1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc phi - Mai Quả (7.3/1189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 3 (3) Nữ nhi nguyện gả

      “Tiểu thư.” Tử Uyên nhìn quanh quất thấy ai, mới giọng hỏi An Cẩm Tú, “Bên Ngũ điện hạ, chúng ta phải làm sao ạ?”

      An Cẩm Tú ngẩn ra. Từ sau khi trùng sinh, đối với nam nhân này, nàng có nghĩ tới.

      Tử Uyên ân cần hỏi, “Tiểu thư, người đau lòng sao?”

      biết xấu hổ!” An Cẩm Tú nhéo mũi tỳ nữ cái.

      Tử Uyên đau quá, vội a tiếng rồi ôm lấy mũi của mình.

      “Từ nay trở , được phép bậy nữa!” An Cẩm Tú giả vờ hung ác, , “Ta với Ngũ điện hạ làm sao? Cùng lắm chỉ có vài phong thư mà thôi! Nha đầu ngươi ăn cho cẩn thận, thanh danh của bổn tiểu thư có thể vì ngươi mà mất sạch đấy!”

      Tử Uyên bị hù dọa khiến cho mặt trắng bệch cả ra, vội vàng quỳ xuống trước An Cẩm Tú.

      An Cẩm Tú đưa tay, đỡ tỳ nữ tâm phúc đứng dậy, cách chân thành, “Ta và Ngũ điện hạ có chuyện gì cả, từ nay về sau, ta với coi như còn quan hệ nào nữa.”

      “Dạ.” Tử Uyên gật đầu, nghiêm túc , “Ta nhớ rồi mà, tiểu thư.”

      An Cẩm Tú tiếp tục về phía trước. Nàng và Bạch Thừa Trạch ngẫu nhiên gặp nhau tại vườn hoa ở phủ Thái tử. Nàng đến thăm tỷ tỷ là Thái tử phi, cũng đến tìm hoàng huynh là đương kim Thái tử. Đều là thứ xuất, chỉ khác chỗ, là con cháu hoàng gia, nàng là nữ nhi của An phủ quyền quý. Hai người nảy sinh tình cảm, cảm thấy tương hợp lẫn nhau. Sống lại đời, An Cẩm Tú suy nghĩ sâu sắc hơn. Nàng trao trái tim cho người nam nhân này, tự cho rằng mình là bảo vật quý giá nhất đời , nhưng Bạch Thừa Trạch, có nghĩ như vậy ? Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là quân cờ bị đùa bỡn trong tay và An Thái sư mà thôi, vậy mà kiếp trước, nàng còn mê luyến , luôn nghĩ có chân tình.

      “Tiểu thư, người muốn đâu?” Thấy nàng về hướng Tú các, Tử Uyên theo sau lưng vội hỏi.

      thăm mẫu thân của ta.”

      “Nhưng mà, phu nhân ở hướng bên kia cơ.” Tử Uyển chỉ tay về phía phòng của Tần thị. An Cẩm Tú cười lạnh tiếng rồi , “Ta thăm mẫu thân thân sinh của ta.”

      Tử Uyên sửng sốt, “Ý người là Tú di nương?”

      “Ừ.” An Cẩm Tú đáp lại.

      “Sao tự nhiên người lại muốn thăm vậy ạ?” Tử Uyên vô cùng kinh ngạc. Tiểu thư nhà nàng luôn tỏ vẻ thích mẫu thân thân sinh của người, thậm chí ba chữ Tú di nương cũng muốn nghe người ta nhắc tới, vậy mà hôm nay lại muốn tới thăm, thực là kỳ lạ.

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 4 (1) Mẫu thân và đệ đệ

      An Cẩm Tú cười khổ, tiếp tục về phía trước. Chẳng lẽ nàng phải với Tử Uyên rằng mình là nữ nhi bất hiếu sao? Đời trước, nàng lòng với Đại phu nhân, xem thường mẫu thân thân sinh của mình...

      “Nhị Tiểu thư đến đấy à?” Bà tử hầu hạ Tú di nương thấy An Cẩm Tú đứng ngoài cửa viện, giật mình kêu lên.

      Ngay lúc đó, ba di nương chạy ra khỏi phòng, trong đó có Tú di nương.
      An Cẩm Tú lễ phép chào hỏi ba người.

      “Sao hôm nay Nhị Tiểu thư lại đến đây?” Hai vị di nương, Tống thị và Phùng thị đồng thanh hỏi.

      “Ta đến thăm mẫu thân.” An Cẩm Tú rất tự nhiên.

      Tú di nương nghe nữ nhi vậy, suýt chút nữa bật khóc. Mười tháng mang thai, chịu mọi vất vả, đau đớn tột cùng, rốt cuộc nàng ta cũng gọi mình hai tiếng “mẫu thân”. Chua xót thay! Nếu trải qua tình này, ai có thể hiểu được.

      “Mẫu thân.” An Cẩm Tú chạy tới trước mặt Tú di nương, gọi rất ràng, rành mạch.

      “Ừ...” Tú di nương sửng sốt, hồi lâu mới đáp lại nữ nhi.

      “Nữ nhi đến thăm người.” An Cẩm Tú rất chân thành, nhưng còn hơi lúng túng. ràng là mẫu tử ruột thịt, nàng lại biết phải gì với mẫu thân kế tiếp.

      “Vào trong rồi hãy . Đệ đệ của ngươi cũng đến đó.”

      Bước chân của An Cẩm Tú có hơi chậm lại. Đệ đệ sao?

      An Nguyên Chi đứng dưới mái hiên. Thiếu niên này chỉ mới mười ba tuổi, tính tình ít , bộ dáng có hơi sớm trưởng thành.

      “Nguyên Chí.” An Cẩm Tú cười tiếng với , “Trùng hợp quá, ngờ đệ cũng đến thăm mẫu thân.”

      “Nhị tỷ.” An Nguyên Chí cất tiếng, thanh lạnh nhạt.

      “Mẫu thân, chúng ta vào trong chuyện .” An Cẩm Tú kéo tay Tú di nương.

      “Được.” Động tác của An Cẩm Tú khiến Tú di nương giật hết cả mình, liền vội , “Nhị Tiểu thư, Ngũ Thiếu gia, vào trong thôi.”

      An Cẩm Tú nghe mẫu thân gọi mình như vậy, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Nàng là nữ nhi ruột thịt của bà, vậy mà bà lại thể đường hoàng gọi tên của nàng. Đợi cho đến khi vào phòng rồi, nàng mới , “Mẫu thân, từ nay về sau, những lúc có người ngoài, người cứ gọi nữ nhi là Cẩm Tú.”

      thể làm sai quy củ.” Tú di nương nhàng , “Ngươi có lòng đến thăm ta, ta mãn nguyện rồi.”

      An Cẩm Tú đau đớn vô cùng. Nàng cúi đầu uống trà, để ai thấy nỗi khổ tâm trong lòng.

      “Nhị tỷ sắp xuất giá rồi. Chúc mừng tỷ.” An Nguyên Chí lúc này mới mở miệng .

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 4 (2) Mẫu thân và đệ đệ

      An Cẩm Tú nhìn qua người đệ đệ ruột. Cùng mẫu thân, vậy mà kiếp trước, nàng chưa hề đặt vào trong mắt. Thậm chí, bởi vì Tần thị thích , nàng luôn cảm thấy vì mà nàng bị liên lụy với Thượng Quan Dũng. Nào ai có thể nghĩ đến, An Nguyên Chí mười bốn tuổi, tự ý làm trái tổ huấn An thị, bỏ nhà tòng quân, ra sức cố gắng vì tiền đồ về sau. liên tục lập công, áo gấm về nhà, còn xin được ân điển của Hoàng thượng, đó là đưa Tú di nương rời khỏi An phủ để chính mình phụng dưỡng bà. Đệ đệ của nàng so với người ngoài có điểm gì kém xa đâu chứ? Kiếp này, nàng nhất định phải giúp , để bớt chút khổ sở, mới xứng đáng với những gì kiếp trước làm vì mẫu thân của hai người.

      “Ngũ thiếu gia!” Tú di nương vội hét lên, An Nguyên Chí dám thêm gì nữa.

      “Hôn này có gì tốt đâu. Nữ nhi rất hài lòng,” An Cẩm Tú tiếp, “Nguyên Chí, đa tạ hảo ý của đệ.”

      Tú di nương dĩ nhiên hiểu được con của mình. Bà nhìn nàng chăm chú, nhưng lại phát ra nửa điểm ủy khuất. “Ta cũng có nghe qua,” Tú di nương thở dài, “Tuổi của Thượng Quan tướng quân có hơi lớn chút, trong nhà còn có kế mẫu và đệ, muội; người tầm tuổi của Ngũ thiếu gia, muội muội mới lên sáu. Nhị Tiểu thư, con qua đó rồi, nhớ thay chăm sóc hai đệ muội này.”

      “Con nhớ rồi ạ.” An Cẩm Tú cười tươi. Trong trí nhớ của nàng, đệ muội của Thượng Quan Dũng rất tốt, chỉ là kiếp trước, nàng màng để mắt đến họ, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có hơi hối hận.

      Tú di nương thở dài rầu rĩ. Thân là mẫu thân, bà nghĩ được Thượng Quan Dũng tốt như thế nào, bà chỉ lo cho con . An Cẩm Tú mới có mười sáu thôi mà, sao lại phải hầu hạ người hơn ba mươi chứ? Nghĩ nghĩ lại, bà đều cảm thấy hôn mà An Thái sư định ra này chẳng có điểm nào được cả.

      “Mẫu thân yên tâm. Nữ nhi sống tốt mà.” An Cẩm Tú cười rồi , “Mẫu thân, nữ nhi sau này là Tướng quân phu nhân, là Tướng quân phu nhân đó!”

      Mỗi câu nàng thốt ra, đều làm Tú di nương và An Nguyên Chí cười khổ. Thượng Quan Dũng chỉ là tướng quân ngũ phẩm, dòng dõi An thị hiển hách, lại có con rể là ngũ phẩm sao?

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 4 (3) Mẫu thân và đệ đệ
      “Các người chuyện gì thế?” Phùng di nương vốn ở cùng chỗ với Tú di nương, lúc này bưng đĩa điểm tâm vào phòng.

      “Cảm ơn Phùng tỷ tỷ”, Tú di nương vội đứng dậy đáp tạ.

      An Cẩm Tú cũng đứng dậy, thấy mẫu thân tạ ơn vì đĩa điểm tâm chợt thấy lòng xót xa. An thị là gia tộc lớn, người ngoài nào có ai ngờ được, phận làm thiếp, ngay cả đĩa điểm tâm cũng phải đợi Đại Phu nhân ban thưởng mới có.

      “Nhị Tiểu thư”, Phùng di nương cười với An Cẩm Tú, “Ta nghe Đại Phu nhân sắp xếp để Đại Thiếu gia cõng người ra cửa, đây chính là điềm tốt.”

      An Cẩm Tú vẫn duy trì nụ cười đổi mặt, đáp lại, “Bà ấy đùa đấy, làm gì có chuyện ấy? Cõng ta ra cửa, nên là Nguyên Chí vẫn hơn.”

      Phùng di nương nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Nhị Tiểu thư xưa nay tính tình kiêu ngạo, luôn coi trọng sĩ diện, bây giờ sao lại trở nên khác biệt? Nàng ta mà chịu để mắt tới đệ đệ ruột này sao?

      “Con muốn Ngũ Thiếu gia cõng con ra cửa sao?” Tú di nương cũng tin vào tai mình.

      “Nguyên Chí làm, ai làm chứ?” An Cẩm Tú cười với đệ đệ.

      Gương mặt tuấn tú của An Nguyên Chí chợt đỏ lên, nhíu mày nhìn tỷ tỷ, “Nhị tỷ đây là muốn gả sớm sao?”

      “Ngũ Thiếu gia!” Tú di nương vội hét lên. Khó khăn lắm hai tỷ đệ mới được với nhau vài câu, bà muốn họ cãi vã.

      An Nguyên Chí xong chợt thấy hối hận, và tỷ tỷ cùng mẫu thân thân sinh cơ mà? tự hiểu được, có lẽ là vì từ trước tới nay và nàng ta thân thiết. An Cẩm Tú là ai? vị Tiểu thư ham hư vinh, coi trọng danh dự, luôn muốn đứng cơ kẻ khác…

      Lúc này, An Cẩm Tú bất thình lình nhìn An Nguyên Chí rồi giậm chân cái, làm bộ như xấu hổ, “Mẫu thân xem kìa! khi dễ con!”

      Tú di nương và Phùng di nương ngây người tại chỗ.

      An Nguyên Chí cũng ngẩn ra, nhất thời biết gì.

      Nhị Tiểu thư từ trước tới nay luôn tự cho là mình thông minh, thích lên mặt với người khác, có khi nào lại như hôm nay, trưng ra bộ mặt làm nũng như vậy?

      Phùng di nương sinh được con, lúc này nhìn An Cẩm Tú và Tú di nương cái rồi thầm tặc lưỡi. Mẫu tử hai người chút khác biệt, dung mạo khuynh thành tuyệt diễm. Nhưng mà, xinh đẹp như vậy, nghiêng nước nghiêng thành thế nào chứ? Là nữ nhi của tiểu thiếp, lớn lên phải gả cho Tướng quân lỗ mãng, thực là hồng nhan bạc mệnh.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5. Thượng Quan Dũng âu sầu (1)

      “An Cẩm Tú qua chỗ Tú di nương à?” Trong phòng lớn, Tần thị nghe bà tử bẩm báo xong, sắc mặt hề có chút thay đổi. Bà ta chỉ phất tay, bảo bọn người hầu lui ra ngoài.

      “Nàng ta tại sao lại qua đó?” Tam Tiểu thư An Cẩm Khúc trưng ra bộ dáng khinh bỉ, , “Xem ra, An Cẩm Tú nhớ tới di nương thân sinh, mà phải nương rồi.”

      “Im miệng!” Tần thị sa sầm nét mặt, “Ai dạy ngươi mấy lời chanh chua như vậy hả?!”

      An Cẩm Khúc vội cúi đầu. Nàng ta đối với phụ thân chẳng hề có chút kính sợ, nhưng vẫn phải khuất phục trước người mẫu thân này.

      Tần thị vỗ mạnh lên bàn, “Nữ nhi lớn lên phải đoan trang, khí chất hơn người, có như vậy mới lấy lòng được phu quân tương lai!”

      “Con còn mà!” An Cẩm Khúc thẹn thùng .

      “Ngươi chỉ hơn Cẩm Tú có vài tuổi.” Giọng của Tần thị vô cùng lạnh lùng, “Nếu như nàng lúc này là nữ nhân có chồng, ngươi nhất định phải gả vào Thượng Quan gia! Vậy mà gọi là còn sao?”

      “Vậy thà rằng giết con trước !” An Cẩm Khúc kêu lên, “Con nghe người ta , Thượng Quan Dũng tướng mạo thô kệch, ai nấy vừa thấy đều bị hù chết!”

      “Pằng!” Tần thị hung ác vỗ mạnh mặt bàn cái. Tiểu nữ nhi của bà ta sao lại quá kém cỏi so với đại nữ nhi như vậy? An Cẩm Nhan bây giờ là Thái tử phi, cử chỉ đoan trang hào phóng, vui buồn lộ mặt; còn tiểu nữ nhi, nghĩ gì nấy, chẳng giống con bà chút nào!

      An Cẩm Khúc bị Tần thị dùng uy lực áp xuống, liền cúi đầu dám thêm. Nàng ta cười ha hả biết bao nhiêu lần vì chuyện An Cẩm Tú phải gả . An Cẩm Tú, tự cho rằng mình là dòng chính sao, đọc thông hiểu thạo thi thư sao? Rốt cuộc vẫn bị phụ thân xem như lễ vật đem tặng ra ngoài. An Cẩm Khúc càng nghĩ lại càng thấy có hứng.

      Tần thị thấy nữ nhi mình như vậy chỉ đành lắc đầu, miệng buồn thêm lời giáo huấn. An Cẩm Tú chạy tới chỗ Tú di nương, Tần thị quả thực bất ngờ. Từ khi nàng ta sinh ra, bà nuôi dưỡng nàng khôn lớn, thậm chí còn luôn miệng dặn nàng ta phải chướng mắt mẫu thân thân sinh của mình, vậy mà bây giờ nàng ta lại chạy tới chỗ Tú di nương? phải nha đầu đó biết cái gì rồi chứ?

      “Nương, người xem, đóa hoa này con thêu thế nào?” An Cẩm Khúc đưa cho Tần thị xem đóa hàn mai vừa thêu.

      “Cũng được.” Tần thị hờ hững . Chỉ có bông hoa mà cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, bà ta nhất thời nhớ tới An Cẩm Tú kia có thể thêu ra cả bức họa. Nhìn đồ do nữ nhi ruột thịt mình làm, Tần thị vô cùng bất mãn, lại nghĩ tới An Cẩm Tú là con của Tú di nương, bà ta càng thêm bực bội. Tiện tỳ kia, ngay từ xuất sắc như vậy, chặn đường con bà như vậy!

      Chương 5. Thượng Quan Dũng buồn rầu (2)


      “Nương, người lại mất hứng nữa sao?” An Cẩm Khúc thấy mẫu thân im lặng liền hỏi, “Là ai chọc đến nương vậy?”

      có việc gì.” Tần thị , “Ngươi cứ lo thêu .” Bà muốn kể ra với An Cẩm Khúc, rằng trong lòng bà bực bội nữ nhân ở trong viện kia. Tú di nương ngày trước là tỳ nữ trong nhà bà. Tần thị xuất giá, nàng ta liền theo làm nha hoàn hồi môn. Năm đó, Tú di nương mới có mười tuổi. Tần thị thấy nha đầu này thành thành làm tốt bổn phận, lại là tỳ nữ trong nhà mẹ đẻ mới cho nàng ta hầu hạ bên cạnh mình. Nào có nghĩ tới, nữ tử mười tuổi dần lớn lên, dung mạo xinh đẹp như hoa. nha đầu chỉ biết dâng trà pha nước lại dám đưa chủ nhân lên giường, sau đó còn hạ sinh hài tử!

      Đại tộc An thị trải qua trăm năm, chưa từng có trường hợp lấy tỳ nữ làm thiếp thất. Đến đời Tần thị, chuyện này quả thực là trò cười. Bà ta cực hận năm đó có mắt như mù, nuôi con hồ ly bên cạnh năm năm, sau khi sinh hạ liền được nâng lên thành di nương ở trong phủ!

      Tần thị càng nghĩ lại càng giận. Mỗi lần nhớ tới chuyện cũ, lồng ngực bà ta tựa như bị đè nén, có muốn thở cũng thở nổi. Vốn muốn gọi An Cẩm Tú lại hỏi cho ra lẽ nhưng rồi lại thôi, dù sao nàng ta cũng sắp gả cho tên thô kệch chỉ biết dụng võ rồi. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thứ nữ cả đời thể ngẩng đầu, bà ta còn cần gì phải phí tâm tư vô ích thêm? Cuối cùng, Tần thị cũng sắp trả được thù hận năm đó. An Cẩm Tú sau này là người của Thượng Quan gia, có can hệ gì với bà ta.

      suy nghĩ làm cách nào đè đầu được An Nguyên Chí, Tần thị chợt quay sang nhìn An Cẩm Khúc, tâm tư trong lòng đột ngột dâng lên. Giải quyết xong An Cẩm Tú, vẫn còn rất nhiều chuyện cần bà ta quan tâm đây.

      Lúc này, An Cẩm Tú ngồi rất lâu ở phòng của Tú di nương. Nàng muốn đền bù lại phần thân tình mấy bấy lâu. Bây giờ, nàng chỉ muốn làm hết sức tất cả những gì có thể, muốn lưu lại trong lòng chút tiếc nuối nào.
      dhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :