1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 073(tt): Lặng lẽ mập mờ

      "Nha đầu, con làm gì vậy?" Giọng này dọa Ngải Thiển sợ, tay run lên, bút vạch đường mạnh, bức họa chưa hoàn thành cứ như vậy mà bị nàng phá hủy. Ngải Thiển đau lòng, chu cái miệng đầy bất mãn, với Nguyệt Ca vừa tỉnh lại: " vẽ mà, sao người tỉnh mà lên tiếng, hù người ta."

      Nguyệt Ca bóp trán, bất đắc dĩ : " phải là ta cho con biết đây sao?"

      "Quá bất ngờ, tóm lại là người hù con." Ngải Thiển nghe theo, "Người định bồi thường cho con

      thế nào đây?"

      Nguyệt Ca ngồi dậy, vén chăn lên, bật cười nhìn khuôn mặt thanh lệ đáng của Ngải Thiển : "Con xem, muốn vi sư bồi thường thế nào?"

      "Cái này à....." Đồng tử Ngải Thiển xoay vòng đầy giảo hoạt, nhìn tới mức trong lòng Nguyệt Ca sợ hãi.

      " ." Nguyệt Ca hào phóng , tinh thần khôi phục hoàn toàn. thèm để ý tới chuyện Ngải Thiển bắt chẹt mình ra sao. Cùng lắm là muốn giao hết toàn bộ tiền của mà thôi. Việc này cũng tổn thất gì cho , vốn cũng muốn cho nàng.

      Ngải Thiển cẩn thận hỏi: "Con ra người làm ạ?"

      "Ừ." Nguyệt Ca thản nhiên gật đầu.

      Ngải Thiển bỗng nhảy dựng lên, chạy tới trước giường như sao xẹt, cao hứng : "Được lắm, đây là người đó."

      Nguyệt Ca gật đầu lần nữa, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt dịu dàng, chờ nàng cầu ra.

      Ngải Thiển hắng giọng: "Sư phụ đại nhân, cầu của đồ nhi con rất đơn giản, hôn con cái là được."

      "Cái gì?" Nguyệt Ca như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

      Ngải Thiển cũng bị đả kích, chần chừ hỏi: "Sao vậy?"

      Nguyệt Ca trả lời Ngải Thiển, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Trời ơi, sao nha đầu lại đưa ra cầu như thế? Chẳng lẽ chuyện hôm qua phải là mơ mà là chuyện có ? Làm sao bây giờ? tưởng rằng mập mờ tối qua chỉ là giấc mơ, chỉ là biết liêm sỉ mà mơ giấc mộng xuân, chuyện này khiến tự hung hăng mắng chửi mình. Phải biết rằng mộng do tâm mà ra, mình mơ như thế, có ý nghĩ gì. có khát khao nên có với Ngải Thiển. Lúc tỉnh lại, nhớ tới chuyện này, cố gắng coi , cố gắng giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Nhưng nha đầu lại đưa ra cầu như thế, khiến thể tự lừa mình dối người. Đó phải là mơ, làm chuyện như cầm thú này với nha đầu. Trời ơi, vì sao chứ?

      "Sư phụ..." Ngải Thiển cố gắng kiềm chế trái tim bị tổn thương của mình, yếu ớt gọi.

      lúc lâu sau, Nguyệt Ca khôi phục bình thường, cười : "Nha đầu, sao con muốn tiền của nữa? Vậy giống con lắm."

      Thấy Nguyệt Ca như thế, trái tim Ngải Thiển thoáng hạ xuống, làm nũng : "Nụ hôn của sư phụ đáng giá hơn."

      "Con đó..." Nguyệt Ca nhéo nhéo cái mũi của Ngải Thiển đầy bất đắc dĩ.

      "Sư phụ muốn ạ?" Ngải Thiển tủi thân, mở lớn hai mắt.

      "Vi sư có muốn à?" Nguyệt Ca hỏi ngược lại, ngay sau đó vươn tay kéo đầu của Ngải Thiển qua, khe khẽ hôn lên mặt nàng.

      Ngải Thiển cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ca: "Sau này ngày nào Nguyệt Nguyệt sư phụ cũng hôn Thiển Thiển cái được ?"

      Nguyệt Ca kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

      "Bởi vì Thiển Thiển thích." Ngải Thiển ngọt ngào trả lời.

      Nguyệt Ca giãy giụa, trong lòng rằng nên từ chối, tuyệt đối thể nhận lời, nếu càng lún càng sâu, càng ngày càng trầm luân, tới cuối cùng hại nha đầu, hại nàng . Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chờ mong của nàng kìm được mà gật đầu, thể thốt ra lời từ chối. Sao có thể từ chối cầu của nhà đầu, huống hồ chuyện này cũng muốn làm.

      Lấy được chấp thuận của Nguyệt Ca, Ngải Thiển cao hứng, thưởng cho cái hôn.

      Nguyệt Ca sờ mặt, cảm xúc giống y như tối qua.

      "Nguyệt Nguyệt sư phụ này người có khá hơn chút nào ?" Lúc này, Ngải Thiển mới nhớ tới chuyện hỏi thăm sức khỏe Nguyệt Ca.

      "Tốt rồi." Nguyệt Ca .

      "Vậy chúng ta làm gì tiếp?" Ngải Thiển nghiêng đầu, bò lên giường.

      "Con muốn làm gì?" Nguyệt Ca hỏi ngược lại.

      "Con muốn, ừm, sớm tìm thấy ma tinh." Ngải Thiển .

      "Được, đợi ta nhìn chút." Nguyệt Ca gật đầu, dứt lời liền nhắm mắt lại, ánh sáng trắng thoáng lên trán.

      Ngải Thiển lui ra, dám quấy rầy Nguyệt Ca mở thiên nhãn.

      Thời gian lặng lẽ trôi . Ngải Thiển nhớ tới phản ứng vừa rồi của Nguyệt Ca. Phản ứng này phải lừa người, ngay từ đầu là Nguyệt Ca bị nàng dọa sợ. Nhưng vì sao lại lập tức coi như có gì xảy ra? Rốt cuộc nghĩ thế nào? biết tâm ý của nàng à?

      "Nha đầu con lại thất thần rồi." Thần chí Nguyệt Ca quay về, chỉ thấy dáng vẻ chống cằm, hai mắt vô thần của Ngải Thiển.

      "Ừm." Ngải Thiển thản nhiên gật đầu, uể oải trả lời.

      "Sao vậy?" Nguyệt Ca ân cần hỏi, Nha đầu này hơi bất thường nha.

      " sao." Ngải Thiển lắc đầu.

      "Con chắc chắn?" Nguyệt Ca bật cười.

      " chắc chắn." Ngải Thiển .

      Nghe câu trả lời, Nguyệt Ca im lặng.

      Rốt cuộc Ngải Thiển hồi thần lại, lúng túng nhìn Nguyệt Ca, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tình hình thế nào?"

      " tra được hơi thở của ma tinh. Chuyện này kỳ lạ." Chút khó hiểu lên khuôn mặt thanh nhã của Nguyệt Ca.

      "Chẳng lẽ còn chưa xuất ?" Ngải Thiển hỏi.

      " thể nào." Nguyệt Ca bác bỏ, "Nhưng ta thấy được Bạch Tầm Yên.

      "Nàng ta....Nàng ta ra sao?" Trái tim Ngải Thiển đập mạnh hơn.

      "Nàng ta cũng ở Đông Hiên Viên." Nguyệt Ca .

      "Cũng? phải là nàng ta nên ở Tây Hiên Viên để tra tung tích của ma tinh à?" Ngải Thiển cảm thấy rất kỳ lạ.
      Last edited by a moderator: 18/1/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 074: Thân mang ý xấu

      Những chuyện quỷ dị ở Mộ Thành, với người Mộ Thành mà , chính là đề tài chuyện tốt nhất sau khi bọn họ ăn xong.

      Mộ Thành vào ban ngày vẫn luôn náo nhiệt phi thường, khách từ các thành khác tập trung lại đây, kinh doanh đủ loại mặt hàng.

      nữ tử trẻ tuổi xinh xắn và nam tử có khuôn mặt bình thường bị tàn tật dạo đông dạo tây đường. Hai người này chính là Ngải Thiển và Nguyệt Ca.

      tổ hợp này có gì đặc biệt trong mắt người phàm, cũng hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt khác thường. Ngải Thiển chơi rất thoải mái, nhìn quanh quất đường phố phồn hoa. Tới nơi này lâu như vậy mà nàng vẫn chưa dạo chợ. Nhìn những thứ đồ chơi nho được bày bán như ti vi, Ngải Thiển tò mò đông sờ sờ tây nhìn nhìn, nhưng bất kể là đặc biệt bao nhiêu, chỉ cần giúp nàng kiếm được khoản tuyệt đối nàng bỏ tiền ra mua.

      Nguyệt Ca chỉ lẳng lặng bên cạnh, dung túng tất cả hành động của Ngải Thiển.

      "Lại đây lại đây, tối nay có mỹ nhân mới nhất, mời các quan khách nhanh chân." Tới trước tòa lầu lộng lẫy, bà chủ đứng trước lầu, vẫy khăn lụa trong tay, gào lên. Bên cạnh có mấy nương trẻ tuổi trang điểm đậm và quần áo mỏng manh cũng kéo tay người đường.

      Tiếng cười duyên liên miên, tiếng đàn sáo vui vẻ.

      Ngải Thiển thấy thế, hàng mày xinh xắn chau lại, nhìn thấy những người này thấy trong lòng khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu rằng các nàng là vì sinh tồn. Có lẽ trong lòng các nàng cũng trăm điều muốn, muốn nở nụ cười đón khách, bán rẻ thân thể của mình. Nhưng mỗi người có cách sinh tồn riêng, nàng cũng giả vờ lương thiện mà giúp bọn họ, cứu bọn họ ra khỏi hố lửa gì cả.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Ngải Thiển với Nguyệt Ca: "Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này ."

      "Ừ." Nguyệt Ca nghiêng đầu nhìn những nữ tử kia cái, rời với Ngải Thiển. Kiếp trước làm kiếp này nhận.

      Cách thanh lâu con phố, Ngải Thiển dừng bước, hơi thở phàm nhõm. Mùi son phấn nồng nặc tỏa ra đường vừa nãy khiến nàng ngạt thở.

      Ngải Thiển nhìn về phía Nguyệt Ca, định gì đó với thấy mắt nhìn chằm chằm phía trước, rất kỳ lạ. Nàng nghi ngờ nhìn theo ánh mắt thấy phía trước, trong đám người hối hả, có nữ tử vô cùng khiến người khác chú ý. Thân hình nàng kia mảnh mai, mặc bộ quần áo trắng rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh như tơ xõa xuống, cầm cái ô có tán bằng giấy dầu duyên dáng bước .

      Nguyệt Nguyệt nhìn mỹ nữ này? Ngải Thiển lập tức nảy sinh lòng ghen ghét, hừ lạnh tiếng, : “Bị bóng dáng này giết chết rồi? Hay bị bóng lưng đó mê hoặc?”

      “Con gì vậy?” Mặt Nguyệt Ca hoang mang, nhìn Ngải Thiển, thấy mũi nàng hếch lên trời, mặt tràn ngập khó chịu.

      “Thích nhìn chút .” Ngải Thiển cố ý .

      Mắt thấy nàng kia sắp bước qua ngã rẽ, Nguyệt Ca với Ngải Thiển: “Chúng ta theo xem. khí người nữ tử này rất nặng.”

      “Gì cơ?” Ngải Thiển còn chưa phản ứng kịp, đành phải đuổi theo Nguyệt Ca ở phía trước.

      Nguyệt Ca vừa đẩy xe lăn vừa giải thích với Ngải Thiển: “ khí người nữ tử này quá nặng, sợ là gặp nguy hiểm.”

      khí nặng? Ý là sao ạ?”

      “Có lẽ là bị quỷ nhập vào người.”

      “A…” Ngải Thiển kinh hãi, nhưng phải là sợ hãi mà là hưng phấn. Nàng chỉ nghe nhân tiên ma ở thế giới này chứ chưa từng nghe quỷ, ngờ có . Tốt quá! Nàng vội vàng : “Vậy chúng ta mau đuổi theo , đừng để mất dấu.”

      Nguyệt Ca bật cười, dùng pháp thuật, trong nháy mắt tới sau lưng nữ tử. Chỉ thấy nữ tử qua con ngõ rồi lại rẽ vào ngã rẽ, vào căn đại viện nhà cao cửa rộng. Nữ tử đẩy cửa lớn ra, quay lại nhìn chút.

      Ngải Thiển có thể thấy được khuôn mặt nàng ta nhưng có cảm giác rất quen thuộc. Mặt nàng ta rất đẹp nhưng lại hoàn toàn có chút máu nào, đúng như lời Nguyệt Ca khí rất nặng. Tuy nàng biết khí rất nặng là sao nhưng nhìn nữ tử này nàng liền kìm được mà có suy nghĩ như thế.

      Nữ tử bước vào, Ngải Thiển và Nguyệt Ca dừng trước cửa, vội bước vào. cửa chính sơn son viết hai chữ lớn: “Tô phủ”.

      Là gia đình lớn. Hai mắt Ngải Thiển lập tức bốc lên sao đỏ, ngọt ngào : “Nếu chúng ta giúp nữ tử này có lợi gì?”

      “Thứ gì con muốn cũng có.” Nguyệt Ca cười tiếng.

      « Vậy khi nào chúng ta mới vào ? » Ngải Thiển nghe thế tràn trề hào hứng.

      « Bây giờ vào. » Nguyệt Ca cho Ngải Thiển đáp án mà nàng rất thích.

      « Được, thôi. » Ngải Thiển cất bước, định gõ cửa. Tuy Tô phủ này xa hoa nhưng có thị vệ giữ cửa như phủ Thừa tướng.

      Nguyệt Ca lên tiếng ngăn cản : « Đợi . »

      Ngải Thiển ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao vậy?” Tay nàng sắp đặt lên vòng cửa rồi.

      « Chúng ta vào từ cửa sau . » Nguyệt Ca .

      « À » Ngải Thiển bước xuống bậc thiềm, tới bên cạnh Nguyệt Ca, vòng qua bức tường cao, về phía cửa sau.

      Tuy cửa sau Tô phủ có khí thế như cửa chính nhưng cũng coi là . cây hoè xanh tươi vừa hay chặn trước cửa.

      Nguyệt Ca nhìn cây hoè này cười thành tiếng.

      Ngải Thiển vạch các nhánh cây chặn đường ra, vươn tay đẩy khẽ cánh cửa. Nàng vẫn hơi dám tin, rướn cổ lên nhìn vào trong. Đây chắc là hậu hoa viên, trăm hoa như gấm nhưng lại có dấu chân người. Quái, địa viện sâu như vậy, tuy có cửa sau cũng nên có người coi cửa chứ nhỉ ? Ít nhất cũng phải cài then cửa chặt chứ.

      Trong lòng nàng cảm thấy hơi quái dị. Ngải Thiển ngoảnh đầu lại, với Nguyệt Ca : « có ai cả. Chúng ta có vào ? »

      « Vào . » Nguyệt Ca cong khoé môi, lại liếc cây hoè cái.

      Di qua hậu hoa viên, Ngải Thiển theo Nguyệt Ca tới cái viện tao nhã, đường hề có dấu người. Ngải Thiển thấy hoang mang nhưng hỏi được ra lời.

      Ngải Thiển biết ý Nguyệt Ca, bước lên gõ cửa phòng.

      lát sau, cửa « kẽo kẹt » mở ra, khuôn mặt trắng xanh của nữ tử vừa gặp xuất trước mặt Ngải Thiển khiến nàng hoảng sợ, lui thẳng hai bước về sau.

      « Các người là ai ? » Nữ tử thấy Ngải Thiển, đáy mắt có kinh hoảng rất ràng.

      Ngải Thiển khôi phục bình tĩnh, xấu hổ cười : “Chúng ta tới tìm nương.”

      « Tìm ta ? » Nữ tử càng thấy lo lắng hơn.

      « nương có biết nàng mang thai của quỷ ? » Nguyệt Ca ở phía sau bỗng .

      « Rầm », tay nữ tử đập lên cửa nhưng quên cảm giác đau đớn, khuôn mặt vốn có huyết sắc, đôi mắt mở vô cùng lớn, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, : «Huynh gì ? »

      « nương, nàng mang thai của quỷ. Nếu nhanh chóng tiêu diệt, chỉ sợ ảnh hưởng tới tính mạng. »

      Ngải Thiển nghe thấy cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bụng nữ tử nhưng quần áo rộng thùng thình che . Nàng đúng là nhìn ra.

      « Huynh là ai ? » Mặt nữ tử đổi sang vẻ cảnh giác.

      « Người có thể cứu nàng. » Nguyệt Ca cười nhạt, .

      « Đúng » Ngải Thiển gật đầu, tuy nàng tình huống.

      « Ta biết các huynh gì. Các huynh . » Nữ tử chợt đóng mạnh cửa lại, chấn ra tầng bụi.

      Ngải Thiển sờ sờ mũi, im lặng nhìn Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca lai6 nhanh chậm tiếp : « Ban ngày có vẻ nàng khác người thường, khi đêm về lại xuân tiêu với ba nam tử rất mỹ lệ trong mộng. Thậm chí mang thai của quỷ. Lúc này khí làm thân thể nàng hao tổn, nếu nhanh bỏ … »

      « Oa, tỷ chơi NP hả ? » Ngải Thiển cũng kinh hô thhan2h tiếng, ngạc nhiên nhìn nữ tử.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 075: Thu vào ban đêm

      vất vả mới chờ mặt trăng lên cao bằng con sào, bầu trời thuần màu, Ngải Thiển chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lẽo xung quanh, cây hòe đung đưa vô cùng khoa trương, đầy hưng phấn.

      "Nguyệt Nguyệt sư phụ, chúng ta phải vào ạ?" Ngải Thiển xoa xoa tay mình, .

      "Ừ, lại đây." Nguyệt Ca vẫy tay với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển ngoan ngoãn tới.

      "Sao vẫn thấy lạnh nhỉ?" Nguyệt Ca hơi hiểu mà , nhưng vẫn vươn tay sưởi ấm cho Ngải Thiển.

      "Con cũng biết. Con cảm giác rất bất thường." Ngải Thiển hoang mang , phải người lạnh mà là chỉ cảm thấy cái lạnh.

      " sao." Nguyệt Ca an ủi.

      "Vâng. Vậy chúng ta vào ." Nghĩ sắp được gặp ba đại mỹ nam trong lời đồn, Ngải Thiển cũng hơi hưng phấn. biết bán được bao nhiêu tiền nhỉ?

      "Đừng vội." Nguyệt Ca cười, kéo Ngải Thiển lại, "Chúng ta vào trong mộng."

      "Hả?"

      "Ừ." Nguyệt Ca cười nhạt, gật đầu, sau đó buông Ngải Thiển ra, hai tay chắp lại trước ngực tạo ra thủ thế, ánh sáng trăng nhàn nhạt ra, bao phủ lấy hai người. chờ Ngải Thiển kịp phản ứng hai người biến mất tại chỗ.

      Trong căn phòng lớn nguy nga lộng lẫy, màn lụa năm màu từng tầng, bay lên theo gió, thầm nghe thấy có tiếng cười của nữ tử và nam nhân. Vén màn lên thấy cái giường lớn xa họa đập vào mắt Ngải Thiển, qua lớp sa mỏng có thể thấy được giường có nữ tử và ba nam nhân nằm. Nữ tử này chính là Tô Ly.

      Thấy có người xông vào, ba nam tử chợt xốc mạnh rèm lên, để người xích lõa, nhìn hai người Ngải Thiển. "Các ngươi là ai? Sao lại có thể xông vào cảnh trong mơ của bọn ta?"

      "Khì khì, ta tới xem các ngươi chơi NP thế nào." tay Ngải Thiển sờ cằm, hăng hái tràn trề mà . Ba nam tử này quả nhiên là mỹ nam khó gặp. Ngũ quan nhi lộ ra khí nồng đậm, đúng là dáng dấp rất nghiệt. Ừm, bọn họ vốn là nghiệt mà. Đáng tiếc là còn kém xa Nguyệt Nguyệt. Chỉ có Tô Ly là chưa từng thấy diện mạo của Nguyệt Nguyệt hoặc Tàn Diên, mới có thể say đắm những loại hàng ở đẳng cấp này.

      Nguyệt Ca bên cạnh gì, lắc đầu, thanh nhã : "Các ngươi làm bậy như thế, quấn lấy nương này buông, hôm nay còn để nàng thân mang thai của quỷ, tổn hao nhiều dương khí."

      "Liên quan gì tới ngươi chứ?" Mỹ nam ở giữa nổi giận đùng đùng, . chính là Cua Tinh.

      "Bắt đám các ngươi." thể nghe được người khác những lời như thế với Nguyệt Ca, Ngải Thiển bước lên từng bước , trực tiếp giằng co với tinh.

      "Thân phận của các ngươi là gì?" Nhện Tinh bên trái có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, kéo Cua Tinh lại, bình tĩnh hỏi.

      "Chúng ta à?" Ngải Thiển đắc ý giương cằm, "Chúng ta tới siêu độ cho các ngươi."

      " là kiêu ngạo. Đừng tưởng rằng có thể vào cảnh trong mơ của chúng ta là tài giỏi." Hòe Thụ Tinh hung hăng
      : « Ta biết các ngươi. Hôm nay các ngươi vận đứng dưới tán của ta. »

      « Ta vội ngủ, chú ý. » Hoè Tinh ra nguyên nhân.

      Ngải Thiển phì cười. ra cây hoè kia chính là Hoè Tinh. Thảo nào nàng cảm thấy có cái gì đó đúng. Nhưng Hoè Tinh này là ngu ngốc, bọn họ đứng đó nhiều thế mà phát ra à ?

      « Ngươi cười cái gì ? » Hoè Tinh lập tức thẹn quá hoá giận.

      « có gì. Chỉ thấy tinh nào đó quá ngu ngốc mà thôi. » Ngải Thiển sờ sờ mũi .

      « Hừ, ít khua môi múa mép , xem ta thu thập ngươi. » Hoè Tinh thiếu kiên nhẫn mà xông lên, định đối phó với Ngải Thiển.

      Có điều người chưa bước ra nửa bước bị định trụ, lâm vào trạng thái hoá đá.

      Ngải Thiển cười khẽ, : « Tư thế này hơi xấu, nên đổi thôi. »

      Nàng vừa xong Hoè Tinh được khôi phục tự do, sau đó định giơ tay lên.

      « Được, tư thế này được. » Ngải Thiển cao hứng vỗ tay hô to.

      Hoè Tinh lại bị hoá đá, tay phải giơ cao, chân trái bước ra, chân phải quỵ xuống giường, người hơi vặn vẹo.

      “Nguyệt Nguyệt sư phụ, người lợi hại, có tể biến bọn họ thành pho tượng.” Ngải Thiển chợt nịnh bợ Nguyệt Ca.

      « Ừ. » Nguyệt Ca gật đầu, dung túng cho ý tưởng quái dị của Ngải Thiển.

      Hai con tinh khác vẫn còn tự do nhao nhao nổi giận, đầu ngón tay chợt loé lên, hai luồng ánh sáng xanh u ám chợt đánh về phía Ngải Thiển.

      Lúc sắp tới gần nàng, luồng ánh sáng trắng khác vụt qua, đánh bay ánh sáng xanh trong nháy mắt.

      Hai con tiểu cả kinh, ánh mắt chợt loé lên, định công kích lần nữa nhưng cũng giống Hoè Tinh, tay vừa giơ lên bị hoá đá.

      “Được, tốt quá.” Ngải Thiển vỗ tay, đắc ý nhìn ba con tiểu bị định trụ.

      Từ đầu tới cuối, Tô Ly chỉ ngơ ngác ngồi giường, biết phải làm sao.

      nuông, sao.” Ngải Thiển với Tô Ly.

      Nguyệt Ca đọc quyết với ba con tiểu , chúng biến mất ngay lập tức.

      Ngải Thiển tò mò hỏi : « Người làm gì bọn chúng vậy ? »

      “Thu.” Nguyệt Ca hờ hững .

      “Quỷ thai trong bụng nương này sao? Làm sao bây giờ?” Ngải Thiển tò mò hỏi.

      “Đừng lo. Ba quái kia biến mất quỷ thai cũng tự nhiên biến mất.”

      “Ồ, vậy à.” Ngải Thiển gật đầu, quay lại nhìn Tô Ly vẫn trong trạng thái đờ đẫn.

      “Chúng ta thôi. Trong mộng, nàng ta nhớ ra chuyện ban ngày. Đợi nàng ta tỉnh lại rồi chúng ta tính tiếp.” Nguyệt Ca kéo Ngải Thiển.

      sáng trắng loé lên, Ngải Thiển phát ra bọn họ đứng trước cửa phòng Tô Ly, ánh trăng như nước, chiếu lên quang cảnh yên tĩnh xung quanh.

      “Màn đêm vừa buông xuống lâu, chúng ta cứ chờ vậy ạ?” Ngải Thiển hỏi.

      “Ừ. Con muốn chơi gì?” Nguyệt Ca hỏi, để Ngải Thiển ngồi lên chân mình.

      Ngải Thiển vòng tay qua cổ Nguyệt Ca rất tự nhiên, miễn cưỡng : « Con muốn ngủ. »

      “Ngủ .” Nguyệt Ca ôm chặt Ngải Thiển, cưng chiều .

      « Vâng. » Mang theo mơ màng nồng đậm, Ngải Thiển mơ hồ trả lời, rất ràng là gặp Chu Công đại nhân.

      Nguyệt Ca chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng. Vầng trăng trời cũng nhìn xuống hai người ôm nhau.

      Dêm dần trôi, chẳng mấy chốc bầu trời sáng lên. Tiếng gà gáy ngân nga đầu tiên vang lên.

      Ngải Thiển mở mắt tràn đầy lanh lợi ra, duỗi lưng cái, thoải mái : « Trời sáng, phải chúng ta có thể… »

      « Hình như nương còn chưa dậy. » Nguyệt Ca cười khẽ, .

      « Ừ, còn phải đợi ạ ? » Lập tức, Ngải Thiển buông lỏng hai vai.

      « Đừng vội. » Nguyệt Ca an ủi.

      Dứt lời, cánh cửa phòng bỗng mở ra. Tô Ly nhìn bọn họ với vẻ mặt vui mừng: “Tốt rồi, các huynh còn ở đây .”

      Ngải Thiển vội đứng lên khỏi người Nguyệt Ca, cười tủm tỉm nhìn Tô Ly.

      Tô Ly bước ra khỏi phòng, quỳ bụp cái trước mặt Nguyệt Ca: “Cảm tạ đại tiên, cảm tạ đại tiên…”

      Lời rối loạn, biết phải làm sao để bày tỏ lòng cảm kích của nàng.

      cần.” Nguyệt Ca hờ hững , mi tâm lên đau khổ, vui vẻ.

      “Có phải sau này tiểu nữ cũng …” Tô Ly ngẩng lên, mái tóc rối bù. Trong giấc mơ tối qua, nàng nhớ rất ràng ba con quái biến mất, tốt.

      “Sau này nàng bị quấy nhiễu nữa.” Nguyệt Ca ngắn gọn.

      “Aiz..” Ngải Thiển bỗng thở dài hơi to.

      Hai người cùng quăng ánh mắt về phía Ngải Thiển.

      Ngải Thiển bày ra vẻ mặt đáng tiếc : « Đáng tiếc quá, sau này có nhiều mỹ nam chơi NP với tỷ rồi. »

      “Gì?” Tô Ly nghi ngờ hỏi.

      có gì.” Nguyệt Ca vội vàng ngăn cản.

      Tô Ly cũng hỏi nhiều chỉ : “tiểu nữ cách nào báo đáp đại ân đại đức của đại tiên, chỉ có thể dâng chút tiền bạc để tỏ lòng thành.”

      “Được, vậy là đủ rồi.” Ngải Thiển híp mắt lại, .

      Tô Ly hơi lúng túng nhìn Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca thản nhiên gật đầu.

      “Đại tiên chờ chút, tiểu nữ về phòng lấy.” Dứt lời, Tô Ly đứng lên.

      Ngải Thiển cứ chờ đợi như vậy xem rốt cuộc Tô Ly này chủ động đưa cho bọn họ thứ gì. Nàng tò mò tới mức căng thẳng.

      bao lâu sau, Tô Ly quay lại, tay cầm hộp gỗ tử đàn.

      Nguyệt Ca
      Last edited: 21/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 076: Dây chuyền gian

      Lòng Ngải Thiển tràn đầy mong chờ, nhìn chằm chằm vào cái hộp tay Tô Ly, biết có thể nhìn nó thàng bảo bối vô giá .

      Tô Ly cười nhã nhặn, ngón tay từ từ mở cái hộp ra.

      Ngải Thiển chỉ cảm thấy mắt mình bị luồng ánh sáng chiếu rọi, vừa nhìn thấy, rồi nhìn lại, khiến nàng sợ hết hồn. Trời ạ, nàng nhìn lầm chứ? Trong hộp là mấy viên bảo thạch đỏ bằng trứng chim nằm lẳng lặng lớp vải nhung màu xanh. Có tám viên tất cả, là bảo bối vô giá.

      "Đây là để cho ta à?" Ngải Thiển hếch mắt, chỉ vào cái hộp hỏi, trong đó chứa mong đợi nên lời.

      Tô Ly cười, nhìn Ngải Thiển, đồng tử như nước lại nhìn về phía Nguyệt Ca lập tức: "Đây là dành cho hai vị."

      Ừm, vậy chẳng khác nào cho mình nàng. Ngải Thiển thầm .

      " nương khách khí rồi." Nguyệt Ca cười nho nhã nhưng từ chối bởi vì Ngải Thiển muốn.

      Hai gò má Tô Ly bỗng có hai rặng mây đỏ, cười : "Bảo thạch này là bà nội truyền cho ta, để đó cũng vô dụng. Ta biết báo đáp hai vị thế nào, đành đưa chút để bày tỏ tâm ý."

      Ngải Thiển vừa thấy Tô Ly cười như hoa đào nở, tế bào toàn thân cũng lập tức cảnh giác. tốt, hình như Tô Ly này động xuân tâm. Nàng thầm giật mình, vội vàng cười : "Được rồi, ta nhận." Dứt lời liền lấy cái hộp tay Tô Ly.

      Nàng ôm chặt nó rồi mới tiếp: "Chuyện của nương xong, cũng nợ chúng ta ân tình gì. Vì vậy từ biệt ở đây thôi."

      Ngải Thiển nghiêng người, định tới đẩy xe lăn cho Nguyệt Ca.

      "Nếu hai vị ân công ngại vào nhà nghỉ ngơi chút được ?" Tô Ly nhìn thấy mà sốt ruột, vội vươn

      tay ra ngăn cản.


      Nguyệt Ca cúi đầu, động đậy.


      Vẫn cười ôn hòa như cũ, : "Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, ở lại đây được. Nếu có duyên gặp lại, nương chú ý giữ gìn sức khỏe tốt, về nhà ."


      Tô Ly còn muốn gì đó nữa, nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt đầy mong đợi nhưng lại thấy có bất kỳ phản ứng nào, đành : "Nêu hai vị ân công có chuyện quan trọng phải làm ta cũng giữ nữa." Dứt lời, Tô Ly hơi nhún người với Nguyệt Ca.


      Ngải Thiển phất tay, xoay người đẩy xe lăn rời ngay lập tức.


      Ra khỏi Tô phủ, Ngải Thiển lập tức bảo Nguyệt Ca giữ giùm cái hộp bảo thạch. Trong lòng nàng, thứ này như củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu nàng cầm rất phiền phức, quá thu hút chú ý của mọi người.


      Nguyệt Ca cười, nhận lấy cái hộp. Sao biết chút tâm tư của nàng chứ. suy nghĩ chút bỗng lấy ra thứ gì đó nhìn giống dây chuyền đưa cho Ngải Thiển, : "Con đeo nó ."


      "Đây là?" Ngải Thiển cầm cẩn thận, vòng đá màu trắng ngà, sờ lên thấy bóng loáng nhìn nhìn ra là làm bằng gì, ở giữa có khảm bông hoa có hình ngôi sao, kiểu dáng nhìn rất đơn giản nhưng xác định được giá trị của nó.


      Nguyệt Ca cười khẽ, : "Sao? thích?"


      " phải." Ngải Thiển vội vàng nắm chặt dây chuyền, "Thích lắm." Tỏ thái độ xong nàng lại hỏi: "Cái này dùng thế nào?"


      " phải là con muốn có chỗ giấu bảo bối sao?" Nguyệt Ca thản nhiên hỏi.


      "Đúng rồi." Ngải Thiển nghiêng đầu trả lời. Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới sợi dây chuyền này?


      "Thứ này tên là Tinh , có gian vô tận, con đọc câu khẩu quyết bảo bối được thu vào đó, đọc tiếp câu có thể nhắm mắt lại cũng lấy ra được. Con có thể nhìn thấy cảnh tượng trong gian." Nguyệt Ca cười, giải thích cho Ngải Thiển.


      "Khẩu quyết là gì?" Ngải Thiển ngạc nhiên lật qua lật lại dây chuyền. Thứ này thần kỳ như vậy à?


      Nguyệt Ca cười nhạt: "Lại đây ta cho con biết."


      Ngải Thiển vội vàng cúi người xuống, đưa lỗ tai tới gần Nguyệt Ca. mấy câu vào tai nàng.


      Ngay sau đó Ngải Thiển cười hi hi, hưng phấn đeo dây chuyền vào cổ. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến sợi dây chuyền khúc xạ ra vầng sáng màu ngà. Nàng xúc động, đứng đó cúi đầu nhắm mắt, cầm chặt Tinh đọc khẩu quyết.


      tới hai giây, nàng có thể thấy được cục đá ven đường bay lên, sau đó biến mất. Ngải Thiển mở mắt ra ngay lập tức, ánh sáng sâu trong mắt rực rỡ, tụ lại thành vòng tròn.


      Nguyệt Ca thấy vậy rất tự giác lấy từng bảo bối Ngải Thiển nhờ giữ, đưa từng cái cho nàng cất vào Tinh .


      Ngải Thiển nhắm hai mắt nhìn những bảo bối được cất trong Tinh , khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn. Bảo bôi lần này thực có ích, nàng có thể tùy tâm sở dục mà vơ vét của cải bất cứ lúc nào, có thể để mọi người thưởng thức bảo bối của nàng ở bất cứ đâu.


      "Xong chưa?" Đợi đế khi lấy hết thứ trong người ra, Nguyệt Ca cười nhạt hỏi.


      "Xong rồi." Ngải Thiển mở mắt ra, ngàn vạn ánh sáng rực rỡ lưu chuyển nơi đáy mắt khiến người ta nhất thời mở nổi mắt..


      Nguyệt Ca cười khẽ, nghĩ rằng ra bảo vật này có sức hấp dẫn lớn như thế. Toàn thân nha đầu tản ra sức quyến rũ khiến thất thần. rất tò mò rằng nguyên nhân nào khiến nha đầu quý tiền tài như vậy, tuy phải người keo kiệt gì. Chẳng qua là nàng hưởng thụ quá trình vơ vét tiền của mà thôi.


      Lặng lẽ ngẩng đầu, vầng mây đen lớn ào tới từ phương xa, sắc trời nháy mắt trở nên u, có cây hoa lá đồng loạt run lên trong gió. Tay áo hai người cũng tung bay ngừng. Mắt thấy tránh được trận mưa lớn rồi.


      Ngải Thiển vội vàng : "Chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi . Con cũng muốn bị ướt như chuột lột."


      Khách điếm Huệ Phong nằm ở khu phố náo nhiệt phồn hoa nhất, có ba tầng lầu, sau có viện , bố trí đẹp đẽ, nên được coi là khách điếm cấp năm sao.


      Hai người Ngải Thiển đặt hai căn phòng hảo hạng để ở, tiểu nhị niềm nở dẫn đường. Nhưng tay Nguyệt Ca biến ảo khuôn mặt nhưng tư thế ngồi mình xe lăn vẫn quá mức khác biệt, quá mức khiến người ta chú ý. Ánh mắt từ tiểu nhị tới những người khác đều dán chặt vào .


      Vào phòng mình, Ngải Thiển dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài viện. Hoa cỏ lay động, trong lòng hơi yên ổn. Có phải bọn họ luôn ở trong tầm mắt của Tàn Diên kia, khiến luôn tìm được họ dễ dàng ? Hơn nữa nàng cảm thấy Tàn Diên tính là gì mà hình như còn có địch thủ lợi hại hơn . Là ai đứng trong tối thao túng tất cả chuyện này? Chân của Nguyệt Nguyệt vẫn là dấu hỏi lớn trong lòng nàng. Là vì sao mà trở nên như thế? Chắc chắn phải nàng tình cờ xuyên , gặp Nguyệt Nguyệt cũng phải là tình cờ.


      Trực giác trong lòng cho nàng biết như vậy.
      Last edited: 21/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 076: Dây chuyền gian

      Mưa to tới rất nhanh, điên cuồng tàn phá hết tất cả những gì nó có thể phá. Sắc trời bên ngoài trở nên trắng xóa, gió mưa đan vào nhau, chỉ có thể thấy màn mưa theo quy tắc.

      Ngải Thiển chớp mắt mấy cái, quyết định lên giường ngủ. Nàng biết Nguyệt Ca bày kết giới cho căn phòng này, ma cách nào xâm nhập được.

      tới căn phòng sát vách cho Nguyệt Ca nụ hôn chúc ngủ ngon, Ngải Thiển quay về phòng, lên giường. Cái chăn mềm mại đắp rất thoải mái, màn màu trắng thêu sen tịnh đế. Nàng quấn mình chặt, phải bởi vì sợ lạnh mà là cảm thấy như thế thoải mái hơn chút. Nàng chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài, đồng tử đảo qua đảo lại, quan sát đỉnh màn trong bóng đêm và ngửi mùi xuân hương thoang thoảng từ chăn.

      Ngải Thiển khó chịu, nhíu cái mũi thon. Nàng thích mùi này. Bởi vì quen với mùi hương đặc biệt người Nguyệt Ca nên nàng hơi bài xích các mùi khác chứ đừng là nó kề sát mũi nàng như thế.

      Nàng kéo chăn xuống đến ngực, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa gào rít ngoài kia.

      Hồ nước trong veo, núi xanh xung quanh, cỏ xanh biếc làm thành tấm thảm bên bờ hồ. Ngải Thiển đứng bên hồ, mắt nhìn xuống, bỗng có con cá chép nhảy từ dưới hồ lên rồi lại rơi xuống nước, bọt nước văng lên dính vào váy bằng vỏ cây, trong nháy mắt Ngải Thiển bị ướt sũng, lông mày dính những giọt nước trong suốt.

      Từng vòng sóng lan mặt hồ, lát sau lại yên bình trở lại.

      Bị nước văng lên khiến cái áo màu trắng dính sát vào người rất khó chịu, Ngải Thiển nghĩ cách làm sao để hong khô quần áo. Nàng vừa phủi lên người vừa nhìn xung quanh.

      "Tuy hơi nhưng cái gì cần có cũng có." Tiếng tà mị nương theo khí tức quỷ dị mà đến.

      Bàn tay phủi quần áo của Ngải Thiển cứng đờ, từ từ chuyển đầu ra sau nhìn. Tàn Diên vẫn mặc trường bào đỏ rực rỡ, mái tóc màu bạc gió mà bay, đôi mắt tà khí dinh lên người nàng hề che giấu, đánh giá dưới, xung quanh yên tĩnh như chết, ngoài con cá chép nhảy lên như bị điên vừa rồi mang tới chút tiếng động bây giờ trong phong cảnh như vẽ này hề có chút sinh khí nào.

      Ngải Thiển nhìn người mình theo ánh mắt Tàn Diên. Áo ướt dính sát vào nơi mềm mại lung linh, đúng là rất chọc người tưởng tượng xa vời. Chết tiệt, sao ma đầu kia lại tới? Khóe mắt hơi nhướng lên, Ngải Thiển nhìn Tàn Diên chằm chằm cách khó chịu: "Vậy sao?"

      "Đúng là đủ tư cách làm Ma Hậu của ta." Tàn Diên cười tà, bước tới cách xa nàng ba thước dừng lại, di chuyển nữa.

      Hai tay Ngải Thiển ôm ngực, tà tà nhìn Tàn Diên, trong lòng nghĩ thế nào cũng ra tại sao nhất định nàng phải làm Ma Hậu của mình? Diện mạo của mình xếp hạng cao, trong lòng nàng rất ràng rằng mình chỉ có thể được coi là thanh tú chứ phải tuyệt sắc gì. Rốt cuộc là Tàn Diên này vì cái gì? phải là bởi vì nàng từng bị gọi là ma tinh chứ? Tàn Diên nên biết nàng tuyệt đối phải, bởi vì nàng là đồ đệ của Nguyệt Ca. Dù có ra sao Ngải Thiển cũng tin Tàn Diên vì nàng nên mới để nàng làm Ma Hậu, tuyệt đối tin.

      Tàn Diên nhìn thẳng vào mắt Ngải Thiển, quơ quơ ngón tay trước mặt nàng cùng thấy nàng có phản ứng gì, biết là nghĩ gì mà linh hồn thoát xác như thế.

      Suy nghĩ chút Tàn Diên tới bên cạnh Ngải Thiển, vào tai nàng câu: " viên minh châu lớn."

      "Hả? Ở đâu? Ở đâu?" Ngải Thiển chợt nhảy bật lên, xoay lưng nhìn xung quanh như mèo tầm bảo nhưng thấy gì. Nàng ngẩng đầu lên thấy Tàn Diên cười như cười nhìn mình, ý trêu tức diễn tả nổi: "Xem ra chiêu này vẫn có tác dụng."

      Ngải Thiển hừ lạnh, xoay người nhìn mặt hồ trong như gương, định để ý tới Tàn Diên. Điệu bộ này giống làm nũng.

      Tàn Diên càng cười tà khí hơn, sóng vai đứng với Ngải Thiển : "Nếu nàng làm Ma Hậu của bổn quân, muốn bao nhiêu dạ mình châu mà được? Lần trước nàng cũng thấy, dạ minh châu trong động ma ít."

      Ngải Thiển vẫn có phản ứng.

      Tàn Diên cúi nhìn mái tóc đen nhánh của Ngải Ngải, hồi lâu sau mới tiếp: "Điều kiện này mê người nhỉ?"
      Last edited: 21/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :