1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Điền Văn Man Thê - Trạch Trạch Nhân Sinh (Update C112/173)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 28: Gặp “chó” ngoài cửa hiệu cầm đồ[​IMG]

      Edit: Van san
      Beta: Lyan

      “Tiểu ca, sao ngươi lại ở đây?” Tiểu nương thấy Bạch Tiểu Mễ bẩn thỉu dơ dáy, ghét bỏ, ngược lại có chút tò mò hỏi.

      “Vốn là ta và người nhà ngang qua nơi này, ai biết lại gặp phải cường đạo, người nhà vì cứu ta, chặn đường cường đạo để ta chạy trước!” Lý Mặc Nhiên đừng tức giận nhé, bản nương cố ý xấu ngươi đâu.

      “Lại là cường đạo, quá đáng, ca ca lần này......” Tiểu nương chưa kịp hết, bị thiếu niên bên cạnh kéo lại.

      biết vị tiểu công tử này có tính toán gì ?” Thiếu niên kia thản nhiên hỏi, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ đổi, nhưng sâu trong đáy mắt có phần tìm tòi xem xét.

      Tiểu muội tuy ràng tình huống, nhưng biết, vùng này chỉ có Hắc Phong trại là thổ phỉ, tuy rằng số lần cướp bóc tương đối nhiều, nhưng chưa từng đả thương người, khi như vậy, người nhà thiếu niên trước mắt này chạy đâu? Nếu người Hắc Phong trại thực giết người nhà , như vậy nhất định phải có nguyên nhân, mà nguyên nhân ở đây là gì?

      Bạch Tiểu Mễ đương nhiên biết rằng lý do mình bịa ra làm cho người ta hoài nghi, lại càng biết đối phương có hiểu biết về Hắc Phong trại như thế, nếu nàng biết chắc chắn soạn ra câu chuyện về thân thế mình như vậy.

      “Ta cũng biết nữa! Nếu ta chạy thoát được nhắn tin cho người nhà để họ tới đón ta. Cho hỏi đường nào tới thành trấn gần đây nhất?” Bạch Tiểu Mễ khẽ cụp mắt xuống, nhìn thiếu niên còn lại chưa từng chuyện kia, có lẽ vị đó là hộ vệ, nhìn có chút lãnh khốc.

      “Từ đây cứ về phía trước, áng chừng khoảng nửa ngày đường là có thể đến trấn , tiểu công tử có thể tới đó tìm trạm đưa thư!” Ngữ khí thiếu niên xa cách đạm mạc.

      “Cám ơn!” Bạch Tiểu Mễ phải là tiểu nương, đương nhiên hiểu được ý tứ của đối phương, tiếng cám ơn, sau đó liền lập tức theo hướng thiếu niên chỉ.

      Vốn nghĩ lộ trình là nửa ngày đường, nhưng vì tốc độ của Bạch Tiểu Mễ nhanh hơn so với người bình thường, cho nên nửa canh giờ sau đến nơi .

      Nhìn đến trong trấn người đến người tấp nập, tâm tình Bạch Tiểu Mễ trở nên thoải mái hơn, nàng lấy tốc độ nhanh nhất về phía tiệm cầm đồ.

      , đây phải là nơi mà đám khất cái nhà ngươi nên đến!” Bạch Tiểu Mễ vừa mới đứng ở trước cửa hiệu cầm đồ, bị bộ dáng ghét bỏ của gã sai vặt trông cửa đẩy ra ngoài.

      Bạch Tiểu Mễ mặt bẩn thỉu dơ dáy, mái tóc ngắn cũng xơ xác lôi thôi, quần áo bởi vì bổ nhào bắt thỏ dính bẩn đến nhận ra được màu sắc, nhìn qua đúng là có chút giống mấy kẻ ăn xin.

      Cho dù thế, Bạch Tiểu Mễ cũng cho phép người khác bản thân mình như vậy.

      Thời điểm gã sai vặt hung dữ kia muốn đẩy nàng ra ngoài, nàng chỉ với chiêu Cầm Nã Thủ có thể khống chế được người, rồi sau đó dùng sức ném gã sai vặt ra ngoài.

      Bản thân Bạch Tiểu Mễ từ trước đến giờ vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, đặc biệt đối với loại người xấu, luôn nhìn người khác với vẻ kinh thường lại càng căm ghét, sở dĩ lúc trước ở Hắc Phong trại nàng nhẫn nhịn để cho Lý Mặc Nhiên quấy rầy, chủ yếu là do sức nàng thể so được với người ta, nên có phản kháng cũng phí công, hơn nữa Bạch Tiểu Mễ biết nếu mình tỏ ra yếu đuối, hiền lành khiến đối phương thả lỏng giác, để nàng dễ bề chạy trốn, cho nên thông minh giữ vững trầm mặc.

      Nhưng ra khỏi Hắc Phong trại, Bạch Tiểu Mễ nghĩ phải nhẫn nại, huống chi trước mắt chỉ là gã sai vặt bình thường.

      “Ai u, giết người! Giết người rồi!” Gã sai vặt hề nghĩ tới là ở trấn này còn có người dám đến phá rối hiệu cầm đồ, hơn nữa người quấy nhiễu chỉ là tên ăn xin, điều này làm sao chấp nhận được, bị đánh mất mặt, gã sai vặt nằm dưới đất gào to lên.

      Bộ dạng gã sai vặt như thế, nàng nhìn người kêu gào lăn lộn dưới đất với ánh mắt đầy vẻ kinh thường.

      “Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?” vị quản trung niên chạy đến, nhìn thấy gã sai vặt của hiệu cầm đồ nhà mình nằm lăn lộn đất, có chút vui hỏi.

      “Quản , tốt rồi, tốt rồi, tên ăn xin này biết từ đâu dám tới quấy rối cửa hàng mình!” Gã sai vặt nhìn thấy quản của mình đến, đắc ý liếc nhìn Bạch Tiểu Mễ, giống như , dám đắc tội với lão tử, tiểu tử nhà ngươi xong đời rồi.

      Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc thế của gã sai vặt, nhịn được trợn trừng mắt, xem như hôm nay nàng được chứng kiến cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước.

      Viên Quản nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ bẩn thỉu dơ dáy, đôi mày hơi nhíu lại, mặt tựa hồ có chút vui, nhưng cũng có ý khinh thường.

      “Vị tiểu ca này có thể giải thích chút xem ở đây vừa xảy ra chuyện gì ?” Ánh mắt sắc bén của viên quản dừng người Bạch Tiểu Mễ, có chút lãnh đạm, mặc kệ gã sai vặt có như thế nào, nhưng đem người ta đánh ngã là chuyện nên.

      “Chính ta cũng biết, khi nào hiệu cầm đồ này có quy định người ăn mặc tốt được vào? Ta , thành trấn của các ngươi tương đối hẻo lánh hơn so với những nơi khác, hay có thể ở đây chó có quyền hơn so với người! Nếu vậy, bản thân ta cảm thấy hiệu cầm đồ này của các người chẳng mở được bao lâu nữa đâu!” Bạch Tiểu Mễ sống lưng thẳng tắp, ánh mắt hơi khinh thường liếc về phía gã sai vặt, sau đó với viên quản trung niên kia. Nhìn vẻ Bạch Tiểu Mễ đặc biệt có khí thế, biết có phải do kiếp trước được bồi dưỡng, hay do nguyên nhân nào khác.

      Tuy rằng lúc này Bạch Tiểu Mễ, cả người sạch , nhưng trong mắt viên quản thấy người này có vẻ uy nghi trời cho, dù bề ngoài được tươm tất lắm nhưng cũng thể che giấu được khí chất vương giả. Đương nhiên viên quản có con mắt hạn hẹp như gã sai vặt, vừa thấy khí chất này, biết ngay đối phương phải là kẻ ăn xin tầm thường, còn về phần thân phận như thế nào, tại viên quản nghĩ tìm tòi xem xét, bây giờ chỉ muốn xử lý cái gã sai vặt vừa gây chuyện thị phi kia.

      “Ngày mai ngươi cần đến đây làm việc nữa, hiệu cầm đồ dùng được đại nhân như ngươi!” Viên quản lạnh lùng nhìn người hay lấy lòng mình, gã sai vặt kia đắc ý nhìn người đối diện, thấy vậy vị quản trung niên khẽ cau mày, biểu cảm mặt lạnh hơn.

      Gã sai vặt này vẫn còn chưa nhìn thấy ràng tình huống trước mắt sao? Nếu cứ để tiếp tục làm việc ở chỗ này, hiệu cầm đồ của mình còn gặp biết bao việc phiền phức nữa ?

      “Á! Cái gì...... Cái gì? Quản , ngài thể nghe tên ăn xin này bậy, ta có ý tốt đâu!” Gã sai vặt căn bản nghĩ đến việc Viên quản vốn rất chú trọng đến thanh danh có phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời luống cuống,“Phịch” vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ đồng thời còn quên phỉ báng cái tên “ăn xin” xem kịch vui ở bên cạnh.

      “Còn , nếu đừng trách bản ta vô tình!” Thanh quản lạnh hơn, nhìn thoáng qua bảo vệ đứng cạnh cửa.

      Bảo vệ trông cửa tức thời, liến vào kéo gã sai vặt lôi ra ngoài.

      “Vị tiểu công tử này, ngại quá, để gã sai vặt có mắt tròng kia chạm phải ngài, bản quản ở trong này xin lỗi tiểu công tử!” Quản thấy gã sai vặt gây chuyện bị mang , liền tiến lên vài bước đến trước mặt Tiểu Bạch Mễ .

      [​IMG]
      Last edited: 30/9/14
      Lim-0403, Halong-ngoc, Phong Vũ Yên16 others thích bài này.

    2. lyan

      lyan New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      11
      :yoyo44: Oii tốc độ của nàng nhanh thiệt đó, tui cũng cố gắng để đua cùng với nàng nhưng khó quá.... :yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      thanh thanh thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      ko pk nào mí gặp lại Nhiên Ca đây :yoyo44::yoyo44:

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Tò mò với cái hang động mà BTM vào. biết có huyền cơ gì ko?

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 29: Bại lộ hành tung[​IMG]

      Edit: Van san
      Beta: Lyan

      sao!” Bạch Tiểu Mễ khoát tay áo, bày tỏ mình để ý.

      biết tiểu công tử đến cửa hiệu là có việc gì muốn đảm đương hay sao?” Quản chuyện với Bạch Tiểu Mễ khách khí ít, dựa vào cách xưng hô có thể nhìn ra hai, ban đầu là tiểu ca, giờ thăng cấp thành tiểu công tử.

      “Ta có tài cán gì để đảm đương chứ? Đương nhiên chỉ là muốn cầm ít đồ?” Bạch Tiểu Mễ cũng khách khí trực tiếp theo quản vào, vẻ mặt kiêu ngạo, có chút mãnh liệt.

      “Vậy có thể đưa vật đó để lão phu xem được ?” Quản trung niên khách khí hỏi.

      “Đương nhiên!” Bạch Tiểu Mễ từ bên trong túi đồ lấy ra cái trâm ngọc, trâm ngọc này là đồ Lý Mặc Nhiên cho nàng ngày trước khi ra ngoài, chất liệu ngọc nhìn có vẻ bình thường, sáng bóng, cho nên nàng nhận định đây là đồ đáng giá nhất mới đưa ra.

      Nhưng khi vật được lấy ra, thân thể quản bỗng chốc cứng đờ, nét mặt tái xanh, quản nhanh chóng ngẩng đầu lên quan sát kĩ người trước mắt, tóc ngắn ngủn, mặt đen xì , thấy thế nào đều giống thiếu niên nho , là......

      “Tiểu công tử muốn cầm bao nhiêu bạc?” Quản rất nhanh thu hồi ánh mắt tìm tòi của mình, làm bộ như nghiêm túc xem trâm ngọc trước mắt.

      Bạch Tiểu Mễ đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt kì lạ vừa rồi của quản , chẳng lẽ trâm ngọc này quá mức bình thường?

      “Vậy quản trả ta được bao nhiêu?” Đối với tiền ở thế giới này Bạch Tiểu Mễ có khái niệm, huống chi nàng lo lắng trâm ngọc này có giá trị gì, nếu chào giá cao, người ta lại cho rằng mình tới để quấy phá, như vậy gây phiền phức, cho nên Bạch Tiểu Mễ dám lỗ mãng trả lời, mà cười cười đem vấn đề hỏi ngược lại viên quản .

      “Năm ngàn lượng thế nào?” Kỳ vật này căn bản dám ra giá, nhưng lại lo lắng vị tiểu công tử trước mắt này chính là “vị kia” rắc rối to, cho nên tại tạm thời đưa tiền để nàng dùng trước mắt, đợi đến khi biết được việc chính xác, đến lúc đó cho dù phải “vị đó”, vẫn có thể phái người đến lấy tiền về.

      Dù sao trâm ngọc này phải người nào cũng có thể lấy được!

      “A!” Nghe được số tiền, Bạch Tiểu Mễ nhịn được trợn tròn hai mắt, nét mặt có chút dám tin nhìn viên quản trước mắt, rồi lại nhìn về phía cái trâm ngọc bình thường thể bình thường hơn tay , phải viên quản này có vấn đề đấy chứ?

      Hay là mắt nàng vụng về, nhìn ra chỗ trân quý của cái trâm ngọc kia?

      Bạch Tiểu Mễ dừng chút, lập tức lấy tay nhanh chóng đoạt trâm ngọc trở về, có lẽ mắt nàng vụng về nhìn ra điểm trân quý, quản này mày nhăn ra cái giá cao nhanh như vậy, chắc chắn nó chỉ dừng ở cái giá đó.

      Bạch Tiểu Mễ đương nhiên để người khác chiếm tiện nghi của mình.

      “Bản công tử hối hận, tại bán nữa!” Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt kiêu ngạo , dường như việc lật lọng đối với nàng mà chỉ như chuyện bình thường liên quan đến ai.

      Quản thấy đối phương đoạt trở về, vừa kinh ngạc và lo lắng, liền thở dài nhõm hơi, dù sao nếu người này là “vị kia”, nếu chủ nhân biết vị này đem vật quan trọng ra để cầm, tức chết mới là lạ, rốt cuộc người xui xẻo nhất chỉ có bọn họ.

      “Được rồi!” Quản gật đầu, cũng có ý muốn trách nàng.

      “Bản công tử bán cái này, ngươi ra giá ?” Bạch Tiểu Mễ cầm trâm ngọc lên tay, động tác lần này cẩn thận hơn rất nhiều so với động tác lúc trước, cái này đúng là bán được số tiền lớn! Nhìn nhận ra, gặp rắc rối, cũng khó lọt vào mắt đạo tặc lại dễ dàng mang theo nữa.

      Đem ngọc trâm cất cẩn thận, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp từ trong gói đồ lấy ra vòng ngọc, đây là vật mà nàng đeo tay ngày “thành thân”, vốn thấy nó vừa lớn vừa nặng, cho nên mới nghĩ nó đắt giá dám lấy ra, nhưng tại Bạch Tiểu Mễ dám tin vào ánh mắt mình nữa, đành lôi vòng ngọc ra bán.

      “Cái này ngàn lượng bạc!” Quản là người cực kỳ thông minh, cho dù cố ý trả giá cao cho vị trước mắt này, nhưng cũng dám đến mức cao quá, nếu cái vừa rồi quá đặc biệt, ra giá quá ít trêu chọc chủ nhân sinh khí, cũng cho nhiều như vậy, bất quá cái này cũng tồi, đành thu hồi lại vật này vậy.

      “Được!” Xem diễn xuất của quản trước mắt, Bạch Tiểu Mễ nghĩ nhiều, cảm thấy giá cũng khác mấy so với mình suy nghĩ, cho nên liền sảng khoái đáp ứng ngay.

      Quản đem tiền giao cho Bạch Tiểu Mễ, sau đó tiễn Bạch Tiểu Mễ ra khỏi cửa hiệu cầm đồ.

      người có tiền, tâm tình Bạch Tiểu Mễ tốt hẳn lên, rời khỏi hiệu cầm đồ liền tìm khách sạn, nàng tính toán trước tắm rửa sạch cái, sau đó ăn uống ngon lành, rồi nghỉ ngơi. Dù sao trong thời gian dài như vậy nàng vẫn chưa được ngủ giấc ngon.

      Quản hiệu cầm đồ thấy Bạch Tiểu Mễ rời , hướng ánh mắt sang người bên cạnh, người nọ cấp tốc bám theo.

      Mà quản cũng nhàn rỗi, bước nhanh về hướng bên trong hiệu cầm đồ, đến sân nuôi thả ưng, nhanh chóng lấy bút giấy, mặt viết vài chữ, sau đó liền cột vào chân ưng, quẳng ra ngoài, trong nháy mắt chỉ thấy bóng ưng xuất ở đường chân trời, quản làm xong hết thảy mới thở hơi nhõm.

      Nửa canh giờ sau, bầu trời Hắc Phong trại nghênh đón chú đại ưng, ưng chỉ bay khoảng lát, sau đó hạ dần xuống cái sân lớn nhất.

      thân ảnh cao lớn khôi ngô xuất bên cửa sổ, nhìn chim ưng bay xuống, giơ tay lên, chim ưng dường như bị cái gì đó khống chế, thẳng tắp dừng tay người nọ.

      Người cao lớn rắn rỏi đem thư đùi chim ưng xuống, sau đó thả ưng cất cánh về trong đại viện.

      Giấy được mở ra, nhìn đến nội dung trong đó, thân hình cao lớn hơi chấn động, ánh mắt sâu xa kia lập tức thoáng qua tia vui sướng, giây tiếp theo thân ảnh người nọ biến mất trong phòng, thấy tung tích.

      canh giờ qua, cánh cửa sổ lầu hai khách điếm được mở ra tiếng động, thân ảnh cao lớn kia kích động tiến vào bên trong, nghe thấy trong màn kia tiếng hít thở đều đều, người cao lớn lặng lẽ bước tới.

      Vươn cánh tay thon dài, ngón tay nhàng vén màn lên, nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, tâm người nọ vốn có chút khẩn trương trở lên nhu hòa mềm mại.

      đúng là nàng! Trong mắt người nọ tràn đầy vui sướng.

      Nhưng khi nhìn tới mái tóc ngắn ngủn kia, mặt lên vẻ u ám, đồng thời trong mắt thoáng qua tia phức tạp.

      Nàng chỉ vì muốn thoát khỏi mà nỡ đem mái tóc dài xinh đẹp kia cắt ngắn, chẳng lẽ nàng muốn thừa nhận thân phận của đối với nàng sao?

      Nhưng làm sao bây giờ? Cho dù biết nàng đồng ý, nghĩ mình buông tay. Kỳ trong lòng luôn cảm kích đối với việc bọn Nhị đệ cướp được nàng về, dù sao nếu có bọn họ, làm sao có thể gặp được nàng?

      [​IMG]
      Last edited: 30/9/14
      Lim-0403, Halong-ngoc, Phong Vũ Yên19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :