1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc phi - Mai Quả (7.3/1189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 (1) Sính lễ ba trăm năm mươi lượng

      An Cẩm Tú lúc này vẫn còn chưa biết chuyện đích mẫu của mình đòi sính lễ đến ngàn lượng vàng.

      Hôm nọ, sau khi từ chỗ mẫu thân thân sinh trở về, nàng lập tức đem vứt bỏ bộ y phục thêu hoa mà bản thân định tặng cho Tần phu nhân. Kiếp trước, An Cẩm Tú tự tay làm cho bà ta, những mong tỏ bày lòng hiếu thảo. Nay nghĩ lại, chỉ sợ tấm lòng này của nàng, trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là điều đáng nhạo báng. An phủ có nhiều tú nữ, Tần thị lại là đương gia chủ mẫu, đâu có cần chút lòng hiếu kính này của nàng? Cẩn thận suy ngẫm hồi, An Cẩm Tú mới thấy, hình như mấy bộ y phục nàng làm, Tần thị chưa hề mặc qua lần...

      Lại , chính mắt nàng nhìn thấy áo quần của Tú di nương và An Nguyên Chí trổ đầy những lông, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn. Bao năm qua, nàng may y phục cho tất cả mọi người nhưng lại hề nhớ đến hai người thân ruột thịt của mình. Hôn phải còn tháng nữa mới tới. Mấy ngày này, An Cẩm Tú nhanh nhất có thể, gấp rút làm ra mấy bộ áo quần mùa đông cho mẫu thân và đệ đệ của mình.

      Tử Uyên ngồi bên cạnh phụ việc. Thấy mắt của tiểu thư đỏ hoe hết cả lên, nàng ta cũng thấy buồn bã, “Tất cả là tại ta quá ngu ngốc, nếu ta có thể giúp người rồi.”

      An Cẩm Tú nghe vậy cười tiếng. Tử Uyên rất hiểu nàng, nhưng tay khéo chút nào, ngay cả thêu đường cũng bị lệch lung tung.
      Tử Uyên thấy An Cẩm Tú cười chợt thở dài. Mấy ngày gần đây, trong phủ còn ít người cười chê tiểu thư sao? Ai nấy đều gia tương lai xứng làm phu quân. Tử Uyên vì vậy mà ăn ngon ngủ yên. Nếu phải An phủ canh cổng quá nghiêm ngặt, nàng ta muốn xông ra ngoài để xem dung mạo của gia tương lai như thế nào.

      “Cứ thở dài mãi, mặt có nhiều nếp nhăn hơn đấy”, An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi cười, “Ngươi buồn chuyện gì sao?”

      “Ta nghe người ta , gia đánh trận, dung mạo bị hủy cả , ngay cả mũi cũng có”, Tử Uyên buồn rầu, , “Tiểu thư, người xem, có mũi chắc dọa người ta lắm.”

      An Cẩm Tú chợt cười vang.

      “Tiểu thư, người cười đó hả?” Tử Uyên , “Ta nghe , lúc trước cầu hôn với mấy nương, ai nấy đều từ chối . là võ tướng, làm sao biết lúc nổi hứng có đánh người hay ? Tiểu thư à, chúng ta đánh lại phải làm sao? Có nên báo với Thái sư tiếng, rằng chúng ta cần có vài thị vệ võ nghệ cao cường?”

      “Nghĩ nhiều như vậy, thực khó khăn cho ngươi rồi.” An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi than tiếng.

      “Dĩ nhiên. Tiểu thư là chủ tử của ta. Ta phải vì Tiểu thư mà suy nghĩ chứ.”

      “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” An Cẩm Tú chỉ chỉ tay vào trán Tử Uyên, “Nào có chuyện Tướng quân lại động thủ với nữ nhân chứ? Nam tử hán cần gì chú ý quá chuyện tướng mạo, ngươi tưởng mình xem kịch sao?”

      Tử Uyên thở dài. Nếu là giống như trong kịch có gì tốt? Người ta là Tướng quân tuấn, áo bào trắng uy phong lẫm liệt, bất kỳ tiểu thư nào cũng muốn gả. Ngược lại, Thượng Quan Dũng kia hơn ba mươi còn có lấy thê tử.

      An Cẩm Tú cũng muốn giải thích nhiều lời. Thượng Quan Dũng nào có đáng sợ như tin đồn kia đâu? Cùng lắm chỉ có vết sẹo ở bên trái mặt, kéo dài từ khóe mắt đến sống mũi. Về phần động thủ đánh người, nam nhân này có thể là hung thần chiến trường, nhưng ở nhà lại khác. Kiếp trước, An Cẩm Tú lạnh lùng với , cũng có trách nàng nửa lời. Tính tình của Thượng Quan Dũng kỳ thực rất tốt. Người nam nhân này rất mềm lòng, người ta gì cũng mặc kệ.

      An Cẩm Tú đốt đèn sáng Tú Các trong đêm. Nàng và Tử Uyên đều rất vội vàng, chớp mắt cái đến hôm sau.




      Chương 6 (2) Sính lễ ba trăm năm mươi lượng

      Ngày hôm sau, An Cẩm Tú thỉnh an Thái sư và Tần thị. Vừa tới hành lang dẫn đến phòng lớn, nàng chạm mặt An Nguyên Chí.

      “Nhị tỷ”, An Nguyên Chí gọi nàng tiếng.

      “Cùng ”, nàng lui về phía sau bước, để đệ đệ trước mình.

      “Khí sắc tỷ tỷ được tốt cho lắm”, An Nguyên Chí nhìn nhìn An Cẩm Tú rồi giọng .

      “Vậy à? Có lẽ là vì tối qua ngủ ngon.”

      “Ta...” An Nguyên Chí do dự chút. chợt đứng lại, với An Cẩm Tú, “Ta có nghe ngóng. Thượng Quan Tướng quân trông cũng tệ như người ta đồn, nhị tỷ cần nghĩ nhiều như vậy.”

      An Cẩm Tú lúc này mới hiểu. ra đệ đệ nàng thấy sắc mặt nàng tốt, liền đoán việc nàng nguyện gả chỉ là lời ngoài miệng nhưng trong lòng chẳng chịu chút nào, có lẽ là vậy nên nàng mới ngủ ngon.

      “Ta muốn làm cho nương và đệ vài bộ áo quần mùa đông”, An Cẩm Tú cười dịu dàng, “Thời gian quá eo hẹp, cho nên ta mới ngủ muộn. Nguyên Chí, đệ cần lo lắng cho ta.”

      Làm vài bộ áo quần mùa đông? An Nguyên Chí kinh ngạc, nhìn Nhị tỷ của mình. Người này trước khi xuất giá đột ngột đổi tính tình? Nàng ta có lấy lòng đích mẫu và huynh trưởng, ngược lại còn đem và mẫu thân đặt vào trong mắt?

      thôi. Để người lớn chờ lâu tốt đâu.” An Cẩm Tú .

      Tỷ đệ hai người tiếp tục tiến bước. An Nguyên Chí trước, An Cẩm Tú theo sau, trong chốc lát đến sân trước phòng lớn.

      “Nhị Tiểu thư, Vương bà tử ta chúc mừng ngươi.” An Cẩm Tú vừa mới bước vào sân gặp Vương bà mối. Mặc dù biết trước mắt chính là bà mối ở kiếp trước, nàng vẫn giả vờ như biết. “Bà là ai?”

      “Nhị Tiểu thư, đây là Vương ma ma mai mối cho người.” bà tử từ sau lưng Vương bà mối bước tới, với An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú chợt cúi đầu, lời nào, đứng sát lại An Nguyên Chí thêm chút.

      An Nguyên Chí lúc này mới cảm thấy mình chính là đệ đệ của nàng. mở miệng , “Đa tạ Vương ma ma.” Giọng có hơi miễn cưỡng, nhưng là lời cảm ơn.

      Vương bà mối cười. Mặc dù hôm nay bà ta chưa mang tới cho An phủ tin tốt gì, nhưng theo thói quen vẫn luôn giữ nụ cười vui vẻ môi.

      An Cẩm Tú theo An Nguyên Chí vào trong phòng lớn. Nàng còn chưa kịp thỉnh an thấy Tần thị lấy khăn lau nước mắt, “Cẩm Tú của ta sao lại phải chịu mệnh khổ như vậy!”

      An Thái sư ngồi ở bên, sa sầm nét mặt, “Trước mặt các con, ngươi linh tinh bậy bạ cái gì đó?!”

      An Cẩm Tú là người thông minh, dĩ nhiên hỏi. Nàng thản nhiên chờ cho Tần thị khóc xong. An Nguyên Chí thấy vậy, cũng im lặng theo Nhị tỷ.

      An Thái sư nhìn kỹ hai tỷ đệ. chưa bao giờ thấy An Cẩm Tú và An Nguyên Chí đứng cùng chỗ có bộ dáng như thế nào. Bây giờ tận mắt chứng kiến, quả nhiên là cùng mẫu thân sinh ra. Mắt mũi vô cùng tương tự, An Cẩm Tú có nét cương nghị, mà An Nguyên Chí hề có chút mềm yếu. Tú di nương thực rất giỏi, sinh ra hai đứa con dung mạo tuyệt vời như vậy.

      An Thái sư thấy khuôn mặt An Cẩm Tú tràn đầy hạnh phúc, nhưng ngược lại, Tần thị rất vui. Bà ta lau nước mắt, ngừng khóc.

      An Cẩm Tú và An Nguyên Chí liền thỉnh an hai người.

      “Cẩm Tú, nương thực xin lỗi con”, Tần thị mở miệng , “Con muốn trách, cứ trách mẫu thân có bản lĩnh .”

      “Mẫu thân làm sao lại có bản lĩnh?” An Cẩm Tú hỏi, “Ai dám lung tung như vậy, khiến mẫu thân đau lòng?!”

      “Nhị tỷ à”, An Cẩm Khúc xen mồm vào, “Trước khi tỷ đến, nương khóc mất hồi nước mắt. Cái tên Thượng Quan Vũ phu kia chỉ có ba trăm năm mươi lượng làm sính lễ. Ba trăm năm mươi lượng, đúng là để Nhị tỷ vào mắt chút nào!”
      dhtt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 (1) Từ hôn

      An Cẩm Tú nghe An Cẩm Khúc đâm thọc cũng gì. Nàng liếc mắt nhìn về phía Thái sư. Người khác biết chứ phụ thân nàng ắt hẳn biết . Ba trăm năm mươi lượng là toàn bộ gia sản của Thượng Quan Dũng.

      “Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn của tỷ tỷ, hả?! Ngươi ra ngoài cho ta!”

      An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta được ?!

      “Hôn này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”

      An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình cái nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên chỗ. thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, thực tế là muốn nàng mất mặt phen trước tất cả mọi người trong phủ.

      “Lão gia!” Thấy An Thái sư đáp lời, Tần thị lại kêu lên.

      “Mấy lời này sao có thể trước mặt con cái?!” An Thái sư với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta ra luôn hay sao?”

      Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái , bà ta , “Lão gia là trách thiếp nhiều chuyện đúng ? Cẩm Tú do tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”




      Chương 7 (2) Từ hôn

      “Được rồi!” An Thái sư , “Chuyện này thêm nữa, chấm dứt ở đây!”

      “Như vậy sao được chứ?” Tần thị muốn mọi việc đơn giản thế này. Bà ta , “Sính lễ dành cho tiểu thư khuê các của phủ công hầu chỉ có ba trăm năm mươi lượng. Lão gia muốn báo ân, nhưng ít nhất cũng phải suy nghĩ cho Cẩm Tú chứ?!”

      An Cẩm Tú thầm cười lạnh. Kiếp trước, nàng rất biết ơn những lời này của Tần thị. Bây giờ ngẫm lại, chẳng phải bà ta khiến nàng an tâm với Thượng Quan Dũng đấy sao? Phải. Nàng từng rất chuộng hư vinh, thậm chí còn có dụng ý khác, quả là giúp cho bà ta diễn tốt màn kịch này.

      “Nếu vậy, chi bằng phụ thân cho tỷ tỷ ít bạc .” An Cẩm Khúc lại mở miệng chế giễu, “Cũng coi như là giữ thể diện vì tỷ tỷ. Dù gì nữa nhà chúng ta cũng thiếu tiền, nhị tỷ qua đó làm sao chịu khổ cho được?”

      An Nguyên Chí hừ lạnh tiếng. Ý của nàng ta là muốn coi An Cẩm Tú như ăn mày sao? vốn biết người của phòng lớn* chẳng có cái gì tốt. lại, rốt cuộc chỉ muốn Thượng Quan Dũng là phế vật, ngay cả thê tử cũng nuôi nổi chứ gì?
      *Người của phòng lớn: Chỉ đích mẫu Tần thị và con cái bà ta.

      An Cẩm Tú nghe tiếng hừ của đệ đệ. Có điều, nàng muốn lúc này lại vì mình mà xung đột với người của phòng lớn, bất đắc dĩ đành phải mở miệng , “Cẩm Khúc rất đúng. An phủ chúng ta thiếu tiền, cần gì phải so đo sính lễ này nọ? Phụ thân cũng , Thượng Quan Tướng quân vì phải chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tan hết cả sản nghiệp. người con có hiếu.”

      An Thái sư nghe An Cẩm Tú từng lời , ánh mắt thâm trầm, bình lặng như mặt nước bất giác nhìn xoáy vào nàng. chưa từng nghĩ tới, nữ nhi này luôn tâm cao khí ngạo, hóa ra cũng là đứa hiểu chuyện.

      Sắc mặt Tần thị có hơi biến chuyển. Bà ta ngờ có ngày, An Cẩm Tú lại khiến bà ta bực bội như vậy.

      “Phụ thân”, An Cẩm Tú còn , “Nữ nhi quan tâm người ngoài nhìn như thế nào. Hôn của Cẩm Tú vốn vì báo ân mà được định, sính lễ ra sao cũng quan trọng.”

      An Thái sư hỏi, “Con đấy chứ?”

      “Dạ. Nữ nhi cầu của hồi môn quý giá. Chỉ cần Thượng Quan Tướng quân ra sức vì triều đình, nữ nhi thấy vui rồi.”

      An Thái sư gật đầu, đây mới là con của .

      Tần thị tức đến mức được gì. Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại bà ta và An Cẩm Khúc, bà ta mới lầm bà lầm bầm, “Tốt nhất là sau này ngươi đừng hối hận!”

      An Cẩm Khúc hừ theo, “Nương, nàng ta chỉ biết giả bộ thanh cao. An Cẩm Tú giỏi nhất làm ra bộ dạng này, tưởng đâu mình là thiên kim Đại Tiểu thư đấy!”

      Chương 7 (3) Từ hôn

      An Thái sư buồn bực trong người cả ngày hôm đó. từ trước tới nay luôn mặc kệ chuyện của nội viện. Có điều, việc làm của Tần thị lại khiến thể nghĩ cho An Cẩm Tú. Nàng tuy chỉ là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là con của . An Thái sư tuyệt phải loại người có thể bỏ mặc con cái của mình.

      Thượng Quan Dũng lên triều. Chuyện sính lễ ba trăm năm mươi lượng dày vò mấy ngày qua, ngủ cũng được ngon giấc. bắt đầu suy tính lại hôn từ trời rớt xuống này. Cuối cùng, Thượng Quan Dũng cảm thấy mình căn bản trèo cao tới. Xuất thân thấp kém, ở trong quân học được vài chữ, làm sao so bằng An Cẩm Tú nổi danh tài nữ cả Thuận Triều? Vả lại, trong nhà còn đôi đệ muội tuổi . An Tiểu thư gả vào rồi là trưởng tẩu, những thứ phải lo có rất nhiều. Nàng là thiên kim tiểu thư, sống trong nhà cao cửa rộng, hưởng thụ phú quý quen, làm sao có thể chịu được chứ?

      “Thái sư!”, Thượng Quan Dũng chặn trước kiệu của An Thái sư. quyết định. chưa đủ tầm để vin vào cửa An phủ, dĩ nhiên muốn làm lỡ chuyện chung thân đại của An Nhị Tiểu thư.

      An Thái sư nghe tiếng Thượng Quan Dũng liền vội vàng xuống kiệu, “Vệ Triều*, ngươi có chuyện gì muốn à?”
      *Vệ Triều là tên tự của Thượng Quan Dũng.

      “Thái sư, chúng ta tìm chỗ rồi sau.”

      An Thái sư cho rằng Thượng Quan Dũng muốn giải thích về chuyện sính lễ. Cả hai tới chỗ bóng người. Sau khi nghe người đối diện xong, An Thái sư liền muốn động thủ đánh người. Bởi vì, Thượng Quan Dũng muốn từ hôn!

      “Thái sư!” Thượng Quan Dũng vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thà chất phác.
      An Thái sư im lặng hồi lâu rồi mới , “Thượng Quan Vệ Triều, nữ nhi của ta và ngươi có hôn ước, vốn định ngày thành thân vào cuối tháng này. Ngươi lại bất thình lình từ hôn, nữ nhi của ta phải làm sao đây hả? Ngươi có từng nghĩ cho nàng ?”

      Thượng Quan Dũng ngây mặt ra. có nghĩ tới, chính mình hủy hôn này cũng là hủy hoại thanh danh của An Cẩm Tú.

      “Sao ngươi lại gì hả?” An Thái sư nghĩ tới mấy lời lúc sáng An Cẩm Tú với mình, rồi lại quay qua nhìn Thượng Quan Dũng, càng lúc càng nghĩ đúng là con mình gả cho kẻ thấp kém, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng hiểu!

      “Ta...”, Thượng Quan Dũng cứng lưỡi hồi, , “Ta chẳng qua chỉ là thấy bối phận của Tiểu thư quá cao, có ý gì khác. phải Tiểu thư tốt, mà là do ta. Nhà của ta... nhà của ta quá nghèo.”

      An Thái sư liếc cái, “Vậy ý của ngươi, chính là con ta tham phú phụ bần*?”
      *Tham giàu phụ nghèo

      phải! Ta tuyệt đối có ý đó”, Thượng Quan Dũng càng lúc càng lúng túng, “Ta sợ ủy khuất Tiểu thư.”

      An Thái sư nén giận, , “Chính miệng nữ nhi của ta , nàng cần sính lễ.”

      cần?” Thượng Quan Dũng trở nên ngây ngốc, “Tiểu thư sao lại cần? Biết bao nương trong kinh sư, ai nấy đều muốn sính lễ của phu gia cơ mà?”

      Ai bảo chỉ riêng nương ở kinh sư, khắp Thuận Triều này có nữ nhân nào cần sính lễ? Nữ nhi của ta ngốc! An Thái sư bắt đầu lo lắng. Thượng Quan Dũng này rốt cuộc có nuôi nổi Cẩm Tú hay đây... thông thạo cưỡi ngựa đánh trận, sao đối với mấy chuyện thông thường này lại ngu như vậy chứ?!

      “Tiểu nữ của ta , Thượng Quan Tướng quân vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tan hết gia sản, là người con có hiếu. Nàng chỉ muốn cùng ngươi trải qua từng ngày bình an, lo có ngày tốt lành.”

      An Thái sư thuật lại toàn bộ lời của An Cẩm Tú cho Thượng Quan Dũng nghe. Lẽ ra lời của nữ nhân khuê các, nam tử bên ngoài được phép biết. Chỉ là lúc này, An Thái sư muốn Thượng Quan Dũng ghi nhớ trong lòng rằng An Cẩm Tú là nương rất tốt.
      levuongdhtt thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 8. Phát sinh tình cảm

      Quả nhiên, sau khi nghe xong lời của An Thái sư, Thượng Quan Dũng lập tức trả lời, “Tiểu thư là người tri thư...” Đáng tiếc, chỉ nhớ được có hai chữ đầu trong bốn chữ ngợi khen con người này, còn hai chữ sau, cố vắt hết óc cũng nhớ ra nổi.

      “Tri thư đạt lễ.” An Thái sư nhíu mày, nhắc nhở.

      “Dạ phải.” Thượng Quan Dũng càng thêm xấu hổ, đành phải , “Mạt tướng chưa từng đọc qua sách vở.”

      “Sính lễ ba trăm năm mươi lượng của ngươi, ta vẫn chấp nhận. Cẩm Tú luôn nghĩ cho ngươi, vậy mà ngươi lại nghĩ cho thanh danh của nó!” An Thái sư cố nén giận mà với Thượng Quan Dũng, “Sau này cố mà đối xử với con bé tốt. Tuy Cẩm Tú là thứ xuất, lão phu chưa bao giờ xem đứa này.”

      “Dạ.” Thượng Quan Dũng vốn muốn thêm vài lời, rốt cuộc vẫn nghẹn lại mà thốt ra được.

      An Thái sư thở dài tiếng, qua bên cạnh, ngước mắt đánh giá người đối diện. Lúc trước khi ở trận tiền, ông ta cảm thấy Thượng Quan Dũng khí thế ngất trời, thán phục người này có thể từ trong vạn quân lấy được thủ cấp của chủ soái quân địch dễ như trở bàn tay, là hùng oai phong lẫm liệt. An Thái sư sinh ra cảm giác “ hùng hỏi xuất thân”, cho nên mới định ra hôn ước cho An Cẩm Tú với Thượng Quan Dũng. Bây giờ khói bụi qua, vị tướng quân lúc trước cởi giáp về quê, ông ta lại thấy người này chỉ là kẻ vũ phu lỗ mãng, chút xứng đôi vừa lứa với An Cẩm Tú.

      Thượng Quan Dũng biết được những suy nghĩ đó trong lòng An Thái sư. ngây ngốc nhìn ông ta từ từ bước lên chiếc kiệu sơn đen. Đợi tới khi người của An phủ cả rồi, Thượng Quan Dũng mới lui bước về ngựa của mình. suy nghĩ mấy ngày trời, dễ dàng mà hạ quyết tâm như hôm nay, rốt cuộc lại bị những lời của An Thái sư làm cho dao động. Thượng Quan Dũng lên ngựa, trong đầu đầy những ưu tư. Thân làm tướng quân mà ngay đến tùy tùng cũng có, chỉ đành người ngựa, đường trở về nhà.

      Ngang qua gian hàng bán khăn tay dành cho nữ tử, Thượng Quan Dũng xuống ngựa. mua cho muội muội hai chiếc khăn lụa màu trắng thêu hoa. Hôm qua, vô tình thấy khăn của muội muội rách nát nhưng vẫn được giặt sạch, phơi khô ở trong viện, trong lòng Thượng Quan Dũng liền cảm thấy khó chịu. cho cùng, cảm thấy đại ca như mình có bản lĩnh, thể tìm ra cách để đệ muội nhà mình được hưởng cuộc sống con nhà thế gia, có khả năng khiến cho nương tử sắp cưới về được xuất giá trong vinh quang vô thượng.

      “Nghe Nhị Tiểu thư của An phủ sắp gả rồi.”

      biết là lang quân nhà nào đây nữa?”

      “Vậy mà bà cũng biết à? Chính là Thượng Quan Tướng quân chứ ai!”

      Hai người đàn bà vừa vừa chuyện, ngang qua trước ngựa của Thượng Quan Dũng. Tuy rằng nữ tử khuê các được giấu kỹ ở trong nhà, nhưng An Tầm Dương là người của đại tộc thế gia đương triều, ba vị tiểu thư của An thị cũng giống như các công tử trong phủ, ngay từ khi còn được người trong thiên hạ biết đến là quý nữ của An gia. An Cẩm Tú xinh đẹp như hoa, cả Thuận Triều ai biết. Hôn của đại mỹ nhân thế này sớm là đề tài trong mấy câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng.

      Thượng Quan Dũng nhìn theo hai người đàn bà xa. Nghe họ nhắc tới An Nhị Tiểu thư, tâm chợt cảm thấy ngọt ngào. An Thái sư rồi, nàng biết vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tán hết cả gia sản, nàng quan tâm đưa sính lễ bao nhiêu cả. Thượng Quan Dũng biết An Cẩm Tú xinh đẹp thế nào, giờ phút này, cảm giác được nàng là người con rất tốt. và nàng thành phu thê, rồi có... Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thượng Quan Dũng chợt hóa hồng.


      Trong Tú Các của An phủ, An Cẩm Tú ngồi ở trước khung, chăm chú thêu từng con hổ vờn đám mây lành. Đây là chiếc áo ngoài nàng dành tặng cho An Nguyên Chí. An Cẩm Tú cần đệ đệ mình giống như mấy đích công tử, áo ngoài phải đẹp đẽ quý giá. An Nguyên Chí ưa thích võ nghệ, nàng may áo rộng hơn chút, để khi đệ đệ luyện tập, áo quần rộng rãi khiến cho cử động tay chân dễ dàng. Nàng lại thêu lên áo đôi chút hoa văn, mặc vào tăng thêm khí khái, hy vọng đệ đệ của mình thích.

      Tử Uyên ngồi ở bên cạnh nàng, chăm chú khâu khuy áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ tử, tựa như có gì muốn lại thôi.

      An Cẩm Tú biết nha đầu kia muốn cái gì. Những ngày qua, miệng lưỡi trong phủ bàn tán ít, ước chừng chẳng có ai được câu tốt đẹp nào.

      “Mệt rồi ngừng tay .” An Cẩm Tú với Tử Uyên, “Nhìn ta làm gì? Ta cho ngươi nghỉ ngơi à?”

      Tử Uyên định mở miệng, nhưng rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.

      Chủ tớ hai người còn bận, người bà con của Tần thị đột ngột tìm tới cửa.

      "Sao Vương ma ma lại tới đây?” An Cẩm Tú nhìn thấy người bà con này liền cười khách khí, , “Mẫu thân có việc tìm ta ư?”

      Vương ma ma cười xòa, với An Cẩm Tú, "Nhị Tiểu thư, ở chỗ phu nhân có mẫu thêu, người muốn nhờ Nhị Tiểu thư mang đến cho Tần lão thái quân nhìn xem vào ngày mai.”

      An Cẩm Tú cười, đáp, "Là kiểu mẫu thêu gì mà mẫu thân lại dặn đích thân ta mang đến cho lão thái quân vậy?”

      Vương ma ma , “Lão nô nhìn thấy mẫu thêu ấy, nhưng mà nghe phu nhân qua, hình như là mẫu thêu trăm hoa đua nở. Nhị Tiểu thư, phu nhân biết người sắp xuất giá. Lần này người đến Tần phủ chuyến, coi như bái kiến Tần lão thái quân trước khi rời An phủ vậy.”

      An Cẩm Tú nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Vương ma ma. Nàng vẫn còn nhớ câu này. Trước khi xuất giá, qua phủ Tần Đại học sĩ chuyến, để rồi sau đó có chuyện gì xảy ra? Hồi tưởng lại chuyện cũ qua, trong kiếp trước, có hai nam nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm; còn những chuyện khác, nàng vốn còn nhớ nữa.

      "Nhị Tiểu thư?" Thấy An Cẩm Tú chỉ cười đáp, Vương ma ma đành cười xuề xòa, , “Ngày mai người phải đến Tần phủ đó?”

      Trước khi xuất giá phải qua Tần phủ. Nghĩ tới người muội muội nhưng lại là đích nữ kia (An Cẩm Khúc), năm đó cùng nàng đến Tần phủ, nàng bị lão thái quân đối đãi lạnh lùng, An Cẩm Khúc lại được định hôn ước cùng đích tử của Tướng phủ... Gật đầu cái, nàng , “Biết rồi, ngày mai ta qua Tần phủ.”

      Vương ma ma thấy An Cẩm Tú chắc chắn, bà ta lập tức ngay. Vừa xoay người sang hướng khác, nét cười mặt Vương ma ma lập tức biến mất.

      " ngờ phu nhân lại chủ động để Tiểu thư đến Tần phủ!” Tử Uyên thấy Vương ma ma rồi mới nhìn chủ tử của mình với vẻ ngạc nhiên. “Phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?”

      An Cẩm Tú tiếp tục công việc thêu thùa của mình. Kiếp trước, nàng nghĩ rằng Tần thị muốn cho nàng thể diện. Đích nữ xuất giá, qua nhà ngoại bái kiến trưởng bối là nghi thức thông thường. Khi đó, An Cẩm Tú còn cho rằng đích mẫu coi mình như con ruột, tuy rằng được lòng lão thái quân, nàng cũng rất cảm kích đích mẫu. Bây giờ nhớ lại, nàng mới chợt phát ra... Tần thị này rốt cuộc cũng chỉ vì An Cẩm Khúc mà thôi.

      "Tiểu thư, người cười gì vậy?” Tử Uyên thấy nét cười mặt chủ tử, liền hỏi, “Qua Tần phủ... khiến Tiểu thư vui đến vậy sao?”

      " có gì. " An Cẩm Tú thu hồi nụ cười lạnh, , “Ngày mai phải rồi, chúng ta sớm làm xong thúc công việc trong hôm nay .”

      Tử Uyên nhìn vẻ mặt bình thản của An Cẩm Tú, gì thêm nữa, tiếp tục công việc làm.

      An Cẩm Tú Tần thị muốn làm gì nàng. Nàng là thứ nữ, sớm định ra hôn ước, tháng sau xuất giá, nàng có cái gì để ảnh hưởng đến tiền đồ của con ruột bà ta chứ? Chẳng lẽ nàng còn có thể đoạt cái danh trưởng tức* của Tướng phủ sao? An Cẩm Tú thầm thở dài hơi. đời này, nàng chỉ cần chuyên tâm làm dâu của Thượng Quan gia là tốt rồi, tranh giành, cướ đoạt. Nàng sinh thêm vọng tưởng, Tần thị cũng hại nữ nhân gả như nàng.
      *Dâu trưởng

      Đêm dài trôi qua. An Thái sư rời khỏi phòng của Tú di nương, bước tới đại phòng.*
      *Phòng của Phu nhân Tần thị.

      Tú di nương đứng ngoài cửa viện hồi lâu. Theo quy củ của An thị, được ngủ ở phòng thiếp thất. Vì vậy, cho dù bà vì An Thái sư mà sinh hạ nam nữ, bà cũng có người cùng mình qua trong những đêm dài lắm mộng. Ánh trăng trong trẻo mà lại lạnh lùng. Khuôn mặt Tú di nương có nét bi thương mà tràn ngập nỗi đơn sâu sắc.


      Chương 9. Mẫu thân bệnh nặng

      Buổi tối hôm ấy, Tử Uyên ngủ giấc ngon. Sáng hôm sau, nàng ta qua phòng tìm Tiểu thư mới phát cả đêm qua An Cẩm Tú ngủ. Cái áo được nàng thêu hơn quá nửa.

      "Đến rồi hả?" An Cẩm Tú nghe tiếng bước chân liền quay đầu, cười tươi với Tử Uyên.

      Tử Uyên hiểu tại sao trước kia Tiểu thư hề quan tâm tới Ngũ Thiếu gia, vậy mà bây giờ lại để tâm đến . “Tiểu thư, người lại ngủ đêm qua ư?” Tử Uyên bước tới trước mặt An Cẩm Tú, vẻ mặt lo lắng vô cùng, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như bị bệnh phải làm sao?”

      " đâu.” An Cẩm Tú đứng dậy, , "Ta rửa mặt, chải đầu phen. Hôm nay chúng ta còn phải đến gặp Tần lão thái quân đó.”

      "A..." Tử Uyên vội vàng chuẩn bị y phục cho Tiểu thư ra ngoài.

      An Cẩm Tú ngồi trước bàn trang điểm. Dung nhan vốn đẹp như hoa, trong gương lại trở nên tiều tụy. Tuy nàng còn trẻ, nhưng qua đêm ngủ, nhan sắc dù có đẹp đến đâu cũng xuống rệt.

      "Tiểu thư mặc chiếc váy này nhé?” Tử Uyên mang y phục tới cho An Cẩm Tú xem.

      An Cẩm Tú nhìn qua. Tử Uyên cầm trong tay bộ váy màu đỏ mà Tần thị từng đưa cho nàng, có thêu hoa văn rực rỡ, thậm chí nàng còn từng coi nó như bảo bối.

      “Đổi bộ khác .”

      "Tiểu thư?" Tử Uyên ngẩn ngơ. Bộ váy này lọt vào mắt Tiểu thư từ lúc nào vậy?

      Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tử Uyên ngốc dạng, An Cẩm Tú chỉ biết lắc đầu. Nàng đứng dậy, bước tới bên rương tủ quần áo rồi , “Gọi người tới, mang nước cho ta rửa mặt.”

      "Dạ, Tiểu thư." Tử Uyên vội chạy ra ngoài.

      Người hầu kẻ hạ trong Tú Các ít, nhưng từ sau khi sống lại, đối với những kẻ làm việc cho Tần thị này, An Cẩm Tú sớm sinh lòng cảnh giác. Nàng nhìn bộ váy đỏ rực rỡ được Tử Uyên đặt cẩn thận bàn mà cảm thấy chói mắt vô cùng. Ở Thuận Triều, chỉ có chính thê và đích nữ được mặc y phục màu đỏ, cho dù là Quý phi được sủng ái nhất trong cung cũng được phép động đến y phục có màu này. Tần thị tặng nàng bộ váy đỏ, ngoại trừ việc để người ngoài biết bà ta đối xử ngang hàng giữa thứ nữ và con ruột thịt, đồng thời còn muốn gán ác danh biết tuân thủ lễ nghĩa cho An Cẩm Tú. Thanh danh của nữ nhân quan trọng đến mức nào? Chỉ trách kiếp trước nàng quá ngu ngốc.

      Trong chốc lát, Tử Uyên dẫn người hầu tới, mang theo nước ấm và nước súc miệng.

      "Tiểu thư mặc bộ này .” Dương ma ma tới cùng Tử Uyên. Thấy bộ váy đỏ đặt ở bàn, bà ta lập tức nở nụ cười với An Cẩm Tú, , “Tần lão thái quân nhất định rất thích.”

      "Ngươi muốn hại ta sao?" An Cẩm Tú nghiêm mặt, trầm giọng .

      Dương ma ma kịp thu hồi nét cười cứng đờ khuôn mặt bị lời của nàng làm cho ngây dại.

      "Ta chỉ là Tiểu thư thứ xuất, sao có thể mặc màu đỏ?” An Cẩm Tú lạnh lùng , "Mẫu thân mang đến cho ta, chỉ để ta ngắm cho thỏa thích, ngươi cho rằng ta biết tự lượng sức mình sao?”

      Dương ma ma vội vàng tát vào mặt mình. Tần thị đời nào thích An Cẩm Tú? Đám người hầu như bà ta đều biết rất . Nhưng dù sao nữa, Tiểu thư thứ xuất cũng là Tiểu thư. Nếu vì việc này mà An Cẩm Tú ồn ào đến trước mặt Tần thị, người xui xẻo nhất vẫn là hạ nhân như bà ta.

      "Ra ngoài!" An Cẩm Tú xoay người lại.

      Dương ma ma dám gì nữa, vội vàng lui ra. Bà ta nhất định phải sớm báo việc này cho Tần thị mới được.

      "Tiểu thư," Tử Uyên đứng yên tại chỗ, chân tay luống cuống, "Ta, ta, Tử Uyên nghĩ tới điểm này...”

      "Trước đây ta cũng nghĩ tới, thậm chí còn cực kỳ thích bộ váy đó.” An Cẩm Tú ngoắc tay, bảo Tử Uyên lại gần sát mình, “Ta trách ngươi. Ngươi luôn ở bên ta, ta chưa từng chỉ dạy cho ngươi những điều này.”

      Tử Uyên cảm thấy đầu óc rối rắm vô cùng. Làm sai chuyện vẫn là làm sai chuyện. An Cẩm Tú trách, nàng ta cũng tự băn khoăn.

      An Cẩm Tú cười, , "Qua đây giúp ta rửa mặt chải đầu . mặc màu đỏ, ta cũng đâu có xấu.”

      Tử Uyên vội , "Tiểu thư mặc gì cũng đẹp hết.”

      An Cẩm Tú cười. Nàng tự trang điểm cho mình bằng những nét vẽ nhàn nhạt. Đối với nữ nhân trải đời như nàng, thời gian trôi qua mới là người trang điểm tài hoa nhất.

      Tử Uyên lấy bộ váy màu lam nhạt từ trong rương ra cho An Cẩm Tú.

      "Bộ này được rồi.” An Cẩm Tú nhìn kỹ bộ váy, chỉ thấy màu sắc nó hợp với mình rồi nên cũng chẳng chọn lựa thêm.

      Tử Uyên hầu hạ An Cẩm Tú thay y phục. Nàng ta còn chưa kịp nhìn xem Tiểu thư nhà mình để tâm tới cách ăn mặc có dáng vẻ thế nào, tiếng của ma ma truyền tới từ bên ngoài cửa.

      "Nhị Tiểu thư có ở trong đó ?”

      Tử Uyên nghe tiếng của ma ma liền với An Cẩm Tú, “Tiểu thư, hình như bà ấy là Tiễn bà bà ở trong viện của Tú di nương.”

      "Vào .” đáp lại lời Tử Uyên, An Cẩm Tú liền hô tiếng ra phía ngoài cửa.

      Tiền ma ma bước vào, vẻ mặt lo lắng vô cùng.

      " xảy ra chuyện gì?” An Cẩm Tú vội hỏi.

      "Nhị Tiểu thư, Tú di nương bị bệnh."

      "Sao đột nhiên lại bị bệnh?”

      Tối hôm qua, sau khi tiễn Thái sư về phòng, Tú di nương đứng ngoài cửa rất lâu, rốt cuộc khiến bản thân cảm lạnh. Tiền ma ma tiện kể nhiều, chỉ gọn, “Nhìn dáng vẻ của di nương, dường như là bị nhiễm lạnh.”

      "Ta qua thăm bà ấy.” An Cẩm Tú vội chạy ra ngoài. Lúc này, nàng mặc kệ Tần lão thái quân gì đó, tới chỗ mẫu thân ruột thịt mới là quan trọng nhất.

      Tử Uyên và Tiền ma ma chạy theo sau lưng An Cẩm Tú.

      " mời đại phu tới chưa?” An Cẩm Tú vừa nhanh vừa hỏi Tiền ma ma.

      " báo cho Đại quản gia rồi, biết ông ấy mời đại phu hay chưa,” Tiền ma ma đáp.

      "Tử Uyên, ngươi tìm Đại quản gia lần nữa,” An Cẩm Tú quay đầu lại, với tỳ nữ tâm phúc, “Bảo với ông ta rằng, ta , phiền ông ta mời đại phu đến xem mạch cho nương ta. Nếu như đợi mãi mà đại phu đến, ta tự mình tìm phụ thân để .”

      Tử Uyên vội vàng chạy .

      Tiền ma ma thở dài hơi nhõm. Sau nửa đêm, bà ta phát Tú di nương sốt cao, đến khi trời sáng sốt đến mức phỏng cả tay rồi, xem ra bệnh chút nào. Tiền ma ma có mối quan hệ rất tốt với Tú di nương, lòng đối đãi chủ tử, cho dù Tần thị có bắt tội bà ta cũng mặc. Đáng tiếc, Đại quản gia chỉ nhìn sắc mặt Tần thị, muốn mời đại phu, mà Tiền ma ma lại gặp được Thái sư. Bà ta vốn định tìm Ngũ thiếu gia An Nguyên Chí, nhưng rồi nghĩ lại, dù sao cũng là mẫu thân bị bệnh, tìm con của Tú di nương vẫn tốt hơn. Nhớ lại mấy ngày trước, An Cẩm Tú và chủ tử thân mật, Tiền ma ma vội vàng chạy đến tìm. Bây giờ thấy An Cẩm Tú khẩn trương lo lắng vì Tú di nương, bà ta liền biết mình chạy đến đúng chỗ.

      An Cẩm Tú hận thể phi thân, bay thẳng đường tới tiểu viện của Tú di nương.

      Trong gian phòng nho , Tú di nương nằm giường, sốt cao đến mức bất tỉnh nhân .

      Tiền ma ma thấy An Cẩm Tú dường như muốn khóc, vội hỏi, “Nhị tiểu thư đừng nôn nóng. Đợi đại phu tới, kê phương thuốc hạ sốt cho di nương uống là ổn rồi.”

      "Tiền ma ma, " An Cẩm Tú ngồi bên giường Tú di nương, , "Bà mang cho ta thau nước lạnh, ta muốn tắm rửa cho nương, có thể bà ấy dễ chịu chút.”

      Tiền ma ma vội vàng nghe theo.

      An Cẩm Tú nắm tay Tú di nương, kêu lên tiếng, "Nương?"

      Tú di nương sốt đến mức đỏ hết cả mặt. Dường như nghe có tiếng người chuyện, bà ư ư tiếng. Sau đó, mặc kệ con kêu lớn đến thế nào, bà cũng còn phản ứng nữa.

      Tiền ma ma mang thau nước lạnh tới, với An Cẩm Tú, “Nhị tiểu thư, lão nô phải qua chỗ của hai vị di nương kia, chỗ này...”

      "Bà , " An Cẩm Tú cuộn tay áo lên, tẩm nước vào khăn rồi đắp lên trán cho mẫu thân, sau đó với Tiền ma ma, “Nơi này có ta là được rồi.”

      Tiền ma ma thở dài, , “Vậy phiền Nhị tiểu thư chăm sóc cho di nương. Lão nô vốn định đến tìm Ngũ thiếu gia, nhưng rồi nghĩ lại, Nhị tiểu thư tới vẫn tiện hơn, cho nên mới tự ý đến chỗ của tiểu thư.”

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 10. Tỷ đệ ruột thịt

      An Cẩm Tú ngồi canh ở giường hơn nửa canh giờ mà đại phu vẫn đến, chỉ có An Nguyên Chí tới thăm, “Tỷ, nương sao rồi?” đứng ở đầu giường, thấy mẫu thân ngất vì cơn sốt liền hỏi.

      "Đại phu vẫn chưa tới," An Cẩm Tú vô cùng sốt ruột, “Tỷ bảo Tử Uyên tìm Đại quản gia!”

      Lúc này, An Nguyên Chí vẫn còn là thiếu niên mười ba tuổi. Thấy tỷ tỷ vừa vừa khóc nức nở, tay liền nắm chặt lại thành quyền, hung hăng dậm chân cái, sau đó bước vội ra ngoài.

      An Cẩm Tú cả kinh. Nàng lập tức đứng dậy, đuổi theo An Nguyên Chí, hỏi, "Đệ định làm gì?”

      An Nguyên Chí , "Đại quản gia mời đại phu, tự đệ mời!”

      An Cẩm Tú muốn , nếu đệ làm vậy phạm vào quy củ của An phủ mất! Sao có thể lén lút ra ngoài để mời đại phu chữa bệnh cho di nương? Nhưng rồi khi nghĩ đến mẫu thân nằm liệt giường, nàng cắn răng, hỏi An Nguyên Chí, “Trong người đệ có ngân lượng ?”

      Ánh mắt của lập tức trầm xuống, sau đó liền lắc đầu. chỉ là thiếu gia thứ xuất, người hỏi han, tiền tiêu hàng tháng chưa từng được giao đúng hạn, thậm chí còn đủ. Tháng này, vẫn chưa lấy tiền. Nghe tỷ tỷ hỏi, mới sực nhớ ra... ngay cả tiền để mời đại phu đến chữa bệnh mà cũng có.

      An Cẩm Tú lấy chút bạc vụn từ trong tay áo ra, tất cả đều giao cho An Nguyên Chí, "Đệ , tỷ ở lại đây với nương.”

      An Nguyên Chí gật đầu liên tục, xoay người, bước ra ngoài.

      An Cẩm Tú thấy An Nguyên Chí ra ngoài mới trở về bên giường Tú di nương. Nghe tiếng mẫu thân hừ hừ, nàng vội kêu lên, “Nương, nương! Con là Cẩm Tú đây, người tỉnh rồi sao, nương?!”

      Tú di nương thần trí mơ hồ. Mắt bà hé mở, thấy có người ngồi trước giường mình nhưng lại nhận ra đó là An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú vội chạy đến bên chiếc bàn trà, rót chén nước, mang tới rồi cho Tú di nương uống, miệng ngừng kêu lên, "Nương, Nguyên Chí mời đại phu rồi. Người chờ chút, đại phu nhất định tới.”

      Tú di nương nghe lời con . Bà ừ ừ hai tiếng rồi lại lâm vào cơn mê man.

      An Cẩm Tú thầm hận đám người hầu trong phủ khi dễ chủ tử. Nàng vốn lo lắng Tú di nương khỏi bệnh, dù sao nữa, bà ấy còn có mấy chục năm để hưởng phúc về sau cùng An Nguyên Chí, nhưng bây giờ nàng lại đành lòng nhìn mẫu thân chịu khổ.

      Tử Uyên chạy ào vào, vẻ mặt uất ức, nhìn chủ tử rồi rơi nước mắt.

      An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi lắc đầu, , “ trách ngươi. Đừng khóc.”

      Tử Uyên khóc đỏ hết cả mắt. Nàng ta cùng An Cẩm Tú ngồi canh Tú di nương ở đầu giường, giọng hỏi, “Tiểu thư, hôm nay người qua Tần phủ sao?”
      "Tự khắc cũng có người nịnh bợ Tần lão thái quân,” An Cẩm Tú lạnh nhạt , "Đâu nhất thiết phải là ta.”

      Tử Uyên lo lắng, , "Chỉ sợ phu nhân trách tiểu thư."

      An Cẩm Tú thầm cười lạnh tiếng, gì thêm. Giờ phút này, nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện cũ. Kiếp trước, đường đến Tần phủ, An Nguyên Chí đột ngột chạy ra cản kiệu của nàng. Khi đó, ánh mắt của nàng cao hơn đỉnh đầu, nào có thèm nhìn đến người đệ đệ ruột thịt này? Nhớ lại ngày ấy, nàng hề quan An Nguyên Chí. Sau khi về An phủ rồi, nghe An Nguyên Chí bị đánh trận, sau đó phải quỳ ở Từ đường.

      " ra là thế. " An Cẩm Tú lẩm bẩm, ánh mắt nàng rưng rưng, rốt cuộc thể ra lời. Hóa ra, An Nguyên Chí liều mạng cản lại kiệu nàng là vì mẫu thân ruột thịt của nàng bị bệnh. Trong người có bạc, dưới An phủ lại người hỏi han. Bị đánh, phạt quỳ, lại thêm việc bị tỷ tỷ coi thường, An Nguyên Chí đành tìm phụ thân. Dựa theo tính cách của , chắc chắn là cãi trận rất lớn với An Thái sư. Sau tất cả, người chịu khổ chỉ có người đệ đệ ruột này của nàng.

      "Tiểu thư?" Tử Uyên có cảm giác An Cẩm Tú đau lòng, nàng ta liền gọi chủ tử tiếng.

      "Đại quản gia có nể mặt ta rồi chịu gặp ngươi ?” An Cẩm Tú hỏi.

      Tử Uyên , "Hình như hôm nay có khách tới phủ, Đại quản gia vội lo sắp xếp, vốn dĩ thèm đếm xỉa tới ta.”

      Có khách tới? An Cẩm Tú nhíu mày, thuận miệng hỏi, “Có biết là ai ?”

      " biết," Tử Uyên lắc đầu, "Người ở tiền viện chẳng thèm để ý tới ta.”

      "Thôi," An Cẩm Tú lại đổi lớp khăn khác cho Tú di nương, “Nguyên Chí mời đại phu, có lẽ cũng sắp tới rồi.”

      Tử Uyên thay An Cẩm Tú cho Tú di nương uống nước. Lúc nãy bị mắng ở tiền viện, nàng ta nghe được mấy lời kỳ quái, nhưng rồi lại quyết định giấu Tiểu thư.

      Chủ tớ hai người luân phiên nhau chăm sóc, cố gắng giúp Tú di nương dễ chịu chút.

      bao lâu, An Nguyên Chí mời được đại phu đến.

      An Cẩm Tú và Tử Uyên đích thân chuyển tấm bình phong ra chắn trước giường. Đại phu đứng cách bình phong, bắt mạch cho Tú di nương thông qua mấy sợi dây. (Tuyết – Sao giống Tôn Ngộ quá vậy ~~~)

      Đại phu xem mạch xong với An Nguyên Chí, rằng Tú di nương chỉ bị nhiễm lạnh, sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi thời gian khỏe lại.

      An Nguyên Chí đứng trước mặt đại phu và An Cẩm Tú ngồi cách tấm bình phong đều tạ ơn.

      " sao rồi.” An Nguyên Chí dẫn đại phu ra ngoài sắc thuốc. An Cẩm Tú ngồi bên cạnh Tú di nương, giọng , "Nương, uống thuốc rồi khỏe lại ngay.”

      An Nguyên Chí tiễn bước đại phu, cầm phương thuốc rồi ra ngoài mua, sau khi trở về lại bảo Tiền ma ma nhóm bếp lò ở dưới mái hiên bên ngoài gian phòng, đích thân ngồi đó sắc thuốc cho mẫu thân.

      Lúc bước ra, An Cẩm Tú trông thấy khuôn mặt đệ đệ dính đầy tro bụi, ngay cả tóc cũng phủ mảng màu xám. Tay của cầm chiếc quạt ba tiêu, ngừng quạt lửa. An Cẩm Tú gọi tiếng, "Nguyên Chí."

      An Nguyên Chí quay đầu, nhìn An Cẩm Tú cái, , "Tỷ vào trong . Ở đây nhiều bụi lắm, coi chừng sặc đó.”

      An Cẩm Tú bước lên phía trước, ngồi chồm hỗm xuống, dùng khăn lau vết bụi bám mặt đệ đệ.

      An Nguyên Chí bị nàng đụng vào mặt liền phát hoảng.

      "Đệ là đệ đệ ruột của tỷ, còn sợ cái gì?” An Cẩm Tú , "Đệ thường xuyên nhóm bếp ư?”

      An Nguyên Chí trốn tránh gì cả, gật đầu.

      "Trong phủ cắt xén phần cơm của đệ?” An Cẩm Tú lại hỏi.

      An Nguyên Chí khẽ nhếch miệng, , "Trong phủ ăn cơm trễ, đệ là người tập võ, dễ bị đói lắm.”

      An Cẩm Tú đờ hết cả người, trong lòng thầm khó chịu, hơn nửa ngày mới đè nén được cơn tức này.

      An Nguyên Chí dường như nhận ra cái gì đó. nhìn tỷ tỷ, , “Dù sao đệ cũng đọc sách bằng mấy người Đại ca.”

      "Tập võ có gì tốt?," An Cẩm Tú , "Đệ thích cứ luyện võ .”

      An Nguyên Chí sửng sốt, "Tỷ, tỷ phản đối sao?"

      "Tỷ là thân nữ nhi, chẳng làm được chuyện gì,” An Cẩm Tú cười khổ, , "Đệ là người duy nhất mà nương có thể trông cậy vào, tòng quân cũng là con đường để , sao tỷ lại ngăn cản đệ? Chỉ là con đường này dễ dàng, phải chịu rất nhiều nguy hiểm, trong lòng tỷ cũng dễ chịu...” đến đây, nỗi bi ai bất giác trào dâng. An Nguyên Chí rời nhà tòng quân khi mới có mười bốn tuổi, phải trải qua biết bao đau khổ, vậy mà người tỷ tỷ ruột như nàng lại chẳng hề biết chuyện gì.

      "Tuy rằng dễ dàng để con đường đó, nhưng cũng mạnh hơn so với ở trong phủ này.” An Nguyên Chí thấy An Cẩm Tú hề khinh thường việc tập võ, trong lòng lại càng cảm thấy thân thiết với nàng hơn chút, “Ngày sau tỷ gả đến Thượng Quan gia, với tiền đồ của đệ, ít nhất cũng có thể chăm sóc tỷ được rồi.”

      An Cẩm Tú lau nước mắt. Đệ đệ ngốc của nàng. Mấy ngày qua, nàng đối xử với quá tốt, khiến quên chuyện mười mấy năm qua bị khi dễ, trong mắt còn những ngày tháng phải khát khao sinh tồn kia nữa.

      Chương 11: Tỷ đệ gần gũi

      Sắc xong thuốc, An Cẩm Tú tự mình đút thuốc cho Tú di nương uống. Sau khoảng nửa canh giờ, Tú di nương bắt đầu đổ mồ hôi, người cũng tỉnh táo chút.

      "Nương," An Cẩm Tú liền gọi Tú di nương vài tiếng.

      "Ừm, Cẩm Tú?" Tú di nương bị bệnh mới tỉnh vừa thấy mặt người, tiếp tục gọi An Cẩm Tú là Nhị tiểu thư, mà theo bản năng, gọi An Cẩm Tú tiếng Cẩm Tú.

      "Dạ." An Cẩm Tú lên tiếng, với Tú di nương: "Nương, Nguyên Chí."

      "Nguyên Chí?"

      "Nương, "An Nguyên Chí ở ngoài bình phong nghe thấy Tú di nương gọi mình, vội đáp.

      "Ta, ta bị sao vậy?" Tú di nương còn hiểu mình xảy ra chuyện gì.

      An Cẩm Tú vừa sai Tử Uyên lấy nước ấm ra, vừa cười với Tú di nương: "Nương, tối qua nương đá chăn à? Sao lại bị phong hàn? Vì trong phòng quá lạnh ạ?"

      "Ta bị bệnh?" Tú di nương tỉnh táo lại chỉ trong giây lát, thấy An Cẩm Tú ngồi giường mình, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú hồi lâu, mới tin tưởng này là An Cẩm Tú, "Nhị tiểu thư, sao có thể để người chăm sóc đây.." Tú di nương xong muốn đứng dậy.

      An Cẩm Tú vội giữ mẫu thân mình, : "Nương bị bệnh, con có thể tới sao?"

      Lúc này Tử Uyên mang nước ấm vào, thấy Tú di nương tỉnh, cũng hoan hỉ : "Di nương tỉnh rồi, tốt quá, tiểu thư và Ngũ thiếu gia chăm sóc cho di nương tới trưa đó."

      An Cẩm Tú để Tú di nương tiếp, chính nàng cũng chẳng nhiều lời, cùng Tử Uyên đỡ Tú di nương dậy.

      An Nguyên Chí thấy giúp được gì, liền rời bình phong, "Con xem cháo lò được chưa." dứt lời ra ngoài.

      Tú di nương giọng với An Cẩm Tú: "Ngũ thiếu gia xem cháo gì thế?"

      An Cẩm Tú đáp: "Sáng nay nương chưa ăn gì, Nguyên Chí dựng cái bếp ở hành lang, nấu cho nương ít cháo ăn cầm hơi."

      "Vậy sao được?" Tú di nương nghe xong, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, vội vã khuyên: " thiếu gia như cậu ấy sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu để người trong phủ biết, đều cười nhạo cậu!"

      An Cẩm Tú : "Vậy con ra xem nhé."

      Tú di nương càng nóng nảy, " được" bà kéo tay An Cẩm Tú bảo: "Người là tiểu thư, thể làm mấy chuyện này! được đâu!"

      Tử Uyênthấy hai mẫu tử tranh giành, nhanh chóng chạy ra ngoài, : "Vậy nô tì trông, hôm nay nhất định cho di nương nếm thử tay nghề của Tử Uyên."

      " nhận nổi." biết lúc này Tú di nương nhớ ra chuyện gì, buồn bã với An Cẩm Tú: "Người sao có thể hầu hạ ta chứ? Đều là tiểu thư thiếu gia trong phủ, là ta hại hai người rồi."

      "Nương gì thế?" An Cẩm Tú đỡ Tú di nương nằm xuống, cười : " có nương, con và Nguyên Chí còn chẳng có cơ hội làm người, nữ nhi còn muốn dập đầu tạ ơn người đây này."

      Tú di nương thở dài hơi.

      "Nương!" An Cẩm Tú bỏ qua lí do nàng tự làm vướng mình kiếp trước, ỏn ẻn gọi Tú di nương.

      Tú di nương cười miễn cưỡng, cười làm thế nào? Khóc trước mặt nữ nhi ư?

      "Nương cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần ." An Cẩm Tú an ủi Tú di nương: "Sau này Nguyên Chí nhất định có tiền đồ rộng mở, ngày lành của nương còn dài lắm."

      Tú di nương thở dài: "Chỉ cần người và Nguyên Chí sống tốt là được, di nương cầu mong gì hơn. Nhị tiểu thư, người đến chỗ di nương, phu nhân gì sao?"

      " ạ." An Cẩm Tú biết Tú di nương sợ cái gì, sợ sau này Tần thị giận nàng, động tay chân vào hôn của nàng, khiến thứ nữ như nàng có thể diện khi xuất giá. Song, giờ An Cẩm Tú chẳng quan tâm cái gì là thể diện nữa, kiếp trước nàng là ả đàn bà độc ác dâm đãng "vang danh" thiên hạ, sao? qua đường hoàng tuyền, nàng nhận ra, mình đối xử tốt với người khác mới nhận được họ tốt lại. "Nương..." An Cẩm Tú với Tú di nương: "Phu nhân đặt chú ý lên người con được bao nhiêu chứ, hôn cũng định rồi, chỉ cần chờ xuất giá là được."

      Tú di nương kéo tay An Cẩm Tú, định chuyện Tử Uyên chạy vào, trực tiếp chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, : "Tiểu thư, bên ngoài có ma ma quản tìm người."

      An Cẩm Tú muốn hỏi ma ma nào tìm nàng, nhưng khi thấy Tử Uyên nháy mắt với mình, trong lòng gấp gáp, có lẽ bên ngoài xảy ra chuyện? An Cẩm Tú vội đứng dậy, với Tú di nương: "Nương bệnh, đừng để người ngoài vào, con ra xem có chuyện gì."

      "Được." Tú di nương dĩ nhiên ngăn cản An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú trước, Tử Uyên theo sau, hai người nối đuôi nhau ra ngoài.

      "Nguyên Chí đâu rồi?" Chỉ thấy nồi cháu còn lò trong hành lang, An Cẩm Tú nhìn lướt qua tiểu viện lượt, thấy An Nguyên Chí lẽ ra nên phụ trách nấu cháo đâu.

      "Đại quản gia mang người tới, đưa Ngũ thiếu gia rồi ạ." Lúc này Tử Uyên mới cuống quít kể cho An Cẩm Tú: " là phu nhân biết chuyện Ngũ thiếu gia tự mời đại phu ở ngoài, muốn tìm Ngũ thiếu gia hỏi han chút!"

      Trong lòng An Cẩm Tú lập tức nghẹn lại, "Bọn họ bắt Nguyên Chí rồi?"

      " Ngũ thiếu gia tự theo họ, bảo là muốn kinh động di nương."

      "Nhị tiểu thư..." Tiền ma ma nghe được tiếng gió chạy đến, thấy An Cẩm Tú đứng trong viện, vội hô: "Có chuyện ổn rồi!"

      " sao" An Cẩm Tú nhìn Tiền ma ma cười cười, "Để ta xem, ngươi chăm sóc di nương hộ ta nhé." An Cẩm Tú dứt lời cởi vòng tay đeo xuống, nhét vào tay Tiền ma ma, "Cầm lấy , hôm nay phải đa tạ bà rồi, là chút lòng cảm ơn của ta thôi."

      Tiền ma ma vội tỏ lời cảm ơn, vòng tay bạc này là vật tốt, tấm lòng này của An nhị tiểu thư, cũng khá lớn.

      "Đừng chuyện Ngũ thiếu gia cho di nương." An Cẩm Tú vốn định , nghĩ nghĩ lại vẫn dặn dò Tiền ma ma tiếng.

      "Dạ." Tiền ma ma vội đáp.

      Lúc này An Cẩm Tú mới vội vàng mang Tử Uyên rời tiểu viện, "Đại quản gia đưa Ngu thiếu gia đâu? Phòng lớn ư?"

      "Dạ." Tử Uyên : "Nô tì nghe đại quản gia , Thái sư chờ Ngũ thiếu gia ở phòng lớn."

      An Cẩm Tú sợ An Nguyên Chí lại giống kiếp trước, nóng nảy ầm ĩ trận với Thái sư, vậy người bị thiệt chỉ có thể là đệ đệ. An Cẩm Tú hận thể chạy mạch tới phòng lớn, nhưng phần đông hạ nhân, đầy tớ già trong phủ đều là tai mắt của người khác, nàng muốn chạy cũng thể, nữ tử cười được lộ răng, lộ chân, những quy tắc rườm rà này khiến An Cẩm Tú chỉ muốn chửi tiếng chó má, nhưng nàng thể mắng, càng thể làm trái với nữ tắc có từ xưa.

      đường nóng vội lại phải bước chậm chạp khoan thai, đợi tới khi An Cẩm Tú tới phòng lớn, hỏi hạ nhân mới biết An Nguyên Chí bị đưa tới đây, mà bị mang tới hậu hoa viên trong phủ.

      "Nay Thái sư có trong phủ ?" Trước khi đuổi tới hậu hoa viên, An Cẩm Tú nghĩ xa hơn, hỏi hạ nhân nọ.

      "Dạ bẩm Nhị tiểu thư, từ sáng sớm Thái sư ra ngoài rồi ạ." Người nọ bẩm.

      An Cẩm Tú quay người tức chạy tới hậu hoa viên, An Thái sư ở đây, vậy chắc chắn Tần thị muốn gây phiền toái cho họ, bà ta hận tỷ đệ nàng thấu xương tủy, chuyện hôm nay sợ là gian nan.

      "Tiểu thư," Tử Uyên gọi An Cẩm Tú.

      "Sao thế?" An Cẩm Tú hỏi.

      "Hậu hoa viên lớn nhường ấy, người phải hỏi chỗ cụ thể chứ." Tử Uyên .

      An Nguyên Chí bị mang đến đâu?

      Sau khi hỏi thăm, An Cẩm Tú mới biết An Nguyên Chí bị Tần thị hạ lệnh dẫn tới phòng khách ở phía tây hậu hoa viên.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 12 Gia hình của An phủ

      Edit: Preiya


      An Cẩm Tú vội vàng chạy tới Tiêu Hoa sảnh, người thị vệ Tiêu Hoa Sảnh do ngoại gia (bên nhà ngoại Tần thị) được ra lệnh cho An Cẩm Tú vào, là phu nhân có lệnh, người trong phủ ai được gặp An Nguyên Chí, “Cút ngay!” An Cẩm Tú giận dữ khiển trách tiếng, rồi cất bước vào trong, người do ngoại gia phân phó cũng dám ra tay chạm vào nàng.

      Quả nhóm thị vệ dám chạm vào An Cẩm Tú, từng bước lui về sau, sau cùng bị An Cẩm Tú bức lui vào trong cùng của Tiêu Hoa sảnh.

      “Tỷ?” An Nguyên Chí trong phòng khách nghe thấy tiếng tranh cãi của An Cẩm Tú và nhóm thị vệ, thấy An Cẩm Tú vào đến sảnh liền vội vàng gọi nàng tiếng. đại tiểu thư của gia tộc tranh cãi cùng với nam bộc, nếu việc này bị truyền ra, vị tỷ tỷ này của còn muốn thanh danh hay đây?

      An Cẩm Tú nhìn thấy An Nguyên Chí, bỗng trước mắt nàng biến thành màu đen, cũng may được Tử Uyên đứng phía sau đỡ lấy.

      “Tỷ”, An Nguyên Chí với An Cẩm Tú: “Ngươi mau trở về , cần phải đến chỗ này.”

      Hai tay của An Nguyên Chí bị trói sau lưng, cả người quỳ đống đá vụn, hai đầu gối cũng bị trói lại, muốn đứng lên cũng đứng nổi.

      An Cẩm Tú giận đến phát run, nàng nhìn đống đá vụn sắc nhọn, An Nguyên Chí quỳ đó, có khác gì quỳ hàng đinh đâu? cái thấy máu, cái thấy máu sao?

      “Nhị tiểu thư”, Hai ma ma già tới trước mặt của An Cẩm Tú và cúi người thi lễ với nàng, biết còn cố hỏi: “Sao người lại đến đây? Phu nhân phân phó, nơi này thể để cho người vào.”

      thể cho người vào ư?” An Cẩm Tú lạnh lùng : “Vậy các ngươi là người hay là quỷ?”

      Ngày thường, hai lão bà đều là quản gia thân tín của Tần thị, những kẻ nịnh bợ Tần thị này đều khinh thường An Cẩm Tú, nghe nàng vậy, liền cười lạnh : “Nhị tiểu thư có tức giận cũng cần phát giận với chúng nô tỳ, đây là mệnh lệnh của phu nhân.”

      “Tránh ra.” An Cẩm Tú bảo hai vị lão bà nhường đường cho mình.

      Hai lão bà mở miệng gọi phu nhân, mượn Tần thị để trấn áp An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú nâng tay lên vung hai bạt tai, kiếp trước nàng giúp Ngũ hoàng tử đoạt người trong thiên hạ, ngay cả giết người còn sợ, chẳng lẽ nàng sợ đánh người sao? Hai cái bạt tai này dùng hết lực để đánh ra, tiếng vang khiến mọi người trong phòng khách đều nghe thấy.

      Trong hai ma ma có người trúng cái tát của An Cẩm Tú, bị choáng váng, đứng đó nửa ngày cũng động đậy.

      An Cẩm Tú liền đẩy hai ma ma già này ra, chạy nhanh vài bước tới trước mặt của An Nguyên Chí. “Đệ sao rồi?” An Cẩm Tú vừa hỏi An Nguyên Chí vừa ngồi xổm xuống, kéo sợ dây thừng trói . Dây thừng buộc quá chặt, dường như hợp thành với quần áo siết vào trong da thịt của , nàng kéo vài cái nhưng cũng thể tháo bỏ được dây thừng.

      “Làm sao sống tiếp nữa đây!” Hai người quản gia hồi phục lại thần trí, sau đó liền ngã vật xuống đất kêu khóc, các bà sợ Tần Thị, cũng sợ An Cẩm Tú.

      “Tỷ”, An Nguyên Chí sốt ruột, việc này gây nháo rất lớn, “Tỷ trở về với nương là được rồi, đệ quỳ chút cũng sao đâu.”

      “Có tỷ ở đây, tỷ để đệ chịu thiệt thòi.” An Cẩm Tú thèm để ý tới hai lão bà kêu khóc ngừng, lúc này nàng chỉ lo cho An Nguyên Chí, “Chân đệ có đau ?”

      “Đệ sao.” An Nguyên Chí .

      An Cẩm Tú cũng quản đến lễ tắc nam nữ gì, bèn vén áo bào của An Nguyên Chí lên, vừa liếc mắt nhìn thấy hai đầu gối của ướt đẫm máu khiến quần bị ướt sũng, hai dòng máu đỏ tươi chảy xuống, dường như muốn rút hết máu trong lòng An Cẩm Tú. Đột nhiên nàng quay đầu lại, nhìn hết những người đứng trong phòng khách, từng người từng người , giống như muốn nhớ kỹ bộ dáng của những người này.

      Nhóm gia nhân mặc dù là nam nhân nhưng vẫn bị ánh mắt oán độc của An Cẩm Tú làm cho sợ hãi, bất tri bất giác liền lùi ra phía sau mấy bước.
      Tử Uyên chạy tới, giúp đỡ An Cẩm Tú dìu An Nguyên Chí ngồi xuống ghế dựa.

      “Ta mời đại phu cho đệ.” An Cẩm Tú giết người cũng dám nhưng lại dám chạm tay vào vết thương đầu gối của An Nguyên Chí, bèn giọng với : “Để Tử Uyên trở về dọn dẹp phòng cho đệ trước.”

      “Nhị tiểu thư”, hai lão bà kia khóc hô trận xong, thấy An Cẩm Tú để ý tới liền bò dậy khỏi mặt đất, người trong số đó với nàng: “Tự ý mời đại phu là làm trái với quy tắc trong phủ.”

      “Vậy sao?” An Cẩm Tú : “Sao các ngươi lại nín khóc? Ta chính là làm trái với quy củ, cũng tới phiên hai ma ma già các người tới quản ta!”

      Hai ma ma nhất thời nghẹn họng, lời này, có còn là tiểu thư của quý phủ đây?

      “Chúng ta !” An Cẩm tú đỡ An Nguyên Chí muốn rời .

      “Các ngươi muốn bị phu nhân đánh chết hay sao?” Hai ma ma già thấy An Cẩm Tú và An Nguyên Chí sắp rời , liền vội vàng cao giọng với nhóm gia bộc: “Còn mời Nhị tiểu thư và Ngũ thiếu gia dừng bước!”

      An Cẩm Tú nhìn đám gia bộc đứng chặn cửa, tức giận đến nỗi bàn tay đỡ An Nguyên Chí cũng run run, lẽ bọn gia nhân kia là con mà thấy mẫu thân bệnh cũng mời đại phu sao, lẽ tự bọn chúng có thể chữa khỏi ư?

      An Nguyên Chí nhìn thấy An Cẩm Tú tức giận đến mức tay run lên, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng nhịn được nửa, bèn mắng câu “Cẩu nô tài!” rồi muốn tiến lên động thủ.

      “Nguyên Chí.” An Cẩm Tú kéo tay Nguyên Chí lại.

      Hai ma ma già còn sợ hãi rằng An Nguyên Chí xông lên đánh bọn họ , khi nhìn thấy An Cẩm Tú ngăn An Nguyên Chí lại, còn tưởng là nàng sợ Tần Thị, biểu cảm mặt lập tức cao ngạo trở lại, với An Cẩm Tú: “Vẫn là Nhị tiểu thư hiểu chuyện, trong phủ này, thể tuân thủ theo quy củ được.”

      An Cẩm Tú vỗ vai trấn an An Nguyên Chí, sau đó cười lạnh : “Đệ là thiếu gia của An Phu lại động thủ với hai ma ma già, chuyện này truyền ra ngoài phải bị người ta chê cười sao? Ta tìm chủ tử của bọn họ, Nguyên Chí, đệ ở đây chờ ta.”

      An Nguyên Chí còn chưa kịp chuyện thấy An Cẩm Tú rồi, bèn vội vàng kêu lên: “Tỷ, tỷ tìm phu nhân cũng vô dụng thôi!”

      “Hữu dụng hay vô dụng, phải tìm mới biết được.” An Cẩm Tú xong ra khỏi cửa. nhóm gia bộc cũng tự giác tránh ra, “Nguyên Chí, đệ cần động thủ với những người này, đáng, nghe tỷ .”

      An Nguyên Chí cũng muốn ra ngoài nhưng nhóm gia bộc chặn kín cổng lại, xoay người lại với Tử Uyên: “Ngươi xem tỷ ta , đừng để tỷ ấy náo loạn!" hổ là tỷ đệ ruột thịt, tuy xa cách mười mấy năm nhưng lúc này, An Nguyên Chí cảm thấy tỷ tỷ song sinh của mình muốn tìm Tần thị để gây chuyện.

      Tử Uyên vội vàng để lại áo ngoài, sau đó đuổi theo An Cẩm Tú.

      Hai ma ma già cũng muốn ra ngoài, đây là cơ hội tốt để trả thù An nhị tiểu thư, mới vừa rồi các bà ăn hai cái bạt tai, cũng thể chịu đựng oan uổng được, hầu hạ trong phủ nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào từng đánh vào mặt các bà đâu.

      An Nguyên Chí ngồi trong phòng khách gấp đến nỗi muốn xoay vòng vòng, nhưng cũng biết, nếu như hôm nay xông ra khỏi cửa việc hôm nay đến tai An thái sư, bị trị tội cũng sao, cũng thể để An Cẩm Tú bị trị tội cùng được. Về sau An Nguyên Chí quyết tâm trở thành người uy phong lẫm liệt, hy vọng trở thành tướng quân lập nhiều công lao cho triều đình, nhưng tại chỉ là thiếu gia mười mấy tuổi, còn chưa có đủ tâm cơ và quả quyết, An Nguyên Chí cũng biết bản thân mình nên làm cái gì bây giờ.

      Trước tiên, An Cẩm Tú hỏi thăm xem An Nguyên Chí bị nhốt ở nơi nào, sau đó cũng thuận tiện hỏi thăm xem Tần thị ở đâu, nàng mới biết được giờ này Tần Thị tiếp đãi khách trong vườn hoa ở hậu hoa viên.

      Tử Uyên đuổi theo phía sau An Cẩm Tú, sợ hãi : “Tiểu thư, chúng ta gặp phu nhân sao?”

      có gì phải sợ.” An Cẩm Tú , Tần thị luôn đeo mặt nạ thê tử hiền từ thiện lương, nàng muốn nhìn xem, trước mặt khách, Tần thị giải quyết việc này như thế nào.


      Chương 13: Hương sen dưới ánh trăng

      edit: tuyền xù

      An Cẩm Tú gần như là vọt vào bên trong Hương Viên, sau đó nàng nhìn thấy Tam tiểu thư trong phủ, An Cẩm Khúc ngồi ghế tròn nhảy dựng lên, vẻ mặt khuôn mặt kia đúng là bối rối.

      "Cẩm Tú?" Tần thị cũng nghĩ tới An Cẩm Tú có lễ nghi thông báo liền xông vào trong viện, sau đó lại càng hoảng sợ, vừa hận đám tôi tớ ngoài viện, thậm chí ngay cả tiểu thư trong phủ cũng ngăn được. Tần thị quên, đám tôi tớ ngoài cửa vừa gan lớn, lại có bản lĩnh, sao lại dám đánh nhau với tiểu thư trong phủ?

      An Cẩm Tú nhìn về phía Tần thị, đồng thời cũng nhìn thấy đương kim phu nhân Chu Tướng Quốc Hà thị. Tướng Quốc phu nhân, ánh mắt An Cẩm Tú giật giật, cái này đúng là để cho Tướng Quốc phu nhân nhìn thấy con dâu tương lai gần lần. Ở kiếp trước, Tướng Quốc Chu Hiếu Trung theo thái tử, sau đó Hà thị này chết ở trong tay nàng, trong đầu An Cẩm Tú xuất bộ dáng Chu thị treo cổ tự tử ở kiếp trước, vội vàng cúi đầu xuống, An Cẩm Tú có chút thất thần.

      "Người này là Nhị tiểu thư trong phủ?" Phu nhân Hà thị cũng là xuất thân đại tộc, nắm viện tướng phủ trong tay, khí độ làm người cũng là phi phàm, sững sờ chỉ lát sau, Tần thị liền cười : "Đều là nghe An nhị tiểu thư là mỹ nhân, hôm nay khi nhìn thấy diện mạo chân chính rồi, muội tử ngươi đúng là phúc khí tốt."

      "Vị này chính là phu nhân tướng quốc, ngươi còn qua đây bái kiến?" Trong lòng Tần thị dâng lên lửa giận, nhưng mặt vẫn mang theo nét cười, với An Cẩm Tú: "Ngươi nha đầu kia làm sao lại chạy vào như vậy hả? Lại để cho người chê cười!"

      An Cẩm Tú phục hồi tinh thần, lúc đến gần Hà thị phu nhân, trong lòng lại gấp gáp, nàng cũng thấp người xuống thi lễ với Hà thị phu nhân cái.

      Hà thị phu nhân ngồi thẳng đỡ An Cẩm Tú cái, cười : "Đứng lên , bộ dáng này đúng là tốt, nếu chưa đính hôn, ta đúng là muốn lòng tham chút đây này."

      An Cẩm Khúc đứng tại chỗ liền đen mặt, tướng phủ có bốn vị công tử, nghe lời này của Tướng Quốc phu nhân, nếu An Cẩm Tú chưa đính hôn, nàng muốn An Cẩm Tú cũng làm con dâu của mình? Tần thị là nhân vật lão luyện thành tinh, tự nhiên nghe ra Hà thị đây là lời khách khí, chẳng qua là An Cẩm Khúc lại nghe hiểu, lập tức liền mở miệng : "Nhị tỷ vì việc hôn nhân của mình còn trở về khóc qua vài lần, nếu bá mẫu nếu sớm qua đây chút tốt rồi, Nhị tỷ ta cũng cần trở về khóc nhiều như vậy."

      Hà thị phu nhân nghe xong lời này của An Cẩm Khúc, vẻ tươi cười mặt trầm xuống, nhưng lại qua rất nhanh, mỉm cười.

      Tần thị lại hận thể tiến lên xé miệng An Cẩm Khúc, nàng vì nàng cầu vị trí con dâu trưởng tướng phủ, vậy mà lúc này ám phúng tỷ tỷ mình tại trước mặt khách nhân, đứa thứ xuất tỷ tỷ được nuôi dưới danh nghĩa của mình, sao cầu được vị trí con dâu trưởng tướng phủ? "Nha đầu kia tâm thẳng miệng thẳng, ra cũng có ý xấu." Tần thị miễn cưỡng giảng hòa vì nữ nhi của mình, với Hà thị: "Về sau ta còn phải giáo nàng! Nhi nữ đều là khoản nợ!"

      Trong nội tâm An Cẩm Tú cười lạnh, lại tái nhợt nghiêm mặt, cũng cười : "Chung quy cuối cùng ta khóc qua vài lần như vậy, Tam tiểu thư cũng đều nhìn thấy toàn bộ, ta biết Tam tiểu thư là hảo tâm."

      Tần thị nhìn qua An Cẩm Tú : "Hôm nay ngươi đây là làm sao vậy? Sao lại gọi Tam muội ngươi là Tam tiểu thư?"

      "Nàng vốn phải gọi ta tiếng Tam tiểu thư," An Cẩm Khúc bị tiếng gọi Tam tiểu thư này của An Cẩm Tú, rất có cảm giác đắc thắng, chuyện trong phủ Tam tiểu thư con vợ cả bằng Nhị tiểu thư thứ xuất này, biết được bao nhiêu người từng qua lời này, hôm nay An Cẩm Khúc nhận ra cảm nhận sâu sắc, ra An Cẩm Tú cũng biết tuân thủ quy củ dòng chính thứ trước mặt Tướng Quốc phu nhân.

      Tần thị nhắm mắt lại, cái cửa hôn này khó khăn lắm nàng mới vừa ý muốn hủy bỏ.

      mặt Hà thị phu nhân mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về lời bà mối từng qua với nàng, An phủ Tam tiểu thư là người rộng lượng, đối với tỷ tỷ và đệ đệ thứ xuất đều là thành tâm đối đãi, bất quá tại xem ra Nhị tiểu thư thứ xuất này, còn biết ngày bình thường chịu bao nhiêu tức giận của vị Tam tiểu thư con vợ cả này rồi, xem ra trước đó bà mối thu ít chỗ tốt từ Tần thị, và đầy miệng nàng toàn lời bậy.

      "Ngươi tìm nương có chuyện gì?" Tần thị thầm nghĩ muốn đuổi An Cẩm Tú , nàng phải nghĩ ra biện pháp tốt để kéo tâm tư Hà thị về, "Nếu là tình trong phủ, cũng đừng với nương, khách quý ở đây, lúc này nương có tâm tư quản lý tình trong phủ."

      Hà thị cười cười.

      An Cẩm Tú do dự chút, phải náo trận trước mặt Tướng Quốc phu nhân sao? Bản thân mình náo trận có thể mang đến phiền toái cho An Nguyên Chí ?

      Ngay lúc An Cẩm Tú còn do dự cái này cái kia, Tử Uyên ở sau lưng An Cẩm Tú lôi kéo ống tay áo của nàng. An Cẩm Tú theo ý Tử Uyên bảo nhìn sang, chỉ thấy cái kệ , bất chợt lên bức thêu phẩm của nàng. Lúc này An Cẩm Tú hiểu , vì sao Tần thị muốn an bài nàng hôm nay Tần phủ thỉnh an, phải là vì muốn cho thứ nữ như nàng thêm chút thể diện, mà là vì cầm thêu phẩm của nàng bổ sung làm thêu phẩm của An Cẩm Khúc, lại để cho Tướng Quốc phu nhân biết con dâu tương lai của mình, là khéo tay cỡ nào, là khuê tú hào phú hiếm có cỡ nào.

      ra là thế, An Cẩm Tú cúi đầu cười lạnh, Tần thị làm việc cẩn thận, cầu vạn toàn, còn có cái gì có thể so với An Cẩm Tú nàng ở trong phủ, có thể làm cho hai mẹ con Tần thị và An Cẩm Khúc này, chút sơ hở nào diễn xuất hết màn diễn này? Cái gọi là phu nhân đại tộc, quý nữ con vợ cả, cũng hơn gì cái này.

      " có chuyện gì ngươi liền lui ra ," Tần thị thấy An Cẩm Tú nhìn về phía thêu phẩm, trong nội tâm cũng khó chịu, nếu phải là thủ công của An Cẩm Khúc làm nên hình nên dạng, nàng cần gì phải ra hạ sách này?

      "Nương, ngài có thể bỏ qua cho Nguyên Chí?" Lúc này An Cẩm Tú mới mở miệng hỏi.

      "Ngươi xử lý ," Tần thị .

      An Cẩm Tú vội vàng lên tiếng đáp dạ, quay người rời , rồi lại nhìn thấy An Cẩm Khúc trầm nhìn mình, An Cẩm Tú đột nhiên lại với An Cẩm Khúc câu: "Thủ công của Tam tiểu thư là tốt, biết có thể ra thêu phẩm này thêu như thế nào ?"

      An Cẩm Khúc nhìn thấy Tần thị khó chịu, nếu phải là Tần thị bức nàng, nàng mới muốn dính lấy hào quang của An Cẩm Tú nàng, "Chẳng qua chỉ là hoa sen," An Cẩm Khúc : "Tỷ tỷ còn muốn hỏi gì ?"

      An Cẩm Tú : "Thêu phẩm này nổi danh?"

      An Cẩm Khúc muốn hoa sen, đột nhiên lại dừng lại, thêu phẩm này chỉ gọi là hoa sen, mẫu thân từng qua với nàng lần, nhưng lúc này An Cẩm Khúc nghĩ ra.

      An Cẩm Tú chỉ là thoáng thăm dò chút, nghĩ tới An Cẩm Khúc nhắn xinh xắn này ra được tên vật phẩm thêu, người đầu óc như vậy, thế nào lại sinh ra từ trong bụng Tần thị?

      "Cẩm Tú, có chuyện gì ngươi liền lui ra ." Tần thị ngồi ghế ở bên trong, cố nén phá nát bình tĩnh mặt, trong lòng vừa mắng An Cẩm Khúc, cũng vừa hận An Cẩm Tú.

      Lúc này Hà thị phu nhân lại mở miệng : "An nhị tiểu thư, ngươi biết tên gọi của thêu phẩm này là gì?"

      An Cẩm Tú chỉ cười cười, thêu phẩm này thêu theo hình dạng sẵn có, là nàng tự vẽ trong nội tâm rồi châm đường thêu ra, tên gọi cũng chỉ có thể là chính nàng đặt, "Thêu phẩm này gọi là ‘Hương sen dưới ánh trăng’."

      Lúc này An Cẩm Khúc : "Ngươi cũng có hình thêu này?"

      "Cẩm Khúc!" Tần thị suýt chút nữa bị đứa con ngu xuẩn này làm cho tức chết, "Cẩm Tú ngươi mau lui ra !"

      An Cẩm Tú về phía cửa ngoài, đưa lưng về phía Tần thị và Hà thị, nàng ngang qua An Cẩm Khúc lạnh lùng cười cười.

      An Cẩm Khúc chịu được An Cẩm Tú cười lạnh, thứ xuất nhoi còn dám xem thường nàng sao? Ngay tại lúc này, Tử Uyên theo An Cẩm Tú, ngang qua bên người An Cẩm Khúc, và An Cẩm Khúc đắc ý hét lớn. "Nha đầu lớn mật!" An Cẩm Khúc chờ Tử Uyên phản ứng, cái tát liền đánh vào mặt Tử Uyên.

      An Cẩm Tú chấm dứt tâm tư tính toán, cũng nghĩ tới lúc này An Cẩm Khúc dám động thủ đánh người, cuống quít trở lại bảo vệ Tử Uyên, : "Tam tiểu thư, ngươi muốn cái gì?"

      An Cẩm Khúc chỉ đánh Tử Uyên cái đâu có thể hả giận? Giơ tay lên lại là cái tát đánh xuống, vừa vặn An Cẩm Tú bảo vệ Tử Uyên ở phía sau mình, cái tát mạnh này đánh vào mặt An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú lùi về sau mấy bước, vóc người An Cẩm Khúc lớn, nhưng lực đạo cũng , An Cẩm Tú nhận lấy cái tát này, nửa bên mặt vừa nóng rát vừa đau.

      "Tiểu thư!" Tử Uyên la hoảng lên, giọng giống như là An Cẩm Khúc giết người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :