1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc phi của Vương gia yêu nghiệt - Nặc Nặc Bảo Bối (Hoàn - 114c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Con trai bị thất lạc


      Lấy máu nghiệm thân?


      Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng đây là biện pháp tốt, rốt cục Thẩm Nghiên Tịch là con nhà Thẩm tướng hay muội muội của Hữu tướng, kiểm nghiệm cái biết ngay.


      Dưới tình huống này, Sở Ly còn đứng cạnh bên, cho dù Thẩm Chi Hối hoảng loạn cỡ nào cũng dám biểu ra bên ngoài.


      chỉ có thể cố làm ra vẻ trấn định, tâm tư lộn nhào, đầu óc mãi suy nghĩ phải tìm cách nào để thoát khỏi vụ lấy máu nghiệm thân này, hoặc phải làm sao cho dù phải ruột thịt mà máu huyết cũng có thể dung hòa với nhau.


      Dù sao nếu bức màn Thẩm Nghiên Tịch phải con ruột của bị vén lên gây ảnh hưởng đến Thẩm gia, đến việc Sở Ly nhất định truy cứu tới cùng, và Hoàng thượng xử trí vấn đề này như nào, cơ bản nhất Thẩm gia bị kéo vào vòng xoáy nghị luận của người trong thiên hạ.


      Lời đồn đãi này tuyệt đối dễ bình loạn được! Chết tiệt ! Thẩm Nghiên Tịch sao lại là muội muội của Sở Ly chứ? Nếu như sớm biết Thẩm Nghiên Tịch có ca ca như vậy, chẳng phải từ đầu


      Thẩm Chi Hối hỗn loạn hồi, liều mạng tìm đối sách, nhưng Sở Ly nhanh bước thỉnh cầu Hoàng thượng, “Thỉnh Hoàng thượng toàn thành cho!”


      Sợ Ly cực ít khi phải cúi đầu cầu xin cho dù là đối mặt với Hoàng thượng, cho nên giờ phút này phá lệ chấn động nhân tâm, cũng thể quyết tâm của muốn chứng thực người muội muội này.


      Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên, nhưng đầu tiên là thầm quét mắt qua Quân Thương cái, thấy vẫn rũ mắt đứng im tại đó, tựa hồ hết thảy đều đáng để tâm, chuyện ra sao cũng mặc kệ.


      Sau đó, ông điềm nhiên như nhìn Sở Ly, ánh mắt nhàng quét qua làm cho người ta cảm thấy căn bản từ đầu chí cuối ánh mắt của mình chỉ nhìn mỗi Sở Ly chứ chưa từng để ý đến người khác.


      Mà vào lúc này, Quân Thương đột nhiên ngước mắt, ánh mắt cũng tập trung vào ai, tựa hồ như xuyên qua hư nhìn về nơi xa xăm nào đó.


      Môi mỏng nhấp, thoáng cái lộ ra đường con lạnh băng.


      Hoàng thượng mới vừa rời mắt nên rất tiếc bỏ lỡ vẻ mặt mà mình luôn mong đợi này.


      Sở Ly thỉnh cầu như vậy khiến cho đầu óc Thẩm Chi Hối tỉnh táo ra, vội vàng hô: “Thần đồng ý!”


      Bốn chữ đó lập tức khiến Hoàng thượng nhướng mày, ông lại tiếp: “Tịch Nhi thân thể suy nhược, vài ngày trước còn ngả bệnh chưa khỏi hẳn. Đối với con bé mà , mỗi giọt máu đều trân quý hơn người bình thường chúng ta rất nhiều. Có thể nào vì chuyện hoang đường như vậy mà làm tổn thương cơ thể?”


      Ngôn từ này giống như chỉ cần mất giọt máu, Thẩm Nghiên Tịch lập tức mất mạng chứ chẳng chơi, khiến cho vẻ mặt của các vị đại thần trong sảnh đều trở nên cổ quái.


      làm như phát giác được điều này, mặt mũi rất cam lòng : “ cái khác, cử chỉ lấy máu nghiệm thân này tuyệt đối sỉ nhục danh dự của nữ nhi thần! Tịch Nhi sao có thể là muội muội của Sở Ly được? Năm đó mẫu thân con bé hạ sinh thần ở ngay cửa đợi! như vậy chẳng lẽ Sở đại nhân ngài cũng có thể là con trai thất lạc nhiều năm của lão phu a?”


      Cả điện đều hút tràng khí lạnh, đến cả Hoàng thượng nghe đến vấn đề này cũng đặc biệt tập trung nhìn sang Thẩm Chi hối tức giận lại có ý mỉa mai trêu tức người, trong mắt mơ hồ toát ra ý thán phục.


      Ầy da, đến cả trẫm cũng dám với người quỷ quyệt lãnh như Sở Ly rằng là con trai bị thất lạc của mình, ai biết được liệu có chọc nổi giận, tức khắc nhào tới vung đao chém lung tung a.


      Cơ hồ mọi người, kể cả Hoàng đế đều nín thở chờ Sở Ly phản ứng, ngay cả Quân Thương luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn Thẩm Chi Hối khác gì nhìn loài sinh vật ngoài hành tinh lạc đến đây.


      Lại đến Sở Ly, sau khi Thẩm Chi Hối đến câu cuối cùng, mọi biểu cảm khuôn mặt đều dừng lại.


      Đó là hình ảnh cực kỳ quỷ dị, trong nháy mắt cả gương mặt đó giống mặt người, mà phủ màu trắng xám như tranh sơn dầu, phát họa cứng ngắt chút sinh khí, chỉ cần đôi mắt đó liếc cái nhất định khiến người ta cõi lòng ớn lạnh, giống như ngủ mà bị bóng đè.


      Sau đó lại thấy ‘bức tranh sơn dầu’ bừng nở như hoa cỏ mùa xuân, từ từ giãn ra.


      Đây vốn là gương mặt đẹp, chỉ bởi vì đôi mắt lãnh che đậy khiến người ta nhìn ra khi giãn ra tuấn nhường nào, tất thảy chỉ tập trung vào cặp mắt u lãnh kia mà thôi.


      cười khẽ nhìn Thẩm Chi Hối : “ ra Thẩm đại nhân muốn bổn quan làm con của mình. Có thể có được phụ thân như Thẩm đại nhân đây rất đáng vinh hạnh. Có điều, từ bổn quan bản tính bá đạo, tuyệt đối chịu được bên cạnh có thêm những người huynh đệ khác biết an phận, nhất thời xúc động lỡ làm ra chuyện gì phải, người làm phụ thân nhất định phải bao dung độ lượng cho.”


      Tương phản với nụ cười tươi tắn đó là đôi mắt nhẫn đỏ hồng quỷ quyệt, Thậm Chi Hối nổi da gà, người run bần bật, lui nhanh về sau bước, kinh sợ : “Ngài muốn làm gì?”


      Sở Ly càng cười càng to, quỷ khí ngập trời, “ phải Thẩm đại nhân muốn nhận bổn quan làm con trai sao? Chắc hẳn những người con kia khiến ngài phật ý, chi bằng để bổn quan giúp ngài xử trí phen.”


      Xử trí , xử trí


      Câu ấy lởn vởn trong đầu rồi nổ vang khiến cho tim gan phèo phổi của Thẩm Chi Hối bị chấn động mạnh, trước mắt như tối đen dường như nhìn thấy Sở Ly vung đao múa kiếm chém chết ba người con trai.


      Cảnh tượng đó tành nhẫn tanh tưởi vô cùng, khiến cho lục phủ ngũ tạng của lộn nhào, kiềm lòng được lập tức gào lên, “Sở Ly… Ngươi dám! Thẩm gia ta mới có loại con trai độc ác máu lạnh như ngươi!”


      “A… nếu ta phải con trai của ngài muội muội của ta hiển nhiên phải con ngài được.”


      Thẩm Chi Hối hoàn hồn, lúc này mới nhớ bọn họ vẫn tranh luận thân phận của Thẩm Nghiên Tịch.


      Ông cả giận mắng mỏ, “Hồ đồ nhảm! Tịch Nhi ta là chân chính Thẩm gia Nhị tiểu thư, ngài đừng vội cho rằng chỉ bắt được cái bớt đòi đoạt nữ nhi nhà ta, ai biết được là ngài dùng thủ đoạn hiểm gì để biết được cái bớt đó.”


      “Vậy bây giờ ngài có dám ngay trước mặt Hoàng thượng và bá quan văn võ, lại lần nữa xem, rằng Thẩm Nghiên Tịch là con của ngài, vạn phần xác định, nếu có nửa lời xằng bậy nhận tội khi quân.”


      Thề cái gì, ông còn lâu mới tin, cái gì mà chấp nhận thực tại, vạn phần xác định chứ.


      Sắc mặt của Thẩm Chi Hối quả nhiên thay đổi, mặc dù chỉ chút ít biến chuyển nhưng từ trước đến nay Hữu tướng đại nhân mắt vàng chói lửa, hôm nay chuyện muốn làm chính là trả lại thân phận cho muội muội mà mình xác nhận, tại chỉ là muốn bắt buộc Thẩm Chi Hối phải thừa nhận thôi!


      Tất cả mọi người trầm mặt đứng nhìn hai vị Tướng gia đương triều tranh luận, ngẫu nhiên cũng có vài đồng liêu giọng nghị luận, nhưng trước sau vẫn ai dám bước ra đỡ cho bên nào, kể cả mối quan hệ trong đó có liên quan đến hai phe đối địch sống chết như Quân Thương, Đại hoàng tử và Thái tử.


      Cho tới bây giờ, Đại hoàng tử tức Tấn vương đứng dậy, với Thẩm Chi Hối: “Thẩm đại nhân nếu thẹn với lương tâm ra những lời xác định này cũng sao. Phụ hoàng minh nhất định điều tra ngọn ngành việc này trả lại công bằng cho ông.”


      Khóe miệng Thẩm Chi Hối giật giật, ánh mắt cực kỳ thiếu thiện cảm nhìn Tấn vương.


      Tấn vương đối mặt với bất hợp tác của ông cũng phát biểu cảm tưởng gì, dù sao hai bên vốn hòa thuận rồi.


      mỉm cười gật đầu với Sở Ly, ánh mắt khẽ quét qua người Quân Thương, Quân Thương như có chút cảm giác, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc cái, cũng đếm xỉa, miệt thị!


      Ánh mắt Sở Ly trầm xuống, gã Tấn vương vô liêm sĩ này dám đánh chủ ý lên muội muội nhà sao? Đúng là cóc tía mà đòi ăn thịt thiên nga!


      Có điều, bây giờ cũng cần để ý tới những kẻ vô liêm sỉ si tâm vọng tưởng này.


      nhìn Thẩm Chi Hối, : “Hay là thôi vậy. Bổn quan cũng đành lòng nhìn Thẩm đại nhân phạm tội khi quân, khiến cho Đông Lâm ta thiếu rường cột quốc gia.”


      “Ngài…”


      “Ngài tức giận như vậy có phải cho rằng bản thân vô tội, Nghiên Tịch đích thị là con của mình?”


      “Vốn là như vậy còn gì!”


      Sở Ly trầm mặc nhìn Thẩm Chi Hối, nhìn chằm chằm đến độ ông muốn rợn cả tóc gáy. đột nhiên xoay người vái Hoàng thượng cái sau, lạy đến nỗi Hoàng thượng cũng sững sờ, lúc này mới : “Thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn cho thần và muội muội lấy máu nghiệm thân!”


      Thẩm chi Hối chỉ cảm thấy cục nghẹn lồng ngực thể nuốt trôi được, trong lòng lại lộn nhào phen, lo lắng nếu bản thân biểu thái hóa nhất định khiến người ta hoàn nghi, nhưng nếu ngăn cản phải mắt thấy hai người họ lấy máu nghiệm em rồi!


      Hoàng thượng ngẩn người, cho tới bây giờ Sở Ly chưa từng thỉnh cầu điều gì khiến cho ông cảm thấy nếu đáp ứng cũng có chút thiếu tình người.


      Hoàng thượng chăm chăm nhìn Sở Ly khom người, ánh mắt lại chuyển san Thẩm Chi Hối, với nội thị đứng cạnh bên: “Thỉnh nàng ra đây.”


      Nội thị lĩnh mệnh qua thiên điện, trong lòng Thẩm Chi Hối lại ‘lộp độp’ hai tiếng, tâm tư bay lên tận trời xanh, lòng thầm tìm đối sách. Đến thời điểm này vẫn chịu thừa nhận Thẩm Nghiên Tịch phải con ruột của mình.


      Chỉ là Sở Ly sau khi tạ ơn xoay người quan sát ông, khiến người ta khiếp sợ muốn chết, suy nghĩ cũng nhiễu loạn vài phần rồi.


      Thẩm Nghiên Tịch ở bên thiên điện đợi được lúc lại được gọi vào Tuyên Chính điện, cũng như lần trước bái kiến đế vương, bên tai đột nhiên nhân được tầng thanh rất : “Muội muội tốt của ta, muội có biện pháp nào giúp cho máu huyết của hai người có thể dung hòa và dung hòa với nhau ?”


      Nàng ngẩng ngơ lát, ánh mắt tà tà liếc qua nhìn Hữu tướng đại nhân thẳng người đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng mang chút nịnh nọt, hề thấy nhếch môi nhưng giọng vẫn xuất trong tai mình, “Ca ca chỉ lo lắng liệu có bao giờ ta di truyền theo cha mà muội lại di truyền theo mẹ sao! Hơn nữa, lỡ như vừa vặn máu của muội cùng dạng với Thẩm Chi Hối sao?”


      Bà nội cha! Sao đến bây giờ ngài mới hỏi ta chuyện này?


      rất muốn biết trong lòng nàng nghĩ gì, trong mắt hàm xúc nịnh nọt, giọng lần nữa lại truyền vào tai nàng, “Ca ca nghĩ muội lợi hại như vậy, đến cả việc lấy máu nghiệm thân hoàn toàn chuẩn xác cũng biết rồi nhất định có cách làm cho máu của hai người dung hòa vào nhau. Ực, nếu như biết cũng sao, chỉ cần muội đồng ý cho máu là được, ca ca thay muội giải quyết tất thảy.”


      Thẩm Nghiên Tịch trực tiếp liếc cái, đôi ngươi linh lợi xoay vòng, còn với người ngoài nhìn thấy chỉ là nàng luôn cúi thấp đầu đứng đó chứ đâu biết hai người mới vừa trao đổi cùng nhau bận.
      Cung Trường Nguyêtthienbinh2388 thích bài này.

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Chua gi het ma a da sung e gai nhu vay roi. Con ninh not nua chu
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90: Theo Thất điện hạ về nhà!

      Có lẽ là tình huống lúc đó quá bất lợi, cũng có lẽ do bị Sở Ly bức đến độ tiến được lui xong, cuối cùng Thẩm Chi Hối cãi lại thân phân của Thẩm Nghiên Tịch, nhưng tuyệt đối thừa nhận mình trộm đứa bé khỏi mẫu thân nàng.

      Ông ra chỉ có vài lần gặp gỡ với mẫu thân nàng, thậm chí chưa từng biết họ biết tên, cũng biết nàng tới lui chỗ nào, đến kinh thành làm gì, về sau về phương nào.

      đường nhặt được Thẩm Nghiên Tịch sắp còn hơi thở bị vứt đường, nhận ra nàng qua tã lót quấn quanh người, vốn còn định đưa về bên cạnh mẫu thân, ngờ lúc đó mẫu thân nàng rời khỏi kinh thành, cũng biết đâu, lại đành lòng vứt bỏ đứa bé này. Vừa vặn lúc ấy phu nhân vừa hạ sinh nữ nhi, cũng chính là chân chân chính chính Thẩm Nhị tiểu thư, nhưng đứa bé vừa sinh ra còn chưa tròn tháng chết yểu, dứt khoát ôm Thẩm Nghiên Tịch về giao cho phu nhân nuôi dưỡng, tiện thể an ủi phu nhân quên nỗi đau mất con.

      Thẩm tướng bản thân cũng ngờ Thẩm Nghiên Tịch chính là muội muội ruột của Sở Ly, lúc đầu mãi thừa nhận chuyện con ruột là do gần đây Thẩm gia gặp nhiều trắc trở, muốn sinh cố đẩy Thẩm gia vào miệng lưỡi người đời, chứ phải muốn ngăn trở nàng tìm hiểu thân thế mình. Huống chi ông cũng đâu biết lời của Sở Ly rốt cục là hay giả, cho dù nữ nhi này phải con ruột mình, nhưng nuôi nhiều năm như vậy, vẫn thể tùy tiện để nàng nhận thân thích, lỡ bị người khác lừa gạt lợi dụng biết làm thế nào?

      Lời Thẩm tướng gia chân tình thiệt ý, nước mắt đầm đìa, mặc kệ tột cùng trong lòng Thẩm Nghiên Tịch và Sở Ly suy nghĩ như nào, nhưng người nghe xung quanh đều thấy cảm động, bầu khí cổ quái khi nãy cũng bị quét sạch.

      Dù sao, đường đường là mệnh quan triều đình, rể hiều của Hầu phủ, trong phủ hiền thê mỹ thiếp thành đàn, nào cần lo lắng chuyện con cái nối dòng, ông trộm con người ta đem về làm con nuôi trong nhà cũng có chút khó tin.

      Như Thẩm tướng như thế lại hợp tình hợp lý làm sao, ban đầu chịu thừa nhận cũng là có tình có lý, dù sao gần đây Thẩm gia cũng xảy ra ít chuyện, bị truyền ra ngoài chúng dân nên danh tiếng cũng bị tổn hại ít. tại thấy đại hôn của các vị tiểu thư gần kề, nếu còn gây thêm động tĩnh nhất định chỉ trăm hại mà thấy lợi a!

      Phần lớn mọi người tin lời thoái thác của Thẩm Chi Hối, lại thấy ông năng khẩn thiết, thỉnh cầu Hoàng thượng tha thứ cho lời dối vừa rồi, những vị đại thần vốn có giao hảo tốt với ông đều tiến lên cầu tình.

      Hoàng thượng suy tính đến Thẩm Đại tiểu thư sắp làm Trắc phi của thái tử, lại băn khoăn đến người sắp làm mẹ chồng của Thẩm Tam tiểu thư, Trưởng công chúa nên cũng khoan dung độ lượng cùng Thẩm gia so đo nữa, huống chi tình này cũng xem như vẫn còn tình để . Còn về hôn của Thẩm Nghiên Tịch và Thất Hoàng tử

      Ngược lại, khi nhìn thấy vẻ mặt khó lường của Sở Ly, Hoàng thượng lại ôn hòa tươi cười, chúc mừng : “Cũng phải chúc mừng khanh tiếng, cuối cùng tìm thấy muội muội thất lạc bao nhiêu năm, cũng uổng công Sở ái khanh khổ công lặn lội nhiều năm qua.”

      “Tạ Hoàng thượng. Thần quyết định đãi yến tịch cỡ lớn để ăn mừng vấn đề này. Nếu Hoàng thượng hào hứng, thỉnh đến phủ chung vui bận.”

      “ha Ha Ha!” Hoàng thượng dường như bị những lời của làm cho vui vẻ, sảng khoái tươi cười, lại thêm, “Trẫm cũng dám , thể trước vừa tới ngưỡng cửa nhà khanh bị đạp phá, cũng biết tiểu tử phúc khi nào có thể cưới được bảo bối muội muội của Sở ái khanh đây!”

      Cơ hồ thần sắc của mọi người đều biến đổi, chẳng lẽ hôn của Thất điện hạ và Thẩm Nghiên Tịch cần tính đến nữa?

      Ngay tại khi những lời này của Hoàng thượng được ra, chúng thần mới vừa có suy nghĩ đó Quân Thương đột nhiên ngẩng cao đầu, nhìn thẳng phụ hoàng ngồi long ỷ phía cao, đáy mắt mảng u.

      Đại hoàng tử đứng cạnh bỗng chốc giật mình, lặng lẽ lui nhanh ra sau bước.

      Cái lạnh mà tỏa ra hoàn toàn giống với Sở Ly.

      Sở Ly là lạnh lẽo như ác quỷ tái sinh khiến cho đáy lòng người ta lộn ngược.

      Còn ngoài lạnh lẽo như hàn băng vạn năm còn pha thêm hờ hững, tựa hồ thờ ơ với toàn thế giới, cái nhìn đủ khiến vạn dặm đóng băng, nếu ánh nhìn đó rơi vào người khác nhất định từ tứ chi đến máu huyết hay linh hồn đều bị đông cứng.

      vẫn có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu khiến cho những người đứng trong vòng bán kính ba thước đều chìm trong băng giá, ngay cả Hoàng đế cao cao tại vị bên cũng bị cái nhìn này đông cứng.

      Tất cả mọi người cũng vì cái ngẩng đầu của mà nhấc theo, cũng biết tiếp theo phản ứng như nào.

      Cho tới nay, tất cả mọi người đều cho rằng nguyện cưới Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn cũng bởi vì hôn này do Quý phi nương nương lúc sinh thời định ra, chứ ra cũng thực thích con người này.

      Hoặc là chuẩn xác mà , ngay tại lúc ngẩng đầu, cả sảnh đường từ Hoàng tử đến các đại thần, thậm chí Hoàng đế long tọa cũng nghĩ vậy.

      Nhưng vào lúc này, bọn họ hầu như dám khẳng định nữa.

      “Sính lễ nhận rồi.”

      nhàn nhạt phun ra mấy chữ cũng như bày tỏ thái độ của mình đối với hôn này.

      Sính lễ cũng nhận làm gì có chuyện trả lại!

      Hai gò má của Hoàng thượng run lên, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, nhưng trong giọng vẫn cực kỳ ôn hòa, tựa như cẩn thận dụ dỗ đứa bé, “Năm đó mẫu thân của con định ra là Thẩm gia Nhị tiểu thư. Bây giờ Thẩm Nghiên Tịch còn là Thẩm gia Nhị tiểu thư, cũng phải con cái Thẩm gia, hôn này hiển nhiên cũng thể tính rồi.”

      Quân Thương lại xoay người nhìn Thẩm Chi Hối, hỏi: “Năm đó đính hôn, nàng vào phủ rồi hay chưa?”

      Mồ hôi lạnh túa đầy đầu, nhưng Thẩm Chi Hối có chết cũng dám dối, dù sao nữ nhi của mình còn chưa đầy nửa tháng chết yểu rồi.

      “Là sau khi Tịch Nhi nhập phủ.”

      Quân Thương gật đầu, cực kỳ bình thản và nghiêm túc , “Chính là nàng!”

      Hoàng thượng há mồm còn muốn gì đó, Quân Thương lại nghe, thậm chí nếu phải để xác nhận thân phận nàng có danh chính ngôn thuận hay trước đó cả câu hỏi thăm cũng chẳng có!

      Tất cả mọi người cho rằng chỉ vì mẫu phi nên mới nguyện ý cưới nàng, chỉ cực số ít người biết muốn kết hôn với nàng liên quan gì đến ý nguyện của mẫu phi khuất.

      vốn chỉ muốn trước ngày thành thân có thể bảo vệ nàng chu toàn, bởi vì Thẩm Gia có hảo ý rồi làm sao chịu che chở nàng. Đúng là nàng khá lợi hại nhưng mấy trò ngoan tranh đấu, trăm phương ngàn kế nàng cũng khó tránh khỏi có lúc bị sơ sẩy, mà trước sau vẫn ngoài tầm tay thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Tướng phủ được.

      Nhưng bây giờ, tin tưởng Sở Ly tuyệt đối để người trong phủ bắt nạt nàng, đám ma quỷ quái cũng dễ dàng tiến được vào Hữu tướng phủ, mà bên ngoài phủ Hữu tướng rồi!

      Cho nên dứt bỏ cố kỵ cuối cùng, cũng cần che giấu tình cảm của mình đối với Thẩm Nghiên Tịch, lúc mọi người, kể cả Sở Ly chăm chú nhìn vào mình, tiến đến trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, kéo bàn tay bé của nàng trực tiếp rời khỏi Tuyên Chính điện.

      cứ như vậy mà rời !

      Kéo theo Vương phi của , dưới ánh mắt chăm chăm của nhiều người, hất tay rời !

      Chư thần đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Sở Ly cũng kinh hoàng sững sờ tại chỗ, cho nên đến khi hoàn hồn lại bảo bối muội muội bị mang rồi.

      Hữu tướng đại nhân nhất thời cảm thấy toàn thân bất ổn, muội muội mình khó khăn lắm mới đoạt lại được trong nháy mắt bị mang làm cho hân hoan chưa xong bị đánh đến tan nát. Sở Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn về nơi Quân Thương vừa rời , ánh mắt híp lại vô cùng nham hiểm.

      Tên Quân Thương chết tiệt!

      Hôm nay cả triều Đông Lâm nhận lấy toàn bộ kinh hãi của đời mình, đầu tiên vốn là được thấy Thất điện hạ mười ngày nửa tháng cũng chưa từng lâm triều, sau đó là Hữu tướng đại nhân cáo trạng Thẩm gia đoạt muội muội mình hại nhà tan nát, cốt nhục chia lìa suốt mười bảy năm, tranh đấu kịch liệt với Tể tướng trong triều, cuối cùng là Hoàng thượng muốn rút lại hôn của Thất điện hạ, sau đó Thất điện hạ thờ ơ kéo Thẩm Nghiên Tịch nghênh ngang rời … vậy là hết chuyện!

      Mỗi kiện xảy ra trong đây đều gõ liên tục vào nội tâm nhạy cảm của mọi người, ai nấy đều rối rít đưa mắt nhìn Thẩm Nghiên Tịch, từ Nhị tiểu thư phủ Thẩm tướng chuyển thành muội muội duy nhất của Hữu tướng đại nhân, nhưng điều thay đổi là quan hệ giữa nàng với Thất điện hạ vẫn khắng khít như xưa.

      Buổi lâm triều kết thúc, Sở Ly dẫn đầu rời khỏi, hoàn toàn lờ những người muốn tiến đến chúc mừng mình, vội vã ra khỏi cung tìm muội muội.

      Mà lúc này, Thẩm Nghiên Tịch bị Quân Thương kéo khỏi Tuyên Chính điện, trực tiếp dẫn về Kỳ vương phủ, tại ngồi trong đình hóng mát của hậu viện, tay chống cằm ngắm phong cảnh, cũng thuận tiện suy nghĩ chút việc.

      Quân Thương yên lặng ngồi bên cạnh như chưa từng tồn tại, lẳng lặng nhìn nàng khó có được lúc nào trầm mặc như vậy, trong thần sắc của lộ ra chút ân cần và lo lắng mà dễ phát giác được.

      “Ngài lo lắng cho ta sao?”

      Nàng đột nhiên quay đầu nhìn , đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, vẻ mặt vừa ngây thơ lại đáng .

      sửng sốt lát.

      Hix, thoạt nhìn nàng lúc nàng hoàn toàn giống ở trong trạng thái tồi tệ a?

      Nàng chỉ ngồi ở đó, tựa lưng vào cột đình, nhìn bộ dạng ngơ ngác của , hai vầng mắt nàng khẽ cong lên lộ chút giảo hoạt, “Ngài lo lắng cho ta sao? Bởi vì đột nhiên xuất người thân, lại đột nhiên bị thay thân đổi phận, ngài lo lắng ta biết phải tiếp nhận như nào nên tâm trạng tốt?”

      khẽ gật đầu, nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng lúc này, xem ra cũng cần phải lo lắng nữa.

      Nhìn sao nữa nàng cũng giống chưa tiếp nhận được a.

      Nàng nghiêng nghiêng người nằm sấp rào chắn, cái đầu cứ lệch qua bên để nhìn , dịu dàng cười : “ ra giờ trong lòng ta hơi rối, cũng biết về sau phải làm thế nào cho đúng, ngài định an ủi ta chút sao?”

      Đôi mắt đen như mực nhìn nàng chằm chằm, vẫn là có biểu cảm gì nhưng nhìn kỹ lại rất giống ngây người.

      Thẩm Nghiên Tịch càng nhìn càng thấy thuận mắt, tâm trạng tốt đến độ có thể huýt sáo rồi.

      Mà quả thực nàng làm như vậy, tiếng huýt gió vang lên thanh thúy giữa đình, thổi trúng vào Thất điện hạ khiến cho ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, hơn thế nữa là dung tung, cũng có yên tâm. Đường cong xuất nơi khóe miệng càng rộng mở đến mê người.

      Vào thời điểm Hữu tướng đại nhân bước tới, chứng kiến đúng màn tình tứ phấn hồng ngập trời, tâm trạng càng rơi tọt xuống đầm sâu, cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhăn lại rồi.

      Ảnh Cửu dẫn đường cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, quả thực dám tin đến cuối cùng Hữu tướng đại nhân làm cách nào mà có thể biến cả khuôn mặt nhăn nhúm như vậy, nhàu nát thế rồi có thể khôi phục nguyên trạng sao?

      Nghe vị này chính là ca ca ruột của Vương phi, chẳng phải cũng được xem như là cữu ca ca của chủ tử? Mà… coi bộ phiền toái sắp đến cửa tìm chủ tử rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Đánh nhau


      Nhìn bộ dáng Sở Ly nổi giận đùng đùng mà đến, Thất điện hạ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, hoàn toàn chút thẹn thùng khi dẫn muội muội người ta chuồn trước kiếp nạn, cũng keo kiệt dành cho cữu ca ca tương lai này chút thể diện.


      Thẩm Nghiên Tịch lại tập trung vào Sở Ly tiến đến, thấy tiến vào lương đình, còn định mở miệng chào hỏi bàn tay bị kéo lại, mắt thấy khuông mặt của Hữu tướng căng thẳng và lo lắng làm sao, “Sao muội dễ dàng theo người ta vậy? Nếu lỡ gặp phải kẻ xấu biết làm thế nào? Bị tính kế hay bắt nạt phải làm sao? Ngoan nào, về sau hãy ở cạnh ca ca, ca ca nhất định bảo vệ muội tốt!”
      Ngài muốn bảo vệ ta như thế nào đây?


      Thẩm Nghiên Tịch lặng mắt nhìn , từ trong đôi mắt đó toát ra chút nội dung biến thái: ‘Muội muội ta là đứa bé mảnh mai, như ngọc lưu ly dễ vỡ, thiếu nữ đơn thuần chưa biết thế , ta muốn thời thời khắc khắc theo bảo vệ, tuyệt đối để cho bất kỳ kẻ xấu đến gần lừa gạt, hiếp đáp nàng!’


      Khóe miệng xé ra, có chút ghét bỏ gạt tay mình khỏi lòng bàn tay , quyết định phải đứng cách vị đại thần căng thẳng quá độ, gần như sắp sửa bị tẩu hỏa nhập ma này ít nhất ba thước.


      Vì vậy, trái tim non mềm của Hữu tướng đại nhân lập tức… tan nát rồi!


      Từng mảnh vụn lả tả bay khắp nơi!


      Cơ hồ ai biết , thực ra từ vị Hữu tướng đại nhân này từ rất thích có được muội muội đỏ hỏn, mềm mại, trắng nõn trắng nà.


      Năm đó mẫu thân của rốt cục mang thai lần nữa, lúc nào lẩm bẩm chỉ muốn muội muội chứ cần đệ đệ, cũng mang tất cả tiền tiêu vặt ra mua rất nhiều món đồ chơi, trang sức hay y phục dành cho tiểu hài, chờ muội muội sinh ra ẵm nàng cũng chơi đùa. Còn muốn trang điểm ăn mặc cho em xinh đẹp, mang đến những … gia đình có chị em đồng liêu, khoe khoang khoe khoang phen, muội muội của Sở Ly tất nhiên xinh đẹp khả ái nhất bọn rồi!


      Suốt mấy ngày đều hiên ngang khí thế, lớn lối khoe mẽ trước mặt bọn tiểu đồng.


      Lại ngờ giữa đường xảy ra biến cố, mẫu thân mang thai liều mạng trốn nhà , đến khi tìm được bà mẫu thân hạ sinh muội muội rồi, nhưng muội muội đó biến mất còn hình bóng, mẫu thân đau thương tột độ nên bệnh tật liên miên.


      Sau đó nửa tỉnh nữa mê, thiếu chút nữa tính mạng giữ được, đến nay vẫn phản phúc khi tốt khi xấu. Hơn nữa lòng thương nhớ nữ nhi bị mất tích, cho dù dùng loại thuốc bổ tốt nhất cũng nuôi được cơ thể ngày càng sa sút.


      Đến nay vẫn cẩn thận cất giữ nghiêm ngặt trong bảo khố những món đồ chơi xinh đẹp nhất mà chưa có cơ hội mang ra ngoài.


      Tám năm trước, rời nhà tìm muội muội bị mất tích này, để dễ ràng điều tra ràng tung tích của muội muội, dứt bỏ tất cả tham dự khoa cử, từ đó trong Đông Lâm triều nước lên mây, cũng mượn quyền thế mình nắm giữ được lật tung mỗi nhà trong cả kinh thành này.


      Nhân khẩu tới lui kinh thành trong mười bảy năm qua, tuổi tác tương tự với muội muội mình đều bị cẩn trọng điều tra, như nào cũng nghĩ tới nàng lại ở Thẩm gia, hơn nữa mười bốn năm trước còn bị Thẩm gia đưa khỏi kinh thành, nuôi thả trong nội đường của ni am chốn rừng thiên nước độc!


      Khó trách lật tung hơn nửa Đông Lâm bao nhiêu lần cũng tìm ra tung tích, Thẩm Nhị tiểu thư vừa trở lại kinh thành bắt gặp cái bớt trăng lưỡi liềm màu đỏ vai trái nàng.


      Người tạo ra hết thảy oán nghiệp này chính là Thẩm gia nhà!


      mới tin lý do thoái thác của lão thất phu Thẩm Chi Hối kia, cho dù ông ta giải thích rất ư hợp tình hợp lý!


      Chỉ là tại, muội muội tìm được rồi, cũng đoạt trở về… nhưng mà hiểu sao muội muội có vẻ ưa mình?


      Hữu tướng đại nhân nâng niu từng mảnh tim vụn vỡ, ai oán như nàng dâu bị ức hiếp, hai mắt ngập nước chớp chớp khiến cho người đối diện phải bận tâm, tim gan nhói đau.


      Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy bản thân như phạm phải tội ác tày trời nào đó vậy.


      Nàng hé miệng, kỳ cũng biết nên chung đụng với như nào, cũng biết nên dùng vẻ mặt và thái độ gì để đối đãi với vị ca ca đột nhiên xuất , mà cũng có vẻ rất thích hợp. Suy nghĩ chút, cũng chỉ có thể : “Cũng phải ai muốn lừa gạt, khi dễ ta được.”


      Vừa nghe muội muội phản ứng lại, Hữu tướng đại nhân như cơn mưa bất chợt tan , trời quan mây tạnh, gương mặt tươi cười triệt để, vô cùng vui vẻ tiến sát vào, có điều giọng vẫn ổn lắm, “Cũng biết là ai bị đám người Thẩm gia liên tục khi dễ nha.”


      Lại nghiêng mắt liếc Quân Thương tĩnh tọa bên cạnh, tiếp tục rì rầm: “Nam nhân ai tốt cả, muội phải cẩn thận lại cẩn thận, cẩn thận rồi cẩn thận, chớ nên dễ dàng tin những lời ngon tiếng ngọt, nên biết mật ngọt dễ chết ruồi.”


      Lời này… biết có bao hàm chính mình vào hàng ngũ nam nhân xấu nữa?


      Quân Thương rốt cục chịu nhìn , cảm thấy đại cữu ca mà Tịch Nhi mới nhận về tuyệt đối phải loại người tốt đẹp gì, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng châm ngòi vào mối quan hệ của và Tịch Nhi.


      đứng lên chuẩn bị kéo Thẩm Nghiên Tịch để nàng rời xa tên hỗn đản người giống người này.

      Nhưng mà tay của mới vừa duỗi ra Sở Ly vượt thân ra trước đỡ lại, trực tiếp cản phía trước Thẩm Nghiên Tịch cách chặt chẽ, làm cho từ đây nhìn qua thấy được bóng người nàng.


      “Ngược lại cũng phải cảm tạm Thất điện hạ vừa nãy giúp muội muội ta rời khỏi chốn tranh chấp, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin Thất điện hạ tự trọng chút, bổn quan phải dẫn muội muội về!


      Rất hiếm khi lễ nghi chu đáo như vậy.


      Nhưng lễ nghi đầy đủ chính là muốn đem người của !


      Quân Thương thu hồi cánh tay, mắt lạnh nhìn vị đại cửu ca tương lai, nghe cách gần xa này liền biết hoàn toàn muốn Tịch Nhi lấy mình!


      Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Quân Thương trở nên tối tăm thâm trầm, thoáng chống khiến cho lông mao Sở Ly xếp hàng dựng lên.


      Có điều, Sở Ly này là ai vậy? Tuy là cảm giác rất tốt nhưng cũng mặt biến sắc, vẫn sừng sững cản ngay đó nhúc nhích.


      Nhưng ngay sau đó còn chưa kịp khiêu khích Quân Thương lần nữa nghe thấy đối phương nhàng hỏi ngược câu: “Ngươi làm chủ được sao?”


      Đây là khiêu khích, là thị uy, là hoàn toàn coi trọng !


      Cả vùng ngực của Hữu tướng đại nhân trong chớp mắt bị lấp kín, vô thức muốn mở miệng trả lời, nhưng tầm mắt đó lại khiến lời ra đến miệng vẫn bật ra thành tiếng, khóe miệng giật giật, “Dù gì cũng là muội muội ruột của ta, hôn nhân đại của muội muội mình bổn quan vẫn còn đủ tư cách quan tâm!”


      Sau đó, chứng kiến Quân Thương khinh miệt nhếch khóe miệng, cũng đáp lời: “Mặc dù Tịch Nhi còn là nữ nhi Thẩm gia, nhưng chưa hẳn phải là muội muội của ngươi, chỉ bằng cái bớt biết từ đâu biết được liền trước đây có quen biết nhau, cũng biết ngươi mang mục đích gì.”


      Đây là trước đến giờ nghe được Quân Thương ra câu dài nhất, lại nghe được cánh tay của Hữu tướng đại nhân động chút, muốn lập tức lóc da xẻ thịt tên hỗn đản dám thắc mắc thân phận của và muội muội.


      Dù sao cũng chưa phải từng trải qua chuyện này, chỉ là lần này đối mặt với người có thân phận tôn quý như vậy cũng có tư vị khác.


      Quân Thương cũng để ý lời của mình khiến cho người ta phiền muộn và ưu tư như vậy, nghiêng người muốn vòng qua để đến gần Thẩm Nghiên Tịch.


      Phát giác được ý đồ này, Sở Ly nào dễ dàng cho toại nguyện? Lúc này cũng rướn người chếch qua, lần nữa chắn trước mặt .


      Quân Thương lại vòng qua, lại tiếp tục ngăn cản…


      Sau đó, hai người cứ như vậy lao vào đánh nhau.


      Thẩm Nghiên Tịch thản nhiên nhìn hai người đánh nhau, còn đánh đến độ cát đá tứ tung, trời vần vũ, nàng có chút ngẩn ngơ, sau đó ngả ngửa người ra sau tựa vào rào chắn, cực kỳ thú vị nhìn hai người.


      Ảnh Cửu đứng cạnh toát đầu mồ hôi lạnh, ánh mắt chuyển dời theo hai người đánh nhau hăng say giữa trung, sắc mặt nghiêm lại nên lời.


      ngờ võ công của Hữu tướng đại nhân tốt như vậy, có thể đánh với chủ tử hồi mà vẫn phân cao thấp, đây là quái vật từ đâu tới vậy? Có đại cữu ca như vậy, chủ tử muốn cưới Vương phi vào cửa coi bộ cũng dễ a. Haizz, tới bao giờ bọn họ mới được ôm tiểu chủ tử đỏ hỏn chào đời đây?


      Sắc mặt Ảnh Cửu trầm nghiêm, con ngươi linh lợi xoay chuyển, lúc này gương mặt như con búp bê tinh khiết, nhưng nội tâm lại u nghĩ ngợi, ngay cả Thẩm Nghiên Tịch từ trong tiềm thức cũng nhận thấy nguy hiểm, vẻ mặt ngạc nhiên có chút đề phòng.


      Ực, sao mà đằng lưng mình cứ cảm thấy có ai đó nhìn vậy?


      Nàng hồ nghi nhìn Ảnh Cửu nghiêm mặt xem hai vị đại gia đánh nhau, lại nhìn chu vi xung quanh có gì khác thường, nên tiếp tục để ý nữa, bừng bừng hứng khởi xem hai người tiếp tục đánh nhau.


      là… sao chút cũng cảm thấy bản thân là đầu sỏ gây nên chuyện này?!


      biết Ảnh Cửu có những suy nghĩ hiểm gì trong lòng, đột nhiên cẩn trọng tiến tới trước mặt nàng, trưng ra khuôn mặt em bé đáng , đôi mắt long lanh ngập nước, nhìn sao vẫn thấy sáng sủa và sạch vô cùng, “Vương phi là muội muội thất lạc nhiều năm của Hữu tướng đại nhân sao?”


      Chậc, nhìn bộ dáng ngây thơ trong sáng của tiểu tử này, khiến nàng ngứa ngáy muốn tận tay bóp nát khuôn mặt trắng hỏn đó!


      Thấy hình dáng thập thò trắng mịn của , thần sắc ra chiều suy nghĩ gì đó, sau đó gật gật đầu: “Nếu có gì ngoài ý muốn đúng là người đó.”


      “Vậy…” Đôi ngươi lại xoay vòng, có chút rối rắm, lại có chút chần chờ, “Vậy hôn của chủ tử và người…”


      Hôn á!


      Nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao vút, ra nếu lòng mà , chính nàng cũng có chút mơ hồ, cũng rốt cục bản thân có muốn gả hay .


      ra ta vẫn còn , cũng muốn mất tự do sớm như vậy.”


      Trong lòng Ảnh Cửu gõ mạnh hai tiếng, tiểu tâm can mới vừa bình lặng trong nháy mắt lại ‘hưng phấn’ cuộn trào.


      Nhưng ngay sau đó, lại nghe nàng lẩm bẩm : “Nhưng dù muốn hay , sớm muộn cũng phải lập gia đình, nếu về sau phải tùy tiện gã cho nam nhân mà mình quen biết chi bằng bây giờ gả cho Quân Thương cũng được.”


      Ảnh Cửu sững sờ, gật đầu liên tục, muốn hô to ‘Vương phi quá minh rồi.’


      Chủ tử ta tuy hơi lạnh lùng chút, khó chịu chút, cũng có chút hiểu phong tình nhưng tấm lòng của ngài đối với Vương phi phải là nhật nguyệt sáng soi, nếu Vương phi gả cho chủ tử chẳng phải cả đời chủ tử phải chịu độc? Vậy tâm niệm được ẵm bồng tiễu chủ tử của họ phải làm sao đây?


      Thẩm Nghiên Tịch liếc Ảnh Cửu cái, cảm thấy tiểu tử này có phải bị kích động thái quá ? Chẳng lẽ dám nuôi ý đồ xấu?


      Chính nghĩ như vậy, đột nhiên có tiếng đỗ vỡ khổ lồ vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mấy chục mét phía xa dâng lên tầng tầng bụi mù, mà thấy bóng dáng của Quân Thương và Sở Ly ở đâu, cũng biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng băn khoăn về hôn của mình với Quân Thương xảy ra chuyện gì

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 92: Rời khỏi Thẩm gia

      Thẩm Nghiên Tịch ngơ ngác nhìn nơi mà bụi mù cuồn cuộn bốc lên, hồi lâu cũng phản ứng lại được, hai mắt trừng to, khuôn mặt kinh ngạc, hiểu sao vừa nãy hai người còn đánh nhau mà đột nhiên lại có tiếng nổ tung của vật gì đó rồi sụp xuống vậy?

      Khói bụi cuồn cuộn che lấp mọi ánh mắt theo dõi, thẳng bay lên cao, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, đến cả lương đình nàng đứng cũng bị bao phủ.

      Bụi đầy trời đập vào mặt nhiễu cho Thẩm Nghiên Tịch hắt xì liên tục, Ảnh Cửu đứng cạnh ho khan.

      Vừa rồi do quá kinh ngạc mà quên ngậm miệng lại, thế cho nên khi bụi mù tràn ngập đến, vô tình hít vào miệng đầy bụi đất.

      Nơi này ra cách chỗ đó khá xa nhưng bụi mù vẫn lan tràn đến đây, có thể tưởng tượng được nơi trung tâm đó bị che khuất thế nào. Ít nhất từ nơi này nhìn sang, ngoại trừ toàn cảnh bụi mù cái nhìn cũng nhìn .

      Thẩm Nghiên Tịch bị nghẹn đến cả sau khi hắt xì liên tục còn chưa lấy lại bình tĩnh, nàng mau chóng phóng tới vùng trung tâm mịt mùi khói bụi đó.

      Cũng biết rốt cục xảy ra chuyện gì mà gây ra tiếng động lớn như vậy, hơn nữa cũng thấy bóng dáng hai người đánh túi bụi khi nãy, phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?

      Nghĩ như vậy, nội tâm nàng có chút nóng nảy khó nhịn.

      Có điều, lúc nàng mạnh mẽ tiến lên muốn phóng tới lại nghe thêm tiếng uỳnh lớn, chứng kiến trong mớ bụi mù tứ tung kia còn thêm làn gió lốc cuốn theo tất cả bụi mù thẳng vọt lên cao.

      Thẩm Nghiên Tịch dừng bước chân, nhàng nhướng bên lông mày, nhìn hai bóng người trắng đỏ như giao long phóng vọt lên.

      Bản thân nhiễm hạt bụi trần trong khi xung quanh tanh ôi, hoàn toàn lấn át được hình thái tao nhã, khí thế khoáng đoạt, sau khi phóng lên cao lại tiếp tục lao vào đánh nhau.

      Đuôi lông mày từ từ thả lỏng, Thẩm Nghiên Tịch lui chân về phía sau, bụi mù dần dần tan ra, rột cục nàng nhìn thấy đống hoang toàn đổ nát ngay bên dưới.

      Nếu như nàng nhớ lầm, chỗ đó trước đây hình như là tòa lầu các tinh xảo.

      Tiểu tâm can nàng kéo , có chút lo lắng cho năng lực phá hoại của hai vị ôn thần này.

      Xây cái thái như vậy phải tốn biết bao nhiêu ngân lượng a?

      Nàng thèm để ý đến hai kẻ phá gia chi tử này nữa, bàn tay bé khẽ vuốt vuốt ngực, vẻ mặt bi thương quay lại lương đình, chút do dự bỏ mặc hai người mải đánh nhau đằng kia.

      Nhắm mắt làm ngơ, mắt thấy tim đau!

      Mà sau khi nàng rời , hai người trong lúc đánh nhau rốt cục phát nàng còn ở đó nên ăn ý ngừng tay, Quân Thương trầm mặt khó lường, Sở Ly hơi trợn tròn mắt.

      Ực, sao thấy người rồi?

      Vừa thấy muội muội còn ở đây, đương nhiên Hữu tướng đại nhân muốn lãng phí thời gian tìm muội muội, phải tranh thủ dành thời gian quý báu ra bồi dưỡng tình cảm với muội muội phen, tự dưng phí thời gian đánh nhau với người ta ở đây làm quái gì? Hơn nữa còn là tên khốn khiếp lúc nào cũng tâm niệm muốn cướp muội muội nhà .

      liếc mạnh Quân Thương cái rồi trực tiếp phi thân rời .

      Quân Thương ghé mắt nhìn thoáng qua, cũng muốn phí thời gian ở đây, bóng dáng cũng căng người theo.

      Tất nhiên Sở Ly phát sau lưng có người theo kịp mình, sắc mặt ngoại trừ rất đẹp cũng muốn phí thời gian, vùng thoát khỏi Quân Thương, bây giờ gì quan trọng hơn tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với muội muội!

      Trăm nghìn cay đắng mới tìm được muội muội về, như vẫn chưa thông thạo được với muội muội, mặc dù trong mười bảy năm chưa từng xuất qua, thân thể cùng chảy chung dòng huyết mạch, nhưng phải tiếp theo vẫn còn rất nhiều thời gian để tăng tiến tình cảm đó sao?

      Có điều, tốc độ tuy giảm nhưng ngoài miệng có thể bị ảnh hưởng chút gì sao. “Ngài cứ theo ta làm cái gì? Chẳng lẽ Thất điện hạ vốn vẫn lời cũng buồn sao?”

      Nhưng sắc mặt Quân Thương chút thay đổi, chỉ liếc qua , “Cùng đường!”

      xong đột nhiên tăng tốc vượt qua , thoáng cái ở trước Sở Ly.

      Sở Ly hừ lạnh, cũng tăng tốc đuổi theo, cũng lần nữa vượt lên trước.

      Hai người ngươi đuổi ta theo, ai chịu nhường ai mạch từ Kỳ vương phủ đến phủ Tể tướng, cho dù nhanh lắm cũng mất gần nửa canh giờ, nhưng với bọn họ lại bằng đốt nén nhang có mặt.

      Có điều, khi vừa vào phủ Tể tướng, còn chưa tới Phù Hương viện nghe tiếng ồn ào truyền qua, mơ hồ có mấy câu lọt vào trong tai, lập tức khiến cho hai vị đại gia trầm mắt xuống, toác ra hàn băng lạnh thấu xương, rét buốt kinh người.

      “Tiểu tiện nhân, ngươi vẫn còn dám vào cửa nhà này sao, ai cho ngươi tư cách đó hả? Ngươi cho rằng bản thân vẫn là Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng này sao? Cút ngay!”

      “Chỉ là con tiện nhân lai lịch, còn mau cút ! Chả trách ta nhìn sao cũng thấy ngươi vừa mắt, ra căn bản cũng chẳng phải tỷ muội nhà này!

      ra Thẩm Nghiên Tịch cũng mới vừa bước vào Phù Hương viện bao lâu, nhưng vừa về thấy đám người công khai ngồi ở đây, mà các nha hoàn và ma ma các nàng mang tới giằng co với Ảnh Nhị và Hoa Hoa.

      Nếu như phải ngại Ảnh Nhị là người của Thất điện hạ, e là sớm lao vào đánh nhau rồi.

      Nàng cũng ngờ vừa tới đây thấy cảnh này, dù sao hôm nay chuyện trong triều truyền đến tai Thẩm gia, nàng dù sao vẫn là muội muội của Hữu tướng, các nàng nhìn sao cũng giống như nhịn nổi, chờ tới mà xông thẳng đến đây?

      Hơn nữa, các nàng chính là vì mớ sính lễ phong phú được cất trong Phù Hương viện mà đến!

      Đương lúc các nàng giằng co cách rất có mục đích, Thẩm Nghiên Tịch lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng sống hai kiếp người, kiếp trước hành tẩu với hắc ám, kiếp này cũng hành tẩu giang hồ ít năm, có thể nhìn thấu trăm nghìn sắc thái nhân sinh, nhưng chưa từng thấy qua kiểu người biết xấu hổ đến như vậy!

      Chỉ là chưa kịp đợi nàng gì đó, đám người trong phòng nhìn thấy nàng xuất ngoài cửa, sau đó đồng loạt chĩa thẳng vào nàng, đúng là nhà đồng tâm hiệp lực cách hiếm thấy.

      Ánh mắt của nàng xuyên qua đám người, đánh trúng đầu tiên là lão phu nhân, sau đó đến Trần di nương và Thẩm Nghiên Tâm, Vệ di nương và Thẩm Nghiên San, Liễu di nương và Thẩm Nghiên Xu, còn thấy vị Tam muội muội nhiều ngày gặp, tiều tụy gầy gò Thẩm Nghiên Huyên.

      Nữ nhân trong hậu viện của phủ Tể tướng này ngoại trừ phu nhân Kim thị và mẹ con Triệu di nương trước giờ luôn ru rú trong phòng ít khi lộ diện, hầu như đều ở đây.

      Mà trong chuyện này, người kích động nhất gì bằng chính là đích tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, Thẩm Nghiên Huyên và Thẩm Nghiên Xu mới được thả khỏi từ đường.

      Từng tiếng chỉ trích và nhục mạ vang ra khỏi miệng các nàng, Thẩm Nghiên Tịch đứng ở ngoài cửa lạnh mắt nhìn vào, cho đến khi các nàng chịu nổi ánh mắt lạnh lùng đó mà câm miệng, nàng mới đẩy Hoa Hoa và Ảnh Nhị đỏ bừng cả mặt, cất bước tiến vào.

      “Ngươi còn vào đây làm gì? Cút ra ngoài! Thẩm gia ta hoan nghênh ngươi!”

      Lão phu nhân vỗ mạnh xuống bàn, quát thẳng về phía nàng, hoàn toàn còn vẻ hiền lành ngụy trang như mọi ngày.

      Thẩm Nghiên Tịch liếc bà cái, hờ hững : “Chẳng qua ta chỉ đến lấy lại vài thứ, yên tâm , về sau Thẩm gia các người mời ta đến ta cũng muốn tiến vào nơi này nửa bước.”

      Thẩm Nghiên Huyên lập tức cười lạnh, quét mắt dò xét nàng lần, có chút mỉa mai : “Ngươi ăn ngươi mặc có thứ nào phải là do Thẩm gia cho ngươi? Ngay cả những thứ ngươi mặc người bây giờ đều của Thẩm gia ta, còn chưa bảo ngươi cởi ra tại đây là tốt lắm rồi, bây giờ còn dám trở về đây lấy đồ?”

      Những thứ này ra đâu hẳn là của Thẩm gia, ngay cả lúc am ni , trăm lượng bạc mà Thẩm gia đưa tới nàng còn thèm đụng vào, nhiều nhất chỉ là mấy tháng nay trở lại kinh thành, có ăn chút ít thức ăn, mặc vài bộ đồ của họ, nhưng nàng vẫn là nàng, với Thẩm gia xu quan hệ cũng có.

      Lại thấy Thẩm Nghiên Tâm đánh giá mình, che miệng cười khẽ: “Nghe Hữu tướng đại nhân giàu sang xứ, ngươi thân là muội muội người ta mất tám năm khổ công tìm về, sao có mặt mũi để ngươi về Thẩm gia lấy đồ chứ hử?”

      Lúc ra những lời này, vài vị nương trong Thẩm gia cũng lộ vẻ ghen ghét.

      Đây chính là Hữu tướng đại nhân giàu nứt đố đổ vách nhất nhì quốc gia, quyền thế ngập trời, tuấn mỹ vô song, nàng ta là thá gì mà có được ca ca như vậy?

      Nhưng vậy sao? Nàng ta bây giờ còn là tiểu thư Thẩm gia, vị trí Kỳ vương phi có lẽ còn của nàng ta, nghe hôm nay Hoàng thượng còn thừa nhận hôn này mà.

      Thẩm Nghiên Tịch đếm xỉa đến trào phúng và khiêu khích của các nàng, nhìn thẳng lão phu nhân : “Lúc trước trong Phù Hương viện này có gì nhất định được ghi chép lại, ngài có thể cho người đến kiểm kê phen, về những thứ có trong đó khẳng định được phải thuộc về Thẩm gia này.”

      Thần sắc lão phu nhân giận dữ, lại vỗ bàn, cả giận : “Vô liêm sỉ! Những gì ngươi có có thứ gì phải do Thẩm gia cho? Ngay cả cái mạng này của ngươi đều nhờ Thẩm gia ban cho, cách khác nếu có Thẩm gia, ngươi cho rằng mình còn sống được đến giờ?”

      “Nếu nhờ Thẩm gia, muội muội ta nhất định vô tai vô họa, bình yên sống cuộc sống vô tư vô lự từ lúc lọt lòng đến giờ!”

      Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng thâm trầm lành lạnh khiến cho tất cả đều rùng mình, quay đầu thấy bộ hồng y phóng túng như máu huyết gợn sóng nhàng tiến vào , thoáng chốc cả bầu khí như nhuộm mùi máu tanh.

      Ngoại trừ Hữu tướng đại nhân còn có thể là ai vào đây?

      Còn người bên cạnh tiến vào theo chính là Thất điện hạ, đôi mắt u lãnh, vẻ mặt lạnh mạc, thứ sát khí lạnh như băng tỏa ra khiến người ta hoảng hốt như thấy sát thần tiến vào, tứ chi lạnh buốt thể nhúc nhích nổi.

      Trong phòng trở nên tĩnh mịch, đến cả khí cũng ngưng đọng lại, Sở Ly nhìn đám người trước mặt, ràng Thẩm gia này biết nàng là muội muội của Sở Ly này mà còn dám gây khó dễ, trong đôi mắt bỗng dâng lên tầng máu đỏ lòe lòe.

      Năm đó mẫu thân để tâm thân mình cầu thần y xin linh dược, nếu phải quay lại muội muội mất tích mười mấy năm qua muội muội nào phải chịu đau ốm hành hạ? Sao lại phải bị người trong Thẩm gia bắt nạt?

      Hai vị này được xem như nam nhân cường đại nhất Đông Lâm, lại đồng thời xuất có ý gây khó dễ, gây áp lực khổng lồ đến những người có mặt ở đây.

      Mà người duy nhất bị ảnh hướng trong phòng này chính là Thẩm Nghiên Tịch rồi.

      Nàng xoay người nhìn họ, kinh ngạc nhướng mày, “Hai người tới đây làm gì?”

      Vừa thấy muội muội đặt câu hỏi, Sở Ly lập tức thu hồi mọi khí thế, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, “Đương nhiên là ca ca tới đón muội về nhà rồi.”
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :