Chương 025: Bị nhìn trúng
"Này..." Vân Chiến hoảng sợ, sửng sửng sốt sốt, sao tình huống lại chuyển xấu đột ngột thế này?
Nguyệt Ca cười khẽ, từ từ: "Được rồi. Chúng ta thôi." Rồi nhìn về phía Vân Chiến: "Đại sư huynh, Tử Nguyệt môn xin nhờ huynh."
Dứt lời, phất tay áo trắng như tuyết, luồng ánh sáng trắng rực rỡ bao phủ Ngải Thiển. Sau đó, hai người biến mất trước mặt Vân Chiến trong nháy mắt.
Vân Chiến đứng sững tại chỗ trước thay đổi bất ngờ này. Sau lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mử miệng mắng: " bảo thể mà vẫn . Nha đầu chết tiệt kia sao thay đổi nhanh thế?Chẳng may..." Chẳng may, Vân Chiến nghĩ tới đây xoay
ngươi ra ngoài ngay lập tức. phải gọi nhị đệ về nhanh mới được.
Cuồng phong gào thét quanh người, dòng khí thổi mạnh đến mức đau đớn. Ngải Thiển ôm chặt Nguyệt Ca, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn dám mở mắt ra, chỉ sợ bị thứ gì đó thổi vào mắt. Sao lần này lại bay? Chẳng phải trước kia chỉ cần nhoé lên cái là đến chỗ khác sao?
"Lần này mất chút tiền lực nên thể dung thuật di chuyển trong chớp mắt được, đành phải bay theo khí thôi. Muội kiên nhẫn chút." Nguyêt Ca cúi đầu an ủi Ngải Thiển, cố gắng hết sức bảo vệ nàng.
Lần này bọn ho ở giữa bầu trời, dưới chân là núi non ngàn dặm. Nguyệt Ca vẫn ngồi xe lăn, hai tay ôm chặt Ngải Thiển.
Ngải Thiển từ từ nhắm mắt, nhìn tình huống tại, chỉ trông mau sao, mau đến chút, nàng sắp ngất xỉu rồi.
"Được rồi, tới rồi." Tiếng này như tiếng của phật tổ cứu thế vậy.
Ngải Thiển kích động, dụi dụi mắt rồi mờ ra, liền cảm thấy bị bóng râm che phủ. Nàng ngẩng đầu lên thấy khi rừng lớn, bóng cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời, tạo cảm giác vô cùng u.
"Có ổn ?" Nguyệt Ca hỏi Ngải Thiến bằng giọng thanh nhã, bàn tay to vỗ lên lưng nàng.
Ngải Thiến đứng thẳng lên từ trong lòng Nguyệt Ca, nhìn cười ngọt ngào: " sao, quái ở gần đây à?"
"Ừm" Nguyệt Ca dịu dàng lenn tiếng, đôi mắt phượng quét nhìn bốn phía.
Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển đáng giá hoàn cảnh xung quanh. Bonh họ trong ở giữa rừng rậm, xung quanh là đủ mọi loại đại thụ chọc trời và vài bụi cây ẩm thấp. Chỉ hơi khẽ động là tiếng lá cây vang lên lạo xạo dưới chân. Ừm, đúng là có mùi u. Nhưng sao quái lại xuất ? Nàng tới đây gặp tiên, gặp ma, nhưng chưa bao giờ được gặp quái. Chẳng biết có bộ dang thế nào, có phải xấu lắm nhỉ?
Bởi vì rất mong chờ, Ngải Thiển duỗi hẳn cổ ra. Nguyệt Ca thấy buồn cười, nhàng : "Cảm nhận được khí tức của con người, quá lập tức xuật ngay."
"Vậy sao còn chưa ra?" Ngải Thiển chớp chớp đôi mắt đen đen nhạt, tỏ vẻ nghi ngờ.
Vừa xong, liền cảm thấy có làm gió lạ thổi tới, cành cây đung đưa manh mẽ, uốn cong như thuần phụ thứ gì đó.
Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng ngời, đồng tử phải sợ hãi mà mở to, mà là do hưng phấn.
Nguyệt Ca hơi mím môi, ý cười thấp thoáng.
lát sau, gió ngừng thổi, tất cả trở về nguyên trạng. Có bóng dáng mặc đồ xanh léo lên, mái tóc dài chấm đất, khuôn mặt quyến rũ mị hoặc chúng sinh.
"Đây chính là quái." Ngải Thiển thể tin được.
"Rốt cuộc ngươi xuất ." Nguyệt Ca lạnh nhạt nhìn quái mặc quần áo màu xanh.
Lục Y bước lại cách quyến rũ, nở nụ cười mị hoặc, xem như biết Nguyệt Ca tới thu phục mình. "Ngươi là tiên? Toàn thân là khí tinh khiết, dễ dàng."
"Ta là Nguyệt Ca của Tử Nguyệt Môn" Nguyệt Ca tên môi phái.
"Ta là đồ đệ đứng đầu của huynh đấy - Ngải Thiển." Ngải Thiển bỗng tiến lên bước, ngẩng cai đầu, đầy kiêu ngạo.
Lục y chỉ hờ hững liếc qua Ngải Thiển, căn bản xem nàng trong mắt. Đôi mắt mị hoặc chủ nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, đáy mắt loé ánh sang cuồng nhiệt như muốn thiêu đốt .
Ngải Thiển nhìn thấy bực mình. ra nàng cũng chẳng hiểu sao mình muốn tỏ thân phận như thế. Nàng ràng muốn nữ quái trước mắt biết quan hệ thân thiết giữa mình và Nguyệt Ca. Nhưng rất ràng con quái nàng chẳng để nàng vào mắt.
"Tóc của ngươi rất đẹp, ngưoi biết ?" Lục Y tiếp tục bước tới, muốn đến gần Nguyệt Ca, giọng mị hoặc tựa như muốn hớp hồn người!
Nhưng Ngải Thiển nghe xong chỉ thấy chán ghet. Giọng này chướng tai, thế mà cũng dám mở miệng ra chuyện. Nếu là nàng, nàng tình nguyện giả câm.
Nguyệt Ca là tiên có phép thuật suất sắc, tự nhiên có cảm giác gì, tất cả mọi tiếng động khi vào tai cũng chẳng khác nhau cả. Nhưng đó là trước kia, bây giờ cảm thấy giọng của Ngải Thiển rất chi là dễ nghe, khiến người ta thấy rung động như chính con người nàng vậy. Nguyệt Ca nhếch miệng môi, giọng trong veo: "Ta biết chuyện này."
"Rất đẹp, đấy, đây là mái tóc đẹp nhất ta thấy." Vì để người ta tin lời mình, Lục Y cố ý tăng nặng ngữ khí tựa như sương mù mờ ảo, dường như bước vào trạng thái mờ ảo.
"Hừ, nhìn trúng mái tóc Nguyệt nên ngươi muốn thu gom đúng ?" Ngải Thiển hừ lạnh đầy kinh thường, đôi mắt sáng ngời lộ ra kinh bỉ nồng đậm. Con quái này đúng là có sở thích kỳ lạ - thu gom tóc! Sở thích này còn kỳ lạ hơn cả việc nàng thích vơ vét của cải nữa.
"Ta thực muốn lấy mái tóc mỹ lệ này, rất muốn. Nếu như ngày nào ta cũng được vuốt ve mái tóc dài này tốt biết bao!" Giọng như lời thầm, mộng ảo như làm lụa mỏng. Ả dời bước về phía trước.
☞Chương 026☜: Trúng uế độc
Hiếm thấy khi Nguyệt Ca nhíu mày. bỗng cảm thấy quái trước mặt khiến người ta chán ghét. Cảm giác chán ghét nồng đậm lan ra trong lòng.
Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào nữ nhân mỵ này, bỗng nghĩ tới vấn đề, rốt cuộc nó là quái gì?
"Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ả biến ra từ cái gì vậy?" Ngải Thiển cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, hỏi ra lời.
"Là mùi hôi trong núi tích thành." Nguyệt Ca kiên nhẫn, nhắc lại những gì từng .
"A...Mùi hôi gì?" Ngải Thiển giật mình. Nữ tử nhìn mị này lại là do mùi hôi tu luyện mà thành.
"Trái với tự nhiên đều là mùi hôi." Nguyệt Ca nhếch môi, kiên nhẫn giải thích lý do.
Lục Y bên kia dường như hoàn toàn nghe họ chuyện, vẫn tới gần, nhìn bằng đôi mắt say đắm. Ả càng tới gần mùi kỳ lạ người càng đậm, bay vào mũi Ngải Thiển.
"Đây là mùi gì vậy? Trời ơi, sao lại thúi thế?" Ngải Thiển chịu được, bịt mũi nhảy ra xa Lục Y,đôi mày thanh tú nhíu chặt. Mùi này khó ngửi, còn thúi hơn cả đống phân nữa. Chẳng trách Nguyệt Nguyệt ả là do mùi hôi tu luyện thành. Nhưng mà -- nam nhân trước kia ở bên ả như thế nào vậy?
Lục Y vẫn về phía trước như cũ.
Nguyệt Ca cười nhạt nhìn phản ứng khoa trương của Ngải Thiển, phất tay cái, luồng ánh sáng trắng đánh về phía Lục Y, đẹp như cực quang ( tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao).
Lúc này Lục Y mới như tỉnh mộng, ánh mắt lóe lên, phất tay áo ngăn luồng ánh sáng trắng lại. Nó biến ra thành vô số ảo ảnh bồng bềnh xung quanh họ.
Ngải Thiển thấy vô cùng ngạc nhiên. Có cả thuật phân thân, được, nếu nàng cũng có thuật phân thân có thể vơ vét của cải nhiều nơi lúc rồi.
"Sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như thế?" Vô số ảo ảnh của Lục Y giữa trung cùng , vô số đôi môi khi khép khi mở, nhìn là quỷ dị.
Nguyệt Ca gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt hờ hững.
Ngải Thiển nhịn được, : "Sao lại là nhẫn tâm? Ngươi thúi như thế, giữ ngươi lại để gây họa cho người khác à?d♧đ♧L♧q♧đThật thúi quá . Dạ dày của Nguyệt Nguyệt của ta khó chịu rồi đấy." Ngửi thấy mùi này, dạ dày cũng xoắn lại, cuộn lên rồi, buồn nôn. Tuy sau khi ngửi thấy mùi nàng liền bịt mũi nhưng nó khắc sâu trong não, thể xua tan được.
"Sao vậy?" Nguyệt Ca lo lắng nhìn Ngải Thiển.
"Mùi người ả hun muội khó chịu quá." Ngải Thiển dứt khoát dùng tay bịt mũi, tay ôm bụng, ngồi xổm xuống.
"A..." Lúc này, Nguyệt Ca mới tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt nhìn Ngải Thiển lại càng lo lắng hơn: "Mùi người ả là phát ra từ bản thể, trong đó có độc. Xem ra muội trúng độc rồi."
"Cái gì? Muội trúng độc á?" Ngải Thiển vô cùng ngạc nhiên, nâng đôi mắt đen lên nhìn về phía Nguyệt Ca. Sao lại trúng độc chứ? Nhưng nghĩ chút liền biết, mùi này phải là độc cái gì mới là độc? Mùi này còn đáng sợ hơn độc nữa.
"Ha ha ha...Ngươi trúng uế độc của ta rồi." Vô số Lục Y cười mỉm, , vẻ mặt vẫn mị như thế. Mùi hôi có thực thể, mùi của bản thân chính là vũ khí của ả.
Ngải Thiển khá buồn bực, trúng độc quái nào trúng, lại trúng độc này khiến mũi mình chịu đủ hành hạ. Xưa nay cái mũi này chỉ thích ngửi mùi tiền, giờ đây lại phải ngửi cái mùi khiến người ta buồn nôn này. biết nó có chịu tổn hại mà mất khả năng ngửi mùi tiền bạc các loại nữa?
"Đừng lo lắng, sao đâu." Nguyệt Ca giọng an ủi Ngải Thiển.
"Muội biết sao mà." Ngải Thiển hơi uất ức mà nhìn Nguyệt Ca. Nhưng cái bóng ma tâm lý này dễ chữa lành như thế. Hu hu, xem ra phải chữa để ngửi thấy mùi bảo vật nhiều hơn thôi.
Lục Y chẳng những cảm thấy lúng túng khi người ta ghét mùi người mình, mà còn có phần đắc ý, nở nụ cười: "Công tử, nếu chàng theo thiếp thiếp cứu nàng ta."
"Khỏi." Ngải Thiển vươn tay ra, quát lớn, nhất thời quên luôn chuyện bịt mũi lại.
"Tại sao?" Lục Y nhìn Ngải Thiển cách khó hiểu.
Bị nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, Ngải Thiển cảm thấy hơi mất tự nhiên, thanh thanh giọng, : "Ta thà rằng bị trúng độc cũng để Nguyệt Nguyệt theo ngươi. Ngươi biến thái." Sở thích biến thái, mùi biến thái, cái gì cũng biến thái cả. Nàng nghe kể về đủ loại quái nhưng chưa từng nghe kể về quái ô uế.
"Ha ha..." Lục Y nở nụ cười kiều mị.
Ngải Thiển liên hệ dáng vẻ kiều mị với mùi hương khiến người ta buồn nôn vô cùng kia, nhất thời cảm thấy dạ dày cuộn lên.
Thấy dáng vẻ khó chịu của Ngải Thiển,Nguyệt Ca chắp hai tay trước ngực, luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy . Ánh sáng nhìn như nhu hòa tỏa ra bốn phía, bắn về phía Lục Y, bao lấy ả ta.
Ngay lập tức, vô số Lục Y tan , sương mù lượn lờ. Giữa trung chỉ còn bản thể của Lục Y bồng bềnh cách vững vàng.
" tàn nhẫn!" Ánh mắt Lục Y có phần ai oán nhưng sau đó luồng ánh sáng xanh chói mắt liền bay tới.
Nguyệt Ca nhàng nâng tay áo hóa giải, Lục Y nhanh chóng đổi mục tiêu, luồng ánh sáng xanh bắn thẳng tới phía Ngải Thiển.
Ra tay với nha đầu! Đôi mắt bình tĩnh của Nguyệt Ca trầm xuống, luồng ánh sáng trắng càng nhanh hơn. Lúc này thể giữ lại được, phải sử dụng tiên pháp hàng thượng thừa nhất. Lục Y liền biến mất như làn khói, để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng, kịp tiếng nào bị biến mất. Xung quanh yên lặng lại, lá rơi xào xạc.
Nguyệt Ca nhìn kông khí phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, khôi phục lại trạng thái gợn sóng. Vốn định độ hóa (siêu độ) cho ả, để ả có cơ hội luân hồi nhưng ả lại trực tiếp ra tay với nha đầu, vậy cũng đừng trách khiến ả tan thành mây khói, vĩnh viễn thể luân hồi.
Ngải Thiển ngồi xổm ở đó, hoàn toàn biết ý nghĩa sâu xa trong kích vừa rồi. Nàng chỉ thấy Lục Y thoáng cái liền biến mất khỏi tò mò, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, quái chết rồi à?"
"Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, lập tức vẫy tay với Ngải Thiển: "Lại đây."
Ngải Thiển chạy ngay về phía Nguyệt Ca, ngồi xổm xuống trước mặt , hơi ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt : " quái này đáng ghét. Sao lại thúi thế chứ? Hu hu, muội thà chịu vài đao cũng muốn ngửi thấy mùi này."
" gì vậy?" Nguyệt Ca vươn tay phủ lên đầu Ngải Thiển, luồng khói màu bạc bay lên đỉnh đầu nàng.
Chỉ chốc lát sau, Ngải Thiển liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, cái mùi khiến người ta buồn nôn dường như cũng phai , còn quẩn quanh nơi chóp mũi nữa.
Chờ Nguyệt Ca thu tay về, Ngải Thiển mới hỏi: "Vừa nãy huynh làm gì với muội vậy? Sao muội lại thấy thoải mái hơn rất nhiều nhỉ? ngửi thấy cái mùi ghê tớm kia cũng cảm thấy khó chịu nữa."
"Ta chỉ trừ bỏ uế độc thay muội thôi." Nguyệt Ca cười khẽ, vươn tay xoa xoa tóc Ngải Thiển.
Động tác chiều nàykhiến người Ngải Thiển cứng đờ, mất tự nhiên ngày thường ngay lập tức, hơi bối rối mà nhìn Nguyệt Ca.
"Được rồi. Chúng ta về ." Nguyệt Ca chuyển xe lăn, giọng .
"Trở về?" Ngải Thiển ngẩn người. "Đây là đâu? Có xa núi Tử Nguyệt lắm ?"
Last edited by a moderator: 8/11/14