1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bạn thẩm k chịu nghe ngta , chưa gì phát ghen rồi, tội nghiệp Hòa Sinh

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 22


      Nghẹn lâu rồi sợ nàng thở nổi, Thẩm Hạo buông tay bụm miệng nàng ra, sợ nàng la lên lại xiết cằm của nàng, nửa bên mặt sáp tới, thân thiết với da thịt của nàng.


      Hòa Sinh phát run, do ở rất gần cho nên mỗi thanh hô hấp cũng nghe được ràng, mặc dù nhìn thấy mặt của , nhưng đủ để ở trong đầu hình dung được dáng vẻ phẫn nộ bất chấp lý lẽ của .


      Nàng sợ a, nước đến chân hối hận trễ, sớm nên cách xa mới đúng!


      "Lời của huynh, mỗi câu chữ ta đều nghe ràng rồi, ta cũng trả lời ràng, sớm nên chết tim , mau tìm nữ nhân nào đó có thể đến gần huynh ."


      Thẩm Hạo thấp giọng, "Tìm được rồi, là nàng. Mặc kệ nàng thích cũng được, trong lòng có đối tượng cũng được, tóm lại ta định rồi."


      Tự đại điên cuồng! Hòa Sinh thừa dịp chưa chuẩn bị, dùng sức hơi cắn tay của , sợ thoát thân được, dưới tình thế cấp bách, sử dụng sức lực toàn thân, chân sau đạp, dùng mông húc hạ thân của , Thẩm Hạo "Ai ôi!!!" tiếng lập tức buông lỏng nàng ra.


      Đau cho chết luôn, đồ lãng tử, vô sỉ hạ lưu! Hòa Sinh đỏ mặt, thở mạnh, chống nạnh: "Phì, biết xấu hổ, nếu có lần sau nữa, ta. . . cho huynh tuyệt tử tuyệt tôn luôn."


      ra lời như vậy, mặt nàng nóng như thiêu đốt, nơi vừa rồi đụng trúng hạ thân tựa như dính than lửa, lật đật quay đầu bỏ chạy, chợt nghe thấy "Bịch" tiếng, ánh mắt nhìn xéo qua, phía sau cây ngã ra người, theo dáng vẻ, có điểm giống với công tử Tống gia.


      Chẳng lẽ là. . . Hòa Sinh bị ý nghĩ toát ra trong đầu mình mà cả kinh, nhưng dám nhìn nữa, sợ Thẩm Hạo khôi phục khí lực đuổi theo.


      Bất kể như thế nào cũng nghĩ tới nàng lại dùng chiêu này, ở đâu gặp qua nữ nhân hung mãnh như vậy, cứng đầu như trâu! Thẩm Hạo nhìn bóng lưng nàng chạy xa, ba bước vấp hai cái, ràng bộ dáng mảnh mai lại ra tay ngoan độc, cũng phải là tầm thường.


      Hòa Sinh đường chạy trở về, đến quan đạo, nổi, dừng lại thuê cỗ kiệu, giằng co sau nửa ngày, lúc này mới về đến Vệ phủ.


      Trực tiếp vào viện, vào nhà cởi giày, lòng bàn chân nổi lên mấy bong bóng nước, Thúy Ngọc múc nước vào, thiếu chút nữa quăng chậu.


      Thúy Ngọc đau lòng, thấy dáng vẻ nàng chật vật, cái gì cũng hỏi, bưng nước tới hầu hạ nàng rửa chân, cầm châm chuẩn bị khều bong bóng.


      "Đây là thế nào?" Thúy Ngọc chần chờ hỏi, chờ Hòa Sinh trả lời, ở cửa ra vào Vệ Lâm và Tống Dao hung hăng bước vào.


      Hòa Sinh bĩu môi, ngón tay chỉ: "Kêu gào, hỏi nàng ấy ." Mười phần là hai này giở trò quỷ, Tống Vũ Chi dưới tàng cây mặc dù nàng có nhìn cẩn thận, nhưng đoán chừng sai được.

      Vệ Lâm le le lưỡi, cho rằng Tống vũ Chi biểu đạt tâm ý với nàng, chẳng quan tâm bị mắng, sáp đến gần: "Huynh ấy như thế nào, ngươi đáp lại thế nào, có thể thành ?"


      Thành cái gì mà thành, người ngất dưới tàng cây rồi, có thể được cái gì? Hòa Sinh nhấc mí mắt lên, liếc mắt, hai tay ôm vai, quay đầu , để ý tới nàng.


      Tống Dao kéo Vệ Lâm chút, giọng , "Gấp gáp như vậy làm chi, ngươi xem dáng vẻ Hòa Sinh mồ hôi đầm đìa chật vật chịu nổi, nhất định là gặp chuyện gì trở tay kịp. Ca của ta tính tình lỗ mãng, vạn nhất đụng phải Hòa Sinh, hai ta lấy cái gì bồi thường đây?"


      Vệ Lâm quay đầu lại quan sát Hòa Sinh, thấy nàng búi tóc buông lỏng, mép váy và mặt giày dính đầy bụi bặm, lúc này cẩn thận từng li từng tí tiến lên hỏi: " nãi nãi, phải là Tống đại ca làm chuyện gì vô lễ chứ?"


      Hòa Sinh nhìn nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng, " dám, ta liền thiến !"


      Vệ Lâm rụt cổ lại, quay lại nhìn Tống Dao, Tống Dao giữ im lặng. tình hôm nay, quả quá phúc hậu. Lừa bịp Hòa Sinh tới đó, nàng tức giận cũng phải thôi. tại chỉ cầu phật phù hộ, Hòa Sinh và đại ca có phát sinh chuyện gì vui.


      Vệ Lâm mếu máo, nửa ngồi nửa nằm sấp đầu gối Hòa Sinh: "Chủ ý là ta đưa ra đó, ngươi muốn đánh phải , ta đều chịu hết. Là ta nhất thời xúc động, ngươi sao lại ra nông nỗi này, là sốt ruột quá mà, tình huống như thế nào, ngươi ra , phàm là Tống đại ca có chút khinh bạc ngươi, ta là người thứ nhất tha cho !"


      Tống Dao có lập trường chuyện, lui qua bên, lấy thuốc cao cho Hòa Sinh.


      Hòa Sinh nháy mắt, Thúy Ngọc đóng cửa viện. Đóng cửa xong, có người khác, Hòa Sinh ngồi tiện đứng lên, vẫy tay Vệ Lâm Tống Dao, tiểu tỷ muội sáp đến, người đứng bên.


      Hòa Sinh giận tái mặt, chăm chú nghiêm túc, nắm tay Vệ Lâm: "Ta tới nhà của ngươi những ngày này, ngươi chi tiết, cũng bạc đãi ta. Ngươi đối với ta rất tốt, ta cũng nhìn ở trong mắt, hai chữ cảm kích đề cập tới, gặp được tỷ muội như ngươi là phúc khí của ta. Chuyện Tống công tử, ngươi cũng là quan tâm cho ta, nhưng ta thân thể yếu đuối, cũng có ý định lo lắng việc hôn nhân, chỉ hy vọng bình an mà ở nhà của ngươi, muốn sinh ."


      Vệ Lâm thấy nàng tức giận, vô cùng cao hứng mà "Ân" tiếng.


      Nàng hơi xong, quay đầu kéo tay Tống Dao, "Chúng ta quen biết lâu, nhưng đáy lòng ta sớm xem ngươi làm tỷ tỷ, Tống đại ca có thể vừa ý ta, là vinh hạnh của ta, nhưng ta cha mẹ, tiền đồ còn phải do trong kinh làm chủ, Vọng Kinh nhiều quy củ, cẩn thận liền có thể rơi vào tội ngỗ nghịch bất hiếu, tuyệt đối dám vụng trộm kết nhân duyên, tuyệt có tâm cao khí ngạo nhìn trúng ý tứ Tống gia."


      Nàng thành khẩn, hai mắt to thanh tịnh sáng ngời, Tống Dao trái lại bị nhìn chằm chằm xấu hổ, vùi đầu giọng : "Ta biết ngươi phải người như vậy, yên tâm , ca của ta bên kia ta , hôm nay chuyện này vốn là lỗi của chúng ta, ngươi cần để ở trong lòng mới tốt."


      Tiểu nương trưởng thành chỉnh tề như thế, chỉ sợ toàn bộ Thịnh Hồ thành cũng tìm ra người thứ hai, chỉ đổ thừa trai của nàng tạm thời có loại phước phận này.


      Thúy Ngọc đứng ở bên nghe xong, chân tướng đại khái nghe ra bảy tám phần, trán sầm mồ hôi lạnh, nếu như bị đại phủ biết Nhị Nương Tử dính đến chuyện như vậy, tuyệt đối khinh xuất tha thứ.


      Nàng hộ chủ sốt ruột, phù phù tiếng quỳ xuống, dập đầu khấu đầu Vệ Lâm và Tống Dao, " nương nhà ta da mặt mỏng, được lời gay gắt, ta là nô tài, có nhiều cố kỵ như vậy. dối gạt nhị vị, đám nãi nãi đại phủ quản chặt chẽ lắm, đối với chuyện trong sạch, càng coi trọng. Chuyện tác hợp nhân duyên như vậy, tuyệt đối thể kéo lên người Nhị nương, như thế chính là hại nàng a!"


      Hòa Sinh sững sờ, gọi nàng đứng dậy, nàng dậy nổi, cắn chặt khóe môi, đơn giản chỉ dập đầu khấu đầu. Vệ Lâm và Tống Dao hai mặt nhìn nhau, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.


      Nha đầu tốt! Vệ Lâm trước kia nhìn ra, thấy trán nàng dập đầu đến xanh đen, lập tức rút khăn ra lau." bao giờ kéo vào nữa, sau này cùng nương nhà các ngươi ra ngoài, ta giấu nàng cực kỳ chặt chẽ, nam tử nào nếu dám liếc mắt nhìn nàng nhiều, ta lấy cây roi quất !"


      Trong lòng Thúy Ngọc lúc này mới thả lỏng, trở lại bên cạnh Hòa Sinh, tiếp tục lễ bong bóng cho nàng.


      Trong mắt Hòa Sinh hồi chua chua, dụi dụi mí mắt, Thúy Ngọc ngửa mặt lên, cười : "Có đau , đau quá với ta, ta giảm bớt lực đạo."


      ngay trước mặt mũi Vệ Lâm và Tống Dao, nàng khó mà ra cảm tạ, như vậy khỏi có vẻ quá kì quái. Thúy Ngọc phải là nha đầu của nhà nàng, nhưng so với nha đầu trong nhà quả đối với nàng rất tốt.


      Tống Dao nghĩ cũng nên rời khỏi, đẩy Vệ Lâm tới cửa ra vào. Vừa bước ra ngưỡng cửa, sau lưng nghe thấy Hòa Sinh hô to: "A Tứ, Dao tỷ tỷ, các ngươi đợi lát!"


      Theo như Vệ Lâm Tống Dao , hôm nay cố ý giúp đỡ Tống Vũ Chi hẹn hò, nhưng bên cạnh cây cầu chỉ có mắt sáng như đuốc của Thẩm Hạo, mà Tống Vũ Chi hôn mê dưới tàng cây, trước khi nàng đến nơi khẳng định xảy ra chuyện gì rồi. Vừa rồi nàng chạy trốn gấp gáp, chẳng quan tâm đến Tống Vũ Chi, cũng biết tại ra sao.


      Tống Dao quay đầu lại hỏi nàng: "Chuyện gì?"


      Cũng thể trực tiếp cho nàng ấy biết, ca ca của nàng ấy có thể bị người ta đánh ngất xỉu. Suy nghĩ nửa giây, do dự : "Tốt nhất phái người tới cây cầu ngó ngó thử xem, ta sợ ca của ngươi có chuyện."


      Chẳng lẽ còn có thể tự sát? Tống Dao tim đập mạnh và loạn nhịp, cười : " là nam tử hán, xảy ra chuyện gì? Ta hồi phủ gọi người tìm , ngươi yên tâm ."





      Lý Thanh lảo đảo bước chân, gõ cửa Vệ Hỉ. Vệ Hỉ luyện cầm, khúc cao sơn lưu thủy, đến chỗ mấu chốt lại luôn đánh tốt, bị Lý Thanh gọi to tiếng "Biểu tỷ" liền đánh sai dây cung, tạo ra điệu sắc nhọn.


      Đôi mày lá liễu nhíu lại, nổi giận nhìn Lý Thanh: "Ngươi gọi cái gì, buổi chiều tìm ngươi ngươi có ở đây, lúc này lại tới, xuất quỷ nhập thần, y như da con khỉ."


      Quen với Vệ Hỉ miệng lưỡi bén nhọn, Lý Thanh cũng để ý nàng , đến trước mặt, trực tiếp ôm tay Vệ Hỉ, vẻ mặt bi thương: "Biểu tỷ, Tống đại ca bị tiểu tinh sát vách cướp , làm sao ngươi còn có nhàn tình nhã trí ở nơi này đánh đàn?"


      màn xế chiều ở ngoại thành, nàng thế nhưng là thấy rất ràng. Ngày thường buồn bực lên tiếng, nhưng sau lưng thân phóng túng, chỉ có cấu kết Tống gia công tử, hơn nữa còn chiếm trái tim của Thẩm công tử, đáng hận đến cực điểm! Lý Thanh oán giận, miệng tức giận đến méo mó, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện nàng theo dõi Hòa Sinh choVệ Hỉ nghe.


      Vệ Hỉ nghe xong, thiếu chút nữa quăng cầm. nam nhân mình tâm tâm niệm niệm, lại vì khác tranh giành tình nhân, hơn nữa người này còn là Vệ Hòa Sinh từ trước tới nay nàng nhìn trúng, quả thực buồn cười!


      "Theo ta thấy, phải cho nàng ta biết tay."


      Vệ Hỉ trong cơn giận dữ, móng tay cơ hồ đều muốn cắt đứt, "Tiểu hồ ly tinh, nhất định phải cho nàng ta biết bản nương lợi hại!"


      Sát vách. Buổi chiều Thẩm Hạo giục ngựa như khói bay, Bùi Lương đuổi kịp cước trình, dứt khoát đợi ở cửa. Xa xa nhìn thấy thân ảnh Thẩm Hạo dẫn ngựa đường, lòng bàn chân quẹt cái, cúi người tiến lên trước vấn an.


      Thẩm Hạo lạnh nhạt che mặt, quăng dây cương, gì, vào nhà chuyện thứ nhất chính là giao cho Bùi Lương: "Những ngày này nên ở trước mặt ta nhắc tới đường nương phủ bên cạnh, ta muốn nghe, nghe phiền lắm. Nếu như miệng ngươi rảnh rỗi, sau này cũng cần ở đây lộn nhào hầu hạ ta, thu dọn đồ đạc xếp chăn nệm lăn Giam Lan viện."


      Giam Lan viện là chỗ ở của bọn thái giám, đây là muốn đưa làm thái giám a! Hoá ra gia hôm nay ở chỗ Vệ nương lại đụng phải cái mũi tro, trở về trút giận với . Bùi Lương run rẩy quỳ xuống, ngày quỳ nhiều lần, xương bánh chè đều muốn nát hết rồi.
      lonkon95, Happyanh, sabera.tran60 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 23


      Trong phòng buồn bực vài ngày, Hòa Sinh rốt cuộc vẫn giữ vững tinh thần, chuẩn bị ra ngoài mua thọ lễ cho Vệ lão thái. Thúy Ngọc cũng theo ra ngoài, hai chủ tớ dạo long vòng đường.


      Chuyện của Tống Vũ Chi xem như là phân đoạn, Thẩm Hạo coi như có lương tâm, phái người khiêng Tống Vũ Chi trở về. có người khác quấy nhiễu, đường, tâm tình rất tốt.


      Hòa Sinh lấy bạc vụn cho Thúy Ngọc, bảo nàng chọn mua chút quà vặt ngon, "Ta ở nơi này chờ ngươi, hôm nay mặc đồ đỏ tươi, liếc mắt là có nhìn thấy, ngươi mua xong rồi tìm ta."


      "Vâng." Thúy Ngọc đáp ứng, tới phía trước.


      Hôm nay khí trời tốt, phải phơi nắng, thỉnh thoảng còn có từng làn gió mát lạnh lướt qua cổ. Hòa Sinh ngâm nga tiểu khúc, phối hợp dạo, chợt thấy trước mặt đoàn ảnh, vừa ngẩng đầu nhìn, là đại hán thô ráp.


      "Tiểu nương, mua cái gì ? Ta đây có thứ tốt, có muốn xem với ca ca hay ?"


      Người trước mặt, Hòa Sinh biết , chỉ cho là tên đầu trộm đuôi cướp đường, nhíu lông mày, giả bộ như nghe thấy, chuẩn bị vòng qua, hướng tới cửa hang có khá nhiều người ở phía đối diện. Đại hán thô ráp chạy theo, vẻ mặt dữ tợn cười đến run lên, "Tiểu nương, chớ nha, với ca ca ."


      Bước chân dưới chân Hòa Sinh càng thêm khẩn trương, đối với người bỗng nhiên xuất này, trong lòng càng lo sợ bất an, chỉ vì ỷ lại đường cái, ban ngày ban mặt có lẽ chắc dám làm gì, mới có la lên.


      Nào biết người phía sau giống như có ý muốn đuổi theo nàng sang phía đám người bên kia đường, Hòa Sinh bỗng dưng dừng lại, ý thức được chuyện đúng, mặc kệ hết mọi thứ, há mồm muốn gọi người.


      Chữ "Thúy --" mới ra khỏi miệng, đại hán thô ráp tới gần, bên cạnh là cỗ xe ngựa, Hòa Sinh quýnh lên, chạy về phía xe ngựa bên cạnh. Vừa tới trước mặt, người trong xe ngựa giống như là tính toán giống nhau, người nhảy xuống che miệng của nàng, kéo cánh tay nàng trực tiếp nhét vào trong xe.


      Khăn tay dính thuốc mê, Hòa Sinh còn chưa hoàn hồn, hai mắt khép lại, hôn mê bất tỉnh.


      Đại hán thô ráp ban nãy cũng lên xe, xoa tay, vỗ tay với đồng bọn trong xe, "Hắc, chuyến này có thể làm lớn rồi đó."


      Thúy Ngọc tay trái cầm bánh dày bánh đậu, tay phải ôm hộp bánh bột củ ấu, vui rạo rực trở lại tìm Hòa Sinh. Nhị nương dùng bữa thích cay, ăn vặt thích ngọt, hôm nay mua những thứ này, đoán chừng đủ cho nàng đỡ thèm ba bốn ngày.


      Nhìn trái nhìn phải, cơ hồ lật đám người ra mấy lần, nhưng vẫn thấy thân ảnh Hòa Sinh. vất vả nhìn thấy người mặc quần áo màu đỏ tươi, vịn vai quay lại, cũng phải nương nhà mình.


      Thúy Ngọc nóng nảy, lần lượt tìm người hỏi, nửa điểm tin tức cũng có. đường chạy như bay về phủ, đẩy viện cửa ra, bên trong người cũng có.


      Thúy Ngọc gọi to khắp viện, đặt mông ngồi xuống, nước mắt ào ào liền chảy ra. vậy hôm nay trưởng bối trong nhà đều ở trong phủ, nàng muốn tìm người tìm Hòa Sinh, nhất thời nửa khắc cũng tìm được.


      Ở đâu còn đợi được, Thúy Ngọc dưới tình thế cấp bách, cắn răng nhìn nhìn Thẩm phủ ngăn cách bờ tường bên cạnh, lòng bàn chân giống như lau dầu xông vào Thẩm phủ.


      Thẩm Hạo ngồi ở dưới đình đá, xung quanh chất đầy băng, Bùi Lương đong đưa cây quạt giải nóng cho .


      Chính giữa bàn đá bày quân cờ trận, là ">"kỳ công " thế cờ vô cùng kì quặc, Thẩm Hạo khó hiểu nhiều ngày, mắt thấy phá được trở ngại cuối cùng.

      ">

      "> Gã sai vặt trước phủ báo lại, Bùi Lương vẫy tay, gã sai vặt tiến đến bên tai Bùi Lương : "Bùi quản gia, cửa ra vào có người gọi là Thúy Ngọc đòi gặp công tử."

      ">

      "> Thúy Ngọc, phải là tiểu nha hoàn bên cạnh Vệ nương sao, nàng đến làm chi? Bùi Lương vung lên, đuổi xuống dưới, "cho nàng trước hết chờ chút."

      ">

      "> Mấy ngày nay Vương Gia nổi nóng, đoán chừng có gọi người vào, Vương Gia cũng muốn gặp. Trong lòng Bùi Lương thầm , Thẩm Hạo quay đầu, "Chuyện gì?"

      ">

      "> Bùi Lương thuật lại lời của gã sai vặt lần. Tay Thẩm Hạo cầm cờ đen, ánh mắt lại du đãng ở ô vuông đỏ bên cạnh, có đường nào để hết. "Đuổi trở về."">


      Bùi Lương đáp ứng, buông quạt tự mình ra cửa.


      có người quạt gió, khô nóng dường như lại sinh ra trong khí, từng đợt khí nóng chui vào trong cổ áo. Thẩm Hạo nhìn quân cờ đến mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại nhưng liền nghĩ tới Hòa Sinh.


      Nàng có thể có chuyện gì tìm ? Đập trúng đầu rồi hả, dù sao cũng là nàng nhẫn tâm. Nàng ở trước mặt thanh cao kiềm chế, cũng lười đoán, cũng muốn xem nàng ngạo tới khi nào.


      Bùi Lương đến bẩm báo, "Người chịu , là Vệ nương đâu mất, đám đại gia nãi nãi trong phủ đếu thắp hương cầu phúc, ai quản."


      Thẩm Hạo trừng mắt, " đâu?"


      Bùi Lương lắc đầu, " đường dạo, xoay người lại thấy tăm hơi."


      Thẩm Hạo "A" tiếng, trong lòng phảng phất có con kiến cào, nhưng mặt cho là đúng: "Lại phải là tiểu hài tử, làm sao lạc được? chừng giờ này khắc này gặp gỡ tình lang, trốn nha hoàn, ầm ĩ vui đùa."


      Quân cờ rơi xuống đất, ngón tay cũng bóp đau đớn, ván cờ bị hủy. Thẩm Hạo ném sách, quân cờ bàn rơi lả tả đất, Bùi Lương xoay người lại nhặt.


      lần nữa dọn xong bàn cờ, Thẩm Hạo ngồi nghiêm chỉnh, híp mắt, tiếp tục nghiên cứu, nhưng trong lòng lại loạn như dây thừng.


      Đến hoàng hôn, lờ mờ nghe thấy có người kêu to, Thẩm Hạo vô tâm lại phân giải quân cờ, "Bên ngoài quá ồn, ngươi xem."


      Bùi Lương khoanh tay, cũng chuyển thân, hiển nhiên là sớm biết nguyên do. Ngẩng đầu bẩm báo, giọng có chút phát run.


      "Gia, Vệ nương thực lạc."





      Thời điểm này trước kia, đường bóng người thưa thớt, nhưng hôm nay đầy người chạy tới chạy lui. Người Vệ phủ phát động toàn bộ quý phủ dưới, người giơ bó đuốc ra ngoài tìm người. tiếng lại gọi tiếng "Đường nương", gọi đến lòng người bàng hoàng.


      Tống Dao và Tống Vũ Chi dẫn theo gia đinh gia nhập đội ngũ tìm người, Vệ Lâm lòng nóng như lửa đốt kể lại tình với Tống Dao, bên cạnh Thúy Ngọc khóc đến ra hình người. Vệ Lâm và Tống Dao xoay đầu lại an ủi Thúy Ngọc, bên cạnh Tống Vũ Chi cũng lo lắng bất an, muốn báo quan.


      Vừa mới dứt lời, khóe mắt thoáng nhìn qua bóng người chợt lóe ở Thẩm phủ bên cạnh, tiếng vó ngựa chấn động trời.


      Thẩm Hạo giục ngựa lên phía trước, khí thế nghiêm nghị. Gã sai vặt theo phía sau, mỗi người đều trang bị xuất trận, cùng lao về hướng, giống như trận thế tàn sát địch làm thịt kẻ thù.


      Tống Vũ Chi nhớ tới chuyện ngày ấy bị đánh bất tỉnh, trong lòng hổ thẹn. Tống Dao sáp đến, "Có thể Thẩm công tử có biện pháp."


      Thúy Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi: "Có biện pháp sớm sử dụng, hà tất chờ tới bây giờ."


      Vệ Lâm sốt ruột, vẫy tay hô to: "Các ngươi thất thần làm chi, mau tìm người a!"


      Trong đám người ai cũng mang theo vẻ mặt vội vàng, Lý Thanh và Vệ Hỉ trao đổi ánh mắt, che vui sướng trong đáy mắt, hô hào tên Hòa Sinh, lần đầu tiên ra sức như vậy.

      Sương mù buổi hoàng hôn nặng nề, các nhà các hộ đều bay lên khói bếp. Ở nông thôn đường gập ghềnh, xe ngựa thoáng lắc lư cái, mọi người đều mệt rã rời.


      Vương mẹ mìn đếm bạc, giao cho tên hán tử thô kệch đánh ngựa: "Đợi đến trong thôn ném người , lúc đó còn chuyện của chúng ta nữa. Lần này là hàng thượng phẩm, bề ngoài rất tốt, đổi lại bình thường, ta qua tay bán cũng được mấy trăm bạc, đáng tiếc a, mạo hiểm quá lớn, chỉ có thể bán giá bình thường."


      Hán tử thô kệch ồm ồm thở dốc hơi: "Vì sao chứ, được vài trăm, lợi nhuận ngu sao mà kiếm, kiếm, dù sao cũng phải bán, để cho ta nếm thử chút ."


      Vương mẹ mìn tát đầu cái : "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chúng ta chỉ biết cầm bạc làm việc, đem người bán , nàng là Vệ gia nương, nghe còn là Vọng Kinh đấy, vạn nhất điều tra ra, chúng ta lừa gạt nàng, tử tội chạy khỏi, lại tra nữa, ngươi động trước nương, trực tiếp liền ngũ mã phân thây!"


      Hán tử thô kệch cam lòng xem xét bên trong, Vương mẹ mìn vén mành, ngăn cản tầm mắt của , "Đánh xe ngựa của ngươi, bán xong người cũng đừng có quay về Thịnh Hồ, tìm chỗ khác tránh đầu gió."


      Bọn ta tính toán kỹ càng lắm rồi, đem người bán đến thâm sơn cùng cốc, chỗ đó hán tử thiếu nữ nhân, bán vào đó, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn thoát, có người cả thôn chống đỡ, người con gái yếu ớt tuyệt đối chạy thoát nổi. cầm tiền làm việc lại có tiền bán người, hai phần bạc trong tay, lần buôn bán này quá có lợi!


      Khi Hòa Sinh tỉnh lại, mí mắt trùng xuống, ánh mắt dần dần ràng, nhìn thấy đỉnh đầu vòng trăng vụn, xuyên qua thiếu nóc nhà cũ kỹ thiếu ngói chiếu vào.


      Giãy giãy tay, phát mình bị trói cực kỳ chặt chẽ, dưới người là rơm rạ chồng chất, bụi bặm và mạng nhện che kín toàn bộ vách tường.


      Ngoài phòng có tiếng người chuyện, "Người, ta cũng mang đến, vô cùng tốt, rốt cuộc Ngũ Vương bà đại phát thiện tâm, buông tha người kiều như vậy cho các ngươi!"


      Tấm cửa ván gỗ két kẹt tiếng được đẩy ra, Hòa Sinh nhìn người xa lạ vào, bỗng chốc giật mình cái, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.


      "Ơ, tỉnh rồi?" Vương mẹ mìn ngồi xổm người xuống, nắm khuôn mặt Hòa Sinh, hướng ra phía cửa khoe khoang với mấy nông phu đứng: "Thế nào, có lừa các ngươi a?"


      Hòa Sinh né tránh tay của bà ta, hoảng sợ bối rối, trong đầu vàng lên hồi thanh : nàng bị lừa bán rồi !


      Trước kia nghe qua chuyện như vậy, nhưng chính thức phát sinh ở người mình, vẫn cảm thấy thể tin nổi, nàng làm sao lại bị lừa bán! Nhìn thấy các nam nhân ở cửa ra vào nhìn mình với khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, thấy bọn họ tới đây, Hòa Sinh ngăn được mà phát run.


      Vương mẹ mìn ngăn cản bước chân tiến lên của các nam nhân, cười hắc hắc: "Trước giao bạc ."


      Nam nhân tuổi lớn hơn với thân hình còng xuống kéo nàng qua bên, thương lượng giá cả. Hai người khác trẻ tuổi hơn chút, đứng ở bên say mê quan sát Hòa Sinh.


      Hòa Sinh hô cứu mạng, dùng hết sức bình sinh kêu lên, rang trong thôn đèn đuốc sáng trưng, nhưng có người nào ra hỏi thăm.


      Vừa khóc vừa hô to, cuống họng khóc đến khàn giọng rồi hô to đến khàn khàn, ngoài phòng nửa điểm động tĩnh cũng có. Ánh mắt Hòa Sinh buồn bã, nghĩ tới cắn lưỡi tự sát cho rồi.


      Sống sót, dù sao cũng thể để cho người ta chà đạp, chẳng bằng chết thống khoái. Ở cõi đời này 16 năm, rơi vào kết cục này, nàng xuống địa phủ, nhất định phải hảo hảo chất vấn Diêm vương gia, rốt cuộc nàng phạm sai lầm gì!


      Bàn xong giá cả rồi, Vương bà yên tâm giao người, nhấc chân muốn ra khỏi phòng, đột nhiên cửa bị người tung cước đá văng ra, Vương bà còn chưa kịp giương mắt nhìn bị cước đá vào lồng ngực, trực tiếp ngã xuống đất đứng dậy nổi.


      Hòa Sinh khóc đến hai mắt mơ hồ, có khí lực nhìn, đột nhiên bị người ôm vào trong ngực, ngửi thấy được mùi trầm hương quen thuộc. Nâng khuôn mặt lên vừa nhìn, khuôn mặt khí của người nọ gần trong gang tấc, giống như là nằm mơ.


      Nàng nghe thấy giọng của kích động như giành được trân bảo, bàn tay to mân mê ôm nàng vào trong ngực thương: "Hòa Sinh, ta tới rồi, phải sợ."
      Thích ăn thịt, lonkon95, Happyanh63 others thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      hung cuu my nhan la day

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      hùng cứu mỹ nhân ah, vậy mới có tiến triển trong tình cảm chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :