng vẻ giống như cười mà phải cười, chẳng lẽ lại là chê cười ?


      Nghĩ vậy, Thẩm Hạo khỏi ổn định lại ánh mắt, cùng với ánh mắt tập trung vừa rồi hoàn toàn bất đồng, lần này, là dồn hết sức lực nhìn mặt nàng.


      Mặt trái xoan, mi lá liễu, mắt long lanh miệng đào, làn da trắng nõn, nếu phải mặt nàng là vẻ mặt "cười nhạo" , ngược lại có vài phần giống như bức họa tiên nữ hầu đào.


      Hòa Sinh trời sinh khóe miệng nhếch lên, cho dù mặt biểu tình, cũng giống như là cười. Điểm này, Thẩm Hạo quả , quả là oan uổng nàng.


      Chính nàng cũng biết tâm lý đối phương, ngây ngốc ngồi ở ghế ngồi tròn bên giường, hiển nhiên chú ý tới ánh mắt nóng rực của người đối diện truyền tới. Nàng vừa rồi cầm theo mũ sa, cả người "bại lộ" dưới nhìn chăm chú của , rất là xấu hổ.


      Nhìn mắt của Thúy Ngọc, hi vọng nàng có thể chú ý tới khác thường của mình, từ đó cầm mũ sa tới đây. Nhưng Thúy Ngọc cực kỳ mệt mỏi, người mặc dù đứng đấy, mí mắt sớm híp lại rồi.


      Hòa Sinh đành phải thản nhiên xê dịch ghế của mình ra phía sau, hy vọng có thể cách " mạo phạm" của xa chút.


      Chuyện lén lút của nàng bị thu hết vào mắt, biết sao, Thẩm Hạo ngược lại có hứng thú.


      Hai lần thấy nàng, cũng có xuất triệu chứng khác thường mà trước kia tiếp xúc với nữ nhân, làm rất là hiếu kỳ.


      vén tay áo trái lên, lộ ra đoạn khuỷu tay.


      "Tiểu nương tử, mời."


      Ý của , là muốn mời nàng bắt mạch. —— chỉ cần nàng chạm vào, là có thể biết cảm giác mình của mình có sai lầm hay .


      Đầu Hòa Sinh đều hạ thấp tới đất rồi, nàng giọng như muỗi kêu: " cần bắt mạch, ngươi quay đầu lại ."


      Thẩm Hạo vẫn nhúc nhích.


      Người này... Có chút chán ghét. Hòa Sinh rủ mắt đứng lên, nếu như muốn xoay qua chỗ khác, nàng chuyển là được chứ gì.


      Thẩm Hạo còn chưa kịp phản ứng, Hòa Sinh vòng qua gối giường, đứng ở phía sau .


      "Công tử, đau chút, ngươi ráng chịu đựng nhé."


      Dứt lời, nàng móc ra ba cây ngân châm, vừa nhanh vừa chuẩn ghim xuống ót Thẩm Hạo.





      Bùi lương xùy xùy mà quay lưng lại, đành lòng xem ba cây kim châm Thẩm Hạo.


      Vẻ mặt Thẩm Hạo cứng ngắc, hiển nhiên còn chưa hoàn hồn khi đột nhiên bị châm kim. trừng mắt nhìn Bùi lương đứng kế bên nhìn có chút hả hê, : " nương, phòng ngừa chu đáo, mời châm luôn cho tùy tòng của ta."


      Bùi lương cười nổi nữa rồi.


      Hòa Sinh cúi đầu đứng đối diện với vị trí cửa sổ thuyền, có trở lại ngồi chỗ. Nhìn cũng nhìn Thẩm Hạo, giọng : " cần, có bệnh mà châm kim, châm xảy ra chuyện." Nàng dừng chút, lại : " khắc sau, ta lại đến lấy châm."


      Dứt lời, nàng liền qua rèm bên kia, đánh thức Thúy Ngọc, giống như chạy trốn chui vào đầu kia khoang thuyền.


      Có rèm che chắn, trong lòng Hòa Sinh thả lỏng, vội vàng tìm mũ sa đến, niệm câu: "Cùng người ngoài chung sống thuyền, quả nhiên thuận tiện. Chỉ mong trong mấy ngày này, nên có tiếp xúc gì mới tốt."


      Thúy Ngọc nửa ngủ nửa tỉnh gật đầu.


      Nhĩ lực Bùi Lương tốt, nghiền ngẫm lời này tiết lộ cho Thẩm Hạo —— ngươi xem, dọa người ta sợ! Còn xin đem mạch, trước kia khi cần phóng đãng càng muốn nghiêm túc, còn khi cần phải nghiêm túc hết lần này tới lần khác lại lỗ mãng như vậy.


      Thẩm Hạo hừ tiếng, Bùi lương lập tức lùi lại câm miệng nữa.


      phút đồng hồ qua , Hòa Sinh đúng hẹn tới.


      giường, Thẩm Hạo vẫn bày ra tư thái như cũ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng vừa rồi bất đồng, giờ phút này nhắm chặt hai mắt, dường như ngủ.


      Hòa Sinh thả bước chân, rất nhanh lấy châm, động tác nhàng, tận lực đánh thức .

      Đợi lấy xong châm chuẩn bị trở về, người giường bỗng nhiên xoay người cái, duỗi ra hai tay vừa vặn ngăn Hòa Sinh lại, thoạt nhìn giống như muốn giữ chặt nàng.


      Nhưng tính sai cự ly, chỉ kém tí tẹo, mắt thấy sắp đụng phải nàng, lại bị nàng tránh qua.

      Thẩm Hạo nhíu nhíu mày, biểu lộ mặt chợt lóe lên.


      tới phía trước được mấy bước , Hòa Sinh vô thức quay đầu nhìn, người giường bình thản ngủ, có nửa điểm khác thường.


      Có thể vừa rồi nàng quá ngạc nhiên?


      Hòa Sinh cũng nghĩ quá nhiều, trở lại đầu rèm kia chuẩn bị ngủ.


      giường, Thẩm Hạo mở mắt ra, như có điều suy nghĩ.


      Lần này có thực được, tổng có lần sau. nhất định phải biết , nữ tử này đối với , rốt cuộc có bất đồng hay .


      Sau vài ngày, Hòa Sinh bước ra khoang thuyền nửa bước, tránh hết thảy cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hạo.


      Nàng muốn làm quả phụ an phận, phải thời khắc cảnh giác.


      Mắt thấy sắp đến Thịnh Hồ, mặt Thẩm Hạo vẫn như cũ, nhưng trong lòng có chút gấp. Nàng ở bên trong lẫn trốn cực kỳ kĩ, đừng đụng nàng, ngay cả mặt cũng thấy.


      Nhưng cho dù gấp, cũng biểu đạt ra.


      Thúy Ngọc cắn hạt dưa, chọn nhặt quà vặt các loại bàn tròn , nghĩ thầm Thẩm công tử này vẫn còn vô cùng hào phóng, đường tặng ăn lại tặng uống, thái độ cung kính hữu lễ, nghĩ đến nhân phẩm cũng tệ lắm.


      Nàng : " nương, ngươi cũng ăn chút."


      "Vừa nếm qua, đợi lát nữa ăn nữa." Hòa Sinh ngồi ở dưới cửa, toàn tâm toàn ý loay hoay thêu thùa.


      Trước khi đến Thịnh Hồ, nàng chuẩn bị tốt quà tặng. Ngoại trừ Thúy Ngọc, Vệ gia có cái gì cho nàng. Tuy bên kia là thân thích, nhưng ra bên ngoài, cấp bậc lễ nghĩa gì gì đó thể thiếu, huống chi nàng là ăn nhờ ở đậu.


      Thêu hết châm cuối cùng, nàng cầm lấy vải thêu, hỏi Thúy Ngọc: "Xem được ?"


      Thúy Ngọc khóe miệng run lên, vải thêu nhăn nhăn nhó nhó căn bản nhìn ra thêu cái gì.


      "Được rồi, cần ngươi nữa." Hòa Sinh ủ rũ ném vải thêu sang bên. Nữ công của nàng kém, nàng biết rất . Khi còn bé lười biếng muốn học, cả ngày nghĩ đến chơi với cha, mặc kệ nương dạy bao nhiêu lần, vẫn học tốt.


      Dù sao cũng muốn gả vào nhà cao cửa rộng, đồ như vậy lấy ra có hữu dụng gì?


      Tuyệt đối nghĩ tới, chuyện trước kia nàng xem thường muốn học, thời khắc mấu chốt lại thành pháp bảo duy nhất để nàng giữ thể diện.


      Thúy Ngọc : " nương, để ta thêu , đảm bảo đa dạng hơn mười lần."


      Hòa Sinh vốn định tự mình thêu, như vậy mới lộ ra tâm ý. tại thêu xong, vô cùng thê thảm, bức tranh thêu cứ như vậy tặng cho người ta, chỉ sợ phải tâm ý, mà là muốn làm kẻ thù.

      Hòa Sinh suy sụp gật đầu.


      Rèm thoáng dao động, Bùi lương ở bên ngoài hô: " nương, sáng sớm ngày mai tới Thịnh Hồ."


      Biết ngày mai có thể tới Thịnh Hồ, trong lòng Hòa Sinh buông lỏng, liên tục phập phòng lo sợ, nàng cũng mệt mỏi a. Đáp: "Biết rồi, cám ơn Bùi công tử."


      Bùi Lương lại : "sắp phân ra, chỉ sợ ngày sau vô duyên gặp lại, nương trị chứng bệnh say tàu cho chủ nhân nhà ta, Bùi mỗ cảm kích muôn phần, có thể mời nương, cho Bùi mỗ ở trước mặt gửi lời cảm ơn?"


      Hòa Sinh cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt: "Bùi công tử khách khí. đường nhận được chiếu cố của chủ nhân nhà ngươi, châm kim chỉ là việc rất , cần ghi nhớ."


      Ngôn ngữ lạnh lùng, vừa vặn hợp lại với mặt mũi lạnh như băng của Thẩm Hạo vô cùng hợp nhau. Bùi lương nhún nhún vai, chỉ chỉ rèm đầu kia —— người ta muốn a.


      Thẩm Hạo liếc cái, tận lực khống chế thanh lớn : "Nhìn ta làm chi, còn mau ra đầu thuyền nhìn phương hướng."


      Dường như cự tuyệt vừa rồi có nửa điểm quan hệ với .

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      ấn tượng ban đầu a để lại cho chị tệ wa, khó cho sau này đây
      Đỗ Thúy Loan thích bài này.

    3. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Chưa j dịa người ta sợ chạy mất dép rồi. Con đường truy thê gian khổ.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 4


      Sáng sớm ngày hôm sau, vì tránh hiềm nghi, trời còn chưa sáng Thẩm Hạo liền mang theo người xuống thuyền. Thịnh Hồ tổng cộng có hai bến cảng, Hòa Sinh muốn xuống thuyền ở bến cảng khác.


      Thẩm Hạo rời thuyền trước, đứng ở trạm phía trước mành, hồi lâu mới : " nương, sau này còn gặp lại."


      Hòa Sinh sáng sớm thức dậy, vội vàng thu dọn các kiểu hoa văn ngày hôm qua Thúy Ngọc thêu xong. Lúc dọn dẹp còn phát vật ngày hôm qua mình thêu cẩn thận vứt bỏ, bèn tìm dọc theo mép rèm, căn bản có nghe thấy Thẩm Hạo , thuận miệng : "Có hẹn, có hẹn."


      Nàng ở rất gần mành, nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn khắc thân ảnh của nàng lên vải mành.


      Hòa Sinh tìm đồ đầu đầy mồ hôi, giọng phàn nàn: "Rốt cuộc là ở đâu, làm sao tìm hoài cũng tìm thấy a."


      Nàng hết sức chuyên chú tìm đồ, nên căn bản có chú ý người ở đầu vải mành kia bước cũng động, thế nên bị người từ phía sau ôm lấy, chút phòng bị cũng có.


      Cách vải mành hơi mỏng xuyên được ánh sáng, nàng ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nóng hầm hập giống như mặt trời rực rỡ của tháng sáu.


      Thân thể của nàng cứng đờ, đạo khí tức nóng hổi, phun vào lỗ tai của nàng, vô cùng nóng, còn hơi ngứa chút. Khuôn mặt của nàng lập tức sung huyết, ửng hồng.


      Nhưng chỉ trong chớp mắt như vậy, đợi nàng kịp phản ứng, hết thảy trở lại bình thường. Động tác của đối phương cực nhanh dường như vừa rồi có phát sinh cái gì. Nếu phải có tiếng bước chân boong thuyền, nàng cơ hồ cho rằng chuyện xảy ra vừa rồi là ảo giác.


      Hòa Sinh vừa thẹn vừa tức, xốc rèm tìm đầu sỏ gây nên, nhưng nơi nào còn có bóng người.


      Thúy Ngọc chạy tới, " nương, làm sao vậy?"


      Hòa Sinh há mồm muốn , lại ra lời. Chuyện ám muội như vậy, ai nhìn thấy là tốt nhất.


      Huống chi nàng căn bản biết người mới vừa rồi đứng phía sau vải mành là ai, tuy rằng vị Thẩm công tử kia là đáng tình nghi nhất, nhưng nàng có chứng cứ.


      Hòa Sinh nhẫn nhịn rất lâu, khuôn mặt cũng nghẹn đỏ lên, mới bực bội nhét tâm tìnhxấu hổ và giận dữ trở lại trong bụng.


      Thúy Ngọc khó hiểu, cho rằng nàng bị làm sao, lại hỏi: " nương ngươi làm sao vậy."


      Hòa Sinh bĩu môi, "Thiếu chút nữa bị con chó cắn cái."


      Thúy Ngọc a tiếng, gãi gãi trán, " thuyền làm gì có chó a. . ."


      bờ, Thẩm Hạo đứng tựa lưng, nhìn thuyền dần dần xa, sau hồi dặn dò Bùi Lương: "Phái người theo vị nương thuyền kia, bổn vương phải biết tất cả mọi chuyện của nàng."


      Ban nãy ôm cái, cơ hồ có thể khẳng định, đời này nữ nhân duy nhất có thể gần gũi, xuất .


      Người chờ mong lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được.


      Bến tàu gió lớn, sáng sớm khí lạnh còn chưa rút , thổi ở mặt lạnh lẽo. Thúy Ngọc lấy áo choàng lụa trắng lá trúc ra khoác thêm cho Hòa Sinh, lão ma ma bên cạnh gập thân, kê lót băng ghế xe ngựa xong, mời Hòa Sinh lên xe ngựa.


      Sớm cho là buổi chiều đến, bởi vì lộ trình thuyền nhanh, sáng sớm vừa lên bờ Hòa Sinh liền phái gã sai vặt theo Vệ gia Thịnh Hồ thông báo. Vệ gia sớm chuẩn bị sẵn sàng, sai quản gia và ma ma tới đón người.


      Thành Thịnh Hồ lớn, thành đông đến thành tây đến hai giờ bộ. Chờ đến Vệ phủ, cửa ra vào đứng mấy phụ nhân, bên cạnh theo thiếu nữ.


      Hòa Sinh xuống xe ngựa, phu nhân đứng đầu chải tùy vân kế tiến lên, tay nắm Hòa Sinh, khuôn mặt hiền hòa: "Nhiều năm gặp, còn nhận ra đường thẩm ?"


      Trước khi đến Vệ phu nhân giao phó, thân phận của nàng bây giờ là Nhị nương Vệ gia chi thứ, bởi vì cha mẹ qua đời thương tâm quá độ, đưa đến Thịnh Hồ an dưỡng. Vị phu nhân trước mắt này tự xưng "Đường thẩm", chắc là đại nãi nãi hoặc là Nhị nãi nãi của Vệ gia Thịnh Hồ.


      Thịnh Hồ Vệ gia có nhị phòng, lão gia đại phòng Vệ Hữu Quang, vốn từng khảo thi công danh, nay làm chút sinh ý mua bán, hơn phân nửa gia nghiệp của quý phủ, đều là kiếm ra. Lão gia nhị phòng Vệ Khải Quang, là tú tài.

      Hòa Sinh quan sát rất nhanh, dám gọi sai, phúc thân thi lễ: "Thẩm khỏe."


      Đại nãi nãi vỗ vỗ tay của nàng, thân thiết dẫn nàng vào nhà, chỉ vào người bên cạnh giới thiệu: "Đây là Nhị thẩm thẩm và đại đường muội."


      Hòa Sinh theo thứ tự gặp qua. Thiếu nữ mặt tròn theo bên cạnh nàng, cười hì hì : "Ta là Vệ Lâm, tên chữ A Tứ, ngươi sao?"


      Hòa Sinh giọng trả lời: "Ta là Hòa Sinh, có tên chữ."


      Vệ Lâm tiến đến bên cạnh cánh tay nàng, "Viết như thế nào?"


      Hòa Sinh biết chữ nhiều, nhưng tên của mình vẫn biết. Ra dấu viết lên lòng bàn tay, bỗng nhiên Vệ Lâm hô: "Đường tỷ tay ngươi trắng, giống người từ Vọng Kinh tới."


      Hòa Sinh có chút xấu hổ, cúi đầu thấp xuống.


      Đại nãi nãi ra hiệu Vệ Lâm rụt rè chút, hỏi Hòa Sinh vài câu việc nhà, Hòa Sinh dựa theo Vệ phu nhân trước kia dạy, chữ trả lời cũng sai.

      Thịnh Hồ Vệ gia cũng là Vệ gia chi thứ, chỉ vì trước kia rất có giao tình với dòng chính đại phòng, đại phòng Vọng Kinh năm ấy có ân với Thịnh Hồ Vệ gia, cho nên mấy năm nay dù thường xuyên lại lại, nhưng chung quy cũng nhớ kỹ phần nhân tình này.


      Đại nãi nãi vốn nhớ Hòa Sinh gọi là Vệ Nhị nương, bất quá là nhìn mặt mũi nhà kia ở Vọng Kinh, nên giả bộ vẫn phải là giả bộ.


      sau nửa ngày, đại nãi nãi đuổi người dẫn Hòa Sinh đến chỗ ở, Vệ Lâm cũng vội vàng theo.


      Nhị nãi nãi liên tục chuyện, đợi Hòa Sinh rời chút, mở miệng hỏi: "Vọng Kinh bên kia xảy ra chuyện gì, mà lại đưa người đến chỗ này, vừa nghe nàng 16 tuổi, chẳng lẽ muốn ở đây thành lỡ rồi mới đón về sao?"


      Đại nãi nãi nâng chung trà lên nhấp hớp, "Vọng Kinh này tuy tốt, nhưng lại tốt cho việc dưỡng sinh. Thịnh Hồ Y Sơn gần nước, đúng là nơi tốt để điều dưỡng. Nàng mặc dù là nương chi thứ, nhưng đại lão gia và đại phu nhân trong kinh có chút coi trọng, đưa đến được mấy phong thơ, dặn dò nhất định phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng. Phủ chúng ta mặc dù giàu có, nhưng nuôi dưỡng thêm người, vẫn nuôi dưỡng tốt, sau này ngươi cần thiết như thế nữa."


      Nhị nãi nãi lầm bầm câu: "Vậy tại sao phải cho nàng ở viện này, phải dùng tới nơi lớn như vậy?"


      Nàng giọng , đại nãi nãi làm như nghe thấy, tiếp tục uống trà của mình.


      Nhị nãi nãi thấy nàng để ý tới mình, tán gẫu vài câu, tùy tiện tìm lý do rời .


      Nhị nãi nãi rồi, đại nãi nãi mới dám lộ ra vẻ mặt ưu sầu, nghĩ đến chuyện của Hòa Sinh, nhất thời có chút lúng túng.


      Trước kia bà cho rằng Vọng Kinh đưa tới nương này, đích thị là người đại phủ coi trọng, bằng trước đó cũng tốn công sức như vậy, vừa tặng cẩm y tơ lụa, vừa tặng châu báu trang sức. Ban đầu, nuôi dưỡng thêm người, bà thấy sao cả, thân thích vãng lai ở nhờ loại tình này rất bình thường, thu nhiều lễ như vậy, còn có thể kết cái nhân tình, chuyện tốt.


      Nhưng mà đợi bà nhìn thấy Hòa Sinh, chuyện liền giống nhau.


      nương này quá nghèo, nghèo đến mức hợp lẽ thường, ngay cả Lưu má má trong phủ cũng mặc quần áo tốt hơn nàng. Hơn nữa chỉ mang theo đứa nha hoàn, hành lý chỉ có hai bao quần áo, người biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng là thân thích nghèo đến Đả Thu Phong (mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản).


      Bởi như vậy, đại nãi nãi cách nào suy đoán ra ý tứ của Vọng Kinh bên kia, cũng cách nào quyết định rốt cuộc nên dùng thái độ gì đối đãi Hòa Sinh.


      Nghĩ tới nghĩ lui, đại nãi nãi cũng nghĩ ra, quyết định hay là đợi đại lão gia trở về cùng thương lượng, Trước khi đại lão gia chưa có trở về, vẫn nên đối đãi cho nàng tốt chút.


      Tiểu viện tử của đại nãi nãi chọn chính là vào ra, vừa vặn cùng cỡ với viện Hòa Sinh ở trước khi xuất giá. Cửa viện trồng vài cây ăn quả, trùng hợp vô cùng, và cũng giống trong nhà nàng, đều là cây đào.


      Hoa màu hồng nhạt, ba bốn gốc hợp thành hàng, vây quanh thành 1 khóm, rất mềm mại. Hòa Sinh nhìn cảm thấy đặc biệt thân thiết, cười : "Nhà của chúng ta cũng có cây này."


      Vệ Lâm vốn xum xoe, thế nào cũng phải cầm bao quần áo của Hòa Sinh, tại thấy nàng nở nụ cười, lập tức ném bao quần áo cho nha hoàn, dặn dò các nàng vào nhà trước chỉnh đốn, kéo Hòa Sinh tới băng ghế đá dưới tàng cây ngồi xuống.


      Vừa mới vào phủ, Hòa Sinh dám nhìn chằm chằm vào người, cảm thấy lễ phép, tại Vệ Lâm ngồi đối diện nàng, vừa vặn để nhìn kĩ.


      Vệ Lâm hơn nàng tuổi, hai bên má toàn là thịt, có chút giống bánh bao. đôi mắt long lanh như nước, nếu vài phần, đích thị là đại mỹ nhân.


      Từ khi vào phủ đến bây giờ, Vệ Lâm vẫn chưa ngừng nghỉ, ở bên tai nàng rất nhiều chuyện. Điều này làm cho Hòa Sinh nhớ tới tiểu tỷ muội Yến Cửu ở quê nhà, trước kia nàng cũng thường thường líu ríu chuyện trời đất như vậy.

      "Vốn nương muốn cho đường tỷ ngươi cùng ta ở gian viện, chắc là sợ ta ầm ĩ ngươi, cố ý chọn tiểu viện này cho ngươi ở. Ta ở phía tây, cách đây xa, hai bước đường đến, sau này ta thường xuyên đến tìm ngươi chơi."

      Hòa Sinh gật gật đầu, tạ ơn lòng tốt của Vệ Lâm. Vệ phủ so sánh được đại phủ Vọng Kinh, Vệ Hữu Quang kiếm phủ trạch này, lớn lớn , Hòa Sinh ở viện kề bên tường sau, leo qua tường chính là Vĩnh An phố, bên cạnh là tòa nhà biệt phủ, nghe để đó dùng lâu.


      Đại nãi nãi có đặt mua nha hoàn, nhà bọn họ có quy củ nhiều như vậy, hai là cho rằng Vọng Kinh phái nha hoàn tới đây. tại tuy chỉ có Thúy Ngọc người, nhưng so sánh với chi phí chủ tử của Vệ phủ bản phủ, cũng xê xích gì nhiều. Đây là Thịnh Hồ phải Vọng Kinh, bất cứ việc gì đều phải nhập gia tùy tục.


      Hòa Sinh mừng rỡ thoải mái, nàng vốn là quen được nhiều người hầu hạ, đơn độc gian tiểu viện, chỉ có nàng và Thúy Ngọc hai người, thích làm cái gì làm cái đó, ngược lại xua tan những câu thúc tồn tại trong lòng nàng.


      Trước kia ở Vọng Kinh bên kia hạ mệnh lệnh, nàng phải ở luôn chỗ này. ra, nàng cũng biết mình phải ở chỗ này ở bao lâu, khả năng chỉ cần người Vệ gia đồng ý, nàng ở cả đời cũng chừng.

      Sống ở đâu theo phong tục ở đấy. Hòa Sinh nhìn Vệ Lâm, : "Ta có lẽ phải ở nhà của ngươi thời gian, sau này có chỗ quấy rầy mạo phạm, ngươi cho ta biết, ta nhất định sửa."


      Vô duyên vô cớ vào ở trong nhà người khác, nếu như mình làm tốt, nhiễu loạn sinh hoạt tập quán trong nhà người ta. Nàng là khách, cho nên lấy là thích của chủ nhân làm đầu.


      Vệ Lâm chuyển đôi mắt tròn, cười : "Nhà của chúng ta có quy củ gì, cứ thoải mái , cần phải sửa hay thay đổi gì hết." Miệng nàng mặc dù như vậy, nhưng trong lòng chính là: “Ừ, đường tỷ này là người biết cấp bậc lễ nghĩa, so với biểu muội nhà Nhị nãi nãi tốt hơn nhiều.


      nay qua thời gian điểm tâm, đại nãi nãi sai người đưa tới mấy đĩa dưa muối với cháo củ sen, ngoài ra còn có ít quà vặt đặc biệt của Thịnh Hồ, bảo Hòa Sinh nghỉ ngơi trước, đợi cơm trưa lại tụ họp.


      Hòa Sinh thích ăn cay, mà Thịnh Hồ bên này món ăn toàn là dùng thanh đạm làm chủ, trong các món đưa tới, chỉ có khay cải trắng cay này còn có chút hấp dẫn, nhai hơi món dưa cay, uống ngụm cháo củ sen, bụng rất nhanh lấp đầy.


      Qua bao lâu, người phòng bếp tới vấn an, hỏi khẩu vị và ăn kiêng của Hòa Sinh.


      Trong lòng Hòa Sinh do dự chút, vốn muốn "Tùy ý", muốn cho người ta thêm phiền toái. Lời đến bên miệng, lại nên lời.


      "Có cá là tốt nhất, hấp thịt kho tàu đều được. Khẩu vị mặn nhạt đều được, nhưng nếu cay chút ít, tốt hơn. có đặc biệt ăn kiêng, nhưng thích ăn có rau cần và rau thơm cùng với nội tạng động vật, cái khác cũng có."


      hơi xong, Hòa Sinh có chút xấu hổ. Nhưng dân dĩ thực vi thiên*, "Ăn" là chuyện rất quan trọng, vẫn là thực tốt hơn.

      * "Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên" - Nước lấy dân làm gốc dân coi ăn như trời

      Thúy Ngọc cầm chuỗi tiền kín đáo đưa cho nữ đầu bếp, nữ đầu bếp vui cười hớn hở. Trước khi khách nhân đến ở tạm, nàng cũng là tới hỏi qua. Theo kinh nghiệm, phần lớn đều tùy, thường thường dễ hầu hạ, muốn ăn lại , phòng bếp bọn họ nào biết được nấu món gì, trình lên khách nhân lại ăn, đám lão gia nãi nãi sắc mặc tốt, bị phạt còn phải là phòng bếp bọn họ sao?


      Chẳng bằng đơn thuần thẳng ra cầu như vậy. Đầu bếp nữ thu tiền, nịnh nọt vài câu. Chờ đến cơm trưa, đại nãi nãi sai người đến mời, Hòa Sinh thay đổi quần áo, đến phòng phía đông.


      Vừa bước vào cổng vòm bằng đá, nghe thấy dưới tường có người chuyện: "Ta nghe người ta , nàng ăn mặc rất giản dị, chút cũng giống đại tiểu thư Vọng Kinh tới, có phải mạo danh lừa gạt người ? Ngươi nên chút với , miễn cho nhà của chúng ta bị người ta ăn nhờ ở đậu!"


      thanh mềm mại tiếp: "Cái này cần ngươi nhắc nhở, ta tự nhiên biết . Đợi tí nữa bàn cơm ngươi hỏi nàng chút, nếu quả có vấn đề, ta tất nhiên là với mẫu thân ta."
      Thích ăn thịt, Sweet you, Rin rin72 others thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chưa gì vài cực phẩm xuất rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :