1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc phi của Vương gia yêu nghiệt - Nặc Nặc Bảo Bối (Hoàn - 114c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 48: cái ngu xuẩn

      “Nghiên Tịch tỷ tỷ sao vậy? Tại sao tỷ gì?” Quân Mẫn Nhi nghiêng đầu, có chút hiểu nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy Thẩm Nghiên Tịch đáp lời lại là rất kỳ quặc. lát sau, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, mạnh tay vỗ đầu cái, vô cùng ngây ngây thơ : “Tỷ mới lần đầu tiến cung, trong cung quá nhiều quy củ, chắc là tỷ tỷ vẫn chưa quen? Nhưng mà tỷ tỷ, khó lắm mới được tiến cung lần, nhất định phải nhân cơ hội này nhìn ngắm chút, ở nơi vùng đất xa xôi hẻo lánh, nơi tỷ trưởng thành chắc chưa từng được thấy cảnh phồn thịnh tráng lệ như vậy. Nếu tỷ tỷ muốn gả cho Thất hoàng huynh nhất định phải làm quen mới được, bằng nhất định khiến Thất hoàng huynh phải mất mặt.”

      “Lời này của Lục công chúa, quả nhiên rất đúng a."

      Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch mờ mịt khiến người ta nhìn , vùng môi khẽ nhếch lên , tựa hồ rất thấu hiểu những lời khuyên của Lục công chúa chứ hề phát ra hàm ý mỉa mai trong đó.

      Quân Mẫn Nhi nghe được mấy chữ ngắn gọn, chợt sững sờ, con mắt mở to nhìn nàng, tựa như có chút phản ứng kịp, lát sau, mi mày hơi nhíu nhíu.

      Chuyện gì vậy ta? Thẩm Nghiên Tịch nghe ra ý tứ trong lời của sao? Sao lại bình tĩnh chút lay động vậy. Hơn nữa nhìn bộ dạng ù ù cạc cạc, ngơ ngác này, mờ nhạt đến độ người ta muốn để ý. Đúng là con người ngu xuẩn!

      Người vụng về như vậy sao có thể xứng đôi với Thất điện hạ tuyệt mỹ như thiên thần giáng phàm của chứ?

      Tiểu công chúa bĩu môi, có chút bực mình nhìn nàng, thần thái tựa như đứa bé được ăn kẹo ngọt, “Hôm nay là kỳ thưởng thi Hội, tỷ tỷ cũng nên biểu chút trước mặt những tài nữ danh môn mới đúng, khó có được ngày mà Thất hoàng huynh cũng tiến cung, nếu tỷ tỷ chiếm được vị trí cao nhất, ít nhiều cũng làm Thất hoàng huynh bị mất hứng đó! À đúng rồi, tỷ tỷ thân là đích tiểu thư tôn quý trong phủ Tể tướng, nhất định văn chương cũng tệ. Tam tiểu thư của quý phủ thân là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tài năng có đếm hai, nhanh nhẹn lễ phép, dù gì tỷ tỷ cũng thể để kém hơn muội muội mình mới đúng nha!”

      Chưa xong nữa… lại bộ dạng vô cùng ngây thơ vô tội, ‘nai vàng ngơ ngác dẫm nát bãi cỏ’ chính là đây!

      hổ danh là hài nhi trưởng thành từ cung cấm, tuổi còn mà tâm cơ thâm trầm đến vậy rồi.

      Thẩm Nghiên Tịch khép hờ mắt, hai tay bất an nắm chặt khăn thêu, ấp úng : “Lục công chúa thứ tội, thuở ta tĩnh tu ở bên ngoài, cũng từng nghiên cứu thi thư, cũng chỉ miễn cưỡng biết chút chữ nghĩa mà thôi.”

      Vẻ mặt Quân Mẫn Nhi vô cùng khinh thường và đắc ý, giọng càng trở nên sắc bén, “Chưa từng nghiên cứu thi thư sao? Dù gì tỷ cũng là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, người lại mang hôn ước với Thất hoàng huynh, làm sao có thể văn thông, chương thuận như những nương trong rừng được chứ? Thất hoàng huynh của ta tôn quý ưu tú như thế, lý ra phải xứng đôi với nữ tử nhất đẳng kinh thành, bộ dạng tỷ như vậy cũng có thể sánh được sao? sao nữa, hôm nay cũng là kỳ thi thưởng hội, các tiểu thư công tử đến tham dự đều là những người câm kỳ thi họa tinh thông, nếu tỷ tỷ cái gì cũng biết chẳng phải khiến cho phủ Tể tướng và Thất hoàng huynh phải mất mặt? Chi bằng cứ nằm yên trong nhà mà dưỡng bệnh cho khỏe còn hơn.”

      Giọng đột nhiên nâng cao khiến mọi người chú ý, lại nghe được những lời này cùa Lục công chúa, ai nấy đều xì xào bàn tán và chỉ trỏ vào Thẩm Nghiên Tịch, xen lẫn trong đó có hai ánh mắt đồng tình, nhưng trong nháy mắt đều bị chìm vào sóng người mỉa mai đó.

      Thẩm Nghiên Tịch sợ hãi và luống cuống thấy , bả vai khẽ run, khiếp đảm vô cùng ủy khuất, tay níu chặt khăn thêu nên lời.

      Có điều, trong lòng nàng thầm mắng mấy tiếng ‘F.U.C.K’, ân cần thăm hỏi tổ tông dưới của tiểu công chúa lần, tất nhiên trong đó thể thiếu kẻ đầu sỏ đưa nàng vào tình huống này, Hoàng thượng và Thất hoàng tử Quân Thương!

      Cũng biết vị hôn phu thân vương kia thích loại nương gì, nhưng mà thân là hoàng tử, có cưới Vương phi thể nào cũng thể muốn loại nhu nhược yếu đuối như nàng, thêm vào đó muốn tài tài, muốn đức đức, muốn dung mạo lại càng có dung mạo. Cho nên, chỉ cần cứ biểu như vậy, nhất định chán ghét rồi chủ động tìm Hoàng thượng mà từ hôn thôi.

      Ây dà, diễn phim quả thực rất khổ mà!

      Tay nàng khẽ run run, ai để ý có luồng khói trắng nhàng rơi lên người Quân Mẫn Nhi, chẳng mấy chốc tan rã thấy.

      Tinh quang trong mắt hơi lóe, dư quang thoáng nhìn qua làn váy uốn lượn, tới bên cạnh nàng, với Quân Mẫn Nhi, “Sao Lục công chúa lại chạy đến đây rồi?”

      “Có sao đâu? Bổn công chúa muốn đâu lẽ còn cần ngươi cho phép?”

      Quan hệ giữa hai người ràng tốt, thần sắc Quân Mẫn Nhi nhíu lại vô cùng bất thiện, chiếc cằm khẽ nhếch lên, ghé mắt nhìn nghiêng.

      Kim Tiểu Nguyệt chút để ý, mân môi cười khẽ: “Lục công chúa hiểu lầm rồi, chỉ là lúc nãy có nghe Lục công chúa hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, thiết nghĩ chắc lát nữa cùng Thái hậu nương nương ngự giá lâm viên!"

      Ánh mắt Quân Mẫn Nhi tối sầm lại, hừ khẽ tiếng, sau đó lại chuyển sang Thẩm Nghiên Tịch, bộ dạng vẫn rất ngây thơ, : “Bổn công chúa nghe Thẩm Nhị tiểu thư cũng tiến cung, có chút hiếu kỳ với Thất hoàng tẩu tương lai nên mới chạy qua đây xem chút, xong rồi mới trở về với hoàng tổ mẫu.”

      xong khóe miệng cong lên, tựa như được thấy thứ gì khiến mình cực kỳ thoải mái, khinh miệt lẩm bẩm : “Còn nghĩ là tốt lắm, ai ngờ đến cả văn chương cũng thông lại muốn tới tham dự kỳ thi thưởng hội, phải là muốn Thất hoàng huynh mất mặt sao?”

      Nghe được tiếng lầm bầm này của Quân Mẫn Nhi, ai nấy cũng trào phúng cười khẽ, tiếng bàn luận về Thẩm Nghiên Tịch càng xôn xao náo nhiệt hơn.

      Ánh mắt Kim Tiểu Nguyệt lúc sáng lúc tối, cũng như Thẩm Nghiên Huyên, vui chau mày, : “Sao Lục công chúa sỉ nhục tỷ tỷ ta như vậy? Ở đây có ai mà biết tỷ tỷ ta từ thể chất ốm yếu, phải rời nhà tĩnh tâm dưỡng thể, hoàn toàn thể chịu nổi mệt mỏi dù chỉ là chút ít, nhưng dù vậy, tỷ tỷ ta vẫn có thể biết được chữ nghĩa, nỡ nào từ trong miệng Lục công chúa ra, lại trở thành nữ tử văn thấu chương thông rồi?”

      Quân Mẫn Nhi xuýt tiếng, “Chữ ai biết chứ? Đến cả những nương chốn thôn dã cũng biết chữ mà.”

      Thẩm Nghiên Huyên chẹn họng, tiếng giễu cợt xung quanh càng lớn hơn, hai gò má nàng ta tức đến đỏ hồng, đôi mi thanh tú chau lại, xấu hổ phiền muộn đến độ cũng khiến động lòng người, khiến cho tình ý của đám công tử gần đó càng chập chờn, nội tâm thương xót, rối rít tập trung vào muội muội tốt đứng trước vị Nhị tiểu thư Thẩm gia, bảo vệ cho tỷ tỷ mình.

      Bọn họ dám đắc tội với Lục công chúa, nhưng Thẩm Nhị tiểu thư ai quan tâm.

      Ánh mắt Thẩm Nghiên Huyên sáng rọi, chẳng mấy chốc lại nhẫn xấu hổ, : “Lục công chúa nhận định như vậy cũng quá sớm, kỳ thi thưởng hội còn chưa bắt đầu mà, lại người với tỷ tỷ ta còn chưa từng quen biết, sao biết được tỷ ta tài sơ học thiển?” (học ít tài)

      “Vậy chi bằng nhân kỳ thưởng này, thỉnh Thẩm Nhị tiểu thư phú bài thơ để mọi người thưởng thức, cũng hay, để ta có thể cọ sát với Thẩm Nhị tỷ tỷ phen.

      Trong đám tiểu thư có người chen vào , thần sắc Thẩm Nghiên Huyên lập tức trầm , sắc mặt của Thẩm Nghiên Tịch cũng biến hóa, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn mọi người, lã chã chực khóc, bộ dáng lung lay tựa như sắp sửa ngất vậy.

      Quân Mẫn Nhi thấy vậy càng đắc ý hơn, mắt thấy Thẩm Nghiên Tịch muốn cự tuyệt, sao có thể cho nàng cơ hội này, lập tức chen vào: “Vậy bổn công chúa dõi mắt mong chờ, ngược lại cũng rất muốn xem xem Thất hoàng tẩu tương lai tài lược đến đâu, nếu thể tốt chừng Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng khen thưởng ngừng đó!”

      câu ‘Thất hoàng tẩu tương lai’ đặc biệt được đè nặng khiến cho đám quý nữ danh môn càng thêm bất mãn, Quân Mẫn Nhi xong lập tức xoay người rời , ai ai cũng hỏi qua cái người trong cuộc ‘vô tội’ Thẩm Nghiên Tịch này có vui lòng hay , thậm chí cũng để nàng có cơ hội mở miệng.

      Thẩm Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Quân Mẫn Nhi, lại nhìn qua Kim Tiểu Nguyệt và Thẩm Nghiên Huyên đứng trước mình, ánh mắt nhàn nhạt thầm lộ ra ánh nhìn lạnh thấu xương.








      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 49: Cuối cùng gặp mặt!

      “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội ngờ mọi người lại đưa ra cầu này, còn cho chúng ta cơ hội cự tuyệt. Tỷ tỷ, đều tại muội trôm nom tỷ, nhưng tỷ yên tâm, muội nhất định giúp tỷ, tuyệt đối để người ta khi dễ tỷ đâu!”

      Thẩm Nghiên Huyên kéo nàng đến góc ngự hoa viên, đôi mày thanh tú nhíu lại, có chút bực mình và ảo não như những kẻ thờ ơ lạnh nhạt kia, liên tục giải thích, cũng nhận tất cả mọi lỗi lầm về phía mình.

      Tư thái này ai ai nhìn thấy cũng cảm thấy tình sâu ý đậm, tâm tự trách bản thân mình.

      Thẩm Nghiên Tịch nhìn chằm chằm, sau đó lắc đầu, vẻ mặt đầy lo sợ và bất an, cắn môi : “Chuyện này cũng thể trách muội, chỉ tại ta vô dụng, sợ là… khụ, khụ… sợ là làm phụ thân và mẫu thân mất thể diện rồi.”

      Trong nháy mắt, nhịp tim Thẩm Nghiên Huyên giật mạnh, cảm giác lạnh thấu xương truyền từ dưới lòng bàn chân lên khiến nàng co rúm người.

      Nhưng cảm giác này biến mất cũng rất nhanh, lại nhìn kỹ tỷ tỷ trước mặt, vẫn bộ dáng sợ hãi khúm núm tựa hồ sắp bị dọa đến ngất xỉu rồi.

      Nàng biểu môi có chút khinh miệt, song vẫn giả vờ tự trách: “ biết tỷ tỷ lần đầu tiến cung nhất định quen, muộn vốn nên cẩn trọng ở cạnh bên, sao lại để tỷ tỷ ngồi mình? Bằng bị Lục công chúa gây khó dễ rồi!”

      Kim Tiểu Nguyệt nhìn thấy màn tỷ muội tình thâm diễn rất hoàn hảo, khuất tôn dáng quý vỗ bờ lưng của Thẩm Nghiên Tịch, sóng mắt trở nên mênh mông, an ủi: “Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, có tự trách hay ảo não cũng ích gì, chi bằng hãy nghĩ cách ứng phó. Chỉ tiếc giờ biết ra đề gì, ít nhiều cũng có thể chuẩn bị trước.”

      Nghe Tam tiểu thư than , Thẩm Nghiên Huyên bình tĩnh trở lại, ánh mắt trầm ngưng tựa hồ suy nghĩ, nhưng cho dù có cố giấu giếm nữa cũng có người nhận ra được tức khí trong lòng nàng dành cho người tỷ tỷ này rất đỗi nồng đậm.

      Nhìn người muội muội tốt, biểu muội tốt trước mặt, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lạnh , khóe miệng hơi nhếch lên đường cong, song lại có chút nhiệt độ thân tình nào.

      Cho rằng nàng mắc mưu dây vào chuyện thơ phú sao? Cả đám người quả nhiên rất để mắt đến nàng nha.

      Đảo mắt mặt trời lên cao, tiệc trưa, được bày trí trong Tử Vân điện nơi ngự hoa viên, sau bữa trưa bắt đầu thi thố, đến lúc đó, Hoàng thượng, Thái hậu và nương nương các cung giá lâm ngự hoa viên, cùng nhau thưởng thức thơ từ thi phú, cùng mọi người chọn ra người giỏi nhất trong lĩnh vực này.

      Kỳ thi thưởng hội này được xem như khoa thi nội bộ cấp cao, chỉ cần biểu tốt nhất định lọt vào mắt xanh của Hoang thượng, ít nhiều có thể tiến xa hơn bước. Mặc dù nghiêm cẩn bằng khoa thi tam nguyên, nhưng về phương diện khác lại càng gần Hoàng thượng hơn, nhất là thêm vài tháng nữa đến dịp cử hành kỳ thi Hương, ba năm lần, đến mùa xuân năm sau là thi Hội, các công tử đại thần các nhà hiển nhiên cực kỳ để tâm đến kỳ thưởng này.

      Đương nhiên, kỳ thi thưởng hội này chỉ dành riêng cho các vương công quý tử, còn có ít những thiên kim khuê tú được giáo dưỡng tỷ mỉ, nếu biểu tốt được nhận danh tài nữ, vừa làm vinh quang gia tộc, đối với nghị thân sau này cũng đều rất có lợi.

      Thẩm Nghiên Tịch ngồi ở Tử Vân điện bên cạnh mẫu thân, cúi đầu dùng bữa, bộ dạng nơm nớp lo sợ, thần sắc bất an, tựa hồ nghe lọt tai những xã giao xung quanh, cũng nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cao cao ngự tọa.

      Chuyện xảy ra ở ngự hoa viên mẫu thân biết, giờ phút này Thẩm phu nhân ngồi cạnh nàng, ánh mắt tối tăm nhìn con thấp thỏm lo âu, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Huyên cái, ánh mắt cũng chỉ có chút trách cứ, nhưng vẫn hơn.

      Thẩm Nghiên Huyên tựa như biết lỗi, luôn cúi thấp đầu, nhưng ở góc độ ai nhìn thấy được lại nhếch môi cười , gắp viên thịt đặt vào chén Thẩm Nghiên Tịch, “Ngự trù nấu ăn rất tốt, tỷ tỷ nếm thử ít , đừng cứ nghĩ mãi những chuyện vui. Dù sao bây giờ cũng nghĩ chưa ra, chi bằng cứ ăn trước rồi tính sau, bằng sao có khí lực ứng đối chứ?”

      Lông mi Thẩm Nghiên Tịch hơi run rẩy, cắn cắn môi cầm chiếc đũa trong tay, tựa như càng thêm hoảng hốt.

      Nàng gật đầu, lát sau mới gắp thịt viên lên miệng cắn cái.

      Ây da, trơn tru thơm miệng làm sao, vừa cắn tan, đúng là tay nghề của ngự trù quá tuyệt hảo, mùi vị này… mùi vị này đúng là gì sánh bằng.

      Nếu như có vị muội muội ‘ vấu’ cứ suốt ngày lâu lâu châm câu, hương vị nhất định càng ngon hơn!

      Sau bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi lát Thái hậu nương nương và đoàn người bước vào Tử Vân điện, còn chưa kịp ngồi xuống liền có nhóm người khác bước tới, người trước vận long bào sáng lấp lánh, chưa đến gần nhận thấy khi chất vương giả đầy bá đạo khiến người ta vô thức cúi đầu quỳ lạy.

      Là Hoàng thượng, dẫn theo triều thần và các hoàng tử, vương thân tới!

      Thẩm Nghiên Tịch mới liếc qua cái liền bị kéo quỳ xuống, "Tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Sắc vàng óng ánh lướt qua, cùng các vương tử thân vương tiến về phía Thái hậu, Hoàng hậu và các vị nương nương quỳ xuống, sau khi được miễn lễ mọi người mới yên vị ngồi xuống.

      Đến lúc này, Thẩm Nghiên Tịch mới có cơ hội ngẩng đầu quan sát, còn chưa kịp nhìn mặt rồng nhận thấy đạo bóng dáng, cả người lập tức chấn động, quay đầu dõi mắt nhìn .

      Người đó vẫn thân màu nguyệt sắc, phải triều phục tinh xảo mỹ miều như mọi người, chỉ là bộ áo bào màu nguyệt sắc đơn giản, tóc đen khẽ hếch lên theo làn gió, khuôn mặt tuấn như tượng gỗ nghiệt được điêu khắc tinh xảo, mi mày sắc nhọn, ánh mắt lạnh nhạt, môi mỏng như hoa khẽ nhấp nhô, tựa như trích tiên vướng bụi trần, lại như ma vương lãnh khốc vô tình tỏa ra loại khí lực mê ly hấp dẫn.

      ngồi ngay đó, xung quanh ba thước như trở thành phương của , ai dám vượt qua, cũng khinh thường muốn làm bạn với ai, lạnh nhạt như vây, tự kỷ lạnh trước ánh nhìn nóng rực ái mộ. Ánh mắt lạnh lùng quét qua vị trí gia quyến của phủ Tể tướng, Thẩm Nhị tiểu thư ngồi kế Thẩm phu nhân cái, sau đó tĩnh lặng thu hồi ánh mắt, tựa hồ chưa từng quen biết nhau.

      Thẩm Nghiên Tịch kịp thời lóe lên chút ranh mãnh, khí huyết trong lòng dâng trào, hung hăng mắng to tiếng ‘F.U.C.K’! Bà mẹ nó.

      Vị trí đó, chính là chỗ của các vị Hoàng tử, theo thứ tự… chính là Thất… Hoàng…Tử!

      Nàng để ý chỗ đó rất lâu rồi! trong lòng luôn mong cái vị hôn phu ‘thân ái’ đó mau xuất chút, nhưng đánh chết nàng cũng nghĩ được… lại ngồi vào chỗ đó! Chính là !
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 50: Nên lập Vương phi rồi!

      Gắt gao nhìn bóng dáng lạnh như băng kia, Thẩm Nghiên Tịch chỉ cảm thấy sọ não, đến cả tâm gan tỳ phổi cũng bắt đầu đau, cảm giác nhờn nhợn trương lên tận cổ, dường như muốn nổ tung ngay lập tức.

      Nàng hung hăng cắn răng cái, ‘kẽo kẹt’ nghiền nhai, khiến da đầu người ta muốn phát run.

      Cái gì mà Thất điện hạ, Quân Thương hử?

      Cũng may lúc này ai để ý đến nàng, ánh mắt cũng chẳng thèm chừa cho nàng ít, bằng với bộ dạng kích động này nhất định sinh lòng nghi ngờ, đó có phải là Thẩm Nhị tiểu thư ốm yếu, nhát gan.

      Hô--

      Nàng thở ra hơi sâu, cố gắng nén lại khí huyết trong lòng, rất nhiều lần sau, nàng mới bình tĩnh lại được.

      Lại dày đặc nhìn cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt, điềm nhiên như quan sát các vị quý nhân cao, Thái hậu nhìn như từ tâm nhân hậu, Hoàng hậu khoan thai tôn quý, các vị nương nương với muôn vàn hình vẻ thiên kiều bá mị, cuối cùng đến Đông lâm đế tôn ngự tại ghế rồng.

      Đó là người cực kỳ uy nghiêm, cho dù ông có mỉm cười nữa cũng che giấu được khí thế vương giả khiếp người, ai nấy đều rất sợ mạo phạm đến thánh nhan.

      Nghe tuổi ông cũng còn trẻ nữa, có lẽ do được bảo dưỡng tốt, nhìn sơ qua cũng tang thương như tuổi vốn có.

      Nàng chỉ thầm quan sát lát, chợt cảm thấy có ánh mắt chăm vào mình, quay đầu nhìn lại, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thấy đáy của Quân Thương, giờ phút này trong con mắt đó lộ vẻ nhộn nhạo vui sướng hiếm thấy, khiến cho khí huyết trong lòng nàng kiềm được lần nữa cuồn cuộn dậy sóng.

      Đáy mắt càng lộ nét vui vẻ, tay nâng cốc trà hít hà, hơi nước bốc lên che trước mặt làn khói mỏng, khiến người ta nhìn vẻ mặt , sau đó, nàng thấy rất ràng hàng môi mỏng khẽ nhếch hai chữ…

      ‘Thối hôn’!

      Trán nàng lập tức nổi gân xanh, rất muốn trực tiếp cầm thẳng chén cốc bàn đập thẳng vào mặt , đập tan thần thái lãnh giả tạo, đập bể cái ranh mãnh hài lòng khuôn mặt nghiệt đó! Tại sao bao nhiêu người đầu rơi máu chảy mà thấy đến lượt !

      Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân như con ngốc, bị tên hỗn đản trêu chọc dắt mũi chạy vòng vòng còn tự cho là mình đắc ý nữa!

      Nàng quắc mắt nghiến răng nghiến lợi lườm Thất điện hạ vui sướng tột cùng kia, trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm cũng vì nàng mà bất giác nảy lên, cũng vì nàng mà dao động và nhiệt huyết!

      Ai nấy cũng đều chú ý đến Thất điện hạ, nên khi ánh mắt cứ chĩa vào Thẩm Nghiên Tịch khiến người ta để ý, lần lượt các ánh mắt chạy đến người nàng, hâm mộ có, ghen tị có, tìm tòi nghiên cứu cũng có, khinh thường hoặc thương cảm đều thiếu, chung là thiên biến vạn trạng, khiến cho Thẩm Nghiên Tịch trở thành tiêu điểm của mọi người, khí trong ngự hoa viên cũng trở nên quỷ dị khó lường.

      Biến hóa này khiến cho lão thiên gia vừa ngồi xuống cũng hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về nữ tử ngồi kế bên Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên Tịch, rồi lại nhìn về phía Quân Thương, nụ cười đặc biệt ôn hòa, trong giọng đầy sủng ái: “ ngờ tiểu Thất lại có lúc nghiêm túc để ý người, biết con nghĩ sao về vị Vương phi tương lai này?”

      Ánh cười trong mắt Quân Thương ngưng lại, duy chỉ có mỗi Thẩm Nghiên Tịch phát được. Sau khi Hoàng thượng mở miệng , điềm nhiên trở nên lạnh nhạt tựa hồ trong mắt mọi người chỉ là tép riu đáng kể, đến cả Hoàng thượng cũng chút cung kính và tình cảm, ngay cả nhìn cũng thèm nhìn mà chỉ lười nhát câu: “Cũng chỉ có như thế.”

      Bộ dáng hoàn toàn khinh thường, chuyện gì xảy ra thế?

      Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch kéo ra, đến cả bên gò má đều theo đó mà giãn ra.

      Có ngươi mới ‘cũng chỉ có như thế’, cả nhà ngươi đều ‘cũng chỉ có như thế’! Bổn nương xinh đẹp như hoa, thiên hương quốc sắc, tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, biết có bao nhiêu ánh mắt chết sắc đẹp của bổn nương, quỳ dưới gấu váy mà xin thuần phục đó nha!

      Nàng đột nhiên cảm thấy chỉ là do bản thân giỏi che đậy, giả vờ yếu ớt nhát gan, cho người ta cơ hội khinh thường mà phớt lờ làm hại, nhưng chính bản thân nàng có biết bao nhiêu là ưu điểm đó!

      Quan trọng nhất là, tên hỗn đản này nhất định bởi vì nhu nhược nhát gan, thiếu phóng khoáng của nàng mà chủ động từ hôn a!

      Thẩm gia cũng là, nàng mà nóng lạnh, cả phủ Tể tướng cũng nóng lạnh, phản ứng hoàn toàn lặng im luôn!

      Mà lúc này, nghe được câu trả lời của Quân Thương, vẻ mặt Hoàng thượng cũng có chút bất đắc dĩ, Hoàng hậu ngồi cạnh che miệng cười khẽ: “Trước nay tầm mắt của Kỳ vương rất cao, cũng chưa từng nghe có thiên kim nhà ai lọt được vào mắt, nhưng bản thân dẫm nát biết trái tim của bao nhiêu là thiếu nữ.”

      Đây là hề coi ai ra gì chăng?

      Hoàng thượng nhướng mày, lạnh lùng liếc Hoàng hậu cái, sau đó nhìn qua Thẩm Nghiên Tịch, cảm thấy nha đầu này đúng là đủ phóng khoáng, tựa hồ lời đồn đãi là đúng, xác thực là xứng với tiểu Thất cho lắm, chỉ là…

      Đây là con dâu mà năm đó nàng rất hợp ý mà.

      Nghĩ đến nữ tử hào hoa phong nhã, lòng ông khỏi hoảng hốt, ánh mắt tựa như xuyên qua gian và thời gian nhìn về nơi xa xăm.

      Có điều, trong nháy mắt, ông hoàn hồn, lại tiếp tục nhìn Thẩm Nghiên Tịch nữa, quay sang với Quân Thương: “Tiểu Thất nhà ta cũng nên cưới Vương phi rồi.”

      Lời vừa ra, Thẩm Nghiên Tịch tựa hồ nghe được rất nhiều tiếng vỡ vụn trong lòng, khí trong ngự hoa viên trở nên réo rắt thảm thương, hàng ngàn ánh mắt bén nhọn chỉa thẳng vào nàng, tựa hồ có thể đâm thủng tâm can, vạn giáo xuyên tim khiến trái tim ‘thiếu nữ non nớt’ của nàng khẽ run lên.

      Ta muốn giết người quá, tên Hoàng thượng này gấp gáp quá làm gì? Từ lúc xuất chú ý đến nàng và Quân Thương làm quái gì, kỳ thi thưởng hội còn chờ ông tuyên bố đấy! Những chuyện quan trọng này sao thể để hạ hồi phân giải ?

      Nàng cẩn trọng liếc mắt qua Quân Thương cái, trong mắt mọi người, nàng là đắm đuối đưa tình với tình lang, duy chỉ có nàng biết sắc mặt mình ám chỉ điều gì. hy vọng chủ động từ hôn hoàn toàn tan nát, tình huống trước mắt nàng cũng thể tiến xa hơn được nữa.

      Phát giác được nàng nhìn trộm mình, cũng cảm nhận được nỗi thất vọng trong nàng, lông mày của Quân Thương hơi rủ xuống, ánh mắt trở nên u, cũng biết có phải là do nàng muốn lấy nên trong lòng uất khí tích tụ, cũng buồn đáp lại lời Hoàng thượng.

      Nhìn riết cũng thành quen, đến cả Hoàng thượng cũng hề mất hứng, ngược lại Hoàng hậu lại lạnh lùng liếc Thẩm Nghiên Tịch,.

      Chỉ bằng thân phận Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng, bà muốn thấy nàng gả cho Kỳ vương làm Vương phi rồi.

      Đúng lúc này, mọi người chợt nghe tiếng của Lục công chúa luôn ngồi sát Thái hậu vang lên: “Phụ hoàng, kỳ thi thưởng hội đến giờ vẫn chưa bắt đầu sao? Mới đây, nhi thần có ước định với Thẩm Nhị tỷ tỷ, muốn xem tỷ tỷ phổ thơ trước mọi người. Thẩm Nhị tỷ tỷ thân là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, Vương phi tương lai của Thất hoàng huynh, nhất định cũng phải có chỗ hơn người, thử chút sao biết được có thể xứng đôi với Thất hoàng huynh nhà ta hay a?”
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 51: Bánh phù dung bàn ‘Vương phi’!

      Bầu khí trầm ngưng lập tức bị Quân Mẫn Nhi phá vỡ, dùng sức đẩy Thẩm Nghiên Tịch tới đầu sóng ngọn gió, ánh mắt của những người ái mộ Thất điện hạ, liền sinh lòng ghen ghét, mọi ánh mắt đều tập trung vào Thẩm Nghiên Tịch, tình cờ hình thành luồng khí u méo mó.

      Ai ai cũng muốn thấy nàng bị mất mặt, tốt nhất là qua lần này, nên bị Thất điện hạ ghét bỏ, muốn cưới nàng làm Vương phi nữa là được!

      Kỳ thi thưởng hội chính thức khai mạc, ra Kỳ thi này chỉ vỏn vẹn có thơ từ thi phú, cả đến cầm kỳ thi họa đều được thi triển, giống như là đại hội cho người ta phô diễn tài nghệ, đương nhiên, trong đây vẫn có trọng điểm cần để ý, chỉ là cần phải quá nghiêm túc, nhất là đối với các thiên kim khuê tú mà , đây đều là những lĩnh vực mà họ có thể thực được, dịp rất tốt để được diện thánh.

      Vào giờ phút này, chủ đề được đưa ra, dùng cảnh vật phồn hoa rực rỡ trước mắt làm đề thi, nhìn rất đơn giản, nhưng cũng chính vì thế lại khó khiến người ta nảy ra được những tác phẩm xuất sắc, vị ‘hảo muội muội’ trong lòng ngập tràn lửa giận cũng đành phải ráng giải nạn thơ phú này cho nàng.

      Thẩm Nghiên Tịch vẫn ngồi đó nhìn đám công tử ngâm thơ làm phú, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nghị luận và tán thưởng, xem ra các quý nhân bao giờ nề hà chút lời khen tiếng nịnh nào nha.

      Thấy nàng hơi nhíu mày, người ngoài ai cũng cho rằng nàng trầm tư suy nghĩ, nhưng thực chất là, nàng mãi nghĩ cách làm sao để tiếp tục giả ngu giả khờ trước mặt mọi người, mà vẫn vượt qua được ải này.

      Thú , viết thơ làm phú nàng thực biết, nhưng trong đầu vẫn có ít tuyệt cú thiên cổ đọc được từ kiếp trước, chỉ cần vác ra vài bài, nhất định có thể hù sạch mọi người trong Ngự hoa viên này rồi đó!

      Đôi mắt chuyển động hồi, nàng thầm liếc qua Hoàng thượng, rồi quét mắt qua tên hỗn đản Quân Thương, khóe miệng vô thức giật giật. Đối với hai gã đầu sỏ này, chút hảo cảm nàng cũng có, dù có đem cho nàng hoàng kim vạn lượng… Ừm, nếu có hoàng kim miễn cưỡng tạm thời tha thứ cho họ cũng sao.

      Nhưng mà bây giờ đâu ai cho nàng vạn lượng hoàng kim đâu!

      tức quá mà!

      Thất điện hạ cứ thong thả thưởng thức trà thơm, hoàn toàn hề để ý đến xung quanh, tư thái thong thả cúi đầu ngâm cứu đóa hoa khắc cốc, vẻ mặt nhàn nhạt, hơi thở lạnh lùng khiến người ta muốn mau chóng rút lui, nhưng từ góc độ của Thẩm Nghiên Tịch nhìn qua, lại thấy ánh mắt lờ mờ tỏa sáng, dường như lạnh mắt quan sát cuộc vui sắp diễn ra người nàng vậy.

      Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy nhột răng, lửa giận trong lòng càng hừng hực sục sôi, tay dùng sức mài mài dũa dũa, thẳng tay nâng mẩu điểm tâm đĩa bỏ vào miệng, cứ xem như tìm vật gì đó để trút giận cũng được.

      Nhưng mà, miếng điểm tâm còn chưa kịp cắn vào, động tác của nàng lập tức dừng lại. Trong mẩu bánh ngọt ngào lại mang theo chút hương vị độc lạ, khiến đuôi lông mày nàng khẽ run lên, miệng mở rộng phân vân biết nên nuốt xuống hay là phun ra.

      F.U.C.K! Bà mẹ nó!

      Đây là hoàng cung đại nội, tất cả ăn, mặc, ở, lại của nơi đây chẳng phải đều được kiểm tra kỹ càng rồi sao? Vậy thứ gia vị quái đản trong điểm tâm của nàng là thế nào?

      Có phải nàng nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ? Hôm đó trong phủ Tĩnh Bình Hầu có người bỏ thuốc cho nàng, còn lại là thuốc do chính tay nàng bào chế. Hôm nay trong hoàng cung, nhân kỳ thi cũng có quy mô , lại được nếm thêm gia vị này! Xem ra, bộ nhìn bên ngoài nàng rất giống quả hồng mềm mại, dễ cho chúng nó chà đạp lắm sao? Chẳng qua là nàng chỉ giả bệnh giả ngờ nghệch để tránh bớt những phiền toái đáng có thôi mà. Đám người này, là muốn được nước lấn tới sao?

      Tránh qua mọi ánh nhìn chăm chú, nàng khéo léo nhả mẩu bánh vào trong tay, thuận tiện ném vào vạt áo, dùng khăn thêu khẽ lau khóe miệng, cúi thấp đầu thầm nghĩ: "Xem ra dược phẩm mình bào chế phải tăng giá rồi. Nhìn xem kìa, đến cả cung đình còn rất biết chọn hàng để sử dụng, lo gì về sau có nguồn tiêu thụ đâu?"

      Nàng ngồi thẳng người, trong chốc khí chất người đều thay đổi, cũng phải rất ràng, chỉ là hoàn toàn còn bộ dáng khúm núm nhu nhược như mọi khi nữa.

      Thẩm Nghiên Huyên ngồi cạnh tựa hồ nhận ra được gì đó khác thường, lông mày thoáng chút nghi hoặc, cẩn trọng dò xét nàng chút, cảm thấy có chút gì đó khác thường song lại tìm ra điểm khác lạ đó.

      cố gắng ngẫm kỹ, Quân Mẫn Nhi vốn rúc vào lòng Thái hậu nương nương mà cười, chỉa thẳng vào Thẩm Nghiên Tịch : “Thẩm Nhị tỷ tỷ nghĩ xong chưa? Muội chờ thưởng thơ của tỷ đấy.”

      Mọi người còn bình phẩm thơ từ của đích đại công tử phủ Tể tướng, Thẩm Ngọc Diễn, ai nấy đều cảm giác miệng lưỡi sinh hương, rối rít tán dương Thẩm công tử của Thẩm tướng, tuổi tài hoa xuất chúng, vài năm nữa nhất định trang tuấn kiệt, rường cột quốc nhà đây!

      Đến cả Hoàng thượng cũng gật gật đầu, thỏa mãn nở nụ cười, trong lòng Thẩm gia ai nấy đều vui vẻ thơm lây, khác gì những đóa hoa nở rộ trong sân, chợt nghe thấy tiếng Lục công chúa, rất cố ý làm khó dễ Thẩm Nghiên Tịch, vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc như vừa nuốt phải con ruồi, chỉ là sau khi con ruồi chết rồi mới cảm nhận được mùi của nó tỏa ra.

      Mọi ánh mắt lại tập trung vào Thẩm Nghiên Tịch yên lặng ngồi sau lưng Thẩm phu nhân, đặc biệt khi nghĩ đến những tin đồn liên quan, vẻ mặt ai ai cũng mang tâm trạng khác nhau.

      Chỉ là biết có phải bị ảo giác hay , dường như giờ Thẩm Nhị tiểu thư rất khác với mọi khi!

      Trong lòng bàn tay giữ tờ giấy, Thẩm Nghiên Tịch cúi đầu nhìn sơ qua, rồi lại quay sang nhìn vị ‘hảo muội muội’ nhà mình cái.

      Đột nhiên Thẩm Nghiên Huyên cảm thấy lạnh gáy, cả người rét run, rùng mình cái.

      "Thẩm Nhị tỷ tỷ sao vậy?" Quân Mẫn Nhi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ vô tội cứ như là, biết vì sao Thẩm Nghiên Tịch vẫn còn ngồi yên ở đó mà chịu nhúc nhích.

      Thái hậu nương nương kìm được, liền mở kim khẩu, "Ai gia cứ nghe Mẫn Nhi nha đầu này lẩm bẩm bên tai suốt, nếu Nhị nha đầu của Thẩm gia có tấm lòng thi phú, cứ việc bước ra là được, cần câu nệ như vậy. Hôm nay chỉ là buổi yến hội để mọi người tụ tập thi triển tài năng, ai gia và Hoàng thượng nào có ăn thịt ngươi đâu chứ!"

      ít tiếng cười phụ họa vang lên xung quanh, ánh mắt lại tiếp tục hướng về phía Thẩm Nghiên Tịch, nhưng dịu ít nhiều.

      Đáng lẽ phải cảm tạ câu này của Thái hậu mới đúng, nhưng Thẩm Nghiên Tịch chỉ thầm cười lạnh chút cảm kích, nàng mới tin Thái hậu nương nương cao quý biết được nàng ở trong tình huống gì, còn hùa theo Quân Mẫn Nhi ra những lời như vậy, biết là có dụng ý gì nữa!

      Tiện tay, nàng vứt mẩu giấy Thẩm Nghiên Huyên nhét qua, điềm nhiên bước ra ngoài cúi đầu hành lễ.

      Ban đầu dám ngẩng đầu nhìn mọi người là , nhưng bây giờ nàng rất muốn nhìn xem chút.

      Quân Thương cũng nghiêng đầu nhìn nàng, phát giác hơi thở người nàng có chút khác thường, ánh mắt hơi tối , quan sát nàng lát, lại nhìn sang đĩa điểm tâm bên đó, ánh mắt lập tức lóe lên, quay đầu nhanh với Ảnh Tam: " điều tra đĩa bánh phù dung bàn của nàng cho ta."

      Còn mải thưởng thức vẻ khác thường của Vương phi hôm nay, Ảnh Tam cả kinh sững người, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn qua đĩa bánh phù dung, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

      biết xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên chủ tử lại sai kiểm tra đĩa bánh phù dung… lẽ phát vấn đề gì đó chăng?

      Mà đĩa bánh đó… hình như ít miếng, lẽ Vương phi ăn vào?

      Ôi thôi rồi!
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 52: Dung chi tục phấn

      “Đình tiền thược dược vô cách,

      Trì thượng phù dung tịnh thiểu tình.

      Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,

      Hoa khai thời tiết động kinh thành.”

      Tạm dịch: Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, Đài sen trước ao tranh chút tình. Duy chỉ mẫu đơn xứng quốc sắc, Hoa nở chính lúc rộn kinh thành)

      Đúng là Thẩm Nghiên Tịch giỏi làm thơ, đầu óc ở kiếp trước cũng chỉ chứa toàn thuốc độc và y thuật, cái gọi là văn chương nho nhả, phong hoa tuyết nguyệt rất ít ỏi, cho dù muốn ăn trộm chút ít trí tuệ của tổ tiên, nàng cũng phải vắt óc suy nghĩ hồi, mới đào ra chủ đề xài được.

      Thú nàng cũng muốn lãng phí tế bào não tìm tòi loại thi từ yểu điệu văn thơ vô bổ này, bài thơ Thẩm Nghiên Huyên đưa cho cũng phải rất kém, mà thơ hay cũng gọi là hay , nhưng câu nào câu nấy tình nồng đượm ý, có thể thích hợp niệm trong trường hợp này sao?

      Tuy Đông Lâm là quốc gia khá phóng khoáng, nam nữ cần phải quá mức nghiêm khắc như thời cổ đại, song cũng chưa mở mang đến độ cho phép, đường đường thiên kim nhà quan giữa ban ngày ban mặt đọc kiểu thư tình như vậy trước mặt mọi người. Đặc biệt đây là kỳ thi thưởng hội, khách đến dự đều là những chức vị tôn quý đếm nhất đếm nhì khắp Đông Lâm, nàng còn mang thân phận Kỳ vương phi tương lai, oang oang đọc thư tình nơi đây, danh dự của nàng còn cần nữa ? Hoàng thượng và Thái hậu còn ngồi ngay đó sao, cái mạng của nàng chắc muốn giữ được cũng dễ đâu à?

      Đúng là thể ôm hy vọng vào ‘hảo muội muội’ này được. Nghĩ đến đó, nàng đành phải vắt óc đào đào, miễn cưỡng tìm ra bài thơ mà đọc.

      Nàng nhớ người làm thơ tên gì, cũng biết mục đích của ông ta ra sao, chỉ nhớ là mang máng có bài thơ này, nên chút do dự đọc lên, giọng điệu mềm mại uyển chuyển như chú chim hót trong rừng, lại như tiếng đàn dưới làn sương mờ khiến người ta mắt sáng tai trong, tinh thần dù có mỏi mệt cũng phải bị chấn động.

      Từ Hoàng thượng đến Thái hậu, triều thần và gia quyến đều lẩm bẩm ngâm tụng hồi, cả ngự hoa viên trong khắc tĩnh lặng như tờ.

      Quân Thương còn suy ngẫm về khay bánh phù dung kia, trước sau cũng còn lòng dạ chú ý đến nàng, dư quang dường như vẫn còn đặt tại thời khắc nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn trước đĩa bánh phù dung có vấn đề đó, nghe xong bài thơ, chớp mắt như bừng tỉnh, khỏi kinh ngạc nhìn lên.

      Trực giác cho biết nàng phải dạng tiểu thư khuê các, thục nhã uyển chuyển, thế nên nàng cũng rảnh thời gian đọc lướt hay tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú nhất định là môn bài nàng am hiểu nhất!

      thể , ngoài Thất điện hạ chống cự nổi tuyệt cú phẩm, do vị Thẩm nương này đạo của người ta, ai nấy cũng kinh diễm đến sững sờ. Đặc biệt ở câu chốt cuối ‘Hoa khai thời tiết động kinh thành’, ngừng thầm nhẩm nhẩm lại, càng đọc càng thấy hàm xúc sâu xa.

      Đợi đến khi ‘mẫu đơn’ chính thức rở rộ, nhất định khuynh thành khuynh như thế sao, chấn động cả phương sao?

      cũng rất mong chờ được thấy ngày đó, nhưng hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bực, dường như rất muốn khuynh tình đặc sắc của nàng nở rộ trong mắt mọi người.

      “Hay! Hay cho ‘mẫu đơn quốc sắc’, ‘hoa nở khuấy động khuynh thành’! Thẩm phu nhân quả biết giáo dưỡng, xứng là mỹ nhân hào phóng tao nhã, tri thức hiểu lễ nghĩa, tài nữ xuất khẩu thành thơ, đến các cháu của ai gia đều thể so sánh được.”

      Thái hậu vỗ tay cười, hề che giấu hảo ý dành cho Thẩm Nghiên Tịch. Mà mọi người cũng lập tức hoàn hồn, vẻ mặt có chút cổ quái, ai ai cũng ngờ được nàng biết làm thơ, mà… còn hay đến như vậy! Đến cả Thái hậu còn phải tán dương, những ai chờ xem kịch vui đột nhiên cảm thấy… tại đúng là chẳng còn gì đặc sắc nữa.

      Thẩm phu nhân được chỉ đích danh, gấp rút đứng dậy cung kính trả lời: “Thái hậu nương nương quá khen, nha đầu này từ được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thiếp thân chưa từng dạy bảo bao nhiêu, thường ngày cũng chỉ biết được chút ít chữ nghĩa, nào dám xứng là ôm bụng thi thư? Có lẽ hôm nay chỉ ngẫu nhiên ‘múa rìu qua mắt thợ’ mà thôi.”

      Thái hậu nương nương gióng trống khua chiêng tán thưởng như vậy, khác gì kéo cả Huyên Nhi của mình vào, ít nhiều cũng chuốc lấy ghét bỏ của đám mệnh phụ, tiểu thư… sao nàng dám nhận cái tiếng này chứ?

      Cũng biết Tịch nha đầu đó như thế nào, ban đầu còn khúm núm lo sợ khi bị Lục công chúa làm khó, đến cả cơm cũng nuốt trôi, đùng cái lại nặn ra bài thơ tuyệt cú như vậy… đúng là…

      Trong lòng bà càng thấy bất mãn, tuy được Thái hậu chỉ đích danh tán dương, nhưng trong lòng bà nào cảm thấy bớt lo lắng cho hai nha đầu này được đâu.

      người là trông coi trường hợp để cho tỷ tỷ của mình phải khó xử, người rằng đột nhiên niệm ra bài tuyệt cú.

      Hai nha đầu này tự tung tự tác quá rồi!

      Nếu biết trước như vậy bà nhất định để nàng bước ra đọc, thà con mình bị người ta cười nhạo là ngu ngốc vô học còn hơn để bà mang danh tiếng khống, liên lụy đến Huyên Nhi cũng bị các danh môn khuê tú ghét lây!

      Thẩm phu nhân vừa xong, nụ cười của Thái hậu lập tức nghiêm lại, “Sao? Ý của Thẩm phu nhân là những đứa cháu được ai gia cẩn thận nuôi dạy đều kém hơn nha đầu mà Thẩm phu nhân nuôi thả ở bên ngoài ư?”

      Lần này, đến cả Thẩm Chi Hối cũng thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, nhà Thẩm gia quỳ xuống đất, sợ hãi : “Thỉnh Thái hậu nương nương bớt giận, hài nữ của thần dù sao cũng chỉ là ‘dung chi tục phấn*’, há có thể so sánh được với chân chính cành vàng lá ngọc? Được Thái hậu nương nương thương tình tán thưởng chính là phúc phận mấy kiếp của nha đầu nhà thần rồi.”

      Đột nhiên Quân Thương chỉnh lại tay áo, thèm nhìn ai, thuận miệng : “ như thế, Vương phi mà bản vương sắp cưới về chỉ là nữ tử ‘dung chi tục phấn’ ?

      Ngồi cách bàn tiệc xa, có tầm hai mươi tuổi thanh xuân, tôn quý che miệng cười khẽ: “Nếu hai vị tiểu thư của Thẩm tướng là ‘dung chi tục phấn’, há chẳng phải các vị tiểu thư khuê các ngồi đây cũng như vậy? đúng hơn là… đến cả ‘dung chi tục phấn’ còn… xứng! Ha Ha! Theo như ta biết Thẩm gia Tam tiểu thư đây còn được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân mà!”

      *Dung chi tục phấn: những chỉ biết làm đẹp, có được chút ít dung mạo nhưng tài hoa tới đâu, chỉ là trang thô tục tầm thường.

      này chính là cành vàng lá ngọc, Nhị công chúa do Đức phi hạ sinh.

      Thẩm gia nhà quỳ ngay đó, đều cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, nhất là Thẩm Nghiên Huyên, tức giận lườm Thẩm Nghiên Tịch cái. Hừ, cái gì mà tỷ muội tình thâm chứ, xếp hàng diễn tuồng cả mà thôi.

      tình phát triển như vậy cũng ngoài dự đoán của mọi người, ngờ tuyệt cú của Thẩm Nhị tiểu thư hay như vậy, lại dấy lên bất mãn của hoàng gia. Đúng là quá có ý tứ à nha!

      Hoàng hậu nương nương lạnh mắt liếc Nhị công chúa cái, hoàn toàn rất bất mãn với châm ngòi rất cố ý của ta, nhưng tại vẫn chưa đến lúc so đo với Nhị công chúa này.

      Lại nhìn qua Thái hậu, Lục công chúa luôn rúc trong lòng bà làm nũng, : “Nha đầu Nghiên Tịch này từ phải xa rời phụ mẫu, cách đây tháng mới được trở về đoàn tụ, trong ngày thường, sức khỏe yếu ớt đến cả cửa phòng cũng buồn bước ra. Thẩm tướng và phu nhân tất nhiên phải lo lắng rồi, thể nào còn để ý được lúc ở bên ngoài nha đầu này có học, hay hiểu biết cầm kỳ thi họa hay ?”

      Khóe mắt Thái hậu khẽ rung nhìn qua Hoàng hậu, kín đáo nở nụ cười, song ánh mắt lại lạnh lùng đến cực điểm.

      Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày, chuyện này... chuyện kéo theo chuyện khác, nào phải như mấy bà ngoài chợ gây nhau vài câu là xong? Muốn đấu các người tự ra ngoài mà đấu với nhau, sao lúc nào cũng lăm lăm nhắm vào nàng mà châm lửa thế? thấy bổn nương đây chỉ là con ma ốm, yếu đuối nhu nhược sắp chết rồi hay sao?

      Trong lúc lơ là, đạm mò trúng phải mẩu bánh phù dung được thêm gia vị ở trong tay áo, khóe mắt nàng lại đảo vòng, biết ‘lễ vật’ này do vị ‘quý nhân’ nào đưa cho nàng, nhận được lễ của người ta nhất định phải đáp lại, bằng nhất định bị người ta trách cứ, mình là người vô giáo dưỡng nha!
      Cung Trường Nguyêtthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :