1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✤Chương 030✤: Mỹ nhân kế

      "Nhìn thuận mắt mới , nhìn vừa mắt ." Ngải Thiển cười yếu ớt, chớp chớp mắt, giải thích.

      "Gì cơ? Ý ngươi là nhìn bản công tử vừa mắt?" Người mặc đồ tím dám tin, trừng lớn mắt.

      " khác ý này là mấy." Ngải Thiển nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ca, liếc mắt cái, vẫn giữ nụ cười tỉm tỉm, . Nhìn có vẻ nàng rất thân thiện nhưng mỗi lời đều đả thương người ta.

      "Ta tin." Người mặc đồ tím cúi đầu nhìn Nguyệt Ca, "Huynh nhìn bản công tử vừa mắt? , có đúng ?"

      Nguyệt Ca cúi đầu, vẫn động đậy.

      "Xem , ta thuận mắt mới chuyện. Huynh ấy vẫn thèm lời nào, tức là nhìn ngươi vừa mắt." Ngải Thiển cười yếu ớt, đầy vui mừng. Nguyệt Nguyệt biết phối hợp.

      "Hay là ngươi lừa bản công tử? Huynh ấy là người câm?" Bỗng người mặc đồ tím như nghĩ thông, nở nụ cười đắc ý, hưng phấn vì tự mình tìm được nguyên nhân.

      "Phải ?" Lông mày Ngải Thiển nhíu lại, nhếch môi nhìn Nguyệt Ca, "Nguyệt Nguyệt, huynh bị câm à?"

      " phải." Giọng thanh nhã của Nguyệt Ca vang lên, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt thản nhiên.

      Giọng này hay. Người mặc đồ tím vừa nghe ngây người. Tuy chỉ có hai chữ nhưng lại như si như say, nhất thời quên mất mình phải làm gì. Lâu sau, mới phục hồi tinh thần lại, . "Huynh đúng là bị câm." chỉ vào Nguyệt Ca, có chút dám tin.

      " cho ngươi ngươi còn tin." Ngải Thiển lắc đầu, nhìn người mặc đồ tím đầy mất hứng.

      phải người câm nhưng lại thèm chuyện với . Chẳng lẽ đúng là nhìn vừa mắt như lời nha đầu kia ? Nhưng vì sao? "Vì sao lại nhìn ta vừa mắt?"

      "Chuyện này mà còn phải hỏi sao?" Ngải Thiển gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Ngươi lớn lên xấu thế này, là nam nhân có ai nhìn thuận mắt đâu?"

      "Bản công tử xấu?" Người mặc đồ tím vươn tay chỉ vào mũi mình, hỏi. sống hai mươi năm còn biết mình lớn lên xấu đấy.

      "Ừ." Ngải Thiển gật đầu.

      Nhưng đúng lúc này, tiểu nhị bưng trà ra, Vừa nghe hai người chuyện liền cả kinh. Sao hai người này lại đối đầu nhau vậy? hay rồi. Công tử này thể đắc tội được. "Phó công tử, trà tới rồi đây." vội vàng chạy tới, dâng trà cho công tử mặc đồ tím.

      "Trà của chúng ta đâu?" Ngải Thiển biết tiểu nhị giải vây cho mình, còn mở miệng hỏi. Vì sao tiểu tử này lại dâng trà cho tên này trước?

      "Có ngay đây." Tiểu nhị vội vàng xoay người, nhìn về phía Ngải Thiển, khom lưng nhận lỗi.

      "Xú nha đầu." Lực chú ý của Phó Hân bị dời . nhấp ngụm trà, đặt mạnh tách trà xuống bàn, đôi mắt như bốc lửa. Dám xấu, có biết phạm vào cấm kỵ của ?

      "Gì mà xú nha đầu chứ? Bản tiểu thư từ xuống dưới thơm ngát, thúi chỗ nào?" Ngải Thiển trừng lớn đôi mắt sáng, nhìn Phó Hân đầy khó chịu.

      "Ngươi thúi từ trong ra ngoài." Mặt Phó Hân đầy khinh thường.

      "Vị công tử này." Nguyệt Ca vốn im lặng bỗng lên tiếng, giọng thanh nhã khiến Phó Hân câm miệng ngay lập tức.

      Tiểu nhị vừa nghe liền quay vào phòng trong.

      Ngải Thiển dứt khoát bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn Phó Hân. Xem bộ dáng công tử nhà giàu này chắc chắn là đoạn tụ rồi. Nhìn trúng Nguyệt Nguyệt mà xem xem mình có bao nhiêu tư cách.

      lúc lâu sau, Phó Hân mới ngập ngừng hỏi: "Công tử gọi ta?"

      "Ừ." Nguyệt Ca nhếch lông mày lên, nắm chặt nắm tay trong tà áo, hờ hững lên tiếng.

      "Hay quá." Phó Hân vui vẻ, cười toét miệng.

      "Ngươi có thể ra ngoài chưa?" Nguyệt Ca ôn hòa hỏi, ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tinh xảo lộ ra trước mặt Phó Hân cách hoàn chỉnh.

      Phó Hân nhìn mà ngây người, hai gã sai vặt sau lưng cũng vậy. Đây là tiên nhân sao? thế gian này có người nào xuất trần được như vậy. khôi phục bình tĩnh, vội vàng đáp: "Được. Đương nhiên thành vấn đề." rồi liền quay ra, bước ra ngoài.

      Lập tức, trong tửu lâu chỉ còn lại hai người Ngải Thiển.

      Nhìn theo Phó Hân ra cửa, Ngải Thiển nhịn được, bật cười ha hả, vươn tay vỗ vỗ vai Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt, ngờ huynh cũng biết cách lợi dụng sắc đẹp của mình triệt để như vậy. Chỉ lời liền khiến tiểu tử kia thất hồn lạc phách mà nghe theo. Ừm, quả dùng mỹ nhân kế rất tốt."

      Mặt Nguyệt Ca tràn đầy khó hiểu, nhìn Ngải Thiển: "Muội gì thế?"

      Ặc, còn giả vờ. Cho tới bây giờ, Ngải Thiển mới hiểu được Nguyệt Ca cũng ôn hòa vô hại như bề ngoài. Nàng bỏ qua tinh quang chợt lóe lên nơi đáy mắt . " có gì." Ngải Thiển cười hiểu ý, nhàng gõ mặt bàn.

      Tiểu nhị bưng trà nóng lên đại sảnh lần nữa, thấy thay đổi ở đây kinh hãi tới mức đầu lông màu run lên. Phó Hân công tử lúc nào vậy? ngập ngừng hỏi Ngải Thiển: "Phó Hân công tử đâu ạ?"

      "Về rồi." Tâm tình Ngải Thiển rất tốt, trả lời.

      "Có chuyện gì vậy?" Tiểu nhị hỏi cách cẩn thận. Hẳn phải do tiếp đãi chu đáo, đắc tội Phó Hân công tử chứ? Nếu như thế xong đời.

      " sao. Mau bưng trà tới đây." Ngải Thiển vẫy vẫy bàn tay thon với tiểu nhị, mở miệng đầy mất kiên nhẫn. nhiều như vậy, nàng sắp chết khát rồi.

      "À, vâng." Tiểu nhị bước nhanh tới rót trà ngon.

      Sau khi tinh tế thưởng thức trà trong miệng, Ngải Thiển mới thỏa mãn nhìn tiểu nhị: "Tiểu ca."

      "Có." Tiểu nhị hơi hoảng sợ, cong lưng xuống thêm chút nữa.

      "Hôm nay tâm tình bà ta rất tốt." Ngải Thiển nhếch đôi mày thanh tú, sảng khoái .

      "Vâng, tâm tình nương tốt là tốt rồi." Tiểu nhị khom lưng, cẩn thận tiếp lời.

      " đại phát thiện tâm mà cho huynh vài đề nghị." Ngải Thiển tiếp.

      "Đề nghị gì ạ?" Tiểu nhị khom người, giương khóe mắt, cẩn thận nhìn Ngải Thiển, dám dời mắt về phía Nguyệt Ca.

      "Về việc phát triển tửu lâu này." Mặt Ngải Thiển có vẻ như có dự tính.

      "Gì ạ?" Tiểu nhị kinh hãi, ngẩng đầu lên, "Ý nương là?"

      "Trông huynh cũng nhanh nhẹn ngay thẳng, ta thẳng với huynh. Khi nào ông chủ của huynh về, huynh lại là được. Nghe hay nghe là chuyện của ông ta." Ngải Thiển bưng tách trà, hưng trí bừng bừng mà đùa.

      Tuy tiểu nhị nhìn ra Ngải Thiển có thể đưa ra lời đề nghị tốt nào, nhưng ngoài miệng vẫn : " nương cứ , tiểu nhân nhất định nhớ kỹ để chuyển lời cho ông chủ."

      "Ừ." Ngải Thiển gật đầu, "Ta thấy ở đây chỉ có tửu lâu, có nơi nghỉ lại hay thứ khác."

      "Đúng vậy." Tiểu nhị gật đầu đồng ý. Ở đây bọn họ chỉ bán đồ ăn.

      "Thực ra ở đây có rất nhiều người ngang qua, muốn nghỉ lại. Các huynh có thể mở khách điếm. Tửu lâu và khách điếm đặt chung, có thể có thêm thu nhập." Ngải Thiển cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, bên trong chứa đầy ánh sáng tính toán.

      " nương có lý." Tiểu nhị cúi đầu trầm ngâm, mừng rỡ . rất đồng ý với lời Ngải Thiển.

      "Bản nương có lý à?" Khóe mắt Ngải Thiển nhếch lên, nhìn tiểu nhị đầy tự tin.

      "Vâng vâng." Nhận thấy mình sai, tiểu nhị vội vàng cúi người. thể đắc tội khách nhân được.

      " được. Ta phải tìm ông chủ của huynh để bàn bạc. Huynh làm chủ được." Ngải Thiển khoát tay, hết.

      "Này..." Tiểu nhị gì nữa. thấy rất hứng thú, đột nhiên nương này lại nữa, chẳng phải là cố ý sao?

      " được hả?" Ngải Thiển nhíu mày, hỏi.

      Tiểu nhị cúi đầu trầm ngâm chút rồi quyết định, : "Tiểu nhân tìm ông chủ tới. nương chờ chút."

      " ." Ngải Thiển vung tay lên, cúi đầu xuống uống trà.

      Tiểu nhị xoay người, rời khỏi tửu lâu ngay lập tức.

      Nguyệt Ca lẳng lặng ngồi xe lăn, hỏi bất cứ điều gì. Bỗng Ngải Thiển ngẩng đầu: “Nguyệt Nguyệt?”

      "Ừ." Nguyệt Ca nở nụ cười dịu dàng, nhìn Ngải Thiển.

      "Huynh uống trà à? Mùi vị cũng tệ lắm đâu." Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng nhìn Nguyệt Ca đầy chờ mong. sai, trà này còn ngon hơn trà mà lão cha cất kỹ nữa.

      "Ta uống." chống lại được ánh mắt đầy chờ mong của Ngải Thiển, Nguyệt Ca bưng tách trà lên, tao nhã phẩm trà cẩn thận.

      Ngải Thiển cũng khác những người kia, nhìn đến ngây người. Nguyệt Nguyệt chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, có thưởng thức thế nào cũng đủ. Nhất cử nhất động đều tỏa ra sức quyến rũ khôn xiết. Nàng cứ ngơ ngác nhìn như thế, dường như nhìn trăm năm ngàn năm, dường như lâu lâu trước kia nàng cũng nhìn như vậy.

      "Sao vậy?" Nguyệt Ca dừng động tác uống trà lại, kinh ngạc nhìn Ngải Thiển.

      "A? có gì." Ngải Thiển lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại.

      Nguyệt Ca mím môi .

      "Công tử, ta về." Bỗng giọng ẻo lả của Phó Hân truyền tới từ ngoài cửa.

      Ngải Thiển đảo cặp mắt trắng dã. Sao tên ngốc này lại quay lại?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✤Chương 031✤: Hoàn thành giao dịch



      Ngải Thiển nhíu mày, liếc về phía Phó Hân tới: "Ngươi lại tới làm gì?"

      "Công tử tới nhà ta ở mấy ngày được ?" Phó Hân cố gắng nhấn từng chữ , quan tâm tới Ngải Thiển, phe phẩy cái quạt, bước từng bước về phía Nguyệt Ca. Phía sau , ánh mắt hai gã sai vặt lập lòe rất kỳ lạ.

      Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Nguyệt Ca dời về phía Phó Hân, nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trong ánh mắt .

      Dường như Phó Hân vội chờ Nguyệt Ca cho mình đáp án. phe phẩy cái quạt bước tới cạnh Nguyệt Ca, ngồi vào chỗ, mắt cong lên, định mở miệng.

      "Hắt xì, hắt xì...." Ngải Thiển bỗng quay lưng lại dồn sức hắt xì. Trời ơi, ràng bây giờ nàng ngửi thấy mùi son phấn, nó kích thích nàng cách triệt để. đại nam nhân mà lại thích dùng son phấn như nữ nhân, toàn thân đều là mùi này, thực con mẹ nó tiểu thụ.

      Mặt Phó Hân đầy dấu chấm hỏi mà nhìn Ngải Thiển, biết vì sao nàng lại hắt hơi. Trong lòng hắt cực kỳ khó chịu vì nàng ngắt lời mình.

      Nguyệt Ca vươn tay ra, khẽ vuốt lưng Ngải Thiển, với Phó Hân bằng giọng lạnh lùng: "Mời ngươi ra ngoài."

      "Cái gì?" Cây quạt trong tay Phó Hân run lên, chạm vào tách trà bên cạnh, tai nạn liền xảy ra. Tách trà nghiêng làm nước trà đổ ra khiến cả kinh nhảy bật lên. Hai gã sai vặt vội vàng bước lên đỡ .

      Phó Hân rời khỏi, Ngải Thiển liền cảm thấy bầu khí trong lành ít. ngửi thấy mùi người , nàng liền ngừng hắt xì lập tức. Nàng xoa xoa cái mũi, xoay người lại.

      Lúc này mọi người mới thấy dáng vẻ của Ngải Thiển. Đôi mắt nàng hồng hồng nhìn rất đáng thương.

      Phó Hân bật cười ngay lập tức, chỉ vào nàng mà cười ha ha: "Ngươi...Giống như con thỏ , ha ha..."

      "Ngươi gì?" Ngải Thiển hít hợi, đôi lông mày dựng lên, nhìn thẳng về phía Phó Hân.

      "Bản công tử ngươi giống con thỏ ." Phó Hân sợ uy hiếp của Ngải Thiển, tiếp tục cười.

      Ánh mắt Nguyệt Ca vẫn ấm áp, ngăn cản Phó Hân chế giễu. cũng cảm thấy bộ dạng này của nàng y chang con thỏ , nhưng rất đáng .

      Ngải Thiển tức giận, phồng má, giọng hung ác: "Nếu ngươi dám cười ra tiếng nữa, bản tiểu thư khách khí đâu."

      "Phải ? Ngươi định khách khí thế nào?" Phó Hân lơ đễnh, để Ngải Thiển vào mắt chút nào.

      Ngải Thiên gì, bất chợt đứng lên, bình ổn hơi thở, tới trước mặt Phó Hân.

      Phó Hân ngẩn người, biết Ngải Thiển muốn làm gì. Hai gã sai vặt bên cạnh cũng ngơ ngác.

      Ngải Thiển nhếch môi cười, vươn tay đặt lên vai Phó Hân. cúi đầu nhìn vào cánh tay ngọc thon thon kia, hiểu gì cả.

      "Chạm vào." Nàng thực động tác ném qua vai khiến té xuống đất, đau đớn dứt.

      Hai gã sai vặt thấy thế cả kinh, bước lên nâng đậy, bày ra tư thế đối đầu với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển vỗ vỗ tay, nhìn Phó Hân đầy đắc ý. Tuy nàng có bản lĩnh gì nhưng vẫn có mấy chiêu phòng thân. Thừa dịp bất ngờ, nàng rất dễ đắc thủ.

      "Ngươi dám ra tay với bản công tử?" Phó Hân xoa xoa cái mông bị ngã đau điếng, trợn tòn mắt, nhìn Ngải Thiển đầy độc.

      Ngải Thiển ngẩng cao đầu: "Bản tiểu thư cảnh cáo ngươi. Là do ngươi ngốc."

      Phó Hân biến sắc, vẫy tay cái. Hai gã sai vặt liền vọt lên.

      Ngải Thiển nhìn thấy thế cũng biến sắc. Xong rồi, nàng chắc chắn đánh lại. Nàng xoay người bỏ chạy nhưng chỉ được vài bước liền phát ra phía sau có tiếng động gì mà chỉ có tiếng kêu rên. Nàng quay đầu lại, ối, người đâu rồi? Nàng thấy hai gã sai vặt vừa đuổi giết mình, cũng chẳng thấy Phó Hân đâu. Nàng vô cùng kinh ngạc mà chuyển tầm mắt về phía cửa thấy có đống người nằm đó, tiếng kêu đau vang lên ngừng. Trong đám đó có Phó Hân, hai gã sai vặt, có cả tiểu nhị và người khác.

      Ngải Thiển thấy bộ dạng thảm hại của bọn họ liền ôm bụng cười ngay lập tức, thầm biết chắc chắn Nguyệt Nguyệt ra tay giúp mình. Nàng quay lại nhìn Nguyệt Ca, thấy nở nụ cười dịu dàng với mình.

      Luống cuống lúc, cuối cùng Phó Hân cũng được hai gã sai vặt đỡ lên rồi chạy ra ngoài dám quay đầu lại. Hai gã sai vặt liền vội vàng chạy theo.

      "Phó công tử, Phó công tử..." Tiểu nhị bò lên được vội vẫy tay với bóng lưng Phó Hân. Xong rồi, sao lại cẩn thận để Phó công tử ngã xuống thế? Chắc chắn lần này đắc tội người này rồi.

      Ba người Phó Hân càng chạy nhanh hơn, căn bản dám đáp lời. Rất cổ quái, sao ba người bọn họ lại bị luồng gió kỳ lạ thổi tới cửa? Có quái, chắc chắn là như thế.

      "Mau đỡ ta đứng lên." Còn có người giãy giụa đất.

      Lúc này tiểu nhị mới chú ý tới ông chủ nhà mình, vội vàng khom người đỡ ông đứng lên.

      Ngải Thiển nhìn người này cách cẩn thận, cẩm bào màu đen, tóc hoa râm, bộ ria mép dài làm dung mạo ông bị che khuất, chỉ thấy nó đầy nếp nhăn.

      Hai người tới trước mặt Ngải Thiển. Tiểu nhị : "Đây là ông chủ của ta."

      "Ừm, xin chào." Ngải Thiển đứng thẳng, chào hỏi cực kỳ hữu lễ.

      "Ừ." Lưu Đại thất thần, máy móc đáp lại.

      "Tới đây, ngồi ." Ngải Thiển kéo cái ghế qua, cười lớn với ông, .

      Lưu Đại vẫn hơi ngu ngơ, tiêu sái qua, ngồi xuống. Tiểu nhị cũng có chút mờ mịt, này...Ai mới là chủ nhân vậy?

      Ngải Thiển cũng kéo cái ghế, ngồi xuống, tinh quang tràn đầy tỏng mắt: "Chúng ta chính . Là thế này, con muốn hợp tác với người. Con chỉ cho người vài điểm quan trọng, sau đó lợi nhuận chi bốn - sáu. Người sáu con bốn, được ? Con có lòng tham, chỉ cần bốn phần là được rồi. Phải biết rằng, điểm quan trọng thôi cũng đủ rồi."

      Lúc này, Lưu Đại hồi thần lại. Vừa nãy nghe tiểu nhị kể, cảm thấy ý của tiểu nương này tệ. Ông hiểu lời Ngải Thiển, liền : "Con ý của con ra, lão phu xem xem có đáng giá bốn phần hay ."

      "Nếu con cách của mình xong, người nghe được liền trở mặt phải con chịu thiệt à? Chúng ta phải giấy trắng mực đen mới được." Ngải Thiển chống nạnh, gằn từng tiếng. Nàng thầm gõ bàn tính trong lòng.

      Lưu Đại suy nghĩ lúc, ngẩng đầu, đầy kiên quyết: "Được. Chúng ta giấy trắng mực đen trước. Con bốn, ta sáu." Ông đánh cược lần xem sao. Dù sao bây giờ tửu lâu cũng chẳng có sinh ý, nếu chuyển biến theo chiều hướng tốt mất bốn phần cũng hề gì. Ông vẫn là người nắm giữ nhiều nhất.

      Ngải Thiển cười thỏa mãn, chờ tiểu nhị mang giấy bút tới, viết giao kèo rồi mới thở dài, cực kỳ vừa lòng với tác phẩm của mình.

      Lưu Đại cầm giao kèo, kinh ngạc thôi. Từng khoản đều viết rất ràng, bao gồm trái với điều ước ra sao, từng mục rất ràng. Ai cũng chiếm được lợi của ai. đó cũng viết sau này phải phát triển tửu lâu thế nào, nhìn rất đơn giản nhưng khiến ông ngộ ra. Ông ngẩng đầu lên nhìn Ngải Thiển, ánh mắt tràn đầy khâm phục. Lần này, ông hề chần chừ, vung bàn tay to lên ký tên vào giao kèo, đóng dấu.

      "Được rồi, người phần con phần,cất giao kèo cho kỹ. hợp đồng viết hợp tác như thế nào rất rành mạch ràng, con nhắc lại nữa. Người cứ làm theo đó là được. Hy vọng sinh ý của chúng ta càng ngày càng tốt." Tốt xấu gì bây giờ nàng cũng là trong những cổ đông lớn của tửu lâu nên quét nhìn nó cách thỏa mãn. Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tiền tài đổ vào cuồn cuộn.

      "Ừ. Lão phu làm theo những gì nương viết." Tinh quang trong mắt Lưu Đại lóe lên, tràn ngập chờ mong với tương lai.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 032:

      Là nhị sư huynh "Ngải nương ở lại thêm mấy ngày sao?" Thấy tên Ngải Thiển giao kèo, Lưu Đại cũng gọi
      ( độc sủng)

      Thẳng họ .


      cần, chúng con phải về. Tạm biệt…” Ngải Thiển vung tay lên, đứng dậy giúp Nguyệt Ca đẩy xe lăn ra ngoài.


      “Ngải nương thong thả”. Lưu Đại giữ nữa, đứng dậy đưa Ngải Thiển ra ngoài. Để phát triển tửu lâu rất đơn giản, ý của ngải thiển chính là để Lưu Đại bình dân hóa con đường này, hợp tác nhiều mặt, kinh doanh đủ các loại. câu thôi : vốn bốn lời.


      Rời xa tửu lâu, Ngải Thiển cúi đầu hỏi “Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm gì tiếp?”


      “Về núi Tử Nguyệt được ?” Nguyệt Ca thanh nhã , đầy ý cười. Nha đầu vừa làm xong việc, dường như rất hưng phấn.


      “Được, về thôi”. Ngải Thiển để ý chút nào. Dường như trấn Tây Lâm cũng có gì có lời nữa, nên về núi Tử Nguyệt thôi


      Ánh sáng trắng lóe lên, hai người biến mất.


      Trực tiếp về điện Tử Nguyệt, Ngải Thiển vừa mở mắt thấy trong điện có vài người ngây ra. Ngoài Vân Chiến và A Thương mà nàng biết còn có người khác. Khuôn mặt chỉ khoảng 20 tuổi, mặc quần áo màu đen, khuôn mặt góc cạnh, môi mím thành đường thẳng, cương nghị, lạnh như băng. mỹ nam băng sơn.


      Nam tử vừa thấy Nguyệt Ca liền lạnh lùng hành lễ “Môn chủ”.


      “Nhị sư huynh cần đa lễ”. Nguyệt Ca hờ hững .


      ra người này là nhị sư huynh Lưu Niên của Nguyệt Nguyệt. Sao lại là mỹ nam băng sơn như thế chứ? Hẳn nên đổi tên với Vân Chiến, hai người đổi cho nhau là tốt rồi. Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển nhìn Lưu Niên chằm chằm, đánh giá .


      Lưu Niên cảm giác được ánh mắt quá mức trực tiếp của Ngải Thiển mới quay sang nhìn về phía tiểu nha đầu đứng cạnh sư đệ. Lai lịch bất minh, thân phận , sao sư đệ lại giữ nàng ta bên cạnh? Sư huynh bên cạnh sư đệ có thêm nha đầu, còn định thu làm đồ đệ. Đây đều là sao?


      Ánh mắt rất lạnh khiến Ngải Thiển rùng mình cái đầy khoa trương. Định trực tiếp đông nàng thành tượng băng mỹ nhân sao? Ngải Thiển trừng mắt lại đầy khó chịu, cố gắng khiến ánh mắt mình lạnh nhưng có bao nhiêu tác dụng. Sao nàng so được với người luyện “băng sơn thần công” trăm nghìn năm qua như chứ?


      Những người khác đứng bên cạnh nhìn thấy nín cười, chỉ có Vân Chiến là nhịn được bật cười thành tiếng, kinh thiên động địa.


      Ngải Thiển biết mình trở thành trò cười, khuôn mặt tràn đầy ý cười liền cứng lại, buông xe lăn ra, vươn tay đẩy Vân Chiến, tự mình ngồi xuống.


      Bởi vì cuồng tiếu mà hơi sức của Vân Chiến giảm , bị Ngải Thiển đẩy ngã xuống đất nhưng vẫn cười ngừng.


      Cười vậy có quá to ? Ngải Thiển bắt chéo hai chân, cúi đầu nhìn Vân Chiến vẫn cười to dừng dưới đất.


      Nguyệt Ca cười khẽ, với Lưu Niên “Sao nhị sư huynh lại về?” ra cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nhị sư huynh gọi huynh ấy về.


      Lưu Niên hạ lông mày, cung kính với Nguyệt Ca “Là sưu huynh gọi ta về”.


      “Ừm, vậy nhị sư huynh nghỉ ngơi sớm ”. Nguyệt Ca hờ hững gật đầu, trong lời có ý tiễn khách.


      “Môn chủ”. Lưu Niên nâng mắt, tựa như muốn gì đó.


      “Đệ sao”. Nguyệt Ca ngắt lời .


      “Đệ các định mình sao chứ?” Vân Chiến bỗng ngừng cười, giương mắt nhìn Nguyệt Ca. biết mọi người rất lo lắng sao? có việc gì dùng tiên pháp làm gì? Nếu chẳng may gặp chuyện may đến lúc đó có muốn vãn hồi cũng được. gọi Lưu Niên về chính là để cùng nhanh bảo vệ đệ ấy.


      Ngải Thiển vừa nghe tới chuyện Nguyệt Ca cũng nhàn nhã nữa. Nàng buông chân bắt chéo ra, chú tâm nghe kỹ.


      “Sau này đệ được tùy tiện sử dụng tiên pháp nữa”. Ngộ nhỡ Ma Quân lại tới có chúng ta liên thủ đánh rồi, đệ cũng đừng động thủ ”. Vân chiến tiếp, bò lên từ mặt đất. Pháp lực của nhị sư đệ mạnh hơn , hẳn là có thể. ra xấu hổ, là đại sư huynh mà lại có pháp lực thấp nhất trong ba huynh đệ, sau đó là nhị sư đệ, cao nhất là tam sư đệ. Trời ạ, ai bảo tam sư đệ có thiên phú nhất trong bọn họ cơ chứ? Mười tám tuổi thu được tiên cốt, vẫn luôn được sư phụ dạy dỗ.


      “Ta và sư huynh có thể ứng phó được, đệ đừng ra tay nữa”. Lưu Niên cũng lạnh lùng .


      “Ừ, Nguyệt Nguyệt, hãy nghe các huynh ấy , đừng động thủ nữa”. Ngải Thiển cũng vội vàng phụ họa.


      Nguyệt Ca cụp mắt, đôi lông mi dài ngăn lại ánh mắt của . “Được”. Giọng nhàng khe khẽ truyền ra.


      Tất cả mọi người thở phào nhõm, Nguyệt Ca đẩy xe lăn vào trong.


      Ngải Thiển liếc mắt ra hiệu với hai người kia, đuổi theo Nguyệt Ca. Bây giờ nàng làm thay công việc của A thương.


      Đến phòng, Nguyệt Ca bỗng “Lên giường ”.


      “Gì cơ?” Ngải Thiển ngẩn người nhìn giường cách khó hiểu. Nguyệt Nguyệt bảo nàng lên giường làm gì?


      “Lên giường”. Nguyệt Ca nhắc lại, nét mặt thay đổi.


      “A..”. Xuất phát từ tín nhiệm, Ngải Thiển dùng cả tay chân để trèo lên giường, ngồi xuống, nhìn Nguyệt Ca đầy khó hiểu.


      Nguyệt Ca nhảy lên, ngồi thẳng giường.
      Last edited by a moderator: 12/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✭Chương 033✭: Thay da đổi thịt



      Huynh ấy muốn làm gì? Ngải Thiển ngửi thấy mùi hương tản ra từ người Nguyệt Ca rất . Nàng vẫn chưa lắm Nguyệt Ca muốn làm gì. Nàng tin làm gì mình.

      Nguyệt Ca ngồi vào chỗ của mình, vươn tay đỡ lấy bờ vai của Ngải Thiển: "Xếp bằng vào, ngồi thẳng lên."

      Ngải Thiển máy móc nghe theo lệnh của Nguyệt Ca. "Nguyệt Nguyệt..."

      "Đừng chuyện." Nguyệt Ca thanh nhã .

      "À..." Ngải Thiển ngoan ngoãn ngậm miệng.

      "Nhắm mắt lại."

      Ngải Thiển nhắm mắt lại ngay lập tức, phối hợp rất tốt.

      Nguyệt Ca cười khẽ, cũng từ từ nhắm mắt lại, hai tay đặt lên lưng Ngải Thiển. Cảm giác hơi lạnh khiến Ngải Thiển tự chủ được mà run lên rồi lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      dòng nước ấm truyền vào trong người Ngải Thiển từ nơi tay Nguyệt Ca và lưng nàng tiếp xúc với nhau, chảy xuôi trong tứ chi bách hài.

      "Có thể rất đau, muội cố chịu chút." Nguyệt Ca bỗng lên tiếng nhắc nhở.

      "Ừm." Ngải Thiển khẽ đáp. Vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy dòng nước ấm này chảy vào cơ thể tạo cảm giác rất dễ chịu, có thấy đau đâu? Nàng thấy lời Nguyệt Ca khó hiểu. Nhưng lâu sau nàng cảm thấy chỗ khác thường. Dòng nước ấm tràn đầy kinh mạch toàn thân như muốn phá tan tất cả kinh mạch người nàng. Nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Nguyệt Ca, chắc chắn muốn tốt cho nàng.

      Cảm giác xương cốt đau đớn như bị nghiền nát khiến Ngải Thiển nhịn được mà kêu to, tiếng kêu vô cùng thảm thiết như sắp thổi bay nóc nhà, truyền khắp núi Tử Nguyệt. Cuối cùng, nàng chịu nổi nỗi đau như thế nên ngất xỉu.

      Nhưng động tác của Nguyệt Ca hề dừng lại. rót tiên khí vào người Ngải Thiển ngừng, đả thông tiên cốt cho nàng. Chỉ có làm vậy nàng mới có thể tu luyện tiên pháp.

      Ngải Thiển mất ý thức, thân thể mềm nhũn, mặc Nguyệt Ca dày vò.

      Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời mọc lặn mấy lần bên ngoài.

      Khi Ngải Thiển từ từ mở mắt ra cảm thấy toàn thân dồi dào tinh lực, cơ thể cũng bẫng như có trọng lượng. Nàng run lên cách kỳ lạ, cảm thấy người mình như bay lên.

      Nàng cả kinh, vội vàng áp chế thân thể, ngã lại về giường, từ từ thu hồi lại ý thức. Nàng lại té xuống rồi. Nàng vội xoay người nhìn về phía Nguyệt Ca phát ra cũng ngã xuống giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép chặt.

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt..." Ngải Thiện vội vã vươn tay lay người Nguyệt Ca, tay dò hơi thở của . May mà vẫn còn hơi thở, dường như chỉ kiệt sức mà ngủ mê man thôi. Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt làm gì với nàng? Nàng chỉ cảm thấy thân thể tốt đến mức thể tốt hơn được nữa.

      Đôi mắt sáng ngời nhìn Nguyệt Ca đầy lo lắng, giữa mờ mịt chỉ biết đợi chờ Nguyệt Ca tự tỉnh lại. Nàng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn nhã của , cúi đầu thấy đôi mắt phượng xinh đẹp mở to.

      "Huynh tỉnh rồi?" Ngải Thiển xấu hổ khi bị bắt gặp mà hưng phấn hô to.

      "Ừm." Nguyệt Ca khẽ nhếch môi, đáy mắt cũng có tia sáng mừng rỡ lóe lên. May quá, hoàn thành thuận lợi rồi.

      "Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc huynh làm gì với muội vậy? Huynh làm thế là vì cái gì? Sao muội lại có cảm giác bây giờ thân thể tràn đầy sức mạnh?" Thấy Nguyệt Ca sao, Ngải Thiển khó nén sốt ruột, hỏi vấn đề của bản thân.

      "Ta sao." Nguyệt Ca từ từ ngồi dậy, khẽ : "Ta đả thông tiên cốt cho muội."

      "Là sao?" Ngải Thiển nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Nguyệt Ca. Tiên cốt là gì?

      "Có tiên cốt muội có thể tu luyện tiên pháp dễ dàng hơn, có thể coi là bán tiên. Nhưng vẫn chưa dùng được tiên pháp. Cũng có tuổi thọ dài tiên."

      Ngải Thiển nghe, dường như hiểu, nhưng -- có tuổi thọ như tiên? "Có tuổi thọ như tiên là sao? Chẳng lẽ sau này dung mạo và thân thể của muội thay đổi?"

      "Ừ, có thể như vậy." Nguyệt Ca gật đầu, áp chế thoải mái trong cơ thể. Để có thể thay đổi tiên cốt cho Ngải Thiển, phải tốn ít tiên khí.

      "A a a a...." Ngải Thiển kêu to, "Muội vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn đâu, dài quá chứ? Huynh muốn muội có dáng người gầy đét thế này mãi sao?" Nghĩ vậy, Ngải Thiển cảm thấy thê lương.

      "Này..." Nguyệt Ca thể tưởng tượng được Ngải Thiển có phản ứng này, nhất thời biết trả lời như thế nào.

      "Phải ? Phải ?" Ngải Thiển quan tâm, tiếp tục hỏi tới.

      "Việc này quan trọng lắm à?" Đôi mắt phượng của Nguyệt Ca quét khắp người Ngải Thiển. Như bây giờ rất tốt mà, sao nha đầu lại kêu thảm như thế?

      "Rất quan trọng, đương nhiên rất quan trọng." Ngải Thiển liều mạng gật đầu.

      "Như bây giờ là tốt rồi, đáng lắm." Nguyệt Ca vươn tay sờ sờ đầu Ngải Thiển, rất nghiêm túc.


      ☼Chương 034☼: Mục tiêu công kích



      "A?" Ngải Thiển kinh hãi, đồng tử mở lớn, đôi mắt sáng trợn tròn thể tin được. Nàng nghe lầm chứ? Nàng vừa nghe thấy gì? nàng đáng ?

      Nguyệt Ca bật cười, nhìn Ngải Thiển. Có cần phải ngạc nhiên thế ?

      "Nguyệt Nguyệt." Ngải Thiển vuốt ngực, cố gắng để bản thân biểu cực kỳ bình tĩnh.

      Nguyệt Ca chỉ cười nhạt, nhu tình được cho phép liền tràn ra: "Có phải cảm thấy dồi dào sinh lực, thân thể bẫng?"

      "Ừ đúng, đúng như thế." Ngải Thiển gật đầu, vung tay lên, đầy khó hiểu: "Vừa rồi muội bay lên, suýt chút nữa là cái đầu đáng này bị sưng rồi. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì có tiên cốt?"

      "Ừ, ta chỉ cho tiên cốt. Sau này muội muốn học tiên thuật dễ hơn." Nguyệt Ca bâng quơ , để ý tới sắc mặt tái nhợt có phần dọa người của mình.

      "Huynh là -- muôi có thể học tiên thuật rồi hả?" Ngải Thiển trưng ra khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ bừng, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Ca. Bỗng chốc nàng quên luôn phải tính toán chuyện dáng người và dung mạo có thay đổi hay với .

      "Ừm." Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển đầy thỏa mãn, xem khó chịu trong cơ thể.

      "Học cái gì trước ạ?" Hai tay Ngải Thiển chụp lấy tay Nguyệt Ca, khẽ lắc, đôi mắt sáng ngời như ngọc đen.

      "Học..."

      "Sư đệ!"

      Lời Nguyệt Ca còn chưa ra bị giọng mang theo phẫn nộ của người cắt ngang.

      Nghiêng đầu nhìn sang thấy Vân Chiến mặc trường sam màu đen, vẻ mặt đầy tức giận, tiêu sái bước vào. Lưu Niên vẫn mặc áo đen như cũ, mặt biểu cảm.

      "Sư huynh." Nguyệt Ca nhàn nhạt , từ từ dựa người vào giường, duỗi thẳng đôi chân có cảm giác.

      Mặt Ngải Thiển đầy hiểu mà nhìn hai người. Sao lại nổi giận đùng đùng rồi xông tới đây vậy? Tuy mặt Lưu Niên vẫn như khúc gỗ nhưng nàng có thể cảm giác được che giấu tức giận.

      "Sư huynh? Đệ vẫn biết chúng ta là sư huynh à?" Vân Chiến cực kỳ tức giận, tựa như phụ thân chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Sắc mặt Nguyệt Ca bình tĩnh, hờ hững nhìn Vân Chiến, : "Các huynh vốn là sư huynh của đệ."

      "Được lắm! Vậy đệ xem tại sao lại lập kết giới cho cúng ta vào? Giải thích cho ta ." Vân Chiến bỗng nhếch môi cười, mang theo chút trầm.

      Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển đảo qua đảo lại, băn khoăn, muốn biết tình huống bây giờ.

      Mà Nguyệt Ca mở lời, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào nơi xa xăm nào đó.

      Thấy Nguyệt Ca lời nào, Vân Chiến tự tiếp: "Đệ bày kết giới là cho chúng ta vào cắt ngang đệ tự hại mình phải ?"

      Cái gì? Ngải Thiển nghe mà kinh hãi. Tự hại mình là sao? Đôi mắt sáng chiếu về phía khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Ca, bỗng hiểu ra rằng Nguyệt Ca cho nàng tiên cốt, chắc chắn tự làm bản thân tổn thương.

      để ai , Vân Chiến tiếp tục chất vấn: "Nha đầu kia chưa từng học cái gì, đệ liền trực tiếp cho nàng tiên cốt. Sao lại làm thế? Sao lại nóng vội như vậy?" Phải biết có người tu mấy trăm năm cũng có tiên cốt. Sao lại tiêu hao tiên lực giúp nha đầu kia đường tắt như thế?

      Càng nghĩ, Vân Chiến càng thấy tức giận, phải bởi Nguyệt Ca cho Ngải Thiển tiên cốt mà là tại sao cân nhắc tới tình trạng bản thân trước khi làm? Thân thể Nguyệt Ca khác hẳn với người thường, tuy có thể đả thông tiên cốt cho Ngải Thiển nhưng cũng có thể khiến mình vạn kiếp bất phục. Trước kia sư phụ từng dặn dò hai người bọn họ phải chăm sóc cho sư đệ này tốt. Nhưng đúng là bọn họ chưa hề làm được. Sư đệ luôn luôn nhìn bề ngoài có vẻ bình bình tĩnh tĩnh nhưng ai cũng nhúc nhích, thể ngăn cản được. Bây giờ bày kết giới chính là cho bọn họ vào, nếu phải tiên lực của bị hao tổn bọn họ cũng phá được kết giới của .

      Nguyệt Ca phất tay áo, : " sao, như vậy mới có lợi cho nha đầu."

      Ngải Thiển nghe thấy thế cảm động thôi, nhìn mặt Vân Chiến đầy tức giận nàng cũng biết chuyện này có gì tốt với Nguyệt Ca. đúng như lời Nguyệt Ca, chuyện này tốt cho nàng.

      Vân Chiến thấy Nguyệt Ca bày ra khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy hề gợn sóng, bỗng hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, thể mắng thành lời nữa. Thôi, gì cũng vô ích.

      Vân Chiến khe khẽ thở dài, thêm gì nữa, khuôn mặt phẫn nộ dần dần khôi phục bình tĩnh.

      Ngải Thiển chợt đứng lên, tới trước mặt Vân Chiến, cực kỳ nghiêm túc: "Thực xin lỗi..." Thực xin lỗi, vì nàng nên bọn họ mới phải lo lắng cho sư đệ của mình.

      Vân Chiến vô cùng kinh ngạc, cúi đầu, nhìn Ngải Thiển nhắn xinh xắn. Khuôn mặt nàng tràn đầy nghiêm túc. Sao nàng lại xin lỗi chút do dự vì chuyện này chứ? Điều này khiến có muốn giận chó đánh mèo cũng được.

      Lưu Niên nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tuy chuyện nhưng vẫn khiến Ngải Thiển đứng ngồi yên. Ngải Thiển hiểu rất bọn họ đều trách nàng. Nếu bởi vì nàng Nguyệt Ca tự tổn thương mình như thế. Đối với bọn họ mà , nàng chỉ là người xa lạ. Trách nàng, đó là điều cực kỳ bình thường.

      Ánh mắt Nguyệt Ca chợt lóe lên, giọng thanh nhã như ngọc lan ra: "Đệ sao, các huynh ra ngoài trước ."

      Đuổi người trực tiếp như thế khiến lông mày Vân Chiến dựng thẳng lên. Bọn họ quan tâm thế mà cảm kích, còn đuổi người. có lương tâm.

      Ngải Thiển rất muốn cười nhưng biết thể cười được. Nàng dốc sức nhịn cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tiêu sái bước tới bên cạnh Nguyệt Ca.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 035: Diễn kịch đau khổ vì tình

      Vân Chiến bình ổn cảm xúc kích động, tròng mắt quay tròn, ngoắc tay với Ngải Thiển: "Muội theo chúng ta ra ngoài chút."

      Ngoắc tay với nàng? Đôi mắt Ngải Thiển lóe lên, bỗng nở nụ cười.

      Cười cái gì? Vân Chiến nhìn mà sửng sốt. Trong mắt Lưu Niên cũng tràn đầy khó hiểu.

      " phải kêu bản tiểu thư ra ngoài sao? nào." Ngải Thiển tới cạnh Vân Chiến, mặt rất bình tĩnh.

      Ngược lại, Vân Chiến sửng sốt chút mới lấy lại được tinh thần, : " thôi!" Quyền chủ động về tay Ngải Thiển khi nào vậy?

      Ngải Thiển phía trước, quần áo màu xanh tươi mát phiêu dật.

      Hai người Vân Chiến ngẩn ngơ theo sau.

      Nguyệt Ca nhìn, chỉ cười tủm tỉm thôi, theo sau.

      Trước mặt Nguyệt Ca, Ngải Thiển bất giác xử như nha đầu đơn thuần, nhưng ở trước mặt người khác nàng trở nên đặc biệt thông minh, phát huy cá tính


      của mình như thường.


      Ngoài phòng, ánh mặt trời rắc xuống muôn nơi, kéo dài bóng dáng

      nhắn xinh xắn của Ngải Thiển. Vân Chiến cất bước giẫm lên bóng

      nàng, bước dài qua. Người đối đầu còn bóng lại chồng lên nhau.


      , kêu bản tiểu thư ra đây làm gì?” Ngải Thiển khoanh hai tay

      trước ngực, tràn đầy khí thế.


      Á? Bị Ngải Thiển hỏi, Vân Chiến mới cảm thấy bản thân quên phải

      gì. lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, chờ tới lúc mạch suy

      nghĩ ràng hơn mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ta mong muội có

      thể rời khỏi sư đệ, rời khỏi núi Tử Nguyệt.”


      Việc này… Ngải Thiển nghe , miệng há hốc có thể nhét vừa quả

      trứng gà. Đây là diễn kịch khổ vì tình sao? Rời khỏi Nguyệt

      Nguyệt, rời khỏi núi Tử Nguyệt? Sao nghe cứ như nữ chính đau khổ bị

      người nhà nam chính ép phải rời vậy?


      Thấy Ngải Thiển hoảng sợ , Vân Chiến nhấn mạnh thêm: “Ta muốn

      muội rời khỏi sư đệ. Muội ở bên đệ ấy ta dám bảo đảm đệ ấy có

      làm ra chuyện gì tổn hại tới mình nữa . Muội cũng muốn đệ

      ấy bị thương đúng ?”


      Ngải Thiển bất giác buông hai tay ra, thanh thanh cổ họng, biểu cảm

      đầy kỳ lạ, với Vân Chiến: “Vừa rồi huynh mới những lời đó

      cách nghiêm túc đấy chứ?”


      nghiêm túc? Chẳng lẽ còn phải xào nấu lại mới là nghiêm túc?”

      Vân Chiến trừng mắt, suýt chút nữa là thở nổi. rất nghiêm

      túc hồi lâu mà lại nghe được câu như thế, hỏi có tức

      ?


      “Ừm, được rồi, coi như huynh nghiêm túc.” Ngải Thiển thở dài bất đắc

      dĩ, duỗi hai tay ra, vậy có cách nào khác.


      “Ý muội là gì?” Vân Chiến nhếch khóe môi, cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói rồi.


      “Muội rất khâm phục.” Ngải Thiển thế, khuôn mặt tươi cười tràn đầy

      nghiêm túc.


      “Khâm phục gì?” Suy nghĩ của Vân Chiến theo kịp Ngải Thiển, nghi ngờ hỏi.


      “Khâm phục huynh.” Ngải Thiển cười yếu ớt, kéo dài giọng.


      “Ặc, khụ khụ..” Có thế nào cũng thể nghĩ tới Ngải Thiển

      câu như thế. Câu này còn khiến người ta kinh hoàng hơn hồi

      nãy. Vì thế bị sặc bởi nước bọt của chính mình. “Á? Khâm phục ta

      cái gì?”


      “Khâm phục thiên phú diễn kịch kinh người của huynh đó, sức tưởng

      tượng hoàn mỹ.” Ngải Thiển khẽ mở miệng, gằn từng chữ nghiêm

      túc, .


      “Có ý gì?” Vân Chiến nghiêng đầu, hiểu mà hỏi. thể lý

      giải được những lời này nhưng có thể nghe ra ý châm biếm trong đó.


      hiểu à?” Ngải Thiển cũng nghiêng đầu, hỏi vặn lại.


      Vân Chiến lắc đầu, tỏ vẻ hiểu.


      Ngải Thiển cười khẽ: “ hiểu muội giải thích nhiều.”


      “Muội…” Vân Chiến tức giận, chỉ tay về phía Ngải Thiển nhưng thể

      thốt ra lời mắng.


      Ngải Thiển cười yếu ớt, nhìn Vân Chiến đầy dịu dàng, mặt rất bình tĩnh.


      Tay Vân Chiến run lên. tự an ủi mình rằng tu thành tiên,

      so đo với bé người phàm, tuy rằng bé này có tiên

      cốt.


      Ngay lúc Vân Chiến cố gắng ổn định cảm xúc của mình, Lưu Niên vẫn im

      lặng đứng bên cạnh bỗng mở miệng, giọng lạnh lùng, xém chút nữa là

      khiến Ngải Thiển lạnh đến phát đau: “Muội, .”


      Lời ít ý nhiều, ba chữ vô cùng đơn giản biểu đạt trọn vẹn ý của

      mình. Ngải Thiển sờ sờ mũi, vẻ mặt khâm phục, nhìn Lưu Niên, quả đúng

      là “Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” *


      * Trong “Hoạt kê liệt chuyện” của Sử ký: ‘thử điểu bất phi tắc dĩ,

      nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’. Ví với

      bình thường có biểu gì đặc biệt, nhưng khi làm có thành

      tích khiến mọi người kinh ngạc.


      “Đúng, muội .” Vân Chiến phụ họa lời Lưu Niên. Sao lại bị

      Ngải Thiển dắt mũi, quên mất mục đích của mình thế nhỉ?


      “Vì sao?” Đôi mắt sáng rỡ của Ngải Thiển chứa đầy nghi hoặc, trở nên mờ mịt.


      “Muội thể đứng ở đây.” Vân Chiến vẫy vẫy tay, rất nghiêm

      túc. thấy bản thân đúng là thay đổi ít, biết cười. Nhưng

      chuyện nghiêm túc như thế này thể cười được.


      “Lý do.” Ngải Thiển dài dòng nữa, ngắn gọn.


      “Muội làm hại sư đệ.” Lúc Vân Chiến lời này rất nghiêm túc.

      quyết định để cho Ngải Thiển rời , chỉ vì Nguyệt Ca cho

      nàng tiên cốt. Tuy bọn tính ra được kiếp trước kiếp này của

      Ngải Thiển nhưng có thể loáng thoáng tính ra trong tương lai nàng

      có ảnh hưởng rất lớn tới Nguyệt Ca. Có lẽ là ảnh hưởng tốt. Cho

      nên bọn họ nhất định phải bóp chết mọi khả năng từ trong trứng nước.


      “Xin chỉ giáo?” Ngải Thiển lại khoanh tay trước ngực lần nữa, nhướng

      mày nhìn Vân Chiến. Sao lại coi nàng như ôn thần thế chứ?


      “Muội đừng hỏi nhiều. Tóm lại là rời sớm .” Vân Chiến dám

      nhìn vào mắt Ngải Thiển. Đôi mắt đó quá trong, có cảm giác nàng nhìn

      thấu mọi thứ. Dưới ánh mắt chăm chú đó, bọn có cảm giác mình quá

      ích kỷ.


      Đôi mắt đen nhạt của Ngải Thiển lấp lánh, nhiều mà chỉ lẳng

      lặng nhìn Vân Chiến, nhìn tới mức lòng dạ bồn chồn, thể ra lời nhẫn tâm.
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :