1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Vệ Linh này lại tự đâm đầu vào cột. Thanks nàng

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Lại có kẻ đâm đầu vào họng súng rồi kekeke

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 40


      Hòa Sinh để ý tới nàng. Bên cạnh Mạc Tranh Hỏa vừa thấy Vệ Linh lại tức giận, ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng thể đánh ngay mặt nàng ta. Thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị, đưa chân ngáng ngay chân nàng ta, Vệ Linh đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà nha hoàn theo lanh lợi đỡ nàng ta.


      Vệ Linh thở hổn hển, ném khăn tay lại có chứng cứ xác nhận, trừng mắt, miệng còn chưa lời nào, Mạc Tranh Hỏa kéo Hòa Sinh qua bên, căn bản để nàng ta vào mắt.


      Người Vệ phủ chậm hơn Hòa Sinh vài bước, ngày hôm nay đến có Vệ nhị lão gia và Vệ Linh. Vệ nhị nãi nãi vốn phải tới, bất đắc dĩ người lại nhiễm cảm mạo, đành phải giao trách nhiệm giao tiếp cho Vệ Linh. Dặn dặn lại, bảo nàng ta nhất định phải nịnh nọt nương trong Bình Lăng vương phủ.


      Vệ Linh mới vừa nếm mùi thất bại trước Mạc Tranh Hỏa, tức giận dữ dội, thản nhiên nhéo tay nha hoàn bên người hai cái, véo đủ rồi mới thoáng nguôi giận.


      Hôm nay Đông Di phải trước, nàng tìm bốn phía hồi lâu, phát trong đám người có khuôn mặt mới chưa gặp mặt, cho rằng nương Bình Lăng vương phủ có tới, thích thú tìm Tiễn Nhã chơi đùa.


      Chơi xong, cảm thấy có tí sức lực nào, đúng lúc trong đình có người thành thạo tửu lệnh, Vệ Linh nhìn Hòa Sinh cách đó xa, trong lòng nảy ra kế.


      Tuân Dương hầu gia làm sinh nhật, quý nhân trong kinh phần lớn đều đến, xúc cúc lần trước bất quá là nhục nhã nho nàng phải chịu, hôm nay trước mặt mọi người công bố thô bỉ của nàng, vậy sau này hậu viện Vọng Kinh, sợ là tuyệt đối có ai hoan nghênh Mạc gia nương biết chữ này.


      Mà Đông Di quận chúa biết rồi khẳng định cũng tán thưởng. chừng vui vẻ còn có thể giúp uy chấn hầu phủ, sớm ngày định ra hôn cũng có khả năng.


      Tính toán như vậy, Vệ Linh bắt đầu lôi kéo người, muốn so văn chương công phu với mọi người.


      Lần trước so thi văn, khả năng vẫn là làm khó người khác, hôm nay đơn thuần so thư pháp, chung quy tính là khi dễ người a?


      Mọi người nhàn rỗi cũng thấy nhàm chán, ăn cua nhìn đùa giỡn, viết chữ cho hết thời gian cũng tệ. Đều là thiên kim từ nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng, ai cũng muốn kém hơn so với người khác, ngay từ đầu đầu có mấy người đồng ý đề nghị của nàng, càng về sau người vây xem nhìn ngứa tay, nhao nhao gia nhập trận đấu.


      Mạc Tranh Hỏa và Tuân Dương đứng ở trong đám người, mặt hồi tím tím xanh xanh hồi trắng, tình ở xúc cúc lần trước, các nàng biết đó, tại Vệ Linh còn muốn tới lần, có muốn yên hay ?


      có kinh nghiệm lần trước, lần này, Mạc Tranh Hỏa cái gì cũng thể để Vệ Linh cỡi đầu. Kéo Hòa Sinh, liền chuẩn bị qua bên hồ.


      Vệ Linh liên tục chú ý đến động tĩnh các nàng, nhìn thấy người muốn chạy, ở đâu chịu bỏ qua, the thé giọng hô to: "Lục hoàng phi, người muốn mang biểu muội của người đâu đó?"


      Mọi người nhìn sang. Mạc Tranh Hỏa nghiến răng nghiến lợi, "Ai cần ngươi lo?"


      Hòa Sinh cảm kích tâm ý của Mạc Tranh Hỏa, nhưng càng là loại thời điểm này, càng thể luống cuống. Nàng nhận thức được rất nhiều chữ, văn chương cũng có tiến bộ, có gì phải sợ. Ngước mắt ôn nhu : "Nhìn các nàng viết chữ rất tốt."


      Mạc Tranh Hỏa nhíu mày, Hòa Sinh cười cười, ra hiệu nàng yên tâm.


      Vệ Linh lại : "Mạc Gia nương cũng tới đây viết bộ ."


      Trong đám người lần trước có tham gia xúc cúc, biết Mạc Gia nương này biết viết chữ, đều chờ đợi xem náo nhiệt. Mà phần lớn biết thân phận Hòa Sinh, nghe Vệ Linh mở miệng một tiếng "Mạc nương", cho rằng là biểu nương Mạc gia.


      "A Sinh, nàng viết ."


      Đột nhiên nghe được giọng nam trầm thấp dễ nghe, mọi người cả kinh, theo giọng nhìn lại, đám người cách đó xa, Thẩm Hạo đứng chắp tay, theo phía sau Lục hoàng tử, cũng biết đến đây từ lúc nào.


      Nam khách thường vào khu nữ quyến, lúc này vừa xuất cho nên rất gây chú ý.


      Thẩm Hạo thoáng khom người, vuốt cằm : "Ta tới đón nội tử trở về."


      Mọi người kinh ngạc, có nghe Bình Lăng vương thành hôn, đào đâu ra nội tử, chẳng lẽ là nương trong phủ sao?


      trực tiếp tới phía trước, mỗi lần bước, tầm mắt của mọi người liền dính lên ba phần, cuối cùng rơi xuống người Hòa Sinh, ngạc nhiên ghen ghét đều có.


      Trong truyền thuyết Bình Lăng vương cực kì sủng người , vậy mà xa tận chân trời.


      Giống như yến hội cho tới bây giờ chỉ có đám nữ quyến đợi nam quyến cho người đến gọi, còn chưa bao giờ có nam quyến tự mình đến đón người, càng đừng người này là Bình Lăng vương mặt lạnh, ánh mắt tìm hiểu của mọi người trở nên càng thêm vô cùng sốt ruột, ước gì có thể ở mặt Hòa Sinh trừng ra vết rách.


      Vệ Linh lưỡi uốn xuống dưới, Tiễn Nhã đẩy nàng chút, nàng lúc này mới ý thức tới thất thố của mình. Lập tức kịp phản ứng, trong lòng lan tràn sợ hãi, thanh run rẩy, hỏi người bên cạnh, dám tin: "Nàng phải Mạc Gia nương sao, sao thành người Bình Lăng vương phủ rồi?"


      Mạc Tranh Hỏa cong miệng cười: "Vệ đại nương, tâm ý này của ngươi cũng nhiều."


      Thẩm Hạo đúng lúc đến bên cạnh Hòa Sinh, đã nghe được câu này, ngẩng đầu liếc mắt Vệ Linh, : " ra là Vệ Gia nương. Lần trước Vệ lão gia sai người cầu chữ của bổn vương, bổn vương quá bận rộn chính , thể phân thân, hôm nay ngươi ở đây, vừa vặn mang chữ Vệ lão gia cầu về."


      dứt lời, chậm rãi vén lên tay áo. Mọi người cho là muốn đề bút, nguyên đám rướn cổ lên nhìn qua.


      Lại thấy tùy ý chọn bút lông đầu tiểu khải, đưa tới tay Hòa Sinh, đầu tiên là cuốn ống tay áo cho nàng, rồi sau đó trải ra bộ giấy Tuyên Thành, lui qua bên tỉ mỉ mài mực.


      Lại nhìn Hòa Sinh bên, ngược lại là dáng vẻ tập mãi thành quen, dường như là Bình Lăng vương ngày thường cũng hầu hạ nàng văn chương như vậy.


      Mọi người cả kinh tròng mắt đều muốn rơi xuống. Người so với người sao lại khác biệt thế chứ, tức chết người mà, tiếc nuối trong lòng mọi người phải vì được Bình Lăng vương cam tâm mài mực, mà là trước mặt mọi người lại có thể vì nữ nhân mà bỏ qua thân phận kiêu ngạo của mình.


      Nhắc tới viết chữ, Hòa Sinh vốn là còn có chút khẩn trương, nhưng ở bên cạnh mài mực, tầm mắt quấy nhiễu chung quanh của mọi người dường như tất cả đều biến mất thấy gì nữa, nàng dường như trở về thư phòng của bọn họ.


      Hòa Sinh hỏi: "Viết chữ gì đây?"


      Động tác xuống tay ngừng, Thẩm Hạo chậm rãi nghiền mực, mở miệng: "Nàng sát vào chút, ta cho nàng biết."


      Hòa Sinh nghe lời xê dịch đến bên cạnh , nghe được bốn chữ, nàng ngày thường có tập luyện, mặc dù có thể viết, nhưng ý tứ cho lắm. Chỉ biết là thỉnh thoảng Thẩm Hạo dạy nàng nhận thức đạo lý lớn của bản tính con người, dùng tới từ này.


      Định thần tĩnh khí, chấm mực, bắt đầu ở giấy đề chữ.


      Trong đầu nhiều lần xuất cảnh tự tay dạy nàng, tự chủ được tưởng tượng được giờ phút này ở sau lưng dịu dàng ôm nàng, hạ bút có như nước chảy mây trôi, làm liền mạch.


      Quay đầu nhìn, vui mừng mà nghĩ muốn cho đánh giá, tựa như vô số lần nàng ở trong thư phòng, sau khi luyện chữ khát vọng đạt được thừa nhận của .


      Thẩm Hạo nhìn nhìn, duỗi ngón tay ra nắm góc giấy bên cạnh, gật đầu : "Chữ tốt." Tuy rằng đủ mạnh mẽ, nhưng trình độ mà , rất có tiến bộ.


      cuốn giấy Tuyên Thành, đưa tới tay Vệ Linh, vẻ mặt đạm mạc, "Chữ của a Sinh, có thầy là ta, Vệ lão gia cầu chữ, A Sinh viết, cũng giống như vậy. Thỉnh Vệ nương chuyển tranh chữ này giao cho Vệ lão gia."


      Trang giấy mở ra, rủ xuống khí, Vệ Linh vốn mừng rỡ, cho rằng Bình Lăng vương cũng vì chuyện Hòa Sinh mà trách tội, quan hệ hai phủ còn có nơi vòng qua vòng lại, đợi trông thấy bốn chữ to giấy, khuôn mặt lập tức trắng bệch.


      Mọi người nhìn tới, thấy chữ, khỏi hít hơi khí lạnh.


      “Khỉ đội mũ người.”


      Đây là công khai châm chọc Vệ gia ngu dốt, hào nhoáng bên ngoài.


      Bình Lăng vương chưa từng trước mặt người khác biểu đạt cách nhìn đối với thần tử trong triều, hôm nay lần hành động, quả thực là ghi hận Vệ gia.


      Vệ Linh bị hù sợ, khắc trước còn giương nanh múa vuốt dương dương đắc ý, giờ phút này ủ rũ như quả cà đánh sương, vừa kinh vừa sợ.


      Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh ra ngoài, chút nào kiêng kị ánh mắt người bên ngoài, bước chân phấn chấn, áo bào tung bay


      Ngón tay giao triền, nắm tay nhau, Thẩm Hạo quay đầu lại hỏi nàng: " Sau này vẫn còn lo lắng người khác nàng biết chữ ?"


      Dáng vẻ tim gan run sợ vừa rồi của Vệ Linh, ở trong mắt Hòa Sinh, nàng sợ hãi Vệ gia, thậm chí có điểm chán ghét Vệ gia, cũng phải thánh phật, chính là có thể bị người khi dễ còn cảm tạ hay sao?


      Người Vệ gia bị bóp ở tay nàng, trong lòng nàng tự nhiên sảng khoái, khóe mắt khẽ cong, mặc dù cười cũng tuỳ tiện, như nhặt được tiện nghi như vậy, có chút mừng thầm: " lo lắng nữa."


      Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh rời , Thẩm Khoát cũng tìm Mạc Tranh Hỏa, muốn mang nàng hồi phủ. Mạc Tranh Hỏa sao có thể chịu, mở trừng hai mắt, nhìn Vệ Linh như vậy : "Ta đùa giỡn còn có nhìn đủ mà."


      Vệ Linh kinh ngạc nhìn đứng ở đó, trong tay cầm cuốn tranh chữ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Xong rồi, cái này, rốt cuộc hoàn toàn đắc tội Bình Lăng vương Phủ rồi, trở về để Vệ lão phu nhân biết , mắng chết nàng, nghiêm trọng là, còn có thể có thể dùng gia pháp khiển trách!


      Vốn nữ quyến quay chung quanh bên cạnh Vệ Linh, giờ phút này toàn bộ cũng thản nhiên tản ra, ngay cả Tiễn Nhã cũng lặng yên im lặng mà rời xa nàng, dám cùng nàng đáp lời.


      Thế nhân đều biết, Vệ gia bởi vì tình nhiều năm trước của Vệ lão hầu gia, cùng Thánh Nhân hợp nhau, tại vừa chọc Bình Lăng vương tay cầm thực quyền, đường ra sau này, sợ là suy nghĩ vô căn cứ rồi....!


      Vệ Linh trở về phủ, Vệ nhị nãi nãi còn chưa có được nghe chuyện yến hội hôm nay, thấy nàng nâng tranh chữ trở về, vừa hỏi, nghe là Bình Lăng vương tặng, lúc này cười như nở hoa.


      Còn chưa mở ra nhìn, đằng trước Vệ lão phu nhân liền hổn hển bước vào phòng, tới Vệ Linh, hai lời, cầm quải trượng trong tay liền đánh lên người nàng.


      "Làm bậy mà, ngươi cái đồ ngu xuẩn, mỗi ngày ngâm thơ tụng từ, hôm nay phải là đến trước mặt người khác khoe khoang, ngày mai chính là đến chỗ kia khoe khoang, bây giờ lại chọc tới đầu Bình Lăng vương phủ, sinh ra nghiệt súc như vậy, Vệ gia là khổ tám đời!"


      Vệ Linh bị đánh mắng lệ rơi đầy mặt, dám lên tiếng, trốn sau lưng Vệ nhị nãi nãi.


      Vệ nhị nãi nãi khoác áo ngoài, có vẻ bệnh hỏi: "Lão phu nhân, đến cùng làm sao vậy, Linh Nhi làm sai chuyện gì?"


      Vệ lão phu nhân nặng nề nện trụ trượng xuống đất, chỉ vào Vệ Linh : "Ngươi bảo tự nó !"


      Vệ Linh khóc sướt mướt kể lại chuyện lần, Vệ nhị nãi nãi nghe mà phát run, cuối cùng, hỏi: "Tranh chữ đâu?"


      Vệ Linh run rẩy đưa tranh chữ ra, giấy Tuyên Thành bị bóp nhăn phút chốc mở ra, bốn chữ cực kỳ châm chọc nhập vào tầm mắt, Vệ nhị nãi nãi cơ hồ muốn hộc máu.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Happyanh50 others thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Bạn Vệ Linh đáng đời lắm mà, cứ chảnh choẹ, khinh người. Truyện hay quá bạn Quýt Đường ơi, ngọt như tên bạn ah hehe, up tiếp bạn.
      hạnh dori thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 41


      Vệ Nhị nãi nãi vuốt ve người Vệ Linh, đau lòng ôm chặt nàng ta lại, mở ra lòng bàn tay đập giường, nước mắt chảy ròng ròng.


      Vệ lão phu nhân lau vài giọt nước mắt, mấy năm nay vì lo liệu Vệ gia, sớm luyện thành bản lĩnh thu thả tự nhiên, nhìn Vệ Linh cong lưng ngồi co quắp mặt đất, mặt ba phần bất đắc dĩ bảy phần đành lòng, vỗ nhè quần áo sau lưng Vệ Linh.

      Chuyện tới tình trạng như vậy, có tiếp tục trách phạt xuống cũng vãn hồi được cái gì. Nếu như khiển trách tàn nhẫn, đợi Vệ Linh xuất giá, chất chứa oán hận với trong phủ, thôi du di cho các nương, sau này còn có tác dụng nhiều hơn.


      An ủi Vệ Linh, cũng tự an ủi mình: "Bình Lăng vương là nam nhân, chấp nhặt với phụ nhân đâu, bất quá là đắc tội nương trong phủ , chỉ cần tâm tình nương nhà như ý, chuyện cũng liền giải quyết xong."


      Vệ Linh run rẩy, ngày thường ngang ngược càn rỡ ra sao, đến chỗ này của Vệ lão phu nhân, liền mềm yếu tựa như cừu non, tiếng câu, chỉ lo đụng vào nghịch lân.


      Nguyên lai tưởng rằng Vệ lão phu nhân nhất định dùng gia pháp, nghe bà như vậy, trong lòng có cân nhắc, cho dù trong lòng phục, cũng dám bác bỏ, run rẩy môi hỏi: "Nên làm như thế nào, mới có thể khiến nương kia như ý?"


      Cởi chuông cần người buộc chuông, tất nhiên là phải nghĩ cách để Vệ Linh bồi tội. tại các nàng tùy tiện đến bái phỏng, Bình Lăng vương phủ nếu như tránh gặp, chắc chắn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, đốt mặt mũi các nàng. Phương pháp tự tìm mất mặt như thế, thể , phải tìm cách khác thích hợp hơn.


      "Ngươi thường ngày giao hảo với Đông Di quận chúa, bảo quận chúa giúp đỡ giúp vài câu, cũng cần dùng quá nhiều lời hay, công phu mồm mép cũng vô dụng, phải tự mình đến trước mặt tạ tội, nương kia muốn đánh muốn chửi, đợi gặp được mặt, ngươi chỉ cứ thò đầu ra cầu nàng."


      Vệ Nhị nãi nãi nghe xong, trong lòng đau xót, đôi nhi nữ của mình, đều chịu ủy khuất như vậy, ngẫm lại cảm thấy cam lòng. Ôm Vệ Linh vào trong ngực.


      Vệ lão phu nhân liếc qua nàng ta, làm tâm tư, : "Chút chuyện này tính là cái gì, tự mình gây ra phải tự giải quyết, quan tâm biện pháp gì, biện pháp có hiệu quả là biện pháp tốt. Năm ấy ta cầu người bái phật, vất vả lắm mới giữ được đại gia đình này, nhiều năm qua vất vả khổ cực chống đỡ, có từng kêu qua tiếng oán chưa?"


      Mẹ con Vệ nhị nãi nãi dám lên tiếng, liên tục đồng ý.


      Vệ lão phu nhân đứng dậy, quay đầu lại nhìn Vệ Linh, thay đổi gương mặt hiền lành, tình ý sâu xa : "Đợi ngày huy hoàng lên cao, làm cho người Vệ gia ta thẳng lên tận trời xanh, làm người người. Đến lúc đó nếu như ngươi nhìn ai vừa mắt, đừng nương vương phủ, cho dù là công chúa, đến tay chúng ta, giết là được."


      Vệ Nhị nãi nãi nghe như vậy, biết nghe bao nhiêu lần rồi, sớm có tâm tình phập phồng. Ngược lại là Vệ Linh, vùi ở trong ngựcVệ nhị nãi nãi, con mắt chớp chớp, đối với tương lai màVệ lão phu nhân tin tưởng nghi ngờ.


      Đúng vậy a, tại chịu khổ chút tính là cái gì, sau này thông thiên phú quý mới là .


      Chuyện được trì hoãn, buổi chiều Vệ Linh tìm người quý phủ tìm Đông Di, giải thích tốt, "Lục hoàng phi tác quái, lừa gạt là người nhà nàng, giờ khơi ra thân phận lại là người của nhị điện hạ, cũng chính là người nhà của quận chúa, tuyệt đối dám mạo phạm, nhưng khúc mắc vẫn còn, phải cởi bỏ mới tốt."


      Đông Di và Thẩm Hạo mang quan hệ họ hàng, mà xúc cúc ngày ấy nàng cũng có chỗ đúng, nghĩ thầm giúp Vệ Linh chiếu cố, cũng chính là giúp mình. Vệ Linh nguyện ý cúi thấp người tư thế bồi tội, thể tốt hơn, : "Ta vương phủ thăm dò ý tứ chút, nếu có thể gặp mặt, ngươi lại đến."


      Ngày đó liền gọi xe ngựa trước, Vệ Linh sợ bỏ qua cơ hội, cái gì cũng muốn cùng nàng, đợi trong xe ngựa, cho nàng trước, nếu như có thể, nàng liền lập tức vào phủ bồi tội. Vừa vặn tiết kiệm thời gian phái người đến Vệ phủ gọi nàng đến chuyến.


      Hòa Sinh mới từ Tuân Dương hầu phủ trở về, nghĩ đến gặp Vệ Lâm, thay đổi quần áo vội vã ra ngoài. Thẩm Hạo sớm giải quyết hết bận rộn người, lo lắng nàng ra ngoài nên cùng nàng .

      Tiền viện có người báo lại, Đông Di quận chúa tới chơi, muốn gặp nương trong phủ.


      Thẩm Hạo luôn luôn có ấn tượng gì hay đối với Đông Di, trước kia chưa bao giờ thấy nàng ta đến phủ, bọn họ mới từ Tuân Dương hầu phủ trở về, tại người liền kích động đến, nhất định là vì chuyện Vệ gia.


      Hòa Sinh biết nàng ta vì sao mà đến, bởi vì vội vã gặp Vệ Lâm, hé miệng hỏi : "Nhất định phải gặp sao?"


      Nàng ngửa đầu, dáng vẻ đáng thương, nhìn mà trái tim ngứa ngáy. nắm chặt đầu vai mảnh mai của nàng, tay nắm cái cằm của nàng, cúi đầu ghé sát vào, "Đương nhiên gặp, cùng nàng nhà Vệ lão gia, tự nhiên lời giữ lời."


      Hòa Sinh vui vẻ, theo thời gian qua, biết thích gì, bĩu môi hôn má , "Huynh tốt."


      Được giai nhân hôn, còn là chủ động sáp tới, trong lòng Thẩm Hạo vui mừng giống như có khói hoa nổ tung, mặt lại giả vờ bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, khẽ mở miệng, " thôi."


      Đông Di đợi bên ngoài lâu, gã sai vặt đáp lời, hôm nay thể mở cửa phủ , thỉnh cầu xe ngựa quận chúa ngày khác lại đến.


      Đông Di tức giận, bị cự tuyệt, lại cái gì. Tức giận lập tức rơi người Vệ Linh, mắng nàng là người chuyên gây chuyện.


      Vừa mắng xong, chuẩn bị rời , đầu kia nghe được động tĩnh cửa phủ mở rộng ra, xốc rèm xe ngựa vừa nhìn, cỗ xe song mã bằng đồng* hoa văn màu từ cửa phủ ra, Bùi Lương ngồi đằng trước đánh ngựa.
      [​IMG]

      Vệ Linh nhìn ra bên ngoài, trong lòng tính toán, nghĩ thầm nhất định là vương gia hoặc nương trong phủ muốn xuất hành, hỏi: "Có muốn đuổi theo hay ?"


      Đông Di trừng nàng, "Ngươi có đầu óc hả, đuổi theo làm chi, nửa đường cản đường hay sao? Nếu như ngươi muốn, liền tự mình xuống xe, ta chơi với ngươi."


      Vệ Linh lên tiếng. Đông Di thở phì phì trở về phủ, Vệ Linh dám bảo nàng đưa về, tự mình phái người Vệ phủ gọi người tới đón.


      Vào nhà đem chuyện hôm nay ăn bế môn canh ra lần, Vệ lão phu nhân nhíu mày, sau nửa ngày gì, cuối cùng, lúc rời bảo Vệ Linh mấy ngày nay nên ra ngoài, hảo hảo ở trong nhà tu dưỡng thân tâm.


      Vệ Linh ràng cho lắm, hỏi Vệ nhị nãi nãi, Vệ nhị nãi nãi lắc đầu, suy đoán: "Bình Lăng vương ngay cả mặt mũi Đông Di quận chúa cũng chịu cho, chuyện này nhất thời nửa khắc giải quyết được, phải đợi ca ca ngươi từ Tô Hàng trở về, xin chủ ý của ."


      Vệ Linh gật gật đầu, chỉ cần ca ca xuất mã, tình gì cũng có thể giải quyết.


      Bên này, xe ngựa dừng ở trước cổng khu vườn, Thẩm Hạo dìu nàng xuống, chỉ vào biển chữ cổng : "Đọc nghe chút coi."


      Đây là kiểm tra nàng nè. Hòa Sinh tập trung nhìn, trùng hợp mấy ngày trước đây vừa học qua, lanh lảnh đọc: "Lâm Lang Viên."


      Thẩm Hạo sờ sờ tóc của nàng, có vẻ rất vui mừng, " sai."


      Dắt tay nàng vào vườn, trong vườn hoa cỏ rậm rạp, núi đá giả linh lung, phóng mắt nhìn qua, lại có ảo giác như đặt mình vào giữa núi rừng.


      Hòa Sinh nhớ tới cái gì, túm tay áo , khẽ bĩu môi: "Lần nào cũng khen ta mà thưởng gì hết."


      Lần đầu nghe nàng cầu như thế, Thẩm Hạo cười, ngữ khí cưng chiều, hỏi: "Muốn khen thưởng cái gì, đều cho nàng hết."


      Hòa Sinh sáng mắt cười cười khoe hàm răng trắng tinh với : " muốn gì hết, cho ta ngủ lại đây đêm, ôn chuyện với Vệ Lâm, là được."


      Thẩm Hạo trả lời.


      Hòa Sinh lắc cánh tay , hiếm khi làm nũng, cọ lên cánh tay , đôi mắt lung linh như nước nhìn thẳng : "Van huynh mà, chỉ đêm thôi."


      Khuôn mặt Thẩm Hạo lạnh xuống, nhàn nhạt câu: "Cái gì cũng có thể đồng ý với nàng, chỉ việc này là được."


      Hòa Sinh khóc nức nở, tiếp tục xin .


      Thẩm Hạo nhíu mày. Nàng nếu muốn ôn chuyện với Vệ Lâm, có thể đón Vệ Lâm vào vương phủ, cần gì phải xuất phủ ngủ lại, nàng ở bên ngoài, yên lòng.


      Cầu xin nửa ngày, mắt thấy đường qua hơn phân nửa, biết nhất định đáp ứng, nàng dứt khoát vung tay ra, cũng phải cáu kỉnh, nhưng chính là trong lòng thoải mái, buồn bực lên phía trước.


      Người nhà của nàng đều ở nơi khác thể gặp nhau, lại thể chơi với bạn cũ trước khi xuất giá, tại chỉ còn có nhà Vệ Lâm, nàng ở vương phủ quen, thỉnh thoảng cũng muốn đổi chỗ ở, cũng phải quay về, dù sao cũng chỉ có đêm.


      Thẩm Hạo ngừng lại, bước chân trì hoãn, cũng vội tiến lên đuổi theo.


      Hòa Sinh bước nhanh, rời hồi lâu, cảm giác sau lưng có người, ánh mắt liếc qua nhìn, thấy khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, cách đoạn đường dài, ung dung dạo bước.


      Trong lòng Hòa Sinh trì trệ, bước chân dưới chân càng nhanh hơn lên phía trước, cho là đuổi theo, đoạn, vừa lặng lẽ nhìn lại, vẫn nhanh chậm bước .

      Ý tứ nửa điểm dỗ dành nàng cũng có.


      Hòa Sinh cúi đầu, về phía trước nữa. Đợi đến trước mặt, đôi gấm giày đứng ở trong phạm vi tầm mắt, nàng ngẩng đầu lên, đối diện người nhìn nàng.


      "Sao , người Vệ gia chờ mà."

      Lời ra thanh thanh đạm đạm, phập phồng chút nào. Thanh vào tai như vậy, nghe cả người Hòa Sinh suy sụp, ngay ngay cả hốc mắt cũng chua xót.


      Muốn mở miệng hỏi , cũng biết hỏi cái gì. lại làm gì với nàng, nhưng chính là cho nàng xuất phủ qua đêm, thấy nàng tức giận, cũng tiến lên dỗ dành. Đúng vậy a, dựa vào cái gì dỗ dành nàng, cho phép chính là cho phép, có cái gì ủy khuất đâu.


      Trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, như sóng biển cuồn cuộn, nước mắt ngừng trào ngoài, thầm mắng mình câu sĩ diện cãi láo, làm thế nào cũng ngăn được nước mắt.

      Tại sao khóc? Thẩm Hạo có chút gấp, đưa tay phủ lên lưng nàng, dịu dàng vỗ từng cái, tình cảm lạnh nhạt vừa rồi, biến mất chút xíu cũng còn, dịu giọng lại, dịu dàng hoà nhã: "Đừng khóc."


      Hòa Sinh giương hai mắt đẫm lệ, từng cái nức nở, sao cũng dừng được.


      Lòng Thẩm Hạo đều bị nàng khóc mềm nhũn, giống như dỗ tiểu hài, ôm nàng vào trong ngực, kiên nhẫn lau nước mắt, sợ lực đạo hơi mạnh, làm nàng đau.

      Hòa Sinh cắn cắn môi, đầu tựa vào trước ngực , càng dỗ dành, càng cảm giác mình vô dụng.


      Quen được nâng ở lòng bàn tay, cho rằng hết thảy đều là chuyện phải làm, nhưng quên, cũng có lúc dỗ dành nàng.

      Càng nghĩ càng bối rối, chuyện như hạt vừng cũng khóc trận, đối tốt với nàng, nàng còn có thể tùy ý như vậy, sau này đối tốt với nàng nữa, nàng có thể khóc cho ai xem?


      Vừa nghĩ như thế, chậm rãi cho lòng mình vững vàng, vùi ở trong lòng ngực của , ngửi ngửi mùi hun hương người của , khinh đạm trầm nhã ( nhàng, lãnh đạm, trầm, thanh cao), dễ ngửi vô cùng.


      Dán sát vào vạt áo ngẩng đầu, hỏi: "Đây là hương gì, ta cũng muốn hun."


      Thấy nàng ngừng khóc, trong lòngThẩm Hạo thả lỏng, thở ra hơi, cái cằm cọ trán nàng, : " Kiền chi hương, thích hợp hun cho nữ nhân, mang theo vị mộc, sinh động."


      Hòa Sinh thầm ghi nhớ tên hương, từ người thoát ra, hai người tiếp tục lên phía trước.


      Đột nhiên Thẩm Hạo dắt tay nàng, hời hợt : "Buổi tối lưu lại cũng được, ta ở lại với nàng."


      Hòa Sinh ngạc nhiên, thử thăm dò hỏi lần: " ?"


      Thẩm Hạo gật gật đầu. Khẽ túm tay của nàng, chậm rãi vuốt ve các đốt ngón tay, "Chỉ lần này thôi, sau này chuyện đàng hoàng, cho phép khóc nữa."


      Hòa Sinh vùi đầu đáp ứng.


      Trong vườn xanh biếc chiếu lên màu hồng nhạt, chim hoàng ở đầu cành hót véo von. Đá cuội phủ kín con đường , uốn lượn về phía trước, dường như vĩnh viễn đến cuối đường.

      Nàng thả chậm bước chân, cách cự ly cánh tay, nhìn bóng lưng của kéo dài dưới ánh mặt trời, bóng dáng nàng theo phía sau chật vật thấp hơn cả khúc.


      Di chuyển từng bước , vững vàng đương đương, như hình với bóng.


      Hòa Sinh hé miệng, ý nghĩ mờ ám trong lòng xông tới. Lắc lắc đầu, vừa để cho mình tiếp tục suy nghĩ, lắc lắc vài cái, đầu có chút chóng mặt, cuối cùng đuổi tạp niệm từ trong đầu ra ngoài.





      thể quá tham lam, bây giờ đối tốt với nàng là đủ rồi. Chuyện sau này, ai cũng được.


      Đằng trước Thẩm Hạo hỏi nàng: "Đồ trong vườn này đầy đủ, ta phái người lấy đồ trong phòng tới, được ?"


      Nào có quý giá như vậy, tùy tiện ở là được rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng ngọt ngào như mật, dịu dàng đáp câu: "Được ạ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :