1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      hjhj đáng quá đến bảo vật là quên trời quên đất luôn :v tks nàng nha

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 025: Bị nhìn trúng

      "Này..." Vân Chiến hoảng sợ, sửng sửng sốt sốt, sao tình huống lại chuyển xấu đột ngột thế này?

      Nguyệt Ca cười khẽ, từ từ: "Được rồi. Chúng ta thôi." Rồi nhìn về phía Vân Chiến: "Đại sư huynh, Tử Nguyệt môn xin nhờ huynh."

      Dứt lời, phất tay áo trắng như tuyết, luồng ánh sáng trắng rực rỡ bao phủ Ngải Thiển. Sau đó, hai người biến mất trước mặt Vân Chiến trong nháy mắt.

      Vân Chiến đứng sững tại chỗ trước thay đổi bất ngờ này. Sau lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mử miệng mắng: " bảo thể mà vẫn . Nha đầu chết tiệt kia sao thay đổi nhanh thế?Chẳng may..." Chẳng may, Vân Chiến nghĩ tới đây xoay

      ngươi ra ngoài ngay lập tức. phải gọi nhị đệ về nhanh mới được.

      Cuồng phong gào thét quanh người, dòng khí thổi mạnh đến mức đau đớn. Ngải Thiển ôm chặt Nguyệt Ca, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn dám mở mắt ra, chỉ sợ bị thứ gì đó thổi vào mắt. Sao lần này lại bay? Chẳng phải trước kia chỉ cần nhoé lên cái là đến chỗ khác sao?

      "Lần này mất chút tiền lực nên thể dung thuật di chuyển trong chớp mắt được, đành phải bay theo khí thôi. Muội kiên nhẫn chút." Nguyêt Ca cúi đầu an ủi Ngải Thiển, cố gắng hết sức bảo vệ nàng.

      Lần này bọn ho ở giữa bầu trời, dưới chân là núi non ngàn dặm. Nguyệt Ca vẫn ngồi xe lăn, hai tay ôm chặt Ngải Thiển.

      Ngải Thiển từ từ nhắm mắt, nhìn tình huống tại, chỉ trông mau sao, mau đến chút, nàng sắp ngất xỉu rồi.

      "Được rồi, tới rồi." Tiếng này như tiếng của phật tổ cứu thế vậy.

      Ngải Thiển kích động, dụi dụi mắt rồi mờ ra, liền cảm thấy bị bóng râm che phủ. Nàng ngẩng đầu lên thấy khi rừng lớn, bóng cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời, tạo cảm giác vô cùng u.

      "Có ổn ?" Nguyệt Ca hỏi Ngải Thiến bằng giọng thanh nhã, bàn tay to vỗ lên lưng nàng.

      Ngải Thiến đứng thẳng lên từ trong lòng Nguyệt Ca, nhìn cười ngọt ngào: " sao, quái ở gần đây à?"

      "Ừm" Nguyệt Ca dịu dàng lenn tiếng, đôi mắt phượng quét nhìn bốn phía.

      Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển đáng giá hoàn cảnh xung quanh. Bonh họ trong ở giữa rừng rậm, xung quanh là đủ mọi loại đại thụ chọc trời và vài bụi cây ẩm thấp. Chỉ hơi khẽ động là tiếng lá cây vang lên lạo xạo dưới chân. Ừm, đúng là có mùi u. Nhưng sao quái lại xuất ? Nàng tới đây gặp tiên, gặp ma, nhưng chưa bao giờ được gặp quái. Chẳng biết có bộ dang thế nào, có phải xấu lắm nhỉ?

      Bởi vì rất mong chờ, Ngải Thiển duỗi hẳn cổ ra. Nguyệt Ca thấy buồn cười, nhàng : "Cảm nhận được khí tức của con người, quá lập tức xuật ngay."

      "Vậy sao còn chưa ra?" Ngải Thiển chớp chớp đôi mắt đen đen nhạt, tỏ vẻ nghi ngờ.

      Vừa xong, liền cảm thấy có làm gió lạ thổi tới, cành cây đung đưa manh mẽ, uốn cong như thuần phụ thứ gì đó.

      Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng ngời, đồng tử phải sợ hãi mà mở to, mà là do hưng phấn.

      Nguyệt Ca hơi mím môi, ý cười thấp thoáng.

      lát sau, gió ngừng thổi, tất cả trở về nguyên trạng. Có bóng dáng mặc đồ xanh léo lên, mái tóc dài chấm đất, khuôn mặt quyến rũ mị hoặc chúng sinh.

      "Đây chính là quái." Ngải Thiển thể tin được.

      "Rốt cuộc ngươi xuất ." Nguyệt Ca lạnh nhạt nhìn quái mặc quần áo màu xanh.

      Lục Y bước lại cách quyến rũ, nở nụ cười mị hoặc, xem như biết Nguyệt Ca tới thu phục mình. "Ngươi là tiên? Toàn thân là khí tinh khiết, dễ dàng."

      "Ta là Nguyệt Ca của Tử Nguyệt Môn" Nguyệt Ca tên môi phái.

      "Ta là đồ đệ đứng đầu của huynh đấy - Ngải Thiển." Ngải Thiển bỗng tiến lên bước, ngẩng cai đầu, đầy kiêu ngạo.

      Lục y chỉ hờ hững liếc qua Ngải Thiển, căn bản xem nàng trong mắt. Đôi mắt mị hoặc chủ nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, đáy mắt loé ánh sang cuồng nhiệt như muốn thiêu đốt .

      Ngải Thiển nhìn thấy bực mình. ra nàng cũng chẳng hiểu sao mình muốn tỏ thân phận như thế. Nàng ràng muốn nữ quái trước mắt biết quan hệ thân thiết giữa mình và Nguyệt Ca. Nhưng rất ràng con quái nàng chẳng để nàng vào mắt.

      "Tóc của ngươi rất đẹp, ngưoi biết ?" Lục Y tiếp tục bước tới, muốn đến gần Nguyệt Ca, giọng mị hoặc tựa như muốn hớp hồn người!

      Nhưng Ngải Thiển nghe xong chỉ thấy chán ghet. Giọng này chướng tai, thế mà cũng dám mở miệng ra chuyện. Nếu là nàng, nàng tình nguyện giả câm.

      Nguyệt Ca là tiên có phép thuật suất sắc, tự nhiên có cảm giác gì, tất cả mọi tiếng động khi vào tai cũng chẳng khác nhau cả. Nhưng đó là trước kia, bây giờ cảm thấy giọng của Ngải Thiển rất chi là dễ nghe, khiến người ta thấy rung động như chính con người nàng vậy. Nguyệt Ca nhếch miệng môi, giọng trong veo: "Ta biết chuyện này."

      "Rất đẹp, đấy, đây là mái tóc đẹp nhất ta thấy." Vì để người ta tin lời mình, Lục Y cố ý tăng nặng ngữ khí tựa như sương mù mờ ảo, dường như bước vào trạng thái mờ ảo.

      "Hừ, nhìn trúng mái tóc Nguyệt nên ngươi muốn thu gom đúng ?" Ngải Thiển hừ lạnh đầy kinh thường, đôi mắt sáng ngời lộ ra kinh bỉ nồng đậm. Con quái này đúng là có sở thích kỳ lạ - thu gom tóc! Sở thích này còn kỳ lạ hơn cả việc nàng thích vơ vét của cải nữa.

      "Ta thực muốn lấy mái tóc mỹ lệ này, rất muốn. Nếu như ngày nào ta cũng được vuốt ve mái tóc dài này tốt biết bao!" Giọng như lời thầm, mộng ảo như làm lụa mỏng. Ả dời bước về phía trước.


      ☞Chương 026☜: Trúng uế độc



      Hiếm thấy khi Nguyệt Ca nhíu mày. bỗng cảm thấy quái trước mặt khiến người ta chán ghét. Cảm giác chán ghét nồng đậm lan ra trong lòng.

      Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào nữ nhân mỵ này, bỗng nghĩ tới vấn đề, rốt cuộc nó là quái gì?

      "Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ả biến ra từ cái gì vậy?" Ngải Thiển cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, hỏi ra lời.

      "Là mùi hôi trong núi tích thành." Nguyệt Ca kiên nhẫn, nhắc lại những gì từng .

      "A...Mùi hôi gì?" Ngải Thiển giật mình. Nữ tử nhìn mị này lại là do mùi hôi tu luyện mà thành.

      "Trái với tự nhiên đều là mùi hôi." Nguyệt Ca nhếch môi, kiên nhẫn giải thích lý do.

      Lục Y bên kia dường như hoàn toàn nghe họ chuyện, vẫn tới gần, nhìn bằng đôi mắt say đắm. Ả càng tới gần mùi kỳ lạ người càng đậm, bay vào mũi Ngải Thiển.

      "Đây là mùi gì vậy? Trời ơi, sao lại thúi thế?" Ngải Thiển chịu được, bịt mũi nhảy ra xa Lục Y,đôi mày thanh tú nhíu chặt. Mùi này khó ngửi, còn thúi hơn cả đống phân nữa. Chẳng trách Nguyệt Nguyệt ả là do mùi hôi tu luyện thành. Nhưng mà -- nam nhân trước kia ở bên ả như thế nào vậy?

      Lục Y vẫn về phía trước như cũ.

      Nguyệt Ca cười nhạt nhìn phản ứng khoa trương của Ngải Thiển, phất tay cái, luồng ánh sáng trắng đánh về phía Lục Y, đẹp như cực quang ( tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao).

      Lúc này Lục Y mới như tỉnh mộng, ánh mắt lóe lên, phất tay áo ngăn luồng ánh sáng trắng lại. Nó biến ra thành vô số ảo ảnh bồng bềnh xung quanh họ.

      Ngải Thiển thấy vô cùng ngạc nhiên. Có cả thuật phân thân, được, nếu nàng cũng có thuật phân thân có thể vơ vét của cải nhiều nơi lúc rồi.

      "Sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như thế?" Vô số ảo ảnh của Lục Y giữa trung cùng , vô số đôi môi khi khép khi mở, nhìn là quỷ dị.

      Nguyệt Ca gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt hờ hững.

      Ngải Thiển nhịn được, : "Sao lại là nhẫn tâm? Ngươi thúi như thế, giữ ngươi lại để gây họa cho người khác à?d♧đ♧L♧q♧đThật thúi quá . Dạ dày của Nguyệt Nguyệt của ta khó chịu rồi đấy." Ngửi thấy mùi này, dạ dày cũng xoắn lại, cuộn lên rồi, buồn nôn. Tuy sau khi ngửi thấy mùi nàng liền bịt mũi nhưng nó khắc sâu trong não, thể xua tan được.

      "Sao vậy?" Nguyệt Ca lo lắng nhìn Ngải Thiển.

      "Mùi người ả hun muội khó chịu quá." Ngải Thiển dứt khoát dùng tay bịt mũi, tay ôm bụng, ngồi xổm xuống.

      "A..." Lúc này, Nguyệt Ca mới tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt nhìn Ngải Thiển lại càng lo lắng hơn: "Mùi người ả là phát ra từ bản thể, trong đó có độc. Xem ra muội trúng độc rồi."

      "Cái gì? Muội trúng độc á?" Ngải Thiển vô cùng ngạc nhiên, nâng đôi mắt đen lên nhìn về phía Nguyệt Ca. Sao lại trúng độc chứ? Nhưng nghĩ chút liền biết, mùi này phải là độc cái gì mới là độc? Mùi này còn đáng sợ hơn độc nữa.

      "Ha ha ha...Ngươi trúng uế độc của ta rồi." Vô số Lục Y cười mỉm, , vẻ mặt vẫn mị như thế. Mùi hôi có thực thể, mùi của bản thân chính là vũ khí của ả.

      Ngải Thiển khá buồn bực, trúng độc quái nào trúng, lại trúng độc này khiến mũi mình chịu đủ hành hạ. Xưa nay cái mũi này chỉ thích ngửi mùi tiền, giờ đây lại phải ngửi cái mùi khiến người ta buồn nôn này. biết nó có chịu tổn hại mà mất khả năng ngửi mùi tiền bạc các loại nữa?

      "Đừng lo lắng, sao đâu." Nguyệt Ca giọng an ủi Ngải Thiển.

      "Muội biết sao mà." Ngải Thiển hơi uất ức mà nhìn Nguyệt Ca. Nhưng cái bóng ma tâm lý này dễ chữa lành như thế. Hu hu, xem ra phải chữa để ngửi thấy mùi bảo vật nhiều hơn thôi.

      Lục Y chẳng những cảm thấy lúng túng khi người ta ghét mùi người mình, mà còn có phần đắc ý, nở nụ cười: "Công tử, nếu chàng theo thiếp thiếp cứu nàng ta."

      "Khỏi." Ngải Thiển vươn tay ra, quát lớn, nhất thời quên luôn chuyện bịt mũi lại.

      "Tại sao?" Lục Y nhìn Ngải Thiển cách khó hiểu.

      Bị nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, Ngải Thiển cảm thấy hơi mất tự nhiên, thanh thanh giọng, : "Ta thà rằng bị trúng độc cũng để Nguyệt Nguyệt theo ngươi. Ngươi biến thái." Sở thích biến thái, mùi biến thái, cái gì cũng biến thái cả. Nàng nghe kể về đủ loại quái nhưng chưa từng nghe kể về quái ô uế.

      "Ha ha..." Lục Y nở nụ cười kiều mị.

      Ngải Thiển liên hệ dáng vẻ kiều mị với mùi hương khiến người ta buồn nôn vô cùng kia, nhất thời cảm thấy dạ dày cuộn lên.

      Thấy dáng vẻ khó chịu của Ngải Thiển,Nguyệt Ca chắp hai tay trước ngực, luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy . Ánh sáng nhìn như nhu hòa tỏa ra bốn phía, bắn về phía Lục Y, bao lấy ả ta.

      Ngay lập tức, vô số Lục Y tan , sương mù lượn lờ. Giữa trung chỉ còn bản thể của Lục Y bồng bềnh cách vững vàng.

      " tàn nhẫn!" Ánh mắt Lục Y có phần ai oán nhưng sau đó luồng ánh sáng xanh chói mắt liền bay tới.

      Nguyệt Ca nhàng nâng tay áo hóa giải, Lục Y nhanh chóng đổi mục tiêu, luồng ánh sáng xanh bắn thẳng tới phía Ngải Thiển.

      Ra tay với nha đầu! Đôi mắt bình tĩnh của Nguyệt Ca trầm xuống, luồng ánh sáng trắng càng nhanh hơn. Lúc này thể giữ lại được, phải sử dụng tiên pháp hàng thượng thừa nhất. Lục Y liền biến mất như làn khói, để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng, kịp tiếng nào bị biến mất. Xung quanh yên lặng lại, lá rơi xào xạc.

      Nguyệt Ca nhìn kông khí phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, khôi phục lại trạng thái gợn sóng. Vốn định độ hóa (siêu độ) cho ả, để ả có cơ hội luân hồi nhưng ả lại trực tiếp ra tay với nha đầu, vậy cũng đừng trách khiến ả tan thành mây khói, vĩnh viễn thể luân hồi.

      Ngải Thiển ngồi xổm ở đó, hoàn toàn biết ý nghĩa sâu xa trong kích vừa rồi. Nàng chỉ thấy Lục Y thoáng cái liền biến mất khỏi tò mò, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, quái chết rồi à?"

      "Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, lập tức vẫy tay với Ngải Thiển: "Lại đây."

      Ngải Thiển chạy ngay về phía Nguyệt Ca, ngồi xổm xuống trước mặt , hơi ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt : " quái này đáng ghét. Sao lại thúi thế chứ? Hu hu, muội thà chịu vài đao cũng muốn ngửi thấy mùi này."

      " gì vậy?" Nguyệt Ca vươn tay phủ lên đầu Ngải Thiển, luồng khói màu bạc bay lên đỉnh đầu nàng.

      Chỉ chốc lát sau, Ngải Thiển liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, cái mùi khiến người ta buồn nôn dường như cũng phai , còn quẩn quanh nơi chóp mũi nữa.

      Chờ Nguyệt Ca thu tay về, Ngải Thiển mới hỏi: "Vừa nãy huynh làm gì với muội vậy? Sao muội lại thấy thoải mái hơn rất nhiều nhỉ? ngửi thấy cái mùi ghê tớm kia cũng cảm thấy khó chịu nữa."

      "Ta chỉ trừ bỏ uế độc thay muội thôi." Nguyệt Ca cười khẽ, vươn tay xoa xoa tóc Ngải Thiển.

      Động tác chiều nàykhiến người Ngải Thiển cứng đờ, mất tự nhiên ngày thường ngay lập tức, hơi bối rối mà nhìn Nguyệt Ca.

      "Được rồi. Chúng ta về ." Nguyệt Ca chuyển xe lăn, giọng .

      "Trở về?" Ngải Thiển ngẩn người. "Đây là đâu? Có xa núi Tử Nguyệt lắm ?"
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☞Chương 026☜: Trúng uế độc







      Hiếm thấy khi Nguyệt Ca nhíu mày. bỗng cảm thấy quái trước mặt khiến người ta chán ghét. Cảm giác chán ghét nồng đậm lan ra trong lòng.



      Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào nữ nhân mỵ này, bỗng nghĩ tới vấn đề, rốt cuộc nó là quái gì?



      "Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ả biến ra từ cái gì vậy?" Ngải Thiển cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, hỏi ra lời.



      "Là mùi hôi trong núi tích thành." Nguyệt Ca kiên nhẫn, nhắc lại những gì từng .





      "A...Mùi hôi gì?" Ngải Thiển giật mình. Nữ tử nhìn mị này lại là do mùi hôi tu luyện mà thành.



      "Trái với tự nhiên đều là mùi hôi." Nguyệt Ca nhếch môi, kiên nhẫn giải thích lý do.



      Lục Y bên kia dường như hoàn toàn nghe họ chuyện, vẫn tới gần, nhìn bằng đôi mắt say đắm. Ả càng tới gần mùi kỳ lạ người càng đậm, bay vào mũi Ngải Thiển.



      "Đây là mùi gì vậy? Trời ơi, sao lại thúi thế?" Ngải Thiển chịu được, bịt mũi nhảy ra xa Lục Y,d✳đ✳L✳q✳đđôi mày thanh tú nhíu chặt. Mùi này khó ngửi, còn thúi hơn cả đống phân nữa. Chẳng trách Nguyệt Nguyệt ả là do mùi hôi tu luyện thành. Nhưng mà -- nam nhân trước kia ở bên ả như thế nào vậy?



      Lục Y vẫn về phía trước như cũ.



      Nguyệt Ca cười nhạt nhìn phản ứng khoa trương của Ngải Thiển, phất tay cái, luồng ánh sáng trắng đánh về phía Lục Y, đẹp như cực quang ( tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao).



      Lúc này Lục Y mới như tỉnh mộng, ánh mắt lóe lên, phất tay áo ngăn luồng ánh sáng trắng lại. Nó biến ra thành vô số ảo ảnh bồng bềnh xung quanh họ.



      Ngải Thiển thấy vô cùng ngạc nhiên. Có cả thuật phân thân, được, nếu nàng cũng có thuật phân thân có thể vơ vét của cải nhiều nơi lúc rồi.



      "Sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như thế?" Vô số ảo ảnh của Lục Y giữa trung cùng , vô số đôi môi khi khép khi mở, nhìn là quỷ dị.



      Nguyệt Ca gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt hờ hững.



      Ngải Thiển nhịn được, : "Sao lại là nhẫn tâm? Ngươi thúi như thế, giữ ngươi lại để gây họa cho người khác à? thúi quá . Dạ dày của Nguyệt Nguyệt của ta khó chịu rồi đấy." Ngửi thấy mùi này, dạ dày cũng xoắn lại, cuộn lên rồi, buồn nôn. Tuy sau khi ngửi thấy mùi nàng liền bịt mũi nhưng nó khắc sâu trong não, thể xua tan được.



      "Sao vậy?" Nguyệt Ca lo lắng nhìn Ngải Thiển.



      "Mùi người ả hun muội khó chịu quá." Ngải Thiển dứt khoát dùng tay bịt mũi, tay ôm bụng, ngồi xổm xuống.



      "A..." Lúc này, Nguyệt Ca mới tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt nhìn Ngải Thiển lại càng lo lắng hơn: "Mùi người ả là phát ra từ bản thể, trong đó có độc. Xem ra muội trúng độc rồi."



      "Cái gì? Muội trúng độc á?" Ngải Thiển vô cùng ngạc nhiên, nâng đôi mắt đen lên nhìn về phía Nguyệt Ca. Sao lại trúng độc chứ? Nhưng nghĩ chút liền biết, mùi này phải là độc cái gì mới là độc? Mùi này còn đáng sợ hơn độc nữa.



      "Ha ha ha...Ngươi trúng uế độc của ta rồi." Vô số Lục Y cười mỉm, , vẻ mặt vẫn mị như thế. Mùi hôi có thực thể, mùi của bản thân chính là vũ khí của ả.



      Ngải Thiển khá buồn bực, trúng độc quái nào trúng, lại trúng độc này khiến mũi mình chịu đủ hành hạ. Xưa nay cái mũi này chỉ thích ngửi mùi tiền, giờ đây lại phải ngửi cái mùi khiến người ta buồn nôn này. biết nó có chịu tổn hại mà mất khả năng ngửi mùi tiền bạc các loại nữa?



      "Đừng lo lắng, sao đâu." Nguyệt Ca giọng an ủi Ngải Thiển.



      "Muội biết sao mà." Ngải Thiển hơi uất ức mà nhìn Nguyệt Ca. Nhưng cái bóng ma tâm lý này dễ chữa lành như thế. Hu hu, xem ra phải chữa để ngửi thấy mùi bảo vật nhiều hơn thôi.



      Lục Y chẳng những cảm thấy lúng túng khi người ta ghét mùi người mình, mà còn có phần đắc ý, nở nụ cười: "Công tử, nếu chàng theo thiếp thiếp cứu nàng ta."



      "Khỏi." Ngải Thiển vươn tay ra, quát lớn, nhất thời quên luôn chuyện bịt mũi lại.



      "Tại sao?" Lục Y nhìn Ngải Thiển cách khó hiểu.



      Bị nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, Ngải Thiển cảm thấy hơi mất tự nhiên, thanh thanh giọng, : "Ta thà rằng bị trúng độc cũng để Nguyệt Nguyệt theo ngươi. Ngươi biến thái." Sở thích biến thái, mùi biến thái, cái gì cũng biến thái cả. Nàng nghe kể về đủ loại quái nhưng chưa từng nghe kể về quái ô uế.



      "Ha ha..." Lục Y nở nụ cười kiều mị.



      Ngải Thiển liên hệ dáng vẻ kiều mị với mùi hương khiến người ta buồn nôn vô cùng kia, nhất thời cảm thấy dạ dày cuộn lên.



      Thấy dáng vẻ khó chịu của Ngải Thiển, Nguyệt Ca chắp hai tay trước ngực, luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy . Ánh sáng nhìn như nhu hòa tỏa ra bốn phía, bắn về phía Lục Y, bao lấy ả ta.



      Ngay lập tức, vô số Lục Y tan , sương mù lượn lờ. Giữa trung chỉ còn bản thể của Lục Y bồng bềnh cách vững vàng.



      " tàn nhẫn!" Ánh mắt Lục Y có phần ai oán nhưng sau đó luồng ánh sáng xanh chói mắt liền bay tới.



      Nguyệt Ca nhàng nâng tay áo hóa giải, Lục Y nhanh chóng đổi mục tiêu, luồng ánh sáng xanh bắn thẳng tới phía Ngải Thiển.



      Ra tay với nha đầu! Đôi mắt bình tĩnh của Nguyệt Ca trầm xuống, luồng ánh sáng trắng càng nhanh hơn. Lúc này thể giữ lại được, phải sử dụng tiên pháp hàng thượng thừa nhất. Lục Y liền biến mất như làn khói, để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng, kịp tiếng nào bị biến mất. Xung quanh yên lặng lại, lá rơi xào xạc.



      Nguyệt Ca nhìn kông khí phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, khôi phục lại trạng thái gợn sóng. Vốn định độ hóa (siêu độ) cho ả, để ả có cơ hội luân hồi nhưng ả lại trực tiếp ra tay với nha đầu, vậy cũng đừng trách khiến ả tan thành mây khói, vĩnh viễn thể luân hồi.



      Ngải Thiển ngồi xổm ở đó, hoàn toàn biết ý nghĩa sâu xa trong kích vừa rồi. Nàng chỉ thấy Lục Y thoáng cái liền biến mất khỏi tò mò, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, quái chết rồi à?"



      "Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, lập tức vẫy tay với Ngải Thiển: "Lại đây."



      Ngải Thiển chạy ngay về phía Nguyệt Ca, ngồi xổm xuống trước mặt , hơi ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt : " quái này đáng ghét. Sao lại thúi thế chứ? Hu hu, muội thà chịu vài đao cũng muốn ngửi thấy mùi này."



      " gì vậy?" Nguyệt Ca vươn tay phủ lên đầu Ngải Thiển, luồng khói màu bạc bay lên đỉnh đầu nàng.



      Chỉ chốc lát sau, Ngải Thiển liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, cái mùi khiến người ta buồn nôn dường như cũng phai , còn quẩn quanh nơi chóp mũi nữa.



      Chờ Nguyệt Ca thu tay về, Ngải Thiển mới hỏi: "Vừa nãy huynh làm gì với muội vậy? Sao muội lại thấy thoải mái hơn rất nhiều nhỉ? ngửi thấy cái mùi ghê tởm kia cũng cảm thấy khó chịu nữa."



      "Ta chỉ trừ bỏ uế độc thay muội thôi." Nguyệt Ca cười khẽ, vươn tay xoa xoa tóc Ngải Thiển.



      Động tác chiều này khiến người Ngải Thiển cứng đờ, mất tự nhiên ngày thường ngay lập tức, hơi bối rối mà nhìn Nguyệt Ca.



      "Được rồi. Chúng ta về ." Nguyệt Ca chuyển xe lăn, giọng .



      "Trở về?" Ngải Thiển ngẩn người. "Đây là đâu? Có xa núi Tử Nguyệt lắm ?"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ★Chương 027★: Trấn Tây Lâm





      "Đây là phía tây Hiên Viên, cách đây xa có trấn . Những người bị hại đều ở đó."



      "Trấn này tên là gì?" Ngải Thiển dứt khoát ngồi xổm xuống, chống hai tay lên đùi Nguyệt Ca, ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời lóe lên. Giọng nàng trong trẻo du dương như tiếng chim vàng hót buổi bình minh.



      "Trấn Tây Lâm." Giọng Nguyệt Ca hơi lạ, ngón tay run run. Đùi vốn có cảm giác, sao trong khoảnh khắc Ngải Thiển tay Ngải Thiển chạm vào lại có cảm giác tê dại truyền tới, đánh thẳng vào trái tim khiến nó đập lỡ nhịp vậy?



      Ngải Thiển phát ra điều bất thường của Nguyệt Ca, còn thay đổi tư thế để mình có thể dựa vào thoải mái hơn, hỏi tiếp: "Trong trấn có bảo bối gì nhỉ? Chúng ta xem thử nhé?"



      "Người trong trấn đều sống nhờ nghề săn." Nguyệt Ca nhịn cảm giác muốn bật cười xuống. Nhờ những lời này của Ngải Thiển mà cảm giác khác thường của tan trong nháy mắt.



      "Có phải săn trong này ?" Đôi mắt sáng của Ngải Thiển lóe lên, đại não bắt đầu hoạt động.



      "Ừ." Hơi gật đầu.



      Chẳng trách. Điều này có thể giải thích tại sao nam nhân lại bị hại. Nhất định là bị quái ô uế đánh lúc săn rồi. Nhưng -- "Bọn họ biết ở đây có quái à? Sao vẫn quay lại?"



      Nguyệt Ca khẽ nhíu mày, cười khẽ, : "Biết sao? Muốn sống sót bọn họ nhất định phải tới đây săn thú. Họ còn nhà già trẻ phải nuôi mà."



      "Ừm." Ngải Thiển cau mày. Từ nàng sống trong cuộc sống đầy đủ sung túc nên thể giải thích được tại sao biết có nguy hiểm mà còn làm? Nguyệt Ca khẽ thở dài, vươn tay sờ sờ đầu Ngải Thiển, : "Muội muốn tới trấn xem thử chúng ta thôi. Ở đây cách Tử Nguyệt môn chúng ta rất xa. Triều đại Hiên Viên phân thành Đông Tây Nam Bắc - bốn Hiên Viên, Tử Nguyệt môn nằm núi Tử Nguyệt thuộc phía đông Hiên Viên, mà đây là ở tây Hiên Viên. Muội thử nghĩ xem có xa ?"



      "Xa!" Ngải Thiển gật đầu mạnh, ở phía đông, ở phía tây, phải xa bình thường.



      "Đúng vậy. Chúng ta tới trấn thôi." Nguyệt Ca phất tay áo, di chuyển tức thời khỏi chỗ này.



      giây sau, Ngải Thiển liền phát ra chỗ mình đứng thay đổi. Phía trước có tiếng động ồn ào truyền tới. cánh cửa đỏ chói cao vút đứng sừng sững tựa như cổng thành, có ba chữ "Trấn Tây Lâm" cực to cứng cáp, hai bên có binh lính cầm thương, mặc khôi giáp đứng canh.



      "A! Trấn này có ? Sao nhìn như cửa thành vậy?" Ngải Thiển kinh ngạc thôi.



      "Tất cả trấn đều như thế, sao chứ?" Nguyệt Ca ngước mắt, ánh mắt hờ hững mang đầy nghi ngờ. Trấn theo lời là cực kỳ bình thường, sao nha đầu này lại thấy lạ?



      "À...Là do muội nghĩ nhiều." Ngải Thiển thu hồi ánh mắt lập tức. Sao có thể lấy hiểu biết trước kia mà đánh giá thế giới này được?



      "Ha ha..." Nguyệt Ca cười khẽ, thêm gì nữa.



      "Được rồi, chúng ta vào thôi." Ngải Thiển ra phía sau Nguyệt Ca đẩy xe lăn cho .



      Hai người chậm rãi tiêu sái bước tới cổng thành. Hai binh lính canh giữ vừa thấy hai người liền trợn mắt há hốc mồm. Đồng tính đẩy nhau nhưng khi bọn họ vừa thấy Nguyệt Ca bị ánh sáng từ người thu hút, bất tri bất giác bị hạ gục. Đây có phải nam nhân ? Dung mạo như tiên giáng trần, khí chất cũng như thế. Bọn họ gặp được thần tiên sao?



      chỉ có hai binh lính dại ra, quên trách nhiệm phải kiểm tra người ra vào mà cả những người qua, nhìn thấy Nguyệt Ca đều kinh ngạc như thế. Bọn họ ào ào dừng bước lại, quên mất chuyện mình phải làm.



      Mặt Nguyệt Ca vẫn bình tĩnh, hề mất tự nhiên bởi cái nhìn chăm chú của người khác, dường như bọn họ lọt vào mắt .



      Ngải Thiển thích chút nào. Vì sao những người này chỉ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Nguyệt Nguyệt? Nàng cũng là tiểu mỹ nữ đáng đấy. Tuy đúng là Nguyệt Nguyệt đủ đẹp nhưng nàng cũng có chút nhan sắc chứ bộ? Sao lại nhìn nàng?



      qua lính canh cổng thành cách thuận lợi nhưng Ngải Thiển vẫn nhịn được mà hung hăng trừng mắt với họ, đồ gia hỏa có mắt tròng.



      Hai mắt binh lính vẫn dại ra, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm.



      ❖Chương 028❖: Tửu lâu Song Hồng





      Hai bên đều là những ngôi nhà tầng xây bằng gỗ, trước nhà bày đủ loại hàng hóa. Nhóm người bán hàng rong lớn tiếng quảng cáo cho hàng hóa của mình.



      Người qua người lại tấp nập đường, hơn nửa là mặc quần áo bằng vải thô, ngẫu nhiên cũng có người mặc đồ bằng gấm lộng lẫy. Từ đó có thể thấy đây chỉ là trấn bình thường, sầm uất như những trấn lớn.



      Rất nhiều người khi nhìn thấy Ngải Thiển và Nguyệt Ca đều dừng chân do bị kinh ngạc. Thỉnh thoảng còn có tiếng bàn tán truyền tới.



      Ngải Thiển biết bọn họ ngạc nhiên về Nguyệt Ca. Nơi thế này lại có người có phong thái thần tiên xuất , sao lại kích động cho được? Hai chân bị tật, ngồi xe lăn sao? thể che lấp tao nhã người. mà mình, tuy xinh đẹp động lòng người, có vài phần sắc đẹp nhưng vẫn còn cách mỹ nhân tuyệt thế rất xa. Quả là dễ khiến người ta có cảm giác kinh ngạc.



      Tuy người qua đường ngạc nhiên nhưng ai dám đường đột tiến lên, chỉ nhìn từ xa. Thần tiên như thế bọn họ thể khinh nhờn được.



      Lại tiếp, trong hàng kiến trúc bằng gỗ lầu liền xuất tửu lâu hai tầng tạo cảm giác đột ngột. Trước tửu lâu có hai con sư tử bằng đá nửa ngồi rất oai phong. Hai bên cửa chính treo đèn lồng màu đỏ, ở giữa có ba chữ "Song Hồng lâu" lớn.



      Sao lại có cái tên lạ như thế? Ngải Thiển ngẩng đầu nhìn, cảm thấy hoang mang.



      "Vào xem là biết ngay thôi." Giọng trong như ngọc của Nguyệt Ca bỗng vang lên.



      "Được." Nguyệt Ca lời này khiến đôi mắt sáng của Ngải Thiển cong lên thành hình trăng non. Nhưng nàng vừa đánh giá tửu lâu liền chần chừ. Trước cửa tửu lâu có bậc đá, muốn vào phải bước qua nó. Nhưng làm sao xe của Nguyệt Nguyệt lên được?



      Ngải Thiển cúi đầu nhìn Nguyệt Ca, biết nên thế nào. Bình thường đều dùng tiên pháp, nhưng giữa nhiều người phàm thế này thể tùy tiện dùng được, nàng vẫn hiểu chuyện này. Với tính tình của Nguyệt Nguyệt, cũng khoe tài trước mặt đám đông như thế.



      Tiểu nhị trong tiểu lâu thấy hai người đứng trước cửa, vắt khăn tay lên vai rồi vội vàng chạy ra, tươi cười đầy mặt. Khoảnh khắc thấy mặt Nguyệt Ca, đầu tiên sửng sốt rồi khôi phục bình thường lập tức. Lăn lộn nhiều năm, dạng người nào chưa từng gặp? Định lực sớm được rèn luyện. Tiếp tục nở nụ cười, nhưng nụ cười lần này chân thành hơn rất nhiều. đến trước mặt Nguyệt Ca, niềm nở hỏi: "Khách quan muốn vào dùng bữa ạ?"



      Nguyệt Ca hơi gật đầu.



      Tiểu nhị nhìn xe lăn dưới người Nguyệt Ca, ý cười giảm: "Có cần tiểu nhân giúp ạ?"



      " cần." từ hờ hững được ra, tan vào khí.



      Tiểu nhị sửng sốt, nghĩ rằng nam nhân tựa như tiên này lại từ chối. ràng thể lên thềm đá được, sao lại từ chối? Chẳng lẽ cảm thấy khó chịu? Cũng đúng, bị người khác chỉ thẳng ra khuyết tật của bản thân, ai mà vui vẻ cho nổi? Nghĩ như vậy, tiểu nhị lập tức toát mồ hôi, định mở miệng xin lỗi.



      Nhưng Nguyệt Ca lại hơi nghiêng đầu, quay về sau với Ngải Thiển: "Nha đầu, đẩy ta vào."



      Ặc?Ngải Thiển cũng sửng sốt. Đẩy vào bằng cách nào? Giữa mịt mờ, nàng vẫn làm theo lời Nguyệt Ca, nhàng đẩy xe lăn về phía thềm đá.



      Nhất thời, tiểu nhị biết phải làm sao, đứng ngẩn tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ.



      Ngải Thiển đẩy xe lăn đến trước thềm đá, đột nhiên phát xe hơi nâng lên, nàng đẩy cái nó liền từ từ lên theo bậc thềm, người ngoài thể nhìn ra được nó hơi lơ lửng. Họ chỉ có thể kỹ thuật đẩy xe của Ngải Thiển rất tốt.



      Ngải Thiển cười thầm, ra là thế. Nguyệt Nguyệt vẫn lặng lẽ dùng tiên pháp nhưng để người phàm nhận ra.



      Tiểu nhị thấy Nguyệt Ca lên thềm đá thuận lợi, vội vàng đuổi theo.



      "Khách quan muốn ngồi ở đâu ạ? lầu có nhã gian." Tiểu nhị khom người chạy tới trước mặt Nguyệt Ca, cười cười. Có thể lên được thềm đá hẳn là cũng có thể lên được nhã gian lầu.



      " cần." Nguyệt Ca nhìn vị trí gần cửa sổ phía tay trái, "Chúng ta ngồi đó là được rồi."



      Giọng này thực rất hay, như được tạo thành từ ngọc thượng đẳng. Được nghe giọng này đúng là loại hưởng thụ.



      Tiểu nhị khỏi cảm thấy say mê, nhưng quên nhanh tay lẹ chân, bước lên thu dọn vị trí mà Nguyệt Ca nhìn trúng.



      Đến trước bàn,Ngải Thiển kéo ghế ra, giúp Nguyệt Ca đẩy xe vào bàn. Kỳ lạ là tửu lâu lớn như thế nhưng hề có người khách nào cả, chỉ có tiểu nhị tiếp đón bọn họ mà thôi.



      Sau khi ngồi xuống, Ngải Thiển khỏi chống cằm hỏi: "Tiểu ca, sao trong điếm có khách vậy?"



      "Này..." Tiểu nhị xoa đầu, ánh mắt lóe lên.



      Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ? Ngải Thiển bỗng chốc thấy hứng thú, hai mắt lóe sáng, nhìn tiểu nhị.
      tieunhu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Độc sủng đồ nhi nghiệt

      Chương 29: Công tử mặc quần áo màu tím


      “Là sao?”

      “Này… Tiểu nhân cũng lắm. Chờ chưởng quầy của chúng ta quay lại, người hỏi thử xem.” Tiểu nhị thoái thác trả lời, mặt mày tươi cười chào đón khách, .

      “Ừm, được rồi. Sao tửu lâu lại lấy tên là ‘Song Hồng lâu’? Việc này có thể chứ?” Ngải Thiển cũng ép buộc, cười ngọt ngào, hỏi.

      “Chuyện này đương nhiên có thể.” Tiểu nhị vung khăn, vắt lên vai: “ ra Song Hồng lâu cũng có ý nghĩa gì đặc biệt. Trước khi ông chủ của chúng ta khai trương có mời thầy đến xem. Người đó phải dùng tên Song Hồng lâu này sinh ý mới dồi dào.”

      “À.” Ngải Thiển cúi đầu trầm ngâm chút, rồi ngước mắt lên hỏi: “Nhưng sao chẳng thấy có sinh ý gì vậy? Được rồi, ta hỏi sai rồi. Ta thấy chỗ này rất , toàn là dân chúng bình thường, hẳn là có rất ít người có thể tới tửu lâu.”

      “Đúng vậy.” Nghe Ngải Thiển thẳng, tiểu nhị cũng đáp lại hết sức tự nhiên. “Lúc trước ông chủ thấy ở đây có tửu lâu nào, cho rằng có thể kiếm lời lớn, ai ngờ sau khi khai trương chỉ có nhà viên ngoại tới chút, hoặc thỉnh thoảng có khách quý từ nơi khác đến. Ngày thường chẳng có sinh ý gì.”

      Mở tửu lâu xa hoa trong trấn này, chỉ có nhân tài hiểu gì về kinh doanh mới làm. Trước khi muốn mở cửa hàng kinh doanh phải xem xét cho kỹ càng xem có ai qua . Nếu có khách qua dù điếm có tốt thế nào cũng vô dụng. Cho nên tửu lâu có sinh ý là chuyện bình thường. Nhưng từ ánh sáng lấp lánh trong mắt tiểu nhị có thể thấy còn có nguyên nhân khác.

      Ngải Thiển định cho tiểu nhị chút kiến thức kinh doanh dư quang nơi khóe mắt quét thấy cái bóng dài nơi cửa. Nàng liền quay sang nhìn. người mặc trường sam màu tím bước tới, nhìn rất đỏm dáng, cầm quạt ngọc, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe ánh sáng đục ngầu tạo cảm giác hơi lưu manh. Phía sau còn có hai gã sai vặt mặc đồ màu xanh.

      Tiểu nhị vừa nhìn thấy vẻ mặt liền trở nên nịnh nọt, vội vàng qua.

      “Tiểu nhị, đem hết món ngon nhất lên đây.” Người mặc đồ tím nhìn tiểu nhị, lớn tiếng phân phó, giọng hơi ẻo lả. phe phẩy cái quạt bằng ngọc trong tay ngừng.

      Đôi mắt Ngải Thiển chợt lóe lên, hiểu ngay rằng đây là khách quen của tửu lâu này. Hẳn là thân thích gì đó của viên ngoại. Biết đây còn là con trai của viên ngoại cũng nên. Quả đúng là hình tượng công tử ăn chơi trác táng.

      Người mặc đồ tím hơi hạ mắt, quét ánh mắt nhìn qua hai người Ngải Thiển, nụ cười liền thay đổi. Đôi mắt đục ngầu biến mất, thay vào đó là ánh sáng bỉ ổi. từng bước từng bước qua chỗ bọn họ, giọng thương lượng: “Chưa từng thấy hai vị, là người mới tới trấn Tây Lâm à?”

      “Đúng vậy.” Ngải Thiển bày ra vẻ đơn thuần đáp lời. Nhìn ánh mắt này, aizz, chỉ là công tử quần là áo lượt học vấn nghề nghiệp mà thôi.

      “Sao công tử đây lời nào thế?” Người mặc đồ tím làm như thấy Ngải Thiển, ánh mắt chỉ chăm chú vào Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca cụp mắt xuống, căn bản đặt người mặc đồ tím vào mắt.

      Ngải Thiển cũng gì nữa. Công tử quần là áo lượt này nhìn trúng Nguyệt Ca chứ? giống. Sao lại nhìn trúng huynh ấy? Dừng chút, nàng vẫn : “Huynh ấy à? Huynh ấy chuyện đều có lựa chọn.”

      “A…? Lựa chọn là sao?” Người mặc đồ tím tò mò, lúc này mới dời tầm mắt đến người Ngải Thiển.
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Miken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :