1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 077: Cảnh kỳ lạ trong mơ

      Ngải Thiển nghiêng đầu suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý: "Đúng là rất mê người."

      "Vậy là nàng đồng ý?" Tàn Diên phủi phủi áo bào, đáy mắt có tia ánh sáng khác thường khiến có vẻ chân thực hơn.

      Ngải Thiển lắc lắc đầu, thèm nhìn ánh mắt Tàn Diên, bĩu môi : "Ta đồng ý lúc nào?"

      "Mới vừa rồi." Tàn Diên như đúng rồi.

      "Có à?" Ngải Thiển híp mắt hỏi ngược lại.

      "Có." Nụ cười tà khí khiến cảnh vật xung quanh như phai màu.

      Ngải Thiển sững sờ trong chốc lát. suýt chút nữa bị giết rồi. Nàng lắc đầu, giữ vững tỉnh táo, bỗng lạnh giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

      "Nàng hỏi cái gì?" Tàn Diên bình tĩnh chớp mắt mấy cái, bày ra vẻ mặt vô tội.

      "Ngươi cho là thế nào?" Sắc mặt Ngải Thiển đen thêm vài phần. Nàng ràng là ngủ, sao bỗng ở đây? Sao lại có thể trùng hợp gặp được Tàn Diên như thế? Hơn nữa nàng còn cảm thấy thân thể mình mềm nhũ, căn bản có tiên khí dồi dào như Nguyệt Nguyệt . Cảnh vật xung quanh đây tuy đẹp nhưng lại lộ ra khí tức quỷ dị.

      Tàn Diên lắc đầu, chỉ cười .

      Áo bào màu đỏ tung bay, mang theo hơi thở của bóng tối.

      Ngải Thiển bỗng lách người chạy dọc theo bờ hồ, chân đạp lên lớp cỏ mềm mại, chạy về phía trước bằng tất cả sức lực của mình như vậy, nhìn cỏ bị đạp dưới chân.

      Tàn Diên dứt khoát khoanh tay nhìn điệu bộ chạy trốn tới mức thở gấp của Ngải Thiển, nhanh chậm, định đuổi theo.

      Ngải Thiển cứ cúi đầu chạy thục mạng về phía trước, chạy nào chạy nào, bỗng đụng phải cái gì đó. Ngẩng đầu nhìn lên lại ngờ mình lại đụng vào Tàn Diên. Sao lại thế nào? Ngải Thiển giật mình, quay lại nhìn mới phát ra mình lại chạy về chỗ cũ.

      "Mệt ?" Tàn Diên còn cười hỏi.

      Ngải Thiển cảm thấy hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: "Ngươi dùng ma pháp gì?"

      " có gì." Tàn Diên đưa tay nhéo khuôn mặt đỏ lên vì chạy của Ngải Thiển: "Nàng ở trong giấc mơ của mình."

      "Trong giấc mơ?" Ngải Thiển kêu lên, thấy Tàn Diên cười tà khí, bình tĩnh suy nghĩ chút, tiếp: "Ngươi dùng ma pháp để vào trong giấc mơ của ta?"

      "Đúng." Tàn Diên cho Ngải Thiển ánh mắt tán dương.

      Ngải Thiển nhớ tới chuyện lúc trước Tô Ly cũng cùng với ba tinh ở trong mộng...Lập tức rùng mình cái. Tàn Diên này có mục đích gì? Nàng ngước đôi mắt sáng lên, bướng bỉnh hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

      "Muốn ở cùng nàng lúc tốt thôi mà. Nếu phải trong mơ tiểu tử Nguyệt Ca kia sớm phá hư rồi." Tàn Diên nghiêm trang .

      Ngải Thiển nhất thời phân lời hay giả. Trong lòng nàng thầm mong Nguyệt Ca có thể cảm thấy khác thường, vào giấc mơ cứu nàng. Nhưng trước mắt nàng chỉ có thể tự cứu mình.

      "Muốn ăn cá ?" Tàn Diên chợt hỏi.

      "Hả?" Ngải Thiển thấy đầu óc mình theo kịp lối suy nghĩ của Tàn Diên. Sao lại nhắc tới ăn cá?

      "Nàng chờ chút." Tàn Diên rồi tới bên hồ, chém ra chưởng. Theo tiếng ùm, con cá diếc lớn cỡ bàn tay nhảy vào lòng bàn tay mở ra của , động đậy như bị thuần phục hoàn toàn. Từng vòng sóng có quy luật gợn lên mặt hồ.

      Tàn Diên ném con cá diếc xuống đất, tay lại hơi vung lên, liên tiếp vài lần, năm sáu con cá diếc có kích cỡ xê xích nhau mấy xuất mặt đất, chất đống lên nhau.

      Ngải Thiển ở bên cạnh thấy thế khỏi trợn mắt há hốc miệng. Sao nàng lại cảm thấy động tác bắt cá này rất nhuần nhuyễn nhỉ?

      Tàn Diên cười tà với Ngải Thiển, ngọn lửa màu lam nhạt dâng lên trong lòng bàn tay, lay động từ xuống dưới.

      "Ngươi nướng cá như vậy hả?" Ngải Thiển vươn ngón trỏ chỉ vào ngọn lửa bình thường.

      "." Tay Tàn Diên khẽ vung, ngọn lửa trong lòng bàn tay biến mất, ngọn lửa lớn cháy lên đất, tựa như củi khô cháy thành đống lửa.

      Ngải Thiển đặt mông ngồi trước đống lửa hong quần áo, sau đó nhìn xem Tàn Diên làm thế nào.

      Dường như Tàn Diên tính trước, xử lý con cá sạch xong dùng cành trúc xuyên qua con cá. Tất cả các động tác đều làm
      rất nhanh nhẹn nhưng đều là dùng ma lực mà thôi.

      Ngải Thiển thấy Tàn Diên ngồi đối diện với mình lui về sau chút theo phản xạ có điều kiện, tuy còn cách đống lửa.

      “Nàng sợ ta?” Tàn Diên vừa nướng cá vừa hỏi Ngải Thiển.

      “Sao có thể!” Giọng Ngải Thiển rất to như là che giấu gì vậy.

      Tàn Diên hỏi như quan tâm: “Nàng rất để ý tới thân phận Ma Quân này?”

      “Ngươi hỏi điều này làm gì?” Ngải Thiển kinh ngạc, nhìn khuôn mặt càng thêm dị dưới ánh lửa của Tàn Diên, suy đoán lung tung. Từ đầu tới cuối nàng thể đoán được Tàn Diên nghĩ gì.

      “Nàng trả lời ta .” Tàn Diên ngắn gọn, lật con cá nướng vàng ươm lại, mùi cá nướng tỏa ra xung quanh.

      Ngải Thiển nuốt nước miếng cái, lẩm bẩm: “Ngươi có phải Ma Quân hay liên quan gì tới ta? Miễn là ngươi đừng để ta làm Ma Hậu là được.”

      “Làm Ma Hậu được vạn người kính ngưỡng có gì tốt? Hưởng thụ vinh hoa vô tận.” Giọng Tàn Diên như sợi to mềm mại lướt qua, mang theo chút quyến rũ mập mờ .

      “Vạn người chửi bới có.” Ngải Thiển liếc Tàn Diên, vẻ mặt xem thường.

      “Chửi bới?”

      “Ừ.” Giọng Ngải Thiển khá là khẳng định.

      Vẻ mặt Tàn Diên u ám: “Ai dám chửi bới Ma Hậu của bổn quân?”

      “Cũng đừng quên.” Ngải Thiển liếc Tàn Diên: “Tiên ma đội trời chung. Ít nhất là Tiên giới chửi bới Ma giới.”

      Nhìn thẳng vào Ngải Thiển hồi lâu, Tàn Diên mới yếu ớt : “Nàng cũng như vậy phải ?”

      “Gì?” Ngải Thiển rùng mình, bị Tàn Diên nhìn chằm chằm nên lông tơ toàn thân nàng dựng hết cả lên.

      “Nàng cũng cho rằng tiên ma đội trời chung à?” Tàn Diên nhắc lại câu hỏi.

      “Ta…” Ngải Thiển nhất thời biết trả lời thế nào cho phải, suy nghĩ chút rồi chần chừ : “Miễn là ngươi dẫn Ma binh tới quấy nhiễu Tiên giới, làm chuyện xấu hai giới tiên ma vẫn có thể chung sống hòa bình.”

      “Nàng cho rằng như vậy?” Tàn Diên bỗng nở nụ cười, bắt đầu rắc gia vị lên con cá nướng chín.

      Tiếng nuốt nước miếng của Ngải Thiển càng lớn hơn, hai mắt nhìn thẳng vào con cá trong tay Tàn Diên.

      Tàn Diên cũng thêm gì, nhanh chóng đưa con cho Ngải Thiển.

      “Phù phù…” Ngải Thiển sợ nóng nên cẩn thận thổi, cũng quên : “Sao ngươi lại biết nướng cá? Trước đây từng làm à?”

      Vấn đề đơn giản như vậy nhưng Tàn Diên lại trả lời được. cũng biết có phải trước kia mình từng nướng hay mà chỉ làm rất tự nhiên. Dường như từng làm việc này rất nhiều lần nhưng theo trí nhớ của căn bản là chưa từng nướng cá bao giờ. Thân là Ma Quân, cần gì phải tự tay nướng cá? Câu trả lời là phủ định nhưng cảm giác quen thuộc này thể loại bỏ được. Cảm giác này như thể quen tay hay việc vậy.

      Cảm thấy cá nguội chút, Ngải Thiển liền vội vã há miệng ra cắn. Oa, quả nhiên là mỹ vị. Nàng nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Tàn Diên.

      Tàn Diên sửng sốt, nhìn ngón cái mềm mại trắng nõn nà như mỡ đông dựng lên của Ngải Thiển, hiểu nàng có ý gì, chỉ đành phải dùng mắt để hỏi.

      Ngải Thiển cười xấu hổ, rụt tay lại, khóe môi cẩn thận mà dính mỡ cá. Tàn Diên vươn tay ra lau cho nàng rất tự nhiên.

      Nhưng Ngải Thiển lại bị sợ đến mức trợn mắt há hốc miệng. làm gì vậy?

      Tàn Diên hỏi: “Sao vậy?”

      Ngải Thiển lắc đầu, thấy vẻ mặt Tàn Diên có gì khác thường, cũng tiện gì. Chỉ lau miệng giúp nàng thôi mà, sao, nàng lại được lợi. Đường đường là Ma Quân mà lại lau miệng cho nàng.

      Tuy bên ngoài Tàn Diên bình thường nhưng ra trong lòng sớm cười nghiêng ngả. ra là nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc nàng. Rốt cuộc là ai được lợi phải xem người trong cuộc nghĩ gì.

      ra tuy Tàn Diên là Ma Quân của Ma Giới nhưng hư hỏng. lâu như vậy nhưng nàng thấy làm chuyện xấu gì. Ngải Thiển vừa dùng khóe mắt nhìn trộm Tàn Diên vừa thầm trong lòng. Nhưng nàng vẫn nghĩ ra sao bọn họ lại ngồi cùng nhau ăn cá? Còn hài hòa như thế. Người biết chuyện nhìn vào còn tưởng nhầm bọn họ là đôi nhau.

      khó chịu. Nghĩ tới điều này, Ngải Thiển liền nhíu mày.

      “Sao vậy?” Tàn Diên muốn cắn miếng cá nhìn rất ngon miệng thấy Ngải Thiển nhíu mày, nhịn được mà hỏi.

      sao.” Ngải Thiển cắn hết con cá trong hai ba miếng, ngay sau đó vứt cành trúc xuống, đứng lên.

      Tàn Diên vẫn ăn nhanh chậm, chút cũng lo lắng Ngải Thiển phủi mông như định bỏ .

      Ngải Thiển vòng vòng, nhịn được lại chạy về, hỏi: “Chừng nào ngươi ra khỏi giấc mơ của ta? Ta thể cứ ngủ tỉnh như vậy chứ? Ta cũng muốn làm người đẹp ngủ.”

      Dứt lời, Ngải Thiển cong môi, mặt tràn ngập khó chịu.

      Tàn Diên lau ngón tay thon dài như ngọc, cũng đứng lên, tới trước mặt Ngải Thiển.

      Ngải Thiển định lùi lại, lại ngăn chặn ý định của nàng trước bước, bàn tay dài vòng qua, ôm nàng vào phạm vi của mình.
      Last edited: 21/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Ngươi định làm gì?” Ngải Thiển đành chịu, chống hai tay trước ngực Tàn Diên, tức giận hỏi.

      “Giai nhân nghi ngờ, thế nào cũng phải làm chút gì đó chứ.” Tàn Diên lại nở nụ cười tà chỉ mới có.

      “Hả!” Ngải Thiển càng đẩy Tàn Diên mạnh hơn, nhưng như tường đồng vách sắt, có đẩy thế nào cũng nhúc nhích mảy may. lúc Tàn Diên đắc ý, Ngải Thiển buồn bực lòng bàn chân lại thấy chấn động. Phải là toàn bộ cảnh vật xung quanh đều rung lên.

      “Chết tiệt.” Tàn Diên bỗng buông Ngải Thiển ra, nghiêng người nhìn về phía.

      Ngải Thiển còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra ở đây lại khôi phục bình tĩnh nhưng Nguyệt Ca xuất trước mặt bọn họ.

      “Ngươi có thể vào được.” Tàn Diên bình tĩnh nhìn Nguyệt Ca hơi tức giận.

      “Nguyệt Nguyệt sư phụ.” Ngải Thiển cao hứng hô to lên. Nàng biết Nguyệt Nguyệt sư phụ có thể tới cứu nàng mà.

      Nguyệt Ca khẽ gật đầu với Ngải Thiển, ý bảo nàng yên tâm.

      “Lần này ngươi được nữa rồi.” Ngải Thiển đắc ý khiêu khích Tàn Diên. Vừa rồi là ai người khác vào được cảnh trong mộng của ?

      “Đúng vậy à?” Tàn Diên nhàng hỏi.

      Ngải Thiển sửng sốt, lại nhìn về phía Nguyệt Ca, thấy tuy vẫn mặc bộ quần áo trắng nhìn rất nhưng mặt lại hơi có vẻ mệt mỏi. phải lại tiêu hao ít tiên khí của mình chứ?

      Quả nhiên, nàng nghe thấy Tàn Diên : “Tuy sư phụ nàng vào được nhưng sức mạnh bị hao tổn rất lớn. Với tình hình của bây giờ muốn thắng được ta căn bản là thể.”

      Ngải Thiển lo lắng nhìn Nguyệt Ca, định chạy tới bên cạnh lại bị Tàn Diên chặn lại.

      “Đúng thế ư?” Nguyệt Ca lành lạnh hỏi lại, ánh mắt sốt ruột dừng bên người Ngải Thiển.

      phải à?” Tàn Diên cũng học thêm bộ dạng của Nguyệt Ca, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng hỏi ngược lại.

      “Vậy thử chút xem sao.” Nguyệt Ca muốn nhảm nhiều, sớm cứu nha đầu ra quan trọng hơn. giơ hai tay lên, lường tiên khí màu trắng bay ra theo ý nghĩ của .
      Last edited: 21/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 078: Tra hỏi trá hình

      Tức giận ? Tàn Diên cười khẽ, nhàng tránh ra, mái tóc màu bạch bay lên mặt hồ như gương, chân lơ lửng trời. Nguyệt Ca ngẩng đầu, theo sát sau , tay áo trắng như
      tuyết khẽ giơ lên, tiên khí màu trắng như dải lụa trắng bao lấy đất trời bay tới.


      Mà đồng thời, Tàn Diên cũng giơ hai tay lên, tay áo đỏ tươi bỗng dài ra mấy trượng, chặn tiên khí của Nguyệt Ca lại. Đỏ trắng che tầm mắt, ai cũng thể nhìn thấy gì.


      Ngải Thiển đứng mặt đất nhìn đỏ trắng diễm lệ trung, khí thế bức người nhưng nàng bị ảnh hưởng chút nào. Nàng nghĩ mãi ra vì sao đối đầu mạnh như vậy, đáng ra nàng đứng ở đây bị liên lụy.


      ra là hai người cũng chú ý tới thể tổn thương nàng nên khống chế bớt khí tức của mình.


      hổ là chưởng môn của môn phái đứng đầu, dưới tình huống tiên khí hao tổn mà còn có thể đấu với . Hai mắt Tàn Diên lộ ra hưng phấn, đó là ý chí chiến đấu tràn đầy khi gặp được địch thủ mạnh.


      Sắc mặt Nguyệt Ca bình tĩnh, tiên lực tay giảm, trong lòng tính toán làm cách nào để đưa Ngải Thiển ra khỏi đây mà bị thương chút nào, nhất định phải phá tan thuật Ma Mộng này của Tàn Diên mới được.


      "Ngươi có thể vào nhưng dễ ra đâu." Tàn Diên tranh thủ thời gian câu, trong giọng lộ ra cuồng ngạo.


      "Ai ?" Ngải Thiển nghe thế lập tức tức giận noi.


      " là thế mà." Lúc này Tàn Diên coi như khí định thần nhàn, chút cũng nhìn ra là giằng co với Nguyệt Ca.


      "Đúng vậy à?" Nguyệt Ca bỗng trả lời câu.


      đợi Tàn Diên phản ứng, Nguyệt Ca chợt mạnh mẽ thu hồi tiên khí, điểm cái về phía nào đó, trong nháy mắt đất rung núi chuyển.


      Ngải Thiển giật mình nhảy bắn lên từ giường, quay sang thấy Nguyệt Ca yên lặng ngồi trước giường.


      "Chúng ta ra rồi?" Đồng tử Ngải Thiển xoay vòng, hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng chưa quên chút nào về cảnh xảy ra trong mộng, tuy biết Nguyệt Ca xé tan mộng thuật của Tàn Diễn thế nào.


      "Lần này coi như bổn quân phục rồi."


      Nghe tiếng, Ngải Thiển mới phát Tàn Diên cũng ngồi bàn gỗ đỏ cách đàng hoàng.


      Nguyệt Ca cười nhạt, nếu vào dĩ nhiên có thể ra được. ra thuật Ma Mộng chỉ có vào khó, muốn ra phải tìm được chỗ sơ hở, cũng rất dễ dàng. Tất cả đều chỉ là tăng thêm chút huyễn thuật mà thôi.


      "Qủa nhiên là Nguyệt Nguyệt sư phụ lợi hại nhất." Ngải Thiển nhảy xuống giường, mặt tràn đầy sùng bái, nhìn Nguyệt Ca.


      "May mắn mà thôi." Tàn Diên dè bỉu.


      "Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi biết vận may là mấu chốt của thành công à? Thành công là phải dựa vào sức mạnh và may mắn. Dù cho có lợi hại hơn nữa lúc xui xẻo có uống nước cũng bị giắt răng." Ngải Thiển cãi lại.


      Nàng liến thoắng khiến Tàn Diên á khẩu trả lời được. Còn có kiểu giải thích thế này hả?


      Ngải Thiển đắc ý nhìn Tàn Diên. Sao? còn gì để chứ gì?


      "Lần sau may mắn thế nữa." Tàn Diên búng tay, tiêu sái nhảy xuống bàn.


      "Lần sau càng mạnh hơn." Ngải Thiển cười khẽ, bày ra vẻ mặt ngọt ngào.


      Tàn Diên phẩy tay áo cái, tà mị : "Vậy bổn quân chờ."


      Tiếng vừa dứt, định xoay người rời .


      "Chờ chút." Nhưng Nguyệt Ca lại gọi Tàn Diên lại.


      "Định gả mỹ nhân cho bổn quân hả?" Tàn Diên xoay người, đứng đắn mà nhìn Nguyệt Ca.


      " mà mơ giấc mơ xuân thu của ngươi ." đợi Nguyệt Ca tỏ ý bất mãn, Ngải Thiển trước.


      "Đừng thẹn thùng, tiểu mỹ nhân." Tàn Diên bày ra điệu bộ ngắm mỹ nhân tức giận.


      "Đừng khiến người ta buồn nôn như thế." Ngải Thiển gắt.


      "Ma Quân đừng vô lễ." Nguyệt Ca trầm mặt, .


      "Ha ha" Tàn Diên nghe thế bỗng cười to, "Nếu yểm quân mà có lễ còn gì là quân chủ nữa?" chuyện vô lễ có lễ với Ma Quân , quả thực là buồn cười.


      "Việc này...." Ngải Thiển im lặng .


      "Ma Quân muốn tìm ma tinh của Ma giới?" Nguyệt Ca bình tĩnh hỏi.


      "Đúng vậy." Tàn Diễn lững thững tới trước mặt Nguyệt Ca, "Ngươi định hỏi gì?"


      "Nhưng ma lực của ma tinh cao hơn ngươi." Nguyệt Ca nhìn thẳng Tàn Diên lạnh nhạt .


      "Vậy sao?" Tàn Diên ngồi vào mép giường chút khách khí, khóe mắt hơi nhíu, chơi đùa màn giường mềm mại.


      "Nếu tìm được ma tinh, khôi phục lại sức mạnh cho , dạy thực lực cho chỉ sợ Ma giới phải đổi chủ." Giọng điệu Nguyệt Ca vẫn lên xuống như cũ.


      Ngải Thiển hiểu mục đích của Nguyệt Ca. Tàn Diên tự nhiên cũng hiểu, nhếch môi cười : "Đây là môn chủ quan tâm bổn quân à?"


      "Vì muôn dân." Nguyệt Ca suy nghĩ rồi mới hờ hững trả lời.


      "Tốt cho vì muôn dân." Tàn Diên bỗng vỗ tay trong lời tràn đầy châm chọc.


      "Ngươi có ý kiến à?" Ngải Thiển hếch mặt hỏi Tàn Diên.


      "" Tàn Diên trả lời vô cùng chắc chắn, lắc đầu rồi thu hồi nụ cười châm chọc


      "Tốt nhất là như thế." Ngải Thiển cảm giác mình như binh lính đánh thắng trận vênh váo hống hách.


      "Nếu ma tinh xuất thế, tất nhiên tạo thành rối loạn phen. Ma giới cũng ngoại lệ." Nguyệt Ca lời ít ý nhiều.


      " trở thành trợ thủ của bổn quân." Tàn Diên tràn đầy tự tin mà .


      Nguyệt Ca cười, lắc đầu, thêm gì nữa.
      Last edited: 21/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Ngươi tin?" Tàn Diên thấy phản ứng của Nguyệt Ca cười lạnh lùng.

      "Đương nhiên tin." Ngải Thiển trả lời giúp Nguyệt Ca.

      "Vậy cứ chờ ." Tàn Diên cũng thêm gì, đôi môi tà khí hơi nhếch lên, bỗng lắc mình tới cạnh Ngải Thiển, cúi người hôn cái lên mặt nàng.

      Ngải Thiển còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra Tàn Diên nghênh ngang rời .

      Nguyệt Ca thấy thế định đuổi theo tiêu diệt Tàn Diên trong cơn giận dữ nhưng bị Ngải Thiển phục hồi tinh thần kéo lại.

      "Người làm sao vậy?" Ngải Thiển giả vờ như biết Nguyệt Ca ghen, hỏi đầy vô tội.

      Nguyệt Ca thu hồi tức giận, thản nhiên : " sao." Trong lòng thầm mắng sao toàn bộ tinh thần của mình lại đặt lên người Tàn Diên, để có cơ hội khoe khoang. Hối hận muộn rồi!

      " sao chứ? ràng con thấy vừa rồi người tức giận, định đuổi theo giết
      Tàn Diên.” Ngải Thiển mở to đôi mắt, rất vô tội.

      thể nào.” Nguyệt Ca muốn thẳng tâm tư của mình, sống chết thừa nhận.

      “Được rồi.” Ngải Thiển ngồi lên cái ghế bên cạnh, tay chống má, thờ ơ : “Con cảm thấy Tàn Diên cũng tệ lắm. Có lẽ con có thể làm Ma Hậu của .”

      “Như vậy sao được? Tiên ma đội trời chung. Con là đệ tử của tiên gia, sao có thể làm Ma Hậu?” Nguyệt Ca còn bình tĩnh nữa, vội vàng ngăn cản, phát ra ý cười nơi đáy mắt Ngải Thiển.

      “Sao lại được?” Vẻ mặt Ngải Thiển cho là đúng. “Con mới quan tâm tới tiên gia hay ma gia gì đâu.”

      “Con muốn như vậy ?” Sắc mặt Nguyệt Ca lập tức trở nên rất khó coi như tờ giấy Tuyên Thành đẹp đẽ bị đứa trẻ nghịch ngợm quệt lung tung lên vài nét bút mạnh.

      “Sư phụ đại nhân có ý kiến gì?” Ngải Thiển trả lời mà hỏi ngược lại, hạ quyết tâm phải ép Nguyệt Ca ra lời.

      “Sao con có thể cam chịu rơi vào ma đạo?” Nguyệt Ca đau lòng .

      Thấy đau đớn trong đáy mắt Nguyệt Ca, đầu tiên là Ngải Thiển thở ra hơi dài, sau đó mới năng hung hồn đầy lý lẽ: “Vì người mình có gì thể?”

      “Vì người mình có gì thể?” Nguyệt Ca lẩm bẩm, cúi đầu nhắc lại lời Ngải Thiển. lúc sau mới hỏi tiếp: “ là người con mến?”

      Hỏi lời này rất tốn sức. Nguyệt Ca cảm thấy mình muốn rời lập tức, muốn nghe câu trả lời của Ngải Thiển nữa. sợ nghe câu trả lời của nàng.

      Ngải Thiển bỗng tới phía sau Nguyệt Ca, dán sát vào tai , : “Trong giấc mơ, nướng cá cho con, rất quan tâm con.”

      “Cho nên con…” Trái tim Nguyệt Ca đập nhanh hơn nhịp, biết là bởi vì hơi thở của Ngải Thiển phun lên cổ hay là bởi vì nghe thấy lời nàng.

      “Cho nên con… Bất vi sở động.” Ngải Thiển xong lời này bật cười, thấy Nguyệt Ca mở to đôi mắt phượng, vẻ mặt dám tin, dịu dàng thanh nhã thường ngày sớm biến mất, chỉ có kinh ngạc lan tràn.

      “Con có người mình thích trong lòng, sao có thể động lòng với người khác.” Ngải Thiển ép Nguyệt Ca nữa, thẳng tâm tư mình.

      Nhưng Nguyệt Ca vẫn phản ứng kịp: “Con thích ai rồi hả?” Hoàn toàn hướng suy nghĩ lên người mình, đầu óc lâm vào trạng thái ngừng hoạt động.

      Ngải Thiển im lặng ngẩng đầu, đảo cặp mắt trắng dã. Bị nàng kích thích đến mức choáng váng à? Nàng ràng như thế mà sao Nguyệt Nguyệt vẫn phản ứng kịp?

      Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển chằm chằm, mong chờ nàng ra nhưng lại sợ nàng ra . Trong lòng lặp lặp lại suy đoán rằng người Ngải Thiển thích phải là Tàn Diên, vậy là ai? Nam nhân nàng biết chỉ có vài người. Chẳng lẽ là hai vị sư huynh? đúng. Bình thường thấy bọn họ thân mật gì. Cũng đúng, bình thường nha đầu rất gần gũi với đại sư huynh, cũng biết hai người lén lén lút lút làm gì. Chẳng lẽ người nha đầu thích là đại sư huynh? Nghĩ tới đây, trong đầu Nguyệt Ca trống rỗng.

      Có thế nào Ngải Thiển cũng ngờ người Nguyệt Ca nghĩ tới là Vân Chiến. Nàng ho khan hai tiếng mới nghiêm trang : “Người con thích nhất là Nguyệt Nguyệt sư phụ, mới để nam nhân khác vào mắt đâu.”

      “Con gì?” Nguyệt Ca như sống lại lập tức, đôi mắt phượng lóe sáng, nhìn Ngải Thiển. Người nha đầu thích nhất là ?

      lời hay lần thứ hai.” Ngải Thiển bĩu môi.

      “Con lời hay à?” Nguyệt Ca cũng giả vờ ngốc nghếch.

      “Vậy được rồi, cứ coi như con chưa gì cả.” Ngải Thiển mới mắc mưu, cũng giả vờ giang hai tay đầy bất đắc dĩ.

      Lần này Nguyệt Ca giả vờ được nữa, kéo tay Ngải Thiển nhàng : “Tốt nhất là thích vi sư. Nếu con dám thích người khác nhiều hơn vi sư ta để bị diệt cả hồn lẫn xác.”

      “Gì?” Ngải Thiển trừng lớn mắt, thể tin được mà nhìn Nguyệt Ca. Lời này là do Nguyệt Nguyệt sư phụ ra à? Nàng tin mà kéo mặt Nguyệt Ca lại, nhìn cẩn thận xem có phải là ai đó giả mạo .

      “Được rồi. Nhớ kỹ lời ta là được rồi.” Nguyệt Ca cười, kéo bàn tay ăn đậu hũ của của Ngải Thiển xuống, tâm tình tốt.

      “Nguyệt Nguyệt sư phụ này, lới vừa nãy là người à?” Tay Ngải Thiển bị kéo xuống, đành phải dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyệt Ca.

      “Đúng vậy.” Nguyệt Ca gật đầu thừa nhận.

      “A, lời này là có ý gì?” Miệng Ngải Thiển há hốc, hỏi. Nàng còn muốn nghe thấy lời dễ nghe hơn cơ, chút cũng bài xích Nguyệt Ca độc chiếm cách ngang ngược như vậy.

      “Ý là cho phép con thích nam nhân khác.” Nguyệt Ca mỉm cười, .

      “Tại sao lại thế?” Ngải Thiển nghiêng đầu, giả vờ hiểu.

      tại sao cả. Con nghe vi sư là được rồi.” Nguyệt Ca cũng thêm gì.

      “A, sao người có thể ngăn cản con thích người khác được? Nếu người ra lý do có sức thuyết phục con nghe lời người.” Ngải Thiển ra đòn giết người.
      Last edited: 21/1/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :