1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 036: Vì nên ngốc


      "Việc này...Cũng là vì tốt cho muội." Vân Chiến chần chừ ra những lời này.

      "A?" Ngải Thiển bày ra vẻ mặt giật mình, "Tốt cho muội? Tốt thế nào? Muội được lợi gì? Là vàng bạc hay là bảo vật?"

      Lời liên tiếp này khiến Vân Chiến trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, tóm lại là vô cùng khiếp sợ. "Sao muội lại nghĩ tới chuyện này?"

      "Nghĩ tới chuyện này sao?" Ngải Thiển nghiêng đầu, hỏi đầy khó hiểu.

      "Vàng bạc...Bảo vật." Lưỡi Vân Chiến như thắt lại, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt thể tưởng tượng nổi. Những thứ phàm tục đó mà có thể trao đổi với họ à?

      "Đúng vậy. có những thứ này nhắc tới lợi ích làm gì?" Vẻ mặt Ngải Thiển đương nhiên.

      "Đó là vật phàm tục ngoài thân, có chỗ tốt gì?" Vân Chiến hỏi lại, hiểu.

      "Đối với bản tiểu thư mà , đây chính là chỗ tốt. có những thứ này đời người còn có ý nghĩa gì nữa?" Ngải Thiển bắn liên hồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng trở nên long lanh hơn.

      "Tục." Vân Chiến bĩu bôi, vẻ mặt khinh thường. Quả đúng là người phàm mới có ý nghĩ này. Có tiên cốt thế nào? Suy nghĩ vẫn là của người phàm. Trẻ con khó dạy.

      "Dù có tục cũng có ý nghĩa, có giá trị." Ngải Thiển hếch cao cái cằm trơn bóng, vẻ mặt đắc ý.

      "Cắt." Vân Chiến bĩu môi lần nữa.

      Vốn lần này chuyện rất nghiêm túc nhưng sau tiếng "cắt" này của Vân Chiến giải quyết được gì.

      lâu sau, Ngải Thiển cũng thèm suy nghĩ cẩn thận xem vì sao đề tài này lại đứt gánh giữa đường. phải là dùng lời lẽ chính nghĩa để bảo nàng rời sao? Sao đề tài này lại đứt gánh giữa đường thế? Mà kết thúc thế nào ấy nhỉ?

      Nàng vội trở về phòng tìm Nguyệt Ca mà chỉ hoang mang dạo loạn trong Tử Nguyệt môn mình. Nàng qua hành lang gấp khúc, bất tri bất giác bước tới điện hẻo lánh. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy đó viết "Điện Nguyệt Hoa". Ba chữ này được viết rất to ràng, biết đây là đâu. Chỉ thấy tiền điện gọn gàng sạch , hơi ấm vờn quanh nhưng lại có tiếng động nào. Nàng chần chừ chút rồi bước về phía điện trong vô thức.

      "Xin chào Ngải nương." Bỗng có bé trai mặc đồ đen bước ra từ trong điện, thấy Ngải Thiển cung kính thi lễ.

      "Chào..." Ngải Thiển sửng sốt, trả lời lại theo phản xạ có điều kiện. Sao bé trai này bước tiếng động thế? Nàng quay lại nhìn theo bóng lưng rời của thằng bé, cảm thán.

      "Ngải nương tới đây có chuyện gì?" giọng quen thuộc vang lên.

      Ngải Thiển quay lại, là khuôn mặt đoan chính của A Thương.

      " có việc gì, chỉ dạo lung tung, vô tình tới đây thôi." Ngải Thiển cong môi, ý cười nhàng, trẻ lời.

      "A, được. Ngải nương cứ dạo thoải mái." A Thương khom người, định cất bước rời .

      "Aiz, đợi chút." Ngải Thiển vội vàng vươn tay ra gọi lại.

      "Ngải nương có chuyện gì ạ?" A Thương dừng bước, sắc mặt đổi, nhìn Ngải Thiển.

      "Ta muốn hỏi xem đây là đâu?" Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đầy lanh lợi, hỏi.

      "Đây là điện Nguyệt Hoa." A Thương trả lời rất nghiêm túc.

      Ngải Thiển nhịn được mà trợn trắng mắt. Đương nhiên nàng biết đây là điện Nguyệt Hoa. Nhưng nàng liền nhịn kích động xuống, giữ vững nụ cười, : "Vậy nơi này dùng để làm gì?"

      "Đây là chỗ cho khách nghỉ lại, cũng là chỗ tổ chức đại hội thu đồ đệ. Người ở đây đều tới núi Tử Nguyệt để bái sư." A Thương trả lời, liếc vào trong.

      "Đều tới bái sư?" Ngải Thiển nghe thế hứng thú, nhướng mi nhìn A Thương.

      "Đúng vậy." khom người, giọng hề lên xuống.

      "Ta có thể vào xem ?" Ngải Thiển lễ phép hỏi, đáy lòng thầm khẳng định mình có thể vào.

      "Có thể, đương nhiên có thể." A Thương gật đầu. Đồ đệ của môn chủ sư thúc có chỗ nào thể ?

      "Cám ơn. Ta vào đây." Ngải Thiển cười ngọt ngào, chờ A Thương trả lời lắc mình vào trong điện.

      A Thương kinh ngạc, liếc Ngải Thiển rồi cất bước rời .

      Trong điện được sắp đặt rất ngăn nắp, có thứ gì dư thừa, sau chính điện là dãy sương phòng, ở giữa có cái sân rất lớn. Ngải Thiển có thể nghe thấy tiếng người ồn ào nhưng đều là giọng nữ tử trẻ tuổi.

      Giọng du dương như tiếng chim hít, tiếng ngọc bội va vào nhau leng keng, quần áo muôn màu. Ngải Thiển nghi ngờ mình nhầm chỗ, tới hậu cung hoặc vương quốc của nữ nhi. Hơn mười nữ tử trang phục lộng lẫy đứng cùng nhau, tạo nên bữa tiệc lớn về thị giác.

      Chỉ nghe tiếng thảo luận thanh thúy nối tiếp nhau: "Đại hội sắp tới rồi, tới lúc đó có thể thấy tiên nhân rồi."

      "Đúng vậy, tới lúc đó có thể thấy Nguyệt tiên nhân rồi." Trong mắt nữ tử bắn ra trái tim màu đỏ, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy mong chờ.

      "Nếu có thể làm đồ đệ của Nguyệt tiên nhân, ta có chết cũng tiếc." nữ tử mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt ôm lấy ngực trái, giấu giếm.

      "Nhưng ta nghe ..." mặt thiếu nữ áo tím xinh đẹp khác tràn đầy do dự.

      "Nghe gì?" Các thiếu nữ đồng thanh, vô số cặp mắt sáng quắc chiếu thẳng vào thiếu nữ áo tím.

      "Nghe lần này Nguyệt tiên nhân thu đồ đệ rồi." Thiếu nữ áo tím hơi sợ sệt mà nhìn chúng thiếu nữ, trả lời.

      "Tỷ nghe thấy từ đâu?"

      "Tin tức này có đáng tin ?"

      "Vì sao?"

      ...Chúng nữ tử xôn xao, vẻ mặt tin, trừng mắt chất vấn thiếu nữ áo tím.

      "Ta...Tình cờ lúc ta ra ngoài nghe được. Ta cũng biết là hay giả." Thiếu nữ áo tím cảm thấy mình sắp bị nước miếng dìm chết, cố gắng cho hết lời.

      "Sao có thể như thế được? phải Nguyệt tiên nhân thu đồ đệ à?"

      "Ta còn mong lần này huynh ấy nhận ta đấy."

      "Lần này phải làm sao đây?"

      ....

      "Mọi người bình tĩnh." Bỗng giọng bao phủ bầu khí hỗn loạn.

      Ngải Thiển nhìn lạidღđ☼L☼qღđthì thấy đó là thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt.

      Mọi người im bặt ngay lập tức, nhìn về phía nàng đầy nghi ngờ.

      "Tin tức này là tin tốt với chúng ta." Mặt thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt bình tĩnh, còn vẻ háo sắc khi nãy nữa.

      "Lâm Lâm thế là sao?" Những người khác chỉ đích danh nàng, hỏi.

      Lâm Lâm cười lạnh nhạt, : "Nếu lời đồn là tin tức Nguyệt tiên nhân thu đồ đệ là giả, như vậy chúng ta đều có hy vọng trở thành đồ đệ của huynh ấy phải sao?"

      "Ừ, cũng đúng. thu người, chắc chắn thu thêm những người khác." Mọi người ào ào gật đầu, hy vọng của bọn họ lớn.

      Ngải Thiển nghe thấy gì. Hóa ra những người này tới vì Nguyệt Nguyệt, phải muốn bái sư , nhưng cũng có mưu khác.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ❂Chương 037❂: Tình thế bắt buộc


      Ai vậy? Đôi mắt của Tô Lạc thẫm lại, bất động thanh sắc đánh giá Ngải Thiển. Bộ quần áo màu xanh làm nổi bật lên đáng động lòng người của nàng. Đôi mắt đen bóng như nhìn thấu tất cả, lúm đồng tiền say lòng người, có thể ủ ra mật ngọt. Núi Tử Nguyệt có nữ tử xinh đẹp như thế này đến đây bái sư từ bao giờ? Tô Lạc khẽ mở đôi môi, giọng như tiếng chim vàng trong rừng: " nương là?"

      "Tên ta là Ngải Thiển." Ngải Thiển cười ngọt ngào khoe hàm răng trắng, vẻ mặt đơn thuần vô hại như thể rằng: ta vừa tới, biết gì cả.

      Chỉ bốn chữ đơn giản khiến các thiếu nữ sôi trào. Sắc mặt Tô Lạc thay đổi, giữ bình tĩnh cách khó khăn, đôi mắt trở nên thâm trầm. Các thiếu nữ trong viện vừa nghe tiếng Ngải Thiển liền bùng nổ. Ngải Thiển? Đây chính là Ngải Thiển - đồ đệ trong lời đồn của Nguyệt thượng tiên?

      Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển chứa đầy ý cười, nhìn phản ứng của mọi người.

      " ra là Ngải nương, ngưỡng mộ lâu." Sắc mặt Tô Lạc lại thay đổi, cuối cùng cũng coi như duy trì được bình tĩnh. Đôi tay nhắn giấu dưới ống tay áo nắm lại chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt nhưng nàng cảm thấy đau.

      " là ngưỡng mộ lâu?" Ngải Thiển hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo đảo qua mặt Tô Lạc, sau đó nhìn về phía mười mấy nữ tử trang điểm lộng lẫy. Rất náo nhiệt! Nhưng bây giờ vẻ mặt tất cả đều trở nên vô cùng kỳ lạ.

      "Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Tô Lạc thả lỏng chút: "Là kẻ đáng thương được Nguyệt thượng tiên có lòng tốt thu lưu."

      "Ừ." Ngải Thiển gật đầu, nụ cười càng sáng lạn như hoa, bóng dáng trở nên mờ ảo.

      Những người khác thấy thế sửng sốt. Sao lại cảm thấy quanh Ngải Thiển có tiên khí lượn lờ, kinh khí bức người nhỉ? phải nàng chỉ là người phàm sao? Nghe vốn là tên ăn mày đáng thương dưới nhân gian, được Nguyệt thượng tiên từ bi ra tay cứu giúp.

      " ngờ chỉ là tên ăn xin mà lại xinh đẹp như thế." Ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạc dừng người Ngải Thiển, quan sát qua lại, lời châm biếm ra khỏi miệng rất tự nhiên.

      "Có ai quy định ăn xin được đẹp à?" Ngải Thiển hỏi vặn lại rất nghiêm túc. Nàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Lạc. Nàng ta mặc quần áo sạch gọn gàng màu trắng nhưng sao vẫn che đậy được nội tâm đầy tạp chất nhỉ? Chỉ vì thứ mang tên tình sao?

      "Chẳng ai quy định cả." Tô Lạc ngẩn người. Nàng ta châm biếm như thế mà Ngải Thiển vẫn có thể hỏi vặn lại cách nghiêm túc, nhất thời khiến nàng ta biết trả lời thế nào. Nhưng nàng ta bỏ qua cho Ngải Thiển. ai có thể tranh Nguyệt Ca với nàng ta!

      "Vậy được rồi." Ngải Thiển gật đầu, cười cười về phía trước, cách Tô Lạc đầy thước dừng lại.

      Dáng người Tô Lạc cao gầy, khung xương rất tốt. Ngải Thiển nhìn đồi núi cao vút trước ngực nàng ta, rồi cúi đầu nhìn mình liền cảm thấy hơi buồn bực. Nghĩ tới chuyện mình đứng im ở mốc mười sáu tuổi với dáng người gầy đét này lâu, so sánh chút liền .

      "Nguyệt Ca là của ta."

      Tô Lạc chợt câu đầy lạnh lẽo khiến Ngải Thiển cả kinh mà ngẩng đầu lên, quên mất buồn rầu. Sao nữ tử này lại dũng cảm thế? Hay là người đại như mình bị lạc hậu rồi?

      "Xin chỉ giáo?" Ngải Thiển định thần, mỉm cười nhìn Tô Lạc.

      Ánh mắt Tô Lạc bỗng trở nên mông lung, nhìn chằm chằm vào Ngải Thiển nữa mà quay ra nhìn về nơi nào đó ở phương xa, dường như lạc vào thời điểm lâu lâu trước kia. Giọng sâu kín đầy cố chấp của nàng ta vang lên: "Nguyệt Ca là của ta. Vào lúc năm tuổi ta nhận định chàng."

      Ngải Thiển nín thở lắng nghe. Đám thiếu nữ cũng giữ dáng vẻ cứng đờ mà nghe.

      "Vào năm ta năm tuổi, cả nhà bị ma quấy nhiễu, vừa đúng lúc Nguyệt Ca qua nên đến nhà ta giúp đuổi ma. Ta bị ma kèm chặt hai bên, sắp bị chúng hút hết tinh lực. Nguyệt Ca xuất , áo trắng bồng bềnh tạo thành cảnh xuân tươi đẹp giữa luồng ánh sáng nhiễm chút bụi trần nào. Chàng ngồi xe lăn nhưng lại cao lớn tới mức ai dời mắt nổi. Chàng giơ tay lên, cứu ta khỏi tay ma. Chàng mỉm cười dịu dàng với ta khiến ta chìm đắm ngay lúc đó. Từ đó về sau ta luôn cố gắng hoàn thiện bản thân. Mười hai năm, ta cố gắng trưởng thành, chờ tới đại hội thu đồ đệ này. Ta, nhất định phải có được chàng." Mấy từ cuối cùng được nhấn mạnh như chém đinh chặt sát, biểu lộ quyết tâm của nàng ta.

      hơi xong, Tô Lạc mới thu hồi lại tầm mắt mông lung, nhìn về phía Ngải Thiển đầy trầm và bình tĩnh.



      ✪Chương 38✪: Tự mình ảo tưởng


      Nàng ta muốn, ai có thể cướp được!

      Ngải Thiểm mỉm cười, nhìn cái gọi là tình thế bắt buộc của Tô Lạc, cảm thấy nực cười, càng nghĩ càng buồn cười. Vì vậy, nàng từ mỉm cười tới cười lớn, rồi ôm bụng cười lăn lộn. Ngải Thiển ôm bụng, cười đến mức cong thắt lưng. Sao lại có người tự cho là đúng như thế chứ?

      Đây là cười nhạo mình sao? Nhìn Ngải Thiển càng cười lớn hơn, rất có xu hướng cười đến lúc trời đất đảo điên, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc càng trở nên đen hơn cả mây đen cuồn cuộn trước khi giông bão.

      Những người khác nhìn Ngải Thiển cười điên cuồng đầy khó hiểu. Có chuyện gì mà cười vu vẻ như thế chứ?

      "Nha đầu, muội làm gì đấy?"

      Nguyệt Ca ngồi xe lăn, từ từ bay tới từ giữa trung. A Thương đứng sau đẩy xe lăn cách cẩn thận. Ánh sáng trong suốt lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.

      Chúng nữ tử vừa nhìn thấy liền biết đây chính là Nguyệt thượng tiên - môn chủ của Tử Nguyệt môn. Bởi vì chỉ có Nguyệt thượng tiên mới có vầng sáng tuyệt thế như thế. Chỉ liếc mắt cái cũng đủ khiến người ta quên trần thế, dường như được gột rửa trong ánh mắt thâm thúy kia.

      Tô Lạc vừa nhìn liền như bị điện giật. Áo trắng hơn tuyết, ngồi xe lăn, thanh nhã vô song, đây đúng là nam tử mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm hơn mười năm quá. Chàng tới đây, vào lúc nàng ta còn chưa tìm, chàng đến. Ngẩn ngơ mộng tưởng hơn mười năm, bỗng nhiên ở ngay trước mắt, nhất thời biết phải làm gì. Mỉm cười, lễ phép chào hỏi ư? Hay là điềm đạm đáng kể ra mười năm tương tư?

      Ngải Thiển nghe thấy tiếng Nguyệt Ca liền ngừng cười, chống nạnh, cố gắng đứng thẳng. Nàng cười đến mức mặt đỏ bừng, thuận khí lúc rồi mới với : "Sao huynh lại tới đây?"

      "Ta tới được à?" Nguyệt Ca đẩy xe lăn tới trước mặt Ngải Thiển, mỉm cười, .

      Ngải Thiển bĩu môi, tìm ra lời phản bác. Nàng ngừng chút rồi mở to mắt, : "Thân thể huynh tốt hơn rồi chứ?"

      "Tốt hơn rồi." Nguyệt Ca hơi nhếch đôi môi mỏng lên, đúng là sắc mặt còn tái nhợt như trước.

      ra là sau khi hai người Vân Chiến và Lưu Niên kết thúc cuộc trò chuyện với Ngải Thiển liền trở về tìm Nguyệt Ca, thèm quan tâm tới lời phản đối của , dùng tiên lực khôi phục nguyên khí cho . Mà tiên lực của hai người bọn họ lại bị hao tổn rất nhiều.

      "Vậy là tốt rồi." Ngải Thiển cười ngọt ngào.

      "Nguyệt công tử." Giọng kiều mỵ tới tận xương, mỗi chữ dường như được cân nhắc rất kỹ mới phát ra. Giọng hoàn mỹ tới mức khiến người ta cho rằng đó là ảo giác.

      Ngải Thiển run lên, da gà rơi đầy đất. Này...Sao làm được hay vậy?

      Tô Lạc ngẩng khuôn mặt kiều mị lên, dịu dàng như nước nhìn Nguyệt Ca, tất cả đắn đo dường như bay mất.

      Nhưng Nguyệt Ca lại như nghe, thấy nàng ta vậy, đôi mắt đen láy chỉ nhìn Ngải Thiển chăm chú cách dịu dàng.

      Có ý gì? Sắc mặt Tô Lạc trở nên vô cùng khó coi. Vậy mà lại coi nàng ta như người tàng hình? Rốt cuộc nàng ta hoàn toàn uổng phí sức lực khó khăn lắm mới có được để duy trì nhu mì, giận tím mặt, giọng trở nên sắc bén: "Ngải Thiển, ngươi muốn tranh người với ta à?"

      "Tranh người với ngươi?" Vẻ mặt Ngải Thiển đầy nghi ngờ, "Lời này từ đâu mà có?"

      Lần này, Nguyệt Ca dời mắt về phía Tô Lạc nhưng trong ánh mắt mang theo mấy phần chán ghét.

      "Nguyệt Ca là của ta." Tô Lạc cắn chặt hàm răng trắng, từng chữ từng chữ .

      "A?" Ngải Thiệt giật mình há hốc miệng, vẻ mặt cực kỳ khoa trương: "Nguyệt Nguyệt, huynh là của vị nương này à?"

      "Có ý gì?" Nguyệt Ca nhăn mày, hơi khó hiểu mà nhìn Ngải Thiển. là người của người khác lúc nào vậy?

      "Vị nương này mới huynh là của nàng đấy thôi." Ngải Thiển cười yếu ớt cực kỳ ngọt ngào, hết sức hồn nhiên.

      Nguyệt Ca nghe thấy thế gì, quay sang nhìn Tô Lạc: " nương, đừng mê nữa."

      "Ta chưa từng mê. Chàng là của ta. Từ khi ta gặp chàng quyết định chàng là của ta." Tô Lạc cố chấp, khăng khăng với lời của mình.

      Mọi người càng thêm biết gì, chỉ trợn trắng mắt, cảm thấy phiền phức rồi. Nàng ta si mê quá rồi.
      Last edited: 21/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 039: Loại bỏ ký ức



      Nguyệt Ca lại đột nhiên cười dịu dàng: " nương, ta thấy nàng có bệnh tiện ra, chi bằng để tại hạ thi pháp chữa cho?"

      "Bệnh tiện ra gì?" Tô Lạc vừa nghe những lời dịu dàng này sóng lòng lại dâng lên cuồn cuộn nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ. Mình có bệnh tiện ra lúc nào? Sao mình biết nhỉ?

      Ngải Thiển đứng cạnh cười trộm. Phải nín cười là đau khổ.

      Nguyệt Ca bỗng giơ tay áo lên, tiếp tục ôn hòa : " nương mê, thực tế hoàn toàn phân đâu là thực đâu là mộng. Đây phải là bệnh tiện ra là gì?"

      Khóe môi xìu xuống, sắc mặt Tô Lạc khó coi đến mức khó có thể miêu tả được. ra là chế giễu nàng ta. Người nàng tin tưởng và ngưỡng mộ trong lòng, vị thần trong lòng nàng lại như thế. , đâu. Nguyệt Ca trong lòng nàng đối xử với nàng như thế đâu, đâu. Tô Lạc điên cuồng lắc đầu, bỗng trở nên như bị tâm thần: "Ngươi phải Nguyệt Ca, ngươi phải." Nàng ta chỉ tay về phía Nguyệt Ca, chất vấn: ", ngươi là ai? Dám mạo danh môn chủ Tử Nguyệt môn?"

      Vốn Ngải Thiển cười, nghe thấy lời Tô Lạc nhất thời liền nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân này -- đúng là điên rồi. Nàng ta đủ khả năng tiếp nhận thực như vậy sao?

      Khóe môi Nguyệt Ca vẫn ôn hòa, lạnh nhạt nhìn Tô Lạc trở nên điên cuồng.

      "Ngươi phải là Nguyệt Ca. Nguyệt Ca như vậy. Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại giả danh chàng để lừa gạt ta?" Tô Lạc tiếp tục điên cuồng chất vấn. Mái tóc vốn gọn gàng trở nên lộn xộn. Ở nhân gian, nàng ta là nữ nhi của Thừa tướng quyền cao chức trọng, cho tới bây giờ luôn muốn gì được nấy. Nàng ta tin mình thể chiếm được nam nhân. Người tới cửa cầu hôn sắp đạp nát bậc cửa nhà nàng, có nam nhân nào thích nàng, nàng cũng ngoảnh lại nhìn cái, chỉ chờ đợi được lên núi Tử Nguyệt. Nàng tin Nguyệt Ca đối xử với mình như thế. phải lúc trước chàng rất dịu dàng, nôn nóng cứu mình từ tay ma sao? Sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chỉ có thể người trước mặt phải là Nguyệt Ca .

      "Nếu đúng vậy ngươi cho rằng là ai? Huynh ấy là ai?" Ngải Thiển buồn cười nhìn Tô Lạc lừa mình dối người, nhịn được muốn hắt cho nàng ta chậu nước lạnh.

      "Ta biết là ai, nhưng chắc chắn phải là Nguyệt Ca của ta." Tô Lạc lắc lắc đầu, nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt tuyệt vọng.

      "Nhưng nếu huynh ấy đúng là của ngươi -- , nếu thế Nguyệt Ca ở đâu?" Ngải Thiển suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình. Thế mà nàng lại suýt theo lời Tô Lạc là Nguyệt Nguyệt của nàng ta.

      ", Nguyệt Ca phải như thế. chỉ lớn lên giống chàng mà thôi, hề có chỗ nào giống nữa. là đồ giả mạo." Tô Lạc lại kiên quyết, ánh mắt điên khùng mà mê ly.

      Các thiếu nữ đứng sau nghe thấy thế sợ ngây người. Khẩu khí Tô Lạc chắc chắn như thế, biết rốt cuộc là hay giả. Nhất thời bọn họ mất khả năng phán đoán, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.

      "Ngươi lừa mình dối người đấy. Sao chịu tiếp nhận ? Còn ai có thể đến đây mà giả làm môn chủ Tử Nguyệt? Hả? Ngươi ?" Ngải Thiển thẳng chút uyển chuyển, muốn cho nữ tử này thấy ràng.

      "Này..." Tô Lạc bỗng có hành động điên khùng, cúi người xuống, dại ra nhìn Ngải Thiển.

      "Aiz, được rồi. Ngươi nên xuống núi nhanh . Nguyệt Ca còn là người trong lòng ngươi luôn tâm niệm. Ngươi nên tỉnh khỏi giấc mộng hơn mười năm này . Trở về tìm người gả thôi." Ngải Thiển lời thấm thía. những lời như thế sao chứ? Nữ nhân này sợ là tỉnh ngộ được. Nàng cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi với nàng ta?

      "!" Giọng Tô Lạc cao vút sắc bén, "Ta về. Ta chỉ gả cho Nguyệt Ca, chỉ gả cho mình chàng."

      Nàng ta nhìn Nguyệt Ca ngồi xe lăn, đột nhiên nhào tới: "Chàng thay đổi cũng sao. Dù chàng có ra sao ta đều chấp nhận. Chàng là của ta."

      Ặc, tròng mắt Ngải Thiển sắp rớt ra ngoài rồi. Rốt cuộc nữ nhân này làm sao vậy? hồi là giả mạo, hồi phải hàng giả. Xem ra đúng là đầu óc có vấn đề rồi!

      Nguyệt Ca nâng tay, làm phép thuật nho . Thân thể nghiêng tới trước của Tô Lạc liền đứng im. Hai tay vươn ra, thân mình hơi nghiêng nét mặt hơi vặn vẹo, chưa hoàn thành động tác bị đứng im, nhìn qua có vẻ buồn cười.

      " nương, xin tự trọng. Chẳng lẽ nữ tử nhân gian nào cũng như nàng sao?" Nguyệt Ca hơi nghi ngờ, hỏi. Có phải lâu quá tới nhân gian nên nữ tử ở đó trở nên lớn mật phóng khoáng như thế mà biết ?

      Tô Lạc bị định trụ, thể thốt ra lời, chỉ đành dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình.

      Ngải Thiển thèm liếc nàng ta lấy cái, ngồi xổm xuống cạnh Nguyệt Ca, hai tay chống lên chân , khẽ nghiêng đầu, rất ngây thơ: "Nguyệt Nguyệt, muội thấy bệnh của nương này . Huynh có thể chữa cho nàng ta ?"

      "Ừ." Nguyệt Ca cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngải Thiển, khẽ .

      "Vậy huynh mau chữa cho nàng ta ." Ngải Thiển cực kỳ hiền lành nhưng đáy mắt có tia sáng lạnh như băng lóe lên. Thấy nữ tử này lòng mơ tưởng Nguyệt Nguyệt, chẳng hiểu sao đáy lòng nàng cảm thấy rất thoải mái, tựa như ngực bị người ta đâm đao mạnh khiến máu tuôn xối xả, đau đớn.

      "Được." Nguyệt Ca như biết ý nghĩ thực của Ngải Thiển, nhận lời chút do dự. thực tế, Tô Lạc này chẳng có bệnh gì cả, chỉ là bọn họ loanh quanh kiếm cớ thôi.

      Chỉ thấy Nguyệt Ca giơ ống tay áo trắng như tuyết lên, luồng ánh sáng màu trắng bắn vào mi tâm Tô Lạc rồi biến mất.

      Tô Lạc ngẩn người ra, chợt hoạt động. Nàng ta rụt tay lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngải Thiển và Nguyệt Ca như vừa tỉnh mộng.

      Ngải Thiển ngạc nhiên, vẻ mặt của Tô Lạc quá sức bất thường. Nguyệt Nguyệt làm gì với nàng ta vậy?

      "Ta chỉ loại bỏ phần ký ức, loại bỏ chấp niệm của nàng ta." Nguyệt Ca với Ngải Thiển, giải thích nghi ngờ của nàng.

      ra là thế. Ngải Thiển gật đầu tỏ vẻ hiểu. thể bội phục Nguyệt Ca được. Như thế vừa làm người ta tổn thương, vừa tiêu diệt được rắc rối. Tiên thuật còn dễ sử dụng hơn cả đồ công nghệ cao của xã hội chủ nghĩa đại nữa. Là ai khoa học công nghệ là lực lượng sản xuất bậc nhất vậy? Ở chỗ này, những lời này thể dùng được.

      "Các ngươi là ai?" Vẻ mặt Tô Lạc mờ mịt, hỏi.

      "Ta là Ngải Thiển, huynh ấy là Nguyệt Ca." Ngải Thiển vừa trả lời vừa quan sát phản ứng của Tô Lạc cẩn thận.

      Nhưng Tô Lạc chỉ bừng tỉnh "A..." tiếng: "Môn chủ Tử Nguyệt môn. Ta ở đâu vậy?"

      "Tỷ tới Tử Nguyệt môn bái sư, quên rồi à?" Ngải Thiển biết gì. biết rốt cuộc Nguyệt Nguyệt loại bỏ phần ký ức nào của nàng ta.

      "Ta tới bái sư?" Tô Lạc tỏ vẻ kỳ lạ. Nàng là nữ nhi của Thừa tướng có địa vị cao quý, sao lại tới chỗ này chịu khổ?

      "Ừ." Ngải Thiển cảm thấy hơi mệt.

      "Mọi người nhầm rồi. Ta muốn trở về." Dứt lời, Tô Lạc liền bày ra vẻ mặt lạnh như băng, định xoay người rời .

      "A Thương, tiễn vị nương này xuống núi." Giọng trong veo của Nguyệt Ca vang lên với A Thương ở phía sau.

      Ngải Thiển nhìn theo bóng lưng rời của hai người, khỏi cảm thán. Vậy cũng tốt, có chấp niệm với Nguyệt Nguyệt, sau này nàng ta có thể sống tốt hơn.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Lại gặp tình địch



      Điện Tử Nguyệt yên tĩnh như trước. Chỉ nghe tiếng va đập, ra là Ngải Thiển khua khua gõ gõ vách đá.

      Hôm nay Nguyệt Ca xuống núi làm từ thiện, Ngải Thiển mình rảnh rỗi nhàm chán liền tìm kiếm trong điện Tử Nguyệt, hy vọng có thể gõ ra được hang bảo vật.

      Chỉ tiếc là gõ vòng, chỉ thấy vách tường này là , có nghĩa là có kinh hỉ cho nàng.

      Ngải Thiển ném cây gậy đầy thất vọng, ngồi xổm xuống, chống tay lên má ra vẻ trầm tư.

      Đúng lúc này, hồi tiếng bước chân nho truyền tới từ ngoài điện, thướt tha duyên dáng như múa.

      Ngải Thiển ngẩng đầu, bóng ma về phía này. Vì ngược sáng nên chỉ thấy nàng ta mặc váy màu tím, đeo miếng bạch ngọc bên hông, cổ tay có dải lụa mỏng mềm mại màu tím nhạt.

      "Ngải nương?" Nữ tử mở miệng thăm dò, giọng như tiếng trời.

      Ngải Thiển nghe thấy mới biết cái gì là tiếng trời như trong sách miêu tả. Nàng sững sờ rất lâu rồi mới nâng tay che cái miệng nhắn, quên cả trả lời câu hỏi của nữ tử.

      " nương?" Nữ tử bước tới, rời khỏi nơi ánh sáng mạnh.

      Ngải Thiển thấy dung mạo của nữ tử này, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung - khuynh quốc khuynh thành! Cái gì là da như mỡ đông, cái gì là vô cùng mịn màng, cái gì là mặt mày như họa, cái gì là - đẹp như thiên tiên...

      Lần này Ngải Thiển bị kinh hãi rồi. Nàng nâng tay bịt miệng, đôi mắt đẹp mở lớn như chuông đồng. Sao lại có nữ tử cao quý nhã nhặn lịch như thế đứng trước mặt nàng chứ? Dù là nữ nhưng Ngải Thiển lại có cảm giác ghen tỵ mà chỉ cảm thấy tự ti, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn.

      Nữ tử cười thanh nhã, bước từng bước sen tới gần Ngải Thiển, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, Ngải Thiển thoạt nhìn như thôn nữ. Chỉ cần khí chất bên ngoài nữ tử này đủ xứng với Nguyệt Nguyệt rồi.

      lúc lâu sau Ngải Thiển mới lấy lại tinh thần từ trong sắc đẹp của nữ tử, cười xấu hổ, : " nương gọi ta?"

      "Ừ." Nữ tử gật đầu, từ đầu tới cuối đều cười e thẹn như hoa.

      "Có chuyện gì à?" Ngải Thiển đứng lên từ đất, đấm đấm đôi chân hơi tê, nhìn chằm chằm nữ tử đầy nghi ngờ. Lúc này nàng mới kịp phản ứng, nữ tử này là ai? Sao lại tới tìm nàng?

      "Có chút chuyện." Nữ tử bước lên phía trước, tao nhã ngồi xuống cái ghế.

      "Chuyện gì?" Ngải Thiển tò mò, ngồi xuống đối diện với nữ tử, vẫn phán đoán thân phận của người này.

      "Ta là đệ tử của Lưu Niên sư phụ, tên là Tuyền." Nữ tử bỗng giới thiệu thân phận của mình, giọng thanh nhã như cúc.

      Đệ tử của Lưu Niên? Ngải Thiển kinh ngạc. Lưu Niên mặt than kia mà có đồ đệ mỹ nhân thế này ư? khó tin.

      Tuyền hé đôi môi đỏ mọng, cười cười. Nàng cho Ngải Thiển biết mục đích năm đó của mình là bái Nguyệt Ca làm sư phụ, vốn tới vì Nguyệt Ca. Nhưng huynh ấy thu đồ đệ. Vì để có thể thấy huynh ấy nên mình chỉ có thể lui về, bái Lưu Niên làm sư phụ. Như thế nàng vẫn có cơ hội. Bất tri bất giác vào Tử Nguyệt môn hơn trăm năm, nàng cũng tu được tiên cốt, bây giờ tiên lực cũng có chút thành tựu. Nhưng vẫn có chút tiến triển nào với Nguyệt Ca.

      Mấy ngày trước nghe Nguyệt Ca dẫn theo nha đầu về, còn quyết định thu nàng ta làm đồ đệ. Vốn nàng định qua tìm hiểu ngay lập tức nhưng bình tĩnh lại, đợi tới hôm nay khi Nguyệt Ca rời khỏi núi Tử Nguyệt mới sang xem.

      Nàng còn chưa tin lời đồn Nguyệt Ca cho Ngải Thiển tiên cốt. Lúc thấy mới thể tin được. Tiên khí tràn ngập, da thịt sáng ngời, linh khí bức người. phải là tiên cốt là gì?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 041: Thế thân của đồ đệ

      " nương?" Đây là lần đầu tiên Ngải Thiển gọi người như vậy. Nàng nhìn Tuyền cúi đầu biết nghĩ gì, nhịn được mà gọi nàng ta. Tên cũng đẹp như người vậy.

      " nương?" Ngải Thiển gọi liên tục vài tiếng, nâng giọng lên mới kéo hồn Tuyền về với xác.

      Tuyền nâng đôi

      mắt hơi mờ sương của mình lên nhìn Ngải Thiển, cười áy náy: “ thất lễ, xin Ngải nương đừng trách. Ta… Chỉ suy nghĩ chuyện mà thôi.”

      sao, tỷ cứ nghĩ tiếp , đừng ngại.” Thấy khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Ngải Thiển thể tức giận được.

      bất ngờ.” Tuyền nhịn được, nhếch môi nở nụ cười.

      Thế nào là tiếu nhan như hoa (khuôn mặt tươi cười như hoa), Ngải Thiển hiểu được rồi. Dung mạo tuyệt thế này tựa như đóa hoa lê tao nhã hé nở vậy.

      Tuyền cười, nhìn Ngải Thiển, dường như dịu dàng.

      Ngải Thiển luôn ở trong trạng thái bị chấn động nên nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt Tuyền.

      “Ngải nương.” Giọng êm ái xứng với dung nhan tuyệt mỹ, là được ông trời thiên vị.

      Ngải Thiển nhìn thẳng Tuyền, tự giác mà mềm giọng: “Có gì cứ thẳng.”

      “Nghe Nguyệt sư thúc nhặt muội từ dưới chân núi?” Tuyền nhàng giơ cổ tay trắng nõn lên, dịu dàng nhìn Ngải Thiển.

      “Đúng vậy.” Ngải Thiển gật đầu. Là Nguyệt Nguyệt nhặt nàng về, sai. Nàng thấy lời này của Tuyền có gì bất thường.

      quen với núi Tử Nguyệt chưa?” Tuyền vươn tay vuốt ve bờ vai của Ngải Thiển, tự như nữ chính trách trời thương dân vậy.

      “Coi như là quen.” Ngải Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ chút, lại : “Chỉ có điều…”

      “Chỉ có điều gì?” Tuyền dịu dàng hỏi, đáy mắt lên chút lãnh. Có gì mà quen? là đồ đệ của Nguyệt Ca rồi. Bàn tay đặt vai Ngải Thiển hơi cứng lại, mắt thấy sắp dùng lực chụp xuống liền dừng lại, thả tay ra.

      “Chỉ có điều thiếu thứ để chơi.” Ngải Thiển ràng, ngại phải thẳng là thiếu đường phát tài. Nàng hoàn toàn cảm giác được khác thường vừa rồi.

      Tuyền cười cười, nhìn như ca ngợi, lui bước sen: “Muội biết ?”

      “Biết cái gì?” Ngải Thiển vô cùng kinh ngạc mà nhìn Tuyền. Tỷ ấy biết cái gì?

      “Biết vì sao Nguyệt sư thúc luôn luôn thu đồ đệ ?” Tuyền cười hơi bí hiểm, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt sâu xa, dường như chờ Ngải Thiển phản ứng như mình mong muốn.

      Quả nhiên Ngải Thiển nghe thấy thế liền hào hứng. Nàng đương nhiên tình nguyện nghe chuyện bát quái, huống hồ còn là chuyện về Nguyệt Nguyệt. “Vì sao?”

      “Bởi vì -- Chỉ có người có đủ tư cách làm đồ đệ của Nguyệt sư thúc.”

      “Ai?”

      “Đồ đệ của Nguyệt sư thúc.”

      “Hả?” Ngải Thiển cảm thấy sao vàng bay đầy đầu. Người có tư cách làm đồ đệ của Nguyệt sư thúc chỉ có đồ đệ của Nguyệt sư thúc? Ý là sao?

      “Theo ta được biết, phải Nguyệt sư thúc thu đồ đệ. ngàn năm trước người có thu đệ tử.” Tuyền liếc nhìn Ngải Thiển vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng điềm đạm.

      “Cái gì?” Ngải Thiển la hoảng, vung hai tay lên, vẻ mặt thể tin được.

      “Nguyệt sư thúc từng thu đệ tử, hơn nữa chỉ thu người.” Tuyền bỗng có chút đắc ý, nhìn dáng vẻ giật mình của Ngải Thiển, nàng ta cảm thấy mình đạt được mục đích.

      Lại nghe thấy thế, Ngải Thiển bình tĩnh lại, mở to đôi mắt sáng rỡ nhìn Tuyền: “Sau đó sao?”

      “Sau đó?” Tuyền sửng sốt chút liền lập tức : “Sau đó, nghe Nguyệt sư thúc muốn thu đồ đệ, biết tại sao ?”

      Lại nữa! Ngải Thiển bỗng thấy có ác cảm, cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, hỏi theo những gì Tuyền chờ mong: “Vì sao?”

      “Bởi vì Nguyệt sư thúc coi muội là thế thân của sư tỷ.” Tuyền cười, sư tỷ trong lời nàng ta chính là đồ đệ mà Nguyệt Ca thu ngàn năm trước. Nàng ấy vào Tử Nguyệt môn sớm hơn nên phải gọi tiếng sư tỷ. Dù sao người cũng hồn phi phách tán rồi, gọi tiếng sư tỷ sao?

      Ngải Thiển gì. Từng nghe qua thế thân của người , thế thân của mẹ nhưng lần đầu tiên nàng nghe thấy thế thân của đồ đệ. đúng là thần kỳ. Quả nhiên thế giới này thiếu điều kỳ lạ. Nàng nghiệm ra điều rằng ngày nào đó bị hù chết có lẽ lại xuyên nữa.

      Nàng cười như cười nhìn Tuyền, phục hồi tinh thần lại từ trong sắc đẹp của nàng ta. Nghe những lời này nàng mới biết mục đích Tuyền tìm mình. Chẳng qua -- “Bây giờ sư tỷ ở đâu?” Vẫn nên hỏi thêm chút tin tức xấu này .

      “Muội cũng gọi sư tỷ?” Tuyền hơi nhíu mày.

      “Muội gọi sư tỷ sao?” Mặt Ngải Thiển đầy hoang mang. “Muội biết tên sư tỷ, chỉ có thể gọi là sư tỷ, thể trực tiếp gọi sư tỷ được.”

      tiếng lại tiếng sư tỷ của Ngải Thiển xoay Tuyền đến chóng mặt. Mặt nàng ta hơi đỏ lên: “Được rồi, đừng nữa, sư tỷ hồn phi phách tán. Nguyệt sư thúc cũng sớm quên chuyện ngàn năm trước. Chính thúc ấy cũng biết từng thu đồ đệ.”

      “Là sao? Huynh ấy bị mất trí nhớ à?” Ngải Thiển cảm thấy tâm trạng đột nhiên dao động, chỉ thấy có cái gì đó cuộn trào mãnh liệt trong lòng, thấy rất khó chịu, tế bào toàn thân như nghẹn lại nhưng thể tại sao.

      Tuyền cười bí hiểm, nhìn Ngải Thiển sốt ruột mà chẳng vội trả lời.
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :