1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 44 ">

      ">Thẩm Mậu cam lòng, chỉ thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy mặt giai nhân rồi. Quay đầu lại, dùng tay kia che mặt, van xin : "Ta chỉ nhìn chút xíu thôi."

      ">

      ">"Liếc cũng được." Vệ Cẩm Chi lưu tình chút nào, cầm cây quạt nhắm ngay bàn tay vén mành của đánh cái mạnh. Thẩm Hạo đau rút tay về, nhưng do trước mặt mọi người nên cũng tiện cái gì.

      ">

      ">Tính tình Vệ Cẩm Chi hiểu nhất, nếu như tiếp tục dây dưa, khẳng định nghĩ ra ám chiêu gì chửi .

      ">

      ">Trợn mắt cái, xoay người lại "Biết rồi."

      ">

      ">Từ sườn xe ngựa bên cạnh, rèm cửa sổ bị gió thổi xoáy lên tí, Thẩm Mậu liếc mắt nhìn, ánh mắt liếc qua vừa vặn trông thấy bộ dáng kiều trong xe.

      ">

      ">Môi hồng răng trắng, tư thế hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt rủ xuống, bởi vì động tĩnh bên ngoài mà khuôn mặt nổi lên tia hoảng sợ, tăng thêm vài phần kiều diễm.

      ">

      ">Thẩm Mậu nuốt ngụm nước bọt, bắt lấy cánh tay Vệ Cẩm Chi, : "Ta nhìn thấy rồi, tiểu nương tử này quả nhiên dung mạo xinh đẹp."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi nheo mắt nhìn , theo bản năng nhìn theo phương hướng ánh mắt của nhìn sang. Làn gió lướt qua, rèm rơi xuống vừa vặn ngăn trở ánh mắt, chỉ kịp nhìn thấy đoạn cổ ngó sen trắng như ngọc.

      ">

      ">Thẩm Mậu lên phía trước bước cười hì hì: " có lừa ngươi mà, xinh đẹp lắm đúng ?"

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi trừng , "Lau khóe miệng , nước miếng ngươi chảy ra rồi kìa."

      ">

      ">Thẩm Mậu tin là , dừng bước lại, giơ ống tay áo lên lau, nào có nước miếng?

      ">

      ">Giỏi lắm, Vệ Cẩm Chi dám trêu chọc !

      ">

      ">Nhướng mí mắt lên thấy Vệ Cẩm Chi sớm xa, đứng ở trước xe ngựa của bọn họ vẫy tay, "Điện hạ, mau tới đây."

      ">

      ">Thẩm Mậu hùng hổ bước lên xe ngựa, mặt mày hung dữ nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Chi. Vệ Cẩm Chi them để ý tới , cùng tùy tùng chuyện, dặn dò số công việc xong, lập tức chuyển mắt, định ở người Thẩm Mậu, hỏi: "Ngươi nhìn ta làm chi?"

      ">

      ">Thẩm Mậu nghiến răng, "Ta liếc mắt nhìn cũng có sao đâu, ngươi đeo mặt nạ, ta nhìn cũng phải mặt của ngươi."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi tháo mặt nạ ra, lộ ra gương mặt tái nhợt, : "Giao cho Điện hạ tìm mặt nạ da người, tìm xong chưa?"

      ">

      ">Thẩm Mậu bĩu môi trách móc: "Chuẩn bị rồi, ngày mai cho ngươi."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi hỏi : "Có theo như cầu của ta , khuôn mặt thể quá xấu, thể quá đen, được giống với khuôn mặt của ta, nhưng phải đẹp ngang nhau?"

      ">

      ">Hai chân Thẩm Mậu xoải ra, nằm xuống: "Dài dòng cái gì, dù sao có thể mang là được! Săn bắn mùa thu mọi người liều mạng là công phu săn bắn, cũng phải công phu dung mạo."

      ">

      ">Mọi người đối với vị môn khách này của rất là hiếu kỳ, nếu như liên tục đeo mặt nạ như vậy cũng phải biện pháp, vừa vặn lần săn bắn mùa thu này mang theo cùng, vừa lộ diện mạo, vừa giúp ở trước mặt Thánh Nhân tranh vài phần hảo cảm.

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi : " đúng rồi, luận hai thứ này, Tam điện hạ ngược lại đều có."

      ">

      ">Thẩm Mậu phát điên, "Có chịu yên hay , ngoại trừ Vệ gia, sau này ngươi chớ để cho ta bắt được nhược điểm, bằng lão tử hành hạ ngươi đến chết!"

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi cho là đúng, cùng : "Điện hạ tự mình hồi phủ , ta có chuyện quan trọng phải làm, buổi tối trở về."

      ">

      ">Thẩm Mậu nghe cùng trở về, kiêu ngạo toàn bộ tiêu tán, gấp đến độ cong đầu, " Đám lão già trong phủ kia còn chờ, ta mình ứng phó sao nổi?"

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi khẽ nhíu mày, sao đần dữ vậy, dạy lâu như vậy rồi, là đầu heo cũng phải có tiến bộ chứ.

      ">

      ">Nhớ tới lý do lúc trước lựa chọn Thẩm Mậu, chỉ vì thực lực nhà mẹ đẻ hùng hậu, vả lại tính người lỗ mãng dễ dàng điều khiển, sau này quang vinh trèo lên đại bảo, lại càng dễ vì gia tộc trải đường.

      ">

      ">Cúi đầu xưng thần có gì hứng thú, quyền khuynh thiên hạ mới uổng công sức hôm nay.

      ">

      ">Quay sang thở dài, ngữ khí nhàng: "Đến đều là thúc cửu nhà mẹ ngươi, coi trọng chính là quyết tâm cùng với năng lực làm việc của ngươi, ngươi cầm bản thảo ta sao chép học thuộc cho tốt, lại cùng bọn họ chút suy nghĩ về chuyện xuôi nam trải nghiệm dân sinh lần này, mời đại cữu và nhị thúc ngươi dẫn đầu, đưa ra đề nghị đối với chuyện đập lớn Tây Nam."

      ">

      "> dừng lại nửa giây, ánh mắt kiên định, nhìn Thẩm Mậu : "Nhị điện hạ tuy rằng phong vương, có tâm tư tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lần này hoàn thành chuyện Tây Nam, Thánh Nhân nhất định phải phong thưởng, nếu như mượn cơ hội cầu chuyện triều đình, trở thành trở ngại lớn nhất con dường ngươi đăng vị."

      ">

      ">Thẩm Mậu nghe đến mơ hồ, hỏi : "Ngươi thể trước thay ta ứng phó hết đám lão già kia rồi mới làm chuyện quan trọng của ngươi sao?"

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi lắc đầu, "Chuyện của ta phi thường quan trọng, khắc cũng chậm trễ được. Ngươi chớ sợ, nếu như ứng phó được, liền kiếm cớ lùi lại hội nghị sau hai canh giờ, ta làm xong việc, liền lập tức hồi phủ."

      ">

      ">Thẩm Mậu buông tay, " hay lắm, ngươi làm xong chuyện lập tức trở về nha."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi gật đầu.

      ">

      ">Vệ nhị lão gia sớm chờ ở chỗ cũ, thoạt đầu là Vệ lão phu nhân quyết định địa điểm ở núi, về sau Vệ Cẩm Chi thích núi này người ở thưa thớt, phong cảnh tú lệ, liền cố định chọn nơi này. Đáng thương Vệ nhị lão gia bò đến thở hồng hộc, đến đỉnh núi, cơ hồ hơn phân nửa cái mạng.

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi tháo mặt nạ, thẳng vào vấn đề hỏi ông ta: "Cha, chuyện Hòa Sinh, cha còn muốn giấu giếm ta bao lâu?"

      ">

      ">Vệ nhị lão gia ngơ ngẩn, nghĩ là hẹn gặp chắc là muốn đại gì, ai dè là vì chuyện đoản mệnh của vợ .

      ">

      ">Trước kia sớm chuẩn bị sẵn sàng, Cẩm Chi sớm muộn gì cũng biết được chuyện Diêu thị chết, nhưng nghĩ tới nhanh như vậy bị phát . Đành phải mở miệng đáp: "Nàng bỗng nhiên qua đời, chúng ta cứu kịp, sợ ngươi thương tâm cho nên mới gạt ngươi."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi cười lạnh, áo bào trắng trong sương lạnh, bởi vì đeo mặt nạ nên thấy vẻ mặt, nhưng lời ra lại khiến cho người nghe hãi sợ: "Lúc trước khi ta lấy Hòa Sinh, phải giả chết theo Tam hoàng tử, các ngươi đồng ý ta thế nào? câu bỗng nhiên qua đời có thể giải thích tất cả mọi chuyện sao? Đưa Hòa Sinh đến Thịnh Hồ, là vì bảo hộ nàng chu toàn? Cha, nên uổng phí nhi tử vì tộc hi sinh."

      ">

      "> trắng ra, Vệ nhị lão gia có chút sợ đứa con trai này. Tuổi của ông ta tuy lớn, kiến thức cũng nhiều, nhưng ở trước mặt Vệ Cẩm Chi, bởi vì căn bản cách nào biết được ý nghĩ trong lòng , cho nên luôn cảm thấy chột dạ sợ hãi.

      ">

      ">Vệ nhị lão gia rụt rụt tay, núi có hơi lạnh, chà xát tay hà hơi, cười : "Cẩm Chi à, tại truy cứu những chuyện này cũng làm nên chuyện gì, gia tộc đại mới là trọng yếu nhất."

      ">

      ">Vệ Cẩm Chi vung tay xuống núi, lưu lại Vệ nhị lão gia sau lưng, cũng quay đầu lại ném câu: "Nàng chết, ta phải tìm nàng trở về."

      ">

      ">Chuyện trong tộc tuy quan trọng, nhưng mà Hòa Sinh đối với , đều quan trọng như nhau.

      ">

      ">Vệ nhị lão gia chấn trụ.

      ">

      ">Trở về phủ, Vệ nhị lão gia vội vã tìm người đến Thịnh Hồ tìm hiểu, Vệ nhị nãi nãi thấy thần sắc ông đúng, hỏi: "Cẩm Chi có chuyện gì quan trọng? Chuyện nương ở Bình Lăng vương phủ, có hỏi Cẩm Chi , như thế nào?"

      ">

      ">Vệ nhị lão gia khoát tay, "Quên hỏi rồi. Cẩm Chi ngày hôm nay với ta, Diêu thị chết!"

      ">

      ">Vệ nhị nãi nãi giật mình: "Đây là có chuyện gì, Vệ gia Thịnh Hồ gửi thư, rành mạch ràng, người táng thân trong lửa, ngay cả xương cốt cũng còn, đốt thành bụi đất, lập tức liền chôn."

      ">

      ">Chẳng lẽ Cẩm Chi còn có thể lừa gạt ông hay sao? Vệ nhị lão gia ngại phu nhân ngu ngốc, : "Ta phái người Thịnh Hồ điều tra, người lần trước phóng hỏa còn chưa trở về, giờ ngẫm lại, trong đó chắc chắn có kỳ quặc, nếu như Vệ gia Thịnh Hồ dám có bất kỳ chỗ nào lừa gạt, cho cả nhà của chết có chỗ chôn!"

      ">

      ">Vệ Nhị nãi nãi cau chặt lông mày.

      ">

      "> •

      ">

      ">Thẩm Hạo hồi phủ, hiếm khi phòng Hòa Sinh trước, trước tiên ở thư phòng chờ đợi sau nửa ngày. Mấy ngày gần đây công việc bề bộn, sắp đến lúc xong việc ở Tây Nam, từng cọng cây ngọn cỏ, phải cẩn thận theo dõi, thể có nửa phần sai lầm.

      ">

      ">Tìm đọc hết sổ con Tây Nam đưa tới, đến thời gian bữa tối. Dặn dò phòng bếp bày đồ ăn ở trong phòng Hòa Sinh, chuẩn bị cùng nàng dùng bữa.

      ">

      ">Đến phòng bên cạnh, người dọn cơm xếp hàng, ngay cửa ra vào Thúy Ngọc ngăn cho vào. Giương mắt thấy Thẩm Hạo đến, thầm kêu tốt, bận rộn tiến lên ân cần thăm hỏi: "Gia khỏe, nương ăn bữa tối, sớm ngủ rồi."

      ">

      ">Thẩm Hạo nhíu lông mày, liếc qua cửa sổ nhìn vào trong phòng, ngọn đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại, hiển nhiên là đã nghe tiếng của Thúy Ngọc ở cửa ra vào. Mở miệng : "Nàng ăn, xem ta ăn là được."

      ">

      ">Thúy Ngọc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, dứt khoát bất cứ giá nào cũng té nhào vào chân trước Thẩm Hạo: "Gia, hôm nay liền trở về ." Chuyện nương dặn dò làm được! Chỉ mong lần sau nên có chuyện khổ sai như vậy nha.

      ">

      ">Thẩm Hạo giận tái mặt, nhấc chân tiếp tục vào.

      ">

      ">Thúy Ngọc khóc ra nước mắt, hô to: " nương, gia đến rồi!" là nàng hữu tâm vô lực a.

      ">

      ">Thẩm Hạo sinh lòng nghi hoặc, chẳng lẽ trong phòng giấu người sao, chết sống cho vào? Bước vào trong nhà, nhìn liếc qua, trong phòng ánh sáng lờ mờ, đốt nến, mắt sáng như đuốc, kỹ càng ngắm mỗi góc trong phòng.

      ">

      ">"A Sinh?"

      ">

      "> người đáp lại.

      ">

      ">Hòa Sinh trốn ở trong tủ quần áo, buồn bực thở nổi. Nàng cũng muốn núp đâu, chỉ là nghe thấy tiếng của , liền tự chủ được tìm chỗ trốn. Đợi kịp phản ứng, vùi ở trong tủ rồi.

      ">

      ">Lỗ tai dán lên gỗ lê đỏ, nín thở nghe động tĩnh trong phòng, nhưng ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy.

      ">

      ">Kỳ quái, chẳng lẽ rồi?

      ">

      ">Hòa Sinh chuẩn bị đổi lỗ tai nghe, vừa quay khuôn mặt qua, đột nhiên cửa tủ mở rộng ra, chút ngừng, nửa người bổ nhào ra bên ngoài, vừa vặn ngã ở trước ngực . Đụng phải lồng ngực kiên cố cường tráng, Hòa Sinh nuốt nước miếng cái, kéo ra nụ cười: ". . . Huynh trở về. . ."

      ">

      ">Khuôn mặt tuấn tú của trầm xuống, lôi nàng từ trong tủ quần áo ra, hỏi: "Nàng trốn trong tủ quần áo làm gì, làm sai chuyện gì rồi đúng , dám gặp ta?"

      ">

      ">Hòa Sinh vội vàng đưa tay giấu sau lưng, sợ bị nhìn thấy. Vừa mới khẽ động lại vô cùng đau đớn, miễn cưỡng cười cười: "Nào có, ta chính là nhàm chán, trốn cho huynh tìm."

      ">

      ">Thẩm Hạo quay lưng thắp sáng nến trong phòng, Hòa Sinh thừa dịp đốt đèn, cà nhắc chạy đến bàn bên cạnh ngồi xuống, dùng ống tay áo giấu tay phải bị thương.

      ">

      ">Động tác quá mau, cẩn thận đập trúng chân bàn, đau đến thiếu chút nữa gào to thành tiếng.

      ">

      ">Thẩm Hạo đúng lúc quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt nàng đau đớn vạn phần, vội vàng qua xem.

      Hòa Sinh tránh cũng thể tránh, nhưng vẫn che dấu, ". . .Ta làm ngoáo ộp"


      Thẩm Hạo vẻ mặt biểu tình "Nàngcho ta là tiểu hài tử ba tuổi à", ánh mắt nhìn xuống, phát vết thương tay nàng, lúc này khẽ giật mình, giữa lông mày đều là hàn ý, hiển nhiên là nổi giận.


      để cho Hòa Sinh mở miệng giải thích, gọi Bùi Lương vào nhà, phân phó : "Bắt người hôm nay ra phủ với nương, tất cả đều trói lại, vô luận nam nữ, hết thảy 50 đại bản."


      Ngoài phòng Thúy Ngọc kêu rên, quỳ xuống xin tha. Hòa Sinh luống cuống, dám lừa gạt nữa: "Bọn họ là vô tội, là ta tốt. Buổi chiều cưỡi ngựa đánh bóng, thấy Minh Nghi quận chúa muốn ngã xuống ngựa liền tiến đến cứu nàng, tự mình cẩn thận mới gãy tay thôi."


      Thẩm Hạo vừa tức vừa đau lòng, hỏi nàng: "Vì sao cho ta, lại trốn , giấu giếm ta làm chi?"


      Hòa Sinh cúi đầu, " muốn cho huynh lo lắng." cuối kéo dài ra, vừa kiều vừa mềm mại, khóe mắt khẽ nâng, cẩn thận từng li từng tí nhìn .


      Thẩm Hạo hỏi: "Còn gì nữa ?"


      Hòa Sinh chu môi, giọng càng ngày càng : "Sợ sau khi huynh biết cho ta xuất phủ nữa …"


      Thẩm Hạo cong khóe miệng cười lạnh, giọng lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Sợ là vế sau chiếm đa số a, nhìn dáng vẻ khiêm tốn của nàng kìa."


      Hòa Sinh duỗi tay trái ra, kéo tay áo , "Bỏ qua cho bọn họ mà, lần sau ta dám giấu giếm huynh nữa."


      Thẩm Hạo trừng mắt: "Còn có lần sau?"


      Hòa Sinh lắc đầu, sợ mất hứng tăng thêm trách phạt đối với mọi người theo, nghiêm mặt cọ lên áo bào .


      "Thu hồi mệnh lệnh, được ?"

      Ngữ khí mềm mại, kết hợp với vẻ mặt vừa thấy thương, cực kỳ giống con mèo làm nũng. Tim trong lòng Thẩm Hạo đập mạnh cú, vuốt tóc mai trán nàng, "Bọn họ hộ chủ tốt, nhất định phải bị phạt, miễn nỗi khổ da thịt, phạt bọn họ ba tháng bổng lộc tiền tiêu vặt hàng tháng."


      Trong lòng Hòa Sinh so sánh, phạt bạc so với bị đánh 50 gậy, gật đầu hề tiếng, rốt cuộc đồng ý.


      Thẩm Hạo cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng, thấy cổ tay của nàng bị băng gạc bao bọc cực kỳ chặt chẽ, sưng giống như cái bao trắng lớn, vừa nhìn chính là thái y trong cung xử lý qua.


      Cho dù như vậy, trong lòng vẫn là thương , hỏi: "Đau "


      Hòa Sinh cúi xuống nhìn . vóc người cao lớn, giờ phút này ngồi nửa người, dựa vào trước đầu gối nàng, cầm tay nàng nhìn. Vẻ mặt cẩn thận dè dặt, nhìn làm cho lòng người ấm áp.


      Hòa Sinh sợ sau khi mình dối giận chó đánh mèo người bên ngoài, thành : "Đau có chút xíu hà, nhưng chỉ cần lộn xộn, liền sao."


      Lông mày Thẩm Hạo cơ hồ muốn xoắn lại với nhau. Nếu như có thể, tình nguyện thương thế kia xảy ra người , cũng tốt hơn tại, vết thương ở người nàng làm đau lòng .


      Hỏi: "Thái y kê đơn thuốc chưa? phải mấy ngày mới có thể khỏi hẳn?"


      Hòa Sinh lặp lại lời của thái y, chữ sót nói cho nghe.


      đáp tiếng, nhất thời chuyện.


      Hòa Sinh cúi đầu xuống.


      Đột nhiên than thở tiếng, cúi người cúi đầu xuống, đối với chỗ nàng bị thương, nhàng thổi khí.


      Trong vầng sáng màu vàng, Hòa Sinh nghe thấy giọng của rất rất nhu hoà, giống như là nước suối trong núi chảy xuôi, chậm chậm, làm nàng nhớ tới đồng dao trẻ con.


      "Thổi thổi, miệng thở ra bệnh khí, Niếp Niếp của ta, từ nay về sau bệnh cũng tai."


      nghiêng mặt, nhu tình như nước.


      Trong đầu Hòa Sinh đột nhiên nảy ra câu văn ngày hôm trước đọc được ở trong sách. Văn hào tiền triều từng với thê tử: " biết tình, chỉ có khanh."


      biết tình là chi, ta chỉ biết là nàng.


      đối với nàng, có phải cũng là tình như vậy hay ?


      đè đến tê chân, sau khi đọc xong vài lần, đứng dậy gọi người dọn cơm. Ngồi đối diện nàng, đối mặt với ánh mắt sáng ngời của nàng, có chút thẹn thùng, ho khan vài tiếng, "Hôm nay đánh ngựa cầu, vui vẻ vậy đó hả?"


      Hòa Sinh đáp: "Vui vẻ!" Nhớ tới Cảnh Trữ , hỏi: "săn bắn mùa thu huynh dẫn ta nhé?"


      Thẩm Hạo tính tính toán toán thời gian, săn bắn mùa thu có lẽ là sau thời gian xin Thánh Nhân cầu thân, đến lúc đó nhất định là phải mang nàng nàng theo, "Nàng muốn , ta liền dẫn nàng ."


      Săn bắn mùa thu tiến hành ở bãi săn phương Bắc, vạn mẫu rừng cây, có vô số loài chim thú. Hòa Sinh mong ước lâu, đáp: " hay lắm, nhất định phải dẫn ta theo."


      Tỳ nữ mang thức ăn lên, tay trái Hòa Sinh gắp thức ăn, sử dụng thuần thục chút nào.


      Thẩm Hạo sai người mang ghế lên, ngồi ở kế bên nàng, cầm chén bạch ngọc, quét mắt bàn vòng, loại bỏ tất cả các món chua cay, dặn dò phòng bếp mấy ngày này thể làm hải sản, lần nữa sai người làm lại cả bàn đồ ăn.


      Đợi lần nữa mang thức ăn lên, nàng đói bụng đến mức cả người vô lực, bất mãn tựa ở lên vai , nhìn đầy bàn thức ăn, tuy đói, nhưng chút muốn ăn cũng có.


      Đáng thương nhìn : " cay vui."


      Thẩm Hạo múc chén nước canh thịt, đưa tới bên môi thổi thổi, đút tới miệng nàng: "Uống cái này, vết thương tay mới có thể lành nhanh được."


      Hòa Sinh mở miệng uống.


      Thẩm Hạo gắp đồ ăn, trước cho nàng ăn, chưa bao giờ làm loại việc hầu hạ người tỉ mỉ thế này, cho nên động tác tay có chút vụng về.


      Lúc dùng bữa khá tốt, cầm đũa, gắp hơi đồ ăn hấp, đặt ở trong muôi, thìa trước múc cơm, đưa cơm đồ ăn đến miệng nàng, chỉ cần nhìn nàng nuốt xuống là được. Ăn canh, phiền toái hơn, cầm muôi múc, nàng uống hơi chậm, có chén canh chuẩn bị riêng cho nàng, gọi bưng lên, trực tiếp dọc theo miệng bát mà uống.


      Động tác nhàng, nàng uống được hai phần, nước canh vơi dần, uống được nữa. Động tác có chút khó khăn, nâng bát lên phía trước lại sợ nàng bị nghẹn, vất vả mới đút hết chén canh, mà trong lòng như dây cung kéo căng, cái trán đổ mồ hôi.


      Hòa Sinh ăn no, lúc này mới cầm bát lên ăn phần của mình.


      Hòa Sinh ngồi kế , nhấp ngụm trà, trong bụng no căng, cả người liền dễ dàng vô lực. Cái đầu tiếp tục đặt đầu vai , nhìn ở cự ly gần.


      Tướng ăn của cực kỳ ưu nhã, dường như nhã nhặn trời sinh từ trong xương cốt lộ ra, cho dù ăn là rau cỏ mướp đắng, cũng làm cho người cảm thấy trong miệng nhai chính là bát trân ngọc thực.


      Hòa Sinh ngáp cái, thay lau cái trán đổ mồ hôi, hỏi: "Ngày mai bảo Thúy Ngọc cho ăn ta là được rồi, cần huynh đến đâu."


      Thẩm Hạo giữ im lặng, lúc ăn cơm thích mở miệng chuyện, ngủ ăn , quy củ hạ xuống lúc làm hoàng tử trong nội cung, nay sửa được.


      Hòa Sinh lẳng lặng chờ . Buồn ngủ qua mức, liên tiếp ngáp mấy cái, đợi buông bát đũa, nàng buồn ngủ muốn chết.


      Nàng có khí lực, thầm nghĩ phải hảo hảo ngủ giấc cho . Thẩm Hạo chặn ngang ôm lấy nàng, đặt lên giường, cầm khăn lau miệng cho nàng, ngồi ở mép giường, : "Sớm muộn gì cũng phải học, sau này nàng mang thai, người bên ngoài chiếu cố đến nơi, phải cần ta tự mình ra tay mới có thể yên tâm. Ngày mai buổi trưa ta đều đặn hồi phủ canh giờ, nàng chờ ta cùng chỗ dùng bữa."


      Hòa Sinh nghe được mơ hồ, trong thoáng chốc cái trán ấm nóng, là cúi người hôn môi.


      "Nàng nghỉ trước ."


      Hòa Sinh ngủ say.


      Cũng biết bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở mắt trông thấy ngọn đèn bàn đầu giường cháy lập lòe, đứng dậy vừa nhìn, là phê sổ con.


      gọi tiếng, quay đầu lại, khuôn mặt có chút mệt mỏi, cười: "Nước ấm rửa mặt chuẩn bị rồi đó, ta gọi các nàng vào hầu hạ nhé."


      Hòa Sinh rửa mặt xong thay đổi quần áo trong, leo lên giường, buồn ngủ đều có, khẽ đẩy vai ."Huynh trở về phòng ngủ sao?"


      đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, giọng có chút buồn khổ: "Ngủ được nên phê sổ con. Nàng ngủ tiếp , nhìn nàng ngủ ở bên cạnh, trong lòng ta cao hứng."


      Hòa Sinh chui vào chăn, lật qua lật lại, đầu óc càng tỉnh táo. Từ đầu gối đầu này, nhảy qua gối đầu kia, dịch góc chăn, lộ ra đầu và tay, cào góc áo .


      Thẩm Hạo quay đầu lại bắt lấy bàn tay trái nàng, nàng liền quay lại trốn, cẩn thận đụng phải tay phải, gương mặt nhắn đau đến mức nhăn tít lại.


      Thẩm Hạo quýnh lên, lo lắng ôm nàng vào trong ngực, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi nàng: "Nàng thực nguyện ý gả cho ta sao?"


      hỏi gì mà kỳ lạ thế, Hòa Sinh nháy mắt, hỏi lại: " phải sớm gả cho huynh rồi sao."


      Thẩm Hạo "ừ" tiếng.


      Như vậy, liền yên tâm. Ban đêm Tây Nam khẩn cấp báo lại, đập lớn sớm làm xong, ngày mai liền có thể bẩm lên . Nếu như thuận lợi, quá mấy ngày, nàng liền có thể quang minh chánh đại trở thành người của .


      Trong miệng lẩm bẩm mấy thứ gì đó, Hòa Sinh sáp tai qua nghe, nghe , hỏi: " cái gì đó?"


      Thẩm Hạo cắn lỗ tai nàng, "Ta nghĩ tục danh sau khi xuất giá của nàng rồi, Thẩm, Diêu, thị, có phải đặc biệt êm tai hay ?"


      Hòa Sinh bĩu môi, cố ý chê : "Mới dễ nghe!"


      Thẩm Hạo bóp bên má nàng, "Mạnh miệng."


      Nhịn đêm, ngày kế tiếp thay đổi triều phục, nghỉ chút, ngồi kiệu hướng Hoàng Thành.


      triều đình, bẩm báo chuyện đập lớn Tây Nam làm xong, Thánh Nhân khen ngợi thôi, đại thần trong triều đều than thở. Khu vực Tây Nam, bờ sông thấp, dễ dàng gặp nạn úng, lần này xây dựng nâng lên, lợi trăm năm có thừa.


      Thẩm Mậu khẽ giật mình, hôm qua mới cùng người thương nghị chuyện Tây Nam như thế nào, chia chén canh, hôm nay Thẩm Hạo liền báo cáo xong việc, động tác cực nhanh, lại đánh trở tay kịp.


      Trở về phải tìm Vệ Cẩm Chi, để cho tìm cách hòa nhau ván. Hạ triều, cùng Thẩm Hạo đường cung, tiến lên đáp lời, "Nhị ca, cũng là ngươi có bản lĩnh."


      đường vào triều, Bùi Lương chuyện hôm qua Thẩm Mậu và Hòa Sinh đụng xe, Thẩm Hạo trong lòng nhớ kỹ, liếc ngang nhìn : "Tam đệ, nghe hôm qua ngươi từ Tô Hàng trở về, trong thành đụng phải xe ngựa phủ ta?"


      Thẩm Mậu lúng túng, cười : "Chuyện mới bây lớn, huynh đệ chúng ta còn so đo những cái kia làm chi, bất quá là đụng hư mất xe, trở về lại bồi thường ngươi mười chiếc."


      Thẩm Hạo duỗi ngón trỏ ra, đẩy tay vỗ vào vai mình, , "Chỉ là cái xe thôi, đụng hư hư. Phải chú ý chính là, thúc tẩu có khác, lúc nên né tránh, phải né tránh. Tam đệ, lần sau chớ lỗ mãng."


      rất ít dùng giọng điệu như vậy chuyện, quả nhiên là huynh trưởng kiêu ngạo, làm Thẩm Mậu đáp lời được, đành phải đồng ý.


      Tiểu hoàng môn trong cung đến gọi, phía sau là Lý Phúc Toàn theo bên cạnh hầu hạ Thánh Nhân.


      Lý Phúc Toàn hất phất trần lên, tiến lui hữu lễ, chào hỏi Thẩm Hạo Thẩm Mậu xong, truyền khẩu dụ của Thánh Nhân cho Thẩm Hạo, mời đến ngự thư phòng gặp mặt.


      Thẩm Hạo rồi, Thẩm Mậu đứng nguyên tại chỗ, sau nửa ngày mới phản ứng kịp. Thánh Nhân truyền , nhất định là vì ban thưởng chuyện Tây Nam, trong lòng ghen ghét hâm mộ, lại sợ như Vệ Cẩm Chi sở liệu, đòi hỏi Thánh Nhân quyền hạn chính vụ.


      Than thở, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Thẩm Hạo giáo huấn hắn, ngực càng buồn bực.


      Trong lòng mắng chưa hết giận, cần phải ra miệng, đè ép giọng : "Đồ chơi cái gì, nữ nhân mà thôi, lão tử đây thích nhìn đó!"


      Phì, đừng để cho bắt được cơ hội, bằng cần phải chiếm được người, vừa vặn trong phủ thiếu phòng cơ thiếp thứ tám, nhìn tiểu nương tử này của rất phù hợp!
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you45 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng làm pic cho đỡ bị trộm ah, nếu ko có time quăng cho ta, ta làm pic rồi gửi lại cho nàng up
      levuong, susuHằng Lê thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thẩm Mậu ăn phải dưa bở phải, có tài cán gì mà mơ ước Hòa Sinh, thanks nàng

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Nàng k làm pic hử. Thảy file word qua ta làm giúp cho. Xong ta gửi lại nàng đăng thôi. K bị copy nữa đâu . Ta k rảnh làm beta giúp nàng vì ta cũng edit truyện nhưng pic ta làm dc:yoyo52:
      Thích ăn thịt, levuongSuuuly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :