1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ♥Chương 05♥: Muốn ăn mặn


      Hai hàng lông mày của Nguyệt Ca hơi hạ xuống, nhìn chân mình chút, sắc mặt bình tĩnh, : “Hai chân của ta thể được.”

      “Tiên mà cũng bị bệnh?” Đồng tử của Ngải Thiển mở lớn, thể tin được mà nhìn Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca cười : “Dĩ nhiên là .”

      “Vậy huynh chân mình…” Ngải Thiển hiểu.

      “Từ lúc ta có ký ức chân như thế. Dù dùng tiên pháp nào cũng vô dụng.” Dù tu thành thân vàng đôi chân này vẫn như thế.

      “Sao lại vậy? Có biết nguyên nhân ?” Ngải Thiển nhịn được, đưa tay sờ sờ đùi của Nguyệt Ca. Đôi chân đẹp thế này mà lại được!

      Theo lý, chân của có cảm giác gì. Nhưng vừa rồi, khi Ngải Thiển sờ lên chân lại thấy có cảm giác tê dại lan ra từ chỗ nàng đụng vào, truyền khắp toàn thân như bị điện giật vậy.

      Sao lại có thể như thế? Nguyệt Ca nghi ngờ trong đó nhưng ổn định tinh thần rất nhanh, trả lời câu hỏi của Ngải Thiển: “Sư phụ ta từng , chân ta phải bị bệnh mà là ta tự hạ chú với nó.”

      “A! Là sao?” Đồng tử của Ngải Thiển xoay tròn, kỳ lạ mà nhìn Nguyệt Ca, tay vẫn chưa rời khỏi đùi .

      Nguyệt Ca lắc đầu, ý bảo cũng biết. Từ lúc có ký ức thế. đúng là biết mình hạ chú gì với chân mình. Tự mình hạ chú mình, thể gì nổi.

      Miệng Ngải Thiển hơi mở, định tiếp bụng liền kêu “Ọc” tiếng.

      Nguyệt Ca dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bụng Ngải Thiển.

      “Muội đói bụng.” Ngải Thiển xoa xoa bụng, đúng lý hợp tình.

      “Đói bụng?” Nguyệt Ca lặp lại lời Ngải Thiển, ánh mắt có chút hiểu.

      “Đúng vậy! Muội đói bụng, muốn ăn cái gì đó.” Ngải Thiển buồn bã . Chỉ cần nàng đói bụng lập tức có sức sống.

      “A, phải. Quên mất muội là người phàm, cần phải ăn cơm.” Nguyệt Ca bừng tỉnh đại ngộ. Mình cần ăn uống gì nhưng nha đầu này cần.

      “Tiên có thể cần ăn cơm?” Tuy Ngải Thiển có sức sống nhưng lòng tò mò vẫn giảm.

      Nguyệt Ca gật đầu, nhàng vỗ hai tay vào nhau. Ngay sau đó, trong đại điện có thêm người, chính là người áo xanh tên A Thương.

      “Môn chủ sư thúc.” A Thương thèm liếc nhìn Ngải Thiển lấy cái, trực tiếp cung kính với Nguyệt Ca.

      chuẩn bị cho nha đầu kia chút thức ăn .” Nguyệt Ca ôn hòa , trong giọng chứa ma lực. Đệ tử vừa nhập môn của Tử Nguyệt Môn vẫn ăn uống như cũ. Những thứ này có thể tìm được ở phòng bếp rất dễ dàng.

      Ngải Thiển vừa nghe liền thấy khó chịu: “Sao huynh lại keo kiệt thế? Chuẩn bị thức ăn cho ta? Muội muốn ăn thịt ăn cá. Muội muốn ăn sơn hào hải vị!”

      Ách…Nguyệt Ca và A Thương cùng trợn tròn mắt.

      “Người tu tiên ăn mặn…” Nguyệt Ca nhàn nhạt giải thích.

      “Muội phải người tu tiên.” Ngải Thiển trừng lớn mắt, mặt vô tội, . Nàng chỉ là người phàm, kiêng nhiều như thế.

      Nguyệt Ca sửng sốt chút, ngay sau đó liền cười ôn hòa, : “Được. A Thương, sai người xuống chân núi mua chút thức ăn mặn.”

      A Thương vừa nghe liếc nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt kỳ lạ, ngay sau đó biến mất trong khí.

      Ngải Thiển vừa nhìn liền sững sờ. Tiên pháp này thần kỳ. “Cái đó…Muội có thể học pháp thuật ?” Mặt Ngải Thiển đầy chờ mong, hỏi.

      “Có thể.” Nguyệt Ca nhàn nhạt cười, đặt hay tay đùi. Đây chính là ý nghĩ của .

      “Có thể thu nữ nhân?” Ngải Thiển hỏi.

      “Sao lại ?” Nguyệt Ca hỏi ngược lại. Chỉ cần có tuệ căn ai cũng có thể học.

      “Muội nghĩ là kỳ thị giới tính, chỉ dạy nam nhân thôi.” Ngải Thiển nghiêng đầu, . TV có rất nhiều phim cho thấy chỉ dạy nam chứ dạy cho nữ, kỳ thị giới tính trần trụi.

      “Là sao?” Nguyệt Ca hiểu ý của nàng, hàng lông mi dài tạo thành bóng râm đôi mắt.

      có gì.” Ngải Thiển lảng sang chuyện khác: “Muội phải nhập môn trước rồi mới được học tiên pháp đúng ?

      “Ừ. Thành người của Tử Nguyệt Môn mới có thể học.” Nguyệt Ca hờ hững đáp, rằng phải nhập môn xong là được học ngay mà phải luyện công căn bản thời gian.

      “Vậy muội nhập môn.” Ngải Thiển hưng phấn, đôi mắt to sáng ngời càng thêm lấp lánh như bảo thạch. Đôi tay nàng kìm được mà túm chặt áo bào của Nguyệt Ca.

      “Vài ngày nữa là lúc Tử Nguyệt Môn thu đệ tử. Đến lúc đó muội nhập môn được ?” Nguyệt Ca dùng giọng bàn bạc để hỏi, trong lòng có tính toán riêng.

      “Ờ, được. có gì phải vội.” Dáng vẻ Ngải Thiển khoan hồng độ lượng.

      Nguyệt Ca cười yếu ớt, gì, chỉ nhìn Ngải Thiển chăm chú.

      Ngải Thiển bị nhìn đến mức được tự nhiên. Nàng buông bàn tay níu lấy Nguyệt Ca ra, lùi lại. “Cái đó…Khi nào mới có cơm?”

      Đôi mắt to nhìn về phía cửa đại điện, vốn muốn tìm chuyện để nhưng lại lái sang chuyện này. Lúc này nàng mới ý thức được mình rất đói, bụng kêu ọc ọc. Ngải Thiển buồn bực, ôm bụng ngồi xổm xuống. Sao lại dời chú ý tới chuyện này cơ chứ?

      Thấy Ngải Thiển đói đến mức đau đớn như thế, lông mày Nguyệt Ca khẽ động, ngoắc nàng: “Lại đây.”

      “Làm gì?” Ngải Thiển ngẩng đầu, chân di chuyển bước, mặt cứng đờ.

      “Muội lại đây .” Giọng Nguyệt Ca có chút dụ dỗ.

      Ngải Thiển bình tĩnh nhìn Nguyệt Ca vài giây, cuối cùng nghe lời, đứng lên, về phía .

      Nàng đứng trước mặt , lời mà chỉ nhìn.

      Môi Nguyệt Ca khẽ nhếch, duỗi tay phải đặt lên người Ngải Thiển. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay, ngón tay thon dài sạch có lực, còn đẹp hơn cả đàn dương cầm. “Tay huynh đẹp.” Nàng bật thốt lên lời khen.

      Nguyệt Ca cười dịu dàng. nghe rất nhiều lời khen, lòng có, giả vờ có nhưng chỉ mấy chữ đơn giản của nha đầu này lại làm lòng hơi kích động.::nhok LQĐ::

      “Ơ, huynh làm gì vậy?” Ngải Thiển hậu tri hậu giác phát ra khác thường trong cơ thể. Có thứ gì đó chảy trong người nàng, ấm áp, dễ chịu.

      Nguyệt Ca buông Ngải Thiển ra rất nhanh, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

      “Rất dễ chịu.” Ngải Thiển gật đầu.

      “Còn đói ?”

      “A?” Ngải Thiển sờ sờ bụng, chợt ngạc nhiên: “ đói nữa.”

      cười yếu ớt, .

      “Huynh vừa làm gì với muội vậy?” Ngải Thiển tò mò, hỏi. Nàng lại muốn cảm thán rằng thần kỳ.

      “Bổ sung chút năng lượng để muội thấy đói nữa mà thôi.” Nguyệt Ca bỗng lăn xe về phía cái bàn.

      Ngải Thiển cúi đầu, nhìn bụng của mình chút. Nàng thầm hạ quyết tâm trong lòng rằng dù thế nào nhất định phải học tiên pháp, còn phải học tiên pháp thượng thừa nhất. Vậy phải tìm sư phụ lợi hại nhất trước . biết ai lợi hại nhất Tử Nguyệt Môn nhỉ? Là Nguyệt Ca à? Làm người đứng đầu môn phái, hẳn rất lợi hại.

      lúc Ngải Thiển cúi đầu trầm ngâm, bỗng ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi. Nàng ngẩng đầu. ra A Thương về, bóng dáng màu xanh xuất trong đại điện, tay là đồ ăn phong phú.::nhok LQĐ::

      “Oa…” Ngải Thiển kích động. Tuy nàng thấy đói nữa nhưng khi nhìn thấy thức ăn ngon thể nhịn được mà kích động. Nàng thích nhất là thịt gà. Nhìn cánh gà nướng vàng óng ánh trong mâm, hai mắt Ngải Thiển sáng lên, sắp chảy nước miếng, kịp đợi A Thương bày ra vội vàng nhào tới.
      honglak, kokoPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ★Chương 06★: Ma Quân đến chơi

      Rốt cuộc thức ăn ngon vào miệng, Ngải Thiển thỏa mãn, phát ra tiếng than . Nguyệt Ca hiểu thức ăn có thể khiến người ta say mê —— thích đến thế sao?

      Tất cả tinh thần của Ngải Thiển đều đặt thức ăn ngon. Sở thích lớn nhất của nàng là vơ vét của cải, sau đó là thức ăn ngon. Trong đó đùi gà đứng đầu. Đùi gà vàng óng ánh lại thơm ngào ngạt, ai mà cơ chứ?

      A Thương là sư điệt theo Nguyệt Ca, phải bởi biết cách nịnh nọt mà là lúc làm việc tiếng nào. phải là người có tư chất tu tiên nhất mà lại có thể theo Nguyệt Ca khiến các sư huynh đệ khác hâm mộ thôi.

      ai biết môn chủ của Tử Nguyệt Môn đâu. Tóm lại ông chỉ thu ba đồ đệ: đại đồ đệ Vân Chiến, nhị đồ đệ Lưu Niên, tam đồ đệ chính là Nguyệt Ca. Nguyệt Ca làm môn chủ, chẳng những hai đồ đệ kia ghen tỵ mà ngược lại còn cầu được.

      A Thương là người bình tĩnh lạnh nhạt như vậy mà nhìn tướng ăn của Ngải Thiển cũng khỏi bị kinh sợ. Quả nhiên tiểu ăn xin này bị đói quá lâu. Lập tức, lòng thương xót con người lan tràn trong . bước tới, định vỗ lưng cho Ngải Thiển để nàng thuận khí, sợ nàng bị nghẹn.

      “Môn chủ sư thúc, hay rồi.” nam nhân trẻ mặc quần áo khác A Thương chạy vào, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy lo lắng.

      “Đừng gấp.” Nguyệt Ca nhìn người trẻ tuổi, trấn an.

      “Có chuyện gì vậy A Tiên?” A Thương xoay người, cất tiếng. Pháp lực của đủ cao nên biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nhưng chắc chắn môn chủ sư thúc biết.

      “Ma Quân lại tới.” A Tiên hơi.

      “Ma Quân?” Ngải Thiển vùi đầu chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, tranh thủ thời gian ngẩng lên nhìn A Tiên. Ma Quân là gì?

      Lúc này A Tiên mới chú ý tới trong đại điện còn có tiểu nương xinh đẹp động lòng người. Có điều lúc này miệng nương đầy dầu mỡ, mặt và tay cũng lem nhem.

      Mặt Nguyệt Ca gợn sóng, cảm thấy ngạc nhiên với lời A Tiên, chỉ với Ngải Thiển: “Ừ, quân vương Tàn Diên của Ma giới.”

      “Có cả Ma vương à?” Ngải Thiển hưng trí bừng bừng, thả đùi gà gặm xong trong tay xuống: “Ở đâu? Muội muốn xem chút.” Nàng thầm nghĩ có phải Ma vương rất xấu hay ? biết xấu như thế nào nhỉ?

      “Ở bên ngoài. thôi.” Nguyệt Ca phản đối, vẫy tay với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển ba chân bốn cẳng tới cạnh Nguyệt Ca. cười dịu dàng, giương tà áo lên, luồng ánh sáng trắng phủ xuống. Ngải Thiển chịu được ánh sáng mạnh, nhịn được mà nhắm mắt lại.

      …..

      Lúc Ngải Thiển mở mắt ra lần nữa trước mắt là phong cảnh tươi đẹp nhưng lại yên tĩnh. mặt đất có mười mấy người áo xanh nằm, trông có vẻ bị thương.

      Ở đối diện —— là nam tử cực đẹp. mặc trường bào đỏ rực, vạt áo phía sau rất dài, lay động trong gió tạo cảm giác kiều diễm. Hàng mày kiếm xếch lên tới tận tóc, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười hút hồn. Đôi môi mỏng hồng nhuận sáng bóng, cười như cười. Đáng chú ý nhất là mái tóc dài màu bạc dài tới thắt lưng, mềm mại nhẵn nhụi như lụa, tỏa ánh sáng dịu dàng. Ngũ quan cực đẹp nhưng có cảm giác nhu. Màu bạc và màu đỏ hỗ trợ nhau, toàn thân tỏa ra tà khí. Quần áo màu đỏ rực rỡ nhưng Ngải Thiển vẫn cảm nhận được hơi thở của bóng tối. Đây là loại hình mỹ nam khác hẳn với Nguyệt Ca. Nếu Nguyệt Ca là tuyết liên thánh khiết nhất nam tử này chính là đóa túc đen tối trí mạng.

      Tàn Diên mặc cho Ngải Thiển quan sát mình. Đồng thời cũng quan sát nàng. Đôi mắt to đen láy hề che giấu thán phục. Dáng dấp tiểu nương này ra vô cùng động lòng người. Đặc biệt là đôi má lúm đồng tiền, khiến người ta kiềm được mà muốn vươn tay chọc cái.
      luongnhu96honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 07: Nhàm chán mà thôi

      “Sao hôm nay Ma Quân lại có nhã hứng tới tệ môn vậy?” Giọng trong vắt của Nguyệt Ca vang lên, cắt ngang hai người quan sát nhau.

      “Hình như trăm năm rồi tới thăm lão bằng hữu. Hôm nay rảnh rỗi nên tới xem chút.” Tàn Diên cười quỷ dị. Đôi mắt xếch vẫn nhìn Ngải Thiển.

      trăm năm! Oa, là dài. Ngải Thiển nghe thấy mà thán phục thôi. Quả nhiên đều là lão bất tử.

      “Quà tặng của Ma Quân khi tới thăm lão hằng hữu quý.” Nguyệt Ca nhìn đám người của môn phái ngã đất, nhanh chậm.

      “Cái này… quý quý.” Tàn Diên nhìn những phế vật vô dụng kia, cười xinh đẹp. Chỉ là tiểu tướng tôm tép, khiến gân cốt còn chưa kịp giãn.

      Nguyệt Ca nhếch khóe miệng, cười như hoa nở giữa mùa xuân khiến chân trời như bừng sáng.

      trăm năm gặp, Nguyệt Ca vẫn như cũ. Ngươi có năng lực tinh lọc tất cả, ta có toàn bộ sức mạnh của bóng tối, để xem ai hơn ai. Khóe mắt Tàn Diên hơi nâng lên, quyến rũ hồn người.

      Đôi mắt sáng của Ngải Thiển xoay tròn, nhìn ám tiễn gào thét giữa hai người.

      Đột nhiên, sắc trời trầm xuống. Ngải Thiển chỉ thấy Tàn Diên giơ tay lên, đám mây đen liền ùn ùn bay tới, cùng với đó là gió mạnh. Áo bào màu đỏ của Tàn Diên tung bay phần phật, mái tóc bạc cũng bay theo gió.

      Ngải Thiển chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chịu nổi hơi thở cường thế này.

      Nguyệt Ca vung tay áo, luồng ánh sáng trắng thánh khiết bao lấy Ngải Thiển. Nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bị ảnh hưởng nữa. Nàng yên tâm nhìn Nguyệt Ca ngồi xe lăn, giương tay áo tạo thành ánh sáng trắng đánh thẳng về đám mây đen.

      đen trắng gặp nhau giữa đường, đụng vào nhau tạo ra tia sáng chói mắt.

      Nụ cười của Tàn Diên chứa tà khí, tay run lên, bóng dáng liền biến mất. Nguyệt Ca ngẩng đầu nhìn lên, liền mang cả xe lăn bay lên trời.

      Mây đen tan , Ngải Thiển lại nhìn thấy gì cả, chỉ thấy ánh sáng trung lần lượt thay đổi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn thấy .

      Nhìn lại đám người của môn phái đất thấy mọi người chịu đựng đau đớn, mở to mắt nhìn trận chiến, quên luôn cả hoạt động để cơ thịt mặt cứng lại, tựa như bị chú định thân vậy.

      Ánh sáng cực mạnh nhấp nháy đầy trời. Ngải Thiển quên mất đây là trận chiến, hoàn toàn coi là thưởng thức cảnh đẹp.

      “Hôm nay tới đây thôi. Lần sau đánh tiếp.” Giọng tà khí của Tàn Diên vang lên.

      Sau đó, tất cả kết thúc. Nguyệt Ca trở về chỗ cũ, quần áo trắng như tuyết dính hạt bụi nào.

      “Môn chủ sư thúc.” A Tiên lo lắng, chạy tới.

      sao. Đưa các sư huynh đệ chữa thương .” Nguyệt Ca phất tay áo, nhàn nhạt mở miệng.

      “Vâng.” A Tiên và A Thương về phía đám người bị thương.

      Nguyệt Ca vừa phất tay áo cái, Ngải Thiển liền phát ánh sáng trắng người mình tan . Vừa được tự do, nàng liền lập tức hưng phấn : “Huynh đánh nhau với Ma Vương đó sao rồi? Có phải huynh lợi hại hơn nên đánh bỏ chạy rồi?”

      Nguyệt Ca lắc đầu: “, ta và phân cao thấp. ra có chuyện gì làm lên núi Tử Vân tìm ta tỷ thí.”

      “Tại sao?” Ngải Thiển hiểu. Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là thế nào mà tìm tới tận cửa để đánh? phải Ma vương đều rất tàn bạo sao? Nhưng bộ dạng Ma vương rất đẹp , những người của môn phái này chỉ bị thương , mất mạng.

      “Tìm việc làm.” Người của môn phái rút lui, trong nhất thời chỉ còn lại hai người Nguyệt Ca và Ngải Thiển.

      Tìm việc làm? Ma Quân mà cũng nhàm chán vậy à?

      Bầu khí yên tĩnh.

      “Cái đó…” Ngải Thiển biết xưng hô với Nguyệt Ca như thế nào nên hơi xấu hổ.

      nào. Ta dẫn muội tìm hiểu núi Tử Nguyệt.” Nguyệt Ca đầy quan tâm.

      “Được.” Đôi mắt sáng của Ngải Thiển lóe sáng. Có thể đào bảo vật càng tốt. Ngọn núi tràn đầy linh khí này chắc phải có rất nhiều kho báu nhỉ?
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 08: Để muội vẽ

      núi Tử Nguyệt quanh năm tràn đầy tiên khí. Chủ điện ở giữa, tường ngọc ngói lưu ly, trong uy nghiêm có chứa thánh khiết.

      Bậc thềm ngọc nối thẳng tới chủ điện. Ngải Thiển hưng trí bừng bừng, vừa nhảy thềm ngọc, vừa sờ sờ lan can. Cảm giác vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp.
      Ngải Thiển hết bậc thềm ngọc mới nhớ tới Nguyệt Ca lên bằng cách nào? Nàng quay đầu lại thấy lơ lửng trung, khoai thai nhàng tới, tựa như đóa tuyết liên thánh khiết nở rộ giữa bầu trời. Khóe môi chứa thỏa mãn khiến người ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.

      Nguyệt Ca từ từ hạ xuống cạnh Ngải Thiển, mỉm cười nhìn nàng.

      Ngải Thiển phồng má, tức giận lên án: “Bây giờ muội muốn học tiên pháp.” Nàng lớn tiếng tuyên bố để thể bất mãn của mình.

      “Được. Muội muốn học ta dạy ngay cho.” Giọng Nguyệt Ca nhàng thoải mái, dịu dàng. Ngải Thiển nghe nhưng nắm được điểm quan trọng nhất.

      Nàng ngạc nhiên nhìn tới mức thất thần. Nam tử tao nhã thế này mà để mấy ở thế giới đại gặp được chắc họ phát điên mất. biết mình có thể trở về được . Tiếc là có máy chụp hình. Nếu chụp được vài tấm về bán chắc chắn phát tài. Nghĩ tới đây, Ngải Thiển cảm thấy mất mát, cúi đầu. có máy chụp hình…

      Nhưng ngay sau đó, nàng liền nở nụ cười đắc ý. có máy chụp hình, nàng có thể dùng bút vẽ! Từ lúc bốn tuổi, ba mời thầy giáo dạy nàng vẽ tranh. Nàng học chơi. Nhân phẩm và học vấn của Ngải Thiển nàng đều ưu tú, xứng đáng là học sinh xuất sắc!

      Ngải Thiển nghĩ tới là hành động ngay. Nàng ngoắc Nguyệt Ca: “Nguyệt Nguyệt, lại đây mau.”

      Cái gì? Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Ca ngạc nhiên. nghe lầm chứ? Nha đầu gọi là Nguyệt Nguyệt?

      “Sao lại ngây ra thế? Nhanh vào nào.” Ngải Thiển vội vàng chạy tới đẩy xe lăn cho Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca phục hồi tinh thần lại, ngước mắt hỏi: “Sao muội lại gọi ta là Nguyệt Nguyệt?”

      “Huynh thấy dễ nghe à?” Ngải Thiển cúi đầu, rướn cổ lên nhìn mặt của .

      lắc đầu: “Nghe rất lạ.”

      lạ. Gọi vậy rất thân thiết, phải ?” Ngải Thiển vừa thấy dường như Nguyệt Ca thích xưng hô như vậy, vội vàng tẩy não cho .

      muốn cãi nhau với nàng. Chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, gọi thế nào cũng giống nhau.

      Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca phản đối, đẩy xe lăn vào điện đầy cao hứng, vừa vừa : “Nguyệt Nguyệt, huynh có thể biến ra giấy bút ?”

      “Có thể. Muội định làm gì vậy?” Nguyệt Ca cảm thấy mình theo kịp suy nghĩ của Ngải Thiển. Sao lại nhảy sang đề tài này rồi?

      “Huynh đừng hỏi. Biến ra cho muội nhanh lên.” Ngải Thiển hưng phấn, thúc giục.

      Nguyệt Ca bất đắc dĩ, đành đọc chú ngữ, chắp hai tay lại rồi vẽ đường trong khí. Ngải Thiển liền phát tay mình có thêm chồng giấy mềm nhẵn, còn có cả cái bút lông, còn Nguyệt Ca cầm mực và nghiên mực.

      Hai mắt Ngải Thiển xem xét cách trang trí đại điện. Ở giữa điện có cái bàn, đó là thanh bảo kiếm thoạt nhìn rất đẹp. Trông nó có vẻ rất đáng giá, biết bán được bao nhiêu tiền. Trước thanh bảo kiếm có nhang và đèn. Bên trái là bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn. Đó chính là thứ nàng muốn tìm.

      Ngải Thiển đẩy Nguyệt Ca vào đại điện, bỏ giấy bút tay lên bàn. Ngay sau đó, nàng quay lại lấy nghiên mực tay .

      “Muội định làm gì?” Nguyệt Ca hiểu. nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

      “Huynh ngồi đó, đừng động đậy là được rồi.” Ngải Thiển vừa mài mực, vừa dặn dò phải làm gì. Trong mắt nàng, chính là bạc trắng lấp lánh.

      Nguyệt Ca rất muốn trợn trắng mắt nhưng kiềm lại được. là tiên, sao có thể có cảm xúc của người phàm được.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 09: Cảnh xuân tươi đẹp như thế


      Nguyệt Ca im lặng ngồi động đậy xe lăn, nhìn Ngải Thiển chăm chú.

      Ngải Thiển mài xong mực, hài lòng trải tờ giấy ra, cầm bút lông chấm chút mực, nhàng khoa tay múa chân vài cái tờ giấy trắng tinh. Ngay sau đó, nàng ngẩng lên nhìn Nguyệt Ca, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, bên môi là nụ cười nhìn rất ngọt ngào nhưng lại mang theo chút xảo trá. Đôi má lúm như như .

      Tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, mặt như ngọc, người giữa cảnh xuân tươi đẹp của đất trời như thế, sao có thể để lãng phí được? Phải lợi dụng lần cho hết mới được.

      ra cần nhìn Nguyệt Ca nàng cũng khắc sâu dung mạo vào lòng. Nàng vẽ rất nhanh giấy.

      Chỉ trong chốc lát, hình dáng của Nguyệt Ca liền lên giấy, động lòng người như chính người . Nàng cầm tờ giấy lên cách cẩn thận, bỗng “A” lên tiếng.

      “Sao vậy?” Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt kỳ lạ, tìm hiểu xem rốt cuộc nàng muốn làm gì nữa.
      có gì.” Tuy ngoài miệng Ngải Thiển thế nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn bức tranh chằm chằm. Sao nàng lại vẽ ra đáy mắt Nguyệt Ca dạt dào tình ý nhỉ? phải tiên có thất tình lục dục, thể lập gia đình sao? xảy ra chuyện gì vậy?

      “Muội muốn vẽ nữa à?” Nguyệt Ca hỏi. vẫn hiểu nàng vẽ mình để làm gì nhưng dưới đáy lòng dường như hơi kích động.

      “Muốn.” Ngải Thiển hồi thần, gật đầu mạnh. Mặc kệ, nàng muốn bán tranh của Nguyệt Nguyệt để kiếm tiền. Nguyệt Nguyệt thích ai sao? Trừ khi có thể nhờ đó mà kiếm tiền, nàng mới nhiều chuyện chút.

      Khóe môi Nguyệt Ca nâng lên thành nụ cười mà chính cũng phát ra. tự chủ được mà thay đổi tư thế khác, phối hợp cho Ngải Thiển vẽ. người mẫu tốt!

      Ngải Thiển cẩn thận đặt tranh vẽ xong ở bên, rút tiếp ra tờ giấy trắng, liếc Nguyệt Ca rồi tiếp tục múa bút.

      Mặt trời ngả về tây, ánh sáng rực rỡ chiếu vào đại điện. Trong đó, người lẳng lặng ngồi, người nghiêm túc vẽ, kết hợp rất ăn ý.

      Mãi đến lúc trời tối hẳn, Ngải Thiển mới hoàn thành nét vẽ cuối cùng, thu tay lại. Nàng hô to: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

      Nguyệt Ca im lặng nhìn chồng tranh còn dày hơn cả cuốn sách bàn.

      Ngải Thiển hài lòng nhìn chồng tranh, cầm tờ lên nhìn lần nữa. là mỗi tờ là phong tình khác nhau. câu hồn người như vậy, những nữ tử mê trai thấy mà hét chói tai sao? động lòng sao? Ngải Thiển cảm thấy thứ mình cầm phải là tranh, mà là từng tờ tiền mặt đẹp đẽ. Nàng lật qua lật lại nhìn mấy lần nữa mới thỏa mãn mà thu lại, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ chú ý làm tranh, , là tiền mặt, hỏng mất. Vậy nàng đau đớn đến chết mất.::nhok LQĐ::

      “Được rồi?” Nguyệt Ca nhàn nhạt hỏi, vẫn thanh nhã như thế, có chút mất kiên nhẫn nào.

      “Được rồi.” Ngải Thiển sải bước rời khỏi bàn, về phía Nguyệt Ca, đáy mắt sáng rỡ nóng bỏng.

      “Vậy về thôi.” Vốn muốn dạo núi Tử Nguyệt chút, vậy mà lại ở luôn ở chủ điện.

      “Được.” Ngải Thiển rất hưng phấn, chủ động đẩy xe lăn.

      Ra khỏi đại điện mới thấy ánh trăng soi tỏa khắp nơi, dịu dàng rải mặt đất, cả núi Tử Nguyệt như được phủ thêm lớp sương mù tuyệt đẹp.

      Ngải Thiển ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời bầu trời, cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt, huynh có thể tới cung trăng ?” Nếu ở đây có tiên có thể có Hằng Nga chứ?

      “Có thể.” Nguyệt Ca gật , đặt hay tay đùi.

      “Vậy huynh từng tới đó chưa? Trong đó có nàng Hằng Nga xinh đẹp ? Có Ngô Cương, thỏ ngọc ?” Ngải Thiển hưng phấn, hỏi liên tiếp.

      “Muội gì vậy?” Hình như Nguyệt Ca hiểu. quay sang nhìn Ngải Thiển có thần thái sáng láng.

      “Hả?” Ngải Thiển sửng sốt, nghĩ rằng mình quá nhanh nên nghe kịp. Vì vậy nàng hỏi từng câu : “Muội hỏi huynh có từng tới cung trăng chưa?”

      “Có.” Nguyệt Ca quay đầu lại, phất vạt áo, thanh nhã .

      “Có phải Hằng Nga ở đó rất đẹp ?” Ngải Thiển hỏi tiếp nhưng vẫn quên nhiệm vụ đẩy xe lăn.

      “Hằng Nga?” Đôi lông mày đẹp của Nguyệt Ca khẽ nhíu lại.
      ngalibra thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :