1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 35


      Đưa Hòa Sinh về phủ, đến cửa ra vào, Mạc Tranh Hỏa vào mà kéo tay áo Hòa Sinh, ánh mắt vô cùng áy náy. Lửa giận tràn đầy sớm tiêu hao hết đường , thanh tỉnh lại, sợ Thẩm Hạo trách móc nàng có che chở Hòa Sinh.


      Vốn chuyện này cũng quan trọng, cùng lắm nàng hạ chiến thư cho Vệ Linh, hẹn ra đánh trận hả giận cho Hòa Sinh. Chỉ sợ Thẩm Hạo tức giận, dù sao cũng là Mạc Tranh Hỏa nàng mang ra ngoài chơi xúc cúc, để vợ bị ủy khuất, vạn lần nên.


      Thẩm Khoát luôn luôn đặc biệt sùng kính vị nhị ca này của , Thẩm Hạo ói ra mấy lời nhảm nhí cũng có thể nâng lên thành thánh chỉ, nàng căng thẳng với Thẩm Khoát, tự nhiên cũng liền căng thẳng với ý nghĩ của Thẩm Hạo.


      Môi đụng môi dưới, thể chọn khép lại, lề mề hồi lâu, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay. . . Có thể gạt nhị ca . . . Ta sợ tức giận."


      Nữ hài người ta thỉnh thoảng tranh chấp, vẫn ồn ào đến chỗ nam nhân, chỉ cần Hòa Sinh đề cập tới, có ai cố ý chạy thám thính chuyện phát sinh ở trận xúc cúc hôm nay.


      Hòa Sinh đáp ứng, cười: "Ngươi mau trở về , lần sau ra ngoài, nhớ gọi ta."


      tranh cãi là tốt rồi. Trong lòng Mạc Tranh Hỏa nhàng thở ra, ngược lại nghĩ đến vấn đề Hòa Sinh biết chữ, sau nửa ngày do dự đành phải nuốt trở lại trong bụng.


      Mạc Tranh Hỏa rồi, Hòa Sinh trở về viện mình. Trong phòng mát mẻ, nằm ở giường êm, lật qua lật lại, người dường như có tảng đá lớn. Bên tai liên tục vang lên những lời kia của Vệ Linh, cùng với ánh mắt của đám quý nữ ở đây nhìn nàng-- lộ ra ngạc nhiên thể tin và thăm dò. Đúng vậy a, người của gia tộc thế gia, có người nào biết chữ ? ra bị cười đến rụng răng.


      Khuôn mặt từ từ nghẹn đỏ, ngược lại nghĩ đến Thẩm Hạo, sớm biết nàng biết chữ, tại sao lại chê nàng?


      Trong lòng cách nào yên ổn, thình thịch từ giường ngồi dậy, mang giày ra ngoài. Gót giày kéo nửa đoạn , nhưng lại chú ý nhiều như vậy.


      Thúy Ngọc mới bê cháo đậu xanh hạt sen lạnh vào, thấy nàng quan tâm mà dưới mặt trời, vừa theo sau vừa gọi to.


      Hòa Sinh để ý tới nàng.


      Thúy Ngọc sững sờ, nương hôm nay bị sao thế nhỉ?


      hơn phân nửa khu vườn, mặt đất thoáng qua bóng dáng hơi thô to ngăn cản, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn.


      Dưới ánh mặt trời, tháp bát giác đứng uy nghi, mái tháp buộc chuông vàng giống như cánh chim bay, trong hùng vĩ cao lớn ra phần nhàng linh hoạt linh động, ở biển tháp viết mấy chữ rồng bay phượng múa, Thẩm Hạo đề cập qua, chữ này làdo viết, có lẽ là tên của tháp này .


      Hòa Sinh nhớ , lần trước ngang qua nơi đây, trong tháp cất giữ rất nhiều sách, tập hợp tinh hoa của nhiều dân tộc, hữu ích vô hại.


      Thúy Ngọc theo ở phía sau, trông thấy Hòa Sinh bước vào Thư Trọng Các, muốn theo, vừa tới thềm đá, cửa tháp nhanh chóng đóng lại.


      Hòa Sinh ở bên trong với nàng: "Ngươi về trước , buổi tối tự ta trở về phòng."


      Chưa từng ăn thịt heo, cũng gặp thịt heo. Trước kia nhìn đệ đệ học chữ học bài, đọc y nha y nha, sao chép, sách cũng đều là chút ít biết. Đôi mắt nhìn nhiều, miệng gặp nhiều, trước lạ sau quen, cũng liền nhận thức.


      Nơi đây đều là sách, nàng chọn mấy chữ nhìn, cố gắng nhìn chút biết.


      ra trước kia cũng phải có ước ao qua, Yến Cửu nhà bên cạnh mời nữ phu tử, tiền khẩu phần lương thực của nhà ba người mất phần ba, lúc đầu có khởi sắc, đợi về sau nàng có thể làm thơ ngâm từ, trong ngõ mọi người khen ngợi kỳ lạ quý hiếm, nhà ai muốn viết thư, toàn bộ tìm nàng, nhà nàng biết tính sổ, viết phong kiếm văn, gom góp nhiều lắm, lúc đầu bỏ vào toàn bộ vốn liếng thu hồi lại , còn thu được lợi nhuận ít.


      Hòa Sinh tiện tay cầm quyển sách, bốn chữ phủ lên da vàng toàn bộ cũng nhận ra, mở ra, chữ rậm rạp chằng chịt, chỉ nhận biết mấy chữ, miễn cưỡng đọc cái này, lại nhìn xuống chút, liền choáng luôn. Thở dài hơi, buông sách, ngược lại tìm những thứ khác.


      Cho đến hôm nay, mới biết được đọc sách viết chữ quan trọng như vậy. Mà Diêu cha từng đề nghị với nàng mời nữ phu tử, thế nhưng lúc đó trong nhà căng thẳng, vốn Diêu cha làm mua bán, sinh ý vừa mới có khởi sắc, ước gì có thể biến thành hai nửa, nào có loại tiền nhàn rỗi này. Hòa Sinh khi đó mới bảy tuổi, tiếng liền cự tuyệt.


      Đợi càng về sau quang cảnh trong nhà tốt lên, có tiền nhàn rỗi làm chuyện khác, đệ đệ đến học đường, nàng mười ba tuổi, sớm có tâm tính nhẫn nại học bài.


      Ai. Lại là tiếng thở dài, buông sách, có chút lờ mờ. Đáng đời bị người cười, tức giận cấp bách mới cuống lên ôm chân phật, nhưng ngay cả chân phật bên cạnh cũng dính đến, ở đâu mà ôm!


      Oán trách mình vô dụng, vừa bấm cánh tay, nghĩ thầm: bất kỳ thế nào phải nhớ được mấy chữ!


      biết, đọc, ngón tay trong khí khoa tay múa chân, nhớ kỹ kết cấu kiểu chữ, cũng để ý tới giải thích ý nghĩa, nhớ rồi cũng là vô ích


      Vẫn phải là có người dạy. nương mười sáu tuổi, tại mới bắt đầu học chữ, sợ là bị người cười thảm. Nàng bị người cười sao, sợ nhất người khác kéo đến người , có mắt tròng, chọn người mắt mù.



      Gần hoàng hôn, Thẩm Hạo hồi phủ, Bùi Lương chờ ở ngoài phòng, thừa dịp lúc thay y phục, giọng bẩm báo: " nương ở Thư Trọng Các, ở hết buổi trưa, tại người còn chưa có ra."


      Thẩm Hạo vuốt đều tay áo, vuốt mi tâm. Đẩy cửa ra, bước chân thong thả tới Thư Trọng Các, đường hỏi Bùi Lương: "Nàng dùng xong bữa tối chưa?"


      Bùi Lương đáp, "Chưa. nương đóng cửa tháp, cho người vào."


      Lời của nương, thể nghe, ngay cả Thúy Ngọc cũng cung kính đợi ở bên ngoài. Bùi Lương ngẩng đầu lên, do dự vài cái, dáng vẻ muốn lại thôi, làm trong lòng Thẩm Hạo bực bội.


      "Đừng che giấu, có lời cứ ."


      Bùi Lương đem chuyện xúc cúc buổi chiều ra. Cũng chẳng trách khua môi múa mép cáo trạng, nương là đầu quả tim của vương gia, tự nhiên phải đặc biệt chú ý. Mạc hoàng phi dặn dò, người hầu hạ bên cạnh cũng học được, nhưng nương , có nghĩa là kẻ khác thể .


      Ngộ nhỡ nghẹn nguy đến tính mạng, vương gia bắt hả giận, ném đến Giam Lan Viện, thua lỗ lớn!


      Thẩm Hạo gật đầu, chưa những thứ khác. đến Thư Trọng Các, người cũng điều , đưa tay chuẩn bị gõ cửa, ngón tay móc thành vòng, suy nghĩ chút, vẫn thể nào gõ xuống.


      đến bên trong hơi dùng sức, cửa có đóng lại, két kẹt tiếng chậm rãi mở ra. Thẩm Hạo vào trong, lầu thấy bóng người, đạp lên thang lầu, bước lên đến tầng hai hẻo lánh, bên cạnh giá sách gần cửa sổ bên phải, đống sách vụn vặt lẻ tẻ mặt đất, vòng thành vòng, chính giữa ngồi nương xinh đẹp, nửa người dựa tường, ngủ say.


      Thẩm Hạo thả bước chân, đến trước mặt nàng, ánh mắt rủ xuống, trông thấy mái tóc đen bóng đỉnh đầu nàng có chút lộn xộn, hiển nhiên bị vò đầu bức tóc.


      Nhớ tới lúc mình chưa phong vương huấn luyện bên trong thư các, thái phó dạy sử ký cảnh cáo , thỉnh thoảng có đôi lời hiểu như vậy, cũng vò đầu. May mà thái phó khen thiên tư thông minh, cũng gặp được nhiều chuyện đáng để vò đầu như vậy, giờ tóc đen rậm rạp, là may mắn. Trái lại tam đệ, đầu tóc đầy đầu, đều nhanh bị cong hết.


      Cúi người, lấy sách váy nàng lên tiện tay khẽ lật, tất cả lời trong sách đều là tối nghĩa, nàng xem cái này làm chi?


      Bức tường cứng rắn, đầu đụng vào, toàn bộ dùng sức chút, dựa vào lâu cấn rất đau, từ từ nhắm hai mắt, Hòa Sinh vô thức dời qua bên cạnh, tìm tư thế tốt hơn dựa vào. Mới cử động, nghe thấy đỉnh đầu có giọng rơi xuống, nghe ra tâm tình, nửa điểm gợn sóng cũng có.


      "Ngủ đủ rồi hả?"


      Hòa Sinh có chút bối rối, nghĩ tới ở đây. Ra bên ngoài nhìn, thấy màu đỏ nhuộm hơn nửa ngày, mới biết canh giờ tối.


      Hạ mắt dám nhìn , trong lòng có xấu hổ, ràng hạ quyết tâm muốn học chữ, làm sao lại ngủ mất, nên đánh! Mở sách trong tay ra, giống như nịnh nọt đưa tới trước mặt , "Ta xem sách mà."


      Thẩm Hạo vén áo dài, ngồi xuống, nhận sách trong tay nàng, biết còn cố hỏi: "Nghĩ như thế nào lại đọc sách?"


      Hòa Sinh khẽ nghiêng đầu, vụng trộm dùng ống tay áo lau dấu nước miếng nơi khóe miệng, lau hai bên cho rằng sạch , quay mặt sang hướng : "Cảm thấy thú vị, muốn biết chữ."


      Dấu nước miếng can hệ, bên khóe miệng ngược lại là bị nàng cọ đỏ lên. Thẩm Hạo liếc nàng, từ trong lòng ngực rút khăn ra, lau lau ở miệng nàng, động tác nhu hòa chậm chạp.


      "Muốn học biết chữ, phái người mời nữ phu tử là được, hà tất tự mình buồn bực ở chỗ này, đến trưa ăn uống, cả người chịu nổi."


      Dọc đường , mặc dù gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ nổi nóng. Nàng ở bên ngoài bị người bắt nạt, ước gì có thể lập tức bắt người hung ác đánh roi trận, cho nàng thống khoái sướng tâm mới tốt.


      là chủ nhân phủ, ở trước mặt hạ nhân, thể hiển lộ vui buồn, trong lòng gấp gáp, mặt cũng phải bình tĩnh, như vậy mới có thể đè người. Từ hoàng tử được răn dạy tập thành thói quen, trầm ổn bình tĩnh là yếu tố đầu tiên vì vương vì thần tử .


      Nhẫn nhịn đường hỏa khí, trong nháy mắt nhìn tới nàng, đầu tiên là cảm thấy có nước gợn dịu dàng kéo tới, từng chút xâm nhập vào trong đầu, đợi lấy lại tinh thần, dập tắt được lửa giận, ngược lại chồng chất ngày càng nhiều.


      chê nàng, người bên ngoài dám dùng lý do này chế nhạo nàng, biết chữ thế nào, liền thích như vậy!


      Hòa Sinh nhìn thấy khăn trong tay , thấy rất giống cái mất trước đây thuyền, chưa kịp nhìn kỹ, thu về.


      "Ta đói bụng, tự mình học rất tốt." Ước gì có thể che dấu khuôn mặt, ngày hôm nay biết được nhược điểm của mình, ràng xấu hổ mở miệng, vẫn phải giả bộ bình tĩnh, thậm chí dối lấy lệ.


      Bụng ọt ọt vang lên tiếng, trong lầu các yên tĩnh, lúc này tiếng vang đặc biệt ràng. Mắc cỡ chết người! Hòa Sinh giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại len lén xoay qua chỗ khác nhìn .


      Ánh mắt nóng rực sáng ngời của nhìn lại, ánh mắt thấu triệt, dường như thấy con người thực chất bên trong. Hòa Sinh rụt vai lại, nhớ tới Mạc Tranh Hỏa dặn dò, dọa nhảy dựng, phải là biết rồi chứ?


      Lông mày Thẩm Hạo đột nhiên nhíu lại, cả phòng đầy sách nhàng lọt vào tầm mắt, thường ngày lấy học giả uyên thâm to lớn làm trọng, giờ chỉ quét mắt vòng, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn như ngồi đống lửa. Dắt tay của nàng, : "Nhìn những thứ này có tác dụng gì, nữ nhân tài chính là đức, biết chữ có chỗ tốt của biết chữ, cần cần phải giống như người bên ngoài."


      Trong lòng Hòa Sinh lộp bộp, dò xét ánh mắt của , dám hỏi ra khỏi miệng. Nếu hiểu tình hình rồi, có thể cầu đừng nóng giận hay ? Vốn chính là lỗi của nàng mà, nàng nay theo , hôm nay Vệ Linh đề cập tới, ngày mai cũng có người khác đề cập tới. Người trước mặt Bình Lăng Vương, vậy mà biết chữ, ngẫm lại cũng cảm thấy mất mặt.


      Nàng là tới báo ân, phải đến báo thù, chỉ có phải nghe lời, còn thể để cho mất mặt.


      Cơn tức này nàng hôm nay chịu thua, nhưng biết sai liền cố hết sửa, nàng học lại từ đầu, ngày sau học thành, sợ người khác chê cười.


      Giật tay áo của , nhìn mắt , "Ta chính là muốn học biết chữ mà thôi, có ý tứ gì khác." Ngoài miệng như vậy, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm, ý tứ trong mắt lại ràng -- nên tức giận .


      Thân phận nàng xấu hổ, muốn gây chuyện thị phi cho . Đợi ngày sau nàng học thành rồi, có lực lượng, đến lúc đó ai mỉa mai châm biếm nàng, cần dựa vào , nàng dựa vào bản lãnh của mình biện giải.


      Ánh chiều tà từ khe cửa sổ hắt vào, bụi bặm rất lơ lửng trong khí, ánh sáng vàng rực chiếu lên mặt nàng, dưới lông mi dài tạo thành bóng hình quạt, theo động tác nháy mắt di chuyển thoáng qua.

      Thẩm Hạo nhớ tới tính toán của mình, chuyện của Hòa Sinh, thánh nhân sớm muộn gì cũng biết, hoặc có lẽ, thánh nhân sớm biết. Mẫu phi tra, tin những lời từ miệng , là mở nhắm mắt, là xuất phát từ cưng chiều mẫu thân đối với nhi tử, nhưng thánh nhân khác biệt, bất cứ việc gì ông cũng dùng giang sơn Thẩm gia là nhiệm vụ của mình, nếu muốn lấy Hòa Sinh, nhất định phải qua cửa ải kia của thánh nhân.


      Nghĩ vậy, Thẩm Hạo lại cảm thấy may mắn, phải thái tử, có gánh vác chức trách quá nặng, còn có chỗ thương lượng, chờ chuyện đập lớn Tây Nam bớt bận rộn, thánh nhân khâm điểm ban thưởng, liền thừa cơ cầu khẩn việc hôn nhân này.


      Nhiều năm như vậy chưa từng cầu qua cái gì, tại lúc này chỉ cần người, thánh nhân thể cho phép. Thẩm Hạo đưa tay xoa trán của nàng, ngón tay thon dài khớp xương ràng, chút kiên nhẫn vì nàng sửa sang lại lọn tóc rối bời.


      Nàng cho tức giận, liền tức giận. Nàng có ý nghĩ của nàng, thể cưỡng cầu nàng chiếu theo . Theo tâm ý của nàng, nàng có lẽ càng cao hứng.


      " muốn học?"


      Hòa Sinh gật đầu.


      Thẩm Hạo cười, "Vậy ta dạy cho nàng."
      lonkon95, Sweet you, Happyanh57 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Uh, dạy nàng học rồi nhưng vẫn phải cho kẻ chọc nàng trận nha.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương36


      Thời gian học chữ được định vào giờ tuất mỗi ngày. Sau khi ăn cơm tối xong, Hòa Sinh đúng giờ đến thư phòng đợi Thẩm Hạo hồi phủ.


      trước dạy nàng đọc chữ, cầm 'Tam Tự Kinh', 'Thiên Tự Văn' bảo nàng trước nhận thức đọc thuộc lòng. Thẩm Hạo đọc, kiên nhẫn cẩn thận, Hòa Sinh đọc theo, chăm chú chịu khó. Vừa mới bắt đầu nàng đọc như ý lắm, đợi về sau chậm rãi đọc, học ngữ điệu của , từng chữ từng chữ, thanh thúy lọt vào tai.


      Từ bên dưới cửa sổ thư phòng, liền có thể nghe thấy tiếng đọc bài trước sau của hai người. mọi người vương phủ cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, Bùi Lương với tư cách tổng quản, thỉnh thoảng đến nhàn tình nhã trí, với mấy người phía trước, ngẩng đầu đắc ý : "Các ngươi là có nghe qua, tóm lại ta mấy năm nay rồi, từ theo vương gia, vẫn là lần đầu thấy gia cầm 'Tam Tự Kinh', 'Thiên Tự Văn' đọc kiên nhẫn như vậy. Ai ôi!!!, nhìn bộ dạng hâm mộ này của các ngươi kìa, đám hán tử thô tục, chẳng lẽ còn muốn gia dạy sao! Kiếp sau đầu thai cho tốt, làm đại nương xinh xắn, có lẽ còn có thể có cơ hội!"


      Hòa Sinh rất dụng công, học tập từ sớm đến tối, ngày trước dạy, sau ngày đến kiểm tra, đều có thể lưu loát nhận ra.


      Cũng biết là bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu để trong lòng nhận xét của , chỉ cần có câu khẳng định của nàng liền an tâm tựa như ăn định tâm hoàn.


      Thỉnh thoảng Thẩm Hạo khen nàng câu có thiên phú, trong lòng nàng tựa như lau mật đường, biết ngày đêm, tay rời sách, cảm thấy còn phải cố gắng hơn chút nữa, còn muốn nghe khen nhiều hơn nữa.


      Thúy Ngọc ở bên nhìn, cảm thán trước kia có nhìn ra, ra trong xương cốt nương còn có mạnh mẽ như vậy, học từ đông sang tây, đọc như muốn sống nữa vậy.


      Hòa Sinh thích thú, dần dần bắt đầu thỏa mãn với việc biết chữ, nàng còn muốn tiến thêm bước. Cầu khẩn Thẩm Hạo dạy nàng viết chữ, Thẩm Hạo hỏi, "Biết viết tên của mình ?"


      Hòa Sinh gật đầu, cái này nàng biết!


      Đề bút chấm mực, ngượng nghịu hai chữ, muốn bao nhiêu xấu có bấy nhiêu xấu. Thẩm Hạo nhíu khuôn mặt lại, như là đấu tranh lớn trong lòng, chữ Khải xuống tay, viết xuống hai chữ to vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.


      "Hai chữ này rất quan trọng, học nótrước ." -- nàng viết tên của mình xấu như vậy, lẽ ra trước nên uốn nắn cải tạo, nhưng tư tâm quấy phá, vẫn quyết địnhsẽ dạy sau.


      Hòa Sinh chiếu theo nét bút của , ngang sổ sao chép lại, chữ thứ nhất khá tốt, còn có thể phảng phất giống sáu bảy phần, đến chữ thứ hai, kết cấu phức tạp, viết như thế nào cũng viết tốt.


      Hòa Sinh ngẩng đầu hỏi, "Hai chữ này là cái gì, có ý nghĩa gì?"


      Thẩm Hạo bước thong thả ra phía sau nàng, quét mắt lên chữ thất linh bát lạc bàn, cũng đáp lại. Đưa tay dựng bút lông thẳng lên, đặt vào tay nàng, bàn tay khẽ vuốt mu bàn tay nàng, nắm bàn tay trắng nõn mềm mại bé của nàng vào lòng bàn tay, thấp giọng : "Chúng ta cùng nhau luyện."


      Chỉ nhàng chạm nhau, lửa đốt nóng bỏng ấm áp. ôm nàng từ phía sau lưng, tay vòng ngang hông nàng, tay phủ lên mu bàn tay nàng, cầm bút vẽ cái, gần gũi tình cảm thâm sâu.


      Lúc trước chưa từng có thể ngờ tới, luyện chữ có thể có hương vị mập mờ mềm mại như lần này. Thẩm Hạo cắn lỗ tai nàng, "Cùng ta đọc-- Thẩm -- Hạo"


      Hòa Sinh xấu hổ, ra là dạy tên .


      Thẩm Hạo bóp tay nàng, "Mau đọc lần cho ta nghe."


      Hòa Sinh giọng đọc, Thẩm Hạo hài lòng gật đầu, : "Có thể nhận thức viết được chữ nào bất, nhưng hai chữ này phải ghi nhớ trong lòng. Trong lúc rảnh rỗi, liền lấy ra đọc đọc, có thể bảo vệ kéo dài tuổi thọ đó."


      Vẻ mặt quả thực đứng đắn, Hòa Sinh xùy : "Lừa gạt người."


      Thẩm Hạo dời tay, giấy vừa viết xuống hai chữ. Hòa Sinh nhạy bén, hỏi trước , "Hai chữ này là chữ gì ?"


      Thẩm Hạo cười: "Phu -- quân --, bốn chữ song song, chính là Thẩm Hạo phu quân, nàng tự viết lần, viết thôi được, còn phải đọc nữa."


      Hòa Sinh cực kỳ xấu hổ, dựa theo viết lần, nhàng đọc lần, ngại đủ, "Học tập phải chăm chú nghiêm túc, được lười biếng. Lớn tiếng đọc, tập luyện nhiều vào, mới có thể nhớ kỹ."


      Hòa Sinh có cách nào khác, là sư phụ, định đoạt.


      ". . . Thẩm Hạo phu quân -- Thẩm Hạo phu quân. . ."


      Thẩm Hạo nghe thanh tai vui lòng, học lão phu tử, mân mê cằm, "Trẻ con dễ dạy."


      Hòa Sinh mặt đỏ tới mang tai, người này chính là cái chày gỗ đuổi theo hồ cầm -- quá đứng đắn.





      Trong cung Đức Phi sai người đến truyền, là mấy ngày qua trăm điều nhàm chán, bảo Hòa Sinh tiến cung bồi bà.


      Chỉ truyền mình Hòa Sinh, nửa đường đụng phải Thẩm Hạo hạ triều trở về, thấy là xe ngựa nhà mình, hỏi qua nguyên do, vén rèm, lên xe ngựa ngồi xuống theo.


      Đến trong nội cung, Đức Phi thấy Thẩm Hạo cũng tới, triều phục người cởi. Cho lui mọi người, "Chẳng lẽ ta còn có thể ăn nàng hay sao?"


      Thẩm Hạo ngồi xuống bên cạnh, " thể nào, là nhi tử lo lắng mẫu phi, vừa vặn gặp Hòa Sinh tiến cung, liền cùng ."


      Hòa Sinh chọc chọc, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút lúng túng.


      Đức Phi vẫy tay, bảo nàng qua ngồi , quay đầu với Thẩm Hạo, "Tiểu Thập Tam ở bên trong, ngươi xem chút."


      Tiểu Thập Tam là nhi tử Thục tần, năm nay ba tuổi, Thục tần khó sinh mà chết, Thánh Nhân chỉ thị Đức Phi nuôi dưỡng.


      Lý do này tìm tốt, ràng là muốn đuổi . Thẩm Hạo cũng được, cũng được, trước khi với Hòa Sinh: "Ta qua đó rồi về, mẫu phi hỏi nàng cái gì, nàngliền đáp cái đó."


      Hòa Sinh cúi đầu đáp ứng.


      Trong điện nhất thời chuyện. Hòa Sinh đánh bạo, tận lực làm cho mình thả lỏng, đáp lời: "Đức Phi nương nương, cám ơn người lần trước tặng ngọc tượng, rất tinh xảo rất đẹp, mọi người gặp qua đều khen."


      Đức Phi nhìn bên mặt nàng, "Nhìn thấy xinh xắn đơn giản là tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hiển linh mới là tốt."


      Hòa Sinh nhu thuận : "Đúng, người cũng đúng."


      Đức Phi nhíu mi, nha đầu kia là giả bộ lỗ mãng hay là ngốc? Hôm nay gọi nàng, đơn giản chính là vì chuyện này. Quanh co lòng vòng hỏi vài câu sinh hoạt ở vương phủ, Hòa Sinh từng cái trả lời, trung quy trung củ.(Ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, hợp thời.)


      ra cũng có gì phải sợ. Hòa Sinh vụng trộm nhìn Đức Phi, bà là mẫu phi của Thẩm Hạo, giữa lông mày của hai mẹ con có chút giống nhau, tuy rằng đều thích nghiêm mặt, nhưng nhìn nhiều vài lần, vẫn có thể nhìn ra cảm giác thân thiết.


      vất vả hơi dỡ xuống trái tim phòng phòng bị, đột nhiên nghe được Đức Phi hỏi: "Ngươi và , có tốt ?"


      Hòa Sinh lờ mờ, gật đầu, "Vương gia đối đãi con, tốt lắm."


      Ai hỏi cái này đâu, Đức Phi có chút gấp, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, ánh mắt nghiêm túc, "Ta là hỏi chuyện phu thê."


      Hòa Sinh có chút xấu hổ, nguyên lai tưởng nương nương là người nghiêm túc trang tĩnh, chuyện thở ra hít vào cũng có bài bản hẳn hoi, làm thế nào lại hỏi ra chuyện như vậy, làmngười muốn tránh cũng được, cực kỳ xấu hổ đó.


      Đức Phi thấy mặt nàng đỏ lên, lỗ tai đều là màu đỏ, biết là thẹn thùng, thích thú thả điệu, tình ý sâu xa : "Ngươi mới đến lâu, ta hỏi như vậy, quả là đường đột. Làm mẫu thân, đều hi vọng nhi nữ tốt, nay trong phủ chỉ có mình ngươi, chuyện con nối dõi, liền toàn bộ gánh ở người của ngươi rồi."


      Hòa Sinh chôn vùi cổ, biết nên trả lời như thế nào, trong bụng suy nghĩ ngàn vạn lần, vẫn là dùng trả lời giống như dầu bôi trơn vạn kim đáp lại: "Nương nương lo nghĩ rồi."


      Bà lo nghĩ có cái gì hữu dụng, phải hai người bọn họ hao tổn tinh thần hao tâm tổn trí mới được, sớm ngày nhảy ra tôn tử, cho bà ba năm ôm hai đứa, tôn tử tôn nữ đầy đủ hết, đó mới là tốt!


      Đức Phi mặt mũi tràn đầy tha thiết, lại hỏi: " mấy ngày mới phòng ngươi lần? lần bao lâu, có chỗ nào ổn ?" Nha đầu kia nhìn xinh đẹp, rất dễ dàng e lệ, cũng biết có hiểu việc này hay .


      là gấp đến độ hoảng sợ, ước gì có thể hỏi được cụ thể cẩn thận chút ít. Lần trước muốn phái Thị Như qua, cũng là vì chuyện tế nhị này. Thị Như vốn là ma ma năm ấy chuẩn bị dạy bảo , về sau cách nào gần người, lúc này mới thôi.


      Hòa Sinh giống như là hồ lô cưa miệng, cả buổi nhả ra được lời nào.


      Đức Phi bất đắc dĩ, ra bên ngoài quát lên. Ngoài cửa Thị Nhị cầm bao quần áo, cực kỳ chặt chẽ, cung kính đưa qua. Đức Phi nhét bao quần áo vào trong ngực Hòa Sinh, hỏi: "Có từng biết chữ?"


      Hòa Sinh do dự, đáp: "Nhận thức được." Tuy rằng tại nhận biết nhiều lắm, nhưng sau này toàn bộ nhận biết hết. Nàng có sư phụ, lo học được.


      Đức Phi gật gật đầu, ôm tay nàng, nhàng : "Nhớ.. Nhớ, hồi phủ rồi hãy mở ra xem, nếu như ngươi hiểu ý vị của đồ bên trong, hỏi Hạo nhi. Hai người cùng nhau nghiên cứu, mới có thú vị."


      Hòa Sinh nhớ kỹ. Đức Phi có chút mệt mỏi, bảo Thị Nhị mang nàng xuống dưới.


      đến phút đồng hồ, Thẩm Hạo trở về. Tiểu Thập Tam theo phía sau , hấp tấp lôi kéo vạt áo, bước chân quá vững.


      Đức Phi ôm Tiểu Thập Tam vào trong ngực trêu chọc, Thẩm Hạo quét mắt vào trong điện, hỏi: "Mẫu phi, Hòa Sinh đâu?"


      Đức Phi liếc cái, " lạc đâu, ở Duyên Xuân Các chờ."


      Thẩm Hạo ngồi xuống, bên cạnh Tiểu Thập Tam vươn ra tay, thanh hơi thở như trẻ bú la hét: "Muốn Nhị ca ôm."


      Đức Phi buông tiểu Thập Tam ra, tiểu Thập Tam từ đùi bà có thứ tự bò xuống, tiến lên ôm lấy đầu gối Thẩm Hạo, ngẩng lên khuôn mặt béo ục ục, "Nhị ca, ôm ôm."


      Bởi vì nguyên nhân cổ quái từ , Thẩm Hạo rất thích cùng người thân cận, nhất là tiếp xúc thân thể, cau mày nhìn Tiểu Thập Tam, cũng ôm , mở ra bàn tay để cho lôi kéo chơi.


      Đức Phi , "Sau này ngươi cũng phải làm cha, Tiểu Thập Tam thích ngươi, ngươi nên ôm nó nhiều hơn, ôm thuận tay, sau này ôm con của mình, cũng luống cuống."


      Thẩm Hạo cúi đầu, do dự hồi lâu, sau nửa ngày đưa tay ôm Tiểu Thập Tam đặt ở đùi. Tiểu Thập Tam cao hứng cực kỳ, ôm hôn chà nước miếng lên mặt .


      Đức Phi biết thích sạch , vội vàng gọi người ôm Tiểu Thập Tam xuống dưới. Thẩm Hạo xám xịt, lấy khăn tay ra lau mặt, vô thức lấy ra cái khăn thường dùng kia, suy nghĩ chút, vừa thả trở về, dùng tay áo triều phục lau.


      Đức Phi mỉm cười, nhìn luống cuống tay chân lau mặt, hỏi: "Người khác hôn ngươi, ngươi cũng như vậy?"


      lập tức hiểu "người khác" là chỉ Hòa Sinh, Thẩm Hạo xấu hổ và giận dữ: "Mẫu phi!"


      Đức Phi bất mãn quay mặt qua chỗ khác, "Mẫu phi muốn ôm tôn tử."


      Thẩm Hạo lau mặt xong, hỏi: "Mẫu phi vừa rồi lưu Hòa Sinh, chẳng lẽ là cũng chuyện này?"


      Đức Phi rất hào phóng mà thừa nhận, "Nàng da mặt mỏng, thể nghe loại tình này."


      Thẩm Hạo cơ hồ có thể tưởng tượng dáng vẻ nàng nghiêng đầu cắn môi xấu hổ, vốn muốn tiếp tục thảo luậnnhưng trong lòng ngứa ngứa, cuối cùng vẫn hỏi: "Nàng như thế nào?"


      Đức Phi cười tiếng, "Tự ngươi hỏi ."


      Lúc hồi phủ, Thẩm Hạo vốn muốn hỏi nàng, bất đắc dĩ đường gặp phải chính vụ cần xử lý gấp, đành phải vội vàng rời khỏi, Hòa Sinh người trở về phủ.


      Đợi đếnbuổi tối học chữ, Hòa Sinh ở thư phòng chờ , chống cằm nhìn triện hương * đốt giá cắm nến, khói mảnh lượn lờ ra bên ngoài xoay tròn, đốt cả đế chân nến vừa vặn trở về.

      [​IMG]

      Cởi xuống ngọc quan, cởi áo bào đổi thường phục, cổ áo rộng lùng thùng, Hòa Sinh giương mắt nhìn lên, liền có thể thấy bộ ngực cường tráng của .


      Thẩm Hạo uống ngụm trà, hỏi: "Hôm nay muốn học cái gì, 'Kinh Thi'?"


      Hòa Sinh nhớ tới lúc rời cung Đức Phi giao cho, để bao quần áo xuống bàn, buổi chiều quay về chưa kịp nhìn bên trong là cái gì, nếu như nương nương là đáng giá tìm tòi nghiên cứu học tập, vậy khẳng định là thứ tốt.


      Trùng trùng điệp điệp cởi bỏ, dây cột cực kỳ chắc, ngón tay cũng đau, rốt cuộc trông thấy đồ vật trong bao quần áo -- nhìn, hình như là vài quyển sách màu sắc rực rỡ ?


      bàn có đốt đèn, có chút lờ mờ, Hòa Sinh cũng có nhìn ràng rốt cuộc là sách gì, tiện tay rút quyển đưa lên trước mặt Thẩm Hạo, cười: "Hôm nay chúng ta học cái này!"


      Vừa xong, giương mắt thoáng nhìn sắc mặt đúng, Hòa Sinh hỏi: "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ còn có sách vở biết sao?


      Thẩm Hạo nhẫn nhịn cả buổi, gõ gõ ngón tay, đặt sách trước mặt nàng, giọng giống như là từ trong kẽ răng nặn ra: "Đây là Xuân Cung Đồ."
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you55 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      học XCĐ xong có thực hành ngay luôn ko ah? t hóng vụ ni nha, chúc nàng @Quýt Đường năm mới vui vẻ, nhiều thành công, sức khỏe nha
      A fang thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chúc nàng năm mới hố có đông khách. Cảm ơn nàng vì món quà đầu năm a.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :