1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 064: Cố ý kích thích



      Bánh ngọt xanh biếc bóng loáng vào miệng, thơm ngon, ngọt mà ngấy. Trong mũi tràn ngập mùi thơm thoang thoảng như mùi lá xanh. Nguyệt Ca thấy vậy kinh ngạc, ngờ rằng bánh ngọt này lại có vị như vậy. dám coi thường nha đầu kia. Con sâu thèm ăn từ trước tới giờ chưa bao giờ quấy phá nay nổi dậy. lại vươn tay lấy thêm miếng bỏ vào miệng.

      cần phải , chỉ nhìn động tác của Nguyệt Ca Ngải Thiển hiểu rằng hài lòng. Vì thế nàng rất vui vẻ, đôi mắt sáng hơi híp lại, lộ ra hưng phấn nên lời.

      Tuy bánh ngọt nhìn rất đẹp mặt nhưng lại dẫn tới trận cháy lớn như vậy, bị hun thành như thế mà còn có thể có khẩu vị à? Vân Chiến thể tin được, ngập ngừng nhìn động tác ăn khôngnh♡okchút do dự của Nguyệt Ca. tò mò biết rốt cuộc mùi vị ra sao. thường lại trong nhân gian, cũng thường xuyên nếm thức ăn ngon ở đó. vì ham mê ăn uống mà là cảm thấy chơi rất vui. Nhưng nhìn bánh ngọt Ngải Thiển làm quả thực là có "sắc" trong sắc hương vị. Thôi, nên nếm thử, dù sao cũng chẳng có độc. Nghĩ như vậy, Vân Chiến cứ yên tâm mà lấy miếng bỏ vào miệng.

      giây sau, đôi mắt to sáng ngời trừng như cái chuông đồng. Trời ơi, quả nhiên là mỹ vị thượng hạng, chỉ có hơn chứ kém mỹ vị mà hưởng qua ở nhân gian. Tinh tế thưởng thức chút, nuốt vào trong bụng chút do dự, còn chưa thỏa mãn mà lè lưỡi ra liếm cái.

      "Nha đầu, đây là muội làm à?" Vân Chiến vừa vươn tay ra lấy bánh ngọt lần nữa vừa ngạc nhiên mà hỏi Ngải Thiển.

      Ngải Thiển hếch cằm đắc ý, tay chống nạnh, tay bưng khay, : " nhảm, phải bản tiểu thư làm ai làm?"

      " là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Vân Chiến vừa nuốt mỹ thực vừa khen ngợi chút keo kiệt.

      "Hí hí, khâm phục ?" Ngải Thiển cũng khiêm tốn mà còn được đằng chân lân đằng đầu.

      "Khâm phục khâm phục, tiểu nhân rất khâm phục." Vân Chiến học cách ở nhân gian, diễn rất đạt.

      chọc Ngải Thiển cười to, bờ môi Nguyệt Ca cũng nhếch lên độ cong, dịu dàng với Ngải Thiển: "Nha đầu, lại đây."

      Ngải Thiển đáp lời rồi di chuyển, nghiêng người dán sát vào Nguyệt Ca.

      Nguyệt Ca cười cưng chiều, kẹp miếng bánh ngọt đưa tới bên môi Ngải Thiển.

      Ngải Thiển sửng sốt, mở miệng theo phản xạ có điều kiện, bánh ngọt thuận thế được đưa vào miệng nàng.

      Vân Chiến đứng cạnh nhìn thấy hành động của Nguyệt Ca khỏi thấy quá mức thân mật. Lông mày vừa giãn ra lại cau lại, tâm tình lại nặng nề nhưng cũng thêm gì. Nhưng tay nhanh nhẹn vơ hết mấy miếng bánh ngọt còn lại trong khay bỏ vào bụng, sau đó hếch mày cười đắc ý với hai người.

      Ngải Thiển còn chưa nuốt miếng bánh ngọt vào, đôi mắt sáng mở lớn, nhìn Vân Chiến đầy kinh ngạc. Có cần phải khoa trương vậy ? Sợ nàng ăn hết à? là keo kiệt. Đây là nàng làm đấy, sao lại cướp hết như thế? Nàng vừa ăn miếng, Nguyệt Nguyệt ăn hai miếng mà thôi. Sau khi kinh ngạc, Ngải Thiển nhanh chóng nhai nuốt miếng bánh trong miệng, sau đó hung hăng trừng Vân Chiến.

      Nguyệt Ca đặt hai tay lên đùi, đôi mắt phượng cũng nhìn về phía Vân Chiến nhưng có tức giận mà chỉ là thâm thúy. Sao biết tính tình của đại sư huynh chứ. Trước kia cũng bối rối, sợ mình có tình cảm đặc biệt với Ngải Thiển. Nhưng bối rối sợ hãi xong quyết định tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Ngải Thiển là đồ đệ của , với lực tự kiềm chế của chắc chắn để mình phạm phải sai lầm lớn gì. Tuy lực tự kiềm chế này cũng có lúc trở nên yếu ớt trước mặt Ngải Thiển.

      Ngải Thiển chậm chạp nên cảm giác được suy nghĩ khác thường của hai người mà chỉ quay sang mắng Vân Chiến: "Đây là muội làm cho Nguyệt Nguyệt sư phụ ăn, sao huynh ăn sạch mất rồi?"

      "Ăn ngon mà." Vân Chiến cười , "Hơn nữa, ta là đại sư bá của muội, lẽ ra có thứ tốt phải biếu ta trước mới đúng."

      "Dừng." Vẻ mặt Ngải Thiển khinh thường, ném cái khay sang bên, "Nhìn bộ dáng này của huynh, bản tiểu thư có muốn biếu cũng có lòng mà có sức đâu."

      "Xin chỉ giáo?" Vân Chiến hiểu. Bộ dáng của có vấn đề gì à?

      "Khụ khụ..." Ngải Thiển hắng giọng rồi mới với vẻ mặt nghiêm trang: "Nhìn gương mặt xin lỗi bách tính này của huynh muội thể sinh lòng kính trọng được nên tự nhiên thể làm việc biếu xén này rồi."

      "Hừ." Vân Chiến nghe ý của Ngải Thiển, đôi lông mày rậm dựng đứng lên ngay lập tức. Nếu có râu hẳn cũng bị thổi tung lên: "Bộ dáng bổn tọa tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, sao lại thực xin lỗi bách tính chứ? Trong tiên giới, bổn tọa cũng là đối tượng được chúng nữ tiên gia theo đuổi. Tuy thể so với Nguyệt sư đệ nhưng cũng đủ đào hoa."

      "Xì, dù sao cũng chẳng có cách nào phá được da trâu." Ngải Thiển trừng mắt nhìn lên trời, lời tràn đầy ý coi thường.

      " tin?" Vân Chiến khoanh hai tay trước ngực, mất hứng mà nhìn Ngải Thiển.

      " có lý do để tin." Ngải Thiển xong, nghiêng đầu cười ngọt ngào với Nguyệt Ca.

      "Phải làm sao muội mới tin?" Vân Chiến cũng nghiêng đầu, điệu bộ vô cùng kiểu mẫu.

      Ngải Thiển với ý suy nghĩ nghiêm túc: "Có vẻ thế nào cũng thể tin được."

      Vân Chiến bị tức ngay lập tức. Ngải Thiển cảm thấy mình có thể nhìn thấy khói trắng lượn lờ đỉnh đầu Vân Chiến. Sau đó nàng thêm: "Trừ phi huynh để muội thấy có mấy mỹ nữ theo đuổi huynh muội mới tin."

      Nghe vậy, Vân Chiến nhịn tức, suy nghĩ cách nghiêm túc. Dường như nhị tiểu thư chín tầng trời có ý với ...Còn có cháu của chưởng môn phái Thủy Lăng cũng từng bày tò tình . Còn có còn có...

      Vân Chiến nêu ra rất nhiều ví dụ. Nhìn , ba hoa, hoa đào của ít.

      Chờ Vân Chiến xong Ngải Thiển cười như cười nhìn .

      "Sao? Vậy mà muội tin?" Vân Chiến buồn bực.

      "." Chỉnh lại sắc mặt, Ngải Thiển nghiêm túc : "Sao từ trước tới giờ muội chưa từng thấy những người huynh nhỉ?"

      "Bọn họ tới đây." Vân Chiến cách đương nhiên.

      "Nếu bọn họ theo đuổi huynh sao tới tìm huynh?" Vẻ mặt Ngải Thiển khó hiểu, có cách gì có thể nổi.

      "Bị ta từ chối, ngại tới đây." Vân Chiến ném ánh mắt "muội ngốc" sang.

      Ngải Thiển trả lời chỉ dùng ánh mắt đầy khinh bỉ mà nhìn Vân Chiến.

      " thôi, về điện." Nguyệt Ca lên tiếng, đúng lúc ngăn cản Vân Chiến bùng nổ.

      Nhưng Vân Chiến vẫn vung áo bào, sải bước rời . đường đường là đại chấp của Tử Nguyệt Môn, tranh cãi với tiểu nha đầu.

      "Hì hì." Ngải Thiển cười, nhìn bóng lưng Vân Chiến đầy đắc ý. Vậy mà tức rồi. Trừng mắt nhìn vài giây, Ngải Thiển quấn tới phía sau Nguyệt Ca, đẩy xe lăn.

      "Nguyệt Nguyệt sư phụ." Trong giọng của Ngải Thiển mang theo tò mò.

      "Ừ, sao vậy?" Nguyệt Ca hắng giọng hỏi.

      "Người có thể bị tức giận bởi tác phong của con ?"

      "Có lẽ là ." Nguyệt Ca cười khẽ, trả lời, đáy lòng thầm thêm câu, nếu con thương mình ta tức giận.

      "Vẫn là Nguyệt Nguyệt sư phụ tốt nhất." Ngải Thiển vui vẻ kêu. Đáy lòng lại : Nhưng thấy Vân Chiến sư bá bị nàng chọc tức mà có trút cũng rất vui.

      Nguyệt Ca chỉ cười hờ hững.

      làn gió thoảng qua, tiên vụ như tơ khe khẽ tản ra. Tóc của hai người cũng khẽ bay lên, tay áo quấn quýt. Nhất thời trong khí tràn đầy bình thản, cần phải , chỉ lẳng lặng cảm nhận nhau.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 065: Thân phận là gì



      Sườn phía tây của Tử Nguyệt Môn là viện dành cho khách, chuyên dùng để khách quý tới thăm hỏi ngủ lại. Các mái hiên san sát, ngói đỏ tường lưu ly, nơi đây lộ vẻ tinh xảo cao quý hơn những điện khác của Tử Nguyệt Môn.

      Ở giữa các tòa lầu các là tòa nhà có cấu trúc gần như vậy trồng đủ các loại hoa quý báu. Đó là hoa tiên mà ở thế gian hề có, muôn hoa khoe sắc, rất tốt tươi lại có thêm phần tinh khí. Giữa muôn hoa là cái cây to lớn xanh tươi, rễ cây tỏa xuống khiến người ta có cảm giác chúng khá sắc bén. Điều kỳ lạ là lá của cây này khác hẳn với những cây bình thường. chiếc lá lớn như cái đệm hương bồ mà ở giữa lại phân nhánh, nhìn như bàn tay của người nhưng lớn hơn rất nhiều.

      làn gió thổi qua, hoa đong đưa, lá cây này cũng nhúc nhích tí nào.

      Trong phòng trang trí tao nhã, Bạch Tầm Yên ngồi ghế chủ, khuôn mặt lạnh như băng thoáng chút trầm. Hai nam nhân và hai nữ nhân theo nàng tới quỳ đất.

      Im lặng lát, Bạch Tầm Yên bỗng : " là vô dụng."

      Bốn người quỳ đất như nằm rạp xuống, rên tiếng.

      Nhưng Bạch Tầm Yên trách tội bốn người im lặng hé răng này mà tiếp: "Nha đầu này đơn giản." Trong đôi mắt đẹp dịu dàng chứa u ám đáng sợ.

      "Ta còn tưởng rằng chỉ là tiểu nha đầu bình thường, vậy mà vừa nãy dùng Thiên Lý Nhãn lại thể nhìn ra kiếp trước kiếp này của nàng. Tuyệt phải người đơn giản."

      "Đại tiểu thư." Nam tử bên trái bỗng mở miệng, ngẩng đầu : "Tin tức trước kia mà chúng ta tìm hiểu được Ngải Thiển chính là tên ăn xin ở nhân gian, dưới cơ duyên được Nguyệt Ca cứu, sau đó mang về núi Tử Nguyệt, thành đồ đệ của Nguyệt Ca."

      " những thứ này có tác dụng gì?" Bạch Tầm Yên lạnh lùng trừng nam tử, "Bổn tọa muốn biết lai lịch thực của nàng ta và tại sao Nguyệt Ca lại đối xử thân thiện với nàng ta như thế."

      "Có lời đồn rằng...Nàng ta là ma tinh, chuyện này có phải ?" nam tử khác cũng ngẩng đầu .

      "Ma tinh?" Bạch Tầm Yên cười lạnh tiếng, tiên khí biến mất hầu như còn, "Nếu là ma tinh sao bổn tọa cảm nhận được?"

      "Có lẽ là bị phong ấn rồi." Nam tử ra suy đoán của mình.

      Đôi mắt lạnh của Bạch Tầm Yên chợt lóe: "Ngươi hẳn có lý. Có lời đồn rằng ở Ma Giới vốn có đại tướng có ma lực cao hơn Ma Quân Tàn Diên, sau này bị người tiên gia liên thủ tiêu diệt. Nhưng ma lực của biến mất mà là ngưng kết lại, phong ấn người đứa trẻ sơ sinh ở trần gian. Nếu có thể mở ra phong ấn lần nữa, vậy thực lực của Ma giới..."

      "Chúng ta phải làm sao?" Bốn người cung kính nghe lệnh.

      "Để xem , còn phải điều tra thêm về lai lịch của Ngải Thiển này. Nếu người nàng có phong ấn ma lực cao nhất ..." Bạch Tầm Yên hết câu nhưng bốn người đều hiểu là gì.

      "Thuộc hạ mau chóng điều tra ràng." Đồng thanh cách nghiêm trang.

      " ." Bạch Tầm Yên xử phạt bốn người, trực tiếp để bọn họ lui xuống.

      "Vâng ạ."

      Trong phòng chỉ còn lại mình Bạch Tầm Yên. Chỉ thấy nàng ngồi xếp bằng, hai tay chắp lên nhau, đặt trước ngực, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ chốc lát sau quanh người liền có vòng khói màu xanh, u lạnh lẽo nên lời.

      ...

      Ngày hôm đó, Ngải Thiển dậy sớm, bên ngoài vẫn còn lớp sương bạc, tất cả dường như còn trong giấc ngủ say. Ngải Thiển nhanh chóng rửa mặt, sau đó hưng phấn chạy tới căn phòng bên cạnh.

      Nguyệt Ca lẳng lặng nằm giường, để nguyên đồ mà ngủ.

      Ngải Thiển cho rằng Nguyệt Ca còn say ngủ nên nén cười, rón ra rón rén tới gần.

      vất vả mới mò mẫm tới cạnh giường, nương theo ánh sáng yếu ớt mà quan sát. Nguyệt Ca khép chặt mắt, lông mi dày cong cong che đôi mắt phượng sâu thẳm, nước da như ngọc hơi bóng nhìn rất dịu dàng, hô hấp đều đều tinh tế như giai điệu dễ nghe. Ngải Thiển nhịn được mà cong ngón tay phủ lên hàng mày kiếm đen nhánh tinh tế của Nguyệt Ca, khe khẽ miêu tả.

      là đẹp mắt. Ngải Thiển còn nghiêm túc cảm thán bỗng cảm giác được luồn nóng cháy. Nàng vô cùng kinh ngạc, cúi đầu xuống thấy mặt mày Nguyệt Ca ngậm ý cười mà nhìn mình.

      "Người dậy rồi? Hay là..." Hay là căn bản ngủ? Ngải Thiển cảm thấy cả kinh, xấu hổ .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Như thu được chí bảo


      “Tiên ngủ.” Nguyệt Ca trả lời mang theo ý cười nồng đậm, đập tan chút hy vọng nơi đáy lòng Ngải Thiển.

      “Ngay lúc con vào người biết.” Ngải Thiển dùng câu khẳng định, cảm thấy ảo não. Chẳng phải những hành động của nàng bị Nguyệt Ca nhìn thấy hết rồi sao? Mệt cho nàng còn dương dương tự đắc.

      Nguyệt Ca gì, chỉ dịu dàng nhìn nàng.

      Ngải Thiển giơ tay phải lên, nhịn được mà nhéo mạnh lên cánh tay Nguyệt Ca chút để phát tiết.

      Nguyệt Ca sao có thể cảm giác được đau, duỗi tay ra nhàng nắm lấy cái tay hành hung mình của Ngải Thiển. Người Ngải Thiển nghiêng về phía trước, ngã thẳng lên người Nguyệt Ca.

      Ngải Thiển cảm thấy cả kinh, giãy giụa định đứng lên nhưng càng giãy càng dán chặt lên người Nguyệt Ca, cả người dính hết lên .

      Sao lại thế này? Ngải Thiển hoang mang, tạm dừng hành động lại, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Ca. vẫn giữ tư thế ban đầu nhúc nhích.

      phải Nguyệt Nguyệt tác quái, sao nàng lại bò dậy được? Lúc này nàng có thể cảm giác được nhịp đập trầm ổn của trái tim Nguyệt Ca cách ràng, mang theo sức mạnh khiến người khác an tâm. Thân thể nóng rực mà ấm áp mát lạnh như ngọc.

      Ngải Thiển nghiêm túc trả lời: “Có việc tìm người.”

      “Hả?”

      “Con muốn học tiên pháp.” Vẻ mặt Ngải Thiển nghiêm túc, bỗng đứng dậy.

      “Con chắc chắn chứ?” Nguyệt Ca hỏi. Tu tiên cực kỳ khổ mà muốn Ngải Thiển phải khổ như thế. có thể bảo vệ nàng. Nàng có tiên cốt, cũng thể già nhanh như thế được. Có thể sống mãi bên rồi.

      “Chắc chắn.” Ngải Thiển gật mạnh đầu, biết đáy lòng Nguyệt Ca nghĩ gì. Theo ý nàng, bất kể muốn làm việc gì điều kiện tiên quyết là phải có đủ năng lực. Đầu tiên phải để mình đủ cường đại mới có thể tùy tâm tùy dục làm những gì mình muốn chứ phải núp sau để người khác che chở. Cho nên, mặc kệ tu tiên có bao nhiêu khổ, nhất định nàng phải cố gắng học.

      Nguyệt Ca dường như hiểu được tâm tư của Ngải Thiển, hơi trầm ngâm rồi đáp ứng cầu của nàng.

      “Bắt đầu ngay bây giờ .” Ngải Thiển kiềm chế được hưng phấn, xoa tay .

      “Được.” Nguyệt Ca thể từ chối cầu của nàng, thân hình khẽ động, người ngồi xe lăn, thanh nhã vô cùng.

      “Học ở đâu?” Ngải Thiển đẩy xe lăn, hỏi đầy mong đợi.

      “Phía sau núi.” Nguyệt Ca suy nghĩ chút, cảm thấy phía sau núi rất tốt, vào trong đó ảnh hưởng tới người khác.

      Giữa lùm cây sau núi có khoảng đất trống khoảng chừng năm trượng. Tới nơi, Nguyệt Ca nhanh chóng đặt kết giới để đề phòng có người tới quấy rầy. bầu trời có vài tia màu đỏ, vạch màn sương mông lung ra.

      Ngải Thiển người có vòng, đánh giá xung quanh chút. Ở phía trước có cái hồ lớn cũng bốc hơi như sương trắng, tựa như cảnh tiên. Ngải Thiển cảm thấy nơi này mới nên thuộc về Nguyệt Ca. Chỗ như thế này cũng chỉ có Nguyệt Ca mới hợp.

      “Học gì trước đây?” Quan sát xong, Ngải Thiển quay sang nhìn Nguyệt Ca.

      “Thuật ngự kiếm.” Nguyệt Ca nhàng . đợi Ngải Thiển , hai tay giương lên, trong tay có thêm thanh kiếm. Thân kiếm chỉ dài thước, tầng ánh sáng trắng dịu dàng, chuôi kiếm có khảm đá cẩm thạch màu xanh, xinh xắn mà tinh xảo.

      Ngải Thiển vừa thấy hai mắt sáng lên.

      “Cái này con thể bán được đâu. Đây là kiếm Ngư Trường. (Có thể kiếm này giống với kiếm Ngư Trường trong truyền thuyết mà chỉ có cái tên giống như người ta thường mà thôi.) Nó rất có linh tính, sau này là vũ khí của con.” Biết Ngải Thiển nghĩ gì, Nguyệt Ca trước.

      Ngải Thiển cười hi hi, : “ bán đâu.” Nàng làm thế. Tuy lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nó là quà Nguyệt Nguyệt đưa cho nàng, có gì nàng cũng đem bán. Giữ lại cũng tệ.

      Nguyệt Ca cười nhàng : “Cầm .”

      Ngải Thiển hưng phấn nhận lấy kiếm Ngư Trường, vươn tay vuốt ve thân kiếm, sờ sờ viên đá cẩm thạch màu xanh như nhặt được chí bảo.

      nhịn được mà cầm kiếm quơ hai cái. Tuy tư thế đẹp lắm nhưng cũng coi như là đầy đủ. Dù sao nàng cũng từng học võ thuật nên có biết chút chiêu thức.

      Nguyệt Ca thấy thế khẽ vuốt cằm.


      Chương 067: Kích hoạt linh tính



      Thu kiếm lại, Ngải Thiển học theo tư thế TV, chắp hai tay lại, thi lễ với Nguyệt Ca: "Đa tạ đa tạ, tiểu nữ bêu xấu rồi."

      "Ừ, có hơi xấu." Nguyệt Ca giỡn cách nghiêm trang.

      Ngải Thiển ngạc nhiên mà nhìn Nguyệt Ca, có thế nào cũng ngờ đùa như vậy với nàng. Trong lòng nàng tức giận mà ngược lại còn hơi mừng rỡ. Chỉ khi ở trước mặt nàng Nguyệt Ca mới có biểu khác thường như vậy.

      "Vậy người có vui ?" Ngải Thiển cười khẽ, . Nếu xấu vậy hẳn là để giải trí cho người xem thôi.

      "." Nguyệt Ca quả quyết lắc đầu.

      Hừ, Ngải Thiển tức giận, hất đầu, tỏ vẻ để ý tới người nào đó.

      Nguyệt Ca cười khẽ, hờ hững : "Được rồi, ta bắt đầu dạy con đây."

      "Dạ." Ngải Thiển cũng đùa giỡn chút tính nết này nữa mà trở nên nghiêm túc.

      "Ngự kiếm quan trọng nhất là tâm linh tương thông với kiếm."

      "Tâm linh tương thông thế nào?" Ngải Thiển tò mò, cúi đầu nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay, nhìn thế nào cũng thấy được có thể tương thông được gì.

      "Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó dĩ nhiên tâm linh tương thông." Nguyệt Ca kiên nhẫn giảng giải. Nhưng nhìn thấy động tác đáng của Ngải Thiển nhịn được cười.

      "Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó." Ngải Thiển nhắc lại lời Nguyệt Ca, cẩn thận lĩnh hội. Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó...Tay trái vuốt ve kiếm Ngư Trường như người , động tác rất nhàng. Ngải Thiển thầm dưới đáy lòng: Kiếm Ngư Trường ơi kiếm Ngư Trường, mi phối hợp , tỷ tỷ cho mi uống rượu, ta có gì mi có cái đó. Sau này chúng ta cùng chung thuyền rồi. Cho nên mi theo tỷ tỷ ta tốt ngày nào ta cũng tắm cho mi.

      Nguyệt Ca biết Ngải Thiển thầm gì mà thấy kiếm Ngư Trường có động tĩnh rất nhanh dưới vuốt ve của Ngải Thiển. Thân kiếm lay động như chuông gió trong gió, còn lóe ra ánh sáng trắng chói mắt, tựa như trả lời Ngải Thiển.

      Mà Ngải Thiển dường như nghe hiểu lời kiếm Ngư Trường —— lời phải giữ lời, ta muốn ăn đùi gà, lo an ủi đại gia ta trước .

      Trong não Ngải Thiển thoáng ra câu như vậy nàng lâm vào trạng thái ngây ngốc, tay bé cứng đờ, hết sức ngạc nhiên mà nhìn kiếm Ngư Trường. Những lời vừa rồi là nó ư?

      " nhảm, phải đại gia là ai?" Kiếm Ngư Trường tiếp tục rung động, lần này giọng càng ràng hơn.

      Nguyệt Ca hiểu. Ngải Thiển kích hoạt được linh tính của kiếm Ngư Trường nên nó cảm nhận được. nhịn được mà đầy vui mừng: "Nha đầu, khi kiếm này có linh tính là có thể trao đổi thẳng với chủ nhân."

      " ạ?" Ngải Thiển vẫn kiềm nén được kinh ngạc trong lòng. Nàng thể tiếp nhận việc chuyện với thứ gì đó ngay được.

      "Ừ." Nguyệt Ca mỉm cười.

      Ngải Thiển nhìn kiếm Ngư Trường lần nữa, lại nhìn thêm vài lần. thanh kiếm tốt. Có lời đồn rằng kiếm Ngư Trường này là trong mười thanh kiếm hàng đầu. Vậy mà hôm nay thanh kiếm trong truyền thuyết này lại ở trong tay nàng, trở thành vật của nàng.

      Tiêu hóa này xong Ngải Thiển cười gian, : "Muốn ăn đùi gà phải ? Vậy giúp tỷ tỷ luyện thành thuật ngự kiếm rồi hãy ."

      Kiếm Ngư Trường lại phát ra tiếng kêu như tiếng gió: "Đồ giữ chữ tín."

      "Vậy sao?" Ngải Thiển cười đắc ý.

      Kiếm Ngư Trường lại rung hai cái rồi khôi phục bình tĩnh, chợt rơi ra khỏi tay Ngải Thiển xuống đất.

      Tay Ngải Thiển cứng đờ, mù mờ nhìn kiếm Ngư Trường. Kiếm này có có thể tự bay, là thần kỳ. Vậy nó có thể mang theo nàng bay lên, cần nàng phải hao tâm tổn trí học ?

      "Bây giờ con nhớ khẩu quyết nhé." Nguyệt Ca mỉm cười, .

      "Khẩu quyết gì ạ?" Ngải Thiển hiểu gì mà nhìn Nguyệt Ca.

      Chương 068: Bàn bạc chuyện quan trọng



      "Ngự kiếm mà , người kiếm hợp ." Nguyệt Ca thốt ra tám chữ.

      Ngải Thiển nhắc lại lần.

      "Con bước lên thân kiếm, nín thở tập trung suy nghĩ, tâm ý tương thông với nó, lòng niệm khẩu quyết." Nguyệt Ca kiên nhẫn giảng giải.

      Ngải Thiển liếc nhìn kiếm Ngư Trường, làm theo lời Nguyệt Ca, từ từ tới. Lúc tới cạnh kiếm Ngư Trường nó lại run lên như : "Đồ ngốc, tỷ có thể học được à?"

      Lời này chọc giận Ngải Thiển ngay lập tức. Nàng bước lên thân kiếm Ngư Trường chút do dự, đạp lên mạnh lại còn dẫm dẫm mấy cái độc ác. Đơn giản là nàng coi kiếm Ngư Trường như kẻ thù để trút giận.

      Nó vô cùng uất ức, xin tha thứ: "Bà , người nâng cao bàn chân quý lên, nâng cao bàn chân quý lên."

      Quả thực Ngải Thiển dừng động tác lại nhưng rất kỳ lạ mà hỏi: "Mi có thể dùng thành ngữ cách khéo léo vậy hả? Học được ở đâu?"

      "Học được của chủ nhân trước." Ngư Trường thành trả lời, dám bất kính.

      " tệ." Ngải Thiển sờ cằm, gật đầu, "Ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?"

      "Ta còn có thể kể chuyện cười." Ngư Trường đắc ý .

      "Cũng? Học của chủ nhân trước hả?" Ngải Thiển nhảy xuống khỏi thân Ngư Trường.

      "Đúng."

      "Được rồi." Ngải Thiển làm khó Ngư Trường nữa. Nàng bước lên thân kiếm, làm theo tất cả những gì Nguyệt Ca .

      Ngư Trường cũng dám đứng đắn nữa.

      "Ngự kiếm mà , người kiếm hợp ." Ngải Thiển lặng lẽ nhớ lại những lời này trong lòng, sau đó có thể cảm nhận được Ngư Trường truyền đạt ý nghĩ cho nàng, tâm ý tương thông .

      giây sau.

      Kiếm Ngư Trường dừng lại chút rồi bỗng lao như sao xẹt.

      Người Ngải Thiển kìm được mà ngã ra sau, giang hai tay cố gắng ổn định thân hình, thầm mắng to Ngư Trường, định bay mà lên tiếng trước. Vậy mà nó còn đáp lại nàng rằng: "Người ta bay là tỷ, tỷ lại biết ta bay?"

      Ngải Thiển gì.

      "Bịch". Ngải Thiển bỗng rơi xuống như thiên thạch. Nàng bị cái gì đó cản lại nên nhanh chóng té xuống.

      Nguyệt Ca thấy thế vội vàng rung tay áo, tay áo trắng như tuyết vươn dài ra, bay về phía Ngải Thiển.

      Ngải Thiển an toàn rơi vào trong lòng mà kiếm Ngư Trường cũng cũng đáng thương mà rơi xuống đất đánh "keng" tiếng.

      Ngải Thiển được an toàn, lập tức trừng kiếm Ngư Trường đầy độc ác: "Mi bay kiểu gì thế hả?"

      Kiếm Ngư Trường kêu lên đầy vô tội: "Đụng vào kết gới, ta cũng có cách nào khác. Tỷ nên trách Nguyệt môn chủ ấy."

      Giọng Ngải Thiển nghẹn lại, quay lại nhìn Nguyệt Ca.

      Vẻ lúng túng thoáng qua đáy mắt Nguyệt Ca: "Ta bày kết giới xung quanh, vừa rồi các con đụng phải nó."

      "Ặc..." Ngải Thiển cũng cảm thấy lúng túng, thể mắng thành lời. Nàng tới ôm Ngư Trường, dỗ dành nó chút.

      lúc Ngải Thiển luyện được cảm nhận bên ngoài có tin. Có thứ gì đó bay vào qua kết giới.

      Nguyệt Ca giơ tay lên, trong tay có thêm con hạc giấy ngay. Ngải Thiển tò mò, lại nhìn thấy con hạc giấy này giống y như , cũng mở miệng : "Có chuyện quan trọng cần bàn, đến phòng nghị ngay." Đây ràng là giọng Vân Chiến.

      Con hạc giấy vừa dứt lời lập tức biến thành tro bụi.

      "Con hạc giấy này có thể được hả?" Ngải Thiển cảm thấy ly kỳ.

      "Ừ, đây là hạc giấy chuyển lời, có thêm pháp thuật, là do ý nghĩ làm thành, hoàn thành nhiệm vụ tiêu tan ngay." Nguyệt Ca thản nhiên giải thích.

      "Vậy có phải hôm nay luyện nữa ?" Ngải Thiển hỏi.

      "Ừ." Nguyệt Ca giơ tay bỏ kết giới, "Ngày mai quay lại, được ?"

      "Được." Ngải Thiển cười khẽ, trả lời. Nàng biết có chuyện quan trọng. Nàng thu hồi kiếm Ngư Trường, cùng rời với Nguyệt Ca.
      Last edited: 8/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 069: quái xuất

      Nơi gọi là phòng nghị ở bên cạnh điện Tử Nguyệt, oai phong mà nghiêm trang. Bốn cây cột lớn chống bốn góc, nâng đại điện lên.

      Lúc này có vài người ngồi trong phòng nghị . Ngồi bên tay phải là Bạch Tầm Yên. Hôm nay nàng ta mặc áo khoác mỏng bằng lụa màu xanh biếc, mái tóc đen dùng trâm búi lên, càng lộ vẻ quyến rũ. Phía sau lưng nàng ta là hai nam hai nữ đứng thẳng.

      Ngồi phía bên trái là Vân Chiến và Lưu Niên. Mọi người trong đại sảnh gì, mắt nhìn ra phía ngoài như chờ gì đó.

      Mãi cho đến khi bóng dáng Nguyệt Ca và Ngải Thiển lọt vào tầm mắt vẻ mặt mấy người mới thay đổi khác nhau.

      đâu vậy?” Vân Chiến hỏi đầu tiên.

      “Rảnh nên chạy vòng thôi mà.” Nguyệt Ca hờ hững .

      Ngải Thiển đẩy xe lăn về phía chủ vị, mắt liếc về phía Bạch Tầm Yên.

      Mặt Bạch Tầm Yên chút thay đổi, chỉ có khóe mắt thoáng qua tia u ám. Ngải Thiển rùng mình cái.

      Đợi đến khi Nguyệt Ca ngồi vào chỗ, Bạch Tầm Yên mới : “Hôm nay quấy rầy môn chủ quả thực là có việc quan trọng cần bàn bạc.”

      “Mời .” Toàn thân Nguyệt Ca thanh nhã, chôn tất cả chờ đợi ở đáy lòng.

      Vân Chiến ở bên cạnh hừ lạnh tiếng. Dĩ nhiên là hừ Bạch Tầm Yên.

      Bạch Tầm Yên sao cả mà : “Hôm nay quái xuất , nên tiên gia ta phải ra chút sức rồi. Mong Môn chủ có cùng bàn kế lớn trảm trừ ma với người của các tiên gia khác.”

      Vừa liền thẳng vào vấn đề, còn lấy cái cớ chính đáng như thế.

      Mọi người lặng chút, Vân Chiến : “Còn chưa biết ai là ai là ma đâu.”

      Nguyệt Ca hờ hững : “Đại tiểu thư, ý của muội là?”

      “Nghe Ma Quân Tàn Diên tập hợp rất nhiều ma, dường như có mưu gì đó. Mà các tiểu của giới cũng bắt đầu xuất làm loạn, chỗ nào cũng có loài người bị bọn chúng hãm hại.” Bạch Tầm Yên gạt thẳng lời Vân Chiến, lạnh lùng .

      “Sau đó sao?” Vân Chiến hỏi.

      “Cho nên chúng ta thể trơ mắt nhìn người trần chịu khổ, hẳn nên trừ bỏ những ma tác quái này.” Bạch Tầm Yên lại tiếp bằng giọng lạnh băng.

      sai.” Vân Chiến gật đầu đồng ý, điều này cũng đúng, trảm trừ ma đúng là chức trách của bọn .

      “Sao Tử Nguyệt Môn phải ra mặt mời các tiên gia? Đại tiểu thư ra mặt chẳng phải tốt hơn sao?”

      “Tử Nguyệt Môn là môn phái đứng đầu tiên gia nên Tử Nguyệt Môn phải ra mặt.” Bạch Tầm Yên rất tự nhiên.

      “Ha ha…” Vân Chiến bỗng cười lớn.

      Ngải Thiển có hứng thú nghe những thứ này. Trực giác từ đáy lòng nàng cho thấy Bạch Tầm Yên có vấn đề nhưng được là vì sao. Nàng đành phải im lặng , yên lặng theo dõi thay đổi.

      “Trừ ý kiến này ra, biết đại tiểu thư còn có ý kiến hay gì ?” Nguyệt Ca liếc Vân Chiến cái, thản nhiên hỏi.

      “Việc này, tất cả đều nghe Môn chủ phân phó. Trảm trừ ma, thể chối từ.” Bạch Tầm Yên .

      Bỗng bên ngoài có tiếng truyền tin rằng chưởng môn phái Thủy Lăng cùng bàn kế hoạch lớn trảm trừ ma, ba ngày sau mời đến phái Thủy Lăng…

      Điều này làm Bạch Tầm Yên khó chịu. Phái Thủy Lăng định khuấy chuyện này thành thế nào?

      Nguyệt Ca vui vẻ, thanh nhã : “ với chưởng môn các ngươi rằng nhất định ba ngày sau tới.”

      “Dạ.” Người truyền tin lui xuống.

      Bạch Tầm Yên nghẹn họng cáo từ, rời .

      “Chúng ta phải tới phái Thủy Lăng à?” Vân Chiến chờ Bạch Tầm Yên , hỏi Nguyệt Ca ngay lập tức.

      “Ừ.” Nguyệt Ca khe khẽ gật đầu.

      “Phái Thủy Lăng là gì?” Vẻ mặt Ngải Thiển đầy khó hiểu. Hình như trước kia từng nghe tới phái này nhưng có cơ hội để tìm hiểu cụ thể. A, đúng rồi, trước kia Vân Chiến từng hình như cháu của chưởng môn phái Thủy Lăng có ý với . Nàng liếc Vân Chiến cái đầy mập mờ.

      “Phái Thủy Lăng cũng được coi là môn phái lớn nhưng đứng sau Tử Nguyệt Môn và phái Bạch Giản.” Vân Chiến tràn trề hào hứng mà giải thích với Ngải Thiển.

      “Còn gì nữa ?” Ngải Thiển hỏi tới.

      Chương 070: Song kiếm Dương



      "Còn gì nhỉ?" Vân Chiến suy nghĩ chút, "Hình như phái Thủy Lăng đó cũng tệ lắm."

      Ngải Thiển im lặng, liếc Vân Chiến trắng mắt rồi làm nũng với Nguyệt Ca: "Con cũng muốn ."

      "Ừ, cho con ." Nguyệt Ca cười cười, tràn đầy dịu dàng.

      Vân Chiến xen vào: "Muội làm gì? Tiểu nha đầu đừng vào giúp vui."

      "Ai là tiểu nha đầu?" Ngải Thiển gầm lên.

      "Ngoài muội còn ai nữa?" Vân Chiến nhíu mày , dường như cố ý muốn chọc tức Ngải Thiển.

      Ai ngờ Ngải Thiển lại bỗng đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Có phải đại sư bá cũng muốn ?"

      "Việc này..." Vân Chiến rùng mình, nhớ nha đầu kia của phái Thủy Lăng sợ phải bước tiếp. cố ý cách chững chạc: "Sư bá ta ."

      "Như vậy sao được." Ngải Thiển kiên quyết từ chối, nhìn Nguyệt Ca bằng đôi mắt đẹp.

      Nguyệt Ca thanh thanh nhã nhã : "Sư huynh cũng . Có nhiều chỗ phải nhờ sư huynh."

      Môn chủ mở miệng chuyện nên Vân Chiến tiện gì, chỉ đành phải hung hăng trợn mắt với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển trả lại cho nụ cười tươi.

      Ba ngày trước khi tới phái Thủy Lăng, Ngải Thiển khổ luyện mỗi ngày, càng ngày càng ăn ý với kiếm Ngư Trường, phối hợp rất tốt. Thuật ngự kiếm mà của nàng có chút thành tựu, cũng nhân tiện nghe thêm được chút tin tức mà nàng muốn biết.

      Ngày thứ ba, Ngải Thiển luyện tập xong hào hứng chạy tìm Nguyệt Ca. Nguyệt Ca cầm quyển sách cũ nát đọc.

      "Nguyệt Nguyệt sư phụ." Ngải Thiển hét lớn.

      Nguyệt Ca đành thả quyển sách xuống, dịu dàng nhìn Ngải Thiển.

      "Nguyệt Nguyệt sư phụ, sao lúc bay cần dùng kiếm?" Ngải Thiển chạy tới hỏi. Chỉ có lần vào rừng sâu kia là Nguyệt Nguyệt dùng kiếm.

      "Việc này, chờ con tu tiên thuật tới trình độ nhất định cũng có thể cần dùng tới kiếm." Nguyệt Ca cong khóe môi, khẽ vuốt đầu Ngải Thiển, .

      "Vậy phải đợi tới khi nào?" Ngải Thiển nghiêng đầu hỏi. Là mấy trăm năm hay mấy ngàn năm?

      "Rất nhanh." Nguyệt Ca cho rằng Ngải Thiển nóng lòng, vội vàng an ủi.

      "Được rồi, chờ tới lúc đó con cần dùng tới Ngư Trường nữa ạ?" Ngải Thiển vừa hỏi kiếm Ngư Trường trong tay kêu lên ong ong.

      "Cần, con vẫn phải dùng tới nó. Nó những có thể giúp con bay mà còn là vũ khí tốt." Nguyệt Ca cười giải thích.

      "Vậy ạ? Được rồi, xem ra con vứt được rồi." Ngải Thiển cố ý .

      Ngư Trường kêu lên đầy bất mãn, Ngải Thiển che miệng cười trộm.

      Nguyệt Ca vẫn giữ nụ cười thanh nhã, chỉ lẳng lặng nhìn Ngải Thiển là đủ rồi.

      Ngày hôm sau, bốn người Nguyệt Ca, Ngải Thiển, Vân Chiến, A Thương tới phái Thủy Lăng. Lưu Niên ở lại coi Tử Nguyệt Môn.

      Tử Nguyệt Môn ở phía đông Hiên Viên mà phái Thủy Lăng lại thuộc bắc Hiên Viên.

      Nguyệt Ca vốn định tự làm phép để đưa bọn tới phái Thủy Lăng nhưng Ngải Thiển lại khăng khăng muốn thử khả năng ngự kiếm của mình, muốn mọi người cùng ngự kiếm mà .

      Kết quả là mỗi người lấy thanh kiếm ra.

      Ngải Thiển trợn to đôi mắt như trân châu ra nhìn mãnh liệt. Thanh kiếm trong tay Nguyệt Ca mỏng như cánh ve, óng ánh trong suốt, trông rất đẹp mắt, chuôi kiếm có khắc chữ "Nguyệt".

      Vân Chiến nhìn vẻ mặt Ngải Thiển, đắc ý : "Kiếm trong tay sư đệ là đại biểu cho địa vị Môn chủ của Tử Nguyệt Môn. Chữ "Nguyệt" khắc đó là do sư phụ để lại cho sư đệ. "

      Ngải Thiển khẽ nhíu lông mày, đầy kỳ quái: "Hình như đây là thanh kiếm qúy dùng để trấn môn ở trong điện mà?"

      "Nó và Nguyệt Kiếm trong tay sư đệ là kiếm Dương. Thanh kiếm kia cũng rất quan trọng, được đặt ở trong điện để trấn môn. Nếu hai thanh kiếm cùng được dùng sức mạnh vô biên nhưng bởi vì quá mức lợi hại nên bình thường cùng dùng hai thanh kiếm này lúc. Hơn nữa phải ai cũng có thể khiến thanh Dương Kiếm kia động đậy." Vân Chiến càng càng đắc ý.

      Ngải Thiển gật đầu, thầm nghĩ rằng thanh kiếm trong điện kia cũng chỉ để trang trí, có tác dụng gì cả. vậy bằng để nàng...Bù vào chút tiền sinh hoạt! Nghĩ tới đây, Ngải Thiển cười đắc ý thành tiếng.
      Last edited: 8/1/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 071: Ai là ma tinh


      "Nha đầu, muội có chủ ý gì đấy?" Lông mày Vân Chiến dựng thẳng, trừng Ngải Thiển.

      " có gì." Ngải Thiển chỉ đơn giản xua tay phủ nhận nhưng giấu được ý cười. Sau đó nàng nhìn Vân Chiến, ừm, từng thấy thanh kiếm này rồi. Mà trong tay A Thương là thanh kiếm dài ba thước, hình dáng quá mức bình thường, có gì đặc biệt. Đây mà là thanh bảo kiếm à? Ngải Thiển rất nghi ngờ.

      Nguyệt Ca cúi đầu nhìn Nguyệt Kiếm trong tay mình, nghĩ thầm, có khi đưa thanh kiếm này cho nha đầu dùng lại hợp hơn nhỉ? Ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của Ngải Thiển, giải thích: "Thanh kiếm của A Thương nhìn có vẻ bình thường nhưng có thể chém vàng chặt ngọc, là vũ khí sắc bén để trừ tà.”

      Ngải Thiển vừa nghe bật lên tiếng than sợ hãi. Quả nhiên thể nhìn bề ngoài của thanh kiếm. Nàng nhìn Ngư Trường trong tay mình, còn chưa để nàng cảm thán trao đổi với nàng: “Đại gia ta xếp hạng thứ năm trong thập đại danh kiếm, ít coi thường đại gia .”

      “Xì.” Ngải Thiển khinh thường: “Đứng thứ năm? Nhưng mi phải sắt là gì?”

      “Hừ, danh kiếm trong thiên hạ rất nhiều, đứng hàng tệ rồi. Huống chi bản đại gia còn đứng hàng thứ năm.” Kiếm Ngư Trường sợ bị Ngải Thiển coi thường, thân kiếm vẫn luôn run rẩy ngừng. Đó là dấu hiệu cho thấy nó tức giận.

      Ba người kia tự nhiên nhìn ra Ngải Thiển trao đổi với kiếm Ngư Trường thấy ngạc nhiên. Nhưng Vân Chiến lại : “ còn sớm nữa, chúng ta thôi.”

      Cằm Ngải Thiển khẽ hếch lên, vứt Ngư Trường vào trung, sau đó phi thân lên thân kiếm, dang rộng hai tay, cưỡi gió mà .

      Vân Chiến và A Thương cũng làm tư thế đó, chỉ có Nguyệt Ca là nhàng vút, cả người cả ghế nhảy lên.

      Bốn người ngự kiếm, tới phía Thủy Lăng bằng tốc độ ánh sáng.

      Ngải Thiển việc nhân đức nhường ai bay đầu tiên, ba nam nhân bay song song sau lưng nàng. Nhìn sông núi dưới chân mình trở nên bé, thụt lùi lại từng bước, Ngải Thiển cảm thấy luồng hào khí tràn vào ngực, dường như cả đất trời đều ở trong lòng nàng, vô cùng vui sướng.

      Bỗng luồng khói trắng dâng lên người Ngải Thiển, vấn vít lên cao, Ngải Thiển mặc quần áo trắng như tiên tử cỡi mây vậy.

      Ba nam tử thấy thế kinh hãi, bởi vì người Ngải Thiển toàn là tiên khí. Tiên khí tuôn ra từ người Ngải Thiển cuồn cuộn dứt. Sao tự nhiên tiên lực của Ngải Thiển lại tăng cao như thế? Ngay cả kiếm Ngư Trường dưới chân nàng cũng đột nhiên tăng sức mạnh.

      Vân Chiến hiểu được nhưng Nguyệt Ca hiểu. Nhất định là sông núi bao la hùng vĩ mở tầm mắt Ngải Thiển, khiến nàng giác ngộ.

      Ngải Thiển chỉ cảm thấy thân thể nhàng như mây, vô cùng thoải mái chứ biết cơ thể mình có thay đổi lớn. Nàng quay đầu lại nhìn Nguyệt Ca nhanh chậm theo sau, vô cùng thong thả. Nàng khỏi cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, tựa như Nguyệt Ca bảo vệ nàng, để nàng có thể an tâm về phía trước.

      Ba người Nguyệt Ca nhìn khuôn mặt Ngải Thiển, làn da trong suốt như ngọc càng thêm bóng loáng, bềnh bồng như người đẹp trong tranh, thêm vài phần xinh đẹp.

      Vân Chiến dùng mật ngữ hỏi Nguyệt Ca: “Nha đầu này làm sao vậy? Sao bỗng đại tăng tiên lực mà người cũng đẹp hơn?”

      “Giác ngộ.” Nguyệt Ca đáp hai chữ.

      Vân Chiến buồn cười, đáy lòng cũng hiểu ra. ra nha đầu này cũng có tuệ căn. Lúc đầu sao mình nhìn ra nhỉ? Có lẽ bởi vì sư đệ thông tiên cốt cho nàng nên mới khiến nàng có thể tinh tiến như thế. tìm lý do cho mình.

      A Thương kinh ngạc rồi cúi đầu xuống ngự kiếm của mình, phát ra lời.

      Nhận ra vẻ mặt của mọi người kỳ lạ, Ngải Thiển vừa tới trước vừa quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? mặt con có gì à?”

      “Con trở nên đẹp hơn, nha đầu.” Nguyệt Ca cười , giọng ôn hòa khiến người ta nhận ra ý trêu chọc trong đó.

      Ngải Thiển kềm được mà cao hứng, : “ ạ?” Cho dù có phải trở nên đẹp hơn hay Nguyệt Ca khen nàng cũng khiến nàng vui mừng thôi, người run lên, suýt chút nữa té khỏi thân kiếm. Nàng vội vàng thu hồi kích động, nín thở tập trung tư tưởng ngự kiếm.

      Vân Chiến thấy thế nhịn được mà trêu chọc: “Nha đầu muội, dù có xinh đẹp thế nào cũng là nha đầu hoang dã mà thôi.”

      Lông mày Ngải Thiển dựng thẳng, hừ : “Cái này gọi là ăn được nho nho xanh, ghen tỵ để ý điển hình. Bản tiểu thư chấp nhặt với huynh.”

      “Muội có gì để bổn tọa phải ghen tỵ?” Vân Chiến bĩu môi, tương đối khinh thường.

      “Bản tiểu thư trẻ tuổi mỹ mạo, thiên phú dị bẩm.” Ngải Thiển cười hì hì .

      Vân Chiến chợt cười ha hả, cười tới mức khom cả người lại, kiếm dưới thân lượn vòng về phía trước. Tiếng cười xuyên qua đám mây, bay lượn về phía chân trời.

      Ngải Thiển bịt tai, bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.

      Vân Chiến vừa cười vừa bằng giọng run rẩy: “Ôi chao, ta chết cười mất, muội trẻ tuổi mỹ mạo, muội thiên phú dị bẩm. Ha ha ha ha…”

      Dứt lời, Vân Chiến còn vươn tay lau lau nước mắt quanh khóe mắt, bật cười rất đương nhiên.

      Ngải Thiển tức giận, chỉ nhếch môi nở nụ cười, đáy mắt có vài phần gian xảo. Tiểu nữ tử trả thù ba ngày muộn. Bây giờ cứ cười , cười thỏa thuê , tới phái Thủy Lăng nàng hỏi chuyện tin đồn cho ràng. Hì hì, cứ chờ mà xem.

      Vân Chiến bỗng rùng mình cái, tiếng cười ngừng lại, nâng người lên thấy nụ cười gian xảo của Ngải Thiển, dự cảm bất thường dâng lên trong lòng. Nha đầu này có dự mưu gì vậy?

      Bốn người trong tình trạng vừa hài hòa vừa , thuận lợi tới dưới chân núi nơi pháiThủy Lăng ở. Lúc này là vào giữa trưa.

      Mặt trời ở giữa trời, cái nóng hừng hực thiêu đốt cả vùng đất. Bốn người toàn thân mát rượi, thấy có chút mồ hôi nào, thu kiếm lại, chờ người trong phái Thủy Lăng tới cách tự nhiên.

      Ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt, cây cối xanh ngắt tràn trề sức sống, đứng thẳng thành hàng. Tảng đá nhô ra khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, giữa nguy nga có thêm vài phần trang nghiêm, có thể thấy được từng dãy nhà cao to hùng vĩ thấp thoáng phía xa. Nếu núi Tử Nguyệt là nữ tử xinh xắn núi Thủy Lăng chính là hán tử khôi ngô.

      Ngải Thiển ngẩng đầu lau chút mồ hôi trán, : "Ngọn núi này có khí thế. Con thấy áp lực nặng nề."

      "Chưa từng thấy nha đầu trải đời như thế đấy." Vân Chiến bắt dược cơ hội chế giễu Ngải Thiển.

      Ngải Thiển định mở miệng phản bác có hai nho sinh ăn mặc trẻ trung tới. Bọn họ mi thanh mục tú, mặc áo xanh. Hai người hơi khom lưng xuống trước mặt bốn người, người bên trái : "Là người của Tử Nguyệt Môn ạ?"

      "Đúng vậy." Nguyệt Ca mỉm cười, .

      "Chờ lâu." Hai người khom lưng : "Mời bên này."

      Đám Ngải Thiển lên núi dưới hướng dẫn của hai người. đường núi quanh co, có thể thấy đệ tử đứng gác hai bên đường. Ngải Thiển cảm thán, còn phô trương hơn cả xã hội đen nữa. Phái Thủy Lăng còn phô trương hơn Tử Nguyệt Môn nhiều. Còn tưởng rằng tất cả tiên gia cũng khiêm tốn như Tử Nguyệt Môn chứ. Bây giờ nhìn mới phát ra hoàn toàn phải vậy. Tuy học trò của Tử Nguyệt Môn ít nhưng vẫn được công nhận là môn phái đứng đầu tiên giới, xem ra thực lực dựa vào vị trí đầu hay phô trương.

      mất bao nhiêu thời gian, đám Ngải Thiển tới đỉnh núi. Đại điện được xây dựa vào núi, tất cả đều được xây bằng đá bạch ngọc, dựa sát vào nhau, khí thế hào hùng.

      Họ được đưa tới điện Minh Tâm chuyên dùng để tiếp khách. Hai con sư tử bằng đá uy vũ đứng canh hai bên điện. Chưởng môn phái Thủy Lăng - Thủy Trình chờ từ lâu ở trước điện. Bên cạnh là Thủy Hổ con trai ông và Thủy Tuyết - con dâu, đều là người tướng mạo đường đường. Sau lưng là mấy đệ tử xếp hàng.

      "Nguyệt môn chủ, Vân chấp , đường cực khổ rồi." Thủy Trình ôn hòa cười , chắp tay chào đón, trong giọng mang theo cung kính.

      "Thủy chưởng môn khách khí rồi." Nguyệt Ca cũng giơ tay lên thi lễ, dịu dàng và nhã nhặn.

      Ngải Thiển đứng sau lưng Nguyệt Ca, nhếch mày quan sát chưởng môn này. Ông râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, sống lưng thẳng tắp, râu dài bay nay theo gió, mặc trường bào màu xám, thực có mấy phần tiên phong đạo cốt. Đôi mắt hổ sáng ngời, có thể thấy được tính tình của chưởng môn này thẳng thắn. Bên hông ông đeo ngọc bài có khắc chữ "Thủy", thể thân phận của ông.

      "Mời môn chủ." Thủy Trình nghiêng người nhường đường, vươn tay vào trong điện.

      Ngải Thiển đẩy xe lăn, bốn người cùng vào điện. Ngải Thiển chưa kịp quan sát những người khác. Đám người Thủy Trình nối đuôi theo sau.

      Lần đầu tiên Vân Chiến mở miệng gì, đôi mày kiếm chau lại, dường như có chuyện gì phiền lòng quấy rầy .

      Ngải Thiển ngầm hiểu, cúi đầu cười trộm ngừng. Ba chữ "Điện Minh Tâm" treo cao, lực bút mạnh mẽ được sơn son. Bên trái có cái cổng vòm.

      Vào trong điện, cần chuẩn bị ghế cho Nguyệt Ca, chỉ bưng tới cho Vân Chiến cái ghế lót da hổ, vô cùng có khí thế.

      Miệng Vân Chiến cảm ơn, có phần lo lắng yên mà ngồi cạnh Nguyệt Ca. Ngải Thiển đứng sau lưng Nguyệt Ca. Vốn Nguyệt Ca muốn cho Ngải Thiển ngồi, Thủy Trình cũng chuẩn bị cho nàng cái ghế nhưng nàng lắc đầu từ chối. Nàng cảm thấy đứng sau lưng Nguyệt Ca hợp hơn. A Thương cung kính đứng sau lưng Vân Chiến.

      Thủy Trình ngồi ở chủ vị, nhìn Ngải Thiển đầy tán dương, : "Vậy chắc vị nương này chính là đệ tử mới nhận của Nguyệt môn chủ hả?"

      "Đúng vậy." Nhắc tới Ngải Thiển, ánh mắt của Nguyệt Ca liền nhu hòa mấy phần.

      "Quả là tràn đầy tiên khí, đầy đủ thiên phú. Tốt." Lần này là Thủy Trình lòng khen ngợi, phải nịnh nọt, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra tiên khí và linh khí tràn đầy người nàng.

      Mặt Ngải Thiển tràn đầy ý cười, như đáp lễ: "Chưởng môn cũng tiên phong đạo cốt, chính khí lẫm liệt khiến Thiển Thiển rất kính nể."

      Lời này khen tới tận trong lòng Thủy Trình khiến ông nhịn được mà cười ha ha: "Miệng nương ngọt khiến ông già ta rất thích."

      "Nếu Linh Nhi có phần mười khéo léo của nương, chúng ta cũng phải nhức đầu như thế." Con dâu của chưởng môn - Thủy Tuyết yên lặng ngồi đối diện với Vân Chiến bỗng cười tiếp lời, giọng nhã nhặn rất thoải mái. Vốn bà là đồ đệ của Thủy Trình, sư muội của Thủy Hổ nên cũng họ Thủy.

      Ngải Thiển nghiêm túc đánh giá bà. Bà mặc quần áo màu xanh ngọc thêu mây, mái tóc đen búi thành Phi Vân kế, mặt đầy ý cười, nhìn đặc biệt quý khí hòa nhã, tính tình rất giống mẹ của nàng. Ngải Thiển bỗng sinh thiện cảm với bà, cười ngọt ngào, : "Tỷ tỷ xinh đẹp khiến Thiển Thiển hâm mộ quá."

      "Tỷ tỷ?" Thủy Tuyết sửng sốt chút.

      "Vâng. Trông tỷ tỷ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ gọi là tỷ tỷ được ạ?" Lúm đồng sâu má Ngải Thiển ra, rất vô tội.

      "Ha ha, miệng nha đầu này như ướp mật vậy, quả là ngọt." Thủy Tuyết cũng bị Ngải Thiển dụ dỗ mà tươi cười.

      "Nha đầu, theo vai vế con gọi nàng ấy là dì đấy." Thủy Hổ cười sang sảng, dung mạo giống y như Thủy Trình nhưng ông khôi ngô hơn. Ông mặt trường bào thêu mây đen, mày rậm mắt hổ, là đại hán khôi ngô sáng sủa, toàn thân chính khí lẫm liệt nhưng tiên khí ít hơn chút.

      Ngải Thiển tất nhiên cũng sinh thiện cảm với ông, cố giả vờ bất đắc dĩ, : "Được rồi, con gọi là dì nhưng trong lòng con vẫn cảm thấy gọi tỷ tỷ hợp hơn."

      Mọi người nghe thế đều cười to đầy vui vẻ, bầu khí khá hòa hợp
      .
      Vân Chiến cũng tạm thời vứt bỏ phiền muộn, cười : "Nha đầu này có bản lĩnh gì khác, chỉ được cái ngọt như mía lùi nhưng ta lại là ngoại lệ."

      Mọi người cùng cười lớn.

      Thủy Trình giấu được nụ cười, : "Vậy xem ra Vân chấp có vấn đề."

      Bầu khí được Ngải Thiển pha trò nên khá thoải mái. Thủy Trình cũng khách sáo nữa, cũng cười đùa với Vân Chiến.

      Vân Chiến cười : "Vậy cũng hẳn. Nha đầu này sinh lòng ghen ghét cho nên mới gài bẫy ta."

      Lúc này, hai nha hoàn dâng trà, mùi trà lượn lờ, lại thêm tiên khí tràn ngập. Ngải Thiển hít hơi sâu. Trong mùi trà có lẫn chút mùi cỏ thơm, ngửi vào khiến đầu óc rất tỉnh táo, cảm giác vô cùng thần kỳ.

      "Nha đầu biết nhỉ? Đây là trà cỏ tiên chỉ có ở phái Thủy Lăng, có công hiệu ngưng khí, có lợi cho việc tăng tiên lực, mùi cũng vô cùng thơm. Rất nhiều tiên gia muốn uống ngụm đấy, đáng tiếc là địa vị thấp nên được thưởng thức." Vân Chiến nghiêng đầu thấy bộ dạng ngạc nhiên của Ngải Thiển đắc ý giảng giải cho nàng.

      "Vân chấp quá khen." Thủy Trình khiêm tốn , giữa hai hàng mày khó nén kiêu ngạo.

      Ngải Thiển gật đầu, tay bưng ly trà, khe khẽ nhấp ngụm. Quả là mùi thơm quanh quẩn trong miệng, dường như kinh mạch toàn thân cũng giãn ra.

      Nguyệt Ca nâng ly trà lên, ôn nhã nhấp khẽ ngụm, : " biết các tiên trưởng khác tới chưa?"

      "Ừ, người của phái Bạch Giản tới. Ta sắp xếp đến sương phòng nghỉ ngơi, chờ các phái tới đông đủ, ngày mai bàn việc, được chứ?" Mắt hổ của Thủy Trình sáng ngời, rất nghiêm túc.

      "Dĩ nhiên là được." Nguyệt Ca dị nghị gì. Chỉ là khi nhắc tới Bạch Tầm Yên kia trong lòng có vài phần khó chịu, sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

      "Ngày mai còn cần Nguyệt môn chủ chủ trì việc bàn bạc." Thủy Trình thành tâm thành ý .

      "Việc này để Thủy chưởng môn chủ trì là được rồi." Nguyệt Ca từ chối.

      "Sao lão phu dám nhận lời?" Thủy Trình làm khó dễ.

      "Thủy chưởng môn đức cao vọng trọng, chủ trì đại hội ai dám dị nghị. Từ trước tới nay Nguyệt sư đệ quan tâm tới những chuyện thế tục này. Thủy chưởng môn đừng khiêm nhường nữa." Vân Chiến uống hơi cạn ly trà, giúp.

      Ngải Thiển cảm thấy thân phận mình thích hợp để mở miệng nên im lặng .

      Thủy Trình này... vậy mà vẫn còn từ chối: "Vẫn là để Nguyệt môn chủ chủ trì hợp hơn. Nếu để lão phu chủ trì khiến lòng người phục."

      "Cũng thể như vậy." Ngải Thiển vẫn nhịn được mà : "Chưởng môn ngừng đạt được thành côngd✩đ✩L☆q✩đtrên con đường tu tiên, vai vế cũng Nguyệt Nguyệt sư phụ, nếu Nguyệt Nguyệt sư phụ chủ trì chi sợ cảm thấy xấu hố với chưởng môn. Ai dám chữ nào? Huống hồ tất cả mọi người đều đến vì việc trảm trừ ma, ai chủ trì mà chẳng giống nhau?"

      "Việc này..." Lòng Thủy Trình mừng rỡ, kết luận: "Được rồi, vậy lão việc nhân đức nhường ai."

      "Làm phiền chưởng môn rồi." Nguyệt Ca khách khí .

      "Làm phiền môn chủ mới phải." Thủy Trình chắp tay thi lễ.

      "Ta thấy trảm trừ ma là trách nhiệm của tiên gia chúng ta, mọi người nhất trí, đồng tâm hiệp lực là được rồi. Những hư lễ kia cũng bỏ thôi." Thủy Hổ thẳng.

      Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

      Thủy Trình hơi toát mồ hôi, : "Tâm lão phu tịnh rồi."

      "Cha luyện thêm vài lần thuật Tĩnh Tâm là được rồi." Thủy Hổ cười trêu, làm dịu bầu khí.

      "Bá phụ cũng nên luyện chút." Ngải Thiển ngọt ngào .

      "A? Vì sao?" Thủy Hổ hiểu.

      Mọi người đều đặt ánh mắt lên người Ngải Thiển.

      Ngải Thiển đặt ly trà lên bàn, bình tĩnh : "Bá phụ trêu chọc cha mình, có dưới, biết lớn , có phải cũng nên luyện chút hay ?"

      " rất đúng, rất đúng." Thủy Trình đồng ý liên hồi.

      "Xem ra phu quân trốn thoát rồi." Thủy Tuyết cũng trêu chọc phu quân của mình.

      " lại các nàng." Thủy Hổ cố tình thở dài, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt.

      "Nha đầu, lại đây." Thủy Trình bỗng vẫy tay với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển nhìn Nguyệt Ca, thấy gật đầu đồng ý mới bước tới phía Thủy Trình.

      Thủy Trình càng nhìn càng hài lòng, đợi Ngải Thiển tới cạnh mình cười hiền lành, : "Nha đầu này thông minh, càng nhìn càng khiến người thích, lão phu muốn nhận làm cháu , biết Nguyệt chưởng môn có chịu bỏ những thứ thích ?"

      Nguyệt Ca khẽ vuốt cằm: "Như vậy là nha đầu có phúc, được chưởng môn ưu ái."

      Ánh mắt Ngải Thiển sáng lên, cười tươi như hoa, phải là do được quý mến mà là vậy là có phải nàng nhận được quà ? Oa, lại có lời rồi.

      Quả nhiên, Thủy Trình lấy ra miếng ngọc bài chạm khắc tinh xảo, cũng khắc chữ "Thủy" nhưng hơn cái ông đeo người cỡ.

      "Cho nha đầu miếng ngọc bài này làm quà gặp mặt." Thủy Trình sảng khoái bỏ ngọc bài vào lòng bàn tay Ngải Thiển.

      "Ha ha, xem ra phụ thân quả quý mến nha đầu này. Ngay cả miếng ngọc bài duy nhất có thể ra lệnh cho phái Thủy Lăng cũng tặng cho nha đầu." Thủy Hổ chút ghen ghét, vỗ tay ghế cái.

      "Cảm ơn ông ạ." Ngải Thiển cũng cao hứng, đổi xưng hô ngay, gọi rất ngọt, dỗ Thủy Trình mở cờ trong bụng.

      Vân Chiến bĩu môi, : "Nha đầu này có bản lãnh gì mà có thể mê hoặc lòng người thế nhỉ?"

      "Ghen tỵ à?" Ngải Thiển cất ngọc bài, quay đầu cười, le lưỡi với Vân Chiến.

      "Chẳng phải Vân chấp cũng quý mến nha đầu này sao?" Thủy Tuyết cũng vẫy tay với Ngải Thiển: "Bá mẫu ta cũng phải bày tỏ chút thành ý mới được."

      Ngải Thiển nhảy nhót tới chỗ Thủy Tuyết, tới cạnh bà đấm vai cho bà, ra vẻ con có rất nhiều điểm tốt.

      Vân Chiến khịt mũi: "Ai mà thích nha đầu này chứ?"

      Mọi người mỉm cười, vạch trần lời Vân Chiến.

      Thủy Tuyết mỉm cười, lấy cây trâm có màu đỏ như máu nhìn rất thê mỹ ra. Phần đuôi cây trâm có khắc hình mộtnh♂okcon bươm bướm tung cánh muốn bay, vừa nhìn là biết trân phẩm nhân gian khó có, khiến người ta thích buông tay.

      Ngải Thiển vui vẻ nhận lấy, định lời cảm ơn.

      giọng dí dỏm vang lên từ ngoài cửa: "Mọi người thiên vị, cất hết đồ tốt tặng cho người khác, để lại cho Linh Nhi."

      Theo giọng , nương cười giòn bước qua cửa đại điện, mặc bộ váy với áo ngắn màu vàng nhạt, tóc tết thành hai đuôi sam, mỗi đuôi tóc có cái nơ con bướm màu vàng nhạt. Chân nàng mang ủng, tay cầm roi đen, cách ăn mặc khá hoạt bát.

      Ngải Thiển đoán vị này chính là cháu Thủy Linh Nhi của chưởng môn, mặt lập tức cười thành hình vầng trăng, tản ra thiện ý với Thủy Linh Nhi.

      Thủy Linh Nhi thấy Ngải Thiển cũng gật đầu cười khẽ, đôi mắt như nước nhìn khắp bốn phía, lúc quét qua Vân Chiến tầm mắt dừng lại. Mà Vân Chiến cúi đầu, biết nghĩ gì.

      Ngải Thiển bắt đầu cười trộm, chỉ thấy Thủy Linh Nhi sải bước tới trước mặt Vân Chiến, giơ cái roi đen trong tay lên: "Khốn kiếp, huynh tới đây , còn tưởng rằng người ta lừa bà này, ra dối. Sao hôm bay lại dám tới phái Thủy Lăng của ta?"

      Lời này tràn đầy khí thế, chút khách khí, dường như giữa hai người có thâm thù đại hận gì đó.

      Thủy Tuyết cau mày, định mở miệng quát Thủy Linh Nhi vài câu Vân Chiến chợt ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng như sao trợn tròn: "Sao bổn tọa dám tới?"

      Thủy Linh Nhi nhướng mày cười tiếng: "Ơ, dám ngẩng đầu nhìn bà rồi à?"

      tức giận của Vân Chiến lập tức bị Thủy Linh Nhi cho kích.

      "Linh Nhi, lại đây." Thủy Trình lên tiếng, giọng rất uy nghiêm.

      Thủy Linh Nhi cũng phản đối, sải bước về phía Thủy Trình, miệng điềm nhiên hỏi: "Ông nội, Linh Nhi sắp chết rồi." Dứt lời, người nhào vào trong lòng Thủy Trình.

      Được Thủy Linh Nhi làm nũng như thế, Thủy Trình liền bị sụp đổ, cũng ra lời trách cứ được, vẻ mặt dịu lại, : "Ở bên ngoài bị ăn hiếp à? Sao lúc này mới về?"

      "Linh Nhi dám ngừng chân, mới có thể về kịp trong hôm nay đấy." Thủy Linh Nhi vuốt râu Thủy Trình, , "Người ta vốn đuổi giết con tiểu , tuy nghe tin tức nhưng cũng chỉ có thể giải quyết nó mới về được."

      "Tốt." Thủy Trình nghe vậy hài lòng. Cháu này ghét ác như thù, thường xuyên xuống núi trảm trừ ma, tính tình đanh đá. Tuy thiếu chút nhu mì của nữ tử nhưng cũng trong sáng câu nệ tiểu tiết. Trong lòng ông rất ràng rằng lúc này cháu làm nũng chẳng qua là để dời chú ý của bọn họ, miễn bị trách cứ. Nhưng ông cũng trách cứ được.

      "Sao còn làm nũng, sợ bị chê cười à." Thủy Tuyết cưng chiều . Nữ nhi bảo bối của bọn họ là như vậy. Thường ngày được cưng chiều vô cùng.

      Thủy Linh Nhi lại nhào vào lòng Thủy Tuyết, ngửi mùi thơm cổ bà, : "Mẹ, Linh Nhi nhớ người. Có phải có nữ nhi khác cần Linh Nhi nữa ?"

      " gì vậy." Thủy Tuyết cười mắng, "Nhìn Thiển Thiển nhà người ta . Người ta khéo léo bao nhiêu. Con cần phải học nhiều chút."

      Thủy Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Ngải Thiển đứng cạnh chút. Tầm mắt hai người giao nhau, cười khẽ rất ăn ý, tựa như tỷ muội tốt quen nhiều năm.

      Đám người Thủy Trình nhìn vui vẻ thôi, cũng biết hai nha đầu này thân thiết.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :