1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 021: Tự tìm đường chết


      Bị phản lại đòn, lông mày Vân Chiến dựng thẳng lên, cố gắng bẻ lại: "Ta...Ta vậy mà thô tục hả? Ta chỉ thôi."

      Ngải Thiển chớp đôi mắt to tràn đầy ý cười: " ? Chuyện muội vừa cũng là ."

      "Này..." Lưỡi Vân Chiến như bị buộc lại, nhất thời tìm được lời nào để biện bạch cho mình.

      A Thương đứng bên cạnh lấy tay bịt miệng, cố gắng nhịn cười. Chẳng hiểu tại sao tâm trạng lại vô cùng tốt khi thấy sư phụ mình cam chịu như thế. Trước kia đều là sư phụ trêu chọc người ta, rất hiếm thấy sư phụ có lúc ra lời thế này. Bầu khí lúc này đột ngột trở nên vô cùng căng thẳng.

      Người phản ứng lớn nhất ai ngoài Vân Chiến. vốn cam chịu, ngay lập tức quay mũi giáo về phía A Thương: "Tiểu tử ngươi, luyện công mà đứng đây làm gì?"

      "Con..." A Thương kịp thu nụ cười lại, nét mặt hơi bối rối, nhìn Vân Chiến.

      "Về luyện Ngự Kiếm Thuật bảy ngày bảy đêm cho ta. Chưa hết thời gian này được nghỉ." Vân Chiến quắc mắt, cả giận, .

      "Sư phụ..." A Thương bày ra vẻ mặt khó coi hơn cả khóc. Cuối cùng cảm nhận được vui quá hóa buồn nghĩa là thế nào.

      "Còn mau?" Vân Chiến lại trừng mắt.

      "Vâng...Sư phụ." A Thương uất ức, hạ thấp giọng, hành lễ với mọi người rồi lui xuống ngay lập tức.

      Vân Chiến gật đầu hài lòng, cuối cùng nỗi khó chịu trong lòng tan ít.

      " ngờ huynh chỉ có cái miệng thúi mà còn rất biết tìm ra chỗ xả cơn tức, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu." Ngải Thiển đứng cạnh Nguyệt Ca, mở miệng kích thích Vân Chiến lần nữa.

      "Muội gì vậy?" Cơn tức trong lòng Vân Chiến bị khơi lên lần nữa. Bây giờ khuôn mặt của thể luôn tươi cười hòa nhã được nữa.

      "Ừm, xem ra còn tai có vấn đề nữa." Ngải Thiển tiếp, đôi mắt sáng ngời cười thành vầng trăng khuyết. Vân Chiến này ngốc, so tài ăn với nàng chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Nàng có thể chết thành sống, sống thành chết đấy.

      "Muội...Nha đầu này... vô giáo dục." Quả thực Vân Chiến tìm được từ ngữ để bẻ lại, đành kìm nén mà ra câu này.

      "Đại sư huynh." Nguyệt Ca vẫn yên lặng đứng nhìn bỗng mở miệng, trong giọng có chứa chút nặng nề. Đùa thế nào cũng được nhưng mắng nha đầu này sống chết mặc bay. Hơn nữa, người mắng còn là sư huynh mà kính trọng.

      "Hả?" Vân Chiến nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt kỳ lạ, nhất thời phản ứng kịp vì sao lại tức giận. Nhưng kỳ lạ, tam sư đệ luôn luôn ôn hòa hữu lễ, mặt chưa từng biểu lộ cảm xúc gì ngoài bình tĩnh vậy mà lại tức giận! Vì sao? Tuy giọng chỉ hơn chút nhưng luôn tự cho là mình cực kỳ hiểu tam đệ này nên rất dễ nghe ra tức giận khác thường trong đó.

      đợi Vân Chiến nghĩ ra nguyên nhân, Ngải Thiển cười yếu ớt, rất tự nhiên: "Muội chỉ là kẻ ăn xin ven đường, vô giáo dục có gì là lạ? Nhưng huynh là đại sư bá đứng đầu môn phái mà vô giáo dục, sợ biến thành trò cười cho tiên gia à?"

      "Ta...Vô giáo dục?" Lưỡi Vân Chiến thắt lại, cảm thấy hôm nay mình quả chịu quá nhiều kích thích. luôn cho rằng nhân duyên của mình vô cùng tốt, người gặp người thích vậy mà trước mặt Ngải Thiển, lại thành rác rưởi vô giáo dục.

      "Huynh thấy mình được giáo dục rất tốt à?" Ngải Thiển đáp mà hỏi ngược lại. khuôn mặt tươi cười của nàng tràn đầy nghiêm túc nhưng bên trong lại thầm cười ngất. Chơi vui quá, vui hơn cả vơ vét của cải nữa. Lúc rảnh rỗi tìm đại sư bá này trêu, chắc chắn cuộc sống còn buồn chán nữa.

      "Đương nhiên là ta có giáo dục." Vân Chiến vội vàng lấy lại hình tượng, sắc mặt nghiêm túc, dám tùy tiện đắc tội nha đầu trước mặt này nữa.

      "Sao muội thấy nhỉ?" Ngải Thiển nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

      "Muội..." Vốn Vân Chiến định muội ngốc như thế đương nhiên phát ra được nhưng đành nuốt lời ra đến miệng lại, sửa thành: "Sau này muội phát ra thôi."

      Vẫn nên tích chút đức cho cái miệng hay đắc tội người khác này của nàng thôi, nếu chẳng biết kế tiếp ngoài lời vô giáo dục ra nàng còn cái gì kinh thiên động địa nữa. Ôi, lùi bước trời cao biển rộng. Chỉ có thể tự an ủi mình vậy thôi.

      "Được, muội chờ." Bỗng Ngải Thiển cảm thấy chẳng hứng thú nữa, sao lại nhịn, đấu võ mồm với nàng nữa vậy? chả có tí thú vị nào.

      "Được rồi, sư huynh về sớm thế nhất định là có chuyện." Lúc này, Nguyệt Ca chuyện chính , khuôn mặt thanh lịch tao nhã bình tĩnh gợn sóng, đôi mắt phượng thâm thúy vừa như nhìn thấu mọi việc, vừa như thấy gì cả.

      "Có chuyện gì đâu."Vân Chiến cười ha ha, nhìn Nguyệt Ca. Lúc này mới biết vì sao vừa nãy Nguyệt Ca lại tức giận.

      "Huynh đệ..."

      "Thôi, đệ đừng phí pháp lực vào chuyện rắc rối này. Ta là được chứ gì?" Vân Chiến cắt ngang lời Nguyệt Ca, chuyện này cần phải tốn pháp lực.

      "Vậy huynh ." Nguyệt Ca cười .

      Ngải Thiển đứng cạnh nhìn, đồng tử đảo liên hồi, xem ra Vân Chiến này rất quan tâm tới Nguyệt Nguyệt. như vậy, sau này nàng ít trêu chút.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✱Chương 022✱: quái


      "Ừm." Vân Chiến giơ tay lên, đại điện liền có thêm bộ bàn ghế. bước tám bước qua, ngồi xuống, bắt chéo đôi chân thon dài lên bàn cách tự nhiên.

      Ngải Thiển trợn trắng mắt, bảo sao lại biến ra cái bàn, ra là để bắc chân lên. Khinh thường, khinh thường.

      Mặt Vân Chiến lại vương đầy ý cười lần nữa: "Muội hâm mộ à? Nhìn muội xem, chẳng có cái gì để ngồi cả."

      "Muội có chỗ ngồi?" Khóe mắt Ngải Thiển hơi híp lại, nhìn về phía Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt, muội muốn có cái giường."

      Nguyệt Ca gì, giơ tay phải lên, giây sau, trước mặt Ngải Thiển có thêm cái giường được chuẩn bị rất đầy đủ, che màn màu lam nhạt cực kỳ mộng ảo.

      Ánh mắt Vân Chiến thay đổi, quan tâm tới Ngải Thiển mà trừng Nguyệt Ca: "Tam sư đệ, sao đệ lại phá bàn của vi huynh? Sao lại giúp nha đầu này?"

      Ánh mắt Nguyệt Ca thay đổi, khuôn mặt vẫn thanh lịch tao nhã, rất thản nhiên: "Muội ấy là đồ đệ của đệ."

      "Cái gì?" Vân Chiến kinh hãi, dám tin, đồng tử mở lớn, đứng bật dậy khỏi ghế.

      " nghe thấy à? Bản tiểu thư là đồ đệ của Nguyệt Nguyệt, đệ tử cấp cao nhất đó..." Ngải Thiển vui vẻ, nhìn Vân Chiến đầy khiêu khích.

      "Tam sư đệ, phải đệ nhận đồ đệ hả? Sao lại thế này?" Bóng Vân Chiến lóe lên, vọt tới trước mặt Nguyệt Ca.

      "Đệ có thu đồ đệ à?" Ánh mắt Nguyệt Ca quét qua Vân Chiến cách thản nhiên. Việc thu đồ đệ khiến người khác khó tin vậy sao?

      "Nhưng mấy trăm năm qua bảo đệ thu đồ đệ, đệ tìm đủ lý do để từ chối. Sao lần này lại chủ động thế? Rốt cuộc nha đầu này là ai?" Vân Chiến thở dài, khụt khà khụt khịt: "Được rồi, đệ chưa từng thu đồ đệ nhưng dù đệ có đột nhiên nghĩ thông suốt, đầu óc có vấn đề, muốn thu đồ đệ cũng nên chọn nha đầu này. Ta nhìn ra muội ấy có tiên căn gì cả."

      "Bản tiểu thư có tiên căn sao? Vẫn có thể học tiên pháp giỏi như thường. Đến lúc học thành, chắc chắn pháp lực cao hơn huynh nhiều, xem huynh còn coi thường người khác . Đại sư bá!" Từ đại sư bá sau cùng được Ngải Thiển vô cùng mỉa mai. Nàng chống nạnh, cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác coi thường.

      "Muội cho rằng muốn học tiên pháp là học được à? có tiên căn, dù có cố gắng đến mấy cũng vô dụng."Vân Chiến nhìn Ngải Thiển đầy coi thường. Thân thể của nha đầu này là của người phàm, biết vì sao tam sư đệ lại bằng lòng thu muội ấy làm đồ đệ. Chuyện này chẳng phải làm tổn hại đến thể diện của Tử Nguyệt môn sao?

      "Đại sư huynh." Giọng Nguyệt Ca trầm xuống, "Đệ để Tử Nguyệt môn mất mặt. Đệ dạy dỗ nha đầu này tốt."

      "Tam sư đệ, huynh đệ." Vân Chiến vội vàng giải thích. dám trách móc tam sư đệ, nhỡ may mất hứng, làm chức môn chủ nữa người gặp xui xẻo chính là mình.

      "Nha đầu này là đồ đệ của đệ. Huynh muội ấy chẳng phải là đệ sao?" Nguyệt Ca thản nhiên, luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi vụt tắt nơi đáy mắt.

      Ngải Thiển mỉm cười ngọt ngào, rất thích những lời này của Nguyệt Nguyệt. ra Nguyệt Nguyệt cũng là người bao che khuyết điểm.

      "Vậy...Sau này ta nhắc tới nữa được chưa?" Vân Chiến uất ức. nên lui bước vậy.

      Đầu ngón tay Nguyệt Ca điểm : "Lần sau được lấy cớ này nữa."

      "Vâng, môn chủ đại nhân." Vân Chiến hành lễ đầy cung kính.

      "Ngoan." Ngải Thiển , nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi của Vân Chiến.

      Vân Chiến đứng thẳng lên, trừng mắt với Ngải Thiển nhưng phản kích lại nàng mà trở về chỗ ngồi, chính : "Lúc ta qua phía tây Hiên Viên phát ra điều bất thường."

      "Điều bất thường gì?" Giọng Nguyệt Ca bình thản như ngọc xanh, có chút trầm bổng nào.

      "Trong rừng phía tây Hiên Viên có quái , rất nhiều người xung quanh mất mạng. Ta chỉ nghĩ là quái nho , tự vào bắt , ai ngờ cái bóng cũng chưa từng thấy. Điều tra chút thấy chúng có tổ chức."

      Vân Chiến hơi, cúi xuống, liếc mọi người cái rồi tiếp: "Với năng lực của ta mà lại bắt được quái này, có thể thấy nó có lực rất mạnh. Sư đệ, ta quay về là muốn nhờ đệ điều tra. Với năng lực của đệ, hẳn là có vấn đề gì."

      " quái này hại người thế nào? biết nó là quái gì à?" Hai tay Nguyệt Ca đặt ngang nhau, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Trừ diệt ma là trách nhiệm của . Nhưng đó chỉ là trách nhiệm, chưa từng nhiệt tình với chuyện này.
      ngalibra thích bài này.

    3. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      tks nàng nha hjhj ta thích tỷ làm nũng vs Nguyệt Nguyệt :yoyo60:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Tràn đầy lo lắng
      “Ta chưa điều tra được quái này là gì. Nó chỉ hại nam nhân, hơn nữa đều là nam nhân có tóc.” Vân Chiến cau mày, . “ là kỳ lạ, vì sao lại cần tóc chứ?”

      Ngải Thiển nghe hứng thú dạt dào: “ quái cạo sạch tóc à?”

      “Ừ.” Vân Chiến gật đầu, vẻ mặt hơi ngưng trọng. Đừng thấy bình thường chỉ có bộ dáng cười ha ha đứng đắn, thực ra là người nhiệt tình nahats, cực kỳ ghét cái ác như kẻ thù. ngày trừ diệt quái là ngày thoải mái.

      “Chết thế nào?” Nguyệt Ca vung tay lên, từ đầu tới cuối nét mặt hề thay đổi. Bộ quần áo trắng khiến như rời xa thế tục.

      “Là bị khí tập kích như thường, cảm thấy được lực cao bao nhiều.” Vân Chiến càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Sao bắt được quái này? Là do yếu à? Hay là quái quá giảo hoạt?

      Nguyệt Ca nghe xong, gì. Bỗng chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh. Nghe Vân Chiến dài dòng hồi lâu vẫn ràng, bằng tự thi triển pháp lực, mở nhãn giới xem cho ràng.

      vòng ánh sáng, màu trắng dịu dàng khoác lên quanh người NGuyệt Ca rất nhanh. Hai mắt nhắm nghiền như ngồi thiền, tường hóa thánh khiết.

      Vân Chiến thấy thế, ngoan ngoãn nhậm miệng, phát ra tiếng nào nữa. Biết sư đệ lại khiến thân tiên của mình bị hao tổn, kìm được nỗi lo trong lòng. Sư phụ từng , tuy tiên lực của sư đệ cao nhất trong bọn nhưng được sử dụng tiên pháp thượng thừa cách tùy tiện. Tuy sau khi dùng thấy có gì bất thường bên ngoài nhưng dần dà, vào ngày nào đó có thể bùng nổ. Lúc đó sư đệ liền gặp nguy hiểm. Sư phụ chuyện này có liên quan tới chân của sư đệ.

      Trong mắt Ngải Thiển toàn là màn chấn động này của Nguyệt Ca nhưng khi dư quang nơi khóe mắt nàng bắt được ánh mắt lo lắng của Vân Chiến khỏi cảm thầy kỳ lạ. Nàng giật mình, bước khẽ tới bên Vân Chiến, giọng hỏi: “Sao vậy?”

      Vân Chiên suy nghĩ lúc lâu mới cảm thấy cần phải cho Ngải Thiển nên : “ sao.”

      ?” ràng Ngải Thiển tin. Ánh mắt lo lắng vừa rồi phải là giả. Là vì hành động lúc này của Nguyệt Ca sao?

      !” Vì để chứng minh lời mình , Vân Chiến gật đầu mạnh.

      Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển lóe lên, chợt nàng nhe răng cười nhưng giọng vẫn như cũ, sợ phiền Nguyệt Ca. “Có phải Nguyệt Nguyệt làm như vậy gặp nguy hiểm ?” Tuy nàng hiểu nhưng vẫn có thể sát ngôn quan sát được.

      quá nhạy cảm! Đúng hơn là quá nhạy bén! Vân Chiến kinh ngạc, nhất thời biết nên trả lời thế nào, chỉ há hốc miệng mà nhìn Ngải Thiển.

      “Phải ?” Ngải Thiển hỏi lại, nhất định nàng phải hỏi tới cùng. Khí tức người nàng bỗng nhiên đông lại.

      “Phải…” Vân Chiến ngây ngẩn, đáp. Kỳ lạ quá! Khí tức người Ngải Thiển cường thế, khiến người ta bất giác khuất phục. Tình huống này là sao? Sao nha đầu này có thể mạnh mẽ như thế? phải là nó phát ra từ thực lực là là từ khí chất bên trong khiến người ta phải khuất phục.

      “Vì sao?” Vẻ mặt Ngải Thiển vẫn ngọt ngào.

      “Chuyện này có liên quan tới tật ở chân đệ ấy. Đệ ấy được dùng tiên pháp thượng thừa, nó khiến thân tiên của đệ ấy bị hao tổn, hây hại tới đệ ấy. Tới ngày bùng bổ, thần cũng khó cứu. Tuy bây giờ nhìn ra tổn thương gì.” Vân Chiến cau mày, nên thành cho Ngải Thiển. ra ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, trực giác cho thấy nha đầu này có thể tin được.

      Ngải Thiển nghe Vân Chiến , ngẩn ra, đứng sững taojchoox. Tình huống này, là gì chứ? Rốt cuộc tổn thương tới mức nào? Lâu sau, nàng mới thào : “Trước kia huynh ấy từng đầy với Ma Quân hai lần, có phải đều dùng tiên pháp thượng thừa? Có phải bị tổn thương?”

      “Hả?” Giọng Vân Chiến đột ngột cao vút. “Tàn Diên lại tới à?”

      “Đúng vậy.” Ngải Thiển nhìn Vân Chiến bằng ánh mắ khó hiểu.

      trăm năm qua chưa từng tới, ta mới yên tâm mà tới nhân gian dạo chơi… , du lịch. ngờ lại tới. được, ta thể nữa, phải canh giữ bên cạnh tam sư đệ, để đệ ấy lại đánh nhau với nữa.” Vân Chiến lẩm bẩm mình. “Còn phải nhanh gọi nhị sư đệ về.”

      Vân Chiến qua lại, biểu lộ sốt ruột của mình. Ngược lại, Ngải Thiển rất bình tĩnh suy nghĩ chút rồi : “Muội cũng bảo vệ Nguyệt Nguyệt.”

      Lúc này, Nguyệt Ca thu hồi tiên pháp, vừa vặn nghe được những lời này của Ngải Thiển, trái tim đập lỡ nhịp, nỗi xúc động dâng lên. Chỉ câu đơn giản có thể khiến lòng dao động. Tuy… cần nha đầu này bảo vệ mà chính nàng mới là người cần bảo vệ.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☢Chương 024☢: Sở thích kỳ lạ


      "Nha đầu." Nguyệt Ca khẽ , mái tóc đen bóng mềm mại như tơ xõa ra.

      "Huynh ổn chứ?" Nghe tiếng, Ngải Thiển vội vàng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

      Trong lòng Vân Chiến cũng mừng rỡ, nhìn về phía Nguyệt Ca như thể là vật báu mất nay tìm lại được.

      Nguyệt Ca cười bất đắc dĩ. Hai người này tưởng tượng quá xa rồi. có chuyện gì được chứ, họ cứ như thể gặp chuyện vậy. Nhưng vẫn thanh thanh nhã nhã : "Rất ổn."

      Xác định Nguyệt Ca có gì bất thường, Vân Chiến cũng đa sầu đa cảm như đàn bà, nụ cười mặt lại nở ra sáng ngời như trước: "Sao? Thấy được gì rồi?"

      Ngải Thiển qua, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm đến mức mất tự nhiên mới thu hồi tầm mắt, rồi hỏi: " quái này là gì vậy?"

      " có gì, chỉ là tiểu thôi. Vì sở thích kỳ lạ của cá nhân mới thu gom tóc của nam nhân." Nguyệt Ca hờ hững .

      "Ặc, vì sao?" Ngải Thiển cảm thấy khó hiểu. Sở thích kỳ lạ và việc thu gom tóc của nam nhân có liên quan gì tới nhau? Lại còn giết người ta nữa.

      " quái này vốn là vật dơ bẩn trong núi tu thành tiểu , chỉ khoảng năm trăm năm. Nó nam nhân, chính xác hơn là tóc của họ."

      "Hả?" Ngải Thiển nghe được điều kỳ lạ, kìm lòng đậu mà hả tiếng, ngắt lời Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca liếc Ngải Thiển cái, mỉm cười, : "Nó quyến rũ nam nhân này, ngắm nghía tóc mỗi ngày, mái tóc nam nhân kia tựa như tơ lụa, như thác nước, cực kỳ mỹ lệ. Vốn ban đầu rất tốt nhưng ngày, nam nhân này già , mái tóc mỹ lệ còn đen bóng nữa. Ngay lập tức, tiểu này mất hứng thú, cực kỳ thất vọng."

      "Sau đó sao?" Ngải Thiển vội vàng muốn biết kế tiếp ra sao.

      Nguyệt Ca vươn tay vò vò góc áo Ngải Thiển, nhanh chậm: "Sau đó, tiểu này giết nam nhân kia. Sau đó lại cảm thấy trống rỗng, còn muốn có mái tóc mỹ lệ của nam nhân thuở ban đầu. Vậy nên nó liền tìm kiếm khắp nơi, giết người, thu gom tóc, muốn tạo ra mái tóc nam nhân mỹ lệ như thế."

      "Đệ quái này giết những người này là vì mái tóc?" Vân Chiến cảm thấy thể tưởng tượng nổi, vô cùng phẫn nộ.

      "Đúng là kỳ cục." Ngải Thiển nghe vậy cảm thấy hứng thú dạt dào, phẫn nộ như Vân Chiến.

      "Ừ." Nguyệt Ca gật đầu.

      "Sao lại bắt được nó?" Vân Chiến nghĩ tới điều này cảm thấy bất mãn.

      "Đó là vì nó có pháp bí truyền Đào Dật thuật (thuật lẩn trốn) rất cao." Nguyệt Ca cười khẽ, cảm thấy có gì đáng kể.

      "Đồ khốn, dám trốn khỏi tay gia, lần này biết được lai lịch của ngươi, bắt ngươi về chưng là được!" Vân Chiến vung tay, dường như để hả giận.

      "Huynh chắc chắn mình có thể bắt được nó à?" Ngải Thiển cười yếu ớt, kéo dài giọng hỏi, sợ lời này đắc tội Vân Chiến. thực tế, đúng là nàng cố ý muốn chọc tức .

      Nhưng phản ứng của Vân Chiến lại nằm ngoài dự đoán của nàng. gật đầu, hùa theo lời nàng: "Đúng, đúng là ta bắt được nó. Xem ra cần phải bàn bạc kỹ hơn, nghĩ cách khác."

      Lời thừa nhận bản thân làm được cách thẳng thắn này khiến Ngải Thiển khâm phục. Vân Chiến phải là người chết vẫn giữ sĩ diện. tệ.

      "Đệ là được mà." Nghe xong lời Vân Chiến, Nguyệt Ca thản nhiên .

      " được, đệ thể ." Vân Chiến sốt ruột, vội vàng chìa tay ngăn cản.

      " sao đâu." Nguyệt Ca hơi nhếch môi với Vân Chiến. "Tiểu này chưa đủ khả năng để đệ phải dùng tiên pháp thượng thừa."

      "Vẫn được." Vân Chiến lắc đầy, dù thế nào cũng được.

      "Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, huynh đừng . Chỉ là tiểu thôi, chúng ta nghĩ cách giải quyết là được."Ngải Thiển cũng giúp Vân Chiến. có cách nào, nàng cũng lo Nguyệt Ca xảy ra chuyện.

      "Nha đầu, ta đưa muội theo sao? Chúng ta thu phục tiểu này xong có thể tìm bảo vật trong rừng. Chắc chắn trong đó có rất nhiều bảo vật." Nguyệt Ca trả lời trực tiếp mà chuyển sang đề tài Ngải Thiển cảm thấy hứng thú.

      Quả nhiên, hai mắt Ngải Thiển mở to đầy hưng phấn. Nàng ôm lấy Nguyệt Ca, : "Vậy huynh nhanh đưa muội ." Trong nhất thời, nàng quên phép tắc, chỉ nghĩ tới bảo vật nơi rừng sâu kia.
      ngalibra thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :