1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Khi nào có chương ms ad ơi

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 10


      Sau khi thanh gõ tường càng ngày càng , dường như đắm chìm vào tiếng hát của nàng, Thúy Ngọc cười : "Tạp sau tường hết rồi, đích thị là đám thợ thủ công kia nghe giọng hát của Nhị Nương Tử, nghe liền quên làm việc á!"


      Hòa Sinh véo nàng cái, "Ba hoa!"


      Đầu tường bên kia, Thẩm Hạo vừa giãn lông mày ra giờ phút này lại nhíu lại, chỉ vào tường hỏi Bùi Lương: "Sao im rồi?"


      Bùi Lương đáp: "Hát xong rồi, liền im thôi." . . . chỉ số thông minh của Vương Gia là ngày càng sa sút. . .


      Thẩm Hạo suy ngẫm vài giây, đột nhiên hỏi: "Nàng biết ta chuyển đến bên cạnh ?"

      "Có lẽ. . . biết. . ."


      , bức vẽ quy hoạch trong tay Bùi Lương còn, Thẩm Hạo cầm bức vẽ quy hoạch liền ném ra ngoài tường, đợi Bùi Lương ngăn cản, Thẩm Hạo leo tường.


      Khóe miệng Bùi Lương co lại.


      Hòa Sinh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền nhiều hơn người.


      Thẩm Hạo khục tiếng, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ vào bản vẽ cách đó xa : "Đồ vật của ta bị rơi, qua đây nhặt lại."


      Hòa Sinh lờ mờ, bị dọa thốt ra tiếng, thanh của Thúy Ngọc bên cạnh còn ghê hơn.


      Rồi sau đó nàng nhanh chóng hoàn hồn, che miệng Thúy Ngọc, làm động tác tay xuỵt. Nếu như bị người ngoài thấy Thẩm Hạo ở đây, chắc chắn nghĩ theo chiều hướng tốt.


      Nàng giả bộ trấn định, né đầu qua bên, né tránh tầm mắt của , chất vấn: "Đồ đạc của ngươi làm sao rớt xuống của ta viện chứ? Còn có, cho dù đồ có rớt xuống sân, ngươi cũng nên thông báo tiếng, có người đưa cho ngươi."


      Đây là đường đột vô lễ.


      Thẩm Hạo hé miệng nhìn nàng, ánh sáng loang lổ rơi vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lông mi dài theo hô hấp mà lay động.


      là muốn cắn cái.


      "Chỉ cần leo tường cái, hà tất phiền toái như vậy. Thời gian của ta rất quý giá, trực tiếp làm tương đối phù hợp." Thẩm Hạo mặt đổi sắc nhìn nàng, "Thỉnh cầu thị nữ của ngươi nhặt bản vẽ giúp ta chút, đa tạ."


      Hòa Sinh bị sặc, hồi lâu từ trong cổ họng kéo ra hai chữ: ". . . Vô sỉ. . ."

      Thẩm Hạo vẫn nhúc nhích, "Nếu như ngươi muốn gọi người khác tới, ta cũng sao cả, miễn là đưa bản đồ giấy qua là xong, dù sao ta còn chạy về giám sát tu sửa nhà cửa nữa."


      ". . . Thúy Ngọc, ngươi nhặt ."


      Thúy Ngọc đến dưới tường, dưới tàng cây chỉ còn hai người Hòa Sinh Thẩm Hạo.


      Hai người đợi cùng chỗ, trầm mặc vượt qua ba giây, cộng thêm Thẩm Hạo luôn liều chết nhìn chằm chằm lời nào, bầu khí có chút lúng túng.


      Nhưng loại tình huống này, quái dị lúng túng cũng là bình thường. Hòa Sinh tự nhận phải người keo kiệt, chủ động mở miệng hỏi: "Triệu chứng chóng mặt nôn có khá hơn chút nào ?"


      câu bay bổng, vừa mịn vừa mềm, mặt có biến hóa, trong lòng dĩ nhiên vui mừng.


      "Đỡ nhiều rồi." phun ra câu nhưng vẫn lạnh băng như thường ngày.


      Hòa Sinh nghĩ, người cũng xấu, chính là có đôi khi hành vi quá mức lỗ mãng, suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết định khuyên nhủ: "Có vài chuyện, ta muốn với ngươi."


      Thẩm Hạo: "A, nàng ."


      "Thứ nhất, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, làm ta rất thoải mái. Cho dù ngươi nhìn chòng chọc ta ngàn vạn lần, ta cũng cho ngươi ôm đâu. Đúng vậy, chớ kinh ngạc, chuyện lúc rời thuyền ta biết là ngươi làm. Thứ hai, tuy ngươi có bệnh lạ thể tiếp cận nữ nhân, nhưng ta phải là bồ tát, ta rất để ý tới chuyện tiếp xúc cần thiết với ngoại nam. Thứ ba, nếu như có thể, hi vọng sau này chúng ta nên gặp mặt như vậy, đương nhiên gặp mặt là tốt nhất."


      Nàng hơi xong, nhưng người trước mặt chút động tĩnh cũng có, có chút xúc động nào.

      Đại khái qua hai ba giây, Thúy Ngọc cầm bản vẽ trở lại, khi chỉ còn có vài bước đường, Thẩm Hạo đột nhiên tới gần Hòa Sinh, khẽ cúi người, khóe mắt xoi mói, vẻ mặt lạnh lùng: "Dáng vẻ nàng tức giận chuyện, xinh đẹp vượt quá ngoài ý muốn, sau này mọi người chính là hàng xóm rồi, kính xin chỉ giáo nhiều hơn, nhị. . . nương tử." đè thấp giọng , đột nhiên cười cười, hai chữ cuối cùng kéo hơi dài.


      Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng rút ngắn, cơ hồ ép Hòa Sinh vô thức ngừng thở.


      May mà hình thức như vậy chỉ đọng lại ngắn ngủn trong chớp mắt, đột nhiên quay đầu rời , trực tiếp nhận bản vẽ trong tay Thúy Ngọc, bay lên vượt qua tường.


      Thúy Ngọc ngạc nhiên ra lời, " cũng quá tùy tiện!"


      Đối với tính cách của Thẩm Hạo, Hòa Sinh đành phải dùng lý do tự an ủi mình: " có bệnh, cần để ý." Nghĩ lại, đúng, quả có bệnh. Khả năng quanh năm chưa từng tiếp xúc nữ nhân, tâm lý vặn vẹo đến nỗi hành vi biến thái, ừ, nhất định là xâm nhập vào xương tủy rồi.


      Đột nhiên trong đầu lên cái gì, Hòa Sinh giật mình: " vừa mới hàng xóm, chẳng lẽ người mua viện bên cạnh là ?"


      Thúy Ngọc nghĩ lại, "hình như là họ Thẩm gì đấy."


      Thẩm. . . Thẩm Hạo. . . Hòa Sinh bị ý nghĩ của mình khiếp sợ, nếu như thực đến bên cạnh, ở kế viện của nàng viện, tình huống leo tường như hôm nay khả năng có nữa .


      Hòa Sinh cau mày, hai hàng mi lá liễu cơ hồ sắp nhập lại thành đường.


      Ngày thứ hai, lúc Hòa Sinh và Vệ Lâm vấn an Vệ lão thái hỏi bà: "Trong nhà còn có phòng trống khác ?"


      Vệ Lâm dừng bước, hái sơn chi trong bụi hoa vừa nở: "Trước có hai phòng, phòng chính là chỗ ngươi đó, phòng khác quá , dùng để đồ linh tinh rồi. Trước kia Vệ Hỉ vẫn còn phàn nàn, Lý Thanh cùng nàng ở cùng chỗ quá chen lấn, bảo nương ta tìm phòng khác cho nàng ở, nàng ngược lại nghĩ tốt, trong nhà còn dọn được chỗ nào!"


      Hòa Sinh cúi đầu, sờ chút Phượng Vĩ Thảo*trong tay, tâm tình có chút sa sút.

      [​IMG]

      Xem ra chuyện chuyển viện rời xa Thẩm Hạo là làm được. Nàng ở trong nhà người ta, nếu như quá nhiều cầu, tránh khỏi khiến người chán ghét.


      Vệ Lâm nhặt lên đóa hoa cài lên tóc Hòa Sinh "Sao, ngươi muốn đổi phòng à"

      Hòa Sinh khoát tay: " thể nào."


      Đến phòng Vệ lão thái, Vệ Hỉ và Lý Thanh ở đó thỉnh an, Hòa Sinh ngồi xuống kế Vệ Lâm.


      Thường ngày nhà bọn họ cũng có thói quen thỉnh an, phòng đại nãi nãi cũng chính là ăn điểm tâm. Vệ lão thái vừa quay về, học được tập tục của người ta, bảo con cháu sáng sớm chuyện thứ nhất là đến phòng dạo chơi lần.

      Nhưng bản thân bà quen dậy trễ rồi, vì chuyện thỉnh an, thức dậy sớm nên giờ mệt mỏi rã rời.


      Vệ Lâm giọng với Hòa Sinh : "Ngươi xem bà nội ta buồn ngủ thành như vậy, chuyện thỉnh an ngắn ba ngày, nhiều năm ngày."


      Hòa Sinh chỉ cười đáp, nghĩ đến chuyện Thẩm Hạo ở viện bên cạnh, trong lòng lo lắng, có chút xuất thần.


      Vệ lão thái ngáp cái, rũ mí mắt lướt qua phòng, ánh mắt dừng lại ở người Hòa Sinh, hỏi: "Nghe đám quý phụ nhân ở Vọng Kinh khác với nơi khác, dung mạo người năm sáu chục tuổi thoạt nhìn giống như ba mươi mấy ?"


      Hòa Sinh ngẩn người, có chú ý tới Vệ lão thái đặt câu hỏi.


      Đầu kia Vệ Hỉ trước nhảy ra, dáng vẻ sốt ruột khó nén lời nổi giận đùng đùng: "Bà nội ta hỏi ngươi đó! có giáo dục, thiệt thòi ngươi là tiểu thư gia đình giàu có tới!"


      Hòa Sinh lấy lại tinh thần, nhìn qua sắc mặt Vệ Hỉ mỉa mai, đều muốn cái gì đó, lời đều kẹt trong yết hầu, cuối cùng vẫn phải nuốt trở vào.


      Vệ lão thái nghe được lời ngạc nhiên của cháu , cũng cảm thấy ổn, tiểu nương vào lúc nhìn chuyện vừa mắt, tranh cãi đôi câu náo nhiệt mà thôi.


      Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh có phản bác, càng đắc ý: "Chúng ta là người có quy củ, ngươi đến mấy ngày rồi mà chút cũng học được sao?"


      Vệ Lâm Bên cạnh nhìn được, cuốn ống tay áo muốn phóng tới chỗ Vệ Hỉ bên kia, Hòa Sinh chặn ngang giữ chặt nàng, quay đầu nhìn Vệ lão thái, ánh mắt đảo qua Vệ Hỉ, xem như nghe thấy nàng chế nhạo, trực tiếp lựa chọn xem .


      "Nào có thần kỳ như vậy, nhưng dùng son phấn được, che nếp nhăn mặt. người tỉ mỉ mới có thể thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi, như lão phu nhân, son phấn vừa lên, đây mới thực là 60 biến thành 30 !"


      Nàng lời hay, Vệ lão thái rất là hưởng thụ, ánh mắt nhìn Hòa Sinh nhu hòa vài phần, cười "Ta là người lớn tuổi như vậy, còn dùng son phấn cái gì !"


      Hòa Sinh đáp: "Lão phu nhân cũng cần dùng, trời sinh khí sắc tốt so với cái gì cũng mạnh hơn."


      Vệ lão thái khanh khách cười rộ lên.


      Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh làm Vệ lão thái thích, bực tức có đánh ra, trừng mắt Hòa Sinh lớn tiếng : "ta vừa mới hỏi ngươi mà!"


      Hòa Sinh nhìn nàng, có ý định đáp lời, chỉ cười cười.


      Vệ Hỉ càng tức hơn.


      Vệ lão thái nhíu mày: "Vệ Hỉ ngươi hung dữ cái gì, ngồi xuống!" Nghe phải ngoan ngoan, bị bà cắt ngang như vậy, hào hứng gì cũng còn.


      Vệ Hỉ bất mãn ngồi xuống.


      Ra khỏi phòng, mặt trời treo cao, tiếng ve kêu liên tục ngừng, khí rất khô nóng.


      Hòa Sinh sợ nóng, chưa được mấy bước trán liền đọng mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, kéo Vệ Lâm xuôi theo bóng cây.


      "Vừa rồi trong phòng, dáng vẻ Vệ Hỉ giương nanh múa vuốt, quả thực ước gì có thể lột da sống ngươi."


      Hòa Sinh dừng lại, hỏi: "Vệ Hỉ đối với người khác cũng như vậy phải ?"


      "Trước kia lúc tới nhà của ta làm khách, phàm là trong nhà tệ, nàng ngay cả con mắt cũng chẳng muốn cho, cùng nhà chúng ta sai biệt lắm chắc là tốt hơn chút, nếu như đúng theo ý nàng, nàng liền đối với người tốt, khi nghịch ý nàng, lập tức giẫm lên. Nàng chính là người như vậy, ngươi đừng đến để ý nàng."


      Hòa Sinh suy nghĩ chút, "Tỷ muội líu lo vui vẻ tất nhiên là còn gì tốt hơn, ngươi giúp ta chút, nàng nếu chịu, sau này mọi người chỗ chơi đùa thêm vài phần vui vẻ, nàng nếu chịu, quên ."


      Mặc dù phải ở nhà các nàng, nhưng nàng cũng phải là quả hồng mềm, nàng cố ý thân thiện hữu hảo với Vệ Hỉ, cũng tuyệt dùng tư thái cúi đầu hèn mọn.


      Vệ Lâm cười nàng: "Sao, ngươi sợ nàng?"


      Hòa Sinh gật Vệ Lâm cái trán, cong miệng cười cười: "Ta là sợ bị ngươi dạy hư, trực tiếp vén tay áo ra nắm đấm, ta mặc dù nhắn xinh xắn, khí lực lại lớn, nếu như đả thương người, đảm bảo liền bị đường thúc đường thẩm đuổi ra khỏi phủ."


      Dứt lời, nàng nắm tay có da có thịt vung lên vài cái, Vệ Lâm tức cười, cười đến đau bụng.


      Hòa Sinh theo cùng cười, tâm tình dễ chịu hơn.


      Ngủ trưa thức dậy, Vệ Lâm đến gọi Hòa Sinh, với nàng chuyện buổi chiều ra cửa.


      "Kêu gào, lần trước với ngươi rồi đó, ta có bạn khăn tay nhà ở Thành Tây, nhà nàng vừa mua hồ nước, đủ loại hoa sen, chúng ta chuẩn bị đào củ sen, ngươi cũng , đợi mặt trời bớt nắng, chúng ta liền xuất phát."


      Hòa Sinh đáp ứng, giúp nàng chọn quần áo ra cửa, uống ngay bình nước ô mai, dùng xong trà chiều, liền chuẩn bị xuất phát.


      Xe ngựa chờ ở cửa phủ, bên cạnh viện có chút động tĩnh -- Thẩm Hạo muốn ra ngoài, vừa vặn thấy Hòa Sinh lên xe ngựa xuất phủ.


      hôm nay cũng ngồi xe ngựa, rèm vừa vặn che dấu tai mắt người. lập tức dặn dò Bùi Lương: "Chuyện Lâm châu xử lý sau, lượn vòng vòng , trước nội thành dạo vòng."


      Bùi Lương giá ngựa, thầm chậc chậc hai tiếng, cái gì mà dạo thành, ràng là muốn theo dõi người ta.
      seattle, Thích ăn thịt, lonkon9566 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      thẩm hạo quá thôi

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Phải càng làm càng thấy hay, truyện này hay quá , nên ta tốc lực đẩy nhanh bộ này, 2 bộ kia lai rai các nàng nhé. Nhưng dảm bảo có chương mới mỗi tuần.

      Chương 11


      Trà hương trong xe còn chưa đốt xong, xe ngựa dừng ở cửa lớn Tống gia.


      Hòa Sinh xốc rèm lên quan sát bên ngoài, thấy ở ngoài cổng mấy tỳ nữ vây quanh thiếu nữ mặc trang phục màu tím, đeo vàng đeo ngọc, dáng người yểu điệu.


      Vệ Lâm xuống xe chào hỏi, giới thiệu: "Đây là Tống Dao bé của ta." Nàng chỉ vào Hòa Sinh : "Đây là đường tỷ Hòa Sinh của ta, từ Vọng Kinh tới."


      Hai người chào hỏi lẫn nhau.

      Trong nhà Tống Dao mở ngân hàng tư nhân, được xem là giàu có bậc nhất Thịnh Hồ. Mặc dù gia sản so với người khác nhiều hơn, nhưng cũng tự cao tự đại, cùng Vệ Lâm rất tốt. Tính tình nàng hoạt bát, vừa thấy mặt lôi kéo Hòa Sinh hỏi nhiều vấn đề, Vệ Lâm thúc nàng lên xe ngựa.

      Ba người muốn lên đường, chợt nghe có người gọi Tống Dao: "Muội muội, chớ có ham chơi, về nhà sớm chút!"

      Hòa Sinh quay lại nhìn, thấy ở cửa phủ là người nam tử cao gầy dẫn ngựa đến, thân hình khôi ngô, dung mạo đoan chính. Tống Dao chỉ vào người : "Biết rồi, ca ca huynh đó, quá dài dòng, so với mẫu thân còn phiền hơn."

      Vệ Lâm chào hỏi: "Tống đại ca khỏe!"

      Tống vũ Chi xoải bước đến: "Vệ tiểu muội khỏe, ta muốn ra ngoài, vừa vặn tiễn các ngươi đoạn đường."

      giương mắt, vừa vặn trông thấy Hòa Sinh.

      Nàng đứng ở chính giữa, da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, giống như phấn hoa đào trắng của nụ hoa chớm nở trong mùa xuân. Trong nháy mắt đó, trái tim Tống vũ Chi giống như bị cái gì đụng phải, trong thân thể cảm xúc sôi trào đấu đá lung tung.

      ra đời này còn có người xinh đẹp hơn muội muội của .

      Hòa Sinh cũng nhìn thấy Tống vũ Chi, lễ phép cười cười với , tự nhiên hào phóng cúi chào lễ phép.


      "Tống công tử khỏe." Dù sao lần đầu tiên gặp, lễ tiết cơ bản phải thích hợp.

      Tống vũ Chi hô hấp trì trệ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, khẩn trương đến nỗi ngay cả đáp lễ cũng quên mất, chỉ vội vàng gật đầu cái, liền quay đầu dám nhìn nữa, sợ lại liếc mắt nhìn, khuôn mặt cũng nghẹn thành màu đỏ.

      Trong xe ngựa, ba người vừa chuyện phiếm vừa gặm hạt dưa, rèm xe thỉnh thoảng bị gió vung lên. Tống vũ Chi cưỡi ngựa ở phía bên phải xe ngựa, thỉnh thoảng nhìn lén vào trong xe ngựa, cách rèm, nhìn lắm, thỉnh thoảng thấy Hòa Sinh ngồi ở tận cùng bên trong, lộ ra lúm đồng tiền nhạt, đôi mắt to long lanh, môi thơm khẽ mở, cái gì đó nghe .


      Rèm theo gió phiêu động, khuôn mặt của nàng như như , cái nhăn mày nụ cười, tràn ngập kiều mị,hết nhưng vẻ đẹp của nàng mang theo xâm lược, hòa khí vô cùng, làm người nhìn nhịn được muốn tiến lên thân thiết.

      Hòa Sinh ngồi ở trong xe, thấy gió hơi lớn, sợ bên ngoài bụi đất bay vào, muốn giữ chặt màn xe.

      Tầm mắt của nàng quét qua bệ cửa sổ, lòng Tống vũ Chi dường như nâng lên tới cổ họng, sợ bị nàng thấy ánh mắt của mình, đường đột giai nhân. roi giục ngựa, nhắm đằng trước chạy tới.

      Hòa Sinh căn bản có phát giác được tâm tình của , che màn xe xong quay đầu tiếp tục gia nhập đội ngũ bát quái của các nàng.


      Tống vũ Chi ngồi lưng ngựa, trái tim được bao bọc trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra khỏi thân thể, lâu thể ngừng lại.

      Ngoại trừ suy nghĩ của Tống vũ Chi sôi sục, còn có người cũng dâng cao tâm tình ngẩng cao -- cơ hồ toàn bộ hành trình đều thấy được Tống vũ Chi xuân tâm nảy mầm.

      Chỉ có điều, cố kìm nén lại cơn tức giận.

      Trong xe ngựa, Bùi Lương ngụm khí lớn cũng dám xuất ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn người đối diện, khuôn mặt Thẩm Hạo lạnh lùng, dù chưa lời, nhưng toàn thân lộ ra khí thế đủ để cho người phía sau lưng ớn lạnh cả người.


      "Đuổi theo."

      đến bên cạnh hồ, mảng lớn nở rộ hoa sen đập vào mi mắt, phù dung màu đỏ và đài sen xanh biếc chất chồng lên nhau, nước dập dờn xanh trong tràn ra, dường như hòa tan ngày mùa hè khô nóng, làm người vui vẻ thoải mái.

      Bên cạnh hồ có mấy hái sen, là Tống Dao đặc biệt mướn tới, mặc dù các nàng hái chơi, nhưng tốt xấu có tông pháp, mới có thể hái dễ dàng.

      Hòa Sinh cởi sa bào ra, nhìn nơi nơi toàn là hoa sen, nhớ tới chuyện năm đó mẫu thân dẫn nàng du thuyền hoa sen, chóp mũi tràn đầy hương hoa sen tươi mát, càng muốn xuống hồ tham gia.

      Nước hồ sâu, chưa tới eo người, ba tiểu nương đứng ở bên cạnh hồ, hái sen mới giảng giải đến nửa, ba người đợi kịp.

      "Được rồi, chúng ta xuống nước trước, vừa hái vừa dạy." Tính tình Tống Dao nén được cắt ngang, mấy hái sen lập tức câm miệng.

      Hòa Sinh xoay người chuẩn bị cởi giày cởi vớ, ánh mắt xéo qua thoáng nhìn cách đó xa có bóng đen đứng dưới tàng cây, nhìn kỹ, đúng là Tống vũ Chi.

      Hòa Sinh chọt chọt cánh tayTống Dao, hỏi: "Bên kia là ca sao?" Nàng ràng nhớ Tống vũ Chi tiễn các nàng đến bên cạnh hồ liền cáo từ rồi.

      Tống Dao ngẩng đầu nhìn lên, ai, đúng là . Phất tay hô: "Ca, sao ngươi còn ở chỗ này, phải làm việc rồi sao!"


      Tống vũ Chi sờ lên đầu, bị phát rồi a, vốn còn muốn nhìn nhiều chút.

      Tống Dao hiểu tâm tư Tống vũ chi, thầm nghĩ mau đuổi , Vệ Lâm Hòa Sinh là người bên ngoài, ngay trước mặt đại lão gia cởi giày lộ chân, nhất định làm.

      "Ta quên , trở lại cho người biết tiếng, mẫu thân bảo ngươi trước giờ Dậu trở về." Tống vũ Chi vội vàng tìm lý do che lấp.

      "Biết rồi, ngươi nhanh !"

      Tống vũ Chi ngượng ngập rời .

      Đợi vừa , ba người vui mừng cởi cởi vớ kéo ống quần, hôm nay vì hái sen, cố ý mặc váy trong ngắn để thuận tiện hành động, vừa vặn đến đầu gối chút, ở trong nước lại, đến mức ướt toàn thân.


      Hòa Sinh tới hoa sen, bẻ đóa sen nở được nửa, khều khều vai Vệ Lâm, khuôn mặt nhắn xinh đẹp vui vẻ bên cánh hoa, trong nháy mắt hỏi nàng: "Vị nương này, nhìn nàng còn đẹp hơn hoa, ta dùng hoa làm sính lễ, có thể gả cho ta ?"

      Vệ Lâm dậm chân, "Đường tỷ ngươi xấu lắm!" Nàng cầm đống lá sen trong tay, hai tay hất lên, liền nhấc lên vô số thủy châu.

      Hòa Sinh nhếch miệng, tiếng cười như chuông bạc, vừa lau nước dính mặt, vừa tránh né Vệ Lâm truy kích hắt nước sau lưng.

      Tống Dao thấy vậy cũng muốn gia nhập, đài sen tay quăng ra, chơi thuỷ chiến hắt nước.


      chút khô nóng cuối cùng còn sót lại được giội sạch , ống tay áo mỏng của nương dính nước ẩm ướt, hương thơm và tiếng cười hoà lẫn vào nhau, náo nhiệt cực kỳ.


      Trong bụi cỏ thủy sinh rậm rạp bên cạnh hồ, bụi cỏ cao cỡ nửa người che khuất thân ảnh nam nhân cao lớn, nhìn chằm chằm Hòa Sinh thỏa thích cười vui ở trong hồ phía trước, ánh mắt từ khuôn mặt kiều diễm của nàng đến cái cổ trắng thon dài, trượt đến áo ngắn ướt đẫm của nàng, dừng lại ở xương quai xanh thon gầy tinh xảo của nàng, khi có nước giội lên người nàng, tầm mắt của liền theo giọt nước, đường từ bộ ngực trắng như ngó sen đến eo như dương liễu của nàng, rồi sau đó tan ra trong nước, nghĩ đến vừa muốn xem chỗ xinh của nàng lại bị nước che khuất.

      Trong đầu của gần như đều là đôi chân ngọc dài trắng nõn cùng với cặp cẳng chân trắng trắng mềm mềm như ngọc, là cỡ nào câu hồn đoạt phách

      Giống như tại, trong thân thể của giống như có đốm lửa thiêu đốt, hừng hực dấy lên rung động phảng phất như tất cả hơi nước rời khỏi thân thể -- bờ môi sốt ruột khô hanh, mặt đỏ tới mang tai, gần như ngay cả hô hấp cũng kềm chế được.

      Đây hết thảy cũng là vì nàng.

      Tất cả cảm xúc vào thời khắc này đều biến mất hầu như còn, còn tức giận khi thấy nam tử xa lạ vừa rồi nhìn lén nàng, còn hiếu kỳ nhìn trộm, giờ phút này, ở trong thế giới của Thẩm Hạo, lần đầu tiên chưa bao giờ có cảm giác tràn đầy tắt nghẽn như thế này.

      Loại cảm giác này, gọi tình dục.

      Mỗi hô hấp, đều có thể cảm nhận ràng thân thể của mình biến hóa, khô nóng theo huyết dịch, từ trái tim xuất ra, chiếm lĩnh toàn bộ thân thể.

      Cho đến giữa háng dưới trường bào nổi lên khác thường, mới từ trong mộng tỉnh lại, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó ý thức được mình bị mê hoặc đến tình trạng như vậy, xấu hổ và giận dữ phất tay áo rời .

      Bùi Lương bị ra lệnh vùi ở trong bụi rậm được ngẩng đầu, nghe được động tĩnh vội vàng đuổi theo, thấy mặt Thẩm Hạo lộ vẻ oán giận, cẩn thận hỏi: "Mặt vương gia sao lại đỏ như vậy, hồi phủ có cần gọi đại phu xem thử hay ?"

      Thẩm Hạo vung tay áo, nghiến răng nghiến lợi: " cần."

      Bùi Lương còn muốn tiếp, bị ánh mắt của Thẩm Hạo trừng trở về, đành phải chỉ chỉ ngón tay, ra còn muốn . . . Vương Gia à, tư thế của ngài kỳ quái quá . . .

      Lúc chạng vạng tối, ba người tận hứng ra về, trong xe ngựa xếp mấy sọt đài sen củ sen lá sen, trước tiên đưa Tống Dao về nhà, đến trong phủ, Vệ Lâm đề nghị buổi tối làm bữa tiệc hoa sen, canh hạt sen, củ sen rán* . Nàng hơi tên mười mấy món ăn, trong miệng thèm ăn muốn chết.

      [​IMG]

      Đại nãi nãi cảm thấy đề nghị này tệ, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, lại là nữ nhi bảo bối nhà mình tự mình hái trở về, tại thời tiết này ăn ngó sen phù hợp nhưng muốn làm cả bàn tiệc các món ăn về sen, chỉ sợ có chút khó khăn.

      "Đầu bếp nữ trong nhà sợ có tinh tế như vậy, chỉ biết làm hai ba món." Đại nãi nãi lúng túng, Vệ Lâm thuận theo, chính là muốn ăn các món liên quan tới sen.

      Hòa Sinh ở bên cạnh nghe, mở miệng: "Nếu ta làm cho, trước kia ở Vọng Kinh, theo đầu bếp nữ trong nhà học qua, dùng hai sọt sen này làm ra bàn tiệc, khó."

      Vệ Lâm vỗ tay khen hay, qua ôm nàng, " là đường tỷ tốt của ta, thông minh xinh đẹp còn giỏi nữa, tương lai nhất định có thể gả cho phu quân tốt! , ta giúp tay!"

      Hòa Sinh niết lỗ tai nàng, giọng cười : " bậy bạ gì đó!"

      Các nàng nếu như biết nàng sớm gả làm vợ người ta, chỉ sợ chấn động a.

      Đại nãi nãi vô thức cảm giác được tốt, sợ làm như vậy thất lễ nàng, phải biết rằng, biểu nương của nhị phòng đến từ nông thôn còn muốn xuống bếp.

      Hòa Sinh cũng cảm thấy ổn, mang theo Vệ Lâm liền phòng bếp. Đại nãi nãi thấy bản thân nàng thèm để ý, cũng liền yên lòng, phái hai nha đầu hỗ trợ.


      Ước chừng đến canh giờ, món ăn đầy bàn toàn bộ đều chuẩn bị tốt, Vệ Lâm nhìn ngây người, "Đường tỷ, ngươi lại có bậc bản lãnh này, quá tuyệt vời!"

      Hòa Sinh hì hì nở nụ cười, tiệc hoa sen này nàng phải học từ đầu bếp nữ đâu, mà là học từ mẫu thân đấy. Nương nàng nguyên quán Tô Hàng, đôi tay khéo léo chỉ có nữ công tinh xảo, công phu xuống bếp cũng vô cùng tốt, nàng dù chưa kế thừa nữ công thiên phú của mẫu thân, nhưng phương diện làm đồ ăn, cũng tệ lắm.

      Vừa vặn đến giờ cơm, người nhà vây quanh bàn cơm, nhìn lên tất cả các món sen đầy đủ sắc hương vị trước mặt, ăn ngon chết được. Nhiều người biết được đồ ăn là do Hòa Sinh làm, cả đám đều khen dứt miệng, ngón tay Vệ lão thái dựng thẳng lên. Trước kia nhìn nương này vừa mắt, ngược lại thực nhìn lầm người, xuống bếp liền xuống bếp, chút nào sĩ diện cãi láo, lại làm được tay thức ăn ngon, nửa điểm mỏng manh cũng có, rất có tinh thần tiếp thu!

      Chỉ cần người này có tinh thần tiếp thu, bà nhìn liền thích.

      Ngay cả thường ngày Vệ Hỉ bất thường, hôm nay cũng bắt bẻ, mặc dù câu , nhưng bàn đồ ăn trước mặt ăn hơn phân nửa.

      Nếm được chỗ tốt của việc dùng trù nghệ, Hòa Sinh vui rạo rực ăn no trở về phòng, nghĩ đến hôm nay nhận của nhân tìnhTống Dao, ngày mai làm chút ít ngó sen bánh đưa qua.


      Ăn đủ no, ngủ sớm, ngủ lại ngon, đến nửa đêm, trong sân yên tĩnh, vòng ánh trăng buồn ngủ dạt dào treo trời.

      Hòa Sinh ở trong mộng, hoảng hốt cảm thấy có người gọi to tên nàng, lúc xa lúc gần, thấy dáng vẻ, chỉ có hình dáng bóng đen.

      "Hòa Sinh, Vệ Hòa Sinh."

      Người tới dáng người cao ngất, vai rộng eo thon, đôi mắt giống như sao sáng, nhìn chằm chằm thiên hạ ngủ ngon giường

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay quá nàng ơi,,,,
      1 tuần 4 chương dc ko nàng
      ThanhtrangHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :