1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 058: Trạng thái khác thường của Nguyệt Ca

      Dường như Lưu Niên cũng cam chịu yếu thế. Thanh trường kiếm màu đen trong tay chém ra mạnh mẽ, cho đối thủ thời gian thở, kiếm người, trong nháy mắt giải quyết hơn
      nửa tiểuma.

      Nguyệt Ca ngồi giữa xe lăn, ngón tay thon dài đặt tay ghế, hờ hững nhìn tình hình cuộc chiến chứ tham gia.

      Hai người Vân Chiến và Lưu Niên ứng phó rất nhàng, tới khắc đồng hồ giải quyết sạch những con tôm này.

      mạnh mẽ.” Vân Chiến dùng ngón tay lau thân kiếm, cất kiếm vào cách vô cùng cẩn thận.

      “Ha ha ha…” Tiếng cườiyêu mị tiêu hồn bỗng phát ra từ bốn phương tám hướng, từng tiếng từng tiếng vang lên chói tai.

      “Tàn Diên.” Vân Chiến bỗng thét lên kinh hãi.

      Vẻ mặt Lưu Niên trở nên ngưng trọng nhưng Nguyệt Ca chỉ hờ hững nhướng mày,dường như ngoài ý muốn chút nào với chuyện này.

      “Hôm nay tặng cho cácvịchút quà mọn để vận động gân cốt chút. Lần sau chuẩn bị đại lễ.” Tàn Diên tà mị , hề đau lòng chút nào với việc thủ hạ của mình bị diệt sạch mà ngược lại còn nhớ tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của , hay chính xác hơn đây chính là mục đích của .

      “Ma Quân khách sáo quá, bản tôn xin cung kính chờ đợi.” Nguyệt Ca cười cười thanh nhã trả lời.

      “Ôi, Ma Quân đại nhân còn có quà gì tốt đưa ngay bây giờ . Gân cốt của bổn tọa còn chưa được vận động đây này.” Vân Chiến cười xảo quyệt, nháy mắt mấy cái, nhìn nơi có thểTàn Diên đứng.

      “Xem ra Vân chấp rất mong đợi.” Tàn Diên cũng nở nụ cười,tiếng cười tà mị bồng bềnh theo gió. “Nhưng hôm nay phải để Vân chấp vọng rồi. là đại lễ sao có thể vội vàng được. Phải để cho bổn quân chuẩn bị tốt chứ. Ngày khác quyết để các vị thất vọng.”

      “Được rồi.”Vân Chiến thở dài, tràn đầy thất vọng. “Vậy bổn tọa cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ thôi.”

      “Hôm nay dừng lại ở đây Ngày khác bổn quân chuẩn bịđại lễ để cưới Ma Hậu của bổn quân...” tiếng cười cuốicùng của Tàn Diên vang vọng trong núi vắng vẻ.

      Nguyệt Ca vốn bình tĩnh, nghe lời cuối của Tàn Diên xong đôi mắt phượng xinh đẹp trầm xuống, tiên khí vẫn tràn đầy quanh thân nhưng có thêm tầng sát ý u mờ mờ.

      Vân Chiến và Lưu Niên đều cảm giác được khí tức bất thường của Nguyệt Ca. Họ căng thẳng nhanh tới gần .

      “Sư đệ…” Vân Chiến giọng gọi.

      “Ừm..” Nguyệt Ca nghe thấy tiếng gọi trở lại trạng thái bình thường ngay lập tức, sát khí u người cũng biến mất vô ảnh vô tung, vẫn thanh nhã như vậy, tiên khí tràn đầy như vậy.

      “Phù…” Vân Chiến thấy thế thở phào nhõm, khôi phục lại nụ cười cợt nhã mặt.LưuNiên cũng thầm thởphào cái cơ bắp mặt thoáng thả lỏng. Nhưng cả hai người đều hoang mang dứt. Có phải vừa rồi là ảo giác của bọn họ haykhông? Nhưng cảm giác này quá mạnh mẽ, thể sai được. Đây làdáng vẻ của sư đệ bọn họ sao? Sát khí đầy người có thể so được với quái. lắc lắcđầu, tạm thời trút bỏ hoang mang quỷ dị này.

      “Nha đầu kia đâu? Được đệ dùng tiên thuật hộ thân che chở hả?” Vân Chiến nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, dường như rất chờ mong thấy Ngải Thiển kinh ngạc.

      “Ừm.” Nguyệt Ca đáp lập tức quay xe lăn, đáy lòng còn nghĩ tới câu cuối cùng Tàn Diên để lại kia.

      Tuy Ngải Thiên bị định thân nhưng những lời vừa rồi của Tàn Diên nàng nghe sót chữ, dường như là cố ý muốn cho nàng nghe thấy. Nghe Tàn Diên muốnnàng làm Ma Hậu, nhất thời trong lòng nàng liền cảm thấy khinh thường. Nàng mới hiếm lạ Ma Hậu gì, lại chẳng có chỗ nào hay.

      Đáy lòng Ngải Thiển còn mắng đột nhiên cảm thấy thân thể được thả lỏng, cúi đầu xuống nhìn thấy ánh sáng trắng ban đầu biến mất. Nguyệt Cađang mỉm cười nhìn nàng.

      về rồi?” hiểu sao lại cảm thấy lúng túng nên NgảiThiển sờ sờ đầu, được tự nhiên mà hỏi.

      “Ừm.” Nguyệt Ca lăn xe tới gần Ngải Thiển hơn chút, đôi mắt phượng dừng lại khuôn mặt tinh xảo của nàng mộtlát.

      mặt con có gì ạ?” Ngải Thiển hoang mang, vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt mình. Rốt cuộc hiểu được vì sao lại thấy được tự nhiên rồi. Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng, cóthể tự nhiên được sao?

      có.” Nguyệt Ca trả lời rất nghiêm túc, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thanh thanh đạm đạm.

      “Vậy là tốt rồi.” Ngải Thiển hơi thở phào nhõm, hạ tay xuống, cầm lấy tay cầm của xelăn.

      “Môn chủ sư thúc.” Sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho các đồ đệ mới nhập môn xong, A Thương bỗng vọt qua.

      “Chuyệngì?” Nguyệt Ca chuyển tầm mắt về phía sau.

      “Chuyện gì mà lại hấptấp như thế?”Vân Chiến tò mò nhìn đồ đệ của mình, có ý quở trách .

      “Khởi bẩm sư thúc, sư phụ” AThương hành lễ vớimọi người rồi : “Đại tỷ của phái Bạch Giản tới bái phỏng Tử Nguyệt Môn chúng ta.”

      “Đại tỷ?” Vân Chiến nhắc lại.

      “Ai vậy?” Ngải Thiển cũng hỏi, dường như ngửi ra chút gì đó bất thường trong đó, lấm lét nhìn về phía Nguyệt Ca. Nhưng sắc mặt Nguyệt Ca lại có vài phần mất bình tĩnh
      Last edited by a moderator: 23/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: Nữ tử tuyệt mỹ


      Hiên Viên Ngọc cũng vừa được thả tự do, đôi mắt đào hoa lóe lên, cười : "Nếu các vị tiên trưởng có khách quý tới chơi, tiểu vương liền trước bước, ngày khác tới quấy rầy. "

      Vân Chiến gật đầu.

      Hiên Viên Hoặc còn định mở miệng gì đó bị Hiên Viên Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại. cắn răng cái, quay mạnh đầu lại, rời cùng với Hiên Viên Ngọc.

      Chỉ là rời đơn giản nhưng khiến mấy người Nguyệt Ca thả lỏng mà ngược lại lại còn căng thẳng thần kinh. Trực giác cho bọn họ biết đơn giản như thế. Hiên Viên Ngọc lại có chủ ý gì vậy? Chẳng qua bây giờ còn thời gian cho bọn họ truy cứu nữa rồi.

      Đại tỷ của phái Bạch Giản dẫn theo đoàn thuộc hạ vào Tử Nguyệt Môn.

      Ngải Thiển sớm ngửi thấy mùi thơm lạ lùng truyền tới, giống với bất kỳ mùi hoa gì mà nàng biết, như có như , khiến lòng người như bị mèo quào cái.

      Cùng với tiếng ngọc bội vang lên leng keng, nữ tử mặc váy màu vàng nhạt nhàng tới. Nàng ta khoác sa mỏng cùng màu, như cánh ve, đôi tay trắng tinh như như , lụa mỏng mềm mại thướt tha, kéo dài khoảng mét, gió mà phất phơ rất sinh động, đầu đội vòng hoa nhiều màu, nguyên thủy mà xinh đẹp động lòng người. Bờ vai như được điêu khắc nên, dung nhan khuynh quốc nhưng lại có biểu tình gì, lạnh nhạt như sương mai.

      Nàng tới gần hơn mùi thơm lạ lùng càng nồng, bay vào mũi khiến tinh thần như phấn chấn hơn.

      Sau lưng nàng là hai nam hai nữ. Nam tử mặc trường sam màu trắng, đầu đội khăn vuông. Nữ tử mặc quần áo màu xanh lá cây. Dung mạo của tất cả đều thượng thừa, tiên khí lượn lờ quanh thân.

      cần nghĩ Ngải Thiển cũng biết vị mỹ nữ tuyệt thế này chính là đại tỷ của phái Bạch Giản theo lời A Thương. đời này lại có người tuyệt sắc như thế, lãnh diễm cao quý như thế, thân lại mang theo mùi thơm đặc biệt. Trước gặp Tuyền, nàng cho rằng đó là tuyệt sắc thế gian hiếm gặp rồi. Nhưng chỉ sợ lúc này Tuyền mà đứng trước mặt đại tỷ này cũng phải thất sắc.

      Ngải Thiển cố ép mình dời tầm mắt chú ý phản ứng của Nguyệt Ca thấy cúi thấp đầu, mắt phượng khép hờ, căn bản là thấy đại tỷ này. Chẳng hiểu tại sao lúc Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca chẳng hề chú ý tới nàng ta trong lòng nàng có vài phần vui vẻ.

      Mà Vân Chiến và Lưu Niên tuy là nhìn vị đại tỷ này lớn lên nhưng ánh mắt nhìn nàng ta lại mang theo vài phần tốt.

      Giữa bọn họ có ân oán ư?

      Chỉ trong nháy mắt, đại tỷ tới trước mặt Nguyệt Ca, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào , dường như thấy Ngải Thiển bên cạnh vậy.

      Ngải Thiển hơi bất mãn nhưng lên tiếng, chỉ yên lặng theo dõi biến hóa.

      "Nguyệt sư ca, lâu gặp." Đại tỷ mở miệng, giọng lạnh lẽo êm dịu như tiếng mưa rơi khay ngọc.

      Tuy phải cùng môn phái nhưng đều là môn phái của tiên gia cho nên liền xưng hô với nhau như đồng môn.

      "Bạch sư muội." Nguyệt Ca bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có gì khác thường, lạnh nhạt chào hỏi.

      "Hôm nay là đại hội bái sư của sư ca, nghe sư ca có thu đệ tử nhập thất?" Bạch Tầm Yên hỏi rất tự nhiên, lúc này mới nâng khóe mắt lên nhìn về phía Ngải Thiển, đôi mắt đẹp lóe lên rồi dời .

      Ngải Thiển còn chưa kịp bắt lấy thần thái nơi đáy mắt Bạch Tầm Yên.

      "Ừ."

      "Có thể dẫn tới đây cho muội xem được ?" Bạch Tầm Yên giả vờ như biết Ngải Thiển chính là người đó.

      "Con ở đây, Bạch sư ." Ngải Thiển cười dịu dàng, . Tỷ gọi là Nguyệt sư ca Ngải Thiển ta tự nhiên nên gọi tỷ là sư rồi.

      Khóe miệng Bạch Tầm Yên hơi giật giật nhưng vẫn duy trì vẻ mặt băng sương: "Ừm, sư ta chuẩn bị gì, cho con đôi vòng ngọc phỉ thúy làm quà gặp mặt." Dứt lời, nàng liền phất tay.

      Đôi mắt đen nhánh của Ngải Thiển lập tức sáng lên, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa giữa đêm đen, cực kỳ rực rỡ. Cái vị gọi là sư này hào phóng.
      Chương 060: Thu hoạch rất phong phú


      Nữ tử phía sau Bạch Tầm Yên dâng lên cái hộp màu tím chạm trổ tinh xảo. Bàn tay thon của Bạch Tầm Yên nhàng nhận lấy, nhìn thêm cái nào mà đưa tới tay Ngải Thiển. Ngón tay bóng loáng như mỡ đông, đẹp vô cùng.

      Ngải Thiển nhận lấy chút khách khí, chỉ là hộp gấm cũng là bảo bối. Nàng vội vàng mở hộp gấm ra nhìn cho mắt, chú ý tới vẻ đẹp của Bạch Tầm Yên.

      Mở hộp gấm tinh xảo ra liền có ánh sáng màu xanh biếc tràn ra. Chỉ thấy đôi vòng lẳng lặng nằm yên trong đó, màu xanh đậm, chất ngọc rất thuần chút tạp chất, tỏa ra ánh sáng mê người, phiếm chút khí đế vương. Quả là Đế vương lục thượng thừa.

      Thỏa mãn thu hồi vòng tay, Ngải Thiển vừa nghi hoặc vừa thầm oán: Bạch đại tiểu thư sao lại ra thay hào phóng thế? Mục đích là gì? Nhưng quản tỷ có mục đích khỉ gì. Có vật tốt đưa lên thể đẩy ra ngoài được.

      Thấy vậy, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên của Nguyệt Ca xuất nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.

      Vân Chiến nhìn Ngải Thiển đầy khinh thường, vốn định lên tiếng chế nhạo nàng vài câu nhưng vừa thấy Bạch Tầm Yên còn đứng đây liền xóa cái ý nghĩ này , bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

      "Sư điệt có vừa lòng ?" Bạch Tầm Yên hỏi: "Sau này thích cái gì cứ , ta đưa cho." Nàng vẫn cứ cố gắng tỏ ra hòa nhã nhưng lại thay đổi được sương lạnh người.

      Ngải Thiển bị ảnh hưởng chút nào bởi giọng lạnh lẽo của Bạch Tầm Yên, gật đầu vui vẻ, : "Được. Bây giờ người sư xinh đẹp có bảo bối gì đáng giá ?" Đôi mắt của Ngải Thiển vụt sáng, vẫn còn tâm trạng mà có chủ ý khác.

      "Bảo bối đáng giá?" Bạch Tầm Yên cúi đầu, chần chừ hỏi. Nàng vốn vì lễ phép nên mới những lời này, ai mà ngờ Ngải Thiển lại tiếp tục đòi quà của nàng nữa.

      "Vâng. Sư cao quý như thế, hẳn là người chỉ có Đế vương lục chứ?" Ngải Thiển cười ngọt ngào, đôi mắt sáng đảo qua đảo lại người Bạch Tầm Yên xem xét.

      Vân Chiến nghe thế cố gắng nén cười, vì sợ mình khống chế được mà cười ra nên đành phải quay lưng . Những người khác thấy được hai vai run lên ngừng. Ngải Thiển này, biết lai giả bất thiện (người tới có ý đồ xấu) mà còn muốn vớt vát chút lợi.

      "Còn có..." Bạch Tầm Yên hơi cứng đờ, đáp lời.

      Ngải Thiển lập tức nở ra nụ cười to mặt, để lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề.

      cần nhiều lời, bốn người theo sau Bạch Tầm Yên nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng ta lập tức lấy ra những đồ trang sức có giá trị người mình. Đương nhiên người tu tiên chỉ có vật trang sức có giá trị chứ có tiền.

      Ngải Thiển nhìn ngọc bội và vài thứ linh tinh rực rỡ sắc màu mà bốn người nâng tay, nhất thời mắt liền tỏa ra hình trái tim, bước bước dài tới, chủ động ôm những thứ đó vào trong lòng.

      Bốn người đều sửng sốt chút. Bạch Tầm Yên quay sang, thấy động tác của Ngải Thiển vẫn có biểu cảm gì như cũ. Nhưng khi xoay người nàng ta cho Nguyệt Ca ánh mắt đầy thâm ý.

      Nhưng Nguyệt Ca chỉ nhìn Ngải Thiển, hoàn toàn đếm xỉa gì tới ánh mắt của Bạch Tầm Yên.

      Bạch Tầm yên tập mãi thành quen nên tức giận.

      Ngải Thiển vừa vơ vét của cải, dư quang khóe mắt vừa chú ý tới các động tĩnh khác. Đầu nàng nhanh chóng hoạt động. Rốt cuộc Bạch Tầm Yên này tới đây để làm gì mà khiến ba người Nguyệt Nguyệt cảm kích chút nào? Bây giờ tiện hỏi, đợi có cơ hội phải hỏi Vân Chiến chút mới được. Việc này chắc chắn có liên quan tới Nguyệt Nguyệt nên chỉ sợ hỏi huynh ấy cũng tốt.

      Quyết định chủ ý, Ngải Thiển càng vơ vét của cải vui vẻ hơn. Nàng cất bảo vật của bốn người vào hầu bao rồi mới cười với Bạch Tầm Yên: "Đa tạ sư , đợi lát nữa sư điệt con dâng người ly trà nóng."

      đợi Bạch Tầm Yên mở lời, Ngải Thiển về phía phòng của mình. Nàng phải cất kỹ những thứ này trước , bọc người nặng, khiến thân thể nho của nàng mệt mỏi ê ẩm.

      Để lại đám người Bạch Tầm Yên đứng tại chỗ nhìn, phục hồi được tinh thần.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 060: Thu hoạch rất phong phú


      Nữ tử phía sau Bạch Tầm Yên dâng lên cái hộp màu tím chạm trổ tinh xảo. Bàn tay thon của Bạch Tầm Yên nhàng nhận lấy, nhìn thêm cái nào mà đưa tới tay Ngải Thiển. Ngón tay bóng loáng như mỡ đông, đẹp vô cùng.

      Ngải Thiển nhận lấy chút khách khí, chỉ là hộp gấm cũng là bảo bối. Nàng vội vàng mở hộp gấm ra nhìn cho mắt, chú ý tới vẻ đẹp của Bạch Tầm Yên.

      Mở hộp gấm tinh xảo ra liền có ánh sáng màu xanh biếc tràn ra. Chỉ thấy đôi vòng lẳng lặng nằm yên trong đó, màu xanh đậm, chất ngọc rất thuần chút tạp chất, tỏa ra ánh sáng mê người, phiếm chút khí đế vương. Quả là Đế vương lục thượng thừa.

      Thỏa mãn thu hồi vòng tay, Ngải Thiển vừa nghi hoặc vừa thầm oán: Bạch đại tiểu thư sao lại ra thay hào phóng thế? Mục đích là gì? Nhưng quản tỷ có mục đích khỉ gì. Có vật tốt đưa lên thể đẩy ra ngoài được.

      Thấy vậy, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên của Nguyệt Ca xuất nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.

      Vân Chiến nhìn Ngải Thiển đầy khinh thường, vốn định lên tiếng chế nhạo nàng vài câu nhưng vừa thấy Bạch Tầm Yên còn đứng đây liền xóa cái ý nghĩ này , bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

      "Sư điệt có vừa lòng ?" Bạch Tầm Yên hỏi: "Sau này thích cái gì cứ , ta đưa cho." Nàng vẫn cứ cố gắng tỏ ra hòa nhã nhưng lại thay đổi được sương lạnh người.

      Ngải Thiển bị ảnh hưởng chút nào bởi giọng lạnh lẽo của Bạch Tầm Yên, gật đầu vui vẻ, : "Được. Bây giờ người sư xinh đẹp có bảo bối gì đáng giá ?" Đôi mắt của Ngải Thiển vụt sáng, vẫn còn tâm trạng mà có chủ ý khác.

      "Bảo bối đáng giá?" Bạch Tầm Yên cúi đầu, chần chừ hỏi. Nàng vốn vì lễ phép nên mới những lời này, ai mà ngờ Ngải Thiển lại tiếp tục đòi quà của nàng nữa.

      "Vâng. Sư cao quý như thế, hẳn là người chỉ có Đế vương lục chứ?" Ngải Thiển cười ngọt ngào, đôi mắt sáng đảo qua đảo lại người Bạch Tầm Yên xem xét.

      Vân Chiến nghe thế cố gắng nén cười, vì sợ mình khống chế được mà cười ra nên đành phải quay lưng . Những người khác thấy được hai vai run lên ngừng. Ngải Thiển này, biết lai giả bất thiện (người tới có ý đồ xấu) mà còn muốn vớt vát chút lợi.

      "Còn có..." Bạch Tầm Yên hơi cứng đờ, đáp lời.

      Ngải Thiển lập tức nở ra nụ cười to mặt, để lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề.

      cần nhiều lời, bốn người theo sau Bạch Tầm Yên nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng ta lập tức lấy ra những đồ trang sức có giá trị người mình. Đương nhiên người tu tiên chỉ có vật trang sức có giá trị chứ có tiền.

      Ngải Thiển nhìn ngọc bội và vài thứ linh tinh rực rỡ sắc màu mà bốn người nâng tay, nhất thời mắt liền tỏa ra hình trái tim, bước bước dài tới, chủ động ôm những thứ đó vào trong lòng.

      Bốn người đều sửng sốt chút. Bạch Tầm Yên quay sang, thấy động tác của Ngải Thiển vẫn có biểu cảm gì như cũ. Nhưng khi xoay người nàng ta cho Nguyệt Ca ánh mắt đầy thâm ý.

      Nhưng Nguyệt Ca chỉ nhìn Ngải Thiển, hoàn toàn đếm xỉa gì tới ánh mắt của Bạch Tầm Yên.

      Bạch Tầm yên tập mãi thành quen nên tức giận.

      Ngải Thiển vừa vơ vét của cải, dư quang khóe mắt vừa chú ý tới các động tĩnh khác. Đầu nàng nhanh chóng hoạt động. Rốt cuộc Bạch Tầm Yên này tới đây để làm gì mà khiến ba người Nguyệt Nguyệt cảm kích chút nào? Bây giờ tiện hỏi, đợi có cơ hội phải hỏi Vân Chiến chút mới được. Việc này chắc chắn có liên quan tới Nguyệt Nguyệt nên chỉ sợ hỏi huynh ấy cũng tốt.

      Quyết định chủ ý, Ngải Thiển càng vơ vét của cải vui vẻ hơn. Nàng cất bảo vật của bốn người vào hầu bao rồi mới cười với Bạch Tầm Yên: "Đa tạ sư , đợi lát nữa sư điệt con dâng người ly trà nóng."

      đợi Bạch Tầm Yên mở lời, Ngải Thiển về phía phòng của mình. Nàng phải cất kỹ những thứ này trước , bọc người nặng, khiến thân thể nho của nàng mệt mỏi ê ẩm.

      Để lại đám người Bạch Tầm Yên đứng tại chỗ nhìn, phục hồi được tinh thần.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 061: tìm đùi gà


      Sau khi Ngải Thiển trở về phòng nàng bày từng chiến lợi phẩm vừa vơ vét được lên bàn khiến cả căng phòng rực sáng.

      Đây là vòng tay Đế vương lục, đây là ngọc bội được điêu khắc từ huyết ngọc, đây là cây trâm mã não, đây là...lấy từng cái từng cái ra, quả đều là hàng thượng đẳng. Ngải Thiển cười yếu ớt, mắt cong thành hình trăng non. Được rồi, xem phân lượng của những bảo bối này, nàng liền thèm tính toán xem có phải Bạch Tầm Yên có rắp tâm bất lương . Dù sao bây giờ còn chưa đụng tới nàng phải sao?

      Nàng tìm vải nhung bọc cẩn thận những bảo bối này lại, sau đó lại cẩn thận bỏ vào nơi chuyên cất bảo bối của mình. Vừa làm xong hết Nguyệt Ca đẩy xe lăn vào.

      Ngải Thiển lấy làm lạ khi Nguyệt Ca tới nhanh như vậy. Nàng tới bên cạnh , hỏi: "Bạch sư rồi ạ?"

      "Đại sư huynh đưa muội ấy tới viện dành cho khách nghỉ ngơi rồi." Nguyệt Ca nhìn cái bàn bằng gỗ tử đàn, cười hiểu ý.

      "Ừm, tỷ ấy rất đẹp." Ngải Thiển mở to mắt , đặt tay lên xe lăn.

      "Có lẽ vậy." Đáy mắt Nguyệt Ca chút gợn sóng.

      "Có lẽ? là rất đẹp mà." Ngải Thiển đồng ý, . Sao Nguyệt Nguyệt lại coi như thấy khuôn mặt đẹp của Bạch Tầm Yên thế chứ?

      " sao?" Nguyệt Ca bỗng hỏi ngược lại.

      Ngải Thiển ngẩn ra, trả lời được. Đúng rồi, sao? động tâm dù có đẹp hơn nữa cũng có sao? Trong mắt cũng chỉ là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chỉ để nhìn cho mắt mà thôi. Mà Nguyệt Ca là người tu tiên vô dục vô cầu, lại càng đặt sắc đẹp vào trong mắt. Đáy lòng Ngải Thiển tự giác được mà cảm thấy hưng phấn nổi lên như bong bóng.

      " bằng sao, đẹp thế nào, chừng là mỹ nhân rắn rết đấy." Ngải Thiển cười tủm tỉm, đáp.

      Nguyệt Ca cười , chỉ dịu dàng nhìn Ngải Thiển mà .

      Im lặng lát, bỗng nhãn châu của Ngải Thiển chuyển động, hưng phấn : "Nguyệt Nguyệt..., Nguyệt Nguyệt sư phụ, hôm nay hãy để đồ nhi quý của người xuống bếp làm cho người bữa tiệc tình lớn được ?

      Đầu Nguyệt Ca hoạt động cực nhanh vài giây mới đại khái hiểu được ý Ngải Thiển, cảm thấy trái tim đập mạnh vài cái nhưng mặt vẫn dịu dàng, cười : "Được." mong đợi là gạt người. Tuy là cần ăn hoa màu ngũ cốc nhưng nếu có thể được ăn đồ ăn do Ngải Thiển làm, bỗng hiểu ra định nghĩa hạnh phúc của người phàm rồi.

      "Vâng. Con đây." Lòng Ngải Thiển cũng tràn đầy chờ mong. phải trả giá cũng là loại hạnh phúc sao? Nàng sôi nổi chạy về phía nhà bếp.

      Đầu bếp trong nhà bếp là hán tử trung niên hơi mập, có chút thiên phú tu tiên nào, chuẩn bị cơm nước cho các đồ đệ vừa vào Tử Nguyệt Môn. Ông thấy Ngải Thiển mặt đầy hưng phấn chạy vào, đợi nàng mở miệng cướp lời: "Hôm nay chuẩn bị đùi gà..."

      Ngải Thiển sửng sốt, nụ cười cứng lại mặt, sau đó hơi xấu hổ, giải thích: "Con tìm đùi gà ăn."


      " phải? Vậy con tới đây làm gì?" Đại thúc đầu bếp liền cảm thấy kỳ lại. Ngoài đùi gà ra phòng bếp này còn có gì có thể hấp dẫn nha đầu này bước vào vậy?

      Đương nhiên Ngải Thiển hiểu vẻ mặt của đại thúc này là có ý gì nên dù da mặt nàng có dày thế nào nữa cũng cảm thấy xấu hổ. ra trong mắt đại thúc, nàng chính là kẻ bị đùi gà khống chế hả? Tuy đây là thực nhưng cũng thể vạch trần nàng trắng ra như thế chứ? Ngải Thiển quyết định nỗ lực đấu tranh để vãn hồi hình tượng của mình, cười ngọt ngào, nghiêm mặt : "Đại thúc, con muốn tự mình xuống bếp nấu cho Nguyệt Nguyệt sư phụ ăn."

      "Tự xuống bếp? Nấu cho môn chủ ăn?" Đại thúc đầu bếp cố gắng mở to đôi mắt tí. Tuy ông học được tiên thuật gì đó nhưng nhĩ lực vẫn thành vấn đề. Hẳn là ông nghe lầm nhưng như vậy lại càng khiến ông dám tin.


      Chương 062: Biến thái ra sao


      "Vâng." Ngải Thiển gật đầu đặc biệt vô tội. Phản ứng lớn như vậy sao?

      Đại thúc đầu bếp là ai chứ? Ông từng trải qua biết bao sóng to gió lớn nên sau khi kinh ngạc qua liền bình tĩnh, cười hòa ái: "Xin chờ chút. Ta chuẩn bị xong đồ ăn cho mọi người rồi con làm. Nhanh thôi."

      "Vâng." Ngải Thiển gật đầu nhu thuận, đứng qua bên, yên lặng chờ đại thúc đầu bếp tiếp tục làm việc. Nàng thầm tính toán xem lát nữa nên làm cho Nguyệt Ca đồ ăn gì mới tốt. Nên làm chút đồ ăn đặc biệt mà Nguyệt Ca chưa bao giờ nếm qua.

      Cùng lúc đó, Vân Chiến thoát khỏi Bạch Tầm Yên liền vào tìm Nguyệt Ca. vào phòng chỉ thấy Nguyệt Ca ngồi giữa xe lăn, cúi đầu ra vẻ suy nghĩ.

      " nghĩ gì vậy?" Vân Chiến ngồi đối diện Nguyệt Ca, cười hỏi.

      " có gì." Nguyệt Ca ngẩng đầu, hờ hững nhìn Vân Chiến.

      "Ta tới hỏi đệ phải đối xử với Bạch Tầm Yên thế nào mới tốt." Vân Chiến thẳng vào vấn đề. Bây giờ có tâm tư chuyện tào lao.

      "Yên lặng theo dõi biến hóa . Nàng ta còn chưa có hành động gì, chúng ta cũng thể làm gì được." Nguyệt Ca nhíu mày lại.

      "Trời ơi, là, mệt cho nàng ta còn phải giả bộ hời hợt nhưng cũng biến thái." Vân Chiến than thở, sâu trong đáy mắt là nghi ngờ sâu đậm. Tình có thể khiến cho người ta mù quáng thế sao?

      Nghe thế, Nguyệt Ca càng nhíu chặt mày hơn. Mấu chốt của vấn đề phải ở đây. Bạch Tầm Yên biến thái, ngoài bọn họ ra ai biết. Bọn họ phơi bày ra cũng tốt.

      Thấy Nguyệt Ca gì, Vân Chiến lại đầy tức tối: " muốn khiến nàng ta hồn phi phách tán."

      "Huynh có pháp lực đó sao?" Nguyệt Ca liếc xéo Vân Chiến, "Nàng ta cũng luyện tiên thuật. Chúng ta có cách nào khiến nàng ta hồn phi phách tán được." Tiên thuật chỉ nhằm vào ma, chỉ có thể khiến chúng hồn phi phách tán mà thôi.

      Vân Chiến xụ mặt xuống, thất vọng. lát sau, lại ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy Bạch Tầm Yên tặng nha đầu lễ vật là có chủ ý gì?"
      " biết."

      "Chỉ sợ nàng ta có mưu gì đó, bất lợi với nha đầu." Vân Chiến ngửa đầu thở dài, mặt còn nụ cười mà là tâm lo lắng.

      Nghe thế, thân thể Nguyệt Ca chấn động mạnh, đáy lòng thắt lại. Nếu nàng ta dám gây bất lợi cho nha đầu, tuyệt đối nghiền xương nàng ta thành tro, trọn đời thể siêu sinh.

      Lại là sát khí u ám! Vân Chiến kinh ngạc nhìn Nguyệt Ca phát ra khủng bố. Rốt cuộc hiểu, chỉ cần liên quan tới an nguy của nha đầu Nguyệt Ca thất thường, mất lạnh nhạt người mà trở nên khủng bố hơn cả ma quỷ. nhịn được mà nghĩ, nếu có ngày có ai đó thương tổn Ngải Thiển , biết sư đệ này của làm ra chuyện điên cuồng gì.

      Nhưng lại bắt đầu lo lắng, ràng giữa bọn họ có tình cảm tầm thường. Bọn họ là thầy trò, chiêu cáo cho toàn tiên giới về mối quan hệ này. Nhưng nếu bọn họ làm ra chuyện gì trái với luân thường, sau này sao tiên giới có thể tiếp nhận được? Như vậy làm sao còn có thể có chỗ đứng trong tiên giới? Người tu tiên có thể lập gia đình nhưng thể loạn luân được. Đáy lòng Vân Chiến bỗng bị tảng đá lớn đè nặng. trầm ngâm chút mới khéo léo : "Sư đệ, bây giờ nha đầu chính thức là đồ đệ nhập môn của đệ rồi."

      "Ừ." Nguyệt Ca thu lại sát khí người, cười dịu dàng. nghĩ tới có lẽ lúc này nha đầu cố gắng nấu cơm cho . biết có biết nấu hay lại đốt luôn cả phòng bếp?

      "Đây cũng là lần đầu tiên đệ làm sư phụ, có gì biết có thể tới hỏi ta. Phải tạo nên hình tượng tốt, để nha đầu kia kính trọng hơn chút, cũng thể để muội ấy biết lớn ." Vân Chiến cố ý những lời như đùa.

      Nghe xong lời Vân Chiến, vẻ mặt Nguyệt Ca thay đổi...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 063: Tâm ý đặc biệt


      Hiển nhiên hiểu Vân Chiến lời này là có mục đích gì, Nguyệt Ca cố gắng khôi phục bình tĩnh, : "Như bây giờ rất tốt, cần phải thay đổi gì cả."


      "Chỉ hy vọng như thế." Vẻ mặt Vân Chiến ý vị thâm trường.


      Nguyệt Ca hơi cúi đầu xuống, thêm gì.


      Im lặng lan ra.


      tốt! Bỗng thân hình hai người khẽ động rồi bay nhanh ra bên ngoài.


      Hướng là nhà bếp. Càng gần càng ngửi được mùi khói đặc hơn.


      Chỉ thấy vốn là chỗ cung cấp món ăn cho mọi người giờ đây ánh lửa ngập trời, khói tỏa mù mịt, khói màu xanh đen cuồn cuộn.


      Nguyệt Ca cảm thấy căng thẳng, cấp tốc thi triển tiên pháp dập lửa. Động tác cứu hỏa của Vân Chiến cũng chậm.


      Lửa tắt trong nháy mắt. Nguyệt Ca lại giương ống tao áo trắng như tuyết lên, bỗng duỗi thẳng về phía trước rồi thu lại ngay lập tức. Trong tay áo là thân thể nho của Ngải Thiển.


      Rơi xuống đất. Nhưng lúc này mái tóc đẹp của Ngải Thiển rối bù, còn có nhúm tóc bị đốt trụi đỉnh đầu. Quần áo cũng rách tươm, cháy đen nhìn rất kinh khủng, khuôn mặt đen thui, dính đầy tro bụi, chỉ để lộ đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại, muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu.


      Tuy Ngải Thiển nhếch nhác nhưng chịu chút tổn thương nào. Điều khiến Nguyệt Ca và Vân Chiến ngạc nhiên là Ngải Thiển còn cầm cái khay ngọc còn nguyên vẹn. Bên trong khay là đĩa... bánh ngọt? Xanh biếc thơm ngon, trong suốt mượt mà, có hình dạng đồng tiền lớn được xếp ngay ngắn giữa khay, khiến người ta vừa nhìn mắt sáng lên.


      Nha đầu kia vì bảo vệ cái khay này nên mới khiến mình nhếch nhác vậy sao? Nghĩ tới điểm này, Nguyệt Ca hơi tức giận nhưng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ. thực phép thuật sửa sang lại ngoại hình cho nàng.


      "Nha đầu, muội làm chuyện tốt gì đây?" Vân Chiến hiểu sơ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn hỏi với ý trêu tức.


      Ngải Thiển chớp đôi mắt to, cố gắng để thoạt nhìn mình vừa vô tội lại vừa đáng thương.


      ra là Ngải Thiển đứng bên vừa suy nghĩ xem nên làm gì vừa chờ đại thúc đầu bếp dùng xong bếp lò. Nàng nghĩ Nguyệt Ca là người thanh nhã như thế nhất định thích các thức ăn mặn. Chi bằng làm bánh ngọt quả xanh cho nếm thử.


      Đợi tới khi đại thúc đầu bếp làm xong thức ăn, đưa cho mọi người nàng bắt đầu lăn qua lặn lại.


      Trong nhà bếp, các loại nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ nhưng phải dùng củi đốt. Nàng là tiểu thư nhà giàu xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt, căn bản là chưa từng tiếp xúc với thứ nguyên thủy này, trong nhất thời biết phải xuống tay thế nào.


      Chống cằm trầm ngâm, Ngải Thiển quyết định chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tốt trước. ngờ Ngải Thiển làm việc rất nhanh chóng thông tạo, chỉ chốc lát sau chuẩn bị tốt tất cả. Sau đó, Ngải Thiển ngồi xổm xuống trước bếp lò, nhìn chằm chằm củi ở đó nghiên cứu.


      Cũng may vừa rồi nàng có để ý đại thúc làm việc. Nhớ lại chút, Ngải Thiển thử nhóm lửa. Nhưng hồi lâu mà lửa vẫn chưa bén, chỉ tuôn ra làn khói đặc bay mù mịt khiến nàng ho khan, khuôn mặt bị hun đen thui.


      Qua lúc lâu mà làm gì được nên Ngải Thiển bắt đầu bực bội, muốn vứt đó luôn. Nhưng nhớ nàng phải tự tay làm cho Nguyệt Ca nên cắn răng tiếp tục. Coi như trời phụ người có lòng, "lách tách"... ánh lửa lóe lên, rốt cuộc nàng nhóm được rồi.


      Ngải Thiển nhìn ánh lửa tí tách, hưng phấn tới mức muốn nhảy lên kêu to vài tiếng. Nhưng nàng sợ lửa vừa nhen lên lại ắt mất nên đè nén hứng phấn, cầm củi ném vào bếp rồi bắt đầu làm bánh ngọt.


      Qúa trình làm bánh coi như cũng suôn sẻ. Nàng vừa làm còn quên châm lửa.


      Rốt cuộc sau nửa canh giờ, bánh ngọt ra lò. Ngải Thiển cẩn thận đặt vào khay, tiếp theo dập củi.


      Đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra. biết làm sao mà củi tắt mà ngược lại còn cháy lan sang đống củi khô ở bên cạnh.


      Căn bản cho Ngải Thiển thời gian để phản ứng, lửa đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cháy lan ra khắp nơi, thể ngăn cản được. Mắt thấy dập được lửa, phản ứng đầu tiên của Ngải Thiển là che chở cho bánh ngọt, xông ra ngoài.


      Sau đó là hai người Nguyệt Ca chạy tới.


      Biết tình huống, Nguyệt ca biết nên phản ứng thế nào mới tốt. nhìn món ngon giữa khay, vươn tay ra cầm miếng lên, đưa vào trong miệng chút chần chừ.


      Ngải Thiển bỗng hồi hộp, biết Nguyệt Nguyệt có thích
      Last edited by a moderator: 31/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :