1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 048: Trước lúc bái sư



      "Tốt...Tốt." Ngải Thiển kiên trì .

      "Tiên lực của ta còn chưa khôi phục, tạm thời thể được. Chờ ở đây lát được ?" Nguyệt Ca dịu dàng hỏi, sợ Ngải Thiển chịu tủi thân.

      "Được ạ." Ngải Thiển cực kỳ thẳng thắn bằng lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn phong cảnh phía trước, phát ra ra cũng tệ lắm.

      "Khoảng canh giờ nữa là tiên lực của ta có thể khôi phục." Nguyệt Ca trấn an , vươn tay ôm lấy Ngải Thiển.

      "Ừm." Nàng khe khẽ đáp, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt hoàn mỹ của Nguyệt Ca. Bỗng nàng nhớ tới hơn mười bức tranh của Nguyệt Ca bọc trong ngực mà mình định mang xuống núi bán. Sợ là được nữa rồi. Chao ôi, đều do Hiên Viên Hoặc đáng ghét này. Nàng thề đội trời chung với . Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoặc vẫn mê man chưa tỉnh.

      Trong giấc ngủ mê, Hiên Viên Hoặc dường như cũng rùng mình cái. Ai mà có thù sâu oán nặng với như vậy?

      canh giờ trôi qua rất nhanh. Đầu tiên Nguyệt Ca làm phép chữa khỏi vết thương cho Ngải Thiển, sau đó ôm nàng bay lên núi. Hiên Viên Hoặc rất tự nhiên bị hai người quên , tiếp tục nằm đất hóng gió.

      Điện Tử Nguyệt.

      "Có chuyện gì vậy?" Vân Chiến nhìn Nguyệt Ca nên xuất lúc này núi Tử Nguyệt, vẻ mặt hiểu gì cả, còn cả Ngải Thiển trong lòng nữa. Sao bọn họ lại bay lên cùng nhau? phải người ở chân núi, người ở núi sao?

      " sao." Nguyệt Ca hờ hững , lăn xe về phía phòng Ngải Thiển.

      "Bất trắc ngoài ý muốn, đoạn nhạc đệm thôi..." Ngải Thiển cười hì hì, dùng câu để kể lại chuyện xảy ra.

      " à?" Vân Chiến tỏ tin, liếc nhìn hai người.

      "Vâng ạ." Ngải Thiển trả lời rất chắc chắn.

      Vào phòng, nàng liền đứng ngay lên khỏi lòng Nguyệt Ca. Người nàng run lên, áo khoác choàng phía ngoài thuận thế chảy xuống, nhớ rằng Nguyệt Ca chữa thương cho nàng nhưng chưa thay quần áo.

      Nguyệt Ca ngoài ý muốn thấy được mảng lớn làn da mịn màng của nàng. Chuyện này...Thực phải cố ý ăn đậu hũ của nàng. Là do quá gấp chữa thương cho nàng mà quên mất chuyện quần áo.

      Mặt Ngải Thiển tràn đầy thẹn thùng, che hai tay trước người, : "Quần áo của muội ở đâu?"

      "A..." Nguyệt Ca cả kinh, phục hồi tinh thần lại ngay lập tức, giơ tay phủ thêm quần áo cho nàng. Lần này là váy dài màu xanh lá cây làm tôn lên làn da của nàng.

      Ngải Thiển cười hài lòng: "Nguyệt Nguyệt, muội mệt rồi, ngủ trước nhé."
      "Ừ, ngủ ." Nguyệt Ca cười dịu dàng, lăn xe ra khỏi phòng.

      Ngải Thiển vui vẻ khoát tay rồi bò lên giường, trong lòng thoải mái tìm Chu Công chơi cờ.

      Mà Nguyệt Ca vừa ra khỏi phòng bị Vân Chiến hỏi liên tục.

      "Đệ mệt, cần khôi phục tiên khí." Chờ Vân Chiến bùm bùm quăng hết vấn đề ra, Nguyệt Ca chỉ câu, phối hợp bằng sắc mặt tái nhợt.

      Vân Chiến liền im lặng, lẩm bẩm: "Đệ nghỉ ngơi ."

      "Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, ra đại điện.

      Tìm chỗ hẻo lánh bị ai quấy rầy, Nguyệt Ca ngồi xe lăn lẳng lặng suy nghĩ. nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây, đáy lòng bỗng thấy hoang mang, dường như mơ hồ có dự cảm chẳng lành. là tiên, thể có thất tình lục dục. Nhưng sao -- sao có thể có ý nghĩ xấu xa như vậy với nha đầu chứ?

      , chỉ coi nha đầu như đồ đệ, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. cũng phạm sai lầm. hề! Chỉ là vì Ngải Thiển là đồ đệ mà toàn tâm toàn ý muốn nhận nên mới để ý nhiều thêm chút mà thôi. chỉ cảm thấy chơi với nàng rất vui mà thôi. động động dục vọng của người phàm.

      Nguyệt Ca dốc sức ám thị tâm lý của mình. Đợi đến sau đại hội, nha đầu chính thức là đồ đệ của rồi. muốn dạy nàng tiên pháp tốt, cưng chiều nàng tốt. Chỉ nhận đồ đệ mà thôi!


      Chương 049: Đại hội bái sư




      Rốt cuộc chờ tới ngày diễn ra đại hội bái sư. Toàn bộ Tử Nguyệt Môn như bỗng nóng rực lên. Ông mặt trời hiền lành, thời tiết ấm áp, sương mù núi Tử Nguyệt cũng tan chút nhưng vẫn lượn lờ từng vòng.

      Các tiểu môn đồ của Tử Nguyệt Môn bận đến mức khủng khiếp. Họ chuẩn bị các thứ, chăm sóc các thứ đâu vào đấy. Những bậc thang trước cửa đại điện được quét sạch đến mức thấy hạt bụi nào, nhìn rất uy nghiêm và trang nghiêm.

      Người từ các chỗ khác tới Tử Nguyệt Môn sớm đứng đầy ngoài đại điện, nam nữ được chia ra. ràng rằng nữ tử chiếm hơn nửa. Bọn họ mặc bộ trường sam màu trắng đồng nhất, từ xa nhìn lại như là từng đám mây trắng bay.

      Trong đám người chờ bái sư có Ngải Thiển. Lúc này nàng vẫn hưởng thụ thức ăn ngon trong phòng, ăn đến bất diệc nhạc hồ.

      Nguyệt Ca ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn.

      " tới giờ rồi, nên ra thôi." Vân Chiến mạnh mẽ xông tới, , thoáng liếc mắt qua Ngải Thiển liền biết gì: "Muội...Nha đầu kia, lúc này rồi mà còn ăn à?"

      "Ăn cho no, lát nữa còn có việc." Miệng Ngải Thiển nhét đầy đồ ăn, ậm ừ .

      "Muội có việc gì chứ?" Vân Chiến hoang mang. phải là chờ sư đệ khâm điểm làm đệ tử nhập thất sao?

      "Việc làm ăn." Ngải Thiển nuốt thức ăn xuống, đầy đắc ý.

      "Việc làm ăn gì?" Vân Chiến tò mò, kề cái đầu sang, hỏi.

      " ." Ngải Thiển cười thần bí, lau khóe miệng cách tao nhã.

      Nàng đứng dậy, ra phía sau đẩy xe cho Nguyệt Ca.

      Vân Chiến phía sau: " chút , rốt cuộc là việc làm ăn gì?" Theo nha đầu Ngải Thiển kia lăn lộn vài ngày, phát ra càng ngày chơi càng vui, thấy Ngải Thiển có việc làm, cũng nhịn được muốn tham gia vào chân.

      Ngải Thiển phớt lờ . Họ tới đại điện rất nhanh, lên đài cao, Lưu Niên với vẻ mặt lạnh như băng sớm đứng phía bên phải.

      Mọi người dưới đài ngẩng đầu, mặc kệ là nam hay nữ đều nhìn Nguyệt Ca xe lăn đầy kinh diễm. Rốt cuộc, bọn họ gặp được tiên nhân trong mộng!

      Thấy Nguyệt Ca xuất , người trong Tử Nguyệt Môn mặc đồ màu xanh ào ào đứng vào vị trí của mình, cung kính đứng phía ngoài.

      Vì biết ý Nguyệt Ca nên bọn họ có ba quỳ chín lạy gì, hô khẩu hiệu gì mà chỉ hơi khẽ cúi đầu, dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ lòng kính trọng của mình.

      Đến trường hợp nghiêm túc thế này, Vân Chiến cũng thu hồi đứng đắn, đứng phía bên trái Nguyệt Ca. Ba người đứng đầu Tử Nguyệt Môn tới đủ.

      Ngải Thiển đứng sau lưng Nguyệt Ca, bỗng biết mình đứng đâu mới hợp. Có phải là nàng cũng phải đứng ở phía dưới ?

      Dường như nhận ra mâu thuẫn của Ngải Thiển, Nguyệt Ca bỗng khẽ: "Đứng đây là được rồi."

      Ngải Thiển có phương hướng nên tâm trạng liền thả lỏng, nhìn những người đứng ở phía dưới như nhìn đống tiền giấy sáng lóa.

      Mà trong những đồ đệ mặc đồ màu xanh ở vòng ngoài, Tuyền nổi bật như hạc giữa bầy gà, giương ánh mắt ghen ghét về phía Ngải Thiển...

      A Thương bỗng bước lên bậc thang thứ hai, cao giọng với những người đứng ở vòng ngoài: "Đại hội bái sư trăm năm lần của Tử Nguyệt Môn sắp bắt đầu, các vị ngại đường xa mà tới, mấy ngày nay phải chịu khổ rồi. Bây giờ căn cứ vào tư chất của các vị để quyết định xem có thể vào được Tử Nguyệt Môn . cách cụ thể hơn là có thể bái sư phải xem tư chất của các vị cao thấp thế nào."

      A Thương rất thẳng thắn rằng tất cả đều phải dựa vào tư chất.

      Mọi người hiểu , đều rất tự tin rằng tư chất của mình là tốt nhất.

      Sau đó, Nguyệt Ca mở thiên nhãn, nhìn kiếp trước kiếp này của mọi người. Nếu kiếp trước làm chuyện gì thương thiên hại lý đều hợp quy củ, mặc kệ là tư chất của người đó ra sao. Nhưng quan tâm tới việc kiếp trước là ma hay vì ma hay nhất định là làm chuyện xấu.

      Chỉ cần được Nguyệt Ca điểm tên, A Tiên liền bước lên trước khéo léo mời người nọ bước ra khỏi hàng.

      Hàng ngũ được phân chia rất nhanh. Kiếp trước hay kiếp này có vấn đề đều đứng phía bên trái. Tất cả đều được A Tiên cấp cho ít bạc, cầu bọn họ xuống núi.

      Ngải Thiển thấy thế liền vội vã bảo bọn họ dừng lại.

      Tất cả mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu. Đây là muốn làm gì? Tất cả cho rằng Ngải Thiển định mở miệng cầu xin giữ người lại nên đều cảm thấy phức tạp.

      Ngải Thiển chỉ tới trước mặt những nữ tử bị mời , : "Ở đây ta có số bức tranh, các tỷ có muốn ?"

      "Tranh gì?" nữ tử kỳ quái hỏi.

      Ngải Thiển mím môi cười, trực tiếp lấy bức tranh Nguyệt Ca ra, mở ra trước mặt mọi người.

      Chúng nữ tử vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên. Đây là hàng tốt. Nếu có bức tranh của Nguyệt Ca có thể giảm bớt nỗi khổ tương tư của bọn họ rồi.

      "Ta muốn." Chúng nữ tử ào ào cướp lời.

      "Được, ai cũng có. Nhưng đây là do ta cực cực khổ khổ vẽ ra, phải có chút gì đó an ủi chứ." Ngải Thiển cầm bức tranh, với vẻ mặt vô tội.

      "Ta đưa hết bạc cho muội."

      "Còn có ngọc bội này nữa."

      "Ngân phiếu."

      "Vòng ngọc."

      "Trâm vàng."
      ...

      Chúng nữ tử ngoài đưa bạc vừa được cấp cho Ngải Thiển còn lấy hết những thứ có giá trị người ra, chỉ sợ nàng cho tranh.

      Ngải Thiển cảm thấy thỏa mãn, nhận lấy những thứ này, nhét vào túi trong ngực, sau đó mới phát cho mỗi người bức tranh.

      Chúng nữ tử hởi lòng hởi dạ cầm bức tranh như bị làm phép, ra khỏi Tử Nguyệt Môn.

      Tâm trạng Ngải Thiển rất tốt, cầm tiền trở lại phía sau Nguyệt Ca.

      Để lại đám người trợn mắt há hốc miệng mà nhìn.

      Vân Chiến thán phục, Nguyệt Ca cười yếu ớt.

      ...

      Những người còn lại đều được vào Tử Nguyệt Môn. Có khoảng hai mươi người, nửa là nam nửa là nữ.

      Đây là bước đệm đầu tiên. Hai mươi người vui vẻ mở to hai mắt nhìn Nguyệt Ca đầy khó hiểu, tràn đầy mong đợi. Tất cả mọi người vào Tử Nguyệt Môn, ai mà tới vì Nguyệt Ca? Chỉ có mấy nam tử hẳn là như vậy. Chỉ cần có thể học được tiên pháp thượng thừa bái ai làm sư phụ cũng được. Mà phần lớn những nữ tử kia Ngải Thiển từng gặp trước đó. cần phải , mục đích của họ chính là Nguyệt Ca, tiên pháp hay quan trọng với bọn họ. Họ chỉ cần có thể trở thành đồ đệ của Nguyệt Ca, còn có, có được dung mạo trẻ mãi già.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: lựa chọn lẫn nhau

      “Được rồi, các vị đều là người có thể vào Tử Nguyệt Môn. Sau đây chính là chọn lựa lẫn nhau.” A Thương lại cao giọng .

      “Chọn lựa thế nào?” Có người trong đó hoang mang hỏi.

      “Các vị tự chọn sư phụ theo ý mình, sau đó sư phụ viết tên người vừa ý lại. Nếu hai bên khớp với nhau trực tiếp bái sư. Ngoài ra nếu hai bên chọn giống nhau lại chọn lại lần nữa.”A

      Thương nhẫn nại giải thích.

      Mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      A Tien bước lên trước, phát cho mỗi người bộ giấy bút. Mà bên này, ngoài ba huynh đệ môn chủ còn vài đồ đệ của Vân Chiến va Lưu Niên có đủ tư cách nhận đồ đệ. Cho nên bọn họ cũng muốn nhận. Thậm chí ngay cả đồ đệ của đồ đệ bọn ho, tức là đồ tôn cũng có thể thu đồ đệ rồi... Nên mỗi người tự biến ra giấy bút bắt đầu viết đồ đệ vừa ý trong sồ những người được chọn.

      A Thương – đồ đệ của Vân Chiến cũng cần phải thu đồ đệ. đảo mắt qua hai mươi người này rồi cúi đầu bắt đầu viết.

      Nguyệt Ca hề động. Ngải Thiển cũng động...chỉ lẳng lặng nhin' mọi người.

      A Tiên phát giấy bút cho những người tới bái sư kia xong nhìn Ngải Thiển nhất thời liền chần chừ. Trước kia nghe Ngải Thiển muốn bái môn chủ làm sư phụ. Vậy bây giờ có cần phải để Ngải Thiển tham gia lựa chọn ? đứng đó chần chừ. A Thương ngẩng đầu lên, liếc mắt với thấy.

      “A Tiên.” Nguyệt Ca thản nhiên .

      “Ở đây ạ”. a Tiên bước lên ngay lập tức.

      Nghe Nguyệt Ca , mọi người vùi đầu viết tên liền nhao nhao ngẩng đầu, hai mắt tập trung người .

      Nguyệt Ca cười nhợt nhạt, thản nhiên :”Lấy bộ giấy bút lại đây.”

      “Vâng ạ”A Tiên được lệnh, lập tức cung kính dâng giấy bút lên. Nguyệt Ca nhận lấy, đưa ngay cho Ngải Thiển.

      Nàng vươn tay ra nhận, cười nghịch ngợm, hiểu ý mà đặt bút.

      Những người khác nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt giống nhau. Nam tử tới bái sư thấy Ngải Thiển nhhu7 thế đáng , bày ra vẻ rất coi trọng, nhất thời trong lòng nổi lên tâm tư. Mà những nữ tử kia nhìn Ngải Thiển, nhớ tới lời đồn trước kia, cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng lẽ bọn họ thực có chút hy vọng nào?

      Vân Chiến cười cười. Bây giờ còn bài xích chuyện Nguyệt Ca thu Ngải Thiển làm đồ đệ nữa. Mặt Lưu Niên vẫn có biểu cảm gì như cũ.

      Chỉ viết cái tên thôi nên mọi người thu bút rất nhanh.

      A Tiên thu hết danh sách lại, so sánh từng tờ , ra từng cái tên.

      Kết quả, A Thương chọn Vương Thiệu, Vương Thiệu chọn A Thương, Trương Ộ chọn Lưu Niên, Lưu Niên chọn Trương Lộ. Vậy là hai đôi này lập tức bái sư thu đồ đệ, chỉ hành lễ mà bái lạy chính thức. Tự nhiên Nguyệt Ca và Ngải Thiển cũng chọn nhau nên dĩ nhiên thành đôi thầy trò.

      Đa phần những người khác đều chọn Nguyệt Ca nhưng chỉ chọn Ngải Thiển.

      Những nữ tử kia, tức giận bất bình nhưng cũng đành chịu.

      Ngải Thiển xuống điện, quỳ xuống đất theo quy cũ, nhận lấy trà nóng A Tiên chuẩn bị sẵn.

      “Sư phụ ở xin nhận lạy của đồ nhi.” Hai tay Ngải Thiện nâng lên, dâng trà nóng.

      Nguyệt Ca vươn tay, cách nhận lấy chén trà, mỉm cười rồi ngửa đầu uống cạn.

      A Thương đưa tay nhận lấy cái chén rỗng.

      “Đứng lên , sau này con chính là đồ đệ duy nhất của Nguyệt Ca ta. Ta nhất định bảo vệ con.” Nguyệt Ca thanh thanh đạm đạm , ngữ khí rất , rất nhu hòa!

      Ngải thiển nghe những lời nhu lời hứa này, cũng kinh hãi mà trợn mắt há mồm, tâm trạng trào dâng tựa như từng....Lâu lâu trước kia nàng từng nghe những lời này. Cảm giác quen thuộc như vậy, chấn động quen thuộc như vậy.

      “Sao vậy?” Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển hiểu sao nơi đáy lòng cũng hơi mâu thuẫn. Coi như Ngải Thiển chính thức trở thành đồ đệ của rồi. nên cui vẻ nhưng sao lại thấy có phần đơn, dường như chính bày cái bẫy cho mình, cái bẫy sập rất nhiều lần mà thoát ra được
      Last edited by a moderator: 14/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 051: Lưu Lưu sư bá



      " sao ạ." Ngải Thiển lấy lại tinh thần, đứng lên, bàn tay trong tay áo run rẩy.

      "Lại đây nào." Nguyệt Ca cũng thu hồi suy nghĩ, vẫy tay, mỉm cười với Ngải Thiển. Bộ dáng thanh nhã trong gian tiên khí lượn lờ càng trở nên mông lung hơn.

      Ngải Thiển vui vẻ chạy đến bên cạnh Nguyệt Ca, cười như con cún , mềm mại gọi: "Nguyệt Nguyệt sư phụ..." bái sư nên nàng cũng sửa miệng ngay lập tức, hoàn toàn thèm để ý đến những cặp mắt ghen tỵ nhìn nàng như muốn lăng trì ở phía dưới.

      Ngược lại Nguyệt Ca tiếp nhận rất tự nhiên, vẻ mặt càng thêm nhu hòa.

      "Gọi như vậy tệ." Vân Chiến đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

      Ngải Thiển lập tức quay sang nhìn Vân Chiến, cười ngọt ngào, : "Vậy huynh muốn muội gọi là Vân Vân sư bá ?"

      "...Gọi ta là sư bá là được rồi." Vân Chiến vội vàng xua tay, vẻ mặt đầy sợ hãi. Vân Vân...Mẹ ơi, da gà toàn thân nổi lên đây này.

      "Như vậy sao được? phải huynh như thế rất tốt à?" Mặt Ngải Thiển đầy vô tội, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Vân Chiến.

      Vân Chiến giật mình: "Đó là tam sư đệ mà."

      "Muội cho rằng cũng giống nhau thôi." Ngải Thiển tủi thân : "Vân Vân sư bá..."

      đợi Vân Chiến kịp phản bác, Ngải Thiển lại quay sang phía Lưu Niên từ đầu tới cuối hề có biểu tình dư thừa nào, đáy mắt thoáng qua tia chơi xấu: "Lưu Lưu sư bá..."

      Bịch, Lưu Niên mặt biểu tình đánh lên cây cột bên cạnh. để ý tới vết thương tay mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Ngải Thiển.

      Nhưng nàng có thể nhìn thấy rất ràng rằng khóe môi Lưu Niên giật giật.

      Mà Vân Chiến cũng quên mình bị gọi thành ra thế nào, ôm bụng cười như điên. Lưu Niên luôn luôn lạnh như băng bị gọi là Lưu Lưu...khà khà...khà khà...

      Mọi người phía dưới tiến hành nghi thức bái sư rất nghiêm túc nghe thấy tiếng cười điên cuồng, đều tập trung nhìn Vân Chiến bằng ánh mắt kỳ lạ.

      Vân Chiến biết mình mất hình tượng nhưng khống chế nổi tiếng cười của mình, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

      Tiếng cười trong trẻo xuyên qua tầng sương mù, bay thẳng lên trời cao.

      Nguyệt Ca bật cười, lắc đầu, nhìn Ngải Thiển đầy cưng chiều nhưng gì cả.

      Ngải Thiển lén lút quay sang cười với Nguyệt Ca rồi lập tức tiến lên bước, nhìn Vân Chiến cười cách nghiêm túc, : "Vân Vân sư bá, dây thần kinh cười của người có vấn đề ạ? Nếu để con xem cho người nhé? lấy tiền đâu..."

      "Cái gì...Cái gì?" Vân Chiến vừa hít khí vừa cảm thấy kỳ quái, hỏi.

      "Aiz." Ngải Thiển bày ra vẻ mặt đáng tiếc.

      "Cái gì..." Vân Chiến còn muốn hỏi.

      " xin lỗi, ta tới chậm." giọng cắt ngang lời Vân Chiến chưa kịp ra.

      Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra tiếng .

      Ngải Thiển vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức. Sao lại là !

      Hiên Viên Hoặc mặc cẩm bào màu lam, tóc búi gọn đầu, vẻ mặt đầy áy náy đứng sau mọi người, khuôn mặt tuấn mỹ có thêm chút mệt mỏi.

      "Sao huynh lại tới đây?" Ngải Thiển ràng dám tin. Nhớ lại ngày đó, nếu phải Nguyệt Nguyệt xuất kịp thời mình hương tiêu ngọc vẫn dưới tay người này rồi. Người này biến thái. Sao có thể chỉ chớp mắt liền biến thành ác ma giết người chớp mắt như thế chứ? Hôm nay xuất ở đây, mặt đầy nhân khí tựa như người ngày hôm đó lòng muốn đẩy mình vào chỗ chết chỉ là ảo giác của mình vậy.

      " nương..." Hiển nhiên Hiên Viên Hoặc cũng nhìn thấy Ngải Thiển, cảm nhận được hoang mang và địch ý của nàng với . Nhưng vẫn chào hỏi cách lễ phép, : " ra nương thực là người trong Tử Nguyệt Môn. Ngày ấy đúng là thất lễ rồi."

      Chỉ là thất lễ? Ngải Thiển hừ lạnh tiếng. Thất lễ muốn lấy mạng người? Vậy lúc bùng nổ muốn gì?

      xuất của Hiên Viên Hoặc thành công ngăn chặn tiếng cười của Vân Chiến.

      Vân Chiến hít sâu cái, đứng thẳng người lên nhìn Hiên Viên Hoặc, : "Sao bây giờ Hiên Viên công tử mới tới?"

      " đường gặp chút chuyện ngoài ý muốn." Hiên Viên Hoặc cười xấu hổ, giải thích mập mờ .

      "Chuyện ngoài ý muốn gì?" Vân Chiến truy hỏi kỹ càng việc, dáng vẻ hỏi bỏ qua.

      Ngải Thiển cười lạnh. Để xem huynh ăn thế nào. Giết người thành, bị Nguyệt Nguyệt đánh bất tỉnh sao? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Ca thấy tức giận mơ hồ nơi đáy mắt . Là tiểu tử này làm hại nha đầu bị thương.

      Mặt Hiên Viên Hoặc đầy hiểu: "Môn chủ..." ngốc nên đương nhiên có thể cảm thấy ràng rằng hai người rất bất mãn với . Nhưng biết mình đắc tội bọn họ chỗ nào.


      Chương 052: Nhân cách phân liệt



      "Hiên Viên công tử tới Tử Nguyệt Môn là vì chuyện gì?" Toàn thân Nguyệt Ca thanh nhã, thản nhiên hỏi.

      "Huynh ấy tới bái sư." Vân Chiến cướp lời.

      Ngải Thiển nghiêng đầu nhìn Vân Chiến, liếc cái. Hai người biết nhau?

      "Đúng. Ta tới để bái sư." Hiên Viên Hoặc cung kính trả lời, khép hờ mắt. Dù là ai nhìn cũng cảm thấy thái độ này khiêm tốn.

      Nguyệt Ca gì. Nam tử này có phúc, đời đời sinh ra trong nhà đế vương, nhưng cả đời... có biến động.

      tay Ngải Thiển chống cằm, mực chuyên tâm đánh giá Hiên Viên Hoặc, thế nào cũng cảm thấy có chỗ nào đó đúng.

      "Đến đây là tốt rồi." Vân Chiến vuốt cằm, nhìn Hiên Viên Hoặc đầy hài lòng.

      "Cám ơn chấp ." Hiên Viên Hoặc chắp tay thi lễ đầy lễ phép với Vân Chiến.

      "Mau lại đây." Vân Chiến vẫy tay rất nhiệt tình với Hiên Viên Hoặc, ngay cả Lưu Niên cũng thả lỏng sắc mặt chút.

      Hiên Viên Hoặc chần chừ chút rồi về phía trước.

      Ngải Thiển nhìn bằng ánh mắt đề phòng, trong lòng rối rắm lúc lâu rồi mới hỏi ra miệng: "Huynh nhớ..."

      "Nhớ gì chứ?" Mặt Hiên Viên Hoặc đầy hiểu.

      "Chẳng phải lúc trước huynh muốn giết muội sao?" Mặt Ngải Thiển cũng đầy khó hiểu. Là nhớ hay giả vờ? Chẳng lẽ bị Nguyệt Nguyệt đánh mất trí luôn rồi?

      "Trước đây ta muốn giết muội?" Sắc mặt Hiên Viên Hoặc đột nhiên thay đổi, giữa màu xanh pha thêm chút tím rất khó coi.

      "Huynh muốn giết muội mà còn biết?" Ngải Thiển càng ngày càng cảm thấy hợp lý, trong lòng nghĩ tới khả năng.

      "Ta biết." Hiên Viên Hoặc vô tội . Nét mặt giống như dối.

      "Có phải huynh là..." Ngải Thiển chần chừ, về phía trước, đảo vài vòng quanh người đánh giá.

      "Có phải cái gì?" Hiên Viên Hoặc quay sang, rũ mắt nhìn Ngải Thiển.

      Nàng ngẩng cao đầu, rất nghiêm túc: "Có phải nhân cách của huynh bị phân liệt ? Có phải thường làm vài chuyện rồi sau đó nhớ gì cả ?"
      Hiên Viên Hoặc nhướng mày, cố gắng nhớ lại, lập tức thong thả : "Ta cũng biết." Cẩn thận nghĩ lại dường như đúng là có hơi khác thường. Có đôi khi biết xảy ra chuyện gì mà những người hầu đều nhìn với vẻ mặt sợ hãi như thể ma quỷ quái gì vậy. Vậy xem ra, phản ứng của những người đó và thái độ thù địch của Ngải Thiển với là giống nhau. Chẳng lẽ bản thân có bệnh tiện ra? Hay là bị ma quỷ ám rồi? Nghĩ như vậy, Hiên Viên Hoặc vẫn thẳng thắn với Ngải Thiển.

      Ngải Thiển nghe Hiên Viên Hoặc kể xong, chống cằm trầm ngâm lát rồi với : "Muội nghĩ huynh đúng là nhân cách phân liệt. Chính là huynh có hai tính cách, , phải là huynh có hai linh hồn. thế chính xác hơn chút."

      Hiên Viên Hoặc vẫn mờ mịt nhìn Ngải Thiển.

      Nàng dừng chút rồi thay đổi cách : "Ý là bình thường huynh có thể đều dùng bộ mặt này với người đời, nhưng thỉnh thoảng linh hồn kia trong thân thể huynh xuất , khống chế huynh khiến huynh làm vài việc. Mà sau khi huynh tỉnh táo lại nhớ rằng có linh hồn khác làm ra những chuyện đó."

      Hiên Viên Hoặc nghe mà trợn mắt há hốc miệng. Kể cả những người xung quanh cũng mặt đầy ngạc nhiên. Bị linh hồn khác chiếm giữ thân thể? Cảm giác này là thế nào?

      Ba người Nguyệt Ca ngược lại lại lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhìn Ngải Thiển đầy tán dương.

      Hiên Viên Hoặc kinh ngạc hỏi: "Những lời muội đều là à?"

      "Hẳn là sai, nếu huynh láo." Ngải Thiển gật đầu, cười ngọt ngào với Hiên Viên Hoặc.

      "Vậy phải làm sao? Vừa rồi muội ta giết muội, chẳng lẽ cũng là do linh hồn khác của ta tác quái?" nghĩ tới khả năng này, nhất thời liền bị dọa sợ.

      "Đúng." Ngải Thiển cúi đầu nhớ lại.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 053: Lại người nữa đến


      "Vậy phải làm sao?" Hiên Viên Hoặc vội vàng hỏi. Nếu linh hồn kia của phạm vào tội nghiệt gì chẳng phải người gánh hậu quả là sao? chẳng biết gì cả. Rốt cuộc linh hồn kia của ra sao? Là ác ma ư? Theo cách của Ngải Thiển, linh hồn kia của dường như tốt cho lắm.

      "Chỉ có thể nghĩ cách áp chế , khiến xuất ít nhất có thể." Ngải Thiển vuốt cằm, vẻ mặt đầy suy nghĩ sâu xa.

      "Phải làm sao?"

      "Chưa nghĩ ra." Ngải Thiển buông tay, vẻ mặt vô tội.

      muốn trợn trắng mắt nhưng vì hình tượng của mình nên Hiên Viên Hoặc nhịn xuống. Đáy lòng biết nên gì. Đây có tính là lời vô ích ?

      Nguyệt Ca bỗng mở miệng, thanh nhã : "Hiên Viên công tử bước tới vài bước được ?"

      Hiên Viên Hoặc vừa được vừa bước lên vài bước theo lời Nguyệt Ca.

      Mọi người nghi hoặc nhìn Nguyệt Ca.

      Nhưng chỉ thản nhiên khoát tay, luồng ánh sáng trắng bay về phía Hiên Viên Hoặc tựa như đóa hoa lê nở rộ.

      Mọi người chỉ thấy Hiên Viên Hoặc bị ánh sáng trắng hình hoa lê bao bọc, trong nhất thời nhúc nhích.

      Vân Chiến hết sức căng thẳng, nhìn chằm chằm. Tiểu tử này rất có tuệ căn tu tiên. muốn mất đồ đệ tâm đắc như thế.

      Thần kinh Ngải Thiển căng thẳng, nhìn Nguyệt Ca. Sao nàng lại quên mất tiên pháp của Nguyệt Nguyệt có thể tính là toàn năng. Còn có cái gì Nguyệt Nguyệt thể làm được đâu?

      Quả nhiên bao lâu sau ánh sáng người Hiên Viên Hoặc biến mất. cũng trợn to hai mắt mà nhìn Nguyệt Ca nhưng có thay đổi gì.

      "Được chưa?" Ngải Thiển nhịn được, hỏi.

      "Được rồi." Nguyệt Ca cười , : "Linh hồn trong cơ thể huynh ấy bị phong bế, xuất nữa."

      A! Ngải Thiển kinh hãi trừng lớn mắt, " linh hồn khác trong cơ thể huynh ấy?" Nàng còn tưởng là hai nhân cách cơ.

      "Ừm." Nguyệt Ca bật cười. Nha đầu này làm sao vậy? Chẳng phải vừa rồi nàng trong cơ thể Hiên Viên Hoặc có linh hồn khác sao? Sao bây giờ lại có vẻ mặt thể tin được như thế này?

      "Đa tạ môn chủ." Hiên Viên Hoặc chắp tay, lời cảm ơn.

      Nguyệt Ca cũng chỉ hướng ánh mắt về phương xa, trả lời Hiên Viên Hoặc.

      "Ở đây đúng là náo nhiệt." giọng tà mị đột ngột vang lên.

      Lại có chuyện bất ngờ. Mọi người dời mắt về phía sau. nam tử mặc trường bào màu đỏ viền vàng ngọc thụ lâm phong đứng bãi đất trống. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai, mũi thẳng tắp, ngũ quan sâu sắc. Gương mặt tuấn mỹ giống Hiên Viên Hoặc bảy phần. Nhưng mi tâm có thêm nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ hình giọt lệ khiến cả người tăng thêm vài phần nghiệt. cầm cái quạt bằng ngọc, khóe miệng hơi cong lên, hoàn toàn đúng với câu cười như cười.

      Ngải Thiển nhìn nam tử giống Hiên Viên Hoặc này chằm chằm để đánh giá. Bộ dáng giống Hiên Viên Hoặc nhưng khí chất khác hoàn toàn khiến người ta có cảm giác nghiệt nhưng lại cảm nhận được tà khí, giống Tàn Diên toàn thân tràn đầy khí tức bóng tối.

      "Đệ cũng tới rồi?" Hiên Viên Hoặc thấy nam tử nở nụ cười, ràng rất quen, còn hoan nghênh.

      "Ừm." Nam tử nhàng bước về phía Hiên Viên Hoặc.

      "Chẳng lẽ Hiên Viên công tử cũng muốn vào Tử Nguyệt Môn?" Vân Chiến nhìn nam tử bằng ánh mắt kỳ lạ.

      Quả nhiên cũng họ Hiên Viên. Ngải Thiển cười đắc ý. Nàng đoán ra ngay bọn họ có liên quan tới họ Hiên Viên mà.

      "." Nam tử cười , tiêu sái gấp quạt ngọc lại: "Ta tới xem náo nhiệt."

      "Huynh là gì của Hiên Viên Hoặc?" Ngải Thiển tò mò, hỏi thành lời.

      "Hiên Viên Hoặc?" Nam tử giật mình, nhìn Hiên Viên Hoặc cách kỳ lạ, liếc cái rồi thu hồi tầm mắt, cười với Ngải Thiển: " nương thấy thế nào?" Mặt đầy vô hại nhưng lại ngầm đánh giá Ngải Thiển. Xem ra tuổi nương này còn , được xem là đại mỹ nữ nhưng thanh lệ động lòng người, nhất là đôi mắt đẹp lộ ra nét giảo hoạt kia, lại còn linh khí đầy mình. Chẳng lẽ là tu tiên?

      Chương 055: thể kiêm được (kiêm tức là làm nhiều việc lúc)


      "Tên là Ngọc, tự là Giác, phong hào là Tiêu Dao vương gia." Hiên Viên Ngọc thẳng thắn báo tên của mình.

      "Hiên Viên Ngọc..." Ngải Thiển cúi đầu. Ngọc...Nàng nghĩ tới ngọc .

      " sai. Tên này rất dễ nghe nhỉ? nương cứ gọi thẳng bổn vương là Ngọc là được rồi. Xin hỏi phương danh của nương là gì?" Hiên Viên Ngọc phe phẩy quạt ngọc hết sức tiêu sái.

      Hiên Viên Hoặc nghe mà trợn mắt há hốc miệng, khuôn mặt tuấn mỹ hơn đờ ra. Hoàng đệ vừa gì? Để Ngải Thiển gọi thẳng tên của đệ ấy? Vậy mà đệ ấy lại cho Ngải Thiển đặc quyền này. Chẳng lẽ hoàng đệ nhìn trúng Ngải Thiển rồi?

      "Ngải Thiển." Nàng cũng thẳng thắn ra tên mình. Nhưng nàng gọi là Ngọc đâu, ghê tởm chết. Nàng quen thuộc với thế à? là, bày đặt quen thân gì chứ.

      "Bây giờ là đại hội bái sư, hai vị công tử có chuyện gì đợi tới lúc đại hội hết thúc được ?" Nguyệt Ca duyển chuyển cắt ngang, vẻ mặt bình tĩnh. Hai người này là người cao quý nhất, hai giới nhân - tiên luôn hòa bình, vả lại trách nhiệm của tiên chính là bảo vệ nhân gian bình an nên tự nhiên đối đãi với họ lễ độ có thừa.

      "Được." Hiên Viên Ngọc dị nghị gì, tiêu sái tới bên cạnh, nhìn Ngải Thiển chớp mắt.

      Hiên Viên Hoặc chần chừ : "Ta cũng muốn bái sư."

      Vân Chiến gật đầu. còn chờ thu người này làm đồ đệ đây.

      Nguyệt Ca nhanh chậm: "Công tử thân là đế vương của nhân gian, há có thể vào tiên môn của ta?"

      "Sao lại thể?" Hiên Viên Hoặc hỏi lại.

      "Tu tiên là phải cắt đứt toàn bộ trần duyên với nhân gian. Công tử chuẩn bị làm tốt việc này chưa?" Nguyệt Ca thanh nhã hỏi, bộ áo trắng hơi di chuyển, tiên cốt đầy người.

      "Việc này..." Hiên Viên Hoặc xấu hổ nhìn Nguyệt Ca. chỉ vào Tử Nguyệt Môn bái sư mình, mang theo thị vệ nào, quyết tâm tuy lớn nhưng định buông bỏ vị trí đế vương ở nhân gian.

      "Môn chủ có thể nể mặt chút, châm chước vài phần được ? Hoàng huynh ta thân là hoàng đế của Đông Hiên Viên, luôn cần chính dân, đến học tiên thuật cũng là vì Đông Hiên Viên. Môn chủ thành thần tiên, sao thành toàn cho phần tâm ý này của hoàng huynh ta?" Hiên Viên Ngọc có tình có lý.

      Nếu Nguyệt Ca đồng ý đúng là có vẻ hiểu nhân tình thế thái.

      Nhưng Nguyệt Ca vội vàng, vẫn ôn nhã : "Công tử có tâm muốn bảo vệ bách tính, bản tôn có thể hiểu được. Nhưng tiên có tiên quy, sao có thể tùy ý phá vỡ quy củ được? Nếu sau này người phàm đều lấy lý do này để đến đây tu tiên nhưng dứt trần duyên. Vậy môn quy của tiên môn ta ở đâu?"

      "Môn chủ dùng suy nghĩ của dân thường để so với hoàng huynh ta ư?" Hiên Viên Ngọc hỏi vặn lại.

      Hiên Viên Hoặc thấy Hiên Viên Ngọc hơi nặng, định mở miệng ngăn lại.

      Nguyệt Ca lại : "Trong mắt tiên môn, chúng sinh bình đẳng, ai tôn (quý) ai ti (tiện)."

      Hiên Viên từ chối cho ý cười mà chỉ cười, vẻ mặt đầy khinh thường với những lời này. Chu sa nơi đầu lông mày càng đỏ hơn, thêm vẻ nghiệt khiến Ngải Thiển nhìn mà kinh thán thôi.

      "Môn chủ đừng trách. Hoàng đệ luôn chuyện hơi lỗ mãng như thế. Môn chủ..." Hiên Viên Hoặc sốt ruột giải thích.

      Vân Chiến mở miệng ngắt lời Hiên Viên Hoặc: "Nhị vị công tử đừng nhiều lời nữa. Trước đây là bổn tọa sơ sót, long chỉ nhìn tới chuyện công tử có tuệ căn tu tiên mà quên mất tiên quy, may có sư đệ nhắc nhở. Mời nhị vị công tử về . Nếu cắt đứt mọi chuyện phàm trần nơi nhân gian hãy trở lại Tử Nguyệt Môn, bổn tọa có thể phá lệ mà thu làm đồ đệ."

      "Việc này..." Đáy lòng Hiên Viên Hoặc rối rắm. Nhất định phải buông bỏ sao? luyến tiếc địa vị tôn quý nhất nhân gian kia, cũng muốn trường sinh bất lão. Vì sao thể vẹn cả đôi đường? phải lựa chọn thế nào đây?

      "Chuyện bái sư chúng ta có thể thương lượng lại. Môn chủ vẫn nên tiến hành đại hội bái sư ." Hiên Viên Ngọc hất cằm về phía những người chờ bái sư, nhắc nhở.

      Nhưng biết rằng những người đó vừa nghe liền trợn mắt há hốc miệng, sớm quên việc chính của mình.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 056: Có mục đích khác


      Mắt phượng của Nguyệt Ca đảo qua, khóe môi mỉm cười: "Tiếp tục."

      Hiên Viên Hoặc do dự chút rồi lùi sang cạnh Hiên Viên Ngọc. Nghi thức được tiếp tục trong trầm mặc.

      Đôi đồng tử đen nhánh của Ngải Thiển xoay vòng ngừng, thầm tính toán trong lòng.

      Tới lúc đại hội kết thúc, đôi má lúm đồng tiền nho nơi má Ngải Thiển lập tức mở ra.

      Hai mươi đồ đệ mới nhập môn được A Thương và A Tiên dẫn theo, sắp xếp các việc sau đó.

      Bỗng chốc tiền điện liền trống trải, chỉ còn lại Ngải Thiển và vài nhân vật quan trọng.

      Nguyệt Ca ngước khuôn mặt tuấn tú gợn sóng về phía Ngải Thiển, đáy mắt chứa cưng chiều mờ mờ dễ phát ra.

      Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Ngải Thiển có chủ ý gì.

      "Bây giờ có người ngoài, môn chủ có thể bằng lòng thu đồ đệ chưa?" Hiên Viên ngọc cười tà, tới phía đối diện, chu sa giữa lông mày càng đỏ tươi ướt át hơn.

      Ngải Thiển vì sao nó càng ngày càng đỏ. Nàng ngừng liếc về phía Hiên Viên Ngọc thấy ý lạnh nơi khóe môi . Linh quang chợt lóe lên trong đầu, lúc này nàng mới hiểu được ra là nó có liên quan tới cảm xúc. Hiên Viên Ngọc càng tức giận chu sa hình giọt lệ càng đỏ.

      "Chuyện thu đồ đệ có liên quan gì tới những người khác?" Vân Chiến nhướng mày, hoang mang nhìn Hiên Viên Ngọc, cũng thuận tiện biến ra cái ghế mây, ngồi xuống.

      "Tự nhiên có liên quan." Hiên Viên Ngọc nhếch môi cười, mở cây quạt ra, tiếp: "Có người khác bất tiện. Bây giờ tốt rồi." dừng lại chút rồi tiếp: " ra hoàng huynh ta cũng cố chấp với hình thức bái sư. Chỉ cần có thể tu được tiên pháp, có bái sư hay quan trọng."

      "Huynh nghĩ rằng tiên pháp của Tử Nguyệt Môn ta dễ học vậy sao?" Vân Chiến khó chịu, cảm giác được cao cao tại thượng trong lời của Hiên Viên Ngọc.

      "Vương gia cho rằng dễ dàng mà." Ngải Thiển ngọt ngào châm ngòi thổi gió.

      "Hừ, cũng phải xem Tử Nguyệt Môn ta có bằng lòng hay ." Vân Chiến phẩy tay cái mạnh.

      Hiên Viên Ngọc cười như cười, liếc xéo Ngải Thiển rồi mới với Vân Chiến: "Chính là bởi vì cảm thấy dễ dàng nên mới đứng đây khẩn cầu các vị tiên trưởng."

      "Chúng ta thu đồ đệ cũng tuyệt truyền tiên pháp cho người ngoài." Vân Chiến quả quyết . Tuy người tài nhưng cũng có nguyên tắc của mình, tuyệt quan tâm tới Tử Nguyệt Môn, cũng tuyệt khiến tam sư đệ khó xử.

      "Vì sao?" Hiên Viên Hoặc hồi hộp. Thân phận đế vương của nhân gian của cũng thể khiến bọn họ phá lệ ư?

      "Tiên có tiên quy." Nguyệt Ca mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nhưng có đường thương lượng.

      Bỗng Ngải Thiển nhảy tới trước mặt Hiên Viên Hoặc, ngẩng đầu nhìn mặt , rất chăm chú hỏi: "Huynh là vì an bình của nhân gian hay là vì trường sinh bất lão?"

      "Đương nhiên là vì ban bình của nhân gian." Hiên Viên Hoặc lớn tiếp đáp, ánh mắt hơi né tránh.

      Ngải Thiển hiểu , cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chỉ mình huynh có tiên pháp có tác dụng gì? chỉ có cách là học tiên pháp này đâu. Có thể có cách tốt hơn mà. Tiên pháp cũng thể học thành trong thời gian ngắn được."

      "Ngải nương cho rằng còn có cách nào hay hơn?" Hiên Viên Ngọc chầm chậm phe phẩy quạt ngọc, phong lưu vô cùng.

      "Việc này á hả..." Nhãn châu của Ngải Thiển chuyển động, ý cười càng hơn: "Biết tình hình mới có thể phân tích cụ thể được. Nhưng ta tin càng nhiều người sức càng mạnh."

      "Nhiều người sức càng mạnh?" Hiên Viên Ngọc nhíu mày, hứng thú trong lời rất đậm.

      "Sau khi trẫm mạnh hơn lãnh đạo bách tính trở nên mạnh mẽ hơn." Hiên Viên Hoặc nắm chắc thời gian, tỏ thái độ.

      "Chắc ?" Ngải Thiển hỏi vặn lại.

      "Chắc." Hiên Viên Hoặc cắn môi dưới mạnh, trả lời.

      Chương 057: Bị tập kích lần nữa


      "À, ta nghe chỉ tiên pháp bình thường cũng cần phải mất mười hai năm. Hoàng thượng ngài...có ?" Đôi mắt Ngải Thiển phát sáng rạng rỡ, chút để ý.

      Hiên Viên Hoặc nghe mà chấn động cả người. phải ở núi Tử Nguyệt trong thời gian dài như vậy sao? Vậy Đông Hiên Viên sao? Vài chục năm sau, trong tay còn có thực quyền ở Đông Hiên Viên ?

      Môi Ngải Thiển cong lên, tính trước được phản ứng của Hiên Viên Hoặc.

      "Miệng nương khéo." Hiên Viên Ngọc phe phẩy quạt, thân hình chợt lóe lên, áp sát vào người Ngải Thiển.

      Nàng còn chưa kịp cảm thấy áp bách Hiên Viên Ngọc bị cỗ sức mạnh vô hình đẩy lui hai trượng.

      Hiên Viên Ngọc vận lực đững vững, nhìn lên điện. Đôi mắt sáng ngời của Nguyệt Ca nhìn . ra là Nguyệt đại môn chủ chủ động ra tay. Hiên Viên Ngọc nhếch môi nở nụ cười kỳ lạ, vài phần tà mị, vài phần mỉa mai. chỉ là người phàm, sao có thể đấu với người đứng đầu trong tiên giới được?

      "Trẫm quan tâm mất bao lâu. Dù là trăm năm, vài trăm năm trẫm cũng nhất định phải học." Hiên Viên Hoặc cân nhắc lát rồi ra quyết định.

      Ngải Thiển chú ý tới đoạn nhạc đệm nho giữa Nguyệt Ca và Hiên Viên Ngọc, nghe xong lời của Hiên Viên Hoặc liền gì nữa.

      Vân Chiến nhìn Ngải Thiển, : "Tuy tiên giới có trách nhiệm với nhân giới nhưng nhân - tiên hai giới ảnh hưởng gì tới nhau. Đế vương của nhân giới thể vào tiên môn được."

      đến mức này nên Hiên Viên Hoặc biết phải lại như thế nào nữa, đành dùng ánh mắt cầu giúp đỡ với Hiên Viên Ngọc. Bào đệ này của từ trước tới nay thông minh vô cùng, may ra đệ ấy có thể đối phó được.

      Hiên Viên Ngọc nhận ánh mắt của hoàng huynh nhưng chỉ cười tà tà, đôi mắt đào hoa tiếp tục nhìn Nguyệt Ca.

      đợi Hiên Viên Ngọc mở miệng, Nguyệt Ca đột nhiên cả người cả ghế lóe lên, bóng dáng trắng như tuyết biến mất thấy như sao băng.

      "Sư đệ, chờ chút." Hai người Vân Chiến và Lưu Niên huyền đen theo sát sau đó, chỉ chớp mắt thấy.

      Làn sương trắng trở nên đậm hơn, theo sau đó là đám mây đen rất nặng cuồn cuộn bay tới từ phía đông khiến làn sương trắng tan . Bóng tối u ám khiến người ta ngạt thở.

      Ngải Thiển biết mùi khủng bố này. Là Tàn Diên tới. lúc biết phải làm sao bóng dáng trắng như tuyết của Nguyệt Ca hối hả cắt qua đám mây đen mà tới.

      " sao." Chỉ câu đơn giản khiến trái tim căng thẳng của Ngải Thiển thả lỏng.

      Nàng lộ ra má lúm đồng tiền say lòng người, cười ngọt ngào: "Ừm, con bảo vệ tốt bản thân mình, sợ."

      "Có chuyện gì vậy?" Hiên Viên Hoặc vẫn đứng tại chỗ, trong giọng lộ ra chút căng thẳng, lại thêm chút hưng phấn và mong đợi.

      Nguyệt Ca nhìn huynh đệ Hiên Viên, liếc mắt cái, bỗng giương tay lên, liền bao hai người vào vòng bảo vệ.

      Hiên Viên Ngọc cúi đầu nhìn ánh sáng trắng bao quanh mình, cười châm biếm: "Nguyệt môn chủ, đại ân này Giác quên."

      Lúc này ở đằng trước mơ hồ có tiếng tiểu ma quái của Ma giới rống lên, còn kèm theo tiếng gầm thét của Vân Chiến.

      Nguyệt Ca hờ hững liếc Hiên Viên Ngọc, cảm xúc dao động, bảo vệ Ngải Thiển tốt rồi lắc mình biến mất.

      Ngải Thiển chu môi đầy bất mãn. Nàng có tiên cốt, cũng có thể hỗ trợ mà. Sao lại che chở như thể nàng là đồ bỏ thế? thích! Nhưng thấy hai người Hiên Viên Ngọc cũng thể làm gì, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nên tâm trạng nàng cũng cân bằng hơn.

      Phía trước, trúc xanh dày đặc bao quanh, hơn trăm tên tiểu ma tóc đen bù xù hình dạng kỳ dị bao vây lấy ba người Nguyệt Ca. Nhưng thấy bóng dáng Tàn Diên trong đó.

      " đám tới Tử Nguyệt Môn giương oai." Vân Chiến hừ lạnh tiếng, bảo kiếm hàng ma dài ba thước trong tay bổ xuống , vài con ma liền hóa thành tro bụi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :