1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc phi của Vương gia yêu nghiệt - Nặc Nặc Bảo Bối (Hoàn - 114c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 43: Nhận ra ta sao?

      Nhiều canh giờ sau Thẩm Nghiên Tịch mới rời khỏi Thanh Lương lâu, ánh nắng chiều tà lan tỏa khắp chân trời, phủ lên màu sắc vàng rực rỡ khắp đất trời rộng lớn, các con hẻm yên tĩnh vào lúc ban ngày cũng từ từ trở nên náo nhiệt, từng nhà đón chặt cửa mở cửa chính, chờ đợi những vị khách quan ghé thăm tệ xá.

      Diêu thần côn thanh tú lại tiếp tục bị giữ trong lầu các, được đoạn rất xa rồi, nhưng dường như Thẩm Nghiên Tịch vẫn còn cảm nhận được ánh mắt u oán của .

      Nàng tủm tỉm mỉm cười mình, mặc dù nàng vẫn có chút hoài nghi, liệu có đạt được đến mục đích mà nàng cần hay , nhưng dù gì nữa, ít nhiều nàng vẫn có chút hảo cảm với , nàng cảm thấy có ý gì xấu cả. Cảm giác giờ, đúng là...có chút khoái trá nha!

      Ngày đó đột nhiên xuất , thao thao bất tuyệt, nhìn cứ như gã thần côn làm ăn đàng hoàng, song trực giác của nàng lại cho nàng biết, có quen nàng, thậm chí xuất ở đó cũng chính là để chờ nàng.

      Nàng thề, trước kia chưa bao giờ gặp , thậm chí bất kể là lúc còn dùng thân phận thần y hành tẩu giang hồ, hay dùng thân phận Thẩm Nhị tiểu thư trở về kinh thành, nàng đều luôn thay đổi khuôn mặt, nhưng trong khắc, đáy mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, nàng hoàn toàn linh cảm được con người này có quen biết nàng.

      Nghĩ như vậy, bước chân nàng cũng chậm lại, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, sau đó lại giãn ra với vẻ bất đắc dĩ.

      Tên tiểu tử đó cứ giả vờ giả vịt, hồ ngôn loạn ngữ, song vẫn hề tiết lộ những tin tức quan trọng của mình, da mặt hơi dày, lại tuyệt đỉnh thông minh rất khó đối phó, tuyệt đối dễ dàng hạ thủ được. Chỉ là biết tại sao, ràng võ công của kém, nhưng lại hề có ý rời khỏi Thanh Lương lâu, dường như nàng cho phép rời , tuyệt đối .

      Chẳng lẽ do chung đụng với gã Cận Phong biến thái lâu ngày, cũng bỏ được?

      Nàng có chút ác ý khi nghĩ đến vấn đề này, tưởng tượng khung cảnh xuân nồng mật ý của hai người kia, lập tức rùng mình, lông mao dựng đứng, vội vàng bước nhanh về phía trước.

      “Chủ tử, người nhìn xem… hình như là Vương… à là Thẩm Nhị tiểu thư!”

      Ảnh Cửu thò đầu qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp lướt qua, thần sắc có chút xác định được, liền quay đầu với chủ tử nhà mình.

      Vừa quay đầu lại, nhìn thấy biểu của ông chủ nhà mình, liền trừng to mắt, lại gãi gãi đầu thầm , chẳng lẽ thuật đoán lòng người của mình bị thui chột? ràng từ sớm, chủ tử nhận ra Vương phi rồi mà!

      Đột nhiên Thẩm Nghiên Tịch phát giác có chút bất thần, có đôi mắt dòm ngó về phía nàng hết sức mãnh liệt, lập tức quay đầu trừng trừng nhìn trở về.

      Nàng thấy ở tửu lâu phía lầu, có người thò đầu ra ngoài, chính là Ảnh Cửu, còn có mỹ nam bên cạnh biết tên, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của mơ hồ lại có chút vui vẻ.

      Nàng bị hoa mắt chăng?

      Bọn họ đồng loạt nhìn nàng làm cái quái gì? Có quen biết nhau đâu chứ!

      Quân Thương cũng chỉ là vô tình đến đây chứ hề nghĩ rằng mình lại may mắn được gặp nàng, trong lòng có chút ngạc nhiên và mừng rỡ, cũng biết nên gọi nàng lại như nào. Nàng nhận ra nhìn mình, bộ dáng nàng lại hung múa vuốt, khiến đột nhiên nghĩ đến chú mèo con xù lông, chợt cảm thấy đáng vô cùng… nên cõi lòng cũng có chút vui sướng.

      Ảnh Cửu cạnh bên rối rắm vò đầu bức tai. Sao chủ tử còn ngồi bất động ở đó? Phải mau ra ngoài mời Vương phi cùng vào chứ! Phải nắm chặt hết thảy cơ hội để có thể cùng Vương phi bồi dưỡng tình cảm mới phải, mau mau cưới Vương phi về phủ mới đúng đạo làm người nè!

      liếc mắt nhìn, rồi lại nhìn, thấy chủ tử vẫn chậm chạp như vậy, thần sắc của Vương phi ở ngoài lại rất hiền lành, có lòng muốn chủ động đến chào hỏi Vương phi tiếng, để nắm bắt cơ hội thay cho chủ tử, nhưng nhìn bộ dạng của Vương phi, là biết nàng cũng muốn người ta biết được thân phận mình, chừng, giờ bọn họ nhận ra được nàng, mới khiến nàng khó chịu.

      Ây da, đúng là khó xử quá !

      Ngay lúc vò đầu bức tóc, Quân Thương vẫn hề cử động, Thẩm Nghiên Tịch nhìn nhìn tửu lâu, do dự bước ngay vào.

      Lúc bóng dáng nàng biết mất tại cửa chính, Quân Thương ngẩng đầu nhìn qua khu đối diện, trong lòng như nghĩ gì đó.

      Hôm đó thấy nàng kéo Diêu Cảnh Trần vào, tựa hồ cũng chính là tửu lâu này, từ đó về sau cũng chưa từng thấy gã thần côn đó xuất lần nữa, cũng biết có phải bị nha đầu này phân thây rồi hay ?

      Nghĩ đến cảnh đó, vui vẻ ngừng trong mắt , dường như cảm thấy nếu nha đầu này phanh thây tên Diêu thần côn đó cũng là chuyện tồi.

      ‘Thùng… thùng… thùng’ tiếng bước chân từ xa vọng vào, bình tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn qua phía cửa phòng, lẳng lặng chờ nàng giá lâm.

      nương thể vào đây được, nương…”

      Giọng tiểu nhị vô cùng sợ hãi, cuối cùng rên lên tiếng kêu thanh thúy, cửa phòng lập tức bị mở ra, tiểu nhị ôm chặt đầu ‘nhanh như chớp’ tiến thẳng vào, Thẩm Nhị tiểu thư đứng ngay đó, dịu dàng nở nụ cười, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng trợn mắt phùng mang khi nãy.

      Ảnh Cửu nuốt nước miếng cách vô thức, ngơ ngác biết nên cung kính hành lễ, hay làm như quen biết, tùy tiện bước lại chào hỏi câu? ra, đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân lại nhút nhát e dè trước vị nương lần đầu gặp mặt có thể đùa giỡn trêu chọc chủ tử nhà mình.

      Quân Thương mặt đổi sắc, nhàn nhạt liếc mắt qua tiểu nhị nằm nền đất, trong khoảnh khắc ấy dường như có thể làm đông cứng tên tiểu nhị bé, sau đó ngẩng đầu hướng ra cửa nhìn nàng, hài lòng tựa lưng vào ghế, tư thái vô cùng tôn quý, ưu nhã đến độ khiến người ta dám nhìn thẳng, cũng dám khinh nhờn.

      Đúng là bốn mươi chín đụng phải năm mươi mà!

      Thẩm Nghiên Tịch gặp qua ít mỹ nam, chẳng đâu xa, Phong Phong nhà nàng vốn cũng đại mỹ nam, bộ dáng mị người, khó có thể phân biệt nam hay nữ, so với bất kỳ ai đều mị miệt mê người, nhưng cho tới bây giờ, nàng chỉ xưng tụng là ‘ tinh’, ‘ quái’ thôi, người có thể khiến cho nàng cảm thán mà phán cho danh từ ‘ nghiệt’ duy nhất chỉ có mình , Quân Thương người!

      Cái gã ‘ nghiệt’ này do gì tạo thành thế nhỉ? Khiến cho nàng vừa gặp là nhịn được muốn hung hăng nhào vào chà chà đạp đạp!

      Tuyệt đối cho phép người khác xinh đẹp hơn bổn nương, cho dù là nam hay nữ nữa, cũng được phép có nhan sắc hơn nàng chứ!

      Hai người, người ở trong, kẻ bên ngoài, mặt đối mặt, người thản nhiên lạnh nhạt, người dịu dàng cười, khí trở nên vô cùng kỳ cục, Ảnh Cửu cảm thấy lạnh cả sống lưng, cẩn thận xê dịch bước chân, lại nhích chút, rốt cục tay nâng tiểu nhị lên, nhanh chóng rút lui ra bên ngoài, chớp mắt đến cả bóng dáng cũng thấy nữa.

      trường chỉ còn lại Quân Thương và Thẩm Nghiên Tịch, Thất điện hạ giờ phút này rốt cục mới cao quý hạ kim khẩu: “Nàng cứ muốn đứng ngoài cửa thu hút người ta vây lại nhìn sao?”

      Động tĩnh này đúng là rất dễ kinh động đến người khác, cũng có người bắt đầu nhìn qua, Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày bước vào hàng ghế, đóng cửa ‘ầm’ cái ngăn cách mọi ánh nhìn tò mò xung quanh.

      “Lần sau ra cửa ta nhất định cần cải trang, dù sao hiệu quả đều có gì khác biệt.”

      Nàng cảm thấy bộ dáng này và dung nhan tế của mình giống nhau lắm, hoàn toàn giống với khuôn mặt luôn ở trong phủ Tể tướng, ngờ vẫn dễ dàng bị người khác nhận ra.

      Đuôi lông mày Quân Thương khẽ hếch lên: “Tiểu Cửu rất giỏi nhìn người.”

      Ảnh Cửu ở khá xa đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, hiểu sao có cảm giác kì lạ khiến lông mao của xếp hàng dựng đứng lên.









    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 44: Ngươi biết Thất điện hạ ư?

      Tiểu Cửu? Là cậu thiếu niên có gương mặt trẻ trung xinh xắn vừa kéo tiểu nhị kia ra ngoài sao?

      Rất giỏi nhận biết người khác ư? ngờ đời còn có người có bản lĩnh như thế. Vậy ý đây có phải là muốn rằng cho dù khuôn mặt nàng biết đổi tròn méo như thế nào, cũng dễ dàng nhận ra?

      Quân Thương thấy nàng nhíu nhíu mày ra chiều suy nghĩ, trong mắt lại tràn đầy ý cười, chủ động mở miệng : “Cũng có thần kỳ như vậy, chỉ là nhạy cảm hơn người bình thường chút thôi.”

      Lúc trước, khi phân biệt nàng và nữ tử trong rừng có phải cùng người hay , cũng xác định lắm, dù sao khuôn mặt hai người cũng chỉ có chút tương tự, tính tình, cách làm việc và thần thái đều khác nhau trời vực, ai dám tin hai người thực tế chỉ là .

      Nhưng từ khi nhận biết được, nàng còn có khuôn mặt khác, có gì mà khó khăn nữa.

      Nghe Quân Thương giải thích, Thẩm Nghiên Tịch hơi nhíu mày, muốn suy nghĩ thêm nữa, lập tức ngồi thẳng xuống chỗ đối diện , tư thái và vẻ mặt nhàn nhã tự tại kia tựa hồ như nàng mới là chủ nhân, mọi buồn bực lập tức tiêu tan tự lúc nào.

      nhận cũng nhận ra rồi, kết quả cũng vậy rồi, nàng tự dày vò làm khó bản thân mình có ích gì.

      Quân Thương thấy nàng tự nhiên ngồi xuống, thản nhiên tự rót rượu, thong dong hớp ngụm, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt bỗng nhướn lên, lòng cảm thấy khá thú vị, ánh sáng di động trong mắt nàng vô cùng rực rỡ, tựa hồ tiên đoán được phản ứng tiếp theo của nàng.

      “Ực! Đây là cái quái quỷ gì thế? Ngươi chỉ biết ngồi đây uống… rượu hả?”

      Hương vị lạt lạt lại đắng chát, so với uống rượu cồn thuần khiết còn kích thích hơn, mùi hương nồng nặc vừa vào đến miệng lập tức mất mùi rượu, chỉ ngụm khiến đầu óc nàng muốn mất cảm giác, há mồm ra câu nàng bắt đầu biết môi và miệng mình ở đâu.

      Nhìn hàng lông mày dán chặt vào khuôn mặt nhắn nhăn nhăn, khóe miệng Quân Thương càng nhướng cao lên, tạo ra đường cong tuyệt mỹ phá tan băng tuyết, đặc biệt nhu hòa, chỉ tiếc tình cảnh này rơi vào mắt Thẩm Nghiên Tịch vô cùng chói chang, cảm thấy có chút hả hê phải.

      Hừ, quả nhiên nhìn có chút hả hê nha.

      Bởi vì lòng cảm thấy, nàng vô cùng sinh động đáng , và mê hoặc khiến thể dời tầm mắt.

      Nàng lại hung hăng trợn mắt nhìn , đôi mắt to tròn đen láy linh động, cũng là do ly rượu quá kích thích, nên mắt nàng ánh lên chút thủy quang, lăn tăn óng ánh đến trong suốt.

      Ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay nàng, điềm nhiên uống sạch phân nửa còn lại.

      Thẩm Nghiên Tịch ‘ực’ tiếng, ngơ ngác nhìn ly rượu trống trong tay , đầu óc vốn thông minh hoạt bỗng chốc cũng bị tắc nghẽn, kịp phản ứng lại.

      Bộ dáng này quả nhiên rất đáng , Thất điện hạ khẽ cười thành tiếng, nuốt trọn rượu trong miệng, nhàng: “Ai đây là rượu chứ?”

      “Nếu phải rượu, ngươi tới tửu lâu này uống cái gì…” Qua cơn kích thích, đầu lưỡi bắt đầu có lại cảm giác, rốt cục nàng nếm được hương vị còn sót lại trong miệng, nội tâm khẽ động. Nàng chau mày nhìn , ánh mắt tựa hồ nhìn con quái vật tuyệt thế, “ phải ngươi liên tục dùng thứ này để áp chế độc tố trong cơ thể mình chứ?”

      Lúc ở trong rừng, nàng biết trúng kịch độc, đêm đó cũng rất phiền hà đến nàng, để đỡ được đêm độc phát đến đau thấu tâm can, mặc dù cho đến nay biết được vì sao nàng lại làm được như vậy.

      Cho nên giờ phút này cũng bất ngờ lắm, cũng muốn trả lời nàng vấn đề này, chỉ thản nhiên rót chén, mặt đổi sắc tựa hồ chỉ vừa uống ly rượu nhạt mà thôi.

      Thẩm Nghiên Tịch ‘chậc’ tiếng, tỉ mỉ nhận xét hương vị nơi đầu lưỡi, sau đó cúi đầu bấm bấm tay : “Theo như bổn thần y tính toán, độc tố trong người ngươi sắp đến kỳ bộc phát rồi. Ngươi có uống thứ này cũng chỉ có thể bảo vệ tâm mạch mình bị tổn thương mà thôi, thực chất hiệu quả cao. Hơn nữa, ngươi cứ thường xuyên uống như vậy… xin hỏi, vị giác của ngươi còn cảm giác được bao nhiêu?”

      Bàn tay nâng ly chợt ngưng lại, lông mi khẽ run lên, ánh mắt lần nữa trở lại khuôn mặt nàng.

      Thẩm nương khẽ lắc đầu, tựa hồ rất đồng ý với hành vi này của , cứ như là, thà còn biện pháp nào còn tốt hơn dùng loại thuốc này, nếu phải nhờ nó, e là sống được đến giờ, chỉ là tại có nàng ở đây!

      Cặp mắt nàng đột nhiên sáng rực, tươi cười rạng rỡ : “Ta có thể giúp ngươi bình yên vượt qua đêm độc phát, bảo đảm đau ngứa, an toàn vô lo, thuận tiện, ta còn có thể chẩn bệnh cho ngươi, tỉ mỉ nghiên cứu độc tố tiềm trong cơ thể ngươi, triệt để giải trừ, giúp ngươi về sau cần phải chịu hành hạ cũng phải là điều thể.”

      Ngón tay cầm ly rượu chợt căng thẳng, cho dù tính tình đó giờ nhạt nhẽo lạnh bạc như băng, nghe được như vậy cũng có chút rung động, lần đầu gặp mặt cũng nghe nàng những lời này, nhưng bây giờ được nghe lần nữa, cảm giác vẫn có chút khác biệt.

      Trước kia quản chuyện sống chết, nhưng từ khi gặp nàng, tiếp xúc qua lại ít lần, đột nhiên cảm thấy muốn chết , muốn tiếp tục sinh tồn.

      Ánh mắt trở nên mênh mông, tâm tư đảo loạn hồi, mi mắt rủ xuống, giọng hỏi: “Lần này, nàng tính bao nhiêu?”

      Vẻ mặt của Thẩm nương lập tức tươi hẳn ra, sáng lóe như vừa bắt gặp tri kỷ bạn hiền, khủy tay chống lên bàn hướng gần về , tủm tỉm cười: “Mỗi lần giúp ngươi phải chịu đau đớn khi độc phát là hoàng kim vạn lượng, còn triệt để tiêu trừ chất độc trong người, hoàng kim mười vạn lượng, tổng cộng là mười vạn lượng hoàng kim. Nhưng ta thể bảo đảm rằng phải mất bao nhiêu thời gian mới giải hết độc tố trong cơ thể ngươi được, thành ra để đền bù tổn thất, ta miễn cưỡng giảm ngươi hai phần, ngươi chỉ cần trả ta mười vạn bảy ngàn tám trăm lượng hoàng kim là đủ rồi. Trước hết, phải giao ta nửa tiền cọc.”

      Dường như nhìn thấy hai đồng tử nàng phát sáng, ánh lên hai đỉnh hoàng kim, sáng quắc đến chói mắt, khiến đột nhiên hy vọng chính mình được đúc từ vàng ròng nguyên chất, ít nhiều mỗi khi nhìn thấy nàng luôn luôn hân hoan thích như thế!

      Nhưng mà, có thể được trò chuyện với nàng, cũng rất vui rồi.

      “Số lượng quá lớn, biết có thể thư thả mấy ngày ?”

      Nhãn châu Thẩm Nghiên Tịch xoay động, hào sảng gật đầu, “Được. Dù sao cách ngày trăng tròn vẫn còn bốn ngày, ta cho ngươi bốn ngày thong thả. Nhưng mà, để trao đổi lại, ta muốn ngươi trả lời ta số câu hỏi.”

      Cái này mà gọi là thong thả sao?

      Mặc dù rất công bằng, song Thất điện hạ vẫn hào phóng gật đầu, “Cứ hỏi.”

      “Ngươi có quen Thất điện hạ ?”

      “…Sao?”

      Khóe mắt ‘Thất điện hạ’ hơi run lên, ý của Thẩm nương muốn hỏi chính là gã điện hạ khiến nàng đau đầu, trông mãi mà thấy.

      Nàng sờ cằm, lẩm bẩm: “Ta nhìn cũng đoán được thân phận ngươi đơn giản, nhưng mà nếu ngươi muốn ta cũng miễn cưỡng đâu. Chỉ là… ngươi có biết vị Thất điện hạ đó ?”

      phải trả lời như thế nào đây? miễn cưỡng bắt thân phận của mình, lại muốn hỏi có biết Thất điện hạ hay ?

      “… Có biết.”

      “A? Vậy ngươi có thể giúp ta gặp lần ?”

      phải tại nàng gặp rồi sao?

      “Nàng muốn gặp ta làm gì?”

      “Ngươi biết được thân phận ta, chắc cũng biết được hôn ước giữa ta và , nhưng bản tiểu thư ta nguyện ý tùy tùy tiện tiện gả cho người quen biết, người lại , lời lại , cho nên muốn gặp để từ hôn.”

      “…” Cái gì? Nàng muốn từ hôn?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 45: Mong ngóng Thất điện hạ giá lâm.



      ‘Từ hôn’… hai chữ này ngừng vang vọng trong đầu Thất điện hạ, gần như có thể đập vỡ não sọ của . nhìn nhìn nàng, thần sắc khép lại, trầm ngưng, đáy mắt lộ vẻ u.

      Nha đầu này có đúng là muốn từ hôn!

      Thẩm Nghiên Tịch nhìn đôi mắt tĩnh mịch của , cả người chợt run lên, nhìn kỹ lại chỉ thấy lạnh nhạt bình tĩnh, tựa hồ cảm giác vừa nãy của nàng là sai sao.

      “Nàng muốn gả cho ư? Vì sao?”

      Tâm tư của nàng bị cắt đứt, Thẩm Nghiên Tịch tức giận liếc mắt, : “ cho dù ưu tú như thế nào nữa, nhưng đối với ta mà chỉ là gã xa lạ tròn méo, mập lùn gì cũng biết thôi. Ta muốn gả cho có gì kỳ lạ?”

      Quân Thương hơi ngẩn ra, ánh mắt hòa hoãn trở lại, : “Xa lạ chỉ là tạm thời, về sau tất nhiên còn có rất nhiều ngày chung đụng mà.”

      “Vậy sao chứ? Đợi đến ngày sau chung đụng, e ta muốn hối hận cũng kịp nữa à.”

      Quân Thương càng ngây ra, “Vì sao chứ?”

      “Làm gì mà nhiều sao với trăng thế? Thất điện hạ đó cho dù có hoàn hảo đến mấy nữa cũng phải mẫu người mà ta muốn lấy.”

      “Vậy nàng muốn lấy người như thế nào?”

      Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy phản ứng của hơi là lạ, gặp nhau mấy lần cũng giống người nhiều lời mà, hiểu sao lần này gặp gì cũng hỏi, thấy gì cũng thắc mắc là sao?

      Nàng hơi nghiêng đầu dò xét , nhìn mãi cũng ra, liền uốn mi mắt : “Người ta muốn lấy, hiển nhiên phải là người tâm thương ta và cũng là người mà ta .”

      Lời này có chút theo nữ tắc, nào giờ có nữ tử nào dám danh chính ngôn thuận ra những lời này? Nhưng hiểu sao khi Quân Thương nghe được những lời này, tâm tư lại thầm nhảy nhót như chú chim sẻ, nhìn nàng âu yếm lát mới : “Sao nàng biết phải là người đó?”

      Thẩm Nghiên Tịch xuýt tiếng, giọng cực kì mỉa mai đầy khinh miệt, cười lạnh: “Căn bản ta nghĩ đời này người như thế tồn tại! Ta muốn người đồng ý cùng ta trọn đời trọn kiếp đôi, ngoài ta ra tuyệt đối có bất kỳ thê thiếp hay hồng nhan tri kỷ nào khác, là người cùng ta nắm tay hết quãng đường đời còn lại, nguyện người lòng, bạc đầu chẳng rời xa. Nếu , ta tình nguyện trở về chùa ni cùng sư thái sống qua kiếp này. Nhưng ngươi cũng biết, Thất điện hạ người ta tiền nhiều, ngọc quý, quyền cao chức trọng, trước mắt chính là giang sơn rộng lớn, tình đối với chỉ là món đồ chơi xa xỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, thậm chí chưa biết chừng, căn bản còn đặt ta vào trong mắt nữa à. Nếu ta phải từ bỏ cuộc sống tự tại của mình mà chạy vào lồng son, lãng phí tuổi thanh xuân tranh giành với đám nữ tử đầy dục vọng kia sao?”

      Quân Thương lại sững sờ lần nữa, bỗng nhiên cúi đầu bật cười, tựa hồ suy nghĩ đại nghịch bất đạo này trong mắt cực kỳ dễ nghe, khiến lòng người vô cùng sung sướng.

      Thẩm Nghiên Tịch bị cái cười của thu hút, có chút lý giải được, nàng nhíu mày bấm tay gõ bàn : “Ngươi hỏi nhiều quá , nhưng vẫn chưa trả lời được vấn đề của ta. Ngươi có thể giúp ta gặp được Thất điện hạ hay ?”

      Nhãn châu xoay động lát, lại : “Nếu ngươi thực có biện pháp, ta còn có thể ưu đãi cho ngươi chút, chỉ thu ngươi mười vạn lượng hoàng kim thôi, như thế nào?”

      Nàng đúng là…còn coi chuyện này là màn giao dịch hay sao!

      Quân Thương thu hồi tâm tư, ngẩng đầu hỏi: “Nếu gặp được, nàng dự định làm gì?”

      “Đây là chuyện của ta! Ngươi cần gì biết ràng làm gì!”

      Ánh mắt hơi lóe lên, điềm nhiên như : “Mấy ngày nữa trong cung có yến hội, nhất định xuất .”

      “Ngươi xác định xuất ư?” phải là tên Thất điện hạ đó rất chán ghét những kiểu yến hội như vậy sao? Cho dù hoàng cung thiết yến mười phần cũng vắng mặt đến sao? Sao người này dám khẳng định chắc nịch như vậy?

      cũng giải thích thêm nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt và giọng trở nên lạnh nhạt: “Chắc chắn nàng cũng được mời, coi như xem xem vận khí của mình cũng đâu mất mát gì.”

      Đôi mi thanh tú chợt giãn ra, rì rầm : “Cái này tính là biện pháp, giá cả vẫn như cũ, có ưu đãi!”

      khỏi mỉm cười, bình tĩnh gật đầu.

      Cho nàng kiếm bao nhiêu tiền cũng đau lòng, hơn nữa, hôm đó nhất định tiến cung dự tiệc mà!

      Chưa bao giờ có yến hội có thể khiến mong chờ như vậy.

      Thẩm Nghiên Tịch cũng ở lại bao lâu liền cáo từ rời , mặc dù vẫn đạt được kết quả như mong muốn, nhưng ít nhất nàng cũng mong chờ cái yến hội sắp tới này.

      Nghe vậy, hiểu sao nàng cũng tự tin khẳng định hơn tí, chừng hôm đó Thất điện hạ Quân Thương xuất .

      Ừm, đến lúc đó chỉ cần làm chút gì đó khiến chán ghét… nhất định muốn tiếp tục hãm sâu vào cuộc hôn nhân này nữa chăng?

      ....
      Đảo mắt qua ba ngày, phủ Tể tướng càng được yên tĩnh, bởi vì mười tám tháng tư này hoàng cung mở thưởng, ai nấy đều phải lo chuẩn bị, tân trang bản thân để tham dự yến hội, làm cho Thẩm Nghiên Tịch bắt được cơ hội thầm rời phủ Tể tướng vài lần mà ai chú ý.

      Ngày hôm đó, đúng mười lăm tháng tư, ngày trăng tròn, trời về chiều lâu, màn đêm nhanh chóng bao phủ khắp vùng đất, Thẩm Nghiên Tịch đứng trước cửa sổ nhìn vầng trăng tròn từ từ dâng lên, trong lòng như suy nghĩ gì đó.

      Người đó đến giờ vẫn chưa xuất , chẳng lẽ nàng định giá cao quá nên hù sợ chạy cong mông rồi?

      đúng nha! Lúc trước, chỉ trong chớp mắt đưa ra vạn lượng hoàng kim, giờ bỏ thêm năm vạn hai trăm làm tiền cọc cũng đâu đến nỗi quá khó? Dù sao cũng giống người có thể tình nguyện chịu đau nhức, tổn hại cơ thể mà tiếc rẻ vài vạn lượng vàng ngoài thân mà?

      Tiền bạc như vật ngoài thân, cần gì phải cuồng si ôm khư khư bên người, vì nó đến mạng sống cũng cần chứ?

      Nàng cách nhàng tựa hồ phỉ báng người ta tham tiền là tội lớn chứ tự nghĩ lại chính mình chút nào. định đóng cửa sổ, đột nhiên có bóng trắng lóe lên, gió mát thổi mạnh vào mặt, nhãn châu nàng hơi rụt lại, xoay người lập tức nhìn thấy thân nguyệt sắc Quân Thương thân trong phòng, đôi mắt hơi khép hờ nhìn nàng, thần thái lạnh nhạt xa xăm, toàn thân cũng có chút khí sắc của con người.

      Thẩm Nghiên Tịch đóng kín cửa sổ, xoay người nhìn , thần thái lạnh lùng trong trẻo, hiển nhiên là rất bất mãn với hành vi này của .

      “Ngươi tự tiện xông vào khuê phòng con người ta thành thói, riết còn biết kiêng nể gì cả nha.”

      Quân Thương liếc nàng cái, im lặng rút ra xấp giấy ố vàng, giọng và ngữ điệu chút phập phồng, “Đây là năm vạn hai trăm kim phiếu.”

      Vẻ mặt của Thẩm Nhị tiểu thư biến đổi nhanh còn hơn hoa thất biển, còn nhanh hơn cả tốc độ người ta lật trang sách, chớp mắt dịu dàng tươi cười phóng đến trước mặt , nhanh tay gọn chân rút kim phiếu, rạo rực sờ nắn, hít hà xong rồi đếm.

      Tuy rất thích cho tiền nàng, có thể được thấy biểu này của nàng, khóe miệng của Thất điện hạ giật giật, vẻ mặt lạnh nhạt trong phút chốc tan vỡ tì vết, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm.

      “Sao chỉ có năm vạn hai vậy? phải đặt cọc nửa số tiền sao?”

      Nàng tỏ ra bất mãn, Quân Thương nhìn nàng, hai lời lập tức đưa tay cầm kim phiếu trong tay nàng.
      Đây là ý gì? Muốn đổi ý, thu hồi kim phiếu muốn trị bệnh sao?

      Thẩm Nghiên Tịch nhanh chóng rụt ‘móng vuốt’ nhét kim phiếp vào trong ngực, ánh mắt chuyển nhanh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ : “Thôi kệ , xem như cũng là khách quen, tạm cho ngươi thiếu chút vậy.”

      “…” Khách… quen…?
      Phiên NhiênCung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 46: Kỳ thưởng Thi Hội

      Mười tám tháng tư, hoàng cung thiết yến mở kỳ thưởng Thi Hội.

      Sáng sớm hôm đó, cả phủ Tể tướng đều bận rộn, chỉ đơn giản việc trang điểm và ăn vận sao cho xinh đẹp và nổi bậc nhất.

      Ngược lại, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn cần mất thời gian như vậy, đến lúc mặt trời rạng mới miễn cưỡng từ giường bò dậy.

      Tối qua nàng lật hết thảy các y thư để nghiên cứu thảo dược, mãi rất khuya mới ngủ, đến giờ vẫn có chút mù mờ, nhưng chợt nghĩ hôm nay tiến cung có thể được nhìn thấy vị ‘hôn phu’ trong truyền thuyết kia, phải cố gắng giải trừ thứ hôn ước vô duyên vô cớ đập lên đầu khiến tinh thần nàng tốt lên rất nhiều.

      Được nha hoàn hầu hạ thay quần áo và trang điểm mất hơn nửa canh giờ mới xong, nàng cũng làm quá đậm hay mặc những bộ cẩm y hoa phục, chỉ đơn giản là bộ đồ lụa màu nhạt, bôi chút phấn cho có lệ, tóc cắm vài cây trăm trân châu là đủ. Cả người vô cùng thanh nhã và sạch , song cũng khiến người ta cảm thấy thất lễ, mang tiếng bệnh hoạn lâu năm càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.

      Thẩm Nghiên Tịch nhìn nhìn mình trong gương, đuôi lông mày hơi rủ xuống, ánh mắt sợ hãi, đầu hơi cúi thấp như dám nhìn thẳng, thái độ kiều thương càng đậm, hề có chút tự do và phóng khoáng của bậc khuê các danh môn.

      Nàng hài lòng đứng lên để Hương Hương đỡ mình bước ra khỏi Phù Hương viện.

      Buổi tiệc thưởng thi Hội bắt đầu sau giờ ngọ cho đến buổi dạ yến mới kết thúc, nhưng thông thường các đại thần trong triều và gia quyến đều đến cung trước buổi trưa, hàng năm đều là như vậy thành lệ.

      Xe ngựa rời phủ Tả tướng nhanh chân tiến về phía hoàng cung, Thẩm Chi Hối ngồi ở xe ngựa phía trước, theo sau chính là của lão phu nhân, tiếp đến là phu nhân Kim thị dẫn theo hai đích nữ, sau cùng là công tử và các thứ tiểu thư.

      Thẩm phu nhân nhìn hai người con bên cạnh, từ trang phục đến khuôn mặt đều rất hài lòng, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Thẩm Nghiên Tịch, bà cũng hơi nhíu mày, nhìn qua lại thấy Thẩm Nghiên Huyên đoan trang, thần thái hào phóng, dung mạo xinh đẹp gì sánh tựa như thiên tiên hạ phàm, dõi mắt khắp thiên hạ cũng tìm ra người sánh được, bà hài lòng gật đầu.

      hổ danh là đứa con bà nuôi dạy bên người, đây mới chính là tư thái mà thiên kim phủ Tể tướng nên có.
      Phát giác được mẫu thân quan sát mình, nụ cười môi Thẩm Nghiên Huyên càng tươi tắn hơn, thầm quét mắt qua Thẩm Nghiên Tịch cái, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

      Đúng là ‘vô được nhà bếp, ra được nhà khách’, cho dù có mặc xiêm y tinh xảo như thế nào, đeo trang sức tuyệt mỹ như thế nào cũng chỉ là ‘mặc long bào lên được dáng thái tử’! Ngươi cũng xứng đấu với ta sao? Hôm nay nhất định phải để cho Thất điện hạ biết , căn bản ngươi sánh được với ta, tựa như vũng bùn có trèo cũng với được đến đám mây.

      Nghĩ đến Thất điện hạ, gò má Thẩm Nghiên Huyên đỏ lên, trong mắt mờ mị, tình ý cuồn cuộn.

      “Vào cung rồi, Tịch Nhi con hãy theo sát mẫu thân, cung quy mẫu thân với con nhiều lần, con nhớ hết chưa?”

      Thẩm phu nhân nhíu nhíu mày nhìn nàng, kiềm được lòng mà dặn dò thêm.

      Thẩm Nghiên Tịch nhàng gật đầu, “Con nhớ.”

      Mi mày càng nhăn lại, bà thở dài : “Lần đầu tiên con mới tiến cung, lá gan lại hơi , e quen, hãy cẩn trọng quan sát học theo muội muội con, nó làm gì con làm theo, những chuyện dư thừa cần để ý, cố gắng kiệm lời chút.”

      “Vâng.”

      “Huyên Nhi, con học hiểu quy củ rồi, sau khi tiến cung nhất định phải nhắc nhở Nhị tỷ chút.”

      “Mẫu thân cứ yên tâm, nhất định con để ý Nhị tỷ, để tỷ ấy phạm sai lầm hay bị ức hiếp đâu!”

      Thẩm Nghiên Huyên thân mật ỉ ôi với mẫu thân, nhu thuận trả lời khiến Thẩm phu nhân vui vẻ, gõ gõ trán nàng.

      Tình mẫu từ, nữ hiếu cũng ấm áp lắm, khiến người ta chen lọt, sừng sững bị gạt bỏ ra ngoài.

      Thẩm Nghiên Tịch thoáng nhìn hai người, ánh mắt lăm lăm nhìn xuống dưới, trong lòng có chút chua xót và ngột ngạt.

      Cái gì mà tình thân như nước, chung quy khoảng cách giữa nó với nàng đều vô cùng xa xôi, vô luận ở kiếp trước hay kiếp này.

      Hồi kinh được tháng, đúng là mẫu thân này đối với nàng cũng có chút quan tâm, ban đầu tự nhiên lắm nhưng về sau cũng đỡ dần , nhưng so với tình cảm dành cho Thẩm Nghiên Huyên nàng tựa như qua loa cho có lệ, cho dù ngẫu nhiên che chở nàng cũng được thân mật, dường như, có làm chỉ là vì chính bà mà thôi.

      là do từ để nuôi ở bên ngoài nên tình thân nhạt nhẽo, có cũng được mà có cũng sao?

      Xe ngựa rất nhanh đến trước cổng hoàng cung, xuống xe ngựa, nhìn lên liền thấy bức tường cao vời vợi, cơ hồ có thể bao phủ cả trời đất, khiến cho người đứng ở dưới hoàng thành tự cảm thấy mình bé, lòng cũng từ đó cảm thấy kinh sợ.

      Người người trong Thẩm gia đứng chung với nhau, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch dừng lại người ba thiếu niên vừa bước xuống xe ngựa sau mình, trong đó có Thẩm Ngọc Hành từng gặp lần, hai người còn lại chính là đích trưởng tử của phủ Tể tướng, Thẩm Ngọc Diễn và con thứ Thẩm Ngọc Lăng, nàng về kinh được tháng cũng là lần đầu tiên được gặp hai vị đệ đệ này.

      Hai người này, người chừng mười hai mười ba tuổi, vận độc nhất bộ áo trắng, cao lớn vững chải, thần thái ôn hòa lễ độ, đúng là mỹ thiếu niên nhàng, duy chỉ đôi mắt thủy quang dịu dàng đó cũng biết, cần vài năm nhất định hút sạch tâm hồn của các thiếu nữ.

      Còn người cũng mười mấy tuổi, bộ dáng tuấn tú nhưng vẻ mặt hoàn toàn lạnh băng, đôi mắt lãnh khiến người ta dám đến gần.

      Họ đều nhìn qua Thẩm Nghiên Tịch, Thẩm Ngọc diễn ôn hòa thi lễ với nàng, gọi tiếng ‘Nhị tỷ’, còn Thẩm Ngọc Lăng lạnh lùng liếc qua rồi lạnh mặt đứng bên, Thẩm Ngọc Hành khác chút xíu, hừ lạnh với nàng, hề đặt người tỷ tỷ ruột thịt vào trong mắt.

      Thẩm Nghiên Tịch mím môi cười , điềm nhiên như đứng bên, yên lặng nhìn Thẩm Chi Hối hàn huyên với các vị đại thần, lại thấy lão phu nhân và Thẩm phu nhân cũng khách sáo chào hỏi với phu nhân tiểu thư các phủ. định tiến vào cung liền thấy có chiếc xe ngựa từ bên trái tới khiến mọi người vô thức nhìn qua, bước chân lập tức dừng lại, vẻ mặt ai nấy đều chấn động, chỉ tiếng ‘phần phật’, tất cả mọi người đều tách ra hai bên nhường đường.

      Mọi người đều lẳng lặng chờ xe ngựa qua, Thẩm Nghiên Tịch thấy xe ngựa khay long đẹp đẽ, ánh mắt Thẩm Nghiên Huyên sáng quắc nhìn sang, thần tình kích động, gò má đỏ ửng sắc xuân, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích mảng sâu kín.

      “Là Thất điện hạ, hôm nay Thất điện hạ cũng tiến cung đó!”

      biết là tiếng la kích động của nương nhà nào, giọng khẽ run như sắp ngất được vậy.

      Chỉ là chiếc xe kia… hay chính xác hơn là xe hề bị ánh mắt sáng quắc kích động của các vị nương mà dừng lại, nghênh ngang coi ai ra gì trực tiếp tiến vào trong.

      Lúc chiếc xe trải qua người mình, Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng khi nhìn lại chỉ thấy màng gấm tầng tầng che phủ, có con mắt nào dõi theo nàng đâu?

      Lại biết mục quang của ai đó sáng lên, khóe môi dịu dàng mỉm cười khiến Ảnh Tam theo hầu bên cạnh hãi hùng cả người.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 47: Lục công chúa

      Cuộc thi mở thưởng này do chính Thái hậu nương nương chủ trì, Hoàng thượng và nương nương các cung đều đến tham dự, được cử hành rất long trọng, các vương công quý tử đều xoa tay, hy vọng có thể thi triển tài hoa trước mặt rồng, chừng, có thể may mắn lọt được vào mắt Hoàng thượng, từ đó từng bước lên mây.

      Hội thi này được sắp đặt trong cung điện, mà bày trí ở ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, ngoài ra, còn có những công chúa, các vị tiểu thư xinh đẹp như hoa lại trong đó, đúng là cảnh sắc mê người.

      Thẩm Nghiên Tịch theo tổ mẫu, mẫu thân bước vào ngự hoa viên, chứng kiến cảnh tượng này, hoa đẹp rồi đó, người còn muốn đẹp hơn hoa, khiến các công tử gia đều rối rít nhìn quanh, vui đến quên cả trời đất, trong phút chốc vọt ra ít thi từ phong lưu, khiến cho các nương hào hứng nhìn quanh.

      !”

      Các nàng vừa vào đến ngự hoa viên khiến mọi người chú ý, nữ tử vận cung trang, trang điểm xinh đẹp lượn lờ tiến đến, hành lễ với Thẩm phu nhân, lại gọi tiếng lão phu nhân, vừa cười vừa : “Mới nãy còn nghĩ biết khi nào gia và các vị tỷ muội mới tiến cung, nhìn quanh hồi người đến rồi.”

      Đây chính là Tam tiểu thư của phủ Tĩnh Bình Hầu, Kim Tiểu Nguyệt, tỷ tỷ sinh đôi của Kim Tiểu Dung, còn là Thái tử phi tương lai được hoàng hậu nhắm sẵn.

      Tỷ muội Kim Tiểu Nguyệt hình dáng rất giống nhau, nhưng chỉ cái nhìn, giờ phút này cũng có thể khiến người ta xác nhận được người ở trước mắt này, chính là Tam tiểu thư.

      Dịu dàng đoan trang, cử chỉ phóng khoáng, từ thần thái đến cử chỉ đều biểu lộ ràng bậc tiểu thư danh môn được giáo dưỡng đầy đủ, hoàn toàn trái ngược với Kim Tiểu Dung ngang ngược kiêu ngạo.

      Hai tỷ muội sinh đôi này tính cách hoàn toàn giống nhau, cũng biết do trời sinh hay về sau giáo dưỡng mà thành nữa.

      “Tịch biểu tỷ, nhìn sắc mặt của tỷ so với mấy ngày trước cũng tốt hơn rất nhiều, thân thể dường như cũng bình phục lại ít, rất đáng mừng nha, vừa hay hôm nay biểu tỷ cũng có thể cùng với các vị tiểu thư đây trò chuyện, quen biết nhau rồi."

      Thẩm Nghiên Tịch nhìn biểu muội vẻ mặt ôn hòa ở trước mắt mình lộ tia khôn khéo, lại có lễ độ nhưng xa cách, nàng khẽ mỉm cười, hơi có chút ngượng ngùng.

      Thẩm phu nhân ở bên cạnh nhìn nàng cái, rồi mới với Kim Tiểu Nguyệt: “Biểu tỷ con lần đầu tiến cung, lại là người nhút nhát, khó tránh khỏi câu nệ, nếu theo , chỉ sợ thú vị, bằng giao cho con và Huyên Nhi dẫn nàng tham quan ngự hoa viên này chút, cũng tiện thể để cho nàng làm quen với các tỷ muội khác."

      Lão phu nhân ở bên cạnh cũng gật đầu, vẻ mặt hiền lành vừa cười vừa : “Tịch nha đầu, con cũng nên làm quen với các tỷ muội nhà mình chút , ít nhiều cũng có thể trông nom lẫn nhau."

      Kim Tiểu Nguyệt vội vàng gật đầu đáp ứng, “Lão phu nhân và yên tâm, vừa vặn có ít tỷ muội mới hỏi thăm vì sao chưa thấy Tịch biểu tỷ, bọn họ cũng có chút tò mò muốn làm quen, để con dẫn biểu tỷ qua đó. Tổ mẫu và mẫu thân ở bên kia thính vũ hiên trung( bên trong mái hiên trò chuyện), Nguyệt Nhi thể cùng lão phu nhân và rồi.”

      xong, vội vàng cùng Thẩm Nghiên Huyên kéo Thẩm Nghiên Tịch đến phía bụi hoa, dàn oanh oanh yến yến, Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên San ở phía sau cẩn trọng theo, nơi đây quý nữ đầy nhà, các nàng phận là thứ nữ, thực quá mức tầm thường a.

      Thẩm Nghiên Tịch bị kéo vào đoàn người, nghe được Kim Tiểu Nguyệt ở bên cạnh khẽ cười mang theo vài phần ranh mãnh : “Nghe hôm nay Thất điện hạ cũng tiến cung, đúng là khó được (ý khó lắm mới có được), chừng còn đặc biệt vì biểu tỷ mà đến đó!”

      Lời này nặng cũng , tựa như tỷ muội đùa giỡn giải trí với nhau, Thẩm Nghiên Tịch nhìn nàng cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, ấp úng ra: “Đây là thiết yến của hoàng cung, Thất điện hạ muốn tiến cung tiến cung, làm sao có thể là đặc biệt vì ta mà đến chứ?”

      Kim Tiểu Nguyệt nghe vậy cười khẽ, giận nàng cái, : “Chẳng lẽ biểu tỷ biết, Thất điện hạ thường xuyên vắng mặt trong các buổi yến hội hay sao? Ngoài cung càng tham dự, mấy hôm trước, lại đột nhiên xuất trong tiệc bách hoa, ai ai cũng rằng, đó là đặc biệt vì biểu tỷ mà đến đấy, hôm nay lại tiến cung, ai biết được có phải là vì biểu tỷ hay !”

      Thẩm Nghiên Tịch lại nhìn nàng cái, nhìn thấy nàng cười , thần sắc lại mang vài phần trêu tức, ngoài ra cũng có gì khác thường.

      Thẩm Nghiên Tịch khỏi ngượng ngùng nhếch môi, gò má ửng đỏ khiến cho thần sắc yếu ớt thêm chút xinh đẹp, nhưng trước sau cũng thêm gì nữa.

      Thẩm Nghiên Huyên cạnh bên, thời điểm nghe nhắc đến Thất điện hạ, ánh mắt liền trở nên u, lại nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng e lệ của Thẩm Nghiên Tịch, liền kiềm được mà có chút ghen ghét.

      nhàng nhìn qua Kim Tiểu Nguyệt cái, vừa vặn ánh mắt hai người giao nhau, Kim Tiểu Nguyệt mím môi cười , nhìn xem Thẩm Nghiên Tịch cúi đầu xấu hổ, có chút híp híp mắt.

      Thẩm Nghiên Tịch tựa như hề phát giác, mang theo chút ít câu nệ và thân trọng theo hai người hòa vào bên trong đám thiên kim tiểu thư.

      Đây đều là những thiên chi kiều nữ được dạy dỗ rất tốt, rối rít khách sáo chào hỏi, cho dù có chút khinh thường con ma ốm này nhưng cũng chỉ dám để ở trong mắt, bên trong lời cũng khiến nàng có chút thoải mái, song vẫn thể bắt bẻ được.

      Thẩm Nghiên Tịch ngồi ở bên trong nhà thủy tạ, ngước nhìn các tiểu thư tán gẫu, từ trang sức đeo tay đến son phấn đều nồng đậm bắt mắt, còn có tốp năm tốp ba các công tử chuyện trò, nàng giống như là con cá bình thường trang trí thêm cho cảnh sắc, chen vào lọt miệng, cũng chẳng tìm được người có chung đề tài với mình.

      Nàng lại nhìn qua Kim Tiểu Nguyệt và Thẩm Nghiên Huyên được mọi người bao vây xung quanh, chống cằm, quay đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

      “Nghiên Tịch tỷ tỷ, sao ngươi lại mình ngồi ở đây? Thân thể lại có chút khỏe sao?"

      Nghe vậy, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy nương tầm mười mấy tuổi đứng trước mặt, đôi mắt mọng nước mở to, tò mò nhìn nàng.

      “Cũng có chút mệt mỏi, biết ngươi là…”

      Tiểu nương này khẽ cong mắt lên, tươi cười ngọt ngào, “Ta tên Quân Mẫn Nhi, tỷ tỷ gọi ta Mẫn Nhi là được.”

      ra là Lục công chúa.”

      “Tỷ tỷ cũng biết ta sao? Vậy tốt quá, ta cũng biết tỷ sắp trở thành Thất hoàng tẩu rồi, Thất hoàng huynh của ta được xưng tụng là mỹ nam ưu tú nhất Đông Lâm này, tỷ tỷ có thể gả cho Thất hoàng huynh, phải là quá phúc khí nha!"

      Thẩm Nghiên Tịch chợt nhướng mày, nhìn công chúa này, vẻ mặt nhìn như ngây thơ hồn nhiên, khóe miệng lại nở nụ cười khó hiểu, dường như nhìn thấy chuyện gì đó rất thú vị.

      Thấy nàng gì, mắt Quân Mẫn Nhi càng mở to, “Ta rất tò mò nữ tử tuyệt thế nào có thể xứng đôi với Thất hoàng huynh của ta, ngươi biết Thất hoàng huynh ta lợi hại như thế nào đâu, khắp kinh thành này, nương ái mộ huynh ấy rất nhiều, nhưng mà ta cảm thấy tất cả các nàng đều xứng với Thất hoàng huynh của ta.”

      Vừa , tiểu công chúa vừa gật gù tựa hồ cảm thấy điều mình rất đúng, sau đó lại ngây ngây thơ với Thẩm Nghiên Tịch: “A đúng rồi, ta nghe sức khỏe của Nghiên Tịch tỷ tỷ vốn tốt, lúc bị đưa ra ngoại thành nuôi dưỡng trong chùa ni ở rừng sâu, gần đây mới hồi kinh. biết giờ cơ thể khá hơn chưa? Nghe đường về tỷ còn bị thương nữa, khỏi hẳn chưa? Ây da, Thất hoàng huynh này cũng là, dù gì tỷ cũng là hôn thê mà, vậy mà thăm hỏi tiếng, cũng quan tâm!”

      Tiếng lầu bầu lẩm bẩm giống như có chút oán hận, rơi vào trong tai của Thẩm Nghiên Tịch, khiến cho ánh mắt nàng mênh mông mảng, mờ mịt khiến người ta nhìn nàng nghĩ gì.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :