1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Độc sủng đồ nhi c16
      Chương 16: Đối đầu lần nữa
      Edit: nhok tinh nghịch
      "Trước kia là có duyên thầy trò có nghĩa tại hạ thu đồ đệ" Giọng trong vắt của Nguyệt Ca vang lên.
      Tàn Diên vừa nghe liền hào hứng: " vậy là -- môn chủ có duyên thầy trò với tiểu mỹ nhân này à?"
      " Ừ. " Nguyệt Ca trả lời hờ hững.
      Duyên thầy trò? Ngải Thiển nhìn Nguyệt Ca chằm chằm. Lời này là hay giả? Nguyệt Ca rất nghiêm túc, chắc là rồi. Nhưng trước kia chưa từng nghe huynh ấy . Ngải Thiển bối rối, nghĩ kỹ làm đồ đệ của Nguyệt Nguyệt tồi , có thể bảo huynh ấy dạy tiên pháp cho mình. Vốn nàng vào Tử Nguyệt Môn phải bái sư, thay vì bái vị sư phụ mà mình chẳng biết gì bằng nhận Nguyệt Nguyệt làm sư phụ. Ngải Thiển nghĩ thông suốt còn bối rối nữa, sương mù trong lòng tan .
      " Ha ha....." Tàn Duyên cười tà tứ như đóa hoa túc nở rộ: "Bản quân cũng thấy có duyên thầy trò với tiểu mỹ nhân này. Hơn nữa, chỉ có duyên thầy trò mà còn có duyên vợ chồng. Chuyện này phải làm sao đây? Có phải môn chủ lầm rồi ?"
      Có duyên thầy trò với Ma Quân này? Duyên vợ chồng? Ngải Thiển vừa nghe thấy liền ngạc nhiên. " Ai có duyên thầy trò, vợ chồng với huynh vậy? Huynh đừng bậy, hủy thanh danh của bản tiểu thư. "
      "Bản quân có cần bậy ? " Nụ cười của Tàn Diên tươi hơn. hỏi ngược lại, thấy dáng vẻ muốn giơ chân của nàng, nhịn được duỗi tay chọc lúm đồng tiền say lòng kia.
      Đầu tiên Ngải Thiển sửng sốt, sau đó nhướng mày , đáng tiếc nàng thể động đậy lông mày được, vẻ mặt cứng ngắc: "Rất cần. "
      "Tại sao? " Tàn Diên nhướng đôi lông mày xếch tận tóc mai.
      " Huynh coi trọng bản tiểu thư, muốn lừa gạt bản tiểu thư làm Ma Hậu của huynh phải sao? Huynh cho rằng những lời này có thể lừa được bản tiểu thư à ?" Ngải Thiển bày ra dáng vẻ kiêu ngạo. Nàng vậy để tranh chí khí, chọc tức con ma tự cho mình là đúng này. Tự thâm tâm nàng tự hiểu Tàn Diên thể coi trọng mình được. Chẳng biết thế là có mục đích gì?
      " Tiểu mỹ nhân hiểu bản quân. Cuối cùng nàng cũng hiểu tâm ý của bản quân rồi. Aiz uổng công bàn quân hao tổn tâm huyết..."
      "Ma Quân" Bỗng Nguyệt Ca cắt ngang lời Tàn Diên, giọng vẫn thanh nhã như ngọc nhưng đáy mắt lại xuất sát khí mà chính cũng nhận ra.
      Nhưng -- nhận ra có nghĩa là Tàn Diên cũng vậy. Gió thổi áo bào màu đỏ bay lên, tạo thành vũ điệu cuồng nhiệt. Tàn Diên nở nụ cười xinh đẹp, : "Môn chủ có chuyện gì muốn sao? "
      " Bổn tiên muốn dẫn tiểu đồ đệ , Ma Quân cần phải tiễn." Nguyệt Ca hờ hững . Tuy rằng ngồi xe lăn nhưng tạo cảm giác thấp hơn Tàn Diên. Dứt lời, giơ tay vung lên luồng ánh sáng trắng rất đẹp mắt có hình dạng giống hoa sen.
      Tàn Diên cười tà , vung ma khí màu đen ra ngăn cản. Hai luồng khí chạm vào nhau, tan thành mây khói.
      Nguyệt Ca tựa như sớm đoán được Tàn Diên có hành động này. Ngay lúc Tàn Diên phất tay ngăn cản tay khác của Nguyệt Ca liền tạo thành quyết, đóa hoa sen màu trắng trong veo lấp lánh ra, từ từ bay lên.
      Đây -- là tiên pháp thượng thừa , có thể tinh lọc tất cả sức mạnh của bóng tối. Tàn Diên thấy thế hơi ngạc nhiên. Tuy là Ma Quân, tự có ma lực cao thâm nên sợ sức mạnh tinh lọc này nhưng lời chú hạ người Ngải Thiển bị tinh lọc dễ dàng.
      Đóa sen trắng vừa xuất quả nhiên làn sương màu đen người Ngải Thiển liền tan . Sau đó, đợi Tàn Diên hành động, Nguyệt Ca liền phất tay làm phép, Ngải Thiển liền rơi vào lòng .
      Nguyệt Ca nhàng ôm Ngải Thiển mềm nhũn người, thở phào nhõm hơi . Ôm nàng trong tay khiến lòng an tâm kỳ lạ.
      Cuối cùng Ngải Thiển cũng được tự do, vẫn chưa lấy lại được tinh thần,nghe lời năm trong lòng Nguyệt Ca, để mặc ôm, động đậy, chỉ cảm thấy yên tâm vô cùng.
      Huyền Vânngalibra thích bài này.

    2. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      hjhj ôm rồi ôm rồi :034: đáng quá mình thích ai có lúm hjhj :037:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ❉Chương 17❉: Nộp tiền đặt cọc trước


      Tàn Diên tức giận, chỉ hơi phân thần để Nguyệt Ca lợi dụng sơ hở. Lần này, có ai sao có thể uy hiếp được tên kia? Nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười tà mị như cũ: “ đúng là thầy trò tình thâm. Cảnh này vô cùng cảm động.”

      Ngải Thiển nghe vậy liền đứng lên khỏi lòng Nguyệt Ca, đối mặt với Tàn Diên, nở nụ cười đắc ý: “Ma Quân đại nhân của chúng ta hâm mộ ghen ghét à?”

      “Sao bản quân phải hâm mộ ghen ghét chứ? Chỉ thấy vui mừng thôi.” Tàn Diên tà tà .

      “Mừng cái gì?” Ngải Thiển nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Tàn Diên.

      “Tình cảm giữa Ma Hậu tương lai của bản quân và sư phụ rất tốt, bản quân có thể vui được sao?”

      Được lắm! Lại chiếm tiện nghi của nàng. Bỗng, Ngải Thiển nở nụ cười rạng rỡ. vậy, nếu nàng vớt lấy chút lợi mang về chẳng phải rất xin lỗi biệt hiệu tham tiền của mình sao?

      Tàn Diên thấy tia sáng rực rỡ nơi đáy mắt Ngải Thiển cảm thấy luồng tê dại chạy dọc sống lưng rồi lan khắp toàn thân. có cảm giác mình bị theo dõi, tựa như con chuột bị mèo rình vậy.

      Nguyệt Ca ngồi xe lăn nhếch khóe môi, lẳng lặng nhìn Ngải Thiển.

      “Huynh bản tiểu thư là Ma Hậu tương lai của mình, vậy có phải nên lấy chút thành ý ra Có thứ gì đại diện cho thân phận của Ma Hậu ?” Ngải Thiển chớp chớp mắt, mặt tràn đầy khát khao.

      Khóe mắt Tàn Diên run lên. nhếch môi cười tà: “Chỉ cần nàng làm Ma Hậu, tất cả Ma Cung này đều là của nàng… Kể cả bản quân cũng phải là của nàng sao?”

      “Tốt vậy sao?” Bỗng chốc ánh mắt Ngải Thiển cực kỳ sáng như sao trời.

      “Nha đầu.” Nguyệt Ca đột nhiên , giọng trong veo, chứa chút uy hiếp nào.

      tiếng gọi này khiến Ngải Thiển thu hồi tham lam nơi đáy mắt, , phải là khao khát, trở nên nghiêm túc nhìn Tàn Diên: “Lỡ ta làm huynh cho à? Vậy phải bản tiểu thư tiền mất tật mang à? Coi bản tiểu thư là kẻ ngốc dễ gạt gẫm à?”

      “Lời này oan cho nhân phẩm, , ma phẩm của bản quân nha. Bản quân là người như thế sao? Thân là vua của thế giới, lời là nhất ngôn cửu đỉnh.” Ngoài miệng Tàn Diên cười tà, dứt lời liền bất động thanh sắc tiến thêm mấy bước.

      Ngải Thiển đứng cạnh Nguyệt Ca, chớp đôi mắt sáng mấy cái, cười làm lúm đồng tiền say lòng người: “Nhưng ta tin bằng cách nào đây? Lời chỉ là lời …muốn thế nào chả được. Ta lấy làm chứng được.”

      “Cũng đúng.” Tàn Diên gật đầu, đồng ý với ý kiến của Ngải Thiển: “Vậy bản quân đưa tiền đặt cọc trước cho nàng, cho nàng vật bảo đảm được tiểu mỹ nhân?”

      Ngải Thiển cúi đầu, lâm vào trầm tư.

      Nguyệt Ca chống cằm, hờ hững nhìn Tàn Diên, tạm thời can thiệp.

      Ngải Thiển nghĩ lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, khoe ra tám cái răng trắng tinh, cười rất đúng chuẩn: “Được, huynh đưa ta bảo vật gì đó trước. Lấy ra cho ta xem nó có đáng giá ?” Nàng giả vờ trầm tư là để tưởng nàng quyết định như vậy là cân nhắc cẩn thận. Nàng thể để Tàn Diên nhận ra mình vừa nghe lấy bảo vật ra liền muốn cướp.

      “Vật này được ?” Tàn Diên khẽ xoay cổ tay rồi mở lòng bàn tay phải ra, tay liền có thêm mấy viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay trẻ con. Dạ minh châu càng tỏa sáng rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời.

      Ngải Thiển nhìn thẳng, sớm quên mất phải giả bộ.

      Nguyệt Ca bên cạnh khẽ nhấc khóe môi, mặt tràn đầy dịu dàng nhìn Ngải Thiển. Nha đầu này sao lại tham tiền thế chứ.

      “Tiểu mỹ nhân? Vật này được ?” Thấy phản ứng của Ngải Thiển, Tàn Diên càng cười tà mị hơn, cố ý tiếp tục hỏi. Ngay từ đầu nhìn ra thèm thuồng của Ngải Thiển khi nhìn thấy dạ minh châu trong phòng lúc tỉnh dậy.

      “Được, tệ, tệ.” Ngải Thiển khẽ xoay cái cổ vì ngạc nhiên mà hơi cứng lại, cười híp mắt, .

      “Vậy….” Tàn Diên kéo dài giọng, cố ý hết.

      “Vậy cho ta nhanh lên.” Ngải Thiển vội vàng tiếp lời Tàn Diên, ngón tay thon dài rục rịch. Nàng muốn cảm nhận cảm giác bóng loáng của dạ minh châu khi nắm trong lòng bàn tay lắm rồi.
      Chương 18: Món tiền đầu tiên



      “Nàng qua đây lấy.” Mặt Tàn Diên vô tội, .

      Ngải Thiển vừa nghe liền định qua lấy. Nguyệt Ca duỗi tay, kéo nàng lại: “Nếu Ma Quân đại nhân có thành ý ném thẳng qua đây .”

      Ngải Thiển bị giữ chặt lại, nghe lời Nguyệt Ca gật đầu theo: “Phải, ném qua đây .”

      Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn⊹đàn⊹Lê⊹Quý⊹Đôn

      “Vậy có phải rất có thành ý ? Tiểu mỹ nhân nàng qua đây lấy .” Tàn Diên vuốt ve dạ minh châu tay, ngừng dụ dỗ.

      Ngải Thiển bối rối, ngước đôi mắt sáng nhìn về phía Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca gì, chỉ nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên.

      Ngải Thiển hạ quyết tâm, quay sang với Tàn Diên: “Huynh ném qua đây , ném dẹp .” Tuy Nguyệt Nguyệt gì nhưng nàng biết muốn nàng qua. lo cũng có gì là vô lý. Ai biết nàng vừa qua ma đầu Tàn Diên kia có làm phép biến nàng thành con tin lần nữa . Cẩn thận hơn.

      Mặt Nguyệt Ca biến sắc nhưng đáy mắt thoáng qua tia hài lòng.

      Tàn Diên nhìn Ngải Thiển chằm chằm, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên, nhìn ra cảm xúc, chỉ nâng đôi môi mỏng, lâu sau mới cất tiếng: “Được rồi, nếu tiểu mỹ nhân cho rằng vậy mới có thành ý bản quân làm theo.” vậy nhưng vẫn ném dạ minh châu qua mà vẫn cầm trong tay như cũ.

      Ngải Thiển nhìn mà thấy gấp gáp, vội cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, mong cho ý kiến. hận thể bước lên cướp lấy, muốn nàng trơ mắt nhìn bảo vật lúc lúc trước mặt mà chiếm lấy chẳng khác gì hành hạ nàng. Nàng tình nguyện nhận vài dao cũng cần loại hành hạ tinh thần và ánh mắt này.

      “Ma Quân.” Nguyệt Ca mở miệng lần nữa, thanh thanh nhã nhã hoàn toàn đối lập với Tàn Diên.

      “Đón lấy.” Tàn Diên liếc Nguyệt Ca, đột nhiên vung tay lên, ba viên dạ minh châu tạo thành đường cong bay thẳng về phía Ngải Thiển.

      Nguyệt Ca giơ tay, luồng ánh sáng bay qua, cuốn dạ minh châu vào tay .

      Ngải Thiển nhìn thẳng, tầm mắt nhìn theo quỹ đạo chuyển động của dạ minh châu. lòng bàn tay trắng nõn của Nguyệt Ca là ba viên dạ minh châu yên tĩnh nằm đó, tỏa ánh sáng dịu dàng.

      Nguyệt Ca ngước mắt thấy mắt Ngải Thiển sáng rực lên, sáng hơn cả dạ minh châu tay . Dường như tất cả ánh sáng đều được tích lại trong đó. duỗi tay ra, đưa dạ minh châu tới trước mặt nàng.

      Ngải Thiển vươn đôi tay mảnh khảnh ra nhận lấy. Nàng cầm ba viên dạ minh châu tay, vuốt ve cẩn thận, quả nhiên đủ mượt mà, cảm giác được cầm trong tay tốt. Nàng nâng tay áo lên lau dạ minh châu cẩn thận rồi cất kỹ vào ngực.

      “Tiểu mỹ nhân, bản quân đưa thành ý ra rồi. Sau đây chẳng phải nàng nên thể thành ý ư?” Tàn Diên nheo mắt, đúng là coi thứ bỏ này là báu vật.

      Trả lời luồng ánh sáng trắng
      Nguyệt Ca kéo Ngải Thiển qua, giương tay áo đọc quyết, chỉ để lại luồng ánh sáng trắng tại chỗ vừa đến.

      Tàn Diên thấy vậy cũng tức giận mà chỉ nheo mắt nhìn về phía Nguyệt Ca biến mất, khóe môi nâng lên thành đường cong ý vị sâu xa. ai biết ngay sau đó làm gì.

      Núi Tử Nguyệt, điện Tử Nguyệt.

      Xe lăn của Nguyệt Ca vững vàng rơi xuống đất, Ngải Thiển nằm trong lòng . trở lại an toàn nên nàng muốn đứng dậy. Mùi hương người Nguyệt Nguyệt rất dễ chịu, nhàn nhạt, phải mùi hoa, khiến người ngửi thấy cảm thấy rất dễ chịu.

      “Nha đầu.” Nguyệt Ca cúi đầu, khẽ.

      “Dạ.” Ngải Thiển động đậy, thầm hưng phấn thôi. Nàng kiếm được món tiền đầu tiên khi tới thế giới này, ha ha….Đây là chuyện lớn đáng để ăn mừng.

      Ngón tay thon dài của Nguyệt Ca đậu xuống cái lưng mảnh khảnh của Ngải Thiển. dịu dàng : “Muội nghĩ gì vậy?” Dạ minh châu trong ngực nha đầu đụng vào khiến thoải mái.

      “A. Muội nghĩ tới việc kiếm được món tiền đầu tiên, hì hì, cám ơn huynh, Nguyệt Nguyệt.” Ngải Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ.

      gì vậy?” Nguyệt Ca cười khẽ, lưu luyến nhìn đáy mắt sáng rỡ của Ngải Thiển.

      “Tóm lại là cám ơn huynh. A, đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, huynh giữa chúng ta có duyên thầy trò là hay giả?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ❂Chương 19❂: Duyên thầy trò


      “Muội…hi vọng chúng ta có duyên thầy trò ?” Nguyệt Ca xoa xoa mái tóc dài mềm mại trơn như lụa của Ngải Thiển, dịu dàng hỏi. Đáy mắt có tia căng thẳng dễ phát . Nếu nha đầu thích phải làm sao?

      Ngải Thiển để mặc cho Nguyệt Ca chơi đùa với mái tóc của mình, nhíu mày : “Huynh làm sư phụ của muội muội được lợi gì?”

      “Lợi?” Nguyệt Ca sững sờ, bàn tay vuốt ve mái tóc của Ngải Thiển cũng dừng lại. Chuyện này mà còn đòi có lợi!

      “Đúng, có lợi gì?” Ngải Thiển ngẩng đầu lên, mắt đầy
      chờ mong.

      "Lợi à, rất nhiều. Chỗ này của ta có gì nhiều, nhưng cũng ít của cải. Nếu muội làm đồ đệ của ta, những thứ này đều là của muội. Ta có thể dạy hết tiên pháp cho muội giữ lại chút gì. Muội học tốt tiên pháp là có thể bảo vệ mình, trong lúc vơ vét của cải lỡ đắc tội ai đó cũng có thể tự vệ. Ngoài ra, muội chính là đại đồ đệ của môn chủ Tử Nguyệt Môn, đứng đầu tất cả. Thân phận này rất hấp dẫn người ta đó. Những người khác đưa cho muội các loại bảo vật để lấy lòng." Giọng ngân nga thanh nhã của Nguyệt Ca mang theo dụ dỗ ràng. toàn nhắm vào nhược điểm của nàng mà .

      Quả nhiên, Ngải Thiển nghe những lời này liền động lòng, tay nắm chặt vạt áo Nguyệ Ca, mắt sáng lấp lánh, hỏi: "Huynh chứ? Làm đồ đệ của huynh tất cả bảo vật của huynh đều thuộc về muội? Người khác cũng đưa tài bảo cho muội?"

      "Ừ." Nguyệt Ca gật đầu, khóe mắt tràn đầy ý cười.

      "Được rồi, vậy huynh làm sư phụ của Ngải Thiển muội ." Ngải Thiển buông vạt áo Nguyệt Ca ra, vỗ mạnh lên vai . Tin này tốt - chỉ cần kiếm tiền cần bỏ ra gì cả - chuyện tốt. Nếu nàng nắm chặt lấy quá phí phạm châm ngôn vơ vét của cái của nàng. Cơ hội là gì? Thời cơ là gì? Chính là đây.

      "Ừ." Tháng Ca vẫn cười nhàn nhạt như cũ, mang theo chút cưng chiều.

      "Nhưng..." Ngải Thiển bò dậy khỏ lòng Nguyệt Ca, cau cái mũi thon, hơi hoang mang.

      "Nhưng gì?" Nguyệt Ca mờ mịt tiếp lời Ngải Thiển. biết nha đầu này bối rối cái gì nữa.

      "Chuyện duyên thầy trò là sao?" Ngải Thiển hỏi.

      "Ta và muội đúng là có duyên thầy trò. Có nghĩa là nhất định đời có tình cảm thầy trò với nhau." Nguyệt Ca kiên nhẫn giải thích cho Ngải Thiển hiểu.

      "A? Sao huynh biết?" Ngải Thiển càng thêm nghi ngờ.

      Khóe môi Nguyệt Ca giựt giựt, ấm áp : "Tính ra." Tuy thấy được điều gì khác ở Ngải Thiển, nhưng có thể cảm thấy ràng rằng tình thầy trò giữa bọn họ có nhiều rắc rối.

      "A,được rồi." Ngải Thiển vừa nghe liền cương quyết quấn lấy vấn đề này nữa. Chuyện xảy ra ở thế giới tiên hiệp này theo lẽ thường được.

      Ngải Thiển bối rối nữa, lấy ba viên dạ minh châu ra thưởng thức cách kỹ càng. "Nguyệt Nguyệt, nó rất đẹp, đúng ?"

      "Ừ, đẹp." Tuy có cảm giác gì với mấy thứ này, nhưng Nguyệt Ca vẫn phụ họa theo Ngải Thiển.

      Ngải Thiển hài lòng cầm dạ minh châu, định trở về phòng mình. Nàng phải tìm chỗ nào đó để giấu bảo vật này . Nàng nghĩ tới đó mới phát ra mình có phòng chuyên dùng để cất giâu bảo vật. Lập tức, nàng nở nụ cười, nhìn Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt."

      "Ừ." trả lời cách nhàng.

      "Có thể đồng ý với muội chuyện được ? đúng hơn là giúp muội việc." Ngải Thiển ngồi xổm xuống cạnh Nguyệt Ca, ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy mong đợi nhìn , mang theo chút múi nịnh nọt.

      "Chuyện gì?" Nguyệt Ca cảm thấy buồn cười, đoán ra được nha đầu này lại muốn làm gì.

      "Huynh xem, muội muốn vơ vét rất nhiều bảo vật là việc sai đúng ?" Ngải Thiển hơi nghiêng đầu, hỏi.

      "Ừ, đúng thế." Nguyệt Ca gật đầu.

      "Phải tìm chỗ để cất bảo vật đúng ?" Tiếp tục hỏi.

      "Đúng vậy," Gật đầu tiếp.

      "Vì để bảo vật bị trộm mất, chúng ta phải bảo vệ tốt đúng ?" Hỏi tiếp.

      "Ừ." muốn gật đầu nữa.

      "Vậy..." Ngải Thiển còn muốn tiếp.

      "Ta cho muội căn phòng bên cạnh để làm nơi cất bảo vật, bố trí kết giới mạnh nhất, ngoài muội ra ai có thể tùy tiện ra vào. Được chưa?" Nguyệt Ca trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời Ngải Thiển. Dứt lời, mỉm cười nhìn Ngải Thiển.

      "A ha, Nguyệt Nguyệt, muội biết huynh tốt nhất mà." Ngải Thiển đứng dậy, kiềm chế được mà hưng phấn nhào tới ôm cổ Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca cảm thấy hơi mất tự nhiên, lúng túng : "Nha đầu." tùng ôm nha đầu này nhưng nàng ôm khiến rất mất tự nhiên.

      Ngải Thiển cúi đầu, nhìn thấy đám mây hồng mặt Nguyệt Ca.

      "Môn chủ sư thúc, môn chủ sư thúc..." Giọng A Thương bay tới từ xa vừa lúc giúp Nguyệt Ca hết xấu hổ.

      Ngay sau đó, A Thương xuất trong điện.

      "Ta biết rồi." đợi A Thương báo là chuyện gì, giọng thanh thanh nhã nhã của Nguyệt Ca vang lên trước.

      Tiếng A Thương hơi ngừng lại, thất khó chịu khi lời vừa định ra bị chặn ở cổ.

      Ngải Thiển quay lại, nhìn thấy dáng vẻ vô tội của A Thương liền bật cười. Nàng có cảm giác Nguyệt Ca cố ý.

      "vậy..." Nếu Nguyệt Ca biết A Thương cũng biết gì nữa.

      Ngải Thiển mỉm cười, hỏi: "Chuyện gì vậy?" Nguyệt Nguyệt biết nhưng nàng . Nàng có bản lĩnh lớn có thể tính được mọi việc như Nguyệt Nguyệt.

      "Sư... sư phụ về rồi." Rốt cuộc có thể ra những lời này khiến A Thương nhìn Ngải Thiển đầy cảm kích.

      "Sư phụ?" Ngải Thiển ngẩn ra, "Sư phụ của huynh là ai?"
      Last edited: 31/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✿Chương 20✿: Vân Chiến bị tức giận



      “Đại sư huynh Vân Chiến của môn chủ sư thúc.” A Thương giải thích, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt thể tin được. Sao nàng biết những chuyện này cơ chứ? Rốt cuộc là quái thai từ đâu tới vậy?

      Ngải Thiển nhận ra nghi ngờ của Ngải Thiển, sờ sờ mũi, xấu hổ cười : “Chuyện này….Trước đây muội ở xó chợ nên chưa từng nghe đến những chuyện này.”

      A, ra là thế. Người phàm sao có thể biết được chuyện tiên gia bọn họ? Là do cho rằng Ngải Thiển tới đây nên chuyện gì nàng cũng phải biết. áy náy nhìn nàng, thành tâm xin lỗi: “ xin lỗi, ta trách lầm muội.”

      Ặc, sao lại xin lỗi. Ngải Thiển cảm thấy bất ngờ. Nàng lập tức khoát tay, : “ phải xin lỗi đâu. sao mà.”

      A Thương cười cảm kích với Ngải Thiển, ngay sau đó liền nhớ ra mục đích mình tới đây, định .

      Bỗng giọng sang sảng truyền tới từ bên ngoài: “Hình như tam sư đệ sống cực kỳ tốt nhỉ!”

      Dứt lời, bóng dáng cao lớn ra trong tầm mắt của Ngải Thiển. Trường sam màu xanh đen, mặt như quan ngọc, mái tóc đen nhánh được cố định bằng cây trâm bạch ngọc, nụ cười rực rỡ mặt có thể sánh ngang với ông mặt trời chiếu soi vạn vật ngoài kia.

      Đôi mắt đen láy của Ngải Thiển nhìn Vân Chiến từ xuống dưới, chất liệu may mặc và tay nghề của thợ cắt may rất bình thường. câu thôi: đáng bao nhiêu tiền. người có vật trang sức nào khác. quá khó coi! Thân là đại sư huynh của Nguyệt Nguyệt sao lại như vậy được? Aiz! Chẳng lẽ huynh ấy giấu hết mấy thứ đáng tiền rồi?

      “Sư phụ.” A Thương vội hành lễ.


      Vân Chiến nhìn mà nhìn thẳng vào Ngải Thiển. Dáng vẻ nha đầu này rất thủy nộn. Làn da vô cùng mịn màng, đôi mắt to đen láy chớp chớp linh động dường như tính toán gì đó; lúm đồng tiền hai bên má càng thêm hết sức say lòng người. Tam sư đệ tìm được người đáng thế này ở đâu vậy? Mà lại nhìn ra được lai lịch của nha đầu này, cũng nhìn thấy cái gì khác, tất cả như tờ giấy trắng. Chuyện này là sao?

      “Đại sư huynh về lúc nào vậy?” Nguyệt Ca muốn thấy chính sư huynh của mình đánh giá Ngải Thiển cách mãnh liệt che giấu chút nào như thế . liền mở lời cắt ngang Vân Chiến.

      “Vài ngày nữa là đại hội trăm năm lần của Tử Nguyệt Môn, dĩ nhiên ta phải về chứ.” Vân Chiến cười, tìm chỗ để ngồi xuống.

      Nguyệt Ca lạnh nhạt nhìn Vân Chiến, muốn nhiều lời. Đúng là phải về nhưng trước kia chưa bao giờ về sớm như vậy. Lần nào cũng đợi tới ngày diễn ra đại hội mới về. luôn xuất lúc mọi người đều cho rằng về. Khó có dịp về sớm vài ngày như thế này.

      Đôi môi của A Thương giật giật, rất muốn phá hủy màn diễn của sư phụ mình. Cuối cùng, vẫn nhịn xuống. muốn sau khi thoải mái phải chết toàn thây.

      Ngải Thiển nghe hai người chuyện, đồng tử quay tròn, : “Nguyệt Nguyệt, người cười đến sắp thối mặt này là đại sư huynh của huynh à?”

      “Ừ.” Nguyệt Ca gật đầu, ý cười nhuộm lên hai hàng lông mày. Nha đầu này là… tệ.

      “Muội gì vậy? Ta thế này gọi là thân thiết, hiểu chưa? Sao lại thô tục như thế chứ?” Vân Chiến vừa nghe lời khiến mình khó chịu như thế liền mãnh liệt trừng mắt với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển thèm để ý. Nàng sợ ánh mắt đó. Nàng cong khóe môi, nhìn Vân Chiến đầy khiêu khích, : “ hiểu. Muội thô tục chỗ nào hả? Hả?”

      là mặt cười đến sắp thối chính là thô tục.”Vân Chiến khó chịu . Còn giả vờ ngốc nữa ?

      “À? Nguyệt Nguyệt, huynh xem muội vậy có thô tục ?” Ngải Thiển dời tầm mắt đến người Nguyệt Ca, vẻ mặt trưng cầu ý kiến.

      thô tục.” Nguyệt Ca rất phối hợp với lời nàng, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu thêm.

      “Các đệ…cấu kết với nhau làm việc xấu.” Vân Chiến chỉ hai người, tức giận mà .

      “Cấu kết với nhau làm việc xấu? Lời này của huynh mới thô tục đấy.” Ngải Thiển cười yếu ớt.
      ngalibraHuyền Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :