1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Ta edit trực tiếp từ bản raw nàng nhé, nàng lên google kiếm thử xem

    2. thuythuy2203

      thuythuy2203 Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      998
      Ta tìm đk rồi :))) cày đây :))) mê quá :))) nàng giỏi tìm truyện hay quá

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 31


      Vệ Cẩm Chi nhíu mày, vẫy vẫy tay, "Còn ra làm cái gì, nếu như đưa vào chính là đánh chủ ý vào Vương Phủ chiếm chỗ cắm dùi. Trước kia chạm vào nữ nhân, tại chạm vào, người sao đủ?"


      Vệ Nhị Lão Gia gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, Bình Lăng Vương nhân vật hung ác này, vô luận là vương phủ hay là hậu viện tiền triều, đều là đao thương bất nhập. Trước kia mặc dù bởi vì cổ quái mà mất thánh tâm, nhưng luôn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân cẩn trọng, mà thế lực nhà mẹ hùng hậu, ngày sau nếu có suy nghĩ tranh giành vị trí kia, nhất định là đối thủ mạnh mẽ.


      vất vả mới có cơ hội xếp vào cơ sở ngầm, nhất định phải hảo hảo nắm chắc. Vệ nhị lão gia hỏi: "Chúng ta và Bình Lăng Vương chưa từng qua lại, đưa người vào, vạn nhất bị loại ra làm sao bây giờ?"


      Vệ Cẩm Chi cười nhạt tiếng, "Chính là bởi vì nhà chúng ta cùng chưa từng kết giao, cho nên đưa người vào, mới có thể nhận. chỉ có vương phủ, môn khách bên cạnh , cũng phải xếp vào hai người. Ta thấy Thư Khiêm của tam phòng tệ, nghĩ cách lôi kéo làm quen, có thể đưa đến bên cạnh là tốt nhất."


      núi khí trời rất lạnh, mây mù dày đặc, gió thổi qua, phân tán ra ở trong rừng, lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng. Vệ Cẩm Chi đứng ở dưới tàng cây lá thông, cả người đơn bạc, nhiễm hơi lạnh, ngăn được mà ho khan.


      ăn mặc mỏng manh, đợi ở chân núi lâu, cả người sớm đông lạnh như băng, khi ho khan, nửa điểm huyết sắc cũng có, càng ra sắc mặt trắng bệch, vừa ho khan, vừa giao việc cần phải làm kế tiếp cho Vệ nhị lão gia.


      Vệ nhị lão gia kỹ càng lắng nghe, trong lòng ra được tư vị gì. Câu cửa miệng thường thất khiếu linh lung tâm*, đứa con trai này của ông, so với thất khiếu còn nhiều hơn khiếu. Ba tuổi làm thơ, chín tuổi cao trung, mười hai tuổi nổi danh khắp Vọng Kinh, mười bốn tuổi có kiến thức chuyện triều đình, chỉ cần khi vào quan trường, chắc chắn có thể phong quan tể tướng.

      *Trong Phong Thần diễn nghĩa, nhân vật Tỷ Can là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, tức trái tim 7 lỗ. Người này sau đó bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim


      Chỉ là. . . Vệ nhị lão gia thở dài, đời chuyện vẹn cả đôi đường thường thể cầu, cho thông minh thiên phú như vậy, nhưng lại đoạt tiền đồ của . Ai, cũng là ác nghiệt tổ tiên tích xuống, chẳng thể trách ai!


      Nghĩ vậy, Vệ nhị lão gia bắt đầu nhắc tới: "Nếu như năm ấy gia gia của ngươi bởi vì nữ nhân đắc tội cảnh Ninh Vương, cũng chọc cho Thánh Nhân giận dữ, ý chỉ rơi xuống người Vệ gia vĩnh viễn thể phong quan địa vị cao, nay nhà của chúng ta sớm huy hoàng lên cao, hà tất. . ."


      Vệ Cẩm Chi ho đến lợi hại hơn, cơ hồ muốn ho cả ngũ tạng lục phủ ra. Nghe xong Vệ nhị lão gia , cũng trả lời, quay lưng lại, giật tay áo che miệng ho khan.

      Vệ Nhị nãi nãi thương tiếc tan nát cả lòng, bước lên phía trước vỗ lưng , "Cẩm Chi, vì Tam điện hạ bày mưu tính kế tuy quan trọng, nhưng phải hảo hảo quý trọng thân thể của mình, phải biết rằng, người cả nhà đều trông cậy vào ngươi."


      Vệ Cẩm Chi thở hổn hển, ánh mắt chạm đến cây bút lông sói trong tay, trong con ngươi chứa ý cười, : "Cũng đúng, còn có người ngóng trông ta mà."





      Vương phủ lớn, Hòa Sinh cảm giác chuyện này có chút mơ hồ, Thẩm Hạo sai người vẽ bức họa toàn cảnh vương phủ, Hòa Sinh cầm địa đồ, dạo vài ngày, chân đến mỏi nhừ, cuối cùng mỗi nơi hẻo lánh của vương phủ cũng quen thuộc lần.


      Thẩm Hạo mấy ngày nay bề bộn nhiều việc xử lý công , vất vả mới rảnh vào phòng nàng. Thúy Ngọc ở cửa ra vào bẩm báo, "Vừa ăn xong, buồn ngủ."


      Lông mày Thẩm Hạo khẩn trương, nhìn mặt trời. Ánh nắng sáng choang, ánh nắng còn treo trời, làm sao lại ngủ?


      Vung vạt áo lên, cất bước vào phòng. Trong phòng cảnh vật đìu hiu, cửa sổ đóng chặt, chiếc đèn lưu ly ở trong nhà lóe lên, bên cạnh hun hương —— là hương an thần.


      Đôi mày rậm của Thẩm Hạo nhíu càng chặt hơn, đến bên giường, thấy nàng ngủ bên trong, mặc áo rộng lùng thùng, bờ vai khéo léo, đôi cánh tay lộ ra bên ngoài.


      Biết nàng sợ nóng, cố ý sai người mỗi ba canh giờ đục băng đưa vào phòng nàng, bên giường đặt hai thùng băng lớn, khí lạnh lượn lờ bốc ra bên ngoài.


      Nàng ngủ giường, nhưng vẫn cảm thấy nóng, ngủ được mơ hồ, cổ trán xuất mồ hôi, ướt cả vạt áo.


      Thẩm Hạo đứng ở đầu giường, ngắm khuôn mặt của nàng, cúi cả người vào bên trong dò xét, nhìn cái miệng nhắn cong lên của nàng, bên cạnh khóe môi có lau sạch, còn lẩm bẩm mớ.

      Nhìn hồi lâu, eo càng thấp, có chút đau buốt. Bởi vì chuyện mở kênh đào phía đông, thời gian xuất hành bên ngoài lâu, rất nhiều chuyện rơi xuống, mỗi ngày sáng sớm thức dậy, sau nửa đêm mới quay về.


      Hôm nay canh giờ còn sớm, vất vả mới trích ra được mấy canh giờ, nếu như thả nàng ngủ như vậy, quá mức lãng phí. Đưa tay ôm vai của nàng, tách cả người nàng ra khỏi giường, như vậy còn tỉnh, nghĩ là trong mộng, bên này vừa buông tay, nàng lại lật người lại ngủ.

      Cũng phải heo, lại có thể ngủ như vậy. Thẩm Hạo ngẩn người, chưa từ bỏ ý định, kìm bả vai nàng, khe khẽ lắc lư, tăng thêm lực đạo lắc lư, đến cuối cùng bất chấp, xốc chăn của nàng lên.


      Nào biết phía nàng là áo trong, nhưng phía dưới mặc quần lụa mỏng, vừa mỏng vừa lộ, xoắn lên , lộ ra chân trắng nõn mịn màng vừa dài vừa thẳng.


      Hòa Sinh tỉnh lại, dụi dụi mắt, ý thức tỉnh táo lắm, khờ khờ gọi : “sao huynh ở đây, hết bận rồi sao?"


      Trong lòng Thẩm Hạo tim đập mạnh cú, nhìn nàng còn buồn ngủ nằm ở chỗ này, giương mắt to, mặt mũi tràn đầy vô tội nhìn , cổ áo rộng mở hơn phân nửa, mơ hồ có thể thấy được cái yếm thêu hoa bên trong.

      Nín thở sửng sốt mấy giây. Đợi lấy lại tinh thần, dưới thân nổi lên phản ứng.

      Hòa Sinh buồn ngủ cực kì, thấy đáp lời, tưởng rằng ảo giác, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.


      "Nàng nhích vào bên trong chút."


      lên tiếng, Hòa Sinh mơ mơ màng màng nghĩ: ra phải ảo giác, vậy là ở trong mộng rồi. Vô thức xê dịch vào bên trong, ngay sau đó bên cạnh có người nằm xuống.


      Tay bị níu lại, kéo đặt lồng ngực , nghe thấy : "Đợi lát nữa chúng ta tản bộ, bên cạnh lâm tiêu các có đồng ao, trong rừng cây chỗ đó có đom đóm."


      Hòa Sinh "A..." tiếng, "Tối hôm trước ta qua, chỗ đó có đom đóm."


      Quả có, chính là muốn cùng nàng dạo trong đêm, nếm thử cảm giác hoa tiền nguyệt hạ (Trước Hoa Dưới Trăng) chút. xê dịch ra phía trước, áp sát vào lưng nàng, "Tối hôm trước có, đêm nay có."


      Nàng miễn cưỡng đồng ý, giọng mềm mại, rất khiêu khích người.


      Thẩm Hạo tiến đến vai nàng, "Nghĩ như thế nào mà ban đêm ra ngoài, sợ sao?"


      Bởi vì —— phải nhanh chút quen thuộc nơi đây a. , sau này tân khách đến, nàng phải dẫn . Hòa Sinh nửa ngủ nửa tỉnh mà nghĩ, miệng đáp: " sợ, đây là nhà huynh."


      Tiếng hít thở của nàng nặng , cổ quấn dây yếm , thuận theo khí tức nhàng đong đưa. Cúi đầu xuống nhìn qua, vừa vặn trông thấy cảnh tượng trắng tròn lộ ra sau cái yếm. Thẩm Hạo nhìn chuyển mắt, "Cũng là nhà nàng."


      Chỗ cổ bị phun hơi thở nóng rực, có chút ngứa, Hòa Sinh duỗi tay ra gãi gãi, nàng khẽ động, Thẩm Hạo lập tức thu hồi ánh mắt, quay về nằm xuống.


      Dưới thân càng lúc càng khó chịu, chậm rãi, vật trơn bóng im lặng giống như chống đỡ. Thẩm Hạo nắm chặt tay của nàng, hỏi: "Trước khi xuất giá, mẹ của nàng có dạy nàng hầu hạ trượng phu như thế nào ?"


      Hòa Sinh nghe được mơ hồ, đáp: "vâng."


      Thẩm Hạo lại hỏi: "Chuyện khuê phòng đó?"


      Nàng có lên tiếng, ngủ mất rồi.


      người Thẩm Hạo nóng hừng hực, duỗi chân ra chạm chân của nàng, qua lại vài cái, cuối cùng quấn lên. Nàng bị kéo ôm vào trong ngực, đôi má dính sát của lồng ngực , hai chân bị giam cầm, kẹp cực kỳ chặt.

      Lúc đầu nàng ngủ hồi lâu, tại bị ép chặt ở trước ngực , rất nhanh bởi vì khí đủ, mà trở nên đỏ ửng. Khuôn mặt nhắn của nàng đỏ bừng đặt ở trước mặt, tim Thẩm Hạo đập rộn ràng, nằm cạnh người nàng càng sát hơn.


      Do khác biệt với người khác, hoặc thông phòng chuyên môn dùng để dạy bảo việc khai hóa này, tuy rằng ai dạy, nhưng khi còn trẻ huyết khí phương cương, vụng trộm giấu vài bản xuân cung đồ, phía cái gì cần có đều có cả, tuy rằng lâu chưa xem, nhưng nhớ được, nhìn lần liền biết toàn bộ.


      Da thịt của nàng vừa mềm lại vừa non, Thẩm Hạo quấn quít lấy nàng, càng thêm gắng sức, chỉ cần nhàng đụng thân thể nàng cái, liền ngăn được mà muốn chạm nhiều hơn nữa.


      cọ sát cực kỳ nhanh, Hòa Sinh bị ép chặt, càng được tự nhiên, mở miệng kêu "Khó chịu", từ trong mộng tỉnh lại.


      Thẩm Hạo lập tức buông nàng ra, chân buông lỏng, nằm xuống giống như có việc gì.


      Hòa Sinh chăm chú nhìn bên cạnh, ra phải nằm mộng, ở đây. Chống người dậy, ôm chăn phủ lên, hỏi: "Ăn cơm chưa?"


      Liền chỉ biết ăn. Trong lòng nóng muốn chết, nhưng mặt giả bộ trấn định, nửa điểm tâm tình cũng nhìn ra, đáp: " ăn rồi, chờ nàng cùng tản bộ tiêu thực."


      "Vậy huynh cũng đánh thức ta." Hòa Sinh chui vào trong chăn, hai chân duỗi tay, buộc lại áo, kéo quần lại.


      Buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, đầu cũng liền thanh tỉnh. Ý thức được nằm ở bên cạnh, hai người ngủ ở cái giường, cũng biết nằm bao lâu.


      Như vậy, có phải được xem là cùng giường chung gối hay ? Hòa Sinh mặt đỏ lên, xô , "Ta muốn thay y phục, huynh ở bên ngoài đợi ."


      đứng dậy ngồi dậy, chuyển mắt nhìn nàng, đối với hương ngọc mềm mại vẫn chưa thỏa mãn, "Nàng cầu ta tiếng, bằng ra ."


      Hòa Sinh cúi đầu, lên tiếng: "Cầu huynh."


      Nào có cầu người như vậy, chút thành ý cũng có. Thẩm Hạo vươn tay, dạy nàng: "vẫy tay, gọi phu quân, mới tính là cầu xin."


      Đỏ hồng mặt Hòa Sinh càng ràng, sau nửa ngày, cầm tay , lắc hai cái ở giữa trung, "Phu quân, van cầu huynh."


      Thẩm Hạo thiếu chút nữa khống chế nổi, nghiêm mặt xoay người rời , dám ở lâu.

      Bùi Lương chờ ở cửa ra vào, thấy Thẩm Hạo với tư thế kỳ quái ra khỏi phòng, nhớ tới tư thế này giống như gặp nhau ở nơi nào, muốn hỏi lại sợ bị trách phạt, thấp giọng bẩm: "Lại bộ bên kia lại phái người đến thúc, gia muốn lên đường ngay sao?"


      Thẩm Hạo lên tiếng. Nhớ tới vừa rồi rủ nàng xem đom đóm, là làm, thể để cho nàng thất vọng. "Hoãn lại sau , qua giờ hợi ta lại , ngươi dẫn người bắt ít đom đóm, đêm đến phóng sinh ở cánh rừng bên cạnh lâm tiêu các."

      Đêm đến, hai bóng người lớn lâm tiêu các.


      Lâm tiêu các là chỗ tàng thư, xung quanh hòn non bộ bao quanh, chính giữa hồ nước , trong hồ tụ tập ếch xanh. ở trong rừng cây, xa xa nghe thấy tiếng ếch kêu, trộn lẫn vài tiếng ve kêu, Hòa Sinh rất thích, cảm thấy giống như là chân chính giữa núi rừng.


      Thẩm Hạo nắm tay nàng, nhìn mặt nàng cười vui vẻ, trong lòng mình cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. sau khi hồi kinh, nàng liền ra khỏi vương phủ, nơi đây phải Thịnh Hồ, mà là nơi nàng sinh sống nhiều năm như vậy, sau khi trở về luôn muốn ra ngoài nhìn cái.


      Chờ đợi vài ngày, nàng cũng buồn bực hư mất. Sớm muộn cũng phải mang nàng ra ngoài gặp người, liên tục giấu trong phủ cũng phải biện pháp.


      "Qua vài ngày lão Lục đến, nàng và Khẩu Tử nhà hàn huyên chút, nàng có thể cùng nàng ta đùa nghịch chơi, thể tập hợp được với nhau, đợi ta hết bận chuyện trong tay được , ta dẫn nàng chơi."


      Hòa Sinh có chút do dự, lão Lục là Lục hoàng tử, Khẩu Tử nhà hẳn là Lục hoàng phi, sợ hãi mà mở miệng: "Cũng là đám quý nhân."


      Thẩm Hạo sờ sờ mũi nàng, "Nàng cũng là quý nhân." Hơn nữa còn là quý nhân lớn nhất cuộc đời .

      vào tận sâu trong cánh rừng, đạp lên đá cuội vang lên tiếng xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt. Hòa Sinh nhìn chung quanh, "Nào có đom đóm?"


      Thẩm Hạo nhíu mày, Bùi Lương hành bất lực đấy. Dò xét bốn phía, thấy cách đó xa thoáng qua mấy thân ảnh, vô thức ho khan tiếng, giọng nặng thêm: "Đúng vậy a, đom đóm đâu?"


      Cách đó xa, trong lòng Bùi Lương cũng xoẹt zoẹt, luống cuống tay chân chỉ huy người nhanh thả đom đóm.


      Thẩm Hạo hô tiếng, "Nàng xem, đó là cái gì."


      Đom đóm đầy túi bay ra bốn phía, những ngôi sao lốm đốm tung bay ra mọi ngóc ngách trong rừng, vừa rồi rừng cây còn mờ tối mảnh, giờ phút này lại giống như là tiên cảnh được chiếu sáng, mỗi chỗ đều phủ ánh sao.


      Hòa Sinh vỗ tay, nhìn đến gây người. " ra nơi này có đom đóm."


      Thẩm Hạo cười khẽ, "Chẳng lẽ ta lừa nàng hay sao? có là có mà."


      "Thế nhưng hôm kia có mà, đêm nay làm sao lại có?"


      Khi chuyện có ánh sáng chiếu tới, dừng ở trán của , Hòa Sinh ngẩng đầu nhìn, dưới ánh sáng đom đóm, khuôn mặt chiếu sáng rạng rỡ, nhìn về phía ánh mắt của nàng, dịu dàng thể tưởng tượng nổi.


      "Bởi vì ta muốn cùng nàng ngắm, nó có linh tính, liền tự mình bay tới."


      Mới có dễ bị lừa như vậy đâu. Hòa Sinh cười cười, vung mở tay ra, đuổi theo đom đóm, chạy khắp cánh rừng.


      Thẩm Hạo đứng chắp tay, nhìn nàng chơi đùa như vậy.


      Cánh rừng nổi gió lên, vui vẻ của đêm hè chậm rãi bị thổi , chân nâng nổi, Thẩm Hạo cõng nàng trở về.


      tay bắt mấy con đom đóm, nắm thành quả đấm, sợ vừa buông lỏng liền bay , buông lại lo lắng con sâu nghẹn chết. Tới tới lui lui, ở lưng lắc lư.


      Trong ấn tượng thích các loại côn trùng có cánh, trước kia câu cá ngay cả con giun cũng ghét bỏ. Đặt bàn tay lên mặt , cực kì hào hứng: "Thả sâu, bay đến mặt huynh, có sợ ?"


      Nàng giả vờ muốn buông tay, Thẩm Hạo lạnh lùng câu: "Sâu nếu dám bay tới, buổi tối ta liền đến phòng nàng ngủ."


      Tinh thần pập tức ỉu xìu, thu tay qua bên cạnh mở ra, đom đóm bay mất. Bất mãn nằm ở lưng của , cảm thấy con đường này vừa dài lại vừa chậm, nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện làm mấy ngày nay.

      Thẩm Hạo tinh tế lắng nghe, đôi tay vòng ra sau vững vàng nâng thân thể của nàng. Cuối cùng, nàng suy nghĩ xong, hỏi: "Ta coi như nghe lời sao?"


      Thẩm Hạo bỗng dưng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn nàng.


      "Ta nghĩ, cũng phải là nghe lời."


      Người lưng có động tĩnh, ánh mắt liếc xéo qua thấy nàng mấp máy miệng dáng vẻ suy nghĩ sâu xa . Chuyện ràng như vậy, nàng còn phải tốn sức vắt óc suy nghĩ, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.


      Thẩm Hạo tiếp tục lên phía trước, bỏ , tóm lại nàng tại ở bên cạnh , thỉnh thoảng có thể nhìn còn có thể hôn cái, rất tốt rồi.


      Hòa Sinh nghĩ đến sốt ruột, đột nhiên nghe thấy thanh nhu hòa của : "Nàng rất nghe lời."


      hài lòng là được rồi. Hòa Sinh vuốt vuốt mặt, nằm sấp lên đầu vai .





      Nha đầu bà tử chọn mua toàn bộ đến nơi, thiếp thân hầu hạ trong phòng, Thúy Ngọc lấy chọn mấy người xuất chúng, vội dẫn tới cho Hòa Sinh nhìn.


      Nha hoàn bên người của vương phủ nhà cao cửa rộng, cùng cái khác bất đồng là làm việc tỉ mỉ. Ngoại trừ hoàn thành chuyện nương giao trong phòng, bình thường cũng phụng bồi giải sầu, thêu hoa. Giống như trong gia đạo sa sút hoặc là gia cảnh gia đình tốt, đưa nương nhà mình vào, ở trước mặt quý nhân đợi vài năm, bồi dưỡng khí chất và nhận thức, được lòng chủ tử, tự nhiên có nhân duyên tốt. được lòng chủ tử, nhiều lắm là xử lý ra ngoài, giống nha đầu thô sử bị đánh chửi bán đổ bán tháo.


      Hòa Sinh liếc nhìn, cảm thấy cũng tệ lắm, chọn bốn người để trong phòng, gọi là Xuân Thủy, Bích Thiên, Họa Thuyền, Thính Vũ, chia ra phụ trách màn ngủ, nước trà, dẫn đường, quần áo. Ngoài ra còn chọn thêm mười mấy nha hoàn bà tử, theo quy củ của vương phủ, phân công đến hầu hạ các nơi.


      Trong phủ luôn luôn do Bùi Lương quản lý, nay vẫn thay đổi, chuyện hậu viện, do Thúy Ngọc phụ trách, chuyển đạt ý tứ Hòa Sinh.


      Thúy Ngọc vốn là nô bộc Vệ gia, Thẩm Hạo lo lắng, thầm phái người chuộc cả nhà của nàng, hoàn toàn thoát ly quan hệ khỏi Vệ gia, chuẩn bị nhà cửa ở phía sau tây phố. Thúy Ngọc cảm ân đái đức, có lo lắng nữa, toàn tâm toàn ý hầu hạ Hòa Sinh, bất cứ việc gì cũng càng thêm để tâm.


      Trong phòng bốn nha hoàn, tất cả đều ký khế ước bán thân, Bùi Lương phái người điều tra cẩn thận, ngoại trừ Họa Thuyền từ Vệ gia, ba người khác và thế gia vọng tộc trong kinh chút quan hệ.


      Ngay từ lúc chiêu tuyển nhà thanh bạch, Bùi Lương dựa theo dặn dò của Thẩm Hạo, loại trừ tất cả cơ sở ngầm có khả năng, chỉ để lại Vệ gia, trông mong đưa đến phòng Hòa Sinh.


      Vệ Thư Khiêm của Vệ gia tam phòng cũng tuyển đến bên cạnh Thẩm Hạo, Bùi Lương kỳ quái, đoán ra tâm ý của gia nhà mình đến cùng là thế nào.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Sweet you57 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Là để đưa tí tin tức làm chồng cũ của chị ức đến chết chứ sao.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 32


      Vệ gia nghe Họa Thuyền được chọn, rất là cao hứng. Đưa Họa Thuyền đuổi vào phủ trước, Vệ nhị nãi nãi thậm chí tự mình đón nàng ta, thưởng cho nhà nàng đủ loại đồ vật, nghìn vạn lần dặn dặn lại bảo nàng ta ở vương phủ hầu hạ người cho tốt. Họa Thuyền cao hứng đáp ứng, Vệ nhị nãi nãi sợ nàng ta nghe hiểu ngụ ý, trực tiếp ném cho nàng ta quyển sách khuê phòng, nhốt người ở trong phòng, xem hết mới cho .


      nương mười bốn tuổi, từ lớn lên trong hoàn cảnh nịnh nọt Vệ gia, tuy là khác chi, nhưng cũng muốn phất lên thành phượng hoàng. Gả được thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, làm trắc phi vương phủ cũng tốt, dù gì, trước kiếm cái thông phòng, chỉ cần có thể bắt lấy được chủ nhân phủ, sợ có cơ hội trở nên nổi bật.


      Đánh vào chủ ý như vậy, vào trong phòng Hòa Sinh. Thấy người, nhìn dáng vẻ, mới biết được giữa người với người có bao nhiêu chênh lệch. Vị trong phòng này, cả người da thịt trắng như tuyết, lung linh như nước, như hoa sen mới nở, nhất cử nhất động, đều là điềm đạm đáng .


      Khó trách được vương gia thích. Họa Thuyền mặc dù sợ hãi thán phục, nhưng cũng bỏ ý nghĩ của mình, trái lại, cảm giác mình vẫn còn có cơ hội. quen ăn bàn đào, thỉnh thoảng ăn rau dại, là bệnh chung của nam nhân.


      Thẩm Hạo bận chuyện, liên tiếp vài ngày chưa từng hồi phủ, cho dù hồi phủ, vẫn cũng ngủ lại ở trong phòng Hòa Sinh. Họa Thuyền hầu hạ vài ngày, dần dần bắt đầu lãnh đạm. Vị nương trong phòng này, cũng có rất lợi hại nha, ngay cả vương gia cũng giữ được.


      Nàng ta chịu trách nhiệm dẫn đường, ngày thường sống ở trước mặt, có Thúy Ngọc lên tiếng, cũng chủ động làm, toàn tâm toàn ý nghĩ đến thừa dịp Thẩm Hạo hồi phủ, nhanh chóng trèo lên cành cây cao mới tốt.


      Hòa Sinh vài ngày chưa được ngủ ngon, nàng lần đầu tiên quản gia, áp lực quá nhiều. Chức trách của mỗi người được phân chia ràng, lại phải kết hợp với quy định vương phủ, thỉnh giáo Bùi Lương, quản tiền viện, trước kia vương phủ có hậu trạch, dù sao nữa cũng có đề nghị gì.


      Ở nhà, mẫu thân chỉ dạy nàng giúp chồng dạy con, thuận theo hiền đức, có thể quản tốt tiền tài ra vào của ngôi nhà của mình là được. Mặc dù về sau gả vào Vệ phủ, nhưng mỗi ngày bị cấm túc, ở trong trạch viện chừng nửa tháng bị đưa đến Thịnh Hồ rồi, nào biết quy củ của hậu trạch gia đình giàu có.


      Hôm nay ăn lẩu, Thúy Ngọc cố ý giao cho phòng bếp làm, nguyên liệu cay màu đỏ, thịt dê thơm ngon cuốn thành vòng, trong nồi nấu nước canh hầm xương ống, nóng sôi ùng ục. Bên cạnh dùng nước ô mai ướp lạnh, để phòng ngừa phát hỏa.


      Bên ngoài trời mưa tí tách giọt, trong khí khô hanh trong mấy ngày nắng nóng bị nước mưa dội sạch, lá mới lẫn vào bùn đất, nửa tanh nửa thơm, xông vào mũi, rất quang ̣đãng.


      Hòa Sinh chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, có khẩu vị gì. Thẩm Hạo giao hết gia sản cho nàng, nàng phải tận tâm tận lực làm cho tốt. Mẫu thân từng qua, nữ nhân quản lý tốt nhà cửa, mới có thể để nam nhân ở bên ngoài yên tâm phấn đấu. là vương gia, là quý tộc trong quý tộc, bất cứ việc gì cũng phải xử lý cẩn thận, nếu như nàng ngay cả nhà cửa cũng thể xử lý, bị người ta biết, khẳng định chê cười .


      xuất thần, cửa viện có người bung dù đến, tập trung nhìn, là Thẩm Hạo.


      Hòa Sinh sững sờ, ngay sau đó mang giày xuống giường, đứng dậy ra cửa đón . Vừa tới cửa, chuyển mắt trông thấy Họa Thuyền cầm dù, chạy như bay tới.


      Trời mưa càng lúc càng lớn, giọt nước to như hạt đậu đánh vào lá cây, tùng tùng rung động. mặc trường bào, chỗ vạt áo dính nước mưa ướt nhẹp.


      Họa Thuyền cà nhắc căng dù ra, cũng có ý tứ tránh ra. Nàng là người dẫn đường, làm những thứ này là chuyện thuộc bổn phận, người bên ngoài muốn sinh nghi, cũng bắt bớ được.


      Thẩm Hạo từ tay nàng nhận cái dù, xoay người lại hỏi Bùi Lương, "Cái này là. . . ?"


      Bùi Lương đáp, "Đây chính là Họa Thuyền."


      Họa Thuyền nghe xong, trong lòng đắc chí. ra vương gia sớm chú ý tới nàng ta, phí công mà. có mục đích tiến đến bên cạnh , mới tới gần bước, Thẩm Hạo ném cái dù nàng đưa cho Bùi Lương, tự mình giữ cái dù rời .


      Bùi Lương đuổi sát theo. Họa Thuyền ngẩn người, nàng ta đánh chủ ý Thẩm Hạo mà chỉ lấy cái dù. Khẽ cắn môi, xông vào trong mưa, chưa từ bỏ ý định chờ ở ngoài phòng.

      Vài ngày gặp , tinh thần Hòa Sinh có chút sáng ngời. Thẩm Hạo vào nhà kéo tay nàng, nghe thấy trong phòng nồi lẩu thơm ngào ngạt, dắt nàng ngồi xuống.


      "Buổi chiều còn phải lại bộ, trước tới phòng của nàng ngồi chút. Lẩu thơm như vậy, sao nàng ăn?"


      " đói bụng." Hòa Sinh giương mắt, thấy áo choàng người ướt mảng lớn, nghĩ muốn thay quần áo cho , mới nhớ tới trong phòng mình có chuẩn bị xiêm y của , gọi người lấy áo bào.


      Thẩm Hạo gắp miếng thịt dê cuốn, nhúng vào nồi lẩu, "Mới đến mấy ngày, liền có phong phạm đương gia chủ mẫu rồi."


      Hòa Sinh mặt đỏ lên, bất quá là bảo người ta cầm quần áo đến để thay y phục ẩm ướt, ở đâu có thể nhìn ra phong phạm đương gia chủ mẫu? Chỉ biết dọa người.


      Nhúng thịt xong rồi, biết nàng thích ăn cay, chiếc đũa chấm ít nước chấm, đặt vào trong bát, hỏi nàng: "Quản gia sao rồi, nghe chút."


      Hòa Sinh khổ vì tìm ra người để dốc bầu tâm , Thúy Ngọc là nha hoàn, thân phận này, đưa ra đề nghị đều quá thỏa đáng. giống vậy, là vương gia, chủ nhân của phủ, cái gì đều đúng hết.


      hơi hết những chủ ý trong mấy ngày này của mình, trong nháy mắt hỏi , "Huynh cảm thấy ta làm những chuyện này, có được ?"


      Thịt trong bát nàng miếng cũng động, Thẩm Hạo gắp thịt, đút nàng ăn."Chỉ cần có thể làm được ngay ngắn ràng là được rồi."


      Hòa Sinh há mồm ăn thịt, thịt mềm cay tươi vô cùng ngon, vừa nuốt xuống, liền gắp miếng thịt khác đút nàng ăn."Dù sao những chuyện kia, nàng cứ dựa theo cách nghĩ của mình mà làm, quy củ là chết, người là sống, nhất định phải thực thi từng bước ."


      Nhưng nếu muốn sống lâu dài với nàng, có số việc cần phải học tốt. Thẩm Hạo để đũa xuống, hướng cửa ra vào dặn dò, "Bảo phòng bếp đưa cá cắt lát vào."


      Ở cửa ra vào Họa Thuyền vội vàng đáp ứng, vốn phải là phận của nàng, nhưng hôm nay Bích Thiên chịu trách nhiệm nước trà ăn uống có ở đây, vốn là Thúy Ngọc đảm đương, Bùi Lương lại ngăn cản nàng, bảo Họa Thuyền .


      Họa Thuyền lấy cá, vào nhà, đợi dặn dò, tiến lên nhúng cá cho Thẩm Hạo, tư thái ân cần, lớn gan dựa vào bên cạnh Thẩm Hạo, thậm chí thừa dịp gắp cá, đụng tay của .


      Trước khi đến, Vệ nhị nãi nãi cũng dạy, nàng ta là nha hoàn, chuyện hầu hạ nhà phải chậm rãi, đụng chạm trước phải như có như , làm cho nam nhân chú ý đến mình. Nha hoàn thông phòng của phủ khác, đại đa số là theo cách này leo lên.


      Run rẩy bắt tay vào làm, duỗi ra ngón tay, mắt thấy phải nhàng đụng trúng tay của , đột nhiên bỗng chốc bị tránh qua. Đắm chìm trong tâm hồn thiếu nữ chưa hoàn hồn, chuẩn bị ngừng cố gắng, lại nghe thấy tiếng quát lớn “lớn mật!”


      Họa Thuyền sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ xuống dám ngẩng đầu lên.


      Thẩm Hạo đứng dậy, khuôn mặt lạnh như băng, ngữ khí hung ác tàn bạo, " ra lệnh, ngươi sáp đến làm chi? Ngươi là người dẫn đường ở cửa ra vào, tự tiện đến trong phòng hầu hạ, có để nương nhà ngươi vào mắt ? Nàng bảo ngươi làm cái gì, ngươi mới có thể làm cái đấy, đây mới là bổn phận làm nô tài."


      Họa Thuyền ở đâu gặp qua trận chiến như vậy, cả người run rẩy, ngẩng mặt lên, nghĩ tới ra sức đánh cược lần. Nàng có lòng tin đối với dung mạo của mình, ngẩng mặt lên, khuôn mặt lê hoa đái vũ, đáng thương nhìn Thẩm Hạo.


      "Nô tài biết sai rồi."


      Thẩm Hạo cười lạnh, phất tay gọi Bùi Lương vào nhà, chỉ Họa Thuyền mặt đất : " giữ bổn phận, mưu toan câu dẫn chủ tử, mang xuống, đánh 50 gậy, đuổi về người trong tộc."


      Họa Thuyền luôn miệng"oan uổng" cũng kịp hô to, liền bị chặn miệng trói lại ra ngoài.


      Hòa Sinh nhìn ngây người, Thẩm Hạo quay đầu ngồi xuống, khôi phục ánh mắt nhu tình như nước, đổ miếng cá vào trong nồi.


      Hôm nay phải Họa Thuyền, cũng có người khác. Vệ gia tặng người, vừa vặn bắt người giáo huấn trận. "Bất kể là ở đâu, phải làm người sợ nàng, phải lập uy, như vậy mới có thể buông tay quản lý hậu trạch."


      Viện ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Họa Thuyền, tiếng áp đảo tiếng, thịt đều bị đánh nát, cùng với nước mưa, thanh đánh gậy cũng dừng lại.


      Hòa Sinh hé miệng, cúi đầu sờ chút thịt trong bát.


      Hơi nước cuồn cuộn, miếng cá biến thành màu trắng, Thẩm Hạo gắp thịt bỏ vào trong bát nàng, " quen?"


      Hòa Sinh ngẩn người, yếu ớt câu, ". huynh làm cái gì, đều đúng."


      Thẩm Hạo liếc nhìn nàng cái, biết nàng tính tình thiện lương, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể tiếp nhận. Nhưng triều đình hậu viện cũng giống nhau, nếu muốn nắm trong tay toàn cục, phải giải quyết dứt khoát, giết gà dọa khỉ.


      Nàng là nữ nhân của , có thể bảo vệ nàng cả đời ngây thơ đương nhiên tốt nhất. Nhưng thể từng giây từng phút canh giữ ở bên người nàng, vẫn là phải làm cho nàng hiểu được những thứ đạo lý này.


      "Biết ta tại sao phải phạt nàng ta ?"


      Hòa Sinh rũ mắt, dựa theo nguyên văn của , đáp: "Bởi vì nàng ta giữ bổn phận."


      " giữ bổn phận chỉ là chút trong đó, sai lầm lớn nhất của nàng ta, là nên ngay trước mặt nàng, an phận như vậy."


      Hòa Sinh "vâng" tiếng, biết ngụ ý của -- Họa Thuyền có để nàng vào mắt, mới dám làm ra chuyện vượt quá.


      Nàng biết đại viện nhà cao cửa rộng và gia đình bình thường bất đồng, thân phận địa vị, quy củ lớn , nếu như nàng vào phủ, thể giống trước đây như vậy, bất cứ việc gì chỉ cầu bình thản.


      Thẩm Hạo đưa nước ô mai tới trong tay nàng, "Vậy nàng có biết, vì sao ta nàng ta ý đồ câu dẫn chủ tử?"


      Hòa Sinh nghĩ lại, mở miệng đáp: "Nàng ta cho đưa dù cho huynh, lại chỉ cầm cây, vừa rồi khoảng cách cầm cá, nàng ta để xuống, nhưng thừa cơ đổ xuống người huynh."


      Thẩm Hạo cười khẽ, "Quan sát cẩn thận, ra đối với ta để tâm như vậy."


      Hòa Sinh xấu hổ, nhớ tới cái gì, hỏi : " làm trước mặt ta, chẳng lẽ những người khác có thể. . . Có thể câu dẫn huynh sao. . ."


      Thẩm Hạo gắp thịt ngậm vào miệng, cười nhìn nàng, "Nàng cứ ?"


      Hòa Sinh chỉ chỉ ngón tay, nghe tiếng gào trong sân, trong lòng khỏi hoảng sợ." biết."


      Thẩm Hạo sáp lại gần, kéo eo nàng, cúi đầu xuống, đem nửa miếng cá còn lộ ra bên ngoài đút tới trong miệng nàng, trong mắt vui vẻ thâm trầm: "Trừ nàng ra, ai cũng thể câu dẫn ta."


      có chuyện Họa Thuyền, người hậu viện cũng dám có ý khác nữa, so với thăng chức nhanh, lưu lại mạng quan trọng hơn.


      Chuyện Họa Thuyền bị đuổi trở lại trong tộc, rất nhanh truyền tới Vệ gia. Vệ gia thoạt đầu cho rằng Họa Thuyền thất đức, mới bị vương phủ đuổi ra phủ. Nhưng ngay sau đó, Vệ Thư Khiêm bị Bình Lăng Vương mắng trước mặt mọi người "Tài trí bình thường", cũng tỏ vẻ qua lại nữa.


      Bình Lăng Vương nổi danh là chỉ dùng người mình biết, phần năm người trong triều đều là sử dụng. Bị ghét bỏ, Vệ Thư Khiêm sau này rất khó có tiền đồ tốt. Thua lỗ biểu nương chi thứ quan trọng, thêm vào đường làm quan của tam phòng dòng chính, cơ hồ lợi bất cập hại.


      Vệ gia hậu tri hậu giác, lúc này mới lĩnh ngộ -- Bình Lăng Vương Phủ dường như cố ý nhằm vào Vệ phủ?


      Vệ lão phu nhân gấp a, vắt hết óc cũng nghĩ ra Bình Lăng Vương tại sao lại vô duyên vô cớ đối với nhà bọn họ có địch ý, thúc giục bảo Vệ nhị lão gia thượng triều tìm hiểu ý tứ, nghĩ Thẩm Hạo cũng nhìn cái, khuôn mặt nóng dán lạnh bờ mông lạnh vài lần, đành phải thôi.


      Nghe Bình Lăng Vương cực kỳ che chở cho nương trong nhà, Vệ lão phu nhân vốn là khinh thường, ở trong mắt bà, loại danh phận này mang về phủ, ai biết sau này có thể có thân phận gì tốt. Nhất thời mê mẩn tâm trí nam nhân có rất nhiều, Bình Lăng Vương cũng ngoại lệ.


      Nhưng xuất phát từ loại thế cục tại này, bà cũng chỉ có thể bỏ xuống tư thái, giao cho Vệ gia nương tìm cách tới tới gần, nữ hài, khi kết làm hữu nghị, đến lúc đó bảo thổi chút gió bên gối, mọi chuyện liền dễ làm rồi.





      Bùi Lương báo lại, "Lục hoàng tử đến."


      Hòa Sinh trước kia là rất khẩn trương, nhưng qua răn dạy của Thẩm Hạo, cũng liền hơi yên lòng chút. Người khác là hoàng tử, Thẩm Hạo cũng là hoàng tử, dù sao vẫn là Nhị điện hạ, nàng ngay cả còn sợ, những người khác sao có thể đáng sợ chứ?


      Dù sao, muốn tìm ra người mặt lạnh hơn Thẩm Hạo, phải chuyện dễ.


      Gặp mặt, quả nhiên giống như , Lục hoàng tử Thẩm Khoát là người bình dị gần gũi, Lục hoàng phi Mạc Tranh Hỏa còn là người cởi mở, chút câu nệ nào.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Happyanh59 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :