1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      ui trz hay quá hjhj đáng iêu nữa chứ mog chap ms of ad

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 10: Bản tính khó dời


      “Đúng vậy. Huynh tới cung trăng mà gặp Hằng Nga à?” Ngải Thiển khẽ nghiêng đầu tới trước tò mò hỏi.

      cung trăng có Hằng Nga sao? Sao ta biết?” Nguyệt Ca ngẩng lên nhìn Ngải Thiển rất hào hứng. Sao nha đầu này lại nghe cung trăng có Hằng Nga?

      “Ặc, có sao? phải Hằng Nga xinh đẹp nhất thiên hạ ở cung trăng sao? Nàng còn có con thỏ ngọc.” Ngải Thiển hiểu. Chẳng lẽ cung trăng có Hằng Nga?

      “Cung trăng là nơi cực kỳ lạnh lẽo, là nơi lưu đày những tiên phạm lỗi lớn. Dù là tiên cũng chịu nổi cái lạnh ở đó. Đến bây giờ chỉ có vị tiên bị đày tới đó, hơn nữa con bị hồn phi phách tán. Cho nên bây giờ cung trăng có ai cả.” Nguyệt Ca từ từ kể, giọng như tiếng nước mát mẻ rơi lên ngọc, rất êm tai.

      “Hóa ra là như vậy.” Vậy là giống truyền thuyết ở thế kỷ 21. Aiz, nàng nên đánh đồng hai thời hoàn toàn khác nhau được. Ngải Thiển cúi đầu. Nàng có kiến thức.

      Nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại trừng lớn mắt: “Huynh cung trăng là nơi đày tiên, cực kỳ lạnh lẽo, vậy huynh tới đó làm gì?” Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt vừa từng qua. Chuyện gì xảy ra vậy?

      Biết Ngải Thiển nghĩ gì, Nguyệt Ca mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành: “Ta chỉ nán lại chút ở cửa cung trăng chứ vào.”

      “Huynh gọi đó là qua?” Ngải Thiển rũ đôi vai đẹp, gì nữa.

      tính à?” Nguyệt Ca hỏi ngược lại.

      “Tính.” Nàng trợn mắt tiếp tục đẩy xe lăn.

      Nguyệt Ca cười khẽ, thêm gì.

      “Nguyệt Nguyệt.” Ngải Thiển im lặng lúc lâu rồi tiếp.

      “Ừ.” trả lời như có như .

      “Muội mệt rồi.” Nàng câu dễ hiểu.

      “Vậy nghỉ ngơi .” Nguyệt Ca quay lại thấy nàng cúi gằm đầu, đúng là rất buồn ngủ. liền làm phép đưa nàng vào phòng.

      Đây phải là căn phòng mà nàng ngủ trước đó. Phải rằng thể gọi đó là phòng. Nó được trang trí rất xinh xắn tinh xảo. Ngải Thiển đánh vật với Chu Công thấy được cách trang trí trong phòng chợt tỉnh hẳn ngủ, mở lớn mắt nhìn khắp nơi. Đáy mắt nàng tham lam như sói nhìn thấy dê béo.

      Giường bằng ngọc, đó trải chăn gấm, màn tơ buông xuống; đèn làm từ ngọc, cây nến đỏ rất to cháy đó; tường treo vài bức tranh thủy mặc, từ nét bút có thể thấy chắc chắn nó được vẽ từ tay của bậc thầy. Trời ơi, giường này, đèn này, tranh này, tất cả đều là bảo bối có giá trị liên thành. Ở đây đúng là trân phẩm thượng đẳng. Nếu có thể lấy tời đại phát tài rồi. Ngải Thiển cảm giác lòng mình nhảy nhót cuồng loạn. Những thứ ở đây đều là bảo vật. Nàng là người luôn luôn tiền, sao lại động lòng khi ở giữa đống bảo vật cho được?

      Nàng thích căn phòng này, tuy có điện nhưng tốt hơn nhiều căn phòng trước kia.

      “Nguyệt Nguyệt, muội ngủ ở đây.” Ngải Thiển vỗ tay, hài lòng quay đầu lại tuyên bố với Nguyệt Ca.

      “Ừ.” dịu dàng nhìn Ngải Thiển. Biết là nha đầu này thích mà. rằng phòng này và phòng cùng trong điện. Điện Tử Nguyệt ngoài phòng khách, phòng luyện công ở ngoài còn có vài phòng nữa. Nhưng chỉ có người ở đó, cạnh phòng .

      “Được. Vậy muội ngủ đây. Nguyệt Nguyệt ngủ ngon nhé.” Ngải Thiển hưng phấn, lao thẳng tới giường ngọc, ôm chăn gấm thoải mái lộn vài vòng.

      Dáng vẻ này trong mắt Nguyệt Ca tựa như mèo con vậy.

      “Ngủ , ngủ giấc ngon.” Ánh mắt Nguyệt Ca dịu dàng, dứt lời, rời khỏi căn phòng.

      Ngải Thiển cầm chăn gấm. đó tỏa ra mùi thơm ngát như có như . Nàng thấy mùi này rất giống mùi của Nguyệt Ca. Rất dễ chịu.


      Bỗng, nàng nhảy dựng lên. Trời ạ, sao nàng lại cứ thế mà bò lên giường chứ? Nàng cẩn thận đưa ngón tay vào ngực. bị nàng ép hỏng chứ? Nàng lấy tranh ra nhìn, may mà còn phẳng.

      Nàng thở phào nhõm, nhìn xung quanh phòng, chọn hốc tường, cẩn thận bỏ chồng tranh vào. Nàng thường tìm kiếm bảo vật, sao lại nhìn ra được vách có huyền cơ chứ?

      Nàng cất tranh rồi mới hài lòng quay trở về giường. Lúc qua bàn, nàng còn nhịn được mà vươn tay sờ vào nến. là dễ chịu, là ngọc thượng đẳng.

      Nửa đêm, luồng sương đen luồn qua khe cửa, hướng về phía Ngải Thiển ngủ ngon.
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      ngalibra thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ツChương 11ツ: Bị lừa gạt ngoài ý muốn

      Ngải Thiển ngủ đủ giấc, đấu tranh rời khỏi giường, vừa mở đôi mắt to giảo hoạt ra nhìn xung quanh liền mờ mịt. Chuông báo động reo lên trong đại não của nàng. Đây là đâu? Đây phải là căn phòng tối qua nàng ngủ.

      Ánh vào mắt là màu đỏ rực rỡ: thảm màu đỏ, giường màu đỏ, chăn gấm màu đỏ, màn lụa màu đỏ, dường như tất cả đều có màu đỏ. vách tường khảm vài viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con. Ánh sáng từ dạ minh châu càng khiến màu đỏ thêm chói mắt. Ngải Thiển nghi ngờ sao mình có thể ngủ ngon như thế dưới ánh sáng màu đỏ chói như vậy.
      Nhưng, nàng liền cười nhàng. Dạ minh châu này để đây lãng phí. Ban ngày có ánh sáng mặt trời, ban đêm là thời gian ngủ, để dạ minh châu ở đây làm gì. Ừ, sai, căn bản là cần tới mấy viên dạ minh châu hiếm có này.

      Ngải Thiển sờ chăn gấm trơn nhẵn đắp người mình. Chăn này chắc là làm từ tơ tằm , là hàng thượng phẩm. Nàng đánh giá hết giá trị của các thứ trong phòng mới đảo mắt nhìn ra cửa. Cánh cửa rất kỳ lạ. Nó làm từ gỗ cũng chẳng làm từ sắt. Nàng nhìn ra được nó làm từ gì. Có vẻ giống thủy tinh nhưng lại phải. Nhưng từ ánh sáng rực rỡ kia là biết nó có giá trị liên thành.

      Nhưng mà đây là đâu? Đầu óc mình bị lòng tham làm cho u mê mất rồi. Lúc này nàng mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng là tại sao mình lại ở đây? Tới đây bằng cách nào? Ai đưa nàng tới?

      Nàng vén chăn lên định xuống giường.
      “Tiểu mỹ nhân tỉnh rồi à?” Đột nhiên, giọng tà mị bay tới khiến bàn tay giơ lên vén chăn của Ngải Thiển dừng lại giữa trung. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa đầy kinh ngạc. Cửa được mở ra, đập vào mắt nàng là màu cực đỏ. Trường bào màu đỏ bao lấy dáng người thon dài thẳng tóc, vài lọn tóc màu bạc gió mà bay phất phơ.

      “Huynh là Ma Quân Tàn Diên.” Ngải Thiển cả kinh, cử động bàn tay cứng đờ rất lâu trong trung, chỉ về phía Tàn Diên.

      “Ô, tiểu mỹ nhân quên bản quân, tệ! Phải thưởng cho nàng mới được.” Tàn Diên tỏa ra hơi thở tà mị, tiêu sái bước qua, quần áo màu đỏ lay động tạo ra phong tình vô hạn.

      Theo bản năng, Ngải Thiển định lui lại. Hơi thở của bóng tối tản ra từ người Tàn Diêm khiến nàng thấy áp lực.

      “Tiểu mỹ nhân, nàng biết mình ngủ bao lâu ?” Tàn Diên tới bên cạnh Ngải Thiển, quả quyết vươn ngón tay ra chọc chọc vào má lúm đồng tiền nho của nàng. Quả nhiên cảm giác tốt như trong tưởng tưởng.

      “Bao lâu?” Ngải Thiển thuận miệng hỏi nhưng cũng quên bàn tay đáng ghét vuốt ve mình. Nhưng khi thấy cái nhẫn ngọc tay , đôi mắt to lập tức lóe sáng. Nàng duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay kia nhưng dành thời gian ngắm xem nó đẹp thế nào. Đúng là người có tiền, đeo toàn bảo vật vô giá tay. Chiếc nhẫn này được chế tác từ nguyên liệu cực phẩm trong cực phẩm đó.

      bé này thay đổi nhanh . Tàn Diên buồn cười khi thấy phản ứng của Ngải Thiển: “Tiểu mỹ nhân thể tình với bản quân đấy à?”

      chứ. Nhưng là thứ huynh đeo tay này cơ.” Ngải Thiển thẳng thắn , mắt nhìn chằm chằm, muốn rút ngay ra.
      Tàn Diên giơ tay lên, nhìn cái nhẫn mình đeo. nghĩ ra thứ này hấp dẫn người khác ở chỗ nào? Ngay sau đó, nhếch môi cười tà: “Tiểu mỹ nhân đừng ngại ngùng. Nàng coi trọng bản quân cứ thẳng. Bản quân nàng tốt.”

      “Thúi lắm.” Ngải Thiển bật thốt lên lời thô tục. Lời vừa ra khỏi miệng nàng mới giật mình, nhớ ra phải chú ý hình tượng, vội vàng định thu lại lời . Nàng trợn to mắt, chột dạ nhìn Tàn Diên: “Vừa rồi huynh có nghe thấy gì ?”

      .” Tàn Diên lắc đầu, “Chỉ nghe ai đó thúi lắm thôi. Yên tâm, bản quân chuẩn bị sẵn sàng, mùi thúi bay tới chỗ bản quân đâu, nàng cứ thả thoải mái.”

      Ngải Thiển được gì. Có người nào xuyên tạc ý người khác như vậy ? Nhưng mà thôi, đại nhân có đại lượng, chấp nhặt với tiểu nhân, , là ma đầu mới đúng. Nàng hỏi vấn đề chính: “Đây là đâu? Sao huynh lại bắt ta tới đây?”
      ngalibra thích bài này.

    4. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      truyện này là 1-1 phai ko ad

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Đồ cổ kỳ trân

      “Nàng dùng từ này hay lắm. Sao lại là bắt chứ?Bản quân vất vả mới mời được nàng tới Ma Cung, nàng cám ơn thôi lại còn thế, khiến ta đau lòng.”Tàn Diên giả vờ bị tổn thương, dung mạo cực đẹp như sắp khóc.

      , dẫn ta tới Ma Cung này làm gì?”Ngải Thiển nhìn Tàn Diên diễn trò mà cau mày lại, lập tức trở thành dáng vẻ rất thông minh. Ừ, ra vẫn luôn rất thông minh nhưng tất cả đều dành để tìm cách vơ vét của cải.

      Tàn Diên sửng sốt, thu hồi dáng vẻ uất ức, cười tà : “ có việc gì cả. Chỉ là muốn mời nàng tới Ma Cung làm khách thôi.”

      “Vậy sao?”Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào mặt Tàn Diên, mặt viết rằng nàng tin.

      “Đúng vậy, Ma Cung có rất nhiều chỗ để chơi.Bản quân dẫn nàng chơi được ?”Tàn Diên dụ dỗ.

      “Có thứ gì tốt để chơi?”Ngải Thiển cau cái mũi thon, nhìn Tàn Diên đầy khinh bỉ. Coi Ngải Thiển nàng là trẻ con hiểu đời dễ lừa gạt à? Tuy dáng dấp huynh rất đẹp mắt nhưng Ngải Thiển nàng cũng bị sắc đẹp mê hoặc.Huống gì còn có Nguyệt Nguyệt với dáng vẻ xinh xắn nữa. Đường đường là Ma Quân mà bắt tiểu nương vô cùng tầm thường như nàng chỉ đơn giản là mời làm khách thôi sao? ra ai tin?

      “Có rất nhiều đồ cổ kỳ trân.Còn có rất nhiều thứ tốt khác nữa.”Tàn Diên biết nắm điểm yếu của Ngải Thiển.

      Đồ cổ kỳ trân à?Vậy đều là bảo vật rồi.Ngải Thiển khỏi hơi động lòng. muốn xem thử.Nhưng đời này có chuyện tốt vậy ư?Nàng tin. Rốt cuộc Ma Quân kia có mục đích gì? Thôi, chi bằng làm theo ý xem sao.Hiểu tình hình rồi hãy quyết định.Nghĩ vậy, Ngải Thiển lập tức lộ ra vui mừng.“Đồ cổ kỳ trân à?Mau dẫn ta xem .”

      “Được.”Tàn Diên nhiều lời, dẫn Ngải Thiển ra ngoài.

      Ra khỏi cánh cửa đẹp mắt kia, biển hoa ra trước mắt nàng, rất nhiều loài hoa chưa từng nhìn thấy nở rộ, tạo thành từng đám nhìn rất rực rỡ.

      “Đây là hoa gì vậy?”Ngải Thiển nhìn được, hỏi.Đôi mắt nàng như khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này. quá tươi tốt, có rất nhiều màu hoa, phần lớn nàng chưa từng thấy ở đại.Những bông hoa này đẹp tới cực hạn, rực rỡ tới cực hạn giống như Tàn Diên.

      “Tên gì á?Bản quân lắm.”Tàn Diên lắc đầu. phải là người hoa, bình thường thèm liếc mấy bông hoa này lấy cái.Thấy chấn động trong mắt Ngải Thiển, mới biết rằng những bông hoa này rất đẹp.“Chúng đều tự sinh trưởng ở đây, ai chăm sóc.”Nhưng chắc sau này phải tìm người tới xử lý chút.

      “Tự sinh trưởng?”Ngải Thiển kinh hãi.Tự sinh trưởng mà có thể tươi tốt thế này ư?Đây là đạo lý gì vậy?

      Tàn Diên cười tà tự chủ được mà đặt tay phải lên vai Ngải Thiển. “Ma Cung là nơi tính , thích hợp nhất cho các loại hoa cỏ sinh trưởng, tựa như hoa bỉ ngạn vậy.Nàng có thích nơi này ?”

      “Thích.”Ngải Thiển lẩm bẩm, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, “Huynh làm gì thế?” Nàng nhìn bàn tay ăn đậu hũ của mình, vội vàng phất tay muốn gạt ra. Tàn Diên chủ động buông ra, tà tà tiêu sái đến cạnh biển hoa, đưa tay ra hái bông hoa màu tím.

      trở lại cạnh nàng, nhấc tay lên, cài bông hoa lên mái tóc của nàng, nhất thời tạo thêm cảm giác tươi mát.

      Ngải Thiển ngơ ngác biết nên phản ứng thế nào, thầm oán trong lòng.Động tác này có quá thân mật ?Nàng thích, thích tí nào cả.Nàng thích người vô lễ với mình phải là Nguyệt Nguyệt. Chợt, nàng giơ taylên, cầm lấy bông hoa vừa được cài lên tóc nhưng thể ném nó được. Bông hoa đẹp như thế mà ném phí quá.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      ngalibra thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :