1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc phi của Vương gia yêu nghiệt - Nặc Nặc Bảo Bối (Hoàn - 114c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 98: Chỉ là thay tấm bia đỡ đạn thôi.


      Lại về buổi lâm triều hôm nay, mười phần hết chín đều bàn luận về hôn ước của Thất điện hạ và Sở Nguyệt, nhưng mà Hoàng thượng chỉ nhắc đến việc hủy bỏ hôn ước này mà còn muốn chọn Vương phi mới cho Quân Thương.

      Chuyện này vô hình chung dính dáng đến cả Hữu tướng đại nhân, thân là ca ca của Sở Nguyệt, đối với người vui lòng cho muội muội xuất giá như Sở Ly mà , cho dù hôm qua rất miễn cưỡng phản đối hôn của hai người, nhưng bây giờ lại thấy thái độ Hoàng thượng như vậy lập tức khiến cho lòng lửa giận ngời ngời, cảm thấy muội muội nhà mình tự dưng bị khinh thị và khi dễ rồi.

      Lòng thầm cười lạnh, đứng triều lời cũng , hoàn toàn như để tất thảy cho Hoàng thượng định đoạt.

      Lại dám tự ý hủy bỏ hôn ước của Tiểu Nguyệt Nhi nhà , bộ coi lão tử rất muốn muội muội mình vào Hoàng gia làm dâu sao? Nếu phải Tiểu Nguyệt Nhi tự nguyện gả, lão tử hôm qua đuổi thẳng cẳng Quân Thương rồi! Có bản lĩnh hủy bỏ hôn này , lão tử vừa vặn có thể dẫn muội muội về nhà mẹ ruột!

      Nhưng lại nhớ ngọc bội màu tím hôm qua lấy được ở chỗ Tiểu Nguyệt Nhi, cuối cùng vẫn nên lời, trầm giận nhìn Quân Thương, trong đầu mớ hỗn độn cần suy nghĩ.

      Như thế nào cũng nghĩ tới sau khi tìm được muội muội lại bắt được chuyện quan trọng như vậy, nếu điều tra ràng đầu đuôi của ngọc bội đó, dù có muốn dẫn Tiểu Nguyệt Nhi về cũng được an bình.

      Mà Quân Thương từ đầu chí cuối cũng chỉ muốn kết hôn với người, sao có thể nguyện ý nghe theo việc hôn hủy bỏ mà chọn vị Vương phí mới cho được? Cho dù người ra những lời này là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, xuất khẩu chính là thánh dụ nhưng cũng thể khiến nhượng bộ hay do dự.

      Biểu của kiên quyết chưa từng có, cơ hồ lập tức chống đối ngay tại chỗ, bất kính với Thánh thượng, làn gió mãnh liệt gào thét dường như khiến cho cả Tuyên Chính điện trở thành hầm băng dày ba thước, văn võ bá quan ở đây đều câm như hến, chỉ hận thể co rúm người nằm rạp xuống nền đất cho xong.

      Mà bởi vậy bọn họ càng thêm xác định Thất điện hạ đối với Thẩm Nghiên Tịch… à đúng, là với Sở đại tiểu thư căn bản phải có cũng được, có cũng chẳng sao, mà cũng đơn giản chì vì là con dâu do Quý phi nương nương chọn nên mới đối với nàng có vài phần kính trọng.

      Nghe , hai cha con họ trực tiếp tranh luận giằng co trong triều trước mặt văn võ bá quan, bao nhiêu lời nên phải của Thất điện hạ trong bao nhiêu năm qua cũng nhiều như buổi lâm triều hôm nay.

      Vị điện hạ này đâu phải giỏi chuyện đâu? Căn bản chỉ do bản tính lạnh lùng nên lười đôi co với mọi người mới phải! Nhìn tại, ngay cả Hoàng thượng có vẻ còn phải là đối thủ của !

      Cho nên, Hoàng thượng rất tức giận, tỏ thái độ khi Quân Thương bất tôn bất kính nghe theo ý chỉ của , cũng như bộ dạng sống chết mặc bây của Sở Ly.

      Có điều, mắt thấy Hoàng thượng kích động như vậy khiến số người có chút kinh ngạc, nghi hoặc trình độ thương cực độ, trước giờ luôn chiều Thất điện hạ, cơ hồ cầu gì được nấy, phải sao? Như thế nào lại vui ý để Thất điện hạ và Sở đại tiểu thư kết cá liền cành chứ?

      Theo lý mà , kia từng là nữ nhi được sủng ái trong Thẩm gia, con ma ốm gió thổi cũng có thể ngã, ngoại trừ mang hôn ước với Thất điện hạ trong nhiều năm qua, Hoàng thượng đều tán thành nàng làm Kỳ vương phi, sao tại có Sơ Ly làm lá chắn và ủng hộ đằng sao, từ thân phận đến địa vị đều cất cao lên rất nhiều, sao Thánh thượng lại tán thành hôn này?

      tất thảy chỉ vì An quý phi yểu mệnh chết sớm năm đó?

      Sở Nguyệt từ trong miệng Sở Ly biết được tình hình trong triều hôm nay, cảm thấy hôn này có vẻ còn náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều, sau đó thầm nghĩ lát liền về phía cổng chính của phủ Hữu tướng.

      Hữu tướng đại nhân u oán nhìn bóng lưng rời của muội muội mà biết ngăn trở như nào, lát sau thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời cao cao, trong tay nắm chặt miếng ngọc bội tím, vẻ mặt mảng tối tăm.

      Chuyện như vậy nên bắt đầu tra từ đâu đây?

      đến Sở Nguyệt, căn bản nàng cũng chuyện xưa liên quan đến miếng ngọc bội đó là như nào, hiển nhiên cũng tưởng tượng nổi việc này đả kích Sở Ly như nào, hơn nữa tại nàng có tâm trạng quan tâm những chuyện mà bản thân tài nào hiểu được.

      Ai bảo từ đầu chí cuối Sở Ly cũng ràng mọi chuyện với nàng chứ!
      Ngoài phủ Hữu tướng có cỗ xe ngựa bình thường dừng lại, nhưng nếu nhìn kỹ phát cỗ xe này toàn bộ được chế tác từ gỗ trầm hương quý hơn vàng, hai con ngựa kéo giắt trước xe còn lại hai con thần tuấn phi thường.

      Sở Nguyệt vừa ra cửa chính liền thấy Ảnh Cửu với gương mặt em bé đứng ngay đó, còn hào hứng khi thấy nàng xuất , lập tức giương ra nụ cười nịnh hót sáng lạn, có tiết tháo chút nào liền khom người, “Vương phi!”
      Bộ dạng hưng phấn kích động như vậy là có ý gì?

      Sở Nguyệt liếc cái, sau đó trực tiếp dời măt đến cỗ xe ngựa, thong thả bước tới, dưới ánh mắt tha thiết của Ảnh Cử, nàng xốc rèm trực tiếp tiến vào trong xe.

      Trong xe ngựa hơi tối, Quân Thương lẳng lặng ngồi đàng kia, hơi thở có chút trầm lãnh, nhưng trong nháy mắt khi nàng vén rèm vào, còn chưa kịp đợi nàng nhìn bên trong như nào thấy cánh tay duỗi ra trước mặt lôi thẳng nàng vào trong lòng.

      “Ực, ngài làm gì vậy?”

      Động tác của , kéo cái khiến nàng đụng vào trong ngực , va chạm mạnh khiến mũi nàng có chút đau, chôn trước ngực thiếu chút nữa hít thở cũng thông.

      Nàng có chút ngẩn ngơ, ngoài ý muốn bản thân giãy giụa nữa, chỉ yên tĩnh để mặc ôm, cảm giác cánh tay rất dùng sức, vùng cổ ngực dán chặt trước mặt nàng cũng nhảy lên, sau đó nàng đưa tay chậm rãi vòng qua ôm ngang eo .

      Toàn thân chấn động, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng hai cái, cánh tay ôm nàng lần nữa xiết chặt lại, bên tai bỗng vai lên tiếng cười khe khẽ, “Ha…”

      Hơi thở ủ dột trong xe nhanh chóng tiêu tán, ràng nàng cảm giác được tâm trạng của lúc này cực kỳ tốt, dường như hành động mất khống chế khi nãy phải là làm.

      Nàng dùng sức chui ra khỏi ngực , nhíu mày nhìn , “Ngài làm sao vậy?”
      Tay khẽ buông lỏng ra nhưng vẫn vây quanh nàng, ánh sáng trong xe ngựa mờ tối nhưng che giấu được đôi ngươi sáng ngời tinh kia. Cúi đầu, tựa vào trán nàng sau đó vùi tay vào mái tóc nàng, nhàng vuốt ve, bên tai còn nghe tiếng than thở kéo dài của , “Nàng chịu ra đây tốt quá.”
      Hở? Chẳng lẽ cho rằng nàng ra gặp nữa sao?

      Có điều nghe giọng giống như thỏa mãn lại như than thở, vì sao nàng đột nhiên cảm giác lúc này ra gặp rất thích hợp vậy?

      Trái tim nảy lên vài cái, nàng đem chút ngượng ngùng còn sót lại chôn đầu vào ngực , sau đó ma xui quỷ khiến như nào lại nghiêng đầu cắn cái lên cằm của , đương lúc chất động mà vọt ra khỏi ngực , nhanh chóng ngồi xuống vị trí đối diện, đôi mắt chớp chuyển cái, : “Ngài cố ý gọi ta ra đây phải chỉ muốn với ta câu như vậy chứ?”

      Nét mặt của trở lại bình thường, im lặng nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của nàng, lại thấy nàng tủm tỉm cười cố làm ra vẻ tỉnh táo, khóe môi khẽ nhếch lênh, uất khí từ lúc lâm triều chất chứa trong lòng đến giờ rốt cục chịu tiêu tán chuyển hóa thành kiên định cùng dòng sát khí dày đặt khi nghĩ tới những người dám can đảm ngăn cản hôn này.

      Kéo kéo bàn tay bé của nàng về phía mình, xúc cảm mềm mại khi vuốt ve nó đáng khiến thích nỡ buông, đối mặt với tất thảy những lời cảnh cáo đều trở nên đáng kể rồi.

      “Ai cũng thể bắt ta rời bỏ nàng.”

      Cánh tay mới bị kéo ra của Sở Nguyệt dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp cặp mắt ấm áp dịu dàng như dòng nước xoáy trực tiếp hút trọn linh hồn bé của nàng.

      Đầu ngón tay khẽ phẩy, xe ngựa bắt đầu khởi hành, cũng biết muốn dẫn nàng đâu nữa.

      Xe ngựa đường băng qua dãy phố sầm uất rồi ra khỏi thành, lúc này Sở Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: “Ngài muốn dẫn ta đâu?”

      Ánh mắt rời khỏi ngón tay ngà ngọc chuyển qua khuôn mặt nàng, thấy vẻ mặt nàng hoàn toàn có chút gì đó vui hay kháng cự, chút bất an rất nơi đáy mắt cũng tan biến tựa hồ sợ nàng theo ra khỏi thành.

      “Biệt viện.”

      chỉ đúng hai chữ chứ giải thích gì thêm, đôi lông mày của Sở Nguyệt giãn ra, sau đó cũng hỏi thêm, hoàn toàn an tâm để dẫn nàng .

      Thần sắc Quân Thương càng buông lỏng, hoàn toàn còn trầm mặc như trước mà đột nhiên thay đổi đề tài, dưới kinh ngạc của Sở Nguyệt kể ra hết thảy những chuyện xảy ra trong buổi lâm triều sáng nay.

      Cũng có chút giống với lời kể của Sở Ly, Sở Nguyệt yên tĩnh nghe tự thuật lại, lần đầu tiên mới thấy ngừng nghỉ nhiều như vậy nên cũng có chút ngạc nhiên, lại bởi vì nhìn thấy thần sắc khác thường mặt nữa.

      “Sao Hoàng thượng phải làm như vậy? phải trước giờ ông ta đều rất thương ngài, cơ hồ ngài cầu gì đều được nấy sao? Ta cho rằng, với thân phận bây giờ của ta ông ấy càng phải coi trọng ta hơn mới đúng chứ?”

      Thế nhân đều Thất điện hạ thâm thụ thánh ân, làm cho Thái tử điện hạ và các Hoàng tử khác ghen ghét cùng cực, quả thực hằng ngày trải qua trong bất an, chỉ sợ Hoàng thượng đột nhiên ra quyết định phế Thái tử để truyền cho Thất hoàng tử mà mình sủng ái nhất.

      tại, Thẩm gia Nhị tiểu thư được Thẩm gia coi trọng cũng có thể tiếp nhận vị trí Kỳ vương phi, vì sao bây giờ Sở đại tiểu thư của phủ Hữu tướng lại bị thánh thượng phản kháng?

      Nàng xác thực nghi hoặc nên cũng muốn hỏi cho .

      Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm giác bàn tay vuốt ve tay mình đột nhiên thắt chặt, ánh mắt tăm tối của cũng bồng bềnh gợn sóng.

      Nội tâm nàng khẽ gõ hai nhịp, cho dù hiểu chuyện này thế nào nhưng sao vẫn có cảm giác mình hỏi trúng vấn đề nên thắc mắc, thậm chí như có thể va vào cái ranh giới cuối cùng nào đó của Quân Thương.

      Trong xe ngựa đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu khí ấm áp vừa rồi đều bị bức thả ra ngoài, chỉ còn tiếng xe ngựa lẹp xẹp, bánh xe lộc cộc chói tai.

      lâu sau, lâu đến độ Sở Nguyệt cho rằng có lẽ mình chọc giận , thể nào nghe được câu trả lời lại mở miệng, giọng lạnh nhạt trong trẻo như mọi ngày mà khàn khàn tối nghĩa, “Chẳng qua chỉ là thay người khác làm bia đỡ đạn mà thôi.”

      Sở Nguyệt ngẩng ra, bổng nhiên hai mắt trợn to.
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Oa hóng truyện hóng truyện... chủ thớt cố lên nha... ta ủng hộ nàng dài dài á...

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Oa hóng truyện hóng truyện... chủ thớt cố lên nha... ta ủng hộ nàng dài dài á...

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Oa hóng truyện hóng truyện... chủ thớt cố lên nha... ta ủng hộ nàng dài dài á...

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99: Năm xưa chuyện cũ


      Sở Nguyệt nhận lấy chấn động rất lớn, thế nên tinh thần của nàng trong ngày hôm nay đều ở trình độ hoảng hốt có cấp độ, cho nên cùng rời khỏi thành đến cái nơi nào đó mà nghe đặc biệt vì nàng chuẩn bị, hơn tháng giày vò Ảnh Cửu muốn chết, nàng cũng còn tâm trạng thưởng thức cảnh sắc xa hoa trong đó.

      Như thể nào nàng cũng nghĩ tới đời còn chuyện hoang đường như vậy, thậm chí nàng cũng ngờ Quân Thương lại kể cho nàng biết chuyện quan trọng cấp triều đình như vậy với nàng, lại hoàn toàn chút giấu giếm!

      Nàng có nên cảm động ? Cảm động vì tín nhiệm nàng đến vậy!

      Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy nội tâm chua xót, còn có chút muốn khóc nữa?

      Tất cả mọi người nhìn nhầm rồi, Hoàng tử mà đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất căn bản phải là Quân Thương, ông ta chỉ dung túng và sủng ái chính vì để mọi người đều cho rằng ông cực kỳ hài lòng người con trai này, khiến cho mọi địch ý và ghen ghét đều đổ xuống người Quân Thương, tiến tới bảo vệ người con trai mà ông ta thương nhất, Bát hoàng tử, Quân Thịnh!

      Đúng vậy, chính là Bát hoàng tử được nghe rất được lòng Hoàng thượng, thậm chí chán ghét đến cực điểm, ngay cả muốn gặp mặt lần cũng !

      Cái gì mà làm hại An quý phi khó sinh mà mất máu đến chết nên khiến Hoàng thượng tức cảnh sinh tình, luôn luôn chán ghét cùng cực? Cái gì mà Hoàng tử rất được Hoàng thượng thích, đến cả triệu gọi tiến cung đều muốn, cả ngày chỉ ru rút trong phủ như bị giam cầm?

      Kia chẳng qua chỉ là cái cớ để lừa gạt thế nhân, Hoàng thượng biểu chán ghét như vậy thực tế là muốn bảo vệ bị người khác tổn thương, ru rú trong phủ cả ngày phải bởi vì Hoàng thượng muốn gặp lại mà chính bởi vì cơ thể lúc sinh ra mang kịch độc, thời thời khắc khắc đều phải có dược liệu trân quý để treo mạng.

      Cơ hồ tất cả mọi người đều biết Bát hoàng tử thể yếu nhiều bệnh, lại cực ít có người biết được từ lúc trong bào thai trúng kịch độc, vừa ra đời bị thái y phán sống quá ba tuổi, mà phương pháp giải cứu duy nhất chính là lấy mạng đổi mạng, lấy máu huyết của ruột thịt tương quan trao đổi!

      “Ta là người duy nhất đời này có thể đổi mạng cho , mẫu thân vì bảo vệ tính mạng của ta nên tự tay hạ kỳ độc lên người ta, qua đó mới có thể giúp ta lay lắt tồn tại đến hôm nay.”

      Lúc nghe được câu này, Sở Nguyệt kinh hãi , nàng từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, lại duy nhất nghĩ tới kỳ độc trong người lại xuất phát từ chính tay mẹ ruột, hơn nữa lại vì nguyên nhân vô cùng tàn nhẫn và bất công.

      “Vì cái gì? Vốn là cùng mẹ sinh ra, như thể nào lại tâm lấy tính mạng của ngài trao đổi chứ?”

      Lúc ấy nàng hoàn toàn hiểu, cách nào lý giải vì sao thân là cha mẹ lại muốn dùng tính mạng của đứa con trai khỏe mạnh để đổi lấy tiểu hài tử thể yếu vốn thể sống quá ba năm kia? Đây là chuyện kỳ quái có hai đời a!

      Mà lúc nàng hỏi ra câu như vậy, vẻ mặt của Quân Thương đột nhiên trở nên kỳ quái, tựa như trào phúng tươi cười, lại dày đặt sát khí, đó là vẻ mặt phong phú nhất của mà nàng được thấy cho tới bây giờ, giọng lạnh như băng sương: “Bởi vì ta phải con ruột của ông ấy, mẫu thân của ta cũng bị cưỡng bức tiến cung, mẫu thân vì muốn hộ ta chu toàn nên nhẫn nhục chịu giam cầm.”

      Sở Nguyệt sợ ngây người, dĩ vãng tất thảy nhận thức trong khoảnh khắc đó triệt để bị lật đổ, nàng dám tin!

      Ai có thể tin được Thất điện hạ vốn được Thánh thượng sủng ái như vậy căn bản phải là con trai mình?

      Ai có thể tin rằng năm đó An quý phi sủng quan hậu cung luôn thâm cư trong cung điện, cực ít để người ngoài gặp được là vì nàng bị đương kim Thánh thượng bắt nhốt ở đây?

      Ai có tin An quý phi hồng nhan bạc phận, do sinh con mà bị mất máu chết sớm luôn hổ thẹn nhục nhã về Bát hoàng tử Quân Thịnh, nếu phải lúc nào cũng bị canh giữ từ sớm nàng làm sẩy bào thai này rồi, cũng như sau khi hạ sinh ít lần muốn bóp chết nó?

      Ai có thể tin Hoàng thượng từng nuôi ý đồ sát hại Thất điện hạ để đổi lấy thân thể khỏe mạnh của Bát hoàng tử? Ai có thể tin được gần hai mươi năm qua, kỳ độc mà Thất điện hạ trúng lại do chính tay An quý phi bỏ?

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Hữu tướng, sắc trời bên ngoài tờ mờ tối, từ sớm có ma ma đứng đợi ngoài cổng chính, nhận ra đây là xe ngựa của Kỳ vương phủ nên thần kinh chấn động, gấp rút tiến lên đón chào.

      Đại tiểu thư ra ngoài cả ngày xem như nguyên vẹn trở về rồi!

      Nhưng các nàng đến bên cạnh xe ngựa đợi mãi hồi vẫn thấy Đại tiểu thư bước ra, cũng nghe được động tĩnh gì bên trong.

      Bầu khí trong xe ngựa lúc này có chút cổ quái, hai người ngồi đối diện nhau, Quân Thương vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như mọi khi, Sở Nguyệt lại có chút tự nhiên, cho dù biểu mặt nhưng thỉnh thoảng vẫn né tránh ánh mắt cho thấy tâm trạng của nàng lúc này hoàn toàn bình lặng được a.

      Thấy nàng như vậy, khóe miệng Quân Thương hơi nhướng cao. rất thích nàng tự nhiên bộc lộ đủ loại thần thái trước mặt mình còn hơn nhìn nàng khách khách sáo sáo sao lại hiển xa cách.

      “Nàng còn gì muốn hỏi sao?”

      Ánh mắt Sở Nguyệt hơi sáng lên, ngẩng đầu nhìn , xác định có vẻ còn cảm thấy bi thương do ký ức xưa cũ, ngược lại sớm như thói quen, khóe miệng hé ra, chần chờ lát mới cẩn trọng hỏi ra câu luôn quằn quại trong lòng suốt nửa ngày trời: “Quý phi nương nương có qua đời do sinh khó ?”

      Hôm nay sau khi biết được hết thảy mọi chuyện, cho dù bản thân cũng liên quan gì trong đó nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp đến Quân Thương, hiểu sao càng lúc nàng càng hiếu kỳ, cho dù vấn đề vừa hỏi ra khỏi miệng lại lập tức hối hận.

      Nhưng vẫn có gì bất ổn, ánh mắt tối chút, kiêng kỵ hay giấu giếm gì trả lời nàng: “ đường chạy trốn, xe ngựa chịu khống chế, người chỉ kịp ném ta ra ngoài liền cùng xe ngựa rơi xuống vách núi, cũng biết tung tích thế nào.”

      Nàng há tròn miệng, thầm quả nhiên chân tướng việc như người ngoài đồn. Nhưng mà nhìn vẻ mặt có gì bất ổn của Quân thương lúc này, nàng đột nhiên xác định được khi nhắc lại những chuyện bi thương như vậy, nội tâm của rốt cục có bình tĩnh hay cố gắng ém nhẹm mọi đau xót xuống tận đáy lòng.

      nàng nên hỏi hay ?

      Có lẽ cảm xúc bộc lộ quá mức ràng trong mắt nàng, đột nhiên đưa tay bịt cặp mắt rối rắm của nàng, giọng trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn pha chút dịu dàng, “ sao đâu, ta cũng còn nhớ nữa.”

      Năm đó mẫu thân dẫn bỏ trốn, trước lúc rơi xuống vách núi cũng chỉ mới ba tuổi, có rất nhiều chuyện chỉ là có ấn tượng chứ nhớ ràng được hết, vô hình chung cũng giảm thiểu rất nhiều đau xót. Qua nhiều năm như vậy, hồi tưởng đến chuyện đó, ngoại trừ nội tâm ngưng đọng nhưng luôn luôn có loại ảo giác như người bên lề quan sát chuyện xưa của người khác, thậm chí rất lâu rồi đến cả tinh lực hồi tưởng cũng có.

      chỉ tuân theo nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân, cố gắng sống sót, cho dù mỗi khắc đều phải chịu đựng đau khổ hành hạ, phải đối mặt với vô số mưu và toan tính, đả kích dù ngấm ngầm hay công khai, lại phải làm bia đỡ đạn cho người em cùng mẹ khác cha chút cảm tình kia.

      Nhưng cuối cùng vẫn sống sót, hai mươi năm trước đây như cái xác hồn, sau hai mươi năm lại chờ mong, cho phép bất cứ ai cướp nàng khỏi tay .

      Lông mày nàng khẽ nhướng nên, cảm nhận lòng bàn tay phớt qua có chút ngứa ngứa, truyền thẳng đến tim, dẫn đến chút cảm giác rung động khó tả, đột nhiên nghiêng người hôn lên trán nàng.

      Cái hôn này vô cùng nhàng, so với bất kỳ lúc nàng đều có thể trêu chọc lòng người, Sở Nguyệt đến cả nhịp thở cũng bị ngừng lại, trong chớp mắt đẩy bàn tay che mắt mình xuống, dùng sức nhào thẳng vào lồng ngực .

      tiếng ‘ầm’ khiến nhất thời mất đà bổ nhào ra sau đâm mạnh vào xe ngựa, khiến cho cả chiếc xe hơi choáng váng, cũng rên tiếng đau, động tác lại theo bản năng ôm trọn nàng vào lòng.

      Nàng ở trong lòng cười khẽ tiếng, dùng sức ôm lấy cái rồi nhanh chóng chui ra, nhào lên mặt hôn cái rồi vùng ra khỏi vòng tay , xoay người ra xe, trong tiếng kinh hô của các ma ma đứng đợi, nàng lập tức nhảy xuống.

      Hết thảy đều phát sinh trong khoảng thời gian cực ngắn.

      mới vừa cảm nhận được mùi thơm và tiếp xúc ấm áp, còn chưa kịp tinh tế thưởng thức cảm giác mềm mại sinh hương mặt, nàng chui người ra xoay mình rời . Đến khi tỉnh mộng sau sững sờ, vội vàng xuống xe đuổi theo thấy nàng nhanh nhẹn biến mất sau cửa chính của phủ Hữu tướng.

      dừng bước trước càng xe, nhìn chằm chằm hướng nàng rời , đột nhiên hai mắt rũ xuống cười khẽ lên thành tiếng.

      Đột nhiên có cảm giác sau cơn mưa mây tan thấy trăng sáng, cho nên cả khuôn mặt lạnh băng bẩm sinh kia đột nhiên trở nên dịu dàng và sinh động, khiến cho Ảnh Cửu tử thủ bên kinh hãi đến độ sắp sửa nhét vừa nguyên quả đấm vào miệng.

      A… vừa thấy gì nhỉ? ngờ lại được chứng kiến chủ tử nở nụ cười… còn cười cách dịu dàng tình cảm như vậy… Ực… hào hứng quá !

      Quân Thương ghé mắt, nhàng nhìn cái.

      Ảnh Cửu lập tức liễm thần bế khí, cúi đầu nhắm mắt, trong lòng lệ rơi vài hàng.

      Chủ tử à, ngài đối đãi với chúng thần tử làm ơn đừng chênh lệch lớn như vậy… dầu gì người ta cũng theo hầu ngài nhiều năm như vậy a!

      Xe ngựa dừng lại lát mới chậm chạp rời , mà Sở Nguyệt lúc này vừa trở lại Thụy Nguyệt lâu thấy Hữu tướng đại nhân chống cằm ngồi ở đàng kia, có chút chán nản lại có chút u oán.

      Khóe miệng Sở Nguyệt rụt rụt, yên lặng thu hồi ánh mắt làm như trông thấy gì, vòng qua người thản nhiên ngồi xuống.

      “Chủ tử trở lại rồi.” Nét mặt Hoa Hoa cũng có vài phần u oán, cho dù ai phải đứng nhìn vẻ mặt quỷ quyệt của Hữu tướng đại nhân suốt cả ngày, có thể u oán được sao?

      Bọn nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải chuốt xong mới dâng bữa tối phong phú lên, Sở Nguyệt hài lòng híp híp mắt, rồi lại liếc sang Hoa Hoa, “Học hỏi , đây mới là nha hoàn tận trách đó.”

      Cả khuôn mặt nhắn của Hoa Hoa trở nên túng quẫn, nhưng chỉ khắc rất nhanh đảo mắt vòng vòng, đột nhiên dí sát người vào cười hỏi: “Chủ tử cả ngày đều cùng Thất điện hạ sao? Hai người đâu chơi vậy? Chơi có vui ?”

      Sở Ly vốn ngồi bên cạnh trưng ra bộ dạng giận dỗi, ngầm ám chỉ ‘Mau tới dỗ huynh , bằng huynh tuyệt đối để ý muội nữa’ lập tức dỏng tai lên, hoàn toàn rất quan tâm đến việc muội muội chung đụng với tên hỗn đản Quân Thương a!

      Tay cầm đũa của Sở nguyệt hơi dừng lại, sau đó điềm nhiên nhiên như , thuận miệng : “Chúng ta ra ngoại thành chơi, cũng vui lắm.”

      chút cũng cảm thấy e lệ thẹn thùng của nữ nhi khi được nhắc đến vị hôn phu và mình càng khiến cho trái tim bé của Sở Ly run rẩy, cố kỵ giận dỗi muội muội nữa, thoáng cái bay tới trước mặt nàng, cực kỳ bất mãn : “Nha đầu chết tiệt kia, hôn này còn chưa biết có thành hay mà muội cùng ra ngoại thành chơi, nam quả nữ ở chung nơi, vạn nhất bị bắt nạt phải làm sao cho phải hở? Hở?
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :