1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Nàng ơi dúng đoạn hay

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 37


      Hòa Sinh hí mắt vừa nhìn, người trang sách mảnh vải che thân, dáng vẻ trần trụi giao triền gần gũi quá mức xấu hổ.


      "YAA.A.A..!" Nàng hét lên tiếng, tay vung lên cầm sách quăng ra ngoài, vội vàng che đôi mắt mình lại.


      Nhìn mấy thứ này, đôi mắt như mọc gai ấy! Phì phì phì, mắc cỡ chết người ta rồi!


      Sách trực tiếp rơi xuống bên chân Thẩm Hạo. nhướng người qua giá cắm nến bên cạnh, cúi người, nhặt sách lên, bình tĩnh bỏ lên bàn, quét mắt nhìn bao quần áo, hỏi: "cái này là ở đâu ra?"


      Hòa Sinh mặt mũi đỏ hồng, mở miệng đáp: "Là Đức Phi nương nương cho!"


      Nương nương vì sao cho sách như vậy ? Chẳng lẽ là cho sai rồi? Tóm lại tại để nhìn thấy, có nhảy vào hoàng hà cũng rửa sạch!


      Nhớ tới vừa rồi còn với muốn học sách này, ước gì có thể tìm động chui vào, cái tát đánh chết mình mới tốt.


      Thẩm Hạo đặt nến ở bàn, ánh sáng phút chốc chiếu sáng án thư, hình vẽ xuân cung đồ lộ ra càng thêm tươi sáng rõ nét, trông rất sống động.


      Hòa Sinh thở mạnh dám thở gấp, khuôn mặt đỏ như rỉ máu, xuyên qua khe hở ngón tay liếc mắt nhìn , thấy lạnh nhạt, vẻ mặt thản nhiên lật sách.


      Chắc chắn nghĩ rằng nàng học vấn nghề nghiệp, thích xem loại sách dâm uế này, còn lấy Đức Phi ra làm cớ, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích, thuật lại tình cảnh Đức Phi đem sách cho nàng, toàn bộ miêu tả lại lần.


      Sau nửa ngày, nàng ấp úng hồi lâu, trong phòng yên tĩnh trở lại.


      Đột nhiên nghe được thanh bình tĩnh của Thẩm Hạo, từ trong lồng ngực buồn bực ra câu: " Họa công giỏi."


      Ai? Giương mắt nhìn, Thẩm Hạo đứng trước thư án, trong tay cầm quyển xuân cung đồ, vẻ mặt nghiêm túc, biết tình hình, còn tưởng nghiên cứu kinh văn học thức gì nữa chứ.


      Hòa Sinh cho là mình ù tai, nghe lầm, lại hỏi: "Mới vừa rồi huynh cái gì?"


      Thẩm Hạo khép sách lại, thong thả bước tới phía trước vài bước, tay đè ở vai của nàng, cúi đầu xuống, ghé sát vành tai của nàng, hô hấp cực nóng: "Ta , thứ này tốt lắm, đêm nay học nó nhé."


      trêu ghẹo nàng, ý nghĩ xấu đầy bụng! Hòa Sinh lắc đầu, " học."


      Thẩm Hạo gạt tay nàng ra bên ngoài khẽ túm lấy, : "Văn hay tranh đẹp, chỉ có văn tự giải thích tỉ mỉ, còn có tranh vẽ sinh động, sách tốt như vậy, đáng giá học tập. Hơn nữa, phải mới vừa chính nàng chủ động cầu muốn học đấy sao?"


      có lý có căn cứ, Hòa Sinh há mồm muốn cãi lại, lại nhất thời tìm ra lời bắt bẻ nào. Nhẫn nhịn cả buổi, máy móc : "Dù sao ta cũng học."


      Dưới ánh đèn, vành tai của nàng bởi vì ngượng ngùng mà nhiễm lên màu hồng nhạt, giống như là dúm đỏ lá sen. Cổ họng Thẩm Hạo xiết chặt, nghĩ tới mình mới hôn qua môi và má của nàng, nếu như khẽ cắn vành tai của nàng, ngậm trong miệng chậm rãi khiêu khích, biết phen tình thú như thế nào.


      Cúi đầu dỗ dành nàng: "Liếc mắt nhìn thấy nội dung bên trong rất đứng đắn, giống như nàng nghĩ đâu."


      Hòa Sinh dám tin tưởng: " ?"


      " ."


      Tạm thời tin lần. Chậm rãi dời tay, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt dám mở ra, lo lắng, chần chờ: "Nếu là nội dung bên trong đứng đắn?"


      Thẩm Hạo cười khẽ, "Vậy mặc nàng xử phạt."


      có hứa hẹn của , hô hấp dồn dập bình ổn lại, cuối cùng đôi mắt mở ra đường , thấy bàn bày đầy sách, toàn bộ mở ra, đại khái là đem sách trong bao quần áo ra.


      Thẩm Hạo sáp đến: "Nàng chớ sợ, dựa vào phía trước, mới thấy được ."


      Nàng nghe lời rướn cổ lên nhìn, sách bàn mở ra, hình người phía mỗi trang đều dùng tư thế khác nhau trêu chọc đối phương, đập vào trước mắt, ánh mắt dời đâu, cũng dời được những hình ảnh dâm đãng này.


      Thẩm Hạo bên cạnh hài hước : "Ta sai rồi, cho nàng phạt, nằm hay đứng, trong sách tùy tiện nàng chọn kiểu, ta đều nghe theo nàng hết."


      Người xấu! Hòa Sinh lắc đầu, trong lòng như nai con nhảy loạn, cảm xúc đỏ rực ngăn ở trước ngực, biết nên phát tiết như thế nào, nắm chắc tay nện ngực lại bị túm cổ tay, khí tức ấm áp phả vào mặt, dựa vào quá gần, chỉ kém vểnh môi liền có thể hôn lên khuôn mặt của nàng.


      "Nàng bây giờ cảm thấy cảm thấy khó xử, nhưng có từng nghĩ tới, sau này chúng ta cũng phải làm chuyện của những hình người trong tranh này, muộn học bằng sớm học, ta đối với phương diện này dốt đặc cán mai, vừa vặn cùng nàng cùng chỗ học tập, học xong rồi, còn có thể tỷ thí với nhau."


      Hòa Sinh nghe vậy tim còn đập nhanh hơn, lồng ngực bởi vì khẩn trương mà lên xuống phập phồng, trong đầu trống rỗng, lắp bắp hỏi: "Tỷ thí cái gì?"


      Dưới đèn, lúc này nàng xinh đẹp cúi đầu, giống như xấu hổ thẹn thùng, thật làm cho lòng người nhộn nhạo. Thẩm Hạo nhìn đến ngây dại, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, ngay cả trong miệng thở ra cũng phải là hơi thở, mà là lửa nóng dục vọng.


      Duỗi lưỡi ra, dọc theo tai của nàng liếm chút, đầu lưỡi lướt nhàng. Hòa Sinh cả kinh, "vương gia?"


      Giọng của nàng yếu ớt mang theo rung động, nghe mơ hồ, giống như là rên rỉ. Miệng Thẩm Hạo ngậm chặt vành tai của nàng, đặt ở trong miệng vuốt khẽ chậm chạp nhào nặn, ý loạn tình mê hỏi nàng: "Thích ta ?"


      vừa , đầu lưỡi thè ra liếm, lỗ tai của nàng vốn cực kỳ mẫn cảm, bị phần môi ẩm ướt nóng bỏng như vậy kẹp lấy, tự chủ được giật mình, cả người tê tê dại dại.


      Khí lực chuyện bị rút sạch , tất cả lực chú ý đều tập trung ở điểm trong tai bị đùa bỡn.


      Thẩm Hạo dời đầu, ngậm lấy vành tai bên kia của nàng, hỏi: "Sao?"


      Hồi lâu, nàng cũng đáp lại. Thẩm Hạo ngậm đủ rồi, hôn đủ rồi, muốn thêm nữa, hai tay nâng cằm của nàng lên, nâng khuôn mặt của nàng lên cùng nhìn nhau.


      " nàng thích ta ."


      Giọng điệu gần ra lệnh, trong đầu Hòa Sinh loạn thành đoàn, bên tai ong ong rung động, nghe cái gì. Hai mắt trước mặt giống như hồ sâu, nhìn thấy đáy, nhìn làm cho lòng người sợ hãi.


      Đầu óc Thẩm Hạo lờ mờ, phút chốc trong lòng như mồi lửa, tức giận và dục vọng đan xem, hừng hực cháy lên.


      Ngón tay niết môi của nàng, thoáng kẹp chặt, cúi người dán lên, đủ kiểu gặm cắn, duỗi lưỡi tiến vào, thô bạo quấy phá.


      ra vẫn thể nào vào lòng nàng! rốt cuộc, rốt cuộc muốn ... làm như thế nào, nàng mới dành mến của mình cho ?


      Nàng cách nào thở được, hôn ác liệt như vậy, mỗi lần đều ước gì có thể nuốt nàng vào trong bụng, mở miệng la đau, muốn dừng lại. Nhưng mới vừa thốt ra tiếng, toàn bộ thanh đều bị nuốt xuống.


      Nàng càng muốn kêu ra tiếng cầu xin tha thứ, liền càng hưng phấn, cuối cùng, hai tay nắm chặt, phủ ở hông của nàng, giơ nàng lên giống như xách con gà con đặt ở thư án, động tác làm liền mạch, môi môi gắn bó, từng phút từng giây rời.


      đè ở người nàng, cảm thụ mỗi lần giãy giụa của nàng.


      Xuân cung đồ đầy bàn rơi lả tả, nến rơi xuống nền đất, bấc đèn thoáng chốc nhảy lên, tắt ngúm. Chung quanh bỗng nhiên lại là lờ mờ mảnh.


      nhắm mắt bất chấp mọi thứ, căn bản dám nhìn ánh mắt của nàng, lý trí vẫn còn, lại chỉ muốn tùy hứng hồi, để dục vọng kéo .


      Hòa Sinh cực kì sợ hãi, nàng biết vì sao bỗng nhiên biến thành bộ dáng như vậy. Là vì nàng chịu học sách xuân cung đồ ư, hay là bởi vì vừa nãy nghe lời ?


      Mặc kệ như thế nào, nàng làm tức giận.


      Nàng dùng hết khí lực, từ trong giam cầm của nhích ra khe hở, hàm hồ : "Ta sai rồi, huynh nên tức giận."


      Nàng cẩn thận từng li từng tí giãy giụa, mở tay ra mặc kệ ôm lấy, trong lòng có chút chua xót, hai mắt rủ xuống, nước mắt ngăn được chảy ra ngoài.


      Đôi môi tiếp xúc với nước mắt lạnh buốt, giống như là bị đổ đầu nước lạnh, Thẩm Hạo buông tay ra, đứng dậy nâng người lên.


      Nàng nằm ngửa thư án, đôi mắt hàm chứa nước mắt, khống chế được mà nức nở, đáng thương nhìn , trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.


      Bên khóe miệng còn dính nước mắt của nàng, liếm liếm, đắng chát. Thẩm Hạo đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn đống bừa bộn mặt đất, mới phản ứng tới, mình vừa rồi làm ra chuyện sai lầm.


      Sao ngốc như vậy ! vất vả mới gần gũi được chút ít với nàng, tại bị nhất thời xúc động, toàn bộ hủy hết!


      Chân tay luống cuống đứng đó, muốn mở miệng an ủi, lại biết bắt đầu từ đâu, quay lại thực tế, vừa tức giận vừa xấu hổ, trong đầu đột nhiên lên câu hỏi vừa rồi hỏi nàng, im lặng của nàng, thương cảm lập tức chạy lên não.


      "Nàng. . . Về phòng trước ."


      Hòa Sinh thấy hai mắt vừa khôi phục lại vẻ trong sạch ràng ngày xưa, vịn từ bàn bò xuống, lau nước mắt, buộc lại vạt áo mới vừa rồi bị giật ra, hai bước ra ngoài phòng, lo lắng, quay đầu lại nhìn .


      "Huynh tức giận sao?"


      Thẩm Hạo nghẹn, chưa từ bỏ ý định muốn hỏi nàng câu -- có thích chút nào hay ? Dù là chút xíu cũng được. Lời đến bên miệng, lại sợ nghe được câu trả lời thuyết phục của nàng, dứt khoát xoay người, khoát tay cho nàng .


      Hòa Sinh cúi đầu xuống, đóng cửa lại.
      Thích ăn thịt, Sweet you, Happyanh59 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Thấy hơi khổ thân Hạo a.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 38


      Tuy bước vào tháng tám nhưng Tô Hàng rất mát mẻ. Sông nước lượn quanh, mưa rả rích suốt ngày, ngày hôm nay khô nóng khó chịu, sang ngày sau chính là mưa gió mịt mờ, đường tới, gió mát hiu hiu, vô cùng thoải mái.


      Vệ Cẩm Chi tìm đường, rốt cuộc cũng tìm được cửa lớn Vệ gia ở Thịnh Hồ, giương mắt vừa nhìn, có thấy nhà cửa nào ở đây đâu? Tối tăm mảnh, chỉ còn mấy cọc gỗ bị đốt trơ trọi chống đỡ mấy cái thùng rỗng.


      Vệ Cẩm Chi cản người qua đường hỏi, "Xin hỏi, tòa nhà này là của Vệ phủ phải ?"


      Người qua đường liếc , thấy là thiếu niên áo trắng bồng bềnh, bộ dạng yếu đuối nhưng khí chất toàn thân giống như là người Thịnh Hồ.


      Người qua đường đáp: "Là Vệ phủ, mấy tháng trước bị hỏa hoạn, tại người cả nhà ở thôn trang ngoại ô."


      Hỏa hoạn? Vệ Cẩm Chi nghĩ đến Hòa Sinh, khỏi có chút khẩn trương, hỏi: "Thiếu phụ từ Thịnh Hồ tới nhà họ đâu rồi, cũng cùng ở thôn trang hả?"


      Người qua đường lắc đầu, làm gì có thiếu phụ nào, ràng là nương, nghe hình như là chết rồi. quá chắc chắn, sợ gạt người, đành khoát tay : "Tự ngươi đến đó mà hỏi, thôn trang ngay ở phía đông ngoại ô."


      Vệ Cẩm Chi thấp thỏm lòng, tìm được thôn trang ở phía đông ngoại ô liền cho người thông báo tiếng. Vệ Hữu Quang nghe là Vọng Kinh tới, liền vội vàng đón người vào nhà.


      Chuyện Hòa Sinh trốn , cả nhà vốn nơm nớp lo sợ, tại có người đặc biệt tới hỏi, càng thấp thỏm lo âu.


      Đại phủ Vọng Kinh sai người đặc biệt đến đây dặn dò, nếu có người đến hỏi tung tích Hòa Sinh, cho chết rồi, phải khoẻ mạnh, hơn nữa còn sống vui vẻ.


      Vệ Cẩm Chi đội mũ rộng vành che mặt, chỉ mình là chi thứ thân thích bên trong đại phủ, có quan hệ họ hàng với Hòa Sinh, ngang qua nơi đây, đặc biệt tới thăm hỏi.


      Trong lòng Vệ Hữu Quang suy đoán khẩn trương, chiếu theo dặn dò của đại phủ, đem lời lặp lại lần, có chút nghi hoặc, hỏi: "Hòa Sinh chưa thành thân, vì sao gọi nàng là phu nhân, chẳng lẽ công tử nhận lầm người?"


      Vệ Cẩm Chi ngồi ngay ngắn, chần chờ lát, nghĩ thầm có thể Vệ gia vì an nguy của nàng, cố ý sửa miệng tuyên bố là nương, cũng có suy nghĩ nhiều, hỏi: "Ta có đồ cho nàng, có thể cho ta gặp nàng lần ?"


      Ai dám để cho gặp mặt, người cũng ở đây, tìm ai đến cho gặp mặt? Vệ Hữu Quang khoát tay, cự tuyệt : "Nam nữ có khác, vả lại nàng thích gặp người ngoài."


      Vệ Cẩm Chi cam lòng, trong lòng Vệ Hữu Quang tim đập mạnh cú, nghĩ thầm diễn trò phải làm diễn cả bộ, : "Nếu công tử khăng khăng muốn gặp, ta liền cho người thông bẩm tiếng."


      Vệ Cẩm Chi gật gật đầu.


      Vệ Hữu Quang giả vờ giả vịt gọi gã sai vặt tâm phúc, nháy mắt ra dấu. Gã sai vặt ngầm hiểu, lát sau giả vờ từ trong sân Hòa Sinh trở về, cúi chào : " nương nghỉ trưa, muốn gặp, đồ vật của công tử, cứ giao cho lão gia, bảo lão gia chuyển giao là được."


      Vệ Hữu Quang liếc nhìn qua mắt, nghĩ thầm chung quy là muốn đuổi đây mà.


      Vệ Cẩm Chi đứng lên, cam lòng. Tính toán ra, gần nửa năm gặp mặt nàng, vất vả mới đến Thịnh Hồ lần, nhất định phải tìm cách gặp mặt mới được.


      Nhìn tình thế này, dùng phương pháp bình thường sợ là gặp được, phải tính cách khác thôi.


      nhiều lời, cùng Vệ Hữu Quang cáo biệt, ra khỏi thôn trang.


      Vệ Hữu Quang vỗ vỗ ngực, hồn bị dọa muốn bay ra. Nếu chuyện như vậy nhiều thêm mấy lần nữa, sợ là phải mất mấy năm năm tuổi thọ quá.


      Vệ Cẩm Chi ở bên ngoài thôn trang lưỡng lự, thăm dò kết cấu vườn nơi đây, trong đầu nhớ lại phương hướng vừa rồi gã sai vặt từ viện của nàng bẩm báo ra, đại khái tập trung vào bên tường.


      Bên tường chính là đường lớn, dấu chân người ở đây thưa thớt, vừa vặn thuận tiện leo tường vào.


      Vệ Cẩm Chi suy nghĩ chút, vén áo choàng chuẩn bị nhảy lên tường. Thôn trang tường cao, cước đạp lên, vừa vặn rơi lên đầu tường.


      cả người nhàng, khập khiễng giẫm ở bên tường, phóng mắt nhìn trong tiểu viện trùng trùng điệp điệp tìm viện của nàng.


      Đường rẽ cách đó xa chạy tới chiếc xe ngựa, Vệ Cẩm Chi đã nghe được giọng , cũng vội vã trốn, vẫn chưa tìm được viện Hòa Sinh, nếu tùy tiện rời khỏi hoặc là nhảy vào trong tường, cơ hội gặp mặt nàng cực kì .


      Tống Dao xuống xe ngựa, liếc nhìn thấy người đứng tường, thân như ngọc thụ, áo bào trắng, cách ăn mặc thư sinh, văn nhã thanh tú, mang mũ rộng vành, nhìn diện mạo.


      Nàng nhìn thấy mà ngạc nhiên, lần đầu gặp người trèo tường, qua tường ngã, ngược lại còn đứng ở đầu tường nhìn quanh. Vả lại hình dáng thẳng thắn vô tư, chút bất an khi nhìn trộm người cũng có, đổi lại là người khác, làm ra chuyện như vậy, nhất định là hèn mọn bỉ ổi chịu nổi.


      Tống Dao đứng ở dưới tường gọi , "Này, con mọt sách, ngươi làm gì đó!"


      Vệ Cẩm Chi để ý tới nàng.


      Tống Dao mất hứng, người này kỳ quái, bị nàng bắt được chân tướng, vậy mà nửa điểm phản ứng cũng có."Ngươi xuống mau! Bằng ta gọi người đó!"


      Vệ Cẩm Chi chậm rãi quay sang, nhìn thấy là tiểu nương mặc đồ đỏ, hai tay chống nạnh, chính trực nhìn chằm chằm .


      Ai, mà thôi, dù sao hôm nay có duyên gặp mặt Hòa Sinh, ngày khác lại đến. Vệ Cẩm Chi thở dài, phút chốc từ tường nhảy xuống.


      đến gần, gió thổi qua, mạng che mặt của vành mũ rộng rủ xuống bị vung lên góc, nửa che nửa đậy ở bên trong, Tống Dao trợn mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của --


      Đẹp như quan ngọc, nhanh nhẹn tuấn nhã, khóe mắt nốt ruồi màu đỏ cực nhạt, xinh đẹp vô cùng.


      Da mặt trắng noãn, nếu là Phan An còn sống có lẽ cũng chỉ là bộ dáng như thế này. Tống Dao còn muốn nhìn vài lần, bất đắc dĩ gió thoáng qua cái, chỉ trong nháy mắt, liền giật khăn che mặt xuống, che chắn mặt mình cực kỳ chặt chẽ.


      Cũng xấu, làm gì phải che như vậy. Tống Dao bĩu môi trách móc, ngước mắt thấy phải , hỏi: "này, bạch diện thư sinh, ngươi còn chưa đến thôn trang làm chi đó, leo tường là vì sao, ngươi ràng, ta liền gọi người đến bắt."


      Người chăn ngựa Tống gia đứng cách đó xa, Tống Dao sừng sững sợ. Thấy đáp lời, có vẻ lên phía trước, trong lòng hơi chậm lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại cất bước theo.


      Vệ Cẩm Chi dừng bước lại, "Ngươi đừng theo ta."


      Tống Dao : "Vậy ngươi cho ta biết lý do chánh đáng, ta liền thả ngươi . Ở trong thôn trang này chính là bạn bè thời bé của tiểu gia ta, người ngoài rình mò bên ngoài nhà nàng, ta sao có thể yên tâm cho ngươi ?"


      Vệ Cẩm Chi ngơ ngẩn, quay đầu lại hỏi: " Ở thôn trang này là bạn bè từ với nương sao? Vậy ngươi có biết, vị thiếu phụ-- nương ở trong đó ?"


      Tống Dao cơ hồ lập tức hiểu là Hòa Sinh, : "Ngươi hỏi chính là Hòa Sinh sao, biết chứ, trước kia cũng có chơi với nàng, là nương tốt."


      Nghe được nàng như vậy , lại Hòa Sinh là người tốt, Vệ Cẩm Chi có bài xích như lúc trước, xoay người : "Ta là thân thích của nhà nàng ở Vọng Kinh, hôm nay tới đây, muốn cùng nàng ôn chuyện, khổ nỗi gặp, cho nên mới leo tường."


      Sau khi Hòa Sinh và Thẩm Hạo cao chạy xa bay, Vệ gia vì che dấu tai mắt người khác, chỉ có người nhà mình biết, những người khác cũng cho biết, ngay cả người của Tống gia cũng ngoại lệ, đối với bên ngoài đều tuyên bố Hòa Sinh trong trận hỏa hoạn vừa rồi bị thương, trọng bệnh mà chết.


      Vọng Kinh phái người thu xếp Vệ gia, nhưng lại thu xếp hết cho người Thịnh Hồ, vì vậy Tống Dao nghe thấy kỳ quái, thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi biết, nàng qua đời rồi sao?"


      Vệ Cẩm Chi khẽ giật mình, giống như sét đánh xuống đầu, "Ngươi cái gì? Qua đời?"


      Tống Dao kể lại chuyện Vệ phủ bị hỏa hoạn lại lần, trong mắt nhiễm bi thương, giận dữ : " nương tốt như vậy, sao lại chết như thế."


      Thấy hồn bay phách lạc, giống như gặp đả kích lớn, giọng an ủi: "Nhân mạng ở trời, ngươi cũng đừng quá khó chịu."


      Ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngăn chặn nỗi sợ hãi. Lúc trước nghe thấy tin này, nàng cũng thể tin được, huynh trưởng của nàng càng thương tâm gần chết, ở nhà gào thét vài ngày mới yên tĩnh, cuối cùng thấy quan tài hạ táng, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh -- người đúng là còn.


      Vệ Cẩm Chi mặt xám như tro, trong lồng ngực chảy xuống hơi, : "Có thể dẫn ta thăm mộ phần của nàng ?"


      Tống Dao vốn muốn đáp ứng, trong đầu là cự tuyệt, nhưng thân thể khống chế nổi, gật đầu : "Được."


      Đến nghĩa địa, tấm bia đá sáng loáng có khắc ba chữ to "Vệ Hòa Sinh", Vệ Cẩm Chi nhất thời kịp phản ứng, sau này nhớ tới nàng nhất định là lấy họ quan của , đến chết cũng thể dùng thân phận của Vệ gia thiếu nãi nãi hạ táng.


      Khó thở công tâm, yết hầu chua xót, ngay cả lời đều ra được, oa tiếng hộc máu.


      Tống Dao bị dọa, tới đỡ , "Ngươi làm sao vậy, thương tâm cũng thể tra tấn mình như vậy!" Lời mới ra miệng, vừa cảm giác mình cử chỉ điên rồ rồi, đối với người vừa gặp mặt xa lạ, nhiệt tình như vậy làm chi!


      Vệ Cẩm Chi che ngực, trong lòng từng trận đau đớn, như muốn chia năm xẻ bảy thân thể của , ngăn được mà ho khan, ho ra tất cả đều là máu.


      Người này, cùng Hòa Sinh quan hệ nhất định rất tốt? Tống Dao nhìn được, cầm khăn muốn lau máu cho , lại bị tay hất ra.


      Nhìn cả người gầy yếu, khí lực lại lớn, Tống Dao bị đẩy ngã xuống đất, nghĩ muốn mắng chửi người, trông thấy lảo đảo rời , thân ảnh đơn, cong eo xuống ho khan, tiếng áp đảo tiếng.


      Ho khan như vậy, sớm muộn gì cũng chết người. Tống Dao đột nhiên đồng cảm với , cảm thấy đáng thương, ôm lòng tràn đầy mong đợi tới gặp cố nhân, nhưng lại nhận dược tin được cố nhân mất.


      Quả nhiên là bi thương đau xót vô cùng. Mà thôi, liền theo thôi.


      Tống Dao vỗ vỗ bụi, sửa sang lại quần áo, về hướng tòa nhà. Đến tòa nhà, đem chuyện vừa rồi cho Vệ Lâm, Vệ Lâm là biết chân tướng, nghe nàng miêu tả như vậy, lúc này sợ tới mức với Vệ Hữu Quang.


      Vệ Hữu Quang gấp a, bây giờ là hai phía giấu giếm, vì ân nhân gạt đại phủ, vừa muốn vì đại phủ giấu giếm những người khác, chân tướng hai lớp giấy, tóm lại là đâm phá tầng, đại phủ biết, cũng biết có trách hành bất lực hay , nếu muốn trách cứ xuống, vạn nhất truy xét, cả nhà bọn họ chết cũng có chỗ chôn.


      Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Hòa Sinh gửi thư, hỏi Vệ Lâm: "Hòa Sinh có nàng bây giờ ở đâu ?"


      Vệ Lâm gật đầu, "Nàng vừa học được chữ, tay tiểu khải, ngược lại viết rất có da có thịt, là ở Vọng Kinh, rất nhớ chúng ta."


      Vệ Hữu Quang có cách nào khác, ngày ngày phải sống trong run sợ như vậy, nhất định phải tìm đường ra. Mặt dày mày dạn giao cho Vệ Lâm, "Ngươi hồi với nàng tiếng, bảo Thẩm công tử giúp đỡ nghĩ biện pháp."


      Vệ Lâm đáp ứng.


      Vệ Cẩm Chi trở về. Tam điện hạ Thẩm Mậu thích đao to búa lớn, thích xa hoa lãng phí, ở Vọng Kinh vì kiêng kị tai mắt Thánh Nhân, dám phô trương lãng phí, nay cách xa kinh thành, liền thể chờ đợi được mà bắt đầu cuộc sống suy đồi xa hoa.


      thuyền lớn Giang Nam chạm trổ xa hoa, dùng số tiền lớn chế tạo khí cụ, mặc vàng gấm năm mới ra thớt tơ, ăn mỹ thực đắt tiền nhất tốt nhất Tô Hàng. Ước gì có thể nện tiền khắp nơi, lúc nào cũng hưởng thụ.


      Thẩm Mậu nằm nghiêng ở giường, ôm ấp mỹ nhân, vừa ăn bồ đào, vừa xem ca múa trong thuyền, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen hay.


      Vệ Cẩm Chi đạp mạnh cửa tiến vào trong khoang thuyền, vào bên trong quét mắt, tiếp tục lên phía trước, xuyên qua đám ca cơ ăn mặc bại lộ, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Mậu.


      Thẩm Mậu thấy thân ảnh của , hoảng hốt, người làm sao lại trở lại rồi! Vội vàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra, há mồm gọi ngừng, cũng đuổi ca nữ vũ cơ ra ngoài.


      Môn khách này của , dễ đến, ngày bình thường lịch nhã nhặn, nhưng nóng nảy lên đâu ra đó. Cũng khó cho sống lớn như vậy, lại bị người này áp chế đến sít sao.


      Vệ Cẩm Chi tháo mũ rộng vành xuống, bởi vì ho khan quá độ, giọng có chút khàn khàn: "Tam điện hạ hăng hái."


      Thẩm Mậu cười hắc hắc, ngước mắt liếc mắt đưa tình với cái, ánh mắt chạm đến từng điểm vết máu bên cạnh khóe miệng của , cả kinh : "Ngươi làm sao vậy? Nhanh ngồi xuống."


      vội vàng từ giường bước xuống, Vệ Cẩm Chi cho đỡ, tvung áo choàng tự mình ngồi xuống, cười lạnh: "Điện hạ đừng quản ta, suy nghĩ nhiều chút làm thế nào giành được lòng của Thánh Nhân, ta liền cám ơn trời đất."


      Ai ôi!!!, Ngày hôm nay sao mà nóng tính quá. Thẩm Mậu nuốt nước miếng, nghĩ thầm nếu bàn về chiêu hiền đãi sĩ, nếu như xưng thứ hai, liền ai dám xưng đệ nhất.


      Thẩm Mậu cười hì hì, "Đây phải là nhìn ngươi bị thương, muốn quan tâm hai câu sao, nếu như ngươi chết, ai giúp ta đoạt đế vị? Đếm người bên cạnh ta chút , trăm môn khách cũng bằng ngươi."


      đem công lao to lớn của Vệ Cẩm Chi như gia bảo, nước miếng chấm đều cạn. Vệ Cẩm Chi nghe lời, trong lòng suy nghĩ chuyện của Hòa Sinh, mày nhíu lại, ngực khó chịu, lại ho ra máu.


      Thẩm Mậu thở dài, vô duyên vô cớ sao lại hộc máu? Chẳng lẽ là tức giận? Ngày mai phải giảm thân chi tiêu, thuyền cũng cần, ở nhà xí ! Dỗ dành nữ nhân cũng tốn sức như vậy, nếu như trèo lên đế vị được, thế nào cũng phải lột lớp da của Vệ Cẩm Chi!


      Vệ Cẩm Chi nghe được như vậy , nặn ra ra mấy chữ: "Điện hạ tự mình biết là được."


      Thẩm Mậu thấy như vậy, tức giận muốn bốc hỏa, rống cổ họng, "Đừng ho, lão tử sau này tất cả nghe theo ngươi hết, từ nay về sau ngươi chính là đại gia, được !"


      Vệ Cẩm Chi xoa ngực xoay mặt, bị tiếng vang dội của chấn động lỗ tai đau nhức, "Điện hạ quá lời rồi."


      Thẩm Mậu tức muốn chết, vội vàng gọi người gọi đại phu, Vệ Cẩm Chi lại chịu xem bệnh, Thẩm Mậu nổi giận: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn xem bệnh, ngày mai gia liền cách chức cả nhà ngươi!"


      Vệ Cẩm Chi nhàng câu, "Ngươi lấy cái gì cách chức?"


      "Ta. . ." Thẩm Mậu nghẹn, tại có thực quyền gì, quả cách chức được Vệ phủ. Nước bọt nghẹn ở cổ họng, phì tiếng, "Ngươi chờ đó cho ta!"


      Xốc màn cửa, ra bên ngoài gọi người, tay ca cơ mỹ mạo, phân phó : ", hảo hảo hầu hạ vị gia giường kia ."


      Vệ Cẩm Chi cười lạnh, áo bào trắng dính vết máu, nhìn thấy mà giật mình, đám ca cơ thấy mà dám qua.


      "Chút năng lực ấy của điện hạ, ngày sau xưng đế, thần tử nếu có khó nghe như vậy, ngươi cãi lại được, cũng đối xử mọi người như vậy?"


      Thẩm Mậu có cách nào khác, "Đại gia, Vệ đại gia, ngươi , làm gì mới bằng lòng xem bệnh, ta đều đáp ứng!"


      muốn đoạt đế vị, ít nhất phải năm, Vệ Cẩm Chi thể chết được a!


      Vệ Cẩm Chi thoáng hoà hoãn bực bội, : "Buổi tối phái mấy người tới đây, ta muốn đào mộ."


      Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, cho dù nàng thực chết rồi, cũng thể lẻ loi trơ trọi mà chôn cất nàng ở bên ngoài. Thê tử của Vệ Cẩm Chi , tất nhiên phải cùng ngủ chung quan tài, đào phần mộ, mang nàng về Vọng Kinh, đợi ngày sau thân thể bệnh tật này của chịu nổi nữa, hai người chôn cùng chỗ.


      Nếu như sống thể song túc song phi (như hình với bóng) chết phải như hình với bóng, da xương hoà hợp, cũng oan uổng tình cảm kiếp này với nàng.

      Thẩm Mậu nghe được trợn mắt há hốc mồm, miệng chậc chậc chậc chậc, cũng muốn hỏi, nhưng cuối cùng thể hỏi ra lời. Được, muốn đào mộ chứ gì, liền đào thôi! Miễn sao nguôi giận là được!


      Đợi đến buổi tối, Vệ Cẩm Chi dẫn người đến nghĩa địa; đào nửa canh giờ, mang quan tài ra ngoài.


      Hạ nhân hỏi: "Công tử, muốn mở hòm quan tài sao?"


      Vệ Cẩm Chi do dự chút, quay đầu, đành lòng nhìn.


      Đêm tối gió lạnh, thổi vào người, ngẩng đầu nhìn qua, bầu trời vầng trăng sáng.


      nhớ tới đêm đó gặp gỡ nàng, bầu trời cũng treo vòng tròn tròn sáng tỏ, đường khắp nơi đều là nam nữ vui cười, bầu khí lễ thất tịch ồn ào cực kỳ náo nhiệt.


      Lần đầu tiên gặp mặt, nàng cười tươi như hoa, lần thứ hai gặp mặt, nàng giá y như lửa, nay đến lần thứ ba gặp mặt, nàng lại hương tiêu ngọc vẫn.


      Buồn cười cùng với nàng cả đời phu thê, nàng lại ngay cả dáng vẻ của cũng chưa từng thấy qua, ngay cả gọi phu quân cũng kịp nghe nàng gọi, người quỷ cách xa.


      Ngày sau kiếm tiền đồ cẩm tú, tán tụng cho ai nhìn?


      Dặn dò hạ nhân mở hòm quan tài, quan tài mở ra, nghe được hạ nhân kinh hô: "Công tử, quan tài trống !"


      Vệ Cẩm Chi ngơ ngẩn, quay người lại, đến nhìn vào bên trong, trong quan tài có vật gì.


      Trong đầu cơ hồ lập tức toát ra ý nghĩ -- nàng chết?


      có thi thể, người nhất định còn sống, bằng còn có thể chạy đâu? Chẳng lẽ lại cón có người giống , trộm thi thể sao?

      Nghĩ lại lúc nhắc đến đại phủ che giấu Hòa Sinh cùng với vừa rồi lão gia Thịnh Hồ bối rối, hết thảy mọi thứ, chất chồng lên nhau, sinh ra trùng trùng điệp điệp nghi vấn.


      tóm lại, ngày nhìn thấy thi thể của nàng, nàng vẫn có khả năng còn sống.


      Ý niệm trong đầu khi sinh ra, liền giống như cắm rễ chôn dưới đáy lòng. Mặc dù có muôn vàn nghi hoặc, nhưng cũng hhông thể chú ý nhiều như vậy.


      Về phần Vệ gia Thịnh Hồ và đại phủ vì sao phải dối, từ từ biết ràng. Chỉ cần còn có chút hy vọng, hết thảy tất cả, cũng phải tìm ra nàng, hoặc là thi thể của nàng.


      Nàng nhất định ở nơi nào đó chờ , nhất định là như vậy.


      Giao người chôn quan tài trở về, lấp vũng hố y như ban đầu. Hai tay khoang lại dọc theo đường , lúc bước chân nặng nề, lúc về lòng tràn đầy vui mừng, cái gọi là thế gian đại bi đại hỉ, bất quá chỉ là như vậy.





      Hòa Sinh có chút ưu sầu, vài ngày rồi, Thẩm Hạo mượn cớ gặp nàng, ngay cả mỗi ngày cần phải học chữ, cũng dùng lí do bận rộn chính vụ thoái thác.


      Hòa Sinh bĩu môi, nghĩ thầm trước kia có bận rộn chăng nữa cũng rút ra thời gian dạy nàng, nếu muốn gặp người, núi đao biển lửa cũng có thể lội qua, như vậy, chính là muốn gặp nàng.

      Đúng lúc thơ của Vệ Lâm đến, Hòa Sinh mở ra xem, đọc hiểu ý tứ của trong thư Vệ Lâm. Lúc trước nàng và Thẩm Hạo rời , vốn là để Thịnh Hồ Vệ gia vì nàng gánh phong hiểm, càng đừng lúc trước đại phủ muốn đốt chết nàng, mới liên lụy Thịnh Hồ Vệ gia bị hại liên lụy.


      Vọng Kinh tuy có đại phủ ở, nhưng nếu Thẩm Hạo có thể che chở nhà Vệ Lâm, đại phủ có lẽ cũng dám làm gì. Nếu như mặc kệ, ngày nào đó nhà Vệ Lâm gặp bất trắc, cả đời nàng cũng tha thứ cho mình.


      Cầm thơ, đến thư phòng tìm , Bùi Lương đồng ý, nàng ở ngay bên ngoài chờ. Mặt trời nóng hừng hực, nàng rất nhanh liền phơi nắng đến váng đầu hoa mắt.


      chỉ vì chuyện của Vệ Lâm, nàng còn muốn hỏi ràng, rốt cuộc làm sao vậy, nếu như là vì chuyện mấy ngày trước đây ở thư phòng, vậy phải giải thích cho ràng.



      thể cách ngày lại cãi nhau, thời gian lâu, khó tránh khỏi sinh ra rạn nứt. Nàng thấy nhiều người ở chung tình cảm rất tốt nhưng bởi vì như vậy mà vỡ tan, muốn mình cũng như vậy.


      Nàng mới quen thuộc ở bên cạnh , dễ chuyện, cuộc sống sau này mới có thể càng ngày càng tốt.


      Mấy lần trước cự tuyệt, nàng liền trở về phòng. Hôm nay bất đồng, ở ngoài phòng hơn nửa ngày, ngay cả Bùi Lương cũng nhìn nổi.


      Thẩm Hạo sợ nàng bị cảm nắng, cuối cùng nhả ra, "Để nàng vào ."


      chịu gặp nàng, Hòa Sinh buông lỏng hơi, vào phòng, nhưng nhìn thấy bóng .


      Nhìn xung quanh phòng vòng, mới phát người đứng sau tấm bình phong.


      Nàng sửng sốt, phải bảo nàng vào nhà sao, sao còn chịu gặp mặt? Cũng nóng nảy qua, cách khoảng hỏi : "Vệ Lâm gửi thơ đến, là chuyện gạt được, muốn đến Thượng Kinh, hỏi huynh có thể che chở hay ?"


      Cách vài ngày nghe thấy giọng nàng, tại thanh dịu dàng ở bên tai, cảm thấy dường như mấy đời.


      Suy nghĩ chút, đáp: "Họ đề cập tới, ta cũng nghĩ tới đón cả nhà bọn họ tới đây, chỗ ở phủ chuẩn bị tốt, nàng hồi bảo bọn họ tùy ý vào kinh."


      "Được."


      lát, trong phòng thanh. Thẩm Hạo cho rằng nàng rời , dạo bước từ sau tấm bình phong ra, vừa thân, liền thấy nàng từ phía sau cửa nhảy ra ngoài.


      Phồng quai hàm, bực bội bĩu môi trừng : "Huynh vì sao gặp ta?" Trong lòng nóng nảy, mới hỏi như vậy, sợ thời gian cách xa lâu quá, chính nàng cũng phát hỏa, đến lúc đó hai người để ý lẫn nhau, phải tìm bực bội cho mình sao.


      Thẩm Hạo tim đập mạnh và loạn nhịp, liếc nhìn thấy nàng, trong lòng cũng biết tư vị gì. Luôn cho là mình là người vân đạm phong khinh, mặc dù trái tim thích nàng, nhưng cũng có thể khống chế được lòng của mình. Nghĩ đến nàng đợi ở bên cạnh, cũng đủ rồi, những chuyện khác, thể cưỡng cầu.


      Nhưng chuyện đêm đó, dáng vẻ bản thân như lang như hổ ghi ở trong lòng. Cũng nghĩ đến lột quần xé váy nàng, ý nghĩ trực tiếp ngay tại chỗ làm nàng, ngày sau nếu như lại xúc động như vậy, cưỡng ép làm ra việc như thế, sợ là cả đời cũng vãn hồi được.


      Hòa Sinh thấy sốt ruột, qua, "Huynh cái gì , muốn ta làm cái gì đều được, chỉ cần là huynh cầu, được để ý tới ta, trong lòng ta khó chịu. Nếu như huynh chán ghét ta, ta tại liền chuyển ra ngoài, khiến huynh phiền."


      Thẩm Hạo mở miệng muốn hỏi -- vì sao trong lòng khó chịu, là vì nhớ sao?


      Lời đến bên miệng, trở ngại mặt mũi, lại nuốt trở về. Mặt kéo căng, sợ nàng nhìn ra tia chấn động, hỏi: "Chuyện đêm đó, nàng trách ta?"


      Cũng phải chưa hôn qua, nhưng hôn dữ dội như vậy là lần đầu. Hòa Sinh suy nghĩ chút, đáp: "Miệng bị cắn hơi đau, lúc ấy quả có chút sợ, sau lại trách huynh, nhưng lại cảm thấy quái lạ lắm."


      Thẩm Hạo hỏi: "Vì sao?"


      "A..., huynh khẳng định có nguyên nhân của huynh. Huynh tốt với ta, làm chuyện tổn thương ta, ta có lẽ tin tưởng huynh."


      Dáng vẻ nàng ngây thơ khắc trong mắt , trong lòng Thẩm Hạo suy nghĩ: nàng đối với , phải là ưa thích, phải ái mộ, mà là tin tưởng.


      Lấy được cảm tình như vậy, cũng biết là tốt hay là xấu, tóm lại nàng chán ghét . Chần chờ tới phía trước bước, vừa duỗi ra chân, lại rụt trở về.


      đến, nàng liền qua. Hai ba bước tới phía trước, giật ống tay áo của , ngửa mặt : "Huynh lâu rồi có dạy ta luyện chữ, có sư phụ dạy, chữ viết càng ngày càng khó coi, ta hướng Bùi Lương nghe ngóng, hôm nay huynh hưu mộc, có rất nhiều thời gian, chia cho ta canh giờ được ?"


      Nàng nháy mắt to, trong mắt có nửa phần để ý, dường như chuyện phát sinh đêm đó ở thư phòng, là thể bình thường hơn.


      Thẩm Hạo thở dài, gật đầu đáp ứng, dẫn nàng đến án thư. trường gây án ở trước mắt, nghiêng mắt nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn như thường.


      Ôm người trong ngực, tâm tình xoắn xuýt vài ngày bị dăm ba câu của nàng liền đánh tan. Tóm lại là tu vi đủ, rối loạn tâm trí, sau này từng giây từng phút ghi nhớ, mới có thể bình an vô trôi qua cùng nàng.

      "16 tháng này, là đại thọ 50 của Tuân Dương Hầu Gia, ta dẫn nàng dự tiệc, được ?"


      Nàng tất nhiên là cao hứng, vừa định đáp ứng, nhưng nghĩ đến trận xúc cúc lần trước ở trước mặt mọi người ném mặt mũi, quanh co : "Dùng thân phận gì đây, lần trước ta mình là biểu muội của Lục hoàng phi, bây giờ thấy ta và huynh ở cùng chỗ, được tốt." Nhất định là, trong lòng cười .


      Thẩm Hạo mài mực, cười : "Nàng là người của ta, đương nhiên là dùng thân phận Bình Lăng vương phủ đến, có cái gì tốt." Dừng lại mấy giây, tiếp tục : "Vừa vặn dẫn nàng ra gặp người."


      Hòa Sinh đáp ứng, "Do huynh định đoạt."
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you50 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 39


      Đến ngày 16, sáng sớm, Thẩm Hạo liền tới phòng Hòa Sinh. Từ kiểu dáng búi tóc đến bội sức quần áo, mọi thứ đều là tự tay chọn, trọn vẹn dùng canh giờ rốt cuộc cũng chọn xong.


      Từ trong nhà ra, Thúy Ngọc nhìn thấy cũng ngây người, vỗ tay: " nương giống như thiên tiên !"


      Ngọc bội chuỗi ngọc, tay áo hoa thường *, trán dán hoa điền*. Ngày thường nàng thích thoa son phấn, hôm nay mặt thoa phấn, phần môi điểm chút hồng lại lộ ra loại quyến rũ khác.
      [​IMG]

      [​IMG]


      Thẩm Hạo bước chân thong thả, cố ý lên phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn nàng, hài lòng gật đầu.


      Toàn bộ nương Vọng Kinh, có người nào có thể so sánh với người này của .

      Hòa Sinh cực kỳ xấu hổ, soi mình trong gương, lời chạy tới bên miệng lại cứng rắn nuốt trở về.


      A..., quả đẹp thiệt.


      Thẩm Hạo vươn tay dắt nàng, váy dài thả xuống, mặt mày đắc ý: "Cái gọi là bích nhân, chính là chúng ta đó."


      biết xấu hổ. Hòa Sinh tay che miệng cười, tay bị kéo về phía trước.


      Phía sau vương phủ mọi người đưa mắt nhìn, xe ngựa theo xếp hàng trùng trùng điệp điệp ở trước cửa vương phủ. Lên xe, Hòa Sinh vén mành nhìn ra bên ngoài, ngoài xe phần đông đều là người hầu theo, đầy tớ cưỡi ngựa đeo bội kiếm, trước sau tổng cộng có hơn mười chiếc theo xe, tình cảnh sôi động, thanh thế to lớn.


      Hòa Sinh thả rèm, hỏi: "Trước kia xuất hành chưa bao giờ như vậy, hôm nay sao khác biệt vậy, lại bày ra phô trương này?"


      Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, nhắm mắt thả lỏng, "Nàng lần đầu tiên chính thức lộ diện, tự nhiên càng long trọng càng tốt."


      Người Vọng Kinh đều duỗi dài cổ nhìn qua, hôm nay liền để cho bọn họ nhìn duy nhất lần là đủ.


      Nguyên lai là vì nàng. Hòa Sinh nghiêng cổ nhìn , hắt ánh sáng, gò má của nửa trong bóng râm, góc cạnh ràng, lộ ra cảm giác nghiêm túc trang nghiêm.


      Người này vốn là như vậy, lúc ở bên ngoài và lúc trong phủ hoàn toàn bất đồng. Trong phủ đối với mọi người, mặc dù mặt lạnh, nhưng tốt xấu gì giữa lông mày cón có chút nhân tình. Đợi ra đến bên ngoài, ban ngày ban mặt, trưng gương mặt này ra càng thêm lợi hại, lông mày nhăn lại càng nhiều, giống như phu tử già bảy tám mươi tuổi.


      Hòa Sinh đưa tay đụng trán của , ngón tay nhàng dễ chịu, ý đồ vuốt lên mi tâm của .


      Thẩm Hạo mở mắt ra nhìn nàng, cảm nhận ôn nhu vuốt ve của nàng.


      Hòa Sinh : "Huynh như vậy nhăn nhiều hơn, dễ dàng trông có vẻ già, dễ coi."


      dễ coi? có đẹp mắt? Thẩm Hạo buông lông mày nhíu chặt ra, : "Ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi, vốn già rồi."


      Hòa Sinh bĩu môi: "Nhưng nhìn vẫn là dáng vẻ thiếu niên lang phong lưu a."


      Lời tán dương này của nàng lấy được lòng , Thẩm Hạo ngẩn ra, nhưng mặt vẫn thản nhiên: "Nam nhân nên ổn trọng, thiếu niên lang có tác dụng gì, còn bằng nhiều hơn mấy phần lão luyện."


      Hòa Sinh le lưỡi cái.


      Xe ngựa chạy nhanh, gió từ góc rèm chui vào, trong xe thả khối băng giải nóng, gió thổi qua, khối băng bốc lên làn khói lạnh màu trắng lượn lờ tản ra, chui vào cổ áo. Hòa Sinh run lên, rùng mình môt cái, người mát mẻ cực kỳ.


      Nhớ tới chuyện Vệ Lâm, hỏi : " nhà Vệ lão gia hôm nay đến sao? Đợi tí nữa trở về, ta muốn gặp bọn họ."

      xong ngáp cái, thức dậy quá sớm, mí mắt chống đỡ nổi.

      Thẩm Hạo nâng tiểu đỉnh* trong xe trầm hương khắc hoa, đưa tới trước mặt nàng, nhàng vỗ."Mang nhiều them mấy người, nếu như nàng mình ra ngoài, ta nhất định là cho phép đâu."

      [​IMG]

      Mùi thơm xông vào mũi, có tác dụng tỉnh thần. Buồn ngủ vơi rất nhiều, Hòa Sinh gật đầu, chợt nhớ tới chuyện quan trọng, hỏi: "Yến hội hôm nay, nếu như đụng phải người Vệ gia, họ nhận ra ta làm sao bây giờ?"


      Thẩm Hạo cho là đúng, "Cho dù là lão phu nhân nhà họ tới, ngay tại chỗ chỉ ra và nhận nàng, cũng thể làm gì, chẳng lẽ lại còn muốn cướp người với ta sao?"


      Thời gian Tây Nam xong việc gần ngay trước mắt, xin Thánh Nhân ban hôn, Vệ gia sớm muộn cũng phải biết. Hôm nay nếu như gặp được, cậy quyền câu, nếu như thấy, sau vậy.


      Đường đường vương gia nước, lấy nữ tử còn phải thông qua Vệ gia đồng ý sao? Vệ Nhị chết sớm, có phúc khí, vừa vặn thay ta hưởng cái phúc này thôi.


      Hòa Sinh cúi đầu "vâng" tiếng.


      Đến Tuân Dương Hầu phủ, trước cửa đông như chợ, xe ngựa tấp nập, người thông báo hô to "Bình Lăng vương gia đến", mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn sang.


      Bình Lăng Vương gần đây ít xuất , từ sau khi được phong vương đến nay bày ra trận chiến xuất hành như hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuân Dương Hầu tuy có binh quyền trong tay, nhưng cũng thân cận cùng bất kỳ vương hầu nào trong triều, với thân phận và thực lực của Bình Lăng Vương bây giờ, đáng tận lực nịnh nọt Tuân Dương Hầu.


      Cũng có bộ phận người biết cảm thán, Tuân Dương Hầu mặt mũi lớn. Lời mới ra miệng, xe ngựa xuống hai người, lúc này mọi người ngây ngẩn cả mắt.


      Hòa Sinh vịn tay Thẩm Hạo, chậm rãi bước xuống, ánh mắt sáng quắc từ bốn phương tám hướng phóng tới, nàng có chút xấu hổ, hỏi: "Bọn họ nhìn cái gì vậy?"


      hôm nay chọn cho nàng thân váy dài áo đỏ, vải gấm mạ vàng hoa văn kỳ lân, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, ra nhàn nhạt sáng bóng. Eo buộc dây ngọc, phân ra dáng người ba bảy, tư thế oai hùng toả sáng, vân đạm phong vân, khí chất cả người uy nghiêm, khiến người nín thở ngưng thần, dám thở mạnh.

      Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, quay đầu về phía nàng, trong mắt lại có vui vẻ: "Bọn họ nhìn nàng kìa." Kéo tay của nàng dấu ở dưới tay áo, véo mu bàn tay nàng, làm cho nàng buông lỏng.


      Hòa Sinh thở hơi dài, trong đầu cố gắng nhớ lại, tình cảnh lần đầu tiên tiến cung gặp Đức Phi. Người ở đây tuy nhiều, cũng thể khẩn trương hơn so với lần kia, nàng theo phía sau , chỉ để ý con đường của mình là được.


      Tuân Dương thế tử cung kính chờ đợi ở cửa ra vào, đón người vào, cũng ngừng nhìn Hòa Sinh thêm vài lần.


      Lần trước nghe Thẩm Khoát nhắc tới, vương gia đối với nương trong phủ thương có thừa, hôm nay vừa thấy, quả như thế, ngay cả đường cũng buông tay ra, sợ nàng té dập đầu, ánh mắt vẫn đặt người nàng.


      Thẩm gia biểu tình cảm, đương kim Thánh Nhân là , nay Bình Lăng Vương sợ cũng là như thế.


      Bước vào bữa tiệc, chỗ ngồi toàn là quý tộc, ném ánh mắt nhìn qua, so với cửa ra vào vừa rồi càng thêm nóng bỏng


      Ánh mắt cả sảnh đường dồn tới đây, chỉ là vụng trộm dùng ánh mắt liếc qua, trong lòng cũng rất sợ. Chuyển mắt nhìn người bên cạnh, ngược lại dương dương tự đắc, hàn huyên kiểu này, hàn huyên kiểu kia, tâm tình tốt lắm, đối với người đến lôi kéo làm quen, thái độ khác thường cũng có cự tuyệt.

      nghiêng qua nhìn nàng cái, trong mắt bao hàm đắc ý. nương tốt như vậy, là nữ nhân của .


      Hòa Sinh cơ hồ là lập tức đọc hiểu được ý tứ trong mắt , đầu tiên là xấu hổ, sau đó lấy lại tinh thần, bỗng nhiên sợ nữa, bởi vì khẩn trương mà cảm xúc cứng đờ, giờ phút này thình thịch tan rã.


      thể làm mất mặt. Người của Bình Lăng vương phủ, tự nhiên ổn trọng hào phóng, dù là trong lòng rất sợ, mặt cũng thể lộ ra nửa phần.


      Vừa nghĩ như thế, thần tình mặt nới lỏng ít, đối mặt với ánh mắt soi mói của mọi người ném tới, mặc dù đến mức thong dong ứng đối, nhưng ít ra cảm thấy xấu hổ nữa.


      Yến hội nam tân và nữ khách tách ra, Tuân Dương thế tử phi dẫn theo bà tử nha hoàn, đặc biệt dẫn nàng tới khu nữ quyến.


      Thẩm Hạo cúi đầu, ở bên tai nàng : "Đợi ta tới tìm nàng." Lúc này mới buông lỏng tay ra.


      đường chim hót hoa nở, thế tử phi quay đầu lại nhìn nàng, tưởng rằng mình nhìn lầm, cẩn thận từng li từng tí : " nương nhìn quen mặt lắm."


      Hòa Sinh vừa định giải thích, nửa đường nhảy ra Mạc Tranh Hỏa, kéo cái ôm cứng ngắc, cao hứng dắt tay Hòa Sinh, "Nhị ca quả nhiên mang ngươi đến! Vừa nãy ta ở bên trong chỉ nghe người ta nhị ca dẫn theo nữ nhân đến dự tiệc, trong lòng ta thầm, nghĩ nhất định là ngươi."


      Thế tử phi nghe loáng thoáng, Hòa Sinh chủ động mở miệng giải thích, : " ra ta phải biểu muội Lục hoàng phi, ta là. . ." Nàng sợ run lên, biết giải thích thân phận của mình như thế nào.


      Mạc Tranh Hỏa tiếp lời : "Nàng là Nhị tẩu tương lai của ta! bảo bối Nhị ca nâng trong lòng bàn tay!"


      Vẻ mặt thế tử phi là bừng tỉnh đại ngộ.


      Ba người vào đình viện, nữ quyến tất cả các nhà đều ở đây, vừa rồi các nàng có ở tiền viện cho nên có nhìn thấy tình cảnh Thẩm Hạo mang nàng xuống xe vào phủ, nghe thấy thế tử phi gọi nàng là " nương" nên chỉ nghĩ là nữ quyến nhà bình thường, cũng có quá mức chú ý. Bởi vì lớn lên đẹp mắt nên khỏi nhìn nhiều thêm tí.


      Thế tử phi và Mạc Tranh Hỏa cũng có giải thích nhiều, nếu như tới người giới thiệu người, năm sáu chục nữ quyến, nếu giới thiệu chắc đến ngày mai quá, nếu mình Hòa Sinh ra, khỏi quá mức gây chú ý.


      Chọn chỗ ngồi xuống, năm sáu tòa đình xây dựng quanh hồ, trong hồ dựng sân khấu kịch, kinh trang thủy tụ*, y y nha nha lời hát uyển chuyển hàm xúc.

      * Ta biết diễn giải như thế nào, nhưng theo tìm hiểu là trang phục biểu diễn của Trung hoa, có tay áo dài dài, khi diễn tuồng quơ qua quơ lại đó, xem hình minh họa dễ hiểu hơn

      [​IMG]

      Bất đồng với yến hội lớn sôi nổi ở tiền viện, đại lão gia sáp đến cùng chỗ, uống rượu đàm luận, quả nhiên là ít chuyện triều đình. Hậu viện nữ quyến tụ họp cùng chỗ, bức họa vui vẻ náo nhiệt, ăn cua xem cuộc vui, tất cả đều chơi vui vẻ.

      Mạc Tranh Hỏa hiếu động, bên cạnh có nữ quyến ngày thường giao hảo đến trêu chọc nàng, nàng liền đuổi theo sau lưng người ta, thế tử phi hôm nay là thân phận chủ nhân, thể thời khắc ở bên cạnh người. Hòa Sinh ngồi mình, nhìn các nàng chơi đùa, cảm thấy thú vị.


      Đột nhiên bên cạnh có người đụng vào, Hòa Sinh cúi đầu nhìn, là tiểu nương bảy tám tuổi.


      Tiểu nương chải hai bím tóc, ngũ quan tinh xảo, hai má trẻ con mập mạp phúng phính. Trong nháy mắt nhìn nàng, cười: "Tỷ tỷ, ta có thể trốn sau lưng ngươi ? Có người đuổi theo ta."


      Cho phép được chơi trốn tìm. Hòa Sinh đáp ứng, vừa dứt lời, tiểu nương xốc mép váy của nàng lên, ôm sát chân nàng, vừa che, lại trốn vào dưới quần của nàng.


      Hòa Sinh có chút quẫn bách. Mặc dù đồng ý cho nàng trốn, nhưng cũng phải núp dưới váy a. . .


      Bởi vì nhận lời, thể đổi ý, giật giật mép váy, che tiểu nương kín.


      Mới vừa chuẩn bị xong, đôi giày gấm đụn mây* đập vào mi mắt, theo tiếng khiển trách nhàng: "Minh Nghi, sao con có thể vô lễ như vậy !"

      [​IMG]

      Ngẩng đầu nhìn, là Cảnh Trữ vương phi lần trước gặp.


      Minh Nghi nghe thấy tiếng của mẫu thân mình, vội vàng từ dưới váy Hòa Sinh ló ra, ôm tay Cảnh Trữ vương phi, quỷ linh tinh quái nịnh nọt: "Mẫu thân, ta nhất thời nóng nảy, mới trốn dưới váy tỷ tỷ, phải cố ý."


      Cảnh Trữ vương phi nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, đẩy tới trước mặt Hòa Sinh, : "Xin lỗi vị tỷ tỷ này ."


      Minh Nghi ngoan ngoãn xin lỗi.


      Hòa Sinh khoát tay: " cần để ở trong lòng, hơn nữa nàng sớm hỏi qua ta, có gì đáng ngại."


      Cảnh Trữ vương phi cười cười, suy nghĩ nhìn là biết, hỏi: "Xúc cúc lần trước, ngươi giống như cũng có ở đó, ta gặp qua ngươi."


      Hòa Sinh xấu hổ, lần trước bêu xấu, bị người nhớ kỹ cũng phải là chuyện tốt.


      Minh Nghi muốn hỏi, lôi kéo Cảnh Trữ vương phi ngồi bên cạnh Hòa Sinh, chọn con cua bàn bảo là muốn ăn. Tay của vương phi ngày hôm trước tự mình xuống bếp bị thương, tiện lột cua, nên với con bé: "Con muốn ăn tự mình làm , đừng có lười."


      Trừng mắt nhìn thị nữ chung quanh muốn tiến lên hầu hạ, Minh Nghi có cách, tự mình cầm lấy con cua, thịt kẹp đầy ở dưới yếm cua, cơ hồ đều có thể nghe thấy mùi gạch cua tươi ngon.


      Chép chép miệng, vất vả đẩy ra chân cua, gấp đến độ muốn rơi nước mắt.


      Hòa Sinh nhìn được, chủ động : "Ta giúp ngươi làm."


      Nàng lột vô cùng tốt, động tác làm liền mạch, lưu loát ưu nhã, Minh Nghi ăn vui vẻ, nháy mắt với Cảnh Trữ vương phi, "Ta thích tỷ tỷ này! Mang nàng nhà chúng ta chơi được ?"


      Cảnh Trữ vương phi cười: "Được."


      Cách đó xa Mạc Tranh Hỏa vẫy tay với nàng, Hòa Sinh tạm biệt hai mẹ con Cảnh Trữ, vừa tới trước mặt Mạc Tranh Hỏa, bên cạnh liền có người sáp đến, ngữ khí chanh chua: "Ơ, đây phải Mạc gia biểu muội biết chữ sao?"


      Hòa Sinh nhìn lại, là Vệ Linh.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you45 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :