Độc Nhất Vô Nhị - Chiết Hỏa Nhất Hạ (update c7) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4 :, Từ nay về sau đời này đẹp nhất là hai chuyện , còn còn sống và chúng ta gặp nhau.[1]

      Edit: Kem.
      Beta: Lyly

      Khi Yến Yến gửi cho tôi bức thư đầu tiên, tôi phen kể lại cảnh tượng lúc chúng tôi ra khỏi sân bay: Thời điểm tôi đặt chân đến thành phố T, vừa vặn đến buổi tối. Cố Diễn Chi nắm tay của tôi ra, ở máy bay còn vừa vừa cười, sau khi máy bay hạ cánh , mấy người tới đón ở phi trường thập phần cung kính, mà biểu của Cố Diễn Chi giống như là vô cùng bình tĩnh so với nuốt Định Hải thần châm giống nhau . Tôi quay đầu nhìn thời điểm sân bay thành phố T lấp lánh ánh đèn, phồn hoa lại im lặng. Chúng tôi ngồi vào trong xe, thấy hai bên đuờng là những tòa nhà cao tầng , ánh sáng màu vàng bao phủ khung cảnh cả thành phố , giống như là ánh sáng của đôi mắt những mới lớn vô cùng sinh động và lãng mạn, làm người ta cảm thấy sáng chói mở được mắt.
      Nhưng mà lúc tôi đem lá thứ ra ngoài vừa vặn cẩn thận bị Cố Diễn Chi xem mất, tôi rất nhanh tay chộp lấy lá thư đúng thời điểm ngẩng đầu, :“Cái gì? bảo nuốt Định Hải thần châm giống nhau?”
      Tôi :“ như vậy là tôn trọng quyền riêng tư của người khác biết ? Đây là thư của em, đồ riêng tư nha! Riêng tư của em biết ?Tại sao có thể làm chuyện vô sỉ như vậy nha ?
      ” ồ” tiếng, văn phong bất động:“Em cho biết , cái gì là nuốt Định Hải thần châm giống nhau.”
      Tôi:“......”
      Lúc lời này ,trong tay còn đem hộp chocolate vị kem bánh ngọt. Ngón tay để mặt hộp, đánh nhịp đều đều.Ánh mắt của tôi nhìn theo hộp chocolate mà lay động. lung lay lâu, vẫn có ý đem nó cho tôi. Tôi nhịn được nhắc nhở :“Kem có thể tan hết !
      “Ừ?” cúi đầu nhìn nhìn,“ tan rồi? đành vứt bỏ ?”
      Tôi rốt cục kiên trì đươc xoay gắt gao ôm lấy cánh tay :“Em em , câu kia ý là đúng là vô cùng minh cơ trí trầm ổn, lên trời xuống biển có gì làm được giống như Tôn Ngộ . Chính là hùng a!”
      bên miệng nhưng ở trong lòng căm phẫn mà nghĩ, cha ở dưới cửu tuyền nếu biết ngày kia tôi đem ca ngợi, mục đích chỉ là vì trong tay đối phương có hộp kem, cũng biết có thể hay giận tôi tranh giành, giận đến mức sao ông lại sinh ra con giống như tôi.
      Sau đó, thư kia gửi qua hai tháng, tôi nhận được hồi của Yến Yến. Đối với tôi quá khen ngợi câu: Phần sau bức thư văn chương tài hoa giống ngươi, ngươi lại theo quyển sách nào đoạn này?
      ......
      Có thể thấy được tại cái thời điểm kia, hiểu tôi nhất chính là Yến Yến. Nhưng mà thể phủ nhận là, cảnh đêm của thành phố T , là như trong thư miêu tả trong sách xa hoa xinh đẹp. Tôi mười tuổi còn có cái cái đuôi lần đầu tiên thành phố T, từ nay về sau sau cuộc sống cùng trước kia hoàn toàn khác biệt.
      Ngày thứ hai vào thành phố T, buổi tối tôi được Cố Diễn Chi mang tham gia buổi gặp gỡ. Ghế lô ở hội sở có ý nghĩa quan trọng, tôi bị Cố Diễn Chi nắm tay, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hành lang toàn hoa cùng núi giả.Vừa mới đẩy cửa vào, đó chính là nơi tráng lệ, khí náo nhiệt vang trời. người dẫn đầu quay đầu lại , chỉ nhìn liếc mắt cái liền cười :“Ai nha Cố Diễn Chi, còn có bạn , khá nha nghĩ chú có chút thành tựu như vậy, vừa nhìn nhận ra tuổi vị thành niên, là theo chú từ núi lừa bán đến thành T sao? chú cũng biết xấu hổ a.”
      Tôi bị toàn trường oanh cười đến lùi nửa bước, mặt lập tức đỏ bừng. Bị Cố Diễn Chi ôm trở về:“ Đừng để ý đến . hay đùa .”

      Tôi nha nha ra lời. Ngón tay thon dài của Cố Diễn Chi dừng eo tôi, chậm rãi chỉ qua và giới thiệu từng người :“Đây là Yên Ngọc, Là bác sĩ . Vạn nhất cảm mạo phát sốt chỉ cần gọi cuộc điện thoại, tìm ta là tốt rồi.Còn đây là Sở Dục, kiến trúc sư. Về sau có phòng ở, tìm thiết kế là có thể.” Lại chỉ vào chàng vừa rồi hay giỡn kia,“Giang Yến Nam, làm tài chính. có gì dùng. Em về sau nhìn thấy trực tiếp nhìn là được.”
      Giang Yến Nam cười đến chụp cái bàn:“Ai.ta này có người như vậy sao? Tốt xấu ta cũng so với bé này hơn tuổi, tương lai chừng liền làm cái thanh mai trúc mã đâu, chú làm cho bé đối với ấn tượng đầu tiên tốt chút được sao?”
      “Ngươi còn già hơn Oản Oản biết bao nhiêu lần đấy,còn có mặt mũi những lời này? .” Ngón tay Cố Diễn Chi cuối cùng dừng ở người mặc tây trang màu gỉ sét “Đây là đường huynh của em, Đỗ Trình Sâm. Từ nay về sau em ở thành T ăn mặc dùng ở, đều là đến phụ trách. Nếu đối với em có cái gì tốt ,chỉ cần với .”
      Cả phòng người, duy độc chỉ có Đỗ Trình Sâm mặc trang phục nghiêm túc. ánh mắt nhìn về phía tôi tiếng động đánh giá. Tôi dựa theo Cố Diễn Chi qua, thời điểm chống lại ánh mắt Đỗ Trình Sâm, tự chủ dừng chút. bên Yên Ngọc đẩy đẩy kính mắt, nhàn nhạt chen vào :“Cố Diễn Chi chú lại biết xấu hổ , trắng trợn cướp bát cơm của đường huynh .”
      Giang Yến Nam cười cười đáp lời:“ Cũng đúng thôi, chú xem cố bé dán chú chặt như vậy , chú mới cùng người ta ở chung vài ngày liền đem con nhà người ta dễ lừa vậy sao.” Dứt lời nhìn về phía tôi,“Ai, bé bộ dạng xinh đẹp như vậy, theo có được ? Cũng đừng để ý ngươi đường huynh, cũng đừng để ý cái gì Diễn Chi của em, bọn họ đều có cái gì tốt. Nhất là người bên cạnh em đấy, em đừng nhìn Diễn Chi cười đều rất ôn nhu, tâm địa rất khôn ngoan, bao nhiêu người bị nụ cười của mê hoặc. Diễn Chi năm đó vì vị trí chủ tịch hội học sinh cấp 3 liền đem lớp trưởng lớp học bên cạnh tức giận đến phun máu, ràng bức đến chuyển trường . tại em ở trong tay , sớm hay muộn cũng bị nuốt xương cốt cũng còn.”
      Ánh mắt của tôi phen hoài nghi quét về phía Cố Diễn Chi. vẫn là bộ dáng mặt mày bất động, chính là chỉ vào Đỗ Trình Sâm:“Đừng nghe có nghe . Gọi tiếng , cho em quà gặp mặt.”
      Tôi nhớ hồi còn bé trước đây nhìn hợp mắt mấy vị bậc cha chú, cha cũng là như vậy chỉ điểm muốn tôi gọi người ta, tôi cuối cùng là quyết đoán xoay , dỗ như thế nào cũng chịu há mồm. Cha dẫn tay của tôi chỉ, cũng cầu quá đáng, chính là cùng người khác câu con xấu hổ, liền cười mà cho qua. tại cũng có thể còn như vậy. Rốt cuộc tôi câu “”, thanh so với vừa rồi kêu người khác rất nhiều. Nơi này hoàn toàn rất xa lạ, người trước mắt mặt chút thay đổi. Cho dù Cố Diễn Chi trước tiên qua chào hỏi, tôi vẫn gắn lấy như bóng với hình.
      Đỗ Trình Sâm nặng nề “Ừ” tiếng, im lặng lên tiếng đem chuỗi châu từ cổ tay tháo xuống dưới. Phong cách cổ xưa sâu sắc , phiếm chút năm tháng sáng bóng. Thời điểm nhàm chán số lượng hạt châu tôi đếm được , là trăm lẻ tám viên. tự tay đưa tới:“ chùa miếu khai quang gì đó, nghe có thể phù hộ Phúc Thọ an khang. Đỗ Oản, chúng ta là người nhà.”
      Tôi biết là lấy tâm tình gì ra những lời này. Tôi chỉ biết chính mình, tại thời điểm ấy rất khó đem trở thành người nhà. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, đêm sau đó, tôi còn ở tạm Cố trạch, theo Đỗ Trình Sâm thành phía đông thành T thăm Đỗ gia. Cha tôi là huynh trưởng, cha của Đỗ Trình Sâm vừa qua đời hai năm trước. Mẹ của ở nước ngoài an dưỡng. Nhà cửa Đỗ gia lớn như vậy, hai năm nay chỉ có mình ở.
      Tôi vốn nghĩ . Đêm đó sau khi kết thúc buổi gặp gỡ , tôi vẫn túm góc áo Cố Diễn Chi, do dự mà nghĩ buông tay. Nhưng mà đại khái đây là hành động vô duyên vô cớ, thế cho nên làm việc này thực sư thuần thục, chút để ý , góc áo liền thoát khỏi tay.Lúc tôi muốn túm lại góc áo, Cố Diễn Chi cài khuy áo động tác dừng dừng, cúi đầu nhìn xem tôi, cùng tôi :“Oản Oản, em thể như vậy.”
      Tôi ngẩng đầu nhìn về phía .
      đứng ở dưới ngọn đèn lớn, mặt như quan ngọc, người mặc bộ quần áo thoải mái màu xám tro. Giơ tay nhấc chân chút để ý đều ra vẻ cao quý kiềm chế. Sau đó ngồi xổm xuống, thanh từ từ trầm:“Đường huynh đợi em ngoài kia. Tôi chỉ là người mang em trở về thành phố T , ấy mới chính là người thân của em.”
      Tôi nghĩ cứ như vậy hết hy vọng, giơ lên ngón tay, giọng :“ Em ở lại cùng buổi tối được ?“
      cũng biết tôi tìm đâu ra nhiều dũng khí, mới ra câu như vậy.
      Tôi luôn luôn dễ dàng chịu thua, càng chưa bao giờ cầu người. Tôi là muốn theo Đỗ Trình Sâm đến Đỗ gia gì gì kia. Tôi đối với Đỗ Trình Sâm mặt lạnh vốn có ấn tượng tốt, cho dù ta tặng tôi chuỗi ngọc châu. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt Đỗ gia cũng mang theo bài xích. Tôi đứng ở hành lang của hội sở , thậm chí có chút hối hận, tôi nên lỗ mãng như vậy quyết định rời khỏi núi.
      Trong lòng tôi thực khẩn trương, từ cõi lòng hi vọng có thể tiếng “Được “. Mấy ngày nay ở chung, cho tôi cảm giác luôn thực thân thiết, hơn nữa mang theo chút ôn nhu. Nhưng mà tối hôm đó, Cố Diễn Chi chỉ nhìn tôi, ánh mắt mang theo ít khó xử, còn có cự tuyệt:“Nhưng là tối hôm nay tôi cũng về nhà, tôi còn có chuyện.Oản Oản.”
      Tôi lập tức cảm thấy như là phế quản đầy khí lạnh.
      nhìn xem biểu tình của tôi, giống như muốn tới sửa sang lại mũ đầu tôi, tôi nghiêng đầu tránh thoát . Tay rơi vào khoảng , trong chốc lát, dường như có việc gì thu hồi lại:“ Đêm qua tôi cùng đường huynh chuyện, đáp ứng đối xử rất tốt với em. Em cần sợ .”
      Cách trong chốc lát, tôi :“Em biết rồi.”
      “Em tức giận?”
      Tầm mắt của tôi lướt qua , dừng ở ngọn đèn lớn :“ có.”
      “Em hãy nhìn rồi hai chữ này.”
      Tôi quay đầu bước .
      cũng có đuổi theo, mà tôi càng chạy càng nhanh, đường thuận lợi đến chỗ Đỗ Trình Sâm đỗ xe phía trước, chính mình mở cửa xe ngồi vào . Bên cạnh Đỗ Trình Sâm liếc mắt cái, ngữ khí thản nhiên:“Ngồi ở vị trí cạnh người lái, cài dây an toàn.”
      Tôi theo lời mà . Trong lòng nghĩ đến mấy ngày hôm trước chuyến bay cất cánh, Cố Diễn Chi giúp tôi cài dây an toàn. lát sau, rốt cục vẫn là nhịn được xoay mặt qua, hướng tới ngoài của sổ xe để nhìn.
      Cố Diễn Chi còn có rời . đứng ở đấy, nghe điện thoại. Dáng người cao như vậy, ánh sáng nửa sang nửa tối trong lúc đó, lại tạo ra thân hình thon dài. Cách đó xa mặc váy xanh nhạt đột nhiên thấy , vẫy vẫy tay hướng chào hỏi. Tôi nhìn kia hướng tới, tay chỉ nhấc làn váy, mang giày cao gót, chân ràng là chạy chậm. Rốt cục ở cuối cùng thời điểm lảo đảo chút, bị Cố Diễn Chi ôm lấy.
      Tôi nhìn thấy kia ngẩng đầu lên, câu gì đó. Sau đó Cố Diễn Chi hơi hơi thấp mắt, mặt có điểm tươi cười.
      Như vậy trong nháy mắt, tôi như là đột nhiên hiểu được Giang Nhạn Nam câu kia “Vẻ mặt ôn nhu lòng dạ khó hiểu” là có ý tứ gì .
      đời này có loại người , đối với bất luận kẻ nào đều là ôn nhu, khác ít người đối với người khác khách sáo cùng lễ phép, chẳng qua là loại thói quen thôi. đem cho ngươi thanh kẹo, lại đảo mắt liền quên mất . có để ý. cũng vẫn chưa cảm thấy hẳn là để ý. chính là tùy tay làm như vậy mà thôi, nhưng hy vọng người khác dựa dẫm vào .
      Nhưng mà người như vậy, vốn là người dẫn tôi rời khỏi núi, đến bây giờ lại là có nghĩa vụ. vốn cùng tôi có quan hệ. Con Đỗ Tư Thành như thế nào, ràng có thể làm bộ như cái gì cũng biết. Bởi vậy, kỳ làm được như vậy đối với tôi mười phần tốt rồi.
      Nhưng là từ tối hôm đó, tôi bắt đầu chán ghét .
      12789, lylyquỳnhpinky thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 5 : Từ nay về sau cõi đời này đẹp nhất là hai chuyện , tôi còn còn sống và được gặp em.[ 2 ]

      Edit: Kem.
      Beta: Lyly.


      vào thành phố T được năm cảm giác giống như đánh cược với vàng ngọc. Bề ngoài thoạt nhìn tôi thực giống miếng ngọc tỉ lệ thực cân đối, bề ngoại nhẵn nhụi tinh tế, nếu bị xé ra góc thấy xanh biếc ướt át. Nhưng mà chờ xem lột tầng tầng hào nhoáng bỏ xuống, bên trong cũng là trắng xoá đáng đồng, vẻ trong suốt xanh biếc chỉ là tại xé ra góc, hoàn toàn phải toàn bộ lại khiến người khác nghĩ là đế vương của cực phẩm xanh lục.
      Ngày hôm sau khi đến Đỗ gia, Đỗ Trình Sâm giúp tôi chuẩn bị thủ tục nhập học. Hiệu suất của rất nhanh chóng, thời gian trôi qua buổi sáng, tôi bị đưa xem các vùng phụ cận lớp học ba năm nhất tiểu học. Chủ nhiệm của lớp rất hòa nhã, bạn học cũng coi như hòa thuận, chính là tôi có lường trước đến học ba năm tiểu học ở đây so với tôi học thực còn muốn khó khăn hơn.
      Tôi chuyển trường lâu, vừa vặn gặp phải cuộc thi giữa kì. Ngoại trừ ngữ văn coi như kém, ngoại ngữ và số học đều vô cùng thê thảm. Tôi đối với phiếu điểm vừa phát xuống phải bất động đến 10 phút, cuối cùng đem quăng vào ngăn kéo bên trong phòng học. Sau khi trở về thực may mắn phát Đỗ Trình Sâm cũng ở nhà, càng may mắn là trong nhà dì cho tôi biết, Đỗ Trình Sâm buổi chiều công tác ở nước ngoài, ít nhất tháng mới trở về.
      Tôi :“ Trình Sâm thường xuyên công tác sao?”
      Dì vừa vội vàng lau bàn , cũng quay đầu lại:“Đúng . Đỗ tiên sinh năm có nửa thời gian ở nhà .”
      Tôi kiệt lực ngăn chặn nụ cười mặt, :“ vậy ạ? Như vậy chắc mệt chết a.”
      mặt mặt nhàng về phía nhà ăn lấy bánh ngọt. Ở Đỗ gia nửa tháng, mỗi lần tôi học trở về, ở bàn cơm tổng có thể nhìn thấy đĩa bánh ngọt. Nhưng mà hôm nay buổi chiều bàn ăn rỗng tuếch, tôi tìm vòng, cái gì đều có tìm được. Đứng ở nơi đó nhìn về phía dì, sau khi bị tôi nhìn trong chốc lát, giống như vừa mới nhớ tới , chụp vỗ cái trán :“Ai nha xem tôi, bận rộn lên liền quên làm. muốn ăn sao? Tôi tại làm ?”
      như vậy nhưng dưới chân cũng có động. Đứng ở cạnh bàn, thân hình cao lớn , gương mặt trung niên phúc hậu tròn trịa . Tôi cùng dì tiếng động nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng :“ phiền toái dì. Hôm nay ăn .”
      Từ đó về sau, có đoạn thời gian rất dài tôi đều xoắn quýt hỏi Đỗ Trình Sâm cho rời ra bên ngoài.
      Tôi tin tưởng Đỗ Trình Sâm hai mươi sáu tuổi mỗi ngày đối mặt tôi như vậy có khác nhau lớn nhất định rất thống khổ, đương nhiên tôi cũng rất thống khổ, chúng tôi cùng nhau thống khổ kết quả ở Đỗ gia thời gian càng ngày càng ngắn, mỗi ngày phải công tác chính là xã giao, hoặc là khả năng còn có khác để , tóm lại chính là trở về nhà. Này vốn là điều tôi hi vọng .
      Nhưng mà thời điểm ở nhà, tôi lại luôn ba bữa chỉ có thể chính mình lục tìm bánh bích quy hoặc là mì ăn liền. Việc này với tôi mà rất thống khổ. Như vậy hậu quả chính là ở thời gian ngắn ngủn tôi rất nhanh quen thuộc khẩu vị các loại thưc phẩm bánh bích quy cùng mì ăn liền, sau đó liền làm cho mỗi lần bạn học chỉ nhắc tới nửa, tôi có thể liên hồi đáp ra đáp án, hơn nữa [ có sách, mách có chứng] bình luận nửa ngày, cuối cùng liệt kê danh sách các loại có vị ngon. Tới mức độ nào đó cũng có thể cho rằng là loại ưu việt, bởi vì rất nhanh tôi từ đứa trẻ vùng núi biến hóa nhanh chóng, biến thành chuyên gia giới bánh bích quy, lúc ấy đỉnh đầu đều là ánh hào quang mà toàn bộ các bạn học đều có thể nhìn thấy.
      Cùng lúc đó, tôi cùng Cố Diễn Chi chiến tranh lạnh suốt năm.
      Lúc đầu, chiến tranh lạnh chính là đơn phương. Bởi vì Cố Diễn Chi cứ cách hai ngày đều phải trước mắt tôi xuất lần, thái độ tự nhiên bảo tôi ra chơi. Mỗi lần tôi đều kiên định cự tuyệt. Nhưng mà đối với cự tuyệt của tôi luôn ở trạng thái lơ đễnh. Lơ đễnh biểu chính là lần tiếp theo tiếp tục thái độ tự nhiên bảo tôi ra chơi. Loại hành vi này ở trong mắ bé như tôi, ràng chính là điệu bộ người lớn hơn hòa nhã thư thái, biểu ra đối với bé cũng chẳng thèm ngó tới. Bởi vậy tôi càng thay đổi nghiêm trọng hơn. chỉ có kiên quyết cự tuyệt, mỗi lần Cố Diễn Chi đường trở về, đều còn có thể bị sợi dây đinh linh tinh gì đó làm vướng chân. Tôi kiên trì ngừng cự tuyệt cùng với chơi đểu hơn nửa năm, rốt cục có lần, hơn bốn ngày cũng xuất .
      hề thấy bóng dáng, thời điểm tôi bắt đầu còn có chút hoài niệm. Lại nghĩ lại cảm thấy nếu tôi đường học về nhà ở giữa có cái cây, nhưng mà sau nó lại bị chặt, như vậy đột nhiên ngày nào đó thấy nó, tôi hẳn là cũng thực nhớ nó. Cố Diễn Chi cũng gần giống như cái cây ấy vậy, tôi cũng cũng phải bởi vì đặc biệt mà nhung nhớ. Sau đó nhớ liền biến thành thoải mái.
      Nhưng là thoải mái này cũng được lâu, giống như là hai gian tồn tại song song định kỳ khép mở. Có đôi khi cảm thấy người bình thường trở lại, nhưng có đôi khi lại quay trở về như lúc trước. Thất tình lâu đại khái tôi có thể thể lĩnh hội điểm này. Trong giây còn luôn miệng tôi hề nhớ tôi quyết định buông tha , tiếp theo giây liền thôi miên kỳ lại nhớ chút cũng có gì quan hệ .Vương vấn thể dứt được. Như vậy liền làm cho miệng vết thương cũng khép lại, tưởng quên mất cũng thể quên được.
      Mà tôi có thất tình, vẫn còn cảm nhận được điểm này. Tôi trằn trọc lâu, dù quả quyết cũng chưa có thể làm cho tôi đem Cố Diễn Chi quên mất, ngược lại mười phần rầu rĩ vui. Rốt cục có lần bị bạn cùng bạn bàn nhìn ra hỏi tôi làm sao vậy, tôi :“Cũng có gì lớn.”
      có gì lớn bạn bày ra bộ mặt thối làm cho người khác nhìn nghiêm trọng ?”
      “......” Tôi đâu có, “mình tin người, sau này người quan trọng đó phản bội tín nhiệm của mình.”
      Bạn cùng bạn của tôi ồ tiếng, thần sắc bình tĩnh:“mình còn cho là cái gì. Chuyện này của bạn quả nhiên tính cái gì là chuyện lớn.”
      “......”
      người quan trọng phản bội tín nhiệm, này quả thực chính là rất bình thường chỉ là cho qua chuyện là được rồi. người lớn hết lòng tuân thủ hứa hẹn với trẻ con mới là bình thường. Bạn nghe qua Vĩ Sinh giữ lời mà chết trong chuyện xưa ? Mình lúc ấy nghe cái chuyện xưa phản ứng đầu tiên chính là Vĩ Sinh nhất định vượt qua mười tám tuổi, chừng ngay cả mười sáu tuổi đều có. Chúng ta mới là mấy bé, bọn họ đám láu cá , có thể có thuần phác mới là lạ đó.”
      “......”
      “Hơn nữa người càng lớn càng vô sỉ chút, là bọn họ đặc biệt hiểu được tô son trát phấn chính mình. Bạn biết ,” Người bạn cùng bàn của tôi : “Bọn họ thèm để ý những thứ này cái gì dối phản bội là tính kế a hết thảy đều tên là để cho ngươi trưởng thành hơn thôi. Khiến cho chúng ta nghĩ họ dối, phản bội, tính kế đều là bất đắc dĩ. Những thứ này đều cần đến kĩ năng nhé. Giống như làm thế này bọn họ liền sống nổi.”
      “......”
      Tôi trịnh trọng gật đầu, đối lời của bạn học tỏ vẻ chấp nhận. Thình lình phía sau vang lên cái thanh lạnh lạnh: “ Tôi vẫn biết nguyên lai chúng tôi đều là vô sỉ như vậy. Này đúng là chuyện xưa bi thương.”
      Chúng tôi cùng nhau quay lại nhìn. Yên Ngọc lại đứng ở phía sau chúng tôi. Dáng người cao ngất, gió vờn qua góc áo, mặt của lạnh như băng.
      Tôi bất động thanh sắc sau đó rút chân nửa bước.
      Bạn cùng bàn đứng phía trước che cho tôi:“Uy, tôi , Ngữ Yên tỷ tỷ, chuyện của mấy chúng tôi ít quản.”
      Yên Ngọc nhíu mắt, ngữ điệu lập tức còn muốn mười phần lạnh hơn vừa nãy:“Diệp Tầm Tầm, em còn dám cho tôi nghe lần nữa?”
      Diệp Tầm Tầm :“ chocolate Thụy Sĩ của tôi đâu?”
      “Tôi dựa vào cái gì mà mua cho em?”
      Diệp Tầm Tầm tay chống nạnh, chỉ phía Yên Ngọc:“ mua tới gặp tôi làm gì!”
      Tôi ở bên :“......”
      , trước đó, tôi chưa bao giờ tưởng tượng cực phẩm học giỏi nhiều mặt Diệp Tầm Tầm lại có thể có mặt khí thế huy hoàng. Trừng mắt Yên Ngọc chút nào sợ chết, đâu có nghe lời chút nào, giống như nữ vương. được dễ nghe chút, quả thực giống lưu manh.
      “Tôi hôm nay phải tới tìm em mà nhận lời tới tới đón các em học.”
      Tôi lập tức xua tỏ ý:“ tôi biết các vốn bề bộn nhiều việc cho nên cứ tiếp tục công việc cần để ý tôi ,nhà của tôi cũng sắp đến tôi tự mình là có thể trở về......”
      Diệp Tầm Tầm còn đứng giơ chân “Ai nhờ a…” chưa hết, bị Yên Ngọc túm áo, giống quăng con mèo quăng ra phía sau cho bảo tiêu biết đứng dó từ khi nào ,:“Đem em đuổi về nhà.Mặc kệ em lấy cớ gì, bao gồm cả việc nhờ toilet nhà bạn học hay cửa hàng cũng quên . Nhất định tôi phải đem em giao cho nhà họ Diệp.” Sau đó lại hướng tôi giương lên cằm,“Có người bệnh nặng mới khỏi nhờ tôi đưa em tới sân tennis. Em theo tôi thôi.”
      “Người bệnh nặng mới khỏi là ai?”
      Yên Ngọc :“Cố Diễn Chi.”
      Tôi lập tức :“Tôi choáng váng đầu tôi tôi muốn về nhà.”
      Yên Ngọc thôi đẩy kính mắt, đột nhiên tươi sáng cười:“Choáng váng đầu , vừa vặn tôi là bác sĩ,đưa tay lại đây, tôi bắt mạch, xem là muốn châm cứu hay là giải phẫu.”
      “......” Tôi liếc mắt xem thường cái, Yên Ngọc phía sau còn nở nụ cười, tôi muốn sửa miệng tôi choáng váng đầu nhưng tôi chính là muốn tôi muốn về nhà, Yên Ngọc tám phần có thể đem tôi giống như quăng Diệp Tầm Tầm sau đó trực tiếp đến sân tennis . Nghĩ đến đây tôi nuốt nuốt nước miếng, khó khăn , “Chúng ta vẫn là thôi......”
      Sân Tennis sáng đèn đuốc huy hoàng.
      Sân lớn như vậy mà sân chỉ có năm sáu người. Cách đó xa có người mặc bộ quần áo thể thao màu trắng , thân hình thon dài, chính là chậm rãi sửa đúng động tác cho cái . Tôi định vòng quanh qua , đề phòng đột nhiên nâng lên mí mắt, ánh mắt tinh chuẩn dừng ở người tôi.
      Giây tiếp theo giây liền hướng tôi vẫy tay, vẫn như cũ là tiếng phổ thông ràng, hàm chứa chút ôn nhu:“Oản Oản. Lại đây.”
      Tôi đứng ở tại chỗ giằng co lát, nghe được còn :“Đứng ở nơi đó làm cái gì? Lại đây, dạy em làm sao chơi bóng ’’
      Bộ dạng giống như bức tường vững chãi , như là trước kia cái gì đều có phát sinh qua. Tôi cẩn thận híp mắt lại, cảm thấy giống nhau so với thời điểm gặp tôi trước đây gầy chút. ở bên người người hai câu, kia liếc mắt nhìn tôi cái, xoay người tránh ra. mình đứng ở nơi đó, đường cong thân thể tuyệt đẹp, khóe miệng có điểm tươi cười. Mang theo vài phần tùy ý ý tứ hàm xúc.
      Tôi chung quy là vẫn qua.
      Bên cạnh có hai vợt bóng, cái màu đen cái màu trắng. đem cái màu trắng đưa cho tôi. Tôi cự tuyệt nhận, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thanh thường thường:“Tôi nghĩ học chơi tennis.”
      :“Chẳng lẽ có người học kỳ sau thể dục phải chọn môn học tennis sao?”
      “......”
      Tôi yên lặng gì nhìn vợt tennis, trong lòng nghĩ như thế nào mới có thể nhảy dựng lên đem vợt đánh ở đầu . Cố Diễn Chi muốn bắt đầu dạy tôi học:“Hai chân tách ra, người nghiêng về phía trước.”
      Tôi đứng bất động, :“Kia phải Đường lão đuổi vịt sao.”
      “......” nắm vợt bóng bàn, vẻ mặt cao nhìn xuống nhìn tôi.
      Sau lúc lâu, tôi chỉ có thể cúi đầu, yên lặng chấp hành động tác của làm mẫu. tới, đứng ở phía sau tôi, nhanh chậm sửa đúng tư thế. Lại sau lúc lâu, tôi giọng :“Nghe ốm .”
      phải chuyện gì lớn. khỏi rồi.”
      đáp tùy ý, mặt nắm lấy tay của tôi, chút chút tạo thành tư thế nắm vợt bóng bàn. Tôi xoay qua hỏi:“Vừa rồi ngươi bên cạnh là ai?”
      “Diệp Căng.” Cố Diễn Chi đem đầu tôi hướng về phía trước,“Em chuyên tâm chút.”
      Tôi lại bả đầu xoay lại : “ ấy là người nào?”
      chút để ý:“Bạn của tôi.”
      lylyquỳnhpinky thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 6 : Từ nay về sau cõi đời này đẹp nhất là hai chuyện, tôi còn sống và tôi được gặp em.[ ba ]
      Edit: Kem.
      Beta: Lyly.

      Tôi nhìn lúc, sau đó :“...... Bạn ?”
      :“Em phải có người bạn ngồi cùng bàn tên Diệp Tầm Tầm sao? Diệp Căng là chị của ấy.”
      Tôi lại nhìn lát nữa, hỏi:“Vậy chị ấy bao nhiêu tuổi?”
      tạm dừng việc chỉ dạy tư thế, cúi đầu, có chút buồn cười liếc mắt nhìn tôi cái:“Vậy em nghĩ ấy bao nhiêu tuổi, bé Đỗ Oản?”
      Tôi trả lời ,lại hỏi:“Các quen biết bao lâu? thích ấy ở điểm nào?
      Lần này quay đầu của tôi lại:“Em chuyên tâm học chút cho tôi.”
      Nhưng có biết em rất khó chuyên tâm.
      Diệp Căng – cái tên như thanh của ma quỷ cứ quanh quẩn bên tai tôi, qua đầu óc, lại đánh thẳng đến trái tim. Tôi thể nghe Cố Diễn Chi cái gì. Lòng yên mặt lẩm bẩm ừ à với Cố Diễn Chi, mặt ánh mắt bay tới xa xa chiếu lên người Diệp Căng.
      Diệp Tầm Tầm từng , đối xử với bạn , kỳ giống như đối xử với vật cưng . Bạn kính cẩn chào chủ nhà, chợt nhìn thấy con mèo đứng ở bên, trong mắt chúng tôi tiêu chuẩn để đánh giá con mèo chính là có xinh đẹp hay ,?Có sạch hay ? Xem xét xong rồi, mới có thể quan tâm chút huyết thống con mèo này thuần hay thuần chủng? Hoạt bát hay là tĩnh lặng, cùng với vân vân; Nhưng quan trọng nhất vẫn là nhìn xem con mèo có xinh đẹp hay , sạch hay . Mặc kệ nó huyết thống thuần hay thuần chủng , hoạt bát hay là hoạt bát, có dính người hay là , chỉ cần nó có khuôn mặt dễ nhìn, như vậy mười phần được chủ nhà thương,chiều chuộng
      Giống như, tại tôi nhìn bạn của , đầu tiên cũng là xem mặt. Sau đó mới có thể xem dáng người khí chất gia thế cùng tính cách. Nhưng cuối cùng vẫn là xem mặt. khi có khuôn mặt người gặp người thích, mặc kệ nàng tính cách có bao nhiêu kiêu ngạo chỉ số thông minh thấp đến đâu, cuối cùng nhân phẩm có kém cỏi chăng nữa, ngoài việc khiến chúng tôi ghen tị, ấy vẫn là bạn xinh đẹp.
      Như bây giờ, tôi dùng ánh mắt tiêu chuẩn để đánh giá Diệp Căng. Mặc kệ là nghĩ thế nào, ấy đều phù hợp với tiểu chuẩn xinh đẹp. Có khuôn mặt xinh đẹp, mắt rất lớn, mũi cao tinh xảo, mặc vào chiếc váy tennis màu hồng nhạt, đứng giữa đám đàn ông ở bên kia, rất nhàng nhưng lại nổi bật.
      Tôi nhìn có chút mê mẩn. Cho đến khi tai bị nhéo cái . Hóa ra là Giang Yến Nam khuôn mặt cười thong thả bước đến:“Em nhìn nào ở bên kia thế? Nhìn xem ánh mắt của em cũng chớp cái.”
      Cố Diễn Chi tiếp lời:“em ấy vẫn nhìn bên kia ngẩn người. Tôi gọi hai lần cũng nghe thấy.”
      Giang Yến Nam cười :“Em để ý người nào ra. Mấy chàng bên kia đều chưa có bạn . Đều là những người thuộc hình mẫu lí tưởng, nhân phẩm cũng tốt. Lấy làm chồng hơi lo lắng, nhưng trở thành bạn trai thời gian vẫn còn có thể .”
      Tôi :“......”
      Giang Yến Nam lại lấy tay xoa xoa đầu tôi tiếp:“Em học nhanh như vậy sao? Đỗ Oản, cái vợt bóng này là Cố Diễn Chi đặc biệt đặt người ta làm theo cầu , cái vợt màu đen là cùng thiết kế. Mấy ngày hôm trước bị bệnh, vừa xuống giường là ngay lập tức tìm người làm cái vợt tennis trắng này. Em xem Diễn Chi thương em nhiều như thế nào. Đúng rồi, Cố Diễn Chi, chẳng lẽ cậu thấy hai chiếc vợt bóng này từ kiểu dáng đến màu sắc đều đặc biệt giống đồ tình nhân sao?”
      Cố Diễn Chi bắt lấy cái tay xoa đầu tôi, lạnh nhạt :“ có thể nghỉ ngơi rồi.”
      Tôi liếc mắt nhìn Giang Yến Nam rời , tôi còn chưa được câu nào, giờ còn lại mình tôi cùng Cố Diễn Chi đối mặt với nhau. Trong tay còn cầm vợt tennis, ngón tay dài trong suốt trơn láng. Tôi lại nhìn đến ngẩn người trong chốc lát, cho đến khi mở miệng, giọng điệu như có việc gì sẩy ra:“Kì thi giữa kì lần này kết quả có tốt ?”
      Hai ngày này bụng tôi cứ có cảm giác đau, lại hơi khó chịu, như là uống nước đá, lạnh lạnh, lại có chút giống, cảm giác khó . Nhưng là thỉnh thoảng mới đau, thời gian khác lại có cảm giác gì. Nên cũng có để ý đến. vừa mới hỏi câu, bụng của tôi vừa vặn phát tác đau chút, nhất thời cả người chợt lạnh, làn da mẩn lên mụn li ti .
      nhìn thấy khác lạ của tôi, khóe miệng lộ ra chút buồn cười.Bộ dáng ôn nhu :“Tôi mới hỏi câu, em liền thành như vậy?”
      Tôi giọng :“Em muốn về nhà “
      “Chút nữa cùng nhau ăn cơm xong đưa em trở về.” ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh, thanh ôn nhu, là ngữ khí thương lượng,“Oản Oản,để mời thầy giáo dạy kèm tại nhà được ?”
      Tôi lập tức :“ Em cần.”
      “Vì sao?”
      “......”
      Tôi chịu trả lời .
      Trong lòng Cố Diễn Chi , bé tự tôn cùng kiêu ngạo như vậy làm sao muốn gia sư đến dạy đây. ràng biết rằng chương trình học khác xa so với hiểu biết của . ràng buổi tối mỗi ngày đều lo lắng khổ sở sốt ruột đến phát khóc. Trước mặt tôi muốn thừa nhận thành tích học tập của mình tốt. Vẫn cẩn thận che giấu, giả vờ như có chuyện gì. Trước kia khi ở trong núi, tôi vẫn kiêu ngạo với kết quả học tập của mình. giờ vẻ mặt giả bộ vẫn y như vậy.
      Tôi lừa mình dối người chỉ nghĩ Cố Diễn Chi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nghĩ rằng cũng giống như Đỗ Trình Sâm, chưa biết chuyện gì cả. Đương nhiên tôi cũng hi vọng bọn họ biết. Lại quên mất Cố Diễn Chi nếu ngay cả tên người bạn ngồi cùng bàn cùng với chương trình đăng kí học thể dục của tôi đều biết, tất nhiên là biết thánh tích của tôi tốt.
      nhóc như tôi nghĩ có thể lừa gạt . Quên rằng đó chỉ như trò đùa trong mắt . qua lâu sau, Cố Diễn Chi vẫn còn chờ tôi trả lời, tôi cố chấp chịu trả lời. lúc chúng tôi hai người yên lặng giằng co, Diệp Căng bỗng nhiên chạy tới:“Diễn Chi, Yên Ngọc tìm ở bên kia kìa.”
      Cố Diễn Chi “Ừ” tiếng, mắt vẫn nhìn tôi. Tôi mặc kệ thèm hé răng xoay người . Sau lúc lâu, tôi nghe tiếng bước chân rời .
      vừa , chỉ còn lại tôi cùng Diệp Căng hai mặt nhìn nhau. ấy cúi đầu nhìn tôi lát, mở miệng trước:“Em tên Đỗ Oản à? Tôi nghe Diễn Chi , Diệp Tầm Tầm và em ngồi cùng bàn phải ?”
      Tôi :“Tôi cũng nghe ấy , chị là chị của Diệp Tầm Tầm.”
      ấy quay đầu nhìn Cố Diễn Chi cái, lại quay đầu qua tôi:“ ấy gì khác sao?”
      “......Chị là của bạn của ấy.”
      Vừa nghe xong biểu tình của Diệp Căng bỗng tươi sáng như là bông hoa hồng dính sương sớm, cười đến thực ngọt ngào:“ ấy là...... ấy như thế sao?”
      Tôi gật gật đầu.
      ấy đúng là......” ấy đứng ở đó “ là” sau lúc lâu cũng ra câu kế tiếp, vuốt vuốt tóc, nở nụ cười ngây ngốc trong chốc lát, mới còn tiếp,“Đúng rồi, Diệp Tầm Tầm ở trường học biểu thế nào?”
      Tôi cảm thấy bụng hơi hơi đau, tay vô ý đặt lên đó:“Bạn ấy rất tốt . Thành tích đặc biệt cao, nhân duyên đặc biệt tốt, người theo đuổi đặc biệt nhiều. Là đại biểu kiêm ủy viên nghệ thuật của ban ngữ văn chúng tôi. Báo bảng cũng là bạn ấy vẽ. Mỗi lần viết văn đều phải in và phát hành trăm bản sau đó phát cả năm cấp, mọi người đều tán dương tài học tập của bạn ấy.”
      Diệp Căng cười :“Vậy còn em? Nghe em là con chú Đỗ Tư Thành. Chú Đỗ lúc trước đặc biệt có tài, lúc ấy ở T thành nổi danh.Thành tích học tập của em chắc hẳn cũng tốt ? Hội họa sao?”
      “......” Tôi cảm thấy trán có mồ hôi lạnh rơi xuống dưới, cố gắng phát ra thanh nho ,“ ngượng quá, tôi đau bụng tôi phải toilet.”
      5 phút sau, tôi đứng ở phòng toilet, nhìn trong quần lót có mảng vết máu, trong đầu trống rỗng.
      biết qua bao lâu, tôi rốt cục phục hồi tinh thần lại. Sau đó phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi,tôi phải là sắp chết chứ.
      Sau này ngĩ lại, phản ứng khi đó của tôi, là ngây thơ đến đáng thương. Nhưng mà sau khi nghĩ mình ngây thơ, lại đột nhiên nghĩ tới Diệp Tầm Tầm. Lần đó Diệp Tầm Tầm biết,sức chiến đấu cản nổi lại sợ tới mức oa oa khóc lớn thiếu chút nữa nhảy lầu, phải để Yên Ngọc mạnh mẽ ôm xuống, bỗng dưng cảm thấy khi đó tôi im lặng mà biểu tình bình tĩnh thấy vui mừng hài lòng.
      Tôi sau đó vẫn nhớ khi đó phản ứng của tôi cực kì phức tạp. Nhìn thấy vết máu, bụng lại đau, những điều đáng sợ đều ra trong đầu, như là u, ung thư, nội tạng xuất huyết. Tâm tình phức tạp mà khủng bố suy nghĩ lâu. Sau đó lại nghĩ tới cuộc sống trong năm vừa rồi, khi đó tôi nghĩ cần trị liệu trực tiếp nằm ở giường đợi đến chết là được rồi.
      Sau đó lại nghĩ, tôi mình nằm giường bệnh ở thành phố T, còn bằng trở lại trong vùng núi, nằm ở bên người Yến Yến, ở cùng nàng , bên lẳng lặng chờ chết có phải tốt hơn .
      Ở thành phố T năm, tôi rốt cục xác định, tôi thích hợp với nơi này .
      Nơi này dành cho những người như Cố Diễn Chi, họ có những thói quen, có cuộc sống khác tôi, nhưng đó phải là cuộc sống tôi muốn. Ở trước mặt người khác tôi chịu thừa nhận, nhưng với chính mình thể thừa nhận, ở thành phố T có việc gì có thể làm tôi vui vẻ.
      Thành tích học tập của tôi tốt. Tôi thể tự do, thoải mái ra tâm với bạn thân. Tôi cũng phải điểm chú ý của lũ bạn. Tôi cũng thể chạy tới cùng Đỗ Trình Sâm nghe giảng, dì giúp việc đối với tôi luôn tốt, tôi ở nhà còn có cơm ăn. Lái xe trong nhà cũng luôn lười biếng, thường thường lấy lí do đưa đón tôi học. Đỗ gia cũng có mấy người, nếu tôi đem chuyện đó của họ kể ra, cũng biết Đỗ Trình Sâm có tin tưởng tôi nữa. Bọn họ là người lớn có thể đổi trắng thay đen, tôi thể gánh vác nổi hậu quả nếu ấy tin. Tôi cũng có dũng khí nếm thử cảm giác này .
      Tôi đứng trước gương ở toilet ngẩn người lát, lại chợt nghĩ ra. Nếu biết vào thành phố T có kết quả như vậy, những thế tôi còn sắp chết, người sắp chết luôn có quền lợi đặc biệt. Tôi vì sao vì chính mình chút, trở về vùng núi nhỉ.
      Tôi nghĩ đến đây, liền lập tức hành động.
      Tôi theo góc tường toilet, lén lút chạy ra ngoài. cảm tạ Đỗ Trình Sâm cho tôi sinh hoạt phí mỗi ngày, làm cho tôi chạy ra sân bóng sau, có thể bắt tắc xi trở lại Đỗ gia. Ngoài ra tôi cũng cảm tạ trí nhớ của bản thân. Vẫn còn nhớ chuyến bay đến thành phố T, Cố Diễn Chi trước cầm hộ khẩu của tôi làm thủ tục. Bởi vậy trở lại Đỗ trạch sau chuyện đầu tiên chính là lục tung đồ tìm sổ hộ khẩu, sau đó xử lý qua vết máu trong quần, rồi lấy ra hành lý trước Cố Diễn Chi chuẩn bị cho tôi, cuối cùng ngồi xe sân bay, mua vé máy bay.
      Nhân viên bán vé ở phía sau lớp cửa kính hỏi:“ muốn đâu?”
      Tôi đem hộ khẩu đưa qua, giả bộ bình tĩnh:“Thành phố Tứ Xuyên.”
      ấy đem cầm lấy hộ khẩu , lật xem hai mặt, ngẩng đầu lên hỏi:“em muốn mình sao?”
      “Vâng.”
      “Ba em mẹ đâu?”
      Tôi :“Tôi mình thể mua vé máy bay sao?”
      ấy nghĩ nghĩ, vẫn mỉm cười:“Có thể. Nhưng là muốn mua vé mất thời gian hơi lâu. Em sang khu bên kia nghỉ ngơi lát ? cần linh tinh, lát chị gọi em lại đây làm thủ tục mua vé.”
      Tôi gật gật đầu.
      Tôi mang theo hành lý về phía cửa sổ nhìn thành phố T về ban đêm, đó là mảnh yên tĩnh, ánh sáng đèn điện lấp lánh như ánh sáng ngọc.
      Còn nhớ năm trước, chắc cũng là mùa này, cũng vào ban đêm, Cố Diễn Chi nắm tay của tôi ra khỏi sân bay. Hai tay của ấm áp, thấy tôi nhìn chằm chằm những ngọn đèn xung quanh, cúi người xuống dưới, cười hỏi:“Thích nơi này sao?”
      Tôi nhìn ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng của , gật gật đầu. liền :“Về sau em có thể luôn sống ở đây.”
      Nhưng cuối cùng vẫn sai . Có số người, có nơi nhất định thích hợp với họ. Giống như là thiên ma đông trùng hạ thảo hoa mai lộc, chỉ có thể sinh trưởng ở trong núi, chuyển chúng qua nơi khác, chúng sống nổi.
      Cũng giống như, thành phố T là nơi phù hợp của Cố Diễn Chi. Mà vùng núi non dân dã, mới là nơi phù hợp với tôi.

    4. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      ☆Chương 7: Từ nay về sau cõi đời này đẹp nhất là hai chuyện tôi còn còn sống và được gặp em. [tứ ]

      Beta: Isis Nguyễn

      Tôi ở khu ngồi đợi hồi lâu, cũng thấy nhân viên công tác thụ phiếu đến bảo tôi. Có bạn bị người lớn nắm tay qua, ngẫu nhiên tìm tòi nghiên cứu xem lại liếc mắt nhìn tôi cái. Tất cả đều bị tôi lạnh lùng trừng trở lại. Này trong năm thời điểm lẻ loi mình kỳ rất nhiều, cho nên phá lệ thích loại này cũng như nước địa phương chảy. Thầy giáo Ngữ văn đúng, hoàn cảnh khi làm nổi bật, hiệu quả luôn phá lệ mãnh liệt. Hiểu văn vẻ là như thế này, cuộc sống cũng là như vậy.

      Có dì ngồi xuống ở bên cạnh chỗ tôi. Xem tôi liếc mắt cái, : “ bé, ba mẹ cháu đâu?”

      Tôi : “Cháu là nhóc mù mịt. có ba mẹ.”

      “Ôi, vì sao là người chứ?”

      “......”

      thực cẩn thận đánh giá tôi: “Nhìn bộ dáng cháu tức giận, phải vì giận ba mẹ mà bỏ chứ ?”

      “......”

      có điểm tức giận: “ bé này là, cháu có tức giận cũng thể chạy loạn. Cháu có biết cha mẹ có bao nhiêu sốt ruột ? Nhà cháu ở chỗ nào? ra bao lâu? Chạy nhanh về nhà , bé chạy ra bên ngoài thực an toàn có biết hay ? Vạn nhất bị lừa bán phải làm sao bây giờ?”

      “......” Tôi còn cho , “Tôi vốn chính là bị lừa bán đến. Ba mẹ tôi ở T thành. Tôi mù mịt muốn về nhà .”

      Trong mắt của tràn ngập ý tin: “Bị lừa bán đến mà ăn mặc sạch đẹp như vậy? Còn có tiền? dối là hành vi tốt nha? Hơn nữa, cháu còn là bé căn bản có cách nào mình máy bay”

      Tôi : “Cháu có hộ khẩu.”

      “Có hộ khẩu hôm nay cũng được. Phải có ba mẹ chái đại diện mới được, hơn nữa ít nhất muốn phải chuẩn bị trước ba ngày liền. Cháu có sao?”

      “...... vậy chăng?”

      : “Tôi lừa cháu làm cái gì?”

      Tôi do dự chút, phía sau chàng mở miệng: “Đúng vậy bé, tôi có thể cam đoan dì ấy lừa em. Mau lên đừng dỗi, chạy nhanh về nhà thôi.”

      “......”

      Tôi quay đầu hướng nhân viên xoát thụ phiếu xem qua. Vừa đúng lúc tiểu thư thụ phiếu vừa vặn cũng hướng bên này nhìn qua, đối tôi cười cười. Tôi bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi giống như gọi điện thoại, khẩu hình nay nghĩ như thế nào như thế nào đều như là “Cố Diễn Chi tiên sinh” Năm chữ, trong lòng rồi đột nhiên cả kinh, mạnh đứng lên.

      Tôi mang theo hành lí theo đường chạy , càng chạy càng nhanh, cơ hồ chạy chậm. Phía sau vang lên tiếng lo lắng của nhân viên thụ phiếu: “ bé em đâu vậy? Ai em cần chạy lung tung, em đâu vậy? Mau trở lại!”

      Tôi càng chạy càng nhanh, gấp đến độ tưởng đem hành lý đổ ra bên ngoài. Này vừa chạy vừa nghĩ phương pháp rốt cục ở thời điểm tới gần cửa xoay tròn, tôi chỉ cảm thấy dưới chân dây giày vướng vào nhau, ngay sau đó hành lý liền rơi hết ra.

      Tôi trơ mắt cảm thấy chính mình ở trước mắt bao người rồi ngã xuống. là chật vật tới cực điểm. Lại hề có biện pháp. Như vậy cùng loại cảm giác ở đây năm quả thực muốn nhận thức vô số lần, trước khi chết cư nhiên còn muốn cảm thụ hồi ràng, nhất thời làm cho tôi cảm thấy ông trời thực thương mình. Chờ đợi cảm giác ngã xuống đau đớn. Lại ở trong nháy mắt cảm thấy thân thể chợt yên lặng, có hai cánh tay cầm cánh tay của tôi, vững vàng tiếp được còn kém mấy cm đụng mặt mũi bầm dập rồi.

      Bên tai tiếng kêu rên. Lập tức nghe được thanh trầm thấp quen thuộc trầm thấp: “Muốn sao?”

      Tôi đột nhiên cứng ngắc.

      Nửa người bị người đối diện chặt chẽ khóa trong ngực. Tránh chút, có thể thành công. Lại tránh chút, vẫn là thất bại. Tôi ở cánh tay hung hăng nhìn chút thừa dịp cánh tay Cố Diễn Chi buông lỏng, lập tức đứng lên lui về phía sau hai bước lớn.

      Tôi đứng thẳng lưng, dương cằm ngạo nghễ nhìn .

      người vẫn mặc bộ quần áo sáng màu, nhìn tôi trong chốc lát, chậm rãi đứng lên. Hình dáng cao lớn của đủ ngăn ánh sáng ban đêm. Tôi thể ngẩng đầu nhìn thẳng . Chung quanh đám người như nước chảy, ngẫu nhiên tôi có hi vọng mọi người lại đây. Tôi cùng Cố Diễn Chi tại đây ánh mắt tiếng động giằng co.

      Sau lúc lâu qua , rốt cục là mở miệng trước, vững vàng ngữ khí: “Chạy tới sân bay, muốn sao?”

      “Trở về.”

      “Trở về chỗ nào?”

      Tôi : “Núi lớn, nhà của tôi.”

      : “Nơi này cũng là nhà của em.”

      Khóe miệng của tôi giật giật. Nhưng gì.

      Cố Diễn Chi về phía trước từng bước, tôi lập tức làm dấu hiệu để cảnh cáo : “ cần lại đây.”

      Nhưng mà ngoảnh mặt làm ngơ, rồi lại từng bước, thản nhiên nhìn tôi: “ qua như thế nào?”

      “......” Tôi lui từng bước ra sau. Tôi tự nhiên thể như thế nào. Ở thành phố T mọi người đối xử với tôi như thế nào, những chuyện có khả năng ở trong này đột nhiên trái lại có khả năng. Che khuất ánh sáng, ánh mắt Cố Diễn Chi đen như mực, lông mi sâu xa. Tôi lại biết vì sao đột nhiên có chút muốn khóc, yết hầu kịch liệt chút, mở miệng thanh liền có chút phát run, “...... Tôi thích nơi này.”

      giọng hỏi: “ thích nơi này cái gì?”

      “Cái gì cũng thích.”

      “Vì sao?”

      Tôi thốt ra: “ như thế nào hỏi vì sao nhiều như vậy? Tôi còn có nhiều như vậy vì sao ư, người gặp tôi hỏi qua sao? có thể hay , cần như vậy khí thế bức người, có biết hay thực chán ghét!”

      mặt mày bất động: “Tôi chán ghét? Tôi làm sao chán ghét?”

      “......”

      “Bởi vì vừa rồi ở tennis chuyện? Mấy ngày hôm trước tôi tìm chủ nhiệm lớp, em tại ở khóa học thường phát biểu, có đôi khi còn có thể ngủ. Khóa thể dục cũng tốt, cả người rầu rĩ, cùng bạn học trao đổi bài cũng rất ít. Nhưng là tôi ràng nhớ , thời điểm năm trước người tôi mang tới nơi này, em cũng phải như vậy. Oản Oản.” ở trước mặt tôi lần nữa ngồi xổm xuống, cầm cổ tay tôi, cùng tôi nhìn thẳng, “Khi đó em như vậy kiêu ngạo, dũng cảm tiến tới, giống vậy thần khí ra như chim tước . Em tới cho tôi biết, đây là vì sao?”

      “......”

      Thanh của nặng nề: “Đỗ Oản, trả lời vấn đề của tôi.”

      Tôi rốt cục ngẩng đầu lên: “ muốn tôi như thế nào trả lời? đúng vậy, tôi quả cần thỉnh giáo, bởi vì tôi căn bản nghe hiểu chương trình học nơi này. Tôi vẫn thực cố gắng tưởng đuổi kịp, nhưng là thành tích của tôi vẫn là tuyệt tốt. Tôi như vậy, vừa lòng sao?”

      “......”

      “Nhưng là lại cho Đỗ Trình Sâm làm cho tôi có người dạy kèm, có biết tôi ở Đỗ gia là cái ngốc gì? đơn giản như vậy, nhưng là Đỗ Trình Sâm làm sao có thể cho tôi có người dạy kèm, tôi ở Đỗ gia ăn năm bánh bích quy có biết hay ? Tôi ở Đỗ gia luôn người có biết hay ? Kỳ căn bản là nên đem tôi mang đến nơi này. Đỗ Trình Sâm chào đón tôi, tôi cũng thích ta. Nơi này trường học tôi cũng muốn . đến thành phố T rất tốt, tôi chút cũng có cảm nhận được.”

      “......”

      “Tôi ở trong này chính là bị trói buộc. Trói buộc, biết hai chữ này ý tứ sao ? Kỳ tôi trở lại núi lớn, ai cũng đối với tôi đều tốt lắm. Tôi cao hứng, các người cũng thoải mái. Tôi chỉ là muốn trở lại vùng núi, im lặng ai cũng quấy rầy, được sao? Nơi này là của các người, phải địa bàn của tôi. Tôi ở trong này hợp. Cảm giác hợp nhau, có thể hiểu sao? Nó tuyệt dễ chịu. tại tôi cũng sắp muốn chết, cũng thể làm cho tôi rời nơi này sao?”

      Tôi hơi hét đến cuối cùng. Này năm đến tích góp từng tí tủi thân như là rốt cục nhịn được, phát tiết mà ra. Rống xong mới cảm thấy mặt lạnh lạnh . Thân thủ sờ soạng phen, từng giọt từng giọt nước mắt dừng ở trong lòng bàn tay.

      Sửng sốt chút, lập tức quay đầu.

      Tôi rất muốn đem nước mắt ngừng, nhưng mà nó căn bản nghe lời tôi, ngược lại càng thêm lợi hại. Trước mắt còn có Cố Diễn Chi tiếng động nhìn tôi. Tôi luống cuống tay chân lau nước mắt, cảm thấy vừa giận lại vừa thương tâm lại chật vật. Giọt nước lạch cạch lạch cạch rơi mặt đất, rất nhanh tích ra như hố nước . Tôi cảm thấy Cố Diễn Chi giờ phút này ánh mắt đặc biệt chướng mắt, rốt cục thể nhịn được nữa rống qua: “Người ta khóc có cái gì đẹp mặt , có thể hay cần lại nhìn! Người này như thế nào lại như vậy chứ!”

      Rống xong rồi phía sau lưng đột nhiên bị người ôm lấy, lại nhàng bao quát, thân thể liền chịu khống chế phía trước đổ.

      Giây tiếp theo tôi bị cái ôm ấp ôn nhu bao phủ.

      Phía sau lưng bị người vỗ có quy luật, Cố Diễn Chi thanh đột nhiên ôn nhu : “Đỗ Trình Sâm đối với em tốt, vì sao sớm chút cho tôi biết?”

      Tôi hung tợn : “ cho là là ai cơ chứ! Hai người tám lạng kẻ nửa cân!” mặt ngừng vặn vẹo, mưu toan giãy dụa ra, “ buông!”

      Cố Diễn Chi cười tiếng, giây tiếp theo tôi liền cảm thấy thân thể nhất khinh, cả người muốn bị ôm lấy.

      Tôi ở trong lòng , trơ mắt nhìn hành lý bị người ta nhặt lên, mà chân tôi chạm đất xuyên qua sân bay xoay, hướng tới chiếc xe màu đen xe càng ngày càng gần. Tôi để ý mọi người ghé mắt, giãy dụa càng thêm lợi hại: “ muốn làm gì! dẫn tôi nơi nào! Tôi mới bằng lòng trở về! thả tôi xuống dưới! thả tôi xuống dưới!”

      Cố Diễn Chi khinh phiêu phiêu : “Này khả phải do em quyết định được.”

      Tôi sốt ruột : “Tôi đều nhanh muốn chết, còn thể cho tôi sao? Tôi mới cần hồi Đỗ gia! Cố Diễn Chi, dám để tôi xuống dưới!”

      “Đương nhiên Đỗ gia. Em theo tôi Cố trạch.” ôm tôi cúi người, khóa tiến trong xe, sau đó cúi đầu xem tôi liếc mắt cái,“Ngươi chính mình sắp chết là cái gì ý tứ?”

      “Tôi vốn cũng sắp chết,” Tôi xoa xoa nước mắt, “Tôi phía dưới chảy rất nhiều huyết, bụng đau vô cùng. Tôi hẳn là ung thư, nếu chính là cái gì u. Dù sao khẳng định là bệnh nan y. Tôi nghĩ muốn trở lại núi lớn. Tôi muốn mai táng ở bên người ba mẹ, tôi cần với trở về.”

      đến mặt sau càng phát ra cảm thấy nhân sinh vô thường, rốt cục gào khóc đứng lên. Cách mông lung hai mắt đẫm lệ hư hư thực thực nhìn đến Cố Diễn Chi khóe mắt nhảy khiêu, sau lúc lâu, : “...... Có kinh lần đầu?”

      “Cái gì? Tôi đều nhanh muốn chết, dễ hiểu hiểu được chút được ?”

      nâng thủ nhu nhu thái dương, : “Em có sắp chết. Em rất tốt, chính là đến kỳ kinh nguyệt. Có kinh lần đầu chính là lần đầu có kinh nguyệt, là dấu hiệu con đến thời kỳ trưởng thành. Trong khoảng thời gian này nên đụng lạnh gì đó, cũng cần ăn đồ ăn cay độc kích thích, cũng thể kịch liệt vận động. lát ở siêu thị liền ngừng chút, mua điểm này nọ.”

      Tôi : “Kinh nguyệt là cái gì?”

      “......” nhìn tôi, cách trong chốc lát , “Kinh nguyệt là tượng tử cung nội bình thường tháng lần xuất huyết.”

      “Tử cung là cái gì?” Tôi lại hỏi, “ có sao?”

      cao nhìn xuống nhìn tôi: “Em phải em chưa bao giờ hỏi vì sao?”

      “Nhưng này chỉ là cái gì, cũng phải vì sao! còn có trả lời tượng của tôi, tử cung đến tột cùng là cái gì? có hay ?”

      “Tôi đây là dấu hiệu của người con trưởng thánh.”

      “Như vậy con trai sao? đâu?”

      khoát tay, đem tôi mạnh đặt tại trong lòng. Trước mắt nhất thời mảnh tối đen, chỉ nghe đến thanh dễ nghe: “Tốt lắm em mệt mỏi, về nhà còn có thời gian, trước ngoan ngoãn ngủ giấc.”

      Tôi giãy dụa : “Đối với còn mệt......”

      Cố Diễn Chi khẳng định : “Em mệt mỏi.”

      “......”

      Tôi còn muốn chuyện, lòng bàn tay nhàng che ở đôi mắt tôi lại, ngăn trở những ánh sáng ngoài của sổ xe sở hữu tràn đầy màu. Tôi bị Cố Diễn Chi ôm vào trong ngực, có quy luật vỗ lưng. Lấy cánh tay làm gối. Như vậy ôm ấp thực thoải mái, ý tưởng luân hãm nhanh chóng chiếm cứ thượng phong, tôi hơi thở mong manh thào: “Tôi phiền lụy......”

      Trong bóng đêm trán bị vật ôn nhuyễn nhàng chạm vào, như chuồn chuồn lướt nước bình thường. Qua lâu sau tôi mới ý thức được đó là cái hôn. Bên tai tôi vang lên thanh ôn nhu đến cực điểm, mang theo dụ dỗ ý tứ hàm xúc: “Oản Oản ngoan, ngủ giấc, nhé?”
      12789, Chó Điên, lyly3 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thank nàng.:)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :