1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 15


      Mấy ngày nay, người hầu trong phủ truyền nhau lời đồn đãi, đường nương từ Vọng Kinh tới đắc tội đại phủ cho nên bị ném đến Thịnh Hồ tự sinh tự diệt.


      Thường ngày Hòa Sinh làm người thân hòa, nên tuy bị đồn đại ác liệt vẫn có ai dám chạy tới trước mặt nàng nửa điểm phải. Nhưng vào lúc lại trong phủ, cũng thường xuyên thu được ít ánh mắt đồng tình, trong đó thiếu ít đối xử có chút hả hê.


      Thúy Ngọc từ chỗ nha hoàn giao hảo thăm dò được, lời đồn đãi là từ chỗ gã sai vặt ở tiền viện truyền ra, vừa vặn là gã sai vặt lần trước đại phủ Vọng Kinh truyền lời bị đuổi ra ngoài.


      Các nàng vốn là ở nhờ, khi cẩn thận liền dễ dàng rơi vào đầu đề câu chuyện. Đúng lúc ngân lượng người các nàng còn nhiều, có tiền đút lót hạ nhân. Giật gấu vá vai như thế, lúc nghèo rớt mồng tơi, ngờ còn đụng phải tin vịt như vậy.


      Hòa Sinh nghèo túng như thế nào, cũng là chủ tử đứng đắn, chủ tử có thể có kiêu ngạo, nhưng thể có tiền.


      Đường nương có chỗ dựa ở đại phủ, tự nhiên có tiền tài, có tiền, chính là ăn uống . Vừa vặn đúng với lời đồn đãi trong phủ.


      Hòa Sinh từ chỗ đại nãi nãi vừa trở về, vừa mới vào nhà liền thấy Thúy Ngọc nằm ở bàn khóc. Vừa hỏi, mới biết được ra hôm nay Thúy Ngọc cùng người ta đánh bài, bị nha đầu Phong Tử của nhị phòng chê cười là nha đầu nhà nghèo, thế là động thủ với người ta.


      Hòa Sinh nhíu mày, nhìn vết cào cổ tay Thúy Ngọ, hết đau lòng lại tức giận. Đối với lời đồn đãi trong phủ, nàng cũng biết chút. Nàng vốn là đường nương giả, mà nàng đến Thịnh Hồ hai tháng, Vọng Kinh bên kia chưa bao giờ hỏi đến, bằng vào điểm ấy, để cho nàng tự sinh tự diệt cũng phải có lý.


      Hòa Sinh mang tới thuốc mỡ thoa cho Thúy Ngọc, buồn bực chuyện, cuối cùng lấy ra vòng tay thanh ngọc luôn mang theo, "Ngươi ra ngoài chuyến, đổi chút ít ngân lượng."


      Thúy Ngọc biết lai lịch của vòng tay này —— là Cẩm Chi thiếu gia trước khi lâm chung, sai người đưa cho Nhị Nương Tử. Liên hệ duy nhất còn sót lại giữa phu thê hai người bọn họ cũng chỉ có cái vòng tay này.


      Thúy Ngọc mở miệng muốn , lại bị ánh mắt của Hòa Sinh chặn trở về. Cắn răng ngoan tâm, chạy tới hiệu cầm đồ đổi bốn mươi hai lượng.


      có chút xúc động nào là thể nào. Như thế nào nữa cũng là di vật của vong phu, cứ như vậy bán , quả có điểm luyến tiếc.


      Nhưng cho dù luyến tiếc, phải làm thế nào đây, nay, qua ngày tốt lành mới là quan trọng nhất.


      Cầm bạc, Hòa Sinh mang Thúy Ngọc vào phòng Lý Thanh. Nha đầu Phong Tử bị đánh cũng được gọi tới đây, Lý Thanh vênh váo tự đắc, cảm giác mình có nhị nãi nãi làm chỗ dựa, so với nàng là cái cái thùng rỗng từ Vọng Kinh tới phải mạnh hơn rất nhiều, ngữ khí thập phần kiêu ngạo: "Ngươi quản giáo hạ nhân kiểu gì vậy? Nhìn nàng đánh Phong Tử thành cái dạng gì rồi, cả người đều là vết thương !"


      Nàng xong, bảo Phong Tử cởi áo ngoài, Phong Tử quá nguyện ý, chút bị nàng kéo, lộ ra đùi và cánh tay trắng bóng, tất cả đều là vết ứ bầm.

      Quả là bị thương hơi nặng. Hòa Sinh thầm quay lại nhìn Thúy Ngọc, so ra vết cào người Thúy Ngọc có vẻ ít hơn chút.

      Nha đầu kia bình thường giấu kín , ra đánh nhau giỏi đấy. Hòa Sinh vốn định bồi thường hai lượng bạc, tự động gia tăng lên ba lượng, móc bạc ra bỏ bàn, "Ta hỏi người ở chỗ này, đều là Phong Tử gây trước, cây làm chẳng nên non, ta thay Thúy Ngọc nhà ta xin lỗi, ngươi bảo Phong Tử xin lỗi Thúy Ngọc, đây là tiền thuốc cho thương thế của nàng."


      Lý Thanh lé mắt : "Dựa vào cái gì phải xin lỗi, Phong Tử, cần để ý nàng!"


      Hòa Sinh nhặt túi tiền lên, đưa tới trước mặt Phong Tử, "Ngươi xin lỗi, bạc là của ngươi. xin lỗi? xu cũng có."


      Lý Thanh trừng mắt Phong Tử, ánh mắt sắc bén, " cho phép xin lỗi!"


      Phong Tử do dự nửa giây, rồi sau đó rất nhanh đoạt lấy túi tiền trong tay Hòa Sinh, cung kính nhận lỗi với Thúy Ngọc.


      Lý Thanh phải chủ tử đứng đắn, cả phủ dưới đều biết nàng là nha đầu ở nông thôn, ở Vệ phủ chỉ vì nhờ nhị nãi nãi tìm giúp cửa hôn tốt, nhưng Hòa Sinh giống vậy, nàng có tiền chính là đại gia.


      Thúy Ngọc tiếng phốc, bị Hòa Sinh bóp chặt khuỷu tay mới cười ra tiếng. Chủ tớ hai người đạt được mục đích, nhiều, xoay người rời .


      Lý Thanh tức giận nổi trận lôi đình, dậm chân muốn đánh Phong Tử, tay vừa vung lên, lại dám ra tay —— Phong Tử là thiếp thân nha đầu, ăn, mặc, ở, lại đều là nàng chuẩn bị. Ngọn lửa vô danh trong lòng càng ngày càng cháy mạnh, ném cái ghế, muốn gây khó dễ chủ tớ Hòa Sinh cho hả giận, đối với bóng lưng Hòa Sinh hô to: "Có bản lĩnh ngươi dùng tiền nện cả đời , người nào biết ngươi là cái thùng rỗng, qua thọ thần sinh nhật 60 của Vệ nãi nãi, ta muốn xem ngươi có thể lấy ra cái đồ gì tốt!"


      Dưới chân Hòa Sinh khựng lại


      tại toàn thân cao thấp nàng cũng chỉ có 37 lượng, nếu muốn gom góp cho Vệ lão thái thọ lễ thích đáng, quả đủ. Càng đừng tương lai thời gian còn dài, ngồi ăn núi cũng lở.


      Ài, có tiền, thực buồn.





      Bùi Lương cầm hộp vòng ngọc, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt Thẩm Hạo.


      Thẩm Hạo nhặt lên nhìn, xanh biếc, tỉ lệ tốt nhất, chỉ bốn mươi hai lượng, quá mức đáng tiếc.


      "Lão bản hiệu cầm đồ , lúc nha đầu cầm vòng ngọc tới là người trong nhà tặng, ngày sau nhất định chuộc về. Nếu có đoán sai, hẳn là Vệ nương đó."


      Ngón tay nhàng vuốt ve, lướt qua bên trong vòng ngọc, có ấn ký thô ráp, đảo lại vừa nhìn, ra có khắc hai chữ —— Cẩm Hòa.


      Là biệt danh của nàng sao? Thẩm Hạo buông vòng tay, giao cho Bùi Lương bảo quản.


      Đoán chừng là người thân tặng, mấy lần gặp nàng, nàng đều đeo cái vòng tay này. Đợi ngày sau có cơ hội, tự tay trả lại cho nàng.


      "Mang theo chìa khóa và sổ sách cửa hàng, xế chiều Vệ phủ, cần phải phải làm ngay trước mặt mọi người, giao đồ cho nàng."


      Người khác nếu như bởi vì chuyện tiền mà tài khó xử nàng, liền dâng phú quý tiền tài, đừng gian cửa hàng, cho dù là mua toàn bộ Thịnh Hồ thành cũng có thể.


      Nàng nhát gan, nếu tặng toàn bộ Thịnh Hồ thành, nàng xác định muốn, nếu chỉ là gian cửa hàng nho , có lẽ còn có thể nhận.


      Bùi Lương theo lời làm việc. Tương lai Vệ nương chính là người của vương Gia, tự nhiên thể chịu ủy khuất. mặt Vương Gia cái gì, nhưng trong lòng rất nhiệt tình.


      Người Vệ phủ chuẩn bị ăn cơm chiều, nghe Bùi Lương đến, gọi cùng chỗ dùng bữa.


      Bùi Lương ý đồ đến đây, đợi mọi người kịp phản ứng, trực tiếp đưa chìa khóa và sổ sách tới trước mặt Hòa Sinh, sợ nàng nhận, lời cáo từ liền rời .


      Vệ Hữu Quang lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên, "Vừa rồi Bùi quản gia là, bảo Hòa Sinh thay danh nghĩa Thẩm công tử chưởng quản cửa hàng son phấn?"


      Vệ Lâm gật đầu, "Lần trước Hòa Sinh bận rộn giúp Thẩm công tử, đúng là muốn lễ trọng cảm tạ. Nhưng nghĩ tới oa, phần lễ này lại nặng như vậy. Sớm biết như vậy ta mặt dày mày dạn cũng hỗ trợ rồi !"


      Vệ lão thái vô cùng cao hứng, "Hòa Sinh a, Thẩm công tử nếu như hào phóng như vậy, ngươi hãy nhận , vừa nãy Bùi quản gia cũng , cần ngươi ngày ngày đến cửa hàng, chỉ cần tháng lần, ngồi lấy tiền như vậy - chuyện quá tốt, quả thực chính là trời rụng vàng!"


      Người nhị phòng vẻ mặt kinh ngạc, ghen ghét hâm mộ, nhất là Lý Thanh và Vệ Hỉ. Buổi chiều còn thảo luận chủ tớ hai người Hòa Sinh có thể đối đãi người bao lâu, lúc này ngậm miệng .


      Ngay cả lão gia đại phòng đều dựa vào mấy gian tiệm tơ lụa nuôi sống cả nhà, nay Hòa Sinh liền có gian phòng son phấn, đó là phần lễ giá bao nhiêu nha!


      Cửa hàng này nẳm ở chỗ sầm uất, nếu kinh doanh tốt, ngày sau người trong phủ chừng còn phải dựa vào vị đường nương này. Mọi người Hòa Sinh ở chung rất tốt, đường nương vừa nhìn chính là có phúc, tương lai đích thị là gió nổi nước lên.


      Thúy Ngọc cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, có cửa hàng này, xem ai còn dám hai chủ tớ các nàng là người làm tiền!


      Hòa Sinh có cao hứng, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, do dự có nên nhận phần lễ này hay . Nàng vô luận như thế nào cũng ngờ, Thẩm Hạo vào lúc này lại tặng nàng gian cửa hàng. Mặt khác, nàng quả cần ngân lượng chi dùng, nhận cửa hàng, nửa tháng sau thọ lễ của lão phu nhân có thể sắp xếp; một phương diện khác, nàng lại sợ nợ nhân tình của , suy nghĩ đêm, quyết định hay là Thẩm phủ chuyến.


      Đây là lần thứ hai nàng chủ động đến thăm, vừa gặp Thẩm Hạo ở chánh đường chiêu đãi khách nhân, phòng đông nghịt người, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh, Hòa Sinh theo sau lưng Bùi Lương, nghe thông báo tiếng "Vệ nương tới", đầy phòng mọi người nhìn qua, nàng căn bản có chỗ né tránh.


      Bùi Lương : "Ta trước dẫn Vệ nương biệt viện." Ý là cho nàng chờ tí.


      Thẩm Hạo đứng dậy, mặt nhìn ra tia tâm tình biến hóa, bộ pháp vững vàng, vượt qua đám người, trực tiếp đến chỗ nàng. Đến trước mặt, trước liếc nàng cái, con mắt vừa đen vừa sáng, lên tia giảo hoạt, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.


      Chợt xoay người nhìn về mọi người cúc thi lễ, ngữ khí nhanh chậm, đúng mức: "Thẩm mỗ có chuyện quan trọng, xin được cáo lui trước, chuyện hôm nay, ngày khác bàn lại."


      Mọi người ồn ào, Thẩm Hạo cũng quay đầu lại, dẫn Hòa Sinh lên phía trước.


      Nàng ở phía sau vùi thấp đầu, biết ra rất xa, đường càng ngày càng hẹp, nàng chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào dưới chân, để ngừa bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận lại đụng vào.


      đến cuối đường, Thẩm Hạo hỏi: "Lại trở về sao?" Cũng hỏi nàng đến đây cần làm chuyện gì.


      Hòa Sinh hé miệng, khoát tay: ". ở chỗ này luôn ."


      "A? Nàng muốn gì?" giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt định ở mặt của nàng, có rất nhiều hứng thú.


      Mỗi lần gặp nàng, mặt nàng tâm tình che giấu đều giống nhau. Nhưng duy nhất thay đổi, là nàng xoa xoa góc áo khi cảm thấy khẩn trương.


      Trước khi đến đây, dưới đáy lòng Hòa Sinh luyện tập rất nhiều lần, nhưng khi chân chính đối mặt với , vất vả tự tin toàn tâm toàn ý lại ỉu xìu mất. ra giống như con muỗi ong ong: "Ngươi rốt cuộc toan tính cái gì?"


      Lời nhanh chóng vừa nhanh vừa , Thẩm Hạo cách gần đó, nghe ràng nhưng trả lời.


      Hòa Sinh lại hỏi lần.


      đời có bố thí vô duyên vô cớ, lúc trước cố ý tiếp cận nàng, tại lại tặng nàng cửa hàng, chỉ cần câu hào sảng hào phóng, quyết định là giải thích được đâu.


      Nàng là nữ nhân 16, ít nhiều biết ít chuyện giữa nam nữ, nàng tự mình đa tình cũng được tự cho là đúng cũng được, có mấy lời, vô luận như thế nào, phải ràng.


      "Nàng cảm thấy ta có thể toan tính cái gì?" Thẩm Hạo cong khóe miệng, giống như cười mà phải cười.


      Tiếng ra, người trước mặt thái độ khác thường bước lên trước, khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn, giống như trải qua 72 khổ nạn, nhổ ra mười chữ: "Ngươi có suy nghĩ an phận đối với ta hay ?"
      Last edited: 12/10/16

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Biểu tình của thẩm hạo khi biết hào sinh là goá phụ ntn nhỉ
      Em là e hog lắm nàng ak
      :yoyo68::yoyo68:

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      @Quýt Đường Thanks nàng edit nhưng nàng có thể beta lại , mình thấy nhiều chỗ đọc được thuận.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chỗ nào thuận nàng góp ý luôn nhé, chứ ta vốn dốt văn, chỉ cò thể làm thế thôi, câu văn nguyên tác vốn cụt lủn, ta sửa lại bớt rồi, nên ta cũng potay rồi nhé

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 16


      Thẩm Hạo liếc mắt sang bên, hiếm khi thèm nhìn nàng. Dịch hai tay, vuốt vuốt ngọc ban chỉ tay, để ý đáp: "Nàng cảm thấy có có, cảm thấy có vậy có."


      Thanh của rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như là nước phá băng đầu xuân, lạnh mà sáng, nghe ra tình tiết phức tạp gì. Hòa Sinh ngẩng mặt, khép môi dưới, rụt cổ cái.


      Ven đường trồng đầy cây liễu, cây liễu cong cong rủ lá xuống, màu xanh biếc của tinh thần phấn chấn bừng bừng, bị gió thổi qua, rì rào rung động. gốc rồi gốc, thanh lá cây dao động từng tiếng nối tiếp từng tiếng, quấy nhiễu phiền muộn trong lòng người.


      Nếu như ngữ khí bình thường chút ít, coi như là nhận biết, hết lần này tới lần khác thanh rất lạnh, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán. nếu là trào phúng, nàng liền thuận thế nhận lỗi, nhận thức là bản thân tự mình đa tình; nếu phải, chuyện liền khó làm.


      từ Vọng Kinh đến, toàn thân khí thế nhìn giống như là người có vài phần quyền thế, mấy ngày nay tiếp xúc, càng cảm thấy tình bất định, cũng phải là người hòa khí. Nàng tự nhận đức vô năng, chỗ tốt duy nhất chính là bắt bẻ dễ dàng thỏa mãn, nếu quý mến, chỉ sợ bị hù chết.


      Chuyện là nàng tự bới móc ra, tự nhiên phải do nàng chu toàn. Trong lòng diễn thử lần, giọng điệu giả vờ giỡn, nhảy ra hai bước dậm chân, lòng bàn tay đặt ở phần bụng, trước ngửa ra sau lay lay thân mình, cười có chút cứng ngắc: "Lừa gạt hả? Ha ha ha ha."


      Mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn , vừa vặn tiếp được ánh mắt từ cao nhìn xuống ném tới, nhìn nàng giống như đồ ngốc. Hòa Sinh cười, khóe miệng hơi nhếch, ý định bình sứt chẳng cần giữ gìn, trả lại nguyên vẹn lời hôm qua.


      "Ừ, cửa hàng ta thể nhận, nhưng ta có thể làm chưởng quầy thay ngươi quản lý, ta mặc dù biết chữ, nhưng vẫn biết tính sổ. thể tính toán chi tiết, nhưng chắc chắn sai, mỗi tháng cho ta mười hai mươi. . . lượng bạc là được rồi." Nàng say sưa, đỏ mặt nói ra, thị trường mua bán còn trả giá, nàng trước nâng lên giá luôn sai đâu, chính là lộ ra da mặt dày chút.


      Thẩm Hạo dạo bước, giày gấm Tô Tú màu tím thêu mãng xà vàng giẫm lên đường lót đá thanh hoa, mặt giày nhiễm vài dấu bùn, bởi vì tâm thần có chút hoảng hốt, bước chân quá ổn, đế giày cũng lướt qua vũng nước đọng.


      Nàng cảm thấy có thể vừa rồi báo giá quá mức cao, ý đồ tăng thêm lợi thế, phối hợp nói mình tính sổ lợi hại. Thẩm Hạo nghe vào tai, cũng cảm thấy phiền, nhưng từ cũng nghe vô, chỉ nghe được giọng nàng ông ông lẫn vào thành đoàn, nhanh như chớp chui vào trong đầu.


      "Ta muốn thu nàng vào phủ, biết đây có được xem là suy nghĩ an phận hay ?"


      Bên tai giống như có cái gì oanh địa nổ tung, quấy đến người ù tai ngất . Lần này mới là hù dọa, hồi lâu mới định thần lại, cố hết sức cong khóe miệng lên cười: "Thẩm công tử, vừa rồi đùa thôi mà, sao còn cho là ?"


      Nàng đánh giá bản thân rất cao, tự cho là hỏi ràng có thể kịp thời bỏ ngay, lại nghĩ, chính thức làm , nàng vẫn có chút chịu nổi. Chẳng bằng che giấu thản nhiên tốt hơn.


      Thẩm Hạo nghiêm mặt, dôi mắt khẽ híp lại, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, bờ môi cắn cắn đỏ bừng, quai hàm nghẹn hơi, tay càng nắm chặt chà xát góc áo. Bẻ các ngón tay bấu chặt, từ tay áo vươn ra, nắm lấy bàn tay tinh tế của nàng, : "Ta biết nàng phải đùa, làm , liền giấu được."


      Hòa Sinh rút tay về, lại bị mực bóp chặt cổ tay, rút ra được."Ta thích ngươi, ngươi cũng làm gì được ta, giữa chúng ta, tuyệt có khả năng."


      Thẩm Hạo cười lạnh tiếng: "Nàng thích ta, có sao đâu? Chuyện gả cưới, cần thiết vừa lòng, lúc này thêm nàng cũng sao."


      Ánh mắt của kiên trì, bạch quang sáng ngời chiếu vào mặt, khuôn mặt đường cong góc cạnh ràng, khuôn mặt nhìn nghiêng, quang ảnh phai nhạt nửa bên mặt , so với bình thường, giữa lông mày mờ nhạt nhu hòa ít, nhưng bởi vì khóe miệng lúc này cười, lộ ra ý tứ hàm xúc , thần bí khó lường.


      là hỏng bét. Oán đầu óc mình thanh tỉnh, đẩy ra diện mục của người này, tại muốn vãn hồi, nhưng đâu còn có đường sống? Lui về sau, dùng hết sức muốn giãy giụa giam cầm của , duỗi ra tay kia giữ cổ tay , giãy giụa phen, cuối cùng vẫn thất bại.


      Nào có như vậy, chẳng lẽ muốn cường cưới hay sao! Đôi mắt vụt sáng, khó thở công tâm, mắt thấy nước mắt muốn tràn mi ướt khóe mắt, dính lông mi, nhất thời giữ được, nước mắt như hạt đậu tuôn rơi xuống đất.


      Thẩm Hạo sửng sốt, làm sao lại khóc? Vô thức duỗi ra tay ra lau nước mắt cho nàng, tay kia vẫn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh trắng như ngó sen thả.


      Khuôn mặt của nàng nóng lên, nơi ngón tay đụng phải, vừa mềm lại vừa non nớt. Nước mắt rơi ướt ngón tay, theo khớp xương mảnh khảnh rơi xuống lòng bàn tay, ràng ấm áp vừa phải, nhưng lại cảm thấy phỏng tay.


      Hòa Sinh xoay mặt tránh khỏi bàn tay của , trong mắt ẩm ướt, nhưng trong lòng lại là là lửa, răng trắng trong miệng muốn cắn xuống. né tránh mà lau nước mắt cho nàng, bị nàng cắn còn đưa tay vào trong miệng nàng.


      Hòa Sinh vốn muốn dọa chút, tại ngược lại do dự. Cắn hay cắn? Cắn hay cắn nặng?


      Thẩm Hạo thả lỏng lông mày, cười nàng: "Chuyện có nhiêu đó, lớn như vậy còn khóc nhè, xấu hổ quá ?" Dứt lời, thu tay lại, buông nàng ra, móc khăn tay thiếp thân đưa tới: "Lau ."


      Hòa Sinh lập tức đứng ra xa hơn mét, lau nước mắt lau mũi, cách khoảng ném khăn tay dơ lên người , phản ứng nhanh, lập tức liền tránh ra.


      Quét mắt khăn nằm đất, mắt Thẩm Hạo lộ ra ghét bỏ, ngẩng đầu nhìn, nàng cầm mép váy bước thắng ba bước, chạy chậm ra bên ngoài phủ, sợ bị người đuổi theo.


      Thẩm Hạo rủ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu, cúi người nhặt lên khăn tay bị vùi trong bụi cỏ. Thêu xấu như vậy, nàng lại nhận ra, uổng phí nàng thuyền thêu lâu như vậy, ngay cả khăn mình thêu cũng nhận ra.


      Khăn bị nước mắt và nước mũi thấm ướt, động tác Thẩm Hạo khựng lại, lông mày khẽ khép, cuối cùng cất kỹ khăn tay.





      Ngày thứ hai Bùi Lương đến nhà bái phỏng, bởi vì ấn tượng ngày hôm qua, Hòa Sinh trốn ở trong viện gặp , biết vì Thẩm Hạo mà đến, nên cố ý bảo Thúy Ngọc chặn ở trước cửa.


      May mà Vệ Lâm đến, tiện thể chung Bùi Lương đoạn đường, người đến viện, Vệ Lâm cũng ở đây, Hòa Sinh chỉ có thể giả bộ dáng vẻ như bình thường.


      Bùi Lương chuyển lời của Thẩm Hạo sót chữ: "Công tử nhà ta , cửa hàng nếu như hứa cho nương, tuyệt có ý thu hồi, nương muốn cũng được, muốn cũng được, dù sao cũng là của nương." dừng chút, ngữ khí hòa hoãn chút ít, khuyên nhủ: "Vệ nương, thực dám giấu giếm, tính tình công tử nhà ta bướng bỉnh, vả lại hôm nay nếu ngươi câu muốn, ngày mai có thể phái người phá hủycửa hàng . Ngươi coi như thương xót, nhận lấy ."


      Vệ Lâm kinh ngạc: "Sao, ngươi muốn? Ngươi muốn nhưng ta muốn nha." Dứt lời muốn lấy chìa khóa và sổ sách.


      Bùi Lương mừng rỡ vứt đồ cho nàng, quan hệ đường tỷ muội tốt, Vệ Lâm nhận, tương đương với Hòa Sinh nhận, trở về báo cáo kết quả công tác cũng tốt.


      Vệ Lâm khuyên nàng hảo hảo nhận lấy cửa hàng, liệt kê ra đống lớn chỗ tốt, xong lời cuối cùng miệng cũng khô, trước khi vẫn quên đợi ngày sau Hòa Sinh mở cửa hàng kiếm tiền ở bên cạnh ôm đùi nàng làm tiểu phú bà.


      Hòa Sinh suy nghĩ chút, cũng được, đưa tới cửa, nếu như nàng thu, ngược lại giống như ra vẻ sĩ diện cãi láo. Nhất là trải qua kiện ngày hôm qua, nàng còn muốn thẳng lưng chứng tỏ cho thấy, nàng căn bản bị ảnh hưởng.


      để ý người này rồi, còn quan tâm lời làm chi?


      Hòa Sinh rầm rì tiếng, sau đó chuẩn bị nằm ngủ lát. Trong đầu trống trơn, ràng buồn ngủ, nhưng như thế nào cũng ngủ được.


      Rút tay nhéo nhéo lỗ tai, nghiêng người đổi tư thế ngủ. Thanh xung quanh trở nên đặc biệt vang dội, chim tước* ở đầu cành chít chít ríu rít, trong đầu đột nhiên lóe lên dáng vẻ Thẩm Hạo nhíu mày mím môi lạnh như băng, buồn ngủ người hơn phân nửa.
      [​IMG]


      Hoàng thổ sáng tỏ, chỉ cần nàng cắn buông miệng, chung quy cũngg đến mức mạnh mẽ cứng rắn đoạt lấy. Lui vạn bước, nếu như làm ẩu, dám hủy danh dự nàng, Vệ phủ Vọng Kinh là người đầu tiên đáp ứng. Nhị thiếu nãi nãi Vệ phủ, làm sao có thể tái giá với người khác? Sống là người Vệ gia, chết là quỷ Vệ gia, trước khi lời Vệ Nhị nãi nãi vẫn còn quanh quẩn bên tai.


      Vừa nghĩ như thế, Hòa Sinh thả lỏng chút. người buôn bán, dù cho có quyền thế, có thể to hơn đại phủ Vọng Kinh sao?





      Cửa hàng son phấn mọi chuẩn bị xong, chỉ kém chọn ngày tốt ngày lành đại cát để khai trương. Hòa Sinh cửa hàng xem qua, Thẩm Hạo cũng an bài thỏa đáng mọi chuyện cần thiết, con đường nhập hàng và tiêu cục lấy hàng, toàn bộ thỏa đáng, nàng chân chân chính chính là vung tay làm chưởng quầy.


      Khai trương ngày đó, Thẩm Hạo cũng đến, dặn dò Bùi Lương đưa hạ lễ, rốt cuộc tỏ tâm ý. Hòa Sinh cũng để ý, đến rất tốt, đến ngược lại lúng túng khó xử.


      Người làm của cửa hàng rất chịu khó, chỉ trong chốc lát liền hầu hạ khách nhân cảm thấy mỹ mãn. Mấy nhà quan hệ tốt chút với Vệ phủ đều đến, biết là cửa hàng của đường nương Vệ gia, thể đến ủng hộ.


      Người Vệ phủ cơ hồ toàn bộ đều đến. Vệ Lâm vô cùng nhiệt tình, cố hết sức lôi kéo, hễ là đến cửa, nàng ước gì có thể khiến người ta đầy bát mà về, mua được càng nhiều càng tốt.


      Tống Dao mua nhiều son phấn bột nước, chuyên chọn mua loại đắt tiền, có gì ngoài Tống gia chuẩn bị tốt hạ lễ, mặt khác lại thêm nhánh trâm ngọc khảm vàng. Nàng là người chậm chạp, đơn giản cùng người kết giao, bởi vì lấy quan hệ Vệ Lâm, thêm Hòa Sinh quả là tính tình vô cùng tốt, là hảo hữu đáng giá qua lại. đưa trâm cài tóc, liền xem nàng là người mình.


      Hòa Sinh hôm nay rốt cuộc ở trong thành chính thức xuất đầu lộ diện, cố ý chọn bối tử đỏ tươi phối với váy vàng nhạt thêu cành hoa xanh biếc, nổi bật lên hoạt bát mười phần lại chói mắt.

      ngày qua , thu vào quá mức dồi dào, thừa dịp náo nhiệt dần dần tản , trong tiệm chỉ còn người làm cùng với hai khách nhân, Hòa Sinh lấy bàn tính ra, theo vài chữ to nàng biết bắt đầu gãy tính toán.


      Tính toán, chính là hơn nửa giờ, đến thời gian đóng cửa, người làm đóng cửa, nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn, đứng ở cửa ra vào đợi cỗ kiệu Vệ gia tới đón.


      "Vệ nương!" Bên cạnh có người gọi nàng, Hòa Sinh theo giọng nhìn lại, Tống vũ Chi cất bước tới phía nàng.
      Thích ăn thịt, lonkon95, Happyanh62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :